Tâm Linh Kẻ thắp đèn cho dị giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
221264497-256-k176904.jpg

Kẻ Thắp Đèn Cho Dị Giới
Tác giả: ThuHng907379
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

kinh dị. bùa trú
Câu chuyện xoay quanh cô bé Bình An.

Sinh ra có thân phận bí ẩn thu hút ma quỷ.Bình An ó đôi mắt âm dương và khả năng nhìn được tương lai.

Chính những điều đó cũng tạo cho cuộc sống Bình An không giống những đứa trẻ khác.

Bình An được ông Tư nhận làm đệ tử....

Đọc truyện để biết những câu chuyện xoay quanh cuộc sống của Bình An cùng gia đình...​
 
Kẻ Thắp Đèn Cho Dị Giới
chương 1: Số phận nghiệt ngã


Lấy chồng được hơn một năm thì Đỗ Quyên phải khăn gói về nhà mẹ đẻ ,nhà chồng cô là ông bà hội đồng Trần Hưng nổi tiếng giàu có ở vùng Đồng Tháp , ông Hưng có hai bà vợ ,bà cả tư Hương và bà hai là Thu Lệ ,ông có với bà cả 2 cậu con trai ,sau đó cưới vợ hai và sinh thêm được một cô con gái ,ông đặt tên là Thu Hồng .

Dù bà cả sinh được hai đứa con trai cho chồng , nhưng do bà quá hiền lành ,nhan sắc ko còn rực rỡ như xưa ,nên khi ông Hưng cưới vợ hai thì lại càng hờ hững với bà ,đã vậy ông còn làm ngơ để cho bà hai ức hiếp bà cả .

Buồn tủi nên bà chọn cách ra ở riêng một mình ,ngày ngày ăn chay tụng kinh niệm phật ,cho tới khi bà hai sinh con rồi mất vì sinh khó , thương Thu Hồng vừa chào đời đã ko còn mẹ nên bà cả Hương một tay nuôi nấng cô khôn lớn ,coi cô như con ruột của mình .

Mặc dù nhiều lần các con khuyên nhũ ,nhưng có nói thế nào bà cũng quyết ko về sống chung với ông Hưng ,có lẽ tình yêu mà bà dành cho ông đã bị tổn thương quá nhiều ,đến mức bà có thể nuôi con cho kẻ đã chiếm hữu chồng mình chứ ko thể tha thứ cho người đã phản bội lời thề phu thê với bà.

Con trai cả là Trần Viên đã có gia đình riêng ,nhưng từ nhỏ vốn ốm yếu bệnh tật ,dù đã chạy chữa khắp nơi nhưng mãi vẫn ko sinh được đứa cháu nào cho ông cả Hưng ,con trai thứ hai là Trần Hùng cũng chính là chồng của Quyên .

Quyên được may mối và được cưới về bằng một đám cưới rình rang ,thế nhưng thiếu gia Trần Hùng chỉ được đúng vài hôm thì đã chán vợ ,ko phải vì Quyên ko xinh đẹp ,cũng ko phải cô vụng về nội trợ ,mà là vì cô quá chất phác ,thật thà ,lại nhút nhát ,cũng ko biết son phấn cho bằng chị bằng em ,một lần nọ ,nhóm bạn của Hùng trên sài gòn về quê chơi ,dắt theo mấy cô gái thành phố ,ăn mặc thời thượng ,xinh đẹp lộng lẫy ,và ...

Hùng đã để ý một cô trong số đó .

Cô gái tên là Diễm Thúy ,xinh đẹp và khá là bạo dạng ,mới quen chỉ vài ngày ngắn ngủi mà đã khiến cho Hùng say đắm như điên ,từ đó hai người bắt đầu qua lại ,khi thì Hùng lên sài gòn thăm ,khi thì cô ta xuống tận nhà anh ,lúc đầu hai người còn giữ kẻ trước mặt Quyên ,sau lâu dần thì họ thân thiết ra mặt ,và cũng chính sự lạnh nhạt ,hắt hủi của Hùng khiến cho Quyên vô cùng đau khổ .

Khi Quyên có thai lần đầu tiên ,cô rất vui mừng và nghĩ đứa con sẽ làm cầu nối giữa hai người ,nhưng rồi Quyên phải bật khóc vì thất vọng trước thái độ dửng dưng của chồng ,trên khuôn mặt lạnh lùng ấy ko có chút gì là vui mừng khi biết tin cô mang thai .

Một hôm ,khi đang nấu cơm chiều thì trời bất chợt đổ mưa ,Quyên vội vã chạy ra lấy quần áo đang phơi sau nhà ,do ko chú ý cô vấp phải bậu cửa ,ngã lăn xuống bật tam cấp bất tỉnh ,ông Hưng nghe có tiếng động thì chạy ra ,thấy Quyên nằm bất động dưới sân ,ông vội la lên cầu cứu những người xung quanh đưa cô đi bác sĩ ,Quyên thì may mắn chỉ bị thương nhẹ và trầy xước,nhưng đứa con vừa tròn ba tháng trong bụng cô thì ko thể giữ được nữa .

Mất con ,Quyên ngày càng trầm mặc hơn trước ,cô ko bước chân ra đường ,để khỏi phải nghe những lời bàn tán của hàng xóm về chồng cô và nhân tình ,Trần Hùng cũng ko thèm an ủi hay hỏi thăm sức khỏe của vợ ,hắn chỉ nói vỏn vẹn 1 câu :

_con mất rồi thì thôi ,sinh đứa khác ,tôi với em đâu có vô sinh đâu mà em sợ .

Chỉ một câu nói đó rồi đi mất biệt tăm cùng với người tình ,Hùng ngày đêm đưa Thúy đi khắp nơi thăm thú ,ngắm cảnh ,ăn chơi tụ tập cùng bạn bè ,bỏ mặc Quyên ở nhà đau đớn tâm hồn lẫn thể xác .

Chuyện cũng ko đến nỗi cho tới khi Quyên mang thai đứa con thứ hai ,lần này cô cố gắng cẩn thận hơn ,sợ con dâu làm việc nhà lại ko an toàn cho cháu nội ,nên bà Hương bàn với ông Hưng thuê người giúp việc đỡ đần việc nhà cho Quyên .

Hùng biết vợ có thai nhưng anh ta cũng ko quan tâm ,còn đưa hẳn Diễm Thúy về nhà để sống chung ,đến tột cùng của bạc bẽo ,hắn tìm mọi cách đuổi Quyên về nhà mẹ đẻ ,để cho hắn và Diễm Thúy sống được thoải mái , Quyên như đã quá giới hạn chịu đựng ,cô đành buông tay ,ko còn hy vọng níu giữ hạnh phúc với Hùng nữa .

Mang cái bụng bầu gần 5 tháng ,Quyên đành phải về nhà mẹ đẻ nương náo , chờ ngày sinh con ,bà Hai Duyên rất thương con gái ,thương cho cái thân phận đàn bà mệnh khổ ,chồng bà cũng mất chưa lâu ,nay con gái lại gặp bất hạnh hôn nhân ,khiến cho bà thêm đau xót .

Bà hai có ba người con ,chị cả Khánh Ngọc ,rồi đến Đỗ Quyên ,và cậu con trai út Sĩ Lâm ,tuy ko giàu có như ông bà Trần Hưng nhưng gia đình bà hai Duyên cũng gọi là khá giã nhất nhì cái xã này ,bà có một cửa tiệm bán vải ở chợ xã ,và một mảnh ruộng khá rộng để cho thuê ,mảnh vườn quanh nhà bà trồng đủ loại cây ăn trái ,cuộc sống của mẹ con bà cứ như vậy trôi qua bình lặng .

Cho đến một hôm cửa hàng vải có một đơn hàng lớn ,nhưng trong tiệm bà ko đủ vải để giao cho khách ,vì vậy Bà hai Duyên và cậu con trai phải chạy ghe lên đại lý vải trên chợ huyện mua thêm vải về bán ,bà vừa đi được một lúc thì ở nhà bất ngờ Quyên lại trở dạ sinh con ,sớm hơn đến 10 ngày so với dự tính .

Ngọc lính quýnh ,cô vơ vội cái giỏ đồ sơ sinh đã được chuẩn bị từ mấy hôm trước ,nhanh chóng đưa Quyên đến trạm xá .

Nghe tiếng la thất thanh ngoài cổng ,hai cô y tá vội vã chạy ra phụ với Ngọc dìu Quyên vào trong , cô như bị cơn đau hút kiệt sức lực , vừa bước vào đến trước cửa phòng thì mưa cũng ập xuống ,gió thổi rất mạnh , bỗng dưng mọi người nghe tiếng rắc rắc ,vội vã nhìn ra trước sân , cây bàng to trước cửa trạm xá lung lay dữ dội ,rồi bất ngờ đổ sập xuống máy ngói của trạm làm thủng một lỗ to ,những mảnh ngói loảng xoảng rơi tứ tung trong phòng ,nước mưa ào ào tuông xuống ,mấy cô y tá hốt hoảng thét lên , vội vã dìu Quyên qua phòng bên cạnh ,để cô nằm tạm trên chiếc giường mà mấy cô y tá dùng để nghỉ ngơi khi trực đêm .

Căn phòng mà cây bàng đổ xuống chính là phòng dùng cho sản phụ sinh con ,nhưng giờ căn phòng đó đã hư hỏng nặng ,ướt đẫm nước mưa và lâu lâu ,khi có gió mạnh ,vài miếng ngói ko bám trụ được lại rơi xuống nền gạch vỡ tan nát .

Ngoài trời ,mây vẫn đen kịt ko ngừng kéo đến ,ghe xuồng thì đứt dây ,cái thì chìm nghỉm xuống đáy sông ,cái thì trôi lênh đênh theo dòng nước đục ngầu ,đâu đó văng vẳng bên kia sông ,có tiếng ai đó hò hét réo gọi ,căn nhà nào đó đã bị sập ,mọi người hô hoán giúp nhau bồng bế người già , trẻ nhỏ , sơ tán đến những nhà chắc chắn hơn để trú mưa tạm .

Quyên đau đớn dữ dội ,tay nắm lấy thanh sắt trên đầu giường như muốn bẻ cong đi ,môi vẫn mím chặt chịu đựng , cố ko cho tiếng khóc bật ra ngoài .cơn đau cứ như cắt da ,xé thịt .

Trong cơn đau đớn lúc trở dạ sinh con ,ko biết do quá đau mà cô đã hoa mắt ,hay do thần trí khi đó ko được tỉnh táo ,mà Quyên thấy ngai dưới chân giường của mình trai ,gái ,già ,trẻ ...Có cả những đứa bé ,họ đang đứng đó ,đưa những cặp mắt thao láo nhìn cô như đang thèm khát một thứ gì đó ,da dẻ ai cũng tái xanh, tái xám làm cho Quyên càng thêm đau đớn, sợ hãi .

Tiếng cô hộ sinh văng vẳng bên tai :

_cố lên em ,bình tỉnh ,tập trung vào ....em bé sắp ra rồi .

Hít một hơi thật sâu ,Quyên cố dùng hết sức lực của mình để sinh đứa bé ra , cố nghiến răng chống chọi lại cơn đau ,mồ hôi cô vã ra ướt đẫm cái áo bà ba đang mặc trên người , cố 1 lần ,rồi 2 lần ,đến lần thứ 3 ,cô kiệt sức và ngất đi ,mọi người hoảng hốt ,cố lay gọi Quyên nhưng cô ko có chút phản hồi lại .

Trong lúc thiếp đi ,cô thấy mình đứng giữa một nơi rất tối tăm ko có chút ánh sáng nào ,nơi đó rất lạnh ,xung quanh vang lên những tiếng cười rúc ríc như tiếng trẻ con ,rồi cô lờ mờ thấy 1 đứa bé trai ,nó nắm tay cô và nói với cái giọng yếu ớt :

_mẹ ...mẹ quay lại đi ,đừng đi nữa ,em gái con đang đợi mẹ ,nhanh đi mẹ .

Rồi bỗng nó bất ngờ đẩy mạnh cô về phía ngược lại ,cô hước lên một cái ,choàng tỉnh dậy ,nghe oe lên một tiếng ,ba cô y tá nhìn nhau ,họ quá bất ngờ ,Quyên đã ngất vì kiệt sức ,làm sao mà khi vừa tỉnh dậy cô đã rặn sinh ngay được ?

Nhưng rồi họ nhanh chóng đỡ lấy đứa bé ,còn Quyên thì nằm đó ,cô nhìn trân trân vào bên cạnh giường ,đứa bé trai kia vẫn đứng đó ,mắt nó long lanh ,miệng nở nụ cười hiền lành nhìn cô .

Ko biết vì ông trời đang khóc thương cho cô ,hay thương cho đứa bé vừa chào đời đã ko có cha ,mà ông trời cứ ko thôi đổ mưa ,mỗi ngày một lớn hơn ,gió cứ rít qua các khe cửa ,qua những tán cây ,gió giật tung những tấm lá lợp nhà tạm bợ ,làm nó bay vô định trên bầu trời đen sẫm , hình như ,ông trời cũng ko muốn đứa trẻ ấy chào đời thì phải .

Nữ hộ sinh quấn đứa bé lại trong cái khăn trắng tinh ,mỉm cười trao cho Quyên :

_ con gái nha em ,trắng trẻo bụ bẩm lắm ,ko thiếu thứ gì ,sinh vào đúng 12 giờ khuya ,ngày 15 tháng 8 ,sinh vào đúng trung thu luôn đó .

Quyên mừng rỡ ,ôm con vào lòng ,bật khóc , là một cô công chúa :

_ chị định đặt tên cháu là gì ? cô y tá hỏi

Quyên nở nụ cười trên bờ môi nhợt nhạt khô khốc ,nhìn qua chị gái :

_chị Ngọc nè ,em định đặt tên nó là Bình An được ko chị ? mong nó lớn lên bình an và khỏe mạnh .

Ngọc nước mắt cũng rưng rưng :

_ừ ,đặt nó tên đó nghe cũng dễ thương đó .

Sau những giây phút đau đớn vượt cạn để chào đón sinh linh bé nhỏ , Quyên đã quá mệt mỏi ,cô dần thiếp đi .

Đang thiu thiu ngủ cô có cảm giác như vách mùng động đậy , tưởng chị mình vén mùng lên thăm cháu , Quyên nhẹ giọng :

_ cháu vẫn ngủ ngoan ,ko sao đâu chị .

Nhưng ko thấy Ngọc trả lời , cô mới từ từ mở mắt ra nhìn ,rồi Quyên như thất kinh hồn vía .

Cạnh mùng của cô , một bàn tay đen sì ,to lớn như bắp chân đàn ông ,đầy lông lá như tay một con khỉ ,dài ngoằn , nó đang từ từ vương ra sát tường , nơi bé An đang nằm ngủ ,nó xòe rộng bàn tay như muốn chụp lên mặt con bé ,quá hoảng sợ ,Quyên hét lên ,làm Ngọc ngủ dưới đất cạnh giường của cô giật mình ngồi dậy ,cô gấp gáp vén mùng ôm em gái đang hoảng loạn :

_ Quyên , Quyên ...chị đây ,em làm sao la dữ vậy ,thấy ác mộng hả em .

Quyên mếu máo :

_chị ơi hồi nãy ...hồi nãy... có cái tay ai đó đen thui ,to đùng ,đầy lông lá , vén mùng thò vào định chụp lên người của bé An ,em sợ quá hét lên thì nó biến mất .

Cô nói trong tiếng khóc nức nở ,hơi thở đứt quãng ,Ngọc trấn an em :

_ ko sao đâu em ,chắc tại em mới sinh ,mệt quá nên mơ thấy bậy bạ thôi ,cháu nó vẫn ngủ ngon lành mà ,thôi em ngủ đi ,đưa cháu cho chị ,chị trông cháu cho ,yên tâm ngủ đi

Nói rồi Ngọc bế bé An xuống cái chiếu được trải tạm dưới sàn nhà ,chỗ con bé nằm thì được trải thêm cái mềm cho ấm ,thấy vậy cô y tá mới bảo Ngọc lên giường cô mà nằm ,cô chịu khó nằm chung với nữ hộ sinh kia ,Ngọc nghe vậy thì ái ngại ,vì giường nhỏ nằm hai người rất chật chội ,thấy cô lưỡng lự ,cô y tá vội bế con bé đặt lên giường :

_chị cứ lên đây mà ngủ đi ,để cho mẹ cháu rộng rãi dễ nghỉ ngơi ,em đỡ đẻ nhiều người rồi ,họ mới sinh nên tinh thần yếu lắm ,chị đừng lo quá .

Ngọc cảm ơn ,rồi cô để bé An nằm bên trong cô nằm bên ngoài ,niệm một bài kinh phật ,cầu bình an rồi cũng thiếp đi .

Ngủ được một lúc thì Ngọc nghe tiếng kẻo kẹt ,cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa phòng được khép hờ , thì thấy có cái gì đó như cánh tay người ,thò vào đẩy cánh cửa phòng rộng ra ,một thân hình cao chừng hai mét ,đen thui ,ko thấy mặt mũi ,chầm chậm tiến vào phòng .

Nó tiến đến chỗ Quyên đang nằm ,nhìn ngó như tìm kiếm ,rồi nó đi ...à mà ko ,nói đúng hơn là nó lướt qua chỗ hai cô y tá ,lại đứng đó nhìn một lúc rồi cũng đi ,lúc đó Ngọc thực sự đã quá sợ hãy ,cô ko thể kêu lên được tiếng nào ,rồi cái bóng đó chầm chậm tiến lại chỗ của cô ,trống ngực đập liên hồi ,cô nhanh tay kéo cái chéo khăn phủ kín mặt con bé lại , Ngọc cố đọc hết tất cả các bài kinh mà cô biết ,cầu mong trời phật che chở cho mọi người .

Nó vẫn đứng đó ,sát cạnh giường của Ngọc ,đưa đôi mắt đỏ như hai cái bóng đèn cúi xuống nhìn ,nó đang tìm cái gì đây ?

Cô nghe thân thể mình lạnh buốt từ đầu đến chân , lúc đó cô có cảm giác như nghe được từng hơi thở lạnh buốt của nó phả vào gáy ,vào mặt mình .

Đứng một lúc ,rồi như ko tìm được thứ nó cần ,nó nhẹ nhàng lướt đi , Ngọc run rẫy ôm chặt bé An vào lòng và thức cho đến sáng .

Sáng hôm sau ,sau khi đợi hai cô y tá ra ngoài ,Ngọc đến bên giường em gái ,thì thầm kể lại cho Quyên nghe chuyện tối hôm qua , mặt Quyên chợt tái nhợt :

_chị ơi hay là nó tìm con bé An ?

Ngọc nhíu chặt mày :

_sao em nói vậy ?

Quyên nghi ngờ đáp :

_ đầu hôm cháu ngủ với em ,thì em thấy có cánh tay người to đen vươn dài ra định chụp vào con bé ,sau đó cháu qua ngủ với chị thì nó đi từng giường để tìm ,chắc lúc đó chị niệm phật ,đọc kinh ,trời phật che chở nên nó ko thấy được con bé mà bỏ đi ,nhưng em lo là .....tối nay mình còn ở đây sợ nó lại đến .

Ngọc phân vân:

_ nhưng em mới sinh có một ngày ,y tá nói phải ở lại ba ngày theo dõi mới được về ,giờ về sớm quá lỡ có chuyện gì thì sao ,sức khỏe lại chưa hồi phục .

Quyên cắt ngang lời chị :

_ em khỏe mà ,em ko sao đâu ,thì về nhà cũng nằm nghỉ mà ở đây cũng nằm nghỉ thôi ,chứ ở đây mà như vậy em lo cho an toàn của con bé quá chị ,lỡ có gì em biết làm sao mà sống đây .

Rồi cô sụt sùi khóc ,Ngọc thở dài :

_thôi thì bây giờ em ở đây hết hôm nay để theo dõi tình hình sức khỏe ,nếu ổn và được về thì chiều nay chúng ta về ,còn ko thì....

Ngọc ấp úng :

_còn ko thì phải ở lại chứ biết làm sao ,sức khỏe quan trọng lắm đó ,em đừng có mà coi thường ,đàn bà sinh nở chứ ko phải chuyện đùa đâu .

Quyên khẻ gật đầu mà trong lòng đầy lo sợ .Ngọc xoa đầu em :

_thôi em ở đây nha ,chị chạy ra trước cổng mua cho tô cháo ,nằm xuống nghỉ ngơi đi ,mới sinh đừng có ngồi nhiều ,sau này đau lưng lắm đó .

Ngọc nhìn em trìu mến , rồi cô bước ra ngoài ,đôi mắt cô đã nhòa lệ , thương cho cô em gái ngoan hiền mà sao số phận quá truân chuyên ,chồng thì nhẫn tâm ruồng bỏ vợ con chạy theo nhân tình , cô thương cho đứa cháu vừa lọt lòng mẹ đã ko có cha bên cạnh.

Bất hạnh đến tận cùng rồi lại còn gặp phải những chuyện kỳ dị , như có thế lực đen tối nào đó đang chực chờ ám hại sinh linh bé nhỏ này ,cô bước từng bước nặng nề như chính tâm trạng của mình ,đi nhanh ra phía trước cổng trạm xá .

Sau trận mưa đêm qua ,cây cối ngã rạp ,vài ngôi nhà bị tốc máy ,mọi người đang sửa sang lại ,từng tia nắng sớm xuyên xuống những tàn cây ,trước trạm xá là cái quán cóc ,trong căn chòi nhỏ dựng tạm ,thấp lè tè ,có hai cái bàn được làm bằng tre và mấy cái ghế cũ kỹ .

Bà chủ quán người mập mạp ,ngồi trên cái đôn nhỏ ,tay thoăn thoắt múc cháo trong cái nồi to nghi ngút khói ,mấy người khách trong khi ngồi đợi ,họ trò chuyện ,bàn tán xôn xao về cơn bão bất chợt đêm qua ,Ngọc tiến lại chỗ bà chủ quán nhỏ nhẹ :

_dì năm bán cho con tô cháo

Bà năm ngẩn lên ,thấy Ngọc thì cười đon đã :

_ủa ... con Ngọc , con chị hai Duyên phải ko ?ừ mà bây đi đâu xuống đây mà sớm vậy con ?

_dạ ,con đưa em gái đi sinh trong trạm xá nè cô .

_ủa vậy hả ,vậy là con Quyên nó sinh rồi hả ,trai hay gái vậy bây ?

_dạ con gái

_chèn ơi ,vậy hả ,bụ bẫm ko con

_dạ trắng trẻo bụ bẫm lắm dì năm

_chèn ôi cưng hong , lát bán xong dì năm vô thăm mẹ con nó ,nè ,cháo nè con ,mày đem vô cho em ăn đi ,nói dì năm cho nó đó ,mừng nó mẹ tròn con vuông ,năm ko có lấy tiền .

Ngọc vẫn lấy ra tờ 5 ngàn đưa cho bà năm ,bà xua tay :

_thôi ,bây kỳ hông ,năm cho nó đó ,con nhanh chân đem vô cho em nó ăn đi ,để nguội ko có ngon ,sinh nở mất sức lắm ,để nó đói tội nghiệp nó ,lẹ đi con .

Rồi bà cất cái giọng cười giòn giã ko lẫn vào đâu được ,xua xua tay ý bảo Ngọc đi nhanh ,cô cảm ơn rồi cũng vội vã mang cháo về cho em .

Đến cửa phòng ,Ngọc thấy mẹ và em trai đã đến ,tay bà đang cầm cái camen đựng thức ăn :

_ủa vú xuống rồi hả , ơ ..mà út Lâm ,em cũng đi theo má thì ai trông nhà ?

Bà Duyên miệng móm mén nhai trầu :

_tao biểu nó ở nhà mà nó có chịu đâu ,nó đòi theo để xem mặt cháu nó ,hôm qua đi lên chợ huyện ,về đến giữa sông lớn thì mưa gió ầm ầm ,vú với em mày tưởng đâu chết chìm giữa sông rồi đó bây .

Vừa nói bà hai vừa đổ thức ăn ra cái tô lớn :

_tao với thằng út cầu trời khấn phật quá trời quá đất luôn ,vậy mà hên sao chạy vô được tới cái vàm ,lủi vô mấy cây bần đầu vàm đó ,cột ghe lại cho chắc ,núp trong đó ,trời bớt mưa thì cũng gần sáng rồi ,hai mẹ con lạnh run ,chạy ghe về tới nhà mà còn chưa hoàn hồn, ko tin nổi là còn sống đó bây , thiệt ...hú hồn hú vía .

_ủa ai nói cho vú hay là Quyên nó sinh mà vú biết vậy ?

_vú về nhà là đã gần sáng rồi ,ko thấy chị em bây ,nhà cũng ko đóng cửa ,cái giỏ đồ sơ sinh mất tiêu nên vú nghĩ con Quyên chắc ở nhà trở dạ rồi .

Bà hai dạo dạo cái tô canh gà hầm cho nguội rồi tiếp :

_mà bây khờ quá ,sao ko nhờ ai đi cùng mà hai chị em đi một mình vậy con ,bây gan quá .

_lúc đó con vừa sợ vừa gấp nên đâu có nhớ gì ,thấy nó đau dữ quá nên chỉ biết bơi xuồng sao cho nhanh để đưa nó xuống đây thôi ,có nhớ mà kêu ai đâu vú .

Trong khi mọi người rôm rả trò chuyện ,kể lễ đủ thứ thì cậu em trai vẫn chăm chú cúi mặt đưa tay bẹo má cô cháu gái vẫn đang ngủ ngon lành :

_con gái cưng ,trời ơi ,sinh con gái là tui đi làm tróc da lưng tui nuôi nó cũng ko tiếc à nghen .

Mọi người bật cười ,Quyên nguýt dài :

_thôi đi cậu ,thân cậu lo ko xong bài đặt nuôi ai ,hôm qua bị mắc mưa giữa sông chắc mặt lúc đó xanh như tàu lá chuối rồi ,út nhà này cái gang bằng gang chuột mà .

Mọi người lại được 1 phen cười cậu út ,cậu thì nghểnh cổ cãi :

_em nhát gang sao bằng chị ,hễ mỗi tối giặt đồ là bắt em ra mé sông ngồi canh ,ko biết ai nhát gang à nghen .

Ngọc đưa tô cháo cho quyên ,cất giọng cầu hòa :

_ thôi thôi ...để tui nhát gang cho ,đừng cãi nhau nữa ,lớn hết rồi ,đứa làm mẹ ,đứa là cậu người ta rồi nghen ,nè Quyên...em ăn đi cho nóng ,dì năm cho đó nha ,ko có chịu lấy tiền ,dì nói bán hàng xong sẽ vô đây thăm mẹ con em nữa đó .

Bà hai Duyên vội đỡ tô cháo :

_vú có hầm con gà rồi ,ăn canh gà hầm bổ hơn ,con Ngọc ,bây thức cả đêm rồi ,vú có đem cho bây cháo trắng với dưa muối kìa ,bây ăn chay trường thì chỉ có vậy thôi ,sáng gấp quá vú ko biết mần thêm món gì cho bây ,thôi bây ăn tạm nghen con , còn con Quyên cũng ăn đi con ,để đói xỉu ra đó thì khổ à .

Út Lâm nghe vậy cười gian manh :

_vậy tô cháo này là của con rồi hen vú hen ....

_tổ cha mày ,chỉ có ăn là giỏi .

Mặc kệ ai cười ,cậu xì xụp húp từng muỗng cháo nóng hổi :

_ê chị ba ,công nhận bà năm nấu cháo ngon thiệt đó .

Quyên nhìn em cười :

_tranh thủ ăn đi ,để mai mốt Bình An nó lớn là nó tranh phần của cậu đó .

_xớ ...còn lâu ,cậu cháu tui thương nhau lắm à nghen ,hén Bình An hén .

Vừa nói cậu vừa hất hất mặt trêu cô bé lúc này đã thức dậy đang chòi đạp trên giường .

Ngọc như chực nhớ ra ,cô vội đem chuyện đêm qua kể lại cho bà hai Duyên nghe ,thấy mẹ trầm ngâm cô lo lắng :

_ hồi xưa vú sinh tụi con có bị như vậy ko vú ,sao con lo quá ,sợ mẹ con con Quyên ở đây ko an toàn ,con định ở hết hôm nay rồi xin cho nó về ,dù sao ở nhà mình có thờ cúng trời phật ,cũng yên tâm hơn ở đây .

Bà hai Duyên vừa xé thịt gà cho Quyên ,vừa suy nghĩ gì đó ,một lúc sau bà thở dài :

_hồi trước vú sinh chị em bây ở nhà bà mụ Bình ,cái trạm xá này là sau này mới xây lên ,miếng đất này hồi xưa là nghĩa địa của người hoa ,rồi người ta giải thể để xây trạm xá đó ,cái cây bàng này lúc trước cải tán mộ phần ko hiểu sao người ta ko chặt được ,đành để vậy cho tới giờ ,vậy mà tối qua nó ngã chổng gốc lên ,hên cho mẹ con con Quyên ,nó mà tới sớm một chút ,đang nằm trong phòng sinh bên kia mà cây nó ngã xuống thì ...hậu quả ko thể lường được .

Nói rồi bà rùng mình ko dám nghĩ tiếp ,Ngọc nhìn mẹ ,cô cũng bất an :

_hay là xin cho em nó về nhà nha vú ,con cũng sợ nữa .

Bà hai thở hắt ra một tiếng :

_thôi được rồi ,để vú đi đóng tiền rồi hỏi bác sĩ coi về được ko ,nếu mà được thì đưa nó về ,dù sao ở nhà cũng rộng rãi an toàn hơn ,tiện bề chăm sóc cho mẹ con nó .

Trời cũng đã xế chiều ,hàng cây hai bên bờ sông rợp bóng ,khó khăn lắm mới có một tia nắng xuyên qua những tàn lá dày đặc soi xuống mặt sông đỏ màu phù sa .

Bà hai nhìn Quyên đang bế Bình An ,ngồi dưới ghe ,út Lâm thì đang buộc cái xuồng vào sau lái ghe để dòng luôn cái xuồng về ,phía sau là Ngọc đang lúi húi soạn trong giỏ ra cái áo ấm khoác lên cho em gái ,bà mỉm cười :

_con Quyên còn mệt lắm ko con ,thôi rán nha ,vú đưa mẹ con bây về nhà rồi nghỉ ngơi nha con ,cháu bà ngoan ,sắp tới nhà rồi .

Nói rồi bà móm mém cười ,miệng vẫn nhai trầu đỏ thắm ,bỗng dưng Quyên đang ngồi thì bất chợt nhìn thấy trên cây dừa trước mặt , hình như có ai đó đang ngồi ,có điều ko rõ mặt mũi ,người này quay mặt vào trong ,nhưng sao ông ta ngồi được tận ngoài cái chót lá dừa .

Quyên run rẩy ,vì cô biết rằng ,một con người bình thường với cái sức nặng đó ko thể ngồi trên cái tàu lá dừa được ,bỗng nhiên người đó từ từ xoay đầu lại ,nhìn xuống cô ,điều khiến cô kinh sợ là chỉ có cái đầu xoay lại ,thân hình thì vẫn giữ nguyên ,hắn nở một nụ cười ,trong miệng hắn ,máu tuông ra xối xả .

Quyên thất kinh ,cô lắp bắp :

_vú ơi dừng lại ,dừng lại đi ,có ...có ai trên cây dừa ....

Nói tới đó cô như nghẹn lại ở cổ họng ,bà hai vội buông cái dầm xuống ,bò lại chỗ con gái :

_con sao vậy ?ai đâu ,ở đâu ,vú có thấy ai đâu con

Bà cũng đưa mắt ngó xung quanh nhưng ko thấy ai ,thấy con gái mắt vẫn trân trân nhìn lên cây dừa ,bà xoa xoa vai con trấn an :

_ko sao đâu ,sắp tới rồi ,rán đi con ,trời ơi vú đi vội quá quên bẻ cây dâu tằm cho bây ,mới sinh nên bây yếu vía lắm ,đừng sợ ,con ôm chắc cháu đi ,thằng út ....mày chạy nhanh đi con .

Bà hối cậu út Lâm ,nói rồi bà bò lại mũi xuồng , Ngọc ở phía sau ko nói lời nào , cô vỗ vỗ nhẹ lưng em gái ,như để cho em yên tâm hơn .còn Quyên ,cô vừa cầu nguyện vừa khóc .mong sao ghe chạy nhanh hơn để mau chóng tới nhà .

Người đàn ông trên cây dừa vẫn ở đó ,hắn vẫn nở nụ cười quỷ dị ,bỗng dưng ,khi chiếc ghe vừa chạy qua dưới cây dừa ,thì bỗng... hắn bông tay .

Quyên thấy rõ hắn đang rơi xuống ,ở cự li này thì nếu hắn rơi xuống là ở giữa chiếc ghe của cô ,hốt hoảng thét lên một tiếng rồi Quyên nhắm mắt ,ôm chặt con vào lòng ,cái ghe lướt qua dưới bóng cây dừa ,nhưng ko nghe thấy tiếng động nước ,ko lẽ ...?Quyên hoang mang ,

Ko lẽ người đàn ông đó ko rơi xuống ? nhưng rõ ràng Quyên thấy hắn buông tay và gieo mình ngã xuống mà ,sao lại ko nghe tiếng người rơi xuống nước ? cố nhắm tịt mắt lại , cô sợ khi mở mắt thì thấy nó đang ngồi trước mặt ,nhưng ko ,nó ko ở trước mặt cô.Quyên như bớt đi được chút sợ hãi .

Nhưng rồi bà hai và cậu út Lâm nhìn nhau thắc mắc ,quái lạ ,sao cái ghe đang chạy mà nó như bị kéo ngược lại rồi ko đi nữa , như bị vướng phải vật gì đó ,nhưng nước đang lớn ,cũng ko chạy gần bờ thì làm gì vướng phải những đống cây mà người ta chất trà nhử cá .

Ngọc cố ngó trước nhìn sau nhưng vẫn ko thấy gì ,mà cái ghe cứ như bị cuốn phải cỏ, nó cứ chạy xình xịch mà ko đi đâu khỏi cái gốc cây dừa .

Rồi Quyên lại lần nữa sợ hãi tột độ ,trước mũi ghe , ngai sau lưng chỗ bà hai ngồi ,có hai cánh tay bám vào ,nó trắng bệt ,lở loét ,tái xanh ,cái đầu từ từ nhô lên khỏi mặt nước ,từng mảng da lớn bị bong tróc rơi lỏm bỏm xuống sông .

Lại là người đàn ông đó ,hắn nghiên cái đầu với một nửa đầu chỉ còn lại ít da thịt ,và bên kia là cái xương sọ trắng ởn nhìn Quyên rồi cười đầy kinh dị ,lần này ,máu ko còn tuông ra từ miệng hắn ,mà chỉ trơ ra hàm răng cái còn ,cái mất lởm chởm , đôi mắt đen ngòm sâu hoắm ,chỉ có tròng trắng ,cô bủn rủn ,như ko còn sức lực ,lắp bắp gọi bà hai :

_vú ơi ,đằng sau vú

Bà hai quay lại ,hình như bà cũng thấy nó ,bà nhanh tay rút ngai cái dầm trên mũi ghe ,đập mạnh xuống ,nước bắn tung tóe ,như nổi cơn giận dữ ,bà hai miệng thì chửi um lên ,tay thì cầm cây dầm vung lên đập xuống nước liên hồi ,hết bên này rồi lại đập bên kia :

_tổ cha tụi bây ,con tao nó tội tình gì mà bây cứ đeo theo phá nó ,quỷ ma gì mà đụng con cháu bà là bà đập cho tụi bây tan nát ,cái lũ khốn nạn tụi bây ,đã chết rồi thì thôi ,còn đi phá người ta ,tao đánh cho bây khỏi đầu thai luôn nè .

Bà cứ đập như vậy một lúc sau thì mệt quá ,buông cái dầm xuống ngồi thở ,Quyên lấy lại bình tĩnh nhìn xung quanh thì ko thấy hắn ta đâu nữa , cô giục cậu út Lâm :

_ nhanh về út ơi ,chị sợ quá ,trời sắp tối rồi .

Bỗng tự dưng cái ghe chạy bình thường trở lại ,út Lâm gấp gáp :

_ngồi vững nha ,em chạy riết về .

Bà hai mắt vẫn ngó xung quanh ,bà như vẫn còn lo sợ cái gã lúc nãy vẫn quanh quẩn đâu đó để hại con cháu bà ,chực nhớ ra gì đó ,bà hai quay sang nói lớn với út Lâm :

_thằng út ,lát nữa bây ghé chỗ am của ông tư cho vú nghen ,vú nói chuyện với ông tư một chút .

Cậu Lâm vẫn hơi run vì chuyện lúc nãy ,cậu cũng thấy cái gã lỡ loét kia bám tay vào cái be ghe nhìn chị ba Quyên ,giọng cậu cứ run run :

_ủa sao ko về thẳng nhà đi vú ,trời sắp tối rồi đó ,vú ghé ông tư là về đến nhà chạng vạng luôn rồi.

_mày cứ ghé đó cho vú ,vú có việc .

Cậu út Lâm im lặng ,cố lái cái ghe chạy đi ,trời đã chập choạng ,mặt trời khuất hẳn sau những lùm cây um tùm ,chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt ,mà chỉ cần cách xa nhau vài mét thì ko còn trông rõ mặt .
 
Kẻ Thắp Đèn Cho Dị Giới
chương 2: cứu tinh


Chạy một đoạn nữa thì cái am nhỏ lợp ngói đỏ ,nằm nép dưới tàn cây bồ đề to lớn cũng dần dần hiện ra trước mắt .Bà hai kêu út Lâm cập cái ghe lại ,buộc cho chắc rồi cùng bà và hai chị lên gặp ông tư .

Vừa thấy mấy người nhà bà hai đi lên ,ông tư đang hái mấy cái bông trang để cúng trên bàn phật thì dừng tay lại ,ông mừng rỡ :

_ủa ,chị hai với mấy cháu đi đâu đây ,mà sao đi trễ quá vậy ,thôi vô trong uống miếng nước đi chị ,đi mấy cháu ,vô uống nước với ông tư .

Mọi người vào trong am ,cái am khá nhỏ ,trước chánh điện thờ phật tổ ,bên phải thờ phật Quang Âm ,bên trái thờ một vị tổ sư ,râu dài quá ngực ,nghe ông Tư nói đó là người khai sáng đạo BỬU SƠN KỲ HƯƠNG trên núi Cấm ,An Giang ,ông trị bệnh ,cứu người ,khai hoang để có đất cho dân nghèo trồng trọt nên mọi người coi ông như phật sống ,họ gọi ông là phật thầy Tây An .

Ông Tư tên đầy đủ là Nguyễn văn Sang ,nhưng ở quê người ta hay gọi theo thứ ,nên mọi người quen gọi là ông tư ,ông trước kia cũng là người ở An Giang ,chẳng ai nhớ rõ ông về đây định cư khi nào ,chỉ biết là cũng khá lâu rồi ,ông ko có vợ con ,lúc mới về đây thì ông xin ở tạm chỗ cái doi đất này ,dựng lên cái chòi lá nhỏ làm chỗ chui ra chui vào ,ông lại rất giỏi nghề thuốc ,nhiều lần cứu sống biết bao bà con trong vùng này ,số người được ông chữa bệnh và cứu sống ko nhớ hết ,nên tiếng lành đồn xa ,ai cũng biết đến ông tư .

Từ đó ,để tiện cho việc khám chữa bệnh cho bà con và có chỗ ở vững chắc cho ông nên mọi người chung tay kẻ góp công ,người góp của ,xây cho ông cái am nhỏ làm chỗ thờ tự và cũng để cho ông có một chỗ ở lành lặn ,để ông yên tâm mà ở đây giúp đỡ bà con xứ này ,tuy ông có hơi khó tính ,nhưng lại rất ngay thẳng ,cứ có ai bệnh thì dù là đêm hay ngày ,mưa hay nắng ,ông đều có mặt cứu chữa cho bà con ,nên bà con rất quý mến .

Bà hai bảo các con vào trong lạy phật ,ông tư thì xách cái ấm trà ra ngồi ngoài bộ bàn tre cũ kỹ đợi mọi người ,vừa ngồi xuống bàn ,bà hai nói như mếu :

_cậu tư ơi ,cậu cứu mẹ con con Quyên nhà tôi với .

_chị hai bình tỉnh kể cho tui nghe ,có chuyện gì vậy chị ?

Rồi bà sụt sùi kể lại những chuyện vừa trải qua ,nghe xong ,ông tư thở dài :

_chị với mấy cháu ngồi đây nghỉ ngơi đi ,đợi tui chút nghen .

Ông bước vào trong thắp nhan ,rồi đưa tay vẫy vẫy Quyên vào trong ,cô vội đứng lên ,định đưa con cho chị Ngọc bế dùm ,thấy vậy ông tư vội bảo :

_bây ẵm con nhỏ vô đây luôn đi con

Quyên bế theo Bình An vào trong ,ông tư đang lầm rầm khấn vái ,lát sau ông bảo cô quỳ xuống lạy phật và tổ sư , tiến lại trước bàn phật ,ông chắp tay khấn xin ,rồi ông đi ra sau bếp ,lấy cái muỗng nhỏ ,xúc một muỗng tro trong bát nhan trước bàn phật ,cho vào tấm giấy mà ông hay dùng gói thuốc nam cho bà con ,ông đưa cho Quyên và bảo :

_con để cái này dưới gối con bé ,đảm bảo nó ngủ ngon giấc ko ai phá phách .

Đến chỗ bệ thờ phật Quang Âm ,lấy một cái chuỗi hạt màu đen óng ánh ,đưa cho Quyên , ông dặn :

_ còn con thì đeo cái này vào tay ,trong ba tháng ko được tháo ra nghe con ,thôi ko sao đâu,mọi chuyện ổn rồi con đừng lo lắng quá ,ra uống ly trà đi cho ấm bụng ,trà ông tư có bỏ gừng vào ,thơm ngon lắm đó.

Quyên cúi đầu cảm ơn rồi theo chân ông ra ngoài sân ,chỗ bàn trà, ba mẹ con bà hai đang nóng lòng ngồi đợi ,nhìn mọi người căng thẳng ông tư cười :

_ko sao đâu , trời phật sẽ phù hộ cho con nhỏ bình an thôi ,mọi người chớ có lo lắng quá nghen .

Bà hai như ko nhịn nổi nữa ,bà hỏi thẳng vào vấn đề :

_cậu tư , cháu nó ...cháu nó ...bị làm sao vậy cậu tư ,tui lo quá ,tui cũng sinh cả đàn con ,mà có làm sao đâu ,sao mà đến con Quyên thì lại bị như vậy ? hồi nãy cậu ko có ở đó để mà chứng kiến đó ,trời còn chưa tối hẳn , đi trên ghe 3-4 người chứ có ít ỏi gì đâu ,mà nó hiện ra mồn một ,con tui đứa nào cũng thấy hết trơn .

Ngưng lại một chút vì quá sợ hãi ,bà hai nghẹn ngào nói tiếp :

_tui ko biết sắp tới mẹ con nó sẽ sống ra làm sao với cái tình trạng này nữa ,cậu có cách gì thì xin cậu giúp dùm ,gia đình tôi xin mang ơn .

Rồi bà bật khóc ,Quyên và Ngọc cũng sụt sùi theo ,cậu út Lâm vỗ vỗ vay mẹ trấn an ;

_vú đừng lo quá ,ông tư chắc sẽ có cách giúp chị ba Quyên mà .

Ông tư trầm giọng :

_chị hai bình tĩnh đi ,mà chị cũng đừng có khách sáo , hồi đó anh hai còn sống ,tui với ảnh khác nào anh em ruột đâu , cũng chính anh hai vận động bà con , cất cho tui cái am này ,để tui có chỗ nương thân ,cái tình cái nghĩa đó tui ko có quên được . bà con mình ai cần cái gì hễ tui giúp được là giúp hết mình ,chị đừng ngại hay ơn nghĩa gì hết nghen chị hai .

Ông cầm chung trà ,hớp lấy một ngụm ,trầm ngâm một lúc rồi thở dài :

_thật ra ,chúng nó ko phải theo ám con Quyên nhà chị ,mà là nó theo đứa nhỏ này ,nhưng chị yên tâm ,tui đã xin với đức phật và tổ sư rồi ,hôm nay tui khấn xin quy y cho nó ,từ nay nó là đệ tử của tui ,sẽ ko có ai phá nó nữa đâu chị , sẵn đây tui đặt cho nó pháp danh là Đức Nghiệp nghen ,tức là lấy đức dựng nghiệp ,lấy đức mà xóa nghiệp .

Bà hai mừng rỡ ,nhưng rồi thấy nét mặt ông bỗng trầm ngâm ,Quyên lo lắng :

_dạ thưa ông tư ,nhưng sao bọn chúng lại đeo bám con nhỏ vậy ông ,nó nhỏ xíu có biết gì đâu ạ ?

Ông hiền lành nhìn Quyên cười :

_con giở chân trái con bé lên ,dưới gót chân nó có cái bớt màu đỏ ,trên mí mắt trên ,cả hai bên đều có hai cái sẹo nhỏ ,cả hai bàn tay nó đều có ngón trỏ và ngón giữa bằng nhau đó , còn nữa nha ,hai bên lỗ tai nó ,trên vành tai cả hai bên đều có hai cái cục u nhỏ trên đó , con xem đi ,coi ông tư nói phải ko nghen .

Quyên ngạc nhiên ,lắp bắp :

_sao vậy ông tư ,sao nó lại có những cái đó

_thì bây cứ thử xem coi có ko đã

Quyên lật đật giở khăn ra kiểm chứng ,cô tái mặt nhìn bà hai và chị Ngọc ,thật kỳ lạ ,những gì ông nói đều đúng ,kể cả Quyên còn chưa kịp để ý xem con mình sinh ra có những vết tích hay điều khác lạ gì thì ông đã nói vanh vách ,dù ông chưa hề bế con bé một lần .trong phút chốc cả ba người trố mắt kinh ngạc nhìn ông .

Ngọc cũng thắc mắc hỏi :

_ thưa ông tư ,vậy tại sao cháu của con lại có những dấu tích đó vậy ạ ?

Ông lại thở dài ,hớp ngụm trà ,trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới đáp :

_con bé này sinh vào đúng ngày rằm ,bản tính sau này thông minh ,khẳng khái như nam nhi ,nhưng cũng ngang bướng ko kém đâu à nghen, mới sinh mà nó đã bị âm giới săn đuổi đến như vậy , thì chỉ có thể là kiếp trước nó là một tướng quân sát hại rất nhiều người trên chiến trường ,hoặc là làm quan lớn ,nắm trong tay quyền sinh sát người khác ,cũng có thể là một vị thầy pháp cao tay ,từng khưu trừ ,trấn yểm nhiều âm linh ,nên kiếp này tái sinh ko ngừng bị họ theo đuổi .

Những đứa trẻ bị đánh dấu toàn diện từ mắt ,tay ,chân và lỗ tai như thế này chỉ có hai lý do ,một là con của quỷ vương mượn xác tái sinh ,thứ hai , nó là tiền thân của một vị đạo sư nào đó rất tài giỏi đầu thai lại ,nếu là con của quỷ vương thì người âm phải sợ mới đúng ,vậy lý do đầu tiên coi như được loại bỏ ,chỉ còn lý do thứ hai thôi ,xem ra ,sau này lớn lên nó có thể là đại khắc tinh của âm giới đó ,nên mới bị chúng nó bám riết như vậy .

Người nhà rán mà rèn dạy cho nó nên người ,còn mai sau này ...là phúc hay họa ,số phận và duyên nghiệp nó gieo trồng từ kiếp trước ,cho đến kiếp này sẽ quyết định .

Là phúc ko phải họa ,là họa tránh ko khỏi ,nên tui mới đặt pháp danh cho nó là Đức Nghiệp ,để nó sau này ghi nhớ phải lấy đức làm trọng ,có đức mới dựng được cơ nghiệp ,có đức mới mong giải được oan nghiệp ,tạo đức hay tạo thêm oán ,mọi chuyện chỉ có chính nó mới hóa giải được .

Mọi người nghe xong đều im lặng ,Quyên cúi đầu ,nước mắt cô khẻ rơi :

_số phận gì mà khổ quá ,sinh ra thì cha đã bỏ theo người khác ,giờ lại mang cái nghiệp này ,sau này lớn lên lại phải gian truân đủ đường ,con chỉ muốn con gái của con lớn khôn khỏe mạnh ,có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác thôi .

Ông tư vuốt đầu cô, an ủi :

_con yên tâm , mình cứ ăn ở hiền lành ,dạy cho con cháu biết sợ nhân quả , sống lương thiện , thì ông trời sẽ có an bài ,con đừng lo .

Lâm thắc mắc hỏi :

_nhưng con nhỏ mới sinh chưa được ba ngày ,tại sao lại bị nhiều người âm theo phá vậy ông tư ?

Ông Tư nghe Lâm hỏi thì gật gù :

_con tự nghĩ mà xem ,nếu mai này con bé lớn lên ,lỡ như nó học được chút pháp thuật ,lại có thể nghe nhìn được người âm ,có phải là nguy cơ đe dọa bọn chúng hay ko ? vì vậy mà nó mới tìm cách làm tổn hại con bé đó .

_vậy sao này mình ko cho nó học pháp chú gì hết thì họ sẽ buông tha cho nó phải ko ông ?(Ngọc)

Ông tư cười lớn :

_con suy nghĩ ngây thơ quá ,con nên nhớ ,nếu con bé đã là mối đe dọa đối với chúng thì chúng sẽ luôn tìm cơ hội hãm hại ,việc con ko cho nó phát triển khả năng vốn có của nó, cũng ko làm cho bọn chúng yên tâm mà bỏ qua dễ dàng vậy đâu ,lúc đó ,con bé sẽ giống như bị vây đánh mà ko có chút võ nghệ để chống trả hoặc ko có vũ khí nào để tự vệ cả .

Nghe xong , Quyên buồn bả cúi đầu nhìn con ,bé An vẫn đang ngủ ngon lành .Biết gia đình bà hai lo lắng ,nhưng ông cũng ko muốn giấu những điều mà ông biết được về tương lai con bé sau này ,ông muốn nói ra để người nhà chuẩn bị tâm lý vững vàng cho chặn đường sắp tới của con bé .thấy bầu ko khí căng thẳng, Ông tư lên tiếng phá tan sự im lặng :

_chị hai với mấy cháu ngồi đây ,tui đi bó hai cây đuốc ,rồi để tui đưa mẹ con nó về nhà cùng chị ,nay tui nhận đệ tử đầu tiên trong đời ,có điều là ko biết khi nó lớn lên, tui còn sống để truyền y nghiệp cho nó nữa ko ,hay theo ông theo bà mất rồi .

Nói rồi ông cười sản khoái ,làm cho mọi người cũng cười theo ,tạm quên đi những lo âu về tương lai sắp tới .

Ngoài kia ,tiếng dế bắt đầu rền vang ,xa xa đâu đó vọng lại tiếng đàn kìm, vài câu vọng cổ loang trên mặt nước ,những chiếc xuồng câu đêm bắt đầu lục đục chuẩn bị bơi ra con sông lớn ngoài vàm ,thả câu ,giăng lưới , kiếm mớ cá cải thiện bữa cơm hay đem bán kiếm chút đỉnh tiền dành dụm .

Ông tư bước xuống ngồi trước mũi ghe ,bà hai ,Quyên và Ngọc ngồi ở giữa ,út Lâm cầm lái, chiếc ghe nổ máy ,dần dần rời bến , ông tư ngồi trước ,cầm bó đuốc được bó lại bằng dây chuối và lá dừa khô ,đang cháy sáng rực ,tỏa ra một màu vàng ấm áp, sáng một vùng trên mặt sông .

Hôm nay trăng 16 ,tròn vành vạnh ,soi xuống mặt sông loang loáng mênh mông nước ,gió nhẹ lay những tán lá xào xạc ,cảnh quê dưới trăng sao yên bình quá ,như bức tranh bằng mực tàu sinh động ,dòng sông bây giờ ko còn đáng sợ nữa mà êm đềm chảy hiền hòa ,gió thổi mát lành lạnh ,ko hiểu sao mọi người thấy ấm áp và yên lòng khi có ông tư phía trước ,người dân quê là vậy đó ,sống với nhau hết cái tình cái nghĩa ,chia sẻ đùm bọc bảo vệ cho nhau .

Trước mũi ghe bỗng ông tư cao hứng ,ngâm lên mấy câu thơ :

_kiếp người ngắn lắm ai ơi

tuần trà chưa nguội đã rồi bỏ thân

tu nhân tích đức thì hơn

bạc tiền nghèo chớ nghĩa nhơn đừng nghèo.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua bình yên được một thời gian ,cô bé Bình An ngày nào bây giờ đã biết chạy nhảy ,nói chuyện rành rọt và rất thông minh ,cả nhà coi cô bé là nguồn vui ,là chỗ gây cười cho mọi người ,bởi sự ngây thơ nhưng lém lỉnh của con bé .

Quyên loay hoai trong nhà một lúc quay ra thì ko thấy con đâu ,cô lo lắng tìm khắp nhà ,cất tiếng gọi :

Bình An ơi ....con đâu rồi ?

Tiếng Quyên gọi vang cả căn nhà ,cô tất tả chạy ra sau hè ,thì thấy con gái mình đang đứng gần bụi tre um tùm và nhìn trân trân vào trong đó ,Cô hơi run vội chạy đến bế con lên giọng có chút tức giận :

_sao mẹ gọi mà con ko lên tiếng vậy ? làm mẹ lo con biết ko ,mẹ đã ko cho con ra đây rồi mà .

Bé An ko trả lời mẹ mà chỉ tay về phía bụi tre :

_Mẹ ơi ...có cô đó ngồi trong bụi tre ,cô ấy nói ko ra ngoài được ,cô kêu con vô đó kéo cô ra dùm .

Quyên như điếng người :

_con nói gì vậy , ko có ai đâu , con đừng ra đây nữa nha ,ko nghe lời mẹ sẽ phạt đó

Quyên bế con vào nhà ,tay cô run run ,con bé vẫn cố ngoái lại nhìn ,trong cái bụi tre dày đặc cành lá đan chen đó ,bóng một cô gái trẻ chừng 20 tuổi ,đưa đôi mắt chỉ có tròng trắng nhìn theo con bé ,Bình An ngây thơ nói với mẹ :

_mẹ ơi ,mắt cô ấy trắng như mắt của bà Bảy vậy đó ?cô ấy bị bệnh giống bà Bảy rồi ,tội nghiệp cô ấy quá mẹ ha .

Bà Bảy mà An nhắc đến là hàng xóm cạnh nhà cô bé ,mắt của bà bị bệnh nhưng do ko có tiền chữa trị ,lâu dần khiến đôi mắt trở nên trắng đục và ko còn nhìn thấy được nữa .

Nghe con nói như vậy Quyên càng đi nhanh hơn ,như muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi âm u đó ,để con vào trong cái cũi tre ,Quyên lục đục đi vo gạo nấu cơm ,vừa bước vào ,đặt nồi cơm trên bếp còn cưa kịp nhóm lửa ,thì Quyên lại lần nữa bị con gái dọa cho chết khiếp :

_mẹ ơi ,hồi nãy cô ấy đứng nhìn mẹ “rửa gạo” nhưng sao cô đó ko vào nhà mình chơi vậy mẹ ?

Quyên ôm đầu ,cô ngồi bệt xuống nền nhà, như đã quá mệt mỏi ,bởi càng ngày con gái của cô càng nói những điều khiến cô khủng hoảng đầu óc , vội bế sốc con lên ,mắt láo liên ngó quanh nhà tìm kiếm ,nhìn ra sân sau ,ra sàn nước cạnh mé sông , nhưng tuyệt nhiên ko có ai cả ,cô bỏ luôn nồi cơm rồi chạy ra trước nhà gọi lớn :

_út Lâm ..út Lâm ơi ...vô chị ba nói cái này nè .

Nghe chị gọi ,út Lâm bỏ dở việc đang làm chạy vào nhà :

_gì đó chị ba

Thấy chị rơm rớm nước mắt ,Lâm lo lắng ,Quyên bật khóc thành tiếng :

_út ơi ...sao con An nó cứ nói lung tung ,chị sợ quá em ơi, cứ nói có cô nào đó mắt trắng dã ,ở trong bụi tre sát cái ranh đất sau nhà ,nó nói cô đó còn kêu nó vô kéo ra dùm .

Út Lâm mắt vằn lên những gân máu đỏ ,tức giận nói như quát :

_tui ra tui đốn trụi cái bụi tre đó ,quỷ ma gì cũng ko cần sợ ,tui đốt luôn bụi tre ,thử coi nó còn nhát con nhỏ nữa ko .

Một tay ẵm con ,tay còn lại Quyên nắm tay út Lâm níu lại :

_thôi ..thôi ,em đừng có lỗ mãng ,làm bậy ko có hay ho gì đâu em .

_chị đừng sợ ,ở trong nhà giữ cháu đi ,để tui kêu thằng Phong vô phụ tui đốn bụi tre ,xong rồi đốt gốc luôn ,có ma quỷ gì thì cũng cho nó biết sợ mà tới xứ khác ở .

Nói xong út Lâm phăng phăng đi ra đầu xóm ,một lúc sau thì đi về cùng một thanh niên cao to vạm vỡ ,đó là anh Phong ,con trai của bà bảy mù .

Hai người cầm dao đi ra bụi tre , Phong xông xáo lắm :

_ê út Lâm ,lát ông cho tui vài cây tre tui về đan lại làm cái chuồng gà ,bửa giờ có mấy con chuột cống bự chản , nó ăn gà con quá trời ,muốn hết cái bầy gà nhà tui .

Út Lâm tặc lưỡi :

_ừ ,mày lấy hết cũng được ,tao dọn cho trống đất ,để um tùm quá .

Cầm cái dao bén ngót ,phát bớt những cành um tùm bên ngoài để đi sâu được vào trong đốn những thân tre to ,những cây nhỏ thì lát nữa lấy thùng dầu tưới lên đốt là xong .

Hai người đang chặt ngon trớn thì bỗng phập một tiếng , Phong hét lên ,ôm lấy cánh tay mặt nhăn nhó ,lăn ra đất rên rỉ đau đớn ,máu từ vết thương bắn thành vòi ,văng cả vào mặt út Lâm ở gần đó ,mất vài giây đứng hình ,út Lâm hét lên ,rồi cố gắng lôi Phong ra khỏi bụi tre .

Quá đau đớn ,Phong như muốn ngất đi ,nghe tiếng em la lên thất thanh ,Quyên vội để bé An ngồi xuống ,cô chạy ngai ra sau nhà ,mắt cô như tối sầm lại , Phong nằm dưới đất run lên từng hồi ,máu từ cánh tay ko ngừng chảy ra ,trên người út Lâm cũng toàn là máu .

Út Lâm la lớn :

_chị ba ,chạy ra ngoài kêu người vô phụ em đưa thằng Phong đi bệnh viện đi ,nó chặt trúng tay rồi

Quyên loạng choạng ,chân nam đá chân chiêu chạy đi ,lát sau vài thanh niên trong xóm kéo nhau chạy đến , Lâm cởi áo quấn quanh vết thương cho Phong rồi cùng mọi người đưa anh xuống ghe đến bệnh viện .

Chưa hoàn hồn ,cô vào nhà bế bé An lên ,con bé nhìn cô trân trân ,nó buông một câu :

_mẹ ơi ...cô kia nói sẽ giết chú Phong và cậu út ,vì đã...phá nhà của cổ á mẹ .

Quyên rụng rời tay chân ,cô bật khóc :

_AN ...con có thôi đi ko ,con nói điên ,nói khùng cái gì vậy hả ,ko được nói bậy nữa nghe chưa ,nói nữa mẹ đánh đó .

Thấy mẹ quát lớn ,An giật mình khóc lên ,bà hai từ ngoài cổng nghe tiếng cháu khóc vội chạy vô nhà :

_ôi...thôi thôi ..ngoại thương ,nín đi con ,sao mà cháu bà khóc dữ vậy ,nói ngoại nghe coi .

Cố dỗ dành bé An ,bà hai quay sang Quyên :

_con la mắng em làm gì , mới có 3,4 tuổi đầu có biết gì đâu ,mà thằng út đâu ,sao nhà có hai mẹ con vậy ?

ở ngoài tiệm vải mà vú với con Ngọc nóng ruột quá ,sợ nhà có chuyện gì nên nó kêu vú về nhà coi sao .

Như ko thể kìm được lo sợ trong lòng ,Quyên òa khóc như đứa trẻ ,bà hai bối rối :

_bây sao vậy ,có chuyện gì bây bình tĩnh nói vú nghe coi con .

Quyên tiếng được tiếng mất kể lại cho bà hai nghe ,bà cũng lo sợ ra mặt :

_trời ơi ,rồi thằng Phong có bị nặng lắm ko con ,thằng út có sao ko ?

_dạ út Lâm ko sao, chỉ có chú Phong bị dao chặt trúng tay , con thấy máu ra nhiều quá mà ko biết vết thương nông sâu ra sao nữa , vú ơi ...con sợ quá ,hay là ...hay là ...đem gửi con An vô chùa một thời gian được ko vú ,con thấy ko có nơi nào an toàn nữa rồi .

Tay ôm cháu ,tay ôm con ,bà hai cũng khóc nức nở :

_phải chi ba bây còn sống ,ổng biết phải quyết định thế nào ,cần xử lý mọi chuyện ra làm sao ,còn vú ...vú xưa giờ lủi thủi trong nhà lo cơm nước ,bếp núc ,vú ko biết phải xử lý chuyện này làm sao cho ổn nữa .

Hai mẹ con ôm nhau khóc ,chợt như nhớ ra gì đó Quyên lau vội nước mắt :

_ phải rồi ,ông tư mới về am hôm qua hay sao đó vú ,mẹ con mình ra ông tư xem ông có cách nào giúp mình ko .

_ổng về trên An Giang ,đi ba bốn tháng nay rồi ,vú ko biết đã về chưa ,mà bây nghe ai nói là ông tư về vậy .

_dạ sáng nay con nghe vợ chồng chú Tín nói ,tại thằng con của chú bị sốt nên hai vợ chồng mới bơi xuồng ra am ông tư nhờ ông bốc mấy thang thuốc cho thằng nhỏ .

_ừ ... vậy bây lấy cái áo dài tay ,mặc vô cho con nhỏ đi ,vú chạy qua nhà thằng Tín nhắn vài câu ,để chị hai bây có về nó cũng biết mẹ con mình đi đâu ,ko thì nó lại lo .

Quyên vào phòng lấy cái áo mặc vào cho bé An ,trời cũng tầm trưa , con bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ .

_ đi ra má Ngọc hả mẹ .

_ko con à ...mẹ đưa An đi thăm ông tư nha .

Con bé cười tít mắt ,nghe nói được đi đâu là con bé thích lắm ,trẻ con nó hồn nhiên thánh thiện ,dù cho tai họa có sắp ập xuống đầu thì vẫn cứ cười vui vẻ .

Ông tư đang ôm bao thuốc nam đổ ra sân phơi ,thấy bà hai và Quyên ,ông vội bỏ cái bao xuống ,chạy ra mé sông phụ bà hai cột dây xuồng lại ,níu cho cái xuồng bớt chòng chành để bà và Quyên bước lên ,chưa ai kịp nói gì ,An đã nhanh mồm nhanh miệng :

_con thưa ông tư con mới qua ,ông tư ơi ,ông đi đâu mà lâu quá ,mẹ với ngoại nhớ ông tư khóc um xùm đòi qua đây nè .

Ông bế con bé lên ,cười ngất :

_ông tư đi hái thuốc ,rồi con có nhớ ông tư hong .

_con nhớ ông tư ,mà nhớ ít thôi ,con ko có khóc ,chỉ có mẹ con với ngoại chắc nhớ ông nhiều ,nên hồi nãy khóc nhiều lắm .

Nghe con bé hồn nhiên nói ,ông tư nhìn qua bà hai và Quyên ,thấy mắt họ vẫn còn đỏ hoe ,biết có chuyện ,ông tư trầm giọng :

_chị với cháu vô trong ngồi cho mát đi ,có gì kể cho tui nghe ,đi mấy tháng nay tui cũng nóng ruột muốn về lắm ,nhưng rán kiếm đủ mớ thuốc quý , phơi khô để dành chữa bệnh cho bà con ,vì có vài loại thảo dược cứ vô mùa mưa là nó mất hết dược tính chị ạ .

Bà hai thở dài :

_cậu về là tui mừng lắm rồi , gần đây con An cứ hay nói lung tung lắm cậu .

Rồi bà kể cho ông tư chi tiết vụ việc xãy ra ,bà than thở :

_đó ...mới mấy hôm trước ,nó nói với tui là bà Bảy mù sắp chết ,trời ơi người ta nghe được là mít lòng hàng xóm đó cậu ,mà con nít ,muốn nói là nói ,có bịt miệng kịp đâu cậu .

Ông tư quay sang bé An hỏi :

_An nè ,sao con nói bà Bảy sắp chết ,ai nói cho con nghe vậy ,con nói ông với ?

Tay An vẫn cố lôi con quy to bằng cái rỗ tre đang cố rúc vào bụi hoa ,rồi hồn nhiên đáp :

_tại bà Bảy giấu vàng trong nhà ,nên bị người ta đánh chết .

Cả ba người chết lặng ,ông tư nhìn con bé dò hỏi tiếp :

_vậy con biết người đánh bà bảy chết là ai ko ?

_dạ là cậu hai Thanh , con bà Bảy á ông tư .

__sao con biết bà Bảy giấu vàng mà bị giết chết ?

_dạ tại cậu hai Thanh hỏi bà là “ bà cất vàng ở đâu ?đưa đây cho tui “ ,đó ...vậy đó .

Trời ơi ...nó đang nói cái gì vậy ? bà Bảy vẫn còn sống sờ sờ ra đó ,bà có hai đứa con trai , đứa con lớn là Thanh đã lấy vợ và ra ở riêng ,cách nhà bà khoảng chục cây số ,người còn lại là Phong ,lúc sáng bị thương được đưa đi cấp cứu .

Lấy lại bình tĩnh ,ông tư tiếp tục hỏi con bé :

_vậy khi nào thì...bà Bảy mới chết hả con...?

Nó ì ạch mãi cũng lôi được con quy ra ngoài ,chăm chú nghịch ngợm ,nghe ông tư hỏi nó hồn nhiên đáp :

_dạ trưa ngày mai ,lúc chú Phong về bà Bảy sẽ chết .

_chết ở đâu vậy con ?trong nhà hay ở đâu ?

_chỗ cái kệ bếp ạ .

Cả ba người nhìn nhau ,bà hai tái mặt còn ông tư thì thất thần :

_trời ơi ...chị hai ơi ...chuyện này....làm sao cứu người đây chị hai

Bà hai xua tay ,như cố ko chú ý lời con bé :

_nó nói nhảm thôi cậu tư ơi ,đó cậu coi đó ,những lời này mà nhà họ nghe được là có chết mình ko đây chứ ,mà có ai dạy nó đâu ,tự nó nói ra đó cậu .

Ông tư trầm mặc một lúc lâu ,ông nghiêm nghị nói với bà hai :

_chị hai à ,lúc nó còn nhỏ tui cũng có nói cho chị với cháu đây về mệnh cách của con bé ,nhưng mà...đến mức như thế này thì ...thì tui cũng ko ngờ ,cái quan trọng bây giờ là dù nó nói đúng hay sai thì cũng đang có một mạng người bị đe dọa ,chúng ta nên nghĩ cách vẹn toàn để ko xãy ra điều đáng tiếc ,tui chỉ sợ....

Ông tư ngập ngừng ,mặt căng thẳng ,thấy vậy bà hai hỏi :

_cậu tư sợ cái gì ?cậu nói ra đi ,làm tui sốt ruột quá .

Ông thở hắt ra :

_tôi sợ nếu đây là số mệnh thì cải mệnh hậu quả sẽ ra sao ,nhưng đây là mạng người ,cũng ko thể nhắm mắt mà làm ngơ được ,tui phân vân quá .

Bà Hai vẻ mặt cũng khó xử :

_hay là ngày mai tìm cách cho thằng Thanh tránh đi ,như vậy có lẽ sẽ qua được chuyện này đó cậu Tư .

_tui sợ ko có dễ vậy đâu chị ,nhưng đó cũng là một cách ,chứ nếu như thằng Thanh dù cố ý hay lỡ tay mà giết mẹ thì tội này trên ko thể dung mà dưới cũng ko thể tha đâu chị .

Mọi người im lặng ,tất cả đều rất lo sợ cho bà Bảy ,và họ cũng sợ cái hậu quả mà ông tư vừa nói đến , thấy mọi người lo lắng ,Quyên cũng nghi ngại nói ra suy nghĩ của mình :

_con thấy mặc dù hai Thanh ko có hiếu với bà bảy bằng Phong ,nhưng đến nỗi phải giết mẹ thì ko thể nào ,dù có bài bạc rựu chè nhưng mà mỗi khi về thăm bà Bảy ,bị mẹ la rầy thì anh hai cũng ngồi im ko trả lời hay cự cãi lại ,con nghĩ ,có ai đó xui con bé An nói vậy đó ông tư .

Rồi cô quay sang bé An :

_mẹ hỏi con , ai xúi con nói như vậy ? con biết nói vậy là hỗn ko ? chú Phong mà nghe được là mai mốt chú có hái được nhiều nhãn cũng ko có cho con ăn nữa đâu , ko nói lung tung nghe chưa .

Bình An bỏ con quy ra ,nó chạy lại nép sau ông tư rồi phụng phịu trả lời :

_là chính mắt con thấy ,ko ai xúi con hết ,con thấy cậu hai xô bà Bảy té ,rồi cậu còn nựng lỗ mũi bà ,sau đó la lên là “má chết rồi “ ...đó ...nói vậy đó .

Con bé học lại cái bộ dáng của cậu hai Thanh cho mọi người xem với đầy vẻ hồn nhiên , trong cái nổi lo sợ của mọi người , cái nó gọi là nựng lỗ mũi ,chính là người ta đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở ,nó cũng ko biết chết là gì ,chỉ biết qua lời nó kể thì hai Thanh nói má chết rồi ,chớ lúc ông tư hỏi nó :

_thế chết là gì con có biết ko ?

Nó lắc đầu ,nó nói ko biết chết là sao cả ,rồi nó quay sang ông tư :

_mà ông tư ơi ,bà Bảy nằm chỗ kệ chén ,đầu của bà chảy ra nước cổ trầu như của ngoại cháu đang ăn vậy đó .

Một lần nữa cả ba người ngồi đó điều chết điếng ,nếu nó thực sự nhìn thấy thì đó ko phải cổ trầu mà là máu chảy ra trên đầu của bà Bảy .
 
Kẻ Thắp Đèn Cho Dị Giới
chương 3: Hoán đổi cái chết


Thấy cậu út Lâm lủi thủi về nhà ,bà hai Duyên lo lắng hỏi :

_thằng Phong nó sao rồi con ,mày đóng viện phí với lo chu tất cho nó chưa ,bác sĩ nói sao ,có ảnh hưởng gân cốt của nó ko con .

Mặt út Lâm vẫn còn vươn lại chút lo sợ ,cậu nhẹ nhàng trả lời mẹ :

_dạ con đóng hết các khoảng viện phí thuốc thang cho nó rồi vú ,cũng may sáng nay người ta gửi trả tiền hàng ,con bỏ trong túi quần mà chưa kịp đưa vú cất ,chứ lúc đi vội quá con đâu có nhớ mà mang theo tiền ,dù sao cũng tại mình nhờ người ta qua chặt cây giúp, nên mới xãy ra chuyện ,bác sĩ nói nằm lại 1 hoặc 2 ngày là có thể xuất viện về nhà rồi ,mà phải may hết mười mấy mũi đó vú .

Vừa nói Lâm vừa lấy trong túi quần ra tiền dư đưa lại cho bà hai :

_còn nhiêu đây nè ,vú cất đi ,con đi tắm rồi ăn miếng cơm ,sáng giờ lo cho nó chưa có gì trong bụng đói quá rồi

_thôi bây cất đó đi để mai còn đi thăm nó nữa ,con đi tắm đi ,ăn tí cơm rồi ra vú nói cái này cho bây nghe

_chuyện gì vậy vú ?vú nói luôn đi ,con sốt ruột lắm .

Út Lâm theo bà Hai đi vào trong nhà ,Bình An đang nằm trên võng với Ngọc , thấy cậu về thì vội chạy lại ,sà vào lòng cậu nũng nịu :

_út ơi ,sáng giờ con đi ông tư ,con nhớ út quá ,út đi đâu lâu dữ vậy hà , út đi chợ có mua trứng cút về cho An ko .

Ngọc cười ,trêu chọc :

_trời ơi ,nịnh quá trời rồi ,tưởng sao ,nhớ trứng cút chớ có nhớ út Lâm đâu

Như quên hết mệt mỏi ,út Lâm bế Bình An lên ,hôn tới tấp vào cái gò má phúng phính của cô bé :

_út cũng nhớ con lắm nhưng út phải đưa chú Phong vô bệnh viện ,chú Phong bệnh rồi ,út gấp quá ko có mua trứng cút luộc cho con ,à ,hay là vầy đi ,mai út đi thăm chú Phong rồi út mua cho con nha .

Mặt con bé lại buồn hiu :

_mai út lại đi nữa hả ?

út cho An đi với ,chứ con ở nhà nhớ út lắm .

Ngọc nghiêm mặt :

_con ngoan đi ,trong bệnh viện toàn là người bị bệnh ko hà ,ghê lắm ,con qua đó sẽ bị lây bệnh đó ,ngoan nghe lời đi rồi má hai thương ,mai mốt cho con ra tiệm chơi nghen .

Vuốt vuốt mấy cọng tóc loăn xoăn trước mặt An cho gọn lại ,út Lâm cười :

_má hai nói phải đó ,con ở nhà đi ,mai út đi thăm chú Phong xong là về liền để làm diều cho An chơi hén .

_dạ...vậy mai út đi về nhanh nhanh nha .

Con bé vui lắm ,nó nhảy lên sung sướng vì mai nó sẽ có trứng cút luộc ăn ,lại có cả diều để chơi ,đó là món khoái khẩu nhất của nó mà mỗi khi út Lâm đi đâu về thường hay mua làm quà cho cô cháu gái .

Bà hai nhìn Bình An rồi nghiêm giọng :

_An vô trong phòng xếp quần áo phụ mẹ Quyên cất vào tủ đi ,để ăn trộm lấy hết đồ đẹp của An đó nha

Nghe bà ngoại dọa bị ăn trộm lấy hết đồ đẹp ,Con bé ngoan ngoãn đi vào phòng ,bà hai thở dài nhìn con trai ,bà kể lại câu chuyện mà bé An đã kể cho mọi người nghe lúc trưa ở ngoài am ông Tư ,út Lâm cũng lo lắng :

_rồi ông tư nói sao vú ?

_ông sợ nếu cải mệnh thì hậu quả khó lường ,nhưng vú nghĩ là ngày mai mày ghé nhà thằng Thanh ,rủ nó đi qua bệnh viện thăm thằng Phong em nó ,hy vọng tránh được tới chiều bà bảy sẽ ko sao .

_có chắc ko đó vú ? mà con bé An nói vậy thì có tin được ko ?sao con thấy mông lung quá ,hay nó bị ai xúi nói như vậy ,biết đâu ai ghét bà Bảy rồi xui nó nói vậy cho bả sợ thì sao .

_nó chỉ lẩn quẩn ở nhà ,lâu lâu chạy ra chơi với con thằng Tín trong xóm thôi ,mà xóm này thương bà Bảy ko hết ,ai đâu mà ghét để mà xúi dại nó như vậy ,nó nói là nó thấy chứ ko ai nói hết .

_vậy giờ làm sao đây ,nếu thật như vậy thì tội cho bà Bảy quá vú .

_con An nói là trưa mai lúc thằng Phong nó về thì bà bảy chết rồi ,vậy nếu cầm chân thằng Thanh ở đó đến chiều thì vú nghĩ chắc sẽ ko sao nữa .

_chuyện này có thật ko vú ,sao mà con nghe thấy sợ quá , chuyện rủ anh hai Thanh qua thăm Phong thì dễ rồi ,còn cầm chân ở lại thì để con cố gắng coi sao .

Ngọc buồn bả :

_cái lo nhất là vẫn con An ,nó cứ như vậy thì sống sao nổi đây ,mấy năm nay bình yên ,tự dưng bây giờ lại bắt đầu xãy ra đủ chuyện ,chị lo lắm .

Bà hai lại khóc ,út Lâm cũng bối rối lắm ,nhưng anh cố an ủi mẹ và chị :

_vú với chị hai nghĩ nhiều làm gì ,cái số nó vậy rồi , có lo thì cái gì đến cũng phải đến ,lo sợ mãi cũng ko được ,vú cứ để tự nhiên ,chỉ cần giữ kỹ nó là được rồi ,biết đâu trời thương , lớn lên nó sẽ như những người bình thường khác ,người ta nói trẻ con nửa phần hồn vẫn ở âm ti ,nửa còn lại trên trần gian nên con nít nó hay thấy ma thấy quỷ là vậy đó vú .

Bà hai gật gật đầu :

_mong là vậy ,thôi bây đi tắm đi ,rồi còn ăn cơm ,vú đi thắp nhan ,cầu ông bà tổ tiên phù hộ cho con An nó tai qua nạn khỏi ,chứ cứ như thế này vú lo riết cũng sống ko nổi bây ơi .

_vú đừng nói vậy ,con nhỏ nó vẫn khỏe mạnh bình thường mà ,con nghĩ hay là gửi nó cho ông tư đi Vú .

Ngọc thở dài :

_con Quyên nó cũng nói như em vậy ,nhưng con An còn nhỏ xíu ,đem ra đó lỡ mà đang đêm đang hôm ,nó khóc la um xùm đòi mẹ thì làm sao ?

Lâm quay sang hỏi bà Hai :

_ hồi chiều vú ra ngoài ông tư ,sao vú ko hỏi ông coi có cách nào ko vú ?

_vú có hỏi chứ sao mà ko được con ,nhưng ông nói tạm thời thì ko có cách gì cả , vú đã dặn nó là ko được nói lung tung chuyện gì với ai hết ,được cái nó ngoan ,biết nghe lời ,chứ ko chắc bữa giờ bà bảy đã chửi cho muối mặt rồi đó bây ,ai nghe vậy mà ko giận được chứ .

Lâm đi vào trong tắm rửa , Ngọc dọn cơm ra bàn cho anh ,nuốt miếng cơm mà như cứ bị nghẹn lại ở cổ họng ,nghe tiếng Bình An vô tư cười vang trong phòng , thấy thương cháu ,anh lại lo sợ cho những biến cố sắp xãy ra ,làm cho bữa cơm của Lâm ko còn chút mùi vị gì dù anh đang rất đói .

Bà Hai thì thắp nhan lên bàn thờ tổ tiên khấn vái rất lâu ,rồi bà buồn bã thở dài ,cầu mong sao mọi chuyện đừng đổ xuống đầu đứa cháu đáng thương của bà .

Sáng sớm bà Hai đã đánh thức út Lâm :

_dậy đi con ,đi sớm qua nhà thằng Thanh đi bây .

Chưa kịp ăn uống gì ,út Lâm lấy ghe chạy qua nhà hai Thanh ,thấy út Lâm đến ,hai Thanh cũng ngạc nhiên :

_ủa đi đâu mà sớm vậy út ?

_tui qua rủ anh vô thăm thằng Phong nè ,chắc nay nó được ra viện đó .

_nhưng mà lát tui phải đi đám giỗ nhà bên xóm rồi ,hay để lát đi đám xong tui lên nhà má ,thăm nó sẵn thăm má luôn .

Út Lâm nghe vậy trong lòng thoáng chút lo sợ ,anh tìm cách rủ rê Thanh cho bằng được :

_anh để cho chị hai đi đám đi ,với lại lâu rồi tui cũng ko có đi qua bên thị xã uống cà phê ,tính rủ anh sẵn đi thăm thằng Phong rồi mình cà phê luôn .

Hồi xưa làm gì có quán xá gì đâu ,muốn uống ly cà phê phải qua tận chợ huyện hoặc ở thị xã mới có ,giá cũng ko hề rẻ chút nào ,lại có mấy cô bưng bê xinh xinh ,mặc áo bà ba lướt qua lướt lại mát con mắt ,nên mấy ông cứ thích đi ngắm hơn là đi thưởng thức cà phê , nghe đi cà phê Thanh cũng thích lắm ,anh ậm ừ trả lời út Lâm :

_thôi để tui vô nói vợ tui coi sao ,bả đi thay cho tui được thì tui với ông đi qua thằng Phong .

Thanh vào trong nhà ,lát sau thấy Thanh đi ra ,mặt hớn hở ,vừa đi vừa cài nút cái áo sơ mi đang mặc trên người :

_bả chịu rồi ,thôi mình đi .

Như mở cờ trong bụng ,Lâm bước xuống ghe ,Thanh ngồi xuống gần út Lâm thủ thỉ :

_ê ,mà nay chú út bao anh cà phê nghen ,vợ anh nó lấy hết tiền lại rồi .

Nói rồi Thanh cười nhăn nhó ,Lâm cũng cười :

_đó ,ta nói ...lấy vợ nó vui mà cũng có cái khổ hén anh hai ,mà kệ ,để bả giữ tiền thì còn , chứ đàn ông tụi mình mà giữ tiền là hai bữa sạch túi đó anh ,yên tâm ,nay tui bao anh cà phê ,nhưng lát mình vô bệnh viện trước , coi thằng Phong nó sao rồi đưa nó đi cà phê luôn hén .

Nói chuyện phiếm một hồi cũng tới chợ thị xã ,tìm một chỗ đậu ghe ,cột dây cho chắc chắn rồi Lâm nhanh nhẹn nhảy lên bờ ,ghé chỗ bán rau củ ,chọn một bà chị ngồi gần mé sông nhất ,anh mua mấy ký khoai lang bỏ xuống ghe ,xong xuôi ,anh cười đon đã nhờ vã :

_chị gái ơi ,cho em gửi cái ghe nghen chị ,em đi thăm đứa em nằm viện ,lát em xuống liền hà .

Chị bán khoai cũng cười tươi rói :

_em cứ để đó chị trông chừng cho ,khi nào xuống lấy cũng được mà .

_dạ ,em cám ơn chị nhiều nghen chị .

Lâm với Thanh lửi thủi đi bộ một đoạn lên bệnh viện ,Thanh có vẻ thích thú lắm ,anh nhìn Lâm rồi nói :

_ê ,chú mày giỏi thật đó ,đã tìm được chỗ đậu ghe miễn phí còn có người trông chừng dùm ,nể chú em thiệt à nghen .

_có gì đâu anh ,có qua có lại thôi ,chỗ đó là bến ghe tàu người ta lên xuống hàng hóa , nên ngoại trừ mấy bà đó thì họ ko có ai cho đậu ghe đâu ,muốn vậy phải mua ít hàng hóa của mấy bả thì mới mong có chỗ đậu được

_thì chú mày đi mua bán nhiều ,ra xã hội nhiều mới lanh lẹ được vậy ,chứ hồi nãy thấy chú chạy ghe vô chợ này anh sợ ko có chỗ đậu ,sợ bị đuổi luôn ,ai ngờ em cao tay quá nghen .

Người dân quê là vậy ,ngoài cái thiệt lòng ,thiệt dạ thì họ ko biết ngọt ngào hay có chút tâm kế gì ,sống cứ thành thật như đếm .vừa đến phòng bệnh đã thấy Phong đang ngồi ngoài hành lang bệnh viện ,thấy Lâm và Thanh ,Phong cười ,lộ cái hàm răng ố vàng vì hút nhiều thuốc lá :

_ủa qua sớm dữ vậy ? có anh hai đi nữa hả ,nay anh ko đi đám sao mà qua đây ?

Thanh sờ sờ vào cái tay bị thương của Phong rồi hỏi :

_nay mày hết đau chưa út ,tao với thằng Lâm qua rước mày nè ,anh để chị hai mày đi đám ,anh đi qua coi mày sao rồi .

Ngậm điếu thuốc được vấn bằng giấy quyến trắng với thuốc rê Xuân Lộc ,miệng trả lời mà khói thuốc còn bốc ra nghi ngút :

_nay hết đau rồi ,sáng nay bác sĩ nói là cho về ,đang đợi lấy thuốc .

_viện phí có đủ ko Phong ?(út lâm hỏi )

_trời ơi ..dư luôn nè , tiền thuốc trả rồi mà còn dư đó .

Phong lấy tiền trong túi rồi đưa cho Lâm ,thấy vậy anh xua tay :

_thôi ..thôi mày cất đi ,ý tao hỏi có đủ ko để đưa thêm mua thuốc men,chứ tao lấy lại làm gì ,về mua cái gì tẩm bổ cho mau lành vết thương ,mất máu nhiều nên xanh xao lắm rồi đó ,chứ trả tao làm gì .

_mày nói kỳ à nghen ,dư thì tao trả lại ,hàng xóm với nhau ,làm vậy khác nào tao bắt đền mày đâu ,tai nạn là do tự tao sơ ý chứ có ai muốn ,mày ko nhờ thì vài bữa tao cũng qua xin tre về làm chuồng gà ,lúc đó bị thương thì đền ai ,mày đóng hết viện phí ,thuốc men ,rồi ăn uống nữa ,vậy là quá rồi ,mày làm vậy tao ko có mặt mũi nhìn bác hai đâu .

Cầm tiền từ tay em trai ,Thanh nhét vào túi út Lâm :

_nó nói phải đó út ,hàng xóm ko hà ,tai nạn chứ ai đâu mà muốn ,mày cầm đi .

Thấy hai anh em cứ quyết tâm trả lại tiền ,út Lâm nhận lấy rồi cười :

_thôi thì giờ vầy đi ,Phong mày đi lấy thuốc rồi ba đứa mình đi ăn phở ,coi như tẩm bổ cho thằng Phong lại sức ,rồi ăn xong đi cà phê nghe nhạc cho anh hai Thanh rửa mắt ,trưa chiều gì rồi về ,về nhà chị hai Thanh có hỏi thì nói bác sĩ tới chiều mới cho về ,vậy là ko sợ bị la nữa .

Ăn uống no say ,cả ba người ngồi trong quán cà phê gần bờ sông ,trong khi hai anh em Phong thanh thản thưởng thức ly cà phê ,thì Lâm thắt thỏm nhìn đồng hồ ,cũng đã hơn 12 giờ trưa rồi ,nếu chạy ghe về đến nhà thì cũng tầm xế chiều,nghĩ vậy mà Lâm mừng thầm trong lòng .Thấy anh em Phong rất quan tâm nhau ,Thanh cũng là người biết điều ,ko tham lam ,vì vậy mà Lâm có chút nghi ngờ những lời bé An nói , liệu có bao nhiêu phần là đúng đây ? dù nghĩ vậy nhưng anh cũng cố gắng nán lại lâu nhất có thể , lòng cầu mong sao cho mọi chuyện đừng xãy ra.

Ngồi chán chê ,cả ba cũng lục đục xuống ghe về ,khi Lâm vừa cho ghe rẽ vào vàm thì ko hiểu có chuyện gì mà hai anh em Phong to tiếng cãi nhau trên ghe ,anh hơi lo lắng bớt nhỏ máy ghe rồi giãng hòa :

_thôi thôi ,anh em mới vui vẻ đây mà sao lại cự cãi chi vậy ,có chuyện gì bình tĩnh mà nói .

Thanh vẫn nhíu chặt mày :

_mày em tao chứ có phải cha tao đâu mà dạy đời tao nghen .

_anh làm anh mà nói ko đúng thì tui cãi chứ sao ,tui khuyên anh bớt rựu chè ,cờ bạc chứ nói gì sai không .(Phong )

_thôi thôi ,có gì về nhà từ từ nói (Lâm )

Hai người im lặng ,vừa về đến nhà Phong nhảy lên bờ đi một mạch vào trong ,Thanh mặt cũng hằm hằm bước lên sau ,Lâm cột lại cái ghe trong trại cho chắc chắn rồi bước lên đi vào nhà ,bà hai thấy con về thì mặt bà hân hoan lắm ,Lâm lễ phép :

_thưa vú con mới về ,trời ơi con ngồi cả buổi bên quán cà phê ,buồn ngủ với nóng ruột lắm ,ủa mà con An đâu vú ,con có mua trứng cút cho nó nè ,có khoai lang nữa đó .

Bà Hai cười :

_ủa có mua khoai nữa hả ,thôi nhanh đem vô cho con Quyên nấu đi ,con An nó ở trên nhà ,sáng giờ nó ko nói gì nữa hết ,vú cũng mừng ,à mà ông Tư cũng mới ghé đó .

_ủa ông Tư ghé chơi hả vú ?vậy để con nhanh đem khoai vô nhà cho chị ba nấu đãi ông Tư luôn .

_ừ ,ông cũng lo lắng nên ghé xem mọi chuyện ra sao ,sáng nay vú vẫn mang cơm qua cho bà Bảy ,bả vẫn khỏe mạnh bình thường .

_vậy mừng rồi vú .

Vừa vào nhà ,bé An ào ra ôm cổ út Lâm ,lấy cái túi trứng cút đưa lên cho An xem rồi út Lâm hỏi :

_nay con ở nhà có ngoan ko ,út mua cho con nè ,để út kêu mẹ luộc cho con nha .

Con bé mặt rất buồn ,nó nhìn út Lâm rồi thì thầm đủ nghe :

_con nhớ út ,nhưng mà sao út về sớm vậy ?

Lâm giật mình ,thường ngày hễ thấy Lâm mặc cái áo vào là con bé chạy theo ôm chân lại đòi Lâm cho đi cùng ,ko thì dặn Lâm về sớm với nó ,sao hôm nay lại nói ngược với mọi ngày ,Lâm nghiêm mặt hỏi :

_sao con lại nói vậy ?

út về sớm con ko mừng sao ?có mua trứng cút cho con nữa mà .

Con bé mặt vẫn buồn ,nó vừa nhìn vào nhà vừa đáp lí nhí như sợ ai nghe thấy :

_ con tưởng út đem chú Phong đi giấu rồi mai mới đem chú về ,vì chú Phong mà về thì sẽ có thêm người chết .

_con nói cái gì vậy An ?

Lâm nói hơi lớn tiếng nên con bé giật mình ,nó khóc rồi xô Lâm ra :

_ út giống mẹ ,giống ngoại ,út ko tin con ,con nói thật ,ko ai tin con hết .

Bỏ chạy vào trong nhà ,Bình An ôm ông tư khóc tức tửi ,ông vỗ vỗ lưng rồi bế con bé lên ,nhẹ nhàng hỏi :

_sao vậy con ,út Lâm ăn hiếp con hả ,để ông tư rầy út Lâm nha .

Vẫn cứ sụt sùi ,hít hít nước mũi ,con bé nấc lên như oan ức rồi đáp :

_tại út cũng giống mẹ và ngoại ,ko tin con .

Ông tư cười :

_ừ ... ngoan nghen ,ông tư tin con ,nói ông tư nghe đi ,con nói gì mà út ko tin con vậy ?

Lâm bước vào nét mặt anh nhăng nhó lại :

_nó nói con đưa thằng Phong về thì có thêm người phải chết đó ,cứ nói như thế này thì sao mà sống nổi đây .

Bà Hai lo lắng :

_trời ơi ,sao kỳ vậy ,con sao vậy An ?

Con bé cứ rút vào lòng ông tư thút thít khóc ,ông cố gắng giỗ dành :

_thôi con đừng khóc ,con nín đi ,con nói ông tư nghe ông tin con mà ? thôi mọi người đừng la nó nữa ,sẽ làm cho nó sợ đó .

Con bé lắc đầu :

_con giận rồi ,con ko nói đâu .

Út Lâm có chút ân hận ,anh lại gần bế con bé ,ôm nó vào lòng :

_cho út xin lỗi ,út ko la con nữa đâu ,con nói út nghe đi ,con thương chú Phong thì phải nói để chúng ta giúp chú chứ .

Mặt vẫn đẫm nước mắt ,con bé nghi ngại :

_út ko la con thật ko ?

_ừ ,út ko la con ,con nói đi ,nói nhanh để còn đi luộc trứng cút nha .

Dò xét một lúc ,con bé định nói gì đó nhưng rồi nó chợt giật mình ,trên gương mặt ngây thơ ấy có vẻ như đang rất sợ hãi ,sau giây phút im lặng thì nó mếu máo khóc ầm lên ,út Lâm nhìn theo nhưng anh ko thấy gì ,con bé đưa cánh tay nhỏ xíu chỉ ra sân :

_sao có nhiều người xấu xí quá ,họ đang đi ra nhà bà Bảy kìa út ơi ,họ xấu quá ,con sợ lắm .

Ông tư vội chạy tới bịt miệng con bé lại ,làm mọi người cũng hoang mang ,ông nói nhỏ :

_ko sao đâu con ,đừng chỉ vào họ , con đừng nhìn họ nữa .

Ông quay sang bà Hai ,vẻ mặt ông đầy vẻ lo lắng :

_con bé thấy lính của âm ti .

Trong nhà bà Bảy ,anh em Phong vẫn lời qua tiếng lại ,bực tức với thái độ ngang ngược của Thanh, Phong dùng cánh tay lành lặn còn lại đẩy Thanh ra cửa ,miệng vẫn ko ngừng quát :

_anh về nhà anh đi ,từ nay tui với má ko cần anh lên thăm đâu ,hễ anh lên cái nhà này là ko có chuyện gì tốt lành hết .

_mày lấy cái quyền gì mà đuổi tao ,ko cho tao về nhà má ,tao có ăn nhậu ,bài bạc cũng đâu phải bằng tiền của mày .

_anh nói vậy mà nghe được hả , anh có nghĩ cho tui với má ko ,cứ vài bữa anh lại lên đây nỉ non với má xin tiền trả nợ ,tui còng cái lưng ra để mần như trâu, như bò trả nợ cho anh hay sao .

_tao có xin cũng là xin má ,tiền gì của mày ?

_má bây giờ già rồi ,ko đi làm được ,lấy đâu ra tiền cho anh ? tui đi làm đưa tiền cho má giữ ,để cho má có thèm cái gì thì có tiền mà mua ăn ,anh cứ vài bữa lên xin tiền ,đâu phải tui điên mà tui ko biết ,nghĩ tình anh em ,mấy lần tui bỏ qua rồi ,mà anh cứ thấy tui ko nói là làm tới .

Bà Bảy khóc nức nở ,miệng ko ngớt can ngăn :

_thằng Thanh bây về đi ,em bây mới đi bệnh viện về ,bây là anh mà bây ko biết thương nó sao ,mày nghe má , về đi con .

_má sợ nó chứ tui ko có sợ nó đâu ,nó ko nuôi má thì tui nuôi má .

Vẻ mặt tức giận ,Phong cười mỉa may :

_anh nuôi má hả ?cái thân anh rựu chè ,cờ bạc ,tiền ko có một xu ,lại ko chịu đi mần gì hết ,lấy gì nuôi má ? ko nhờ chị hai giỏi mua bán ,gánh vác thì anh chết đói lâu rồi .

_thằng mất dạy này mày nói cái gì ?

Thanh nóng nãy xô tới ,Phong chỉ còn một tay nên cũng trống trả yếu hơn ,túm lấy áo Phong Thanh nghiến răng :

_thằng khốn ,mày hỗn láo hả ,nay tao phải dạy dỗ mày .

_cái thân ko đàng hoàn thì anh đòi dạy ai ?

Thanh tát bốp một cái vào mặt Phong ,vừa đau vừa tức ,Phong cũng định giơ tay đánh lại , thì bà Bảy quờ quạng cố chen giữa hai con để can ngăn , bà cố gỡ tay Phong ra ,Thành vẫn ko chịu thua ,anh ta giằng mạnh tay bà Bảy rồi quát :

_má ... bà buông tui ra ,bữa nay tui phải đánh chết thằng này ,mày ngon lắm ,bữa nay tao cho mày biết tay ,để mày bỏ cái thói coi thường anh em .

Nghe có tiếng cãi vã , mọi người chạy ra nhà bà Bảy ,đến nơi thì ai nấy đều hốt hoảng ,Thanh xô mạnh bà bảy ra để lao vào đánh Phong ,cú xô quá mạnh ,làm bà Bảy mất thăng bằng ,bà ngã xuống ,đầu đập rất mạnh vào kệ chén ,ngã xuống bất tỉnh ,ko biết chính xác đã va vào đâu nhưng máu từ trên đầu bà bắt đầu chảy ra rất nhiều .

Quyên vội đưa tay bịt mắt Bình An lại ,cô chạy ngược ra sân đứng run rẫy ,bà Hai hốt hoảng la lớn ,rồi chạy tới định đỡ bà Bảy lên thì Thanh ở gần hơn ,anh vội quỳ xuống ,nâng đầu bà Bảy ,nhưng cổ của bà như chỉ dính lại phần da ,vì nó cứ dặt dẹo ,lỏng lẻo ,sờ tay ra sau đầu bà Bảy thì Thanh hốt hoảng ,xương cổ của bà đâm thủng lớp da già nua nhăn nheo ấy mà lòi ra ngoài .

Thanh hét lên :

_trời ơi ,má ơi ,má sao vầy nè .

Phong cũng vội quỳ xuống ,ôm bà bảy ,anh lần mò kiểm tra trên đầu bà ,sờ phải đoạn xương cổ đã gãy và lòi ra ngoài ,Phong té bật ra sau ,anh thất thần :

_má....má ơi ....trời ơi ,ông trời ơi .

Phong ngửa mặt ,khóc như gầm lên ,trong mắt anh chợt lóe một tia thù hận ,Phong nghiến răng :

_mày....mày đã giết má ...mày là thằng khốn nạn .

Nhìn quanh trong bếp ,thấy cái ô trầu của bà bảy ,trên đó có con dao nhọn ,sắc bén vô cùng ,con dao bà dùng để bổ cau ăn trầu ,cầm lấy con dao ,Phong điên tiết lao về phía Thanh ,nhát dao cắm phập vào ngực Thanh ,quá bất ngờ trước sự việc xãy ra ,mọi người chưa kịp phản ứng thì thấy Thanh buông bà Bảy ra ,mắt trợn ngược nhìn Phong ,tay anh vịn vào con dao đang cắm trên ngực ,Thanh ngã vật xuống trong miệng sặc ra từng ngụm máu đỏ .

Phong như tỉnh dậy sau cơn ác mộng ,anh đưa bàn tay dính máu của mẹ và anh trai lên ,từng hơi thở đứt quãng trong lồng ngực phập phồng :

_trời ơi ,tui đã làm cái gì vậy nè ? trời ơi ,má ơi ,anh hai ơi .

Chỉ kêu lên có bấy nhiêu rồi Phong gục xuống bất tỉnh ,Lâm và ông tư vội chạy vào nhà ,đỡ Phong ra một bên ,ông tư bắt mạch rồi nói nhanh :

_nó ko sao ,coi thằng Thanh với chị Bảy trước đã .

Thanh còn thở nhưng rất yếu ,còn bà Bảy thì ....ko qua khỏi ,ông tư run run ,giọng gấp gáp :

_út Lâm con về lấy ghe đưa thằng Thanh đi bệnh viện ,còn nước còn tát .

Bà hai vừa khóc vừa chạy vào trong xóm nhờ người giúp ,Ông Tư rút vội cái khăn rằn đang quấn trên đầu rồi choàng quanh con dao ,tay ông giữ chặt để vết thương bớt chảy máu .

Lát sau thì chú Tín cũng chạy vào ,chú đang vét bùn dưới ao để thả cá ,nghe bà Hai nói ,chú ko kịp thay bộ đồ , người đầy bùn đất ,chân ko mang dép ,chạy vào phụ với ông Tư và Lâm khiêng Thanh xuống ghe .

Bà bảy nằm đó ,máu loang ra một vùng ,xác bà lạnh lẽo ,u uất ,người thì chạy đi cho vợ của Thanh hay tin ,người thì lo hậu sự mai tán cho bà Bảy ,Phong thì vẫn bất tỉnh ,mọi người đang xoa dầu sơ cứu cho anh ,Thanh được Lâm ,ông Tư và chú Tín đưa đi ,chưa rõ sống chết thế nào .

Vài bác lớn tuổi thì khiêng bà bảy đặt lên bộ ván ,lau rửa vết máu và thay cho bà bộ đồ mới ,ai cũng bất ngờ và đau xót trước sự ra đi quá đột ngột của bà Bảy .

Ghe chạy đến giữa sông thì Thanh đã trút hơi thở cuối cùng ,chú Tín tái mặt nhìn ông Tư hỏi :

_giờ sao chú Tư ,có đi bệnh viện nữa ko chú ?thằng Thanh nó ngừng thở rồi .

Ông tư xem mạch cho Thanh ,mắt ông đỏ hoe ,lắc đầu :

_ko kịp cứu nó rồi ,thôi ...Lâm quay ghe lại đi con ,cho nó về nhà với gia đình đi .

Thấy ghe mới đi được một lúc đã quay lại ,mọi người cũng đã dự đoán có chuyện ko lành xãy ra ,Thanh được đưa lên bờ thì cô Hoa vợ anh cũng vừa tới ,chưa kịp buộc dây xuồng ,cô nhảy lên bờ ôm xác chồng khóc lên thảm thiết .

Lúc này Phong đã tỉnh ,thấy xác mẹ và anh trai đặt trên bộ ván ,Phong bò lại ,hết khóc tới gào thét ,miệng cầu xin Thanh tha thứ ,cô Hoa lao tới đấm thùm thụp vào ngực Phong :

_chú ác lắm ,chú giết chồng tôi rồi ,chú cút ra đi ,đừng chạm vào chồng tôi .

Phong quỳ xuống ,anh vừa khóc vừa nói với Hoa :

_chị hai ơi ,em lạy chị ,em xin chị ,chị giết em cũng được ,nhưng chị cho em ở lại với má ,với anh hai ,cho em làm tròn nghĩa vụ làm con ,làm em ,rồi em sẽ đi đầu thú ,em lạy chị .

Phong lạy lục van xin Hoa ,cô như ko còn sức để đánh hay mắng Phong nữa ,đôi mắt vô hồn nhìn chồng nằm đó , máu đã thấm ướt cái áo trắng Thanh đang mặc ,phút chốc ,cái xóm nhỏ trở nên buồn thảm ,tang tóc .

Ngày đưa tang ,đoàn người rồng rắn nối nhau trên bờ ruộng nhỏ xíu dẫn ra nghĩa địa ,tiếng than thở ,khóc lóc nghe thê lương đến xót xa ,hôm ấy là một buổi sáng âm u ,hai bên là đồng lúa ,bị gió thổi qua thành từng gợn sóng nhấp nhô ,sương chưa tan ,phía xa xa vẫn mù mù lạnh lẽo .

Đi đầu đoàn người là ông tư ,ông cầm cái chuông ,mỗi câu kinh dẫn hồn vừa dứt là một tiếng chuông ngân vang buồn bã ,theo sau ông là Hoa và Phong ,hai tay Hoa ôm di ảnh của chồng và mẹ chồng , Phong đi kế bên , tay anh đã bị còng lại ,đi hai bên anh là hai người công an ,họ để anh đưa tang mẹ và anh trai xong thì lập tức đưa về Huyện ,tạm giam chờ ngày xét xử .

Bà Hai và các con cũng có mặt để đưa hai mẹ con bà Bảy về nơi an nghỉ cuối cùng ,họ đều có cùng tâm trạng ,đó là sự rai rức ,nhưng ai ở trong hoàng cảnh đó ,thì khó có thể làm ngơ được trước 1 sinh mạng đang bị đe dọa bởi cái chết ,có lẽ bí mật này sẽ bị chôn kín mãi mãi trong lòng mỗi người ,và nó cũng là nỗi ân hận ko thể rũ bỏ hay lãng quên được .

Thọ mệnh là ko thể thay đổi ,nếu cố gắng can thiệp vào thì hậu quả là ko thể tưởng tượng nổi .
 
Kẻ Thắp Đèn Cho Dị Giới
chương 4: truyền nhân


Kể từ ngày bà Bảy và Thanh mất ,cô Hoa vợ hai Thanh về trên nhà bà Bảy ở để nhan khói hàng ngày cho họ ,Phong thì đi tù ,ko rõ là bị xử bao nhiêu năm ,cái xóm nhỏ cũng buồn bã tiêu điều hơn xưa .

Sau cái chết của mẹ con bà Bảy , thì sức khỏe bà Hai sụt giảm thấy rõ ,bà gầy đi nhiều ,phần vì từ giờ trở đi ,trong cái xóm này , bà đã mãi mãi mất một người bạn già , người đã cùng bà hủ hỉ mấy chục năm nay , phần thì có lẽ cái nỗi buồn ,nỗi ân hận trong lòng ,rằng chính bà đã gián tiếp hại chết mẹ con bà Bảy .

Thấy sức khỏe của bà ko còn tốt như xưa , nên các con ko để bà ra tiệm phụ bán hàng nữa , Ngọc hàng ngày ra tiệm vải trông coi việc mua bán , Quyên thì thay bà Hai đi chợ huyện lấy vải với út Lâm ,để Bình An ở nhà cho bà Hai trông chừng .

Còn Bình An thì cô bé cũng bắt đầu những ngày tháng kinh hoàng ,bởi dường như tất cả những âm hồn khắp nơi đều tụ tập về nhà bà Hai ,dù ông Tư đã làm phép trấn yểm quanh nhà , khiến cho chúng ko vào được ,nhưng như vậy ko có nghĩa là con bé ko nhìn thấy chúng và ko thể ko sợ hãi.

Con bé tội nghiệp ,ko dám bước chân ra khỏi nhà ,cũng ko còn sang nhà chú Tín trong xóm để chơi nhà chòi với thằng Nhân nữa ,còn thằng Nhân thì dạo này cũng ít khi vào chơi với Bình An ,nó nói con bé làm cho nó sợ ,vì có khi hai đứa đang ngồi chơi cùng nhau , thì bất chợt Bình An lại đưa tay ngoắc ngoắc ai đó và bảo :

_bạn vô đây chơi với tụi mình nè ,ko có ai la bạn đâu ,đừng sợ .

Nhưng thằng Nhân nhìn ra sân thì ko có ai hết ,nó hỏi :

_ủa An ,cưng kêu ai vô chơi vậy ?

_dạ em kêu bạn kia kìa ,đó ..bạn đang đứng chỗ gốc mít ngoài sân kìa anh Nhân .

Thằng Nhân sợ hãi lắm ,vậy là nó quăng đồ chơi xuống đất ,chạy một mạch về nhà ,mấy ngày ko thấy nó qua chơi với bé An ,bà hai cũng ra thăm ,tưởng nó lại bị bệnh ,nhưng khi nghe nó nói lý do thì bà Hai lại âm thầm thở dài ,cũng ko thể trách con người ta ,mà bà lại thấy thương cho cháu mình ,bà khao khát con bé được sống bình thường yên ổn ,bà tâm nguyện nếu có thể hy sinh cái mạng già này để đổi lấy bình yên cho cháu bà thì bà cũng đồng ý .

Nhưng bà biết và hiểu sâu sắc rằng ko thể thay đổi số mệnh ,bởi bà đã chứng kiến cái hậu quả quá tàn khốc ,vì vậy nên bà chỉ biết ở nhà chăm sóc con bé thay cho Quyên mà thôi .

Thế nhưng ở cái tuổi hiếu động đó ,thì bà hai cũng khó mà giữ nó ở yên một chỗ được lâu ,và rồi đúng với câu nói ,”cái gì đến nó cũng phải đến” .

Đó là một ngày định mệnh khiến cho cuộc đời Bình An bị buộc phải rẻ sang một trang mới ,cùng những thử thách đầy cam go với số phận của chính mình khi con bé chỉ mới tròn 5 tuổi .

Trông cháu mãi cũng mệt mỏi nên bà nằm trên võng rồi thiếp đi lúc nào ko biết ,đang ngồi chơi với 1 đàn châu chấu được út Lâm thắt bằng lá dừa , thì Bình An nghe sau nhà có tiếng người gọi tên mình ,con bé đang chơi thì quay ra nhìn ,sau nhà là một cô gái trẻ ,đôi mắt trắng dã ,miệng đang cười rất tươi nhìn nó ,cô ấy đưa tay vẫy vẫy :

_ra đây ...ra đây... chơi với cô đi ,ra cô cho kẹo “thèo lèo” nha .

Nghe nói có bánh , con bé đứng lên ,lững thững đi ra ,nó liên tưởng đến miếng kẹo thèo lèo được làm bằng đậu phộng và đường thơm phức ,ăn cứ giòn tan trong miệng ,thì ko cưỡng nổi mà đi theo .

Nhưng vừa đến cái tấm rào bằng tre , cao qua khỏi đầu thì nó phải dừng lại ,vì ko có cách nào leo qua được ,chính vì sợ cháu hiếu động chạy lung tung ,nên út Lâm đã rào xung quanh nhà lại cho an toàn ,thấy con bé cứ loay hoay mãi mà ko ra được ,cô gái kia nhẹ giọng xúi giục :

_bám tay lên rào ,leo qua đi ,nhanh lên ,cô có nhiều kẹo lắm nè .

Nhìn qua kẻ hở của những thanh tre ,nó thấy tay cô gái đó cầm 1 nắm kẹo ,cũng chẳng hiểu bằng cách nào ,nó lại leo lên được ,nhưng tiếp đất thì ko êm ái chút nào ,cái thân hình tròn trịa ấy rớt phịch xuống đất ,tuy hơi đau ,nhưng nó gan lì lắm ,nó ko khóc ,nó đứng nhìn cô gái đó ,cũng ko mở miệng xin kẹo .

Lúc này cô gái đã lùi lại một đoạn ,tay vẫn cứ vẫy vẫy Bình An đi theo mình ,con bé vừa bước ra khỏi bật thềm vài bước thì xung quanh bỗng dậy lên những tiếng ồn ào ,huyên náo như người ta họp chợ buổi sáng ,từ trên những cây cối quanh nhà ,cành lá xôn xao như đang có một trận gió lớn khi trời bắt đầu chuyển mưa ,ban đầu con bé nhìn thấy ,chỉ là những cái chấm màu đen to bằng cái tô ,dần dần chúng to hơn và cũng bắt đầu đông hơn ,tiếng nói của chúng cũng nghe rõ hơn ,hình hài từng người cũng dần dần rõ rệt .

Sợ hãi con bé lùi lại ,định trèo vào trong ,nhưng lính quính thế nào ,cứ leo lên lại bị ngã xuống ,đầu gối va vào nền sân xi măng trầy xước rướm máu ,những bóng đen đó ngày càng đến gần hơn ,lúc này con bé bắt đầu nhìn rõ được mặt mũi của chúng .

Tất cả chúng đều có tứ chi ko lành lặn ,kẻ mất đầu ,người mất tay ,có người mất cả hai chân ,họ như những con khỉ truyền từ trên cây xuống đất ,rồi một số người như những cái nấm sau mưa lại từ dưới đất trồi lên ,họ thi nhau quờ quạng ,bò lết đến chỗ con bé đang bất lực ngồi bệt xuống sân mà chịu trận .

Cô gái có đôi mắt trắng dã kia cũng đang đứng nhìn nó ,nhưng ngoại trừ đôi mắt hơi đáng sợ và làn da trắng tinh kỳ lạ ra , thì tất cả đều bình thường ,nhớ lại lúc bà Bảy còn sống , mỗi khi Phong đi làm ko kịp về nấu cơm cho bà ,thì con bé hay cùng mẹ ra nhà bà Bảy cho bà thức ăn ,tiếp xúc nhiều với ánh mắt của bà nên con bé cũng quen ,lại được nghe mẹ kể do bà ko có tiền chạy chữa nên mắt mới bị mù và có màu trắng như vậy ,nó lại càng thương bà hơn .

Đây là lần thứ 2 con bé gặp cô gái ấy ,nhưng nó ko sợ cô ta ,nó ngây thơ nghĩ cô giống bà Bảy ,cũng bị mù vì ko có tiền chữa bệnh .

Cô gái đứng đó nhìn nó với nụ cười lạnh lẽo ,tà ác ,bỗng con bé la lên ,nó cuống cuồng chạy lại chỗ cô gái ,trong mắt nó thì cô gái ấy là một cô gái đáng thương ,tốt bụng , nó nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô ,vừa thở dốc vừa nói :

_cô chạy vô nhà với cháu đi ,đừng ở đây ,họ là người xấu ,họ sẽ bắt cả cô đó .

Trên gương mặt trắng xanh ấy ,thoáng có chút giật mình ,nụ cười đắt ý ban nãy của cô ta chợt tắt ngấm ,nhưng khi chân cô còn chưa kịp chạm tới bật thềm thì một tiếng ầm vang lên ,một tia sét đánh thẳng xuống chỗ hai bàn tay đang nối lấy nhau ,cố dắt díu nhau chạy về phía sân nhà của Bình An ,tia sét khiến cho cô gái bị văng ra xa , quanh người bốc khói xám xịt ,những bóng đen kia cũng bất chợt dừng lại ,vì trước mặt chúng là một người vô cùng cao to ,tay phải cầm một thứ trông như cái búa tạ lớn ,tay trái cầm 1 cây nhỏ hơn ,trông như cái đục gỗ của mấy ông thợ mộc ,đứng sừng sững trước mặt bé An ,chặn họ lại .

Vì người đàn ông to lớn kia đứng quay lưng lại với con bé , nên nó ko thấy được mặt mũi của ông ,những bóng đen ko dám tiến tới nữa ,nhưng chúng cũng ko bỏ đi ,sợ hãi nhưng con bé vẫn đưa mắt nhìn ra chỗ cô gái đang nằm ,nó khóc lóc :

_cô chạy vào đây đi ,nhanh đi cô .

Như lấy hết sức ,cô gái đó đứng lên ,nhìn về lũ quỷ đen ngòm kia ,cô phất tay rồi bảo :

_các người đi hết đi .

Bỗng chúng lùi lại ,tan biến vào ko trung ,cô quay lại nhìn con bé trân trân một lúc ,rồi nở một nụ cười ,nó rất khó tả ,nụ cười ấy giống như một kẻ lang thang bao năm lạc lõng ,trơ trọi ở xứ người vừa gặp lại một người thân ,nó gượng gạo nhưng vui vẻ và chan hòa lắm ,rồi cô biến mất trong nỗi lo lắng của con bé ,nó cứ đinh ninh cô bị bọn ma quỷ xấu xí kia bắt đi ,nó khóc to hơn ,làm cho người đàn ông kia quay mặt lại ,ông ta hỏi :

_ngươi có sao ko ?

Lúc này con bé vô cùng hãi hùng ,bởi từ phần cổ trở xuống thì ông ta mang hình dáng con người ,nhưng cái đầu thì vô cùng kỳ dị ,với đôi mắt lồi và to như hai cái bánh bao đính hai hạt tiêu đen bé xíu ,nhìn chẳng có chút gì hợp lý hay cân bằng , ông ta ko có miệng mà phải gọi là mỏ ,bởi nó nhọn như mỏ chim ,cũng ko có mũi hay lỗ tai ,tóc thì lỉa chỉa ,cọng xanh, cọng đỏ mọc như rễ tre ,con bé chỉ kịp hét lên một tiếng lớn rồi ngất lịm .

Bà Hai nghe tiếng hét thì giật mình thức dậy ,bà vội chạy khắp nhà tìm con bé ,và rồi thấy con bé đang nằm ngoài sân ,bà nhảy qua cái rào tre ,chạy ra bế con bé lên ,vừa khóc bà hét thật lớn gọi chú Tín giúp đỡ .

Nghe tiếng bà Hai ,cô Oanh vợ chú Tín quăng cái rỗ rau chạy qua ,thấy bà Hai khóc bù lu bù loa ,bé An thì nằm trên bộ ván gỗ trán lấm tấm mồ hôi ,bà Hai vội lấy chai dầu thoa cho con bé ,do quýnh quán nên chỗ nào bà cũng bôi đầy dầu ,thấy vậy cô Oanh giật lấy chai dầu :

_trời ơi ,bác Hai bôi nhiều quá nóng chết con nhỏ mất .

Bà học theo ông Tư bấm nhân trung cho con bé ,lúc sau thì nó từ từ tỉnh lại ,nó ôm chặt bà Hai khóc nấc lên ,bà cũng khóc ,cố dỗ dành con bé :

_nín đi con ,ngoại đây rồi ,con đừng sợ ,An ngoan ,nín đi con .

Những ngày sau đó con bé cũng ko nói nó đã nhìn thấy gì , cũng chẳng biết thứ con bé thấy trông chúng nó gớm ghiếc thế nào ,mà kể từ hôm đó , cứ mỗi lần nhìn thấy thì con bé lại lăn ra ngất vì sợ ,có những đêm đang ngủ ,con bé bật ngồi dậy ,dạ lên một tiếng rõ to ,rồi nhanh như sóc nó tuột xuống giường ,toan chạy ra mở cửa nhưng do chốt gày ở khá cao so với con bé nên nó cứ nhắm mắt đứng đó ,tay cứ lần theo mép cửa để tìm cách mở ,nhiều lần như vậy khiến cho cả nhà ko ai dám ngủ ,thay phiên nhau thức để canh chừng con bé .

Mệt mỏi và lo sợ ,cuối cùng mọi người quyết định đưa con bé ra gửi cho ông tư , vì Quyên là phụ nữ , ko tiện ở lại trong am ,nên mấy ngày đầu út Lâm phải ở ngoài am cùng con bé cho nó quen dần ,nhưng chỉ sau mấy ngày thì con bé khiến cho ông Tư và mọi người bất ngờ ,nó nghiêm nghị bảo út Lâm :

_út về nhà với ngoại đi ,con ở đây với ông Tư được rồi ,út về chăm sóc cho mọi người dùm con nha .

Cái giọng nói con bé tuy còn non nớt ,nhưng cái tính quyết đoán và mạnh mẽ lại khiến mọi người vừa thương vừa buồn cười ,út Lâm xoa đầu Bình An :

_trời ,xạo quá đi ,bài đặt dặn dò nữa chứ ,đó giờ chỉ có mọi người chăm cho con chứ con có chăm được ai đâu mà bữa nay bày đặt dặn út nữa chứ .

Con bé giọng ko phục ,phản ứng lại :

_con có chăm mọi người mà ,con có ngoáy trầu cho ngoại nè ,rót nước cho má hai với mẹ Quyên ,rồi út say rựu con có lấy vôi ăn trầu của ngoại vẽ dưới bàn chân cho út nhanh tỉnh dậy nữa nè .

Ông Tư cười tán thưởng con bé :

_cha cha ...ngoan mà còn giỏi nữa nghen út Lâm ,bởi vậy ko có được coi thường à nghen .

Ôm cháu vào lòng ,út Lâm nghiêm mặt hỏi lại :

_con có chắc là ở đây một mình với ông tư được ko đó ,đừng có đang ngủ nữa đêm khóc đòi về nghen .

Con bé trả lời chắc nịch :

_con sẽ ko khóc ,ko đòi về ,khi nào những người kia bị đuổi đi hết thì con mới về .

Lâm thở dài ,anh biết ông Tư đã bằng mọi cách để giúp cho con bé và gia đình anh ,tuy chúng ko vào được nhà ,nhưng có lẽ chúng quá đông và giống như ngày một kéo tới nhiều hơn nữa ,đúng với câu nói đuổi mãi ko hết nên mới để con bé ra đây ở ,nghe cô bé nói ,ông Tư cười :

_đúng rồi đó ,đệ tử của ông Tư là phải mạnh mẽ như vậy ,vậy thì mới mong sau này thay ông giúp đỡ mọi người và bảo vệ người thân của con chứ ,con yên tâm ,khi con mạnh mẽ rồi thì con có thể tự đuổi chúng đi ,và ko có ai dám đến gần hù dọa con nữa .

Xoa đầu con bé ,ông cười mãn nguyện ,ông nghĩ đã đến lúc ông làm đúng công việc của người thầy ,đó là truyền dạy sở học cả đời của ông cho con bé ,nhưng nghĩ cũng thật kỳ lạ ,từ khi ra ngoài am ,con bé ko còn giật mình khóc thét lúc nửa đêm hay bị mộng du đi lung tung như lúc ở nhà nữa ,út Lâm nhìn Bình An rồi hỏi lại lần nữa :

_con chắc là ở đây 1 mình được ko ,vậy út về nha ,sáng mai út lại ra thăm con nghen

_dạ chắc ,út về đi ,mai út với mẹ ra thăm con nha .

_ừ ,mai út với mẹ ra thăm con ,con ở đây ngoan nha .

Đứng trên bờ nhìn út Lâm xuống xuồng bơi đi ,mặt con bé vẫn tỉnh bơ ,còn út Lâm thì cố bơi cái xuồng đi nhanh hơn ,vì anh thấy sống mũi bắt đầu cay xè ,trong đôi mắt ,nước đã lưng tròng ,thương cho con bé ,còn nhỏ đã phải xa người thân ,người thì vì quá nghèo mà ko nuôi nổi con nên đem bỏ trên chùa ,hay đem đi cho ai hiếm muộn con cái để họ nuôi ,đằng này ,nhà cậu có điều kiện nuôi dưỡng con bé thì vẫn phải dứt ruột gửi lại cho người ta ,vì cái gì đây ? vì an toàn và bình yên của con bé .

Suy nghĩ miên man một lúc ,Lâm vội lau nước mắt ,rồi anh bật cười tự an ủi :

_Mình lớn đầu rồi mà ko bằng đứa con nít 5 tuổi nữa ,mà cũng gần nhà ,nhớ nó thì ra thăm chứ xa xôi gì mà khóc lóc ko biết .

Về đến nhà ,thấy bà Hai và 2 chị đang ăn cơm chiều ,Lâm bước lên mặt anh vẫn buồn :

_thưa vú con mới về ,ủa sao mọi người ăn cơm trễ vậy ?

Quyên thấy Lâm về thì lo lắng :

_em về giờ này có chuyện gì vậy ? rồi con An một mình ngoài đó thì làm sao .

Lâm cười buồn :

_nó kêu em về nhà đi rồi ngày mai đưa chị ra thăm nó , còn kêu em về chăm sóc mọi người đi , mà lúc em về nó ko khóc luôn đó ,chị coi nó ghê hong .

Ai cũng lo lắng ,vì con bé còn quá nhỏ ,tuy cách nhà ko bao xa nhưng khi ko có người thân bên cạnh ko biết con bé sẽ thế nào ,Quyên gật gật đầu :

_nếu như con bé có thể tự mình mạnh mẽ như vậy ,thì chúng ta cũng ko nên tỏ ra quá lo lắng sẽ lại khiến cho nó yếu đuối ,dựa dẫm ,cứ để nó ở đó ,nếu mai mà ko ổn thì út Lâm lại ra đó với nó vậy .

Ngọc bỏ chén cơm đang ăn dở xuống bàn ,cất giọng buồn bã :

_cái quan trọng là nó phải ở đó bao lâu ,ko lẽ cứ để nó ở đó luôn sao ,rồi lớn lên còn học hành ,tin thì cũng tin ,mình cầu khẩn ông bà tổ tiên mà nó ko khỏi thì mình thử đem nó điều trị bên tây y coi sao , sợ ko biết đầu óc con nhỏ có làm sao ko ,hay là bữa nào đưa nó qua thị xã khám đầu cho nó ,coi có cách điều trị ko ,nếu như bác sĩ nói nó bình thường thì mình cũng đỡ lo ,còn như có bệnh thì cũng biết sớm mà chữa ,chứ ko lẽ mình để nó ở trong am tới lớn sao vú .

Bà Hai cũng bỏ chén cơm ,bà nhìn Ngọc rồi khẽ gật đầu :

_bây nói cũng đúng ,nhưng sợ nói là đi khám thì ông Tư sẽ tự ái ,vì ông đã bắt mạch cho con nhỏ nhiều lần rồi ,hồi xưa giờ ổng trị bệnh có tiếng ở đây ,tụi bây có đau ốm gì cũng nhờ thuốc của ông Tư mà lớn lên đó .

Lâm chen vào :

_hay là mình nói với ông Tư là vú đi lấy vải ,nên ghé rước con An cho nó đi theo chơi ,rồi dặn con nhỏ đừng nói gì hết ,nó kín miệng lắm ,dặn là nó ko nói câu nào luôn đó vú .

_thôi vậy cũng được ,mà bây ăn cơm chưa ,lên ăn với vú luôn

_nãy con ăn cơm với ông Tư ngoài am rồi ,vú với hai chị ăn đi .

Nói rồi Lâm lên võng nằm ,căn nhà này thiếu đi Bình An bỗng dưng trầm buồn hẳn ,nhìn lên đầu tủ ,cái rỗ tre đựng mấy con cào cào hôm nay đã khô lại thành màu xám ,ko còn màu xanh của lá mới ,ko có bé An ,mỗi lần nằm võng Lâm thấy thiếu đi niềm vui ,nó tinh nghịch lắm ,thấy Lâm chuẩn bị đi lại cái võng là nó cứ chạy trước tranh cho bằng được ,tiếng cười nói cứ rộn rả khắp nhà .

Hôm sau bà Hai và Quyên cùng út Lâm ra am đón bé An ,nghe được đi thị xã chơi con bé vui lắm ,bà Hai quay sang ông Tư nhẹ giọng hỏi :

_đêm qua nó có quấy khóc gì ko cậu tư ? tui ở nhà mà ngủ cũng ko được ,sợ ko có út Lâm nó khóc la um xùm làm cậu mất giấc ngủ .

Ông Tư xoa đầu Bình An rồi trả lời :

_tối qua sau khi hai thầy trò tui đọc kinh xong thì nó ngủ tới sáng đó chị Hai ,ngoan lắm ,ko có khóc đâu .

_con cám ơn ông Tư nhiều lắm ,ko có ông thì gia đình con ko biết làm sao ,gửi con nhỏ ở đây con ngại quá ,nhưng về nhà thì nó ko có đêm nào ngủ được yên cả (Quyên )

_đây là trách nhiệm của người làm thầy ,hồi xưa đó ,ông cũng từng này tuổi thôi ,mồ côi cha mẹ trong chiến tranh loạn lạc ,được thầy ông đem về nuôi dưỡng dạy dỗ mới có ngày hôm nay ,đã ko nhận nó làm đệ tử thì thôi ,mà nhận rồi thì có chút chuyện nhỏ này đâu có gì to tác đâu bây ,với lại nó ngoan lắm đó ,bây hỏi út Lâm coi ,sáng ra cũng phụ ông phơi thuốc ,rồi cũng biết lau bàn phật nè ,giỏi lắm à nghen con .

Ông sửa lại vạt áo của Bình An cho ngay ngắn , bên hông đeo cái túi nâu ông Tư may cho ,chỉ khác là bên trong chẳng có kinh sách gì ngoài bánh kẹo ,ông cười nói với Quyên :

_ông tính nay mai gì ông dạy nó tập lội đó ,mình sống ở vùng sông nước phải giỏi lặn lội mới được ,chừng nào có ra am thì đem cho ông Tư hai trái dừa khô ,lựa trái bự một chút ,để ông cột lại cho nó nằm lên tập bơi cho dễ ,mà thôi ,đi nhanh để nắng đó .

Đứng dưới ghe ,Bình An vẫy tay chào ông Tư ,chiếc ghe vừa khuất ,ông Tư quay vào trong am ,lấy ra một cuốn sổ ,chẳng biết ghi chép gì mà miệt mài chăm chú lắm ,nắng đã vàng rực khắp sân ,những tảng vuông màu xám của thuốc nam được phơi dưới nắng ,bốc lên một mùi dìu dịu của cây cỏ ,ngoài mé sông cây bồ đề đang dang cành lá sum xuê đón gió ,tiếng lá reo lao xao khiến cho khung cảnh mát mẻ và bình yên đến lạ kỳ.

Cầm trong tay tờ giấy khám bệnh của Bình An ,nhà bà Hai mỗi người một tâm trạng ,nhưng có vẻ vấn đề của con bé vẫn nan giải khi bác sĩ kết luận là con bé rất bình thường ,ko bệnh tật mà còn nhanh nhẹn và thông minh .

Ai cũng có cùng một suy nghĩ và mong muốn rằng đó chỉ là một căn bệnh ,để con bé còn có hy vọng được chữa lành ,nhưng ko ,họ đau lòng nhận ra rằng có một căn bệnh ko thể nào chữa khỏi ,căn bệnh đó chính là :duyên nghiệp .

Cả ngày chơi ngoài tiệm vải ,đến chiều mọi người lại đưa Bình An quay lại am ,khi mọi người xuống ghe về ,con bé chỉ đứng nhìn ,mặt nó hơi buồn nhưng tuyệt đối ko khóc ,thấy vậy út Lâm hỏi :

_con có muốn út ở lại đây với con ko ?

Nó cố nặn ra một nụ cười rồi trả lời :

_con ở đây một mình được rồi ,út về nhà với ngoại và hai mẹ đi .

Quyên thương con lắm ,nhưng cô hiểu hơn ai hết rằng con bé cần phải học cách mạnh mẽ ,tự lập ,bởi cuộc đời sau này của con sẽ gặp nhiều trắc trở hơn nữa ,vì vậy cô phải cắn răng để con lại .

Khi mọi người đi khuất ,con bé bắt đầu ôm ông Tư khóc ,ông thấy thương cho con bé ,còn nhỏ đã biết kìm chế để cho người thân yên tâm về mình ,khóc xong nó nói với ông Tư :

_con muốn út về bảo vệ mọi người ,nhà con có rất nhiều người xấu ,nên con sợ út ở đây thì ở nhà bà ngoại với hai mẹ của con ko ai bảo vệ .

Nghe mắt mình cay cay ,ông tư vừa thương vừa mừng ,có lẽ trời đã cho ông một đứa đệ tử có tấm lòng yêu thương nhân hậu ,như để ông an ủi cái thân phận ko vợ ko con của mình .

Từ hôm đó con bé ở hẳn ngoài am ,ngày nào người nhà bà Hai cũng đi thăm con bé ,ông Tư cũng ko dạy cho Bình An những pháp môn trong huyền đạo , mà ông lại rèn luyện cho con bé những bài học rất bình thường ,đôi khi có phần hơi kỳ lạ .

Khi thấy con bé bắt đầu bơi lội giỏi thì ông lại tập cho con bé nhịn thở dưới nước ,mỗi ngày phải chạy quanh am 5 vòng với hai chân được buộc hai bao cát ,và trọng lượng cũng được tăng dần mỗi tuần ,dạy cho nó leo cây sao cho nhanh và an toàn nhất có thể ,và cây bồ đề dưới mé sông là nơi thực hành những bài tập lý tưởng của con bé ,ông Tư cũng tính toán kỹ rồi ,lỡ có hụt tay thì nó cũng chỉ rơi xuống nước nên ko lo bị thương .

Mỗi lần ra thăm ,người nhà ai cũng xót lắm ,nhìn con bé gầy hơn ,nước da trắng trẻo bắt đầu rám nắng ,dù vậy con bé nhanh nhẹn và có vẻ trưởng thành hơn tuổi rất nhiều ,thấy bà Hai mắt đỏ hoe sắp khóc nhìn cô cháu gái ,ông Tư cười :

_dù là chống lại cái gì thì cũng cần có một thân thể khỏe mạnh và một tinh thần tỉnh táo ,mọi người yên tâm đi ,số phận của nó đã khác người như vậy ,thì phải cố gắng gấp nhiều lần so với người bình thường ,chỉ có cách đó thì sau này lớn lên mới mong sống yên một chút .

Dù có xót con cháu nhưng họ thấy con bé ko có vẻ gì là chán nản ,mà ngược lại nó còn tỏ ra hứng thú với các bài học mà ông Tư dạy cho ,nên ai cũng tin tưởng giao nó cho ông giáo huấn .

Là đứa thông minh nên kinh sách chỉ đọc qua vài lần là con bé đã thuộc ,ông cũng dạy cách phân biệt cây thuốc ,cách ngửi mùi cây lúc nó khô và tươi ,dạy những bài thuốc trị cảm mạo thông thường ,rồi đến những bài thuốc khó hơn ,cứ như vậy thời gian trôi nhanh trong sự bận bịu của ông và con bé .

Bây giờ Bình An đã là một cô bé học tiểu học ,buổi sáng thì đi học ,trưa lại về am ông Tư , mỗi buổi chiều ông đều dạy cho An học võ ,và luôn dặn dò nghiêm khắc rằng :

_nếu đó ko phải là việc ảnh hưởng đến sống chết thì ko được dùng võ học đánh người ,nếu phạm phải qui định sẽ bị phạt .

Và cái hình phạt mà ông nói đến đó chính là chép kinh sách ,đọc văn tự với chữ hán nôm và những cổ ngữ ,An bây giờ đã thông thạo hầu hết các cổ ngữ ,chữ hán và các bài thuốc cũng như từng loại cây thuốc ,học cách thăm mạch ,phân biệt độc dược và cách hóa giải .

Điều khiến con bé tò mò nhưng chưa một lần dám hỏi ông Tư ,đó là ông cứ hay cặm cụi ngồi viêt gì đó ,nhiều lần Bình An muốn giúp ông nhưng ông ko cho ,nơi ngăn cách căn phòng ông với cái chõng tre An ngủ mỗi tối chỉ là một bức màn bằng vải mỏng ,ấy vậy mà tôn trọng sư phụ ,cô bé chưa một lần vén màn bước vào bên trong .

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua ,cho đến một hôm cô bé về thăm nhà và gặp lại cô gái mắt trắng năm xưa ,nhưng bây giờ Bình An cũng đủ lớn để biết cô ta là gì ,dù vậy ,nghe lời thầy dạy nên cô bé phớt lờ sự có mặt của cô gái đó ,cô gái ấy cũng ko đến gần An , nhưng cô ta luôn nhìn An với gương mặt mỉm cười rồi lại biến mất .

Dù rất tò mò và nhiều lần kể lại cho ông Tư nghe ,nhưng câu nói mà Bình An nhận lại chỉ là :

_người ko phạm ta ,ta cũng ko phạm người ,cuộc đời là những ngày đầy thị phi rắc rối ,điều gì cũng để trong lòng mà chú ý thì sẽ phân tâm ,cái gì ko ảnh hưởng bản thân ,nếu cho qua được thì cứ làm ngơ mà cho qua đi con .

Dù vậy cô bé cũng ko khỏi tò mò về cô gái đó ,cô ta là ai ,tại sao lại xuất hiện ở đây ,tại sao khi cô ta xuất hiện thì lũ quỷ kia như tản ra ,ko dám đứng gần dòm ngó Bình An nữa ,bao nhiêu câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu mỗi khi An về nhà
 
Back
Top Bottom