Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 190



Liền đoán đây chắc là con dâu nhà hàng xóm mới.

Trên mặt lập tức nở nụ cười.

"Bà ơi, chúng cháu trả bà xe đẩy đây ạ." Nói xong câu đó, Thạch Lỗi lại nói tiếp: "Bà ơi, đây là vợ cháu."

Lúc này Diệp Thư cũng bước lên nói: "Bà ơi, cháu chào bà, cháu tên là Diệp Thư, chồng cháu tên là Cao Chấn Hưng (Mười năm tới Thạch Lỗi đổi tên thành Cao Chấn Hưng, đây là cái tên đã bàn bạc trước trên tàu). Sau này chúng ta là hàng xóm của nhau, mong bà giúp đỡ nhiều hơn."

Bà lão nhìn hàng xóm mới, thấy rất dễ gần, cũng rất vui.

Nghe nói nhà bên cạnh bán nhà, bà còn sợ gặp phải hàng xóm khó ở. Đến lúc đó không biết phiền phức thế nào.

May mà hàng xóm mới tuy nhìn còn trẻ nhưng có vẻ là người biết điều.

Tốt rồi, chủ yếu là phải biết điều.

Nghĩ vậy, vẻ mặt bà càng thêm niềm nở. Mời hai người vào nhà nói chuyện.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi đẩy xe vào trong.

Còn mình thì lấy kẹo nhét vào tay bà lão.

"Bà ơi, chúng cháu không vào đâu ạ, cảm ơn bà đã cho mượn xe đẩy. Chúng cháu mới đến, chưa chuẩn bị gì cả, mấy viên kẹo này bà cầm ăn cho ngọt miệng.

Chúng cháu còn phải về dọn dẹp nhà cửa, khi khác rảnh rỗi chúng cháu lại sang chơi."

Bà lão còn nhiệt tình giới thiệu bản thân và chồng.

"Tiểu Diệp, gọi cháu là Tiểu Diệp được chứ? Bà họ Lưu, chồng bà họ Ngụy, cháu gọi bà là bà Ngụy hoặc bà Lưu đều được.

Bà lúc nào cũng ở nhà, có việc gì cháu cứ sang tìm bà, hàng xóm láng giềng với nhau không cần khách sáo.

Bà biết hai đứa mới chuyển đến cũng bận, bà không giữ hai đứa lại nữa, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện."

Diệp Thư đương nhiên đồng ý.

Diệp Thư và Thạch Lỗi trở về nhà, đồ đạc vừa chuyển đến chất đống ở sân.

Ông bà nội đang phân loại sắp xếp. Hai người vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Đồ đạc nhà Diệp Thư cứ mang vào trong nhà ở huyện dùng.

Đồ của nhà hai ông bà thì cứ để đó đã, hai ngày nữa sẽ chuyển về nhà ở làng.

Đồ đạc sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, chăn gối mang vào phòng, xoong nồi để vào bếp, quần áo cất vào tủ.

Mọi người cùng nhau làm nên cũng nhanh gọn.

Dọn dẹp xong, mấy người lại khiêng hết các túi đồ để ở sân định mang về làng vào nhà kho, đề phòng mưa gió làm ướt.

Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Thạch Lỗi lại nhớ ra họ vẫn chưa có than, phải đi mua thôi, chỉ đốt củi thì không được.

Để mua than, Diệp Thư lại phải đi tìm Vương Đào Hoa một chuyến, nhờ cô ấy đổi giúp phiếu than.

Mãi mới cùng Thạch Lỗi mua than về.

Mua than xong, trong nhà cơ bản cũng không còn việc gì nữa.

Hai người bàn nhau ngày mai đi nhận việc.

Hai người đến đây với lý do hỗ trợ xây dựng, thân phận hiện tại của Thạch Lỗi là sinh viên đại học mồ côi bố mẹ từ nhỏ, được ông bà nội là công nhân nuôi nấng.

Lý do đưa ra ngoài là bà nội sức khỏe không tốt, cần tĩnh dưỡng.

Vừa hay quê cháu dâu là nơi có phong cảnh hữu tình, lần trước đến chơi, hai ông bà liền thích ngay.

Thế là hai ông bà quyết định đến đây sinh sống.

Là đứa cháu được ông bà nuôi nấng từ nhỏ, anh không yên tâm về hai ông bà.

Vừa hay muốn cống hiến một chút cho quê hương, nên anh liền nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng.

Thạch Lỗi được phân công vào nhà máy cơ khí, vẫn làm kỹ sư.

Còn Diệp Thư lần này không cùng xưởng với Thạch Lỗi nữa, cô đến làm kế toán ở hợp tác xã cung ứng thuộc cục thương nghiệp.

Diệp Thư xem qua, thì ra là cùng đơn vị với Ngô Tú Hòa.

Hôm sau hai người mỗi người đi một nơi nhận việc, chuyện Thạch Lỗi đến nhà máy cơ khí tạm thời không đề cập đến.

Diệp Thư đến hợp tác xã cung ứng, Ngô Tú Hòa thấy cô đến còn tưởng cô đến thăm mình, mừng rỡ kéo tay cô.

“Tiểu Diệp, không phải em về Bắc Thành rồi sao? Sao lại rảnh rỗi đến thăm chị thế?”, Ngô Tú Hòa kéo tay Diệp Thư không cho cô cơ hội nói chuyện, hỏi một tràng.

Diệp Thư nhìn Ngô Tú Hòa cười, đợi cô ấy nói xong mới mở miệng: “Chị Tú Hòa, em không phải đến thăm chị, lần này em đến là để nhận việc.”
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 191



Ngô Tú Hòa nghe Diệp Thư nói không phải đến thăm mình thì trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng sau đó nghe cô nói đến nhận việc thì vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Diệp Thư mặc kệ Ngô Tú Hòa nghĩ gì, thấy xã trưởng đã đến, bèn không nói nhiều với Ngô Tú Hòa nữa, đi tìm xã trưởng để nhận việc trước.

Xã trưởng hợp tác xã cung ứng họ Lương, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Nhìn thấy thư giới thiệu mà Diệp Thư đưa, ông vui mừng khôn xiết.

“Tôi nghe nói sẽ có hai sinh viên đại học đến, nhưng không biết được phân bổ đi đâu, không ngờ lại được phân đến chỗ chúng tôi.”

“Đồng chí Diệp Thư, hoan nghênh, hoan nghênh cô! Có cô ở đây, sau này tôi có thể yên tâm về sổ sách của hợp tác xã rồi.”

“Xã trưởng, ông quá khen rồi, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”

Đang nói chuyện với xã trưởng thì cậu của Ngô Tú Hòa, cũng là chủ nhiệm của hợp tác xã cung ứng, bước vào.

Thấy Diệp Thư ở đây, ông rất ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Chưa kịp để Diệp Thư trả lời, xã trưởng Lương đã hỏi ông ấy: “Sao thế? Lão Trình, ông quen Tiểu Diệp à?”

“Cô ấy là bạn của Tú Hòa, lần trước…” Không đợi Diệp Thư lên tiếng, chủ nhiệm Trình đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

Nhìn thái độ nói chuyện của hai người, có vẻ như quan hệ của họ rất tốt.

Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, Diệp Thư liền cáo lui.

Cô ra khỏi văn phòng, đi về phía trước tìm Ngô Tú Hòa.

Ngô Tú Hòa cũng đang đợi cô.

Lúc này công việc không bận rộn, hơn nữa biết được sau này Diệp Thư sẽ là đồng nghiệp của mình, lại còn là người làm việc ở văn phòng.

Vì vậy, một nhân viên bán hàng khác rất nhiệt tình để Ngô Tú Hòa đến phòng sau nói chuyện với Diệp Thư, quầy hàng cô ấy sẽ trông giúp.

Diệp Thư cũng gật đầu chào cô ấy.

Ngô Tú Hòa liền kéo Diệp Thư vào phòng sau, miệng không ngừng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em kể chị nghe đi!”

Diệp Thư bảo cô ấy đừng vội, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện của gia đình mình, tất nhiên là đã được “gia công” lại, là lời giải thích mà cả nhà đã thống nhất từ trước.

Nghe xong, chị Tú Hòa còn tiếc cho Diệp Thư.

"Đó là công việc ở Bắc Thành đấy, sao em nói bỏ là bỏ được? Em vất vả lắm mới thi đậu đại học, ở lại Bắc Thành, giờ lại về cái huyện nhỏ này, em không thấy tiếc sao?" Chị Tú Hòa thở dài.

"Theo chị, nếu có thể, em nên ở lại Bắc Thành, dù sao đó cũng là thủ đô. Giống như bọn chị có muốn đi còn chẳng được ấy chứ?"

Nghe chị Tú Hòa nói, trong lòng Diệp Thư cũng có chút cảm động, dù sao cũng chỉ có người thật lòng lo lắng cho mình mới nói ra được những lời như vậy.

Dù sao chị Tú Hòa cũng không biết sắp có đại loạn, cô ấy không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Diệp Thư không nói gì khác, chỉ nói làm việc ở đâu cũng là cống hiến cho đất nước.

Lại nói bản thân cô thấy quê hương rất tốt, có người thân bạn bè quen biết.

Người nhà đều ở bên cạnh, bản thân cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Thấy Diệp Thư tự quyết định, chị Tú Hòa cũng không nói gì nữa. Dù sao đây cũng là chuyện của Diệp Thư, cho dù là bạn bè thì mình nhắc nhở một chút là được rồi. Nói nhiều thêm nữa là không nên.

Hơn nữa, bản thân cô ấy rất bằng lòng làm việc cùng Diệp Thư.

Hai người chuyển sang chuyện công việc, Diệp Thư vốn định đến báo danh trước, tháng sau mới bắt đầu đi làm.

Nhưng vừa rồi xã trưởng bảo cô mai đi làm luôn, kế toán cũ đã xin chuyển đi hai tháng nay rồi.

Hai tháng nay đều là chủ nhiệm kiêm nhiệm, bây giờ Diệp Thư đến rồi thì mong cô sớm đi làm, hơn nữa cuối tháng cũng bận, còn phải tính lương cho mọi người.

Hơn nữa mai đi làm cũng có lợi cho Diệp Thư, mai đi làm còn được lĩnh nửa tháng lương và tem phiếu nữa.

Ngày mai đã là 26 rồi, đến cuối tháng chỉ còn bốn ngày. Tương đương với việc Diệp Thư đi làm bốn ngày thì được lĩnh nửa tháng lương, lời quá còn gì.

Vì vậy, khi xã trưởng nói, Diệp Thư đã đồng ý ngay.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 192



Biết Diệp Thư ngày mai đi làm, chị Tú Hòa cũng không giữ cô lại nói chuyện phiếm nữa, bảo cô mau về nhà thu xếp đồ đạc, mai gặp ở cơ quan.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Diệp Thư lại chào hỏi nhân viên bán hàng phía trước rồi mới về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi vẫn chưa về, chỉ có ông bà nội đang trông Tĩnh Nghi.

Nhìn thấy Diệp Thư trở về, cô bé lập tức chạy đến ôm chầm lấy chân mẹ, miệng bi bô nói: "Mẹ ơi, mẹ tan ca sớm vậy sao? Mẹ ơi, khi nào chúng ta về quê mẹ ạ? Con nhớ chị Tiểu Văn với chị Tiểu Yến rồi."

Diệp Thư ôm con gái dỗ dành: "Ngày mai mẹ phải đi làm rồi, đợi đến chủ nhật được nghỉ mẹ sẽ đưa con về, được không?"

"Mẹ ơi, mai mẹ đi làm rồi, chiều nay chúng ta về luôn không được ạ? Con muốn về quê. Con không muốn ở đây nữa, ở đây chẳng có gì chơi cả." Cô con gái nhỏ bắt đầu làm nũng.

"Chiều nay bố mẹ còn có việc phải làm, đợi hai hôm nữa được không? Con về quê rồi bố mẹ nhớ con thì phải làm sao?" Diệp Thư nhẹ nhàng giải thích cho con gái.

Tĩnh Nghi tuy còn nhỏ nhưng nói nhẹ nhàng thì cô bé rất biết điều. Nghe mẹ nói xong, cô bé miễn cưỡng nói: "Vậy con ở lại với bố mẹ hai hôm nữa, nhưng chỉ hai hôm thôi nhé. Con còn phải đi cắt cỏ lợn với chị Tiểu Văn nữa."

Diệp Thư nén cười, giơ ngón tay út ra móc ngoéo với con gái: "Ừ, đã hứa rồi nhé, chủ nhật bố mẹ được nghỉ sẽ đưa con về."

Dỗ dành con gái xong, Diệp Thư thấy Thạch Lỗi vẫn chưa về nên đành phải đi nấu cơm trước.

Lúc nãy trên đường về, cô có lấy một miếng thịt đùi lợn từ trong siêu thị ra, định làm món sủi cảo nhân thịt bắp cải.

Thấy Diệp Thư băm nhân, bà nội cũng đến giúp, biết là sắp được ăn sủi cảo, bà nội liền đi nhào bột.

Chẳng mấy chốc mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi người bắt đầu vào gói bánh. Ông nội cũng đến giúp một tay.

Lúc sủi cảo sắp gói xong thì Thạch Lỗi mới về.

Vừa bước vào nhà, Thạch Lỗi đã vội vàng đi thay quần áo, rửa tay.

Diệp Thư vừa gói sủi cảo vừa hỏi: "Sao anh giờ này mới về? Bên nhà máy nói sao rồi?"

Thạch Lỗi rửa tay xong, uống vài ngụm nước trong cốc.

Sau đó mới trả lời: "Mọi việc đều ổn cả rồi, thủ tục vào làm đã làm xong hết rồi. Xưởng trưởng bảo anh ngày mai đi làm luôn.

Hôm nay cũng trùng hợp thật, đúng lúc có một cái máy bị hỏng, thợ sửa chữa trong xưởng không ai sửa được, may mà có anh đến, biết anh học ngành này nên họ nhờ anh sửa giúp."

Thạch Lỗi lại hỏi Diệp Thư chuyện công việc thế nào rồi.

Diệp Thư cười nói: "Xã trưởng bên ấy cũng bảo em ngày mai đi làm luôn, nhưng mà thủ tục vào làm của em vẫn chưa xong. Cái cửa hàng bách hoá nhỏ của huyện chúng ta không có phòng nhân sự, phải đến Cục Thương mại làm thủ tục. Chiều nay anh cùng em đến Cục Thương mại nhé!"

Thủ tục vào làm của Diệp Thư ở Cục Thương mại diễn ra vô cùng suôn sẻ. Có thể nói là từ lãnh đạo Cục Thương mại cho đến nhân viên đều bật đèn xanh cho Diệp Thư trong chuyện này.

Lãnh đạo Cục Thương mại còn muốn Diệp Thư ở lại Cục làm việc luôn, khỏi phải đến cái cửa hàng bách hoá nhỏ bé kia nữa.

Diệp Thư từ chối ý tốt của vị lãnh đạo, nói rằng mình muốn đến tuyến đầu làm việc, dùng những gì mình học được để báo đáp quê hương.

Vị lãnh đạo nghe xong vô cùng cảm động, còn khen ngợi Diệp Thư có tính giác ngộ cao.

Thủ tục đã xong xuôi, chỉ còn chờ ngày mai đi làm.

Lại làm thủ tục nhập hộ khẩu cho hai ông bà ở khu phố.

Sau đó lại đến Ủy ban khu phố làm sổ lương thực, sổ thực phẩm cho cả nhà.

Phải nói là người thời này làm việc nhanh nhẹn thật, không hề chậm trễ chút nào, không giống như thời hiện đại, muốn làm việc gì là phải chạy đôn chạy đáo hết cả hơi.

Ngày hôm sau, hai người dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, phải đi sớm một chút, đến muộn là không tốt.

Nghe thấy tiếng động, bà nội cũng thức dậy, định bụng đi nấu cơm sáng cho hai người.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 193



Diệp Thư bảo bà cứ ngủ tiếp, không cần lo cho họ, lát nữa hai người sẽ đến nhà hàng quốc doanh mua bánh bao ăn.

Giờ đang là mùa đông, sáng sớm lại càng lạnh, không có việc gì thì cứ ngủ thêm một lúc, không cần phải vội vàng dậy làm gì.

Bà nội nghe vậy bèn quay vào trong chăn ngủ tiếp.

Thạch Lỗi lại nhóm lửa cho cái lò ở gian nhà phía đông, cho thêm than vào.

Thấy cũng sắp đến giờ, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, đến nhà hàng quốc doanh ăn sáng.

Trước khi đi, còn dặn ông nội nhớ cho thêm than.

Hai người đến nhà hàng quốc doanh, lúc này cửa hàng cũng vừa mới mở cửa.

Bánh bao vừa mới ra lò, mỗi người gọi một bát cháo, lại gọi thêm ba cái bánh bao, Thạch Lỗi hai cái, Diệp Thư một cái.

Ăn sáng xong, hai người chia tay nhau, mỗi người đi làm việc của mình.

Diệp Thư đi thẳng về phía nam, còn nhà máy cơ khí của Thạch Lỗi ở phía đông thành phố, phải mất nửa tiếng đi bộ mới tới nơi.

Chiếc xe đạp cũ của gia đình vẫn còn ở trong siêu thị của Diệp Thư, hôm qua quên không mang ra, xem ra phải kiếm cớ gì đó để lấy ra mới được.

Diệp Thư đi bộ hơn mười phút thì đến cửa hàng bách hoá.

Cửa hàng bách hoá vẫn chưa mở cửa, Diệp Thư đi vòng ra cửa sau mới vào được.

Lãnh đạo vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có một thanh niên trẻ tuổi đang bận rộn làm việc.

Thấy Diệp Thư bước vào, chàng trai trẻ niềm nở chào hỏi: "Chào chị, chị là kế toán mới đến, chị Diệp phải không?"

Diệp Thư gật đầu: "Chào cậu, tôi là kế toán mới đến, Diệp Thư."

"Chào chị, chào chị! Em tên là Phùng Côn, em nghe chị gái em nhắc đến chị rồi, hôm nay mới được gặp chị." Chàng trai trẻ kích động đến mức đỏ cả mặt.

"Chị gái của cậu là...?" Diệp Thư chắc chắn mình không quen biết cậu ấy.

Chàng trai trẻ gãi đầu, cười ngượng ngùng: "Chị gái em là Ngô Tú Hòa, em là em họ của chị ấy."

Lúc này Diệp Thư mới chợt nhớ ra: "Thì ra là em họ của Ngô Tú Hòa."

Vậy chẳng phải chủ nhiệm cửa hàng bách hoá này là bố của Phùng Côn sao? Diệp Thư cảm thấy mình đoán không sai.

Nhà họ Ngô quả nhiên có thế lực thật, nhìn công việc của người nhà là biết ngay.

"Chị gái em ở nhà khen chị hết lời, người nhà em ai cũng muốn được gặp chị.

Chị Diệp, đây là văn phòng của chị, chị ngồi bàn này." Phùng Côn dẫn Diệp Thư đến một căn phòng cạnh phòng xã trưởng.

Trong căn phòng này có ba chiếc bàn làm việc, chỉ có chiếc bàn cạnh cửa sổ phía tây là trống không, hơn nữa còn hơi bụi bặm, chắc là bàn làm việc của kế toán cũ.

Quả nhiên Phùng Côn chỉ vào chiếc bàn đó và nói đó là bàn làm việc của Diệp Thư.

Nói xong lại chỉ vào chiếc bàn đối diện Diệp Thư, nói: "Đây là bàn làm việc của chị Lưu bên bộ phận thống kê, còn đây là bàn của Tiểu Lý bên kho. Ba người chung một văn phòng."

Diệp Thư gật đầu, Phùng Côn lại dẫn cô đến phòng đun nước để lấy nước sôi, tiện thể giới thiệu người thợ đốt lò cho cô quen.

Hai người lấy nước xong quay lại, Diệp Thư dùng chậu nước ở văn phòng pha với nước lạnh cho ấm, rồi lấy giẻ lau mang từ nhà bắt đầu lau bàn.

Phùng Côn thấy còn sớm, công việc của mình cũng sắp xong, nên tiếp tục ở lại đó tán gẫu với Diệp Thư.

Giới thiệu tình hình của Hợp tác xã Cung ứng.

Xã trưởng Hợp tác xã Cung tiêu họ Lương, năm nay bốn mươi lăm tuổi, văn phòng ở ngay bên cạnh, phía bên tay trái. Theo như lời Phùng Côn nói thì xã trưởng rất hiền lành, cũng không hay quản lý lặt vặt.

Bình thường chỉ cần không phải là chuyện gì lớn thì cứ trực tiếp tìm chủ nhiệm là được.

Về phần chủ nhiệm, Phùng Côn không nói nhiều, chỉ cho biết chủ nhiệm họ Phùng, văn phòng ở bên cạnh, cạnh văn phòng xã trưởng.

Tuy nhiên, Diệp Thư đã biết chủ nhiệm chính là bố của Phùng Côn.

Bên tay phải văn phòng của Diệp Thư là văn phòng của nhân viên mua sắm. Hợp tác xã Cung ứng có hai nhân viên mua sắm, một người phụ trách mua sắm đồ dùng hàng ngày họ Chu, là em vợ của xã trưởng; một người phụ trách mua thực phẩm họ Tiền.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 194



Không cần Phùng Côn nói, Diệp Thư cũng biết quan hệ của người mua sắm họ Tiền chắc chắn cũng không phải dạng vừa.

Không ngờ chỉ là một Hợp tác xã Cung ứng nhỏ bé mà cũng phức tạp như vậy. Hơn nữa, có vẻ như tất cả đều là người nhà.

Diệp Thư dọn dẹp bàn làm việc xong thì quét dọn lại văn phòng một lượt.

Lúc này, xã trưởng và chủ nhiệm mới lần lượt đến.

Diệp Thư đi ra ngoài chào hỏi hai người.

Xã trưởng nhìn Diệp Thư nói hai câu động viên, sau đó bảo cô bàn giao công việc với chủ nhiệm.

Chủ nhiệm cũng không ý kiến gì, thậm chí còn rất vui vẻ, mong Diệp Thư có thể nhanh chóng tiếp nhận công việc.

Việc bàn giao công việc diễn ra rất suôn sẻ, bởi vì sắp đến cuối tháng, Diệp Thư cần phải thống kê số ngày đi làm của mọi người để tính lương.

Hợp tác xã Cung ứng ít người, tính sơ sơ có xã trưởng, chủ nhiệm, hai người mua sắm, cộng với ba người ở văn phòng của Diệp Thư, thêm một người là cán bộ Phùng Côn.

Văn phòng có tổng cộng tám người, còn có năm nhân viên bán hàng ở phía trước.

Cộng lại mới chỉ có 13 người.

Vì vậy khối lượng công việc của Diệp Thư không nhiều. Đến chiều tan làm, cô đã tính xong lương cho năm người.

Đây là mới tiếp quản, hơn nữa hai tháng trước là do chủ nhiệm -- người không chuyên nghiệp -- quản lý sổ sách nên có hơi lộn xộn, nếu không thì đã hoàn thành nhanh hơn.

Đến giờ tan làm buổi trưa, chưa kịp đi ra ngoài thì Ngô Tú Hòa đã đến gọi Diệp Thư.

Chị Lưu và Tiểu Lý ở văn phòng nhìn nhau, thầm nghĩ "Ra là cũng có quan hệ đây mà", rồi đè nén suy nghĩ trong lòng xuống.

Ngược lại còn nhiệt tình rủ rê Diệp Thư cùng đi ăn cơm.

Diệp Thư hơi khó hiểu, không hiểu sao cả buổi sáng còn lạnh nhạt, sao đột nhiên lại nhiệt tình với mình như vậy.

Sáng sớm bàn giao công việc xong với chủ nhiệm, quay lại văn phòng thì chị Lưu và Tiểu Lý đã đến rồi.

Diệp Thư chào hỏi hai người, họ chỉ lạnh lùng gật đầu, thậm chí còn không nói một lời.

Diệp Thư không biết là hai người họ vốn dĩ ít nói hay là muốn cho mình một cái uy h**p.

Diệp Thư cũng không để ý đến họ, ngồi xuống bắt đầu sắp xếp sổ sách. Trong khoảng thời gian đó, hai người họ không nói với Diệp Thư một câu nào, chỉ thỉnh thoảng nói với nhau một hai câu.

Không ngờ Ngô Tú Hòa vừa đến tìm mình, hai người họ lập tức thay đổi thái độ nhiệt tình như vậy. Nghĩ một lúc, Diệp Thư cũng hiểu ra, chẳng qua là thấy cháu gái của chủ nhiệm đến tìm mình, cho rằng mình cũng là người có quan hệ.

Bây giờ xem ra vẫn là trường hợp thứ hai, muốn cho mình một cái uy h**p.

Hừ, có bản lĩnh thì cứ việc giở ra, tôi sẽ tiếp chiêu.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không hề để lộ ra.

Cô mỉm cười từ chối hai người, nói rõ mình phải về nhà ăn cơm, người già và trẻ nhỏ ở nhà đều đang chờ, nên không đi cùng họ được.

Công việc của Diệp Thư coi như là đã bắt đầu khá thuận lợi.

Lúc này, Thạch Lỗi cũng đã bắt đầu công việc. Từ Bắc Thành chuyển đến đây, điểm khác biệt lớn nhất là mặc dù đều là kỹ sư, nhưng ở Bắc Thành là cải tiến máy móc, còn ở đây là sửa chữa máy móc.

Mặc dù ở đây chức danh là kỹ sư, mọi người cũng gọi một tiếng "kỹ sư Cao" (sau này Thạch Lỗi lấy tên là Cao Chấn Hưng), nhưng trên thực tế công việc lại là thợ sửa chữa.

Tuy hơi không quen, cả về công việc lẫn cái tên mới. Công việc thì cũng tạm ổn, bản thân là kỹ sư mà, mấy việc lặt vặt cứ để đám thợ sửa chữa lo liệu.

Trừ khi đám thợ bó tay, anh mới phải ra tay.

Khó thích nghi nhất là đổi tên, gọi là Thạch Lỗi hai mươi mấy năm, tự dưng đổi sang tên họ khác, anh đúng là không quen.

Nhiều khi người ta gọi anh là Cao Chấn Hưng hay anh Cao, thậm chí gọi là kỹ sư Cao, anh đều ngẩn người vài giây mới nhận ra người ta đang gọi mình.

Khiến người khác cũng thấy khó hiểu.

Dù không quen, anh cũng phải cố gắng thích nghi, sau này anh chính là Cao Chấn Hưng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 195



Trong lòng anh thầm gọi "Cao Chấn Hưng, Cao Chấn Hưng" mấy lần.

Nhưng nhìn chung, mọi thứ vẫn ổn.

Lãnh đạo rất coi trọng anh, đồng nghiệp hiện tại có vẻ cũng không tệ.

Cả hai đều nhanh chóng hòa nhập với công việc, hơn nữa còn khá là thuận buồm xuôi gió. Suy cho cùng cũng là những thứ bản thân đã học bốn năm đại học.

Đặc biệt là Cao Chấn Hưng, anh rất được chào đón ở xưởng cơ khí.

Chỉ vì hai ngày nay anh cùng đám thợ sửa chữa đã sửa được hai cái máy hỏng bỏ đi trước đây.

Hai cái máy này thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, một cái là vòng đệm chỗ nào đó cần thay, cái còn lại thì lắp ngược linh kiện.

Hai cái máy này bỏ ở đó cũng đã hai năm rồi, sửa thì không sửa được, bán sắt vụn thì tiếc. Cứ thế vứt đó cho han gỉ.

Sau khi đi làm, có lần Thạch Lỗi đi ngang qua đó, nhìn thấy hai cái máy này, hỏi người bên cạnh mới biết là máy hỏng không sửa được.

Nhân lúc rảnh rỗi, anh liền đến mày mò hai cái máy này.

Thấy anh mày mò máy móc, có người còn khuyên anh đừng phí công vô ích, ngay cả ông thợ sửa máy ở thành phố mời đến cũng không sửa được.

Thạch Lỗi không nghe, vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi đến mày mò.

Mất hai ngày, cuối cùng anh cũng tìm ra nguyên nhân, và sửa được một cái.

Cả xưởng cơ khí chấn động, mọi người đều nói kỹ sư Cao mới đến đã sửa được cái máy mà ông thợ ở thành phố không sửa được.

Ngay cả lãnh đạo nhà máy cũng bị kinh động, còn đích thân đến xem cái máy đã được sửa chữa.

Đồng thời cho biết sẽ khen thưởng anh, vì có thêm một cái máy, năng suất của nhà máy cũng theo đó mà tăng lên.

Vì vậy, đóng góp của Cao Chấn Hưng là rất lớn, giám đốc liền nói với anh rằng, không chỉ khen thưởng bằng lời nói mà còn thưởng cho anh một khoản tiền.

Khuyến khích anh tiếp tục cố gắng, xem trong xưởng còn máy móc nào có thể sửa chữa được nữa hay không.

Lần này công nhân trong xưởng, kể cả đám thợ sửa chữa trước đây đều hoàn toàn khâm phục anh.

Khi anh lại muốn kiểm tra sửa chữa số máy còn lại, tất cả thợ sửa chữa rảnh rỗi đều đến giúp đỡ.

Người đến giúp thật lòng không ít, người có ý đồ muốn học hỏi thêm chút kỹ năng lại càng nhiều hơn.

Cao Chấn Hưng cũng không keo kiệt, vừa tháo máy vừa giảng giải cho mọi người nghe. Đồng thời nhấn mạnh nếu chỗ nào có vấn đề thì nên giải quyết như thế nào.

Thế là mối quan hệ của Cao Chấn Hưng bỗng chốc tốt lên một cách bất ngờ. Đi trên đường, hễ ai quen biết anh đều gọi một tiếng "kỹ sư Cao".

Anh cũng dần quen với cái tên mới là Cao Chấn Hưng, có người gọi là anh cũng có thể đáp lại ngay.

Đi làm bốn ngày thì đến chủ nhật, họ đi làm vào thứ tư. Bây giờ đều nghỉ chủ nhật, chưa có chuyện nghỉ cả thứ bảy lẫn chủ nhật.

Hôm qua hai ông bà và cô bé Tĩnh Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng, định sáng hôm sau về quê.

Hơn nữa là về hẳn, không định quay lại nữa.

Diệp Thư bảo họ đợi một lát, đợi khi nào cửa hàng lương thực và cửa hàng bách hoá mở cửa thì mua đồ rồi hãng về.

Hai ngày trước, vào ngày 30, cả hai đều đã lĩnh nửa tháng lương. Các loại tem phiếu cũng được phát không ít.

Đặc biệt là Cao Chấn Hưng, riêng tiền thưởng đã được 200 đồng, còn được thưởng thêm một số tem phiếu hiếm. Trong đó có cả tem phiếu xe đạp.

Xe đạp thì hai người không thiếu, chiếc xe đạp lúc trước đã lấy cớ mang ra rồi. Kể cả chiếc máy khâu, chiếc radio ở nhà cũng vậy. Chỉ nói là nhờ người khác mang đến. Hai ông bà cũng không hỏi nhiều.

Vậy nên hôm qua hai người đều đạp xe đi làm. Cảnh tượng náo động gây ra thì khỏi phải nói.

Hai người bảo hai ông bà nấu cơm trước, hai người dọn dẹp đồ đạc mang về quê.

Lần này dù sao cũng phải sống lâu dài ở quê, mọi thứ đều phải chuẩn bị cho đầy đủ.

Nồi niêu xoong chảo ở quê đều có, nhưng mà vẫn phải mang theo thêm mấy bộ bát đũa. Ấm đun nước cũng phải mang theo.

Lại lấy thêm hai chiếc chăn bông dày, quần áo, giày dép của ông bà và con gái, đồ ăn vặt, sữa bột, các loại gia vị, dầu muối tương dấm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 196



Bình giữ nhiệt cũng phải mang theo hai cái, ông bà và con cái dùng cho tiện. Cốc uống nước, bình sữa của con… Lộn xộn một đống lớn.

Lát nữa hai người còn phải đi mua lương thực, đến cửa hàng thực phẩm xem có gì, trong tay bọn họ hiện tại có phiếu thịt, phiếu đường, phiếu trứng, phiếu đồ hộp, phiếu đậu phụ, Cao Chấn Hưng còn được thưởng hai phiếu thuốc lá, hai cân phiếu dầu.

Các loại phiếu đều có một hoặc hai cái, tuy không nhiều.

Hai người dự định dùng hết số phiếu, mua hết những gì có thể mua được, số lượng quá ít, Diệp Thư dự định lấy từ trong siêu thị ra một ít để thêm vào.

Chưa kịp dọn dẹp xong thì bà nội đã làm xong bữa sáng, cũng không làm gì cầu kỳ, chỉ là nấu một nắm mì sợi, bên trong cho thêm rau xanh, rau xanh vẫn là Diệp Thư lấy từ trong siêu thị ra.

Lại rán cho mỗi người một quả trứng gà, trong thời buổi này đã được coi là bữa ăn thịnh soạn rồi.

Hai người Diệp Thư vội vàng ăn sáng xong, bát đũa để lại cho hai ông bà dọn dẹp, hai người liền đạp xe cùng nhau ra ngoài.

Cửa hàng lương thực và cửa hàng thực phẩm ở cùng một con phố, không xa nhau. Tới lúc đó để Cao Chấn Hưng đến cửa hàng lương thực, cô đến cửa hàng thực phẩm.

Hai người còn tưởng mình đến sớm, kết quả đến nơi thì thấy đã xếp hàng dài rồi.

Hai người chỉ đành mỗi người xếp hàng ở phía cuối, theo hàng ngũ chậm rãi tiến về phía trước.

Vất vả lắm mới đến lượt bọn họ, Cao Chấn Hưng bên kia không biết thế nào, dù sao thì bên Diệp Thư cũng chẳng còn lại bao nhiêu thứ, có thứ thậm chí đã bị giành hết.

Chỉ mua được đồ hộp, thuốc lá, dầu cũng mua được, chỉ là Diệp Thư không mang theo chai đựng dầu, không có chỗ đựng, đành phải mua thêm một cái chai đựng dầu mới mua được dầu.

Lúc Diệp Thư mua đồ xong đi ra ngoài thì phía sau hàng vẫn còn dài. Lần này Diệp Thư đã trực tiếp biết được vật tư thời đại này khan hiếm đến mức nào.

Khả năng cướp rau của các bà các cô quả thực là mạnh mẽ bất kể thời đại nào!

Dù sao thì Diệp Thư cũng tự thấy không bằng, bản thân mình tuyệt đối không thể cướp lại các bà các cô được.

Tình hình bên Cao Chấn Hưng khả quan hơn bên Diệp Thư không ít, ngoại trừ gạo trắng mì là lương thực chính không có, lương thực phụ vẫn còn khá nhiều. Không cần tranh giành, đã lấy đủ số lương thực ghi trên sổ lương thực.

Nhà máy cơ khí thuộc lao động chân tay nặng nhọc, Cao Chấn Hưng tuy không cần xuống phân xưởng làm việc nhưng lương thực vẫn theo định lượng lao động chân tay nặng nhọc.

Mỗi tháng 36 cân, lương thực phụ chiếm 80%, lương thực chính chỉ chiếm 20%. Lương thực phụ bao gồm cao lương, ngô, khoai lang, v.v.

Lương thực chính là gạo trắng mì, kê cũng tính là lương thực chính.

Diệp Thư mỗi tháng định lượng 29 cân, cũng là lương thực phụ 80%, lương thực chính 20%.

Ông bà nội chỉ là cư dân bình thường, mỗi người mỗi tháng chỉ có 25 cân, Tĩnh Nghi năm nay hai tuổi, định lượng chỉ có 8 cân.

Cao Chấn Hưng mua hết số lương thực trừ lương thực chính ra.

Tổng cộng cũng chỉ trăm cân, nếu một nhà năm người chỉ ăn từng này lương thực, thật sự là chẳng thấm vào đâu, đừng nói là ăn no, đến tám phần no cũng khó.

Cho dù không tính đứa nhỏ, bốn người lớn cũng không đủ ăn. May mà Diệp Thư có không gian siêu thị, nếu không nhất định sẽ phải chịu khổ.

Trên đường trở về, Diệp Thư lại lấy từ trong siêu thị ra hai cân gạo tẻ, hai cân bột mì, hai cân thịt và cho vào cùng với lương thực phụ.

Để ông bà mang về quê, thỉnh thoảng có thể cải thiện bữa ăn, nếu không thì ông bà và con cái chỉ ăn lương thực phụ thì không được.

Về đến nhà, hai ông bà và con gái đã chờ đến sốt ruột.

Hai người Diệp Thư nhìn đống đồ trên mặt đất, đau đầu không biết mang về bằng cách nào. Cuối cùng vẫn là Cao Chấn Hưng nói anh và Diệp Thư sẽ chở bọn họ về bằng xe đạp.

Chiều nay thuê xe bò của đội sản xuất đến chở đồ, vừa hay anh còn muốn mua thêm ít than, đến lúc đó chở về quê luôn một thể.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 197



Cả nhà lúc này mới khóa cửa chuẩn bị về quê.

Cao Chấn Hưng đạp xe, ông nội bế con gái ngồi sau. Ghi đông xe còn treo đầy đồ.

Diệp Thư chở bà nội, ghi đông cũng treo không ít đồ.

Cả nhà mặc đồ thật dày, đội gió rét về quê.

Về đến nhà, hai người đạp xe thì không sao, hai ông bà ngồi xe chân đều tê cứng, Diệp Thư thấy hai người lớn lạnh run, vội vàng mở cửa cho họ vào nhà trước.

Trong nhà tuy cũng lạnh nhưng dù sao cũng không phải hứng gió lạnh.

Diệp Thư và Cao Chấn Hưng dắt xe vào sân, chưa kịp dọn đồ đã vội vàng đi ôm củi nhóm lửa.

Cho nước vào nồi lớn, trước tiên nhóm bếp lò. Lại nhóm thêm lò sưởi ở hai gian nhà.

Làm như vậy chẳng mấy chốc trong nhà đã ấm áp.

Trải giường lò xong, nước sôi, Diệp Thư rót hai cốc nước nóng, để ông bà và con gái lên giường lò sưởi ấm.

Diệp Thư và Cao Chấn Hưng lấy giẻ lau chùi trong nhà ngoài sân sạch sẽ xong mới có thời gian dọn dẹp đồ đạc mang về.

Hai bình nước nóng rót đầy, bánh kẹo sữa bột các loại mang vào nhà đưa cho bà nội cất.

Dầu muối tương dấm các loại gia vị để vào giá bát ở gian ngoài, cái giá bát này là lần trước về mới đóng.

Dọn dẹp đồ đạc xong cũng đến giờ làm cơm trưa.

Trưa nay định gói sủi cảo ăn, ngoài trời lạnh như vậy. Được ăn một bát sủi cảo nóng hổi, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi.

Vì đã nghĩ trước trưa nay ăn sủi cảo nên hai cân bột mì và thịt lợn đều mang về rồi.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi xuống hầm lấy mấy cây cải thảo lên.

Cải thảo này là Diệp Thư họ mới về lần trước trồng, sân trước sân sau đều trồng không ít, còn trồng thêm củ cải. Lúc đó còn được ăn mấy bữa cải thảo, củ cải non.

Sau đó Diệp Thư họ về Bắc Thành, vốn định nhường lại cho nhà ông bác Diệp. Nhưng mà ông bác Diệp nói vườn nhà ông cũng trồng không ít, nhà ông đủ ăn.

Biết họ cuối năm sẽ về quê, nên nói cải thảo, củ cải trong vườn ngày thường ông sẽ chăm sóc, đợi đến lúc sương xuống sẽ nhổ cải thảo, thu củ cải cất vào hầm cho họ.

Như vậy họ về cũng có rau ăn.

Cao Chấn Hưng xuống hầm lấy lên mười mấy cây cải thảo, còn có hơn chục củ cải. Lần này lấy nhiều một chút, đợi hai người họ về huyện thành đi làm, hai ông bà ở nhà sẽ không phải tự mình xuống hầm.

Nhìn cải thảo, Diệp Thư có chút chê, cải thảo này lớn lên đều không có lõi, cũng đúng, cải thảo nhà họ trồng muộn, đúng ra phải trồng vào lúc nóng nhất.

Họ trồng lúc đó đã là Tết Trung thu, cải thảo có thể lớn được thế này chắc là ông bác Diệp đã bón phân chuồng cho.

Cải thảo thế này muối chua là ngon nhất, chiều nay rảnh rỗi muối nhiều một chút.

Còn cải thảo tươi ăn trong nhà, hay là xem nhà ai có nhiều mua một ít.

Cũng chỉ năm nay thôi, sang năm sẽ không cần mua nữa, đến lúc đó nhà mình trồng là đủ ăn rồi.

Củ cải thì không cần mua, đều được vùi trong cát dưới hầm cả.

Trong lòng nghĩ ngợi, tay cũng không ngừng nghỉ. Cô tự mình nhào bột, để chồng băm thịt, thái cải thảo.

Nhân bánh đã chuẩn bị xong, đặt lên trên thớt bắt đầu gói. Lúc này bà nội cũng đã ấm người, cũng lại giúp một tay. Cộng thêm cô con gái nhỏ luôn quấy rối, cả nhà cùng nhau ra trận, bữa sủi cảo này ăn uống vui vẻ náo nhiệt.

Ăn xong, Diệp Thư bảo chồng chuyển cải thảo trong hầm lên, cô ở trên đón, để anh ở dưới hầm đưa lên.

Lấy ra hơn phân nửa số cải thảo mới dừng tay, lại bảo chồng đổ đầy nước vào chum, nhóm lửa lên, trong nhà không thiếu nước nóng.

Rửa sạch chum muối dưa trước đây của gia đình, chồng cô muốn ở lại rửa cải thảo cùng, bị Diệp Thư ngăn lại.

Bảo anh đi tìm đội trưởng mượn xe bò của đội sản xuất, sau đó đến nhà ông bác Diệp tìm anh cả, nhờ anh ấy giúp lái xe vào huyện thành chở đồ.

Sợ Thạch Lỗi không tìm được nhà đội trưởng, Diệp Thư cũng cùng anh đến đó.

Tới nhà đội trưởng, nhà người ta vừa ăn cơm xong, thấy hai người đi vào, liền biết là hai ông bà lão đã trở về sống hẳn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 198



Hai người chào hỏi đội trưởng vài câu, nói rõ ý định, đội trưởng vui vẻ đồng ý.

Vợ đội trưởng còn đề nghị để con trai cả nhà bà ấy giúp họ đánh xe.

Nhưng Diệp Thư từ chối, chỉ nói đã nói chuyện với anh cả Diệp, anh ấy sẽ đến giúp.

Vợ đội trưởng đành thôi, nhưng vẫn dặn hai người có việc gì cứ nói, hai con trai nhà bà ấy đều rảnh.

Diệp Thư đưa năm hào tiền xe, cùng Thạch Lỗi đến thẳng nhà ông bác Diệp.

Nhà ông bác Diệp cũng vừa ăn cơm xong, cả nhà đang ngồi quây quần nói chuyện phiếm, hiện giờ đang là mùa đông, ruộng nương không có việc gì làm. Đàn ông trong nhà ngoài việc bổ củi ra, cũng không còn việc gì để làm.

Thấy hai người Diệp Thư đi vào, cả nhà đều vội vàng xỏ dép xuống đất.

Ông bác Diệp tưởng hai người chỉ đưa hai ông bà lão về. Đến khi biết hai người sau này sẽ làm việc ở huyện thành. Ông còn rất vui mừng cho hai ông bà lão.

"Vẫn là hai đứa làm đúng, cái gì cũng có thể chờ, chỉ có hiếu thuận là không thể chờ, hai ông bà lão tuổi đã cao, bên cạnh không có con cháu chăm sóc chắc chắn là không được."

Tuy rằng có những người thân thích như bọn họ, nhưng có vài việc cho dù là người thân cũng không thể thay thế được.

Còn rất cảm khái nói hai ông bà lão nuôi cháu trai không uổng công.

Cảm khái xong, ông mới hỏi: "Chấn Hưng được sắp xếp vào nhà máy nào làm việc? Tiểu Thư, cháu thì sao? Cũng được sắp xếp công việc rồi chứ?"

Đến khi biết Cao Chấn Hưng được sắp xếp vào nhà máy cơ khí, mà Diệp Thư lại làm việc ở Hợp tác xã cung ứng. Ông bác Diệp vui mừng đến mức không ngậm miệng được.

Nhà máy cơ khí thì thôi, ông bác tuy biết là tốt, nhưng tốt như thế nào thì ông không biết.

Nhưng hợp tác xã cung ứng của Diệp Thư thì khác, đó là nơi gắn liền với đời sống của người dân.

Có thể làm việc ở đó, biết bao người thành phố đều ngưỡng mộ, huống chi là người nông thôn.

Hai người cũng không có thời gian nói chuyện nhiều, nói với ông bác chuyện nhờ anh cả Diệp giúp đỡ, anh cả Diệp ở bên cạnh liên tục đáp ứng.

Anh hai Diệp ở bên cạnh cũng nóng lòng muốn đi theo. Bị ông nội ngăn lại. Nói xe bò quay về còn phải chở đồ, không đủ chỗ cho nhiều người như vậy.

Anh hai Diệp chỉ đành thất vọng bỏ cuộc, Cao Chấn Hưng ở bên cạnh thấy buồn cười. Nói có thể đạp xe đạp đi, không cần ngồi xe bò. Vừa hay có thể đến nhà nhận mặt.

Nghe nói hai người còn mua cả xe đạp, nhà ông bác Diệp càng thêm ngưỡng mộ. Cả làng bọn họ ngoài nhà đội trưởng ra chưa có ai có xe đạp.

Nghe nói có thể đạp xe đạp đi, anh hai Diệp càng sốt ruột hơn. Trực tiếp cũng không đợi Diệp Thư bọn họ nữa, tự mình chạy đến nhà Diệp Thư xem xe đạp trước.

Anh cả Diệp đi ra khu chuồng gia súc để chuẩn bị xe bò, Diệp Thư và Thạch Lỗi cùng mọi người trong nhà quay về nhà.

Ông bác Diệp thì đi tìm ông nội Thạch, bà bác Diệp nói đi tìm mấy người bạn già nói chuyện.

Bác gái Diệp dẫn theo hai chị dâu đến giúp muối dưa cải.

Về phần bác trai Diệp, ông ấy chẳng nói gì, cứ thế tự động đi theo.

Một đám người hùng hùng hổ hổ đi trên đường, cũng may là hiện tại đang là mùa đông. Ai cũng ru rú trong nhà, trên đường không có ai. Nếu không người khác còn tưởng xảy ra chuyện gì nữa.

Lúc mọi người đến, anh hai Diệp đã dắt xe đạp ra, đang ở trên đường lớn trước cửa nhà nóng lòng muốn trèo lên.

Ông nội Thạch ở bên cạnh cười nhìn anh ấy, bảo anh ấy cứ mạnh dạn mà đạp, không sao đâu.

"Thằng hai, làm gì vậy? Còn không mau buông ra, cái này mà hỏng hóc thì có bán mày cũng không đền nổi." Chưa đến gần, ông bác Diệp đã lớn tiếng quát.

Anh hai Diệp bẽ mặt đứng im tại chỗ, ông nội Thạch thì tiến lên nói với ông bác Diệp: "Ông Diệp, xem ông nói gì kìa, thôi, chúng ta vào trong hút thuốc, không cần quản bọn họ."

Nói xong liền kéo ông bác Diệp vào nhà.

Bà bác Diệp cũng vào nhà tìm người bạn già nói chuyện.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 199



Diệp Thư và hai chị dâu không vào nhà, đứng ở cửa nhìn Cao Chấn Hưng dạy anh hai Diệp đạp xe.

Chân tay đàn ông con trai dài, không lo bị ngã. Thật ra không cần phải học nhiều đâu, lên xe là chạy được ngay ấy mà.

Đúng là như vậy, anh hai Diệp lúc đầu mới ngồi lên xe còn loạng choạng, phải chống chân xuống đất. Sau quen rồi thì chạy ngon ơ.

Anh ấy cứ thế đạp xe dọc theo con đường lớn trước cửa nhà mấy vòng liền.

Lúc anh cả Diệp đánh xe bò tới nơi thì anh hai Diệp đã phóng xe đạp đi mất dạng.

Anh cả Diệp nhìn em trai đạp xe mà thèm nhỏ dãi, ước gì người đang vi vu trên chiếc xe đạp kia là mình.

Thấy anh cả Diệp như vậy, trong lòng Chấn Hưng thấy buồn cười, bèn hứa lúc về sẽ dạy anh ấy đạp xe.

Nghe vậy, anh cả Diệp vui mừng xoa tay lia lịa. Cũng phải thôi, thời buổi này mà có một chiếc xe đạp chẳng khác gì có một chiếc BMW ở thời hiện đại, bảo sao anh em nhà họ Diệp không mê mẩn cho được.

Ba người đàn ông lên xe bò đi thẳng đến huyện, anh hai Diệp đạp xe theo sau, thi thoảng lại vượt lên trước, rồi dừng ở đằng xa chờ xe bò tới rồi lại tiếp tục chạy.

Vừa đi đường vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã vào đến huyện. Chấn Hưng quyết định ghé mua than trước, phiếu than đã đổi hết rồi.

Đến xưởng than, không những mua được mấy trăm cân than, mà còn rất tình cờ mua được hai bao xỉ than không cần phiếu.

Lúc đốt chỉ cần trộn thêm ít đất nặn thành cục là được.

Mua than xong, mấy người lại về nhà chất đồ lên xe.

Trên xe chất đầy than, đồ đạc chỉ có thể để lên trên.

Chấn Hưng trải một lớp chiếu cói cũ lên trên đống than để tránh làm bẩn đồ đạc.

Vì đồ đạc hơi nhiều nên yên sau xe, ghi đông đều được chất đầy ắp.

Lúc về, anh cả bảo anh hai Diệp đánh xe, còn mình thì đạp xe.

Dọc đường, anh hai Diệp được hưởng trọn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trong lòng sướng như mở cờ trong bụng.

Làm sao có thể nhường xe cho anh trai được, bèn lấy cớ là anh cả vẫn chưa biết đi xe đạp, sau đó đạp xe chạy mất.

Anh cả tức muốn chết, chỉ muốn đ.ấ.m cho em trai một trận. Nhưng cũng chẳng làm được gì, người ta đã đi rồi, chỉ còn cách lầm lũi đánh xe bò chạy theo sau cái tên em trai đáng ghét kia.

Chấn Hưng an ủi anh ấy, bảo lúc về sẽ dạy anh ấy đạp xe, cho anh ấy đạp vòng quanh làng mấy vòng.

Anh cả nghe vậy mới vui vẻ trở lại. Nghĩ kỹ lại thì thấy bản thân hơi quá đáng, bèn ngượng ngùng nói.

"Chấn Hưng à, ý anh không phải vậy, anh chỉ là…"

"Em hiểu mà anh cả, không sao đâu." Chấn Hưng ngắt lời anh.

Thấy Chấn Hưng không có ý coi thường mình, anh cả càng thêm vui vẻ. Trong lòng cũng càng thêm phần khẳng định Chấn Hưng là người đáng để kết giao.

Anh ấy nghĩ Chấn Hưng xem anh em mình như người nhà nên mới để anh em mình thoải mái đi xe đạp như vậy.

Ban đầu anh cả đối xử tốt với Chấn Hưng là vì nể mặt Diệp Thư, nhưng giờ là đã thật lòng chấp nhận con người này.

Người nhà quê thật thà chất phác, không có nhiều toan tính như vậy.

Đã xem Chấn Hưng là người nhà thì nói năng, cư xử cũng thoải mái hơn nhiều.

Đây cũng là điều Chấn Hưng mong muốn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhắc đến ông bà Chấn Hưng, anh cả vỗ n.g.ự.c đảm bảo sau này sẽ thường xuyên đến thăm ông bà, có việc gì cứ việc gọi anh ấy, để anh em anh ấy lo liệu.

Nói chuyện một lúc đã đến đầu làng, anh hai đang ngồi trên xe đạp chống chân xuống đất.

Xung quanh bu lại một đám người, ai cũng nhìn chiếc xe đạp với ánh mắt ngưỡng mộ. Có một anh chàng còn đưa tay ra s* s**ng ghi đông xe.

Thấy xe bò của anh cả đi tới, anh hai vội vàng giục mọi người tránh đường.

"Tránh ra, tránh ra cho xe bò đi nào. Tôi cũng phải về rồi, trên xe còn đầy đồ đây này. Hẹn mọi người sau nhé." Nói rồi anh ấy đạp xe phóng đi.

Anh cả cũng đánh xe bò đi theo sau, Chấn Hưng gật đầu chào mọi người.
 
Back
Top