Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi

Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 10



Đại phu nhân khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm sắc bén, không chút do dự, rạch một nhát vào cánh tay mình.

Máu phun ra xối xả.

Một hai giọt bắn lên mặt tôi, còn ấm nóng.

Một miếng thịt đẫm máu rơi từ cánh tay Đại phu nhân xuống.

Đại phu nhân rên lên một tiếng, nhặt miếng thịt đó lên, dùng hết sức ném về phía góc đông nam trong sân.

Đám quái vật như những con thú đói lâu ngày, ào ào xô đến miếng thịt, tham lam nuốt chửng, nước dãi chảy đầy đất.

Mặt Đại phu nhân trắng bệch, bà nghiến răng nói, "Những quái vật này thích ăn thịt phụ nữ, chúng tôi sẽ dụ chúng đi, kéo dài thời gian cho cô."

Đằng sau Đại phu nhân, Tam di thái và mấy người khác như đã quyết tâm, gật đầu kiên định.

Ngay cả Xuân Hoa vốn nhút nhát cũng gật đầu quả quyết.

Quái vật bên ngoài vô số kể, những thân hình trắng xóa chen chúc nhau, tranh giành miếng thịt. Chỉ một lát, miếng thịt nhỏ Đại phu nhân ném ra đã bị ăn sạch.

Tôi nhìn Đại phu nhân gầy yếu, nước mắt không kìm được trào ra, "Quái vật nhiều như vậy, các chị... các chị sẽ chết mất."

Đại phu nhân khẽ cười, "Chúng tôi bị nhốt ở đây quá lâu rồi, lâu đến mức đã bị hậu trạch Lâm phủ đồng hóa. Dù có vượt qua trò chơi này, chúng tôi cũng không thể thoát ra được."

Tôi tròn mắt, tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn khôn tả.

Đại phu nhân vẫn nói tiếp.

"Không chỉ những người chơi chúng tôi, mà cả Đại phu nhân thật, Nhị phu nhân, Tam di thái, Lục di thái, Xuân Hoa, Thu Thực, và mọi người phụ nữ trong hậu trạch này, họ đều bị giam cầm ở đây quá lâu.

Mất tên tuổi, mất tự do, sống chết đều bị giam hãm trong mảnh đất chật hẹp này.

Lâm phủ suy tàn, nhưng những cuộc tranh đấu trong hậu trạch vẫn lặp đi lặp lại.

Chúng tôi không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, chỉ muốn chấm dứt vĩnh viễn vòng lặp vô tận này."

Dù không hoàn toàn hiểu ý nghĩa lời nói đó, nhưng đôi mắt trong veo của họ lại sáng ngời, thuần khiết, như có thể gột rửa mọi tội lỗi và bóng tối trên đời.

Tôi ôm lấy trái tim sôi sục, gật đầu mạnh mẽ, "Nhất định chúng ta sẽ làm được."

31

Đại phu nhân mở cửa bước ra đầu tiên.

Mùi máu tanh nồng trên người Đại phu nhân lập tức thu hút tất cả quái vật, những sinh vật khổng lồ, tr@n truồng điên cuồng lao đến, cắn xé thịt da bà.

Chỉ trong chốc lát, bà đã bị chôn vùi trong núi thịt trắng xóa.

Tiếng nhai thịt, gặm xương vang lên, rợn người.

"Bà ấy không chịu được lâu đâu, chúng ta phải đi nhanh."

Thu Thực cõng tôi, chạy nhanh ra ngoài, phía sau là Tam di thái và mấy người khác.

Vết thương hôm qua của tôi quá nặng, để tiết kiệm sức lực cho tôi, họ đã nghĩ ra cách này.

Quái vật quá nhiều, dù Đại phu nhân dâng cả thân thể cũng không đủ thỏa mãn chúng.

Mấy con quái vật lang thang ở rìa núi thịt không kiếm được thức ăn, nhanh chóng hướng ánh mắt về phía chúng tôi.

Thấy mấy con quái vật sắp lao tới, Lục di thái chặt đứt nửa cánh tay, ném mạnh ra phía sau.

Máu bắn tung tóe, gần như nhuộm đỏ cả người bà, bà cắn chặt môi, giọng nói như bật ra từ cổ họng, "Phần còn lại giao cho các người rồi."

Nói xong, bà chạy ngược lại một đoạn, cắt một miếng thịt từ đùi, ném ra phía sau.

Đám quái vật lập tức xông đến.

Bà lại chạy tiếp, cắt thêm miếng thịt.

Quái vật lại đuổi theo.

Cứ thế, mấy con quái vật phía sau bị dụ đi xa.

32

Tiếng gió rít bên tai, xen lẫn tiếng thở gấp của Thu Thực và tiếng thét đau đớn của Xuân Hoa phía sau.

Tam di thái và Nhị phu nhân đều đã chết, Xuân Hoa cũng đang bị quái vật ăn thịt.

Giờ chỉ còn lại tôi và Thu Thực.

Từ đường càng lúc càng gần, quái vật cũng ngày càng nhiều.

Thu Thực luồn lách khéo léo, lẩn tránh những con quái v*t t* l*n nhưng chậm chạp.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến cửa từ đường.

Nhưng ở đó có một bóng người đứng chờ.

Là Lão gia.

Không giống những quái vật, Lão gia có hình dáng bình thường, mặc chiếc áo màu vàng chói, gương mặt không chút biểu cảm.

Nhưng khí chất nguy hiểm tỏa ra từ người lão còn mãnh liệt hơn bất kỳ con quái vật nào trước đó, áp lực khủng khiếp khiến tôi gần như không thể nhúc nhích.

Tôi không nghi ngờ gì, chỉ cần Lão gia khẽ động ngón tay, tôi và Thu Thực sẽ nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Sức mạnh lão ta sở hữu vượt xa trí tưởng tượng con người. Dù giữ hình dáng người, nhưng còn đáng sợ hơn bất kỳ quái vật nào.

Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ.

Toi rồi!

Không thể chạy thoát!

33

Lão gia từng bước tiến lại gần.

Tôi và Thu Thực nhìn nhau, thấy nỗi kinh hãi giống nhau trên gương mặt đối phương.

Hình ảnh Đại phu nhân, Lục di thái, Tam di thái và Xuân Hoa đau đớn thét lên hiện lên trong đầu tôi, lẽ nào họ chết oan uổng sao?

Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập.

Trong chớp mắt, Lão gia đã đứng sát trước mặt.

Thu Thực yếu ớt đứng che chắn cho tôi.

Lão gia chỉ khẽ vung tay, ném Thu Thực sang một bên, máu tuôn xối xả từ ngực cô ấy, nơi đó xuất hiện một lỗ thủng lớn.

Một trái tim còn ấm, đang đập rộn ràng xuất hiện trong tay Lão gia.

Lão ta dùng tay không móc tim Thu Thực.

Tôi bỗng hoang mang.

Tất cả đều chết rồi sao?

Chỉ còn mình tôi sao?

Suốt thời gian qua, họ liên tục cứu tôi khỏi hiểm nguy, còn tôi chỉ biết trốn sau lưng họ.

Sao tôi hèn nhát thế này?

Họ đặt hết hy vọng vào tôi, nếu tôi dũng cảm hơn, liệu họ có phải chết không?

Ít nhất... có lẽ không phải chết đau đớn thế này.

Lão gia thực sự không thể đánh bại?

Thực sự không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được sao?

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi chợt nhớ lời Thu Thực từng nói.

"Nếu không có khế ước bán thân thì không thể rời đi, chỉ có thể sống là người của Lâm phủ, chết làm ma của Lâm phủ."

Nhưng nếu có khế ước bán thân thì sao?

Có phải sẽ không còn làm ma của Lâm phủ nữa không?

Tôi nhìn những bộ xương trắng xung quanh, suy nghĩ.

Những bộ xương này xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Nếu Lão gia và đám quái vật có thể tự do hành động, thì những thi thể phụ nữ chết trong hậu trạch cũng có thể cử động.

Chỉ là có thứ gì đó trói buộc họ.

Và thứ đó, giờ tôi đã hiểu, chính là khế ước bán thân!

Nghĩ thông suốt, tôi quay người chạy.

Trong phòng Đại phu nhân có khế ước, tôi phải lấy được nó!

Đột nhiên, một lực mạnh từ phía sau đẩy tôi bay lên không, rồi rơi phịch xuống đất.

Đá sắc cứa rách mặt tôi, để lại một lỗ thủng trên đầu.

Máu nóng chảy xuống, tràn vào mắt, mọi thứ trước mắt nhuốm màu đỏ.

Toàn thân như bị vật nặng nghiền nát, đau đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách.

Tôi nghiến răng, dùng hết sức bò dậy.

Lúc này trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.

Không thể chết, phải lấy khế ước, phải phá hủy từ đường.

Tôi loạng choạng bước hai bước.

Rồi lại bị một lực mạnh quăng ngã.

Tôi lại bò dậy, loạng choạng tiến lên.

Lão gia không giết tôi ngay như với Thu Thực.

Lão ta như mèo vờn chuột, không nuốt chửng ngay mà vây bắt, chơi đùa với nỗi sợ của con mồi, cuối cùng mới cắn đứt đầu.

Tôi chính là con chuột tội nghiệp đó.

Trong những lần bị quăng ngã, chân tôi gãy, tay gãy, nội tạng đau như bị dao cắt từng lát, cuối cùng chỉ có thể bò bằng tay, thậm chí khoảng cách bò được còn không bằng bị quăng ngược lại.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 11



34

Đến trước phòng Đại phu nhân, tôi không thể bò nổi nữa, toàn thân chỉ còn ngón tay cử động được.

Lão gia phía sau dường đã như chán chơi trò này, chuẩn bị kết liễu tôi.

Sát khí mãnh liệt đến mức không cần quay đầu cũng cảm nhận rõ.

Chỉ còn một bước nữa...

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

Xin lỗi, tôi không hoàn thành được kỳ vọng của mọi người.

Nhưng ngay trước khi nhắm mắt, tôi thấy một vật trắng toát đằng xa đang cử động.

Nơi Lão gia đi qua, mọi quái vật hình người đều tránh xa. Lẽ ra trong sân này không nên có sinh vật sống nào ngoài tôi và Lão gia.

Có lẽ là ảo giác trước khi chết.

Tôi cố nghĩ, định nhắm mắt, nhưng vật đó cử động mạnh hơn.

Tôi mở to mắt, lóe lên một suy đoán.

Khí sát phía sau đột nhiên tan biến, hóa ra Lão gia cũng bị vật đó thu hút, bước đến xem xét.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để lấy khế ước!

Không biết sức mạnh từ đâu trào ra, vừa rồi tôi còn không cử động được, giờ tôi lại có thể dùng nắm đấm chống đẩy bò đi.

Ngón tay gãy hết, chỉ có thể dùng nắm đấm.

Mỗi lần bò, đau đớn xé lòng lại ập đến.

Cơn đau chất chồng, nhưng tôi không dám chậm lại dù một giây.

Khi tôi bò vào trong phòng, một tiếng nổ lớn vang lên ngoài cửa. Tôi ngoái lại nhìn, chỉ thấy một hạt tràng hạt nhỏ văng ra.

Lão gia quay đầu, không thấy bóng tôi đâu.

Như chợt nhận ra điều gì, lão ta không thể duy trì hình dáng người nữa, thịt mỡ phình to, xé rách quần áo.

Lão biến thành quái vật hình người, nhưng nhanh nhẹn hơn nhiều, gần như "xoẹt" một cái đã đứng trước mặt tôi.

Thân hình quá khổ làm sập xà nhà.

Gỗ mục nát đổ sập xuống, đập vào đầu tôi.

Trước khi mất ý thức, tôi nở nụ cười, nhướng mày về phía "Lão gia", giơ cao xấp khế ước bán thân dày cộm.

Trong ánh mắt kinh hãi, biến dạng của lão, tôi yên tâm nhắm mắt.

— HẬU KÝ —

Khế ước bán thân bay lả tả trong không trung.

Mỗi tờ đều ghi một cái tên.

Là tên của những người phụ nữ đáng thương đã bị lãng quên tên tuổi, trong hậu trạch nhà họ Lâm.

Khế ước rơi xuống, tên trên giấy bỗng phát sáng, từng sợi tơ mỏng phát ra ánh sáng vàng nhạt chậm rãi hiện ra.

Một đầu gắn với tên trên khế ước, một đầu nối với những bộ xương trắng rải rác khắp nhà họ Lâm.

Theo sợi tơ, những bộ xương trắng cử động.

Xông vào quái vật hình người, xông vào Lão gia, xông vào từ đường của Lâm phủ.

[Hậu ký của Đại phu nhân]

Thứ đầu tiên rơi xuống là hai tờ hôn thư đỏ, lẽ ra chúng không phải khế ước bán thân, nhưng trong hậu trạch nhà họ Lâm, chúng chẳng khác gì cả.

Tờ đầu tiên ghi tên Hoàng Uyển Khanh.

Trước khi trở thành Đại phu nhân, tôi từng có một cái tên đẹp.

Hoàng Uyển Khanh.

Như cái tên, tôi là người phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn.

Cha làm việc ở huyện nha, mẹ xuất thân từ gia đình nho giáo.

Tuy không giàu có, nhưng so với những gia đình nghèo mù chữ, đã là quá tốt.

Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi nữ giới, dạy cách phụng sự chồng con, dạy rằng đàn ông là trời là đất, là nền tảng của phụ nữ hậu trạch.

Trước khi lấy chồng, tôi từng mơ về hình bóng tương lai, thậm chí thầm thích chàng trai thường mang bánh đến tặng.

Nhưng khi cha gả tôi vào nhà họ Lâm, tôi không phản đối hay bất mãn, ngoan ngoãn một mình đến nơi xa lạ, dù trước khi thành thân chưa từng thấy mặt Lâm công tử.

Cha tôi từng nói rằng công tử Lâm sau này ắt sẽ có thành tựu lớn, quả nhiên ông ta từ một huyện nhỏ bé đã lên tới kinh thành.

Lâm công tử biến thành Lâm Lão gia, tôi cũng từ Hoàng Uyển Khanh trở thành Đại phu nhân.

Địa vị của Lâm Lão gia ngày càng cao, số phụ nữ trong hậu trạch cũng ngày càng nhiều.

Đêm đầu tiên mỗi người mới bước vào cửa, Lão gia đều sẽ đến phòng tôi, khóc lóc nói những người phụ nữ kia đều là do các đại nhân khác nhét vào, ông ta với họ chỉ là diễn trò, ứng phó trên quan trường mà thôi.

Lão gia nói, người ông yêu nhất vĩnh viễn chỉ có tôi.

Tôi mỉm cười ôn nhu, chấp nhận tất cả lời dối trá và lừa gạt của Lão gia, không bao giờ vạch trần, cũng không bao giờ khóc lóc.

Những người phụ nữ trong hậu trạch ngày càng nhiều, rồi lại ngày càng ít.

Như thể bị một lời nguyền nào đó, nhà họ Lâm không có một đứa trẻ nào có thể chào đời thành công.

Có lẽ từ lúc đó, tôi đã đam mê lễ Phật.

Tôi gõ mõ, lần tràng hạt, ngồi trang nghiêm trước tượng Phật.

Phía sau tôi, vô số bóng ma giơ nanh múa vuốt, có của phụ nữ, có của trẻ nhỏ.

Tôi nghĩ, những người phụ nữ qua lại kia, đều chỉ là khách qua đường trong hậu trạch mà thôi.

Chỉ có tôi, mãi mãi là Đại phu nhân của nhà họ Lâm.

[Hậu ký của Nhị phu nhân]

Tên trên tờ hôn thư thứ hai là Hồ Uẩn Nhi.

Nhị phu nhân tên là Hồ Uẩn Nhi, trước khi gả vào nhà họ Lâm, mười lăm năm cuộc đời tôi đều thuận buồm xuôi gió.

Cha là đại quan trong triều, mẹ là quý nữ cao môn.

Là con gái đích duy nhất trong nhà, tôi được hưởng trọn tình yêu thương của cha mẹ.

Ngoài ra, trong lòng tôi còn có một vị công tử thanh phong tế nguyệt.

Hai người tương tư tương tưởng.

Nhưng người đó chỉ là một tiểu thị vệ nhỏ bé ở kinh thành, để có thể cưới được tôi, người đó đã nhập ngũ, thề lập công danh sự nghiệp, dùng kiệu tám người khiêng để đón người con gái mình yêu.

Miếng ngọc bội kia, chính là người đó tặng tôi trước lúc lên đường.

Tôi nắm chặt ngọc bội, ngày đêm mong ngóng, ngày đêm cầu nguyện.

Cuối cùng, tin thắng trận truyền về kinh thành.

Người đó gửi thư về: "Anh vẫn bình an, sẽ sớm về cưới em."

Tôi ôm bức thư khóc rất lâu, cũng cười rất lâu.

Những ngày tháng u uất đã có lối thoát, trong lòng tôi vui sướng, liền nhận lời mời dự tiệc của các chị em trong phòng khuê.

Khi ăn cơm, tôi vô ý làm đổ chén nước, nước đổ đầy người, liền rời tiệc đi thay quần áo.

Lâm Lão gia cũng ở bữa tiệc đó, say khướt, liếc mắt đã thấy người con gái tuyệt sắc nhất trong đám đông. Thấy tôi rời tiệc, Lâm Lão gia đuổi theo.

Tôi bị c**ng bức một cách thô bạo, còn bị mọi người đi ngang qua nhìn thấy.

"Cô ta dụ dỗ ta trước!"

Chỉ một câu nói, tôi đã rơi vào vực thẳm ngàn trượng.

Vô liêm sỉ, d@m đãng, hèn hạ...

Vô số từ ngữ vốn chẳng liên quan gì đến tôi đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi sợ hãi, tôi bất lực, tôi đau khổ.

Tôi muốn chui vào vòng tay cha mẹ, nhưng cha lại mặt lạnh gả tôi cho kẻ đã làm nhục tôi, mẹ than thở khuyên tôi sự đã rồi chỉ có thể chấp nhận.

Thế giới của tôi sụp đổ.

Tôi khóc lóc, trách móc cha mẹ sao không tin mình.

"Chúng ta tin con, nhưng tin thì sao được? Mọi người đều đã thấy, dù là giả cũng thành thật rồi. Uẩn Nhi, ở kinh thành không còn nhà tử tế nào muốn nhận con nữa đâu."

Tôi tuyệt vọng.

Đột nhiên, trong mắt tôi bùng lên tia sáng cuối cùng, còn anh ấy, anh ấy nhất định sẽ về cưới tôi!

Nhưng tôi đợi hết ngày này qua ngày khác, người đó vẫn không đến.

Chỉ có lễ vật hỷ của nhà họ Lâm gửi đến.

Nhìn những thứ đỏ chót đó, tôi buồn nôn muốn ói.

Đại quân đã về triều từ lâu, nhưng người đó vẫn không đến.

Tôi muốn đến tận nơi hỏi, nhưng khi sắp bước ra cửa lại không dám.

Chuyện của tôi đã lan truyền khắp kinh thành.

Có lẽ tôi không nên tự mình đi nhục nhã.

Tia sáng cuối cùng trong mắt tôi tắt ngấm.

Tôi nhịn buồn nôn mặc áo cưới, bước lên kiệu. Tiếng kèn suona vang dội, tôi nắm chặt chiếc ngọc bội đã mòn vẹt vì cầm nắm, dưới tấm khăn che mặt đỏ, những giọt nước mắt lã chã rơi.

Ba ngày sau khi về nhà chồng, tôi về thăm nhà.

Khi bước xuống kiệu, một bóng người gầy gò tiều tụy xông đến trước mặt tôi, người đó râu ria xồm xoàm, người đầy mùi hôi.

Tôi nhìn kỹ rất lâu, mới liên tưởng được người trước mắt với hình bóng thanh phong tế nguyệt trong lòng.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 12: Hoàn



Hóa ra người đó không phải không đến, chỉ là bị cha mẹ cản chân.

Tôi lại khóc.

Những ngày qua, tôi tưởng mình đã cạn nước mắt. Nhưng khi người đó run giọng gọi "Uẩn Nhi", tôi lại không nhịn được khóc.

Chúng tôi đều bất đắc dĩ, chúng tôi đều không thể lựa chọn, chúng tôi... có duyên không phận.

Có lẽ biết được đối phương cuối cùng vẫn yêu thương nhau, là kết cục tốt nhất giữa chúng tôi.

Tôi buông bỏ, tôi tự an ủi mình như vậy.

Nhưng tôi thực sự buông bỏ chưa?

Tôi không biết.

[Hậu ký của Tam di thái]

Tôi không có tên.

Tôi là người khổ mệnh, sinh ra đã không có cha.

Mẹ tôi thời trẻ là đầu bài của Di Hồng viện, khách làng chơi vô số, không ai biết cha tôi là ai. Tôi lớn lên ở Di Hồng viện, ước mơ lớn nhất là kiếm tiền chuộc mẹ.

Nhưng trước khi tôi đủ tuổi kiếm tiền, Di Hồng viện đã đóng cửa, mẹ tôi cũng vì bệnh hoa liễu mà qua đời trong đau đớn.

Mười tuổi, tôi lang thang đầu đường, khi đói đến mức thoi thóp, một ông chủ gánh hát nhặt tôi về, cho tôi bát cơm. Cũng là duyên, thuở nhỏ tôi từng theo mẹ học hát mấy năm, dù chỉ toàn những bài ca d@m đãng, nhưng ít nhiều cũng có căn bản.

Thế là tôi trở thành thành viên gánh hát, từ nam hát đến bắc.

Tôi yêu một sư huynh chất phác trong gánh, mười bốn tuổi có con với sư huynh, tôi muốn cùng sư huynh rời đi sống cuộc sống bình thường. Nhưng lúc đó tôi đã trở thành cây tiền hốt bạc của gánh hát nhờ thân hình giọng hát, bao địa chủ hào phú ném tiền chỉ để mua nụ cười của tôi, làm sao tôi có thể đi được?

Chủ gánh thuyết phục sư huynh, lừa tôi uống thuốc phá thai.

Tôi đau lòng tuyệt vọng, sinh bệnh, hát không được mấy năm thì sức khỏe suy kiệt.

Tôi trở nên vô dụng liền bị gánh hát bỏ rơi, chủ gánh bán tôi vào nhà họ Lâm với giá năm lạng bạc.

Ban đầu làm người hầu, sau đó từng bước trở thành di thái.

Thân hình tôi mềm mại, tính tình dịu dàng, lại biết hát, hoàn toàn khác với Đại phu nhân già nua và Nhị phu nhân ngang ngạnh.

Lâm Lão gia rất sủng ái tôi, ban thưởng như nước chảy vào viện.

Tâm đã nguội lạnh của tôi bỗng sống dậy.

Lão gia chỉ có một, nhưng phụ nữ thì vô số.

Nhờ thân hình giọng hát, tôi trở thành người ở lâu nhất ngoài hai vị phu nhân.

Nhưng tâm tôi mãi không yên.

Tôi không biết sự sủng ái này kéo dài bao lâu, cũng không biết ngày nào sẽ bị chia sẻ.

Tôi chỉ có thể dựa vào phán đoán thô thiển nhất, cẩn thận khiến mọi người hầu có thể được Lão gia để mắt biến mất.

Tôi không cho phép ai trở thành tôi.

Tôi nhất định phải trở thành người phụ nữ đặc biệt nhất trong lòng Lão gia.

[Hậu ký của Lục di thái]

Tôi là Lục di thái.

Trước khi thành Lục di thái, tôi từng bị người ta gọi là tiểu thiếp đào hoa.

Trước khi làm thiếp, tôi là Lý Thị Phương.

Trước khi thành Lý Thị Phương, hình như tôi tên Nhị A, cũng hình như tên Nhị Hoa.

Tôi có một chị, ba em gái và một em trai.

Ngoại trừ em trai, tên mấy chị em tôi đều không khác nhau mấy.

Mười tuổi, nhà không có cơm ăn, tôi bị bán đến nhà họ Lý làm con dâu nuôi từ bé.

Cơm có thể no bụng, bụng tôi cũng to lên.

Mười hai tuổi, tôi được chẩn đoán có thai.

Mẹ chồng mắng tôi không biết xấu hổ, chưa cưới đã dụ dỗ đàn ông.

Tôi hơi oan ức, tôi không muốn, thậm chí cảm thấy rất đau, nhưng tôi không nói được, cũng không cựa quậy được.

Đêm đó tôi được bọc trong một tấm vải đỏ, che khăn che mặt đỏ.

Tôi trở thành Lý Thị Phương.

Đứa con đầu không sống được.

Tôi kêu la cả đêm, giọng khản đặc, nhưng không ai mang cho tôi bát nước.

Tôi rất đau, đau hơn cả lúc đó.

Mẹ chồng mắng tôi giả vờ, mắng tiếng khóc của tôi làm phiền bà ngủ.

Tôi không dám kêu nữa.

Trong nhà này, tôi không có quyền khóc lóc.

Từ ngày đầu bước vào cửa, tôi đã biết.

Con sinh ra, nhưng không sống được.

Lão lang trung nói thân thể tôi tổn thương, không thể sinh con nữa.

Đêm đó tôi lại được bọc tấm vải đỏ.

Mẹ chồng bán tôi đến lầu xanh.

Đến lầu xanh, cơm không chỉ no mà còn ngon.

Gương mặt tôi ngày càng đầy đặn, nét mắt dần tươi tắn.

Có người rất thích vẻ phúc hậu ngọt ngào này, liền chuộc tôi ra.

Tôi trở thành tiểu thiếp đào hoa trong miệng thiên hạ.

Hạnh phúc ngắn ngủi, tiểu thiếp bị vợ cả phát hiện.

Tôi lại bị chuyển tay.

Tôi đã quen rồi.

Nhưng tôi mệt, tôi không muốn bôn ba nữa.

Tôi quyết định bám rễ ở nhà tiếp theo.

Khi đến nhà họ Lâm, hậu trạch chỉ có hai vị phu nhân và một di thái.

Theo quan sát, vị di thái đó là đối thủ lớn nhất.

Tôi và Tam di thái nhìn nhau, trong mắt nhau đọc được điều tương tự.

Cuộc chiến của chúng tôi bắt đầu.

Tranh không phải tiền bạc, không phải đất đai, mà là tình yêu của Lâm Lão gia.

[Hậu ký của Xuân Hoa]

Tôi là Xuân Hoa, sinh ra đã tên Xuân Hoa.

Tôi là con nhà nô bộc.

Cha tôi là người hầu ngựa nhà họ Lâm, mẹ là đầu bếp nhà họ Lâm.

Từ khi sinh ra, tôi đã ở nhà họ Lâm.

Từ huyện theo đến kinh thành.

Theo đến cuối cùng, chỉ còn mình tôi.

Cha mẹ tôi đều chết, đều vì làm phật ý quý nhân.

Thuở nhỏ, cha mẹ từng dặn đi dặn lại, chủ nhân trong phủ là quý nhân, họ chỉ là kẻ hèn mọn, kẻ hèn không được làm phật ý quý nhân, nếu không kết cục rất thảm.

Tôi luôn ghi nhớ trong lòng.

Nhưng sao cha mẹ lại không nhớ?

Rõ ràng ban đầu là họ dạy tôi mà.

Tôi theo hầu Đại phu nhân làm người hầu quét dọn.

Đây còn là việc cha mẹ dành nửa năm lương mới xin được, mẹ nói Đại phu nhân khoan hậu nhân từ, theo bà là phúc phận nhất của nô bộc nhà họ Lâm.

Mẹ luôn mong tôi trở thành người hầu thân cận Đại phu nhân, khi đó mẹ trong phủ cũng có thể ngẩng cao đầu, mặt mũi rạng rỡ.

Cha mẹ chết, Đại phu nhân gặp tôi, hỏi tôi muốn làm việc lớn không.

Tôi luôn nhớ kỳ vọng của mẹ, liền gật đầu.

Đại phu nhân cười, khen tôi là đứa trẻ ngoan.

Tôi rất vui.

Tôi nghĩ, nếu mẹ biết Đại phu nhân khen tôi, chắc cũng vui lắm.

Theo sắp xếp của Đại phu nhân, tôi trở thành người hầu thân cận của Tam di thái.

Tam di thái tính tình thất thường, hơi không vừa ý liền đánh mắng, người tôi gần như không còn chỗ lành lặn.

Bị đánh đau, tôi tự an ủi, đây là Đại phu nhân rèn luyện tôi, nếu tôi có thể hầu hạ tốt cả Tam di thái khó chiều nhất, chắc chắn sẽ khiến Đại phu nhân hài lòng.

Thế là tôi càng hết lòng hết sức, Tam di thái đánh tôi cũng ngày càng ít.

Nhưng khi nào Đại phu nhân mới ra lệnh cho tôi về?

Tôi ngày đêm mong ngóng, nhưng ngày đó mãi không đến.

[Hậu ký của Thu Thực]

Tôi tên Thu Thực, do Tam di thái đặt.

Tôi vốn tên Vương Tiểu Tang.

Tôi rất thích tên cũ của mình.

Vì nhà tôi nuôi tằm, trong sân trồng nhiều cây dâu.

Tằm thích ăn lá dâu, dâu là thứ quý giá nhất nhà.

Cha mẹ chắc rất yêu tôi, mới đặt tên này.

Tôi có ba em trai, Kim Bảo, Ngân Bảo, Đồng Bảo.

Mấy năm đó đại hạn, cây dâu chết khát, tằm cũng sắp chết đói.

Hũ gạo nhà cũng thấy đáy.

Cha mẹ ngày ngày than thở.

Sau đó, tôi bị đem đi đổi với mấy bao gạo vào nhà họ Lâm.

Ngày xa nhà, cha mẹ bảo tôi, khi cây dâu lại ra lá, sẽ đón tôi về.

Tôi yên tâm, thu vài bộ quần áo theo người buôn về.

Đến nhà họ Lâm, tôi được phân cho Tam di thái làm người hầu nấu nước.

Tam di thái tính tình tàn bạo, đối đãi với nô bộc không tốt, nhưng không hiểu sao lại thiên vị tôi.

Tôi vui mừng nghĩ, chắc cha mẹ ngày đêm cầu nguyện, trời cao nghe thấy.

Trong sân Tam di thái cũng trồng cây, tiếc không phải cây dâu.

Tôi ngày ngày ngồi dưới gốc cây, qua từng tầng lá nhìn lên bầu trời vuông vắn.

Lá vàng, lá rụng, lại xanh.

Lá đã xanh năm lần, nhưng cha mẹ vẫn chưa đến.

"Cha, mẹ, cây dâu trong sân chưa ra lá sao?"

Tôi thầm hỏi.

"Nhưng con đã không nhớ rõ mặt cha mẹ rồi, phải làm sao?"

Tôi lại khóc nữa rồi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom