Siêu Nhiên Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
308100795-256-k269161.jpg

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Tác giả: HngTrn829169
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiên Hiệp, Đô Thị, Hậu Cung​
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 1: Kẻ Thủ Hộ


Vũ trụ mênh mông bao la vô tận ẩn chứa nhiều điều huyền bí mà con người chưa biết đến.

Ở bên rìa của một vũ trụ đang xảy ra một cảnh tưởng mà người bình thường tuyệt đối không thể nào biết đến, một lố hổng không gian đang từ từ nứt ra, chúng phá vỡ vách ngăn vũ trụ với hư vô mờ mịt bên ngoài.Một bàn tay khô gầy nhăn nheo xuất hiện giữa hư không lúc bàn tay xuất hiện thế giới này giường như không chịu nổi sức mạnh từ bàn tay nọ cả thế giới đang bắt đầu rung lắc.

Cùng lúc đó một bóng người xuất hiện bên cạnh vết nứt người nọ quát to một ngôn ngữ kì là nào đó.“ Cút ngay kẻ ngoại lai.”

Người nọ kết thủ ấn thi triển một loại thần thông ngưng tụ vô số ý chí tinh thần của vũ trụ đánh về bàn tay của kẻ ngoại lại kia, bàn tay đang ở giữa hư không kia chịu vô số ý chí tinh thần công kích lại mảy may k chịu một chút thương tổn nào.

Bỗng từ bên ngoài vũ trụ vọng vào một giọng nói lạnh lùng trầm thấp.“ Con kiến hôi.”

Giứt lời từ lòng bàn tay khô gầy kia phát ra một đạo u quang lập loè bay cực nhanh về phía người vừa đến.

Chỉ một chớp mắt đã đánh tới nơi người kia đang đứng , người nọ thấy vậy sắc mặt đại biến trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng kết ấn quyết tạo ra một vòng sáng thủ hộ quanh người, vòng bảo hộ vừa thành thì đòn công kích từ cách tay kia va chạm lên, hai bên va chạm kịch liệt tạo ra một vụ chấn động mạnh lan tỏa ra toàn bộ vũ trụ mọi tinh tú tinh cầu ở gần đó đều hoá thành hư vô.Rắc...rắc…càng ngày càng nhiều vết nứt trên vòng bảo hộ , người kia thấy vậy vội cắn đầu lưới phun ra một ngụm tinh khí lên trên vòng sáng bảo hộ, vòng sáng hấp thu tinh khí chỉ thấy những vết nứt dần lành lại cuối cùng cũng ngăn cản được đòn công kích từ bàn tay kia phát ra .

Người nọ thấy vậy liền thở một hơi dài rồi lấy tay lau đi máu còn đọng trên khoé miệng, cùng lúc đó một tràng cười quái dị truyền từ bên kia vách ngăn vũ trụ truyền tới“Hắc...hắc.. hắc…không ngờ ở một thế giới nhỏ bé này lại tồn tại một kẻ như ngươi, được chọn làm kẻ thủ hộ tu vi của người cũng không kém, chỉ tiếc chưa đạt đến cảnh giới Hồng Mông nếu không ta cũng chỉ có nước bỏ chạy.”

Người nọ nghe thấy vậy liền cả kinh thầm nhủ trong lòng kẻ ngoại lai lại biết rõ hắn là Người Thủ Hộ ,thì chắc chắn đã xâm chiếm luyện hoá vũ trụ khác.

Trong vô tận hư vô tồn tại vô số các vũ trụ thế giới lớn nhỏ khác nhau, khi một vũ trụ bị hủy diệt hoặc luyện hoá thì chắc chắn Người Thủ Hộ của vũ trụ đã hình thần câu diệt, khi vũ trụ được sinh ra trong hỗn độn luôn tồn tại một người thủ hộ, thiên đạo từ lúc sinh ra trong vũ trụ đã hình thành nên các quy tắc quy luật, cũng tạo ra cho vũ trụ đó một người để bảo vệ những sự xâm lược từ bên ngoài đến , kẻ thủ hộ là đại diện cho thiên đạo có được sức mạnh , bất tử bất diệt.

Chỉ một chiêu công kích từ bàn tay kia mà người thủ hộ như hắn mà sít nữa không chống lại được, trong lòng người nọ vô cùng lo lắng thầm nhủ trong lòng.“ Phải dùng đến nó rồi.”

Người nọ thở một hơi dài hắn cũng đã sống quá lâu rồi trải qua mấy trăm vạn năm thủ hộ phiến thiên địa này hắn coi như cũng hoàn thành trách nhiệm nặng nề , đúng hắn là Người Thủ Hộ của vũ trụ này, trước hắn cũng đã có vài người thủ hộ đến lượt hắn là kẻ thứ tám trước hắn là Hồng Quân, Đế Tuấn, Đế Thích Thiên, Vượng Hùng, Lạc Long , Kim Ngưu , Cửu Đế.

Khi truyền giao lại truyền thừa những người trước kia đã bước ra bên ngoài để truy tìm đại đạo nhưng đến lượt hắn có lẽ hắn sẽ phải hi sinh để đẩy lui kẻ thù trước mắt.

Chỉ thấy hắn kết thủ ấn lầm nhẩm thần chú“Thiên địa vô cực, càn khôn vạn pháp, Tru Diệt.”

Từ lòng bàn tay người nọ hiện lên một pháp ấn dần dần ngưng tụ thành hình một đại ấn to lớn khí thế từ nó phát ra khiến toàn bộ vũ trụ rung động, nó đang hút tất cả mọi năng lượng xung quanh của toàn bộ vũ trụ,cùng lúc bên cạnh người thủ hộ suất hiện một đoàn mờ ảo không rõ hình thái nhất định đó chính là Thiên Đạo nó chỉ hướng về phía bàn tay khô gầy kia rồi nhìn về phía người thủ hộ một lúc xong bay vụt thẳng về phía đại ấn to lớn.Người Thủ Hộ khẽ cười lớn rồi hét lớn.“Kẻ ngoại lai đừng mơ tưởng dày xéo lên thế giới, lên quê hương của chúng ta bắt bọn ta phải làm nô lệ cho các ngươi...hừ...Mơ Tưởng.”

Rồi thân hình người thủ hộ tan biến thành vô số điểm sáng lao vụt về phía đại ấn.

Đại ấn hấp thu năng lượng sinh mệnh , tinh thần, càng ngày càng lớn.Bàn tay khô gầy bên kia giường như có mắt nhìn thấy một màn này cũng không khỏi kinh hãi hét lên một tiếng đầy khó tin.“Thiên Địa Tinh Thần Ấn làm sao có thể...

“Thiên Địa Tinh Thần Ấn là một trong chín chí bảo hỗn độn ,chúng đãng lẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết của đại thiên vũ trụ mới đúng, trong một bản điển tịch cổ xưa hắn vô tình đọc được 9 loại chí bảo, không ngờ lại nhìn thấy một trong số chúng và đang đối mặt, sau một lát khiếp sợ hắn lại hừ lạnh.“Hừ, ta hôm nay thử xem sức mạnh của chí bảo trong truyền thuyết có thực sự có như lời đồn.”

Sau đó từ bàn tay tràn ra một làn khói đen mờ rồi từ từ sau đó càng ngày càng nhiều chúng kết thành một thế giới hắc ám tối tăm bao phủ bàn tay trong đó, cả một mảng vũ trụ bị nuốt chửng.

Đại ấn hấp thu đủ năng lượng rồi bay vụt thẳng tới thế giới hắc ám tăm tối kia với một tốc độ kinh khủng, hai bên va trạm vào nhau kịch liệt xung động lan tỏa toàn bộ vũ trụ, các tinh cầu tinh tú ở gần nơi va chạm trực tiếp nát vụn biến mất không một vết tích, các nơi ở xa đều bị lệch khỏi quỹ đạo vận hành ban đầu vô số chủng tộc sinh sống trong vũ trụ bị tuyệt diệt, ánh sáng màu trắng của đại thủ ấn dần dần hủy hoại phá tan thế giới hắc ám kia hai loại năng lượng đang triệt tiêu nhau dần qua một lát đại ấn dần chiếm thượng phong rồi phá tan sông thẳng vào bàn tay khô gầy kia.

Chỉ thấy bàn tay dần dần nứt vỡ tuôn ra vô số khí đen rồi đại ấn công kích thẳng qua vách ngăn vũ trụ, ở bên kia một lão giả khô gầy ăn mặc mái dị tóc để dài tung bay, quần áo lão không gió mà bay phần phật, đang đứng giữa một mảnh hỗn loạn tối tăm vẻ mặt lúc này đang điên cuồng vặn vẹo thống khổ bàn tay của lão đang cố xé mở một trái bong bóng to bằng cái đầu của lão , rồi từ trong đó một đại ấn bay vụt ra đập thẳng vào ngực lão.

Lão già hét thảm một tiếng phụt máu bay thẳng về phía sau bàn tay phải của lão bây giờ chỉ còn lại phần cổ tay đang toát ra luồng khí đen, bản thân lão có tu vi cường đại Hồng Mông Cảnh, nhưng chỉ một bước nữa là bước chân vào cánh cửa của Hỗn Độn đứng lên đỉnh cao, lão giả đã bị thương nặng và bị truy sát từ trung tâm đại thiên vũ trụ ra đến tận rìa bên ngoài bởi mấy đại năng liên thủ tiêu diệt gã bởi gã đạt truyền thừa của Hỗn Độn Cảnh Ma Đế chuyền thừa lại, nếu để gã đạt cảnh giới Hỗn Độn vậy Đại Thiên vũ trụ xẽ xảy ra một hồi hạo kiếp.Nhớ năm đó Hỗn Độn Ma Đế đã tạo ra một tràng hạo kiếp sinh linh đồ thán vạn giới hủy diệt, hắn muốn thống trị tất cả muốn máu chảy khắp nơi hủy diệt mọi thứ cản trở để hắn đi lên cảnh giới trong truyền thuyết một cảnh giới vạn cổ chưa ai đạt được bên trên cả Hỗn Độn.Ma Đế năm đó bị các Hỗn Độn cảnh khác vây giết, hơn mười cường giả vây giết hắn mà hắn vẫn thong dong tiêu diệt 3 người, mấy người còn lại đều bị thương nặng, đến phút cuối mọi người nghĩ hắn sẽ giết hết tất cả bỗng xuất hiện một vị lão giả già nua xuất hiện, hắn chính là kẻ đầu tiên trong vạn ức sinh linh lĩnh ngộ Hỗn Độn Cảnh , với tư cách là người đi đầu lão giả kia mạnh đến kinh khủng, đánh cho Ma Đế thê thảm, trong thời gian giao chiến với lão giả kia ma đế lại diễn hoá ra tầng cuối cùng của ma điển phải nói hắn là tuyệt thế thiên tài.

Sau khi diễn hoá ra ma điển Ma Đế đã bước một chân vào cảnh giới mờ mịt kia, hắn đại chiến với lão giả kia không phân thắng bại ,xung kích do trận kia khiến vạn giới bị hủy diệt ức ức sinh linh bị diệt đến cuối lão giả thấy sinh linh đồ thán phải hi sinh thân mình thiêu đốt đại đạo đồng quy vu tận cùng Ma Đế, nhưng ai mà ngờ được rằng truyền thừa của Ma Đế ma điển lại được lưu lại và lão già khô gầy lại vô tình đạt được, không hiểu vì sao lại bị người ta phát hiện và lão già bị truy sát trốn đến đây.

Lão già lại vô tình phát hiện ra một thế giới vũ trụ vừa hình thành được vài tỉ năm( đối với nhiều người là nhiều nhưng đại thiên vũ trụ đã hình thành được hàng ngàn tỉ năm ) lão giả mừng rỡ định luyện hoá vũ trụ đó hấp thu để khôi phục tu vi biết đâu lại có được cơ duyên bước chân lên Hỗn Độn Cảnh.

Ai mà ngờ được lão mất cả chì lẫn chài, lão căm tức không phải lão bị thương thì một vũ trụ nhỏ bé này sao làm khó được lão, càng không ngờ là trong đó là tồn tại một trong chín chí bảo hỗn độn ngay cả Ma Đế khi xưa cũng không có được một kiện, nếu không ai có thể cản được, lão giả bị thương nặng càng thêm nhiêm trọng, lão đang bị luồng khí hỗn độn trong người tàn phá ngay cả nguyên thần của lão cũng bị ăn mòn, lão biết mình không còn tồn tại được lâu, lão khẽ nhìn về phía quả bong bóng vũ trụ kia cười gằn.“Ma điển ma đế truyền thừa...haha...khụ..khụ…”

Lão giả thi triển thủ ấn bắn một đạo hắc quang vào bên trong quả bong bóng vũ trụ kia làm xong thì nguyên thần và thân xác của lão cũng tan biến thành một đống dịch đen.

Đạo ấn kia cũng bay về quả bong bóng kia lao vụt đuổi theo đạo khí màu đen kia hòng bắt lại, vừa vào bên trong không gian rộng lớn mênh mông thiên đạo lại bị hỗn loạn lâm vào ngủ say.

Sau trận chiến thiên đạo lâm vào ngủ say người thủ hộ thiêu đốt sinh mệnh một kích tiêu diệt kẻ ngoại lai, để lại truyền thừa trên Thiên Địa Tinh Thần Ấn trôi nổi đi chuyển bất định trong hư không vũ trụ.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 2: Trọng Sinh


Trải qua trăm vạn năm sau trận chiến của Kẻ Thủ Hộ, thiên đạo lâm vào ngủ say, quy tắc tự vận hành nhưng linh khí của thế giới dần cạn kiệt do không thể hấp thu hỗn độn khí từ bên ngoài chuyển hoá thành linh khí, đạo pháp dần dần tàn lụi , cả vũ trụ tiến vào thời đại mạt pháp rất khó để tu luyện, còn rất ít người tu đạo trong vũ trụ.

Khoa học công nghệ được phát triển rực rỡ trong cả vũ trụ nhiều nền văn minh còn nghiên cứu ra cả những vũ khí có thể hủy diệt cả một tinh cầu,Thái Dương Tinh Hệ, Địa Cầu, Thế Kỉ 21 năm 2021.Ở một dải đất hình chữ S nằm ở châu á đại lục có một đất nước nhỏ bé Việt Nam nhưng đã sinh ra rất nhiều vĩ nhân khiến cả thế giới phải nể phục.

Trần Quốc Hưng hắn là một nhân vật nhỏ bé không một ai biết hắn là thằng mL nào cả...hazz đáng buồn T_T.Trần Quốc Hưng năm nay 20 tuổi một thằng công nhân nghèo kiết xác,bằng tuổi hắn nhiều người cắp cặp sách đến trường học,hắn thì phải hùng hục đi làm kiếm vài triệu bạc nuôi 2 miệng ăn.

Cuộc sống dù khó khăn nhưng con người ai chẳng có ước mơ mà ước mơ của hắn lại vô cùng nhỏ bé là hắn có bản lĩnh bay nhảy đánh đấm như trong các tiểu thuyết tiên kiếm hiệp, để hắn tán tỉnh các mỹ nhân trong thiên hạ gieo giắc tình trủng khắp nơi.Nhưng mà trên đời này thật sự tồn tại những thứ gọi là tu đại đạo gì đó sao, hay chỉ là chí tưởng tưởng của nhân loại.

Như bao ngày bình thường hắn lê lết cái thân không béo không gầy, không cao không thấp của hắn sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi về phòng trọ tại một khu công nghiệp, vừa đi đến cổng công tu thì “OÀNH” một tiếng làm hắn hú cmnr hồn.“Đù má trời với chả đất sét đánh cái còn què gì lạ thế.”

Tám giờ tối trời không mây không mưa, trăng còn treo trên đỉnh đầu sáng như đèn cao áp mà sét đánh... hazz thiên nhiên khắc nghiệt mà, trong đầu hắn suy nghĩ lung tung rồi nổ máy con xe wewa a đời 2020 vừa mới mua đầu năm để tiện đi làm, phóng như bọn trộm chó trên đường, đang đi đến đoạn đèn đỏ đừng xe trong miệng ngâm nga vài câu hát.“ Cuộc đời thật lắm bể dâu, thằng vài chục hộp thằng không hộp nào...biciti...biciti...”

Đang phiêu theo giai điệu nhạc ráp với một mức âm lượng vừa đủ để hắn tự thưởng thức, trên đỉnh đầu của hắn mơ hồ suất hiện một đại ấn đang toát lên đủ loại màu sắc mờ ảo trợt lao thẳng về phía hắn, “ Oành “ một tiếng nữa một tia sáng lao vào Trần Quốc Hưng, thân hình của hắn lập tức cứng đờ dần dần mất đi chi giác trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ.“ DKM...chẳngg..lẽ...mình.....bị....sét...

đánh... chết...

Mẹ ơi con xin lỗi...con chưa..thể...”

Rồi mắt hắn tối xầm lại không còn cảm nhận được gì nữa.

Không biết trải qua bao lâu, Trần Quốc Hưng hắn mới từ từ mở đôi mắt nặng chĩu ra đập vào mắt hắn là trần của một ngôi nhà gỗ cũ kĩ, đầu hắn bây giờ mới chậm rãi loading lại, mất một lúc hắn mới nhớ ra là lúc tối đi làm về thì bị sét đánh chẳng lẽ hắn lại không chết chợt hắn mở miệng cười to.“haha, lão thiên già cũng không lấy được cái mạng của ta.”

Đang điên cuồng cười một mình như một thằng thần kinh chợt hắn nhận ra có gì đó sai sai ở đây, hắn lập tức im bặt định đưa tay lên sờ mặt mình, chưa kịp sờ vào mặt thì hắn đã trông thấy hai bàn tay bé tẹo như của bọn nhóc con 3 4 tuổi.

Trong đầu hắn oành một tiếng, sau đó sờ loạn lên khuôn mặt, hắn vô cùng hoang mang, mặt hắn cũng bé tí, đang sờ mặt thì hắn chợt nhìn thấy trên đầu giường có một cái gương nhỏ ,hắn vội vàng vớ lấy lên soi, sau đó mồm hắn há to khuôn mặt đẹp trai trước kia của hắn đâu rồi thay vào đó là khuôn mặt một đứa con nít tầm 3 4 tuổi đầu, hắn bây giờ đang suy nghĩ có lẽ nào mình còn đang ngủ mơ hay là bị hôn mê sâu sau khi bị sét đánh.

Hắn lập tức dùng tay vả thật mạnh vào mặt mình“Á đau, không phải mơ.”

Một lúc ngồi thừ người trên giường hắn lại cười một cách điên cuồng chẳng nhẽ hắn lại xuyên không giống mấy tiểu thuyết tiên hiệp hắn hay đọc, hắn là nhân vật chính rồi sẽ vươn tới đỉnh cao nhân sinh tung hoành thiên hạ trêu gẹo vô số mỹ nữ, hắn đang tự thêu dệt nên một câu chuyện nhân sinh thì một giọng nói vọng vào làm Trần Quốc Hưng giật mình.“Cu, mày bị gì thế con.”

Một giọng nói trầm ấm của một người phụ nữ chuyền vào tai hắn, giọng nói mà hắn không bao giờ quên, đó chính là của mẹ hắn, người đã chịu bao vất vả một tay nuôi hắn khôn lớn, hắn ngoảnh mặt ra cửa phòng ngủ, hình ảnh của mẹ hắn hiện ra, mẹ hắn bây giờ chỉ khoảng ba mươi, hắn vội vùng dậy chạy lại ôm lấy mẹ hắn hai hàng nước mắt tuôn rơi.“ Mẹ...con xin lỗi.”

Mẹ hắn thấy con mình hơi lạ nhưng bà cũng không để ý nghĩ là nó bị ốm nên vậy, mẹ hắn bế hắn lên bà ân cần hỏi.“ Con đói chưa ?

Mẹ nẫu cháo gà dưới bếp.”

Vừa nghe đến đó bỗng từ bụng hắn chuyền đến cơn đói cồn cào một thanh âm “ Ọt…ọt…” phát ra từ bụng hắn, mẹ hắn thấy vậy vội bế hắn xuống bếp, đặt hắn ngồi xuống ghế rồi đi múc cho hắn một bát cháo gà to vừa xúc rồi thổi đưa tới miệng hắn , một cảm giác ấm áp từ trong lòng hắn bộc phát, hắn vội vàng tự cầm lấy thìa tự xúc ăn trước ánh mặt ngạc nhiên của mẹ hắn, vừa ăn hắn vừa nhớ lại ngày mình thơ ấu, đang ăn hắn khựng lại rồi nhìn mẹ hắn rồi nhìn cảnh tưởng xung quanh mà lúc nãy hắn không có để ý tới hắn thốt lên.“Trọng Sinh.”

Thì ra hắn là trọng sinh sống lại thời còn bé khi hắn mới ba tuổi, từng mảnh kia ức hỗn loạn ùa về hắn nhớ ra bây giờ là ngày 24/2/2003 sau một trận ốm 3 ngày, đừng hỏi sao hắn còn nhớ truyện khi hắn 3 tuổi chỉ là mẹ hắn kể lại cho hắn nghe khi hắn lớn thôi.

Mẹ hắn thấy hắn đang ăn rồi nói ra một câu khó hiểu vội sờ đầu hắn thấy không còn sốt mới bớt lo lắng lại hỏi.“ Vừa khỏi ốm còn thấy khó chịu ở đâu không con.”

Hắn nghe vậy chỉ lắc đầu biểu thị không sao rồi hùng hục ăn nốt bát cháo gà mẹ hắn nấu.“ Con ăn no rồi ạ.”

Vừa ăn xong hắn bảo mẹ rồi ra hiên cửa nhà bếp ngồi thừ người ra suy nghĩ.

Con mẹ nó thì ra mấy chuyện vớ vẩn trọng sinh xuyên không là có thật, không ngờ hắn lại được trải qua, nhớ lại kiếp trước sau khi học song cấp 3 hắn nghỉ học đi làm công nhân kiếm tiền nuôi hai miệng ăn, vì hắn không muốn vì đi học tiếp mà mẹ hắn phải lao lực kiếm tiền nuôi hắn ăn học, may mắn sao hắn lại được lão thiên gia lựa chọn có cơ hội trọng sinh sống lại, không uổng công hắn cầu trời khấn phật, kiếp này hắn phải thay đổi không thể giống kiếp trước một kẻ nhút nhát, hèn mọn, yếu đuối hắn phải kiếm thật nhiều tiền lo cho mẹ hắn một cuộc sống sung sướng mẹ hắn đã khổ cực quá nhiều rồi.Đang ngồi thẫn thờ ngoài hiên nhà ngắm những giọt mưa đang rơi ngoài sân thì mắt hắn đảo tớt một khóm hoa hồng trồng ở góc sân, nhìn một lát trong mắt hắn nhìn thấy một điều kì lạ từ những bông hoa hồng tỏa ra một màu hồng phấn lan tỏa ra khắp nơi, hắn giật mình đưa hai tay lên dụi mắt rồi nhìn chằm chằm lại những bông hoa hồng, lần này trong mắt hắn hiện rõ một dải màu hồng nhạt đang lan tỏa khắp nơi một làn khói hồng bay tới phía hắn rồi mũi của hắn hít được mùi hương đặc trưng của hoa hồng, hắn lẩm nhẩm một mình, bây giờ tâm lí của hắn đã ổn định hơn rất nhiều rồi những truyện thần kì xảy ra liên tục hắn cũng quen dần.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 3: Truyền Thừa


“ Lão thiên ơi...mình lại nhìn thấy hương hoa bay trong không khí.Mồm hắn lúc này không còn mở to nữa chỉ liên tục hít từng ngụm khí lạnh, lão thiên quá ưu ái hắn rồi đã cho hắn trọng sinh còn có cả ánh mắt siêu quần vậy nhân sinh kiếp này hắn không tung hoành ngang dọc thì uổng công rồi.

Hắn nhìn về phía bầu trời đang dần tối của buổi chiều muộn với ánh mắt vô cùng cảm kích, sau đó ổn định lại tâm tình hắn ba chân bốn cẳng chạy đi thử nhiệm liên tục, sau hơn 2 tiếng nhìn chằm chằm liên tục mắt của hắn đã tối xầm lại tinh thần mệt mỏi rã rời nhưng trên khoé miệng lại nở một nụ cười nhếch nhếch trông rất đểu giả, tổng kết của hắn không phải cái gì hắn cũng nhìn thấy được màu sắc, những vật sống có ánh sáng màu sắc yếu mạnh khác nhau sinh mệnh càng cao ánh sáng phát ra càng mạnh và ngược lại những thứ sắp chết ánh sáng màu sắc yếu dần những sinh mệnh chết thường phát ra ánh sáng màu đen hoặc xám những đồ vật như bàn ghế cục đá vvv..hay gọi là đồ vật chết không hề tỏa ra thứ gì, hắn cũng lén quan sát mẹ hắn nhưng khiến hắn thất vọng hắn không thu hoạch được gì chắc dị năng này không có tác dụng với con người, tạm quăng khỏi đầu những thứ vớ vẩn này hắn bò về giường mình để đi ngủ hắn đã quá mệt mỏi vì sử dụng nhiều năng lực.

Hôm sau khi hắn thức dậy đã là gần chưa khi mẹ hắn gọi dậy ăn cơm nếu không gọi còn chả biết hắn ngủ đến bao giờ nữa.“ Cu dậy đi con, còn định ngủ đến bao giờ... tí đi vào ông ngoại chơi.”

Khi hắn bước ra đến cửa nhà nhìn ra xa xa đập vào mắt hắn là vô vàn màu sắc bay loạn xạ làm hắn loạn hết cả đầu lên.“ ấy ấy có dị năng cũng đâu phải tốt đâu.”

Hắn vội ngắm mắt lại niệm một câu thần chú vớ vẩn do hắn đột nhiên nghĩ ra.“ a đi đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc đừng để trẻ thơ nhìn bậy bạ.”

Sau đó hắn lén mở mắt ti hí ra nhìn thì đập vào mắt vẫn là đủ màu sắc vẫn bay loạn xạ hắn vội nhắm tịt mắt lại thầm nhủ trong đầu.“ cmn chẳng lẽ ta lại móc ra vứt đi bây giờ.”

Có vẻ như uy hiếp của hắn có tác dụng với đôi mắt, khi lần thứ hai mở ti hí đôi mắt thì ánh mắt của hắn đã bình thường trở lại hắn thở phù một hơi dài không đúng với lứa tuổi con nít như hiện tại của hắn.“Hazzz...nhân sinh vô thường mà.”

Đang cảm thán vạn phần mẹ hắn thấy hắn còn đang đứng ngơ ra ở cửa thì lớn tiếng quát.“Hưng mày có nhanh lên không, tao lại quất cho mấy roi bây giờ.”

Các cụ xưa có câu “ yêu cho roi cho vọt “ ấy za nhưng có đứa con nít nào thích ăn roi vào đít đâu hắn cũng không ngoại lệ vội vài chạy đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cơm.

Nói về nơi hắn đang sống một chút hắn sinh ra và lớn lên tại mảnh đất 18 đời vua Hùng dựng nước, ở một vùng núi Tây Bắc đại ngàn hùng vĩ bao la, nơi mà biết bao nhiêu anh hùng sinh ra , nhà hắn thì ở một mình nơi cuối làng, mẹ hắn làm ở đây tiện thể trông nom hoa màu, nhà ông ngoại hắn ở giữa làng cách nhà hắn khoảng 2 km, ở cái thời đó thì vẫn chưa kéo điện cứ tối đến là nhà nào nhà nấy tối om chỉ có ánh đèn dầu le lói.

Khi ăn cơm trưa song xuôi hai mẹ con hắn đi vào nhà ông ngoại hắn, mà hắn có lẽ là đứa cháu mà ông yêu quý nhất lí do chắc tại hắn quá đẹp trai, ông bà ngoại đẻ được 6 người con, 5 gái một trai, mẹ hắn là thứ 2, cậu Út là người ở cùng ông bà ngoại, những người còn lại đều đi lấy chồng.

Khi hắn lẽo đéo theo lưng mẹ hắn nhìn quanh khắp nơi để thử nhiệm dị năng, hai mẹ con hắn gặp được một bác trai ở trong làng, trong mắt hắn hiện lên một cảnh tượng người bác kia phát ra một luồng ánh sáng màu trắng không quá chói rồi chợt một hình ảnh khác chàn vào trong não, bác kia đang đi thì trượt chân ngã lăn ra đất hắn thốt lên“Mẹ, bác kia bị ngã kìa.”

Mẹ hắn nhìn hắn khó hiểu rồi quay qua nhìn sang người kia đang đi bình thường chợt trượt chân ngã lăn ra đất mẹ hắn hết hồn chạy lại đỡ.“ Chú Châu, có sao không thế đi đứng kiểu gì mà lại ngã.”

Chú châu mặt nhăn nhó do khi ngã dập mông thân mật với đất trả lời.“ Em không sao, chỉ trượt chân thôi.”

Rồi đứng dậy cảm ơn mẹ hắn rồi đi tiếp vừa đi vừa xoa cái mông, mồm lẩm nhẩm.“Đen thế không biết.”

Mẹ hắn quay lại nhìn hắn với ánh mắt lạ lẫm hắn cũng đang ngớ người ra vì chuyện vừa xảy ra trong đầu suy nghĩ.“Mình có thể thấy được vận mệnh tương lai của người khác.”

Chợt một cơn chóng mặt chuyền tới hắn lảo đảo ngã lăn ra đất, mẹ hắn lo lắng vội chạy lại bế hắn lên rồi cõng hắn về nhà ông ngoại.Trong cơn mê man một luồng linh lực mạnh mẽ từ Thiên Địa Ấn đang bay lơ lửng trong não hải Trần Quốc Hưng, đang từ từ di chuyển khắp cơ thể hắn cải tạo gân cốt,kinh mạch, máu huyết, linh hồn.

Trần Quốc Hưng hắn đang mơ thấy một giấc mơ kì lạ, hắn đang đi lang thang vô định trong một không gian tối tăm, ý thức của hắn lúc này lại cực kì tỉnh táo nhìn ngó xung quanh chỉ thấy mọi thứ đều một màu đen kịt, hắn lầm bầm.“Chả nhé mình lại đi đời nhà ma rồi.”

Hắn không biết nên khóc hay cười nữa chỉ nhìn bậy bạ có síu chả nhẽ lại bắt hắn chết, nhân sinh đời người ngắn ngủi mà, hắn đang trầm tư thì trước mắt loé lên một tia sáng, giống như người sắp chết thấy được hi vọng hắn lao vụt về phía phát ra ánh sáng, càng đến gần ánh sáng càng ngày càng chói mắt khi đã đến gần nơi phát ra ánh sáng hắn há hốc mồm.“Sao trông giống mấy cái Ngọc Tỉ trong phim thế nhỉ.”

Trước mắt hắn trông thấy một đại ấn màu trắng to lớn, trên mặt ấn khắc hình chín con kim long sống động như thật chúng đang ngửa mặt lên trời như muốn gầm vang khắp thiên địa bế nghễ thiên hạ của bậc đế vương, đế ấn có một hay là hai chữ hắn cũng không rõ nữa,đang quan sát một cách tỉ mỉ bất chợt đại ấn kia xoay tròn hắn lập tức cảm nhận được một lực hút như muốn kéo tuột luôn cái quần của hắn vậy, hắn vội vàng giữ chặt lấy quần, nam nhân thà chết chứ không chịu nhục để cái ấn to lớn kia hút mất cái quần hắn thà tự sát luôn để bảo vệ danh tiết( khụ khụ).

Lực hút càng ngày càng mạnh hắn bị hút bay vào bên trong cái ấn, khi mở mắt ra một lần nữa đầu của hắn như to ra thêm mấy phần hắn đang đứng giữa một đại sảng to lớn một khí thế cổ xưa đập vào mặt hắn.“Lão Thiên già chết bầm đem ta đá đi đâu đây.”

Xung quanh đại điện có những chiếc cột to lớn khắc đủ những hình thù kì lạ chim, cá , bọ những người hình thù quái dị đầu người thân rắn, cả những thứ hình thù quái dị 3 đầu, nhiều mắt nhiều tay...Giữa đại điện có một chiếc ghế được chạm khắc một cách tinh xảo tràn ra khí tức uy nghiêm bế nghễ thiên hạ,hắn lúc này có chút hoang mang không biết nơi này là nơi khỉ ho cò gáy nào, chợt hắn nhớ tới mấy bộ phim trung quốc ngày xưa hoàng đế ngồi trên lòng ỷ oai phong bế nghễ được những kẻ quan lại quỳ bái hắn cũng muốn thử cảm giác đó, mặc dù nơi này ngoài hắn chẳng có ma nào cả.

Hắn xoa xoa hai tay vào nhau rồi chạy tới phía chiếc ghế long ỷ kia.

Vừa leo lên đặt được cái mông ngồi xuống chưa kịp cảm nhận oai phong, một cảm giác tang thương liền bao trùm lấy hắn, nháy mắt hắn nhìn thấy thiên địa từ thủa sơ khai từ trong hỗn độn, sau đó trăm vạn năm sau sinh mệnh dần dần suất hiện, vô số nền văn minh chủng tộc nguyên thủy nhất xuất hiện sau đó phát triển mạnh mẽ, họ tìm hiểu về thiên nhiên tham ngộ ra nhiều cách làm mình lớn mạnh hơn, chiến tranh, xung đột, thiên tai xảy ra liên tục làm tàn lụi vô số nền văn minh tuyệt diệt vô số chủng tộc... hắn đang chìm đắm nhìn lại những cảnh tưởng của vũ trụ từ thủa khai thiên tích địa đến khi phát triển, thì hắn bị một cái tát vào đầu làm hắn giật mình tỉnh lại, sau đó chuyền đến một âm thanh.“ Kút...ra khỏi chỗ của lão phu...hừ..nhóc con.”

Từ mông đít truyền đến một cảm giác tê rần sau đó hắn bay từ trên ghế cắm mặt xuống đất nằm sõng xoài giữa đại sảnh, hắn giật mình bò dậy nhìn lên thấy một lão giả tiên phong đạo cốt mặc một bộ tiên y màu trắng đang thu chân về sau đó ngồi vào ghế nhìn hắn cười cười , hắn vừa bị lão giả kia đá cho một cước văng khỏi cái ghế bây giờ mông của hắn một bên to một bên nhỏ hắn vừa xoa mông vừa thầm mắng trong lòng.“ Lão già chết tiệt giám đá bổn thiểu gia, có ngày bổn thiếu gia sẽ đem đá chết lão.”

Trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt hắn vẫn phải nở một nụ cười khó coi, hắn học tập bộ giáng của các hiệp khách trên phim chắp tay hành lễ mở miệng nói.“Lão tiền bối, xin chào...xin chào khụ khụ.”

Vừa nói hắn vừa ho sặc sụa, hắn cũng có tố chất của một diễn viên đấy chứ , lão giả đang cười cười chợt nghe hắn nói tỏ ra một cách khó hiểu sau một lúc lão mới vỗ lên đầu thầm nghĩ.“Sao ta lại quên mất chứ, tên tiểu tử này nói ngôn ngữ của chủng tộc, sao mà ta hiểu được.”

Sau đó lão bắn một chùm sáng về phía Trần Quốc Hưng bộ dáng khúm núm không ra gì đứng đó, hắn thấy vậy giật mình lão già khốn kiếp kia định hạ sát thủ với hắn sao, hắn đang định tránh thì đạo ánh sáng kia đã chui tọt vào trong đầu hắn, trong đầu hiện ra vô số chữ cái tượng hình cổ xưa ý nghĩa và cách phát âm như được khắc vào trong đầu hắn vậy, sau một lút choáng váng đầu của hắn trở lại bình thường , lúc này hắn thông thạo một loại ngôn ngữ mới, ánh mắt nhìn về phía lão giả tiên phong kia rực nóng thầm nghĩ.“gặp thần tiên trong truyền thuyết rồi haha ha.”

“Đa tạ tiền bối.”

Hắn nói, lão giả kia thấy hắn đã thông thạo ngôn ngữ tu chân thì gật đầu cười cười rồi nói.“Ta chỉ là một đạo tàn hồn còn lưu lại mà thôi.”

Hắn nghe vậy thì hiểu ngay ra vấn đề do trước kia hắn cũng thường xuyên đọc truyện tiên hiệp nên hắn đoán lão giả trước mắt có khi đã chết đây là một đạo tàn hồn còn lưu lại,“Tiểu tử ta cũng chẳng tồn tại được bao nhiêu lâu nữa, ngươi đến được đây ắt hẳn là người có duyên ta giao lại trọng trách Thủ Hộ Giả này lại cho ngươi.”

Nghe lời của lão giả tiên phong cái đầu thông minh của hắn tạm thời cũng không hoạt động được, hắn chả hiểu cái trọng trách mà lão giả nói đến là gì, lão giả thấy hắn vẻ mặt mơ hồ cũng không nói gì chỉ cười lớn sau đó từ người lão tràn ra một cố khí tức tang thương ánh mắt nhìn ra xa xa như xuyên qua vạn cổ hiểu thấu mọi điều lão thở dài.“Truyền thừa của Người Thủ Hộ cuối cùng cũng có người nối nghiệp.”

Người lão giả tan biến thành vô số điểm tinh quanh bay thẳng vào trong đầu Trần Quốc Hưng hắn đang ngây ngốc nhìn, khi ánh sáng tràn hết vào trong đầu lúc này đầu của hắn đau như bị hàng bạn mũi kim đâm vào hắn cảm nhận như linh hồn của mình bị xé rách ra vậy hắn hét thảm“ A...A...A...”

Rồi tiếng hét dần dần im bặt hắn lâm vào hôn mê trong đầu những truyền thừa liên tục được khắc lại mà hắn lúc này không còn biết gì.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 4: Thiên Địa Vô Thượng Quyết


Không biết trải qua thời gian bao lâu, Trần Quốc Hưng mới từ từ mở mắt, miệng lẩm nhẩm.“ Thiên Địa Vô Thượng Quyết.”

Đầu của hắn lúc này còn cảm giác đau nhức, hắn vội ngắm mắt xắp xếp lại những thứ hỗn loạn bay nhảy ong ong trong đầu không biết lão giả thần bí kia truyền cho hắn không biết bao nhiêu là thứ hỗn tạp,nào là công pháp,trận pháp, đan dược, phù trú, linh dược..vv, nếu để hắn viết những thứ đó ra giấy chắc phải chồng cao bằng mấy toà nhà cao ốc mà không biết năm tháng nào mới viết xong.

Hơn một tiếng đồng hồ hắn mới tạm dẹp yên các cuộc khởi nghĩa trong đầu, hắn thở một hơi dài.“ Mệt chết bổn thiếu gia rồi.”

Nếu để những tu hành giả biết được hắn đạt được vô thượng truyền thừa mà lại than thở có lẽ họ sẽ nhổ nước bọt chết hắn, nếu truyền thừa mà lộ ra tại tu hành giới cũng sẽ có vô cuộc tranh đấu đấm máu điên cuồng, phải biết rằng đó là truyền thừa của đại năng mạnh nhất vũ trụ truyền thừa lại.Sau đó hắn bình ổn tâm tình tập chung vào việc chính sự đó là tu luyện Thiên Địa Vô Thượng Quyết, công pháp dần dần vận chuyển các luồng linh khí được hấp thu vào bên trong cơ thể qua các đại huyệt ở đầu, tay và chân, vô vàn lỗ chân lông cũng đang mở ra hấp thu linh khí, hắn từ từ tiến vào trạng thái nhập định tu luyện,bên trong cơ thể các luồng linh khí được chuyển hoá thành từng tia linh lực thu về Đan Điền tạo thành một vòng xoáy linh lực nhỏ như hạt cát, chìm đắm trong tu luyện cho đến khi tiếng ồn ào bắt đầu nhiều lên báo hiệu cho một ngày mớt bắt đầu hắn mới thoát ra khỏi trạng thái tu luyện, miệng lầm bầm.“ Mất cả đêm tu luyện, linh khí nơi này sao ít đến đáng thương.”

Nếu như lời ấy để người trong giới tu hành nghe được sẽ cười nhạo khinh bỉ hắn “ ngươi đang ở bệnh viện đó, nơi đó có linh khí cho ngươi hấp thu sao, sao ngươi không đi hấp thu tử khí của người chết mà tu luyện đi, ngu ngốc.”

Thời đạt mạt pháp thiếu thốn linh khí không phải nơi nào cũng còn tồn tại linh khí cả chỉ những nơi đặc biệt, núi cao, biển sâu, hoặc được trận pháp hấp thu chúng mới còn tồn tại, linh khí không được cung cấp thêm bởi hỗn độn bên ngoài, nhiều người tu luyện qua mấy trăm vạn năm nên lượng linh khí tồn đọng lại của vũ trụ này càng ngày càng ít đi đến bây giờ hầu như đã sắp khô kiệt, mà Trần Quốc Hưng hắn ta lại không hề biết, công pháp Vô Thượng truyền thừa của hắn đẳng cấp cực cao mới có thể hấp thu được một ít linh khí nếu là người khác ngay cả một tia cũng không hấp thu được, hắn còn đang đau khổ suy nghĩ về tương lai mờ mịt tràn đầy khó khăn của hắn.Qua một hồi tự giễu hắn mới để ý đến xung quanh mình, hắn đang ở trong một căn phòng toàn màu trắng, trên tay hắn cắm vài thứ ống chuyền, trên đầu là vài máy móc linh tinh, hắn thầm nghĩ.“ Mẹ lại đem mình ra bệnh viện, khổ cực cho mẹ rồi.”

Tay phải thò xuống giật phăng mấy ống đang cắm lằng nhằng trên tay trái xuống, mấy vết thương do ống sắt nhọn của đầu ống dây chuyền cắm vào trong da thịt hắn lập tức lành lặn không một dấu vết hắn cũng hơi ngạc nhiên.“ Quá tốt, tu luyện một đêm không ngờ lại hiệu quả như vậy.”

Hắn đâu biết rằng khả năng khôi phục như vậy không phải do hắn tu luyện một đêm đã có thành tích mà là do linh lực tỏa ra từ thiên địa ấn đang từ từ cải tạo thân thể hắn trở nên cường đại hơn.Đang chìm đắm trong cảm giác vui sướng hiệu quả của việc tu luyện thì từ đằng sau cách cửa phòng bệnh chuyền tới một tiếng “ cạch “ hắn lập tức quay lại nhìn xem ai mở cửa đi vào.Trần Linh là một bác sĩ thực tập ở bệnh viện S mấy hôm trước có một gia đình đưa một bé trai 3 tuổi đến với tình trạng hôn mê sâu, các bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng thể một cách tỉ mỉ nhưng lại không hề tìm ra được nguyên nhân bệnh tình sau đó cho nằm vào phòng bệnh chờ theo dõi, Cô được phân công trông nom phòng bệnh của đứa bé,như mọi hôm sáng sớm cô đến phòng bệnh tiến hành kiểm tra tổng quan xem sét bệnh nhân có chuyển biến gì không, vừa bước vào cửa cô ngạc nhiên.Đứa bé ngồi trên giường mở đôi mắt to tròn nhìn cô, cô vui mừng vội nói.“ Em tỉnh lại rồi.”

Sau đó hắn cũng chưa kịp nhìn kĩ mặt mũi của chị bác sĩ kia thì đã thấy chị đó chạy ra ngoài mất hút, trong đầu hắn lúc này là hình ảnh của một cặp đồi núi to tròn đằng sau chiếc áo blus trắng kia,hắn thầm than.“ Lão Thiên gia, chí ít cũng phải cup D... khụ khụ.”

Sau một lát một lão bác sĩ bụng mật tầm 50 tuổi bước vào theo sau là chị bác sĩ lúc nãy với một cô y tá , hắn lúc này với nhìn kĩ được khuôn mặt của chị bác sĩ, hắn ngẩn ra.“ Ăn gì mà vừa xinh vừa to.”

Khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày lá liễu chiếc mũi cao thẳng với đôi môi chúm chím đỏ mọng, làm da trắng sáng tóc xoã ngang vai, hắn thề kiếp trước ngắm cũng không ít gái xinh nhưng cũng chưa ai có thể vượt qua được chị gái bác sĩ trước mắt này.

Sống không uổng kiếp này.“ Mẹ ơi, con muốn cưới chị này làm vợ.”

Đang ngẩn người yy tự sướng trong đầu, hắn bị lão bác sĩ bụng bự bóp mồm, móc mắt , vặn ngược tai hắn lên để kiểm tra hắn khó chịu muốn chết chỉ muốn đấm cho lão một quả vào mặt, không thể nhẹ tay một tí sao, làm hỏng bộ mặt đẹp trai của hắn, làm sao có thể tán gái được đây.Qua một hồi kiểm tra lão bác sĩ quay sang y tá nói.“ bệnh nhân đã không còn vẫn đề gì, thông báo với người nhà bệnh nhân chiều nay có thể xuất viện.”

Sau đó cất bước rời đi khi đi qua chị bác sĩ xinh đẹp còn liếc liếc vào hai quả núi chập chùng trước ngực, hắn trông thấy vậy trong lòng vô cùng khinh bỉ lão bác sĩ bụng bữ già rồi mà còn háo sắc.“ lão bụng bự khốn kiếp mà...hừ.”

Hắn chửi mười tám đời tổ tông nhà lão bác sĩ bụng bự sao lại sinh ra lão một trên háo sắc.Sau khi hai người kia đi chỉ còn chị bác sĩ xinh đẹp ở lại, hắn lập tức thay đổi khuôn mặt sang bộ dạng cười toe tét hỏi.“ Hello chị xinh đẹp, Em xin tự giới thiệu em tên Hưng, chị cứ gọi em là Hưng Hùng Hục.

““ Chị gái xinh đẹp tên chị là gì ạ ??”

Bản tính háo sắc lưu manh của hắn trỗi dậy tuôn ra một tràng có vẻ như không phù hợp với lứa tuổi của hiện tại của hắn lắm thì phải.Trần Linh khi nghe đứa trẻ trước mắt này ba hoa chích choè đầu đầy vạch đen cái gì mà “ hùng hục” với “hừng hực” gì ở đây, còn đòi hỏi han tán tỉnh mình như mấy tên thanh niên vậy, cô bật cười khanh khách vô cũng êm tai.“ nhóc con bé tí tẹo đã miệng lưỡi ba hoa rồi, sau này lớn lên không biết lừa bao nhiêu thiếu nữ nhà lành đây.”

Hắn nghe vậy thầm bĩu môi kiếp trước 20 tuổi đầu vẫn còn nguyên team thật là mất mặt à, kiếp này hắn phải thoát khỏi lời nguyền đáng ghê tởm đó..hừ.“ Chị Tên Linh, Trần Thị Hồng Linh, gọi chị là Trần Linh.”

Khi nói chuyện với đứa bé trai,cô không hề để ý tới mình nói chuyện với nó như hai người trưởng thành sấp sỉ tuổi nhau.

Hắn mở miệng khen cô.“ Chị thật xinh đẹp, sau này em muốn lấy chị làm vợ.”

Sau đó hắn nở một nụ cười nửa miệng, mặt hướng lên một góc 40 độ, hắn quả thật quá soái mà.

Quá ngầu.Sau đó chỉ nhận lại một tràng cười khanh khách, nhìn lại thấy chị Trần Linh mất hết hình tượng ôm bụng cười ngặt ngéo, hai mắt như kiểu cười sắp ra nước mắt, mặt hắn đần thối lại thật mất hình tượng mà,hắn suy ngấm lại mình sai soi ở điểm nào.Ở bên kia sau vài phút đồng hồ ôm bụng cười thật sự lúc này Trần Linh rất đau bụng cô cảm thấy mình mà còn cười nữa lát sẽ được đưa đi cấp cứu mất, quay lại nhìn lại thấy hắn đang ngồi trên giường mặt đần thối cô lại phải cố gắng nín cười mà nói.“ Nhóc con, Đợi nhóc lớn chị cũng già mất rồi.”

Lúc này khi hắn khen cô xinh đẹp cô rất vui thầm nhủ đứa bé cũng có con mắt tốt đấy chứ, nhưng khi nghe đến câu sau cùng bộ dạng của đứa bé làm cô không nhịn nổi cười trông đứa bé làm màu sau câu nói đó,cô thật sự không thể nào nhịn nổi cười.“ Ông cụ non.

Chưa lớn mà đã đòi bày đặt.”

Sau đó ngồi xuống giường véo hai má béo trắng của hắn.Hắn thầm nghĩ rồi nhìn xuống bên dưới.“ Đợt vài năm nữa của hắn lớn xem chị còn giám coi thường thường hắn bé không.”

Mặt hắn xị ra không nói gì, đang suy nghĩ chiếm chút tiện nghi của chị Trần Linh vì tội coi thường hắn, mặt hắn mếu máo dơ hai bàn về phía chị Trần Linh đòi bế.Trần Linh thấy hắn lúc trước vừa như ông cụ non mà bây giờ lại sắp khóc cô vội cuống quít bế hắn lên vừa dỗ vừa nói.“ Chị xin lỗi, là chị sai, chị không nên cười em.”

Nhưng cô đâu biết rằng hắn mặt mày thì mếu máo nhưng trong lòng lúc này lại lâng lâng, tay chân không biết vô ý hay cố ý cứ thỉnh thoảng lại đụng chạm vào hai đồi núi chập chùng kia trong lòng thầm tự mắng bản thân.“ Trần Quốc Hưng mày quá vô sỉ mà...khụ..khụ”Đang hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng người đẹp “ cạch “ cửa phòng mở ra mẹ hắn từ ngoài bước vào, đôi mắt bà đỏ hoe hắn biết bà đã lo lắng cho hắn rất nhiều, hắn vùng vẫy tuột xuống chạy lại ôm chầm sà vào lòng bà.“ Con xin lỗi, con sẽ không để mẹ phải lo lắng vì con nữa đâu.”

Hắn thầm ngủ trong lòng , qua một lúc hắn mới rời ra nói.“ Mẹ , con muốn về nhà!!”

Nghe hắn nói vậy mẹ hắn gật đầu rồi quay sang nói với Trần Linh.“ Bác sĩ con tôi tỉnh rồi, bệnh tình sao rồi ??

Có thể xuất viện chưa??Trần Linh bị cảnh tượng hai mẹ con làm cho cảm động hai mắt đã hơi đỏ lên, cô chợt nhớ tới cha mẹ mình, lâu rồi cô chưa gặp họ.“ Dạ thưa cô, bệnh tình của em Hưng đã hoàn toàn không có vẫn đề gì, chiều có thể xuất viện.”

Mẹ hắn nghe vậy liền thờ phào một hơi rồi nói“ Bác sĩ dẫn hai mẹ con tôi đi làm thủ tục suất viện được không??”

Trần Linh gật đầu rồi ba người đi xuống quầy thu nhân làm thủ tục, khi mẹ hắn nhìn thấy tờ hoá đơn viện phí bà có chút thất thần, hắn đảo mắt nhìn qua “ 10 triệu vnd” thời đó ( 2003) 10 triệu là một con số không hề nhỏ đối với một gia đình nghèo khó như hắn.“ Bác sĩ tôi chỉ còn 3 triệu tôi trả trước sau đó mai kia gom góp trả nốt phần còn lại được không bác sĩ.”

Mụ béo thu ngân thấy vậy liền cất giọng nói sang sảng khó nghe.“ Ở đây không phải chỗ bố thí cho ăn xin, có tiền thì mới được xuất viện, không có tiền thì về mà gom góp lúc nào có đủ thì nộp lại, mới được về.”

Mẹ hắn nghe vậy vâng vâng dạ dạ.Mụ béo kia còn cố ta nói với một chất giọng tràn đầy khinh miệt.“ Không có tiền chữa bệnh sao không để chết luôn ở nhà đi đem đến đây làm gì.”

Mẹ hắn nghe vậy cũng chỉ biết im lặng ngồi xuống nhìn vào hắn nói với một giọng hiền từ“ Con ở lại đây nốt đêm nay nhé, sáng mai mẹ qua đón con về.”

Hắn nhìn ra trong đôi mắt mẹ tràn ngập bị thương sự tụi nhục, tim hắn như bị một con dao đâm xuyên qua, đau, hắn rất đau, trong lòng hắn rất giận giữ hắn trách mình quá vô dụng.

Kiếp trước từ khi mang thai hắn sau một mối tình ngang trái bà đã phải chịu bao nhiêu ấm ức tủi nhục từ láng giềng hàng xóm mang cái tiếng chửa hoang, khi sinh hắn ra nuôi hắn khôn lớn bà đã phải làm lụng vất vả, chân lấm tay bùn để nuôi hắn, ốm đau bà cũng chịu đựng một mình tất cả bà làm đều chỉ vì muốn hắn bằng bạn bằng bè muốn hắn học hành chăm chỉ để có tương lại tốt hơn, nhưng kiếp trước hắn ham chơi, nhiều lần còn hỗn lão, hắn thật sự rất hối hận, may mắn lão thiên gia cho hắn trọng sinh sống lại, kiếp này hắn phải thay đổi không để một ai khinh bạc mẹ hắn.

Hắn âm thầm thề phải chở nên mạnh mẽ, phải thật cường đại để che chở cho những người mà hắn yêu thương.“ Oành “ một tiếng trong đầu trong lúc vô tình hắn thế mà lại đột phá cánh cửa đầu tiên trên con đường tu luyện hậu thiên“ Luyện Tinh Kỳ “Bên trong đan điền luồng xoáy linh lực bé bằng hạt cát bây giờ điên cuồng xoay tròn dần dần to lớn thể tích đã bằng hạt gạo, vô số tia linh lực lan ra khắp nơi tẩm bổ cải tạo thân thể hắn, trong tử phủ thần cung cũng sinh ra một luồng tinh thần trong suốt nếu để người khác trông thấy hắn bước chân vào cánh cửa đầu tiên của tu luyện đã sinh ra thần thức sẽ kinh ngạc đến mức há mốc mồm, phải biết rằng để sinh ra thần thức tu hành giả phải đạt đến cảnh giới luyện khí hoá thần, mà hắn lại vừa đặt chân vào cánh cửa đầu tiên đã sinh ra sẽ tức chết.Bên ngoài dường như không có gì khác biệt mọi người không hề biết chuyện sảy ra trong thể nội của hắn, Trần Linh cảm thấy đứa trẻ trước mắt có cảm giác khác lạ không nói thành lời, nhưng cô cũng không biết là khác ở đâu tạm bỏ qua vấn đề đó cô lên tiếng.“ 7 triệu còn lại để tôi chả cho hai mẹ con họ.”

Mụ béo thu ngân thây vậy nói một câu chọc ngoáy.“ Trần Linh cô vừa xinh đẹp lại cực kì tốt bụng, cô giúp bọn giả nghèo giả khổ này cũng không mang ơn cô đâu.”

Trần Linh không nói gì chỉ nhìn nụ béo với ánh mắt không có chút thiện cảm, sau đó 3 người làm thủ tục suất viện sau khi ra về hắn quay lại nhìn bà béo cười cười.“ Cô ơi, ăn nói không sạch sẽ rất rễ mắc bệnh đấy ạ.”

Hắn tự nhận mình cũng chả phải loại chính nhân quân tử gì có người nhảy lên đầu lên cổ mẹ con hắn, hắn có năng lực mà không làm gì mụ thì xin lỗi ông trời quá, lúc trước không ai chú ý tới, hắn vận chuyện công pháp hấp thu một luồng âm khí trong bệnh viện bắn tới miệng mụ béo kia.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 5: Nhân Quả


Mụ béo thu ngân thấy một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch dám lên mặt với mình lập tức hùng hổ quát mắng.“ Mới tí tuổi ranh, mà mày ăn nói với người lớn vậy à!!

Mẹ mày không biết dạy thì để tao dạy mày.”

Nói xong mụ hùng hổ tới như kiểu muốn sống mái với hắn vậy, mọi người xung quanh thấy vậy lập tức cản lại, trong lòng thầm khinh bỉ đến một đứa trẻ con cũng tính chấp nhặt thật mất mặt, không hiểu mụ ta sao mà lại làm bác sĩ được, chắc có người nhà quan hệ xin cho mụ béo vào bệnh viện làm việc đây mà.Hắn thấy mụ béo kia tính động thủ với hắn trong lòng thầm hừ lạnh nếu ở chỗ không người có khi hắn đã cho mụ một bạt tai đánh cho mụ béo thành cái đầu lợn luôn rồi, với đứa trẻ 3 tuổi bình thường khối đứa vẫn còn đang bú sữa mẹ ấy chứ ( đứa trẻ khó cai sữa ) nhưng hắn đâu phải người bình thường nếu hắn muốn động thủ chỉ một ngón tay đã đấm vỡ mồm mụ béo rồi.Mẹ hắn thấy hắn hành động như vậy cũng không có ý trách móc hắn chỉ nhìn hắn rồi kéo hắn qua chỗ Trần Linh cảm ơn.“ Cảm ơn bác sĩ, qua hai ba ngày nữa tôi gom đủ tiền sẽ trả cho bác sĩ.”

Trần Linh thấy vậy liền nói.“ Dạ , khi nào bác có tiền trả cháu cũng được ạ, cháu cũng không cần gấp.”

Trần Linh thấy hoàn cảnh của họ đáng thương với lại đứa bé kia cô thấy rất thú vị mới ba tuổi đã chững chạc như một người lớn cô rất yêu thích, nên cô thuận tiện giúp mẹ con họ , cô không biết vì lòng tốt của mình đã giúp cô thoát chết một mạng.Hắn ở bên mẹ quan sát chị bác sĩ xinh đẹp, lúc trước mở thiên nhãn ra để quan sát âm khí ở bệnh viện hắn vô tình lướt qua chị Trần Linh thấy trên người chị có một luồng tử khí toãt ra hắn cũng chưa kịp nhìn kĩ bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn lại, vừa mở thiên nhãn lên hắn đã giật mình kinh hãi từ cơ thể chị Trần Linh đang tỏa ra hai luồng khí một đen một trắng, ánh sáng màu đen bây giờ đã chiếm đa phần, hắn suy đoán có lẽ luồng khí đen đang lẫn án ánh sáng sinh mệnh màu trắng kia là tử khí“ Chẳng lẽ Chị ấy phải chết.”

Hắn thật sự có chút không đành lòng nhìn một người lương thiện tốt bụng lại xinh đẹp như Trần Linh phải chết, hắn thở dài vận dụng thiên nhãn để nhìn trước tương lai vận mệnh của Trần Linh, chỉ thấy buổi chiều tối khi đang đi qua đường cô bị một chiếc ôtô lao phải... hỗn loạn mơ hồ sau đó từ đầu hắn chuyền tới cảm giác hoa mắt, hắn giật mình vội ngắm mắt đóng lại thiên nhãn, sau lưng hắn ướt đấm mồ hôi.“ Thiên nhãn không thể vận dụng bừa bãi được, sít nữa lại đi toi cái mạng già này của mình.”

May mắn mà hắn vừa đột phá nếu không có lẽ hắn lại ngất luôn không biết chừng, lần này mà ngất xỉu có lẽ sẽ là ngàn thu luôn ấy chứ, đưa tay lên gạt mồ hôi trên chán, may là mẹ hắn với chị Trần Linh không để ý tới mình không nếu trông thấy bộ dáng của hắn lúc này khó coi sẽ nghĩ hắn lại bị bệnh.Hắn vội ngắm mắt đứng đó vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng quyết ổn định lại cơ thể, qua hai phút hắn tạm ngưng mở mắt ra, chuyện trước mắt phải giải quyết của chị Trần Linh đã hắn vội lên tiếng“ Chị Trần Linh về nhà em sẽ nhớ chị chết mất.”

Mặc kệ mẹ hắn còn đang ở đây hắn mở miệng để chêu chọc Chị Trần Linh.Trần Linh thấy hắn ăn nói vô sỉ như vậy ngược lại không tức giận mà còn lại gần hắn ngồi xổm xuống đưa hai tay véo véo hai cái má của hắn nói.“ Chị cũng nhớ em, thỉnh thoảng bảo mẹ dẫn em ra chơi với chị nhá.”

Sau đó còn nháy nháy mắt với hắn nữa chữ, bị bộ giạng đáng yêu của Trần Linh làm cho sít chút nữa phun hết máu mũi ra.

Đột nhiên vẻ mặt hắn nghiêm túc lại ghé sát vào tai Trần Linh nói nhỏ.“ Lúc qua đường chị đi chậm lại nha.”

Sau đó lập tức làm một hành động cực kì vô sỉ hắn thơm trộm vào má Trần Linh một cái,một cảm giác khó tả khi môi hắn chạm vào làn da nhắn bõng sáng mịn, sau đó vội vàng ba chân bốn cẳng chạy trước còn không quên quay lại làm một bộ mặt đểu giả rồi nói thêm.“ Chị phải nhớ em đó , nhớ kĩ lời em nói.”

Trần Linh thấy đứa bé trước mặt đang cười đùa đột nhiên nghiêm sắc mặt lại rồi thì thầm vào tai cô, nghe xong cô không hiểu đứa bé trai đáng yêu trước mắt này muốn nói điều gì với cô, đang suy nghĩ miên man lại bị hôn trộm vào má , cô giận tím mặt, nhóc con giám lừa cô để hôn trộm lên má cô phải biết đây là nụ hôn đầu tiên cô bị người khác giới hôn mặc dù đó chỉ là một đứa trẻ, với theo bóng dáng hắn đang chạy siêu vẹo cô bật cười nói.“ Nhóc con đừng để chị bắt được em, không là chị cho cái mông của em nở hoa đấy.”

Mẹ hắn ở một bên thấy hắn nghịch nghợm như vậy liền nở một nụ cười vui vẻ, song quay sang nói với Trần Linh.“ Xin lỗi bác sĩ Linh , thằng nhỏ nó tài nghịch quá .”

Trần Linh “ Không có gì đâu ạ, cháu mới quen biết cô và em nhưng cháu rất quý em.”

Sau đó mẹ hắn chào Trần Linh và đi ra cổng bệnh viên nơi hắn đang đứng chờ, hắn còn vô sỉ làm động tác hôn gió với Trần Linh sau đó mới vẫy vẫy tay tạm biệt.“ Thật là một đứa bé đặc biệt.”

Trần Linh nghĩ thầm trong đầu, nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang lẽo đẽo đi theo sau mẹ kia, cô bất giác bật cười một mình sau đó quay lại tiếp tục công việc.5h chiều hết giờ làm việc Trần Linh ra về như bao ngày khác cô bước đi trên vỉa hè của một thị trận nhộn nhịp thưởng thức không khí nhộn nhịp trên đường phố nhiều người qua lại lúc tan tầm, khi đèn thông báo dành cho người đi bộ vụt sáng cô đang định bước xuống để băng qua sang bên kia đường thì chợt khựng lại nhớ tới lời thì thầm của đứa bé vô sỉ kia, cô bất giác dừng chân đang định bước lại đợi đến cuối cùng của đoàn người qua đường mới đi tiếp.Một chiếc xe ôtô chợt mất kiểm soát lao thẳng tới đoàn người đang đi chuyển qua đường,tài xế hét to bóp còi ing ỏi.“Mau tránh ra, tránh ra mau...xe mất phanh.”

Trần Linh đứng chôn chân giữa đường kinh hãi khi cô phát hiện ta chiếc xe ôtô đang lao thẳng tới mà không kịp phản ứng.“ Rầm “ một tiễng, sau đó tiếng hét kinh hoàng tiếng lộn xộn.“ Tai nạn rồi , mau mau cứu người.”

Người qua lại xung quanh vội vàng tụ tập lại đưa người bị thương đi cấp cứu , tràng cảnh trước mắt thật sự dẫn hỗn loạn máu văng khắp mặt đường nhuộm đỏ cả một mảng lớn.Trần Linh lúc này mặt mày tái mét, tim đập loạn xạ nếu cô bước nhanh thêm một bước nữa người nằm trong Vũng máu kia chắc chắc sẽ là cô, ngồi bệt xuống giữa đường trong đầu cô lúc này chỉ còn lại bộ dáng nghiêm túc và câu nói thì thầm bên tai của hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn làm sao có thể... làm sao có thể...Đang suy nghĩ miên man chợt có một giọng nói tràn đầy sự quan tâm cắt ngang suy nghĩ của Trần Linh.“ Cháu gái , cháu không sao chứ ?

Có bị thương ở đâu không ?”

Rồi người đàn ông trung niên cùng một người nữa dìu cô qua đường đặt Trần Linh ngồi xuống một gốc cây sà cừ to trồng bên lề đường , bọn họ cũng rất kinh ngạc khi chứng kiến vụ tai nạn vừa rồi, một đoàn 4 người qua đường thì 3 người bị tông không rõ sống chết chỉ duy nhất cô gái này may mắn thoát được ( gia tiên gánh gãy cả lưng ấy chứ..hihi) .Qua một hồi lấy lại bình tĩnh Trần Linh cảm ơn bác trung niên rồi cất bước về nơi cô đang ở, cả đêm hôm đó Trần Linh không thể nào ngủ được hình ảnh và câu nói kia cứ liên tục lập lại trong đầu.“ Chỉ là trùng hợp hay đứa bé kia không phải người bình thường, dù gì thì mình vẫn phải cảm ơn họ một tiếng mới được.”

Sáng sớm hôm sau Trần Linh vác khuôn mặt hai mắt thâm quầng như gấu trúc đi làm, mới đến bệnh viện đã nghe vài tiếng sì xào bàn tán cái gì mà “ câm “ mà “ khẩu “ lọt vào tai thấy hai cô y tá vội hỏi.“ Có chuyện gì mà mọi người bàn tán vậy ??”

Hai người kia đang nói chuyện nghe Trần Linh hỏi cũng kể lại câu chuyện một lần nữa , thì ra mụ béo thu ngân sáng sớm nay không biết bị làm sao tự nhiên không thể nói chuyện được nữa , đến cả viện trưởng cũng bị kinh động, các bác sĩ liên tục làm các kiểm tra mà không hề tìm ra nguyên nhân.Nghe đến đây Trần Linh khẳng định thằng nhóc kia không phải là người bình thường, nhớ tới bộ dạng vô sỉ kia cô lại cười cười, thật là bé tí đã rất xấu xa, sau đó cô tạm thời bỏ việc đó ra sau đầu tập chung vào công việc cô sắp hoàn thành đợt thực tập nên cần phải chú ý không thể để đánh giá xấu được.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 6: Tu Luyện Cũng Phải Cần Tiền


Trần Quốc Hưng lúc này đang ngồi đần mặt ra trước hiên nhà, hắn cảm thấy cứ tu luyện chậm chạp như vậy có khi hết thọ mệnh cũng không bước vào cánh cửa của tiên thiên được, hắn cần phải có ngoại lực thúc đẩy chứ không thể cứ đi hấp thu thiên địa linh khí ít ỏi như vậy, mà những thứ phụ trợ tu luyện kia ở địa cầu này hắn không biết có còn tồn tại không nữa, vài loại vẫn còn tồn tại nhưng được bán với cái giá trên trời à, để hắn tự đi tìm với thân thể của hắn hiện tại cũng là một vẫn đề đau đầu."

Tu Luyện quá tốn tiền à."

Hắn bây giờ cần rất nhiều tiền, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ lại những biến động kinh tế lớn của nền kinh tế trong kiếp trước thì phải tới năm 2008 cuộc khủng khoảng kinh tế toàn cầu diễn ra nơi bắt nguồn từ Hoa Kỳ, trong cuộc khủng hoảng này nhiều ngân hàng lớn nhỏ ở mĩ liên tục tuyên bố phá sản, song dẫn tới hiệu ứng DOMINO lẫn sang các ngành khác, đây cũng là cơ hội lớn để nhiều người nắm bắt trước được đầu tư kiếm lời rất lớn, hắn nhớ trong kiếp trước trên mạng đọc được một bài báo nói về cuộc khủng hoảng nhiều nhà đầu tư phất lên sau một đêm, trong lòng hắn thầm tính toán từ giờ tới lúc đó còn phải 5 năm thời gian hắn phải kiếm một số vốn ở trong nước sau đó đầu tư kiếm một khoản lớn tại cuộc khủng hoảng vài năm sau.

Với tình hình trong nước hiện nay hắn chỉ còn cách kiếm tiền một cách nhanh nhất từ những kí ức của kiếp trước, đầu tư vào chứng khoán, sau đó thành lập một công ty để kiếm lợi một cách lâu dài, trong đầu hắn lập ra một kế hoạch phát triển lâu dài cho con đường sau này của hắn, muốn làm được vậy hắn phải có người đại diện làm việc đó à, chứ một thằng nhóc con 3 tuổi như hắn đi đến chỗ giao dịch chứng khoán chả ai thèm nhìn mặt chứ đừng nói chuyện hắn có thể kiếm tiền ở đó."

Ài Za...vẫn phải nói chuyện với mẹ."

Đang miên man suy nghĩ miên man truyện kiếm tiền từ cổng sân nhà hắn vọng lại tiếng xe máy làm hắn trở về thực tại đầy bi ai trước mắt, nhìn ra thấy một bác trai trung niên tầm 45 tuổi đang dắt con xe cup vào đang dựng ở dưới sân, trong đầu hắn suy nghĩ lại một chút sau đó nhận ra là bác Hùng người mà kiếp trước hồi nhỏ hắn coi như là bố ruột của mình, mặc dù không có quan hệ thân thích gì chỉ là bạn của mẹ hắn, đang làm công an trại tù nhưng bác Hùng lại rất yêu thương hắn thường xuyên mua đồ chơi với kẹo cho hắn ăn,kiếp trước lên 5 tuổi mà răng của hắn sún hết toàn bộ không còn một con nguyên vẹn nhớ tới đó cảm giác bất chợt chân răng hắn tê buốt, sau đó mẹ hắn phải đem hắn tới bệnh viện nhổ đi răng sâu cảm giác đó nó nhức tới tận đỉnh đầu.

Hắn nở một nụ cười với bộ răng đã có vài cái sún ra nói."

Chào bác Hùng, bác lại đem kẹo sang cho cháu à??

Cháu không ăn đâu sún hết răng rồi ai."

Mồm thì nói vậy nhưng hắn đã chạy một mạch lại sách lẫy cái túi kẹo đang treo ở đầu xe máy, rồi chạy tót vào trong nhà, rồi nói vọng xuống bếp."

Mẹ ơi, bác Hùng qua chơi, bắt gà mổ đãi bác đi mẹ."

Nguyễn Văn Hùng thấy thằng bé càng lớn càng nghịch nghợm trên miệng cũng nở một nụ cười tràn đầy yêu thương mắng hắn." thằng kia , bảo không ăn sợ sún răng mà lại lấy nhanh thế!!

"Sau đó bác hùng với mẹ hắn nói chuyện dưới bếp mà hắn đang ăn kẹo ở trên nhà thì cũng chả buồn quan tâm xem hộ nói chuyện gì chỉ lo ăn mấy viên kẹo trong đầu thầm nghĩ."

Kẹo này ngon vậy thảo nào mình lại bị sún răng."

Đang ăn hắn nhớ tới một bộ truyện hắn đọc được ở kiếp trước " Quan Khí " nhân vật chính trong câu chuyện có khả năng nhìn thấy quan khí của người khác, bởi vì có năng lực đó mà vợt qua vô số người leo tới đỉnh cao quyền kực của một đất nước, hắn kiếp này cũng có được năng lực đó mà năng lực của hắn còn cao hơn cái dị năng kia không biết bao nhiêu lần, trong kí ức truyền thừa hắn biết năng lực của mình được gọi là Thiên Nhãn, ở giữa mi tâm của hắn có một con mắt nữa khi mở ra có thể nhìn thấy quá khứ , tương lai , tất cả ảo cảnh... một ánh mắt nhìn tới cũng có thể phá nát hồn phách của kẻ khác nhưng bây giờ hắn còn chưa có năng lực đó linh lực của hắn bây giờ quá yếu không thể nào vận dụng được phải chờ tu vi tinh tiến hắn mới có thể dùng được, nhớ tới lần trước sử dụng thiên nhãn nhìn tương lại của Trần Linh hắn cảm giác như mình mất đi gần mười năm thọ nguyên đến bây giờ hắn không dám sử dụng bừa bãi, những thứ cao siêu hắn còn chưa thể dùng nhưng những năng lực phổ thông của thiên nhãn đã đủ để giúp hắn rồi.Hắn vội vàng đi xuống bếp đứng từ đằng sau quan sát bác Hùng đang nói chuyện với mẹ hắn, hắn muốn xem thử trên người bác Hùng có tồn tại quan khí không , bác Hùng làm công an cũng được tính là quan chức nhà nước.Thiên nhãn vừa mở lên trên chán giữa mi tâm hắn lập loè một con mắt nằm dọc đang từ từ mở ra con mắt tràn đầy kim quang tỏa ra ánh sáng thần thánh không hề giống mắt người thường, nếu người bình thường thấy Trần Quốc Hưng mở thiên nhãn họ cũng không hề thấy được gì phải là người tu luyện cao thâm mới có thể nhìn thấy.Từ giữa mi tâm của Bác Hùng tỏa ra một luồng sáng màu trắng nhạt xu thế nằm ngang với đầu, miệng hắn lầm bầm."

Con mẹ nó , quan khí thật sự tồn tại, có phải tên tác giả kia cũng có năng lực nhìn thấy quan khí à nha."

Quan khí của bác Hùng có màu trắng xu hướng nằm ngang , hắn suy đoán có lẽ cấp bậc sẽ không thay đổi không lên mà cũng không xuống đến khi về hưu , kiếp trước hắn nhớ không nhầm thì bác Hùng về hưu sớm với cấp bậc là thiếu tá công an trại, kiếp này hắn trọng sinh sống lại, nếu có cơ hội hắn phải giúp bác tiến lên trên quan trường , hắn coi bác như người bố của mình vậy."

Bác ở lại ăn cơm tối với hai mẹ con cháu chứ??"

Hắn cất tiếng hỏi.Bác Hùng nghe hắn hỏi vậy liền lại xoa đầu hắn nói."

Tối nay bác có ca trực rồi, sang thăm hai mẹ con một lúc rồi bác về."

Hắn nghe vậy liền mặt nhăn lại rồi nói." mấy hôm nữa bác đón cháu qua trại giam hái quả mơ nhé, cháu muốn sang đó chơi!!"

" Ừ , chiều mai bác đón qua chơi."

Bác Hùng trả lời hắn rồi quay qua chào mẹ hắn rồi quay người ra về.Buổi tối hắn về phòng ngồi lên giường suy tư, thân thể hắn từ lúc đột phá đã cao lên không ít sức lực cũng mạnh mẽ rất nhiều buổi chiều hắn lén lút chạy ra bờ sông trước nhà thử sức lực, đầu tiên hắn nhặt lên một hòn đá tầm cỡ đầu người lớn nhấc một tay hắn chả thấy có cảm giác thầm nghĩ " tảng đá này có khi nào bằng xốp không??

Sao mà chả thấy có tí trọng lượng nào thế , không biết có phải hàng main china trôi dạt về đây không nữa!!"

Sau đó hắn dơ chân đá cho hòn đá đó một cái, hòn đá đó lập tức chia đôi sẻ bảy, mồm hắn lập tức há hốc hắn lúc này mới ý thức được sức lực của mình nó mạnh cỡ nào, hắn quá mạnh hắn quá bá đạo mà."

Mình là cao thủ võ lâm khà...khà."

Sau đó hắn nhìn về phía mặt nước đang chảy êm ạ kia với một ánh mắt nóng bỏng cực kì trong lòng hô lớn" Khinh công , bay nhảy à."

Ước mơ nhỏ bé kiếp trước của hắn sắp thành hiện thực rồi, sau đó hắn quan sát xung quanh không thấy có người hai tay xoa xoa vào nhau bỏ luôn đôi dép nhựa trên bờ rồi lao thẳng tới mặt sông nhỏ."

Ùm " một tiếng chả thấy bay nhảy được đâu thân thể hắn lập tức chìm ngỉm vào trong lòng sông, hắn lúc này đang buồn bực gần chết thầm mắng."

Ước mơ của ta..."

Qua vài phút sau dưới mặt nước tĩnh lặng nổi lên vài bọt khí Trần Quốc Hưng mới từ từ lầng bềnh nổi lên sau khi trôi vào bờ từ mồm hắn phun ra một bụng nước trong đó còn có vài con cá nhỏ chui ra theo dòng nước rơi sống đất, mắt hắn lúc này trắng dã trợn ngược qua vài phút hắn mở miệng giống giận."

Ấy Za tí nữa là bỏ cái mạng nhỏ lại, chơi với cá rồi !!"

Hắn lúc này thầm mắng mình ngu ngốc chả phải trong truyền thừa nói khi mình đột phá tới Luyện Khí Kỳ mới có thể vận linh lực nâng đỡ cơ thể di chuyển trên mặt nước sao, nhất thời hồ đồ quên mất mà tí nữa bị thủy tề đem hắn đi luôn , nhìn mấy con cá nhỏ đang dãy dụa dưới mặt đất mặt hắn méo xệch sang một bên thầm nghĩ."

Uống mấy ngụm nước sông, không biết có nuốt luôn mấy thứ kia vào không nữa, ây za khố phận lận đận mà."

Sau đó hắn vội cầm lấy đôi dép tổ ong huyền thoại mà mẹ hắn mới mua cho ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà...Tự nhiên một đạo linh quang xoẹt qua đầu hắn, nghĩ tới những thứ được truyền thừa trong đầu, hắn nhớ tới " Nội Thị " khi bước vào con đường tu luyện sẽ có khả năng nhìn thấy bên trong cơ thể của chính mình , hắn rất tò một vội vàng ngồi xuống vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng quyết tiến vào trạng thái nhập định tu luyện, ánh mắt hắn lúc này đang ngắm nhìn bên trong cơ thể mình đầu tiên là đan điền nơi quan trọng nhất của một người tu luyện tất cả võ giả , tu chân giả...vv nơi đó là nơi chứa đựng nội lực, chân khí hay linh lực... trong đan điền của hắn một vòng xoáy linh lực nhỏ như hạt gạo đang liên tục xoay tròn, những tia linh lực được chuyển hoá từ thiên địa linh khí đang từ từ gia nhập vào vòng xoáy đó khiến nó lớn mạnh lên nhưng với tốc độ tu luyện như hiện nay của hắn để đột phá bước tiếp theo còn lâu.

Sau đó hắn quan sát ngũ tạng,hắn như một người đang xem tận mắt những bộ phận bên trong cơ thể cảm giác thật thần kì , sau đó hắn nhìn về phía não hải tử phủ thần cung của hắn vừa nhìn tới hắn lập tức ngây người bên trong đó tồn tại hai thứ , một vật chất hỗn loạn trong suốt hắn đoán là năng lượng tinh thần thần thức của hắn nhưng hắn nhớ trong truyền thừa có nói là phải đạt đến cấp bậc luyện khí hoá thần mới sinh ra thần thức mà hắn bây giờ mới vừa bước vào cánh cửa đầu tiên Luyện Tinh Kỳ, thần thức theo hắn hiểu theo thời hiện đại này có chức năng như một rada quét toàn bộ và hiện thị tất cả trong đầu trong phạm vi thần thức mà không cần phải dùng tới mắt, khả năng điều khiển vật chất...vv , tạm bỏ qua thần thức điều làm hắn kinh ngạc nhất là trong đầu hắn lại chứa một cái đại ấn màu trắng lần trước hắn hôn mê đã nhìn thấy đang bay lơ lửng trong tử phủ thần cũng của hắn bên trên thần thức tinh thần, bây giờ hắn mới quan sát thật kĩ được hai chữ dưới đáy đại ấn."

Thiên Địa " hắn đoán đại ấn này tên Thiên Địa ấn, hẳn cũng là đồ tốt đây mà.Hắn mà biết trong đầu hắn tồn tại một trong chín chí bảo hỗn độn không biết hắn vui mừng cỡ nào.

Hắn thầm nghĩ " trong đầu mình có cái Thiên Địa ấn kia không biết có bị u não không nữa , Ây Za y học hiện tại không thể chữa khỏi đâu nha !!"

Suy nghĩ miên man song hắn cũng mặc kệ miễn là nó ở yên trong đó là được đừng có thỉnh thoảng nhảy ra quậy phá thì đầu hắn lúc đó coi như là hỏng hắn không muốn thay cái đầu khác đâu khụ khụ.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 7: Đi Học Trở Lại


Sáng sớm hôm sau hắn thức dậy trong tiếng gọi của mẹ hắn.“ dậy đi sáng nay con phải đi học, dậy chuẩn bị để mẹ đưa đi.”

Hắn lúc này than thầm “ ài za mình còn phải đi học .”

Hiện tại hắn 3 tuổi đang phải đi học mẫu giáo, nhớ tới những khuôn mặt non toẹt của bọn bạn học cấp 1 cấp 2 sau này hắn không nhịn nổi cười , mẹ hắn chở hắn đến trường bằng con xe đạp huyền thoại từ thời bao cấp , ngồi đằng sau mà mông hắn cứ nhảy tưng tưng đường toàn cát sỏi với ổ gà làm hắn ê ẩm hết mông.Chào mẹ xong hắn tự bước vào lớp chứ đâu có giống như bọn con nít ranh khóc lóc đòi mẹ đưa vào tận nơi , những kí ức còn sót lại trong đầu chợt ùa về làm hắn có chút nao nao trong lòng, ngồi nhàm chán nhìn mấy thằng nhóc con chơi bờ đủ trò nào là xếp hình , ú à , hay cứ lao vào nhau, hắn có chút dở khóc dở cười quay qua nhìn bạn Hằng hồi còn con nít không hiểu theo gen của ai trong nhà mà sau này lớn lên lại xinh đẹp học giỏi, hot girl của khối bọn hắn , hai má béo mắt to tròn đang ngồi ở một chỗ không chơi bời với bạn bè bên cạnh bộ dáng hiện tại trông rất đáng yêu hắn nhớ trong kiếp trước hắn chỉ đứng từ xa quan sát thôi chứ không có quen biết gì nhiều, sau này lớn càng ngày càng xinh đẹp nhà lại giàu có, mà hắn lúc đó thì nhà nghèo chỉ giám thích thầm trong lòng đâu dám nói ra, hắn tiến lại gần tới Hằng sau đó ngồi xuống bên cạnh đưa hai tay véo véo cái má béo tròn kia, không ngờ vừa mới sờ vào má mặt bạn Hằng của hắn hai mắt lập tức đỏ ửng như kiếu sắp khóc, hắn lập tức luống cuống vừa mới sờ thôi hắn chưa làm gì mà lại định ăn vạ bắt hắn chịu trách nhiệm sao ông trời còn thiên lí không vậy.“ Đừng khóc , đừng khóc mà...”

Hắn vội buông hai tay đang méo hai má của bạn Hằng xuống thầm mắng mình háo sắc mà, bây giờ thì khổ rồi lại phải dỗ dành không thể để bạn Hằng khóc được, nếu không lúc đó cô giáo lại kể lại truyện mình bắt nạn bạn học với mẹ, thì lúc đó về nhà cứ xác định hai cái mông của hắn sẽ cực kì nở rộ bởi những cái roi mẹ hắn để đầy ở tường nhà bếp, nghĩ tới đó hắn rét run người.“ Đừng khóc...mình biến ra kẹo cho cậu xem nhá...”

Nghe đến hắn biến ra kẹo, bạn Hằng của hắn lập tức đôi mắt đang chuẩn bị khóc lập tức sáng lên, trong đầu hắn thầm thở phù “ may là con nít vẫn dễ lừa đem kẹo ra dụ dỗ một chút là được ”.

Sau đó hắn cười hì hì hai tay úp vào nhau lắc qua lắc lại liên tục, khi mở ra trên lòng bàn tay đã có thêm vài viên kẹo sôcôla, bạn Hằng ở bên kia mắt lập tức sáng ngời nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, hắn được đà vênh mặt hắn quả là thiên tài hắn quá đẹp trai mà, sau đó đưa cho bạn Hằng vài viên kẹo sô-cô-la mà bác Hùng cho hắn hôm qua, sáng nay hắn đúc vào túi quần tính cho mấy thằng bạn nhưng bây giờ hắn lại mang ra để dụ dỗ con gái nhà người ta, Hằng cầm lấy mấy viên kẹo cất vào túi nhỏ bên hông cầm một viên lên tính bóc nhưng loay hoay mãi không bóc được sau đó nhìn hắn với ánh mắt long lanh , hắn thấy vậy liền cười haha đúng là con nít ranh, bóc kẹo cho vào mồm còn không làm được nữa, hắn cầm viên kẹo sẽ nhẹ rồi cầm lên nói.

“ há mồm ra tớ bón cho.”

Hằng nghe hắn nói vậy thì cũng làm theo hắn bỏ viên kẹo vào miệng bạn Hằng sau đó cũng bóc một viên bỏ vào miệng, trong đầu thầm nghĩ.“ đây có được coi là hôn môi gián tiếp không nhỉ.”

Sau đó hắn ba hoa chích troè kể truyện trên trời dưới đất nào là ngộ không ăn vụng nhiều đào sau đó bị tiêu chảy cấp...nào là Ngọc Hoàng vụng trộm bị vương mẫu nương nương bắt được, sau đó đánh cho một trận thừa sống thiếu chết..vv hắn đang đầu độc tâm hồn trẻ thơ và cũng từ ngày ấy hắn có thêm một cái đuôi lẽo đẽo theo sau hắn .Buổi chiều hắn về nhà liền trốn mẹ hắn ra sau nhà rồi trèo lên cánh rừng sau nhà hắn muốn tìm một căn cứ bí mật để luyện tập võ thuật , trèo tới đỉnh quả đồi quan sát xung quanh hắn thấy một hủm nằm giữa hai quả đồi khá bằng phẳng thích hợp làm nơi tập luyện , hằn đi quanh khu đất sắp sếp vài hòn đá nhỏ và cành cây tạo thành một ảo trận cách âm đơn sơ nhất, nếu muốn tạo thành trận pháp cao hơn để đảm bảo hắn cũng không có nguyên liệu bày trận , hắn ở trong đó luyện tập người bên ngoài không thể thấy hắn và âm thanh phát ra nếu không bày trận bảo vệ có người đi qua nơi này lại tưởng hắn bị ma nhập thì mệt.Trong đầu hắn lúc này hiện lên một bộ võ thuật cơ sở, hắn ghi nhớ thật chi tiết sau đó liền lao vào luyện tập quên cả thời gian tới khi thu công thân thể của hắn rã rời hắn nằm xụi lơ trên nền đất, miệnh thở hổn hển, miệng lầm bầm." mệt chết bổn thiếu gia mà ."

Hắn không ngờ tới để thực hiện những chiêu thức của bộ võ thuật cơ bản kia mà hắn đã tiêu hao sạch tinh lực, giai đoạn Luyện Tinh Kỳ chủ yếu tu luyện thân thể tăng cường tinh lực sức mạnh thân thể , ngửa mặt nhìn lên bầu trời thấy đã tối, hắn vội vàng bật dậy lê lết thân thể tàn tạ chạy vội về nhà tối đó hắn một mình ăn 5 bát cơm mẹ hắn trợn tròn mắt nhìn hắn."

ăn nhiều vậy khéo mà nổ bung cái bụng ra ."

Hắn cười hì hì rồi nói." lão thần tiên dạy con tu luyện , nên con ăn nhiều ạ."

Sau đó hắn chạy luôn vào trong phòng không chờ mẹ hắn kịp mở miệng hỏi.Sáng sớm hôm sau hắn lại phải đi học hắn cảm giác có chút nhàm chán nhưng vì trụ cột của đất nước mai sau đều phải trông cậy vào những mầm non như hắn nên hắn đành phải cống hiến học tập lao động hết mình vì đất nước." bản thân mình quá vĩ đại mà, ây za."

Đang cảm giác vì sự hi sinh lớn lao của mình mẹ hắn quát to."

Hưng mày có nhanh lên không, đứng đấy mặt đực ra làm gì !

Muộn học bây giờ ."

Hắn chỉ đành lầm lũi trèo lên xe để mẹ hắn lai đi học , vừa vào đến lớp một thân ảnh dễ thương mặc một bộ quần áo màu trắng lập tức chạy lại kéo tay ,đôi mắt tròn tràn đầy chờ mong nhìn hắn rồi mở miệng nói."

Anh ơi , kể chuyện cho Hằng nghe đi anh.."

Chả là hôm trước kể mấy câu truyện tào lao thế mà con bé ngốc này như nghe được truyện trên trời cứ bám lấy hắn đòi hắn kể truyện làm hắn bực hết cả mình, thầm mắng nhất thời sa ngã mà bây giờ hắn rước tới phiền phức phiền phức.Mà hắn bắt bạn Hằng của mình, phải gọi hắn bằng Anh thì hắn mới chịu kể truyện cho nghe, mặc dù hắn còn sinh sau mấy tháng.

Hắn lập tức ậm ừ nói."

Tí anh kể cho nghe, bây giờ cho anh méo má cái nha."

Hằng nghe hắn nói cũng ngây thơ gật gật hắn thầm nghĩ." bé ngoan , rất biết điều...hắc...hắc"Méo hai cái má trắng hồng kia một lúc hắn mới bỏ ra ,kiếp trước rất thích méo má trẻ con kiếp này hắn cũng không thể bỏ được " tật xấu khó bỏ ." các cụ xưa đã nói ắt hẳn không thể sai, kinh nghiệm xương máu của ông cha đi trước.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 8: Kế Hoạch Kiếm Tiền


Đang ngồi ngắm mấy thằng bạn hồi nhỏ chơi xếp hình với nhau thật là đau mắt quá đi, nói chuyện với chúng nó mà cứ ngơ ngơ ra hắn chán chẳng buồn để ý đến tụi nó nữa , đúng là bọn bạn không có tiền đồ không thông minh bằng em Hằng của hắn mà từ lúc nãy không biết đã chạy đâu mất rồi không lại đây bóp vai cho hắn mấy hôm nay luyện tập quyền cước có chút mỏi."

Anh Hưng , mấy bạn kia giật tóc em..hu..hu..hức hức.."

Đang ngồi đần đấy thì từ sau tiếng Hằng đang khóc thút thít gọi hắn , quay lại nhìn thấy con bé Hằng đầu tóc rối lên mặt đẫm hai dòng nước mắt lăn dài hắn tức giận tím mặt đến em của hắn mà giám bắt nạn bọn nào ăn gan trời đây.

Hắn chạy lại đưa hai tay lau hai hàng nước mắt đang rơi trên khuôn mặt trắng hồng kia, gỡ mấy cọng tóc đang rối bời trên đầu xuống gọn gàng rồi nói."

Thôi nín đi...ai bắt nạn em của anh nói cho anh biết anh làm thịt chúng nó luôn."

Hắn lúc này thật sự rất tức dám tổn thương đến người bên cạnh hắn thì dù cho có là con trời hắn cũng kéo xuống đập cho một trận.Hằng dần nín rồi nói."

Bạn...Bạn cường với Đăng...hức...hức giật tóc em."

Nghe là tụi thằng Cường hắn liền nắm lấy tay Hằng đi kiếm tụi thằng Cường nợ cũ nợ mới hắn tính luôn một thể , kiếp trước khi lên cấp 2 hai thằng kia oai có anh trai to con, bắt nạt trêu trọc người khác hắn cũng bị ăn đấm một lần làm hắn tím mắt mà không giám làm gì chúng nó, kiếp này hắn mà không trả thù thì quá là có lỗi với bản thân rồi.Ra đằng sau thấy tụi thằng Cường ,thằng Đăng và vài đứa nữa chơi thân với nhau vì bọn nó gần nhà nhau, nhìn thấy hắn dắt Hằng ra tìm bọn nó bọn kia cũng chả quan tâm gì đến tiếp tục chơi bi lúi húi dưới mặt đất.

Hắn cũng chẳng nói năng gì với bọn thiểu năng này để hằng đứng đó rồi lao vào đạp một cái giữa mặt thằng Cường nó văng ra xa cắm mặt xuống đống cát chuẩn bị nhà trường xây tường rào, mấy thằng thiểu năng kia thấy bạn bị đánh cũng chả ú ớ gì mỗi thằng Đăng nhìn hắn chằm chằm hắn."

Mẹ nó chứ , mấy thằng thiểu năng này đúng là não chưa phát triển mà." hắn mắng trong đầu.Rồi mặc kệ lao vào đấm túi bụi vào bọn kia , mấy thằng thấy mình cũng bị đánh cũng lao vào đánh trả nhưng đâu đánh được cái nào đâu, sau một lúc mặt mũi bọn kia sưng như đầu heo hắn đá thêm cho mỗi thằng một cái vào mông, rồi đi ra kia một tay sách thằng Cường đang úp mặt vào đống cát để tìm phân mèo lên tát cho vài cái nữa hắn đã khống chế lực đạo nếu không bọn này mỗi đứa chịu một cái tát của hắn cũng đi thăm quan âm giới luôn."

Xin lỗi em tao ngay."

Hắn sách thằng Cường đến chỗ Hằng đang đứng rồi ném nó xuống bắt xin lỗi , thằng Cường lúc này bị hắn đánh cho ngu đầu vào chỉ biết khóc sụt sịt nói đứt đoạn."

Về...tao...bảo anh tao đánh mày..."

Thằng ngu này dám uy hiếp hắn , sau đó hắn túm cổ nó xuống liên tục lên gối vào bụng thằng bé Cường vừa đánh vừa mắng."

Con lợn này , dám uy hiếp tao...này thì uy hiếp." mỗi câu " này " hắn lên gỗi thẳng bụng thằng Cường, sau đó hắn túm cổ thằng Cường dí sát vào mặt mình rồi gằn lên từng chữ."

Mày có xin lỗi không??

Từ nay mà dám đụng đến Hằng tao đập cho mày thành đầu heo luôn."

Thấy hắn dữ tợn và cả bị ăn đấm liên tục thằng Cường mới vừa khóc vừa quay sang Hằng nói."

Xin..lỗi..Hằng."

Thấy thằng nhóc con này xin lỗi hắn cũng ném xuống rồi chả thèm nhìn nữa phủi mông kéo tay Hằng đi vào lớp dù gì cũng là bạn học với nhau không thể mất đoàn kết đánh đấm nhau là không hay. ( đánh cho con người ta mặt mũi sưng lên như đầu heo mà còn bày đặt).Từ lúc hắn đánh tụi thằng Cường xong , con bé Hằng nhìn hắn với ánh mắt sùng bái tột độ làm hắn có cảm giác anh hùng cứu mĩ nhân, mà sau đó theo như trong phim thì mĩ nhân phải dâng hiến cho hắn ây za, " phi phi mày đang nghĩ cái gi vậy ,con gái nhà người ta chưa đủ 18." có nghĩa hắn còn phải chờ 15 năm nữa, hắn cảm thấy mình quá vô sỉ mà tính lừa con gái người ta từ hồi còn nhỏ.Đang ngồi trong lớp ngắm những chú chim non đang vui đùa ngoài của sổ, thì cô giáo chủ nhiệm lớp hắn bước vào, theo sau là mấy đứa mặt mũi tím , trẻ con hồn nhiên thấy mặt mũi bạn học kì dị thì cười ầm lên , hắn thầm bĩu môi đúng là trẻ con mà , mách cô giáo tính phạt hắn đây mà.Cô Lan lên tiếng."

Cả lớp im lặng."

Thấy lớp đã im ắng cô Lan nói tiếp."

Hưng đứng lên nào , có phải em đánh bạn không??Hắn lập tức đảo tròng mắt rồi nói."

Dạ không ạ."

Hắn đâu có ngu gì khai ra để cô giáo thông báo về nhà lúc đó hắn lại ăn đập à , hắn đâu có ngốc.Bọn thằng Cường thấy hắn không nhận lập tức chỉ hắn nói với cô Lan." bạn Hưng đánh tụi em ạ."

Cô Lan thấy hắn không thừa nhận cũng không nói gì bản thân cô là giáo viên chủ nhiệm cô hiểu học sinh của mình , Cường với vài bạn nữa ở trong lớp thường hay bắt nạn bạn còn Hưng thì lại rất ngoan ngoãn nghe lời, lễ phép với người lớn là một học sinh ngoan không thể nào đánh bạn được, với lại vóc dáng người cũng nhỏ thì làm gì đánh mấy bạn ra nông nổi kia được.Nếu hắn mà biết được cô giáo có suy nghĩ như vậy hắn sẽ nhảy cấng lên thưởng cho cô một cái thơm, đúng đúng hắn là học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn lễ phép quý trọng bạn bè sao có thể gây mất đoàn kết đánh nhau được.

Trong đầu hắn đang suy nghĩ xem có nên giết người diệt khẩu xoá tất cả chứng cứ hay không " bỏ đi..bỏ đi từ lúc nào bản thân mình lại như vậy...mình là học sinh gương mẫu , ngay thẳng không hề sợ tiểu nhân hãm hại...khụ khụ."

Cô Lan liền nói."

Cô sẽ báo lên ban dám hiệu nhà trường để điều tra, bây giờ các em về chỗ đi, chờ phụ huynh đến đón cô thông báo lịch nghỉ hè."

Điều tra thì điều tra nếu điều tra ra hắn cùng lắm rút tất cả kí ức liên quan, làm như vậy chỉ là hạ sách , hắn cũng chả quan tâm đến nữa nghe câu sau cô Lan thông báo nghỉ hè , linh quang trong đầu chợt loé lên chẳng phải trong tháng 5 năm 2003 trong nước có một đợt biến động chứng khoán với quy mô lớn hay sao đến hắn kiếp trước là một người bình thường sau này lớn lên vẫn còn đọc được trên báo nói về biến động năm đó, cơ hội kiếm tiền của hắn đến rồi.Đến chiều khi phụ huynh đến đón con thì cô giáo thông báo đến từng người, còn con bé Hằng đến lúc về rồi mà vẫn cứ dínhh lấy hắn ,không chịu về cùng ông nội.

Làm hắn cảm giác độ đẹp trai của mình quá lớn làm cho con gái nhà người ta không muốn về nhà ," ây za mình thật quá đẹp trai mà."

Đang xx trong đầu mẹ hắn táng cho một cái lên đầu , hắn vội ôm đầu rên rỉ." mày đánh bạn học phải không ??

Còn lấy cái gì của bạn học mà nó cứ dính lấy mày thế!"

Mẹ hắn sao có thể nghĩ xấu về hắn như thế được hắn đành phải nói dối, lời nói dối đôi khi sẽ đem lại hạnh phúc nếu mà nói thật sẽ tan cửa nát nhà."

Mấy bạn kia tự ngã đâu liên quan tới con, còn con gái nhà người ta dính lấy con là vì con trai của mẹ quá đẹp trai."

Mẹ hắn nghe hắn nói vậy phì cười bà nói."

Mày đẹp như con mực ở nhà ý con."

Nghe mẹ nói vậy mặt hắn xạm lại , hắn thầm nghi nghờ mình có phải con ruột của mẹ hắn không nữa hay bà nhặt mình ở bãi rác về nuôi, hẳn là con ruột à liên hệ huyết thống trong người hẳn là hắn không cảm nhận sai, sao lại đem hắn đánh đồng với một con cún chứ.Mặc kệ mẹ hắn trêu đùa hắn đành quay sang nói với Hằng."

Về với ông nội đi , nghỉ hè song anh mua cho em một bộ váy công chúa xinh đẹp nha."

Con gái ai cũng có sở thích làm đẹp kể cả một đứa con nít cũng vậy , nghe hắn nói vậy Hằng gật gật cái đầu rồi nói" Anh nhớ đấy em thích bộ váy công chúa màu hồng."

Hắn chỉ gật gật sau đó véo hai cái má trắng trẻo sau đó chạy biến vẫy vẫy tay chào để lại đằng sau lưng một kỉ niệm không bao giờ quên của một cô bé 3 tuổi.
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 9: Đi Hà Thành


Buổi tối về nhà ăn cơm xong, hắn nhìn mẹ rồi thầm quyết định nói cho mẹ hắn biết hắn không phải là người bình thường, không biết mẹ hắn sẽ nghĩ gì nữa khi hắn nói ra."

Ây za biết nói sao bây giờ."

Qua một hồi đắn đo suy nghĩ hắn chạy xuống bếp, mẹ hắn đang ngồi đun một ấm nước uống hắn liền nói."

Mẹ con muốn nói cho mẹ biết một việc."

Nghe hắn nói vậy bà quay sang nhìn hắn rồi nói."

Nói đi , mẹ nghe."

" Con...con không phải người bình thường..."

Mẹ hắn phì cười nói." hôm nay mày bị nóng đầu à , con."

Hắn nghe mẹ hắn hỏi cũng không trả lời mà chỉ quay sang bếp lửa đang cháy, dơ bàn tay phải ra hướng về phía ngọn lửa, chỉ thấy lửa trong bếp đột nhiên lao thẳng tới bàn tay hắn hình thành một quả cầu lửa lơ lửng trong bàn tay hắn.

Mẹ hắn ở bên kia nhìn một màn này có chút ngây người miệng lắp bắp chỉ tay vào hắn."

Con...con...con...làm sao con làm được."

Sau đó hắn vận lực bóp nát quả cầu lửa trên tay sau đó ngồi xuống cạnh mẹ hắn nói."

Mẹ tin chưa ??

Con được mấy vị ở trên kia dạy cho."

Hắn vừa nói vừa chỉ lên trời kiếp trước mẹ hắn rất tin truyện thần thánh ma quỷ , bà đi theo một bà thầy hầu cậu bé đỏ, hắn cũng không ít lần đi làm lễ , nhưng hắn chưa trông thấy ma quỷ thần thánh hình giáng ra làm sao , kiếp này hắn có thiên nhãn nếu có cơ hội hắn phải nhìn thử ma quỷ thần thánh ở địa cầu này hình dạng ra sao, bởi vì mẹ hắn tin chuyện ma quỷ nên hắn mượn cớ nói là mấy vị thánh thần đó ban cho sức mạnh,còn truyện trọng sinh sống lại đạt được truyền thừa tu luyện hắn chỉ chôn sâu trong lòng không để cho một ai biết được.Mẹ hắn qua một hồi cũng bình tính lại nhìn hắn một lúc rồi nói."

Thế con phải ra hầu đồng, mở phủ xem bói hay cứu nhân độ thế đánh đuổi ma quỷ à ??"

Mặt hắn xạm lại mẹ hắn sao lại nghĩ thế nhỉ , ai bảo hắn nói lập lờ để mẹ hắn hiểu lầm , hắn nói" Dạ không ạ..mà mẹ chỉ cần biết con trai mẹ không phải người bình thường."

Hắn thật sự không muốn nói rõ ràng mà có giải thích cặn cẽ mẹ hắn cũng chả hiểu được, hắn đã vận dụng thiên nhãn để nhìn sơ qua mẹ hắn bà không hề có linh căn tu luyện ,hắm âm thầm thở dài, mà hắn cũng đã xem bản thân nhưng kì lạ một điều hắn chả hề cảm nhận được linh căn của mình , nhưng hắn có thể tu luyện khẳng định hắn có linh căn chỉ là vì nguyên ngân gì đó hắn không thể phát hiện ra.

Bỏ qua truyện đó hắn nói truyện chính với mẹ hắn về truyện kiếm tiền bàn bạc vay mượn bán cả luôn con trâu đang nuôi để lấy vốn đầu tư, mẹ hắn kinh ngạc nhìn hắn có lẽ bà cũng không thể tin được một đứa bé 3 tuổi nói ra những điều đó, nhưng truyện không thể sảy ra bà cũng đã tận mắt nhìn thì hắn thông minh hơn người cũng là truyện bình thường.

Sau đó mặt hắn nghiêm túc nói với mẹ hắn."

Truyện con nói với mẹ , mẹ không được cho ai biết cả!!

Chỉ hai mẹ con mình biết."

Nghe hắn nói vậy mẹ hắn cũng ậm ừ gật đầu, bà quanh năm ngày tháng làm nông những thứ hắn nói bà cũng cái hiểu cái không , hắn muốn làm gì thì làm không vi phạm pháp luật là được.Ba ngày sau, mẹ hắn vay mượn ông bà, mấy em , mấy bác bán luôn con Trâu cũng được 30 triệu hắn cảm giác cũng không nhiều lắm nhưng cũng chỉ đành vậy thôi.Sáng sớm hai mẹ con hắn đã có mặt tại trung tâm xã để bắt xe khách đi xuống Hà Thành thủ đô Nam Việt, vừa ngồi lên xe ở hàng ghế đầu mẹ hắn đã bịt mồm bịt mũi hắn mới ngớ ra chợt quên mẹ hắn rất sợ đi xe oto vì bà hay say xe có lần chỉ là ôtô đi qua thôi mà mẹ hắn cũng đã say xe ốm cả một tuần, lần này vì hắn mà bà dù có say cũng đi hắn, trên đời không ai tốt bằng bậc cha mẹ cả vì con cái có thể hi sinh tất cả.Hắn vội cầm tay vận chuyển một luồng linh lực vào cơ thể mẹ hắn để giúp cơ thể bà ổn định không bị say xe, sau vài tuần tu luyện hắn cũng đột phá nho nhỏ tiến vào luyện tinh trung kỳ luồng xoáy linh lực trong đan điền bây giờ đã bằng đầu đũa.Sau 3tiếng đồng hồ ngồi trên xe hai mẹ con hắn mới đặt chân xuống bến xe , mông hắn có chút khó chịu do phải ngồi nhiều, mà mẹ hắn cũng rất tỉnh táo hắn thầm tặc lưỡi quả nhiên linh lực giúp ích rất nhiều, vừa ra khỏi cửa xe người xung quang đã có hơn mười người vây quanh lấy mẹ con hắn , hắn liền cảm thán đúng là người đẹp trai như hắn đi đâu cũng được chào đón nhiệt tình mà."

Hai mẹ con đi đâu??

Ra đây chú chở."

" Chị ơi ra đây em chở đi !!"

" Đi xe tôi đi, giá cả hợp lí."....Hắn và mẹ có chút ù hết đầu , hắn nhìn quanh quan sát một vòng rồi kéo mẹ hắn tới chú xe ôm mặt mũi béo tròn mũi to, tướng phúc hậu thật thà rồi nói."

Chú chở hai mẹ con cháu nhá."

Nghe thắng bé bảo mình chở đi ông chú xe ôm cũng chỉ cười chất phác nhìn mẹ hắn rồi hỏi."

Hai mẹ con đi đâu ???"

Hắn cười nói."

Chú đưa hai mẹ con cháu đến sàn giao dịch chứng khoán Hà Thành ạ."

Ông chú xe ôm nghe hắn nói vậy thì cũng ngạc nhiên thằng bé này lại biết về chỗ đó cơ à, lại nhìn qua mẹ hắn thấy gật đầu, chú xe ôm dẫn mẹ con hắn tới một chiếc dream dựng bên đường rồi đưa mũ bảo hiểm cho mẹ hắn.Sau gần 30 phút ngồi xe ngắm phố phường nhộn nhịp, Hà Thành vẫn chưa phát triển mạnh như vài năm sau, chỉ có vài toà nhà cao tầng đan xen lẫn những ngôi nhà cổ kính ,mấy năm sau mọc lên những toà cao ốc cao trọc trời đường phố đông đúc, tắc đường liên miên tốc độ phát triển rất nhanh cũng dẫn tời nhiều vẫn đề khó khăn.Đến nơi hắn cũng chưa vội phải kiếm nơi nghỉ ngơi rồi sau đó lót cái bụng đang đói meo lại đã, có thực mới vực được đạo, sau có hai mẹ con hắn thuê một phòng trọ ở gần sàn chứng khoán để tiện đi lại, vứt túi sách đựng vài bộ quần áo ở phòng hai mẹ con hắn tới một quán cơm bình dân gọi vài món ăn lên sau đó lấp đầy cái bụng, ăn song thì mang cái bụng no căng lên về phòng nghỉ ngơi.Buổi chiều ra ngân hàng gần đấy đăng kí tài khoản mở thẻ để dễ giao dịch vừa vào cửa mắt hắn cũng sáng lên, mấy chị nhân viên ngân hàng chị nào chị nẫy đều rất xinh xắn, hắn kéo mẹ tới chỗ chị nhân viên xinh đẹp nhất ngồi xuống."

Chị gì ơi chị xinh quá!!"

Chị Nhân viên nghe một đứa con nít khen mình xinh đẹp thì cười tít mắt song quay sang nói với mẹ hắn."

Cô cần gì ạ??"

Mẹ hắn liền đáp" Tôi muốn mở tài khoản."

Cô nhân viên liền hướng dẫn các thủ tục giấy tờ mẹ hắn liền viết viết kí kí hắn ở bên cạnh nhàn hạ thì liếc mắt nhìn xung quanh thấy vài người đang làm thủ tục trong đó hắn để ý nhất một cậu thanh niên tầm 25 26 tuổi đang làm thủ tục thế chấp giấy tờ nhà đất để vay tiền hắn có chút tò mò quan sát hắn đoán đây cũng là một nhà đầu tư chứng khoán à, nhưng trên người anh ta có một luồng khí màu đen toát ra hắn lúc đầu có chút nhầm lẫn tưởng là tử khí nhưng không phải sau đó quan sát kĩ hơn thì luồng khí đó hắn mới nhận ra là vận rủi, hắn bĩu môi thầm nghĩ" Lần này anh ta không còn nhà mà về rồi...vận rủi quấn thân anh ta có làm gì thì cũng chỉ thất bại mà thôi."
 
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ
Chương 10: Ăn Cướp


Song xuôi thủ tục hắn tạm biệt chị nhân viên ngân hàng bằng nụ hôn gió làm chị ấy đỏ hết mặt lên đúng là con gái chưa trải sự đời mà hắn khẽ than thở...

Về phòng nằm lăn ra giường bất tỉnh nhân sự đến khi mẹ hắn đá cho mấy phát vào mông hắn mới lồm cồm bò dậy rồi nói."

Mới sáng mà mẹ sao gọi con sớm thế!!!"

Mẹ hắn nhìn hắn như một thằng ngu mà không phải con trai của bà vậy."

Sáng cái đầu mày...đi ăn cơm tối mẹ đói rồi."

Hắn vỗ vỗ đầu thì ra mới tối thôi, cùng mẹ ra ngoài tìm một quán cơm rang, gọi hai suất cơm rang lên hắn xoa xoa cái bụng đói meo của mình ngồi dài mông trên ghế chờ đợi thời gian giường như có chút chậm hơn thì phải hắn dài mồm đợi đến tầm 15p sau hai đĩa cơm rang mới được mang lên mắt hắn toả sáng nhìn đĩa cơm vàng ươm bắt mắt súc một thìa đúc vào mồm...Mì ômachi dai giòn từng sợi thơm ngon tới giọt cuối cùng...

Đang ngồi nhiên cứu đĩa cơm mà nó cảm tưởng như mình đang úp mặt vào bát mì ômachi vậy làm vài thìa hết đĩa cơm hắn bắt đầu cảm thán."

Cơm rang bây giờ ăn còn ngon chán."

Mười mấy năm sau gọi một đĩa cơm rang lên mà cứ như mình gọi một đĩa cơm bị ngão lên vậy trông chán hết sức.Mẹ hắn nhìn sang hỏi."

No chưa có ăn thêm nữa không???

"Hắn đưa mắt liếc liếc xuống bụng rồi hỏi."

Mày ăn no chưa??"

Như đáp lại lời kêu gọi của hắn cái bụng kêu lên một tiếng ý chỉ no rồi hắn gật đầu nói với mẹ."

Dạ con no rồi."

Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn rồi nói."

Cái bụng của mày cũng thành tinh rồi hả con!!"

Hắn tí nữa ngã lăn xuống ghễ miệng cười haha nói."

Cái đó con cũng không biết nữa."

Cơm nước song xuôi hắn kéo mẹ đi lượn quanh đường phố Hà Thành bầu không khí nhộn nhịp tấp nập làm hắn cũng vui vẻ chạy nhảy rong chơi, khi còn nhỏ chúng ta chỉ mong lớn thật nhanh nhưng khi chúng ta đã đủ lớn mới nhận ra điều đó là sai lầm, lúc đó lại ước mãi mãi làm trẻ con vô lo vô nghĩ chỉ việc ăn chơi không phải bươn trải vì miếng cơm manh áo.Cầm một cây kiếm nhựa vừa mới mua nhắt vào đỉa quần,một cảm giác bế nghễ thiên hạ đứng trên vạn tộc trong lòng hắn tuôn ra cảm giác như khi rút kiếm ra khỏi vỏ xác chất thành núi máu nhuộm thành sông, đang cảm giác oai hùng hắn bị một tiếng nói cắt ngang."

Cướp đây!!!

Mau đưa tiền không tao xiên cả hai mẹ con mày!!"

Đầu hắn có chút chì trệ lại sau vài giây hắn ôm bụng lăn bò ra đất mà cười."

Haha...hahaa chú đừng làm mẹ...con cháu sợ..hhaahaa."

Đứng chắn trước mặt mẹ con hắn ở một con hẻm vắng người là một ông chú ăn mặc như bộ đội đặc chủng vậy quần áo rằn ri đội mũ lưỡi chai chân đeo một đôi giày bộ đội còn tay đang cầm một con dao bấm sáng loáng chía về phía hai mẹ con hắn uy hiếp, hắn nhìn ông chú này như một thằng đần vậy cướp ai không cướp lại đi cướp mẹ con hắn đó là sai lầm chết người à nha, khẽ nắm lấy bàn tay đang run lên của mẹ chuyền vào một luồng linh lực làm bà ổn định tâm trạng sợ hãi rồi hắn quay sang làm bộ mặt tội nghiệp nói với chú cướp."

Chú xem mẹ con cháu làm gì có tiền, chú cho mẹ con cháu qua đi."

Ông chú hơi ngỡ ngàng khi thằng nhóc con bé tí nói như vậy, trừng mắt lên nói."

Có bao nhiêu đưa hết ra đây!!"

Tiến tới trước mặt mẹ con hắn dơ con dao lại làm mẹ hắn luống cuống đang tính cầm chiếc túi buộc ngang eo trong đó đựng 30 triệu ra, hắn liền giằng lấy tay mẹ rồi mỉm cười chấn an rồi loay hoay móc trong túi ra vài tờ màu đỏ lẫn đen, khẽ đếm rồi nói."

Cháu còn 2 ngìn rưỡi chú cầm tạm đi."

Ông chú ăn cướp gầm lên."

Mẹ mày muốn chết à...mau đưa cái túi kia đây."

Chỉ về phía cái túi mẹ hắn đang đeo mà nói, lúc này vẻ mặt cười cợt của hắn cũng biến mất thay vào đó vẻ mặt lãnh khốc xuất hiện trên gương mặt non nớt của hắn, từ từ đưa tay xuống rút thanh kiếm nhựa nhắt vào địa quần ra một tiếng " phựt " vang lên hắn cúi xuống mắt lập tức trợn trừng miệng lẩm nhẩm."

Thôi song đứt mất cái đỉa quần..."

Trông hình ảnh khôi hài của hắn ông chú cướp không giữ nổi hình ảnh hung giữ mà cười lên sằng sặc.."

Nhóc con...haha..mày làm tao buồn cười quá..."

Hắn giận tím mặt vung kiếm lên lao về phía ông chú cướp miệng hô lớn."

Thiên Địa Kiếm...Sát."

Bóng người từ từ đổ xuống nằm bất động một lúc hắn thấy vậy mợi gật gật cái đầu nhắt kiếm vào cái đỉa quần bên cạnh chưa bị đứt, sau đó mới mò mẫn đi tới đá đá mấy cái vào đầu ông chú kia, rồi loay hoay lục lọi móc ra trên người ông chú cướp một sấp tiền mặt 500 nghìn đếm sơ sơ cũng phải gần 10 triệu dấu vội vào bụng rồi quay lại kéo mẹ hắn đang ngây ra, khi về đến phòng hắn mới nằm lăn ra giường mẹ hắn liền nhìn chằm chằm hỏi."

Người kia không chết đấy chứ??"

Hắn lắc đầu phủ nhận rồi nói."

Ông chú đó chỉ hôn mê thôi.."

Nó chỉ dùng một tia linh lực làm cho ông chú kia ngất đi, à mà còn phế luôn cho ông ngớ ngẩn luôn sau này khỏi làm chuyện xấu.Sáng sớm hôm sau hắn với mẹ ghé qua ngân hàng thấy thẻ rồi ném luôn 40 triệu vào đó, tiền hắn ăn cướp hôm qua ném luôn vào đó hắc hắc, đến 9h sáng sàn giao dịch mới bắt đầu phiên làm việc hắn kéo mẹ vào ngồi xuống một hàng ghế chờ quan sát xung quang, các nhà đầu tư rồi môi giới lần lượt đến đông dần, trên bảng điện tử không mấy hiện đại hiện lên các dãy số xanh đỏ nhìn mà nhức hết đầu bên cạnh vang lên một giọng nói hơi khàn khàn."

Hai mẹ con cũng đến đây chơi chứng khoán à???"

Mẹ hắn thấy có người hỏi cũng khẽ gật đầu không nói, tên môi giới thấy một cặp bò lạc thì hí hửng giới thiệu tư vẫn nào là HSNO3 Tác dụng với H2O, CacBon liên kết với H2SO3 hắn bíu môi khing bỉ thằng đần này còn nhảy nhót trước mặt hắn làm hắn có chút ngứa mắt, hắn liền ho nhẹ nói."

Mẹ ơi chúng ta có thần may mắn mà không cần mấy chú này ba hoa đâu."

Nghe thấy một đứa con nít nói như vậy tên môi giới mặt đỏ lên nhìn sang mẹ nó với ánh mắt ý trẻ con không biết gì chị cứ tin ở tôi, mẹ hắn khẽ gật đầu nói."

Cảm ơn anh, mẹ con tôi chỉ đến xem vui thôi."

Khẽ liếc ánh mắt khing bỉ về mẹ con hắn tên kia cũng nhếch mép quay đi.Khi quan sát một lúc hắn cũng kéo mẹ tới chỗ quầy giao dịch mua một mã PMS trong vài tuần tới mã cổ phiếu này tăng mạnh hắn nhớ là tăng tới mười mấy phần trăm liên tục trong vài tuần, khi mua tất cả số tiền hắn nhếch mép thầm nghĩ."

Không làm mà vẫn có ăn mà."

Nhó sang bên cạnh thấy anh thanh niên hôm trước làm thủ tục cầm cố nhà đất đang đứng cạnh mẹ con hắn luôn, khẽ liếc qua bên ấy thấy anh ta đang mua mã HNX hắn thầm tặc lưỡi quả này anh ta không còn chỗ mà về nha, vận số anh ta quá đen mà bất chợt hắn quét ánh mắt qua số tiền anh ta dùng để mua hắn hít một hơi."

Mẹ nó 4 tỉ."

Tiền chứ không phải lá mít đâu mà anh ta lấy đâu ra lắm thế, bất giác hắn linh quang chợt loé hắn khẽ chạy lại kéo kéo cái áo anh ta.Quay lại thấy một đứa bé trai đang kéo áo mình Quang có chút sững sờ rồi đưa tay méo má hắn nói."

Bố Mẹ đâu mà lại chạy một mình ra đây."

Hắn tính đấm cho anh ta một quả nhưng phải nhẫn nhịn đây là cây tiền đó nha, hắn khẽ nở nột nụ cười thần bí nói."

Nguyễn Duy Quang, 25 tuổi bố mẹ hiện nay đang ở trong thành phố Hồ Chí Minh, anh hiện nay đang sống và làm việc tại đây, anh còn đang thích một chị ở cạnh chung cư mình ở đúng không???"

Nghe một đứa bé nói như vậy Quang sít chút nữa há hốc mồm nhìn chăm chú đứa bé đang cười cười trước mắt này, lắc lắc đầu nói."

Sao em biết những điều đó."

Hắn im lặng lắc đầu rồi nói."

Mấy chuyện đó anh không cần quan tâm, em muốn làm một giao dịch với anh!!"

Lần này Quang liền trợn mắt khó tin nhìn đứa bé trai tầm 3,4 tuổi này thầm nghĩ."

Hồi bằng tuổi nhóc này mình còn đang nghịch đất, mà bây giờ có một đứa bé đòi làm giao dịch với mình, thế giới thay đổi rồi sao."

Quang khẽ vỗ vỗ cái đầu đang trậm lại của mình, quay qua nhìn hắn rồi nói."

Em muốn giao dịch cái gì!!"

Hắn cười nhạt dơ một ngón tay lên nói."

10% lợi nhuận."

Thấy anh Quang ngẩn ra hắn cười nhạt nói tiếp." mã HNX anh mua sẽ tụt dốc không phang, số tiền còn lại anh mua PMS đi."

Nhìn nụ cười nhạt trên môi đứa bé Quang không biết tại sao lại tin tưởng mà gật gật cái đầu rồi mới đưa tay ra bắt tay với hắn như thật..
 
Back
Top Bottom