Khi Jaewon mở cửa bước vào xe, Giáo sư Baek đã không khỏi ngạc nhiên.
Đúng là như hoàng tử thật này.
Bình thường Jaewon trong bộ quần áo blouse đã rất duyên dáng rồi, nay còn đẹp hơn gấp vạn lần.
"Giáo sư ơi.
Chúng ta đi thôi"
"Được.
Trước tiên chúng ta nên đi đâu đây" Hắn vừa nói vừa nhìn em bằng ánh mắt trìu mến không chút giấu diếm.
"Đi đến chợ truyền thống gần Lotte World nhé ạ.
Chúng ra sẽ ăn sáng ở đó rồi vào Lotter World nhé ạ"
"Được.
Đây là túi sưởi tôi chuẩn bị cho em.
Cầm lấy cẩn thận cảm lạnh" Baek Kanghyuk dúi vào tay em một túi sưởi ấm, giúp em chỉnh dây an toàn, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối vì gió lớn của em rồi lên đường đến chợ truyền thống.
"Giáo sư ơi.
Mình ăn Tteokbokki và cơm cuộn nhé.
Quán này ngon lắm đó ạ"
"Được"
Chợ mới mở nên còn khá vắng, chỉ có mấy cặp vợ chồng già đi chợ từ sáng sớm.
Vì vậy sự xuất hiện của họ thu hút rất nhiều sự chú ý, thu hút bởi chiều cao ấn tượng, bởi phong cách thời trang độc đáo, bởi nhan sắc hơn người, và bởi sự ngọt ngào từ những hành động quan tâm mà người cao hơn (lớn tuổi hơn) dành cho người bên cạnh.
Hắn luôn để em đi phía bên trong, thỉnh thoảng lại cúi xuống hỏi người đang có hai cái má đỏ ửng xem có lạnh không, thỉnh thoảng lại chỉnh lại chiếc khăn bị tuột cho người nhỏ hơn.
Còn cậu thanh niên trẻ tuổi trắng sáng với chiếc mũi ửng hồng kia đang rất phấn khích, thao thao bất tuyệt giới thiệu về những hàng quán, chia sẻ những món ăn gắn liền với kỉ niệm của cậu, thỉnh thoảng lại cười tít mắt mà nhìn người lớn hơn.
Còn Kanghyuk thì vẫn luôn đứng cạnh lắng nghe, tay vẫn luôn đỡ hờ phía sau lưng em, cúi đầu ghé sát tai về phía em mà lắng nghe, rồi gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng là những cái cười thoáng qua.
Vào Lotte World, Jaewon vẫn đóng vai là một hướng dẫn viên du lịch tận tuỵ, kéo Kanghyuk đi hết chỗ này đến chỗ kia.
Nhưng chính vì chạy lăng xăng như vậy nên nóng đến mức phải cởi áo khoác ngoài ra.
Và rồi hai bóng người kéo nhau đi thử hết trò này đến trò nọ lọt thỏm trong biển người mênh mông.
Hắn từ bao giờ đã trở thành móc treo quần áo bất đắc dĩ, cầm áo khoác rồi khăn quàng cổ cho em, để người nhỏ hơn có thể thử hết trò này đến trò khác.
Hắn được dẫn đi chơi.
Nhưng người tận hưởng nhất có vẻ là Jaewon rồi.
"Giáo sư ơi.
Đến Lotter World chúng ra nhất định phải ăn thử churros"
"Theo ý em"
Thế là họ nghỉ tạm bên chiếc ghế dài cùng nhau ăn bánh churros phủ đường nhân socola ngọt ngào.
"Giáo sư ơi.
Nhưng mà...nhưng mà em không biết trượt băng"
"Tôi biết trượt.
Tôi sẽ giữ em"
"Nhưng mà..."
"Nào.
Lại đây.
Nắm lấy tay tôi"
Hắn đứng thẳng người, vươn tay về phía em.
"Giáo sư nhớ giữ em thật chặt đó nha huhu.
Đừng để em ngã đó nha"
"Không ngã đâu mà.
Tôi hứa"
Jaewon từ từ nắm lấy tay hắn, bước xuống dưới sân trượt.
Kanghyuk nói đúng, hắn không buông em ra, hắn nắm tay em thật chặt, nhẹ nhàng di chuyển bước từng bước một.
Với sự hướng dẫn của hắn, một người không biết trượt như Jaewon cũng có thể trượt một đoán khá xa.
Ban đầu là khuôn mặt sợ sệt, giờ đây đã được thay thế bởi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi cùng nụ cười rạng rỡ.
"Haha..Giáo sư ơi.
Em trượt được rồi này"
Suốt thời gian tập dượt, hắn không rời mắt khỏi em dù chỉ một chút, mỗi khi thấy Jaewon mệt vì tự gồng đứng một mình quá lâu, Kanghyuk lại chủ động đứng bên cạnh cho em bám víu.
"Đã đỡ hơn chưa nào"
"Rồi ạ"
"Một vòng nữa rồi mình về nhé"
"Dạ"
Hắn trượt ra xa, vẫy tay ra hiệu cho em hãy trượt tới.
Jaewon hít thở sâu rồi lao về phía trước.
"AAAAAA...Giáo sư ơi.
Em không phanh lại được"
Hắn nghe vậy thì vội trượt nhanh đến đón lấy em.
Và.
Rầm.
Họ đâm vào nhau ngã xõng xoài, nhưng hắn đã kịp ngả người ngã về phía mình để Jaewon không bị va đập vào nền băng lạnh.
"Giáo sư ơi...Giáo sư có sao không ạ"
Jaewon thì đang lo sốt vó, còn hắn thì...
"Hahahahahaha"
Không phải nụ cười mỉm hay nửa miệng nữa.
Mà là nụ cười lớn, đầy sảng khoái.
Và em thấy hắn khi cười... rất đẹp.
------
Ê mấy mom.
Sao tui thấy chap này đáng yêu quá dợ 🥹🥹🥹