Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 200



Mấy người kia đều quen biết Cao Chấn Hưng, lần trước anh về cũng đã chào hỏi mọi người, có người còn từng cùng anh đi đốn củi nữa.

Nên cũng coi như là quen thuộc, thế nên mấy người liền bắt chuyện với Cao Chấn Hưng.

"Chấn Hưng, định về hẳn rồi à?" Có người nhìn số than với đồ đạc trên xe bò liền hỏi.

Chuyện ông bà nội Cao Chấn Hưng muốn về quê dưỡng bệnh đã truyền khắp cả làng rồi.

"Vâng ạ, ông bà cháu về rồi, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều." Chấn Hưng ngồi trên xe chào hỏi họ vài câu.

"Không vấn đề gì, có chuyện gì chúng tôi sẽ giúp một tay." Lại có người tiếp lời.

Ngồi trên xe bò, Chấn Hưng từ xa cảm ơn họ.

Cho đến khi đi xa, vẫn còn nghe được tiếng mấy người kia bàn tán.

"Quả nhiên là người thành phố lớn, mùa đông còn mua than về đốt."

"Tôi nghe nói than đốt thích lắm, cho vào một cục là cháy được nửa ngày, không như đốt củi, lúc nào cũng phải trông chừng."

……

Không để ý đến tiếng bàn tán phía sau, hai người đánh xe bò về đến cửa nhà.

Anh hai Diệp đi xe đạp đã đến trước, cũng đã mang đồ đạc vào nhà.

Rau cải ở nhà, nhờ bác gái Diệp và hai chị dâu giúp, cũng đã muối xong.

Biết nhà Diệp Thư định mua ít bắp cải với hành ở trong làng, mọi người đã mang từ nhà sang một ít.

Thậm chí còn nói, nhà vẫn còn nhiều, hết thì cứ sang lấy, không cần phải mua.

Diệp Thư cũng không từ chối, hai nhà thường xuyên qua lại nên không cần phải khách sáo quá. Nói nhiều quá lại mất tự nhiên.

Xe đạp của anh hai Diệp vừa đến cửa, còn chưa kịp gọi thì mấy người trong nhà đã nghe thấy động tĩnh, ra ngoài.

Mọi người cùng nhau khuân đồ vào nhà, rồi đứng ở cửa đợi xe bò.

Đợi xe bò dừng ở cửa, khỏi cần ai nói, mọi người liền bắt đầu chuyển đồ xuống.

Mấy người phụ nữ mang đồ vào nhà, mấy người đàn ông bắt đầu chuyển than ra sau vườn.

Hai bao tro than được để ngay ở sân trước, lát nữa sẽ vo thành cục than.

Than cục được chuyển hết vào nhà kho chứa củi ở sân sau, trong kho không còn chỗ nữa, lần trước hai người về đã chất đầy một kho củi rồi.

Chỉ có thể để tạm ra ngoài, lát nữa lấy đồ che lại, cứ để vậy đã.

Người đông sức dài, một lát sau đã chuyển than vào sân sau và che đậy cẩn thận. Ngay cả than cục cũng đã vo xong.

Anh cả Diệp lúc nãy thấy mọi người vo than đã trả xe bò rồi.

Giờ anh ấy lại quay lại phụ mọi người vo than, thực ra là muốn nhân tiện học đi xe đạp.

Thạch Lỗi biết tỏng chuyện gì xảy ra, cũng không vạch trần anh ấy, ngược lại còn để hai anh em Diệp đẩy xe đạp ra ngoài tập đi.

An bài cho ông bà xong, Diệp Thư và Thạch Lỗi mới đạp xe về nhà trên huyện.

Về đến nhà thì trời đã tối om, mùa đông trời tối nhanh, mới 6 giờ tối mà trên đường đã chẳng còn mấy ai.

Hai người về đến nhà, chỉ nhóm bếp lò lên. Cũng không nấu nướng gì, vào thẳng không gian siêu thị.

Bây giờ trong nhà chỉ có hai người, cuối cùng cũng có thể tự do thoải mái vào siêu thị rồi.

Hôm nay hai người đều mệt, nên chỉ lấy đại một túi sủi cảo đông lạnh ra luộc lên ăn.

Ăn cơm xong, Thạch Lỗi định dọn dẹp siêu thị một chút, rau trong siêu thị hai năm nay đều ăn hết rồi. Trứng gà cũng sớm hết sạch. Đồ ăn sẵn ở tầng bốn cũng hết nốt. Đồ ở tầng hai tầng ba tuy còn nhiều, nhưng dùng được cũng chẳng còn là bao.

Giờ trên sàn tầng một là một đống đồ lộn xộn, gồm đồ mẹ Thạch Lỗi để lại. Của hồi môn của bố mẹ hai bên cho. Còn có cả đồ đạc trong nhà nữa.

Nhưng Diệp Thư không cho anh dọn ngay, việc này cũng không gấp, sau này làm cũng được. Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã.

Thạch Lỗi thực sự cũng hơi mệt, nghe lời vợ, hai vợ chồng ra khỏi siêu thị, lại thêm than vào bếp lò, ôm vợ ngủ thiếp đi.

Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm, nhưng tình hình bên ngoài thì ngày càng căng thẳng.

Vợ chồng Diệp Thư cũng ngày càng thận trọng, ngoài việc đều đặn về quê thăm con và ông bà vào mỗi chủ nhật, thi thoảng họ cũng ghé qua cửa hàng thực phẩm mua ít đồ cho giống mọi người.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 201



Những lúc khác, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, vợ chồng họ đều về nhà ngay, không la cà ở đâu thêm nữa.

Cứ thế, hai tháng trôi qua. Mặc cho tình hình bên ngoài ngày càng nghiêm trọng, cuộc sống của vợ chồng Diệp Thư tuy giản dị nhưng vẫn rất hạnh phúc và đầm ấm.

Hôm nay, Diệp Thư đạp xe về nhà. Chẳng ngờ Thạch Lỗi, người thường ngày về muộn hơn cô, hôm nay đã về trước.

Vừa bước vào nhà, Diệp Thư đã thấy sắc mặt Thạch Lỗi không ổn, cô liền bước tới hỏi anh có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì sao.

Thạch Lỗi nhìn thấy vợ, không nói gì, chỉ ôm chầm lấy cô, siết chặt trong lòng.

Diệp Thư biết ngay là có chuyện chẳng lành, hơn nữa còn không phải chuyện nhỏ.

Tuy nhiên, thấy Thạch Lỗi không nói, cô cũng không hỏi thêm, đợi khi nào anh muốn nói thì cô nghe cũng chưa muộn. Cô chỉ lặng người cho anh ôm.

Ôm cô một lúc lâu, Thạch Lỗi mới buông cô ra.

"Xin lỗi em, anh ôm chặt quá, bụng em có khó chịu không?" Nói rồi anh đưa tay xoa xoa bụng vợ.

Đúng vậy, Diệp Thư lại có thai. Mấy hôm trước, đang ăn cá thì cô thấy buồn nôn, đến bệnh viện khám mới biết mình đã có thai đứa thứ hai.

Diệp Thư lắc đầu: "Em không sao, em khỏe mà. Anh làm sao thế?"

Thạch Lỗi im lặng một lúc, rồi mới kể cho vợ nghe. Thì ra hôm nay anh nhận được thư của người bạn thân, trong thư kể rằng gia đình Vạn Gia Đống đã xảy ra chuyện.

Hoàn cảnh gia đình Vạn Gia Đống cũng giống nhà Thạch Lỗi, chỉ có điều, tổ tiên nhà Vạn Gia Đống còn giàu có hơn cả nhà Thạch Lỗi. Nghe nói tổ tiên nhà họ từng có người làm quan to.

Thạch Lỗi không biết có phải tổ tiên nhà họ có người làm quan to hay không, nhưng đồ tốt trong nhà họ thì nhiều vô số kể. Hơn nữa, họ hàng nhà họ cũng đều là người giàu có.

Nghe nói chính nhà vợ Vạn Gia Đống là Trần Tuệ đã tố cáo, hiện tại nhà Vạn Gia Đống đã bị tịch thu tài sản, bố mẹ anh ta cũng bị đưa đi dọn nhà vệ sinh.

Bản thân Vạn Gia Đống tuy vẫn làm việc ở nhà máy thép, nhưng không còn làm kỹ sư nữa mà bị điều đi đốt lò.

Vợ anh ta là Trần Tuệ cũng đã bế con bỏ đi, ly hôn với anh ta.

Trong thư còn nói, các thầy cô giáo ở trường, hễ ai đã từng đi nước ngoài hoặc có người nhà ở nước ngoài đều đã bị đình chỉ công tác để điều tra. Kết quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Hiện tại, Bắc Thành đang rất hoang mang, lũ Hồng Vệ Binh làm cho cuộc sống mọi người náo loạn cả lên.

Người bạn thân còn kể, may mà họ đã đi sớm, lũ Hồng Vệ Binh đã tìm đến nhà họ, thấy căn nhà đã trở thành trụ sở làm việc của chính phủ, lại biết tin cả nhà họ đều đã đi tham gia xây dựng ở nơi khác, nên mới chịu bỏ đi.

Cuối cùng, Thạch Lỗi ôm vợ, chân thành cảm ơn: "Vợ, cảm ơn em! Nếu không có em, anh và ông bà đã bị điều tra rồi."

"Hiện tại anh thấy thật may mắn vì lúc đó đã nghe lời em, nếu không thì chắc chắn kết cục của anh còn thê thảm hơn cả Vạn Gia Đống. Dù sao thì Vạn Gia Đống cũng đâu có người mẹ đang ở nước ngoài như anh."

"Lúc đó, anh còn nghĩ là em hơi nghiêm trọng hóa vấn đề, bây giờ nghĩ lại, anh thấy thật sự rất sợ! Nếu chúng ta đi muộn hai tháng nữa thôi, e là không đi được nữa."

Diệp Thư im lặng không nói.

Trong lòng cô nghĩ, chuyện này vẫn chưa là gì, lúc tình hình thực sự nghiêm trọng còn chưa đến đâu. Đến lúc đó anh sẽ biết.

Nghĩ vậy, nhưng cô không dám nói ra, chỉ vỗ nhẹ tay Thạch Lỗi an ủi anh.

Thạch Lỗi cũng không cần vợ trả lời, anh cứ thế tự nói chuyện một mình.

"Không biết ông Vương, giáo sư Liễu, chú Hà, thầy Vương... họ thế nào rồi nhỉ?"

"Trước khi đi, chúng ta đã đặc biệt nhắc nhở họ, không biết họ có nghe hay không."

"Haizz..." Thạch Lỗi buồn bã thở dài.

"Ai viết thư cho anh vậy? Không phải đã dặn là không được để lộ địa chỉ cho người ở Bắc Thành biết sao?" Thấy Thạch Lỗi như vậy, Diệp Thư đành phải chuyển chủ đề.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 202



Chuyện này có nghĩ ngợi thêm cũng vô ích, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa cô cũng không giúp được gì cho họ.

Vả lại, đây cũng là điều cô muốn biết mà. Lúc sắp đi, cả nhà cũng đã dặn rồi, không được nói địa chỉ cụ thể cho ai, cũng không liên lạc với ai.

Lúc sắp đi, những ai cần nhắc nhở, cô cũng đã nhắc nhở cả rồi, bao gồm bạn bè của ông bà, thầy cô ở trường cô, thầy cô, bạn bè, bạn từ thuở nhỏ của cô nữa.

Mặc dù cô không nói thẳng, nhưng mọi người đều không phải kẻ ngốc, nên hiểu đều hiểu cả.

Chỉ là có người tin, người không tin thôi. Người tin thì ít nhiều cũng chuẩn bị đường lui.

Những người không tin, có lẽ tình hình cũng sẽ không tốt hơn Vạn Gia Đống.

Nhưng mà, những chuyện này cũng không liên quan gì đến nhà cô nữa rồi.

Xét cho cùng, lúc đó cả nhà cũng chỉ vì muốn tốt cho họ, nên mới úp úp mở mở nhắc nhở mọi người. Bản thân họ không tin thì có cách nào.

Cô thoáng chốc có chút buồn bã, rồi cũng buông bỏ.

Bản thân mình nên làm gì đều đã làm rồi, còn người khác như thế nào, cô cũng không quản được.

Bản thân cô có thể bảo vệ được gia đình mình đã là tốt lắm rồi.

Lòng mình thanh thản là được.

Bản thân cô nghĩ như vậy, cũng khuyên nhủ Thạch Lỗi như vậy.

"Chúng ta nên làm gì đều đã làm rồi, còn những chuyện còn lại đều là lựa chọn của mỗi người, không trách ai được."

Thạch Lỗi buồn bã một lúc, biết chuyện này không phải mình có thể thay đổi được, nên cũng nghĩ thông.

Sau đó mới nhớ ra trả lời câu hỏi lúc nãy của vợ: "Người viết thư cho anh là một người anh em tốt của anh, năm nay vừa mới xuất ngũ, về công an huyện làm đại đội trưởng. Vì trước giờ anh ấy vẫn luôn công tác ở miền Nam, nên anh không biết.

Lần này anh đến công an huyện để hỏi chuyện mua nhà, tình cờ gặp được anh ấy. Lúc đó anh ấy vừa mới về, chưa kịp liên lạc với anh.

Nên anh mới để lại địa chỉ, nhưng anh không nói địa chỉ cụ thể, chỉ bảo anh ấy gửi thư đến bưu điện.

Vợ, em yên tâm đi! Anh ấy là người rất đáng tin cậy."

Nghe anh nói vậy, cô cũng yên tâm. Ban đầu cô cũng không thật sự lo lắng chuyện này, chỉ là muốn chuyển chủ đề thôi.

Thạch Lỗi nghĩ thông suốt rồi, lại nhớ ra vợ còn đang mang thai, tan làm về lại phải nhịn đói chờ mình, đúng là không nên chút nào.

Người khác làm sao quan trọng bằng vợ con mình được, vội vàng để vợ lên giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi nấu cơm.

Thấy anh muốn đi nấu cơm, cô cũng không ngăn cản, tự mình lên giường nghỉ ngơi, để anh tự lo liệu.

Bữa tối cũng không cầu kỳ, chỉ là cháo gạo trắng, trứng vịt muối, với chút dưa muối mua ở cửa hàng. Anh còn đặc biệt chiên cho cô một đĩa trứng rán giá, giá là tự tay trồng trong nhà.

Ăn cơm xong, anh cũng là người rửa bát.

Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường, Thạch Lỗi xoa bụng vợ, cảm thán: "Vẫn là anh có phúc, lúc trước anh cưới em, rất nhiều người ở sau lưng nói anh ngốc. Bây giờ thì sao? Vẫn là anh sáng suốt! Lần này chắc chắn họ phải ghen tị với anh. He he..."

Nói rồi còn cười ngây ngô hai tiếng.

Diệp Thư liếc anh một cái, không để ý đến.

Thấy vợ không để ý đến mình, anh cũng không nói gì nữa, im lặng ôm vợ ngủ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chủ nhật lại đến, hai người lại tay xách nách mang về nhà.

Bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, lần này hai người về chủ yếu là mang theo nhiều đồ Tết.

Thịt lợn Diệp Thư đã nhờ người quen ở cửa hàng thực phẩm giữ lại cho 5 cân, cá cũng có 2 con.

Hai tháng nay cô đi làm, cũng theo Ngô Tú Hoà quen biết thêm được không ít người. Chị Vương ở cửa hàng thực phẩm chính là thông qua Ngô Tú Hoà mà quen biết.

Thật ra, cửa hàng bách hóa và cửa hàng thực phẩm đều thuộc cùng một hệ thống, nên hầu hết mọi người đều quen biết nhau, cũng sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho nhau.

Ví dụ như lần này nhà cô mua đồ Tết, nói trước với chị Vương một tiếng. Chị Vương ở cửa hàng thực phẩm sẽ giữ lại cho.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 203



Tương tự, nếu chị Vương cần gì, nói trước một tiếng, Ngô Tú Hoà và mọi người cũng sẽ giữ lại cho.

Cho nên, lần này đồ Tết nhà cô mua vừa tốt mà giá cả lại phải chăng, đồ giảm giá cũng mua được không ít.

Cửa hàng thực phẩm với cửa hàng bách hoá đều vậy cả, có chút đồ hỏng hóc là chuyện thường tình.

Ví dụ như bánh điểm tâm của cửa hàng bách hoá đến cuối cùng kiểu gì chẳng có mấy cái vỡ vụn, phải bán rẻ thôi.

Rau của cửa hàng thực phẩm bị rụng lá, trứng bị nứt vân vân, những thứ đó cũng có chỗ để xoay sở.

Cũng như mứt Tết nhà cô mua lần này, bảo là hàng lỗi, nhưng cũng đâu đến mức vỡ vụn thành cám. Mà là chỉ bị vỡ đôi hoặc vỡ làm tư thôi.

Trứng nứt cũng mua tận hai mươi quả, đấy là chị Vương nể mặt chị Tú Hòa mới bán cho đấy.

Không thì cũng chẳng đến lượt nhà cô. Đúng rồi, nghe chị Tú Hòa kể, cô ấy cũng để dành cho chị Vương hai cái phích nước với hai cái ga trải giường, bảo là hàng lỗi, cơ mà cũng toàn đồ tốt.

Hai người tay xách nách mang về đến nhà, ông bà với con gái biết hôm nay hai người về, nên đều ở nhà đợi.

Lò sưởi ở gian phòng phía Tây cũng được nhóm từ sớm.

Hai người vừa vào nhà đã cởi áo khoác ngoài, thay dép lê.

Xong xuôi đâu đấy mới lên giường lò sưởi cho ấm. Con gái cả tuần không được gặp bố mẹ, cũng nhào tới quấn quýt bố mẹ.

Bố mẹ ở dưới đất sắp xếp đồ đạc hai người mang về.

Cá mang ra ngoài sân phơi đông, bánh kẹo mứt mang cất vào tủ.

Gạo với bột mì thì mang sang gian phòng phía Tây đổ vào chum.

Lần này về, Diệp Thư còn mua cho cả nhà quần áo mới. Mua cho ông nội một cái áo bông dày màu xanh lam. Mua cho bà nội một cái áo khoác có cổ lông dày. Mua cho con gái một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, thêm một chiếc quần nhung kẻ sọc màu xanh lam.

Diệp Thư cất hết quần áo cũ của con gái đi, kể cả quần áo thời thượng ngày xưa của hai vợ chồng mình cũng cất nốt.

Giờ hai người ra ngoài đều mặc áo bông chần màu xanh lam, loại thường thấy trên đường, còn áo len lông cừu ngày xưa thì cất hết rồi.

Tình hình bên ngoài ngày càng căng thẳng, ra ngoài chỉ có thể là khiêm tốn hết mức có thể. Cố gắng đừng khiến người khác chú ý.

Đồ trong siêu thị cũng cơ bản là không mang ra ngoài nữa, toàn là dùng hết rồi lại cất vào. Bên ngoài không dám để lộ một chút dấu vết nào.

Đồ ăn cũng vậy, thèm ăn cá thịt thì vào trong siêu thị làm, rồi mang ra ăn.

Không dám để hàng xóm láng giềng ngửi thấy mùi. Dù Diệp Thư rất thích ăn thịt cá hầm bếp củi, nhưng bây giờ cũng không dám mang ra ngoài hầm bằng nồi to nữa, sợ hàng xóm ngửi thấy mùi, biết nhà mình thường xuyên ăn thịt, gây ra những rắc rối không đáng có.

Lần này về cô cũng định nói chuyện với ông bà, sau này ở trong làng phải cố gắng khiêm tốn.

Gạo trắng, bột mì cũng không thể ăn uống công khai được nữa, muốn ăn chỉ có thể lén lút.

Nông thôn khác với thành phố, ở thành phố cả ngày đóng cửa cũng chẳng ai nói gì, với cả có khách đến cũng không ai đi thẳng vào nhà. Bình thường đều phải gõ cửa chào hỏi trước, chủ nhà cho vào mới được vào.

Nông thôn thì khác, ở thôn quê bình thường mọi người đều không đóng cửa. Hàng xóm sang chơi cũng đều đi thẳng vào nhà. Ở nông thôn mà bị người ta nói là sống khép kín thì không hay ho gì.

Bởi vì nó thể hiện nhà đấy khó gần.

Cho nên sau này nhà cô cũng phải đặc biệt chú ý điểm này, nhà cô toàn công nhân, cuộc sống khá giả hơn người khác một chút là chuyện rất bình thường.

Nhưng không thể hơn người ta quá nhiều được. Người ta ăn bánh ngô cũng chẳng đủ no, nhà mình thì gạo trắng, bột mì tha hồ mà làm.

Người khác nhìn vào, rất khó mà không ghen tị. Xã hội này có thiếu gì những kẻ nhỏ nhen.

Có những người ngoài mặt thì không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại là người ghét người giàu nhất đấy. Vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 204



Đừng bao giờ thử thách lòng người, bởi lòng người rất khó đoán.

Hai ông bà dọn dẹp đồ đạc xong cũng lên giường lò, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm.

Thạch Lỗi cũng kể chuyện bức thư cho ông bà nghe.

Ông bà nghe xong cũng một trận sợ hãi, may mà cả nhà đi sớm. Nếu không thì nhà mình cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Xét cho cùng, tình hình nhà mình còn nghiêm trọng hơn nhà họ nhiều.

Trong lòng càng thêm cảm kích cháu dâu. Cảm thấy việc đúng đắn nhất mà cháu trai làm được chính là cưới được một người vợ tốt.

Nghĩ vậy, trong ánh mắt của bà nội cũng thật sự thể hiện rõ sự biết ơn với Diệp Thư.

Ông nội thầm nghĩ may mà mình đã nghe lời cháu dâu, không do dự gì mà quyết định về quê lánh nạn. Giờ xem ra quyết định này của mình là đúng đắn.

Ông nội vừa mừng thầm cho nhà mình, vừa nhớ đến những người bạn già quen biết bao nhiêu năm qua. Trong lòng cũng lo lắng thay cho họ.

Những người này tuổi tác đều đã cao, bây giờ lại trải qua những biến cố này. Cũng không biết mấy người có còn ngày gặp lại hay không.

Ông nội do dự một lát, vẫn hỏi cháu dâu thay cho những người bạn già.

"Tiểu Diệp, trường hợp của ông Vương và những người khác như vậy thì còn cách nào không? Ông có thể đảm bảo, họ đều không phải người xấu. Đều là người một lòng mong đất nước tốt đẹp." Nói xong, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thư.

Ông nội tin tưởng Diệp Thư, suy cho cùng người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt. Nhìn cách cô sắp xếp cho gia đình đâu ra đấy là biết trong lòng cô là người có chủ kiến.

Hơn nữa sự nhạy bén về chính trị của cô cũng khiến ông nội phải nể phục. (Ông không biết Diệp Thư có thể chuẩn bị trước là hoàn toàn nhờ phúc của kiếp trước)

Lúc đầu khi cô nói với ông, bản thân ông nửa tin nửa ngờ. Đến lúc ông cố ý tìm hiểu về chuyện này, mới tin được bảy tám phần.

Một người trẻ tuổi có thể phát hiện ra vấn đề từ những manh mối, và quyết đoán quay về quê, phải nói là ở điểm này bản thân ông cũng rất khâm phục.

Ông nội nói xong, hai ông bà và cả Thạch Lỗi đều chăm chú nhìn Diệp Thư.

Trong lòng Diệp Thư cũng không dễ chịu, dù sao những người đó cô cũng quen biết cả. Đặc biệt là Vạn Gia Đống, tuy rằng cuối cùng vì nguyên nhân vợ anh ta, hai nhà đã xa cách.

Nhưng lúc đầu anh ta cũng đã giúp đỡ cô không ít, căn nhà là do anh ta giới thiệu giúp, thậm chí quen biết Thạch Lỗi cũng là nhờ phúc của anh ta.

Bây giờ anh ta gặp nạn, có thể giúp thì giúp một tay vậy!

Nghĩ thông suốt, Diệp Thư liền mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một cách."

"Cách gì?" Thạch Lỗi sốt ruột hỏi.

"Là họ chủ động xin ra chi viện biên cương, càng xa, càng hẻo lánh càng tốt. Hơn nữa phải nhanh, càng nhanh càng tốt." Diệp Thư trầm ngâm nói.

Nghe Diệp Thư nói xong, mọi người đều im lặng. Trong lòng đều đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.

Ông nội im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi Diệp Thư: "Chỉ còn cách này thôi sao? Như nhà chúng ta thì không được sao?"

Diệp Thư lắc đầu: "Cháu chỉ nghĩ ra được cách này, có được hay không cháu cũng không biết.

Nhưng mà nếu như chúng ta, e là không dễ dàng. Nhà chúng ta rời đi sớm, làm việc này vào lúc người khác không chú ý.

Nếu là bây giờ, cũng không dễ dàng.

Họ đã bị người ta để ý, trừ khi là bạn bè vào sinh ra tử, nếu không sẽ không ai dám mạo hiểm giúp đỡ họ."

Ông nội nghe xong, cũng thấy có lý. Lúc trước nhà mình có thể dễ dàng nhờ người làm việc như vậy, là bởi vì ai cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.

Hơn nữa chỉ là việc xin giấy tờ thôi, cũng sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến người ta, nên mới có thể dễ dàng làm xong như vậy.

Nếu là bây giờ, e là sẽ không có ai dám mạo hiểm giúp đỡ nhà mình.

Nghĩ đến đây, ông nội càng thêm cảm kích Diệp Thư. Đúng là tổ tiên phù hộ! Nhà mình mới có thể thoát nạn.

Ông nội thở dài một hơi nói: "Vậy ông viết một lá thư, nói chuyện này với bọn họ, còn họ có nghe hay không, thì phải xem bản thân họ."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 205



Ông nội xuống đất tìm giấy viết thư, bà nội cũng bảo ông lấy thêm hai tờ giấy, bà cũng muốn viết.

Ngay cả Thạch Lỗi cũng lấy giấy bút viết thư cho Vạn Gia Đống, còn viết thư trả lời bạn bè.

Mọi người viết thư xong, đưa cho Thạch Lỗi, bảo anh lúc về gửi đi luôn.

Diệp Thư suy nghĩ một chút, dặn dò Thạch Lỗi.

Thư đừng gửi ở đây, xem trong xưởng có ai đi công tác không, nếu có thì nhờ người ta mang đến nơi khác gửi.

Trên thư cũng đừng viết địa chỉ nhà mình. Tránh sau này để lộ tin tức.

Thạch Lỗi gật đầu, nói vẫn là vợ nghĩ chu đáo. Đồng thời cho biết trừ thư của bạn bè thân thiết, những người khác đều nhờ người mang đến tỉnh ngoài gửi. Đồng thời cũng ghi rõ trên thư, không cần hồi âm.

Diệp Thư thấy Thạch Lỗi đã hiểu ý mình, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Hai ông bà viết xong thư, như trút được gánh nặng trong lòng, bắt đầu lo cơm trưa.

Dưa muối ở nhà đã có thể ăn được rồi, hai ông bà định gói chút sủi cảo nhân thịt dưa muối để ăn.

Vừa hay thịt Diệp Thư mang về không ít, cắt một miếng gói sủi cảo ăn trước.

Diệp Thư cũng xuống giường đất phụ giúp, người nhào bột, người băm nhân.

Cả nhà cùng xắn tay áo vào làm, chẳng mấy chốc sủi cảo nhân thịt dưa muối đã làm xong.

Cả nhà vui vẻ ăn một bữa sủi cảo.

Ăn xong, Diệp Thư định rửa bát thì bị bà nội gọi về phòng.

Bà dặn cô cứ nghỉ ngơi đi, mấy cái bát này lát nữa bà rửa là xong.

Diệp Thư cũng không khách sáo với bà, bà không cần cô làm thì cô về phòng nghỉ ngơi.

Từ khi mang thai, tuy không có phản ứng gì nghiêm trọng nhưng cô vẫn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.

Lúc xế chiều, Diệp Thư vừa mới tỉnh giấc không lâu thì chị dâu Ngọc Bình đã đến tìm.

Diệp Thư vội vàng đứng dậy, mời chị dâu Ngọc Bình ngồi lên giường đất, hai người hàn huyên vài câu.

Chị dâu Ngọc Bình nhìn Diệp Thư, ấp úng mãi không nói được gì.

Diệp Thư biết ngay là chị dâu Ngọc Bình có chuyện, bảo chị ấy cứ nói thẳng ra là được.

"Em gái à, chị có chút chuyện muốn nhờ em." Ngọc Bình ngượng ngùng nói.

"Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói."

"Em gái, nói ra thì chuyện này cũng tại chị, là chị nhiều chuyện về nhà kể với mẹ là em đang làm ở Hợp tác xã Cung ứng. Thế nên cháu trai chị sắp lấy vợ, ba món đồ lớn thì không dám nghĩ đến, nhà chị cũng không mua nổi.

Nhà gái mới đưa ra yêu cầu là muốn một cái phích nước, yêu cầu này cũng không quá đáng, nên là nhà chị cũng đồng ý. Tiền thì đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà lại không có phiếu.

Nghĩ đến em đang làm ở Hợp tác xã Cung ứng, chị dâu nhà chị mới tìm đến chị, muốn nhờ em nghĩ cách giúp đỡ."

Ngọc Bình cũng chỉ là muốn về nhà mẹ đẻ khoe khoang nhà mình có người thân có bản lĩnh như vậy, không ngờ lại rước thêm phiền phức. Biết trước có ngày hôm nay, có nói gì cô ấy cũng không khoe khoang.

Ở nhà bản thân cô ấy cũng đắn đo mãi mới đến tìm Diệp Thư.

"Nếu em thấy khó xử thì thôi vậy." Ngọc Bình cũng sợ Diệp Thư khó xử.

Từ lúc chưa đến, cô ấy đã biết là chuyện này khó làm, nếu dễ làm thì nhà mẹ cô ấy cũng không chạy vạy khắp nơi mà vẫn không mua được.

Nhưng nếu không đến một chuyến thì trong lòng cô ấy vẫn còn chút hy vọng, vẫn không cam lòng.

Hy vọng Diệp Thư có cách. Như vậy cô ấy về nhà mẹ đẻ cũng có mặt mũi, chuyện vui của cháu trai cũng có thể diễn ra suôn sẻ.

Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi nói với Ngọc Bình: "Chị dâu, chuyện này em sẽ nghĩ cách giúp chị. Nhưng mà chị ra ngoài đừng nói là em mua giúp chị.

Nếu không mọi người đều nhờ em giúp đỡ, đến lúc đó em giúp ai không giúp ai cũng không hay."

Không phải Diệp Thư nghĩ nhiều, mà là thời buổi này nhà có phích nước rất hiếm.

Nói gì đến nông thôn, ngay cả ở thành phố muốn mua một cái phích nước cũng không dễ dàng. Không phải nhà nào cũng có.

Ở nông thôn, nhà có phích nước lại càng hiếm hoi. Vì vậy, Diệp Thư mới nói rõ với Ngọc Bình trước.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 206



Tránh sau này họ hàng xa gần đều tìm đến cô, đến lúc đó cô cũng không giúp được hết.

Hơn nữa, nếu như đã hình thành thói quen, nhỡ đâu có một lần cô không giúp được, cuối cùng sợ là lại bị trách móc.

Ngọc Bình thấy Diệp Thư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, liên tục đảm bảo: "Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu. Chị cũng sẽ dặn người nhà chị không nói ra ngoài."

Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "Ôi chao, em gái, em không biết chứ lúc nãy chị lo lắng lắm, sợ em không đồng ý. Nếu vậy thì chị dâu nhà chị lại nói chị khoác lác rồi."

Diệp Thư mỉm cười, kỳ thực cô biết chắc chắn Ngọc Bình đã về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, khoe khoang với người nhà là nhà mình có người làm ở Hợp tác xã Cung ứng.

Thấy Diệp Thư phì cười, Ngọc Bình cũng bật cười theo, rồi tự giễu nói với Diệp Thư: "Chị cũng chẳng sợ em cười đâu, bao năm nay mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị chả bao giờ được coi trọng."

"Lần này về nói chuyện của em với em rể, cả nhà bu đen bu đỏ quanh chị, thế là chị không kiềm chế được, khoe khoang chuyện em làm ở hợp tác xã cung ứng."

"Ai ngờ lại rước họa vào thân, may mà em có cách, chứ không chị lo vụ này mà không xong, sau này về nhà mẹ đẻ thể nào chị dâu cả cũng gièm pha." Ngọc Bình thao thao bất tuyệt.

Diệp Thư cũng chẳng trách cô ấy, không riêng gì nông thôn, ngay cả thành phố cũng vậy, nhà nào mà có họ hàng làm quan to chức lớn, ra ngoài ai cũng khoe khoang.

Chỉ là Diệp Thư cũng nhắc nhở cô ấy, lần sau gặp chuyện thế này thì đừng nhận lời nữa.

Bản thân cô cũng không phải lúc nào cũng có cách, lỡ đâu không giúp được, lại bị oán trách.

Vừa đi làm, Diệp Thư đã lập tức tìm Ngô Tú Hòa hỏi xem còn phích nước loại lỗi nào không.

Ngô Tú Hòa biết nhà Diệp Thư có phích nước, bèn hỏi cô là ai muốn mua.

Diệp Thư liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng nói đã nhắc nhở chị dâu rồi, chỉ giúp lần này thôi.

"Em làm đúng rồi, không thể tạo thành thói quen được, nếu không sau này em giúp người này không giúp người kia thì không ổn, còn nếu giúp hết thì biết bao nhiêu cho xuể."

Nói rồi cô ấy kể mình cũng từng mắc phải sai lầm này, giúp dì cả rồi đến lượt dì hai, giúp chị họ rồi không giúp chị dâu cũng không được.

Cuối cùng khiến bản thân lao tâm khổ tứ, đành phải cắn răng, ai cũng giúp.

Ai dè lại đắc tội với tất cả, ai cũng nói sau lưng cô ấy là đồ có phúc không biết hưởng, có công việc tốt mà họ hàng cũng không thèm giúp.

Hoàn toàn quên mất lúc đầu cô ấy đã giúp họ mua bao nhiêu thứ khan hiếm.

Diệp Thư gật đầu: "Em cũng sợ điểm này, không phải em không muốn giúp, chủ yếu là sợ sau này giúp không xuể."

"Giống như phích nước này, 90% nhà trong làng em đều không có."

"Không phải là nhà nào cũng không có tiền, mà là không có phiếu, nếu biết em mua được phích nước không cần phiếu, thể nào họ cũng tìm đến em, đến lúc đó dù em có giúp một người, thì những người khác có giúp hay không cũng đều bị nói ra nói vào.”

"Giúp thì em không có năng lực đó, không giúp thì lại bị người trong làng gièm pha, bọn họ soi mói lắm."

"Vậy chi bằng ngay từ đầu em không giúp."

Ngô Tú Hòa không ngờ Diệp Thư tuy còn trẻ mà suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Thấy Diệp Thư hiểu rõ nặng nhẹ, cô ấy cũng không nói gì thêm.

Dặn cô tan làm thì ghé qua lấy phích nước rồi quay về quầy hàng.

Còn hai ngày nữa là đến Tết, hôm nay bách hóa cũng phát quà Tết cho mọi người.

Phúc lợi của bách hóa rất tốt, mỗi người được hai cân thịt, hai cân dầu, còn có thêm mấy con cá hố, nấm hương, mộc nhĩ các loại cũng được phát kha khá, lại còn được mấy cân táo tàu.

Ai nấy đều vui vẻ nhận quà Tết.

Trưa về nhà, hai tay Diệp Thư đều xách đầy đồ.

Về đến nhà, Thạch Lỗi đã về trước, đang ở trong bếp xào rau.

Bánh bao hấp từ mấy hôm trước đã được anh hâm nóng, còn có thêm một bát thịt kho tàu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 207



Hiện tại, nhà họ khi nấu những món có mùi tanh như cá, thịt đều phải làm xong ở trong siêu thị rồi mới mang ra, chỉ sợ hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi.

Lúc này anh đang ninh dưa chua với miến, dưa chua là mang từ quê lên, do nhà tự muối.

Thấy vợ về, xe đạp lại chất đầy đồ, Thạch Lỗi vội vàng chạy ra đỡ xe.

Dựng xe xong, cũng không để Diệp Thư động tay, anh chạy hai lượt, đã bê hết đồ vào nhà.

"Ui chao, vợ này, quà Tết năm nay được phát kha khá đấy, toàn đồ tốt thôi, cộng thêm phần anh được phát nữa, năm nay nhà mình không lo thiếu quà Tết rồi." Thạch Lỗi vừa bê đồ vừa nói chuyện phiếm với vợ.

"Để em xem bên anh được phát những gì nào? À đúng rồi, bên anh được nghỉ chưa? Xã trưởng bên em bảo phát lương xong là được nghỉ." Diệp Thư vừa vào nhà, cởi áo khoác ra đã chạy đến xem đồ Thạch Lỗi được phát.

Đồ Thạch Lỗi được phát cũng không ít, quả nhiên là nhà máy lớn nhất huyện Phong Hoa có khác.

Không chỉ có gạo, mì, dầu, mà còn có một ít táo nữa.

Thời buổi này kiếm được hoa quả không dễ, xưởng cơ khí mua được táo chứng tỏ người phụ trách mua sắm cũng có bí quyết đấy.

Ngoài ra còn có hai cân đường trắng, bốn hộp hoa quả đóng hộp, hai hộp thịt đóng hộp, đều là những thứ hiếm có.

"Anh còn được phát táo nữa, bảo quản kiểu gì mà được thế này, tuy hơi héo một chút nhưng cũng tốt lắm rồi."

Diệp Thư lấy một quả táo rửa sạch rồi ăn.

Bây giờ cô đang mang thai, ăn nhiều hoa quả một chút thì tốt. Tiếc là hoa quả trong siêu thị của cô mấy năm nay đã sớm ăn hết rồi.

Dù sao hoa quả cũng khó bảo quản, đều là nhập về trong ngày thì bán hết trong ngày, không bán hết cũng sẽ giảm giá.

Ngoại trừ hơn chục thùng táo lê dễ bảo quản, những loại như anh đào, vải thì đều nhập về trong ngày và bán hết trong ngày, về cơ bản là không có hàng tồn kho, có thì cũng không nhiều.

Qua mấy năm nay, hoa quả trong siêu thị sớm đã bị ăn sạch, hiện tại hoa quả trong siêu thị đều là do Diệp Thư mua về cất vào.

Nhưng cũng không nhiều, dù sao bây giờ là những năm 60, không phải lúc nào cũng có thể mua được như thời hiện đại.

Bây giờ là nền kinh tế kế hoạch, không cho phép tự ý mua bán.

Đây là lúc còn ở Bắc Thành, mua ở chợ đen.

Chỉ cần Diệp Thư đi chợ đen, nhìn thấy ai bán hoa quả, cho dù là táo lê, hay là dưa hấu đào.

Tóm lại là chỉ cần nhìn thấy ai bán hoa quả, Diệp Thư đều mua, ăn không hết thì cất vào siêu thị.

Nhưng mà mùa đông này, tiết kiệm ăn cũng sắp hết rồi.

May mà dưa chuột, hồng xiêm mùa hè cũng tích trữ được kha khá, vẫn có thể ăn được một thời gian.

Bây giờ Thạch Lỗi cũng không dám ăn nữa, đều để dành cho vợ bầu.

Thấy vợ ăn táo ngon lành, Thạch Lỗi cũng không rảnh rỗi.

Dưa muối đã ngâm xong, anh lại mở vung, bưng bánh bao và thịt ra.

Thấy vợ ăn táo xong, vội vàng đưa cho Diệp Thư một cái bánh bao, bản thân cũng cầm lấy một cái, gắp một đũa thịt kho tàu cho vào bát vợ, nhìn vợ cầm bánh bao bắt đầu ăn cơm, anh mới gắp một đũa thịt kho tàu ăn ngấu nghiến.

Hai vợ chồng ăn xong, Thạch Lỗi thu dọn bát đũa.

Diệp Thư cũng không vào nhà, mà đứng ở nhà ngoài nhìn Thạch Lỗi rửa bát.

Tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Bao giờ thì anh được nghỉ?"

Thạch Lỗi vừa rửa bát vừa trả lời: "Ngày mai anh được nghỉ, nghỉ đến mùng năm Tết, mùng sáu bắt đầu đi làm."

"Em được nghỉ mấy ngày?" Thạch Lỗi lại hỏi Diệp Thư.

"Em mùng tám mới đi làm, muộn hơn anh hai ngày, nhưng mà mấy người Ngô Tú Hòa bán hàng không được nghỉ, bọn họ nghỉ luân phiên."

"Chắc chắn rồi, bọn họ mà nghỉ thì những người được nghỉ Tết làm sao mà mua đồ."

"Ừm, nghe nói chiều nay anh cũng được phát lương và phiếu thưởng trước, ngày mai chúng ta về quê luôn hay là đi mua đồ trước?"

"Ngày mai chúng ta mua ít đồ đến thăm thầy Triệu đi! Còn phải đến nhà chị Vương Đào Hoa nữa, chuyện mua nhà của chúng ta chị ấy đã giúp đỡ rất nhiều."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 208



"Được, nghe em, nên đến thăm hỏi một chút. Anh Lý chồng chị ấy cũng tốt."

Chồng của Vương Đào Hoa tên là Lý Đại Trụ, là đầu bếp của nhà hàng quốc doanh.

Có lúc Diệp Thư bọn họ đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, nếu Lý Đại Trụ có thời gian đều sẽ ra ngoài trò chuyện với Diệp Thư bọn họ vài câu.

Đang nói chuyện thì Thạch Lỗi cũng rửa bát xong.

Lau khô tay, Thạch Lỗi ôm vợ vào nhà, để vợ nằm nghỉ ngơi trên giường đất một lát, còn mình thì sắp xếp đồ đạc hai người vừa được phát.

Cá và thịt thì để ra ngoài cho đông cứng lại. Nấm hương, mộc nhĩ để vào tủ bát.

Gạo, mì, dầu đều để sang một bên, khi nào về quê thì mang về.

Nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ trên giường đất, Thạch Lỗi vô thức thả nhẹ động tác.

Đứng dậy lấy chăn đắp cho vợ, cũng không xuống giường đất nữa, mà nằm trên giường đất nhìn vợ ngủ trưa.

Đồ đạc cũng sắp xếp xong rồi, chỉ đợi đến ngày nghỉ là về nhà thôi.

Buổi chiều đến chỗ làm phát lương cho mọi người, cuối cùng cô mới lấy phần của mình.

Chuyện phát lương hàng tháng do kế toán, tức là Diệp Thư phụ trách. Mỗi tháng vào ngày phát lương, mọi người đều tranh thủ thời gian đến phòng tài vụ để nhận lương của mình.

Bây giờ phát lương đều bằng tiền mặt, mỗi người một phong bì, trên phong bì có ghi tên.

Nhận xong, mỗi người sẽ ký tên mình vào một quyển sổ riêng.

Người ở hợp tác xã cung ứng ít, chẳng mấy chốc đã phát xong.

Chủ nhiệm thấy không còn việc gì nữa, hôm nay lại là ngày làm việc cuối cùng trước năm mới, liền cho ba người ở văn phòng Diệp Thư tan làm sớm.

Cầm trong tay 36 đồng tiền lương tháng này, cùng với nửa cân phiếu thịt, hai thước phiếu vải, phiếu đường, phiếu đậu phụ. Thậm chí còn có cả phiếu giấy vệ sinh.

Cô đến tìm Ngô Tú Hòa để lấy chiếc phích nước đã nói trước đó, phích nước này là hàng lỗi nên không cần phiếu, giá cả cũng rẻ hơn hàng thường một chút.

Phích nước bán ở quầy hợp tác xã cung ứng muốn mua phải có phiếu mà giá tận tám đồng. Chiếc phích này lỗi một chút nên không cần phiếu mà chỉ có sáu đồng.

Đó là bởi vì Diệp Thư và Ngô Tú Hòa có quan hệ tốt, cậu của Ngô Tú Hòa lại là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng.

Nếu không, cho dù Diệp Thư có làm việc ở hợp tác xã cung ứng cũng không thể dễ dàng mua được. Mọi người đều phải thay phiên nhau.

Xét cho cùng, hàng lỗi chỉ có nhiêu đó, hợp tác xã cung ứng dù ít người đến mấy cũng phải có hai mươi người. Cho dù nhà mình không thiếu, nhưng ai mà chẳng có bạn bè thân thích.

Mọi người đều là người địa phương, họ hàng với nhau cả. Có bao nhiêu thứ cũng không đủ chia.

"Cảm ơn chị Tú Hòa." Cô lấy sáu đồng đưa cho Ngô Tú Hòa. "Chị Tú Hòa, chị vào làm việc tiếp đi, em về trước đây."

Ngô Tú Hòa nhận tiền, vội vàng quay lại quầy hàng bận rộn. Gần Tết, người mua đồ ở hợp tác xã cung ứng rất đông.

Vừa mới ra ngoài một lúc mà trước quầy hàng đã tụ tập không ít người.

Nhìn Ngô Tú Hòa vào trong bận rộn, Diệp Thư dắt xe đạp đi thẳng đến cửa hàng thực phẩm tìm chị Vương.

Cửa hàng thực phẩm lúc này người cũng không ít, thấy Diệp Thư đến, chị Vương nháy mắt ra hiệu cho cô, bảo cô đợi một lát.

Chờ khi nào vắng khách sẽ lấy đồ cho cô.

Diệp Thư không nói gì, đứng bên cạnh chờ đợi.

Chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, người trong cửa hàng mới dần vãn.

Chị Vương lúc này mới lấy đồ đã để dành cho Diệp Thư ra.

Chị Vương để lại cho cô không ít đồ, hiện tại trong cửa hàng tuy người đã vãn nhưng cũng không phải là không có ai, vì vậy Diệp Thư không xem kỹ mà hỏi chị Vương tổng cộng hết bao nhiêu tiền và phiếu.

Chị Vương nhận tiền phiếu đưa cho thu ngân, sau đó kéo Diệp Thư vào một góc, nhỏ giọng hỏi cô có muốn mua thịt lợn không.

Tất nhiên Diệp Thư muốn rồi, tuy rằng trong siêu thị vẫn còn không ít, nhưng thịt lợn trong siêu thị đều là thịt lợn nuôi theo kiểu hiện đại. Không ngon bằng thịt lợn nuôi bằng thức ăn tự nhiên thời này.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 209



Diệp Thư định bụng tìm cơ hội bán hết chỗ thịt trong kho lạnh nhỏ của siêu thị đi. Rồi mua thịt lợn thời này tích trữ, để dành sau này ăn.

Diệp Thư hỏi chị Vương buổi tối có tiện không.

Chị Vương vỗ n.g.ự.c cam đoan, chắc chắn là ổn.

Đây là do trại chăn nuôi tự ý nuôi, bây giờ muốn lén lút g.i.ế.c đi, bán lấy tiền coi như tiền thưởng chia cho mọi người.

Diệp Thư nghe vậy, cảm thấy được, bèn hỏi chị Vương có thể mua được bao nhiêu, cô muốn mua nhiều một chút.

Nghe Diệp Thư nói vậy, chị Vương mừng thầm trong lòng. Tối qua chồng cô ấy còn nhắc đến chuyện trại chăn nuôi còn hai con lợn chưa bán được.

Thì ra chồng chị Vương là một cán bộ nhỏ ở trại chăn nuôi.

Trại chăn nuôi hàng năm đều nuôi thêm vài con lợn, cuối năm trừ phần chia cho công nhân trong xưởng một ít thịt, số còn lại đều bán hết coi như tiền thưởng chia cho mọi người.

Đương nhiên, phần lớn tiền thưởng đều là của lãnh đạo, chỉ có một phần nhỏ được chia cho công nhân.

Mấy năm trước nuôi thêm cũng chẳng sao. Năm nay lãnh đạo cũng bạo gan, trực tiếp nuôi thêm hơn hai mươi con.

Trong thời gian đó cũng không có chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ đến cuối năm là bán được. Ai ngờ đâu, tự nhiên lại có lệnh cấm, cấp trên liên tục mở họp, hết hội nghị lớn đến hội nghị nhỏ, đủ loại chính sách mới khiến mọi người trở tay không kịp.

Nghe nói lại mới thành lập cái hội gì đó, nghe đâu quyền lực lắm. Nghe nói ở tỉnh thành có nhiều hồng vệ binh lắm. Ồn ào náo nhiệt đi khắp nơi bắt người.

Lần này mấy ông lãnh đạo sợ rồi, chẳng dám ngang nhiên lo chuyện bán thịt nữa.

Nói chứ không cần nói hai mươi mấy con, cho dù là gấp đôi, cũng không lo bán.

Nhưng mà chịu không nổi tình hình bây giờ khó đoán quá, không phải người quen biết rõ thì không dám cho ai biết trại chăn nuôi nuôi nhiều heo như vậy, càng không cần phải nói đến chuyện bán thịt.

Cũng có người trước đây từng mua thịt ở trại chăn nuôi đến hỏi, năm nay cũng muốn mua. Nhưng mà mấy ông lãnh đạo đều cắn răng nói năm nay không có.

Trừ khi là người cực kỳ thân quen mới bán ra một ít. Vậy là chỉ còn lại hai con.

Hôm nay cô ấy hỏi Diệp Thư cũng là nghĩ Diệp Thư nhà bọn họ là từ nơi khác đến, tuy rằng Diệp Thư là người địa phương, nhưng mà là ở quê. Ở trong huyện không có gốc rễ, cho dù là bán cho cô, cô ấy nghĩ chắc cô cũng sẽ không đi rêu rao đâu.

Cô ấy cũng suy nghĩ rất lâu, rồi bàn bạc với chồng, cuối cùng mới hỏi Diệp Thư.

Nhà Diệp Thư mới tới nhà máy không lâu, người quen biết không nhiều. Hơn nữa, trong nhà có hai lao động, hai ông bà lão cũng có lương hưu. Nhìn từ việc Diệp Thư thường ngày mua đồ là biết gia đình bọn họ điều kiện rất tốt.

Nghĩ nhà Diệp Thư nếu mà mua thì sẽ mua không ít, thế nào cũng phải mua mười mấy hai mươi cân.

Nghe Diệp Thư nói muốn mua nhiều, chị Vương hai mắt sáng rực.

Hỏi Diệp Thư muốn bao nhiêu?

Diệp Thư hỏi lại: "Còn bao nhiêu ạ?"

Chị Vương nghe vậy, đây là muốn mua hết à?

Nghe chị Vương nói còn hai con lợn, khoảng hơn 300 cân thịt, Diệp Thư cũng không do dự, trực tiếp quyết định lấy hết.

Chị Vương lúc đầu thì vui mừng, sau đó lại lo lắng hỏi Diệp Thư có muốn về nhà bàn bạc với gia đình không.

Dù sao thì đây không phải là số tiền nhỏ, hơn ba trăm cân thịt không cần phiếu, một cân hai đồng. Cho dù là Diệp Thư mua nhiều, thịt nạc mỡ lẫn lộn có thể rẻ hơn một chút.

Vậy thì ít nhất cũng phải một đồng sáu, bảy một cân, hơn ba trăm cân thịt phải mất đến sáu trăm đồng.

Diệp Thư nói không cần, đúng lúc bạn bè ở Bắc Thành biết nhà cô ở quê, nhờ cô mua ít thịt ở nông thôn. Số thịt này đến thật đúng lúc, đến lúc đó nhà cô giữ lại một ít, số còn lại gửi cho bạn.

Bây giờ trời lạnh, cũng không sợ hỏng.

Chị Vương nghe vậy mới yên tâm.

Hẹn với Diệp Thư, tối mười giờ ở cổng hợp tác xã cung ứng.

Đến lúc đó một bên giao tiền, một bên giao thịt.
 
Back
Top