Siêu Nhiên [Jujutsu Kaisen] Limerence

[Jujutsu Kaisen] Limerence
[Trò chơi tìm xác] Ngày thứ nhất (kết)


Tìm xác tìm xácHai từ này dù có nói thế nào thì nghe vẫn rất đáng sợ.Sau khi giọng nói từ loa phát thanh phát ra thì trường học có thêm sự hiện diện của một nguyền hồn mạnh mẽ, đồng thời không khí cũng ngày một âm trầm.Phòng phát thanh là nơi tỏa ra luồng khí nhiều nhất, rất rõ ràng, đó chính xác là vị trí của con nguyền hồn đặc cấp lần này."

Okkotsu, chia ra thôi".

Tôi mở miệng nói, sau đó cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao nhau của chúng tôi.Yuuta sửng sốt buông tay, thanh kiếm khẽ run lên: "Được"."

Cậu đi phòng phát thanh, tôi theo sau yểm trợ, có được không?"

Chúng tôi ngồi đón gió lạnh trên sân thượng, bắt đầu tính toán chiến lược một chút.Cậu lập tức gật đầu, so với bộ dáng nom nóp lo sợ mấy tháng trước đã tốt hơn rất nhiều: "Cậu phải cẩn thận nhé".Hôm nay không biết đã nghe từ này bao nhiêu lần rồi, tôi xua xua tay, thuận tiện xoa đầu cậu.Tóc Yuuta thoạt nhìn cứng nhắc nhưng lại rất mềm mại, quanh quẩn mùi hương dễ chịu khiến người ta yên tâm.Rất giống cún con.Biểu cảm lúc bị tôi xoa đầu cũng giống.Sau khi Yuuta cọ cọ lên cổ tay tôi thì luyến tiếc rời đi.

Tôi đứng trên sân thượng nhìn chung quanh trường một hồi cũng rời khỏi.Vừa bước xuống lầu hai, thanh âm non nớt rợn người ấy lại vang lên, kết hợp với cỗ tử khí trong trường học khiến tôi không khỏi rùng mình."

Áo đỏ xuất hiện ở tầng 1 khu chức năng, mong mọi người hãy cẩn thận"Tôi cẩn thận nghe nghe, phát hiện giọng nói này có chút quen thuộc, chỉ là trong chốc lát không thể nhớ ra là giọng của ai.Tiếng giày bệt nện xuống đất giờ đây cũng thật nặng nề, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè ép lồng ngực tôi, đau đến mức không thể thở được, hai chân nặng như chì, đầu óc mù mịt, tôi bám vào tay vịn cầu thang, từng ngụm từng ngụm thở dốc.Chuyện quái gì thế này?Cho dù có dùng chú lực bảo vệ cơ thể thì cũng vô dụng, rơi vào lãnh địa của nó thì tôi chỉ có thể để mặc nó chèn ép, sống đến hiện tại đã rất may mắn rồi.Hai thanh phiến giấu trong túi áo trượt xuống mặt đất, nặng nề va chạm với sàn nhà.Cách cáchTai tôi ù lên, bỗng nhiên mất đi thính giác, cùng lúc đó, một bóng đen vừa mắng thất thanh vừa ào ào chạy đến."

Mẹ kiếp mau tránh ra, đồ quái vật!

Cút khỏi người tao ngay!"

Takahiro vừa đánh liên hồi vào áo đỏ vừa kéo nó ra khỏi người mình, bộ đồng phục nhiễm đầy máu, mồ hôi dính sát lên vầng trán khiến cậu ta chật vật không tưởng.Tình cảnh trước mắt diễn ra không quá ba giây, tôi triệt để ngây người.Có người đến mà tôi không nhận ra?!Takahiro?!Người bình thường!!!Còn có cả áo đỏ!

"Đỏ tươi đỏ tươi, ta sẽ nhuộm đỏ ngươi, cả tay và chân~ngươi đều đỏ nhé~hihi"Chợt hiểu ra vì sao thính giác ban nãy của tôi trở nên mất hiệu lực, tôi nghiến răng ken két.

Được, tốt lắm, áo đỏ đúng không, mi chơi ăn gian nhé!Áo đỏ vẫn như lần đầu chạm mặt, cả người đỏ lòm màu máu, cái miệng nó lúc nào cũng ngoác lên, đồng tử trợn trắng, dùng cả tay và chân siết chặt lấy Takahiro.

Cậu ta vừa đi vừa đấm liên hồi vào mặt nó, nhưng nó vẫn chẳng mảy may dao động.Tôi ngồi sụp ở sau cầu thang, nói vọng ra: "Đằng đó cố lên một chút, đem áo đỏ tới đây đi".Đợi một hồi không có tiếng đáp lời, bài hát của áo đỏ vẫn tiếp tục ngân nga, mắt thấy nó sắp hát xong, tôi bực tức thúc giục: "Này cậu"."

Mẹ nó cô im lặng một chút để tôi tập trung đi!"

Tôi không nhịn được lớn tiếng: "Cậu thì cần tập trung cái gì, mau dụ nó đến đây để tôi xử lí".Vừa dứt lời, Takahiro đã thở hồng hộc chạy vụt qua chỗ tôi, hông cậu ta vẫn còn dấu vết do áo đỏ siết, mặc dù mệt nhưng cậu vẫn cố gắng dùng chút sức lực trừng mắt với tôi.

Takahiro một tay kéo tôi chạy ngược lên lầu 2, mồm vẫn chửi: "Con gái con đứa lấy đâu ra sức xử lí một con quái vật như thế chứ, bộ không thấy ông đây vất vả cỡ nào mới thoát ra được hả?!".Nhìn cậu ta mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng kéo tôi đi, thú thật có chút cảm động.

Bịch bịch!Sắc mặt tôi thay đổi khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, Takahiro kéo tôi trốn vào phòng học cuối dãy hành lang, nép phía dưới bàn học gần cửa sổ.Trong giây lát, quanh quẩn khắp không gian chỉ có tiếng hít thở khó khăn của chúng tôi và mùi máu thoang thoảng, một đường lan ra cả căn phòng.Đêm nay không có trăng, ngay cả sao cũng không có, tôi chỉ có thể nheo mắt, dựa vào tiếng hát để đoán vị trí của áo đỏ."

Phải mặc đồ~màu đỏ nhé~"Ở trước cửa.XoạchTí tách tí táchVào khoảnh khắc này, mọi thứ như được tua chậm lại, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, từng tiếng vang dội, xuyên qua khe hở của bàn ghế, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy nó.

Áo đỏ đứng ở bục giảng, nó đưa mắt nhìn cả phòng học một lượt, sau đó tủm tỉm mỉm cười.Takahiro kéo sát tôi vào vách, bàn tay to lớn che kín miệng tôi lại, đề phòng tôi không chịu được mà phát ra âm thanh, cậu ta nhét tôi vào góc khuất, còn mình dùng cơ thể để che chắn cho tôi.Vô dụng thôi, tôi biết.

Vì nó đã nhìn thấy tất cả rồi.Áo đỏ im lặng dừng hát, chúng tôi nín thở, chờ đợi động tác tiếp theo của nó.Takahiro nắm chặt cổ tay tôi, sẵn sàng kéo tôi bỏ chạy bằng cửa sau bất cứ lúc nào."

Hihi~hình như không có nhỉ~"Takahiro dường như đã thở phào.Nhưng rồi, áo đỏ nhảy vụt lên, nó gần như là bám lên trần nhà, há mồm nhìn xuống.

Tôi vô thức ngước lên, đôi mắt chúng tôi chạm nhau, tim rơi lụp bụp."

Á....tìm thấy ngươi rồi"Trong một cuộc đua tốc độ, tôi lúc nào cũng gian lận bằng cách xuất phát trước tiên.

Đệm một tầng chú lực dưới chân và dùng nó như lò xo co giãn, tôi vòng tay xuống đùi Takahiro, nghiêng người nhảy qua cửa sổ.Một lần nữa tiếp xúc với thủy tinh đau rát, tôi hơi ngẩn ngơ một chút, đầu óc đình trệ, di chứng sau khi kế thừa thuật thức lại đến.Áo đỏ vồ hụt Takahiro, lập tức tức giận, cũng nhảy ra cửa sổ, điên cuồng vươn tay.Mà lúc này, Takahiro được tôi ôm kiểu công chúa cũng sửng sốt, cậu ta thấy tôi bỗng dưng cứng đờ, cả hai trong trạng thái rơi tự do, mắt thấy áo đỏ sắp chạm phải mình, Takahiro chần chừ mãi, cuối cùng cũng vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Ê, này, tên cô là gì nhỉ?...thôi kệ, ê, phản ứng gì đi".Linh hồn như vừa mới bị trút đi khỏi cơ thể, tôi hoàn hồn, chân vội điểm nhẹ xuống mặt đất, rút hai thanh phiến ra.Sắc lam chợt lóe sáng, tôi cúi người phủi mảnh thủy tinh ở cẳng chân, nói: "Đi đi".Takahiro cau mày: "Không thích"."

Cậu không đi thì tôi đánh nhau với áo đỏ thế nào?"

"Cô bị điên à, nó là quái vật đấy!"

"Bỏ ngay cái tính trượng nghĩa của cậu đi, đây là công việc của tôi""Tôi không cần biết công việc của cô là gì, tôi tuyệt đối không thể để người khác chết trước mặt mình""Ngu ngốc!

Bỏ tôi xuống, chúng ta chết chùm bây giờ!"

"Con mẹ nó cô dám cắn tôi?!"

Ặc!Tôi kéo Takahiro né tránh đòn công kích của áo đỏ.

Áo đỏ nhìn chòng chọc vào tôi, miệng đỏ gầm gừ liên tục, có vẻ nó nhận ra tôi là con mồi mà mình để vụt mất trước đó.Tôi mở ra thanh phiến, không dùng chú lực, chỉ nhắm ngay áo đỏ nhẹ phất một cái, nó lập tức bị cơn gió thổi bay theo vách tường trắng sau lưng.

Bụi bẩn bay lên, trộn lẫn thứ mùi hôi thối.Takahiro dùng tay quơ đi khói bụi, rất tỉnh táo đặt ra câu hỏi: "Món đồ chơi gì thế?

Lợi hợi thật".Não tôi ong ong, cảm giác lại sắp tuột huyết áp.Trời ạ, tha cho tôi đi, cái cơ thể yếu ớt này không thể chịu được nữa đâu."

Cậu thấy rồi đó, tôi có năng lực bảo vệ bản thân, giờ thì cậu đi đi"Cậu ta vẫn từ chối: "Không được".Giờ thì tôi hoàn toàn bất lực.

Nhưng đúng lúc này, Yuuta đột nhiên từ tòa nhà khác xông qua, trên đầu chảy chút máu, nhưng tổng thể vẫn không sao.Khí sắc trên gương mặt cậu rất tệ, tôi có cảm giác như quầng thâm dưới mắt cậu lại kéo dài thêm vài cm nữa rồi.Yuuta chuẩn xác đáp xuống chỗ tôi, vẻ mặt khó coi: "Những người khác đều chết hết rồi"."

Gì cơ?"

Tôi và Takahiro đồng thanh.Okkotsu Yuuta liếc Takahiro, nhẹ nhàng cúi đầu nhìn tôi, lòng bàn tay có vết chai khẽ ma sát với vết thương trên gò má tôi, cậu than thở: "Đau lòng quá, cậu lại bị thương mất rồi...".Luồng ánh sáng màu xanh sáng lên, tôi cảm giác cả người nhẹ như tênh, mấy vết thương lớn nhỏ đều lành lại.Ra đây là Phản chuyển thuật thức của Yuuta, thật là ấm áp.Okkotsu Yuuta biến sắc, vội vã ôm chầm lấy tôi, cậu nhỏ giọng nỉ non, giống như cầu xin, lại giống như kẻ tâm thần phát bệnh: "Làm sao bây giờ, mình chưa đến được phòng phát thanh, những người khác đều bị giết hết rồi...Umei còn bị thương...mình vô dụng quá....không phải!

Không phải đâu, cậu ấy đã xoa đầu mình mà, cậu ấy không có ghét mình, cậu ấy thích mình...có phải không..?".Tôi vòng tay qua lưng cậu, vụng về an ủi, câu được câu không đáp."

Vậy là Umei thích tôi?"

Tôi không biết Yuuta đào đâu ra dòng suy nghĩ kì lạ đó, nhưng nhớ đến quá khứ cô độc của cậu, tôi nghẹn trở về, sau đó mỉm cười: "Ừ ừ, đương nhiên rồi, nếu không thì cậu nghĩ làm sao tôi lại thường xuyên nói chuyện với cậu như thế chứ, tôi thích cậu với..." tư cách là một người bạn.Những lời sau chưa kịp nói ra, áo đỏ đã xông đến, cánh tay vươn ra đâm thẳng vào bụng tôi.Cổ họng tanh ngọt, tôi phun ra một búng máu.Trong lòng cảm thấy khó tả vô cùng, tôi đá bay áo đỏ, đề phòng nhìn nó.

Chợt nhớ ra mình còn chưa nói một câu hoàn chỉnh với Yuuta, vậy nên quay đầu tiếp tục: "Ban nãy tôi có nói tôi thích cậu-" .Yuuta cắt ngang, đờ đẫn nói: "Tôi, tôi biết mà...".Cậu biết cái gì, tôi còn chưa nói xong.Không từ bỏ, tôi có loại cảm giác nếu như không đem lời này hoàn chỉnh nói ra thì sẽ dẫn đến kết cục không tốt.

Vậy nên tôi hít sâu, chân thành nói: "Không phải, ý tôi là-".Takahiro mất kiên nhẫn: "Hai người tình tứ đủ chưa, nó tới kìa".Cả hai người, có ai dạy mấy cậu không được cắt ngang khi người lớn đang nói chuyện không?Âm thanh ồn ào nhất thời vang vọng, tôi khó chịu che lỗ tai.

Nghe được Takahiro gần sát mình nói với Yuuta: "Này, Asuka ở đâu?

Cậu mau đưa tôi đến chỗ cậu ấy đi, nhanh lên".Nhưng Yuuta lại giống như không nghe thấy cậu ta nói, chắn trước người tôi, thần sắc kì lạ, có vui mừng, có kích động, nhưng đồng thời cũng rối rắm, buồn bã.Răng rắc.Tôi khinh ngạc nghe được tiếng áo đỏ bẻ cổ.

Thì ra Takahiro vừa mới quay đầu.Tứ chi cậu ta bị nó xé toạc, màu tươi bắn lên mặt tôi, kèm theo đó là nụ cười man rợ.Áo đỏ vẫn cười, nhưng lần này có gì đó thật khác.

Nó liếc nhìn chúng tôi, nhưng không phải nhìn chúng tôi, mà xuyên qua đó là cô bé tóc đen phía sau, không gian phút chốc sụp đổ, nền đất dưới chân biến mất.Phòng phát thanh vào lúc này lại vang vọng: "Bốn người tử vong, trò chơi kết thúc".Tôi vừa chuẩn bị solo hết mình với nó: ".........."

Okkotsu Yuuta há mồm định gọi Rika: ".........."

Thế thì tôi và Okkotsu đây thì tính là gì?Trọng tài sao?Nhưng mặc kệ tôi có phẫn nộ thế nào thì trước mắt cũng là màu đen tuyền, bất tỉnh nhân sự.[Trò chơi tìm xác: Ngày thứ nhất: Toàn diệt].....Lại lần nữa mở mắt ra, tôi cùng với Okkotsu Yuuta đi trên con phố tấp nập, người qua người lại, ai ai cũng vội vã, một chân đang vươn ra của tôi khựng lại, cánh tay đang gãi đầu của Yuuta cứng đờ.Chúng tôi nhìn nhau một cái.Yuuta vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, cậu né tránh ánh mắt của tôi, hốc mắt đỏ bừng, giống như sắp khóc, lí nhí: "X- xin lỗi cậu".Nói xong rồi bỏ chạy, bỏ lại tôi đứng choáng váng giữa phố."........."

Được rồi, tôi ổn.Có lẽ là Okkotsu nhận ra thực lực giữa ta và địch chênh lệch nhau quá lớn nên muốn đi tu dưỡng, thế thôi.Tôi an ủi mình xong, tiếp tục hướng về ngôi trường của áo đỏ.Cánh cổng mở rộng, tôi hoài niệm ngơ ngác, cảnh tượng tối qua lại tràn ngập trong đại não.Trước cổng ồn ào một mảng, tiếng nói và tiếng la hét vang vọng, thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.

Mà đứng giữa trung tâm là hai cô bạn tôi mới quen ngày trước."

Đó không phải là mơ! chúng ta đã chết rồi!"

"Rumiko, mọi người đang nhìn kìa..."

Cô gái tên Rumiko giật phăng chiếc cúc áo, để lộ những vết siết ghê rợn ở bên trong ra: "Nhìn mà xem!

Cậu cũng có vết bầm trên cổ đấy thôi!".Asuka vô thức sờ lên cổ mình, xanh mặt."

T- tóm lại, chúng ta cứ vào trong trước đã""Tớ không muốn vào, chẳng phải chúng ta đã bị giết ở đó sao?"

Không khí lắng đọng, cả hai người bọn họ đều không muốn nhớ về cảnh tượng kinh khủng ấy.Nhìn vẻ mặt đau đớn đó, tôi chột dạ chớp mắt, nhớ rằng mình đã tự tin tuyên bố sẽ bảo vệ tất cả, vậy mà lại để họ chết một cách thảm thương như vậy, ngay cả một bộ phận cũng tìm chưa xong.Tôi vỗ mặt mình để tỉnh táo, sau đó bước lên, đập vào lưng Asuka và Rumiko: "Giờ thì, hai người có nghi vấn nào dành cho tôi không?".Tôi nhìn sang Shouta và Takahiro đứng gần đó, cố làm ra vẻ mặt sáng sủa nhất có thể: "Cả hai cậu nữa"....Lằng nhằng quá, cuối cùng cũng có chuyển biến trong quan hệ giữa hai đứa, mọi người bình tĩnh cứ để Yuuta tịnh tâm.
 
[Jujutsu Kaisen] Limerence
[Trò chơi tìm xác] Ngày thứ hai


Giờ nghỉ trưa chúng tôi kéo nhau lên sân thượng, gió thổi vừa mát mẻ vừa sảng khoái, nhưng hiện tại trong lòng mỗi người lại chất chứa rất nhiều cảm xúc tiêu cực.Cũng đúng, bọn họ vừa mới bị xé xác ngày hôm qua mà.Tôi nghĩ mình cần phải lên tiếng để phá vỡ sự im lặng, nhưng vừa tiến lên đã bị Rumiko tóm lấy cổ áo, "Mẹ kiếp, có phải tất cả những chuyện này là cô gây ra không?!"

Asuka vốn đang ngẩn người, thấy vậy thì vội vàng cản cô bạn thân của mình lại, "Thôi nào Rumiko..."

"Như mọi người thấy đó, không chơi nghiêm túc thì chuyện này sẽ còn kéo dài mãi mãi."

Tôi chân thành nói, cũng không giận Rumiko bạo lực với mình.Dựa vào những gì tôi quan sát được thì áo đỏ chỉ có đầu óc của một đứa trẻ bị tiêm nhiễm vào đầu việc chém giết, như một con rối làm theo mệnh lệnh bình thường.Vậy nên, cách đơn giản nhất là tuân theo luật lệ nó đưa ra, phá đảo trò chơi thôi.Nhưng đó chỉ là nhiệm vụ của bọn họ, còn tôi thì phải tiêu diệt tận gốc chuyện này."

Fujiwara- san, xin cậu hãy nói rõ ràng hơn một chút."

Shota cuối cùng cũng lên tiếng, hai mắt chòng chọc vào tôi."

Thì các cậu cứ việc-""Không phải, tôi chỉ muốn hỏi hai chuyện, 'áo đỏ' rốt cuộc là thứ gì, và tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong trường chúng tôi.

Fujiwara- san, tôi nghe Takahiro kể lại rằng cậu đã có ý định giết Haruko ngay lần đầu gặp mặt."

Tất cả mọi người không hẹn cùng nhau nhìn tôi, tôi ngượng ngùng sờ mũi, suy xét có nên nói thật cho họ không.Cuối cùng nhìn Asuka đang bất an, tôi ngập ngừng một lát, quyết định kể lại sự thật, vì tôi nghĩ rằng đây là những người tôi có thể tin tưởng.

Cùng lắm thì qua vụ này nhờ một chú thuật sư đến xóa kí ức họ là được.Làm xong công tác tư tưởng, tôi mới sắp xếp lại từ ngữ, nói, "Shota, tạm thời thì tôi chưa rõ 'áo đỏ' chỉ là con rối hay là nguyền hồn chúng tôi đang tìm, tôi chỉ có thể nói cho cậu rằng nó không phải là hồn ma bình thường, cực kỳ cực kỳ mạnh."

Sợ họ lại đâm đầu vào chỗ chết như Takahiro hôm qua, tôi nhấn mạnh, "Mọi người tuyệt đối đừng phản kháng nó chọc nó tức giận, đến giờ tôi vẫn chưa thể biết được sức mạnh của nó.".

Tôi chỉ vào chính mình, "Giới thiệu lại thật đàng hoàng nhé, tôi là Fujiwara Umei, một chú thuật sư đặc cấp, trên danh nghĩa thì tôi có cùng cấp với nó nhưng vì vẫn còn thiếu hụt kinh nghiệm nên mới mang theo đồng đội là cậu ta, ừm...là thiếu niên tóc đen ấy."

"Okkotsu Yuuta."

Shota lẩm bẩm."

Đúng vậy."

Rumiko nghe thấy hai chữ 'đặc cấp', vô thức nghĩ rằng nó rất lợi hại, hỏi, "Vậy cậu ta..?"

"Cùng cấp với tôi."

Nói xong tôi lại thấy hơi xấu hổ, bởi vì có tận 2 đặc cấp ở đây mà chẳng làm nó xi nhê chút nào.May mắn là lời nói của tôi có thể trấn an họ, Shota yên tĩnh thật lâu, cuối cùng bước đi khỏi sân thượng.

Mọi người cũng dần tản ra, đều chuẩn bị tinh thần đón lấy một vòng chơi mới.Nhưng trước khi buổi đêm bắt đầu, tôi lại nghe tin Haruko bị người ta giết hại."

Ha ha."

Tôi không nhịn được cười, học sinh cấp ba bình thường có gan làm chuyện đó sao?Đúng là khi con người rơi vào tuyệt vọng, chuyện gì cũng có thể làm.Có lẽ bọn họ nghĩ rằng giết Haruko rồi sẽ không có người nhờ họ đi tìm xác nữa, cũng sẽ không cầm tham gia trò chơi.Nhưng mà quả thật Haruko này rất đáng ngờ, tôi không hề thấy có dấu hiệu của người sống và cả nguyền hồn trên người cô ta."

Fujiwara."

Yuuta trở lại rồi, cậu ta lên tiếng gọi tôi, đôi mắt đen kịt nhìn tôi chằm chằm, "ai bắt nạt cậu à?"

Tôi nhìn xuống cổ áo hơi lệch của mình, lắc đầu, giống như đã quên béng chuyện hôm qua, tôi vẫn cư xử như thường.

May là Yuuta trông cũng có thể ổn, nhưng tôi để ý rằng cậu ấy vuốt ve chiếc nhẫn trên tay nhiều hơn mọi khi.Tôi không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào, chỉ có tập trung vào nhiệm vụ trước mắt."

Tìm kiếm....cơ thể cho tôi đi."

Giọng nói âm u vang lên như muốn kéo người ta xuống địa ngục, Haruko vừa bò trên mặt đất vừa đến chỗ chúng tôi, màu môi trắng bệch, trên cổ vẫn còn treo cọng dây thừng thô ráp, đôi mắt đen tuyền trợn trừng, khuôn mặt tái mét và ngừng thở.Lần này thì tôi không giữ bình tĩnh nổi nữa, chửi thề trong bụng hàng trăm lần.Nhìn đi, nhìn xem chuyện tốt mà mấy người làm ra kìa.**00:00Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, không gì có diễn tả tâm trạng tồi tệ này.

Rumiko mím chặt môi, liên tục ma sát cánh tay đến ửng đỏ.

Asuka há miệng thả dốc, căng thẳng nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt.Takahiro quay ngắt sang nhìn tôi, miệng lẩm bẩm điều gì đó, rồi cậu trừng Shota, "Shota, nếu mày muốn bọn tao tha thứ thì hãy dụ 'áo đỏ' đi đi."

Shota sửng sốt, gương mặt lập tức mất đi huyết sắc.

Nhưng đứng trước áp lực của bọn họ lại không thốt nên được một chữ.Tôi còn thắc mắc vì sao hôm qua mọi người lại chết sớm thế, ra là có một tên hèn nhát cản đường.Cậu ta cúi gằm mặt, lòng bối rối không thôi.Két~ Cánh cửa từ từ mở ra, đập vào mắt chúng tôi giờ đây không chỉ có tủ đựng giầy trống không mà còn một cỗ quan tài lót bằng đệm trắng, và quan trọng hơn hết, nó có hình dạng tương tự như Haruko.Tôi lặng lẽ đi tới, vươn tay sờ xuống phần lõm vào trong, cảm xúc lạnh lẽo khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn hẳn, "Chắc là chúng ta phải tìm được các bộ phận cơ thể rồi đặt nó vào đây."

Yuuta vẫn kè kè bên cạnh tôi, tay cậu khẽ chạm vào mu bàn tay tôi, lạnh lẽo không kém gì cỗ thi thể.Takahiro vẫn là bộ dáng cộc cằn, cậu ta nói nhỏ vào tai Asuka, sau đó đẩy cô ấy về phía tôi.

Asuka bị bất ngờ, cơ thể hơi nghiêng vào người tôi, liền bị Yuuta nhanh tay chặn lại."

Cậu có ý gì?"

Có vẻ đây không phải là một Okkotsu Yuuta mà tôi quen thuộc rồi, cậu ấy khó chịu, âm trầm và khủng bố hơn hẳn.Nếu tôi đoán không nhầm thì Takahiro chỉ muốn tôi bảo vệ Asuka thôi.

Cậu ta đã biết tôi và Yuuta không phải người thường, còn vì sao lại không nhờ Yuuta bảo vệ thì có dùng chân nghĩ tôi cũng biết."

Thôi nào Yuuta, dù sao chúng ta cũng sẽ tách ra."

Yuuta đặc biệt mẫn cảm với lời nói của người khác, cậu nghe thấy hai từ 'tách ra' thì rầu rĩ không vui, giọng nhỏ nhẹ, "Phải giết nó càng sớm càng tốt..."

Asuka dường như có chút sợ Yuuta, cô ấy chà sát cánh tay, thấp giọng, "Xin lỗi..."

"Đừng lo, tôi bảo vệ cậu, cậu nhớ tập trung tìm xác đấy nhé."

Tôi chân thành mỉm cười, khá thích cô bạn tên Asuka này.Trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu."

Áo đỏ xuất hiện ở phòng thể chất, xin mọi người hãy cẩn thận."

Loa phát thanh thông báo rè rè xong thì tắt hẳn."

Được rồi, hôm nay chắc chắn phải hét lên khi gặp nguy hiểm, sẵn thông báo vị trí của 'áo đỏ' cho những người còn lại."

Không ai trả lời tôi.Chậc.Tôi quay người định đi thì bị Yuuta ôm chầm, cậu ấy dùng nhiều sức chẳng kém gì áo đỏ, dọa tôi suýt chút nữa rút vũ khí ra.Hơi thở cậu ấy gấp gáp, cơ thể thì nóng bừng bừng, Yuuta ôm ấp tôi như ôm lấy cọng rơm cứu mạng, giống như đang phải đấu tranh tâm lí về điều gì đó, cậu khẽ khàng thì thầm, giọng dịu dàng đến mức sắp hòa tan tôi, "Rika bảo rằng cậu ấy rất thích Umei, tôi cũng thế.

Vậy nên tốt nhất là Umei đừng bỏ rơi bọn tôi."

Cậu ấy nhận ra tôi đặc biệt chú ý đến Asuka, ngước lên nhìn cô ấy, "Ai cũng không được."

Khi Yuuta và tôi tách ra thì Asuka vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô bị đôi mắt lạnh lẽo ban nãy của Yuuta dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, nhưng không hổ danh là người tôi nhìn trúng, Asuka vẫn không tò mò về lời nói của Yuuta.

Còn tôi thì đâm chiêu xoa xoa phần gáy bị cậu ấy miết đỏ.Đừng bảo là....cậu ta thích tôi nha?"

Aaa!"

Nhưng chưa kịp để tôi suy nghĩ gì nhiều thì đã bị tiếng hét của Shota hù sợ điếng người.Tôi bắt lấy cánh tay của Asuka, kéo cô ấy vào phòng học.Rầm!"

Fuji-""Suỵt!

Cậu ở yên đây trốn đi, tôi đi giết nó.

Nhưng nếu tôi không trở lại trong 10 phút tới thì cậu cứ mặc kệ tôi, ưu tiên cho việc tìm xác."

"Asuka, tôi sẽ rất vui nếu được gặp cậu sau mười phút nữa."

Ngụ ý là, đừng chết trước khi tôi trở về.Dù vẫn có thể sống lại vào hôm sau nhưng tôi vẫn không quen nhìn thấy người khác đau đớn chết đi dưới mi mắt mình, một phần vì 'áo đỏ' giết người quá đỗi tàn bạo.

Phần còn lại vì đồng cảm, do tôi đã quá hiểu rõ cảm giác cận kề với cái chết, cũng đã chết một lần.***Lời của tác giả: nhớ tui thì nói đại đi.
 
[Jujutsu Kaisen] Limerence
[Trò chơi tìm xác] Ngày thứ hai (kết)


Khi còn nhỏ tôi cũng coi như là sống trong gia tộc có truyền thống lâu đời, mặc dù cuộc sống không mấy khá giả nhưng tôi vẫn được chị gái chiều chuộng hết mực.Mấy món đồ chơi bé gái hay chơi, mấy trò chơi như nhảy dây, xây lâu đài cát, giả làm ba mẹ....tôi đều đã thử qua ít nhất một lần, cũng dám nhận là thành thục.Nhưng trò mà tôi giỏi nhất chính là trò chơi truyền thống của những đứa trẻ trong tộc Fujiwara, chơi trốn tìm.Không phải do giỏi ẩn nấp, mà là vì lúc nào tôi cũng bị chú linh dẫn đi, chúng giấu tôi rất cẩn thận, không hề lộ ra chút sơ hở nào.Dần dà, tôi cũng tập quen ở thời gian dài trong bóng tối, nên tâm lí vẫn tương đối bình thản.

Bước chân nhẹ nhàng qua hành lang, không nhanh không chậm mà quan sát từng phòng.Trường học này khá lớn, nếu muốn tìm kỹ càng từng khu sẽ rất khó.

Tôi lần mò đến phòng bảo vệ, kiểm tra công tắc điện một lượt, quả nhiên dù có bật thế nào thì cũng vô dụng."

Chị đang làm gì vậy?"

Giọng nói âm u vang lên từ sau lưng, sống lưng tôi lạnh toát, bản năng không ngừng thúc giục tôi bỏ chạy.

Chân tôi bắt đầu tê cóng, nhưng miệng vẫn điềm tĩnh trả lời, cố gắng đè nén khóe miệng run rẩy."

Tìm xác."

Đứa trẻ tóc đen phản chiếu qua cửa kính, có dáng vẻ xinh xắn như búp bê, nhưng đôi mắt nó to kinh khủng, gần như không tồn tại lòng trắng, giờ phút này đang trợn lên nhìn tôi.Nó vẫn dùng chất giọng rợn người ấy nói, "Không có ở đây.

Không phải ở đây đâu."

Tôi nhíu mày, từ từ quay đầu.

Nhưng nó lại hét lên ngay tức khắc, "Đừng quay đầu!"

Không biết có phải ảo giác của tôi không như giọng nói nó lúc này hệt như áo đỏ, thậm chí nếu như quan sát kĩ lưỡng còn giống đến bảy phần, chỉ là vẻ mặt của nó mang theo sự u ám và buồn bã, còn áo đỏ là man rợn khát máu.Hơn nữa, vì sao lại có thêm một con nguyền hồn nữa ở đây?Hô hấp tôi chợt ngừng, muốn tiếp tục tra hỏi, nhưng đột nhiên nó lại biến mắt tăm, hệt như tan biến vào không khí, duy chỉ còn lại giọng nói là văng vẳng bên tai tôi, "Đừng.....đừng....thật đáng sợ...."

Sau đó, một lượng chú lực khổng lồ đè nặng lên lồng ngực, tôi nghe đài phát thanh rè rè kêu."

Áo đỏ xuất hiện ở khu bảo vệ, mong mọi người hãy cẩn thận."

Trái tim tôi trùng xuống, nấp vào phía cửa ra vào, đảo mắt nhìn quanh, bóng tối như cũ phủ xuống mọi ngóc ngách, thế giới vẫn vô cùng tĩnh lặng, dường như đang đón chờ điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.Tí tách Tí táchTôi không nghe thấy tiếng bước chân hay giọng hát của áo đỏ, trái lại là cảm giác lành lạnh rơi xuống gò má, máu đỏ nồng nặc chảy, nhiều như trút nước.Tầm mắt tôi nhòe đi vì thứ chất lỏng sền sệt ấy, tôi nhảy ra khỏi vị trí của mình, rút quạt qua ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.Áo đỏ lần này dị thường yên tĩnh, nó đứng trên xà ngang, cúi đầu mở to mắt nhìn tôi, nó nghiến răng ken két, bàn tay bấu chặt lấy gấu bông như muốn xé làm hai.1 giây tiếp theo, tôi đã bị ấn mạnh vào tường.Các cơ quan nội tạng cuồn cuộn dậy lên, tôi phun ra một ngụm máu, đau đớn lan tràn khắp cơ thể, xương sườn như vỡ vụn thành từng mảnh.Nếu không có lớp chú lực cường hóa cơ thể, hẳn là giờ đây tôi đã chết rồi.Cố gắng nâng tay bẻ gãy chân nó, tôi gập quạt một cái, áo đỏ lập tức văng xa 10 mét, nhưng ngay sau đó, nó lại xuất hiện ngay trong tầm mắt tôi.Quá nhanh!Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, rút kinh nghiệm lần trước, tôi dồn hơn nửa chú lực vào chân, mím chặt môi thúc mạnh vào hông nó.

Áo đỏ ngẩng đầu cười rùng rợn, sau đó hai tay dang rộng ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ siết chặt.Khoảng cách giữa chúng tôi sít sao không kẻ hở, nếu tiếp tục dùng ngọc phiến chắc chắn ngay cả tôi cũng sẽ bị thổi bay.Trong đầu liên tục gọi tên Yata, vậy mà cái tên ấy giống như đang đi nghỉ dưỡng, không hé răng một lời, tôi đành tự lực gánh sinh, dùng khuỷu tay nghiền vào cổ áo đỏ, nghe thấy tiếng xương nó gãy răn rắc, nhưng lại nhanh chóng liền lại.Còn cơ thể tôi thì sắp nát bét rồi đây nè!Nếu như suy đoán của tôi là chính xác thì cứ tiếp tục đánh nhau với nó thế này cũng vô dụng, vậy nên tôi tự cho mình nửa phút để nghỉ ngơi lấy sức, rồi hét to."

Con mẹ nó áo đỏ đang ở cùng tôi!

Tôi cho mấy cậu 3 phút tự do để tìm các bộ phận còn lại đấy!"

Bàn tay thu lại một thanh phiến vào cổ tay áo, tôi nhắm mắt nhịn đau, tay mò mẩm trên người áo đỏ.

Vô tình đụng phải đầu con gấu bông, bởi vì khi nãy áo đỏ bấu quá chặt chỉ rách làm vài sợi tóc đen dài rớt ra ngoài, tôi hơi ngẩn người.Vài phút trước lỡ chọc giận áo đỏ nên giờ nó chỉ chăm chăm muốn siết chết tôi, ngay cả con gấu bông yêu quý cũng quên mất.Tôi nhân cơ hội chụp lấy, quẳng cho Takaharu không biết sống chết đang nằm thoi thóp ở cầu thang."

Mau mang đi đi, con gấu bông chứa cái đầu của Haruka đấy."

Takaharu đúng là kẻ không biết sợ là gì, hắn nhìn thấy tình cảnh của tôi thì đầu đầy chấm hỏi, "Cậu đang chơi trò gì với áo đỏ thế?"

Tôi đau đến chết lặng, vẻ mặt vô ngữ, "Phản diện chết là vì nói nhiều đó Takaharu, giờ thì phát huy công dụng của cậu đi, gọi Okkotsu đến đây, bảo rằng tôi có manh mối để thanh tẩy con nguyền hồn này rồi.

À còn nữa, cậu-"Bóng dáng cậu ta nhòe đi."

Rắc rắc."

Á á áNghe thấy tiếng hông mình gẫy làm đôi, tôi đau khổ nhắm mắt.Có biết cắt ngang khi người khác đang nói chuyện là bất lịch sự lắm không.Đồ nít ranh chết tiệt.***Lời của tác giả: đọc manga Jjk xong lâm vào tuyệt vọng, nên tôi quên béng mất mình còn bộ này, nhớ mng nhiều lắm, moah moah!
 
[Jujutsu Kaisen] Limerence
[Trò chơi tìm xác] Màu đỏ


Ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi lên đỉnh đầu, tia nắng ấm áp bao trọn lấy cảm giác mệt mỏi trên cơ thể.

Tôi nhíu mày xoa gáy, cố nén cơn buồn nôn khi nhớ đến lúc hông bị bẻ làm đôi.Trên đường đi còn ghé qua cửa hàng hoa tươi nọ, muốn làm gì đó thật mới mẻ khác với hôm qua, mặc dù có thể 'ngày mai' tôi vẫn chưa thể thoát khỏi vòng lặp này nhưng mà có thứ gì đó để an ổn tinh thần vẫn tốt hơn."

Fujiwara, chào buổi sáng."

Vốn tưởng mình đã quen với phong cách xuất quỷ nhập thần của Yuuta nhưng khi cậu ta đột ngột lên tiếng, tôi vẫn bị dọa chết khiếp.Nhất là sau khi vừa ôm nhau đắm đuối với con nguyền hồn ấy.Tôi dùng bó hoa tươi che miệng mình lại, chớp mắt nhìn cậu."

Chào buổi sáng nhé, kể tôi nghe những chuyện sau khi tôi chết đi."

Okkotsu khẽ cau mày khi nghe tôi nhắc đến từ chết, cậu lấy túi trên tay tôi, sau đó cúi đầu trầm giọng kể lại."

Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi nên đến sớm hơn, nếu tôi đến sớm hơn...có lẽ cậu đã không phải đau đớn như vậy....Umei nằm trong vũng máu khiến tôi lo lắng lắm, nên sau khi đem cái đầu của cô ta vào quan tài thì tôi quay lại tìm cậu.

Nhưng mà-"Nói đến đây, Yuuta nghiến răng, chú lực xung quanh lại cuồn cuộn dâng trào, "Một đứa trẻ, một đứa trẻ đã ôm phần eo của cậu đi...trước cả tôi."

Tôi đỡ trán, "Vậy nên cậu tức giận?"

"....ừm."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi, tôi đánh nhau với cô ta giành lại thi thể của cậu, rồi, rồi tôi thắng....sau đó tôi ôm cậu, cố gắng nối liền phần thân trên lại, cho tới khi áo đỏ xuất hiện..."

Giọng của cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng giống như tan biến trong không khí, chỉ chừa cho tôi đỉnh đầu đen mịt cùng vành tai đỏ bừng.Tôi nâng tay xoa xoa đầu Yuuta, nén cười khen ngợi, "Giỏi lắm giỏi lắm, cảm ơn vì đã lo lắng cho cơ thể tôi nhé."

Có vẻ như Yuuta không ngờ tôi lại khen ngợi cậu, nét mặt bừng bừng sức sống, ôm lấy bàn tay tôi cọ qua cọ lại.Tôi xoay đầu nhìn thoáng qua ảnh chiếu của chúng tôi trên tấm kính rộng.

Chàng trai trong gương cứ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô gái, gương mặt cố tỏ vẻ bình thản nhưng khóe môi chốc chốc lại cong lên, cô gái nghiêng đầu nắm lấy tay áo chàng trai, đôi mắt trong veo đáp trả.

Khác với tình cảnh khó nhằn hiện tại, cho dù là cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được cảm giác bình an hiếm hoi.Tôi dừng lại nâng bó hoa tươi trong tay lên, lại nhìn cậu ta chăm chăm vào mình, đột ngột cất tiếng, "Okkotsu, cậu biết ý nghĩa của hoa Tử Nguyệt Linh không?"

"?..hình như là yêu thương, sẻ chia, cảm động."

"Không phải."

Tôi phủ nhận.Yuuta có hai giây mờ mịt, cậu nhắm mắt lắc đầu, có hơi lo lắng vì sợ bị tôi chê thiếu hiểu biết.Nhưng tôi còn lâu mới chê cậu, cười tủm tỉm ôm chặt bó hoa, "Nó có nghĩa là 'thật tốt vì được ở cạnh nhau'."

Tôi lấy một cành hoa cài lên tóc cậu, chân thành mà nghiêm túc nói."

Okkotsu Yuuta, thật tốt vì được ở cạnh nhau."

Vậy nên hi vọng cậu có thể đừng lo lắng mặc cảm, phải ngẩng cao đầu mà sống, và phải sống thật bình bình an an.Cậu sửng sốt nhìn tôi, nhẹ nhàng sờ vào nụ hoa trên tóc mình, sau đó nở nụ cười còn đẹp hơn cả bó hoa trên tay tôi."

Fujiwara à, tôi cũng thế."***"Hai người chim chuột đủ chưa?"

Rumiko nhếch nhếch môi nói.Tôi đẩy gương mặt thẹn thùng của Yuuta ra khỏi người mình, ho một tiếng."

Ừm...ừ đủ rồi, giờ ta vào vấn đề chính nhé."

"Hôm qua chúng ta đã lấy được phần đầu của Haruka, vậy là bây giờ có bốn bộ phận đã thu thập xong.

Nhưng tôi nghĩ muốn giải quyết vụ này không chỉ đơn giản là thu thập các bộ phận cơ thể thôi đâu.

Ừm ý là, mọi người hiểu ý tôi không?

Nghĩa là phải diệt cỏ tận gốc ấy, đương nhiên đây không phải là trách nhiệm của các bạn, chỉ là nếu như-"Lời nói của tôi bị đánh gãy, Takaharu bực mình đứng lên, kháng nghị, "Dông dài quá!

Thế cuối cùng chúng ta phải làm gì hả?!"

Yuuta lập tức đen mặt, "Đừng có ngắt ngang lời Fujiwara."

Asuka vội vàng khuyên nhủ Takaharu đang chuẩn bị gây sự, sau đó quay sang nhìn tôi.Tôi đã quen việc cho Takahiro ăn bơ, xoa cằm, ngửa đầu nhìn trời xanh, "Mấy cậu có thấy ai trong trường khả nghi không?"

Cả bốn học sinh chân chính của ngôi trường nhìn nhau không nói nhìn, qua một lúc lâu thì Shouta bỗng lên tiếng."

Thật ra thì tôi đã nghi ngờ một người, từ lâu rồi..."

"Thầy Yashiro, thầy ấy hay có hành động đáng nghi lắm."

Rumiko giật giật môi, từ từ mở miệng, "Tôi thì thấy chỉ mặt thầy ấy thôi đã đủ đáng nghi, nói chi đến hành vi."

Asuka bất đắc dĩ cười cười, nhưng không phủ định, ngược lại Takahiro cộc cằn lại mang vẻ mặt ngơ ngác."

Thầy Yashiro là ai vậy?"

"........"

Bộ cậu là học sinh giả mạo hả?"

Thầy Yashiro có phải là người có đôi mắt rất to, làn da trắng bệch không?"

Shota nâng kính nghi ngờ nhìn Yuuta, "Làm sao cậu biết?"

Okkotsu gãi đầu cười với tôi, "Sáng nay tôi có ghé ngang qua nhà thầy ấy một chút."

Tôi bỗng nhớ đến quần áo sáng nay của cậu ấy có hơi hỗn loạn, cảm giác bất an, kéo tay cậu nhỏ nhẹ hỏi, "Có phải chỉ đơn giản là 'ghé ngang' thôi không?"

Yuuta lảng tránh tôi, cằm cắm xuống đất, "Thì tại trên người thầy ấy có một chút tử khí, nhạt lắm, nhưng đúng là có một chút, mà lúc đó tôi lại vội đi gặp cậu quá nên xông thẳng vào nhà."

"Thôi tôi hiểu mà."

Mặc dù bảo thế nhưng mọi chuyện còn tệ hơn tôi nghĩ.Thầy Yashiro sau khi được Asuka thuyết phục thì gật đầu đưa chúng tôi đến nhà thầy ấy, nằm ở một khu vực khá ừm....cô đơn.Bước vào trong, căn nhà hỗn loạn với những tấm ảnh bay tứ tung, trần nhà có một lỗ thủng lớn, không khí thoang thoảng chú lực nhàn nhạt, nhìn sang cầu thang làm bằng gỗ đã nát tan với dấu chân đàn ông chi chít, tôi im lặng cúi đầu nhặt một tờ báo dưới sàn lên.Thầy Yashiro với gương mặt có thể đóng 100 bộ phim kinh dị sừng sững trước mặt chúng tôi.

Nhưng khi nhìn thấy Okkotsu Yuuta đang cúi đầu tiến vào, hai mắt ổng trắng dã rồi tự nhiên sùi bọt mép."

Á thầy ơi!"

"Thầy ơi tỉnh lại đi!"

"Đừng có hù em sợ mà!"

Nửa giờ sau, sự việc lại đâu vào đấy, chúng tôi ngồi xếp bằng trong căn phòng thời cấp 3 của thầy ấy, ngạc nhiên quan sát tất cả những thông tin được ghi chú cẩn thận lên bàn học, lên tường."

Tôi không biết gì về việc này hết, chỉ là thu thập thông tin, mà cũng chỉ là thu thập thông tin thôi."

Shota chỉ vào một trang nhật ký mà thầy tự tay viết, mồ hôi trên trán nhỏ xuống, nặng nề lẩm bẩm một cái tên, "Onoyama...Miki?"

Thầy Yashiro cũng không hề giấu giếm, dần tiếp lời, "Đúng vậy, trong đó có viết đấy, Onoyama Miki là chị song sinh của Miko."

"Nhà Onoyama có tổng cộng sáu người, ông, bà, ba, mẹ và hai chị em.

Nhưng sau khi Miko mất mấy ngày thì Miki cũng bất ngờ chết ở bệnh viện.

Nghi phạm đã treo cổ tự tử là Yamaoka Taizou.

Nghi phạm bị chậm phát triển trí não, thân thiết với cả Miko và Mika."

Okkotsu Yuuta khẽ sờ tờ báo mới toanh, đặt nghi vấn."

Có thật là hắn đã giết Miko không?"

Bầu không khí im lặng bao trùm, không ai có thể giải đáp thắc mắc này, bởi vì Yamaoka Taizou đã chết, và cả những vấn đề tâm linh phía sau cái chết của hai cô bé cũng là thứ mà khoa học và cảnh sát không thể giải quyết được.Đúng lúc này, Rumiko đột nhiên hét lên, "Asuka mau tới đây xem đi, thật đáng sợ."

Chúng tôi theo lời của cô ấy tiến dần đến bức tường dán đầy ảnh, Rumika đưa tay chỉ vào tấm ảnh vẽ áo đỏ đang đứng với con gấu bông đã bị nhuộm đỏ đến mức nhìn không ra màu sắc.Nó đứng ở giữa khung ảnh, nhìn thẳng vào chúng tôi, chân thật giống như người vẽ đã từng nhìn thấy ngoài đời."

Giống lắm đúng không?"

Không phải là chuyện giống hay không, nhưng tại sao thầy lại vẽ nó?Asuka quay đầu nhìn Shouta, "Chuyện lời nguyền...liên quan gì đến Miki?"

"Ừm, thầy ấy có viết này, vào cái ngày Miko bị giết, Miko và Miki đã cãi nhau vì váy áo."

Takahiro cau có, "Váy áo?

Vậy có liên quan đến bài hát đó rồi."

"Có lẽ vậy, nhưng trong đây không có viết."

Tôi giơ tay lên hỏi, "Có ai trong chúng ta nhớ hết bài hát đó không?"

Asuka xoay đầu, rụt rè nói, "T- tôi có nhớ hết này."

Rumiko ngạc nhiên, "Hả?

Cậu nhớ hết á?"

Asuka gật đầu, không ai có ấn tượng tốt về bài hát ấy, vậy mà cô nàng này lại ghi nhớ cả giai điệu lẫn câu từ, đáng sợ thật."

Nào mặt nào tay, tất cả đều đỏ...nào mặt nào chân, tất cả đều đỏ...Tại sao tại sao tại sao lại là đỏ nhỉ.

Tại sao tại sao tại sao lại là đỏ nhỉ...xé tay này, thế là đỏ lè..."

Yuuta lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy tay tôi ngay khi mùi hương trong không khí trở nên nồng nặc, cậu rút kiếm che chắn trước người tôi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào thầy Yashiro.Thầy Yashiro quỷ dị nhìn tôi và Okkostu với đôi mắt không mấy thân thiện, sau đó mở miệng bắt đầu hát câu hát tiếp theo, "Xé xác nó nên đỏ là phải rồi~Xé chân này, thế là đỏ lè~ màu đỏ rải lên tấm lưng này~Màu đỏ trào ra từ bàn tay ấy, sẫm màu hơn nữa đi đỏ à~ sẫm màu hơn nữa đi~"Rumiko hét lên, "Umei, đằng sau cậu!"

Nhưng tôi không quay đầu lại, bởi vì có Yuuta ở phía sau tôi, nghiêng đầu quan sát gương mặt âm trầm của thầy Yashiro, lại nghe thanh âm hốt hoảng của Asuka, "B- bức tranh đó bị sao vậy ạ?!

Bọn em vẫn chưa biết tại sao thầy lại biết chuyện tìm xác?!

Thầy Yashiro, thầy trả lời em đi!

Thầy Yashiro!"

Gió rít gào khiến tóc tôi bay tán loạn, đầu óc tôi lại trở nên mờ mịt như lúc ban đầu, Okkotsu một bên bối rối chặn ngang váy tôi để nó không phất lên, một bên trầm giọng nói với thầy Yashiro, không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định."

Thầy Yashiro, có phải thầy đã từng 'tìm xác' rồi không?"

Lời nói của cậu khiến không khí ngày càng căng thẳng, ai cũng cảm thấy nỗi sợ hãi chạy dọc theo sống lưng, lần đầu chúng tôi tìm thấy một người tìm xác khác.Nhưng mà trong lòng tôi lại chất chứa một nỗi lo khác, về cô bé lạ mặt mà tôi đã gặp đêm hôm qua.Nếu cả hai là chị em, vậy thì rốt cuộc áo đỏ là Miko....hay vẫn là Miki?***Tác giả có lời muốn nói:Bởi vì cứ liên tục bị các độc giả yêu thương lên án, tôi quyết định đăng chương lúc nửa đêm để thể hiện sự nhiệt tình của mình (2115 chữ ('ε` )♡ )Chúc thân ái ngủ ngon mơ đẹp.
 
Back
Top Bottom