Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 80



"Bây giờ ba người con trai tranh nhau chia gia tài, ngoài căn hai ông bà đang ở, còn lại bốn căn nhà, mỗi nhà một căn, còn lại căn này ai cũng muốn, cho nhà nào cũng không được."

"Cuối cùng, ông cụ bèn quyết định bán đi chia tiền cho xong chuyện."

Diệp Thư gật đầu.

"Vậy ông ấy định bán với giá bao nhiêu?"

"Không lấy tiền, cần lương thực, mà phải là gạo ngon."

"Nếu cần tiền thì đã chẳng đợi đến bây giờ, vừa mới tung tin ra đã có mấy nhà đến hỏi rồi, dù sao thì bây giờ ai cũng thiếu nhà ở."

"Hơn nữa căn nhà lại thực sự tốt, chỉ là điều kiện này không ai đáp ứng được, bây giờ mọi người đều thiếu lương thực, cho dù có muốn cũng chẳng có khả năng gánh vác nổi."

"Tuy nhiên, đối với cô mà nói có lẽ là chuyện tốt, bởi vì nếu không phải ông cụ nhất quyết đòi lương thực, thì cũng chẳng đợi được đến bây giờ, đúng không?"

Diệp Thư không hỏi cần bao nhiêu lương thực, chỉ đề nghị muốn xem nhà trước.

Thạch Lỗi lấy ra một chùm chìa khóa: "Đi thôi, ông cụ đã đoán được là cô muốn xem nhà, nên đưa hết chìa khóa cho tôi rồi."

Vạn Gia Đống đã đi làm lại rồi, Trần Tuệ phải ở nhà trông con, nên chỉ có hai người Diệp Thư đi.

Thạch Lỗi nói căn nhà cách đây không xa, chỉ cách hai con phố, không cần phải đi xe buýt, đi bộ là được.

Thạch Lỗi đẩy xe đạp đi song song với Diệp Thư.

Thạch Lỗi đến bằng xe đạp, còn lý do tại sao có xe đạp mà vẫn đi bộ, là vì thời đại này vẫn còn rất bảo thủ, một nam một nữ trừ khi là quan hệ bạn trai bạn gái, nếu không thì con gái sẽ không ngồi yên sau xe đạp của con trai.

Quả nhiên là rất gần, chỉ đi bộ khoảng mười lăm phút là đến nơi.

Căn nhà nằm ở vị trí đầu phố, bên ngoài là đường cái, về sau có thể buôn bán được, phá tường xây thêm mấy gian nhà nữa, là thành nhà mặt tiền.

Thạch Lỗi lấy chìa khóa, mở cổng lớn, bước vào trong là hai gian nhà ngoài, đi vào trong đều được lát gạch xanh, nhà chính bốn gian, ban đầu chắc là ba gian, gian phía đông rõ ràng là được xây thêm sau này.

Bên trái và bên phải có hai gian, trong sân chỉ riêng sân trước cũng đã hơn 200 mét vuông.

Thạch Lỗi lại lấy chìa khóa ra mở cửa nhà chính, bước vào trong là phòng khách, bài trí bộ bàn ghế, bàn trà mang đậm dấu ấn thời đại.

Diệp Thư vén rèm lên nhìn vào phòng ngủ phía đông và phía tây, phòng phía đông là giường đất lớn, ít nhất có thể ngủ được 5, 6 người, dưới đất là hai cái rương lớn. Phòng phía tây có một chiếc giường đơn, nhưng không có đồ đạc gì.

Diệp Thư lại đi ra ngoài xem gian nhà mới xây thêm, hóa ra là xây thêm một gian bếp, bên trong có bếp lò lớn, bếp lò sưởi, có đủ cả, chắc là thông trực tiếp với giường đất, như vậy đốt lò sưởi thì có thể sưởi ấm giường.

Đi vòng qua căn nhà, đến sân sau, sân sau cũng không nhỏ, có hơn 100 mét vuông, ngoài một nhà kho chứa củi thì còn lại là đất trống, sau này có thể trồng rau ăn.

Điều khiến Diệp Thư hài lòng nhất là tường rào đủ cao, nhìn bằng mắt thường phải đến hơn hai mét, dưới ánh nắng trên tường có tia sáng lóe lên, chắc chắn là có gắn mảnh sành sứ.

Diệp Thư càng xem càng hài lòng, trong lòng quyết định, chỉ cần giá cả không quá đáng, sẽ mua căn nhà này.

Lúc này, Diệp Thư mới hỏi người bán muốn bao nhiêu lương thực.

Thạch Lỗi nói ra giá của ông cụ: "Gạo 200 cân, bột mì 200 cân, gạo tẻ 100 cân."

"Gạo và bột mì có thể đổi cho nhau, tức là 300 cân gạo, 100 cân bột mì cũng được, ngược lại cũng vậy."

Diệp Thư nhẩm tính, tương đương với việc bỏ ra hơn 1000 đồng để mua một căn nhà nhỏ có sân vườn, quá rẻ.

Đương nhiên đây là đối với Diệp Thư mà nói, bây giờ trên chợ đen có bao nhiêu tiền cũng không mua được lương thực, ngay cả bột ngô bán 5 hào một cân cũng có người mua, chỉ có điều Diệp Thư vẫn luôn không tăng giá mà thôi.

Diệp Thư cũng không mặc cả, lập tức đồng ý, lại xác nhận một lần nữa việc sang tên không có vấn đề gì, liền hẹn thời gian đi làm thủ tục sang tên.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 81



Diệp Thư chia lương thực chở hai lần đến nhà Vạn Gia Đống, đã nói trước là sẽ chở đến nhà Vạn Gia Đống, đợi sau khi sang tên xong thì để con trai ông cụ đến nhà Vạn Gia Đống chở đi.

Đến ngày hẹn, Diệp Thư đến sớm đứng đợi ở cổng Cục quản lý nhà đất.

Đúng giờ, Diệp Thư thấy Thạch Lỗi dẫn một ông cụ khoảng 60 tuổi đến.

Thạch Lỗi giới thiệu hai người với nhau: "Ông Lý, đây là Diệp Thư."

Ông cụ gật đầu với Diệp Thư.

Diệp Thư vội vàng chào: "Ông ạ!"

Lúc này ông cụ mới có vẻ mặt tươi cười, Diệp Thư đi theo hai người vào trong, thủ tục đầy đủ nên việc sang tên diễn ra rất nhanh, bây giờ vẫn chưa có sổ đỏ, chỉ là đổi một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, viết tên của Diệp Thư lên.

Diệp Thư cầm tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất viết tên mình, vui mừng đến mức muốn xoay vòng vòng, ông cụ trước khi đi còn nói: "Nể tình cháu gọi ta một tiếng ông, đồ đạc trong nhà ta cho cháu hết."

Diệp Thư vội vàng cảm ơn, và nói với ông cụ là lương thực đã được chuyển đến nhà Vạn Gia Đống rồi, đảm bảo đủ cân đủ lượng.

Nhìn ông cụ và Thạch Lỗi rời đi, Diệp Thư cũng chuẩn bị đến căn nhà mới của mình xem sao, lúc nãy ông cụ đã đưa chìa khóa cho cô rồi.

Tới nơi, Diệp Thư đi một vòng quanh căn nhà, phía sau nhà là một con hẻm nhỏ, đối diện cũng có người ở, nhưng nhìn sơ qua là kiểu mấy hộ gia đình chung sống trong một cái sân to.

Diệp Thư lại đi vòng ra cửa chính, mở cửa bước vào rồi đóng lại, sau đó mới mở cửa trong ra.

Đi một vòng quanh nhà, trong lòng cô vui lắm, mình cũng coi như có nhà ở thành phố rồi, sau này mua thêm vài căn nữa, để đó chờ tăng giá.

Hai đời Diệp Thư cũng chẳng có mong muốn gì lớn lao, chỉ mong có một ngôi nhà của riêng mình, tìm một người bạn đời phù hợp, sinh hai đứa con, sống một cuộc sống an yên, bình dị.

Chiều nay không có lớp, Diệp Thư quyết định dọn dẹp nhà cửa một chút, có thời gian còn có thể đến đây nấu nướng, bây giờ ở ký túc xá, muốn ăn gì ngon một chút cũng bất tiện.

Cô nhóm bếp lò trước, rồi nhóm lò sưởi, may mà trong siêu thị có rất nhiều củi, đều là do cô tự tay lên núi chặt lúc ở quê nhà, nhà kho không chứa hết nên cất tạm trong siêu thị.

Đổ đầy nước vào nồi lớn, cọ rửa sạch sẽ rồi lại đổ nước mới vào.

Bây giờ trời đã bắt đầu se lạnh rồi, Diệp Thư mặc thêm áo len quần len, không dùng nước nóng là cóng tay mất.

Tranh thủ lúc chờ nước sôi, Diệp Thư lấy chổi từ trong siêu thị ra, quét dọn hết một lượt tường.

Sau đó lại lau dọn sạch sẽ mặt giường đất, thấy chỗ nào không bốc khói nữa thì trải một lớp báo lên, rồi lại lấy từ trong siêu thị ra hai tấm thảm trải lên trên.

Lại lấy từ trong cửa hàng đồ bảo hộ lao động ra hai chiếc chăn bông trải lên trên thảm.

Không có ga trải giường phù hợp, Diệp Thư tìm một cái vỏ chăn đôi, xé ra làm ga trải giường, phần thừa thì gập lại là được.

Dọn dẹp giường đất xong, Diệp Thư mở tủ gỗ dưới đất ra, bên trong trống không, chẳng có gì cả.

Diệp Thư lấy thau múc nước nóng lau chùi tủ gỗ từ trong ra ngoài, sau đó cất vào siêu thị, ra đến sân rồi mới lấy ra phơi nắng cho khô.

Quay lại trong nhà, cô hắt nước lau nhà, quét qua một lượt rồi lại lấy giẻ lau kỹ vài lần. Đợi đến khi tủ gỗ khô hẳn thì mang vào đặt lại chỗ cũ, bên trong cũng lót một lớp báo.

Căn phòng coi như được dọn dẹp xong xuôi. Những phòng còn lại Diệp Thư dự định sau này sẽ dọn, hôm nay dọn xong phòng này là được rồi.

Dùng số nước nóng còn lại, Diệp Thư lau người, gội đầu, dọn dẹp bản thân xong xuôi mới lên giường đất nghỉ ngơi.

Nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, Diệp Thư thầm nghĩ cái sân rộng lớn này sau này là của mình rồi, trong lòng vui như mở cờ.

Vừa nghĩ vừa thấy hơi đói bụng, bèn lấy từ trong siêu thị ra một cái bàn nhỏ kiểu có thể đặt trên giường, rồi lấy thêm một đĩa sủi cảo đã luộc sẵn, vừa ăn vừa hưởng thụ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 82



Vừa ăn vừa nghĩ, ngày mai rảnh rỗi dọn dẹp gian bếp phía đông.

Như vậy khi nào rảnh rỗi là cô có thể đến đây nấu ăn ngon, thực ra Diệp Thư rất thích nấu nướng, hơn nữa tay nghề cũng không tệ.

Chỉ là trước đây ở nhà toàn ăn cơm ở nhà ăn tập thể, không có cơ hội tự tay làm, hơn nữa chỉ có một mình, lại mới xuyên không đến, đang bận thích nghi với môi trường, lại còn là thời kỳ đói kém, ở nông thôn nhà nào hôm nay mổ gà thì cả làng đều biết, nên cũng không dám làm món có mùi nồng.

Bây giờ thì tốt rồi, một cái sân rộng như vậy, tường rào lại cao, đóng cửa lại thì ai mà biết bên trong đang làm gì.

Diệp Thư ăn sủi cảo ngon lành, nhìn đồng hồ đã hơn 5 giờ chiều rồi, phải về trường thôi.

Diệp Thư thu dọn xong, lấy từ trong siêu thị ra ổ khóa mới, khóa cửa chính và cửa bếp lại, rồi ra khỏi sân khóa cổng lại.

Cô quay người đi về phía trạm xe buýt, đang đi thì gặp Thạch Lỗi đi xe đạp ngược chiều tới.

Diệp Thư vội vàng đứng lại chào hỏi.

Không biết xưng hô thế nào, gọi thẳng tên Thạch Lỗi thì không ổn, Diệp Thư nghĩ ngợi một lúc, quyết định gọi là anh Thạch, nhìn anh ta có vẻ lớn hơn mình nhiều tuổi.

"Anh Thạch, trùng hợp thế? Anh đang..."

Anh Thạch từ xa đã nhìn thấy Diệp Thư, đến gần chống chân xuống đất, cười lộ hàm răng trắng bóng.

"Em gái Diệp Thư, em định qua nhà mới à? Anh vừa tan làm, đang trên đường về nhà đây, à mà nhà anh ở ngay cạnh nhà em đấy."

Diệp Thư không ngờ căn nhà mình mua lại ở cạnh nhà anh Thạch. Nhưng cô cũng không phản đối việc làm hàng xóm với anh Thạch.

Nhìn anh Thạch là biết, gia đình anh ta chắc cũng dễ gần, gặp được hàng xóm tốt còn hơn bất cứ thứ gì, dù sao Diệp Thư cũng dự định sẽ sống ở đây cả đời.

Biết sau này là hàng xóm, Diệp Thư cũng nhiệt tình nói: "Không ngờ chúng ta lại là hàng xóm của nhau, sau này mong anh Thạch giúp đỡ nhiều hơn.”

Nghĩ đến nếu không có anh Thạch, có lẽ cô cũng không mua được căn nhà vừa ý như vậy, cô nói thêm: "Cảm ơn anh Thạch đã giúp đỡ, em mới mua được căn nhà ưng ý như vậy, hôm nào đó để em mời anh một bữa."

Nghe vậy, anh Thạch cười toe toét: "Được thôi, anh không khách sáo với em đâu, chờ bữa cơm của em đấy."

Diệp Thư cũng cười, hẹn chủ nhật tuần sau, không chỉ anh Thạch mà cả anh Vạn và chị dâu cũng phải mời, Diệp Thư dự định ngày mai sẽ đến nhà anh Vạn để báo cho họ một tiếng.

Diệp Thư tạm biệt anh Thạch rồi về ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đã ở đó. Thấy Diệp Thư trở về, Vương Giai Nghi hỏi: "Cậu đi đâu vậy Diệp Thư? Cả ngày hôm nay không thấy cậu đâu cả."

Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, thấy mọi người đều đang chờ câu trả lời của mình, đành bất đắc dĩ nói: "Tôi đến nhà một người bạn."

Với suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Diệp Thư không nói với mọi người là mình đã đi mua nhà. Cô chỉ nói là đến nhà bạn.

Thế mà Hứa Viên Viên còn nói đểu: "Bạn cậu hào phóng thật đấy, chắc nhà có điều kiện lắm nhỉ, còn mời cơm cậu nữa chứ?"

Diệp Thư liếc nhìn cô ta một cái: "Tất nhiên là tôi có đưa phiếu lương thực rồi."

Thời buổi này là thế, chẳng ai đi ăn cơm nhà người khác mà không mang theo gì, cho dù không phải lúc đói kém, thì trong thời kỳ kinh tế kế hoạch, đến nhà người khác ăn cơm đều phải mang theo lương thực của mình.

Nếu không, bạn ăn một bữa, người ta sẽ phải nhịn đói. Chẳng ai chấp nhận việc đó cả.

Nói xong, Diệp Thư không để ý đến cô ta nữa, lấy chìa khóa mở tủ, đi ra phòng nước rửa mặt. Từ sau chuyện của Vương Chiêu Đệ, mọi người đều mua ổ khóa, khóa đồ đạc của mình trong tủ.

Mấy ngày sau, những lúc không có lên lớp, Diệp Thư đều đến dọn dẹp nhà cửa, đồng thời lấy ra những xoong nồi, bát đĩa còn dùng được từ trong siêu thị. Ấm chén, cốc uống nước đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Mấy hôm nay anh Thạch cũng đến giúp đỡ. Ngày đầu tiên anh Thạch đến gõ cửa, Diệp Thư còn hơi ngỡ ngàng. Không biết anh Thạch làm sao biết hôm nay cô ở đây.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 83



Anh Thạch giải thích, nhìn thấy ổ khóa trên cửa lớn đã không còn, cửa được chốt từ bên trong, biết là Diệp Thư đã đến.

Nên mới gõ cửa hỏi xem có việc gì cần giúp không.

Ban đầu Diệp Thư tất nhiên là từ chối, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của anh Thạch, qua lại vài lần, hai người cũng trở nên quen thuộc hơn.

Nhờ sự giúp đỡ của anh Thạch, nhà kho chứa củi phía sau nhà Diệp Thư đã chất đầy củi, là do anh Thạch dẫn cô ra ngoài thành mua.

Trong nhà để hơn chục bao than, cũng là do anh Thạch đổi phiếu than giúp cô mới mua được.

Quan trọng nhất là giúp tìm người dọn dẹp lại nhà vệ sinh, kiểm tra lại mái nhà, thay không ít ngói, nhà kho cũng được sửa sang lại, đảm bảo mưa to đến mấy cũng không bị dột.

Tất nhiên, Diệp Thư cũng không để mọi người làm không công, mỗi lần đến đều giữ người lại ăn cơm.

Ngày mai là chủ nhật, hôm nay Diệp Thư chỉ học buổi sáng, buổi chiều cô đã đến đây rồi. Tối nay sẽ ngủ lại đây, lúc đến đã nói với bạn cùng phòng là hôm nay không về.

Diệp Thư vào bếp lấy ra 20 cân gạo và 20 cân bột mì, trong bếp có một dãy 5 chiếc chum nhỏ dựa vào tường, chắc là để đựng lương thực, để trong chum có thể tránh chuột cắn.

Diệp Thư đã rửa sạch từ trước, cho gạo và bột mì vào, đậy nắp lại, sau đó lấy ra một túi kê, một túi bột ngô, phân loại cho vào chum.

Lại lấy ra một thùng dầu lạc 10 cân, đổ vào lọ đựng dầu.

Cô lại xách từ siêu thị ra 10 cân mỡ lợn. Cô phát hiện ra chỗ này là vào tháng trước, thì ra phía sau tủ đông lạnh còn có một cánh cửa nhỏ.

Bên trong là một kho lạnh nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nào tìm thấy. Hôm đó cô đang tìm đồ thì vô tình nhìn thấy.

Lúc đầu cô cũng thấy lạ, chỉ tính riêng chỗ bày bán trên quầy với trong tủ đông lạnh thì cùng lắm là 1000 cân, gặp hôm siêu thị giảm giá thì không đủ bán.

Cô nhìn sơ qua kho lạnh thì ước chừng phải có hơn trăm con lợn, đều đã được làm thịt, chia thành từng miếng rồi cấp đông. Chắc là tranh thủ lúc thịt lợn rẻ nên nhập hàng về.

Chỉ riêng chân giò đã có hơn 200 thùng, đầu lợn cũng phải hơn 100 cái, lòng với dạ dày lợn thì được làm sạch sẽ cho vào túi ni lông để trong góc.

Riêng mỡ lợn đã có hơn 2000 cân, đều được đóng vào thùng carton rồi chất thành đống gần cửa ra vào, chắc là chưa kịp chuyển đi, thế là cô được lời.

Còn có gà làm sẵn được cho vào mấy chục túi ni lông, cô cũng không đếm xem một túi có bao nhiêu con. Ngoài ra còn có 100 thùng đùi gà, 120 thùng ức gà đã được chia nhỏ, còn chân gà, cánh gà, cổ gà thì được cho vào mấy thùng, cô cũng không đếm kỹ.

Diệp Thư cắt mỡ lợn thành từng miếng vuông như quân cờ, bắc nồi lên bếp rồi bắt đầu rán mỡ.

Vừa rán mỡ, cô vừa lấy đồ ăn chuẩn bị cho ngày mai ra. Món nào làm trước được thì chiều nay cô làm luôn, ngày mai ăn chỉ cần hấp lại là được.

Ngày mai cô định làm 6 món, cô lấy một miếng thịt ba chỉ ra làm món thịt kho, hấp một con cá, làm một đĩa thịt luộc, rang lạc, xào thịt mộc nhĩ, rồi xào thêm một đĩa rau xanh.

Ban đầu cô định làm thêm món tôm xào cay, nhưng nghĩ lại thôi, lấy nhiều quá cũng không hay, để hôm nào có dịp làm sau.

Nhưng mai có khách nên không ăn được, tối nay cô quyết định sẽ tự làm món tôm xào cay để ăn.

Tôm cũng là do cô tìm thấy ở phía sau quầy bán hải sản sau khi phát hiện ra kho lạnh.

Cũng là một cánh cửa nhỏ ở trong góc, đi vào trong thì không gian rất nhỏ, chắc là chung một kho lạnh với chỗ thịt lợn, được ngăn ra bằng tấm inox.

Bên trong không có nhiều đồ, tôm sú, tôm hùm đất mỗi loại có mấy chục thùng, cá hố thì có 200-300 thùng, còn lại là cá chim, cá vàng, các loại cá biển khác, có loại thì vài thùng, có loại thì mười mấy thùng.

Mỡ lợn tan rất nhanh, nghe thấy tiếng lép bép là bắt đầu tan rồi, cô lấy lọ đựng mỡ ra rồi bắt đầu hớt mỡ vào lọ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 84



Đang hớt mỡ thì nghe tiếng gõ cửa, cô không cần nghĩ cũng biết là anh Thạch Lỗi.Cô mở cửa cho anh Thạch Lỗi vào rồi đóng cửa lại.

Anh Thạch Lỗi đi thẳng vào bếp.

"Em làm món gì ngon thế, anh ngửi thấy từ ngoài cửa rồi." Anh Thạch Lỗi không khách sáo hỏi.

Diệp Thư không để ý đến anh mà tiếp tục hớt mỡ. Anh Thạch Lỗi ngồi xuống phụ nhóm lửa.

Anh Thạch Lỗi lại lẩm bẩm: "Em mua mỡ lợn ở đâu thế, giờ mà còn lợn béo thế này, hiếm thật đấy."

"Còn nữa không, mua cho anh một ít?"

...

Diệp Thư múc một bát tóp mỡ đưa cho anh Thạch Lỗi.

"Tối nay ở đây ăn cơm luôn nhé, em làm bánh rán tóp mỡ." Cô hỏi.

"Được, em làm nhiều thêm hai cái cho anh mang về biếu ông bà được không?" Anh Thạch Lỗi không khách sáo hỏi.

Mấy hôm nay cô cũng quen rồi, mỗi lần giúp cô xong, cô giữ anh Thạch Lỗi ở lại ăn cơm là anh lại chủ động xin phần cho ông bà.

Đương nhiên là cô cũng không để anh Thạch Lỗi thiệt, tuy chưa gặp mặt nhưng hai bác cũng nhờ anh mang đồ tốt đến cho cô, một chiếc mặt dây chuyền bình an bằng ngọc bích, rất đẹp. Cho dù cô không rành về khoản này nhưng cũng biết là đồ tốt.

Thật ra cô cũng hiểu ý của anh Thạch Lỗi, đều là người trưởng thành rồi, nhất là cô, ở hiện đại cũng đã gần 30 tuổi rồi, không phải con gái ngây thơ gì nữa.

Không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác, từ lần đầu tiên anh Thạch Lỗi đến giúp cô, cô đã biết rồi.

Chỉ là cô thấy anh cũng hợp mắt, muốn tìm hiểu thêm, chứ không thì đã chẳng cho anh đến nhà giúp suốt thế này.

Anh Thạch Lỗi chắc cũng hiểu ý cô, mấy hôm nay lần lượt kể về hoàn cảnh gia đình.

Năm nay anh 25 tuổi, tốt nghiệp đại học, là kỹ sư trẻ nhất nhà máy thép thành phố, là đồng nghiệp và cũng là anh em của anh Vạn.

Ông bà nội là giáo sư đại học, ông dạy toán ở Đại học Bắc Thành, còn bà dạy vẽ tranh thủy mặc ở Học viện Mỹ thuật, đều là trí thức từng du học.

Chỉ có điều, hoàn cảnh bố mẹ anh hơi phức tạp.

Bố mẹ anh ly hôn khi anh chưa đầy 1 tuổi, vì bố anh đi lính yêu người khác, bất chấp mẹ anh đang mang thai, nhất quyết ly hôn để danh chính ngôn thuận đến với người kia.

Mẹ anh cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, sinh con vừa đầy tháng là về nhà mẹ đẻ, hai tháng sau thì ly hôn, cùng gia đình ra nước ngoài.

Cũng không thể nói là bà không thương con, bà ly hôn để lại hết của hồi môn cho con, nhờ ông bà nội trông nom đến năm 18 tuổi. Vừa tròn 18 tuổi là ông bà đưa hết cho anh.

Có thể nói, trừ tháng đầu đời, anh chưa từng gặp mẹ.

Dù được ông bà nội yêu thương hết mực, nhưng khi nhắc đến chuyện này, anh vẫn thấy có chút tiếc nuối.

Còn bố anh, anh chỉ gặp hai lần hồi nhỏ.

Chuyện năm đó ầm ĩ lắm, bố mẹ anh vốn là thanh mai trúc mã.

Ông bà nội với ông bà ngoại là bạn thân thiết thời du học, trước giải phóng cùng nhau về nước, con cái lớn lên tự nhiên mà đến với nhau.

Bố anh sau khi về nước thì đi bộ đội, vì biên giới những năm đó không yên ổn, mẹ anh sức khỏe lại yếu nên ở lại thành phố với ông bà.

Hai năm trôi qua, mẹ anh có thai, ai cũng vui mừng.

Gần đến ngày sinh thì nhận được thư đòi ly hôn của chồng.

Mẹ anh động thai khí, sinh anh khó khăn lắm, đầy tháng là về nhà ngoại.

Không phải bà không muốn mang theo con, mà lúc đó ông nội bị con trai chọc giận lên cơn đau tim phải vào viện, không ai dám kích động ông.

Sau này ông ra viện, tuyên bố từ nay chỉ có cháu trai, không có con trai, còn đăng báo từ mặt.

Mẹ anh ra đi chỉ để lại anh, cùng toàn bộ của hồi môn cho con.

Sau này, bố anh có quay lại hai lần, một lần là lúc anh 4-5 tuổi, dẫn theo vợ mới và con riêng.

Một lần là lúc anh hơn 10 tuổi, ông ấy đến một mình, nhưng ông bà nội không cho vào nhà, cũng chẳng thèm gặp.

Anh tò mò nên nhìn trộm qua khe cửa, bố anh có lẽ nhận ra nên cũng nhìn về phía khe cửa, ánh mắt ngấn lệ. Ông ấy còn định nói gì đó, nhưng anh chưa kịp nghe đã chạy mất.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 85



Anh kể hết mọi chuyện trong nhà cho cô nghe rồi.

Ban đầu biết ông bà nội anh từng du học, ông bà ngoại và mẹ anh đều ở nước ngoài, cô cũng hơi lưỡng lự.

Người khác không biết, nhưng cô biết rõ, hơn chục năm nữa, những người có quan hệ nước ngoài sẽ phải trải qua những ngày tháng không dễ dàng gì.

Nhưng bỏ cuộc thì cô lại thấy tiếc, tiếp xúc mấy hôm nay, cô cũng có chút động lòng, nói là yêu thì chưa đến mức đó, chỉ là thấy hợp nhau.

Đây là lần đầu tiên cô rung động trước một người trong cả hai kiếp, cô không cam tâm từ bỏ.

Cuối cùng cô nghĩ, cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cùng lắm thì về quê trồng rau nuôi cá, dù sao cũng có siêu thị trong tay, không đến nỗi c.h.ế.t đói.

Cô vớt tóp mỡ ra, cho vào một cái bát nhỏ.

Bột mì đã nhào sẵn từ lúc rán mỡ rồi, biết anh tan làm sẽ ghé qua nên cô nhào nhiều bột lắm.

Thái nhỏ tóp mỡ, cán bột thành miếng lớn, rắc muối, phết mỡ đều lên, rải tóp mỡ, cuộn lại, cắt thành từng miếng vừa ăn, cán mỏng là xong.

Cô lấy cuốn sách cũ lót nồi, rán được năm cái bánh rán tóp mỡ, cũng chẳng thèm xào nấu gì thêm, cứ thế lấy canh trứng ra ăn.

Thạch Lỗi nhai một miếng bánh, húp một ngụm canh, ăn ngon đến nỗi chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế ăn hết veo hai cái bánh, húp cạn một bát canh mới chịu đặt đũa xuống.

Diệp Thư cũng ăn một cái bánh, húp một bát canh.

Thấy cô ăn xong, anh liền đứng dậy dọn bát, bê vào bếp rửa.

Đây cũng là điểm mà cô thích nhất ở anh, biết tự giác làm việc nhà, không gia trưởng.

Cô cũng không giành với anh, để anh rửa bát.

Cô lấy hai tờ giấy dầu ra, gói bánh rán tóp mỡ trong nồi lại.

Đợi anh rửa bát xong, cô từ chối lời đề nghị ở lại chơi thêm một lát của anh, giục anh tranh thủ lúc còn nóng mang về cho ông bà.

Anh đành bất đắc dĩ cầm túi bánh rán, ba bước ngoái lại một lần rời đi.

Đợi anh đi khuất, cô cài then cửa lại rồi quay vào bếp, chuẩn bị làm món thịt kho tàu.

Cô lấy miếng thịt ba chỉ đã chuẩn bị sẵn ra, thái miếng vuông khoảng hai phân, bắc nồi nước lên bếp, thả thịt vào luộc từ nước lạnh, đợi nước sôi thì hớt bọt. Luộc khoảng hai phút thì vớt thịt ra.

Rửa sạch nồi, bắc lên bếp hong khô rồi cho dầu vào, thả đường phèn vào đảo đều, đến khi đường tan chảy chuyển sang màu cánh gián thì cho thịt vào xào, đợi đến khi mỡ từ thịt chảy ra thì đổ nước sôi vào.

Sau đó, cho lần lượt hoa tiêu, tai vị, quế và lá thơm vào, cuối cùng nêm một chút muối, vặn lửa lớn cho sôi bùng lên rồi hạ nhỏ lửa om, đến khi nước thịt sánh lại là được.

Diệp Thư múc thịt kho tàu ra bát, cả một bát tô đầy ắp.

Lần này cô làm nhiều, nguyên liệu hết 10 cân thịt ba chỉ, làm một lần ăn dần, cất vào trong siêu thị, khi nào thèm thì lấy ra ăn.

Cô để riêng phần thịt kho tàu ăn ngày mai ra, phần còn lại cất vào siêu thị.

Dọn dẹp nhà bếp xong, cô lấy một cái chậu úp lên bát thịt, đề phòng chuột bọ.

Xong xuôi đâu vào đấy, cô mới đóng cửa bếp, quay về phòng ngủ.

Cô lấy nước trong phích rửa mặt, xong xuôi thì leo lên giường đi ngủ. Nằm trên giường, cô thoải mái rên lên một tiếng, thật dễ chịu, buổi chiều nhóm bếp suốt, lúc này giường rất ấm áp.

Cô trở mình, thật chẳng muốn quay về trường ngủ giường tầng nữa, trời ngày càng lạnh, nằm trên giường tầng lạnh ngắt, sao bằng được cái giường vừa rộng vừa ấm áp này.

Đêm xuống, cô ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc, mở mắt ra đã bảy giờ rồi, vội vàng bật dậy.

Vệ sinh cá nhân xong, cô liền ra bếp nhóm lửa, nhỡ đâu chị Vạn và mấy đứa nhỏ sang chơi, nhà cửa lạnh lẽo quá, trẻ con dễ bị cảm lạnh.

Ăn sáng qua loa xong, cô ra bếp rã đông cá, hôm nay định làm món cá diêu hồng hấp.

Bây giờ nấu cơm còn sớm, cô cũng không có việc gì làm, bèn quay vào phòng lấy hạt hướng dương, kẹo bánh ra, lại lấy thêm mấy quả táo, mười mấy quả quýt, bày ra đĩa, đặt lên tủ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 86



Cô đang buồn chán thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì thấy Thạch Lỗi đứng đó, trên tay xách một cái túi.

Cô mời anh vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

Thạch Lỗi vào nhà, ngồi xuống mép giường, đợi cô vào, liền mở túi vải trên tay ra, bên trong là một miếng vải.

Anh đưa miếng vải cho cô.

Diệp Thư chỉ vào mình: "Cho em ạ?"

Anh gật đầu: "Bà nội bảo em lấy miếng vải này may áo khoác mặc cho ấm."

Cầm lấy mảnh vải, chỉ cần sờ nhẹ là biết ngay, đây chắc chắn là đồ tốt, người thường không thể mua được. Ít nhất là đến giờ, cô chưa từng thấy ai bán loại vải cashmere này.

Anh giải thích: "Đây là quà học trò của ông nội gửi từ nước ngoài về, còn một miếng bà nội định may cho ông ấy một cái áo khoác."

Diệp Thư mân mê tấm vải, trong lòng lại nghĩ: Có vải cashmere thì tốt quá, áo khoác dạ trong siêu thị có thể lấy ra mặc rồi.

Bởi vì từ khi cô đến thời đại này, ở nông thôn thì khỏi phải nói, ngay cả ở Bắc Thành, cô cũng chưa từng thấy ai mặc áo khoác dạ, trong cửa hàng bách hóa cũng không có bán vải.

"Cái này quý quá, em không nhận đâu." Diệp Thư đưa tấm vải trả lại.

Thạch Lỗi không nhận vải, bật cười thành tiếng: "Bà nội nói chắc chắn em sẽ không nhận, nhưng bà dặn anh nói với em, nếu em không nhận thì mấy thứ trước đây em cho bà, bà có nên trả tiền lại cho em không. Dù sao bây giờ lương thực còn quý hơn vải vóc."

"Bà nội còn nói nếu em không nhận thì sau này bà sẽ không nhận đồ của em nữa."

Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy tấm vải.

Thạch Lỗi lại đưa cho cô một phong bao lì xì: "Cái này anh tặng em, chúc mừng em mua nhà mới."

Diệp Thư không muốn nhận, nhưng Thạch Lỗi cứ thế nhét vào tay cô: "Em không nhận, anh ngại ăn cơm ở đây lắm."

Diệp Thư cạn lời.

Thạch Lỗi lại hỏi cô, lúc nào may áo khoác có muốn đi cùng anh không, anh biết một tiệm may rất giỏi.

Diệp Thư đồng ý, đã nhận vải rồi, may thành áo khoác cũng tốt, dù sao cô cũng thiếu áo mặc.

Vạn Gia Đống và vợ đến nơi đã hơn mười giờ, dù sao con cái còn nhỏ, đi sớm sợ con bị lạnh.

Lúc Vạn Gia Đống đến, Diệp Thư đang ở trong bếp xới cơm, Thạch Lỗi ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhóm lửa cho cô.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thạch Lỗi ra mở cửa.

Thấy người mở cửa là Thạch Lỗi, Vạn Gia Đống sững người một lúc, sau đó mới hiểu ra.

"Được đấy, định gần nước lấy trăng trước đây mà, đã hành động rồi cơ à." Vạn Gia Đống huých vai Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi chẳng ngại ngùng chút nào, vừa dẫn hai vợ chồng họ vào nhà, vừa trơ trẽn nói: "Thế nào? Tôi với Diệp Thư có xứng đôi không?"

Vạn Gia Đống bĩu môi: "Xứng cái gì mà xứng, cậu hơn người ta nhiều tuổi thế, đúng là trâu già gặm cỏ non."

"Nói năng cái gì đấy, tôi mới 25 tuổi, là độ tuổi sung sức nhất đấy nhé."

Hai người vừa đi vừa đấu khẩu, nhìn là biết quan hệ rất tốt mới có thể đùa giỡn như vậy.

Lúc này Diệp Thư đã ướp gia vị cho cá, cho thịt hầm từ hôm qua và cơm vào nồi. Đậy nắp nồi, để củi dưới bếp tự cháy, cô đi ra ngoài.

"Anh Vạn, chị dâu, hai người đến rồi, mời vào nhà!" Diệp Thư nhiệt tình mời hai người vào nhà.

Mọi người vào nhà, Diệp Thư bưng kẹo, bánh, trái cây đã chuẩn bị trước lên bàn.

Trần Tuệ kinh ngạc: "Giờ này mà còn có trái cây sao? Mấy năm nay chị mới được thấy đấy."

Diệp Thư lấy một quả quýt bóc vỏ đưa cho Trần Tuệ.

"Nhà em cũng không có nhiều, đây là do người ta tặng đấy."

Trần Tuệ nhận lấy quả quýt rồi đưa món đồ đang xách trên tay cho Diệp Thư.

Diệp Thư nhận lấy nói: "Hôm nay em mời hai anh chị đến ăn cơm để cảm ơn hai người đã giúp em mua được nhà, sao anh chị lại mang đồ đến thế này?"

Trần Tuệ cười nói: "Chỉ là một ít lương thực nhà chị trồng, với lại cái phích nước nóng này nữa, em mua nhà mới coi như là quà mừng tân gia của anh chị."

"Người khác không biết chứ hai người còn không biết sao, em không thiếu lương thực đâu, lát nữa hai người mang về đi."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 87



"Phích nước nóng thì em nhận, cảm ơn anh chị nhiều."

Thấy thời gian cũng muộn rồi, Diệp Thư đứng dậy: "Mọi người ngồi chơi, ăn chút trái cây đi ạ, em đi xào rau."

Trần Tuệ cũng đứng dậy: "Để chị giúp em."

"Không cần đâu chị, chị cứ ngồi chơi với các cháu đi, em chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa là ăn được ngay."

Thấy vậy, Thạch Lỗi đứng dậy nói: "Chị dâu cứ nghỉ ngơi đi, để em làm cho."

Thấy thế, Trần Tuệ cười ẩn ý.

"Thế cũng được, cậu đi đi, tôi ngồi chờ cơm thôi."

Thạch Lỗi đi theo Diệp Thư vào bếp, rau đã được rửa sạch, thái sẵn, chỉ việc cho vào chảo xào là được.

Vào bếp, bắc chảo lên bếp, cho dầu ăn vào, đầu tiên là rang lạc.

Dầu nóng khoảng 40 độ thì cho lạc vào, đảo đều, rang đến khi lạc hơi chuyển màu thì dùng muôi thủng vớt ra. Cho vào đĩa, rắc muối lên khi còn nóng, thế là đã có một đĩa lạc rang giòn tan.

Tiếp theo là làm món thịt luộc, đổ dầu ăn sau khi rang lạc ra, dùng luôn chảo đó, phi thơm tỏi, cho cải thảo vào, xào đến khi cải thảo chín tái, đổ ra bát to.

Diệp Thư lại cho hành gừng vào phi thơm, cho phần tương đậu đã chuẩn bị từ trước vào xào cho dậy mùi, đổ nước sôi vào, nước sôi thì cho phần thịt đã thái vào.

Đợi thịt chín, cô đổ cả nước lẫn cái vào bát tô, rắc thêm hoa tiêu, ớt, cho dầu vào chảo đun nóng rồi rưới lên trên.

Mùi thơm vừa dậy lên, mắt Thạch Lỗi sáng rực, nuốt nước miếng, thầm nghĩ, sau này mình thật có phúc. Trong lòng không khỏi đắc ý.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi bưng hết thức ăn ra bàn ngoài, còn mình thì bắt đầu xào món cuối cùng.

Thạch Lỗi vội vàng bưng hai món đã xào xong ra ngoài, vừa đi vừa bốc mấy hạt lạc rang ăn.

Lúc này, Diệp Thư đã xào xong món cuối cùng, là khoai tây sợi xào chua ngọt, kỳ thực Diệp Thư muốn xào rau cải, nhưng bây giờ đã là tháng mười, bên ngoài cơ bản không còn rau xanh nữa, sợ người ta nghi ngờ, đành đổi thành khoai tây sợi xào chua ngọt.

Bày biện hết các món ăn ra bàn, lại bưng nồi thịt kho tàu cùng cá đang hấp lên.

Xong xuôi hết, Diệp Thư mới bảo Thạch Lỗi gọi Vạn Gia Đống bọn họ vào ăn cơm.

Diệp Thư lại lấy một bình rượu, hai chén rượu, đặt lên bàn.

Lúc này, hai vợ chồng Vạn Gia Đống cũng đi tới ngồi vào bàn, Vạn Gia Đống đưa tay bốc một hạt lạc rang cho vào miệng.

Trần Tuệ nhìn thấy thức ăn trên bàn, có chút kinh ngạc, không ngờ Diệp Thư lại mang nhiều món ngon như vậy để chiêu đãi bọn họ, nhà bọn họ đã lâu rồi không được ăn thịt cá gì.

Trong lòng càng thêm phần khẳng định phải kết giao với Diệp Thư, dù sao người có thể tùy tiện mang ra nhiều đồ tốt như vậy, sau lưng chắc chắn không phải là không có quan hệ gì.

Diệp Thư mời bọn họ ăn lúc còn nóng, lại cầm bình rượu định rót cho Vạn Gia Đống, Trần Tuệ vội vàng ngăn cản không cho Diệp Thư rót.

"Anh ấy không uống rượu, em không cần rót đâu."

Thạch Lỗi ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "Em mau ăn cơm đi, không cần để ý đến chúng ta, chúng ta đều không uống rượu."

Diệp Thư lúc này mới ngồi xuống cùng ăn cơm, còn Vạn Gia Đống đã ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Trần Tuệ thấy anh ta như vậy, cảm thấy mất mặt, lấy chân đá anh ta một cái, Vạn Gia Đống ngẩng đầu ngơ ngác nói: "Em đá anh làm gì?"

Trần Tuệ tức giận lại đá anh ta một cái, nghiến răng nói: "Anh ăn chậm một chút, không ai giành với anh."

Diệp Thư cười nói: "Chị dâu cũng ăn đi, để nguội mất là không ngon nữa."

Nói rồi gắp cho Trần Tuệ một miếng thịt.

Lại nhìn Thạch Lỗi và Vạn Gia Đống đã bắt đầu tranh nhau gắp thức ăn.

Một bữa cơm kết thúc, nước trong đĩa cũng bị hai người đàn ông chan cơm ăn hết. Ngay cả Trần Tuệ lúc đầu còn ngại ngùng, cuối cùng cũng gia nhập hàng ngũ tranh giành thức ăn. Diệp Thư ngược lại không ăn được bao nhiêu, chủ yếu là do Diệp Thư cũng không thiếu thốn những thứ này.

Tuy rằng ở ký túc xá không tiện, nhưng vẫn sẽ tranh thủ lúc không có ai, ăn chút đồ ngon cho đỡ thèm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 88



Ăn cơm xong, Thạch Lỗi không để Diệp Thư động tay, tự mình dọn dẹp bát đũa rồi vào bếp rửa bát.

Trần Tuệ và Diệp Thư bèn quay vào nhà xem đứa nhỏ, đứa nhỏ đang ngoan ngoãn tự chơi trên giường.

Hai người Diệp Thư ngồi trên giường vừa trêu đứa nhỏ chơi vừa nói chuyện.

Trần Tuệ huých huých tay Diệp Thư, nháy mắt hỏi: "Chuyện của em và Thạch Lỗi là thế nào? Bao giờ thì định đám cưới?"

Diệp Thư cũng không ngại ngùng: "Cũng bình thường thôi ạ, tìm hiểu nhau trước đã, bây giờ nói chuyện đám cưới thì còn hơi sớm."

"Không phải chị bênh vực Thạch Lỗi đâu, cậu ấy thực sự rất tốt, con người cũng thật thà, đáng tin cậy, gia cảnh cũng tốt, người trong nhà lại đơn giản, chỉ có ông bà nội, bố mẹ tuy không giúp đỡ được gì, nhưng cũng không gây gánh nặng."

"Chị thấy Thạch Lỗi thật lòng thích em, trước giờ chị chưa từng thấy cậu ấy nhiệt tình với ai như vậy.

Phải biết rằng, Thạch Lỗi rất được các cô gái yêu thích, không chỉ hồi đi học có rất nhiều người thích cậu ấy, mà ngay cả bây giờ đi làm cũng có không ít người muốn gả con gái cho cậu ấy.

Chỉ là ánh mắt Thạch Lỗi rất cao, chưa bao giờ có ai lọt vào mắt xanh của cậu ấy.”

Diệp Thư gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ kỹ."

Rồi cô lại nói sang chuyện khác.

Thạch Lỗi và Vạn Gia Đống rửa bát xong, cũng vào nhà.

"Mọi người đang nói chuyện gì đấy?" Thạch Lỗi vừa vào nhà đã hỏi.

"Nói xem khi nào thì cậu rước Diệp Thư về nhà đây." Trần Tuệ trêu chọc.

Mặt Thạch Lỗi lập tức đỏ lên: "Chị dâu, chị vừa nói gì thế!"

Trần Tuệ kinh ngạc: "Không phải chứ? Cậu vẫn chưa tỏ tình với Diệp Thư à? Nhìn cậu cứ ra ra vào vào như chủ nhà, tôi còn tưởng hai đứa thành đôi rồi cơ."

Vạn Gia Đống thấy mặt Thạch Lỗi đã đỏ bừng đến không thể đỏ hơn được nữa, vội vàng tiếp lời.

"Chúng ta về thôi, lát nữa đứa trẻ còn phải ngủ."

Trần Tuệ cũng xuống giường, quấn chăn cho con, chuẩn bị về nhà.

Thấy hai người định đi, Diệp Thư vội vàng tìm một cái túi lưới đựng vài quả táo với quýt, nhét vào tay Trần Tuệ.

Trần Tuệ từ chối: "Không được, không được, chị không thể nhận. Đã ăn rồi còn mang về, chị là loại người gì chứ?"

Diệp Thư nhét túi vào tay cô ấy rồi đẩy ra ngoài: "Cầm lấy đi, mang về cho bố mẹ chị ăn thử. Nhà em còn, lát nữa Thạch Lỗi về em cũng đưa anh ấy một ít."

Trần Tuệ cảm động suýt khóc.

"Vậy, vậy chị nhận. Chị không nói gì nữa, sau này em chính là em gái ruột của chị."

Sao Trần Tuệ có thể không cảm động cho được, thời buổi này, người ta mà cho gì mang về, thì đích thị là tình nghĩa hơn cả ruột thịt.

Nhìn Vạn Gia Đống ôm con đi khuất, Diệp Thư mới quay người vào nhà, Thạch Lỗi không có ý định về, cũng đi theo Diệp Thư vào.

Diệp Thư mặc kệ anh, Thạch Lỗi đi theo sau cô, ấp a ấp úng.

Diệp Thư ngồi trên mép giường, nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi đỏ mặt đứng trước mặt Diệp Thư, lấy hết can đảm nói với cô: "Diệp Thư, anh thích em, anh muốn được hẹn hò với em."

"Hiện tại anh là kỹ sư cấp cao của nhà máy, lương tháng 78 đồng 5, hoàn toàn có thể nuôi sống gia đình."

"Em yên tâm, sau này lương của anh sẽ đưa hết cho em giữ, tan làm anh cũng sẽ chia sẻ việc nhà, mọi việc trong nhà đều nghe theo em. Em đồng ý hẹn hò với anh chứ?"

Diệp Thư nhìn người đàn ông đang căng thẳng đứng trước mặt mình, trong mắt anh là sự hồi hộp, mong đợi, thậm chí là sợ hãi.

Thấy Diệp Thư mãi không nói gì, các ngón tay siết chặt của người đàn ông trắng bệch.

Diệp Thư cũng không để anh đợi lâu, từ khi cô ngầm đồng ý để anh tự do ra vào nhà mình, cô đã nghĩ đến việc cho anh một cơ hội.

Diệp Thư ra hiệu cho anh ngồi xuống, nói với anh: "Hoàn cảnh của anh, em cơ bản đã nắm rõ, bây giờ em sẽ nói cho anh biết về hoàn cảnh của em, nghe xong anh hãy quyết định có muốn hẹn hò với em hay không."

"Năm nay em 18 tuổi, quê quán ở xã Thạch Bình, huyện Phong Hoa, tỉnh Mông Cổ, là người nông thôn chính gốc."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 89



"Bố mẹ em mất sớm, em sống với ông bà từ nhỏ, mấy năm trước ông bà cũng lần lượt qua đời, hiện tại em chỉ còn một mình."

"Năm nay thi đại học, em đỗ vào Đại học Bắc Thành, hiện là sinh viên năm nhất Đại học Bắc Thành. Như vậy, anh còn muốn hẹn hò với em không?" Diệp Thư nói xong, nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư với ánh mắt thương xót: "Tuổi còn nhỏ mà em đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, không sao, sau này cứ để anh yêu thương em."

Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm: "Ông bà anh có ý kiến gì không? Dù sao người già cũng rất để ý chuyện này."

"Anh đảm bảo, ông bà sẽ càng thêm yêu thương em, chắc chắn sẽ không để ý đâu."

"Em yên tâm, anh về sẽ nói với ông bà, chắc chắn họ sẽ rất vui."

Diệp Thư không nói gì nữa, Thạch Lỗi cũng im lặng nhìn cô.

Bị Thạch Lỗi nhìn như vậy, mặt Diệp Thư cũng dần đỏ ửng.

Diệp Thư lại vào bếp, lấy một bát thịt kho tàu đã để riêng ra, lại dùng túi lưới đựng táo với quýt, đưa cho Thạch Lỗi mang sang biếu hai ông bà.

Thạch Lỗi cứ chần chừ không muốn đi, Diệp Thư trừng mắt nhìn anh: "Đi nhanh đi, lát nữa rảnh thì quay lại."

Thạch Lỗi mừng rỡ, lúc này mới xoay người chạy đi.

Diệp Thư không đóng cửa, cứ để im cho cánh cửa hé mở.

Thạch Lỗi ôm đồ chạy về nhà, ông bà nội đang ăn cơm, bởi vì hôm nay anh không ăn ở nhà, nên hai ông bà lão ăn uống rất đơn giản, trên bàn chỉ có bánh bột ngô, dưa muối, mỗi người một bát nước lọc.

Thấy vậy, Thạch Lỗi vội vàng đặt thịt lên bàn, vì thịt được hâm nóng trong nồi, nhà lại gần nên vẫn còn nóng hổi.

"Ông, bà, ăn nhanh đi ạ, đây là do Diệp Thư nhờ cháu mang về đấy."

Hai ông bà thấy cháu trai về, lại còn mang theo cả thịt kho tàu quý giá, trên tay còn xách theo hoa quả, liền ngừng ăn cơm, bắt đầu tra hỏi.

"Chuyện là thế nào, thịt với hoa quả này đều là Diệp Thư nhờ cháu mang về sao?" Hai ông bà biết cháu trai có ý với Diệp Thư, nếu không với tính cách hơi lạnh lùng với người ngoài thì anh đã chẳng nhiệt tình chạy tới chạy lui giúp đỡ nhà người ta như vậy.

Thạch Lỗi đắc ý nói: "Đúng vậy, đây là do cháu dâu tương lai của ông bà bảo cháu mang về, hai người mau ăn đi."

Hai ông bà có chút ngạc nhiên, tuy biết cháu trai thích cô gái nhà người ta nhưng không ngờ lại nhanh như vậy đã thành công rồi.

Hai ông bà ngược lại có chút không yên tâm, bèn bảo cháu trai ngồi xuống rồi dò hỏi.

Thạch Lỗi nóng lòng muốn đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông bà, đành phải ngồi xuống, kiên nhẫn kể lại đầu đuôi câu chuyện của Diệp Thư cho hai người nghe.

Nghe nói Diệp Thư là sinh viên của Đại học Bắc Thành, lại còn là trong hoàn cảnh bà nội mất, phải tự học ở nhà mà vẫn thi đỗ Đại học Bắc Thành, hai ông bà quả nhiên không hề chê bai Diệp Thư, chỉ là thương cảm cho cô.

"Cảnh ngộ như vậy mà con bé vẫn có thể cố gắng thi đỗ đại học, không biết đã phải chịu khổ cực thế nào. Đứa trẻ đáng thương." Bà nội đã lớn tuổi, lại là người học nghệ thuật nên rất nhạy cảm, nước mắt sắp rơi ra.

"Không được, bà phải đi xem đứa trẻ đáng thương đó thế nào." Nói xong bà nội đứng dậy định đi ra ngoài.

Ông nội vội vàng kéo bà lại: "Bà định làm gì thế, giờ bà đi, con bé còn chưa chuẩn bị gì cả."

"Hay là thế này, ngày mai bảo Thạch Lỗi dẫn con bé về nhà ăn cơm, làm cho con bé vài món ngon."

Bà nội lúc này mới chịu ngồi xuống, hai ông bà lại bắt đầu bàn bạc xem ngày mai sẽ làm món gì để tiếp đãi cháu dâu tương lai.

Lúc bà nội ngồi xuống cũng là lúc Thạch Lỗi về phòng, anh lấy sổ tiết kiệm ra rồi đi luôn.

Bà nội thấy Thạch Lỗi lại định đi, vội vàng gọi anh lại.

"Trưa mai bảo Diệp Thư về nhà ăn cơm nhé."

Thạch Lỗi phẩy phẩy tay ra hiệu đã biết.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Thạch Lỗi đã quay lại nhà Diệp Thư.

Thạch Lỗi vào nhà, không nói gì, chỉ đưa sổ tiết kiệm cho Diệp Thư.
 
Back
Top