Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 180



Vì vậy, vẫn là chuyện gì có thể không nói thì đừng nên nói!

Ba người bê hết đồ xuống, mang vào nhà. Anh cả Diệp từ chối lời đề nghị ngồi chơi thêm một lúc của Diệp Thư, cầm năm hào cô đưa đi trả xe cho đội sản xuất.

Lần chở này, Diệp Thư đưa năm hào, anh cả Diệp vốn không muốn lấy, nói là đội trưởng đã nói rồi, Diệp Thư có thể không cần đưa tiền.

Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn đưa, cô không muốn chiếm tiện nghi của đội sản xuất. Thấy Diệp Thư nhất quyết muốn đưa, anh cả Diệp liền cầm lấy.

Hai vợ chồng Diệp Thư vào nhà, trong nhà chỉ có bà nội đang nghỉ ngơi trên giường đất. Ông nội và Tĩnh Nghi không thấy đâu.

Thấy hai người về, bà nội muốn xuống giường đất giúp dọn dẹp, bị Diệp Thư ngăn lại, bảo bà không cần xuống, hai người họ dọn một lát là xong.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi bê lương thực vào chum ở buồng tây, chai lọ gia vị thì để lên trên bếp ở nhà ngoài.

Thịt ba chỉ và mỡ lợn cũng để lên trên bếp trước, lát nữa cô sẽ xử lý.

Còn cô tự mình xách phích nước nóng cùng mấy thứ khác sang gian phía đông, đặt lên giường lò.

Bà nội thấy Diệp Thư xách về nhiều đồ như vậy thì cũng giật mình.

Toàn là đồ tốt khó kiếm, không biết hai đứa cháu từ đâu mà có.

Diệp Thư kể lai lịch số đồ này cho bà nội nghe, bà không ngờ cháu dâu mình lại quen biết người ở của hàng bách hóa.

Hơn nữa xem ra quan hệ không phải bình thường, nhìn từ số đồ này là biết, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường, nếu không thì không thể nào cho cháu dâu bà những thứ này được.

Phải biết rằng, những thứ này rất đắt hàng, nếu thả tiếng gió ra ngoài, thêm ít tiền cũng có người tranh nhau mua.

Người muốn mua đồ, có khi không phải là không có tiền, mà là không có tem phiếu.

Những thứ này nói là hàng lỗi, nhưng đều không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.

Có cái chỉ là nhìn bề ngoài không được đẹp mắt cho lắm, có cái nếu không nói thì thậm chí không nhìn ra là hàng lỗi.

Diệp Thư lấy hai cái phích nước nóng ra, bảo Thạch Lỗi đi rót nước sôi, giường lò ở gian phía tây đã được dựng xong, lò cũng luôn được đốt.

Cho nên hiện tại không thiếu nước sôi.

Số đồ còn lại đưa cho bà nội cất, bà không nhận, bảo Diệp Thư tự cất đi, không cần đưa cho bà.

Diệp Thư thấy bà nội thật sự không muốn lấy, nên tự mình cất vào gian phía tây.

Lúc này Diệp Thư mới có thời gian hỏi ông nội và con gái đã đi đâu.

Bà nội nói với cô, hai người họ đã cùng ông bác Diệp ra chuồng nuôi gia súc rồi. Hai ông cụ, một người là giáo sư đại học, một người không biết chữ nào, thế mà lại nói chuyện rất hợp nhau.

Ông nội Thạch kể chuyện trên thành phố, ông bác Diệp kể chuyện thú vị ở nông thôn. Hai người rất có cảm giác tâm đầu ý hợp.

Thế là, sau khi dựng xong giường lò, ông bác Diệp lại phải ra chuồng nuôi gia súc để chăm sóc chúng. Thấy ông nội Thạch có vẻ rất tò mò về chuồng nuôi gia súc, nên đã mời ông đi cùng, ông nội Thạch liền hào hứng đi theo.

Cô bé thấy ông cố đi, cũng đòi đi theo, ông bèn dẫn cô bé đi cùng.

Diệp Thư biết là ông nội đã dẫn con gái đi ra ngoài rồi, nên không quản nữa, tự mình vào gian phía tây, trải chiếu lên giường gỗ đã được dựng sẵn, rửa mặt mũi tay chân xong, nằm xuống định nghỉ ngơi một lát.

Từ sáng về đến giờ chưa được nghỉ ngơi, cũng thật sự hơi mệt.

Cô cũng bảo Thạch Lỗi lên nghỉ ngơi một lát, tối muộn một chút hẵng dậy nấu cơm.

Thạch Lỗi nghe lời vợ, cởi giày lên giường, ôm vợ nghỉ ngơi.

Lúc Diệp Thư tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ, Diệp Thư không đánh thức anh, mà nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Để cho anh ngủ tiếp một lát, mấy ngày nay anh cũng mệt rồi, trên tàu hỏa phải chăm sóc cho cả nhà già trẻ lớn bé, về đến nhà lại bận tối mắt tối mũi. Chẳng được ngơi tay lúc nào. Bây giờ cứ để anh ngủ một giấc cho đỡ mệt.

Diệp Thư ra ngoài xem thử, thì thấy ông nội và con gái đã về, lúc này đang ở ngoài sân ngắm nhìn quả bí ngô trên tường.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 181



Bà nội đang chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Diệp Thư vội vàng bảo bà nội đi nghỉ ngơi, để cô làm cơm.

Bữa tối cũng không nấu gì cầu kỳ, chỉ dùng rau bà bác cho để nấu canh bánh bột.

Ăn cơm xong, cả nhà lại xách đồ sang nhà trưởng làng.

Quà cho nhà trưởng làng, Diệp Thư chỉ chuẩn bị hai chai rượu, hai cân bánh tổ. Lại lấy thêm hai cân bánh quy.

Trong túi áo Thạch Lỗi có để hai gói thuốc lá.

Cả nhà ra khỏi cửa.

Nói lý ra thì hai vợ chồng Diệp Thư và Thạch Lỗi đi là được rồi, hai ông bà lão không đi cũng chẳng ai nói được gì.

Vấn đề là sau này hai ông bà muốn sinh sống ở làng, nên cần phải làm quen với trưởng làng càng sớm càng tốt.

Đừng xem thường trưởng làng, ở nông thôn thì lời nói của trưởng làng rất có trọng lượng. Có việc gì mà nếu trưởng làng đã giúp đỡ, thì việc đó coi như đã thành công được tám mươi phần trăm rồi.

Cho nên quyền lực của trưởng làng ở nông thôn vẫn rất lớn.

Ít nhất thì chuyện của hai ông bà lão cũng phải được trưởng làng đồng ý mới được.

Nếu chỉ ở đây một thời gian thì không cần, còn nếu muốn ở hẳn thì tốt nhất vẫn nên nói chuyện với ông ấy một tiếng.

Lúc mọi người đến nhà trưởng làng thì nhà ông ấy cũng vừa ăn cơm xong.

Ông trưởng làng đoán chắc nhà Diệp Thư sẽ sang nên cũng không đóng cửa.

Bây giờ đã tối muộn, trời cũng khá lạnh, lại là giờ ăn cơm nên trên đường cũng không gặp ai.

Diệp Thư dẫn cả nhà đi thẳng vào sân, đến cửa nhà mới gọi: "Hai bác có nhà không ạ?"

"Ai đấy? Nhà có người. Vào đi!" Vợ ông trưởng làng từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy là nhà Diệp Thư, lại thấy đồ đạc họ xách trên tay, bà càng thêm phần niềm nở.

"Là Thư đấy à! Vào nhà đi cháu, mọi người ăn cơm chưa?" Vợ ông trưởng làng vừa nói vừa dẫn mọi người vào nhà.

"Gia đình cháu ăn rồi ạ, cháu ghé thăm hai bác một lát. Ông bà cháu cũng muốn sang cảm ơn bác, mấy năm trước bác giúp đỡ cháu nhiều quá". Diệp Thư vừa đi vào vừa nói.

Lúc này, ông trưởng làng nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện cũng xuống khỏi giường đất, đi giày ra đón.

Ông trưởng làng vừa chạm mặt mọi người, thấy cả hai ông bà lão cũng đến thì không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng trên mặt vẫn không để lộ, vội vàng mời mọi người vào nhà, sau đó dặn vợ rót nước cho mọi người.

Nhìn đống đồ nhà Diệp Thư mang đến, vợ ông trưởng làng hào phóng pha cho mỗi người một cốc nước đường.

Diệp Thư đặt đồ đạc lên giường đất, nói với hai vợ chồng ông trưởng làng: "Hai bác, đây là quà cháu từ Bắc Thành mang về cho mọi người....".

Chưa kịp để Diệp Thư nói hết câu, con dâu út của ông trưởng làng đã đi vào, vừa vào đã sán lại gần Diệp Thư.

"Thư à, còn nhớ chị không?"

Diệp Thư gật đầu, tuy không thân thiết nhưng cô vẫn nhớ mặt.

Cô chỉ biết mỉm cười gật đầu.

Con dâu út nhà ông trưởng làng tên là Lý Thái Quyên, năm nay cũng đã hơn ba mươi tuổi, nhìn đống đồ trên giường đất, ánh mắt tham lam không giấu nổi.

Nhìn con dâu, ông trưởng làng cảm thấy mất mặt, bèn ho khan một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho vợ.

Vợ ông trưởng làng cũng đang trừng mắt nhìn con dâu, nhưng con dâu mặt dày, chẳng coi ra gì.

"Con dâu hai, đứa bé khóc rồi, con vào xem sao đi." Ông trưởng làng cố kìm nén cơn tức giận.

"Mẹ, đứa bé có khóc đâu..." Lý Thái Quyên vẫn chưa muốn đi, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ chồng thì cũng có chút chột dạ.

Nghĩ mình cũng đã nhìn thấy hết đồ rồi, hai ông bà cũng không dám lén lút cho con gái. Nếu không để mình biết thì ắt sẽ làm ầm lên.

Nghĩ thông suốt điều này, cô ta mới miễn cưỡng đi ra ngoài, trước khi đi còn lưu luyến nhìn đống đồ trên giường thêm một cái.

Đợi cô ta đi rồi, ông trưởng làng mới "e hèm" một tiếng, nói: "Thư à, các cháu đến chơi là quý rồi, sao lại mang nhiều đồ thế này. Mau mang về đi!"

Diệp Thư cũng khách sáo đáp: "Bác xem bác nói gì vậy? Cháu mua ít quà cho bác là phải phép rồi, bác khách sáo với cháu làm gì?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 182



Sau đó, cô giới thiệu Thạch Lỗi và hai ông bà nội với ông trưởng làng.

Ông nội tiến lên chào hỏi ông trưởng làng.

"Chào mừng mọi người đến Nhị Đạo Câu Tử chơi!" Ông trưởng làng niềm nở nói.

"Chúng tôi đã muốn đến thăm quê hương của Tiểu Diệp từ lâu rồi, nhưng trước đây cháu nhỏ quá nên đến bây giờ mới đến được."

"Trước đây, Tiểu Diệp luôn nói trưởng làng đã giúp đỡ con bé rất nhiều, con bé luôn biết ơn chú."

"Lần này về, thu dọn nhà cửa xong là con bé đã muốn đến thăm chú ngay."

Nghe vậy, ông trưởng làng rõ ràng rất vui. Đúng vậy, ai mà biết được chỉ là một chút giúp đỡ nhỏ nhặt của mình lúc trước lại được người ta ghi nhớ đến tận bây giờ.

Không nói đến việc những năm trước, năm nào cũng gửi quà về, lần này về còn đích thân dẫn cả gia đình mang quà đến tận nhà cảm ơn. Làm sao ông trưởng làng không cảm động cho được.

Càng nghĩ, ông càng thấy mình hồi đó đúng là giúp đúng người rồi.

Vợ chồng ông trưởng làng từ đó đối với nhà họ càng thêm nhiệt tình.

Vợ ông trưởng làng lại càng kích động, nhớ lúc trước, lúc chồng bà bảo Diệp Thư đi chăn dê, bà còn lén lút càu nhàu, muốn chồng giao việc này cho con dâu nhà mình.

May mà chồng bà không nghe lời bà. Hiện tại, bà rất mừng vì lúc đó chồng bà không nghe lời mình. Nếu không thì làm gì có nhiều đồ tốt như vậy.

Chưa kể đến quà cáp nhận được vào dịp Tết, đó đều là những thứ tốt mà ở nông thôn có tiền cũng không mua được. Có những thứ đó, bà về nhà mẹ đẻ cũng được người ta nể nang hơn vài phần.

Gia đình Diệp Thư ngồi nói chuyện với ông trưởng làng một lúc, thấy thời gian cũng muộn rồi, bèn đứng dậy chào tạm biệt về nhà.

Vợ chồng ông trưởng làng tiễn ra đến tận cổng, nhìn gia đình Diệp Thư đi khuất mới quay vào nhà.

Hai vợ chồng vừa đóng cửa, vợ ông trưởng làng nói: "Ông à, may mà hồi đó ông không nghe lời tôi, nếu không thì người ta đâu có cho nhà mình những thứ tốt như vậy."

Vừa nói vừa giơ ngón tay cái với chồng.

Vẻ mặt ông trưởng làng tràn đầy tự đắc.

"Đấy, nếu cái gì cũng nghe lời bà, thì tôi còn làm trưởng làng kiểu gì? Bà đúng là kiểu người tóc dài não ngắn. Sau này, việc gì cũng phải nghe lời tôi."

Vợ ông trưởng làng "xùy" một cái, chính mình cũng không nhịn được cười.

Quay vào nhà, thấy hai cô con dâu đều đã đến, đang lục lọi đồ đạc trên giường.

Sắc mặt hai người đều khó coi. vợ trưởng làng liền tiến lên, gạt hai cô con dâu ra: "Làm gì đấy? Làm gì đấy? Còn ra thể thống gì nữa?"

Cô con dâu cả khôn khéo hơn, thấy mẹ chồng như vậy liền cười nói: "Mẹ, mẹ đừng giận, chúng con không có ý gì khác. Chỉ là muốn mở mang tầm mắt, xem thử đồ tốt ở Bắc Thành thôi."

Vừa nói vừa đẩy đồ về phía mẹ chồng, miệng còn nói: "Mẹ, mẹ cất đi, đây đều là đồ tốt."

Vợ trưởng làng nhìn con dâu cả, hài lòng gật đầu.

Lý Thái Quyên đứng bên cạnh nhìn mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, bĩu môi.

Không ngờ hành động bĩu môi lại bị vợ trưởng làng nhìn thấy, bà liền trừng mắt nhìn cô ta một cái.

Đợi hai cô con dâu về phòng, vợ trưởng làng vừa cất đồ vào tủ, vừa nói với chồng: "Hai đứa con dâu nhà mình, đứa nào cũng lấy nhầm, biết thế này thì hồi đó chẳng thèm nghe lời con trai nữa, thà rằng để chúng ta xem mắt cho."

Ông trưởng làng sờ gói thuốc Thạch Lỗi nhét vào túi mình lúc nãy, gật đầu.

Hai cô con dâu này đều là do con trai tự để ý, sau đó mới nhờ người mai mối đến nhà gái.

Hai người này đều không có tật xấu gì lớn, chỉ là hay cãi cọ vặt.

Vợ trưởng làng thật sự không ưa nổi.

Về đến nhà, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ có cô nhóc Tĩnh Nghi nhất quyết không chịu ngủ với ông bà nội, nũng nịu đòi ngủ với bố mẹ.

Nhìn con gái như vậy, Diệp Thư cũng hết cách, đành để con bé theo hai vợ chồng vào phòng ngủ ở giường gỗ.

Vì phải đốt lò sưởi nên bếp lò luôn được đốt. Trên giường đất bốc hơi nóng, trong phòng toàn là hơi ẩm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 183



Tuy nhiên, vì mở cửa sổ nên trong phòng cũng không nóng lắm.

Hôm nay cô nhóc đặc biệt bám người, Diệp Thư hôm nay cũng chiều theo ý con.

Diệp Thư ôm con gái dỗ dành, hôm nay con bé đặc biệt ngoan ngoãn, không quấy khóc, khiến ai cũng khen con bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Bảo chào hỏi thì ngoan ngoãn chào hỏi, bảo ăn cơm thì ngoan ngoãn ăn cơm.

Thế nhưng Diệp Thư biết, đó là vì đến nơi ở mới, con bé hơi bỡ ngỡ. Mặc dù bố mẹ đều ở bên cạnh, nhưng hôm nay Thạch Lỗi và cô đều quá bận.

Bận rộn ôn lại chuyện xưa, bận dọn dẹp nhà cửa, bận rộn mua sắm buổi chiều. Không có thời gian để ý đến cô bé.

Cô bé cũng biết bố mẹ bận nên không quấy khóc. Thế nên tối đến, lúc đi ngủ, cô bé liền bám lấy bố mẹ, đi đâu cũng không chịu rời.

Thấy con gái bất an, Diệp Thư dỗ dành rồi bế cô bé đi rửa mặt mũi chân tay, ru con ngủ.

Dỗ con ngủ xong, hai vợ chồng cũng vệ sinh cá nhân rồi lên giường đi ngủ.

Cũng vì quá mệt nên đêm đó chẳng ai mơ gì, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.

Hôm nay nhà Diệp Thư định mời vợ chồng ông trưởng làng và nhà ông bác đến ăn cơm, đã mời họ từ trưa và tối hôm qua rồi.

Cô vội vàng gọi chồng dậy, để con gái ngủ tiếp, hai vợ chồng rón rén ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.

Hai người ra đến nhà ngoài thì ông bà nội đã dậy từ bao giờ.

Ông bà cũng đã ăn sáng xong, lúc này đang cuốc đất ngoài vườn.

Thấy hai vợ chồng dậy, ông bà bảo bữa sáng đang hâm nóng trong nồi.

Vợ chồng cô ăn sáng xong là bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa luôn.

Trước hết, cô cho mỡ lợn vào chảo rán lấy tóp mỡ, lát nữa sẽ dùng tóp mỡ để xào rau.

Trưa nay cô không định nấu nướng cầu kỳ, cơm thì nấu cơm độn ngô và cao lương.

Món mặn thì đã nhờ bà nội mua một con gà và hai cân thịt ba chỉ từ hôm qua rồi.

Gà thì cô định sẽ kho cùng khoai tây, trưa nay nhiều người mà gà thì chỉ có từng này, chắc phải cho thêm nhiều khoai tây thôi.

Hai cân thịt thì không đủ để làm thịt kho tàu, cô quyết định sẽ nấu canh xương hầm. Cho nhiều miến vào, miến ngấm vị thịt cũng rất ngon.

Xào thêm một đĩa mộc nhĩ trứng, dưa chuột trộn, cà chua trộn đường.

Xào thêm một đĩa bí ngòi non, hôm qua cô thấy ở cửa hàng bách hoá có bán rong biển khô nên mua, lại lấy thêm một túi rong biển khô trong không gian ra trộn.

Lại dùng tóp mỡ xào thêm một đĩa rau diếp.

Vừa vặn đủ 8 món bày biện đầy một bàn.

Cô chia mỗi món làm hai phần, một bàn cho người lớn, một bàn nhỏ cho trẻ con.

Chứ bày chung một bàn thì không đủ chỗ mất.

Vợ chồng ông trưởng làng thì khỏi phải nói, nhà ông bác mới thực sự là con cháu đầy đàn.

Ông bác có ba người con trai, hai người con gái. Ba người con trai đều đã yên bề gia thất, hai người con gái thì đi lấy chồng xa.

Hiện tại, ông bà bác đang sống cùng với bác cả, hai người con trai còn lại thì chu cấp tiền sinh hoạt phí.

Hôm qua nhà cô đến chính là nhà bác cả, không biết hai người con trai còn lại có phải vì mối quan hệ với ông bà không tốt hay không, mà cô thấy hồi còn ở trong làng, ông bà cũng ít qua lại với hai nhà đó. Nhưng hình như cũng không nghe nói có xích mích gì.

Cũng có thể là do lúc đó cô còn nhỏ nên không ai nói những chuyện này cho cô biết.

Dù sao thì cô cũng không thân thiết gì với hai nhà đó, từ ngày về đến giờ cũng chưa qua thăm bao giờ, lần này mời khách cũng không mời họ.

Mà nhà bác cả thôi cũng đã đông người rồi.

Bác cả có hai người con trai, hai người cũng đã có vợ con.

Anh cả tên là Diệp Hưng Vượng, vợ là Trương Ngọc Bình, có hai con trai, một con gái. Con trai cả là Diệp Thịnh Hoa, năm nay 12 tuổi. Con trai thứ là Diệp Thịnh Gia, năm nay 8 tuổi. Con gái là Diệp Tiểu Văn.

Anh hai tên là Diệp Hưng Điền, vợ là Vương Anh Tử, đã có một trai một gái. Con trai là Diệp Thịnh Minh, con gái là Diệp Tiểu Yến, hiện tại Vương Anh Tử đang mang thai đứa thứ ba.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 184



Cô chuẩn bị các món ăn kèm trước, gà thì để chồng làm thịt và chặt miếng.

Khoai tây gọt vỏ, cắt miếng sẵn.

Dưa chuột, cà chua, rong biển khô cũng trộn sẵn, bày hết lên bàn.

Mộc nhĩ ngâm nở từ trước, bí ngòi, rau diếp cũng rửa sạch, cắt miếng.

Thịt ba chỉ thái miếng mỏng.

Chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi đến giờ là cho vào nồi nấu.

Cô bảo chồng vo gạo ngô, gạo cao lương trước để lúc nấu sẽ nhanh chín hơn.

Đúng lúc này thì con gái ngủ dậy, khóc lóc gọi mẹ.

Cô vội vàng bỏ dở công việc, rửa tay vào dỗ dành con gái.

Cô bé thấy mẹ vào liền dang tay ra cho mẹ bế.

Có lẽ do vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở một môi trường mới, con bé vẫn chưa hết lạ chỗ nên cứ nhõng nhẽo trong lòng mẹ, không chịu để mẹ ra ngoài làm việc.

Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải mặc quần áo tử tế cho con bé rồi bế ra ngoài.

Ra ngoài nhìn thấy ông bà cố đang cuốc đất ngoài sân, cô bé liền thích chí muốn xuống chơi với ông bà.

Diệp Thư dỗ dành con bé rửa mặt, đánh răng, rồi pha cho con bé một cốc sữa bột, lấy thêm mấy chiếc bánh gato.

Bảo con bé ăn xong rồi hẵng ra ngoài chơi với ông bà cố.

Cô bé miễn cưỡng ăn xong liền chạy ra ngoài chơi với hai ông bà. Nói là chơi chứ thực ra là quấy phá ông bà làm việc thì đúng hơn.

Diệp Thư lại gọi Thạch Lỗi nhóm lửa lên, tối qua ngủ quên nên quên mất việc cho thêm củi, kết quả là lửa trong lò đã tắt ngấm từ nửa đêm.

Vừa nãy cô có xem qua, mặt giường đất đã khô được một nửa rồi. Đốt thêm hai ngày nữa, đợi giường đất khô hẳn là có thể lên đó ngủ được.

Chưa đến mười giờ, bà bác đã dẫn theo bác gái và hai cô cháu dâu của bà ấy đến.

Mọi người đến không phải tay không, trên tay chị dâu cả là một rổ rau nhà trồng, chị dâu hai thì xách một giỏ nấm hương, mộc nhĩ phơi khô. Còn có thêm mấy quả trứng gà nữa.

Bà bác bước vào thấy hai ông bà lão đang cuốc đất, cũng không vào nhà, mà ở ngoài sân vừa giúp đập nhỏ những cục đất lớn, vừa trò chuyện với ông bà.

Còn bác gái thì dẫn theo hai cô con dâu vào nhà, muốn giúp Diệp Thư nấu cơm.

Thấy Diệp Thư đã chuẩn bị xong xuôi, bà biết chắc là không cần mấy mẹ con bà giúp đỡ rồi.

"Bác còn bảo đến sớm một chút để phụ giúp cháu, ai ngờ cháu đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi." Vừa nói, bà vừa bảo con dâu đưa đồ cho Diệp Thư.

"Thư à, đây là ít rau nhà trồng với nấm hương, mộc nhĩ phơi khô, cháu nhận cho chúng ta vui lòng, không có gì quý giá đâu, cháu đừng chê." Bác gái ngượng ngùng nói.

Ít đồ này thật sự không thể so với những thứ Diệp Thư cho nhà bà. Tuy đây đã là những thứ tốt nhất nhà bà có thể mang đến nhưng bà vẫn thấy ngại ngùng.

Diệp Thư nhận lấy đồ, miệng nói: "Bác gái hiểu cháu mà, cháu thích nhất là ăn đồ nhà trồng, nấm với mộc nhĩ này cháu cũng rất thích."

"Nhưng mà bác gái, sao bác còn mang trứng gà cho cháu làm gì? Chút nữa bác lại mang về cho mọi người ở nhà ăn đi."

Nghe Diệp Thư nói vậy, trong lòng bác gái cũng thoải mái hơn, biết cô không chê đồ nhà mình.

"Mang về làm gì? Nhà bác ăn uống đầy đủ rồi, đây là mang cho con bé nhà cháu đấy, cháu mang đi hấp trứng cho con bé ăn, nghe nói bổ dưỡng lắm."

Có bác gái và hai chị dâu giúp, bữa trưa nhanh chóng được dọn ra, chẳng cần phải nói đến mấy người phụ giúp nấu nướng, ngay cả mấy người đang cuốc đất ngoài kia cũng phải hít hà mấy hơi trước mùi thịt thơm phức bay ra từ trong bếp.

Đợi đến khi tiếng chuông tan ca vang lên, chẳng mấy chốc trưởng làng và vợ cùng mấy bác trong họ đã đến nhà.

Vợ ông trưởng làng cũng xách theo một giỏ đầy ắp rau nhà hái cho nhà Diệp Thư.

Lũ trẻ cũng cười hì hì đi theo sau người lớn.

Bọn trẻ đều đã đi cắt cỏ lợn về rồi, số cỏ này ngoài việc để dành cho gia súc nhà mình còn có thể nộp lên đội sản xuất để đổi công điểm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 185



Diệp Thư gọi lũ trẻ lại bàn nhỏ ngồi ăn cơm, cô múc một bát cơm đầy đặt lên bàn, bảo bọn trẻ ăn hết lại tự mình lấy thêm. Món ăn trên bàn đều giống nhau, chỉ là được chia ra làm hai bàn mà thôi.

Xong việc với lũ trẻ, Diệp Thư quay lại bàn lớn, mấy người đàn ông đã uống được vài chén rồi.

Chị Ngọc Bình nhường chỗ cho Diệp Thư, bảo cô ngồi cạnh mình.

Diệp Thư vừa ngồi xuống, chị Ngọc Bình đã xới đầy bát cơm cho cô. Diệp Thư mời mọi người ăn cơm.

Mọi người bảo Diệp Thư cứ ăn cơm đừng bận tâm đến họ, mọi người không phải khách đâu mà khách sáo.

Diệp Thư nhìn quanh quất không thấy con gái đâu, hỏi Thạch Lỗi mới biết, thì ra lúc cô đang nấu nướng, con bé chơi mệt nên ngủ quên mất, giờ đang ngủ trong phòng phía Tây.

Diệp Thư đứng dậy đi vào phòng ngủ phía Tây xem con gái một chút, thấy con bé đang ngủ ngon lành trên giường mới yên tâm quay lại tiếp tục ăn cơm.

Mấy người phụ nữ bọn họ ăn cơm rất nhanh, mấy người đàn ông bên kia còn đang uống rượu thì bên này đã ăn xong rồi.

Mọi người còn muốn ở lại giúp dọn dẹp xong rồi mới về, nhưng Diệp Thư bảo mọi người cứ về trước đi, dù sao thì cũng không biết mấy người đàn ông bên kia còn uống đến bao giờ.

Buổi chiều các bà, các mẹ đều phải đi làm hoặc bận việc nhà, cũng không rảnh rỗi gì, không cần thiết phải đợi ở đây.

Để mọi người về nhà nghỉ ngơi một lát, chiều còn có tinh thần làm việc.

Mọi người nghe Diệp Thư nói vậy, ngoại trừ bà bác không phải đi làm nên không về, hai bà lão đang mải mê trò chuyện, những người khác cũng không khách sáo mà lần lượt ra về.

Diệp Thư ngồi bên cạnh nghe mấy người đàn ông uống rượu nói chuyện.

Ông bác Diệp đã nhắc đến chuyện ông bà nội Thạch về quê dưỡng bệnh.

Ông nội Thạch liền nhân cơ hội nói bà nội sức khỏe không tốt, bác sĩ khuyên nên về quê tĩnh dưỡng.

Ông trưởng làng nghe vậy, cũng hết lời mời ông bà Thạch đến đây. Ông ấy còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo, nơi này là vùng đất địa linh nhân kiệt, bà nội Thạch đến đây nhất định sẽ khỏe lại.

Ông nội Thạch thấy thời cơ đã chín muồi, bèn nhận lời. Ông trưởng làng và ông bác Diệp đều rất vui mừng. Hai người đều cảm thấy rất hãnh diện. Hai ông bà Thạch vốn định về quê, đều bị họ thuyết phục ở lại.

Đặc biệt là trong bữa ăn, ông nội Thạch đã khéo léo khen ngợi ông trưởng làng và ông bác Diệp một phen.

Hai người bị ông nội Thạch khen đến mức ngất ngây, cuối cùng đều say bí tỉ lúc nào không hay.

Cuối cùng ông trưởng làng phải để Thạch Lỗi đưa về, còn ông bác Diệp thì không về nhà mà trực tiếp nằm ngủ trên giường đất ở phòng ngủ phía Đông.

Bà bác còn bực bội đánh ông ấy mấy cái.

Thực ra ông nội Thạch cũng uống không ít, ông nằm bên cạnh ông bác Diệp, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.

Hai bà lão nhìn nhau, bất lực đành ra ngồi trên bệ đá trước cửa buôn chuyện.

Diệp Thư bê bát đũa ra ngoài, dùng nước nóng tráng qua một lượt.

Đổ thức ăn thừa vào một cái chậu, lau dọn bàn ăn sạch sẽ.

Thạch Lỗi đưa ông trưởng làng về xong, cũng vào giúp một tay. Hai người nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi.

Lúc nãy hai bà lão cũng muốn giúp đỡ nhưng Diệp Thư không cho, bảo hai bà cứ ngồi chơi, nghỉ ngơi, mấy việc này không cần hai bà động tay.

Dọn dẹp xong, hai người vào phòng ngủ phía Tây cũng lên giường định nằm nghỉ ngơi.

Hai người nằm trên giường, chưa ngủ được ngay, liền nhỏ giọng trò chuyện.

Cả hai nhớ lại chuyện ông nội đã khéo léo khiến ông trưởng làng và ông bác tự động mời hai người họ ở lại.

Không khỏi cảm thán, quả nhiên là “gừng càng già càng cay”, nếu là họ thì chắc chắn sẽ không làm được hoàn hảo như vậy.

Diệp Thư bàn bạc với Thạch Lỗi, đã quyết định rồi thì về sẽ thu xếp ngay.

Kẻo “đêm dài lắm mộng”, ai biết được có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không.

Thạch Lỗi cũng đồng ý, vừa hay nghe nói nhà máy đang muốn xây dựng một phân xưởng ở Tây Bắc, muốn điều người đi, điều này tạo cơ hội cho họ hành động rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 186



Diệp Thư nói chuyện này vẫn phải bàn bạc với ông bà nội, suy cho cùng họ suy nghĩ vẫn không được chu toàn bằng hai ông bà.

Hai người cũng bàn bạc mấy hôm nay sẽ lên núi đốn thêm củi, nếu không đến mùa đông trời lạnh, lửa nhỏ quá thì người già trẻ con chịu không nổi.

Nói chuyện một lúc, hai người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thời gian ở quê nhà trôi qua rất nhanh, ông bà nội dường như đã tìm lại được niềm vui trong cuộc sống, ngày nào cũng trôi qua thật vui vẻ, phong phú.

Ngày nào ông nội cũng cùng người anh em kết nghĩa mới quen là ông bác Diệp ra chuồng gia súc chăm sóc gia súc, khi thì cùng ông bác lên núi chăn bò cắt cỏ, khi thì cùng mấy ông lão trong làng ngồi tán gẫu, phải đến giờ ăn cơm mới chịu về nhà.

Bà nội lại càng hòa nhập với nhóm các bà lão trong làng, bà còn học được cách khâu đế giày, làm giày, hào hứng muốn tự tay làm giày mới cho ông nội.

Cô bé Tĩnh Nghi thì khác hẳn lúc mới đến, giờ đã thành một cô nhóc nghịch ngợm.

Ngày nào cũng chạy theo hai đứa con gái nhà anh cả, anh hai Diệp, lúc thì lên núi hái quả dại, lúc thì đi bắt côn trùng về cho gà ăn, đến cả đi cắt cỏ cho lợn cũng đòi đi theo.

Chơi đến quên cả trời đất.

Vậy nên vừa nghe nói muốn về nhà, người khác còn chưa nói gì, cô bé đã giãy nảy lên.

Diệp Thư và ông nội đã bàn bạc kỹ rồi, về nhà sẽ bắt tay vào làm việc này, chi tiết thì mọi người cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Đảm bảo đến lúc đó sẽ không ai nghĩ là cả nhà đã quay về quê của Diệp Thư.

Đã quyết định như vậy rồi, mọi người cũng không còn luyến tiếc gì nữa, dù sao lần này về quê xong, lần sau quay lại đây là ở hẳn.

Nói là nhanh, nhưng cũng lại mất thêm mấy ngày.

Chủ yếu là việc Diệp Thư nhờ Vương Đào Hoa tìm nhà đã có tin tức.

Chuyện này cũng thật trùng hợp, con trai nhà này được điều động công tác xuống miền Nam, muốn đón bố mẹ vào ở cùng cho có người chăm sóc.

Nên muốn bán căn nhà này đi, mua một căn khác ở chỗ con trai làm việc.

Sau này cũng gần như không quay về đây nữa, giữ lại căn nhà cũng vô dụng, chi bằng bán đi lấy tiền mua căn khác.

Mua nhà rất thuận lợi, bỏ ra 560 đồng là có nhà, đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên, Diệp Thư lại có thêm một căn nhà.

Căn nhà là nhà ngói 5 gian, nhà ngang, nhà phụ đầy đủ, bởi vì chủ nhà vẫn luôn ở nên nhìn chung được bảo tồn rất tốt.

Vị trí ngay gần nhà hàng quốc doanh, cả nhà đều rất ưng ý căn nhà này.

Mua được căn nhà ưng ý, Diệp Thư lại cảm ơn Vương Đào Hoa một phen.

Tặng cho Vương Đào Hoa hai cân đường đỏ, khiến Vương Đào Hoa vui mừng nói có việc gì cứ đến tìm cô ấy.

Diệp Thư lại đến cửa hàng bách hoá, nói với Ngô Tú Hòa là chuẩn bị về Bắc Thành, cũng nói luôn chuyện ông bà nội muốn quay lại đây ở.

Nhưng không nói chuyện mình và Thạch Lỗi cũng sẽ quay lại, có những chuyện dù là bạn bè cũng không thể nói, huống hồ tuy cảm thấy Ngô Tú Hòa là người không tồi, nhưng cũng chưa thực sự hiểu rõ.

Mọi việc cần làm đã xong, cả nhà cũng tạm biệt nhà ông bác Diệp, chuẩn bị về Bắc Thành.

Nhưng lần này mọi người đều không buồn bã, ai cũng biết chẳng bao lâu nữa ông bà nội lại quay về đây, đợi đến lần sau quay lại thì không phải ở một thời gian ngắn nữa mà là ở hẳn.

Cả nhà vui vẻ tạm biệt nhà ông bác, lên xe lửa về Bắc Thành.

Trên đường thuận lợi về đến căn nhà đã rời xa một tháng, hai người nghỉ ngơi hai ngày liền đến nhà máy xin nghỉ việc.

Ông nội bắt đầu tìm người làm giấy giới thiệu cho mọi người.

Động tĩnh của cả nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác, mấy người bạn cũ của ông nội đều lần lượt đến nhà hỏi han.

Ông nội đều nói với bên ngoài là muốn về quê dưỡng lão.

Có người tin, cũng có người cười nhạo, nhưng ông nội mặc kệ, chỉ từng bước sắp xếp mọi việc.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 187



Dù sao ông cũng đã bóng gió nhắc nhở bọn họ rồi, còn họ có nghe hay không thì không nằm trong phạm vi ông phải cân nhắc.

Đợi đến khi đơn xin nghỉ việc của Thạch Lỗi và Diệp Thư được phê duyệt, ông nội cũng đã sắp xếp mọi việc gần xong.

Ông nội dạy học nhiều năm như vậy, học trò của ông không đếm xuể, không ít người giữ chức vụ cao.

Cán bộ, lãnh đạo các đơn vị càng nhiều, chưa kể đến bạn bè, người nhà, đồng nghiệp của những học trò này, đủ các loại mối quan hệ chồng chéo lên nhau, khiến ông nội ở lĩnh vực nào cũng có thể tìm được người quen.

Vì vậy việc này được giải quyết rất suôn sẻ, hơn nữa ông nội còn cẩn thận hơn, bảo người này làm đến Tây Bắc, bảo người kia làm đến Chiết Giang, tóm lại đến cuối cùng chẳng ai biết ông nội thực sự đến đâu.

Ông nội đã chuẩn bị xong giấy giới thiệu, đơn vị tiếp nhận và các loại giấy tờ chứng minh khác, hành lý trong nhà cũng sắp xếp gần xong.

Người trông nhà cũng đã tìm được.

Tìm được hai nhà đến trông nhà, một nhà là bạn cũ của ông nội, hai cụ già không con cái, vẫn luôn ở khu tập thể của đơn vị, vừa nhắc đến tìm người trông nhà, ông nội liền nghĩ đến hai người họ.

Một là ông nội tự nhận mình có mắt nhìn người, biết hai người đều là người thật thà. Hai là hai người không con không cái, có muốn tham lam cũng không biết sau này để lại cho ai.

Như vậy cũng tránh được sau này họ quay lại vì mấy chuyện này mà phiền lòng.

Nhà thứ hai là một ông công nhân nhà chật, lúc đầu đã bàn xong xuôi, nhà Diệp Thư không lấy tiền thuê nhà, để người ta ở nhà miễn phí, chỉ cần thỉnh thoảng bảo dưỡng đơn giản một chút là được.

Không ngờ con trai của ông lão lại đổi ý vào phút chót, muốn ở nhà miễn phí mà còn muốn nhà Diệp Thư trả tiền sửa chữa nhà cửa.

Tức là muốn ở nhà miễn phí, mà còn muốn nhà Diệp Thư đưa tiền.

Diệp Thư tức đến mức bật cười, trực tiếp từ chối, nhà cũng không cần bọn họ trông nữa.

Cuối cùng vẫn là cặp vợ chồng lúc đầu tìm được đã đưa ra chủ ý, nói rằng có một người học trò của họ đang tìm nhà để làm văn phòng đại diện, có thể cho đơn vị của học trò thuê, như vậy sẽ không lo nhà bị người khác chiếm dụng.

Mọi người nghe xong, cảm thấy đây là một ý kiến hay, lại biết được đơn vị thuê nhà là Cục Công an, chuẩn bị lập một chi cục ở khu vực này nên mới đi thuê nhà.

Cả nhà nghe xong, càng vui mừng, đây không phải là vừa hay sao?

Ông nội lập tức nhờ bạn bè liên lạc với người học trò, chỉ nói là không lấy tiền thuê nhà, cho họ sử dụng miễn phí, nhà ông trong thời gian ngắn cũng sẽ không quay lại.

Chỉ có một điều, đây là nhà tổ của nhà ông, đợi nhà ông quay lại, văn phòng đại diện của họ phải chuyển đi vô điều kiện.

Người nọ đồng ý lia lịa, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy. Đợi người ta quay về trả lại nhà cho người ta, chẳng phải là chuyện nên làm sao?

Chẳng lẽ còn có thể chiếm giữ không trả. Họ là đơn vị chính thức của nhà nước, chứ không phải là bọn cướp.

Hai bên đều rất hài lòng, rất nhanh chóng đạt được nhất trí, còn ký kết thỏa thuận, đóng dấu công của Cục Công an.

Chuyện nhà cửa đã xử lý xong, bạn bè cũng đã nhắc nhở những gì cần nhắc nhở. Họ cũng nên rời đi.

Thực ra trên thế giới này không thiếu người thông minh, có rất nhiều người nhận ra có điều gì đó không ổn, chỉ là có người thân bất do kỷ mà thôi.

Lúc ông nội nhờ người làm việc đã phát hiện ra, trường hợp như nhà mình không phải là ít.

Có người cả nhà xuất ngoại định cư, có người cả nhà hồi hương lánh nạn, thậm chí có người dù bản thân không thể trốn tránh, cũng đã sắp xếp đường lui cho con cháu trong nhà.

Tóm lại là bát tiên quá hải, các hiển thần thông.

Người có đường của người, ma có đường của ma. Bây giờ Bắc Thành bề ngoài có vẻ yên bình, nhưng trên thực tế bên dưới đã nổi sóng ngầm.

Bình thường những người không phải là nhân vật chủ chốt hoặc không tiếp xúc được sẽ không cảm thấy, nhưng khi quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện ra, đất nước này thực sự đã bắt đầu loạn rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 188



Sáng sớm hôm nay Diệp Thư đã phát hiện ra tâm trạng của hai ông bà sa sút, mấy lần muốn nói lại thôi với Thạch Lỗi.

Diệp Thư suy nghĩ kỹ một chút thì biết là chuyện gì. Chắc chắn là lo lắng cho con trai rồi.

Diệp Thư bèn tìm cơ hội, cùng Thạch Lỗi nói chuyện rõ ràng với hai ông bà một lần.

Diệp Thư nói hai ông bà có thể gợi ý một cách khéo léo cho con trai, để ông ta xin chuyển công tác đến nơi hẻo lánh, càng hẻo lánh càng tốt.

Hoặc là trực tiếp giải ngũ, tìm một nơi nào đó để an hưởng tuổi già cũng được.

Nói đến cuối cùng, Diệp Thư thấy hai ông bà còn muốn nói gì đó, nhưng cô không muốn nghe nữa, có thể đoán được chuyện khó nói ra khỏi miệng như vậy, chắc chắn là liên quan đến nhà đó.

Diệp Thư kéo Thạch Lỗi định quay về.

Không ngờ bà nội lại gọi hai người lại, ông nội có vẻ như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng thôi.

Diệp Thư kéo Thạch Lỗi cũng không ngồi xuống, cứ như vậy đứng yên, lặng lẽ nhìn bà nội.

Miệng bà nội mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng nói ra.

"Nếu, ý bà là nếu, sự việc thật sự nghiêm trọng như cháu nghĩ, có thể để bố cháu và hai đứa nhỏ đến chỗ chúng ta không?" Bà nội ngập ngừng hỏi.

Diệp Thư cứ như vậy lặng lẽ nhìn hai ông bà, tay Thạch Lỗi đang nắm lấy tay cô khẽ run lên.

Nghĩ cũng biết trong lòng Thạch Lỗi khó chịu đến mức nào.

Diệp Thư cũng không nhịn được nữa, vốn dĩ có những lời không muốn nói thẳng ra. Xét cho cùng có những lời nói ra sẽ làm tổn thương tình cảm. Không ngờ cuối cùng hai ông bà vẫn nói ra miệng.

"Bà nội, sao bà có thể nói ra những lời này, bà nói như vậy thì đặt Thạch Lỗi vào đâu. Bà sẽ không cho rằng chúng cháu nhận hai nghìn đồng đó là tha thứ cho họ chứ! Thực ra, chúng cháu nhận hai nghìn đồng này là vì không muốn ông bà buồn. Thạch Lỗi thương ông bà nên mới nén lòng nhận cho xong chuyện.

Chúng cháu không thiếu hai nghìn đồng này, chỉ là nghĩ ông bà nuôi anh ấy lớn không dễ dàng gì nên mới chiều lòng ông bà nhận số tiền đó.

Nhưng mà bà ơi, Thạch Lỗi thương ông bà, cháu cũng mong ông bà thương anh ấy một chút.

Vâng, ông bà nuôi anh ấy lớn không dễ dàng gì, nhưng có ai hỏi ý kiến anh ấy chưa? Có hỏi anh ấy có muốn được sinh ra không? Có muốn được ở lại không? Ông bà chỉ hành động theo ý mình, còn Thạch Lỗi chỉ biết chấp nhận mà thôi.

Ông bà muốn cho họ đến chỗ mình, ông bà tin tưởng họ sẽ không để lộ tin tức như vậy sao?

Dù sao cháu kiên quyết không đồng ý cho họ đến, không chỉ không đồng ý cho họ đến, mà ông bà viết thư cũng không được viết địa chỉ của chúng ta, ông bà chỉ cần nói với họ là về quê là được.

Đừng nói với họ địa chỉ cụ thể chúng ta đến. Không nói đến mẹ con Tôn Tú Lệ, cháu không tin, ngay cả Thạch Chí Viễn, bố của Thạch Lỗi, cháu cũng không tin.

Ông bà cũng đừng chê cháu nói lời khó nghe, người có thể bỏ vợ con, cháu không tin nhân phẩm của ông ta sẽ tốt đẹp gì."

Từ ngày hôm đó Diệp Thư nói rõ với ông bà, ông bà không còn nhắc đến gia đình Thạch Chí Viễn nữa.

Diệp Thư cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Với ông bà vẫn đối xử như trước, không vì những chuyện này mà có thái độ khác biệt.

Ngược lại, bà nội nói chuyện với Diệp Thư có chút dè dặt, sợ nói gì đó không đúng, Diệp Thư lại nổi giận.

Thật ra bình thường Diệp Thư chưa bao giờ nói nặng lời với ông bà, lần này cũng là vì quá tức giận, lại thương Thạch Lỗi, nên mới không nhịn được mà bộc phát.

Nhìn từ chuyện lần này, Thạch Lỗi trong lòng ông bà cũng không phải là quá quan trọng. Vào thời khắc mấu chốt, mới biết được ai mới là người thực sự quan trọng trong lòng.

Có lẽ ông bà đã sớm hối hận vì đã giữ Thạch Lỗi lại! Chỉ là đã giữ lại rồi, mẹ Thạch Lỗi cũng đã đi rồi, không còn cách nào khác là phải tiếp tục như vậy.

Diệp Thư không phải là tức giận vì ông bà nhớ con trai, nhớ con trai là chuyện bình thường
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 189



Bố của Thạch Lỗi thì thôi, ông ta có tệ đến đâu cũng là con trai của ông bà, là bố ruột của Thạch Lỗi. Đây là sự thật không thể thay đổi.

Điều khiến Diệp Thư tức giận là tại sao bà nội lại có thể nói ra miệng việc để mẹ con Tôn Tú Lệ cũng đến cùng. Lời này đặt Thạch Lỗi vào vị trí nào.

Tuy rằng sau đó bà nội giải thích là mình không có ý đó, chỉ là không nói rõ ràng, khiến bọn họ hiểu lầm.

Diệp Thư không phủ nhận cũng không khẳng định, không nói gì.

Bản thân cô tuy rằng hiểu được tâm trạng lo lắng cho con trai của ông bà, nhưng không đồng tình với cách làm của ông bà.

Chuyện này cứ như vậy cho qua, cả nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường.

Về phần đồ đạc lớn như bàn ghế gì đó, Thạch Lỗi đều nhân lúc không có ai, bảo Diệp Thư cất vào siêu thị, nói với bên ngoài là nhờ bạn bè chở đi rồi.

Dù sao con phố này ngoài nhà Diệp Thư ra, những hàng xóm khác đều ở rất xa.

Có xe đến hay không người khác cũng không biết.

Kể cả những thứ cất giấu riêng của ông bà cũng đưa hết cho Thạch Lỗi, nói là sau này cho anh luôn, ông bà có lương hưu, không dùng đến những thứ đó.

Diệp Thư đều cất hết rồi, đồ đạc mẹ Thạch Lỗi để lại đã sớm đưa cho Diệp Thư rồi.

Như vậy trừ căn nhà ra, những thứ khác đều cất vào siêu thị hết rồi.

Thạch Lỗi đi mua vé, cả nhà bắt xe về quê ở Quảng thị trước, ở đó mấy ngày, cũng dùng giấy giới thiệu khác mua vé đến Tây Bắc.

Cứ như vậy, sau gần một tháng, đến một buổi sáng cuối tháng mười. Cả nhà cuối cùng cũng trở về huyện Phong Hoa.

Khi cả nhà trở về nhà ở huyện thành, người lớn trẻ con đều thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng về đến nhà rồi, bây giờ trời đã rất lạnh. Diệp Thư và Thạch Lỗi để ông bà bế con ở trong nhà.

Hai người nhóm lửa lò trước.

Lò sưởi ở cả hai phòng đều được đốt. Lại nhóm lửa bếp lớn.

Cọ sạch nồi, bắc nước lên đun trước.

Bảo Thạch Lỗi đến nhà hàng quốc doanh mua cơm, còn cô đợi nước nóng thì lấy chậu ra, vắt khăn lau, lau sạch bụi bặm trong hai phòng.

Lúc Thạch Lỗi mua cơm về, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả nhà bèn dùng cơm trước.

Thạch Lỗi mua hai cân sủi cảo, còn hấp cho con gái một bát trứng hấp.

Lần này con bé cũng phải chịu khổ theo người lớn rồi.

Lúc ở Quảng thị thì con bé không sao, đến khi đến Tây Bắc thì con bé bị ốm do thay đổi khí hậu.

Vừa nôn vừa tiêu chảy, dọa mọi người trong nhà hết hồn, vội vàng đưa con bé đến bệnh viện. Nằm viện ba ngày, truyền nước ba ngày, ra viện lại nghỉ ngơi ở khách sạn hai ngày mới về.

Bây giờ con bé vẫn còn ủ rũ, không có tinh thần gì.

Trên mặt gầy đi rất nhiều, trước kia được mọi người nuôi nấng béo tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm có cả hai cằm. Bị ốm một trận, hai cằm cũng không còn.

Mọi người trong nhà đau lòng muốn chết.

Ăn cơm xong, Diệp Thư và Thạch Lỗi nói đi lấy đồ mà bạn của Thạch Lỗi gửi ở nhà ga. Hai người bèn mượn xe đẩy của hàng xóm rồi đi.

Hai người đi lòng vòng một hồi, tìm một chỗ vắng vẻ, lấy chăn, quần áo, nồi niêu xoong chảo... từ trong siêu thị ra. Cho hết lên xe đẩy, rồi đẩy về nhà.

Hai người đẩy bốn lượt mới xong.

Lúc Thạch Lỗi đi trả xe đẩy, Diệp Thư cũng đi cùng.

Còn nhét vào túi một nắm kẹo, định lát nữa mang cho hàng xóm mới.

Thạch Lỗi đẩy xe, Diệp Thư đến gõ cửa nhà hàng xóm.

Diệp Thư gõ cửa xong thì đứng ở bậc thang chờ.

Một lát sau trong sân vang lên tiếng bước chân.

Cùng với tiếng cửa mở, xuất hiện trước mắt là một bà lão hơn năm mươi tuổi. Tóc búi gọn gàng sau gáy, quần áo trên người tuy có nhiều chỗ vá nhưng cũng sạch sẽ.

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thư về người hàng xóm mới rất tốt, cô cảm thấy khá dễ hoà hợp.

Vừa rồi lúc Thạch Lỗi đến mượn xe đẩy đã nói chuyện với bà lão rồi.

Bà lão mở cửa thấy Thạch Lỗi đang đẩy xe đứng ở cửa, bên cạnh còn có một cô gái.
 
Back
Top