Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 110



Hiệu trưởng Mã dở khóc dở cười: "Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng, cháu ông có lấy được vợ hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Ông nội Thạch bèn kể rõ tình hình của Thạch Lỗi cho hiệu trưởng Mã nghe: "Đối tượng của cháu tôi là sinh viên của trường ông, muốn kết hôn thì phải nhờ ông làm giấy chứng nhận kết hôn chứ sao? Cho nên cháu tôi có cưới được vợ hay không là do ông cả đấy."

Hiệu trưởng Mã trầm ngâm không nói, vợ ông sốt ruột, huých ông một cái.

"Chỉ là làm cái giấy chứng nhận thôi mà, ông còn lưỡng lự gì nữa?"

"Được rồi, ngày mai bảo nó đến văn phòng tôi lấy. Nhưng mà chuyện này đừng nên truyền ra ngoài."

"Tuy không có quy định nào cấm sinh viên kết hôn, nhưng bây giờ hiếm có ai còn đi học mà đã kết hôn, hình như mọi người đều ngầm quy định là đợi tốt nghiệp rồi mới kết hôn."

"Trước đây tuy có trường hợp như vậy, nhưng đó là do tổ chức giới thiệu lúc mới thành lập nước, gần chục năm nay chưa từng xảy ra trường hợp nào như vậy nữa, chúng ta cũng không nên tuyên truyền rầm rộ."

Ông nội Thạch vội vàng bảo Thạch Lỗi cảm ơn, hiệu trưởng Mã xua tay: "Với mối quan hệ của chúng ta thì không cần khách sáo như vậy, đợi cháu kết hôn bác còn phải đến uống rượu mừng đấy."

Ông nội Thạch nhận được lời hứa, cũng cười nói: "Nhất định không thể thiếu phần ông được, đến lúc đó dẫn vợ đến chung vui nhé."

Nói thêm vài câu chuyện phiếm, hai bên hẹn nhau sáng mai 9 giờ Thạch Lỗi đến trường tìm hiệu trưởng Mã làm giấy chứng nhận.

Mãi đến khi về nhà mới báo cho bà nội Thạch tin vui này.

Bà nôi Thạch ở nhà cũng không nhàn rỗi, lấy hết số tiền tiết kiệm của hai ông bà ra, gói thành một phong bao lì xì hai nghìn đồng, để Thạch Lỗi ngày mai đưa cho Diệp Thư, lại lấy cả xấp phiếu "ba vòng một vang" đã chuẩn bị từ lâu ra, định ngày mai nhờ người đi mua.

Tuy Diệp Thư không có gia đình, cũng không nhắc đến chuyện sính lễ, nhưng những gì cần có, ông bà đều chuẩn bị đầy đủ cho Diệp Thư. Không thể để con gái người ta phải chịu thiệt thòi được.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đến ngày mai nữa thôi.

Thạch Lỗi vui đến nỗi cả đêm không ngủ được, sáng 4 giờ đã dậy quét tuyết.

Hai ông bà nhìn Thạch Lỗi như vậy, trong lòng cũng vui mừng, dù sao điều hai ông bà lo lắng nhất chính là đứa cháu trai này, bây giờ cháu trai sắp lấy vợ rồi, sao hai ông bà có thể không vui cho được.

Chỉ là trong niềm vui xen lẫn chút tiếc nuối, giá như Vũ Hàm còn ở đây thì tốt biết mấy, đều tại Thạch Chí Viễn không nghe lời. Bà nội Thạch thở dài.

Vũ Hàm chính là mẹ của Thạch Lỗi. Mẹ của Thạch Lỗi tên là Uông Vũ Hàm. Thạch Chí Viễn là tên của bố Thạch Lỗi.

Ông nội Thạch tên là Thạch Vân Bách, bà nội tên là Vương Mỹ Kỳ, nhìn tên là biết ngay gia đình chắc chắn là dòng dõi thư hương.

Hai người chỉ sinh được mỗi bố của Thạch Lỗi. Thật ra đến đời Thạch Lỗi đã là ba đời đơn truyền rồi, cho nên nhà họ Thạch không có họ hàng thân thích gì.

Ông ngoại của Thạch Lỗi họ Uông, tên là Uông Quốc Hải, bà ngoại tên là Lưu Diễm Mai, hai người sinh được hai trai một gái.

Hai con trai lần lượt tên là Uông Vũ Hiên, Uông Vũ Hân, con gái út chính là mẹ của Thạch Lỗi, tên là Uông Vũ Hàm.

Thạch Lỗi nhanh chóng quét sạch sẽ tuyết trên mái nhà và trong sân, gom hết tuyết trong sân lại một chỗ, vun vào góc tường.

Mọi việc xong xuôi cũng mới hơn 5 giờ, Thạch Lỗi thay quần áo, cạo râu, ăn mặc chỉnh tề.

Giờ này chưa đến 6 giờ, chắc Diệp Thư vẫn chưa dậy đâu. Cố ép bản thân chờ thêm một lúc nữa, thấy đã 6 rưỡi rồi mới cầm phong bao lì xì bà nội đã chuẩn bị sẵn, ra khỏi nhà đến nhà Diệp Thư.

Hôm nay Diệp Thư cũng không ngủ nướng, cô dậy từ sớm, dọn một con đường trên tuyết trong sân.

Xong xuôi cô lại đi vào bếp, bắc nước lên đun, chuẩn bị nấu ít cháo cho bữa sáng, hấp mấy cái bánh bao đông lạnh, rồi thái thêm ít thịt đầu heo, lấy một gói dưa muối đổ vào bát.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 111



Vừa cho gạo vào nồi, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa cho Thạch Lỗi vào.

Cô lại vào bếp trông nồi cháo, thỉnh thoảng lại khuấy đều để không bị khét.

Thạch Lỗi cũng đi vào bếp, đưa phong bao lì xì cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy, mở ra xem, giật mình: "Sao anh có nhiều tiền thế?"

Thạch Lỗi gãi đầu: "Đây là lễ hỏi bà nội đưa cho em đấy. 'Ba chỉ một vang' hôm nay ông nội cũng sẽ nhờ người đi mua. Em còn muốn gì nữa cứ nói với anh, anh đi mua cho."

"Tối qua anh với ông nội đi tìm hiệu trưởng của em rồi, bác ấy bảo sáng nay 9 giờ chúng ta đến trường tìm bác ấy để làm giấy chứng nhận."

"Chiều nay phòng dân chính mới nghỉ, hay là sáng nay chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn luôn đi!"

Nói xong, anh có chút hồi hộp nhìn Diệp Thư.

Khóe miệng Diệp Thư giật giật, cô chỉ nói là có thể kết hôn thôi, chứ đâu ngờ lại nhanh như vậy.

Anh trai à, anh cũng nôn nóng quá rồi đấy.

Thấy Diệp Thư không nói gì, Thạch Lỗi sốt ruột: "Tiểu Diệp, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, sau này việc nhà đều nghe theo em hết. Kể cả anh cũng là của em."

Thấy anh sốt sắng như vậy, Diệp Thư phì cười.

"Thôi được rồi, sớm thì sớm, đã quyết định rồi thì sớm muộn cũng chẳng sao."

"Anh còn không mau đi quét tuyết đi, quét tuyết xong, ăn cơm xong không phải là phải đến trường xin giấy chứng nhận sao?" Diệp Thư liếc anh một cái.

"Ừ ừ, anh đi quét tuyết đây." Thạch Lỗi giật mình, nụ cười trên khóe miệng đã không kìm nén được nữa.

Anh ôm Diệp Thư hôn một cái, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn Thạch Lỗi vui vẻ chạy đi quét tuyết, tâm trạng Diệp Thư cũng theo đó mà vui vẻ theo.

Tranh thủ lúc Thạch Lỗi quét tuyết, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra hai cân kẹo hoa quả, lại lấy thêm một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Cô tìm một chiếc áo phao dáng dài màu đỏ, bên trong phối với một chiếc váy len, một chiếc quần legging màu da. Trên mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng. Lại lấy thêm một đôi giày da màu đen.

Đợi Thạch Lỗi quét tuyết xong, ăn cơm sáng xong, anh đi rửa bát, Diệp Thư quay về phòng thay quần áo.

Thay quần áo xong, cô lấy một cái túi vải đựng kẹo, lúc này Thạch Lỗi cũng rửa bát xong, đi vào phòng.

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư đã thay quần áo xong, hai mắt sáng rực, bình thường Diệp Thư chưa từng ăn diện bao giờ, không ngờ chỉ thay một bộ quần áo mà giống như biến thành người khác vậy.

Diệp Thư vốn đã có làn da trắng, mặc chiếc áo phao màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn nay lại càng nhỏ hơn khi được lớp cổ áo lông bao quanh.

Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Thạch Lỗi, Diệp Thư chỗ nào cũng đẹp, Diệp Thư không phải là quá xinh đẹp, chỉ là ngũ quan rất thanh tú.

Không phải Thạch Lỗi chưa từng gặp người con gái nào xinh đẹp hơn Diệp Thư, cũng không ít người bày tỏ hảo cảm với anh, chỉ là anh không có cảm giác.

Nhìn Diệp Thư, tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại giống như được tạo ra theo ý muốn của anh, cảm giác chỗ nào cũng vừa vặn trong lòng anh.

Anh vô thức tiến lên một bước, có lẽ là sắp được đăng ký kết hôn rồi, anh cũng bạo dạn hơn không ít. Anh trực tiếp ôm Diệp Thư vào lòng.

Diệp Thư vùng vẫy một chút nhưng không thoát ra được, ngược lại Thạch Lỗi càng ôm chặt hơn.

"Thả em ra, sắp muộn rồi, chúng ta mau đi thôi."

Nghe đến việc đi tìm hiệu trưởng Mã xin giấy chứng nhận, Thạch Lỗi mới nhớ ra sáng nay anh còn chưa xin nghỉ, vốn định sáng nay đến nhà máy xin nghỉ rồi mới đi xin giấy chứng nhận.

Kết quả đến chỗ Diệp Thư thì quên mất, Thạch Lỗi vỗ đầu, chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên được.

Diệp Thư cũng bó tay, bảo anh mau đến nhà máy xin nghỉ rồi quay lại đón cô.

Thạch Lỗi vội vàng buông tay đang ôm Diệp Thư ra, chạy lon ton ra ngoài, cũng không về nhà lấy xe đạp, mà trực tiếp đạp xe của Diệp Thư đi.

Diệp Thư đợi thêm một tiếng nữa, Thạch Lỗi mới quay lại, mồ hôi nhễ nhại, giữa mùa đông mà đổ nhiều mồ hôi như vậy, có thể thấy là anh đã vội vàng đến mức nào.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 112



Diệp Thư bảo Thạch Lỗi nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước rồi hãy đi, nhưng anh khăng khăng nói rằng mình không mệt, nhất định phải đi ngay, nói rằng để hiệu trưởng Mã chờ đợi lâu như vậy là không nên.

Diệp Thư nghĩ cũng đúng, hôm nay là ngày nghỉ, người ta vì chuyện của hai người mà cố tình đến trường, kết quả là chính họ lại đến muộn, quả thực là không hay.

Ban đầu đã hẹn 9 giờ đến trường, bây giờ đã 9 giờ rồi, đến trường chắc chắn sẽ muộn.

Thạch Lỗi nắm tay Diệp Thư, lại nhận lấy túi vải trong tay cô, vội vàng cùng Diệp Thư ra ngoài bắt xe.

Đến trường, họ trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Mã đã đợi sẵn trong văn phòng.

Vừa vào cửa, Thạch Lỗi và Diệp Thư vội vàng xin lỗi hiệu trưởng Mã, cũng không giấu giếm, trực tiếp nói là Thạch Lỗi quên xin nghỉ ở nhà máy, không còn cách nào khác, phải quay lại nhà máy một chuyến, vì vậy nên mới đến muộn.

Hiệu trưởng Mã cũng không tức giận, thấy họ đi vào, cũng không nói nhiều, liền đưa giấy xác nhận đã mở sẵn cho Thạch Lỗi.

Diệp Thư vội vàng lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra đưa cho ông: "Hiệu trưởng, mời ông ăn kẹo mừng."

Hiệu trưởng Mã nhận lấy, nói vài câu chúc phúc: "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Cả hai đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Hiệu trưởng Mã giục họ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn, đừng để lãng phí thời gian.

Hai người từ biệt hiệu trưởng Mã, đi thẳng đến cục dân chính. Vào đến cục dân chính, bên trong ngoài hai nhân viên công tác ra thì rất vắng vẻ. Các nhân viên cũng đang chuẩn bị tan sở, chiều nay bắt đầu nghỉ lễ.

Không ngờ giờ này vẫn còn người đến đăng ký kết hôn, hai người cũng không nói gì, thấy Thạch Lỗi và Diệp Thư nộp đầy đủ giấy tờ, liền nhanh chóng làm thủ tục.

Chỉ là một tờ giấy cứng, trên đó viết tay ai và ai tự nguyện kết hôn. Đóng dấu là xong.

Diệp Thư lại lấy một nắm kẹo trái cây đưa cho nhân viên. Nhân viên lúc này mới nở nụ cười, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.

Hai người ra khỏi cục dân chính, Thạch Lỗi lại kéo Diệp Thư đến hiệu ảnh, hào hứng muốn chụp ảnh.

Diệp Thư cũng hứng thú, từ khi đến thời đại này, cô vẫn chưa chụp ảnh lần nào.

Đến hiệu ảnh, biết hôm nay hai người kết hôn, dù sắp đến giờ đóng cửa, nhưng người thợ chụp ảnh vẫn chụp ảnh cho họ.

Hai người chụp chung một tấm, Diệp Thư lại chụp thêm hai tấm đơn, còn Thạch Lỗi cũng chụp một tấm.

Tấm ảnh chung của hai người được rửa thêm vài tấm, và phóng to hai tấm, một tấm để ở nhà ông bà nội, một tấm để ở nhà Diệp Thư.

Ảnh đơn của Diệp Thư rửa hai tấm, ảnh đơn của Thạch Lỗi cũng rửa hai tấm.

Lần này đã tiêu tốn hơn mười đồng, quả thực là không hề rẻ, bây giờ lương công nhân bình thường chỉ có hai ba mươi đồng.

Tuy nhiên, Diệp Thư không hề tiếc, ngược lại còn quyết định sau này mỗi năm đều sẽ đến chụp.

Để đến mấy chục năm sau, biết đâu còn có thể đăng ảnh cũ lên mạng khoe. Đây đều là những kỷ niệm đẹp nhất.

Chụp ảnh xong, Thạch Lỗi còn muốn dẫn Diệp Thư đến cửa hàng bách hóa mua đồ, nhưng Diệp Thư thấy thời gian cũng không còn sớm, đến đó người ta cũng sắp tan sở rồi, nên không đi, mà trực tiếp về nhà.

Tất nhiên là về nhà Thạch Lỗi, ông bà nội ở nhà đều đang đợi.

Thấy hai người trở về, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nào, đã làm xong hết chưa?" Mặc dù ngày thường luôn bình tĩnh, nhưng lúc này ông nội cũng lo lắng hỏi.

Thạch Lỗi lấy giấy chứng nhận kết hôn đưa cho ông, ông nội vội vàng lấy kính lão ra đeo vào, cầm giấy chứng nhận kết hôn xem kỹ.

Bà nội cũng ghé sát vào, cùng ông nội xem, xem xong hai ông bà lại đỏ hoe mắt. Ông nội đẩy bà nội một cái, bà nội liền đi vào phòng trong.

Một lúc sau, bà nội đi ra với một chiếc hộp nhỏ trong tay.

Bà vẫy tay gọi Diệp Thư lại, kéo Diệp Thư ngồi xuống ghế sô pha, mở chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn trà ra, bên trong xếp ngay ngắn hai chồng vàng thỏi, bên trên còn có hai tờ giấy dày, giống y hệt giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà của Diệp Thư.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 113



Bà nội lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra, mở ra xem qua một lượt, sau đó đưa cho Diệp Thư.

"Tiểu Diệp, đây là giấy tờ nhà và mảnh vườn của nhà mình, bà đã sang tên hết cho Thạch Lỗi rồi. Còn đây là vàng, mấy năm trước ông cháu đi đổi, để dành cho Thạch Lỗi lấy vợ."

Rồi bà lại gọi Thạch Lỗi đến, nắm tay Thạch Lỗi, cùng với chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Diệp Thư.

"Bây giờ bà giao những thứ này và Thạch Lỗi cho cháu, sau này hai đứa phải sống thật tốt với nhau." Bà nội nói, nước mắt chảy xuống.

Diệp Thư lại cất giấy tờ nhà vào trong hộp, đẩy hộp về phía bà nội.

"Bà nội, mấy thứ này bà cứ giữ hộ chúng cháu đi ạ!"

Bà nội không nhận, lại đẩy về phía Diệp Thư: "Cháu cất đi, bà già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Giao cho các cháu rồi bà mới khỏi phải lo nghĩ."

"Được nhìn thấy Thạch Lỗi lấy vợ, sinh con, dù có c.h.ế.t bà cũng có thể nhắm mắt. Ông bà coi như không phụ lòng uỷ thác của Vũ Hàm."

"Nuôi Thạch Lỗi trưởng thành, lấy vợ, sinh con là lời hứa của ông bà với Vũ Hàm."

"Các cháu không biết đâu, ông bà sợ nhất là đến ngày nhắm mắt xuôi tay, Thạch Lỗi vẫn bơ vơ một mình. Bây giờ đã có Tiểu Diệp rồi, lỡ ông bà có chết, hai đứa nương tựa vào nhau, cuộc sống này vẫn cứ thế mà tiếp diễn."

Mắt Thạch Lỗi cũng đỏ hoe, đưa chiếc hộp nhỏ cho Diệp Thư, bảo cô cầm lấy. Rồi quay sang nói với bà nội: "Bà nội, bà đã nuôi nấng cháu rất tốt, chưa bao giờ để cháu phải chịu thiệt thòi, sau này bà vẫn phải chăm sóc chắt như đã từng chăm sóc cháu nhé!"

Thạch Lỗi sợ ông bà mất đi động lực sống, sức khoẻ sẽ càng thêm sa sút, nên đành lấy chuyện chắt ra để ông bà phấn chấn tinh thần.

"Đúng, đúng, bà còn phải chăm sóc chắt nữa, đến lúc đấy các cháu cứ yên tâm đi làm, đi học."

Diệp Thư không nói lời phản đối, để cho bà nội có một niềm hy vọng còn hơn là không có gì.

Diệp Thư đứng dậy, đi về phía bếp: "Cháu đi nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn mừng một bữa."

Rồi cô quay lại bảo Thạch Lỗi về nhà lấy thịt hầm hôm qua mang sang.

Bà nội cũng vội vàng đứng dậy: "Bà nấu cơm rồi, chỉ còn mỗi rau chưa xào thôi, còn thịt đầu heo hôm qua mang sang bà cũng thái xong rồi. Chân giò cũng hấp rồi. Cá hố cũng kho rồi."

Thấy cơm nước đã xong xuôi, Diệp Thư nói: "Vậy cháu với anh Thạch Lỗi về nhà mang thêm mấy cái chân giò nữa qua, hôm nay chúng ta ăn một bữa cho đã."

Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, xem ra ba năm hạn hán đã qua, năm sau chắc chắn sẽ là một năm bội thu.

Hai người trở về, lại thêm than vào lò, để lửa không bị tắt, chiều về nhà cho ấm.

Diệp Thư lấy một nửa số thịt hầm, lấy hết chân giò, thêm mấy cân xúc xích, rồi lấy thêm mấy cân táo, mấy cân quýt.

Sau này là người một nhà, Diệp Thư cũng không tính toán, hơn nữa ông bà cũng có thói quen thỉnh thoảng lại mang đồ tốt ra.

Trừ khi Diệp Thư từ nay về sau không lấy đồ từ siêu thị ra nữa, nếu cuộc sống còn không bằng trước đây thì Diệp Thư lấy chồng làm gì, cho nên Diệp Thư cũng không định che giấu.

Hơn nữa, dù có kết hôn, Diệp Thư cũng không định chuyển đến nhà Thạch Lỗi, vẫn ở nhà mình, gần ông bà như vậy, chắc ông bà cũng sẽ không có ý kiến gì.

Như vậy lấy đồ ra sẽ nói là mua ở chợ đen, chủ yếu là Thạch Lỗi giúp che giấu, ông bà cũng sẽ không phát hiện ra.

Chỉ là sau này phải cẩn thận hơn, thứ gì thời đại này không có thì không được lấy ra.

Xếp đồ vào túi vải, để Thạch Lỗi xách, hai người cùng nhau quay về.

Đến nhà, bà đón lấy đồ, Diệp Thư định giúp thì bà không cho, bảo cô và Thạch Lỗi vào nhà ngồi.

Thạch Lỗi dắt tay Diệp Thư vào phòng mình, đây là lần đầu tiên Diệp Thư vào phòng Thạch Lỗi.

Cấu trúc căn nhà này cũng giống nhà cô, ông bà ở phòng phía Đông, Thạch Lỗi ở phòng phía Tây, trong phòng là nửa gian giường đất, bếp lò đặt trong nhà, cạnh giường đất kê một cái bàn, trước bàn là một cái ghế. Tựa vào tường phía Bắc là hai cái tủ đứng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 114



Ngoài những thứ này ra thì chẳng còn gì nữa.

Vừa vào phòng, Thạch Lỗi đã ôm chầm lấy Diệp Thư, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu rồi thở ra đầy mãn nguyện.

"Cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà rồi, Tiểu Diệp, đây là ngày vui nhất đời anh."

Diệp Thư tựa vào lòng anh, trong lòng cũng rất vui, trải qua hai kiếp người cuối cùng cô cũng gả được cho anh.

Ôm một lúc, Diệp Thư thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh, ngồi xuống giường, Thạch Lỗi cũng theo đó ngồi xuống cạnh cô.

Diệp Thư bắt đầu bàn bạc với anh về việc sau khi cưới sẽ ở đâu.

Thạch Lỗi nói rõ, mọi chuyện đều nghe theo cô, cô muốn ở đâu thì ở. Còn ông bà thì không cần lo lắng, đến lúc đó anh sẽ nói chuyện với ông bà.

Kỳ thực cho dù Diệp Thư không nói thì Thạch Lỗi cũng sẽ nói với cô, bởi vì anh biết cô có bí mật, ngoại trừ anh ra, anh không muốn bất cứ ai biết được bí mật của cô, kể cả ông bà.

Tuy anh tin tưởng ông bà, nhưng ngoài anh ra, ông bà còn có con trai, còn có cháu trai cháu gái khác nữa.

Tuy rằng bây giờ ông bà và bên đó không qua lại, nhưng ai biết được sau này sẽ thế nào, lỡ như sau này ông bà lại làm hòa với bên đó thì sao?

Dù sao thì bây giờ anh đã kết hôn rồi, ông bà coi như cũng đã hoàn thành được lời hứa với mẹ anh.

Hơn nữa anh cũng định tìm cơ hội nói chuyện với ông bà, nếu ông bà muốn gặp con trai, anh cũng không phản đối việc ông bà làm hòa với ông ấy.

Vì vậy, bí mật của Diệp Thư chỉ cần mình anh biết là được rồi, anh sẽ không để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Diệp Thư rất hài lòng với thái độ của Thạch Lỗi, cô hôn lên môi anh một cái.

Hôn xong Diệp Thư định rời đi, nào ngờ Thạch Lỗi giữ chặt lấy cô, anh giữ gáy cô lại và hôn sâu hơn.

Đàn ông hình như đều là tự học thành tài trong chuyện này, anh hôn cô một lúc lâu, mãi đến khi Diệp Thư đẩy anh ra, anh mới chịu buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cô.

Tuy nhiên anh không buông tay ôm cô ra, cứ ôm cô như vậy mà nói chuyện.

Mãi đến khi bà nội gọi hai người đi ăn cơm, Thạch Lỗi mới buông Diệp Thư ra, nắm tay cô đi ra ngoài.

Trên bàn ăn, Thạch Lỗi ngồi bên cạnh Diệp Thư, ông nội lấy chai rượu vang được cất giữ từ lâu ra, rót cho mỗi người một ly.

Mọi người nâng ly, ông nội thay mặt bà nội nói: "Hôm nay là ngày tốt, ông và bà nội chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, sau này sống với nhau thật vui vẻ."

Ăn cơm xong, Diệp Thư định đi rửa bát nhưng Thạch Lỗi không cho, anh nói thẳng, sau này chỉ cần anh ở nhà thì không cần cô phải rửa bát, đó là việc của anh.

Bà nội cũng nói, sau này cứ để Thạch Lỗi làm, việc nhà thì phải chia sẻ với nhau.

Ăn cơm xong, Diệp Thư không ngủ lại nhà Thạch Lỗi mà trở về nhà mình, bởi vì họ vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, Thạch Lỗi tiễn cô về đến nhà rồi mới quay về.

Lúc nãy họ đã bàn bạc rồi, đáng lẽ ngày mai ông nội sẽ đi tìm bạn học cũ của ông để mua "ba vòng một vang", nhưng Diệp Thư đã ngăn lại.

Xe đạp cô đã có rồi, Thạch Lỗi cũng có, không cần mua nữa.

Đồng hồ thì Thạch Lỗi mới mua cho cô, còn máy khâu thì bà nội có một cái cũ rồi, cô cũng không biết dùng lắm, cứ dùng tạm cái cũ là được, còn đài cát-sét thì cô cũng không nghe nhiều, cho nên "ba vòng một vang" không cần mua nữa, đều là người một nhà cả, lãng phí tiền bạc làm gì.

Nhưng ông bà không đồng ý, nói gì cũng không thể để Diệp Thư mất mặt, sợ người khác nói nhà họ không xem trọng cô.

Diệp Thư không để ý những thứ này, sau một hồi thuyết phục, ông bà cũng đồng ý ngày mai chỉ mua đài cát-sét và máy khâu, còn đồng hồ và xe đạp đã có rồi thì thôi.

Tuy nhiên ông bà vẫn đưa cho cô phiếu mua xe đạp và phiếu mua đồng hồ, còn có cả tiền nữa.

Diệp Thư không nhận cũng không được, đành phải cất đi.

Ngày mai là Tết, ông bà đã nói để Diệp Thư đến nhà ăn Tết, dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, nghiêm khắc mà nói thì đã coi như là người một nhà, Diệp Thư cũng không khách sáo, đồng ý ngay.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 115



Bà nội lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra, mở ra xem qua một lượt, sau đó đưa cho Diệp Thư.

"Tiểu Diệp, đây là giấy tờ nhà và mảnh vườn của nhà mình, bà đã sang tên hết cho Thạch Lỗi rồi. Còn đây là vàng, mấy năm trước ông cháu đi đổi, để dành cho Thạch Lỗi lấy vợ."

Rồi bà lại gọi Thạch Lỗi đến, nắm tay Thạch Lỗi, cùng với chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Diệp Thư.

"Bây giờ bà giao những thứ này và Thạch Lỗi cho cháu, sau này hai đứa phải sống thật tốt với nhau." Bà nội nói, nước mắt chảy xuống.

Diệp Thư lại cất giấy tờ nhà vào trong hộp, đẩy hộp về phía bà nội.

"Bà nội, mấy thứ này bà cứ giữ hộ chúng cháu đi ạ!"

Bà nội không nhận, lại đẩy về phía Diệp Thư: "Cháu cất đi, bà già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Giao cho các cháu rồi bà mới khỏi phải lo nghĩ."

"Được nhìn thấy Thạch Lỗi lấy vợ, sinh con, dù có c.h.ế.t bà cũng có thể nhắm mắt. Ông bà coi như không phụ lòng uỷ thác của Vũ Hàm."

"Nuôi Thạch Lỗi trưởng thành, lấy vợ, sinh con là lời hứa của ông bà với Vũ Hàm."

"Các cháu không biết đâu, ông bà sợ nhất là đến ngày nhắm mắt xuôi tay, Thạch Lỗi vẫn bơ vơ một mình. Bây giờ đã có Tiểu Diệp rồi, lỡ ông bà có chết, hai đứa nương tựa vào nhau, cuộc sống này vẫn cứ thế mà tiếp diễn."

Mắt Thạch Lỗi cũng đỏ hoe, đưa chiếc hộp nhỏ cho Diệp Thư, bảo cô cầm lấy. Rồi quay sang nói với bà nội: "Bà nội, bà đã nuôi nấng cháu rất tốt, chưa bao giờ để cháu phải chịu thiệt thòi, sau này bà vẫn phải chăm sóc chắt như đã từng chăm sóc cháu nhé!"

Thạch Lỗi sợ ông bà mất đi động lực sống, sức khoẻ sẽ càng thêm sa sút, nên đành lấy chuyện chắt ra để ông bà phấn chấn tinh thần.

"Đúng, đúng, bà còn phải chăm sóc chắt nữa, đến lúc đấy các cháu cứ yên tâm đi làm, đi học."

Diệp Thư không nói lời phản đối, để cho bà nội có một niềm hy vọng còn hơn là không có gì.

Diệp Thư đứng dậy, đi về phía bếp: "Cháu đi nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn mừng một bữa."

Rồi cô quay lại bảo Thạch Lỗi về nhà lấy thịt hầm hôm qua mang sang.

Bà nội cũng vội vàng đứng dậy: "Bà nấu cơm rồi, chỉ còn mỗi rau chưa xào thôi, còn thịt đầu heo hôm qua mang sang bà cũng thái xong rồi. Chân giò cũng hấp rồi. Cá hố cũng kho rồi."

Thấy cơm nước đã xong xuôi, Diệp Thư nói: "Vậy cháu với anh Thạch Lỗi về nhà mang thêm mấy cái chân giò nữa qua, hôm nay chúng ta ăn một bữa cho đã."

Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, xem ra ba năm hạn hán đã qua, năm sau chắc chắn sẽ là một năm bội thu.

Hai người trở về, lại thêm than vào lò, để lửa không bị tắt, chiều về nhà cho ấm.

Diệp Thư lấy một nửa số thịt hầm, lấy hết chân giò, thêm mấy cân xúc xích, rồi lấy thêm mấy cân táo, mấy cân quýt.

Sau này là người một nhà, Diệp Thư cũng không tính toán, hơn nữa ông bà cũng có thói quen thỉnh thoảng lại mang đồ tốt ra.

Trừ khi Diệp Thư từ nay về sau không lấy đồ từ siêu thị ra nữa, nếu cuộc sống còn không bằng trước đây thì Diệp Thư lấy chồng làm gì, cho nên Diệp Thư cũng không định che giấu.

Hơn nữa, dù có kết hôn, Diệp Thư cũng không định chuyển đến nhà Thạch Lỗi, vẫn ở nhà mình, gần ông bà như vậy, chắc ông bà cũng sẽ không có ý kiến gì.

Như vậy lấy đồ ra sẽ nói là mua ở chợ đen, chủ yếu là Thạch Lỗi giúp che giấu, ông bà cũng sẽ không phát hiện ra.

Chỉ là sau này phải cẩn thận hơn, thứ gì thời đại này không có thì không được lấy ra.

Xếp đồ vào túi vải, để Thạch Lỗi xách, hai người cùng nhau quay về.

Đến nhà, bà đón lấy đồ, Diệp Thư định giúp thì bà không cho, bảo cô và Thạch Lỗi vào nhà ngồi.

Thạch Lỗi dắt tay Diệp Thư vào phòng mình, đây là lần đầu tiên Diệp Thư vào phòng Thạch Lỗi.

Cấu trúc căn nhà này cũng giống nhà cô, ông bà ở phòng phía Đông, Thạch Lỗi ở phòng phía Tây, trong phòng là nửa gian giường đất, bếp lò đặt trong nhà, cạnh giường đất kê một cái bàn, trước bàn là một cái ghế. Tựa vào tường phía Bắc là hai cái tủ đứng.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 116



Anh nhìn, đây chính là món ăn thường ngày của mọi người trong thời buổi này, nếu không có cô, có lẽ nhà anh còn chẳng có bánh bao mà ăn.

“Ừ, được đấy.” Anh gật đầu.

Cô dặn anh khỏi chuẩn bị cơm nước gì cả, tối nay cứ qua lấy bánh bao là được.

Thấy anh không hỏi han gì thêm, cô càng thêm mạnh dạn.

Thấy nhà cửa đã được dọn dẹp gọn gàng, anh lại khệ nệ khuân đồ về nhà mình. Nhà còn bao nhiêu là việc phải làm.

Nhà gái cũng có mấy người bạn của ông bà đến giúp đỡ, có ông bà lớn tuổi thì con cháu đến thay. Cho nên nhà cửa lúc nào cũng tấp nập người ra người vào.

Nhìn thấy số đồ anh mang về, mọi người đều âm thầm kinh ngạc. Có vẻ như hai ông bà nhà này vẫn còn chút uy thế, trong lúc thiên hạ ai nấy đều lo bữa đói bữa no mà vẫn có thể kiếm được nhiều đồ tốt như vậy, quả thật không phải người thường có thể làm được.

Ban đầu chỉ là nể mặt người lớn tuổi trong nhà nên miễn cưỡng đến phụ giúp, lúc này cũng trở nên chủ động và nhiệt tình hẳn lên. Không nói đâu xa, chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai được ăn một bữa cỗ ngon là thấy đáng công rồi.

Mọi người ai nấy đều làm việc hăng say, đến tối khi Thạch Lỗi bê mấy thau bánh bao to tướng về thì ai nấy lại càng thêm phần phấn khởi.

Đã bao lâu rồi họ chưa được ăn no một bữa, có chút gì ăn được trong nhà cũng đều dành cho con trẻ và người già, còn lại đều là cố gắng nhịn đói qua ngày, chỉ cần không c.h.ế.t đói là được. Nghiêm trọng hơn thì đi đường còn không vững nữa.

Thạch Vũ cũng không nói gì thêm, bê vào nhà bắc nồi hấp nóng bánh bao, để mọi người lót dạ.

Mọi người vui mừng cầm lấy bánh bao, có người ăn ngay tại chỗ, có người chỉ ăn một cái, cái còn lại được gói cẩn thận bằng giấy dầu, định bụng sẽ mang về nhà.

Anh đi rồi, cô lại dọn dẹp lại sính lễ của mình.

Qua tìm hiểu thì cô được biết, ở Bắc Thành này, nhà gái khi đi lấy chồng đều phải chuẩn bị hành lý đi theo, còn có chậu thau, quần áo, giày dép đều phải dùng vải bọc lại thành từng bọc.

Thông thường mọi người đều bọc số chẵn, cô dự định bọc sáu bọc.

Cô bọc chiếc áo khoác len lông cừu mua ở cửa hàng Hữu Nghị cùng với một chiếc quần màu đen lấy ở siêu thị thành một bọc.

Rồi đến đôi giày da màu đen và đôi giày da đơn màu trắng có gót cũng lấy ở siêu thị thành một bọc khác.

Cô lại lấy một chiếc áo bông chần cùng quần bông dày, rồi thêm một bộ quần áo dài để mặc trong cũng bọc thành một bọc.

Mấy hôm trước, cô cũng đã đến tiệm may, bỏ ra một số tiền lớn để may áo sơ mi bằng vải mua ở cửa hàng Hữu Nghị, mỗi loại vải hai màu được may thành một chiếc áo sơ mi, thêm hai chiếc áo sơ mi trắng nữa.

Quần thì có quần đen và quần bò yếm mua ở siêu thị. Váy len cũng mua ở siêu thị hai chiếc.

Áo len, quần len cũng lấy hai bộ.

Tất cả số quần áo này được bọc thành hai bọc lớn.

Còn chậu thau thì được bọc riêng một bọc, trong chậu để mỹ phẩm, xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng.

Mỗi bộ quần áo, mỗi bọc đều phải để tiền lẻ, một phân, hai phân cũng được. Khi đến nhà chồng sẽ có người lật bọc, đây cũng là phong tục ở đây.

Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô lại dùng giấy đỏ cắt chữ Hỷ, dán lên cổng, cửa ra vào và cửa sổ.

Cô cũng dán rất nhiều bao lì xì, bên trong để tiền lẻ, một phân, hai phân, một hào…

Đáng lẽ ra những việc này phải là do người nhà giúp đỡ chuẩn bị, nhưng cô không có người thân, chỉ có thể tự mình làm lấy.

Khi chuẩn bị những thứ này, trong lòng cô không khỏi nhớ đến bố mẹ, cảm thấy có chút tủi thân. Nếu bố mẹ còn sống, những việc này đâu cần cô phải lo lắng, chắc chắn họ sẽ chuẩn bị chu toàn.

Nếu bố mẹ còn sống, đám cưới của cô nhất định sẽ rất náo nhiệt, chứ không phải lạnh lẽo như bây giờ.

Thật ra, Thạch Lỗi đã đề nghị để vợ của bạn anh đến ở cùng cô, nhưng cô không đồng ý. Cô không quen biết họ, gặp nhau cũng chẳng biết nói gì, chỉ thêm ngại ngùng mà thôi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 117



Thu dọn lại tâm trạng, cô lại chuẩn bị hạt dưa, kẹo bánh. Cô lấy một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, trộn lẫn với kẹo trái cây.

Nghĩ ngợi một lúc, cô lại lấy táo, xếp đầy một đĩa. Quýt cũng được xếp một đĩa khác. Cuối cùng, cô lấy thêm hai loại hạt khô, hạt thông và hạt dẻ cười, mỗi loại một đĩa.

Cộng thêm hạt dưa, kẹo bánh, tổng cộng được sáu đĩa.

Cô đặt tất cả đĩa lên bàn, sau đó chồng những bọc đồ đã gói ghém lên trên cùng với chăn đã chuẩn bị sẵn.

Diệp Thư chuẩn bị cho mình bốn bộ chăn ga gối đệm, bốn bộ ga trải giường và vỏ chăn. Bốn cái gối, vỏ gối đều đã được lồng vào, khăn lau mặt cũng là bốn cái.

Hai chiếc phích nước nóng cũng được dán chữ hỉ, đặt cùng nhau.

Cô lại lấy quần áo cần mặc vào ngày mai ra, dùng bàn là hơi nước là phẳng phiu.

Ngày mai Diệp Thư định mặc một chiếc áo len lông cừu màu đỏ, bên dưới là một chiếc váy dạ màu xám. Cô lại lấy một chiếc áo lông vũ dáng dài màu đỏ mới, giày cũng là một đôi giày cao gót màu đỏ.

Cô lấy một chuỗi hoa nhỏ màu đỏ từ cửa hàng phụ kiện, rồi lại lấy ra một túi kim tuyến lấp lánh. Ngày mai dùng để búi tóc.

Diệp Thư ăn mặc như thế này, cho dù là đặt vào thời hiện đại cũng sẽ không lỗi thời, ngày mai mặc như thế này để kết hôn, không nói là độc nhất vô nhị ở Bắc Thành, thì cũng gần như vậy.

Tuy nhiên, Diệp Thư không để ý đến những điều đó, cả đời chỉ kết hôn một lần, nên muốn cố gắng chuẩn bị thật hoàn hảo, không để lại tiếc nuối cho sau này.

Vừa chuẩn bị xong mọi thứ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đi ra mở cửa xem, thì ra là gia đình ba người Trần Tuệ đến, trên tay còn cầm theo đồ.

Diệp Thư vội vàng mời mọi người vào, Trần Tuệ nắm tay Diệp Thư, vừa đi vừa nói: "Em gái, sao em không nói với chị sớm hơn, chị cũng có thể giúp em lo liệu."

"Hôm nay Thạch Lỗi mới nói với bọn chị là ngày mai hai đứa kết hôn, thế là bọn chị vội vàng đến đây."

"Tối nay chị ngủ với em, ngày mai bọn chị sẽ tiễn em về nhà chồng."

Nghe những lời này, Diệp Thư có chút cảm động, cho dù là lúc nào, có người quan tâm đến mình cũng luôn khiến lòng người ấm áp.

Diệp Thư giải thích: "Không nói với chị sớm là vì bé Nữu Nữu nhà chị còn nhỏ, hơn nữa em cũng không có gì phải bận tâm, đồ đạc đều mua sẵn cả rồi."

"Cảm ơn chị đã nghĩ đến việc đến đây với em."

Trần Tuệ cười nói: "Chuyện này em cảm ơn nhầm người rồi, là Thạch Lỗi bảo chị đến sớm để ở cùng em đấy. Tuy rằng cho dù cậu ấy không nói, thì biết em kết hôn chị nhất định cũng sẽ đến, nhưng mà vẫn phải nói, Thạch Lỗi thật chu đáo.”

Diệp Thư không ngờ rằng cô đã nói với anh là đừng nhờ vợ bạn đến, vậy mà anh vẫn đi nhờ Trần Tuệ.

Phải nói rằng, hành động của Thạch Lỗi khiến Diệp Thư có cảm giác mình đã gả đúng người.

Mọi người trở vào nhà, Trần Tuệ đưa đồ trên tay cho Diệp Thư, rồi lại lấy ra một phong bao lì xì: "Đây là chút lòng thành của bọn chị, chúc hai em tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Diệp Thư nhận lấy, nói cảm ơn hai người rồi vội vàng bê đồ trên bàn đến, mời hai người dùng tạm.

Hai người thấy Diệp Thư chuẩn bị chu đáo, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, không biết Diệp Thư lấy đâu ra nhiều đồ tốt như vậy.

Nhìn chăn ga gối đệm được xếp ngay ngắn, chồng chất trên giường, tổng cộng đã chuẩn bị bốn bộ, mỗi bộ còn có ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối và khăn lau mặt.

Sáu bọc đồ lớn được gói ghém cẩn thận. Nhìn sơ qua cũng biết bên trong có rất nhiều đồ, không phải là đồ bỏ đi.

Quay người lại nhìn thấy quần áo treo trên móc áo, từ trong ra ngoài đều là đồ mới. Hơn nữa lại là màu đỏ rất khó mua.

Trong lòng Trần Tuệ vừa ghen tị vừa chua xót.

Nghĩ đến lúc mình kết hôn, gia đình cô ấy cũng được coi là khá giả, thế nhưng của hồi môn chỉ có hai bộ chăn ga gối đệm, hai bọc đồ, mà còn xẹp lép.

Quần áo mặc trong ngày hôm đó cũng chỉ có áo khoác ngoài là mới, còn lại đều là đồ cũ.

Lúc đó bản thân cô ấy còn rất mãn nguyện, bởi vì bây giờ kết hôn mượn quần áo mặc nhiều vô số kể, cô ấy có thể có một bộ quần áo mới, đó là do gia đình cô ấy khá giả, bố mẹ lại thương cô ấy.

Thế nhưng, hôm nay so với Diệp Thư, thật sự là chẳng là gì cả.

Diệp Thư để họ ở trong nhà, còn mình thì đi vào bếp nấu cơm cho họ.

Trần Tuệ không cho cô đi, nói để cô ấy làm là được, để Diệp Thư nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai còn mệt mỏi lắm.

Nói rồi giao con cho Vạn Gia Đống, còn cô ấy thì đi vào bếp nấu cơm.

Diệp Thư cuối cùng vẫn đi theo vào bếp.

Cũng không làm gì khác, chỉ là nấu cháo, bên ngoài trời lạnh nên hấp mấy cái bánh bao, lại thái một đĩa thịt đầu lợn, xào một đĩa lòng lợn, thái thêm một ít dưa muối.

Ăn qua loa vài miếng, anh Vạn để mẹ con chị Tuệ lại rồi về nhà.

Đêm xuống thật nhanh, sáng hôm sau, anh Vạn đến từ rất sớm, chị Tuệ đã nấu sẵn sủi cảo, mọi người cùng ăn sáng.

Diệp Thư định vào bếp dọn dẹp thì chị Tuệ ngăn lại, bảo hôm nay là ngày vui của cô, không được làm việc nặng.

Ăn xong, Diệp Thư đánh răng rửa mặt, thay bộ váy mới. Cô mặc thêm quần tất màu da bên trong chiếc váy len, đi thêm đôi tất đỏ, còn giày thì để đến lúc đi mới thay.

Cô búi tóc gọn gàng, cài thêm vòng hoa nhỏ màu đỏ, rồi tỉ mỉ điểm thêm vài cái kẹp tóc nhỏ xinh.

Lấy hộp trang điểm ra, cô bắt đầu thoa kem dưỡng da, sữa dưỡng, rồi đến kem che khuyết điểm. Cô chuốt mascara, kẻ lông mày, cuối cùng là tô son.

Trang điểm xong, trông cô như biến thành một người khác.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 118



Chị Tuệ đứng bên cạnh, nhìn cô thoa thoa đánh đánh gì đó lên mặt. Cuối cùng, trông cô như biến thành người khác vậy, cô ấy há hốc mồm kinh ngạc.

Thật là kỳ diệu, cô ấy cứ thế nhìn Diệp Thư trước mắt mình, mắt to hơn, lông mi dài ra, sống mũi cao lên, miệng nhỏ lại. Trông như biến thành một người khác vậy.

Tóc cũng vậy, nhìn cô ba quấn hai xoắn đã biến thành một búi tóc đẹp mắt. Rồi lại dùng một vòng hoa đỏ nhỏ quấn quanh chân tóc, đính thêm kim tuyến lấp lánh xung quanh.

Quần áo cũng đã thay xong, lúc treo lên cô ấy đã biết là đẹp lắm rồi.

Giờ cô mặc lên người. Áo len lông cừu đỏ bên trên, quần tất bên trong, bên ngoài là váy dạ xám, chân đi tất đỏ.

Lát nữa mặc áo lông vũ vào, đi thêm đôi giày cao gót màu đỏ nữa là được.

Diệp Thư lại bảo chị Tuệ bày sáu đĩa hạt dưa, kẹo bánh lên bàn để khách tới dự đám cưới có cái ăn.

Chẳng mấy chốc đã 10 giờ, đúng giờ hẹn đón dâu.

Rất nhanh, tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài, chú rể cũng đang đốt pháo, số pháo này là do Thạch Lỗi mua rồi mang tới.

Trần Tuệ vội vàng bảo cô ngồi lên giường, chờ Thạch Lỗi và mọi người vào.

Chẳng mấy chốc chú rể Thạch Lỗi đã dẫn đầu đoàn người đi vào.

Mọi người ồn ào náo nhiệt đi vào, khoảnh khắc nhìn thấy cô, tất cả đều im bặt, thời gian như ngừng lại.

Qua một lúc, không biết là ai thốt lên: "Trời đất, cậu kiếm đâu ra nàng tiên thế này?"

Mọi người cười ồ lên, thi nhau trêu chọc.

Có người nói: "Bảo sao Thạch Lỗi vội vàng cưới vợ thế, kiếm được cô vợ xinh đẹp thế này, phải tôi tôi cũng vội."

Có người nói: "Nghe nói còn là sinh viên đại học nữa chứ."

"Hèn gì cậu ta không ưng ý cô kia, hóa ra là ánh mắt cao quá." Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi trong đám người chua chát nói.

Nghe vậy, mọi người đều im lặng, nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông có lẽ cũng tự biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng không nói gì nữa.

Có người vội vàng chữa cháy: "Chú rể nhìn đến ngây người hết rồi kìa, mau tém tém lại nào, coi chừng rớt cả mắt ra bây giờ."

Mọi người lúc này mới lại cười nói vui vẻ.

Trần Tuệ vội vàng mời mọi người ngồi xuống uống nước trà, ăn chút hạt dưa, kẹo bánh. Bảo mọi người cứ tự nhiên ăn uống, đừng khách sáo.

Thạch Lỗi từ lúc bước vào nhà, mắt đã không thể nhìn thấy gì khác, chỉ chăm chăm nhìn cô dâu của mình.

Trước đây trong mắt anh cô đã rất xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay, vẻ đẹp ấy lại vượt xa cả nhận thức của anh.

Với vốn từ vựng hạn hẹp của một người học khối tự nhiên như anh, thật sự không sao diễn tả nổi. Chỉ biết là hai chữ, xinh đẹp.

Bị anh nhìn như vậy, Diệp Thư cũng hơi ngại ngùng, cô liếc anh một cái, ý bảo anh tém tém lại chút.

Anh cũng không giận, chỉ cười ngốc.

Mọi người nhộn nhịp một hồi, đến giờ lành, anh giúp cô đi giày. Không để cô chạm đất, trực tiếp bế cô ra khỏi sân, đặt lên yên sau xe đạp.

Những người khác bê đồ cưới của cô theo sau.

Cố định đồ cưới lên xe đạp, thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.

Anh dẫn đầu đoàn xe, đạp xe lao vút đi. Anh không chở thẳng cô về nhà, mà chở cô dạo quanh phố phường một vòng.

Hơn chục chiếc xe đạp chở đầy đồ cưới, tiếng chuông xe leng keng vang dội. Người đi đường cũng dừng lại xem.

Không biết nhà ai gả con gái mà náo nhiệt thế, của hồi môn cũng nhiều nữa.

Chở cô dạo phố xong, anh mới đưa cô về nhà.

Về đến cửa, anh lại trực tiếp bế cô vào nhà, đặt lên giường.

Đây là phòng của anh, vì kết hôn nên đã sửa sang lại.

Bốn bức tường được quét vôi trắng tinh, trông thật sáng sủa. Trong nhà kê thêm một bộ ghế sofa mới cạnh tường, còn tủ thì được thay bằng hai chiếc tủ đứng mới.

Trên giường trải ga mới, rèm cửa cũng được thay mới.

Nổi bật nhất là hai chiếc chăn bông, một đỏ một xanh, được đặt ngay ngắn trên giường.

Diệp Thư ngồi trên giường, mọi người lần lượt bê sính lễ vào, đặt lên giường.

Sau đó, mấy người phụ nữ dắt theo con cái vào xem lễ vật.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 119



Miệng không ngớt lời khen ngợi cô dâu xinh đẹp, Thạch Lỗi thật có phúc.

Tay thoăn thoắt mở từng lớp vải bọc, lấy ra từng món đồ.

Mỗi một món đồ được lấy ra, mọi người đều kinh ngạc ồ lên. Trong lòng thầm nghĩ: Không phải cô dâu là trẻ mồ côi sao? Sao lại có nhiều quần áo mới thế này? Chắc phải đến sáu bảy bộ!

Người thường may một bộ đồ mới đã khó, cô lấy đâu ra nhiều như vậy?

Nói là Thạch Lỗi mua cho thì không thể nào, chưa nói đến việc anh có muốn hay không. Cho dù có muốn, thì lấy đâu ra nhiều phiếu vải như vậy?

Cũng chưa nghe nói anh đổi chác phiếu vải với ai. Chưa kể còn có nhiều chăn ga gối đệm mới như vậy. Nhà khác có khi chỉ có một cái chăn làm của hồi môn là tốt lắm rồi, cô đây đến cả nệm cũng có. Cả đời sau này không lo không có chăn mà đắp.

Khi mọi người lật đến chiếc áo khoác len lông cừu, ai nấy đều kinh ngạc thốt lên: "Chất liệu gì đây, ở bách hóa cũng chưa từng thấy?"

"Không biết nữa, tôi cũng chưa thấy bao giờ, sờ vào thật thoải mái, mặc vào chắc chắn ấm lắm."

Mọi người vây quanh, lần lượt sờ vào chiếc áo.

Những người xem lễ vật trước giờ chưa từng thấy loại áo này.

Một người từng nhìn thấy liền lên tiếng: "Mọi người không biết sao? Cái này gọi là áo khoác len lông cừu, ở cửa hàng bách hoá của chúng ta không bán đâu. Tôi từng nhìn thấy nó khi đi cùng chị họ đến cửa hàng Hữu Nghị."

"Loại này bán cho người nước ngoài, muốn mua phải có phiếu ngoại hối, giá cũng không rẻ, chị họ tôi có hỏi giá rồi, hơn 150 đồng đấy."

Mọi người nghe xong đều xuýt xoa, đắt quá, người thường phải mất hơn nửa năm lương, không ăn không uống mới mua được một chiếc áo khoác như vậy. Chưa kể còn phải có phiếu ngoại hối.

Phiếu ngoại hối công nhân bình thường không có, muốn dùng phải bỏ giá cao ra mua.

Mọi người đều nhìn Diệp Thư với ánh mắt ngưỡng mộ, đặc biệt là những cô gái trẻ.

Lúc này, bà nội Thạch bước vào mời mọi người ra ăn tiệc, mọi người thi nhau chúc mừng bà, nói bà có phúc.

Mọi người lần lượt ra ngoài ăn tiệc, một bà lão đi phía sau lẩm bẩm: "Cưới một đứa con gái mồ côi, sợ là số mệnh cứng rắn, không sợ khắc c.h.ế.t mình sao?"

Mặc dù bà lão nói rất nhỏ, nhưng không chỉ Diệp Thư và bà nội nghe thấy, mà những người đi trước mặt bà ta cũng nghe thấy. Bà nội tức giận, lập tức lao đến chỗ bà ta, túm lấy cổ áo lôi ra ngoài.

Bên ngoài ồn ào một lúc rồi im bặt.

Âm thanh cụng ly, ăn uống, trò chuyện náo nhiệt lại vang lên.

Ở lại một lúc, Thạch Lỗi bưng một bát thức ăn bước vào, đưa cho Diệp Thư, bảo cô lót dạ trước, lát nữa còn phải ra ngoài mời rượu.

Diệp Thư cũng không đói, chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Thạch Lỗi cũng không chê, thấy Diệp Thư không ăn nữa liền cầm lấy ăn một mạch hết sạch.

Thấy anh ăn như hổ đói, Diệp Thư vội vàng rót một cốc nước cho anh.

Thạch Lỗi giải thích là anh từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, tối qua vì vui quá nên không thấy đói. Sáng nay thì bận rộn không có thời gian ăn.

Vừa ăn xong, bà nội bước vào gọi hai người đi mời rượu.

Bà nội dẫn hai người ra ngoài, đầu tiên đến bàn các thầy cô giáo trong trường.

Thạch Lỗi cầm chai rượu, Diệp Thư đi theo sau. Ông nội Thạch cũng đứng dậy.

Ông lần lượt giới thiệu từng người, giới thiệu đến ai, Thạch Lỗi lại rót rượu cho người đó, Diệp Thư theo sau chào hỏi. Cuối cùng, ông chúc mọi người ăn uống vui vẻ rồi cùng hai người đi sang bàn khác.

Bàn này toàn lãnh đạo nhà trường, từ hiệu trưởng đến chủ nhiệm đều có mặt. Biết Diệp Thư là học sinh của trường, mọi người đều gửi lời chúc phúc.

Bàn tiếp theo là lãnh đạo của đơn vị Thạch Lỗi, anh là kỹ sư cấp cao trong nhà máy, chức vụ không thấp, lần này anh cưới, các lãnh đạo nhà máy đều đến dự.

Một giám đốc, hai phó giám đốc, bốn tổ trưởng phân xưởng. Cán bộ của ủy ban nhà máy, công đoàn cũng đến.

Cụng ly từng bàn một, đến cuối cùng là bàn bạn bè của anh. Bàn này khá là náo nhiệt, sau khi cụng ly xong cũng không cho hai người đi, nhất định bắt hai người uống rượu giao bôi.
 
Back
Top