Siêu Nhiên Just wait [Trans|Oneshot|OT7 - Seokjin-centric]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
170292615-256-k670573.jpg

Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Tác giả: Gravi-tea
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tóm tắt: "Kim Seokjin có thể là ác quỷ, nhưng đối với BTS, anh là thiên thần hộ mệnh của họ."

Tác phẩm của SodiumBiCarb
Link fic: https://archiveofourown.org/works/10463574 Tags: alljinangstbtsdemonfluffhappyendinghoseokjiminjinjungkooknamjoonot7selfharmseokjinseokjin-centricsupernaturaltaehyungtranslationyoongi​
 
Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Part 1: The one who was saved


Jin đã cứu cậu, theo đúng nghĩa đen, vào những ngày tăm tối nhất.

Khi đó Yoongi chỉ là một cậu thiếu niên nhỏ bé, rối loạn, yếu ớt, và không có chỗ nào để giải tỏa.

Cậu viết những lời rap bị bỏ ngoài tai, nói những lời không ai để tâm, trong khi tất cả những gì cậu cần chỉ là được lắng nghe.

Vào lúc quẫn cùng, thỉnh thoảng cậu sẽ cắt những đường nông dọc trên cổ tay nhợt nhạt.

Cậu thích sự tương phản của màu sắc, thích cả dòng chảy liền mạch của máu mà những câu rap của mình không bao giờ đạt được.

Cậu đã từng thấy anh ta, lẫn trong góc khuất, nốc tequila như những kẻ sợ hãi cần thêm can đảm, nhưng lại chẳng bao giờ bước lên sân khấu.

Trong khoảnh khắc tò mò ngắn ngủi, cậu tự hỏi tại sao người đàn ông này lại ở đây?

Vì tình yêu âm nhạc?

Không?

Hay vì không gian?

Sự cuồng nhiệt?

Một nơi để đắm chìm vào nỗi cô đơn của bản thân?

Anh ta thật sự rất quyến rũ, và luôn rời đi cùng đối tượng đến từ cả hai giới.

Thiếu niên Yoongi đã cực kì ghen tị với người đàn ông ấy và sự mệ hoặc không thể cưỡng lại của anh ta.

Thiếu niên thò lò mũi xanh tên Yoongi đã chết chìm trong việc ghen tị."

Xin chào.

Tôi tên là Kim Seokjin.

Tôi là fan của cậu."

Yoongi ngẩng đầu lên.

Đó là người đàn ông luôn lẫn trong bóng tối.

"Thì sao?"

Cậu hắng giọng.

Khóe môi người đàn ông nhếch lên và đôi mắt anh ta thì sáng láp lánh.

"Tôi chỉ muốn giới thiệu bản thân trước khi cậu nổi tiếng thôi."

Đó là một lời khen ngợi sao?

Yoongi cố gắng để không mỉm cười.

Nổi tiếng?

Với tư cách là một rapper?

Được vậy thì hay biết mấy."

Anh trông chả giống dân nghe rap."

Thứ nhất, thiếu niên Yoongi là một thằng khốn thô lỗ.

Thứ hai, Kim Seokjin đang khoác trech coat lông cừu đẹp đẽ cùng với đôi Converse đỏ và quần jeans hàng hiệu.

Anh ta nổi bật trong đám đông đầy rẫy những tên rapper nghèo khổ và túng thiếu của giới underground.

Người đàn ông chỉ mỉm cười và ra hiệu về phía sân khấu.

Tiếp theo là lượt diễn của Yoongi.Kim Seokjin không nói chuyện với cậu thêm lần nào sau đó, nhưng anh ta luôn có mặt ở tất cả cuộc trình diễn.

Người ta bảo anh thích lời nhạc của cậu.

Rằng người đàn ông họ Kim nọ thường cất lên những ca từ ấy khi chờ bia, và hỏi đối tượng ngày hôm đó của anh ta đã nghe màn trình diễn của Yoongi vừa nãy.

Thật cảm kích khi có một người hâm mộ.

Yoongi thừa nhận ngoài kia đầy rẫy những rapper tốt hơn cậu.

Họ để lại ấn tượng mạnh hơn, rap nhanh hơn, ca từ thâm sâu hơn.

Bây giờ cậu chưa đến trình độ đó, nhưng tương lai sẽ khác.

Chỉ cần cho cậu thêm thời gian.Một đường rạch, lần này thì dài và sâu.

Cậu mơ hồ tận hưởng trí óc trôi dạt.

Cũng lạnh đấy, nhưng cậu chả quan tâm cho lắm; bây giờ đang là mùa đông, và ở đâu cũng thật lạnh lẽo.Cảm giác này ... nó thật tuyệt.Có lẽ cậu đang mơ, có lẽ cậu đã chết.

Nhưng khi cậu mở mắt, người đàn ông đó đang ôm cậu."

Cứ đợi đi," anh ta thì thầm, "Chỉ cần cậu kiên nhẫn và sống hết một đời, ta sẽ mang linh hồn cậu đi."

Bóng đêm tô dài trên tường.

Băng hình thành trên mái tóc và sừng mọc lên từ đầu cái bóng anh ta.

Cậu cố vươn tay để sờ chúng."

Giấc mơ này thật quái lạ," cậu thở mạnh.Người đàn ông đó nâng cổ tay cậu và hôn lên dòng máu đang chảy.

"Thỉnh thoảng ta cũng thấy sợ chính mình," người đàn ông bảo.

Yoong hiểu điều đó."

Anh là ác quỷ."

Người đàn ông chỉ mỉm cười."

Ta muốn nghe cậu rap lần nữa, Min Yoongi."

"Min Yoongi chết rồi," Cậu thì thầm lại.

"Là tôi đã giết cậu ấy." ~*~*~

Đó quả thật chỉ là một giấc mơ.

Bố mẹ là người đã phát hiện và đưa cậu gặp bác sĩ tâm lí.

Ba năm trôi qua và Yoongi trở thành thực tập sinh của BigHit.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành idol, nhưng công ty có ý định thành lập một nhóm với phong cách hip hop.

Cậu cũng thích làm việc với Rap Monster và Hoseok, dù cậu chưa từng thừa nhận điều đó.

Giữa bọn họ là ... tình bạn.

Cậu cảm thấy được cứu rỗi khi có thể gặp được những người nghiêm túc với âm nhạc chẳng kém gì cậu, những người yêu rap nhiều như cách họ yêu tất cả thứ khác trên đời.

Thêm những thực tập sinh khác đến.

Một đứa trẻ tên Jungkook bước vào và Yoongi đã nghĩ rằng nhóc ấy sẽ ra mắt sau này với một nhóm khác (và cậu đã cực kì sai).

Bang PD-nim nhận thêm một tân sinh viên vào thực tập bên mảng diễn xuất.

Yoongi gặp Taehyung, luyện nhảy với Jungkook, và tin đồn rằng thực tập sinh bên diễn xuất này sẽ vào nhóm của họ lan đến tai cậu.

Cái mẹ gì thế này!Yoongi là người lớn nhất, và cậu chưa bao giờ để những thực tập sinh khác quên điều đó.

Cậu không lợi dụng quyền hạn của mình, nhưng chắc chắn là sẽ không ai dám quấy rầy những lúc cậu chợp mắt."

Giới thiệu với các cậu, đây là Kim Seokjin.

Cậu ấy sẽ bắt đầu luyện tập với các cậu từ hôm nay."

Có hàng tá người họ Kim cũng như mang tên Seokjin ở Seoul, nên không có gì bất ngờ nếu cậu gặp một người người cùng tên.

Có điều nó chẳng phải là Kim Seokjin nào khác.

Đó thật sự là anh ta."

Annyeonghaseyo."

Chàng trai cúi đầu.

Trông anh ta trẻ hơn những gì Yoongi còn nhớ, như thể người đàn ông đó đã quay ngược thời gian.

Cậu khi đó chưa nhận ra đây cũng là một khả năng của quỷ.Yoongi là người cương ngạnh, huấn luyện viên đã nói vậy, trong khi cậu tự xem đó là tâm hồn hip hop.

Nhưng khi đứng trước Kim Seokjin, cậu trở nên mềm mỏng hơn hẳn.

Không ai phật lòng một sinh vật huyền bí có thể yên bình thoát ra cả.Kim Seokjin ("-Gọi anh là hyung!") tự nhận mình chẳng có kĩ năng gì phù hợp với một idol.

Tất cả những gì anh có là một gương mặt đẹp.

Huấn luyện viên cãi lại.

"Cậu còn có cả bờ vai siêu rộng."

"Cậu còn có ... tôi không biết giải thích sao, nhưng có gì trong cậu thật sự rất thu hút (1).

Luôn có thành viên như thế trong một nhóm idol."

Yoongi ước rằng cậu có thể nói cho vị huấn luyện viên ấy rằng họ không cần phải lo về việc anh Kim kia ("Là Jin-hyung.") trở thành visual của nhóm.

Ba năm trước anh ta đã khiến hàng dài người ngã gục trước vẻ ngoài cuốn hút của mình. (Có chúa mới biết những người đó phải chi trả bao nhiêu tiền chỉ để thấy người đàn ông này mỉm cười.

Đó là điều Yoongi chưa bao giờ ngừng ghen tị.) "Hyung," Yoongi chào.

Namjoon tự hỏi tại sao anh cậu lại lịch sự với người mới như thế, nhưng Yoongi không quan tâm đến điều đó.

Cậu ta rồi sẽ có kết luận của chính mình. ~*~*~

"Tại sao anh lại đến đây?"

Yoongi hỏi vào một đêm.

Seokjin ngẩng đầu từ tô cơm của mình.

"Em còn nhớ à?"

"Em không nên sao?"

Có khi nào quỷ còn có thể xóa kí ức?

Liệu cậu đã từng quên gì chăng?

Hôm qua cậu đã làm gì?

"Là anh đang đợi," Seokjin trả lời.

Yoongi nhướn một bên mày, và Seokjin đáp lại bằng nụ cười bí ẩn.

"Cậu đã trở lại với cuộc sống này chưa, Min Yoongi?" ~*~*~

Cậu đã sống lại.Yoongi chưa bao giờ ngừng thở kể từ giây phút hô hấp trở lại trong bệnh viện.

Cổ tay cậu không còn chằng chịt những vết sẹo, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì cộm trên những ngón tay của mình.

Là bóng ma kí ức của năm xưa.

...

(1) Nguyên tác là "je n'ai sais quoi?", dịch sơ là "Tôi không biết phải giải thích ra sao".

Có nhiều ý kiến khác nhau về việc dùng cụm từ tiếng Pháp này trong tiếng Anh.

Người ta cho rằng chỉ có những kẻ hợm hĩnh mới dùng từ này để cho câu nói thêm phần phức tạp dù chẳng hiểu nghĩa của nó.

Nhưng đây cũng có thể là cách nhận xét hóm hỉnh của người thật sự hiểu.

Từ này nói về những phẩm chất không thể diễn tả được bằng lời.
 
Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Part 2: The one who had his thoughts


Namjoon là người thứ hai nhận ra.

Cậu đủ tinh ý và quá thừa thông minh để không thể không đan những chi tiết lại với nhau.

Lần đầu nghi ngờ thì từ "quỷ" chưa hiện ra trong đầu Namjoon, nhưng cậu chắc chắn có gì đó không bình thường ở người anh cả.Jin chưa bao giờ để lộ cơ thể mình dù rõ ràng nó tuyệt nhất nhóm.

Trong khi cả đám còn lại phải cố gắng phân định đường ranh giữa fan service và việc khoe da thịt quá mức, Jin luôn mặc áo tay dài suốt những buổi tập nhảy.

Cơ thể của anh dư sức hạ gục bất kì đám đông nào nếu Jin quyết định khoe chúng.

Thay vì vậy, để cơ bắp cuồn cuộn thu hút fan lại trở thành trọng trách của Jimin.

Nếu anh ấy chịu dừng việc che kín cơ thể như mấy bà xơ, hẳn là fan đã phát điên vì cơ thể chết người của Jin rồi!

Tuy vậy, Namjoon cũng không muốn ép Jin trong chuyện này, vì cậu không chắc đó thuộc về vấn đề tự tin hay còn lí do nào khác.Thứ hai là Jin chưa bao giờ tăng cân, dù anh ấy hoàn toàn không để ý đến loại và lượng thức ăn nạp vào.

Điểm này thì Namjoon để ý vì cậu ước gì cơ thể mình cũng được như thế, nhưng nó vẫn là một nghi hoặc có cơ sở.

Nhưng rồi, quan sát của cậu rẽ theo một hướng kì quái.

Sự hiện diện của người anh cả ... rất linh hoạt?

Bất cứ khi nào anh ấy mệt mỏi hay khó chịu, mái tóc nâu tan vào bức tường trắng và Jin như hòa vào mọi thứ xung quanh.

Dù cho trước đó mắt Namjoon chưa bao giờ dứt khỏi Jin, cậu vẫn không thể nhìn rõ anh.

Chẳng thể thấy gì hơn ngoài cái bóng mờ ngay cả khi cậu cố nheo mắt nhìn lại.Vào những ngày khác, sự hiện diện của anh tràn ngập khắp phòng.

Đó là ngày ra mắt của họ.

Taehyung và Jungkook cố gắng giữ bình tĩnh bằng việc chơi với cái bóng bay mà tụi nó tìm được trong thùng rác.

Jimin liền nhập bọn, và tiếng hò hét của lũ maknae đã khiến sự căng thẳng trong phòng giảm xuống.Họ chia thành hai nhóm: hyung và maknae.

Phần thưởng?

Là những cái bánh chocopie mà mẹ Jin đã gửi.

Nhóm maknae đang dẫn đầu, nhưng rồi Hoseok chiếm lấy ưu thế.

Họ chiến đấu vì những cái bánh chocopie –- cho đến khi bình hoa trong phòng bị vỡ.

Chính xác là Namjoon đã nghiêng người hơi xa và vô tình hất ngã nó. (Thánh Phá Hoại, tâm trí cậu thầm thì.) Choang!

Bình hoa đập vào nền đất.Rầm!

Chiếc ghế của Hoseok ngã khi cậu giật mình bật dậy.Ầm!

Tiếng cửa mở mạnh.

Tên quản lí đó bước vào.

Là người đã để lại những vết bầm trên da và sẹo trong tâm trí họ.

Là hắn."

Xin lỗi hyung-nim.

Em đã quá bất cẩn rồi."

Jin bước ra từ phía sau người quản lí và mỉm cười đầy hối lỗi.Rõ ràng không thể là lỗi của anh ấy.

Jin-hyung chỉ vừa mới đến.Không phải anh ấy.Không phải là lỗi của anh ấy.Người quản lí không có vẻ là quan tâm đến chuyện đó.

Sự hiện diện của Jin tràn ngập khắp phòng và không ai có thể rời mắt khỏi chuyện đang xảy ra.

Tên quản lí chẳng thèm để tâm đến những kẻ đáng ngờ là sáu người còn lại.

Hắn chỉ nhìn mỗi Jin.Không phải là lỗi của anh ấy."

Là ..."

Namjoon cố gắng lên tiếng.

Là cậu đã làm vỡ bình hoa.

"Là ..."

Jin phóng một tia nhìn nghiêm khắc về phía cậu trước khi rời đi với tên quản lí.

Namjoon không thể để Jin nhận lấy lỗi lầm về phía mình, nhất là khi anh ấy đã quá mệt mỏi với lớp học trên trường và những buổi tập nhảy.

Cậu không thể để Jin gánh chịu hậu quả.Namjoon bây giờ chẳng khác gì một con bướm bị găm trong hộp sưu tầm cả.

Muốn xông về phía hai người người kia, nhưng sợ hãi đã giữ chân cậu lại.

Cạch.

Tiếng cửa đóng lại.Namjoon cố gắng đuổi kịp họ để giải thích đây không phải là lỗi của Jin.

Làm sao quản lý có thể không hiểu điều đó, khi mà Jin-hyung thậm chí còn chẳng ở trong phòng.

Cậu cần phải – Yoongi đã giữ lấy tay cậu."

Thả ra."

Cậu cần phải ngăn họ.

"Anh ấy biết mình đang làm gì."

Namjoon sững lại.

Chẳng phải Yoongi rất thân với Jin sao?

Làm sao anh ấy có thể để Jin hứng chịu hậu quả từ sự ngu ngốc của cậu?

Namjoon muốn gào lên, rằng bờ vai Thái Bình Dương của Jin chẳng thể nào đủ dài để có thể chịu thêm những gánh nặng, cũng chẳng đủ rộng để che chắn những câu đả kích.

Cậu muốn hét lên rằng mình không muốn lợi dụng sự tử tế của anh ấy – - cậu không thể làm những điều đó, vì họ đang ở nơi công cộng và sân khấu ra mắt sẽ diễn ra trong vòng một giờ tới.

"Không phải lỗi của anh ấy."

Trước Namjoon đang tuyệt vọng, Yoongi đã đến xoa nhẹ vai cậu."

Lần này tin anh đi."

Namjoon không thể làm được điều đó, nhưng cậu cố gắng nghe lời Yoongi.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn quanh phòng, không có thành viên nào khác đổ lỗi cho cậu.

Tất cả đều cảm thấy tội lỗi vì đã tham gia. (Thánh Phá Hoại.

Cậu thật sự đã hủy diệt họ trước cả khi ra mắt.

Những đứa nhóc cố gắng không nức nở, trong khi Hobi thật sự đã khóc và chị stylist phải sửa lại trang điểm cho cậu ấy.

Namjoon tự thấy mình chẳng khác gì tên cùa mình cả.

Một con Quái Vật.)~*~*~

Họ trở lại khi chỉ còn mười phút trước màn ra mắt.

Jin bảo là cậu không cần lo lắng, nhưng Namjoon biết những vết bầm ban đầu đều chưa đau.Trên môi tên quản lý là một nụ cười tự mãn, nhưng đôi mắt hắn thì trống rỗng.

Hắn không còn trông hứng thú trước nỗi sợ mình gây nên như bình thường; tên quản lý chỉ cứng nhắc nhìn thẳng về phía trước.

Những người khác đã quá bận rộn để nhận thấy tên quản lí mất hồn vía khi trở lại, còn anh cả của bọn họ thì trông khác hơn.

Cách anh ấy đung đưa hông, cả sự mãnh liệt tràn ngập trong đôi mắt... trông Jin như thể anh ấy có thể nuốt chửng bọn họ.Điều này không làm Namjoon sợ hãi.

Cậu chỉ thấy tò mò.~*~*~

Màn ra mắt của họ diễn ra suôn sẻ.

Không ai khoe bất kì cơ bắp nào không có trong dự định.

Cũng không ai ngủ ngon đêm đó. ~*~*~

Namjoon chẳng thể chợp mắt.

Cậu nghe thấy tiếng Taehyung nôn vào nửa đêm trước khi quay lại giường thút thít.

Cậu nghe cả tiếng Jungkook nức nở.Đến khi không thể chịu được, Namjoon liền rời giường.

Khi đó tia sáng của bình minh vẫn chưa chạm đến cửa phòng khách.

Seokjin-hyung từ tốn hớp một ngụm trà.

Đan xen trong bóng tối và sự thanh bình, trông anh thật đẹp dưới ban mai mờ ảo.

Namjoon hít vào hương trà ô long vừa pha, và qua làn khói cậu thấy đôi mắt của Jin sáng rực như hai đĩa vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Chào buổi sáng, hyung," cậu lẩm bẩm.

Jin mỉm cười.

"Chào buổi sáng, Joonie."

Namjoon ngồi vào ghế đối diện và chăm chăm nhìn anh.

Jin liền đợi một lát trước khi nói: "Bộ mặt anh hấp dẫn vậy sao, Joon-ah?"

Người nhỏ hơn liền đỏ mặt.

"Hyung lúc nào trông cũng quyến rũ hết."

Thêm một hớp trà nữa, rồi Jin đẩy đĩa bánh quy về phía cậu.

"Nịnh nọt hay đấy.

Em đang muốn gì đây?"

"Anh đã ngủ chưa?"

"Chưa.

Còn gì nữa không?"

Lưng Namjoon bắt đầu đổ mồ hôi.

Cậu cảm giác như có hàng chục con nhện đang bò lên xương sống mình."

Chuyện gì đã xảy ra với anh và quản lý ngày hôm qua vậy?"

Thành thật mà nói, những chàng trai trẻ không có quyền phản kháng, ít nhất là cho đến khi họ bắt đầu nổi tiếng và kiếm ra tiền.

Nhưng dù sao Namjoon cũng là trưởng nhóm, cậu nhất định phải biết điều này.

Đôi mắt của Jin vẫn ánh sắc vàng, nhưng trông chúng thật lạnh lẽo."

Anh chỉ nói chuyện với hắn ta thôi."

Namjoon khịt mũi.

"Đừng mong em sẽ tin đó là tất cả những gì hai người làm, hyung à."

Jin mỉm cười.

Lần này trông anh thật tàn nhẫn và đáng sợ, và chẳng có chút gì giống Seokjin mà Namjoon biết."

Tụi anh đã đạt được ... một thỏa thuận chung."~*~*~

Lần tiếp theo cậu gặp tên quản lí đó, hắn trông thật tiều tụy và kiệt sức.

Biểu cảm của Jin rạng rỡ hẳn lên khi anh cúi đầu chào hắn.Namjoon dõi theo Jin lại gần tên quản lý, môi anh phủ bên tai hắn trong khi những ngón tay cong dài trượt lên vùng ngực người nọ.

Tên đó lập tức co mình khi Jin tiếp tục thu hẹp khoảng cách giữa họ.Hoseok gọi mọi người tập nhảy và Jin liền rảo bước về phía cả nhóm.

Mắt anh không dời khỏi tay Namjoon đang xoa đầu Jungkook.

Yoongi tiến về phía họ, nhưng người lớn hơn liền lắc đầu và đưa một ngón tay lên môi.

Yên lặng nào.Hãy chờ đợi.~*~*~

Sau khi kết thúc luyện tập, một người quản lí khác chở họ về kí túc xá.

Tất cả các thành viên đều trông nhẹ nhõm hơn bình thường.~*~*~

Tin một trong những quản lí của họ phải nhập viện vì đột quỵ đến vào sáng hôm sau.

Là tên quản lí đó.

Jin ngân nga một điệu thật khẽ khi đang nấu bữa sáng cho nhóm.~*~*~

Tên quản lí đó vẫn còn sống, nhưng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi đời sống thực vật.

Bang PD-nim chia buồn với họ, nói rằng đây quả là một cú sốc lớn.

Namjoon vẫn còn đủ tỉnh táo để không đáp lại chẳng có gì đáng buồn trong chuyện này cả.

Cậu thật sự, thật thật sự thấy nhẹ nhõm.

Namjoon vùi đầu vào hai bàn tay và nức nở một mình trong phòng thu.

Cậu nên nhắn vào group chat, hay nói trực tiếp với họ?

Nhắn họ tập trung ở kí túc xá?

Đúng rồi, điều đó là tốt nhất.

Namjoon trượt tay và điện thoại của cậu rơi xuống sàn.Thánh Phá Hoại.

Thánh Phá Hoại.

Mày là Thánh Phá Họa-"Namjoon-ah!"

Hoseok chạy sộc vào phòng.

Khi đó đôi mắt Namjoon vẫn còn ướt.Cậu không thể phá hủy họ được, không phải bây giờ hay mãi mãi.

"Bảo mọi người tập trung trong kí túc xá đi.

Tớ có tin cần thông báo."~*~*~

Chuyện xảy ra vào đêm đó chưa bao giờ được nhắc đến, nhưng Namjoon chắc chắn là họ đã trở nên thân thiết hơn sau đó.~*~*~

Jin vẫn là một thắc mắc lớn đối với Namjoon.

Có phải anh ấy ...

đã gây nên cơn đột quỵ của tên quản lý?

Là Jin đầu độc hắn hay trả tiền để người khác làm điều đó?

Cậu có nên hỏi ý kiến của Yoongi-hyung trước khi chất vấn Jin?

Nhưng nhỡ đâu mọi thứ chỉ là trùng hợp?

Lỡ cậu đang nhận định sai về anh mình?

Chắc chắn người đã ôm lũ maknae vào lòng mỗi lần tụi nó khóc không thể nào là sát nhân.

Chưa kể còn có cả công ty luôn theo dõi họ.Yoongi đã nhìn xoáy vào mắt Jin khi Namjoon thông báo tin này cho cả nhóm, như thế thì sao nào?

Ai thèm quan tâm nếu cái nhếch môi của Jin làm Yoongi giật mình, hay việc người nhỏ hơn đã miễn cưỡng gật đầu đáp lại?

Ai thèm quan tâm đến việc Jin không thể che giấu bản năng mỗi lần nhìn thấy BTS bị tổn thương?

Đó là Jin-hyung, người luôn cố gắng đè nén cơn thịnh nộ bằng việc giữ bóng đêm quanh mình thôi bập bùng.

Người đã vờ tỏ ra bình thường trong khi cái bóng của anh xoẹt qua như một con mèo xù lông đang rít lên.

Ai thèm quan tâm đến việc đôi khi Jin sẽ tập trung nhìn những người xung quanh từ sau đôi đũa của mình để ghi lại cách mỗi người hành xử?

Hay việc anh ngốn đầy đồ ăn trong miệng để có cớ quan sát lâu hơn? (Quản lí sẽ có ý kiến về chuyện này, nhưng họ có quyền gì để phê bình nếu Jin-hyung không bao giờ lên được cân nào?).

Ai quan tâm đến việc WebMD [2] cho thấy anh của cậu đang có những biểu hiện của triệu chứng rối loại nhân cách?~*~*~

Namjoon đã tìm được giả thuyết của riêng mình, nhưng cậu quyết định không nói ra.

Làm sao cậu có thể phán xét những tội lỗi không phải do Jin gây nên?(Vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội.)(Một khoảng thời gian dài sau này, khi mà Namjoon đã biết chân tướng thật của Seokjin, cậu từng một lần lục lại hồ sơ lưu trữ của bệnh viện.

Jin chưa bao giờ bỏ lỡ dịp đột quỵ của tên quản lí lần nào.)...

[2] WebMD: website chuyên đăng những tin tức liên quan về y học và nhữững chứng bệnh.

Những người thích dùng bác sĩ google để tìm triệu chứng bệnh ở nước ngoài rất thích vào trang này =))))))))))
 
Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Part 3: The ones who slowly knew


Chú thích: Đại từ nhân xưng sẽ được thay đổi tùy theo góc độ người kể......

Taehyung là người tiếp theo phát hiện ra.

Chuyện này diễn ra thật chậm rãi vào một ngày rất bình thường.

Cậu đánh thức người anh cả bằng cách nhảy chồm lên người anh như một đứa trẻ.

Jin mở một bên mắt màu vàng trước khi xoa đầu Taehyung."

Em muốn gì sao, Taetae?"

Anh ngái ngủ hỏi.

Taehyung dựa vào ngực Jin.

"Anh sẽ không bao giờ tổn thương tụi em, phải không?"

Jin vẫn tiếp tục xoa đầu cậu.

"Em nghĩ anh có thể làm điều đó không?"

Taehyung lắc đầu.

"Vậy anh có khả năng gì hay ho không?"

Jin bật cười và vòng tay ôm lấy cậu.

Anh dựa lên đầu cậu nhóc tóc đỏ và Taehyung liền dụi quanh cằm anh đầy hạnh phúc."

Không có gì giúp ích cho việc làm idol cả."

"Nhưng mà... chẳng phải chỉ thiên thần mới có giọng hát lay động lòng người sao?"

"Này, anh hát chỉ tạm ổn thôi.

Vừa đủ để qua cửa idol."

Jin cảnh báo bằng cách siết nhẹ người cậu.

"Không nhớ vị trí của anh là visual trong nhóm à?"

"Em tưởng em mới là visual của nhóm."

"Em có thể làm visual phụ nếu muốn."

Jin vờ xoa dịu Taehyung bằng câu trả lời của mình.

"Quyết định bằng cách bầu cử đi."

"Anh phủ quyết điều đó.

Suỵttt, ngủ đi visual phụ.

Ngay bây giờ."

Taehyung ngắm nhìn Jin chìm vào giấc ngủ.

Mặt anh trông trẻ hơn hẳn, như thể anh chỉ xêm tuổi với maknae line.

Tình trạng căng thẳng ban ngày lùi đi và để lại một cơ thể rã riệu.

Taehyung xoa dịu đôi mày đang nhăn của người anh cả.Taehyung không thể chắc chắn một trăm phần trăm về việc anh mình là gì.

Nhưng cậu biết bất kể người đó là ai, anh hoàn toàn đủ khả năng yêu thương họ."

Anh không cần phải làm khoác lên mình ti tỉ những thứ màu hồng, anh biết không?

Trông anh như đang cố bù lại phần đen tối của mình vậy."

Taehyung thì thầm.Jin khó chịu nhéo mũi cậu.

"Anh thật sự thích màu hồng đó!"

"Thật ấy hả?"

Taehyung đảo mắt châm biến."

Thật." ~*~*~

Taehyung nhận ra Namjoon và Yoongi cũng có mặt trong bí mật này.

Họ không tâm sự với cậu, những con sói đầu đàn thường không làm vậy.

Tuy vậy, vào những lúc lịch trình của nhóm quá dày đặc và giấc ngủ không kéo dài hơn hai giờ, họ sẽ can thiệp theo cách riêng của mình.

Họ sẽ kéo Seokjin vào chỗ vắng người, giúp anh ấy bình tĩnh, đưa đồ ăn cho anh ấy,... làm bất kì điều gì để mắt Jin thôi lấp lánh sau cặp kính sát tròng và bóng đêm ngừng ẩn hiện trong tầm quay.

Vào những lần khác, họ quyết định sẽ tác động đến tất cả những người xung quanh.

Hai người họ dồn tất cả thành viên còn lại trong nhóm để chơi game hay đứng trước camera, và Jin sẽ nhân dịp này mà lẻn theo quản lý hoặc nhân viên trang điểm.

Thế là đột nhiên họ sẽ được nghỉ nửa ngày hay những món ăn bị cấm liền xuất hiện trong bữa ăn của họ. ~*~*~

Vào một lần phải nhận trúng kịch bản khó nhằn của một chương trình, những thành viên trong nhóm đã phải vắt óc tìm cách trả lời vòng vo để thoát khỏi những câu hỏi riêng tư.

Jin đã nổi điên và lao ra khỏi phòng.

Taehyung bắt gặp anh đang nắm lấy áo của PD hôm đó.

Một tiếng rít giận dữ thoát ra khỏi miệng Jin và bóng tối liền bao trùm lấy hành lang.

Như thể đang bị ai siết cổ, ông ta liền không thể hít thở được."

Thay đổi nó," Jin thì thầm.

Mái tóc vàng của anh không còn che đi bóng đen đang lồi ra của cặp sừng trên đầu.Vị PD rên rỉ đầy yếu ớt.

Jin thả ông ta ra.

Hai chân ông không ngừng run rẩy trong khi Jin thì trông như một vị hoàng tử, lạnh lùng và đầy quyết đoán.

Taehyung không bỏ chạy trong sợ hãi.

Cậu chỉ yên lặng đứng nhìn.

Bất kể chuyện gì đang diễn ra, đây vẫn là anh của cậu. ~*~*~

Trước sự ngạc nhiên của cả đoàn quay, kịch bản được sửa lại.

Nhận thấy cái nhăn mày của biên kịch cùng sự thả lỏng của các thành viên BTS, Taehyung tự gật đầu với chính mình.

Đứng sát một góc, Jin chẳng có gì là thỏa mãn như Taehyung đã nghĩ.

Ngược lại, anh trông tức giận, buồn rầu, thất vọng, và ... kiệt quệ?

Mắt anh đăm đăm vào thứ ánh sáng phản chiếu từ chiếc nhẫn đang đeo, trong khi nắm tay không ngừng co lại rồi dãn ra.Trong studio được chiếu sáng đầy đủ, không có một bóng đen nào bay nhảy trên bờ tường hay dưới sàn nhà.

Đắm mình dưới ánh sáng đó, Jin có thể vờ rằng anh chẳng khác gì một con người bình thường.

Rằng anh đã không làm một người đàn ông phải khiếp hãi tuân theo ý mình. ~*~*~

Công ty ít nhiều cũng biết về Jin...

Thật khó để che giấu bí mật lớn như vậy khi bạn bị dõi theo từng khắc.

Bang PD biết rằng đứa trẻ này đã không đến nơi này vì âm nhạc, tiền bạc hay danh vọng; nó có lí do riêng của mình.

Tuy vậy, nhóm ông đang gầy dựng cần một thành viên như Kim Seokjin.Đứa trẻ này rất thẳng thắn.

Nó chẳng bao giờ nói những từ hoa mỹ mà lại thẳng toẹt suy nghĩ của mình xen giữa những câu chửi thề.

Điểm này thì nó rất giống Yoongi, nhưng Jin thì biết giữ miệng hơn hẳn.

Cậu trai này lúc nào cũng nhún nhường và lễ độ, nhưng chỉ cần một lời quá đáng thốt ra thì câu đáp trả sắc lạnh của Jin khiến Yoongi trông hiền lành hơn nhiều.Miệng lưỡi của một con mãng xà, một lời lầm bầm thoáng qua tai Bang PD.

Không sai tí nào cả.

Mỗi lần Kim Seokjin nổi điên, ông liền nghe huấn luyện viên cằn nhằn, chủ yếu vì họ không quen với việc bị phản đối ngay trước mặt.

Họ bảo là cái thói xấu này cần phải diệt ngay từ sớm.

Bang PD lờ đi những lời cằn nhằn này.

Nếu nhược điểm lớn nhất của Seokjin là việc chửi thề, ông sẽ để nó tiếp tục như thế.

Bởi vì ngoài điều đó ra, đứa trẻ này thật sự là một thiên thần.

Chỉ có một đứa nhóc tử tế mới tự bỏ tiền túi để mua và nấu ăn cho những người nhỏ hơn khi cả đám còn là những thực tập sinh nghèo túng.

Nó đối xử với các thành viên chẳng khác gì gia đình: ở bên cạnh những lúc chúng cô đơn và trao những cái ôm khi chúng nhớ nhà.Đứa nhóc này có phần ngượng nghịu và vụng về.

Nó không biết nhảy, không biết hát, cũng không tràn đầy tiềm năng như những đứa trẻ khác.

Tuy vậy, Bang PD sẵn sàng bỏ công sức tôi luyện nó.

Kĩ năng có thể dạy được, nhưng sự thành thật thì không.

Vì gương mặt hay bờ vai rộng, SM đã từng chiêu mộ đứa trẻ này một lần.

Tuy vậy, nó chỉ lễ độ cúi đầu và từ chối.

Khi nghe đến đó, ông biết Seokjin đã đem tất cả những gì mình có đặt vào Chống Đạn Thiếu Niên Đoàn.

Jin có thể thành công hơn nhiều với tư cách là visual trong SM.

Nó chẳng cần phải học hát cho nghiệp người mẫu, chẳng cần phải nhảy nhót để làm diễn viên, cũng như giúp đỡ cơm ăn áo mặc cho những thành viên khác.Bang PD bỏ ngoài tai những nghi ngại của các huấn luyện viên về việc cương quyết đưa Seokjin vào nhóm mới.

Ông nói với những người thân cận là ông tin vào linh cảm của mình, nhưng thật ra, quyết định này hoàn toàn thuộc về lý trí.

BTS có thể được xây dựng xoay quanh Rap Monster, nhưng đứa trẻ này chưa phải là then chốt.

Dù cho Namjoon là một trưởng nhóm tài năng, những thành viên khác đều có cá tính mạnh; chẳng mấy chốc chúng sẽ mất kiểm soát, gây gỗ rồi rời đi.

Jin là mối nối tất cả lại.

Đứa trẻ này đến đây không phải vì âm nhạc, tiền bạc hay danh vọng.Nó đến vì những thành viên.Vậy nên, Rap Monster có thể là trưởng nhóm, nhưng Bang PD biết Jin cần thiết chẳng khác gì hoàng hậu ở bên đối với một vị vua.Ông ngạc nhiên hơn về việc nhân viên chỉ đăm đăm về kĩ năng chưa được trau dồi của Jin thay vì chú ý đến những chi tiết khác.

Ví dụ như cái bóng kì quái men theo sàn nhà để chạy đến đỡ một thành viên kiệt sức.

Hay sự cổ kính hiện rõ trong đôi mắt cho thấy Jin thật ra già hơn bề ngoài của mình rất nhiều.

"Bang PD-nim."

Ông giật mình ngẩng đầu.

Vừa nghĩ đến đã có mặt, linh thật.Jin nhìn ông với khóe miệng cong lên, như thể nó đang đọc được suy nghĩ của ông vậy.Ông đã biết giây phút mà đôi mắt kia hóa vàng, đó sẽ là kết thúc của mình.

Bang PD đã để một trong những người quản lí của mình bạo hành những đứa trẻ này mà không hành động gì.

Ông đã quá mệt, quá bận bịu, quá căng thẳng ... quá nhiều lí do để chú ý đến những lời đồn đại về tên quản lí kia.

Nhưng rồi hắn chạy đến, lảm nhảm về ác quỷ và đôi mắt và cái bóng và nỗi sợ hãi, rồi hắn nhập viện ...

Bang PD đã biết tiếp theo sẽ đến ông, người đã thất bại trong việc bảo vệ nhóm nhạc dưới sự dìu dắt của mình.

"Seokjin à."

Cậu trai thờ ơ nhìn về phía ông với đôi mắt chán nản.

Ông liền nín thở khi nhận ra những tia chớp vàng đang ánh lên trong đôi mắt nâu."

Chủ tịch hãy giữ gìn sức khỏe.

Gần đây trông ngài mệt mỏi lắm rồi."

Cái này ... không phải là đe dọa đấy chứ?

Môi của cậu trai lại cong lên một lần nữa."

Tôi biết tên quản lí đó nói gì với ngài."

Không gian liền lạnh lẽo như thể một cơn gió vừa lùa qua từ ô cửa sổ ở cuối hành lang.

Không quá cóng để hơi thở ông phải đóng băng, nhưng đủ rét để từng mảng da gà phải nổi lên.

"Chủ tịch, ngài là một người tốt, còn hắn ta thì không.

Đừng bao giờ để chuyện này xảy ra với những thành viên của tôi một lần nữa."

Chỉ vậy, và Jin biến mất.

Chẳng khác gì một bóng ma.

Không để lại gì ngoài mùi hương nhàn nhạt trộn lẫn giữa vanilla và quế cùng những cánh hoa.

Ông bật cười.

Ác quỷ chẳng giống với những gì mà cha xứ thường kể.

.....Mình thích đoạn của Bang PD cực.

Nó rất giống với suy nghĩ của mình về vị trí của Seokjin trong BTS ;_____________;
 
Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Part 4: Once Jin lost control


Merry early Christmas :x

....

Jin đã từng một lần thật sự dẹp-mẹ-mọi-thứ-đi.

Quả là phước lành khi chuyện như thế chỉ xảy ra đúng một lần.Tất nhiên là anh ấy đã từng tức giận với mọi người trước đó.

Namjoon và Yoongi thường bỏ bữa để tập trung làm việc và qua đêm trên bàn thu âm thay vì giường của họ.

Jin đã tặc lưỡi đầy thất vọng khi anh cất những đồ ăn bị bỏ quên vào tủ lạnh.Hoseok và Jimin luôn nhảy cho đến lúc chân không thể nhấc lên nổi rồi lại từ chối nạp đồ ăn để giữ dáng.

Khó lắm mới có thể khiến chúng uống đủ nước khi mà cả hai đều sợ việc mặt mình bị sưng vì ứ nước.

Jin tự hỏi là vì quái gì anh phải nấu ăn.

Những lúc như thế này thì đồ ăn mang đi nhanh và tiện hơn nhiều.Jungkook than thở rằng cậu nhóc đã quá mệt, và cậu ghét việc phải đến trường như thế nào.

Vậy nên cậu cúp học."

Hyung, idol cần gì phải đến trường," Jungkook gào lên.Jin không vì thế mà nhục chí.

Anh lôi đứa út liên tục giãy giụa và gào thét lên xe hơi trong cái mẹ nó giờ siêu sớm vào buổi sáng.

Chả có tí cà phê hay bữa sáng, vậy mà anh vẫn đưa đứa nhóc này đến lớp, trước khi về lại nhà và chợp mắt trước khi lớp mình bắt đầu.Taehyung thì chỉ ...

ồn ào.

Thường thì đây không phải là vấn đề gì lớn lắm, chỉ là không phải vào hôm nay.

Không phải khi cái tháng tệ hại này đang diễn ra, và Jin chỉ cần thoát khỏi mọi thứ.Bình thường thì anh có thể thuyết phục ít nhất một trong số họ lắng nghe, nhưng gần đây thì không.

Jungkook liên tục gào lên rằng anh không phải là mẹ của nó nên làm ơn đừng hành xử như thế.

Những thành viên khác đều có thái độ tương tự.

Anh không phải là chủ của chúng, nên là người lớn tuổi nhất thì sao chứ?

Anh cũng có phải là trưởng nhóm đâu.

Chả ai bắt anh phải nấu cho tụi em, hyung à.

Cũng chẳng ai kêu anh lo việc giặt đồ.

Chẳng ai muốn anh can thiệp vào cuộc sống riêng tư, nên chỉ cần lo cho bản thân mình và kệ xác tụi em.Đó là một đêm rất trễ và Jin chẳng thể làm gì ngoài vò mớ tóc của mình.

Namjoon và Yoongi đều không về để ăn hay ngủ.

Jungkook chẳng thèm trả lời bất cứ tin nhắn nào của anh.

Hai nhóc đam mê nhảy cũng thế."

Đủ lắm rồi."

Tất cả bóng đèn vụt tắt và bóng đêm tràn ngập trong kí túc xá.

Nó trượt qua đầu Taehyung khi cậu nhóc quay lại nhìn.

Cảm giác thật lạnh lẽo, trơn trượt và đáng sợ.

Taehyung liền run rẩy.

Chẳng phải anh đã hứa sẽ không bao giờ tổn thương tụi em sao?Jin giữ lời hứa của mình.Bóng đêm chỉ ào vào phòng của Jin rồi lại vụt ra.

Nó được thu về chỗ cũ, cuộn lại như hai gạc nai trên đầu Jin.

Đồ trên người anh liền biến thành trang phục đi club với quần bó sát và cái áo rách để lộ da thịt nhiều hơn là che lại.

Một loạt bông tai được đính lên vành tai.

Cái bóng xoay quanh từng thớ da của anh trước khi tạo nên một hình xăm trải dài từ cổ qua cánh tay trái.Đôi mắt anh như dát vàng, và đường viền mắt càng tô đậm thêm điều đó.

Jin đánh mắt về phía Taehyung và tự tin vẫy tay."

Anh biến đi quẩy đây."~*~*~

Taehyung liên tục dò tin tức để tìm kiếm bất cứ thứ gì khác thường.

Người chết hay hỗn loạn ... có thể là cả hai. ~*~*~

Jungkook đã lẻn ra khỏi kí túc xá để đi club với Bambam, nhưng cả hai đều vì sợ bị phát hiện mà không dám quẩy tới bến.

Hai chàng trai đang ngồi thư giãn ở quầy bar khi đám đông phía cửa trở nên náo loạn.Ban đầu Jungkook chỉ nghĩ là một người nổi tiếng đã bước vào.

Nhưng rồi không khí liền thay đổi đột ngột.

Nó trở nên ... thật nguy hiểm.

Hàng loạt nam nữ đổ dồn về phía cửa với cái nhếch môi đầy khao khát.

Chắc là G-Dragon hay bất kì thành viên nào của Big Bang.Jungkook ngoái lên nhìn, cậu chỉ thấy mái tóc vàng đã được vuốt lên cẩn thận qua khe hở của hàng dài đầu người.

Nụ cười của anh ta bừng sáng.

Tiếng cười vang lên làm Jungkook sặc ly bia đang uống vào.Chỉ duy nhất một người trên đời có tiếng cười nghe như tiếng lau kính.

Jungkook nuốt ực hết đống bia vào mồm.

Phải chạy đi trước khi Jin-hyung nhận ra cậu.

Jungkook sợ hãi rằng ai đó đã tố cáo cậu đang ở đây trên mạng xã hội.

Hàng loạt lí do chống chế liền hình thành trong đầu cậu nhóc, nhưng rồi đám đông bắt đầu tản ra và Jungkook nhìn thấy anh cả mình đang mặc gì.Anh ấy hẳn phải tuyệt vọng lắm rồi, Jungkook bàng hoàng.

Trang phục của Jin để lộ hàng thước da thịt mềm mại nhưng đầy cơ bắp.

Thiệt là chả công bằng tí nào khi một người suốt ngày nhét đầy mồm bánh kem lẫn bánh quy lại có cơ thể đáng thèm muốn như thế.

Bambam đứng kế bên cậu trông như tắt thở đến nơi rồi."

Không thể tin được," Jungkook rền rĩ la lên.

"Hyung làm gì ở đây cơ chứ?"

Bambam liền quay đầu sang cậu.

"Hyung của mày?'Jungkook chớp mắt.

Làm sao Bambam có thể không nhận ra Jin?"

Là Jin-hyung kìa."

"Của BTS á?"

Bambam ngờ vực hỏi lại."

Chứ còn từ đâu nữa?!"

Bình thường thì Jin trông ngọt ngào như mật đường, và chắc chắn là ảnh sẽ không bao giờ ăn mặc như thế.

Nhưng mà đừng hành xử như thể ảnh vừa đi phẩu thuật thẫm mỹ về chứ!

Ảnh chỉ thay đổi cách mặc đồ thôi.Jungkook liền lướt mạng xã hội, tin chắc là đã có ai đó đăng về việc Kim Seokjin của BTS đang ăn chơi ở hộp đêm."

Jinnie-hyung?"

Jungkook đảo mắt.

Giọng Bambam vang lên như thể nó đang lên cơn phình động mạch vậy.Vẫn chưa có gì trên internet.

Dường như là không ai có thể nhận ra Jin, hoặc là họ bận tìm cách leo lên người anh hơn là ngồi đăng bài trên mạng xã hội.Và điều tồi tệ nhất là Jin đang để điều đó xảy ra.

Anh cho phép những bàn tay trượt lên cơ thể của mình, rồi mỉm cười và chìm đắm trong chúng.

Bambam cũng bị hút vào cuộc-truy-hoan-sắp-diễn-ra, nhưng Jungkook đã nắm lấy cổ áo nó.

Còn lâu cậu mới để chuyện này xảy ra."

Thả tao ra, chiến hữu!"

"Jin-hyung có tiêu chuẩn của riêng ảnh!"

"Thế sao Jackson-hyung thì được, còn tao lại không?"

Bambam hờn dỗi."

Cái gì?"

Một ngón tay chỉ về phía bóng dáng mờ ảo trông có vẻ là giống Jackson đang ép sát vào người Jin."

Cầm ly cho tao!

Tao phải cứu hyung của tao và đập hyung của mày!"

Jungkook dúi ly bia của mình vào tay Bambam và tiến vào cuộc-truy-hoan-sắp-diễn-ra.~*~*~

goldenmaknae: CÁC ANH.

JIN-HYUNG ĐANG XÚC TÁC MỘT CUỘC TRUY HOAN TRONG CLUB!PokeMonster: Tại sao em đang ở trong club???

CHÚ MÀY CÒN CHƯA ĐỦ TUỐI!j-sunshine: tuổi nổi loạn là đây ~sugafree: lolgoldenmaknae: VẤN ĐỀ KHÔNG NẰM Ở ĐÓ!

EM PHẢI ĐI CỨU ẢNH!sugafree: Cứ để Jin tự do.

Ảnh sẽ ổn thôi.goldenmaknae: Là Jackson đang cố gắng lên giường với Jin-hyung đó!

Thằng đó làm gì ngang tầm với Jin-hyung được!!!

Chúng ta phải bảo vệ tiêu chuẩn của anh ấy!PokeMonster: là Jackson-hyunggoldenmaknae đã đăng tải một bức hình.taetaetartersauce: Chính ảnh.

Vị hyung đã bước ra từ kí túc xá chúng ta một tiếng trước.minimochi: Jin-hyung thiệt hả?????!!!

Rù quyến quá đi mất~!j-sunshine: Club này ở đâu vậy?!!!!

Anh sẽ đến ... là đến giúp >_>goldenmaknae: HYUNG!!!!sugafree: Đệt mợ.

Quay video rồi gửi lên group liền đi.goldenmaknae: HYUNG.

LÀM ƠN ĐI.sugafree: Jin-hyung là một người đàn ông trưởng thành.

Ảnh có quyền giải tỏa căng thẳng bằng mọi cách ảnh muốn.goldenmaknae: MẸ ƠI!

OMO OMO.

AI ĐÓ CHE MẮT EM LẠI ĐI.minimochi: CHÚ MÀY CÓ THỂ VỪA CHE MẮT VỪA QUAY PHIM MÀ.taetaetartersauce: ĐỪNG GÀO LÊN NỮA JEON JUNGKOOK!

KHÔNG AI MUỐN NGHE TIẾNG EM LA HÉT ĐÂU.goldenmaknae: NẾU ANH THÈM KHÁT TIẾNG RÊN RỈ CỦA JIN-HYUNG ĐẾN THẾ THÌ ĐI MÀ HỌC TẬP RM-HYUNG ĐI!PokeMonster: ???????minimochi: O_O ??????j-sunshine: ////->-
 
Just Wait [Trans|Oneshot|Ot7 - Seokjin-Centric]
Part 5: Everyone is in and that's the end of a curse


Jungkook đã biết có gì khác thường, là đặc biệt, ở người anh cả được một thời gian.

Jin luôn tình nguyện chở cậu đi học.

Tất nhiên là phải có lí do rõ ràng thì quản lý mới dám để Jin, chứ không phải bất kì người anh nào khác, chở cậu đến trường.

Không phải cậu muốn nói xấu họ đâu, nhưng mà Hobi-hyung lượn lách như thể ổng đang đua xe, còn Namjoon-hyung thì mới thử mở cửa thì cửa đã banh mợ nó luôn rồi.

Yoongi-hyung chắc thà phi tang xác còn hơn là phải dậy sớm chở cậu mỗi sáng.Nhưng mà ai cũng có yếu điểm.

Không ngoại trừ Jin.Lần đầu cậu thấy cái bóng là vào khoảng một tháng sau khi học kì mới bắt đầu.

Cả hai đã trễ giờ học (Jungkook đã lờ đi ba cái báo thức của cậu, trong khi Jin thì gà gật qua năm cái báo thức của anh).

Thay vì ăn sáng, Jin lấy đại một cái Chocopie cho cả hai.

Cà phê không còn lấy một giọt, có lẽ người uống cuối cùng là Namjoon hoặc Yoongi đã quên báo rằng chúng đã hết.

Jin rủa hai người đó đến mức Jungkook tưởng anh đang thật sự nguyền rủa họ.Toi rồi, Jungkook nghĩ khi phiên chửi bắt đầu chuyển hướng về phía cậu."

NẾU MÀ TÔI CÒN NHẬN BẤT KÌ CUỘC GỌI NÀO ...!"

Cậu đành im lặng mà nhét đống sách vào cặp và bước ra xe." ...

THẬT LÀ 4 TRÊN 100 KHÔNG?"

Không phải cái bài kiểm tra toán khốn khiếp ấy chứ!

Điểm cậu chỉ tệ đúng có lần đó thôi!"

ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG PHẢI CON TÔI MÀ! ..."

Động cơ gào thét trên đường đi."

- HỌ CÒN DÁM NÓI LÀ EM THỪA HƯỞNG NÃO CỦA ANH CƠ ĐẤY!"

Jungkook chỉ biết vùi đầu vào tay của mình."

CÁI QUÁI GÌ NỮA?!

IQ 148 ĐÂU CÓ NGHĨA LÀ NAMJOONIE CÓ QUYỀN CẮT HÀNH VỚI MẶT PHẲNG NẰM PHÍA TRÊN!"

Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến trường, và Jungkook đang đếm từng khắc trong đầu.Cậu biết là hiệu trưởng chẳng thèm để tâm đến idol, nhưng mở ti vi lên xem một lần khó lắm hả?

Làm sao ổng có thể nhầm Jin-hyung là ba của cậu chớ?

Đúng là idol tuổi teen nào cũng có quản lý hoặc cha mẹ đưa đến trường, và chắc chắn thì quản lý sẽ không tạm biệt bằng việc hôn lên má cậu thiệt! ...

Nhưng cậu cũng đâu có con nít lắm, mà Jin-hyung trông cũng đâu già đến mức bị nhìn nhầm như vậy!Riiiiiiiiiiiiiiít!

Jin đạp thắng khẩn cấp khi có một chiếc xe đột ngột cắt ngang đầu xe họ.

Đầu Jungkook bị giật mạnh về phía trước.

Nhờ không nghe thấy tiếng rầm va chạm nào, cậu từ từ lấy lại bình tĩnh.

Jungkook lo lắng ngẩng lên.

Cậu tưởng Jin sẽ mạt sát tên lái xe vừa rồi hay nhấn kèn liên tục, nhưng không có gì xảy ra.

Cả không gian rơi vào tĩnh lặng, và u tối.Bóng đêm lan từ ghế của Jin và bao trùm lấy xe hơi như thể cửa sổ đã dán kín đề can.

Mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm và lạnh lẽo đến mức Jungkook có thể nhìn rõ hơi thở của mình.

Cậu tự hỏi liệu những cái xe ở phía sau có nhận ra bóng tối khác thường bên trong xe cậu?

Chỉ hi vọng là nó bị lẫn với màu đen của xe, và hai người họ chỉ đơn giản là những thằng hỡm hĩnh thích tô đen cửa xe của mình.Liệu cậu có nên nói ... nói gì đó với Jin không?

Ảnh trông như thể chỉ cần nửa giây nữa thôi là sẽ rượt theo cái xe đằng trước, giết hết bọn chúng rồi đem đống xác giấu đi vậy."

Chúng ta không có thời gian giết người đâu anh," cậu nhóc buột miệng.Hi vọng Jin sẽ dẹp suy nghĩ này ít nhất cho đến khi cậu bước vào trường.

Nếu cậu còn nghỉ thêm một buổi và Jin lại nhận thông báo lần nữa, chuyện tương tự dám sẽ lại xảy ra."

Em ổn không, Kookie?"

Jungkook gật đầu.

Nhưng vì Jin né ánh nhìn cậu qua gương chiếu hậu, Jungkook đành phải lặp lại câu trả lời.Cậu đã thấy một ánh vàng rất nhỏ trên mắt Jin."

Hyung ... hyung có sao không?"

Cậu nhóc thận trọng hỏi."

Không có gì không ổn hết."

Jungkook liền run rẩy vì lạnh, nhưng cậu quá lo lắng để có thể nhờ Jin tăng nhiệt độ máy sưởi.Khi bánh xe dừng trước cổng trường, Jungkook bước ra và ngượng nghịu chờ đợi màn ôm hôn tạm biệt theo thói quen.

Lần này nó không đến ngay lập tức.

Cho đến lúc cậu quyết định sẽ bước thẳng vào trường thay vì chờ đợi, cửa xe mới mở ra.

Jin vẫn tiếp tục tránh ánh mắt cậu nhưng Jungkook có thể sắc vàng vẫn còn hiện trong đó.

Thật may là tuy bóng đêm vẫn tiếp tục bao lấy anh, sự u tối của nó bị ẩn bởi màu xanh nước biển đậm từ cái áo nỉ Jin đang mặc.Jin quàng tay ôm chặt lấy cậu khiến đầu Jungkook tựa hẳn vào ngực anh.

Họ giữ tư thế đó khi bước ra khỏi bãi đậu xe và Jungkook chắc chắn là lũ bạn cùng lớp sẽ lại chọc cậu về chuyện này.

Cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm.

Thay vào đó, Jungkook thấy xấu hổ khi đã không gội đầu vào tối qua vì giờ mặt Jin đang vùi trong tóc cậu."

Em thật sự không sao chứ?"

Jin hỏi lần nữa.

Jungkook cảm nhận sự run rẩy từ tay anh nên cậu liền ôm lấy Jin thật chặt."

Em ổn.

Cảm ơn anh vì đã luôn bảo vệ em."~*~*~

Chuyện tương tự còn xảy nhiều lần nữa.

Không hẳn lúc nào cũng tổ hợp của việc thiếu bữa sáng, cà phê lẫn giấc ngủ, mà chỉ đơn giản vì con người luôn là những sinh vật lái xe tệ hại vào cái giờ quái quỷ sớm của buổi sáng.

Thỉnh thoảng họ bị cắt ngang đầu xe hay mắc kẹt trong giao thông ùn tắc, và Jungkook để ý thấy nhiệt độ trong xe lại giảm mạnh.Chuyện không tệ đến mức cái bóng phải bao quanh xe làm khiên đỡ đột ngột như lần trước.

Lần này có hai cái sừng nhỏ hiện lên trên đầu Jin.

Jungkook thừa nhận trông chúng thật đáng yêu.Cậu từng tính nói với Jin rằng cậu đã biết phần nào về sức mạnh siêu nhiên của anh, nhưng Jungkook lại sợ Jin sẽ vì thế mà cố giấu đi những cái sừng của mình.

Vậy nên Jungkook quyết định giữ yên lặng và hi vọng sẽ không ai để ý tới cái chăn cậu đã giấu trên xe.Cảm giác thật tốt khi nghĩ rằng cậu đang giúp Jin giữ bí mật.

Cuối cùng Jungkook đã có thể làm gì đó để đáp lại anh mình.~*~*~

Vào ngày sinh nhật, Jungkook gần như đã khóc khi thấy thật nhiều đồ ăn đã được sắp sẵn trên bàn.

Cậu tự hỏi liệu mình có xứng đáng với hàng giờ Jin đã phải bỏ ra để nấu hết chỗ đó?Jungkook tìm thấy anh ngủ quên trên ghế sô pha với gương mặt mệt mỏi.

Áo Jin bị lệch làm hở phần vai và cái bóng che phủ lên đó.

Jungkook bước về phía Jin đầy thận trọng và vật thể bóng đêm ấy vẫn nằm yên trên người anh.

Cậu đắp lại cho Jin chiếc chăn bị rớt xuống sàn và đặt lên trán anh một nụ hôn.Jungkook ngồi trên sàn và lấy máy DS của cậu ra chơi.

Đến khi bắt thêm một con dratini thì Jungkook mới nhận ra Jin đã tỉnh giấc và đang nhìn về phía cậu."

Chúc mừng sinh nhật, JK."

"Cảm ơn anh." ~*~*~

Mấy thứ siêu nhiên luôn khiến Hoseok sợ hãi.

Không-chừa-một-thứ-nào.Lần đầu tiên thấy cặp sừng đen mọc ra từ đầu Jin, Hoseok vẫn nghĩ đó chỉ là một trò chơi khăm.

Chúng trông giống sừng quỷ thật, nhưng chẳng phải lũ quỷ luôn thật gớm ghiếc với đám răng nhọn và những vết sẹo và làn da xù xì và ... và tất cả mọi thứ không thuộc về Seokjin?

Ngay cả khi có một linh mục khẳng định Jin là ác quỷ rồi hất nước thánh lên người anh; ngay cả khi nước thánh thật sự làm bỏng làn da trắng ấy, Hoseok chắc chắn vẫn không tin Jin là một con quỷ.

Không phải là Jin-hyung, người đã dành cả ngày để học cách làm vỏ sủi cảo để cả nhóm có thể ăn món nhà làm yêu thích phù hợp với chế độ ăn uống của idol.

Cũng không phải là người đã khóc sướt mướt vì con Mario bằng bông mà Taehyung tặng anh ấy ngày sinh nhật.

Không-thể-nào-là-người-anh-này.Ngược lại, nếu có ai đó bảo thật ra ác quỷ là Min Yoongi, Hoseok đảm bảo sẽ tin ngay trong vòng một nốt nhạc.

Cậu nghi ngờ điều đó từ lâu lắm rồi.Nhưng đó là Jin, người có hai cái sừng mọc trên đầu và bóng đêm xoay quanh ngón tay như những cái vuốt.

Lúc đó, kí túc trở nên lạnh cóng và sương giá phủ đầy cửa sổ.

Một sasaeng fan đang bị treo lơ lửng trước cửa, vừa nghẹt thở vừa cố cầu xin, nhưng Jin chỉ tiếp tục xiết chặt.

Đầu anh nghiêng qua một bên để thì thầm vào tai người đàn ông kia trong khi cái móng đen kịt quấn lấy phần thân trên của hắn.

Điều nực cười là chuyện này trông giống việc thân mật bị cắt ngang hơn là một cuộc thẩm vấn.Không biết vì sao hai người lạ mặt, một cặp đôi nam nữ, đã vào được kí túc xá của họ.

Đứa con gái vừa khóc vừa tránh về một bên khiến Yoongi phải đặt hai tay lên vai nó để giữ yên.

Giọng anh quản lý vang lên đầy tức giận qua điện thoại còn Namjoon thì đi xóa hết những tấm hình trên camera đứa con gái.

Jungkook bước ra từ phòng mình, khoác trên người quần áo kín đáo khi nghe có kẻ đột nhập lúc cậu đang tắm.Jin rõ ràng đang nổi cơn thịnh nộ.Taehyung cố gắng giữ bình tĩnh một Jimin đang phát hoảng, không phải vì sự riêng tư bị cướp mất, mà bởi chính người anh của mình.

Namjoon liền nhìn qua Hoseok.

Khi thấy người bạn cùng tuổi không có dấu hiệu gì của việc nhảy dựng lên vì sợ hãi, ánh nhìn của trưởng nhóm chuyển sang Jin trong khi môi thì mím chặt đầy căng thẳng.Cuối cùng Jin cũng thả người đàn ông xuống.

Chân hắn chẳng còn tí sức lực nào."

Anh đã có tất cả thông tin anh muốn rồi, Joonie à."

Jin nói với giọng của một thiên thần.

Tuy vậy, cách anh ấy hơi nghiêng đầu về sau thì không ngọt ngào như thế."

Anh ... còn có thể làm gì nữa không?Jin cười, nghe lanh lảnh như những tiếng chuông.

Đây là lần đầu tiên Hoseok liên hệ âm vang này với chuông báo tử."

Sức mạnh của anh không tiện như thế đâu, Joonie."

"Thiệt, năng lực của hyung là vô dụng nhất luôn!"

Tiếng chọc của Taehyung vang lên từ góc còn lại của phòng."

Vậy anh có khả năng làm gì?"

Hoseok hỏi."

Tại sao chúng ta không để quản lý lo liệu việc này nhỉ?"

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.

"Sejin-hyung, hai tên này để anh lo vậy."

Cặp đôi xâm phạm bất hợp pháp bị đưa đi, có lẽ là đến đồn cảnh sát."

Hyung, sừng của anh hiện ra kìa."

"Em mù hả?

Nó rõ ràng là gạc đó."

"Em nghĩ anh trông đáng yêu với tai hamster hơn."

Taehyung thêm vào.Hoseok nhìn quanh.

Chỉ có cậu và Jimin là có vẻ sợ hãi."

Mấy đứa biết chuyện này từ bao lâu rồi?"

Taehyung nhìn về phía Yoongi và Namjoon trong khi trưởng nhóm thì nhìn anh thứ, rồi cả nhóm giật mình khi nhận ra là Jungkook cũng đã biết từ trước.Em út chỉ nhún vai: "Jin-hyung không phải lúc nào cũng tỉnh táo vào buổi sáng."

Nghe cũng có lí đấy."

Anh gặp ảnh từ hồi còn hoạt động ở underground."

"Trước cả Bighit?"

Cả nhóm sửng sốt.Yoongi gật đầu.

"Trước đó."

Không ai trong bọn họ biết chuyện này vì đứa nào cũng đang trông như cằm sắp rớt khỏi mồm hết."

Đó là lí do anh luôn lễ phép với Jin-hyung từ hồi anh ấy mới vào!"

Taehyung bật cười.

Yoongi chỉ nhún vai.Hoseok hiểu điều đó.

Ngay cả thiếu niên nổi loạn tên Min Yoongi cũng biết thế nào là giữ mình.Namjoon gật gù như thể mối quan hệ của hai người anh lớn đột nhiên trở nên có lý."

Tớ phát hiện ... ngay trước khi màn debut của chúng ta bắt đầu."

Trưởng nhóm tự nguyện trả lời.

Hoseok nhận ra rằng cậu ấy còn che dấu điều gì nữa.Rồi ... cậu nhớ về kí ức đen tối đầu tiên của sự nghiệp idol, những kí ức rõ mồn một về một người quản lí.

Tên đó luôn chắc chắn những vết bầm hắn gây ra đều ở vị trí khó thấy trên cơ thể.

Hắn luôn gây áp lực với nhóm và Jin là người đứng ra nhận lỗi và chịu đựng hình phạt thay họ.

Vào ngày ra mắt, Jin đã bị hắn đánh, rồi tên quản lí đã nhập viện sau đó.Namjoon hẳn đã biết Jin có liên can đến việc này.

Cậu ta chắc chắn đã nghi ngờ, tự ngẫm rồi rút ra kết luận.

Tuy vậy, Namjoon đã cho qua mọi thứ, bao gồm cả việc báo cảnh sát hay chạy trốn khỏi Jin.

Cậu ta vờ như chưa có gì đã xảy ra, và có lẽ đúng là chẳng có gì xảy ra thật.

Có lẽ là một con quỷ thì cũng không khác gì với việc đến từ Busan, Ilsan hay Seoul."

Chuyện ảnh là quỷ chẳng phải quá rõ sao?"

Taehyung cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoseok.Không, nó chẳng rõ tí nào, nhưng Hoseok biết Taehyung có xu hướng để ý những điểm chẳng ai ngờ đến."

Vậy anh có thể làm gì?"

Jimin hỏi.

Đám còn lại đều thấy tò mò."

Cũng không nhiều."

Jin nhún vai.

"Thật ra anh chưa trở thành quỷ lâu lắm.

Bóng đêm, tình dục, nỗi sợ, chắc thế."

Hoseok liền khịt mũi.

"Yoongi-hyung có thể làm hết cả ba điều trên ."

"Đúng đó!"

Jin bật cười thành tiếng.

"Anh cũng nghĩ như em lần đầu tiên anh gặp em ấy."

Người anh thứ nở nụ cười hở lợi.

"Lúc đó em chỉ mới có mười lăm tuổi thôi hyung."

"Đáng yêu như mầm non, nhưng quầng thâm dưới mắt ẻm trông chả khác gì thây ma cả."

"Vậy hyung trông ra sao?~" Taehyung ngẩng đầu từ sau cái ghế bành đang tựa và nở nụ cười cún con.Yoongi cố gắng không đỏ mặt hồi tưởng bằng cách quay sang chỗ khác."

Tất nhiên là cực kì ngon, cảm ơn vì đã hỏi."

Jin thở ra đầy hạnh phúc.

"Tủ quần áo của anh đã từng đầy ắp đồ da và dây xích.

Anh nghĩ là mình vẫn giữ đống quần da màu đỏ đó.

Tiếc là anh phải cất chúng đi để giữ hình tượng idol."

Ngón tay Jin nhịp quanh cằm đầy trầm tư.

"Hay là ..."

"Hyung, làm ơn đi."

Yoongi rên rỉ trong khi đám maknae gào lên.

"Đúng rồi đó hyung à."

Và như vậy, câu chuyện tiếp diễn.

Hai cái gạc rút lui vào trong, để lại một đoạn lồi nhỏ trên mái tóc vàng.Quản lý gọi điện sau đó, bảo rằng họ nên tiếp tục ở trong nhà trong thời gian này và thư giãn nếu có thể.

Đến lượt Bang PD gọi Namjoon và cậu ấy chuyển máy cho Jin nghe.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh đứng lên, nắm lấy áo khoác rồi rời đi.Jin trở về sau vài giờ đồng hồ và trông đầy sát khí với bóng đêm cuộn quanh.

Những đứa nhỏ nhất không hiểu chuyện đang xảy ra nhưng những người anh lớn thì biết.

Họ hiểu Jin sẵn sàng làm mọi thứ để giữ Chống Đạn Thiếu Niên Đoàn an toàn, kể cả việc hi sinh nhân tính cuối cùng của mình.~*~*~

Việc biết Jin là quỷ không thay đổi cuộc sống của họ.

Ảnh vẫn tệ trong việc nhảy, chân tay vẫn vướng víu và ảnh vẫn phải dành hàng giờ đồng hồ để luyện cả nhảy và hát.

Hay việc ảnh vẫn luôn trả tiền cho những bữa ăn của nhóm với tư cách là người anh cả.

Không gì thay đổi, chỉ khác là giờ họ dành nhiều thời gian cho nhau hơn.

Jimin vuốt ve gạc của Jin mỗi lần chúng hiện ra và Taehyung thì năn nỉ Jin đừng nấu những món cay kinh dị vì như thế thì chả khác gì sống ở địa ngục cả.Sau tất cả, không một ai trong nhóm có vấn đề với thân phận của Jin.

Ảnh có thể là quỷ, nhưng ảnh cũng là một thành viên trong gia đình.~*~*~

Có một lần, Jimin tìm đến vị linh mục có tiếng ở quê mình.

Cậu không sùng đạo cho lắm, nhưng nếu việc cậu đi có thể làm mẹ vui thì cậu sẵn sàng làm điều đó.

Vị linh mục này hoạt động ở một nhà thờ nhỏ nằm bên trong khu trung tâm thương mại lớn.

Trông có hơi hiện đại quá mức rồi."

Có lẽ là lần này tớ lại tiếp tục sai."

Một giọng nói quen thuộc vang lên."

Tớ cũng từng chắc chắn về điều này như cậu vậy!"

Jimin bước qua cửa, và cậu thấy Jin nằm thoải mái trên bục giảng kinh.

Anh đang gối đầu lên đùi của vị linh mục."

Chỉ mới một vài năm trôi qua.

Cậu vẫn còn thời gian mà."

"Nhưng mà Hyosang à ~"Cách nói chuyện thân mật giữa họ trông có phần khác thường, nhất là khi vị linh mục đã ngoài 80 tuổi."

Vào một ngày nào đấy, cậu sẽ tìm được gia đình của mình, rồi cậu sẽ già đi và trở nên mệt mỏi như tớ thôi."

Một khoảng lặng trôi qua."

Gia đình mà tớ cần đáng ra phải là cậu."

Này này, nghe vầy có chút hơi bị tổn thương đấy!

Jimin thật sự không thể nào tưởng tượng Jin với cuộc sống riêng trước khi họ đến.

BTS là tất cả những gì cậu có từ khi trở thành thực tập sinh."

Chúng ta là một gia đình.

Chỉ là không phải kiểu mà lời nguyền ác quỷ nhỏ bé của cậu cần."

Jin bật tiếng nức nở.

"Tớ không thể lại trải qua điều này một lần nữa.

Không thể sau khi mất cậu."

Jimin không thể tưởng tượng được, cái cuộc sống trường tồn của Jin.

Việc phải nhìn những người bạn của mình trở nên già đi và vờ rằng họ là anh chị của mình rồi sử dụng kính ngữ trước mặt người ngoài.

Thêm một thời gian trôi qua và họ trở thành ba mẹ, rồi thành ông bà mình.

Cậu cũng chẳng thể mường tượng đến một ngày nào đó, cậu sẽ nhìn Tae hay Hobi hay bất kì thành viên nào của BTS và phải vờ rằng giữa họ chẳng có gì ngoài mối quan hệ của một linh mục và con chiên theo đạo.(Ít nhất thì việc này giúp lí giải cách Jin nói chuyện như một ông già.)Nhưng ở một khía cạnh nào đó, Jimin cũng không bao giờ muốn thời gian đuổi kịp Jin.

Cậu luôn mong muốn có thể thấy anh luôn xinh đẹp, trẻ trung và tự tin, mãi mãi.

Cậu muốn choàng tay qua vai anh để nói rằng, bất kể cái lời nguyền ngu ngốc của ảnh có nghĩ gì thì họ luôn là một gia đình.

Muốn đùa rằng BTS luôn phải chăm sóc ông anh cả của mình, rằng họ chẳng bao giờ muốn nghe tiếng ảnh gào khi phát hiện ra sợi tóc bạc đầu tiên hay bất kì vết nhăn nào (dù cậu chắc là ảnh sẽ có chúng thôi khi mà ảnh luôn luôn mỉm cười).

Jimin không biết làm sao để nói với Jin rằng, tất cả thành viên đều mong muốn anh luôn hạnh phúc và xinh đẹp và thuộc về họ, rằng cái lời nguyền ngu ngốc sẽ không bao giờ thay đổi tình bạn của BTS.Cậu cũng không biết làm sao để nói rằng, Jin chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, vì họ đã luôn là một gia đình kể từ lần đầu gặp nhau.~*~*~

Vào một ngày nọ, Jin gào lên một cách kinh hoàng.

Anh đã tìm thấy một cọng tóc bạc.Là bạc trắng, chứ không phải vàng tơ.

Không phải là kiểu một cọng mà chị làm tóc đã nhuộm sót.Cọng tóc đó thật sự bạc từ ngọn.Cuộn mình trong chăn, Jimin nở một nụ cười.
 
Back
Top Bottom