Chiều muộn.
Ánh nắng nhạt xuyên qua tấm rèm cửa quán cà phê, trải lên sàn gỗ những vệt sáng ấm áp.
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy pha rì rầm cùng mùi cà phê rang dìu dịu.
Jimin lúi húi dọn bàn, đôi tay run run vì nỗi hụt hẫng chưa kịp nguôi từ hôm gặp Hana ở garage.
Từ hôm ấy, cô không dám bước sang bên kia đường nữa.
Ánh mắt và cử chỉ giữa Minjeong và Hana như mũi dao nhỏ cắm vào tim – vừa ghen, vừa lo, vừa bất lực.Cả tuần sau đó, Jimin vùi mình vào quán cà phê.
Cô cố lấp đầy khoảng trống bằng hương cà phê, bằng những hóa đơn dài và tiếng cốc chén leng keng.
Nhưng mỗi lần vô thức ngước ra cửa kính, thấy bóng Minjeong đứng giữa những chiếc xe và bộ đồ nghề quen thuộc, áo thun cũ, tay lấm dầu, gương mặt cộc cằn nhưng luôn tập trung.
Trông nàng vẫn mạnh mẽ, vẫn bận rộn, nhưng ẩn sâu trong khóe mắt lại là sự căng thẳng không giấu nổi.
Mỗi lần thấy thế, tim Jimin lại co thắt.
Cô không biết Hana để lại vết thương gì trong lòng Minjeong, chỉ biết bản thân đang lo sợ đến mức nghẹt thở – sợ rằng Minjeong vẫn còn bị níu giữ bởi quá khứ ấy, sợ chính mình chẳng đủ để kéo nàng ra."
Em có ổn không, Minjeong?"
Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại, khiến cô vừa bực bội với chính mình, vừa bất lực.
Bực vì tại sao mình lại yếu lòng như vậy.
Bất lực vì khoảng cách giữa cả hai dường như lớn dần, không cách nào chạm tới.Cửa quán mở khẽ.
Chuông leng keng vang lên.
Jimin ngẩng lên, đôi mày nhíu lại rồi bất chợt sững người.
Minjeong bước vào.
Không mùi dầu, không hộp dụng cụ, không dáng vẻ ngổn ngang quen thuộc.
Áo thun sạch sẽ, tóc buộc gọn, hai bàn tay trống không.
Nàng đứng nơi ngưỡng cửa một nhịp, mắt lướt quanh trước khi dừng lại ở Jimin."
Tôi... tới gặp chị."
Giọng nàng khàn khàn, cộc lốc như mọi khi, nhưng sự căng thẳng trong đôi mắt lại lộ rõ.Jimin hơi giật mình, lùi lại một bước, giọng lạc hẳn."
Em... em sao lại tới đây?"
Minjeong hít một hơi, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng tay vẫn siết nhẹ thành nắm."
Tôi biết... tôi hôm trước đã nói quá.
Tôi không muốn chị hiểu lầm chuyện với Hana."
Jimin đỏ mặt, tim đập loạn.
Cô chưa từng nghĩ Minjeong sẽ là người chủ động bước vào quán, cũng chưa từng nghĩ nàng sẽ thốt ra những lời này.
Bao nhiêu cảm xúc dồn ứ – vừa muốn giải thích, vừa muốn trách, lại vừa muốn ôm lấy nàng – nhưng cuối cùng chỉ thoát ra được một câu run rẩy:"Tôi không muốn em mệt mỏi."
Jimin run run, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Minjeong.Minjeong cúi đầu, giấu đi sự rối bời.
Trong đầu nàng vang lên những tiếng thì thầm tự ti: Nếu chị biết hết quá khứ của tôi, nếu chị cũng thấy tôi bẩn thỉu, kém cỏi và chán ghét tôi như những người khác thì sao?Nàng ngước nhìn Jimin, ánh mắt thoáng run, rồi thở dài, nàng nói khẽ, như vừa thú nhận vừa phòng thủ."
Tôi biết... tôi chỉ cần thời gian để bình tĩnh lại thôi."
Khoảng lặng bao trùm.
Tiếng cà phê nhỏ giọt, hương rang lan tỏa càng làm im lặng thêm nặng nề.
Jimin cúi đầu, tay siết chặt khăn trải bàn.
Cô thấy đau vì đã mù quáng trước nỗi sợ của Minjeong, nhưng cũng mừng vì nàng đã chủ động đến."
Tôi nghĩ... em vẫn còn..."
Jimin ngập ngừng, giọng run run, mắt nhìn Minjeong cầu xin một tín hiệu."
Tôi không còn tình cảm gì với Hana.
Chị đừng hiểu lầm nữa."
Minjeong cắt lời, dứt khoát.Một khoảng im lặng lắng xuống giữa quán.
Chỉ còn tiếng cà phê nhỏ giọt và mùi bánh nướng thoang thoảng.Jimin khẽ run, cảm xúc vỡ òa, trong mắt vừa có nhẹ nhõm vừa có chua xót, nhưng chưa kịp đáp, Minjeong đã bước lại gần.
Giọng nàng dịu đi, chứa chút khó nhọc."
Tôi biết hôm trước tôi nói quá lời.
Tôi không có ý làm chị tổn thương.
Chỉ là... tôi còn căng thẳng, còn sợ.
Nhưng với chị, tôi muốn chị hiểu rằng... tôi trân trọng chị."
Jimin khẽ mỉm cười, tim nhói vì vừa mừng vừa lo.
Biết được Minjeong không còn tình cảm với Hana, trái tim Jimin như nổ tung.
Cô không chần chừ nữa, bật thốt."
Chị thích em."
Mắt Minjeong lóe lên chút bất ngờ, nhịp tim hơi đập nhanh, nhưng nàng nhanh chóng hạ xuống, lấy lại vẻ bình thản thường thấy.
Nụ cười mỏng trên môi pha chút trêu chọc, nhưng ánh mắt thoáng run rẩy, như cơn sóng ngầm đang dội vào bờ đá, vừa sợ hãi, vừa tò mò."
Chị thích tôi...
Jimin, chị sẽ thích tôi bao lâu?"
Nụ cười nàng mỏng, pha chút trêu chọc nhưng cũng lẫn một chút run rẩy khó giấu.Jimin thoáng chút bối rối, cô chưa từng nghĩ đến điều này nhưng vẫn trả lời thẳng thắn, không hoa mỹ, không thề thốt."
Minjeong, chị chưa từng nghĩ tương lai sẽ thích em bao lâu cũng không dám hứa sẽ thích em cả đời.
Chị chỉ biết hiện tại chị thật sự rất thích em, chị chỉ có thể nói với em rằng chị sẽ cố gắng thích em... thật lâu, thật lâu."
Cả đời dài như vậy, tình cảm vừa chớm nở giữa cô và Minjeong cô không chắc sẽ kéo dài mãi mãi.
Jimin có thể thề thốt vài câu son sắt để Minjeong chấp nhận tình cảm của mình, nhưng những việc không chắc chắn cô sẽ không làm, cô không muốn làm kẻ thất hứa, càng không muốn tổn thương Minjeong.Khoảnh khắc như ngừng lại.
Ánh sáng chiều xuyên qua cửa sổ quán cà phê, phủ lên tay họ, phủ lên những cử chỉ run rẩy mà ngập tràn chân thành.
Jimin cảm nhận nhịp tim nàng hơi gấp, sự căng thẳng pha lẫn tò mò và lo lắng.Minjeong nuốt khan, khẽ cười, nhưng ánh mắt rực sáng một cách khó giấu.
Nàng hỏi một câu tưởng như vô thưởng vô phạt, giọng khẽ run."
Mùi dầu nhớt, mùi xăng, mùi động cơ... hôi không?"
Minjeong bất chợt hỏi.Jimin nhướng mày, hơi bật cười, nhưng vẫn trả lời thật.
"Hôi."
Minjeong khẽ cười, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm xen lẫn nỗi lo.
"Vậy chị sẽ chịu được mùi hôi này đến khi nào?"
Lại một câu hỏi khác.Jimin nghiêng đầu, nhướn mày, cố kiềm nén nụ cười và lòng bối rối."
Em cứ nói thẳng những gì em muốn đi, Minjeong."
Minjeong thu lại nụ cười, ánh mắt chậm rãi nhìn Jimin, giọng nói khẽ run nhưng đầy quyết tâm"Người chị gặp hôm ấy là Hana.
Chúng tôi từng bên nhau bảy năm từ thời đại học.
Tôi theo ngành Kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp không lâu liền mở garage.
Hana khác tôi, cô ấy học Thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp cô ấy vào làm nhà thiết kế tại một công ty lớn.
Sau bốn năm đại học, chúng tôi yên bình bên nhau ba năm, tôi dành dụm một số tiền nhỏ cho tổ ấm tương lai của chúng tôi, tôi muốn cầu hôn cô ấy.
Và chị biết cái đêm tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ để sẵn sàng bên cô ấy cả đời, tôi thấy gì không Jimin?"
Jimin lặng im, mắt dõi theo nàng, tim nhói lên vì nỗi đau trong giọng nói Minjeong.
Cô cảm nhận rõ từng cử chỉ – tay Minjeong nắm chặt góc áo, ánh mắt thoáng nhìn xuống, cố giấu run rẩy, nhưng vẫn muốn chia sẻ sự thật.
Nàng không nhắc lại chuyện quá khứ để trách móc, mà để Jimin hiểu nỗi sợ hãi và tự ti của nàng.
Nàng cũng không định chờ Jimin trả lời, lại nói tiếp."
Đêm đó mưa tầm tã, tôi đến công ty đón cô ấy sớm hơn mọi khi, tôi sợ kẹt xe cô ấy chờ lâu.
Chắc nhờ vậy mà tôi được thấy cô ấy đang ôm hôn một người khác.
Tôi giận lắm, tôi chất vấn cô ấy tại sao lại phản bội tôi.
Cô ấy nức nở nói rằng cô ấy không muốn, nhưng cô ấy chán cái cảnh này lắm rồi.
Cô ấy ghét mùi dầu nhớt, nhưng nó lại theo tôi suốt nhiều năm qua.
Cô ấy không dám giới thiệu tôi với đồng nghiệp, bạn bè, cô ấy thấy xấu hổ.
Một nhà thiết kế kiêu hãnh lúc nào cũng chú trọng sự tươm tất, chỉnh tề, xung quanh đều là trang phục sang trọng đắt tiền thì sao chịu được bộ quần áo cũ lúc nào cũng lấm lem dầu nhớt chứ.
Thay vì trách móc, tôi có nên khen cô ấy vì đã cố gắng chịu đựng tôi suốt bao năm qua không?"
Jimin chăm chú nhìn Minjeong một lúc lâu, thấy nàng im lặng không nói tiếp, cô mới nhận ra Minjeong đã nói xong.Jimin lặng đi, bàn tay vô thức siết chặt.
Cô thấy rõ từng run rẩy trong ánh mắt Minjeong, từng vết sẹo chưa kịp lành.
Tim cô đau nhói, nhưng càng thêm chắc chắn.
Khoảnh khắc quán cà phê trở nên nặng trĩu – mùi cà phê hòa cùng ánh sáng chiều, nhịp tim họ gần như cùng rung, và từng lời nói của Minjeong đều như những viên gạch xây nên bức tường giữa quá khứ và hiện tại."
Em kể xong rồi sao?"
Jimin hỏi, giọng nhẹ nhưng lộ vẻ chua xót."
Ừ."
Minjeong gật đầu, ánh mắt vẫn tránh nhìn thẳng, bàn tay vẫn siết nhẹ góc áo."
Ừm.
Chị biết rồi.
Vậy giờ em trả lời chị đi."
"Chị hỏi đi."
Minjeong cứng cỏi, sẵn sàng đối diện với câu hỏi về quá khứ."
Chị thích em.
Em có thích chị không?"
Jimin hít sâu, cố giữ bình tĩnh, tim như muốn bật khỏi lồng ngực."
Sao?"
Minjeong nhíu mày, ánh mắt như dò xét, khó hiểu pha chút nghi ngại."
Chị nói chị thích em.
Em có thích chị không?"
Jimin kiên nhẫn lặp lại."
Yu Jimin, chị nãy giờ có nghe tôi nói gì không vậy?"
"Có, chị nghe không sót chữ nào.
Minjeong trả lời chị đi."
"Đã kể rõ rồi, chị còn muốn tôi trả lời gì hả?"
Minjeong hơi tức giận, nhưng không giấu được ánh mắt rưng rưng."
Muốn em trả lời rằng... em cũng thích chị."
Jimin có chút xấu hổ, mặt hơi phiếm hồng.
Minjeong ngập ngừng, ánh mắt rối bời nhưng cuối cùng vẫn nhìn thẳng Jimin, giọng Jimin run run nhưng kiên quyết."
Chị đã nghiêm túc nghe toàn bộ câu chuyện rồi.
Chị thừa nhận bản thân ghét sự dơ bẩn, ghét sự luộm thuộm.
Chị cũng thừa nhận bản thân muốn học sửa xe vì muốn sau này không đến phiền em.
Nhưng rồi dần dần chị không còn sợ dầu nhớt dính vào áo làm bay đi mùi cà phê nữa, chị cũng không còn sợ người khác chê bản thân luộm thuộm nữa.
Ấy thế mà chị lại bắt đầu sợ những lúc đi ngang garage nhưng không nhìn thấy em, sợ bản tính hậu đậu của mình sẽ làm em chán ghét, em sẽ không cho chị đến garage nữa.
Cho đến một ngày chị chợt nhận ra tất cả những nỗi sợ chị đang có đều liên quan đến em.
Thay vì sợ dơ bẩn, chị càng sợ mất em hơn."
Jimin bước tới, chạm nhẹ tay nàng.Minjeong khẽ cười, nụ cười thoáng nghi hoặc, ánh mắt trộn lẫn tự ti và dũng cảm.
Nàng nhớ Hana từng chê công việc của mình dơ bẩn, giờ đứng trước Jimin – rực rỡ, dịu dàng – nàng sợ rằng những khuyết điểm của mình sẽ làm Jimin chán ghét.
Nhưng nàng không muốn lùi bước.Nàng cố giữ khoảng cách, giọng khẽ run mà cứng cỏi: "Chị không hiểu đâu.
Tôi... tôi không muốn làm chị vướng bận."
Jimin nhói tim, lại tiến thêm một bước: "Em đừng nói thế.
Chị chỉ muốn được bên em, dù em có sợ hãi hay rối bời.
Chị không trách em đâu."
Minjeong khẽ nhắm mắt, hít sâu.
Nàng lấy hết dũng khí để nói tiếp, giọng thấp nhưng chắc."
Tôi biết tôi không hoàn hảo.
Công việc của tôi... tôi sợ chị cũng sẽ chán ghét tôi.
Nhưng tôi không muốn lùi bước trước chị nữa."
Jimin đứng im, tim nhói vì vừa mừng vừa lo.
Nàng hiểu rằng Minjeong đang bày tỏ mà vẫn giữ khoảng cách."
Em... em đang nói gì...?"
Jimin hỏi khẽ, giọng rung rung.Minjeong mở mắt, nhìn thẳng Jimin: "Tôi muốn chị hiểu rằng dù tôi sợ hãi, dù tôi tự ti... tôi vẫn muốn ở gần chị.
Tôi không muốn trốn tránh nữa."
Jimin cười toe toét, nắm chặt tay nàng.
"Cho chị cơ hội, được ở bên, chăm sóc, và...
được gần em được không?"
Minjeong nhíu mày, mắt thoáng đỏ nhưng nở nụ cười nhỏ, kín đáo.
Jimin hít một hơi dài, vai thả lỏng, trái tim vừa nhẹ nhõm vừa nhói đau vì những hiểu lầm trước đó.
Cô lặng lẽ nhìn Minjeong, muốn nói thêm nhiều lời nhưng giữ im lặng, để nàng cảm nhận rằng cô luôn ở đây, không rời xa.Không gian quán cà phê trở nên đặc biệt.
Ánh sáng chiều nhạt trải dài trên bàn gỗ, hơi cà phê bốc lên nồng ấm, hòa cùng tiếng máy pha cà phê xì xèo.
Khoảnh khắc giữa hai người vừa căng thẳng, vừa thân mật, ẩn dụ cho những nỗi sợ và hy vọng chưa nói ra.Minjeong khẽ thở dài, bước lùi lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn giữ vững:"Tôi sẽ không rút lui lần nữa.
Chỉ là chị... chị đừng làm tôi thêm bối rối."
Nàng xấu hổ cúi đầu, giọng nhỏ:"Chị không cần nói gì thêm.
Chỉ cần chị cho tôi cơ hội...
để được ở bên chị, được gần chị thôi."
Jimin cúi xuống, bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào tay Minjeong, nắm lấy tay nàng thật chặt, hơi run nhưng đầy chắc chắn.
Ánh mắt Jimin không rời Minjeong, dịu dàng mà kiên quyết."
Chị sẽ luôn ở đây."
Minjeong rụt vai một chút, lòng rối bời, nhưng khi cảm nhận được sức ấm từ tay Jimin, nàng khẽ thả lỏng, tay cũng siết chặt lại.
Nàng nghiêng đầu, để gần vai Jimin một chút, như tìm sự ủi an mà nàng lâu nay chưa dám nhận.
Jimin hít sâu, áp trán nhẹ vào tay Minjeong, mắt nhắm lại, cảm nhận nhịp tim nàng đập cùng nhịp tim mình.Jimin không kìm được nữa, cô khẽ kéo Minjeong lại ôm vào lòng.
Bàn tay nàng siết nhẹ lấy áo Jimin, như sợ nếu buông ra thì tất cả chỉ là giấc mơ."
Chị ở đây.
Em không phải sợ."
Jimin thì thầm bên tai, giọng run nhưng đầy chắc chắn.Minjeong khẽ run, bàn tay vẫn nắm lấy áo Jimin.
Nàng muốn nói điều gì đó, đầu môi đã mấp máy, nhưng rồi dừng lại.
Chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, như thể từng chữ nếu thốt ra sẽ phá vỡ sự an toàn mong manh vừa tìm thấy.
Nàng ngập ngừng, nhưng vẫn để bản thân dựa vào bờ vai ấy.
Trán nàng khẽ chạm vào cổ Jimin, hít một hơi sâu, cảm nhận mùi cà phê hòa cùng hương dịu dàng chỉ thuộc về Jimin.Hai người đứng im lặng, chỉ còn tiếng máy pha cà phê rì rầm, mùi cà phê nồng ấm lan tỏa.
Ánh sáng chiều xuyên qua cửa kính quán, phủ lên bàn gỗ, phủ lên hai con người vừa đau khổ, vừa dũng cảm, mở ra một chương mới cho cả hai.