Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMNiWKTN_BCF4Xc0MxpL3QEO6HQ1P09VafUAaj4ZshPkCAeY0l3QrLh24KQcwyp12PKpxOVzTGYTLY4bTFqXA5K_HzHjjj-d2KOXUcUGj9yVpD5SqUs4SpXt67mU4fBLEOoZ5fS86AzNy9XZ3kD-hed=w215-h322-s-no-gm

Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.

Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.

Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy.

Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi!

Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về liền lên cơn sốt, gặp ác mộng suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.

Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.

Người hầu nấu nước đã chết rồi… Vậy…là ai đang nấu nước?​
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 1



Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.

Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.

Tôi không đành lòng, lén tìm một mảnh đất rồi chôn cất cô ấy.

Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Đôi mắt luôn mở trừng sau khi chec của cô ấy, bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi!

Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh toát, đêm đó sau khi trở về liền lên cơn sốt, gặp ác mộng suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.

Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.

Người hầu nấu nước đã chết rồi… Vậy…là ai đang nấu nước?

1

Trong sân Tam di thái có ba cô người hầu: Xuân Hoa, tôi và Thu Thực.

Thu Thực nhỏ tuổi nhất, là người hầu phụ trách nấu nước. Tam di thái rất thích nước cô ấy nấu, mỗi đêm sau khi ân ái với Lão gia đều yêu cầu mang một thùng đến.

Đêm đó, Lão gia lại đến sân chúng tôi, trong màn đêm đen như mực, một chiếc đèn lồng dán chữ "hỷ" tỏa ánh sáng đỏ mờ ảo.

Hễ Lão gia muốn đến đâu, lồng đèn ở đó sẽ được thắp sáng, đó là quy tắc của nhà họ Lâm.

Tam di thái cười duyên dáng, khoác tay Lão gia đi vào phòng.

Tôi cúi đầu thấp, quỳ phục dưới đất, chỉ kịp nhìn thấy vạt áo màu vàng chói của Lão gia thoáng lướt qua.

Tam di thái có quy định, gặp Lão gia phải hành đại lễ, không được ngẩng đầu, không được nhìn thẳng.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển khiến người ta đỏ mặt.

Nhưng âm thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Chưa đầy một chén trà, trong phòng đã đòi nước.

Thu Thực đang đợi bên ngoài lập tức xách một thùng nước, tôi giúp cô ấy vén rèm bước vào.

Cô ấy mỉm cười với tôi, lúm đồng tiền khẽ hiện trong bóng đêm.

Một chén trà nữa trôi qua, Lão gia từ trong phòng bước ra.

Tôi quỳ phục dưới đất, tiễn Lão gia rời đi.

Phiến đá xanh phủ đầy rêu ẩm ướt lạnh lẽo, như một con rắn nhỏ thè lưỡi, từ đầu gối luồn vào tủy xương tôi.

Tôi mơ hồ có linh cảm chẳng lành.

Lão gia vừa đi, trời liền đổ cơn mưa lớn.

Những tia chớp tím lóe lên giữa những tầng mây, tiếng sấm ầm ầm vang dội.

Hơi nước mưa thấm ướt áo ngoài, một cơn gió thổi qua khiến lòng tôi bồn chồn, vừa tự hỏi sao đêm nay mưa to thế, vừa thắc mắc sao Thu Thực mãi chưa ra.

Đúng lúc đó, Tam di thái xuất hiện.

Ánh chớp sáng lòa chiếu rõ nửa bầu trời, cũng chiếu rõ hình dáng kinh hoàng của Tam di thái.

Khuôn mặt vốn duyên dáng của bà ta giờ đây trở nên méo mó đáng sợ, toàn thân dính đầy máu tươi, như một con quỷ La sát vừa bò lên từ địa ngục.

Tôi giật mình, suýt nữa thì thét lên.

Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Tam di thái bịt chặt.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, Tam di thái ra hiệu cho tôi im lặng, ánh mắt ra hiệu bảo tôi vào phòng.

Lòng tôi đầy hoảng sợ và nghi hoặc, nhưng tôi không dám trái lệnh, đành theo bà ta vào phòng.

Vừa bước vào, tôi hít một hơi lạnh, mắt mở to hết cỡ, cơ thể đã run lại càng run rẩy dữ dội hơn.

Tôi chứng kiến cảnh tượng kinh khủng nhất đời mình.

Thu Thực vừa nãy còn cười chào tôi giờ đã nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, quần áo cô ấy bị xé nát, lộ ra thân hình mảnh mai vừa phát triển.

Dưới người cô ấy là một vũng máu đỏ tươi, thấm ướt kẽ sàn.

Kỳ lạ hơn, trong phòng lại ngập tràn mùi hôi thối, nồng nặc đến mức át cả mùi máu, khiến người ta buồn nôn.

Và mùi thối đó lại phát ra từ chính thi thể của Thu Thực.

Tam di thái nói hôm nay Thu Thực nấu nước quá nóng, làm phật ý Lão gia, nên đã bị xử tử.

Bà ta bảo Thu Thực chết ở đây quá xui xẻo, ra lệnh cho tôi vứt xác cô ấy ra sau núi cho chó hoang ăn.

2

Mưa như trút nước, đường núi lầy lội.

Tôi khoác áo tơi, vác xác Thu Thực trên lưng, bước từng bước khó nhọc trong màn mưa.

Tôi không hiểu.

Thu Thực nấu nước rất thành thạo, luôn làm hài lòng Tam di thái, sao hôm nay lại đắc tội với Lão gia?

Hơn nữa, cái chết của cô ấy rất thảm khốc và kỳ dị, trên người còn bốc mùi hôi kỳ lạ, không giống người vừa chết, mà giống như một xác chết đã thối rữa từ lâu.

Dù trong lòng còn nghi hoặc, nhưng tôi vẫn không nỡ để Thu Thực phơi xác nơi đồng hoang, nên đã đào một cái hố mong cô ấy được yên nghỉ.

Nhưng khi lấp đất, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Đôi mắt đỏ ngầu của Thu Thực bỗng nhiên trợn trừng lên, không cách nào khép lại được.

Càng đáng sợ hơn là, như thể cô ấy bỗng sống nhiên lại, từ trong đôi mắt chảy ra hai dòng lệ máu.

Khuôn mặt xanh xám, cùng dòng lệ đỏ rực đó, trông chẳng khác nào một nữ quỷ!

Một tiếng sét vang lên, khiến tôi giật mình.

Tôi sợ đến nỗi toàn thân lạnh cóng, tôi vội lấp đất rồi vứt xẻng, sau đó chạy ngay xuống núi.

Có lẽ vì hoảng sợ và dầm mưa, đêm đó tôi lên cơn sốt.

Tôi nằm trên giường mà đầu óc quay cuồng, khi nhắm mắt lại như thấy Thu Thực đã hóa thành quỷ dữ.

Tôi vừa khó chịu vừa sợ hãi, suốt đêm không thể chợp mắt, đến tản sáng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Trong lòng tôi thầm kêu “không ổn”, nếu Tam di thái thức dậy mà không thấy tôi hầu hạ, e rằng sẽ rước họa vào thân!

Dù đầu đau như búa bổ, người mệt mỏi, tôi vẫn cố gượng dậy.

Tôi đang vội vã chạy về phòng Tam di thái, bỗng từ phòng nấu nước vang lên tiếng nước sôi sùng sục.

Thu Thực đã chết rồi, vậy là ai đang nấu nước?

Tim tôi lạnh buốt, đập thình thịch.

Tôi nuốt nước bọt, cố nén nỗi sợ, nhìn về phòng nấu nước.

Cửa phòng hé mở, qua khe hở thấy một bóng người áo vàng, ngồi nửa người trên ghế gỗ, đang thêm củi vào bếp.

Dù chỉ thấy bóng lưng, nhưng chiếc áo đó, tôi không thể nhầm được.

Chính là chiếc áo Thu Thực đã mặc hôm qua!

3

Tôi quá hoảng sợ liền hét toáng lên.

Âm thanh vừa phát ra, bóng người kia đã quay lại.

Tôi tưởng sẽ thấy một nữ quỷ âm khí nặng nề, nhưng khuôn mặt đó lại là của Xuân Hoa!

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, tôi và Xuân Hoa cũng có một chiếc áo giống vậy.

Tôi thở phào, nỗi lo trong lòng cũng được trút bỏ.

Chắc do tôi nghĩ quá nhiều, làm gì có ma quỷ trên đời?

Dù có, cũng không thể xuất hiện giữa ban ngày.

"Hạ Diệp, đêm qua cô ốm, sao không nghỉ thêm chút nữa?" Xuân Hoa lên tiếng.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, muốn hỏi thêm về chuyện đêm qua.

Đêm qua Xuân Hoa từng nói với tôi, cái chết của Thu Thực không phải do nấu nước làm phật ý Lão gia.

Thu Thực vốn ngây thơ, sao lại gặp họa lớn thế chứ?

Nghĩ đến cái chết của Thu Thực, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ kinh hoàng.

"Chẳng lẽ cô ấy bị Lão gia hãm h**p rồi bức tử?"

Vừa thốt ra câu đó, Xuân Hoa đã hoảng hốt bịt miệng tôi lại, ra hiệu cẩn thận lời nói. Nhớ đến quy củ của nhà họ Lâm, tôi sợ hãi nhìn quanh, trong lòng đầy hối hận vì đã buột miệng nói xấu Lão gia.

"Cô ấy bị Tam di thái giết!" Giọng Xuân Hoa rất quả quyết.

Tam di thái tính khí thất thường, thường đánh mắng người hầu.

Nhưng bà ta lại đối xử rất tốt với Thu Thực.

Tôi từng cảm thấy rất khó hiểu, cho đến một đêm vô tình nghe được lời nói mê sảng của bà ta. Hóa ra trước khi lấy Lão gia, Tam di thái từng có một đứa con, nhưng không may sảy thai, từ đó không thể sinh nở nữa.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 2



Đứa bé chết yểu luôn là nỗi ám ảnh của bà ta, tình cờ Thu Thực cùng tuổi với đứa bé đó, nên Tam di thái mềm lòng hơn.

Một người như vậy sao lại hại Thu Thực?

"Đêm qua khi Thu Thực vào phòng hầu hạ, Lão gia đã nhìn cô ấy thêm một lần." Xuân Hoa nói tiếp.

Tôi chợt hiểu.

Tam di thái không phải từ đầu đã là Tam di thái, ban đầu bà ta chỉ là một cô hầu quét dọn hạng thấp nhất trong sân Nhị phu nhân.

Đêm đó Lão gia say rượu, hấp tấp đến phòng Nhị phu nhân, nhưng vẫn bị cự tuyệt như thường lệ.

Lão gia tức giận, túm lấy Tam di thái đẩy xuống đất, vừa đẩy vừa lột quần áo.

Thế là Tam di thái trở thành Tam di thái.

Một cô hầu lên làm thiếp thất tất nhiên sợ nhất là Lão gia để mắt đến hầu gái khác.

Mà trong phủ, mạng một cô hầu chẳng đáng giá gì.

Huống chi Thu Thực chỉ là một cô hầu nấu nước hèn mọn nhất.

4

Từ phòng Tam di thái vang lên tiếng gọi: "Hạ Diệp, chết đâu rồi? Mặt trời lên cao rồi còn không đến hầu hạ?"

Giọng bà ta the thé như lưỡi cưa hỏng, kéo căng sợi dây thần kinh mong manh của tôi.

Da đầu tôi tê dại, những chỗ bị bà ta đánh lại âm ỉ đau.

Tôi đành gác lại suy nghĩ, vội chạy khỏi phòng nấu nước, vòng qua cây hòe trong sân, rảo bước vào phòng.

Sau bức rèm châu, Tam di thái đang thong thả tựa người trước gương đồng.

Một cô hầu nhỏ đang cầm một lọn tóc chải cho bà ta.

Sân Tam di thái chỉ có ba hầu gái, Thu Thực đã chết, chỉ còn tôi và Xuân Hoa. Nhưng Xuân Hoa đang ở phòng nấu nước, vậy cô hầu này là ai?

Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng tôi vẫn quỳ xuống hành lễ cung kính.

Dậy muộn đã là phạm lỗi, nếu không cung kính khó tránh khỏi một trận đòn.

Kỳ lạ là Tam di thái không làm khó, chỉ chì chiết vài câu rồi bảo tôi đứng dậy.

Tôi run rẩy đứng ngoài phòng, không dám thở mạnh, không biết lần này bà ta tính kế gì.

"Chị Hạ Diệp, em còn vụng về, chị vào chải đầu cho thái thái nhé!" Cô hầu bên cạnh Tam di thái phá tan sự im lặng.

Giọng nói này...

Tôi ngẩng phắt đầu, mắt mở to không thể tin nổi.

Giữa ban ngày trời quang, nhưng hơi lạnh vẫn thấm vào tận xương tủy, khiến lưng tôi lạnh toát.

Nụ cười duyên dáng trước mắt hòa lẫn với khuôn mặt không nhắm mắt trong hố đất.

Một luồng gió thổi qua, cả người tôi đều nổi hết da gà.

Thấy tôi đờ đẫn, cô ấy nắm tay tôi kéo đến chỗ Tam di thái.

Bàn tay cô ấy ấm áp mềm mại, đầu ngón tay hơi thô ráp vì đun nhiều củi.

Như một người bình thường.

Nhưng tôi sợ đến nỗi lông tóc dựng đứng.

Tôi dám chắc, cô ấy không phải người!

Vì trên người cô ấy bốc mùi thối rữa nồng nặc, xộc thẳng l*n đ*nh đầu, giống hệt mùi đêm qua.

Mùi đó, như một xác chết trương phềnh bị sóng đánh dạt vào bờ, bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng chạm vào sẽ lộ ra lớp thịt thối rữa bên trong.

Chỉ cần ngửi một lần, cả đời không thể nào quên được.

5

Thu Thực đưa tôi đến chỗ Tam di thái rồi rời khỏi phòng.

Thấy tôi xanh xao, Tam di thái không bắt làm việc, chỉ dặn nghỉ ngơi.

Thu Thực rõ ràng đã chết, sao lại trở về?

Mùi thối rữa trên người cô ấy nồng thế, sao Tam di thái như không ngửi thấy vậy?

Trong lòng quá nhiều nghi hoặc, nhưng vì sợ hãi tôi đã mất hết lý trí, chỉ run giọng nói: "Thái thái, oan hồn Thu Thực về đòi mạng chúng ta rồi!"

Giọng nói của tôi không giấu nổi sợ hãi.

Tam di thái nheo mắt, ánh mắt tình tứ ấy nhìn tôi đầy khó hiểu.

Câu trả lời của bà ta khiến tim tôi lạnh hơn!

Bà ta nói Thu Thực vẫn sống tốt, mắng tôi sao dám trù cô ấy chết!

Bà ta còn nói trên người Thu Thực làm gì có mùi thối!

Tam di thái khẳng định chắc chắn là do tôi lười biếng nên bịa chuyện, mắng một trận rồi đuổi ra.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao Tam di thái như đã quên hết chuyện đêm qua?

Tôi hoàn toàn rối loạn, vội vàng đi tìm Xuân Hoa.

Nhưng câu trả lời của cô ấy giống hệt Tam di thái, nói Thu Thực tối qua hầu tắm xong đã về phòng, còn tôi thì không hiểu sao nửa đêm lại chạy ra ngoài, khi trở về cả người đều ướt sũng.

"Không đúng! Thu Thực rõ ràng đã chết rồi, tôi tận mắt thấy xác cô ấy mà!"

Xuân Hoa sờ trán tôi, hỏi có phải sốt cao nên hoang tưởng không.

Tôi không tin nên điên cuồng tìm tấm vải đêm qua dùng để bọc xác Thu Thực.

Tôi nhớ tấm vải đó dính đầy máu.

Xuân Hoa nhìn tôi như kẻ điên rồi lật ra một tấm vải trắng tinh ra.

Tấm vải sạch sẽ, không một vết máu, thậm chí còn không có một hạt bụi!

Không đúng! Không thể thế được!

Đêm qua rõ ràng tôi đã dùng tấm vải này bọc xác, khi về đến nhà đã vứt ngay dưới bàn, còn chưa kịp giặt mà.

"Không đúng! Tất cả đều không đúng! Các người đang lừa tôi!"

Tôi gào thét điên cuồng, muốn chứng minh Thu Thực đã chết.

Nhưng lời nói của Tam di thái, lời của Xuân Hoa, tấm vải sạch, tất cả đều nói rằng tôi đang hoang tưởng.

Trong lòng tôi rối như tơ vò, không thể gỡ ra được.

Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, phải chăng bản thân mình đã nhầm ác mộng thành hiện thực?

Nhưng mùi thối rữa trên người Thu Thực giải thích sao đây?

"Đúng rồi! Xác của Thu Thực!"

Một tia sáng lóe lên, tôi nhớ ra đêm qua mình đã chôn cất Thu Thực dưới mưa.

Chỉ cần tìm được xác trên núi, sẽ chứng minh tôi không sai!

Nghĩ vậy, tôi không kịp giải thích gì đã vội vã chạy đi, vô tình va phải Thu Thực vừa vào cửa.

Tôi hoảng hốt, sợ hãi vung tay không cho cô ấy đỡ.

Ai biết thứ trước mặt này là Thu Thực, là ma, hay quái vật gì chứ?

6

Tôi loạng choạng chạy ra cửa, hướng về phía sau núi.

Gió rít bên tai, cổ họng tôi đau rát vì thở gấp, chẳng mấy chốc, một mùi tanh nồng nặc như máu loang ra khắp nơi.

Tôi gồng mình chịu đựng cơn khó chịu trong người cùng cái đầu choáng váng, vội vã chạy về phía núi sau.

Chỉ cần tìm được thi thể Thu Thực, tôi sẽ chứng minh được mình không sai!

Nhưng trong lòng lại không ngừng nảy sinh hoang mang: Nếu trên núi không có xác Thu Thực thì sao?

Tình huống tốt nhất là tất cả chuyện đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, do sốt cao nên tôi lẫn lộn giữa mơ và thực.

Còn mùi hôi thối kỳ quái kia, có lẽ do mũi tôi khó chịu mà tạo ra ảo giác.

Nhưng còn một khả năng kinh khủng khác.

Mùi trên người Thu Thực vô cùng nồng nặc, tôi chắc chắn đó là mùi tử thi thối rữa nhiều ngày.

Nếu núi sau không có xác cô ấy, phải chăng cô ấy đã sống lại từ cõi chết?

Thu Thực chết một cách kỳ lạ, hay là oan hồn cô ấy về báo thù?

Nhưng ai đã giết Thu Thực?

Có phải Tam di thái?

Hay là Lão gia?

Đầu óc rối bời, tôi không thể lý giải ngay được. Vừa chạy vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến gần nơi chôn xác đêm qua.

Tôi bước chậm lại, nuốt nước bọt lo lắng, tim đập thình thịch.

Một vùng đất có màu khác biệt, đậm hơn và ẩm ướt hơn.

Đúng là nơi tôi chôn Thu Thực tối qua.

Giờ thì chắc chắn, ký ức tôi không sai. Đêm qua tôi đã lên núi, bằng không không thể giải thích sự khác thường này.

Bây giờ chỉ cần kiểm tra xem trong mộ có thi thể Thu Thực hay không.

Tôi lục tìm xung quanh, nhặt lại cái xẻng vứt bừa trong cỏ đêm qua, bắt đầu đào bới.

Đêm qua mưa nên đất khá mềm. Vừa đào vài nhát, lưỡi xẻng đã chạm vào thứ gì đó mềm mềm.

Chắc chắn là xác của Thu Thực!
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 3



Tim tôi đập rộn ràng, phấn khích tột độ.

Tôi đang mải mê đào đất, từ góc khuất, một bóng người lặng lẽ tiến lại gần.

7

Tôi đào thêm hai nhát nữa.

Lớp đất trên bề mặt đã được dọn sạch, lộ ra mảnh vải màu vàng ngỗng.

Không sai, đây chính là quần áo Thu Thực mặc hôm qua.

Tôi vứt xẻng đi, không ngại bẩn mà dùng tay lau sạch bùn đất trên mặt thi thể.

Cuối cùng, khuôn mặt cô ấy hiện ra.

Đôi mắt đỏ ngầu vẫn mở trừng trừng, máu đỏ tươi loang khắp gương mặt xám xịt.

Đúng là xác của Thu Thực.

Tôi kiệt sức, ngã vật xuống đất.

Tim đập nhanh hơn, đến mức khó thở, chỉ biết há hốc thở gấp.

Thu Thực rõ ràng đã chết, xác cô ấy vẫn ở đây, tại sao cô ấy lại trở về?

Tại sao Tam di thái và Xuân Hoa không nhớ Thu Thực đã chết tối qua?

Tại sao chỉ có mình tôi ngửi thấy mùi thối rữa?

"Chị Hạ Diệp, chị làm gì ở đây thế?"

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng.

Tim tôi chùng xuống, toàn thân nổi da gà, nỗi sợ hãi tràn ngập.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là ai.

Cô ấy đã ở đây bao lâu rồi?

Cô ấy có giết tôi không?

Tay tôi run rẩy vì sợ hãi, đầu óc cuống cuồng tìm cách ứng phó.

Làm sao bây giờ?

Làm thế nào mới được đây?

Thấy tôi đờ đẫn, người kia bước vòng ra trước mặt.

Cô ấy có vẻ hứng thú với cái hố, đi vòng quanh ngắm nghía.

Tôi mềm nhũn vì căng thẳng, không đủ sức đứng dậy.

"Kỳ lạ thật, sao chị lại đào hố rồi để trống không vậy?"

Giọng cô ấy đầy nghi hoặc.

Tôi nghẹt thở.

Cô ấy không thấy xác trong hố sao?!

8

Thấy tôi ngồi bệt, Thu Thực định đỡ tôi dậy.

Bàn tay ấm áp chạm vai, tôi giật mình, thoát khỏi cơn hoảng loạn.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám nghĩ sâu.

Đẩy mạnh tay Thu Thực ra, tôi loạng choạng chạy về.

Về đến sân tôi thấy xung quanh vắng tanh, Tam di thái và Xuân Hoa đều không ở đây.

Giờ này, có lẽ Tam di thái đang ngắm hoa trong vườn.

Tôi vội vàng chạy vào phòng của người hầu, thu dọn vài bộ quần áo, giấu dưới chăn.

Mọi thứ quá kỳ lạ, tôi phải trốn đi thôi, phải thoát khỏi Lâm phủ ngay.

Nhưng tôi là người hầu được bán vào đây, không có lệnh của Lão gia, không thể ra ngoài.

Chỉ có thể đợi đêm tối rồi trốn đi.

Vừa giấu xong hành lý, Tam di thái đã về, quát gọi tôi hầu hạ.

Tôi thở gấp, cổ họng khô rát vì sợ hãi.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi bấm chặt ngón tay, cố giữ bình tĩnh, tôi cúi đầu bước vào phòng Tam di thái.

May mắn, đến tối cũng không có chuyện gì.

Trong đêm đen, tôi mở to mắt, im lặng đợi Xuân Hoa và Thu Thực ngủ say.

Mùi thối rữa vẫn đậm đặc, tràn ngập khoang mũi, dường như còn nồng hơn đêm qua, đến nỗi Xuân Hoa cũng nhiễm mùi.

Hơi thở trong phòng dần đều, tôi nhẹ nhàng trở dậy, vác bị đồ lên, lặng lẽ rời đi.

Cảm giác chung giường với quỷ là thế nào?

Tôi chỉ biết tim lúc nào cũng treo lơ lửng, không dám thở mạnh.

Ra khỏi sân nhỏ, tôi đỡ căng thẳng hơn, may mắn không đánh thức quỷ nữ dậy.

Đêm khuya Lâm phủ tĩnh lặng, không một bóng người.

Tôi len lỏi trong phủ, dựa theo trí nhớ hướng về phía cửa sau.

Nhưng Lâm phủ đêm nay dường như khác ban ngày.

Đi mãi vẫn không thấy cửa sau.

Lần thứ ba đi qua cùng một hành lang, tôi nhận ra điều bất thường.

Lâm phủ có lớn đến thế không?

Từ phòng Tam di thái, tôi đã đi gần nửa tiếng rồi.

Lâm phủ thật sự rộng đến vậy sao?

9

Đêm nay không trăng, không sao, bầu trời đen kịt như mực, như sắp đổ xuống nhấn chìm Lâm phủ.

Cảm giác kỳ quái trào dâng.

Đêm tối khó nhìn, chắc tôi đi nhầm đường.

Tôi tự trấn an, nhưng nỗi bất an vẫn bám riết.

Dưới màn đêm, Lâm phủ mất hết sắc màu, chỉ còn lại màu đen ngột ngạt.

Tôi đi nhanh hơn, đến mức không quan tâm tiếng động nữa mà chạy như bay.

Tầm nhìn của tôi mờ dần, trong khoé mắt lờ mờ, những bức tường trắng mái đen hiện lên như quái vật há miệng, nuốt chửng tất cả.

Tôi giật mình bởi trí tưởng tượng của mình.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, cảnh tượng càng trở nên kỳ dị.

Những tòa nhà như sống dậy, những đường thẳng đứng rung rinh như ngâm trong nước, kéo dài ra mãi không dứt.

Chúng mọc lên như măng sau mưa!

Càng cao, càng cong.

Lâm phủ méo mó, quái dị và sống động.

Tôi ngửa cổ kinh hãi, nhìn bầu trời đen ngày càng nhỏ lại.

Nhà cửa mọc lên, khép lại, dần thành hình một chiếc lồng.

Cảnh tượng quá kỳ lạ, tôi quên mất suy nghĩ, quên cả chạy trốn.

Khi tỉnh táo lại, bầu trời chỉ còn lại một lỗ kim, rồi biến mất.

Cuối cùng, Lâm phủ biến thành một chiếc lồng, nhốt tôi bên trong.

"Không thoát được đâu."

"Cô không thoát được đâu."

Bỗng nhiên, trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng thì thầm.

Tôi giật mình, hoảng hốt nhìn quanh.

Nhưng không có một bóng người nào.

Giọng nói ấy rất kỳ lạ, vang lên nhẹ nhàng nhưng dường như vọng lên từ khắp mọi nơi.

Khi xa, khi gần.

"Không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được."

Giọng nói càng lúc càng the thé, từ thì thầm thành gào thét, khiến màng nhĩ của tôi đau nhói.

Tôi bịt tai ngồi thụp xuống, co rúm người, run rẩy không ngừng.

Nhưng âm thanh ấy như búa nhọn, đập vào đầu tôi. Trong tiếng gào "Không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được", đầu tôi đau như bị khoan thủng.

Trán tôi đổ đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm.

Lâm phủ sao lại thế này?

Chuyện gì đang xảy ra?

Trong cơn đau dữ dội, ý thức tôi mờ dần, cuối cùng ngất đi.

10

Tôi tỉnh dậy vì ánh sáng chói vào mặt.

Tôi mở mắt khó nhọc, đầu còn âm ỉ đau.

Bên ngoài trời sáng rõ, tôi đã trở về căn phòng quen thuộc của người hầu.

Tôi ngồi bật dậy.

Phải chăng đêm qua chỉ là ác mộng, tôi chưa từng rời khỏi phòng?

Tôi nhíu mày, không thể hiểu nổi.

"Tối qua sao Hạ Diệp không đi ra được nhỉ?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói khẽ khàng, đầy nghi hoặc của Xuân Hoa.

Đêm qua không phải mơ!

Tim tôi thắt lại.

Sao Xuân Hoa biết tôi định trốn đi vào tối qua?!

Bên ngoài, giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên, tôi dỏng tai, nín thở lắng nghe.

"Đánh thức cô dậy, khiến Hạ Diệp tưởng cô chết đi sống lại hóa thành lệ quỷ, sau đó tôi sẽ giả vờ không biết chuyện cô đã chết, để dọa cô ấy sợ hãi, như vậy cô ấy sẽ rời khỏi Lâm phủ."

"Rõ ràng mọi thứ đúng kế hoạch, sao Hạ Diệp lại không thể rời khỏi đây được?"

Xuân Hoa biết Thu Thực đã chết!

Tôi khẽ hít sâu, mắt mở to, lòng ngập tràn nghi vấn.

Sao cô ấy lừa tôi?

Sao muốn tôi rời khỏi Lâm phủ?

Tôi tận mắt thấy Thu Thực chết, sao cô ấy có thể sống lại?

Lâm phủ đêm qua, sao lại như thế?

"Thiếu khế ước."

Một giọng nói trầm đục khác cất lên, chính là Thu Thực.

"Tôi nhớ khi mới vào Lâm phủ, người cũ từng nói, không lấy lại khế ước, sẽ không bao giờ thoát ra được. Sống là người của Lâm phủ, chết là quỷ của Lâm phủ."

"Nhưng khế ước ở phòng Lão gia, làm sao lấy được chứ."

"Phải nghĩ cách thôi, đây là cơ hội cuối. Nếu Hạ Diệp không thể thoát ra, cô biết hậu quả rồi đấy." Giọng Thu Thực càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Xuân Hoa ở bên ngoài như run lên, giọng run rẩy: "Tôi hiểu."

Nghe đến đây, tôi càng bối rối.

Nếu tôi không trốn được, chuyện gì sẽ xảy ra?

Sao Xuân Hoa và Thu Thực lại sợ hãi thế?

Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, bỗng "két" một tiếng, cửa mở ra.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 4



11

Tôi cứng người, vội nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt, tim đập thình thịch.

Trước bước chân là mùi thối nghẹt thở, tôi hít phải một hơi, vội nín thở để không lộ tiếng.

Bước chân dần tiến lại gần rồi dừng lại bên giường.

Không khí nguy hiểm phả vào mặt, cánh tay tôi dưới chăn nổi hết da gà.

Tôi nín thở, tim như ngừng đập.

May mắn thay, họ không làm gì, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi, sửa lại chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng đi!

Tôi hít một hơi thật sâu, phổi như được hồi sinh.

Mùi thối vẫn còn, nhưng đỡ hơn.

Tôi thở phào, thầm nghĩ: Quỷ cũng biết lịch sự, biết đắp chăn cho người khác à?

Nhưng mùi thối dường như nồng hơn, hơn cả đêm ở phòng của Tam di thái, và trên người Xuân Hoa cũng có mùi.

Một suy đoán không hay hiện lên.

Phải chăng Xuân Hoa cũng đã chết?

Tôi chợt nhớ đến chuyện mấy hôm trước.

Hôm đó Xuân Hoa bị Tam di thái mắng, đến sáng cũng không về. Hôm sau, khi đi qua vườn sau, tôi nghe tiếng kêu từ giếng khô.

Lại gần, phát hiện là Xuân Hoa.

Cô ấy nói trời tối, bị rơi xuống giếng.

Khi kéo cô ấy lên, tôi ngửi thấy một mùi hôi.

Xuân Hoa bảo do bùn đất dưới giếng.

Phải chăng lúc đó cô ấy cũng đã chết?

Tôi rùng mình, nổi hết da gà.

12

Chiều hôm đó, tôi mang dây thừng đến giếng khô.

Tôi xuống đáy giếng, quả nhiên có thi thể bị chôn vùi trong bùn.

Là Xuân Hoa.

Đáy giếng lạnh lẽo, nhưng lòng tôi còn lạnh hơn.

Xuân Hoa và Thu Thực đều đã chết.

Nhưng nếu xác họ còn ở đây, sao lại có Xuân Hoa và Thu Thực khác xuất hiện?

Là quái vật, hay thứ gì khác?

Và "đánh thức" mà họ nói là gì?

Sống lại từ cõi chết là đánh thức?

Nhưng sao xác vẫn còn nguyên?

Tôi không thể hiểu nổi, lòng càng thêm sợ hãi.

Thoáng chốc, Lâm phủ lại như chiếc lồng khổng lồ, đè nặng lên người tôi.

Không thoát được... không thoát được...

Tôi lắc đầu, xua đuổi ảo giác đáng sợ đang hiện lên.

Lâm phủ có quá nhiều điều kỳ lạ.

Tôi phải trốn thoát khỏi đây bằng mọi giá. Thoát khỏi tất cả những điều kinh khủng này.

Nhưng dù ban đêm ở Lâm phủ đáng sợ thế nào, ban ngày vẫn phải sống như bình thường.

Tôi từng thử lén ra cổng phụ vào ban ngày, nhưng lần nào cũng bị quản gia già của Lâm phủ chặn lại, "Không có lệnh của Lão gia, không được rời khỏi Lâm phủ."

Quản gia già lắm, nếp nhăn trên mặt như vỏ cây khô héo, ánh mắt âm u đậm đặc như sắp nuốt chửng người khác.

Sao trước đây tôi không nhận ra quản gia già đến thế?

Tôi thắc mắc, rồi lại quay về sân viện của Tam di thái.

Vừa vào sân, mùi hôi thối quen thuộc đã xộc vào mũi.

Mấy ngày nay ở cùng Xuân Hoa, Thu Thực, tôi gần như đã quen với mùi này.

Đôi khi cảm thấy dường như chính mình cũng bốc lên mùi hôi ấy.

Tôi thậm chí nghi ngờ, phải chăng mình cũng đã chết và hóa thành quỷ dữ mà không hay biết?

Dù Xuân Hoa, Thu Thực đầy vẻ kỳ quái, nhưng họ đối xử với tôi rất tốt.

Họ giúp tôi làm việc, chia sẻ những trận mắng chửi của Tam di thái.

Còn tốt hơn cả Xuân Hoa, Thu Thực trong ký ức của tôi.

Tam di thái vẫn hành hạ người hầu, chỉ cần bực bội là bắt ba chúng tôi ra dạy dỗ. Bị đánh nhiều, tất sinh hận, sinh oán. Trước đây, mỗi khi bị Tam di thái đánh mắng, Xuân Hoa, Thu Thực và tôi lại tụm năm tụm ba chửi bà ta.

Con người cần chỗ trút giận, không dám chửi thẳng mặt, chỉ đành lén lút nói xấu.

Nhưng gần đây, tôi phát hiện Xuân Hoa và Thu Thực đã thay đổi.

Họ không còn oán hận, chỉ thở dài, "Bà ta cũng là người phụ nữ khổ mệnh."

Ánh mắt mang nỗi bi thương mà tôi không hiểu nổi.

Một đêm khuya nọ, Xuân Hoa tưởng tôi đã ngủ say, liền thì thầm với Thu Thực, "Chúng ta không thể đến chỗ Lão gia, làm sao lấy được khế ước bán thân? Có nên đánh thức Tam di thái không?"

"Không được, càng nhiều thi thể, lực lượng trong Lâm phủ càng mạnh, lúc đó càng khó thoát."

"Vậy phải làm sao? Nếu kéo dài thêm, chúng ta sẽ bị Lâm phủ đồng hóa thành Xuân Hoa Thu Thực thật sự." Giọng Xuân Hoa đầy lo lắng.

Thu Thực im lặng hồi lâu mới lên tiếng, "Ngày mai tôi sẽ đi lấy trộm khế ước bán thân. Nếu không thành, sẽ đánh thức Tam di thái."

"Nhưng nếu bị phát hiện, cô sẽ chết. Chết trước khi bị đồng hóa, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa!" Giọng Xuân Hoa càng thêm sốt ruột.

“Phó bản Lâm phủ này đã chết bao nhiêu người rồi, thậm chí cả tôi và cô cũng bị kẹt ở đây không biết bao lâu nữa. Tôi chết hay không không quan trọng, quan trọng là lần này chúng ta phải đóng nó lại vĩnh viễn.”

"Nhưng..." Xuân Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thu Thực ngắt lời.

"Tôi đã quyết, đi ngủ đi."

13

Bên kia không còn tiếng động.

Tôi nằm im trên giường, âm thầm tiêu hóa những lời vừa nghe.

"Đánh thức", quả nhiên có nghĩa là sống lại từ cõi chết.

Nhưng "đồng hóa" là gì?

Phải chăng Xuân Hoa và Thu Thực trước mắt không phải là Xuân Hoa và Thu Thực thật?

Nghĩ kỹ lại, cử chỉ của hai người họ mấy ngày nay quả thật kỳ lạ, khác với Xuân Hoa và Thu Thực trong ký ức của tôi.

"Phó bản" là gì?

Sao họ lại gọi Lâm phủ là phó bản, còn muốn "đóng cửa" nó?

Lúc này, tôi như lạc trong màn sương mù dày đặc, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, không thể nhìn thấy rõ ràng được.

Dường như từ đêm đó, mọi chuyện đã diễn biến theo hướng tôi không thể hiểu nổi.

Lâm phủ, đánh thức, phó bản, đóng cửa, cùng Xuân Hoa và Thu Thực kỳ lạ...

Tất cả đều vượt quá nhận thức của tôi, dù nghĩ mãi vẫn không thể lý giải.

Trong bóng tối, tôi thở dài không thành tiếng.

Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là thoát khỏi Lâm phủ.

Dù lời của Xuân Hoa và Thu Thực ngụ ý muốn tôi rời đi, nhưng hai người họ đầy bí ẩn và kỳ quái, tôi không thể tin tưởng được.

Chuyện khế ước bán thân, vẫn phải tự mình làm.

Hôm sau.

Xuân Hoa và Thu Thực cả ngày lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía thư phòng.

Đến khi trời chạng vạng, Lão gia đi vào viện Đại phu nhân.

Thu Thực bắt đầu hành động.

Nhưng đúng lúc đó, Tam di thái đột ngột gọi cô ấy lại, bảo đi nấu nước.

Mệnh lệnh của Tam di thái quá nghiêm, dù không muốn, Thu Thực vẫn phải đi đến phòng nấu nước.

Thật là trời giúp mà.

Nhân lúc Xuân Hoa và Thu Thực thì thầm dưới bếp, tôi lặng lẽ lẻn ra, men theo đường đến thư phòng của Lão gia.

Trời tối đen, tôi không dám thắp nến, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối để tìm khế ước bán thân.

Tôi lục soát mỗi nơi ba lần, nhưng không thấy bóng dáng khế ước bán thân đâu.

Khế ước bán thân không có trong phòng Lão gia hay do tôi tìm không kỹ?

Tôi đang định tìm lần nữa, bỗng ngoài sân vang lên tiếng ồn ào.

"Lão gia, người hầu của chị Ba đang ở trong phòng ngài, định ăn trộm đó!"

Không ổn rồi, là giọng của Lục di thái!

Chuông báo động vang lên trong đầu, tim tôi đập nhanh như trống.

Lúc này không kịp nghĩ đến khế ước bán thân nữa, tôi hoảng hốt nhìn quanh tìm chỗ trốn.

Nghe giọng nói này, chắc chỉ vài giây nữa họ sẽ mở cửa vào.

Nếu bị phát hiện, tôi chắc chắn sẽ chết.

Nhưng thư phòng rất nhỏ, hầu như không có chỗ nào trốn được.

Đúng lúc tuyệt vọng, mùi quen thuộc xộc vào mũi.

Tôi quay đầu, thấy Thu Thực trèo qua cửa sổ vào.

Cô ấy hành động rất nhanh, ra hiệu im lặng, kéo tôi trốn sau tấm màn.

Chỗ này không thể trốn được, chỉ cần có người đi vào hai bước là phát hiện ra ngay.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 5



Tôi hít một hơi, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi. Cảm giác tuyệt vọng lại trào lên, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lần này chết chắc rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cánh cửa sắp bị đẩy mở, Thu Thực đã bước ra trước.

Cô ấy mở cửa, đi ra, rồi đóng cửa lại.

Thu Thực định làm gì?

14

Bên ngoài ồn ào một hồi.

Cuối cùng, Thu Thực bị bắt đi.

Tiếng động bên ngoài im lặng rất lâu, tôi mới thở phào, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Lưng tôi lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này tôi mới hiểu ý đồ của Thu Thực, cô ấy định nhận tội thay tôi!

Tôi không kịp nghỉ ngơi, vội vàng bò dậy.

Thu Thực vì cứu tôi mà bị bắt, tôi phải xem cô ấy thế nào.

Sợ cổng trước còn người canh, tôi trèo qua cửa sổ sau, lảo đảo chạy về phía từ đường.

Lâm phủ tra hỏi trừng phạt gia nô, đều diễn ra ở từ đường.

Cửa từ đường đã bị đám người hầu vây kín.

Tôi thở gấp, cố kiểm soát hơi thở, đợi bình tĩnh lại mới giả vờ bình thản lẻn lên phía trước.

Trong từ đường đèn sáng trưng, Lão gia, Đại phu nhân, Tam di thái và Lục di thái đều có mặt.

"Lão gia, con người hầu này dám vào thư phòng ăn trộm, nhất định phải trừng phạt nặng." Lục di thái nâng chén trà dâng Lão gia.

Lục di thái dáng người đẫy đà, khuôn mặt phúc hậu dịu dàng.

Bà ta nhếch mép cười, đắc ý liếc Tam di thái.

Tam di thái và Lục di thái vốn không ưa nhau, hai người đấu đá ngầm đã lâu.

Tất cả chắc chắn do Lục di thái sắp đặt.

Nhưng sao bà ta biết tối nay sẽ có người từ viện Tam di thái đến thư phòng?

Tam di thái siết chặt khăn tay, nghiến răng trừng mắt lại.

"Đầy tớ không sạch sẽ là đáng ghét nhất, chi bằng Lão gia đánh ba mươi roi rồi tra hỏi." Giọng Lục di thái the thé, nhưng lời nói lại cực kỳ độc ác.

Thu Thực thể trạng yếu, đánh xong ba mươi roi chắc chắn vong mạng.

Lão gia không phản đối, nhưng cũng không ra lệnh, như đang suy nghĩ.

Tam di thái hít sâu, cất giọng còn ngọt ngào hơn Lục di thái, “Lão gia, Thu Thực này đã bị khám xét khắp người, quả thực không tìm thấy gì. Xin Lão gia nghĩ tình nó lần đầu phạm lỗi, lại chưa trộm cắp được gì, mà tha cho nó một mạng.”

Tam di thái còn ưỡn ngực định dựa vào Lão gia, nhưng bị Lục di thái ngăn cách, "Chị ba nói sai rồi, nếu không phải chúng ta kịp thời đến, ai biết con người hầu này định lấy thứ gì? Chị ba hết lời xin cho nó, chẳng lẽ nó ăn trộm là do chị sai khiến?"

"Lục di thái, nói năng cho cẩn thận! Đừng lấy lời vô căn cứ vu khống người." Tam di thái giận dữ.

"Ôi, chị Ba lớn tiếng thế, hay là có tật giật mình? Có căn cứ hay không, trong lòng chị tự hiểu." Lục di thái ngồi xuống ghế, "Người hầu của em hôm nay tận tai nghe chị Ba dặn Thu Thực vào phòng Lão gia lấy trộm khế ước bán thân. Còn việc trên người nó không tìm thấy gì, là bởi em vừa thấy Thu Thực lén đưa cho chị Ba trong lúc hỗn loạn."

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn.

Hôm nay tôi luôn theo dõi Thu Thực, trừ lúc nãy, cô ấy chưa vào thư phòng, sao có thể lấy trộm khế ước bán thân?

Mục tiêu của Lục di thái không phải Thu Thực, mà là Tam di thái!

Bà ta muốn Tam di thái chết!

Khế ước thân vốn là điểm yếu của Lão gia, nếu lời vu cáo của Lục di thái thành sự thật, Tam di thái chắc chắn không sống nổi.

15

"Cô nói bậy!"

Tam di thái lúc này không giữ được vẻ đoan trang nữa, bật dậy khỏi ghế định giật lấy hoa cài đầu của Lục di thái.

Lục di thái khẽ hừ, trốn sau lưng Lão gia, "Nói bậy hay không, kiểm tra là biết. Khế ước bán thân đang giấu trong tay áo của chị Ba."

Lão gia ra hiệu, quản gia già lập tức bước tới, giật tay áo của Tam di thái.

Một cánh tay trắng nõn lộ ra, cùng với mấy tờ khế ước bán thân.

Tam di thái trợn mắt, "Không thể nào, Thu Thực chưa từng đưa gì cho tôi!"

"Bằng chứng rõ rành rành, chị Ba đừng hòng chối cãi nữa."

Lão gia cũng nhìn Tam di thái đầy nghi ngờ.

Chỉ thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Tam di thái trong nháy mắt sụp đổ, bà ta khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy dài. Bà ta quỳ xuống bò về phía Lão gia, nắm chặt lấy chân của Lão gia như bám víu cọng rơm cuối cùng.

"Lão gia tin thiếp đi, thiếp bị oan mà!"

Lão gia làm ngơ, đá một cái vào ngực Tam di thái.

Một cú đá trúng tim, Tam di thái lập tức phun ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn hy vọng nhìn Lão gia.

"Dám trộm khế ước bán thân, người đâu, đem Tam di thái và con người hầu này ra đánh chết." Lão gia tuyên án cuối cùng.

Tam di thái lại phun máu, bà ta chằm chằm nhìn Lão gia, bỗng điên cuồng cười lớn: "Lão gia, thiếp hầu hạ ngài nửa đời người, cuối cùng ngài lại không tin nổi một câu của thiếp, hahahahaha..."

Máu loang đầy nửa dưới khuôn mặt Tam di thái, cùng nụ cười điên loạn, trông chẳng khác gì nữ quỷ.

16

Thế là, Tam di thái và Thu Thực bị lôi ra ngoài.

Những tên võ phu lực lưỡng cầm cây gậy to bằng miệng bát xông lên, một gậy lại tiếp một gậy đánh vào hai người phụ nữ nhỏ bé trên đất.

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp từ đường, chẳng mấy chốc hai người đã bị đánh nát thịt.

Không được, cứ thế này họ sẽ chết mất.

Họ rơi vào cảnh này là vì tôi.

Hơn nữa vu cáo trắng trợn thế này, sao Lão gia chỉ nghe lời từ một phía của Lục di thái chứ?

Tôi phải cứu họ.

Đúng lúc định xông lên, Xuân Hoa từ đâu xuất hiện, nắm chặt cổ tay tôi.

"Khế ước bán thân là điểm yếu của Lão gia, dù giết oan ngài cũng không tha cho bất kỳ ai. Cô xông lên lúc này chẳng ích gì, chỉ chuốc lấy cái chết."

Nhưng tôi không kịp nghĩ nhiều, giật tay Xuân Hoa chạy ra.

Trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Thu Thực đối tốt với tôi mấy ngày qua, cùng bóng lưng quyết đoán lúc nãy trong thư phòng.

Xuân Hoa từng nói, nếu Thu Thực hiện tại chết đi, sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Thu Thực biết rõ mở cửa là chết, nhưng vẫn quyết tâm nhận tội thay tôi.

Dù cô ấy có phải Thu Thực hay không, tôi cũng phải cứu.

Tiếng kêu thảm thiết ngày càng nhỏ, Tam di thái thậm chí không còn sức giãy giụa, chỉ co giật rồi phun máu.

Tình hình của Thu Thực khá hơn, vẫn kêu được, nhưng cũng bị đánh đầy máu, thần trí không còn tỉnh táo.

Tôi hít sâu, chạy đến quỳ trước mặt Lão gia, "Lão gia, Tam di thái bị oan, tận mắt con nhìn thấy khế ước bán thân là do Lục di thái lén bỏ vào tay áo Tam di thái!"

Tim tôi đập nhanh, lời nói cũng dồn dập, gần như thốt ra một hơi.

Nhưng nói xong đã lâu, vẫn không nghe thấy tiếng Lão gia.

Tôi cúi rạp xuống đất, chỉ nhìn thấy một góc áo màu vàng chói của Lão gia.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài từ trán, tôi không dám thở mạnh. Một uy áp kỳ lạ tỏa ra từ Lão gia, khống chế tôi, khiến sâu thẳm trong lòng tôi nảy sinh nỗi sợ hãi khôn cùng.

Cảm giác này, như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị xé xác.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy.

Kỳ lạ thay, lúc nãy đứng xa không thấy gì, sao đến gần Lão gia lại sợ hãi thế?

"Mày là con hầu của Tam di thái, đương nhiên bênh chủ nhà." Lục di thái quát, nhưng quay sang lại dịu giọng, "Lão gia, đừng nghe nó vu khống thiếp. Thiếp thấy con hầu này cũng nên bị đánh chết như chủ nó."
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 6



"Lão gia, Tam di thái đã tắt thở." Võ phu ngoài sân báo.

Ngón tay tôi run lên, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, một giọt máu lăn xuống.

Hết rồi.

17

"Lão gia, cô hầu này nói không sai, khế ước bán thân là do Lục di thái lén bỏ vào người Tam di thái." Đại phu nhân nãy giờ vẫn chắp tay niệm Phật, bà buông xâu chuỗi xuống, lên tiếng.

Đại phu nhân mặt mũi hiền từ, lòng dạ bồ tát, đối với người hầu cũng rất tốt.

Gia nô trong phủ thường đem mấy vị nữ chủ nhân hậu viện ra bàn tán, Nhị phu nhân ngày ngày điên cuồng đóng cửa không ra, Tam di thái ngang ngược hung hãn, Lục di thái mặt phật dạ lang sói, đều là những người khó chơi.

Duy chỉ có Đại phu nhân là người đoan chính, giữ lễ, hành xử đúng mực, phụng sự chồng và quán xuyến nội vụ đều xuất sắc.

Người hầu thường khen Đại phu nhân quả không hổ là tiểu thư đại gia, ca ngợi phong thái của bà mới đúng là hình mẫu của một phu nhân chính thất.

Đại phu nhân có địa vị không thấp trong phủ, ngay cả Lão gia cũng phải nhường bà ba phần.

Có bà lên tiếng nói thay, ít nhất cũng cứu được Thu Thực đang thoi thóp.

"Người đâu, thả ngay cô hầu ngoài kia ra." Đại phu nhân ra lệnh.

Nghe vậy, tôi ngẩng phắt đầu lên, không ngừng dập đầu cảm tạ Đại phu nhân.

Đại phu nhân mỉm cười gật đầu, vẻ mặt từ bi.

Lúc này, người kinh ngạc khóc lóc lại trở thành Lục di thái, nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng cầu xin Lão gia, đã bị Đại phu nhân ngắt lời: "Lục di thái ghen tuông mù quáng, hãm hại chị em, bại hoại gia phong, vi phạm nữ giới, đem xuống trầm đình."

Lục di thái trợn mắt nhìn Đại phu nhân không thể tin nổi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng bị võ phu bịt miệng lôi đi.

Tôi nhìn ánh mắt bất mãn của bà ta, lòng đầy suy tư.

Nếu Đại phu nhân tận mắt thấy Lục di thái nhét khế ước bán thân cho Tam di thái, tại sao bà không nói sớm không nói muộn, mà đợi đến khi Tam di thái tắt thở mới nói ra?

Hơn nữa, khế ước bán thân vốn luôn ở thư phòng Lão gia, sao lại bị Lục di thái lấy trộm để hãm hại Tam di thái được?

Người có thể tự do ra vào thư phòng, ngoài Lão gia, chỉ có Đại phu nhân.

Chẳng lẽ tất cả là...

Tôi không dám nghĩ sâu, chỉ có thể lén quan sát Đại phu nhân vài lần.

Bà vẫn lần tràng hạt, vẫn khuôn mặt từ bi.

18

Tam di thái bị đánh chết bằng gậy, Lục di thái bị trầm đình.

Thu Thực nửa sống nửa chết, chỉ còn một hơi thở.

Tôi và Xuân Hoa đưa cô ấy về, cho uống ít thuốc thang.

Đêm nay quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi suốt đêm gặp ác mộng.

Trong mơ, Đại phu nhân từ bi lần tràng hạt, mỉm cười với tôi.

Nhưng khi tôi đi ra sau lưng bà, lại thấy phía sau đầu bà mọc thêm một khuôn mặt.

Một khuôn mặt xanh lét nanh độc, hung thần ác sát, còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ địa ngục, cái miệng đỏ như máu càng lúc càng rộng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt dày đặc âm khí.

Một giây sau, hàm răng nhọn ấy cắn đứt cổ tôi.

Tôi giật mình, bật ngồi dậy trên giường, hai tay vô thức sờ vào cổ.

Đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng sự sống, tôi mới thở phào.

Thì ra chỉ là mơ.

"Tam di thái và Lục di thái đều tỉnh lại rồi, lực lượng của Lâm phủ lại mạnh hơn, Hạ Diệp càng khó trốn thoát, làm sao đây? Chẳng lẽ phó bản này thật sự không thể thoát?" Ngoài phòng vang lên tiếng nức nở kìm nén của Xuân Hoa, tiếp theo là tiếng thở dài nặng nề của Thu Thực.

Xuân Hoa và Thu Thực lại đang nói chuyện riêng?

Tôi vểnh tai, tập trung nghe lén.

"Đừng bi quan như vậy, qua chuyện hôm qua, chúng ta đã biết gương mặt thật của Đại phu nhân, cũng biết khế ước bán thân thực ra ở chỗ bà ta, cũng coi như trong cái rủi có cái may."

Giọng nói này?

Ngoài Xuân Hoa và Thu Thực, còn có người thứ ba?!

Là Tam di thái!

Ngay sau đó lại vang lên một giọng khác.

"Đúng vậy, tiếp theo chúng ta nên nghĩ cách lấy khế ước bán thân từ Đại phu nhân."

Giọng thứ tư này, là Lục di thái!

Nhưng hai người này rõ ràng đã chết vào hôm qua, tôi tận mắt nhìn thấy.

Hơn nữa hai người vốn không ưa nhau, sao lại có thể ngồi cùng nói chuyện?

Trừ phi...

Họ không còn là họ nữa!

Xuân Hoa từng nói "đánh thức", mà "đánh thức" lại có nghĩa là chết đi sống lại, sau khi sống lại họ không còn là họ nữa.

Ở Lâm phủ, người chết đi, ngày hôm sau sẽ sống lại trở về.

Nhưng người trở về không còn là người cũ nữa.

Thì ra là như vậy sao?

19

"Tam di thái, Đại phu nhân gọi Hạ Diệp qua hầu hạ."

Tôi vừa bước ra khỏi giường, đã nghe thấy người bên ngoài gọi tên mình, tôi mở cửa, nhìn thấy mấy người đứng trong sân.

Xuân Hoa, Thu Thực và Tam di thái, Lục di thái ngồi quây quần bên chiếc bàn vuông dưới gốc cây, sắc mặt hồng hào, hơi thở bình thường, không chút nào giống như vừa bị đánh đòn, bị trầm đình.

Theo thường lệ, Tam di thái không đánh nha đầu đã là may, không thể để người hầu ngồi ngang hàng.

Còn phía bên kia, người đang đứng nói, chính là bà Đào bên cạnh Đại phu nhân.

Bà ta dường như cũng không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này, nhưng đêm qua khi Thu Thực và Tam di thái bị đánh bà ta rõ ràng có mặt, thậm chí người áp giải Lục di thái đi trầm đình cũng là bà ta.

Nhưng bà ta lại không nhớ cái chết của Tam di thái và Lục di thái.

Nhưng chính Tam di thái và Lục di thái, thậm chí Xuân Hoa, Thu Thực lại nhớ cái chết đêm qua.

Xem ra Lâm phủ có hai loại người.

Một loại là người bình thường, một loại là người chết đi sống lại.

Người bình thường không nhớ cái chết của người chết đi sống lại, cũng không phát hiện ra sự quái dị trên người họ.

Người chết đi sống lại biết rõ cái chết của mình, nhưng người trở về không còn là người cũ nữa, lời nói cử chỉ đều kỳ quái, những lời họ nói cũng khó hiểu.

Nhưng xem ra, họ dường như không giống oan hồn dữ tợn, cũng không giống quái vật hại người.

Mục đích của họ dường như chỉ là tìm khế ước bán thân, giúp tôi thoát khỏi Lâm phủ, cuối cùng đóng cửa Lâm phủ.

Tại sao?

Tại sao lại là tôi?

Tại sao tôi lại nhớ cái chết của người chết đi sống lại, có thể ngửi thấy mùi thối nồng nặc trên người họ?

Tại sao họ muốn tôi thoát khỏi Lâm phủ, và cho rằng như vậy mới có thể đóng cửa Lâm phủ?

Lâm phủ rốt cuộc là gì?

Mọi thứ ở đây quá quái dị.

20

Thấy tôi xuất hiện, bà Đào trực tiếp nói với tôi: "Hạ Diệp, từ hôm nay, cô sẽ là người hầu trong viện của Đại phu nhân."

Tôi bất chợt siết chặt lòng bàn tay, trong lòng thắt lại.

Hình ảnh đáng sợ của Đại phu nhân trong ác mộng đêm qua vẫn còn in đậm trước mắt.

"Hạ Diệp tính tình đần độn, cử chỉ hồ đồ, sợ sẽ xúc phạm Đại phu nhân, hay là cứ để ở đây, ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ." Tam di thái và Lục di thái trao đổi ánh mắt, vội vàng đứng dậy nói.

"Đại phu nhân vốn nhân hậu khoan dung, bà dặn, việc này vẫn xem ý nguyện của Hạ Diệp." Bà Đào đổi giọng.

Tam di thái thở phào, đưa ánh mắt về phía tôi, giọng cực kỳ dịu dàng: "Hạ Diệp, cô muốn ở lại, hay đi đến chỗ Đại phu nhân?"

Trong chớp mắt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Xuân Hoa nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đầy lưu luyến; Thu Thực nhíu mày, trong mắt đầy lo lắng, còn xen lẫn căng thẳng; Lục di thái mỉm cười, ánh mắt cũng ra hiệu tôi ở lại.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 7



Tất cả đều hy vọng tôi ở lại.

Nhưng...

Móng tay càng lúc càng đâm sâu vào lòng bàn tay, nỗi đau nhói kéo căng thần kinh tôi.

Một lát sau, tôi mở miệng: "Tôi đi đến chỗ Đại phu nhân."

Ánh mắt mọi người đều biến sắc, lo lắng, nghi hoặc, không hiểu, sợ hãi, sốt ruột, đủ loại biểu cảm lần lượt hiện lên mặt.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt họ.

Lúc tôi do dự im lặng, bà Đào khẽ mở miệng, không thành tiếng thốt ra mấy chữ.

Nhìn khẩu hình, là "khế ước bán thân".

Đại phu nhân biết tôi đang tìm khế ước bán thân!

21

Trong ánh mắt lo lắng lưu luyến của mọi người, tôi đi theo bà Đào.

Đến viện Đại phu nhân, bà đang lễ Phật.

Trong phòng không mở cửa sổ, cũng không thắp nến, ánh sáng mờ ảo, chỉ có ánh đèn nhang lập lòe đỏ rực.

Vừa bước vào, mùi tro nhang nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi muốn hắt hơi. Tôi cố nén sự khó chịu và ngứa ngáy, cung kính cúi chào Đại phu nhân đang bị khói bao phủ.

Bà quay lưng lại, miệng không ngừng lẩm bẩm, dường như đang tụng kinh, không để ý đến tôi đang quỳ dưới đất.

Rất lâu sau, lâu đến mức mũi tôi không thể chịu được mùi tro nhang nồng nặc, thậm chí hai chân đã tê cứng, Đại phu nhân cuối cùng cũng buông tay gõ mõ.

Bà ra hiệu cho bà Đào thắp nến.

Trong ánh nến mờ ảo, tôi nhìn rõ khuôn mặt Đại phu nhân.

Hiền từ ôn hòa, điềm đạm dịu dàng, không chút nào giống hình ảnh trong ác mộng đêm qua.

Nhìn thế nào cũng không giống kẻ xấu.

Chẳng lẽ suy đoán đêm qua chỉ là ác ý của tôi?

Nhưng lời nói tiếp theo của Đại phu nhân nhanh chóng chứng minh suy đoán của tôi.

Người trước mắt tuy mặt mũi từ bi, nhưng tuyệt đối không phải kẻ lương thiện!

22

Tôi lặng lẽ đi trên đường về viện Tam di thái, trong đầu không ngừng vang vọng lời Đại phu nhân vừa nói.

Bà nói từ khi bà gả vào Lâm phủ, hậu trạch đã xuất hiện tổng cộng tám người phụ nữ và năm đứa trẻ.

Tôi có chút nghi hoặc, hiện tại hậu trạch Lâm phủ rõ ràng chỉ có bốn nữ chủ nhân, mà trẻ con càng không có một đứa.

Lời Đại phu nhân có ý gì?

Bất chợt, một suy đoán kinh khủng nảy ra trong đầu tôi.

Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống trán, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

Đại phu nhân nói bà chưa từng có con riêng, nguyện vọng lớn nhất đời bà là có một đứa con.

Nhưng bà không thể sinh được nữa.

Bà hỏi tôi có thể sinh không?

23

"A!" Một tiếng hét thất thanh vang lên bên tai.

Tôi quay đầu nhìn, có một người phụ nữ hoảng hốt đang quỳ bên hồ, không ngừng mò mẫm trong nước.

Dáng vẻ của bà ấy thật đáng thương, như thể đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Tôi bước tới hỏi thăm, mới nhận ra người đầu tóc bù xù trước mặt chính là Nhị phu nhân trong phủ.

Nhị phu nhân là đích tiểu thư đại gia, gia thế mẹ đẻ cao hơn Đại phu nhân rất nhiều, thậm chí Lão gia cưới Nhị phu nhân cũng coi như leo cao.

Cũng vì gia thế mẹ đẻ của Nhị phu nhân, dù vào phủ sau Đại phu nhân, bà ấy vẫn có thể ngang hàng.

Tuy nhiên Nhị phu nhân tuy nắm quyền quản gia, nhưng lại không quan tâm việc lớn nhỏ trong phủ. Bà ấy suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, không gặp ai, ngay cả Lão gia đến cũng bị từ chối.

"Ngọc bội, ngọc bội của ta!" Thần sắc bà ấy hoảng loạn, tay áo đã ướt sũng nước hồ, nhưng đôi tay vẫn không ngừng thò vào hồ, mò mẫm thứ gì đó.

Nhị phu nhân là một mỹ nhân tuyệt sắc, dù mặc trang phục đơn giản nhất, không trang điểm, tóc tai cũng rối bù, vẫn không che được vẻ rạng rỡ.

Tôi liếc nhìn mặt hồ phẳng lặng, giữa hồ nổi lên một bóng người, là thi thể của Lục di thái bị trầm đình đêm qua.

Sau khi Lục di thái chết đi sống lại, mọi người quên cái chết của bà ta, cũng không nhìn thấy thi thể nổi lên từ hồ.

Thi thể của Lục di thái cứ thế nổi trên mặt nước, giống như Thu Thực chôn ở sau núi, Xuân Hoa rơi xuống giếng, Tam di thái bị đánh chết ném vào vườn, không ai đoái hoài.

Thấy mò mãi không mò được thứ gì, Nhị phu nhân ngồi thừ ra đất, linh hồn như bị hút đi.

Mỹ nhân rơi lệ, tự nhiên khiến người ta động lòng.

Tôi thở dài, nhảy xuống hồ mò ngọc bội cho Nhị phu nhân.

Đó là một chiếc ngọc bội hình tròn màu trắng, sắc nhuận, khắc hai chữ nhỏ "Uẩn nhi", tôi nhớ đó có lẽ là tên thời con gái của Nhị phu nhân.

Tôi đưa ngọc bội cho Nhị phu nhân.

"Cảm ơn cô!"

Bà ấy run rẩy đón lấy, cẩn thận ôm ngọc bội vào lòng.

Mặt mừng đến phát khóc, ánh mắt đầy lưu luyến, như thể đang ôm không phải ngọc bội, mà là lòng bàn tay nồng nhiệt của người yêu.

24

Trở về viện Tam di thái, bốn người vẫn ngồi bên chiếc bàn vuông dưới gốc cây, thần sắc nghiêm trọng.

Mùi thối nồng nặc lại một lần nữa tràn vào mũi.

Thấy tôi về, Xuân Hoa vui mừng nắm tay tôi: "Hạ Diệp, tôi biết mà, cô nhất định sẽ quay lại."

Tôi lắc đầu: "Không, tôi chỉ về thu dọn đồ đạc."

Xuân Hoa sững lại, khóe miệng từ từ rủ xuống, như một chú cún con đáng thương.

Tam di thái và Thu Thực trao đổi ánh mắt, mở miệng: "Hạ Diệp, thực ra chúng tôi không phải Xuân Hoa Thu Thực thật, cũng không phải Tam di thái và Lục di thái."

Tim tôi thắt lại, họ định thú nhận với tôi sao?

Lời nói tiếp theo của Tam di thái hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi, khoảnh khắc đó mười bảy năm cuộc đời tôi sụp đổ.

Bà ta nói nơi này không phải Lâm phủ thật, mà là một trò chơi tử vong. Tất cả chúng tôi đều là người chơi trong trò chơi này, đóng vai những người phụ nữ khác nhau trong hậu viện Lâm phủ, nhiệm vụ duy nhất là trốn thoát khỏi Lâm phủ.

"Cô không phải Hạ Diệp, cô chỉ là người chơi đóng vai Hạ Diệp."

Tôi thực sự không hiểu lắm ý nghĩa của trò chơi, nhưng tôi hiểu câu cuối cùng.

Làm sao tôi có thể không phải là tôi?

Trong đầu tôi rõ ràng có ký ức quá khứ, cha mẹ tôi là nông dân làng gần đó, vì không có cơm ăn nên bán tôi vào Lâm phủ. Từ khi vào đây, tôi đã hầu hạ Tam di thái, đến nay đã sáu bảy năm.

Tôi phản bác theo bản năng, nhưng lời nói tiếp theo của Tam di thái khiến toàn thân tôi run lên.

"Vậy cô có nhớ hình dáng cha mẹ không?"

Tôi đờ đẫn tại chỗ.

Cha mẹ tôi trông như thế nào?

Tôi không ngừng hồi tưởng, không ngừng nghĩ, nhưng đầu óc trống rỗng.

Đúng vậy, là một mảng trống.

Thậm chí không có một bóng dáng mờ ảo nào.

Điều này không bình thường.

Nếu nói lúc bị bán vào đây còn nhỏ, không nhớ rõ hình dáng họ, vậy tại sao trong đầu tôi không có một bóng dáng mờ nhạt nào?

Tôi hoàn toàn câm nín.

"Cái gọi là ký ức của cô, chỉ là nhân vật được cài đặt trong trò chơi." Thu Thực lên tiếng: "Tất cả chúng tôi đều là người chơi trong phó bản Lâm phủ này, nhưng không ai vượt qua được trò chơi. Trong số những người được đánh thức hiện tại, Tam di thái vào sớm nhất, tiếp theo là Thu Thực, Tứ di thái, Xuân Hoa, chúng tôi đã bị nhốt trong trò chơi này quá lâu, lâu đến mức quên cả tên mình."

"Khoan đã," tôi ngắt lời Thu Thực, trong lòng lại hiện lên suy đoán đó, tiếp tục hỏi: "Đánh thức là gì?"
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 8



"Cô có thể hiểu là chết đi sống lại." Lần này là Lục di thái lên tiếng,"Chúng ta càng ở trong trò chơi lâu, càng bị trò chơi đồng hóa, tức là tự nhận mình chính là nhân vật trong bối cảnh trò chơi. Khi bị đồng hóa rồi chết đi, chúng ta mới tỉnh táo lại, nhớ ra mình là người chơi, Lâm phủ chỉ là một phó bản của trò chơi."

"Nếu vậy, sao không đánh thức tôi?" Tôi nghi hoặc hỏi.

Lục di thái lắc đầu, "Cô khác chúng tôi, cô là người chơi mới nhất. Người chơi lần đầu vào sẽ bị khóa ký ức, nên đương nhiên cô không nhớ. Khi số người bị kẹt trong trò chơi đạt đến một lượng nhất định, trò chơi sẽ thiết lập lại, lúc đó tất cả những ai mắc kẹt trong trò chơi đều sẽ chết. Cô là hy vọng cuối cùng của chúng tôi, nếu cô chết hoặc không thoát khỏi Lâm phủ, trò chơi này sẽ khởi động lại. Chỉ khi cô thành công lấy được khế ước bán thân, trò chơi Lâm phủ này mới hoàn toàn đóng lại."

Tôi ôm lấy trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của mình, cố gắng tiêu hóa câu nói dài dòng này.

Mọi điều vô lý và quỷ dị đều đã có lời giải thích.

"Vậy nên cô không được đến chỗ Đại phu nhân! Đại phu nhân mặt hiền dạ độc, cái chết của Tam di thái và Lục di thái đêm qua đều là mưu đồ của bà ta." Xuân Hoa kéo tay tôi khuyên can.

"Đã muộn rồi." Tôi lắc đầu, "Đại phu nhân hứa với tôi, nếu tôi giúp bà ta sinh một đứa con, sẽ trả lại khế ước bán thân cho tôi."

Mấy người đều giật mình, Thu Thực nhíu mày hỏi: "Nếu cô không giúp bà ta thì sao?"

Tôi cười đắng chát, "Tôi hoàn toàn không có lựa chọn."

"Nhưng một khi cô quan hệ với Lão gia, cô cũng sẽ bị Lâm phủ đồng hóa!" Xuân Hoa kinh hãi kêu lên.

Thu Thực và hai vị di thái cũng nhíu mày, sắc mặt nặng nề.

Một luồng áp lực vô hình bao trùm giữa chúng tôi, đè nén đến mức khó thở.

Dù đồng ý hay không, tôi đều khó thoát khỏi kiếp nạn.

Tôi có thể làm gì đây?

25

Ánh nắng trong sân chuyển từ đông sang tây, chẳng mấy chốc bị nuốt chửng trong bóng tối vô tận.

Tim tôi đập mạnh, trước giờ chưa từng nhận ra hoàng hôn ở Lâm phủ lại nhanh đến thế.

Màn đêm đã buông xuống, nhưng chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó.

Những người trước mặt đều mặt mày ủ rũ.

Đúng lúc Xuân Hoa đi thắp đèn lồng, bà Đào dẫn theo người hầu đến.

Bà ta bất chấp mệnh lệnh của Tam di thái và Lục di thái, ra lệnh cho người hầu lôi tôi đi.

Tôi bị dẫn đến phòng phụ trong sân của Đại phu nhân, trong phòng đã có mấy người hầu đợi sẵn trước gương đồng, một người còn bưng một bộ áo đỏ.

Ánh nến chiếu lên, đỏ chói mắt.

Bà Đào bảo người hầu trang điểm cho tôi.

Tôi định chống cự, bà Đào ra lệnh cho người hầu khống chế tôi, khuyên nhủ: "Hạ Diệp, phu nhân là người nhân từ, chỉ cần cô làm tốt việc này, phu nhân tự nhiên sẽ không bạc đãi cô. Lúc đó muốn rời đi, phu nhân sẽ trả khế ước; muốn ở lại, phu nhân sẽ cho cô làm Thất di thái. Dù cô chọn thế nào cũng không thiệt, cô suy nghĩ kỹ đi."

Hừ, trong lòng tôi cười lạnh.

Dù tôi chọn thế nào? Tôi có cơ hội lựa chọn sao?

Sau khi trang điểm xong, bà Đào xé rách áo tôi, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, sau đó trói tay chân tôi lại ném lên giường.

"Một lát nữa Lão gia sẽ đến, cô phải khéo léo mà hầu hạ. Hầu hạ tốt, sau này tự nhiên có vinh hoa phú quý hưởng không hết." Dặn dò xong, bà Đào quay người rời đi.

Nhiệt độ đêm hơi lạnh, làn da lộ ra ngoài trong không khí lạnh dựng đầy những sợi lông tơ.

"Không trốn thoát được."

"Cô không trốn thoát được."

"Không ai có thể thoát khỏi Lâm phủ được."

Thoáng chốc, trong đầu lại vang lên tiếng thì thầm đêm đó.

Lẽ nào thực sự không thể thoát?

Tim tôi chìm dần xuống, cơ thể như lún vào vũng bùn.

Càng lún sâu, sâu đến mức không một tia ánh sáng, ngay cả hơi thở dường như ngừng lại.

26

"Lão gia."

Giọng bà Đào vang lên bên ngoài, bỗng kéo tôi ra khỏi trạng thái mê muội.

Lão gia đến rồi sao?!

Tôi thở gấp, tim đập càng lúc càng nhanh.

Tôi giãy giụa, muốn thoát khỏi dây trói.

Nhưng quá chặt.

Dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể thoát, không thể chạy.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, qua khe cửa, mùi rượu nồng nặc lùa vào, khiến đầu óc tôi choáng váng.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Đầu óc tôi dường như ngừng suy nghĩ.

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, một giọt nước mắt nhục nhã lăn dài trên khóe mắt.

Khi mở mắt, tôi thấy một đôi tay đang cởi dây trói cho tôi.

Tôi co rúm người lùi lại.

Nhưng theo đôi tay đó, tôi thấy một khuôn mặt diễm lệ.

Là Nhị phu nhân!

Bà ấy ra hiệu im lặng, nhanh chóng cởi dây trói tay chân tôi, chỉnh lại tay áo bị xé rách tả tơi của tôi.

Nhị phu nhân kéo tôi giấu sau bình phong.

Tôi đi theo bà ấy, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ cảm thấy bàn tay bà ấy rất ấm.

Gần như ngay khi bà ấy nhét tôi sau bình phong, Lão gia đã đẩy cửa bước vào, mùi rượu càng lúc càng nồng nặc.

"Uẩn nhi, hóa ra là em, cuối cùng em cũng chịu gặp ta."

Giọng Lão gia đầy men say, nhưng không giấu nổi sự vui mừng.

Ông ta cười, ôm chặt lấy Nhị phu nhân, đẩy bà ấy lên giường, vừa đẩy vừa c ởi quần.

Lão gia thân hình béo mập, Nhị phu nhân bị ông đè dưới thân, dù giãy giụa thế nào cũng không lay chuyển được ông. Chẳng mấy chốc quần áo Nhị phu nhân bị xé rách, cả người như miếng thịt cá trên thớt.

Tiếng thở gấp thô lỗ của đàn ông và tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ hòa vào nhau, như một cây kim xuyên qua màng nhĩ tôi, đâm sâu vào não.

Mắt tôi đỏ ngầu nhìn cảnh tượng trước mắt, móng tay cắm sâu vào thịt lòng bàn tay.

Nhị phu nhân không muốn!

Nhị phu nhân rõ ràng không muốn, sao Lão gia vẫn cưỡng ép bà ấy!

Lúc này, tôi chợt hiểu ra. Trong hậu trạch này, Lão gia chính là trời, mỗi người phụ nữ đều là đồ chơi cho thứ dưới háng ông ta thỏa mãn.

Tôi lấy từ búi tóc một chiếc trâm bạc, đầu nhọn vô cùng sắc bén.

Tôi nắm chặt chiếc trâm, hít một hơi sâu, định lao ra đâm vào sau đầu Lão gia.

Nhưng lúc này, Nhị phu nhân gần như tr@n truồng bỗng có sức mạnh không biết từ đâu, bà ấy đẩy mạnh Lão gia đang r3n rỉ trên người, loạng choạng chạy xuống giường, "ầm" một tiếng đập đầu vào cột.

Máu tuôn ồ ạt, phủ kín mặt Nhị phu nhân.

Khuôn mặt tuyệt sắc giờ trở nên ghê rợn.

Nhưng đầu ngón tay Nhị phu nhân vẫn run nhẹ.

Lão gia để lộ phần dưới đi tới, đá một cái vào người Nhị phu nhân, nằm lên người bà tiếp tục việc dang dở.

Dưới động tác thô bạo của Lão gia, đầu ngón tay run rẩy của Nhị phu nhân cuối cùng cũng ngừng lại.

"Đồ tiện nhân, xui xẻo."

Lão gia kéo quần lên, lại đá mạnh một cái vào thi thể Nhị phu nhân, rồi mới nghênh ngang rời khỏi phòng.

27

Sau khi Lão gia đi, tôi lao đến chỗ Nhị phu nhân.

Tay tôi run rẩy, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp đó.

Cơ thể Nhị phu nhân vẫn còn ấm, nhưng đầu mũi đã không còn hơi thở.

Tay bà ấy nắm chặt thành nắm đấm, giữ chặt một thứ.

Tôi tốn rất nhiều sức mới mở ra được, miếng ngọc bội lăn xuống đất, hai chữ "Uẩn nhi" trên miếng ngọc thấm đẫm máu, trở nên rõ ràng.

"Uẩn nhi" đỏ máu, Nhị phu nhân trong vũng máu.

Tôi cởi áo trên người, nhẹ nhàng đắp lên thân thể nhếch nhác của Nhị phu nhân.
 
Kẻ Hầu Bị Giết Trở Lại Rồi
Chương 9



Mùi hôi thối quen thuộc từ từ rỉ ra từ thi thể Nhị phu nhân, tôi chợt hiểu, có lẽ Nhị phu nhân cũng là người chơi như Tam di thái đã nói.

Nếu vậy, ngày mai Nhị phu nhân chắc chắn sẽ sống lại.

Nhị phu nhân ngày mai sẽ hồi sinh.

Tôi nên vui mừng.

Nhưng không hiểu sao, mắt tôi cay xè, trong lòng như bị nhét đầy bông gòn, nghẹn ứ.

Rõ ràng tôi và Nhị phu nhân chỉ một lần gặp, rõ ràng tôi chỉ nhặt giúp bà ấy miếng ngọc bội.

Sao bà ấy sẵn sàng liều mạng cứu tôi?

Cứ thế, tôi ngồi thẫn thờ bên thi thể Nhị phu nhân, một đêm cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau, bà Đào đẩy cửa đi vào, ánh nắng chói chang tràn vào, chiếu lên thi thể Nhị phu nhân.

Nhưng bà Đào như không nhìn thấy thi thể đó.

Bà ta chửi rủa, nắm tai lôi tôi ra ngoài.

"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm nổi, uổng công phu nhân coi trọng cô."

Khi tôi bị xô vào phòng Đại phu nhân, bà vẫn đang lễ Phật, làn khói hương cuộn lên bao phủ khuôn mặt.

Tôi không nhìn rõ biểu cảm của Đại phu nhân.

"Cốc, cốc, cốc..."

Tiếng dùi gõ mõ kéo dài dây thần kinh căng thẳng vì thức trắng đêm của tôi, khiến chân mày tôi giật liên hồi.

Một lúc lâu sau, tiếng mõ ngừng.

Giọng Đại phu nhân ôn hòa vang lên, "Cho nó một cơ hội nữa."

Cho tôi một cơ hội nữa là sao?

Tôi nhớ lại thân hình nhăn nheo trắng hếu của Lão gia đêm qua, như một con lợn trắng khổng lồ, r3n rỉ trên người Nhị phu nhân mảnh khảnh.

Dạ dày trào lên một cục chua, tôi đột nhiên buồn nôn.

"Không, tôi không đi hầu hạ Lão gia."

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, toàn thân tôi không kiềm chế được khó chịu.

Đại phu nhân như nghe thấy điều gì thú vị, bật cười, bà lần chuỗi hạt, đôi môi khô héo mấp máy, "Đã vậy, vậy thì cô chết đi."

28

Tôi lại bị bà Đào nắm tai lôi ra ngoài.

Bà ta ném tôi giữa sân.

Nắng gắt thiêu đốt, tôi không mở nổi mắt, chỉ nghe bà Đào hắng giọng: "Tạm dừng hết đi, tập trung lại đây."

Những người hầu đang bận rộn trong sân đều dừng tay, tụ tập về phía chúng tôi.

"Con Hạ Diệp này ăn trộm tiền của Đại phu nhân, bị ta bắt quả tang. Đại phu nhân nhân từ, đánh mấy roi rồi đuổi đi. Dũng Quý, ngươi lại đây đánh nó."

Bà Đào liếc mắt ra hiệu cho tên tiểu đồng to lớn thô kệch bên cạnh.

Hắn hiểu ý, lấy từ góc tường một chiếc roi rộng bằng miệng bát.

"Đùng."

Nhát roi đầu tiên đập vào lưng tôi.

Lực đánh mạnh khiến tôi ngã sấp xuống đất.

Cổ họng trào lên vị tanh, tôi "oẹ" một tiếng phun ra một ngụm máu.

Với lực đánh này, không tới mười roi, tôi sẽ mất mạng.

Lưng tôi rát bỏng, ngũ tạng lục phủ như lệch khỏi vị trí, xoắn vào nhau.

Nhát roi thứ hai, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nhát roi thứ ba, mắt tôi đỏ ngầu, cảnh vật trước mắt đã mờ đi, âm thanh xung quanh cũng không rõ.

Nhát roi thứ tư, tinh thần hoảng loạn, não bộ dường như ngừng hoạt động.

Tôi sắp chết sao?

Trong ánh mắt mờ mịt, tôi như thấy vài bóng người quen thuộc lao vào.

Tôi cố mở to mắt, muốn nhìn rõ là ai, nhưng không thể nữa.

29

Khi mở mắt lại, tôi thấy mình đang trong phòng Đại phu nhân.

Nhưng xung quanh dường như trở nên rất kỳ lạ, giống như cảnh tượng đêm tôi định trốn khỏi Lâm phủ.

Tất cả như ngâm trong nước, đung đưa, biến ảo khôn lường, lúc to lúc nhỏ, lúc lại biến dạng.

Lẽ nào chết rồi tôi xuống địa ngục?

"Hạ Diệp, cô tỉnh rồi!"

Bên tai vang lên giọng Xuân Hoa vui mừng.

Tôi quay đầu, thấy bóng dáng Xuân Hoa cũng đang đung đưa.

Và sau lưng cô ấy thêm mấy người nữa.

Khuôn mặt những người đó bị biến dạng không ngừng, kéo dài rồi thu nhỏ.

Tôi nhìn một lúc mới nhận ra đó là Thu Thực, Tam di thái, Lục di thái, Nhị phu nhân và... Đại phu nhân!

"Chuyện gì thế này?" Tôi khó khăn nói.

"Nhị phu nhân và Đại phu nhân cũng bị đánh thức, sức mạnh của Lâm phủ đã trở nên quá lớn, nó xé toạc hoàn toàn lớp vỏ bọc hòa bình trước đây. Lâm phủ bây giờ nguy hiểm khôn lường, chỉ cần sơ sẩy là bị nó nuốt chửng."

Người nói là Tam di thái.

Tôi nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân sau lưng bà ta, lưng đau nhức, cử động tay cũng khó khăn.

"Đại phu nhân cũng là người chơi?" Tôi gắng gượng hỏi.

Tam di thái gật đầu, "Nhị phu nhân bị đánh thức, nhớ lại mình từng thu thập chứng cứ Đại phu nhân hãm hại các di thái và con cái trong hậu trạch, chúng tôi mang chứng cứ tìm Lão gia, cuối cùng cứu được cô sắp bị đánh chết. Đại phu nhân bị Lão gia xử tử, chúng tôi mới phát hiện ra bà ta cũng từng là người chơi."

Hóa ra là vậy.

Tôi nhìn Đại phu nhân, bà nở nụ cười áy náy.

"Như các cô nói, sức mạnh Lâm phủ mạnh thế này, chẳng phải chúng ta đều phải chết sao?" Tôi hỏi.

Lúc này Đại phu nhân lên tiếng: "Bây giờ chỉ dựa vào khế ước bán thân thực sự không thể thông quan trò chơi, nhưng còn một cách cuối cùng. Tôi ở phó bản Lâm phủ lâu nhất, trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, tôi từng âm thầm điều tra Lâm phủ. Tôi phát hiện gốc rễ sức mạnh Lâm phủ không nằm ở con quái vật Lão gia kia, mà là từ đường."

"Từ đường?" Rõ ràng mấy họ người lần đầu nghe thấy điều này.

Đại phu nhân gật đầu, "Đúng, chính là từ đường. Chỉ cần phá hủy từ đường, phó bản Lâm phủ sẽ sụp đổ, lúc đó tự nhiên có thể thông quan."

"Nhưng làm sao phá hủy từ đường? Bây giờ Lâm phủ nguy hiểm như vậy, bên ngoài đầy quái vật, chúng ta không thể đến gần từ đường." Xuân Hoa buồn bã cúi đầu.

Đại phu nhân đưa ánh mắt về phía tôi.

Bà nói rằng họ đã bị Lâm phủ đồng hóa, bị từ đường hạn chế, không thể phá hủy từ đường. Còn tôi thì khác, tôi là người chơi mới chưa bị đồng hóa, người duy nhất tại đây có khả năng hủy diệt từ đường.

Dựa vào đó, Đại phu nhân lập ra kế hoạch tiếp theo.

Họ sẽ chịu trách nhiệm kiềm chế những con quái vật bên ngoài, che chắn cho tôi tiến vào từ đường.

Còn tôi phải với tốc độ nhanh nhất lao đến từ đường, phá hủy nó.

30

Dưới sự giúp đỡ của Xuân Hoa và Thu Thực, tôi khó khăn bò xuống giường, gượng dậy đứng vững.

Xuân Hoa lo lắng nhìn tôi, "Hạ Diệp còn quá yếu, chúng ta có nên đợi cô ấy nghỉ ngơi thêm rồi hành động không?"

Nhưng Đại phu nhân lắc đầu, "Không kịp nữa, tình hình bên ngoài như thế này, chỉ sợ qua không qua nổi đêm nay, tất cả chúng ta đều phải chết."

Đại phu nhân nhìn ra cửa sổ, gương mặt đầy nghiêm trọng.

Như Tam di thái đã nói, sức mạnh của Lâm phủ quá lớn, nó xé toang lớp vỏ bọc yên bình ngày nào. Lâm phủ trước mắt trở nên hoang tàn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, như thể đã bị bỏ hoang hàng trăm năm.

Qua những ô cửa sổ rách nát, tôi thấy bên ngoài xác chết chất đống.

Người treo cổ trên cây, người chết đuối trong ao, người bị ném xuống giếng...

Khắp nơi là những bộ xương trắng toát.

Hậu trạch Lâm phủ đã biến thành nghĩa địa hoang, thành ngôi mộ của vô số người phụ nữ.

Trên những bộ xương đó, vô số quái vật hình người khổng lồ, trắng bệch đang lang thang khắp nơi.

Quái vật không mảnh vải che thân, trong lớp mỡ trắng xóa có vô số giòi bò lúc nhúc, như những con cá nhảy lên rồi rơi xuống mặt hồ mênh mông.

Tôi buồn nôn, vội vàng quay đi.

Nhìn thêm một giây nữa, mắt tôi sẽ mù mất.

"Những quái vật này kinh khủng như vậy, làm sao chúng ta địch nổi?" Cổ họng tôi nghẹn lại, giọng run rẩy.
 
Back
Top Bottom