Lãng Mạn Kẻ thống trị ngai vàng

Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•39•


(3) "Taehyungie..sữa của bé đâu???"

- Jeon Jungkook vừa ngủ dậy lờ đờ chạy ra khỏi phòng tìm hắn, nhưng cụ thể hơn là tìm sữa chuối.

"Lại đây."

- Taehyung chỉ vô đùi mình, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi vào khiến hắn cười thoả mãn hôn vào má mềm.

Nhìn khuôn mặt mới ngủ dậy còn hơi sưng khiến hắn buồn cười.

"Sữa.."

"Đây đây của em" - Hắn đưa hộp sữa đã cắm sẵn ống hút cho cậu.

Thế là hắn vừa bấm lạch cạch trên laptop vừa trông em bé uống sữa.

"Mấy giờ mình sẽ chiến đấu ạ?"

"5 tiếng nữa" "Anh có chắc lần này sẽ an toàn không.."

Hắn một mực ấn gáy cậu vào môi mình, luồn lưỡi vào khoang miệng tạo ra âm thanh sống động.

Đến khi cậu đỏ bừng mặt vì thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra, nhìn Jungkook dựa vào lòng ngực mình ổn định hơi thở hắn mới cất giọng.

"Sẽ bảo vệ em,đến cùng."

00:00Min Suga đi một lượt kiểm tra toàn bộ từ lực lượng đến vũ khí, xem lại kế hoạch rồi cùng Park Jimin đến chỗ Namjoon và Seokjin đang chế tạo thuốc.

Loại thuốc này làm bào mòn các tế bào trong vòng 20s, mỗi người sẽ trữ trong người khoảng 5 liều.

Khi bị tấn công bất ngờ sẽ tiêm một liều vào đối phương.

Bốn người bọn họ mặc áo giáp, chuẩn bị xong toàn bộ mới tiến về phòng của hai con người kia.

Vừa bước vào phòng là thấy cảnh Kim Taehyung đang hướng dẫn Jungkook sử dụng áo giáp, các vũ khí nói chung là tất cả.

Cẩn thẩn đeo bảo hộ cho cậu rồi còn thơm thơm lên môi xinh nữa.

"Em bé nhớ những gì anh xã dặn không?"

"Dạ có, phải luôn bám sát theo chồng""Giỏi" - Hắn xoa xoa lên mái đầu tròn xoe của cậu.

"Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã xong" "Được!!"

Kim Taehyung ung dung sải bước dài lên từng bậc cầu thang, đi đến chiếc ngai vàng rồi ngồi xuống một cách chễm trệ.

Tay mân mê chiếc nhẫn vàng.

"VƯƠNG KIM!!

VƯƠNG KIM VẠN TUẾ!!"

- Đám thuộc hạ ở dưới đứng trang nghiêm, ai ai cũng đồng bộ áo giáp, súng đều đều hô to.

"Tôi, Vương Kim kẻ thống trị ngai vàng.

Xin tuyên bố, đêm nay chính tay tôi sẽ gom hết trận địa và của cải.

Trở thành đế vương bậc nhất hắc đạo.

KHỞI CHIẾN!!"

"KHỞI CHIẾN!!

KHỞI CHIẾN!!"

"TẤN CÔNG!!TẤN CÔNG!!"

Kim Taehyung đạp mạnh vào nút đỏ ở phía dưới ngai vàng.

Lập tức toàn bộ bánh răng ở bên trong hệ thống thành Vante hoạt động sau hơn 8 năm.

Các thuộc hạ đồng loạt ào ạt chạy ra cánh cửa lớn đang hé mở ở giữa bức tường.

"Jungkookie..lại đây nào, chúng ta đi!"

Bọn họ bắt đầu chia thành 3 cụm, cụm đầu tiên là khai màn của Kim Namjoon và Seokjin Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, và hôm nay...cũng chính là giao thừa.

Seokjin lái trực thăng băng qua cánh rừng phía Bắc, chiếu thẳng 45° về trung tâm giao dịch.

Từ bốn phía có rất nhiều xe đến với nhiều thùng hàng to lớn và những ông trùm bà trùm cùng hàng tá thuộc hạ của mình.

Họ đang thực hiện cuộc giao dịch thế kỉ.

Kim Namjoon nhìn đám người qua súng khẽ nhếch mép.

Đưa mũi súng nhắm thẳng vào một tên thuộc hạ và bóp còi.

Dần dần hơn 10 tên thuộc hạ đều có một viên đạn ghim giữa trán, tất cả băng đảng đều dừng hoạt động trao đổi và vào thế chiến đấu.

Họ bắt đầu phân tán thành nhiều khu vực kiểm tra xung quanh, đây có lẽ là một cuộc giao dịch không nhuộm máu nhưng tiếc rằng, Kim Taehyung lại không muốn như vậy.

"Này, tôi thấy..."

- Một người đàn ông tóc bạc đeo kính râm khẽ cất giọng, đưa mắt xem xét địa hình.

"Có chuyện gì sao?

Đừng có mà giở trò!!"

- Một quý bà cảnh giác chỉa nóng súng vào người đàn ông.

"Ở đây..

Không có Vương Kim!"

Nghe tới đây tất cả mọi người đều rơi vào một khoảng lặng.

Đúng là không có Kim Taehyung thật, hơi thở trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Ở đây ai mà không biết những chiêu trò thế kỉ của Kim Taehyung cơ chứ..."

Xếp thành thế Z đi, bảo vệ hàng trước đã" Nghe lệnh thì mọi người bắt đầu di chuyển thành một hình chữ Z, bên ngoài chữ Z là một vòng tròn do thuộc hạ tạo để bảo vệ chủ.

Ai ai cũng nắm chặt trong tay khẩu súng và bắt đầu đeo áo giáp.

Những ngọn đuốc bắt đầu được đốt lên cùng tiếng pháo hoa đang dồn dập ngoài kia.

"Namjoon, tới giờ săn mồi rồi."

- Kim Taehyung khẽ cất giọng khàn qua tai nghe cho gã.

Seokjin nhếch mép nhẹ sau đó ấn nút xanh bên cạnh.

Ngay lập tức hàng tá drone dưới trực thăng được kích hoạt bay ra kèm theo micro.

Drone bay xuống khu vực đám người kia và một chất giọng nội lực vang lên của nhiều người từ trong micro."

VƯƠNG KIM VẠN VẠN TUẾ!!!!!"

Giọng nói vừa dứt thì đã nhả một viên đạn vào bom giấu kín ở dưới đất.

Đây là bom có sức công phá nhẹ, đủ làm bị chấn thương ngoài da và giảm tầm nhìn do Namjoon chế tạo.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả đám người kia đều chóng mặt vì những vết thương và bị văng ra xa nhau kể cả những lô hàng quý báu chứa cả nghìn tỷ.

"Vương Kim!!

Là ngài sao hả???"

- Một người đau đớn thét lên.

Seokjin khởi động tay sau đó đẩy cần vạt bên cạnh kích hoạt hệ thống điều khiển.

Đó là vũ khí chính của ngày hôm nay.

Xong phần nhiệm vụ thì hai người họ thả máy phun độc ra làm cho gần 1/3 thuộc hạ bên dưới chết tại chỗ do không có mặt nạ chống độc.

Giờ đây, bọn họ sẽ quan sát trận địa quá camera để trợ giúp.

"Min Suga, hoàn thành!!"

"Ừm."

ĐOÀNG!!!

ĐOÀNG!!!!

_____________________________________
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•40•


(4) Bọn người kia đang bàng hoàng vì phía Bắc liên tục tấn công không danh tính và không rõ mục đích thì bị một vụ nổ lớn từ phía Nam đập thẳng vào.

Khói bay mù mịt với lửa, đám thuộc hạ nhanh chóng lôi thiết bị ra dập lửa và bảo vệ kho hàng nhưng đến khi dập xong lửa thì toàn bộ số hàng mấy trăm nghìn tỷ đã bay sạch...

"CÁI QUÁI GÌ VẬY???"

"NÀY!!

AI ĐANG DỞ TRÒ ĐẤY?"

"GIỠN MẶT VỚI CHÚNG TÔI ĐẤY À?"

"TAO GIẾT CHÚNG MÀY, HÀNG CỦA TAO!!!!

TIỀN CỦA TAO AAAAA" - Một người vì mất kiểm soát mà dơ súng bắn loạn xạ trúng cả thuộc hạ của mình.

Nhưng ông quên mất đó chỉ là số hàng đang giao và còn một lượng lớn đang được đám thuộc hạ canh gác nghiêm ngặt.

Vì thấy ông quá loạn nên một người phụ nữ đã dơ súng bắn chết ông.

Mọi người xung quanh cũng chả lấy làm lạ vì đây là điều bình thường.

Chỉ có đám thuộc hạ thấy chủ mình bị giết liền lao đến đánh.

Thế là bọn họ trở thành một mớ hỗn độn.

Min Suga nhân cơ hội hỗn loạn thì chỉa súng vào, tiếng đoàng đoàng vang ngập trời trong đêm giao thừa.

Hàng trăm người phải đổ máu.

Sau hơn 2 tiếng tấn công gián tiếp thì từ 25 băng đảng giờ chỉ còn lại 15.

Một phần là do họ cấu xé nhau vì quá hoảng loạn.

Một người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn chưa có một vết thương nào đang bình thản đứng giữa đám thuộc hạ của mình hút điếu thuốc.

Nhìn sơ qua sẽ cỡ 40, màu son đỏ chót với bộ tóc vàng xoăn ngắn.

Bà là Jazz, chỉ đứng sau Taehyung.

Bà đã ở trên chiến trường hơn 20 năm, với tình thế này bà vẫn thản nhiên lấy gương ra ngắm diện mạo của mình.

"Vương Kim, Bà Jazz đang là người nắm giữ lô hàng còn lại!!"

"Về đây, kích hoạt hệ thống điều khiển với tôi" "Được"Jazz nhìn chiếc trực thăng qua ống nhòm liền nhếch môi cười nhẹ, quay qua nói với đám thuộc hạ của mình.

"Bắt Jungkook về đây." _____________________ "Jungkook ở đây canh giữ nhé?

Anh đi ra với Min Suga một xíu nha, yêu em" "Taehyungie đừng bỏ em..."

"Rồi rồi anh không bỏ em, anh đi một xíu xiu thôi à.

Jungkookie có thương anh không?"

"Bé có, chồng đi đi ạ..."

- Jungkook bĩu môi buồn hiu.

Kí ức đau thương lại ùa về khiến cậu muốn khóc.

Hắn nhẹ nhàng kéo cả hai vào nụ hôn sâu, còn nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Em ngoan, em giỏi."

- Nói rồi hắn bước ra khỏi phòng điều khiển để đón Min Suga.

Cậu lặng lẽ làm theo lời hắn kích hoạt vài nút sau đó ngồi đợi.

Nhưng một lúc sau lại nghe tiếng la hét bên ngoài giống hắn, Jungkook bắt đầu khóc nức nở suy nghĩ có nên ra ngoài hay không.

"Hic..

Taehyungie.." *Cạch* "Ứm..." ___________ "Sẽ điều khiển ở phòng nào?"

"Phòng 02" - Min Suga vừa nạp đạn vừa gấp gáp chạy đi.

Park Jimin đã được giao nhiệm vụ cho thuộc hạ ra đánh.

Bây giờ bên ngoài lại hỗn loạn thêm một lần nữa.

Jimin như một vũ công uốn dẻo dai, cứ lướt qua như một cơn gió và để lại một cái đầu.

Mạnh mẽ đâm thẳng con dao găm vào tim rồi quay đằng sau đạp một lần 3 tên.

Y bị một tên đè xuống dưới chuẩn bị lấy dao đâm thì liền rút liều thuốc ra tiêm vào.

Quả thật rất hiệu nghiệm, trong tích tắc cơ thể đã phân hủy không một vết tích nào cả.

Bây giờ chỉ còn 10 băng đảng, họ khiếp sợ nhìn từng cơ thể bị phân huỷ và cơn gió Park Jimin lướt nhẹ tới đâu máu đổ tới đó.

Dao rạch cổ, bụng thấy cả nội tạng, đầu thấy cả não, chân tay lìa người, chết không nhắm mắt,...

"Jungkook đang ở 01, tôi qua đón em ấy đã.

Cậu qua trước đi" "Ừm."

Thế là cả hai chia ra hai lối khác nhau.

Taehyung chạy nhanh vào căn phòng nhưng... không có một bóng dáng nào cả.

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết.

Hắn chạy đi tất cả ngóc ngách trong thành gọi tên Jungkook nhưng không có hồi âm, chân cũng đã mỏi nhừ.

"Jungkook...

Jungkook..."

"Kim Taehyung, lên đây nhanh lên!!"

Bất đắc dĩ hắn phải chạy lên phòng 02 với tâm trạng hoảng sợ, chưa bao giờ hắn cúi đầu nhưng không có Jeon Jungkook.

Hắn lại hoá thành một đứa trẻ.

"Jungkook đâu?"

- Suga nhìn hắn đi vào có một mình, chân tay bủn rủn đầy mồ hôi liền thắc mắc hỏi.

"Em ấy...mất tích rồi.."

Min Suga đang khởi động hệ thống.

Từ trong thân cây bắt đầu phóng phi tiêu ra làm đám người kia đỡ không kịp.

Drone từ trên trời bắt đầu chiến lược mưa đạn.

Jimin nhanh chóng đeo bảo hộ vào và tiếp tục đánh, phong độ không hề suy giảm.

Hệ thống tiếp tục được kích hoạt, từ lối đi xuống thành Vante được bật nắp tung ra phóng những tia điện xuyên qua não.

Jazz bắt đầu thấy tình hình trở nên đau đầu liền lấy một thiết bị truyền âm lớn và cất giọng nói.

"Vương Kim, dừng lại và trả hàng.

Hoặc không Jeon Jungkook sẽ chết!"

Kim Taehyung nghe xong đều dừng toàn bộ thao tác điều khiển lại.

Đôi mắt xuất hiện những tia đỏ ngầu khi nghe những âm thanh tiếp theo.

"Hức..

Taehyung..em đau..AAA" "Mau dừng lại, Jungkook bị thương thì số hàng sẽ bớt đi một nửa!"

"Dừng tay."

"Jungkook, denk daran, was ich dir gesagt habe."

(Jungkook, hãy nhớ những gì anh dặn em) Vì Jazz không hiểu tiếng Đức nên liền cắt máy truyền âm đi.

Jungkook sau khi nghe thì đã hiểu nhưng vẫn khóc lóc và bắt đầu chiến lược của mình.

"Cuộc săn mồi...bắt đầu!"

_____________________________________ Tôi không biết nói gì với cái tt hiện tại nữa, nma cảm ơn mọi người rất rất nhiều đã đưa em fic được như hôm nay.

Mãi iuu
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•41•


(5) Bây giờ đã là 5 giờ sáng, toàn bộ 10 băng đảng còn lại hoàn toàn kiệt sức.

Chỉ còn Jazz là ngồi nhâm nhi tách trà với con mồi trong tay.

Jeon Jungkook đã bị đánh thuốc mê ngủ say đắm.

Kim Taehyung cẩn thận cầm chắc súng ven theo con đường rừng bên cạnh khu trung tâm.

Xung quanh bây giờ rất nhiều bẫy, chỉ cần sơ suất thì sẽ chết như chơi.

Như nhìn vẻ mặt của hắn vẫn băng lãnh như ngày nào, cao ngạo bước đi với hơn 2 nghìn thuộc hạ đằng sau.

Đi tới đâu xăng được rải tới đó.

Min Suga cùng Namjoon và Seokjin quan sát toàn bộ trận địa qua hệ thống điều khiển.

Bàn tay Seokjin nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, màn hình liên tục chạy những con số thống kê xanh lá.

Những vùng chấm đỏ dần dần được kích hoạt ngầm.

Một hệ thống chuyển đổi giọng được mở lên từ hệ thống.

Hơn 100 drone được kích hoạt bay ra từ các tán cây, một chất giọng y chang Kim Taehyung vang lên, nhưng thật sự là Kim Namjoon.

Âm thanh giọng nói đó được lan truyền ra khắp trung tâm chiến đấu.

"Hôm nay, sẽ là địa ngục."

Chỉ là một lời thoại ngắn ngủi.

Các ông trùm bà trùm bắt đầu cho làm thế để chuẩn bị tấn công.

Những vũ khí lớn bắt đầu được đem ra.

Một màn chống đạn to bằng mái nhà được khiêng ra che chở, dựng thành một địa hình đầy xác chết, vũ khí và người qua camera của hệ thống.

/Hệ thống này là do Kim Taehyung sáng chế.

Chức năng nhiều vô số kể.

Nó có thể điều khiển hàng trăm camera được hắn giấu kín trong những tán cây hay dưới lòng đất.

Trong các kho kín sẽ chứa những vũ khí mật như thuốc độc, phi tiêu hay súng.

Ngoài ra, nó như là một bộ não của cơ thể vậy.

Tất cả mọi ngóc ngách của trung tâm trận chiến đều hoạt động do sự điều khiển của hệ thống.

Những nút xanh đỏ hay màu khác đều là một đòn tấn công khác nhau.

Kể cả mưa đạn hay biển lửa.

Còn rất nhiều thứ vẫn chưa được kích hoạt và nó sẽ hiện diện trong hôm nay/

Park Jimin từ trên cây nhảy xuống lấy con dao găm cắt đứt đường dây bảo vệ lô hàng lớn.

Sau đó lấy súng bắn một lượt hết 50 tên thuộc hạ canh gác và nhảy lên xe khởi động.

Một thanh sắt với nhiều nút được Jimin rút sau lưng ra, những tên đang chui vào đều bị giựt điện đến chết.

Y bấm thêm một nút nữa thì thanh sắt bắt đầu phát độc.

Jimin ném nó ra ngoài và đóng cửa chạy đi.

Vừa quay đầu xe thì gặp Jazz cùng với Jungkook đang bị trói, ánh mắt lờ đờ nhìn y.

"Nhìn đi, bé nhỏ của chúng mày đấy.

Nít ranh ạ!"

"Jungkook..MAU THẢ EM ẤY RA!!"

"Thứ mày đang giữ, lô hàng đó của tao"

"Con khốn, nó của chồng tao" - Jungkook nói lên liền nhận được một bạt tay mạnh của Jazz.

Phiến má thoáng chốc sưng lên và rỉ máu.

Cậu với nhếch môi cười khẩy, ánh mắt cũng đã nhuộm đỏ giống hệt Kim Taehyung khát máu.

"Ở đây người chiến thắng là chồng tao.

Mày...chả là cái thá gì cả, chó ạ!"

Ngay giây phút đó Jungkook đã đứng phắt dậy.

Sợi dây trói đã bị cậu tháo ra lúc nào.

Cậu đạp mạnh vào bụng Jazz và cướp súng từ tay bà.

Nhanh chóng bật áo chống đạn cho Taehyung chỉ cậu ra.

Lăn một vòng dưới đất và bắn hết những tên đang lại gần.

Thuần thục né được những viên đạn.

Khi súng hết đạn thì cậu lấy thân súng đập vào vai sau đó dùng chân bay một vòng làm 6 tên đổ gục.

Jazz nhanh chóng vồ lấy Jungkook, cả hai lao vào đánh.

Tất nhiên Jazz không phải dạng vừa, bà ta rất nhanh chóng đã ép cậu vào đường cùng.

Jimin đang định chạy ra cứu thì Min Suga từ đâu đã nhảy lên xe phóng vào lối khuất của khu rừng làm các thuộc hạ không phản ứng kịp và tìm không ra.

Bọn họ bắt đầu di chuyển hàng vào xe riêng để đưa vào lối mật của thành Vante.

"Anh...

Jungkookie.."

"Để Kim Taehyung, anh tin Taehyung"

Bây giờ nhiệm vụ của Jimin và Suga là lo liệu đống hàng bạc tỷ này.

Về phần hắn, Kim Taehyung đang đứng sau tán cây lớn, ánh mắt trừng lên đến phát sợ.

Hắn nhẹ nhàng nhìn tiểu bảo bối của mình đang bị đánh đập, hơi thở trở nên khó khăn hơn.

"Có lẽ quý bà Jazz không giữ lời hứa rồi, buồn thật."

Kim Taehyung cầm cung lên kéo căng ra, hắn bắn ba mũi tên cùng một lúc ở vùng chết thế nên không ai xác định được.

Cứ thế màng bảo vệ bên ngoài đã được chính tay hắn loại bỏ.

Oai dũng bước từng bước như hổ săn con mồi, đôi mắt lướt nhẹ qua từng tán cây.

Tiếng súng tí tách vang lên, những tên núp sau cây để đánh liền chết không nhắm mắt.

Kim Taehyung nhìn Jazz đang bị Jungkook bóp cổ đè xuống đất, cậu vừa đánh những tên thuộc hạ đang lao tới bằng súng và phi tiêu chuẩn xác.

Đôi mắt long lanh bây giờ đã nhuộm đỏ.

Hắn khẽ nhếch cao lông mày.

"Jeon Jungkook, em giỏi lắm!"

"TẤN CÔNG!!!"

Toàn bộ thuộc hạ chạy ào ra như ong vỡ tổ.

Dao kiếm sắc nhọn cứ thế rạch từng đường vào da vào thịt làm máu tươi rỉ ra.

Kim Taehyung khẽ nhếch mép rồi nhảy lên cao đạp thẳng vào đầu của tên kia.

Chiếc đầu bị bẻ làm đôi.

Như một chiếc chong chóng vòng vòng, mùng 1 cũng là ngày đổ máu đẫm.

Jazz thấy hắn xuất hiện liền tấn công Jungkook dữ dội hơn.

Một tên định chém cậu từ phía sau liền bị cậu rút ông tiêm ra đâm vào cổ.

Lập tức cơ thể phân hủy.

Jazz thấy vậy liền biết là do Kim Taehyung chỉ cho cậu.

Nhân cơ hội cậu đang tấn công mấy tên thuộc hạ thì Jazz tấn công vào mắt, bả vai nơi Jungkook đã bị thương trước đó làm cậu đau đớn ứa nước mắt.

"Aa..hic.."

"NÓI!!!

HÀNG ĐANG Ở ĐÂU?"

"Hức..bỏ r..a.."

- Jungkook bị bóp cổ đến khó thở, ánh mắt mờ nhạt đi.

Bỗng một dòng chữ hiện lên thoáng qua trong đầu cậu.

"Jungkook, em nên nhớ vành đai ở đó của em sẽ có vũ khí mật.

Tuyệt đối không sử dụng lung tung"

Theo phản xạ cậu mò tay xuống eo bấm vào công tắc.

Lập tức ba con dao nhọn hoắt nhảy phắt lên đâm vào bụng Jazz.

Bà ta trừng mắt nhìn cậu, dùng những sức lực cuối cùng lấy dao ra đâm vào tim cậu.

Nhưng chưa kịp đâm thì một viên súng đã mạnh mẽ đâm thẳng vào má của bà.

Jazz lững thững nhìn Kim Taehyung đang cầm súng nhếch mép nhìn mình.

"Xin lỗi, bà không giữ lời hứa.

Bé yêu khóc rồi"

"Kim..Tae..Hyung.."

- Nói rồi Jazz ngã khụy xuống trút hơi thở cuối cùng.

Jungkook được hắn chạy đến đỡ dậy cõng trên vai vì chân cậu bị đâm.

"Chồng ơi..em đau.."

"Nào, trận chiến sắp kết thúc rồi."

"Vương Kim!!

Còn hai phút nữa."

"Jungkook, bám anh chặt vào."

*ĐOÀNG....ĐOÀNG...ĐOÀNG ...*

Kim Taehyung thở hổn hển ôm Jungkook trong lòng nhìn về phía camera ở phòng 02.

Toàn bộ đã chìm vào biển lửa và số hàng hoàn toàn thuộc vào tay họ.

Jungkook đưa mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống sờ vào má tròn của cậu.

"Em yêu, chúc mừng năm mới."

"Anh yêu em."

______________________________________
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•42•


_Phá hủy New York (1)_ Phá hủy một thành phố diễm lệ?

Điên rồ không?

Chắc chắn là điên rồ rồi nhưng Kim Taehyung luôn làm mọi chuyện có lý do hết.

Hắn đã phá hủy gia tộc đối đầu với mình, đã gom toàn bộ số hàng khổng lồ về mình, từ "Kẻ thống trị ngai vàng" thành "Kẻ thống trị hắc đạo" vậy hắn còn muốn đem New York về với địa ngục làm gì ư?

2 năm trước" Vương Kim, đây toàn bộ là thông tin chi tiết về Jungkook " Kim Taehyung lặng lẽ lật từng trang giấy, đôi mắt cũng trở nên nặng nề hơn khi nhìn vào quá khứ 5 tuổi của cậu.

Bây giờ hắn đang thất lạc cậu sau khi chiến đấu với Han Hyo Rin.

Hắn nhớ cậu phát điên rồi!

Jeon Jungkook ( 5 tuổi )

Sinh ra tại New York, bố mẹ là một cảnh sát đặc nhiệm cấp cao.

Thường xuyên đi điều tra những vụ buôn bán chất cấm, vũ khí trong thế giới ngầm.

Trong một lần làm nhiệm vụ đã bị ông Jeon Deung Bae sát hại và phi tan xác, không ai có thể tìm ra họ.

Jeon Jungkook là người chứng kiến cha mẹ mình bị đâm nhiều nhát, bóp cổ la hét đến chết vẫn thúc giục cậu chạy đi.

Nhưng do cậu sơ suất đã bị va chạm mạnh vào phần đầu gây mất trí nhớ, trùng hợp họ của cậu trùng họ với Jeon Deung Bae nên ông đã nhận cậu làm con.

Nhiều năm như vậy, Jungkook vẫn nghĩ bố của mình là ông.

Chính vậy tính cách cậu mới dễ thương trong sáng đến thế, không hề có một vấy bẩn nào của thế giới hắc đạo.

Thức ăn cậu ăn hằng ngày đều có thuốc giúp không phục hồi trí nhớ nên đến năm 18 tuổi cậu vẫn rất trẻ con.

Cái ngày bố mẹ cậu bị sát hại cũng là ở New York, cậu đã bị tra tấn rất nhiều và tổn thương tâm lí nặng sau khi được ông Jeon nhận nuôi do một phần tiếng la hét thảm khốc vẫn trong trí óc của cậu.

" Chính New York, New York...."

- Hắn lẩm bẩm rồi tiến về phía bức tường được dán nhiều khuôn mặt, gạch đỏ chi chít.

Nhẹ nhàng dán tấm hình thành phố New York hoa lệ vào chính giữa.

_Hiện tại_

" Vì vậy...anh quyết định phá hủy New York?

" - Jeon Jungkook không một mảnh vải che thân nằm trong bờ ngực săn chắt của hắn.

Họ vừa trải qua một cuộc hoan ái nóng bỏng và giờ người cậu đau nhức toàn thân, chi chít những dấu hôn.

" Ừm, vì nó đã lấy đi của em rất nhiều" - Kim Taehyung cúi xuống hôn vào trán cậu dịu dàng.

" Vậy là..em đã ở với kẻ giết cha mẹ mình suốt 13 năm sao..hức.."

" Em xin lỗi...hức..em không thể nhớ được họ..aa "

" Em ngoan, em đau bao nhiêu, anh bù cho em.

Tiền anh không thiếu, yêu em anh không diễn tả thành lời.

Phần yêu thương em anh sẽ thay ba mẹ Jeon..ngoan nào, nín đi em bé "

Taehyung phải nằm vỗ lưng dỗ cậu hơn 1 tiếng đồng hồ.

Hắn biết Jungkook rất đau khi chính bố mẹ mình lại không nhớ.

Trong lòng lại càng muốn yêu thương người nhỏ nhiều hơn thế nữa.

Sau một hồi vì sợ Jungkook cảm lạnh nên Taehyung bế cậu vào phòng tắm vệ sinh.

Vừa ngâm mình trong bồn cậu vừa sụt sịt mũi đỏ đỏ dễ thương.

Khiến Taehyung phải hôn tới tấp vào má hồng của cậu.

" Vậy kế hoạch của anh..."

"Tắm xong anh cho bé xem."

Hắn bế cậu theo kiểu em bé đi vào căn phòng bí mật ở thành Vante.

Sau trận chiến kia thì họ quyết định sẽ ở thành Vante một thời gian.

Dù sao ở đây vẫn an toàn hơn.

Căn phòng này ở khu tách biệt đằng sau thành chính.

Đi vào sẽ có 4 lối và lối nào cũng sai cả.

Lối chính là ở một bức tường, hắn chỉ cần đặt vân tay vào mấu chốt của hệ thống thì bức tường sẽ tự mở ra.

Bên trong sẽ giống như phòng của hacker vậy.

Đầy rẫy camera và thông số chạy liên tục.

Trên tường dán rất nhiều khuôn mặt đã bị gạch đỏ.

Jungkook được Taehyung bế đi đến chiếc bàn rồi đặt xuống.

Hắn mở laptop lên giải mã rồi bấm vào file ẩn cho cậu đọc.

New York

Bom 502 đánh thẳng 5 vùng ngoại ô

Mưa đạn độc đánh thẳng các công trình kiến trúc lớn =>Kim Namjoon , Kim Seokjin ( Khởi màn )

Toà hầm không trung nhả khói độc trung tâm

Robot chiếu độc 90° , kích cỡ 1200 => Min Suga, Park Jimin

Binh lực lượng số 79

-) Giáp 703

-) Mặt nạ chống độc

-) Súng PER 987

-) Máy nhiễu sóng lớn số 800

Cách thức tiêu diệt => Độc

" Kim Taehyung...mất bao lâu để anh xây dựng ra đế chế này vậy?

"

" Chỉ cần mục đích là em, anh luôn có thể thực hiện được "

Sau hơn 4 tháng chiến đấu cho hai mục tiêu thì hắn quyết định sẽ cho cậu đi chơi một hôm coi như bù vào đêm giao thừa.

Nghe tin được đi chơi Jungkook liền hí hửng đi lựa đồ.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len trắng, mái tóc nâu gỗ rung rinh trong nắng với đôi răng thỏ đang nở nụ cười tươi.

Nhìn cậu còn toả sáng hơn cả nắng nữa khiến Taehyung đứng ngẩn ngơ nhìn cậu tung tăng chạy ra xe.

"Ông xã..đi thôi" - Jungkook lấy tay vẫy vẫy gọi hắn lại tận 5 lần Taehyung mới bừng tỉnh tiến đến xe.

Vừa mở cửa bước vào đã đè cậu ra hôn tới tấp bỏ mặc tài xế đang làm lơ.

Jungkook thấy có người thì mặt đã đỏ hết lên.

" Ông chủ, chúng ta đi đâu ạ?"

"Trung tâm thương mại"

"Vâng"

Hắn quyết định sẽ mua cho cậu vài vật dụng vẽ để cậu đỡ chán.

Ngoài ra, còn mua gấu bông nữa.

Jungkook lâu không được chơi gấu bông đã mè nheo hắn mấy lần rồi.

Vừa đến nơi cậu đã nhảy vọt ra bỏ mặc hắn, Taehyung chỉ mỉm cười đi theo sau cậu.

Hơn 50 thuộc hạ luôn tạo thành vòng tròn bảo vệ cho cậu nên hắn khá yên tâm đi theo xách đồ cho chồng nhỏ.

" Taehyung, bộ màu này đẹp hơn nhỉ?"

" Lấy hết đi bé, anh dư tiền mà "

" Dạ "

" Khung vẽ nâu gỗ hay cái này nhỉ ?"

" Lấy hết đi bé "

" Chồng ơi..cọ vẽ.."

"Lấy hết đi bé"

"Chồng ơi ..."

"Nhân viên ơi, lấy hết chỗ này cho tôi.

Vệ sĩ đâu, vào xách đồ "

Đến quầy gấu bông thì Jungkook như bị mê hoặc mà cậu không hề biết cậu chỉ cần nhìn con nào thì hắn sẽ chốt con đó.

Trung tâm thương mại như thần tài đến trong một hôm đã vơi đi toàn bộ đồ vẽ và gấu bông.

Còn nữa, Park Jimin đang ngồi làm việc thì nhận được hơn 100 túi hàng và phải sắp xếp đẹp mắt cho Jungkook chơi và vẽ.

" Đến vườn hoa cẩm tú cầu "

" Vâng "

Jungkook rất thích cẩm tú cầu, hôm nay cậu được đứng giữa vạn bông hoa cẩm tú cầu tím hồng bạt ngàn liền cười tít mắt.

Hình ảnh cậu cười tươi trong nắng giữa vườn hoa khiến Taehyung say đắm, hắn không để lỡ mất một giây phút nào để nhìn ngắm cậu.

" Jeon Jungkook, em là một thiên sứ.

Chắc chắn là như vậy..."

Hắn lấy ra một máy chụp ảnh rồi để cậu vào ống kính, từng bức ảnh đẹp như mơ được gửi đến Park Jimin và nhiệm vụ là đóng khung treo khắp nhà.

" Chồng nhỏ đói chưa nào?"

" Dạ rồi "

" Đi ăn nhé?"

" Vâng "

" Ngoan quá đi"

Thế là cậu đã có một chiếc bụng no nê.

Taehyung còn dẫn cậu đi đến triển lãm, công viên, xem phim cho đến tận tối.

Họ đi chợ đêm ăn uống no nê thì hai người tay trong tay đi dạo bên bờ sông.

" Jungkook, em nhớ không?

Đây là nơi mình gặp nhau "

Kim Taehyung kéo cậu vào nụ hôn sâu giữa bầu trời ngập ánh sao trời.

In trên mặt nước lung linh là hai con người hôn nhau say đắm, ánh mắt chứa chan bao nhiêu tình yêu nhìn nhau.

Đây là một ngày đáng nhớ thật hạnh phúc trước những chuỗi ngày ngập trong máu...

____________________________________

Tui mới đi Nha Trang về được một tuần, đợi ổn định học tập rồi mới ra chap cho mấy b nèe.

Mọi người thi giữa kì chưa nhỉ?

Cảm ơn mọi người vì hơn 15k 👁️ và hơn 600 lượt vote nhé, tui không ngờ tương tác sẽ vượt mong đợi như vậy luôn huhu.

Cảm ơn cảm ơn rất nhìuuu moah~~~ 💝
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•43•


_Phá hủy New York (2)_3 giờ sáng Taehyung đã phải tỉnh dậy để chuẩn bị cho trận chiến quyết liệt lần này.

Người nhỏ vẫn ham ngủ rúc vào lòng hắn êm đềm, hắn khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ rồi ra khỏi phòng.

Taehyung đi xuống dưới sảnh của thành, những binh lính trực đêm thấy hắn liền cúi người chào.

Hắn chỉ gật đầu nhẹ rồi đi kiểm tra vũ khí một lúc, giờ này Min Suga vẫn chăm chỉ lắp ráp súng còn Jimin thì ngủ trên sofa trong lúc chờ gã.

" Vũ khí lần này chủ yếu là độc, anh không cần phải quá sức như vậy.

" " Cứ coi như là đang trả thù cho Jeon Jungkook đi, tôi không sao.

" " Với lại....tuổi thơ bị đánh đập của Jiminie cũng ở New York.."

Taehyung đăm chiêu nhìn vào khẩu súng, nhẹ nhàng cầm lên nạp đạn đưa mắt thử vào ống nhòm.

Kiểm tra toàn bộ chức năng rồi gật đầu ra hiệu đưa lại cho Min Suga.

Gã lại tiếp tục tiến đến bức tường quét vân tay.

Bức tường mở ra, bên trong rộng lớn như những thư viện cổ xưa và chứa hàng nghìn khẩu súng khác nhau.

Hắn và gã đi vào bàn bạc để chọn những loại tốt nhất để chiến đấu, mục tiêu của hai người không phải để lấy quyền lực mà chỉ để trả thù cho người mình thương..Taehyung lại đi đến phòng thí nghiệm do Namjoon và Seokjin quản lí.

Đây được coi là khu vực chính cho trận chiến lần này.

Bước vào phải mặc đồ bảo hộ cẩn thận, xung quanh nồng nặc mùi thuốc và ống nghiệm xanh đỏ.

Có thể thấy những mô hình đang trong quá trình đưa độc vào.

Trong từng cử chỉ Kim Seokjin không để sơ suất một tí nào, hoàn toàn cẩn thận.

Namjoon tiến đến đưa mô hình vừa làm xong cho Taehyung.

" Tổng cộng có hơn 13 ống nghiệm độc trong mỗi mô hình.

Chỉ cần kích hoạt lập tức độc được phun ra.

" " Độc số mấy?

" " 1008, loại mạnh nhất mà Seokjin tạo ra " " Phần trăm tiêu hủy?

" " 100% " " Làm hơn 60 mô hình trong hôm nay và ngày mai, đúng 12h đêm mai bay đến New York.

Chuẩn bị một máy bay riêng để chứa vũ khí, hoàn toàn giao cho anh và Seokjin " Sau khi kiểm tra toàn bộ thì hắn đến phòng điều khiển, các thông số vẫn chạy như bình thường.

Hơn 100 camera vẫn hoạt động.

Bàn tay thon dài lướt trên bàn phím, đôi mắt hổ phách đăm chiêu nhìn vào những chấm đỏ trên bản đồ, đây là những nơi chính để kích hoạt tấn công.

Hắn lấy giấy bút ra và bắt đầu triển khai một số ý, vẽ ra một sơ đồ cho trận chiến thật kĩ càng.

Jungkook tỉnh dậy lúc 7h sáng nhưng không thấy hắn đâu liền chạy đi tìm với đôi chân trần, mái tóc còn rối, trên tay còn cầm con gấu thỏ lơ mơ đi xung quanh.

Kim Taehyung đang bước vào sảnh thấy cậu đang đi thì liền đi tới bế cậu lên, yêu chiều hôn vào má mềm.

" Em bé dậy rồi ạ?

" " Vâng..

Jungkookie không thấy anh xã đâu.."

"Ngoan, anh đi kiểm tra chút việc.

Nào anh ôm em ngủ tiếp, còn sớm lắm" Dỗ cho bạn nhỏ trong lòng ngủ một lúc thì hắn cũng tranh thủ ngủ thêm một chút.

Trong hôm nay và ngày mai hắn luôn dành tất cả những sự yêu thương chiều chuộng để bù đắp cho cậu.

Vì trận chiến này có quy mô rất lớn nên chắc hẳn phải kéo dài 2 tháng hơn.

Hắn cũng không có ý định cho cậu vô trận lần này vì sợ Jungkook bị thương nhưng cậu nằng nặc không chịu.

23h30p/nửa tiếng trước khi bay.

Jungkook đang uống sữa trong lòng Taehyung, hắn nhẹ nhàng xoa xoa má mềm của cậu.

Ánh mắt không thể nào ôn nhu hơn, cuối cùng không nhịn được mà ấn gáy cậu vào nụ hôn sâu.

Môi lưỡi day dưa một lúc lâu khiến mặt cậu đỏ bừng tay đập đập vào lưng hắn.

Taehyung luyến tiếc rời khỏi đôi môi thơm mùi sữa, nhìn cậu khó khăn hô hấp thật dễ thương.

"Jungkookie, phải luôn bám theo anh.

Nhớ chưa?"

"Vâng, mà cho em hỏi..."

"Em bé làm sao?"

"Anh biết địa chỉ ngôi nhà ngày xưa của em không.."

" Anh biết, em định làm gì?"

" Cho em biết với, em chỉ muốn biết thôi ạ " " Ừm, không được đi lung tung khi đến đó nhớ chưa?

Khi hoàn thành nhiệm vụ anh sẽ bù đắp cho em " " Dạ " " Vương Kim!!!

Mọi thứ đã hoàn tất.

" " Ừm.

" Hắn bế Jungkook ra ngoài mặc áo giáp vào rồi cẩn thận hôn lên trán cậu.

Làn da mềm mại này mà xước một đường hắn sẽ xót chết mất.

Jungkook nhìn quy mô chuẩn bị mà bất ngờ vô cùng, những chiếc xe tăng bay trên không trung với những vũ khí đầy xung quanh.

Bọn họ sẽ đến New York bằng những con chiến mã bay này sao?

Hắn nắm tay cậu bước vào một chiếc rồi cẩn thận đóng cửa lại, tất cả thuộc hạ cũng leo lên những chiếc khác.

Tất cả ổn định rồi thì đồng loạt khởi động bay lên rời khỏi thành Vante.

" Jungkookie nằm lên đùi anh ngủ này, sắp tới không được ngủ nhiều đâu " Cậu ngoan ngoãn nằm xuống tìm tư thế phù hợp, mặt úp vào cơ bụng săn chắc của hắn nhắm mắt ngủ ngon lành.

Taehyung xoa xoa đầu cho cậu dễ ngủ rồi dùng một ánh mắt phức tạp nhìn ra bầu trời đen mịt mù kia.

Toàn bộ chiến mã của hắn đã bao trùm nguyên một mảnh trời lớn lao.

"New York, tao gặp mày rồi đây."

Tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vì đều là phương tiện không người lái.

Họ có một quy tắc đó là giữ sức thật nhiều trước khi chiến đấu như cây ưa bóng tích tụ nước vậy.

Vậy nên công sức làm việc của họ luôn đạt ở mức tối đa.

Trời bắt đầu hừng sáng, mặt trời bắt đầu ló dạng.

Dòng người tấp nập ở New York chuẩn bị cho một ngày mới tốt đẹp hơn, người người lên đồ đi làm đi học.

Rất nhanh chóng trên các con phố đã đông đúc người với những phương tiện chen chúc nhau.

Bầu trời xanh biếc bỗng nhiên xuất hiện những chiếc trực thăng bay khổng lồ bao trùm toàn bộ 5 vùng ngoại ô.

Người dân cũng không chú ý mấy mà vẫn chú tâm làm việc của mình.

Những đứa trẻ thấy thế còn rất thích thú.

"Jungkookie nhìn xem, anh sẽ chứng minh rằng anh yêu em."

_____________________________________Mọi người nghĩ trận chiến này sẽ thắng hay thua?

Chứ tui thấy anh Kim soft dữ rồi đó ạ.

Mai tui kiểm tra toán hình hiccc, ai nhả vía cho tui vớii
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•44•


_Phá hủy New York(3)_Kim Namjoon cùng Kim Seokjin ngồi trên chiếc trực thăng với bàn động cơ nhiều nút xanh đỏ.

Ai cũng đeo tai nghe, mang giáp, vũ khí bên người.

Bàn tay linh hoạt chạy nhảy trên các con số và bàn phím.

Ánh mắt lanh lợi nhìn vào camera quan sát 5 chấm đỏ tương đương với 5 vùng ngoại ô.

" Vương Kim, đã sẵn sàng.

" " Đánh!

" Chất giọng trầm ấm vang lên, ngay tức khắc phía dưới trực thăng mở ra một cánh cửa, hơn 50 quả bom 502 do Min Suga tạo ra được thả xuống.

Tiếng người la hét hoảng loạn chạy tứ tung.

Một mĩ cảnh đỏ rực hiện ra trước con ngươi của hắn và cậu.

Jungkook nắm chặt bàn tay hắn thở khó khăn, tất cả..đều là biển lửa.

Những tiếng động vang trời cứ ù ù bên tai mặc dù đã đeo bảo hộ, cậu có thể cảm nhận được từng người từng người đang bị thiêu rụi da thịt.

Và trong một khoảnh khắc nào đó, cậu cũng nhớ chút gì đó, một tiếng hét thảm khốc của mẹ cậu.

Taehyung thấy cậu không ổn lắm liền đưa Jungkook vào nghỉ ngơi, tay nắm lấy ngón tay hồng hồng hôn lên dịu dàng.

Xoa xoa mái đầu tròn xoe.."

Jungkookie mệt ạ?"

"Em..."

"Ngoan" "Bây giờ..là mưa đạn độc đúng không?"

"Ừm, anh sẽ cho em điều khiển."

Hắn dẫn cậu tới một chiếc bàn điều khiển có toàn bộ camera giám sát mọi nơi.

Bom đang được thả ra liên tục ở mọi ngóc ngách.

Một giọng nói vang lên bên cạnh chiếc trực thăng, đó là của phía cảnh sát.

"ĐỀ NGHỊ ANH DỪNG NGAY HÀNH ĐỘNG NÀY LẠI!!"

Tiếng nói cảnh cáo từ cảnh sát liên tục vang lên, họ cũng nhả rất nhiều đạn vào trực thăng nhưng đây là chống đạn mà.

Một số trực thăng cảnh sát khác cũng đang bay khắp nơi dập lửa nhưng không thành công.

"Đây là nút đỏ, em bấm vào lập tức mưa đạn độc sẽ được kích hoạt.

Bảng thông số này là mức độ tiêu diệt em muốn, số lượng ở vùng tím này.

Bây giờ em cứ ở đây phá đạn gì vào ngoại ô cũng được.

Chồng đi giết bọn cảnh sát đã, phiền phức quá!"

"Anh đi nhanh rồi về với Jungkookie.."

"Ừm, sẽ về nhanh."

Nói rồi Taehyung lấy một khẩu súng cỡ lớn rồi ráp đạn vào.

Kiểm tra kĩ lưỡng, đeo một số bảo hộ và thiết bị liên lạc vào giống như đội đặc nhiệm mở cửa trực thăng ra.

Gió thổi mạnh vào khiến hắn có chút lùi lại, còn quay mặt lại bye em bé mình rồi trực tiếp nhả đạn vỡ tan cửa sổ trực thăng cảnh sát.

Một phát nhảy thuận lợi chui tọt vào bên trong.

Jungkook nhanh nhẹn đóng cửa lại nhìn hắn, Taehyung thoăn thoắt xoay nhiều vòng né đạn, chiếc súng rất tốt bắn tới đâu chết tới đó.

Đôi chân dài đá thẳng vào bụng tên cảnh sát, một tay bóp cổ ném ra bên ngoài.

Nhiều người áp đảo khiến Taehyung bị đập lưng vào bàn điều khiển có chút đau, còn bị đá vào bụng nhưng hắn nhanh chóng lấy dao ra và cắt cổ từng tên một.

Chiếc trực thăng bắt đầu chao đảo và số người bị thả xuống tăng dần lên.

Jungkook đăm chiêu nhìn một hồi rồi chọn những công trình kiến trúc lớn và chọn mức độ tiêu diệt ở mức cao nhất.

Dứt khoát bấm nút đỏ và từng công trình đồ sộ dần ngả xuống tạo ra tiếng động vang trời, mùi độc toả ra khắp nơi như một cơn mưa liên tục thả xuống.

Cậu bỗng nhớ tới địa chỉ mà hắn nói ngày xưa của cậu, vì muốn lục lại kí ức nên Jungkook đã tò mò lái trực thăng đến đó, là một trung tâm thành phố chính ở New York.

Min Suga khép hờ điếu thuốc ở ngón tay phả ra làn khói trắng chờ đến giờ hành động.

Binh lực lượng 79 đang mặc giáp 703 chất liệu tốt nhất.

Đeo mặt nạ chống độc tối ưu, súng đặc dụng 987.

Họ đều chờ lệnh để nhảy xuống và tiêu diệt toàn bộ.

Họ đang ở trên toà hầm không trung, như một cái đĩa UFO với nhiều động cơ vậy.

Kim giờ điểm đúng, Min Suga ra lệnh cho Park Jimin chuẩn bị rồi gã gạt cần.

Từ phía dưới toà hầm nhả ra 60 mô hình robot chiếu độc 90° kích cỡ 1200 xuống thành phố.

Độc bao trùm khắp nơi, ai dính phải sẽ khó thở và chết ngay tức khắc.

Khắp nơi trở nên hoảng loạn.

Park Jimin dẫn đầu cùng đoàn 79 nhảy xuống như một con suối.

Súng nhả đạn liên tục, máu me khắp nơi.

Jungkook lái đến con hẻm đó, tò mò đủ thứ và rồi cậu nhận ra Min Suga đã nhả độc rồi, cậu nên trở về!!!

Nhưng dòng người cứ chạy toáng loạn làm cậu rối rắm không biết ra sao.

Jimin đáp đất và bắt đầu vung kiếm.

Y dẻo dai thoăn thoắt đi đến đâu người chết tới đó.

Người do Kim Taehyung đào tạo rất chuyên nghiệp, mỗi động tác chiến đấu đều dứt khoát.

Hắn xử lí xong hơn 20 tên cảnh sát quay ra thì không thấy cậu đâu nữa, trong tâm bắt đầu lo lắng.

Jungkook rất bám người, không lí nào lại bỏ mặc đi như vậy được.

Taehyung cẩn thận đeo mặt nạ chống độc vào vì hắn biết Min Suga đang cho mô hình nhả độc và đang chiến đấu.

Một mạch nhảy khỏi trực thăng đáp đất an toàn, tay rút súng ra bắn chết hàng loạt người.

Đây là trung tâm thành phố nên rất đông, Taehyung trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng chạy khắp nơi kiếm cậu.

Jungkook bên đây đang chiến đấu với cảnh sát, vì chỉ cần nhìn vào chiếc trực thăng và vũ khí của cậu thì họ có thể chắc chắn rằng Jungkook là người của Vương Kim.

Tuy một thân một mình nhưng rất nhanh cậu đã lật ngược được tình thế.

Phóng lên chiếc xe hơi và rút súng ra bắn chết từng tên.

Do chủ quan nên cậu bị trúng một viên đạn mạnh vào bả vai, may là có áo giáp nên máu chỉ rỉ ra một chút.

Jungkook nhân thời cơ họ đang thất thế liền chui vào xe lái đi, nhưng xe này không có chống đạn nên cậu vừa chạy vừa bị tấn công.

Một chút sơ suất đã khiến xe đâm vào tường, trên trán Jungkook bắt đầu rỉ một ít máu, cảm giác đau rát truyền đến rất đau đầu.

Nhưng bọn cảnh sát vẫn đuổi theo nên cậu ráng chạy ra leo qua tường sang một con hẻm khác.

Taehyung đang cắt cổ một tên cảnh sát thì nghe tin Min Suga truyền tới.

"Vương Kim, bom sắp nổ toàn thành phố rồi, ngài đang ở đâu?"

"ĐỪNG!!

JEON JUNGKOOK MẤT TÍCH RỒI!!

DỪNG NGAY!"

_____________________________________Hứa thi xong sẽ đăng chap đềuu ( •~• )
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•45•


Jungkook trèo qua bức tường kia thì thấy một khung cảnh đã bị thiêu rụi, rất nhiều xác người bị bỏng nặng vương vãi khắp nơi.

Mọi thứ giống như một thế giới bị bỏ hoang, vết thương đang dần rỉ máu ra càng nhiều khiến cậu khẽ nhăn mặt.

Tìm đến khu hẻm kia và kết cục cậu chẳng nhớ và khám phá ra gì cả.

Bây giờ còn lạc mất Taehyung khiến cậu rơm rơm nước mắt.

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, sắp đến giờ Min Suga cho đánh bom tất cả rồi.

Vậy là cậu sẽ bị bỏ lại ở đây và..bị thiêu rụi sao?

Nghĩ đến Jungkook lại muốn khóc nhưng ngay lúc đó lại nghe tiếng của cảnh sát.

Cậu nén nỗi đau lại cố gắng ngồi dậy, còn có một chút chóng mặt.

Khẽ nấp vào một khe nhỏ rút súng ra cho vào tầm nhắm.

Một tên cảnh sát chạy vào kiểm tra, cậu nhắm thẳng vô đầu tên đó mà bóp còi.

Rất nhiều cảnh sát dần dần ập đến, cậu nạp đạn rồi bắt đầu bắn liên tiếp.

Vừa đánh vừa né đạn, trong lúc nguy cấp cậu thấy ở đây có rất nhiều bàn ghế và thùng cũ.

Jungkook khiêng tất cả tạo thành một bức tường, chỉ để một lỗ nhỏ xíu để bắn súng, còn lại để bản thân được an toàn.

Cố gắng kết nối tai nghe với hắn nhưng mãi không có tín hiệu.

Trong lúc đánh nhau trên trực thăng, Taehyung đã làm rơi rồi.

Jungkook thật sự muốn khóc, cậu liên tục nhả đạn tiêu diệt được 1/2 đội cảnh sát thì bức tường do cậu làm dần bị tấn công.

Một viên nhanh chóng xuyên vào chân cậu, Jungkook cố gắng kiềm chế để không gây ra tiếng động.

Rút trong túi ra một quả cầu lửa, nó giúp nhả khói đánh lạc hướng.

Cậu cho nó lăn ra ngoài rồi dùng súng bắn vào.

Khói liên tục được nhả ra khiến bọn cảnh sát mất phương hướng.

Nhân cơ hội cậu lấy một quả pháo không gây tiếng bắn lên trời, nhờ có khói nên cảnh sát không hề thấy.

Taehyung đang dần mất kiểm soát, chạy như bay cầm dao găm cắt cổ từng tên một băng qua các con đường.

Min Suga vừa bắn vừa căn giờ mà lòng không khỏi bất an, 10 phút nữa thôi toàn bộ thành phố này sẽ hoàn toàn chìm vào biển lửa.

" Min Suga, chúng ta chỉ cần cắt sợi dây đó, thì bom sẽ ngưng hoạt động đúng không?

" - Jimin hỏi" Ý em là...sợi dây ẩn trong căn nhà khu ổ chuột căn cứ 05 của chúng ta?

""Đúng vậy!"

"Giỏi lắm, còn 10 phút, mau lên!!"

"MIN SUGA!!Ở LẠI ĐÂY ĐI, ĐỂ TÔI ĐI" "Kim Taehyung, anh làm được không?"

"Được, không có Jungkook..tôi cũng không còn gì để mất" Taehyung nhanh chóng xử lí vài tên còn lại rồi nhảy lên các đầu xe ô tô băng qua các con hẻm.

Tay cầm súng gặp người là bắn.

Nhưng đi một đoạn thì bắt đầu thấy rất nhiều cảnh sát, hắn nhanh chóng nấp vào một quán ăn đã bị thiêu rụi.

Ngồi xuống gầm bàn nạp đạn.

Rất nhanh sau đó vài tên cảnh sát tràn vào để kiểm tra, để tránh xả súng để gây tiếng động nên hắn rút dao găm ra.

Đứng dậy cắt cổ một tên, hai tên kia dùng chân cố định lại rồi dùng dao đâm nhiều nhát vào cổ.

Theo như hắn nhớ để đến căn nhà đó cần đi qua một con đường dài nữa, nhưng chỉ còn 8p nên hắn quyết định đi đường tắt.

Chắc chắn sau khi xử lí xong đám người kia thì Min Suga sẽ dẫn tất cả mọi người đến căn cứ để dưỡng thương vì mọi chuyện bị đi sai kế hoạch, cảnh sát đang dần càng nhiều.

Việc quan trọng là phải cắt đường dân điều khiển bom đã.

Taehyung cầm sẵn trong tay vài viên đạn độc rồi băng ra ngoài, chạy ngang qua đám cảnh sát ném đạn vào rồi lấy súng bắn.

Ngay lập tức độc được nhả ra liên tục, đám cảnh sát ra đi trong vòng 1 phút do chính tay Vương Kim giết.

"Hức...

Taehyung..em đau..

" - Jungkook nấp vào một góc nhỏ thổi thổi lên vết thương của mình.

Miệng liên tục gọi tên hắn.

Taehyung đang chạy thì thấy quả pháo quen thuộc liền biết đó là Jungkook, nhưng chỉ còn vài phút để cắt dây nên hắn rút pháo ra hiệu cho Jungkook.

Pháo này có ý nghĩa rằng để an ủi, trấn an tinh thần đồng đội.

Và chỉ có một mình Kim Taehyung được sử dụng.

Cậu đang khóc nức nở nhìn lên bầu trời thấy có tia sáng lấp lánh liền vui mừng vì hắn sẽ đến bảo vệ cậu.

Taehyung rút kiếm ra chạy nhanh hết cỡ, vì đoạn đường này đã được thiêu rụi nên rất vắng.

Hắn dễ dàng đến được ngôi nhà căn cứ.

Căn nhà giống như bị bỏ hoang, rêu mọc xung quanh nhưng kích cỡ to bằng một cái biệt phủ.

Nơi đây bị người dân cho rằng nó bị ma ám nên không ai dám đến tìm hiểu.

Cửa cũng khoá chặt không ai vào được.

Taehyung in dấu vân tay vào khe cửa, cửa cứ thế tự mở ra.

Bên trong cũng không có gì đặc sắc mấy nhưng đầy rẫy ống thí nghiệm, vũ khí và một số thiết bị công nghệ khác.

Hắn khoá cửa rồi tiến đến căn phòng cao nhất, còn 1 phút nhưng cửa lại bị kẹt.

Hắn tức giận đạp mạnh vào cánh cửa nhưng không thành công.

Ngay lúc tuyệt vọng nhất thì trong đầu lại nghĩ đến Jungkook đang chờ mình, Taehyung hít một hơi thật sau chạy từ xa nhảy vồ vào cánh cửa.

Cửa sập xuống để lộ ra căn phòng chằng chịt các công tắc và dây.

Taehyung rút kéo ra cắt sợi dây màu đỏ, vừa tròn thời gian.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc này Min Suga, Park Jimin và mọi người của binh đoàn cũng đến.

Ai ai cũng để lộ sự mệt mỏi.

Có người còn bị trúng đạn đang hấp hối.

Suga cho người lấy dụng cụ y tế ra sơ cứu cho từng người, bản thân đi tìm hắn.

"Vương Kim."

"Tôi không làm được.."

"Sao lại không được?

Ngài đã cắt được dây rồi, chúng ta sống rồi."

"Tôi không thể ôm Jungkook vào lòng..tôi không làm được.."

_____________________________________Ngược nhẹ nhàng tình cảm, không saoo

Kiểu tui thích xem mọi người bình luận lắm ấy, xem vui cực.

Được nhiều người ủng hộ là một niềm vui nên mọi người cứ góp ý thoải mái ở trên hội thoại hoặc cmt vào fic nhée
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•46•


Jungkook ngồi co ro một góc, vết thương dần rỉ máu ra.

Cậu nhìn đồng hồ, đã quá giờ rồi mà bom vẫn chưa nổ sao?

Có trục trặc gì về hệ thống à?

Mà cũng may, nếu không cậu đã bị nổ banh xác rồi.

Nạp đạn vào súng rồi cắn chặt môi kìm chế cơn đau, Jungkook ngó nghiêng xem có cảnh sát nào không rồi chậm rãi bám vào tường đi dọc theo con hẻm để đến bệnh viện mặc dù nó đã bị cháy rụi.

Trong khi đi cậu có đi ngang qua con hẻm hồi xưa, nhưng kí ức đọng lại chẳng còn gì cả.

Giờ cậu thấy hối hận khi rời xa Taehyung rồi.

Đến trước cổng bệnh viện Jungkook như mất hoàn toàn sức lực, cố gắng nhấc từng bước vào trong tiến vào một căn phòng.

Dụng cụ y tế đã bị thiêu sạch, cậu chỉ còn cách xé góc áo để thấm máu.

Rút trong túi ra vỉ thuốc giảm đau cấp tốc uống nhưng không có nước.

Cậu hoàn toàn mất dần ý thức, trước khi nhắm mắt cậu có nhìn ra cửa sổ và thấy chiếc pháo hoa quen thuộc.

Ánh mắt tràn ý cười rồi nhắm hẳn lại.

Taehyung được mọi người khuyên ở lại dưỡng sức nhưng hắn không chịu.

Jungkook còn chưa an toàn thì sao hắn dám nghỉ ngơi?

Hắn chạy lại chỗ pháo hoa lúc nãy thì hoàn toàn trống không, chỉ có xác của cảnh sát và hiện trường hỗn loạn.

Nhìn sơ qua sẽ biết có người lấy những vật dụng để làm tường chắn và tấn công cảnh sát.

Và cách tấn công cơ bản này là hắn dạy cho cậu!!!!

Taehyung thấy nhiều vết máu đã khô dưới đất mà lòng thêm đau nhói, hơi thở nặng nề hơn.

Nhìn đạn rơi vương vãi và mảnh pháo hoa tàn hắn càng lo hơn.

Taehyung đi theo vệt máu mãi thì gặp cảnh sát giữa đường, xém nữa thì bị phát hiện.

Hắn nấp vào bức tường lấy hàng loạt phi tiêu nhỏ ra, cho vào một cái ống tẩm độc toàn bộ.

Rồi dùng vật dụng bắn riêng, nhả phi tiêu vào từng tên.

Độc phản xạ rất nhanh, vài phút đã khiến tim ngừng đập.

Xác định an toàn rồi hắn mới đi tiếp, đứng trước cổng bệnh viện là nơi máu nhiều nhất.

Không nghĩ gì nhiều, Taehyung chạy nhanh vào, tìm tất cả các phòng.

Bước chân nhanh chóng hơn bao giờ hết.

Hắn đứng chết lặng tại chỗ khi thấy tiểu khả ái của mình chân tay máu me tùm lum được cậu sơ cứu nhẹ.

Khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống.

Trên trán đầy rẫy mồ hôi và vết xước.

Ngọc ngà hắn nâng như trứng như hoa lại thành ra như vầy, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng thơm vào má một cái rồi cõng cậu trên lưng chạy đi.

Bắn một tia pháo hoa ra hiệu cho Min Suga rồi cẩn thận chạy.

Trên đường lần này lại gặp nhiều cảnh sát hơn, Taehyung cõng cậu vào vách tường, thấy thần sắc Jungkook càng ngày càng đi xuống hắn lại càng tức giận bọn cảnh sát.

Ngay lúc đó một viên đạn nổ ra xẹt ngang qua tai cậu, tia mắt Taehyung từ lo lắng bắt đầu xuất hiện màu đỏ.

Sắc mặt trầm xuống âm độ.

Nhẹ nhàng sơ cứu nhẹ cho cậu, hắn thở nhẹ một tiếng.

Lấy súng ra nạp đạn chạy thẳng ra ngoài.

Cảnh sát không kịp trở tay, dạo đầu Taehyung như một vị thần cùng sự tức giận bắn liên tiếp 20 tên chết tươi.

Dùng phi tiêu ghim thẳng vào trán 15 tên.

Những tên khác bị hắn bẻ tay lên súng tự bắn chính đồng đội của mình.

Có tên định liên lạc với trụ sở liền bị Taehyung đá cho gãy quai hàm rồi cho nhát súng vào sọ.

Rất nhanh Taehyung với sự giận dữ đã đánh thắng 50 tên cảnh sát và không bị thương!!!!

Hắn quay trở về cõng cậu, đến được căn cứ thì có người ra cấp cứu cho Jungkook.

Ánh mắt Taehyung nặng nề hơn nhìn đạn được gắp ra khỏi người cậu, chỗ nào cũng toàn thương tích.

Taehyung căm hận cái đất này, nhất định hắn sẽ cho nổ toàn bộ không sót một thứ gì!!!

"Này, uống đi!"

- Jimin đưa chai nước cho hắn rồi ngồi xuống bên cạnh.

Y cũng thương Jungkook lắm.

" Cảm ơn " "Đợi em ấy khoẻ lại rồi chúng ta tiếp tục, cứ tạm ở căn cứ này trước đã.

Nó đủ chứa thêm 100 người nữa mà lo gì, tôi biết vũ khí cậu giấu đầy trong bức tường, đạn gì giấu ở sofa.

Phi tiêu đặt sẵn ở sau tranh, s-.."

"Im mồm!!"

- Hắn uống một ngụm nước rồi tiến đến ôm Jungkook vào phòng, Jimin chỉ biết uất ức đi làm nũng với Min Suga.

Taehyung hôn nhẹ lên trán cậu, đặt cậu xuống giường đắp chăn cẩn thận rồi đi tắm rửa.

Dù là căn cứ nhưng nói một cách rõ ràng hơn nó còn hơn cả lâu đài.

Tắm rửa sạch sẽ xong, hắn mặc một bộ đồ thun thoải mái rồi vệ sinh cho cậu.

Rửa nhẹ sạch sẽ rồi mặc cho Jungkook bộ đồ êm ái mới yên tâm ôm cậu vào lòng ngủ.

Còn không quên bổ vào má cậu mấy phát cho bỏ ghét.

"Xin lỗi em, bảo bối.."

"Lần sau em còn tự ý đi, tôi chơi em liệt giường!"

Ôm cục bông mềm mềm trong lòng hắn mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi sau 2 ngày rệu rã.

Các thuộc hạ cũng đã sơ cứu vết thương hết và ngủ thật ngon, ăn thật no để lấy lại sức.

Còn Min Suga gã lại cặm cụi khắc chế mô hình cho ngày ném bom.

Một mô hình khủng bố nhất do gã và hắn tạo ra với sức tiêu hủy vô cực.

______________________________________Hôm qua là thi xong ời nhưng mà tại có một số cú sốc đến với em nên khuya vầy mới viết chap cho mọi người như đã hứa.

Tuần sau sẽ ra chap thật đều nhé, tháng 4 vui vẻ ạ!!! 🙆
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•47•


Jungkook mơ màng tỉnh dậy, đây không phải là bệnh viện, càng không phải một khu ẩm ướt nào đó.

Mà là một căn phòng sáng sủa, cậu cảm nhận được vô vàn cơn đau từ những vết thương khẽ nhăn mặt rên lên một tiếng.

Bây giờ Jungkook mới nhìn qua bên cạnh, ở eo còn được ôm chặt.

Là hắn, chồng em.

"Anh xã.."

"Dạ ...."

- Hắn đang mơ màng thì nghe tiếng gọi quen thuộc liền theo phản xạ trả lời.

Ngay sau đó liền nhận ra mở mắt nhanh chóng, ôm em nhỏ vào lòng, thơm thơm lên hai má rồi mới hỏi chuyện.

"Em bé đỡ mệt chưa?

Có đau ở đâu không?

Có nhức mỏi không?

Có đói không?

Sao lại bỏ đi?

Em có sợ không?"

"Hic..em nhớ anh.."

"Ngoan ngoan, chồng em ở đây.

Ngoan không sợ.

Anh bế em đi vệ sinh cá nhân rồi rửa vết thương nhé" "Do em nên anh mới không hoàn thành kế hoạch được...em xin lỗi hic.."

"Nào, anh phá hủy là do trả thù cho em mà.

Nín anh thương" - Nói rồi hắn bế cậu vào lòng thơm khắp mặt.

Nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi bế vào phòng tắm rửa vết thương với vệ sinh cá nhân.

Nhẹ nhàng xoa lưng cậu cho thoải mái rồi đi xuống dưới cho Jungkook ăn sáng.

"Jungkook tỉnh rồi sao?"

- Jimin nhai nhai bánh mì nhìn hai con người ôm ấp nhau mà không khỏi chán nản.

"Chào anh ạ" "Ừm, cháo đây.

Taehyung đút ẻm ăn đi" "Cảm ơn" Taehyung bế Jungkook ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng thổi thổi thìa cháo đút vô miệng cậu.

Jungkook ăn rất ngoan, hai má phồng phồng ra trông rất đáng yêu, hắn rất thích."

Min Suga đâu?"

- Hắn vừa thổi cháo vừa hỏi chuyện, còn không quên thơn thơm vào má cậu một cái.

Jungkook ngồi trong lòng ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo, mắt long lanh nghe hắn nói chuyện.

"Anh ấy đang ngủ, đêm qua thức hơi khuya""Có lẽ anh ấy cũng rất tâm huyết" "Ừm."

Ăn xong thì hắn cho Jungkook chơi với Jimin cho thoải mái.

Còn Taehyung vô phòng của Min Suga xem mô hình.

Từ lúc hắn mở cửa phòng thì gã đã tỉnh giấc, ngồi dậy không nói câu nào mở máy tính lên mở ra cho Taehyung xem.

Trên máy tính là một mô hình rất phong phú.

Xung quanh đính rất nhiều phi tiêu độc, phía dưới có nhiều thiết bị thả bom theo từng đoạn khác nhau.

Từng chi tiết đều rõ ràng sang trọng.

"Hoàn thành 100%" "Được, cho rắp vào đi.

Chuẩn bị khởi động phía Bắc" "Binh lực lượng còn yếu, chắc phải 1 tháng nữa mới tấn công""Ừ, cứ như kế hoạch đi" _____________________________________Rất nhanh sau đó, binh lực lượng hồi phục một cách nhanh chóng.

Jungkook được hắn nâng niu giờ đây đã hồng hào trở lại, và lần này Taehyung không để cậu đi đâu nữa.

Luôn cho cậu bám sát vô người mình.

Dặn cậu phải luôn đi theo mình từ 2 ngày trước khiến Jungkook muốn điên đầu.

Bây giờ là 12h đêm, mọi thứ đã trở nên yên tĩnh trong màn đêm.

Còn có thể nghe tiếng cú kêu hay những loài ếch nhái.

Mọi thứ bắt đầu trở nên rộn ràng, tất cả mọi người đang thay trang phục chiến đấu.

Kiểm tra súng và thiết bị kĩ càng.

Taehyung nắm tay Jungkook từ phòng ra, tóc được hắn vuốt để lộ trán, sống mũi thẳng tắp.

Cơ thể cường tráng cân đối trông rất oai phong.

Tất cả binh lính xếp thành từng hàng, Jimin, Suga, Hắn và cậu đứng đối diện, họ là những kẻ chỉ huy.

"Tất cả mọi người chiến đấu theo kế hoạch, đúng 4h sáng nay sẽ kết thúc trận chiến.

Tất cả leo lên trực thăng bay về Seoul!!"

"RÕ!!!!"

Đúng 15p sau, toàn bộ cảnh sát đứng ngoài cổng biệt phủ.

Nhiều vũ khí lớn được mang đến, lần này họ dùng áo chống đạn và độc cẩn trọng hơn.

Hơn 50 người dùng dây thừng móc vào cổng kéo mạnh.

Tất cả tiến vào kiểm tra toàn bộ trong từng gốc cây, từng bước đi cũng phải cẩn trọng.

Một tên đạp trúng ô gạch bẫy bị rơi xuống lòng đất đang có dung nham.

Chiếc cửa to lớn bị vỡ tan tành, toàn bộ cảnh sát tiến vào.

Ai ai cũng cầm súng đi dò xét nhưng khác với họ nghĩ, không hề có một cái bẫy nào và cũng không có ai cả!!!

Toàn bộ căn phòng đều trống không, đạn hay súng đều không có.

Hoàn toàn như một căn nhà hoang!!

Nhưng không ai biết, binh lực lượng của Taehyung có trang phục trùng màu với nội thất trong nhà, đây là phương pháp tàng hình.

Có thể tấn công mà không bị phát hiện!!

Và tất cả mọi người, đang bám trên trần nhà.

Có nhìn kĩ cũng không phát hiện ra được vì kĩ thuật rất tốt.

"BÁO CÁO!!

TẦNG 2 TRỐNG" "BÁO CÁO!!

TẦNG HẦM TRỐNG" "BÁO CÁO!!

NHÀ BẾP TRỐNG" "..."

Rất nhiều báo cáo rằng mọi nơi đều trống khiến tên chỉ huy hoang mang, lúc này tên đó mới giác ngộ ra một mô hình khổng lồ đang bay trên trời đang tiến tới biệt phủ.

Trong mô hình có Vương Kim, Lão Đại, Park công tử và bảo bối của Kim Taehyung đang đứng trong màn kính nhìn từ trên cao xuống họ.

Từng ánh mắt chiếu thẳng vào đội cảnh sát khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"TẤN CÔNG!!!"

Đội cảnh sát liên tục nhả đạn vào mô hình, lúc này trên trần nhà hàng trăm tên thuộc hạ nhảy xuống.

Dùng kiếm đâm xuyên bụng từng tên, ai ai cũng võ thuật cao cường.

Có cả 1 cân 5.

Tiếng súng vang trời giữa màn đêm u tối, từng xác người máu chảy ra liên tục rớt xuống sàn.

Vũ khí của cảnh sát không đấu lại mô hình kia.

Nó liên tục bắn phi tiêu độc vào họ, thậm chí còn dùng tia laze để chích điện vào não.

Bỗng nhiên đội cảnh sát lôi ra một máy phát âm, tia âm của nó đẩy lùi toàn bộ binh lính.

Cứ tưởng đã dành được thế thắng, một tên thuộc hạ trưởng cầm búa đến bức tường đập bát ra.

Bên trong là một máy cắt âm dạng lớn, mọi người cùng khiêng ra khởi động.

Lập tức máy phát âm của cảnh sát bị đẩy lùi ra xa và bị thuộc hạ của Vương Kim bắn nát.

Nhiều tên hết đạn liền lấy dao rạch sofa ra lấy súng, bên trong sẽ cỡ 20 hộp đạn lớn.

Và đạn được tẩm độc loại mạnh nhất.

Nhắc đến đây sẽ có người thắc mắc Kim Namjoon và Seokjin ở đâu phải không?

Bọn họ đang ở trên mái nhà, âm thầm rải tia độc mạnh vô từng tên cảnh sát dạng khí.

Trận chiến ác liệt diễn ra 4 giờ đồng hồ, cảnh sát đã bị tiêu hao hơn một nửa.

Bỗng một âm thanh vang trời cất lên, là tiếng gầm của hổ.

Thuộc hạ của hắn nghe xong liền hiểu ra, nhanh chóng chạy ra đằng sau biệt phủ leo lên trực thăng bay lên trời trong 5p.

Namjoon và Seokjin nhảy một lần vào trực thăng riêng rồi ra hiệu với Vương Kim rằng đã đến lúc.

Taehyung nhẹ nhàng đẩy cần gạt ở mô hình, lập tức từ bốn phía hàng loạt mô hình được nhả bom ra.

Một thành phố hoa lệ giờ đây đang dần bị thiêu tàn bởi những tiếng nổ vang trời.

Jungkook nhìn mọi thứ từ nơi cao nhất cứ như một tờ giấy đầy màu sắc và đang bị thiêu rụi.

Taehyung ôm cậu vào lòng, đặt lên mái tóc bồng bềnh một nụ hôn nhẹ.

Khẽ cất giọng trầm ấm bên tai cậu.

"Thành công rồi, ta hoàn thành rồi."

"Anh yêu em, Jeon Jungkook!"

"Phá hủy New York, hoàn thành!"

Ngay trong đêm đó họ cũng bay về Seoul để nghỉ ngơi.

Toàn bộ trên các mặt báo và đài truyền hình đều là hình ảnh New York bị thiêu rụi không sót thứ gì và trở thành tâm điểm hot nhất.

Và cũng không ai biết tác nhân gây ra, động cơ là gì, mọi thứ diễn ra như nào.

Tất cả chỉ như là một giấc mơ, thành phố hoa lệ đã chìm trong biển lửa!

_____________________________________Vậy là series chiến đấu này cũng kết thúc rồi, hẹn mọi người một cái kết end vào cuối tuần này nhé!

Ngày đầu tháng 4 của mọi người như nào nhỉ?

Kể mình nghe đi nào.
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
•48•


Jungkook được Taehyung ôm vào lòng ngủ ngon giấc một mạch đến Seoul.

Cậu đã quá mệt mỏi trong vài tháng nay, cơ thể còn chưa hồi phục hẳn lại thêm đi đường dài khiến cậu kiệt sức.

Vừa về tới biệt phủ là hắn đã bế cậu về phòng nghỉ ngơi.

"Ưm..."

"Em bé, tới nhà rồi."

"Ư..ôm em" "Ừ, yêu em."

"Nào dậy tắm rửa đã rồi chồng ôm bé ngủ" "Dạ.."

Sau khi cả hai tắm rửa xong thì Jungkook cũng nhanh chóng thiếp đi trong lòng Taehyung, trong lòng còn ôm con gấu bông hắn mua cho cậu.

Taehyung khẽ bật cười, đã bao năm trôi qua nhưng Jungkook vẫn thuần khiết đáng yêu như vậy.

Vẫn là cặp mắt long lanh như giấu sao trời chớp chớp mỗi khi cạnh hắn, vẫn là một em bé ngoan ngoãn của nhà Vương Kim.

Đang mãi nghĩ thì hắn nhận được tin nhắn của Kim Seokjin.

"Vương Kim, đã phát thiệp mời, chuẩn bị sẵn rồi.

Chỉ chờ Ngài cầu hôn rồi đi chụp ảnh cưới thôi."

"Ừ."

Chuyện là ngày mai Taehyung sẽ cầu hôn Jungkook và hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ.

Một căn biệt thự đang được hoàn thành, với cấu trúc nhà do chính tay hắn vẽ.

Phía sau nhà có cả một vườn hoa, trước nhà có một bể cá, có phòng gấu bông và vẽ riêng cho cậu.

Một nơi yên bình xinh đẹp để cả hai bên nhau trọn đời, vì giờ họ đã là kẻ thống trị toàn bộ, cuộc sống yên bình thôi.

Có quyền có tiền, có tình yêu.

Ánh nắng bình minh chiếu qua khe cửa sổ, Jeon Jungkook khẽ nhăn mặt tỉnh dậy.

Cảm giác mình không còn trong vòng tay ấm áp của ai nữa khiến cậu buồn hiu.

Lâu lắm rồi mới trở về cuộc sống yên bình vậy mà hắn lại bỏ cậu đi trước.

Mang tâm trạng khó chịu đi vào vệ sinh cá nhân, chọn cho mình một bộ đồ thoải mái rồi đi xuống dưới nhà.

Và cũng không thấy Taehyung đâu khiến cậu càng tức giận hơn.

Bỗng nhiên Park Jimin mở cửa đi vào.

"Này, Jungkookie" "Dạ?"

"Lên xe đi, anh chở em đi chỗ này đẹp lắm" "Nhưng..."

"Đi đi, sẽ không thất vọng đâu" Sau 10 phút năn nỉ thì cuối cùng Jungkook cũng quyết định leo lên xe, chiếc Maybach lăn bánh đều đều trên con đường Seoul tấp nập.

Từ những toà nhà cao ốc rồi thưa thớt dần, chiếc xe dừng lại ở một vườn hoa cẩm tú cầu mênh mông.

Bầu trời xanh biếc với ánh thu mềm mỏng chiếu xuống từng búp hoa tím nhạt.

Xung quanh còn có những chú thỏ và chim đang bay lượn nhảy nhót khắp nơi.

Khung cảnh như là mơ khiến cậu bị hút hồn vào nó.

Một Jeon Jungkook với sơ mi trắng tinh khôi đứng giữa vườn qua cẩm tú cầu, đôi mắt long lanh dưới ánh nắng ấm áp giữa bầu trời xanh khiến người ta động lòng.

Kim Taehyung từ phía sau điển trai cầm một bó hoa nhẹ nhàng cất giọng.

"Em bé" Jungkook xoay người lại cũng là lúc hắn quỳ xuống lấy ra một hộp nhung đỏ, bên trong chính là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo có chữ TK tinh tế.

"Taehyung..."

"Cảm ơn Jungkookie dấu yêu đã đến cuộc đời Vương Kim, cảm ơn em bé đã yêu Taehyung, cảm ơn bạn nhỏ đã vì kẻ thống trị ngai vàng mà vượt qua mọi gian nan, cảm ơn bé yêu đã tin tưởng kẻ thống trị hắc đạo và cuối cùng.

Cảm ơn Jeon Jungkook đã chọn Kim Taehyung làm chồng, lấy anh nhé?"

Jungkook cảm thấy tim mình loạn nhịp hơn bao giờ hết, nhìn bó hoa rực rỡ và con người cậu yêu khiến Jungkook hạnh phúc khôn xiết.

Cậu cười rất tươi để lộ răng thỏ dễ thương, ở một góc nào đó Park Jimin đang phải phơi mình dưới nắng để tạo ra những bức ảnh đẹp cho cả hai.

"Em đồng ý!"

Taehyung cười rồi đeo nhẫn vào cho cậu, nhẹ nhàng hôn lên gò má hây đỏ xinh yêu.

Dưới mảnh trời trong xanh, dưới ánh nắng hạ đỏ, giữa đồi hoa cẩm tú cầu lung linh, một lớn một nhỏ, một tình yêu.

"Kim Taehyung nguyện yêu em, cả một đời." __________Chuyện hôn lễ diễn ra không lâu sau đó.

Hôn lễ được tổ chức tại bờ biển.

Các khách mời rất đông, bạn bè cũng vậy, hôm nay Jungkook được khoác lên mình bộ vest trắng tinh.

Đường đường chính chính nắm tay Kim Taehyung trên lễ đường, trao cho nhau lời hẹn ước.

Đường đường chính chính đeo nhẫn vào ngón áp út cho nhau, công khai trao nụ hôn đằm thắm trước mọi người.

Hôm nay chính là một ngày tuyệt vời nhất không thể quên, một ngày cả hai chính thức thuộc về nhau bên cạnh bờ biển xanh mướt.

"Jeon Jungkook, anh yêu em."

"ơ chú là bạn bố Jeon ạ?"

"Kim Taehyung, em yêu anh" "tôi là người yêu em" -Hoàn Chính Văn-

____________________________________Vậy là KTTNV đến đây là kết thúc rồi.

Mình sẽ còn một số phiên ngoại nữa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đưa em nó lên hiện tại với số lượt tương tác vượt mong đợi.

Chúng ta đã trải qua hành trình chú Kim rước em Jeon về nhà rồi cả hai xa nhau sau đó lại là một chuỗi cuộc chiến lớn nhỏ.

Và cuối cùng là một lễ đường hạnh phúc.

Lời cuối cùng mình rất rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ "Kẻ thống trị ngai vàng" .

Đây có lẽ là em fic mình rất tâm đắc, và mong chúng ta sẽ tiếp tục đồng hành với nhau cùng các em fic kháccXin xin cảm ơn ạaaa💍💍💍💍 _____________________________________Ngoài lề một xíu, mình đang phát triển một số mạng xã hội nên mọi người có thể ủng hộ mình..Tiktok: knchann_tks IG: kwie._ngiw
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
PN1: ĐÊM TÂN HÔN


Sau một cái lễ cưới linh đình thì Jungkook vô cùng mệt mỏi.

Vì mời rất nhiều bạn bè và đối tác nên cậu có uống hơi nhiều nên bây giờ có chút say.

Hai bên má ửng hồng trông rất gợi tình, Taehyung dìu cậu vào phòng.

Hắn có uống nhưng tửu lượng của hắn rất tốt nên không vấn đề gì.

Căn phòng được trang trí vô cùng lãng mạn, trên giường được rải những cánh hoa hồng mềm mại.

Ở dưới còn có nến thơm, trên bàn có sẵn rượu vang.

Đúng chuẩn là đêm tân hôn.

"Ưm..."

- Jungkook nửa say nửa tỉnh ôm chặt Taehyung, cậu khi say rất bám người.

"Nào, anh tắm cho em" "Không..em muốn tự tắm..ư" "Được được, chiều em tất" Jungkook cầm lấy bộ độ loạng choạng bước vào nhà tắm, căn phòng này có tận 2 phòng tắm nên mỗi người một phòng cho nhanh.

Mà chả hiểu ai đã chuẩn bị cho cậu bộ đồ ngủ ôm sát vào vòng eo thon gọn.

Bờ mông căng tròn lộ ra qua lớp vải mỏng.

Lại còn trễ vai, dây cột ở eo chỉ cần rút nhẹ là sẽ tụt xuống hết.

Jungkook tắm bằng nước nóng khiến da có chút đỏ lên, cậu mở cửa bước ra thì thấy phòng tối om.

Chưa kịp hiểu chuyển gì thì sợi dây ở eo đã bị kéo xuống, đồng nghĩa với việc cậu đang khoả thân.

Bờ mông căng tròn bị đánh mạnh một cái khiến Jungkook khẽ rên lên.

Giây sau liền bị đôi môi của Taehyung chiếm lấy, hắn điên cuồng ép sát cậu vào tường.

Bàn tay sờ vào hai đầu ngực khiến chúng cứng lên, bàn tay thô ráp sờ soạng cơ thể cậu làm cho vật nhỏ bắt đầu cứng dần.

Đến khi Jungkook hết dưỡng khí hắn mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ.

"Ưm.."

- Jungkook xụi lơ dựa vào ngực hắn, giây sau đã bị ngón tay thon dài đâm vào bên trong.

Cậu bị vật xuống giường và cả cơ thể bị người kia đè lên.

Ngón tay không ngừng luân động trong hậu duyệt thèm ăn.

"Sướng không?

Hửm?"

"Aha..sướng..aa."

Rất nhanh chóng 3 ngón tay đã yên vị nằm trong cơ thể cậu.

Hai đầu ngực bị ngậm mút đến sưng lên, cả cơ thể đỏ bừng vì chịu kích thích.

Hai cơ thể quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn kèm theo những âm thanh đỏ mặt.

Bỗng nhiên hắn rút ngón tay ra, cho một quả trứng rung vào.

Cả cơ thể Jungkook ưỡn lên đón nhận khoái cảm.

Không tự chủ được mà rên rỉ những âm thanh ngọt như rót vào tai, cả cơ thể rung lắc cùng bờ mông căng tròn.

Taehyung đánh mạnh vào khiến nó đỏ lên, cúi xuống hôn khắp mặt cậu.

"Ưm...aa...chồng..ơi..ư.."

"Aaa..sướng.."

Tách chân cậu ra hình chữ M, rút trứng rung ra.

Thay vào đó là cự vật trướng to nổi cả gân xanh.

Hậu duyệt nhanh chóng hút chặt lấy nó khiến Taehyung thở một hơi thoả mãn, điên cuồng thúc như giã gạo vào vách tràng ấm nóng.

Cả người cậu nảy lên, hai tay choàng qua cổ hắn mà rên rỉ đón nhận khoái cảm.

"Aaa...nhẹ thôi...ứm.."

"Sâu..sâu quá..hỏng aa.."

"Gọi anh là gì?"

"Ông...ông xã..ư..."

Sau một hồi không nhịn được mà cậu run người bắn ra, chưa kịp nghỉ ngơi thì bị lật ngược lại đâm vào.

Hai đầu ngực bị ngón tay hắn kẹp lại nặn như bột, phía dưới tốc độ không hề giảm khiến Jungkook phát khóc.

"Hức...nhẹ thôi..aa" "Ngoan, không khóc" "Ư..ha...sâu..sâu lắm rồi.."

"Đừng trướng nữa mà.."

"Hic...chồng ơi..ư.."

Taehyung để cậu ngồi trên đùi mình rồi cho cự vật đi thẳng vào bên trong.

Jungkook ôm cổ hắn rên rỉ không ngớt, nước mắt đã chảy khắp mặt.

Cơ thể trắng nõn giờ đây đã chi chít vết hôn.

Cặp đùi có đầy rẫy vết răng cắn.

Chỗ nào cũng được hắn xoa nắn đến kích thích bắn liên tục.

Bên trong đón nhận từng cú thúc mạnh như muốn thủng.

"A...muốn nữa..sướng..haa.."

"Tiểu mỹ thụ dâm đãng này!"

Hắn gác chân cậu lên vai rồi tiếp tục thúc đẩy mạnh, Jungkook khóc nấc lên vì sướng lại còn bị những tư thế xấu hổ của hắn hành hạ.

Taehyung bế cậu vào phòng tắm xả nước rồi điên cuồng hôn bờ môi anh đào gợi tình, vuốt ve khắp cơ thể mịn màng.

"Ư...."

"Jungkook nói xem, em là của ai?"

"Haa...của Vương Kim..aa " Taehyung lấy đâu ra một túi đồ sextoy ra, đưa dương vật giả vào hậu duyệt mà đâm rút.

Còn có cả gậy rung, cả người cậu nảy lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể chi chít vết hôn.

Nhìn cảnh dâm mỹ này khiến hắn trướng thêm một vòng rút gậy ra đâm thẳng vào.

Tốc độ nhanh chóng mặt khiến cậu ngửa cổ rên rỉ đến đau họng.

"Aaaaaaa...hức...."

"Jeon Jungkook!"

"Hức..dạ chồng.."

"Em yêu tôi không?"

"Có..aa ..."

"Từ nay em chính thức là của tôi, rõ chưa?"

"Dạ..aa..."

Họ lăn lộn đến tận 3h sáng, không biết Jungkook đã bắn bao nhiêu lần.

Căn phòng ở đâu cũng vương vãi tinh dịch, mùi của cuộc hoan ái.

Cậu khắp nơi đều là dấu hôn, hông lại đau nhức không đi được, cổ họng đau rát.

Taehyung ngược lại rất thoả mãn với đêm tân hôn ôm người nhỏ đi tắm rửa, mặc đồ ấm áp rồi ôm vào lòng.

Hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi dầu gội, nhìn gương mặt xinh đẹp trong vòng tay đến mê mẩn.

Rồi lại nhìn viên kim cương lấp lánh ở ngón áp út, lòng hắn là có một sự hạnh phúc len lỏi.

"Em bé, Vương Kim yêu em."
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
PN2: JUNGKOOK BỊ BỆNH


Giờ giấc sinh hoạt của Jungkook rất kỉ luật, sáng sẽ dậy lúc 7h, ăn trưa lúc 11h và đi ngủ lúc 10h.

Luôn được Taehyung chăm bẵm như một em bé nên sức khoẻ rất tốt.

Nhưng lạ thay, hôm nay đã 9h sáng nhưng cậu vẫn nhắm nghiền mắt trên giường.

Taehyung giải quyết xong đống hồ sơ, cho Yeontan ăn, giặt đồ, phơi đồ,...

Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh dậy.

Ban đầu cứ nghĩ vì hôm qua làm 6 tiếng khiến cậu mệt nên hắn cũng thương cho cậu ngủ thêm.

Nhưng Jungkook không có thói quen ngủ nướng nhiều như vậy, mấy lần trước làm xong thì sáng hôm sau tuy có đau hông như cùng lắm là 7h30 là cậu đã dậy.

Hắn mở cửa bước vào phòng, thấy nam nhân cuộn mình trong chăn.

Điều hoà bật 18°C.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, hai bên má hồng hồng.

Nhìn rất cưng.

Taehyung tiến đến nói khẽ.

"Em bé" "Em bé ơi?"

"Jungkookie?"

Hắn nghi ngờ áp tay lên trán cậu, sự nóng hổi nhanh chóng lan truyền vô tay khiến Taehyung hoảng hốt.

Nhanh chóng lay người cậu dậy dựa vào ngực mình.

Nhẹ nhàng vén tóc mái ra để lộ gương mặt hồng hồng lim dim.

Giờ hắn mới công nhận rằng, Jungkook ngay cả khi bị bệnh cũng không thể cưỡng lại sự dễ thương.

"Ông xã..em..em..em mệt..hic.."

"Ngoan ngoan, sao mệt mà không gọi anh, hửm?"

"Hic.."

Cậu làm nũng chui rúc vào bờ ngực của hắn tìm tư thế thoải mái.

Taehyung chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi bế cậu đi vệ sinh cá nhân.

Tất cả đều do hắn làm cho cậu, cậu không phải làm bất cứ thứ gì cả.

Cẩn thận mang vớ ủ ấm cho Jungkook xong hắn mới bế cậu xuống lầu cho cậu ngồi trên sofa.

Bật hoạt hình lên cho cậu xem rồi xắn tay áo vào bếp với mục tiêu "nấu cháo cho chồng nhỏ".

Từ khi cưới nhau về Taehyung không chỉ là một người chồng tài năng, đẹp trai, nhiều tiền mà còn rất đảm đang.

Ngày nào cũng bảo các cô giúp việc hướng dẫn nấu ăn, hết món này món nọ do chính tay hắn nấu để bồi bổ cho Jungkook.

Cho nên việc nấu cháo đối với Vương Kim là đơn giản.

Thuần thục cắt rồi bật bếp nấu.

Lâu lâu lại quay ra thấy Jungkook ngoan ngoãn ôm gấu bông xem hoạt hình yên tâm rồi mới chú tâm nấu tiếp.

Xem một hồi thì cậu cảm thấy chán, thấy anh xã đang cặm cụi trong bếp, cậu lủi thủi đi vào.

Nhìn cứ như một em bé đang làm nũng vậy.

"Taehyungie..."

"Ơi, em bé sao đấy?"

"Ôm em.."

"Lại đây" - Taehyung mỉm cười ôm cậu vào lòng, xoa xoa mái đầu tròn xoe.

Người cậu vẫn còn rất nóng.

"Ăn cháo nhé?

Rồi uống thuốc này" "Em không uống thuốc đâu ạ.."

"Ngoan, chồng thương" Sau một hồi nài nỉ thì Taehyung đã thành công đút cho cậu hết một tô cháo và uống hết thuốc khi nãy nhờ giúp việc mua hộ.

Do tác động của thuốc nên Jungkook bắt đầu buồn ngủ.

Vốn dĩ Taehyung định ôm em bé đi ngủ nhưng ở tổ chức lại có việc cần giải quyết.

Nghe thấy Taehyung không ở lại với mình khiến cậu rưng rưng nước mắt, thút thít trong lòng hắn.

"Hic..anh ở đây với em cơ ạ..hức.."

"Ngoan nào, em đang bị bệnh mà" "Hic..oaaa.."

"Ơ ơ em bé, ngoan ngoan, anh xin lỗi mà.

Anh dẫn bé theo nhá?"

Đó là chuyện của 30 phút trước.

Bây giờ Jungkook đang được hắn thay đồ cho để đi đến tổ chức.

Được Taehyung bế ra xe, trên tay cậu vẫn ôm con gấu bông nhỏ.

Chiếc xe hơi ngày xưa toát ra sự tài phiệt và sang trọng thì giờ đây bên trong đã có tấm nệm êm ái.

Gấu bông đủ màu, bánh kẹo thơm ngon, tất cả đều dành cho Jeon Jungkook.

Cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu rồi hắn mới bắt đầu lái đi.

Trong suốt quá trình Taehyung đều đi rất chậm và êm để cho cậu ngủ được ngon giấc.

Khi đến tổ chức, các thuộc hạ định hô to tên hắn như thường lệ.

Nhưng khi thấy hắn bế Jungkook đang ngủ từ trong xe ra, tất cả đều im lặng, chỉ cúi đầu.

Đối với bọn họ, tôn sùng Kim Taehyung 1 thì phải tôn trọng Jungkook 10.

Khi đến phòng làm việc, mọi người thấy thế cũng chỉ im lặng khi thấy ánh mắt sát khí đùng đùng của Vương Kim cảnh báo.

Hắn bảo bọc Jungkook như một em bé thực thụ.

Nói là thế nhưng tính tinh nghịch của cậu cũng rất cao.

Lâu lâu rảnh không có gì làm cậu lại phá máy tính của chồng mình, khiến một số dữ liệu cũng như đường dây làm ăn của hắn bị phá hỏng.

Nhưng thì sao?

Hắn chỉ mỉm cười ôm cậu vào lòng rồi hỏi "Em có vui không ạ?" hay "Anh mở cái khác cho em phá nhé?

Đừng khóc, anh xót" Đôi lúc một số thuộc hạ cũng rất khó hiểu Vương Kim của mình.

Bình thường chỉ cần sai một dấu phẩy hắn cũng cho xử phạt, đằng này phá hỏng toàn bộ dữ liệu hắn chỉ quan tấm rằng em bé của mình có bị thương hay không thôi.

Sau một ngày vừa làm việc vừa ôm em bé bị bệnh ngủ.

Nhưng thật ra vừa làm 5 phút thì lại vỗ vỗ lưng cho cậu.

Căn giờ bảo người mang thức ăn và thuốc lên cho cậu.

Thật ra cậu đã thấy đỡ hơn từ chiều nhưng muốn được Taehyung cưng nên cứ chui rúc vào lòng hắn đòi hôn.

Nhưng không sao, Taehyung rất thích.

Vì một phần cậu bị bệnh là do tối qua hắn hành cậu 6 tiếng đồng hồ.

_______________________________________
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
PN3: BẮT NẠT


Chuyện Jungkook là bé cưng của Vương Kim.

Luôn luôn phải đối xử nhẹ nhàng, tôn trọng là điều mà ai ở tổ chức mafia cũng phải biết.

Có lần một người vì bức xúc khi thấy cậu phá máy tính của hắn mà đã quát cậu khiến cậu khóc oà lên.

Thế là hôm sau báo đưa tin có người được tìm thấy dưới sông, chết trong tình trạng toàn thân bầm dập, mắt đã bị móc ra.

Tưởng chừng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Nhưng gần đây thuộc hạ tham gia vào tổ chức tăng lên.

Để chọn lọc thì họ phải trải qua rất nhiều thử thách.

Được rèn luyện các kĩ năng riêng biệt, cách sử dụng vũ khí, sự trung thành và sức khoẻ chiến đấu để xếp vào các nhóm khác nhau.

Vì là số lượng đông nên việc quản lí chặt chẽ toàn bộ có phần khó khăn mặc dù đã có Min Suga và Kim Namjoon phụ giúp.

Một số người bướng bỉnh không thèm đọc quy định.

Và quy định đầu tiên, được xếp ở hàng đầu chính là "TÔN TRỌNG JEON JUNGKOOK, CHỒNG NHỎ VƯƠNG KIM!!"

Thường ngày thì cậu sẽ hay ngồi vẽ tranh để bán.

Mặc dù nhà dư rất nhiều tiền nhưng vì đam mê nên cậu đã làm cho đỡ chán.

Tuy vậy các bức tranh của cậu luôn rất có hồn, màu sắc hài hoà, thu hút đông đảo khách hàng.

Chính vì vậy Jungkook rất yêu thích nó.

Hôm nay cậu không vẽ tranh vì hết màu, tầm 2 ngày nữa màu từ Pháp sẽ được chuyển tới đây cho cậu vẽ.

Ban đầu Jungkook bảo chỉ cần mua màu bình thường là được miễn chất lượng tốt một chút nhưng Taehyung không chịu.

Hắn chọn những sản phẩm nổi tiếng và đắt nhất để mua cho Jungkook.

Chính vì không vẽ nên Jungkook quyết định sẽ đến tổ chức chơi.

Dạo này phải rèn luyện thuộc hạ và kiểm duyệt nhiều nên hắn khá bận rộn.

Cậu biết vậy nên rất chu đáo làm bánh mang lên cho Taehyung.

Mặc dù là đến tổ chức của mafia nhưng cậu mặc một bộ đồ len trắng, nhìn như một thiên sứ trẻ.

Trên tay còn ôm theo gấu bông.

Hình ảnh Jeon em bé này các thuộc hạ đã quá quen, ngoại trừ một số người...

Tài xế chở cậu đến cổng rồi đứng chờ bên ngoài.

Jungkook liền nhận ra người gác cổng hôm nay không phải người mọi hôm, có vẻ là người mới.

Thường thì những người gác cổng sẽ yếu về kĩ năng chiến đấu so với những người khác nên mới được giao cho nhiệm vụ mỏi chân này.

Người này tên là Mark, thấy cậu bé nhỏ nhỏ xinh xinh có ý định bước vào liền chặn lại, dùng ánh mắt đỏ au cảnh báo.

"Không được vào!"

"Anh.. không đọc nội quy?"

"Đừng láo, không là chết đấy" "Cho tôi vào" "KHÔNG!!

NHÓC BƯỚNG BỈNH NÀY" Bỗng Mark nhớ rằng Vương Kim đã nói rằng, gặp người dai dẳng, không chịu đi thì cứ thẳng tay mà đánh.

Vì đã cảnh cáo nhưng không nghe.

Và bây giờ Mark đang áp dụng nó với Jeon Jungkook.

Jungkook tuy có võ, nhưng Taehyung ít khi cho cậu lăn xả chiến đấu nên vận dụng vào thực tiễn rất ít.

Lâu rồi không động đậy nên cậu có chút cứng.

Mà tên kia lại to hơn cậu 1 cái đầu, rất nhanh chống cự cậu rồi đá vào bụng Jungkook một cái.

Chưa dừng lại ở đó, Mark còn tiến tới bóp cằm cậu rồi tát nhiều cái.

Và rất nhiều cú đánh mạnh bạo khác với bảo bối của Vương Kim...Có rất nhiều thuộc hạ xung quanh nhìn cảnh tượng đó mà chân tay run rẩy, nhưng bây giờ xông vào lỡ chạm trúng cậu thì họ mới là người chết đầu tiên.

Nên họ đã cử một người lên thông báo với hắn.

Mọi người đều chắp tay cầu nguyện cho số phận của Mark.

Ở một diễn biến khác, Taehyung đang chăm chú nhìn vào máy tính làm việc thì có người gõ cửa.

"Vương Kim!!"

"Vào đi""Ngài..ngài..mau xuống.."

"Gì vậy?

Có chuyện gì?"

"Ngài Jungkook đang bị đán-.."

Chưa nói hết câu, Taehyung đã mở tủ lấy súng ra bước xuống vô cùng vội vã.

Khi vừa bước xuống, cảnh tưởng mà hắn thấy đó là Jungkook một thân đầy vết thương đang cố gắng đánh lại Mark.

Từ khi nào mắt hắn đã xuất hiện tia đỏ au.

"Hức..

Taehyung.."

"Ai cho mày gọi tên chủ nhân của tao?"

"Aa.."

"Jungkookie" Một giọng nói vang lên thu hút cả hai, Jungkook thoáng mừng rỡ chạy đến sà vào lòng hắn khóc nức nở.

Taehyung nhẹ nhàng xoa mái đầu một cách xót xa, dịu dàng dỗ em bé.

"Ơi ơi anh thương, anh xử cho bé nhé?"

"Hức..oaaaaaaaaaaa" "Ngoan ngoan, chồng thương em mà" "Đau..hic.."

"Giết nhé?"

"Hức.."

Taehyung kêu người băng bó cho cậu rồi đưa cậu lên phòng, không cho cậu thấy cảnh tượng sắp diễn ra.

Từ nãy giờ Mark nhìn hắn rồi nghe mấy tên thuộc hạ khác bàn tán.

Mark mới nhận ra, hôm nay là đám tang của mình.

"Vương Kim!

Tôi..tôi..tôi xin lỗi..tôi không biết.."

"Mark!"

"D-dạ.."

"Quy định 1 là gì?"

"Là...là.."

"Ngươi không đọc?"

"Ngươi coi thường cái tổ chức này quá nhỉ?"

"Một kẻ hèn hạ như ngươi mà cũng dám động đến lá ngọc cành vàng của tao.

Là ngươi tự nhận lấy!"

"Park Jimin, cho vô phòng giam trói tay chân lại rồi thả rắn hổ mang mày nuôi ra.

Trước khi thấm độc thì hơ que củi cho nóng vào rồi cho nó thấy sự ấm áp đó.

Tim thì gửi về cho mẹ nó, còn lại cho hổ ăn cũng được" "KHÔNG!!!VƯƠNG KIM!!!

THA CHO TÔI..

KHÔNG...AAAAAAAAA" Thế là Mark bị kéo đi, Taehyung không còn biết gì thêm ngoài việc chạy lên phòng xem Jeon Jungkook.

Vừa mở cửa ra đã thấy cục bông tròn tròn ngồi nức nở.

Hắn đau lòng tiến tới ôm cậu lên đùi vuốt lưng dỗ dành.

"Em bé ngoan" "Hức..chồng không thương em""Lỗi anh lỗi anh, nín đi mà anh xót lắm rồi" "Jungkookie.."

"Dạ?"

"Anh yêu em, đừng khóc."

HOÀN TOÀN VĂN

28/4/2024

knngocc

Thế là KTTNV đã end thật sự rùi.

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, mình rất rất biết ơn mọi người.

Và nếu muốn tận hưởng sự ngọt ngào tiếp thì hãy qua fic mới của mình, "Chúa tể loài rồng" vào tcn mình sẽ có.

Mình chỉ mới ra chap giới thiệu nhưng chắc chắn ẻm sẽ ngọtttttt ạaaa

Cuối cùng thì cảm ơn và iu mọi người rất nhìuuu🌷🌷💗💗💗
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
Những mẫu chuyện nhỏ.


Cưới nhau rất lâu nhưng tình cảm của hai người không bao giờ phai mờ, vẫn có một Jungkookie thường xuyên làm nũng và một Vương Kim ưa chiều chuộng.

Hôm nay công việc rất nhiều nên hắn ngồi đối diện với máy tính trong căn phòng đen thui trống vắng đến tận 1h sáng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Jungkook đã được Taehyung dỗ ngủ lúc 10h, cậu nằm trên chiếc giường rộng rãi có ánh đèn mờ nhạt.

Trong tay là con gấu bông to lớn được chồng yêu mua cho.

Một em bé ngủ ngoan, ngoan xinh yêu của Vương Kim.

Vì thiếu hơi ấm quen thuộc nên cậu cựa mình tỉnh giấc, đôi mi nặng trĩu mở ra.

Nhìn lên đồng hồ đã điểm 1h sáng.

Trong trạng thái mơ màng, cứ thế theo phản xạ Jungkook ôm gấu bông với chiếc áo phông và quần đùi ngắn mở cửa đi tìm ông xã.

Taehyung đang căng như giây đàn khi thuộc hạ liên tục làm không đúng ý, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn.

Căn phòng phút chốc trở nên lạnh lẽo hơn, điều hoà là 15 độ nhưng cứ như âm độ.

Bỗng nhiên tiếng cửa "cạch" một tiếng.

Hắn theo phản xạ ngước mắt lên nhìn.

"Ông xã..."

Trái tim đang bức bối của hắn trong phút chốc vì câu nói của một người mà mềm nhũn ra.

Sự tức giận như làn gió bay đi, dang tay ra mỉm cười với em bé đang còn mơ ngủ.

"Em bé, lại đây!"

Cậu theo phản xạ đi tới chui rúc vào bờ ngực của người kia.

Thoải mái dụi mặt sâu vào hõm cổ Taehyung hít hít vài cái.

Mông xinh được hắn lấy tay đỡ, vài lọn tóc rung rinh rơi trên mắt được ngón tay thon dài vuốt gọn ra sau tai.

Để lộ khuôn mặt khả ái hồng hồng với cặp má mềm mềm.

"Sao không ngủ hửm?"

"Không có chồng ôm ạ..hic..nửa đêm anh không ôm em mà bỏ đi"Hắn còn đang định mắng Jungkook thì phát hoảng khi nghe tiếng cậu nấc lên.

Em bé này lúc mơ ngủ rất nũng nịu, nhưng cưng lắm.

Taehyung luống cuống gập máy tính xuống ôm cậu vào lòng vuốt vuốt lưng.

Hôn lên má mềm và mắt xinh, mở giọng dỗ dành.

"Nào xinh yêu không khóc, anh xin lỗi anh xin lỗi, anh sai anh sai.

Em bé nín đi mà.." _________________________________Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, Taehyung nhanh trí giao toàn bộ việc cho Yoongi, Jimin, Namjoon và Seokjin để đưa chồng nhỏ đi Nga chơi.

Bọn họ cũng ngán ngẩm vì chuyện này quá quen rồi, có khi đang đánh nhau để dành địa bàn thì Jungkookie gọi điện khóc vì bị đứt tay.

Hắn không màng đến gì mà leo lên trực thăng lái về.

May mà bọn họ thân thủ tốt nên đối phó được.

Cậu ung dung ngồi trên ngai vàng ăn bánh còn hắn đang sắp xếp đồ cho cả hai.

Trong đầu hắn ngoài việc nhớ các chuyện của tổ chức ra thì còn phải nhớ những đồ cần mang cho Jungkookie.

Như là gấu bông, sữa, kẹo,....

Đồ của Taehyung chỉ vỏn vẹn một túi còn của chồng nhỏ hắn thì tận 4 túi.

Như bà mẹ bỉm sữa vậy.

Thủ tục lên máy bay cậu cũng chẳng cần lo điều gì, ngủ dậy đã thấy mình đang ngồi trong lòng Vương Kim trên máy bay.

Bên ngoài là bầu trời xanh mát ôm ấp những mộng mơ và tình yêu đẹp chốn trần phàm.

Vì thay đổi nhiệt độ bất chợt nên cậu có hơi lạnh mà chui rúc vào người kia tìm hơi ấm.

Đây là máy bay riêng nên không cần phải lo bị dòm ngó, mà có bị ai phán xét thì chồng cậu cũng chặt cổ hết thôi hyhy.

"Taehyungie, em đói..."

"Hửm?

Bạn nhỏ đói sao?

Lấy bánh cho em ăn nhé?

Bánh nào?

Chồng mang cho em 7 loại, đủ vị, em bé chọn đi.

Thích loại ngọt hay mặn?

Chồng lấy cho em" "Chồng ơi, em lạnh..."

"Nào, anh ôm em"Đến khách sạn, toàn bộ đồ đạc đều được hắn sắp xếp.

Jungkook không tin rằng hắn mang cả nhà đi như vậy.

Cả sữa tắm cũng mang theo vì hắn không thích mùi sữa lạ trên người cậu.

Cậu như một ông hoàng thực thụ được nuông chiều, có chồng yêu là kẻ thống trị ngai vàng kia mà, mắc gì phải sợ ai chứ.

"Em bé, uống sữa rồi đi chơi nào""Anh ơi, hôn hôn em""Ừm, hôn em" – Nói rồi Taehyung cúi xuống ngậm bờ môi anh đào yêu thích mà cắn mút.

Jungkook vòng tay qua cổ hắn, cả hai chìm vào thế giới riêng chốn nước Nga hoa lệ ôm ấp những mảnh tình đẹp đẽ kiêu sa.

Đứng trước khung cảnh mỹ lệ của Kremlin Moskva ở Nga, như chốn cổ tích với cảnh quang hài hoà làm người người say đắm.

Cộng thêm cái ánh nắng chan hoà được rưới xuống nơi đây.

Tiếng chim hót lảnh lót trên các cành cây, làn gió nhẹ thoảng qua.

Giữa dòng người xô bồ, một Kim Taehyung ôn nhu nhìn khả ái của mình đang nở nụ cười rạng rỡ xuân xanh.

Jungkook như một tia nắng chiếu vào con tim già cỗi u buồn của Taehyung, khiến cuộc đời tưởng chừng chỉ toàn súng và đạn của hắn lại xuất hiện một em bé khả ái ngoan ngoãn như này.

Vương Kim có cả hắc đạo trong tay, chiếm lãnh bao nhiêu lãnh địa và thuộc hạ, bành trướng lãnh thổ khắp nơi nhưng đối với hắn, thành tích đáng tự hào nhất chính là cưới được Jeon Jungkook.

"Taehyungie ơi, ở đây đẹp quá nè""Ừm, em đẹp"Dòng người cứ bước, hai con người này thoải mái ôm nhau, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.

Chim trên cành ngân vang những khúc ca nhẹ nhàng, mây trời xanh biếc cùng tia nắng êm ái.

Gặp được khả ái Jungkookie trên đời là một phép màu.

Một bức ảnh, Kim Taehyung ôn nhu nhìn em bé của mình đang cười thật tươi.

Sau này nó được làm khung thật lớn để giữa nhà của họ, trong ví của cả hai, hình nền điện thoại, làm khung để bàn.

Chứng giám cho một tình yêu trọn vẹn và hai trái tim cùng nhịp đập luôn hướng về nhau.

"Jungkookie, anh yêu em.."

"Yêu Taehyungie nhất trên đời"

-------------------------------------hic vì có hứng nên mình đã thêm một chap ngoài dự định cho em fic này.

Và mình cũng thông qua chap này bàn về một số chuyện của fic.

Đầu tiên là về vấn đề rcm.

Fic của mình được phép rcm nha mọi người.Gần đây có khá nhiều readers góp ý về văn phong của mình trong fic, mình nói thật là mình chưa tới 14 tuổi đâu huhu nên văn phong còn chưa hoàn chỉnh.

Mình có xem lại toàn bộ chap thì thấy có vài chỗ thể hiện không đúng lắm.

Mình có chỉnh sửa lại một xíu chứ không thay đổi hoàn toàn, mình vẫn thích kttnv nguyên bản hơn.

Nó ghi lại quá trình mình hoàn thiện bản thân và quá trình em nó đi lên từng ngày.

Nên vấn đề văn phong mình chỉ thay đổi một vài chi tiết cho phù hợp và đọc được thoải mái hơn chứ không thay đổi hoàn toàn ạ, mình sẽ cố gắng điều chỉnh vào thời gian rảnh cho mọi người đọc được ưng ý nhé.

Tiếp theo là về vấn đề dấu câu.

Thật sự mình đã beta lại dấu câu nhưng vẫn có bạn bảo nên thay đổi vì dấu câu như vậy đọc bị mất hứng.

Vài chap đầu của kttnv mình không viết hoa đầu câu, dấu chấm và phẩy không tách ra nên đọc có khó chịu thật nên mình đã beta lại.

Viết hoa đầu câu, dấu phẩy sẽ viết sát chữ trước nó và tách ra chữ sau nó, tương tự dấu chấm.

Về thoại nhân vật thì viết sát dấu ngoặc kép.

Viết hoa đầu câu.

Hiện tại toàn bộ fic của mình đều viết theo quy tắc như vậy sau khi đã beta trừ fic Nhớ. vì mình chưa có thời gian để chỉnh sửa.

Nếu các bạn muốn thay đổi như nào thì cmt.

Mình sẽ thay đổi theo số đông hoặc không thay đổi kttnv mà rút kinh nghiệm để hoàn thiện hơn ở fic mới.

Thật sự các bạn bảo đọc bị mất hứng, mình không biết phải làm sao để tốt nhất nên buồn lắm hic.

Mong là khi các cậu góp ý sẽ nói rõ ra hơn để mình hiểu vấn đề được rõ ràng nhất ạa.

Mình luôn tôn trọng ý kiến và quan điểm từng người nên các bạn cứ thoải mái nhaa

Các bạn nếu được hay follow ins kwie._ngiw, ava là mặt mình, một cô gái đeo kính hyhy.

Follow tiktok: www.tiktok.com/@khngoc_9597Ai follow mình cũng sẽ follow lại hyhy, kết b để nói chuyện với mình nhaa.

Cảm ơn tất cả mọi người vì con số 130k, thật sự không nghĩ em nó lại phát triển hơn kì vọng như vậy, iuiu mọi ng lắmmmmmm
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
*******


ặc ặc ặc ặcChúc mừng Kẻ thống trị ngai vàng đạt mốc 200k mắt xem háaa.

Thật sự mình không biết nói gì ngoài lời cảm ơn đến các độc giả nhìu nhìu.

Đây là một thành tựu to lớn đối với mình.

Cảm ơn mọi người đã yêu mến Vương Kim và em bé Jeon ọoo.

Để chúc mừng thì mình sẽ tặng mọi người thêm một phiên ngoại nữa.

Nhưng hẹn mọi người tầm 1-2 ngày nữa nhé ạ.

Ngoài ra mình cũng sắp end fic Chúa tể loài rồng và tiến đến một em fic mới.

Vì rất thưn thưn mọi người nên mình sẽ spoil một vài chi tiết nhỏ.

Dự kiến ra mắt vào 2 ngày sắp tới.

• Tên fic là "HAI SỐ PHẬN"

• Thể loại mafia×txvt

• Taehyung trong fic này vẫn có biệt danh là Vương Kim

• Fic ngọt như chanh ạ ặc ặc ặc Cuối cùng thì thanks nhìu nhìu các readers đã yêu mến em fic này và giúp em nó càng ngày càng lớn hơn.

Kngoc rất trân quý từng lượt xem và vote của mọi người ạaa love love love love
 
Kẻ Thống Trị Ngai Vàng
Những câu chuyện nhỏ.


Thật sự không biết hắn làm cách nào mà Jungkookie của chúng ta đã mang thai.

Cái ngày hắn biết bảo bối nhà mình có em bé hắn đã tăng lương gấp 10 lần cho toàn bộ người làm và vệ sĩ.

Một căn phòng của Kim gia bắt đầu được sửa soạn.

Hàng trăm xe tải chất toàn đồ em bé và dành cho người mang thai đến.

Căn nhà thoáng chốc rộn ràng hơn bao giờ hết.

"Taehyungie..."

"Sao đấy em bé?"

"Trong bụng có em bé sao?"

"Đúng rồi, trong bụng em bé có em bé ạ" Tuy rất vui mừng nhưng có một chuyện đáng lo ngại là Jungkook bị ốm nghén!!!

Hầu như cậu không ăn được gì nên Taehyung phải mua những loại sữa dinh dưỡng cho cậu.

Mỗi bữa ăn được xíu lại nôn ra.

Hắn bắt đầu thấy hối hận khi không mặc áo mưa rồi.

Hiện giờ Taehyung đang kiên trì vuốt lưng cho Jungkook sau đợt nôn.

Mặt mày cậu tái xanh không có sức sống.

Yếu ớt ngã vào lòng hắn làm nũng.

Ngoài việc ốm nghén ra thì tính cách cậu cũng thay đổi, vô cùng nhõng nhẽo và bám chồng.

"Hic...ông xã a.."

"Uchuchu không khóc không khóc, anh thương em mà" "Đau..chau nhắm..hic.."

"Chồng ôm em bé ngủ nhé?

Ngoan anh không làm việc nữa, anh ôm em" Nhìn tiểu bảo bối đang nằm gọn trong lòng mình yên giấc mà hắn thấy xót xa.

Ai mà có ngờ mang thai lại đau đớn như vậy chứ, biết vậy hắn đã mang thai hộ cậu rồi.

"Em bé ngoan" Vì Jungkook không chịu xa hắn nửa bước nên hắn đã giao lại toàn bộ công việc cho Park Jimin và Min Suga.

"YAHHH KIM TAEHYUNG!!!"

"Jimin à bình tĩnh đi em" "Nghĩ gì mà một đống việc như vầy bắt em làm" "Im coi Jungkook đang ngủ" _______________"Chồng ơi..con đạp bé" "Ỏ em bé đạp em hả?

Có đau không?"

"Có ạ" "Con hư, khi ra ngoài bố sẽ đánh đòn con" "Taehyungie..

ôm em hic" "Ơ sao bé lại khóc rồi?

Ngoan ngoan Vương Kim thương nhé?" __________ Đến khi cậu mang thai tháng thứ 6 thì ốm nghén đã đỡ hơn nhưng tính chiếm hữu lại tăng lên gấp bội.

Cứ hễ hắn đi gặp đối tác về có mùi rượu thì Jungkook sẽ nghĩ Taehyung ngoại tình.

"Hức..chồng không thương em..chồng đi với gái đẹp a..hic" "Này anh đã bảo là anh chỉ yêu em thôi mà?

Sao em suy nghĩ con nít thế?"

"Hức..

Taehyungie mắng em..em ghét anh" JungKook trốn vô phòng ngồi một góc ôm gấu bông khóc nức nở.

Môi cắn chặt vào nhau không dám phát ra tiếng, mắt ầng ậc nước tuôn ra liên tục trông vô cùng khả ái.

"Hức..

Taehyungie không yêu ba con mình.."

"Sara..hic..con đừng buồn nha..ba nuôi..hic..con mà" Hắn bên ngoài cửa nghe xong mà buồn cười.

Nhẹ nhàng mở cửa đi vào cầm theo 3 con gấu bông.

Ngồi xuống kéo cậu vô lòng hôn vào mi mắt, chóp mũi, má mềm và trán xinh.

"Ơi em bé khóc đấy à?"

"Hức..anh không thương em a.."

"Nào nào em bé ngoan nhá?

Chồng xin lỗi ạ" "Sara buồn..Sara không đạp nữa""Anh thương Sara mà..Thương Jungkookie nữa.

Ngoan nhá?

Gấu bông này, Vương Kim mua cho bé đó""Gấu..gấu bông a.."

"Ừm gấu bông này, em bé không khóc" "Chồng xin lỗi xin lỗi, hôm sau không đi làm nữa.

Ở nhà với em nhé" _________________ "TAEHYUNG!!

VỀ NHÀ ĐI JUNGKOOK ĐAU ĐẺ RỒI" "GÌ CƠ??

ĐANG Ở ĐÂU????????"

Vừa vào tới bệnh viện đã nghe thấy tiếng la của cậu.

Tim hắn như co thắt lại.

Bảo bối hắn cưng nựng như hoa nâng như trứng bây giờ đang đau đớn.

Taehyung đập cửa muốn sập luôn cái bệnh viện, khóc lóc tùm lum khiến Seokjin vừa quê vừa buồn cười kéo hắn ra.

"Taehyung, im cho Sara của em chào đời nào" "JungKook đang đau kia kìa" Hắn vẫn mất bình tĩnh mà đòi xông vào ôm em bé nhưng chưa kịp gãy cửa thì"Oaaaaaaa..."

Tiếng em bé khóc vang ra, ai cũng như đứng hình lại.

Trái tim xen kẽ một chút hạnh phúc.

Kim Sara chào đời với khuôn mặt sắc bén như Taehyung và khả ái như Jungkook.

"Con gái của bố..."

Hắn nhìn con xong liền chạy vào thấy Jungkook đang yếu ớt hít thở.

Liền nắm lấy tay cậu hôn lên, mi mắt rơm rớm nước mắt.

"Taehyungie a..Sara.."

"Anh yêu em" __________________ Chả hiểu Sara học tính quậy phá của ai mà khiến hắn và cậu đau cả đầu.

Ru mãi không chịu ngủ lại còn quấy đêm.

Ngoài việc xinh đẹp và quậy phá thì còn dính Jungkook nữa.

Cứ suốt ngày đòi ôm cậu ngủ rồi ti sữa.

Một bước cũng không rời ba nhỏ.

"Kim Sara, con không được dành em bé của bố" "Ba nhỏ của con mà" "Ti của bố mà, JungKookie của bố.

Con tránh ra" Và đêm nào hai bên tay cậu cũng có hai người.

Một bên là chồng một bên là con khiến cậu bị kẹp cứng ngắc.

Kẻ thống trị ngai vàng Vương Kim lạnh lùng hoàn toàn biến mất khi ở cạnh cậu.

Tuy vậy nhưng gia đình họ rất hạnh phúc, ban ngày cùng đưa Sara đến mẫu giáo.

Cả hai cùng đi làm, đến tối lại rước con gái về, cả nhà quây quần bên nhau và rất hài hước.

"Ba lớn ơi, ngày xưa hai ba yêu nhau như nào ạ?"

"Ba lớn bắt cóc ba nhỏ đó" "Ơ đồ xấu xa, sao lại bắt ba nhỏ" "Ba nhỏ dễ thương hơn con nhiều" ____________ "Sao ba nhỏ nhiều gấu bông vậy ạ?"

"Ngày xưa bố lấy cái này tán ba nhỏ" "Nhưng ba nhỏ kêu ba lớn già" "Được rồi con đừng nói nữa" Thế là chúng ta có một gia đình nhỏ hạnh phúc to 🏘️⛪💒

Fic mới ra r nhâ
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom