[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Jujutsu Kaisen] Limerence
[Trò chơi tìm xác] Ngày thứ nhất (kết)
[Trò chơi tìm xác] Ngày thứ nhất (kết)
Tìm xác tìm xácHai từ này dù có nói thế nào thì nghe vẫn rất đáng sợ.Sau khi giọng nói từ loa phát thanh phát ra thì trường học có thêm sự hiện diện của một nguyền hồn mạnh mẽ, đồng thời không khí cũng ngày một âm trầm.Phòng phát thanh là nơi tỏa ra luồng khí nhiều nhất, rất rõ ràng, đó chính xác là vị trí của con nguyền hồn đặc cấp lần này."
Okkotsu, chia ra thôi".
Tôi mở miệng nói, sau đó cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao nhau của chúng tôi.Yuuta sửng sốt buông tay, thanh kiếm khẽ run lên: "Được"."
Cậu đi phòng phát thanh, tôi theo sau yểm trợ, có được không?"
Chúng tôi ngồi đón gió lạnh trên sân thượng, bắt đầu tính toán chiến lược một chút.Cậu lập tức gật đầu, so với bộ dáng nom nóp lo sợ mấy tháng trước đã tốt hơn rất nhiều: "Cậu phải cẩn thận nhé".Hôm nay không biết đã nghe từ này bao nhiêu lần rồi, tôi xua xua tay, thuận tiện xoa đầu cậu.Tóc Yuuta thoạt nhìn cứng nhắc nhưng lại rất mềm mại, quanh quẩn mùi hương dễ chịu khiến người ta yên tâm.Rất giống cún con.Biểu cảm lúc bị tôi xoa đầu cũng giống.Sau khi Yuuta cọ cọ lên cổ tay tôi thì luyến tiếc rời đi.
Tôi đứng trên sân thượng nhìn chung quanh trường một hồi cũng rời khỏi.Vừa bước xuống lầu hai, thanh âm non nớt rợn người ấy lại vang lên, kết hợp với cỗ tử khí trong trường học khiến tôi không khỏi rùng mình."
Áo đỏ xuất hiện ở tầng 1 khu chức năng, mong mọi người hãy cẩn thận"Tôi cẩn thận nghe nghe, phát hiện giọng nói này có chút quen thuộc, chỉ là trong chốc lát không thể nhớ ra là giọng của ai.Tiếng giày bệt nện xuống đất giờ đây cũng thật nặng nề, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè ép lồng ngực tôi, đau đến mức không thể thở được, hai chân nặng như chì, đầu óc mù mịt, tôi bám vào tay vịn cầu thang, từng ngụm từng ngụm thở dốc.Chuyện quái gì thế này?Cho dù có dùng chú lực bảo vệ cơ thể thì cũng vô dụng, rơi vào lãnh địa của nó thì tôi chỉ có thể để mặc nó chèn ép, sống đến hiện tại đã rất may mắn rồi.Hai thanh phiến giấu trong túi áo trượt xuống mặt đất, nặng nề va chạm với sàn nhà.Cách cáchTai tôi ù lên, bỗng nhiên mất đi thính giác, cùng lúc đó, một bóng đen vừa mắng thất thanh vừa ào ào chạy đến."
Mẹ kiếp mau tránh ra, đồ quái vật!
Cút khỏi người tao ngay!"
Takahiro vừa đánh liên hồi vào áo đỏ vừa kéo nó ra khỏi người mình, bộ đồng phục nhiễm đầy máu, mồ hôi dính sát lên vầng trán khiến cậu ta chật vật không tưởng.Tình cảnh trước mắt diễn ra không quá ba giây, tôi triệt để ngây người.Có người đến mà tôi không nhận ra?!Takahiro?!Người bình thường!!!Còn có cả áo đỏ!
"Đỏ tươi đỏ tươi, ta sẽ nhuộm đỏ ngươi, cả tay và chân~ngươi đều đỏ nhé~hihi"Chợt hiểu ra vì sao thính giác ban nãy của tôi trở nên mất hiệu lực, tôi nghiến răng ken két.
Được, tốt lắm, áo đỏ đúng không, mi chơi ăn gian nhé!Áo đỏ vẫn như lần đầu chạm mặt, cả người đỏ lòm màu máu, cái miệng nó lúc nào cũng ngoác lên, đồng tử trợn trắng, dùng cả tay và chân siết chặt lấy Takahiro.
Cậu ta vừa đi vừa đấm liên hồi vào mặt nó, nhưng nó vẫn chẳng mảy may dao động.Tôi ngồi sụp ở sau cầu thang, nói vọng ra: "Đằng đó cố lên một chút, đem áo đỏ tới đây đi".Đợi một hồi không có tiếng đáp lời, bài hát của áo đỏ vẫn tiếp tục ngân nga, mắt thấy nó sắp hát xong, tôi bực tức thúc giục: "Này cậu"."
Mẹ nó cô im lặng một chút để tôi tập trung đi!"
Tôi không nhịn được lớn tiếng: "Cậu thì cần tập trung cái gì, mau dụ nó đến đây để tôi xử lí".Vừa dứt lời, Takahiro đã thở hồng hộc chạy vụt qua chỗ tôi, hông cậu ta vẫn còn dấu vết do áo đỏ siết, mặc dù mệt nhưng cậu vẫn cố gắng dùng chút sức lực trừng mắt với tôi.
Takahiro một tay kéo tôi chạy ngược lên lầu 2, mồm vẫn chửi: "Con gái con đứa lấy đâu ra sức xử lí một con quái vật như thế chứ, bộ không thấy ông đây vất vả cỡ nào mới thoát ra được hả?!".Nhìn cậu ta mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng kéo tôi đi, thú thật có chút cảm động.
Bịch bịch!Sắc mặt tôi thay đổi khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, Takahiro kéo tôi trốn vào phòng học cuối dãy hành lang, nép phía dưới bàn học gần cửa sổ.Trong giây lát, quanh quẩn khắp không gian chỉ có tiếng hít thở khó khăn của chúng tôi và mùi máu thoang thoảng, một đường lan ra cả căn phòng.Đêm nay không có trăng, ngay cả sao cũng không có, tôi chỉ có thể nheo mắt, dựa vào tiếng hát để đoán vị trí của áo đỏ."
Phải mặc đồ~màu đỏ nhé~"Ở trước cửa.XoạchTí tách tí táchVào khoảnh khắc này, mọi thứ như được tua chậm lại, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất, từng tiếng vang dội, xuyên qua khe hở của bàn ghế, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy nó.
Áo đỏ đứng ở bục giảng, nó đưa mắt nhìn cả phòng học một lượt, sau đó tủm tỉm mỉm cười.Takahiro kéo sát tôi vào vách, bàn tay to lớn che kín miệng tôi lại, đề phòng tôi không chịu được mà phát ra âm thanh, cậu ta nhét tôi vào góc khuất, còn mình dùng cơ thể để che chắn cho tôi.Vô dụng thôi, tôi biết.
Vì nó đã nhìn thấy tất cả rồi.Áo đỏ im lặng dừng hát, chúng tôi nín thở, chờ đợi động tác tiếp theo của nó.Takahiro nắm chặt cổ tay tôi, sẵn sàng kéo tôi bỏ chạy bằng cửa sau bất cứ lúc nào."
Hihi~hình như không có nhỉ~"Takahiro dường như đã thở phào.Nhưng rồi, áo đỏ nhảy vụt lên, nó gần như là bám lên trần nhà, há mồm nhìn xuống.
Tôi vô thức ngước lên, đôi mắt chúng tôi chạm nhau, tim rơi lụp bụp."
Á....tìm thấy ngươi rồi"Trong một cuộc đua tốc độ, tôi lúc nào cũng gian lận bằng cách xuất phát trước tiên.
Đệm một tầng chú lực dưới chân và dùng nó như lò xo co giãn, tôi vòng tay xuống đùi Takahiro, nghiêng người nhảy qua cửa sổ.Một lần nữa tiếp xúc với thủy tinh đau rát, tôi hơi ngẩn ngơ một chút, đầu óc đình trệ, di chứng sau khi kế thừa thuật thức lại đến.Áo đỏ vồ hụt Takahiro, lập tức tức giận, cũng nhảy ra cửa sổ, điên cuồng vươn tay.Mà lúc này, Takahiro được tôi ôm kiểu công chúa cũng sửng sốt, cậu ta thấy tôi bỗng dưng cứng đờ, cả hai trong trạng thái rơi tự do, mắt thấy áo đỏ sắp chạm phải mình, Takahiro chần chừ mãi, cuối cùng cũng vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Ê, này, tên cô là gì nhỉ?...thôi kệ, ê, phản ứng gì đi".Linh hồn như vừa mới bị trút đi khỏi cơ thể, tôi hoàn hồn, chân vội điểm nhẹ xuống mặt đất, rút hai thanh phiến ra.Sắc lam chợt lóe sáng, tôi cúi người phủi mảnh thủy tinh ở cẳng chân, nói: "Đi đi".Takahiro cau mày: "Không thích"."
Cậu không đi thì tôi đánh nhau với áo đỏ thế nào?"
"Cô bị điên à, nó là quái vật đấy!"
"Bỏ ngay cái tính trượng nghĩa của cậu đi, đây là công việc của tôi""Tôi không cần biết công việc của cô là gì, tôi tuyệt đối không thể để người khác chết trước mặt mình""Ngu ngốc!
Bỏ tôi xuống, chúng ta chết chùm bây giờ!"
"Con mẹ nó cô dám cắn tôi?!"
Ặc!Tôi kéo Takahiro né tránh đòn công kích của áo đỏ.
Áo đỏ nhìn chòng chọc vào tôi, miệng đỏ gầm gừ liên tục, có vẻ nó nhận ra tôi là con mồi mà mình để vụt mất trước đó.Tôi mở ra thanh phiến, không dùng chú lực, chỉ nhắm ngay áo đỏ nhẹ phất một cái, nó lập tức bị cơn gió thổi bay theo vách tường trắng sau lưng.
Bụi bẩn bay lên, trộn lẫn thứ mùi hôi thối.Takahiro dùng tay quơ đi khói bụi, rất tỉnh táo đặt ra câu hỏi: "Món đồ chơi gì thế?
Lợi hợi thật".Não tôi ong ong, cảm giác lại sắp tuột huyết áp.Trời ạ, tha cho tôi đi, cái cơ thể yếu ớt này không thể chịu được nữa đâu."
Cậu thấy rồi đó, tôi có năng lực bảo vệ bản thân, giờ thì cậu đi đi"Cậu ta vẫn từ chối: "Không được".Giờ thì tôi hoàn toàn bất lực.
Nhưng đúng lúc này, Yuuta đột nhiên từ tòa nhà khác xông qua, trên đầu chảy chút máu, nhưng tổng thể vẫn không sao.Khí sắc trên gương mặt cậu rất tệ, tôi có cảm giác như quầng thâm dưới mắt cậu lại kéo dài thêm vài cm nữa rồi.Yuuta chuẩn xác đáp xuống chỗ tôi, vẻ mặt khó coi: "Những người khác đều chết hết rồi"."
Gì cơ?"
Tôi và Takahiro đồng thanh.Okkotsu Yuuta liếc Takahiro, nhẹ nhàng cúi đầu nhìn tôi, lòng bàn tay có vết chai khẽ ma sát với vết thương trên gò má tôi, cậu than thở: "Đau lòng quá, cậu lại bị thương mất rồi...".Luồng ánh sáng màu xanh sáng lên, tôi cảm giác cả người nhẹ như tênh, mấy vết thương lớn nhỏ đều lành lại.Ra đây là Phản chuyển thuật thức của Yuuta, thật là ấm áp.Okkotsu Yuuta biến sắc, vội vã ôm chầm lấy tôi, cậu nhỏ giọng nỉ non, giống như cầu xin, lại giống như kẻ tâm thần phát bệnh: "Làm sao bây giờ, mình chưa đến được phòng phát thanh, những người khác đều bị giết hết rồi...Umei còn bị thương...mình vô dụng quá....không phải!
Không phải đâu, cậu ấy đã xoa đầu mình mà, cậu ấy không có ghét mình, cậu ấy thích mình...có phải không..?".Tôi vòng tay qua lưng cậu, vụng về an ủi, câu được câu không đáp."
Vậy là Umei thích tôi?"
Tôi không biết Yuuta đào đâu ra dòng suy nghĩ kì lạ đó, nhưng nhớ đến quá khứ cô độc của cậu, tôi nghẹn trở về, sau đó mỉm cười: "Ừ ừ, đương nhiên rồi, nếu không thì cậu nghĩ làm sao tôi lại thường xuyên nói chuyện với cậu như thế chứ, tôi thích cậu với..." tư cách là một người bạn.Những lời sau chưa kịp nói ra, áo đỏ đã xông đến, cánh tay vươn ra đâm thẳng vào bụng tôi.Cổ họng tanh ngọt, tôi phun ra một búng máu.Trong lòng cảm thấy khó tả vô cùng, tôi đá bay áo đỏ, đề phòng nhìn nó.
Chợt nhớ ra mình còn chưa nói một câu hoàn chỉnh với Yuuta, vậy nên quay đầu tiếp tục: "Ban nãy tôi có nói tôi thích cậu-" .Yuuta cắt ngang, đờ đẫn nói: "Tôi, tôi biết mà...".Cậu biết cái gì, tôi còn chưa nói xong.Không từ bỏ, tôi có loại cảm giác nếu như không đem lời này hoàn chỉnh nói ra thì sẽ dẫn đến kết cục không tốt.
Vậy nên tôi hít sâu, chân thành nói: "Không phải, ý tôi là-".Takahiro mất kiên nhẫn: "Hai người tình tứ đủ chưa, nó tới kìa".Cả hai người, có ai dạy mấy cậu không được cắt ngang khi người lớn đang nói chuyện không?Âm thanh ồn ào nhất thời vang vọng, tôi khó chịu che lỗ tai.
Nghe được Takahiro gần sát mình nói với Yuuta: "Này, Asuka ở đâu?
Cậu mau đưa tôi đến chỗ cậu ấy đi, nhanh lên".Nhưng Yuuta lại giống như không nghe thấy cậu ta nói, chắn trước người tôi, thần sắc kì lạ, có vui mừng, có kích động, nhưng đồng thời cũng rối rắm, buồn bã.Răng rắc.Tôi khinh ngạc nghe được tiếng áo đỏ bẻ cổ.
Thì ra Takahiro vừa mới quay đầu.Tứ chi cậu ta bị nó xé toạc, màu tươi bắn lên mặt tôi, kèm theo đó là nụ cười man rợ.Áo đỏ vẫn cười, nhưng lần này có gì đó thật khác.
Nó liếc nhìn chúng tôi, nhưng không phải nhìn chúng tôi, mà xuyên qua đó là cô bé tóc đen phía sau, không gian phút chốc sụp đổ, nền đất dưới chân biến mất.Phòng phát thanh vào lúc này lại vang vọng: "Bốn người tử vong, trò chơi kết thúc".Tôi vừa chuẩn bị solo hết mình với nó: ".........."
Okkotsu Yuuta há mồm định gọi Rika: ".........."
Thế thì tôi và Okkotsu đây thì tính là gì?Trọng tài sao?Nhưng mặc kệ tôi có phẫn nộ thế nào thì trước mắt cũng là màu đen tuyền, bất tỉnh nhân sự.[Trò chơi tìm xác: Ngày thứ nhất: Toàn diệt].....Lại lần nữa mở mắt ra, tôi cùng với Okkotsu Yuuta đi trên con phố tấp nập, người qua người lại, ai ai cũng vội vã, một chân đang vươn ra của tôi khựng lại, cánh tay đang gãi đầu của Yuuta cứng đờ.Chúng tôi nhìn nhau một cái.Yuuta vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, cậu né tránh ánh mắt của tôi, hốc mắt đỏ bừng, giống như sắp khóc, lí nhí: "X- xin lỗi cậu".Nói xong rồi bỏ chạy, bỏ lại tôi đứng choáng váng giữa phố."........."
Được rồi, tôi ổn.Có lẽ là Okkotsu nhận ra thực lực giữa ta và địch chênh lệch nhau quá lớn nên muốn đi tu dưỡng, thế thôi.Tôi an ủi mình xong, tiếp tục hướng về ngôi trường của áo đỏ.Cánh cổng mở rộng, tôi hoài niệm ngơ ngác, cảnh tượng tối qua lại tràn ngập trong đại não.Trước cổng ồn ào một mảng, tiếng nói và tiếng la hét vang vọng, thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.
Mà đứng giữa trung tâm là hai cô bạn tôi mới quen ngày trước."
Đó không phải là mơ! chúng ta đã chết rồi!"
"Rumiko, mọi người đang nhìn kìa..."
Cô gái tên Rumiko giật phăng chiếc cúc áo, để lộ những vết siết ghê rợn ở bên trong ra: "Nhìn mà xem!
Cậu cũng có vết bầm trên cổ đấy thôi!".Asuka vô thức sờ lên cổ mình, xanh mặt."
T- tóm lại, chúng ta cứ vào trong trước đã""Tớ không muốn vào, chẳng phải chúng ta đã bị giết ở đó sao?"
Không khí lắng đọng, cả hai người bọn họ đều không muốn nhớ về cảnh tượng kinh khủng ấy.Nhìn vẻ mặt đau đớn đó, tôi chột dạ chớp mắt, nhớ rằng mình đã tự tin tuyên bố sẽ bảo vệ tất cả, vậy mà lại để họ chết một cách thảm thương như vậy, ngay cả một bộ phận cũng tìm chưa xong.Tôi vỗ mặt mình để tỉnh táo, sau đó bước lên, đập vào lưng Asuka và Rumiko: "Giờ thì, hai người có nghi vấn nào dành cho tôi không?".Tôi nhìn sang Shouta và Takahiro đứng gần đó, cố làm ra vẻ mặt sáng sủa nhất có thể: "Cả hai cậu nữa"....Lằng nhằng quá, cuối cùng cũng có chuyển biến trong quan hệ giữa hai đứa, mọi người bình tĩnh cứ để Yuuta tịnh tâm.