Thời gian trôi nhanh ở Hogwarts – đầy tiếng cười, tiếng đũa phép va nhau trong lớp học, tiếng rì rầm của học sinh bàn chuyện nhà, chuyện điểm số, chuyện mấy giáo sư kỳ quặc.
Nhưng với Severus Snape, đó là những tháng ngày trượt dài trong im lặng và cảnh giác.Bởi vì James không quên cậu.
Và càng ngày, những trò đùa càng trở nên độc địa hơn.“Snivellus,” James nhăn mũi, “cái tên đó hợp hơn nhiều đấy.”
Cái biệt danh bẩn thỉu đó xuất hiện lần đầu vào một buổi sáng se lạnh, khi Severus bước vào lớp Bùa chú với mớ giấy ghi chú trong tay – và hắt hơi liên tục vì dị ứng bụi phấn từ bàn giáo sư.“Snape” là quá nhẹ.
“Snivellus” – là sự sỉ nhục.
Và James biết rõ điều đó.“Chúa phù hộ,” Sirius giả bộ rút khăn tay ra khỏi túi, chìa về phía Severus.
“Ai đó mau cứu hắn khỏi chết đuối trong nước mũi đi.”
“Có ai kiểm tra xem hắn có phải người không?”
James chêm vào, “hay là một loại sinh vật nhớp nháp nào đấy bị lạc vào Hogwarts?”
“Có thể là một loại thực vật có độc,” Sirius tiếp lời, mặt tỏ ra nghiêm túc kỳ quặc.
“Loài này sinh sản bằng cách hắt hơi ra bào tử.”
Một trận cười rộ vang lên.
Severus khựng lại giữa lớp học, ngón tay siết chặt xấp giấy ghi chú đến mức mép giấy cong vênh.
Cậu hít sâu, cố kìm cơn hắt hơi tiếp theo, rồi bước nhanh về chỗ ngồi quen thuộc ở hàng cuối.Sirius vẫn chưa buông tha.
Cậu ta bắt đầu lặp đi lặp lại biệt danh ấy với đủ kiểu ngữ điệu trong suốt cả tiết học:"Snivellus, đưa cho tôi lọ mực.
Cẩn thận đừng để nước mũi rớt vào."
"Snivellus, nghe bảo cậu luyện độc dược bằng nước mũi đấy hả?
Chà, thành phần bí truyền thật đấy."
"Snivellus, đừng ngồi gần tôi.
Dị ứng của tôi nhạy cảm với mấy thể loại dịch lỏng."
Nửa lớp Gryffindor hùa theo, có đứa lặp lại như vẹt, có đứa thêm thắt biến tấu.
Cả đám như thể vừa khám phá được một trò tiêu khiển mới, và Severus là món đồ chơi không có quyền kêu ca.Remus Lupin không nói gì.
Cậu ta ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay siết chặt cuốn sách giáo khoa đến mức những khớp ngón tay trắng bệch.
Nhưng cậu ta không ngăn lại.
Không bao giờ ngăn lại.Flitwick, như thường lệ, quá mải mê với các chú ngữ và cử động tay phức tạp, không để ý đến làn sóng tiếng cười và tiếng thì thầm giễu cợt đang cuộn qua lớp học.
Severus chỉ cúi đầu, ghi chép, đôi khi nhắm mắt vài giây để nuốt trôi thứ gì đó đang cào cấu trong cổ họng.Sau buổi học, cậu lặng lẽ rời lớp trước khi chuông báo vang lên.
Nhưng Sirius vẫn kịp hét theo:"Này, Snivellus!
Có cần khăn giấy không?
Hay muốn tôi bùa cho một cái bình hứng nhỏ mang theo?"
Tiếng cười đuổi theo cậu như lũ ong.
Và từ hôm đó, biệt danh ấy bám lấy cậu như vết nhơ không thể rửa sạch.
_____
Hành lang tầng hai, giữa giờ giải lao.Ánh nắng cuối đông len lỏi qua các khung cửa kính vòm cong, hắt lên nền đá hoa cương những vệt sáng nhợt nhạt như đang rơi rớt lại chút hơi ấm cuối cùng của mùa trước.
Cái lạnh trong không khí len lỏi vào từng kẽ áo, từng khe hở của cổ tay, cổ áo, lùa cả vào giữa khe thở.
Severus bước dọc hành lang một mình, tay ôm tập sách Enchantements Supérieurs quá khổ – quyển sách đã cũ, bìa mòn góc, lưng gáy bung chỉ, nhưng vẫn được bọc lại cẩn thận bằng da đen đã ngả màu.
Cậu đi như thường lệ, dáng gầy gò nghiêng về phía trước một chút, bước chân nhanh, cằm cúi xuống, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng.Và rồi—PẰNG!Một âm thanh khô khốc vang lên, như tiếng bóng vỡ dưới nước.
Không gian dường như chấn động nhẹ trong một khoảnh khắc.
Một cái đinh ghim màu bạc, trước đó đang lơ lửng giữa không trung nhờ phép Lévigarde, nổ tung theo đúng lập trình đã định bằng bùa nổ nhỏ Explosio Minor.Từng tia mực tím văng ra như vụn pháo, bắn thẳng vào mặt Severus.Mặt.
Cổ.
Cằm.
Cả phần trên áo choàng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, mực tím sẫm nổi bật trên da tái nhợt, như thể cậu vừa bước ra từ một vụ nổ độc dược thất bại.
Những vệt loang kéo dài từ gò má xuống quai hàm, một vệt vắt chéo sống mũi.
Vài giọt mực chảy chậm từ mí mắt xuống, khiến nhiều người tưởng cậu khóc.Severus khựng lại.
Cả hành lang như đông cứng trong một tích tắc.
Không một tiếng hét.
Không một tiếng rên.
Chỉ có im lặng.Cậu đưa tay lên lau mặt – một cách máy móc – rồi lại buông xuống giữa chừng.
Đầu ngẩng lên, mắt mở to, không chớp.
Như một con rối gỗ đang bị vấy bẩn bởi thứ gì đó không rửa được.Từ sau cột đá lớn ở góc hành lang, James và Sirius ló đầu ra.
Tiếng cười bật thành tràng vang dội cả tầng hai.
Sirius ôm bụng cười đến mức suýt trượt chân.
James vỗ mạnh vào lưng cậu bạn, cười không dứt.“Không thể tin được cậu ta trúng hết mấy trò mình bày,” – Sirius nói, vẫn không ngừng thở hổn hển.“Đinh ghim mực là đỉnh cao đấy,” – James cười, mắt long lanh ánh nắng, vẻ mặt ngạo nghễ như vừa giành chiến thắng trong một trận Quidditch.Nhưng rồi...Giữa lúc Sirius vẫn còn cười, James quay đầu lại.Và anh thấy ánh mắt đó.Severus không hét.
Không nguyền rủa.
Không rút đũa phép ra.
Không làm gì cả.Chỉ đứng đó, lặng lẽ, thẳng lưng, không che giấu, không né tránh – nhìn thẳng vào James.Đôi mắt ấy không đỏ hoe vì tức giận.
Không ngân ngấn nước vì uất ức.
Nó chỉ lạnh.Một thứ lạnh không có gió.
Không có băng.
Không có tuyết.Mà là loại lạnh bóp nghẹt tim người ta.Một ánh nhìn chầm chậm đổ xuống như thủy ngân, không phản chiếu điều gì ngoài khoảng tối sâu hút – nơi cơn giận đã đóng băng thành một mặt hồ không đáy.James đã từng thấy Severus trong đủ kiểu dáng vẻ – khinh khỉnh, giận dữ, cay độc, xấu hổ, thậm chí run rẩy.
Nhưng đây là lần đầu tiên... không có gì cả.
Trống rỗng.
Và chính cái trống rỗng ấy khiến James cảm thấy như có ai đó vừa rạch một vết lằn mảnh – từ cổ xuống tận lồng ngực anh – và không thèm băng lại.Lần đầu tiên trong đời, James Potter cảm thấy có chút… sai.Không phải kiểu "ôi không, bị giáo sư bắt gặp rồi".
Cũng không phải "lần này đi hơi xa rồi, mai sẽ bị phạt".
Mà là một nỗi sai lạc nguyên thủy, như thể chính linh hồn anh vừa bước hụt khỏi lằn ranh giữa nghịch ngợm và tàn nhẫn.“Đi thôi.” – James buột miệng nói, giọng nhỏ hơn thường lệ.Sirius đang định châm thêm câu gì đó thì khựng lại.
Cậu liếc qua James, cau mày.
“Sao thế?
Không phải cậu thấy áy náy đấy chứ?”
“Không… chỉ là…”
James nhún vai, mắt vẫn chưa rời khỏi Severus.
“Chán rồi.”
Họ bỏ đi.Severus không cử động.
Chỉ đến khi bóng James và Sirius khuất sau góc cầu thang, cậu mới chậm rãi quay mặt đi, không nói một lời.
Tập sách trên tay hơi lỏng ra.
Một vài giọt mực tím nhỏ xuống sàn đá, chảy thành hình méo mó như vết máu khô.Tối hôm đó.Ký túc xá Gryffindor.
James nằm dài trên giường, chân gác lên đệm, tay gối sau đầu.
Trần nhà tối om, chỉ có ánh lửa lập lòe hắt từ lò sưởi phía xa.
Peter đang ngáy khò khò, Sirius thì vẫn chưa về – chắc còn đang phá phách đâu đó, còn Remus nằm cách một giường, lặng lẽ đọc cuốn sách dày cộm về sinh vật huyền bí.James vẫn mở mắt.
Lạ thật.Anh luôn dễ ngủ.
Dù có phá phách cả ngày, dù có bị cấm túc cả buổi chiều, chỉ cần ngả lưng là đi luôn.
Nhưng hôm nay… không được.Mắt anh cứ hiện lên ánh nhìn ấy.
Mắt của Severus.
Ánh mắt không có gì – nhưng lại khiến anh không thể chịu nổi.Vì nó khiến James nhận ra điều mà trước giờ anh không bao giờ nghĩ đến: Severus Snape là người.Không phải "mục tiêu để trêu chọc".
Không phải "thằng kỳ quái của Slytherin".
Không phải "đối tượng của Lily Evans".Mà là một con người – biết đau, biết xấu hổ, biết chịu đựng – và quan trọng nhất: không phản kháng nữa.James xoay người.
Đệm phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ.
Remus liếc qua, như muốn nói gì, nhưng rồi lại im lặng.Có thể – chỉ là có thể thôi – James bắt đầu không còn thấy vui khi nhìn thấy Severus ướt sũng mực tím nữa.Và trong lúc ánh lửa nhảy múa trên trần, James lần đầu tiên trong đời tự hỏi:Nếu Severus là người… thì anh là gì?
_____
Buổi chiều hôm đó.Sân trường Hogwarts vắng lặng bất thường vào cuối đông.
Những bụi cây rậm rạp quanh hồ Đen trụi lá, chỉ còn những cành khẳng khiu vươn ra như bàn tay xương xẩu chạm vào gió lạnh.
Trời âm u.
Không có tuyết, cũng không có mưa – chỉ là một lớp sương mỏng như hơi thở người ngưng lại giữa không khí.Severus ngồi một mình trên bậc đá sau nhà kính số ba.
Lưng tựa tường, đầu cúi thấp.
Bộ áo choàng vẫn còn những vệt mực tím sẫm, khô lại thành màu thâm đen lem luốc quanh cổ áo và tay áo.
Dù đã dùng bùa làm sạch, thứ mực đó vẫn để lại dấu vết.
Nó giống như một kiểu nhắc nhở – thứ không thể tẩy xóa – giống những trò đùa James Potter để lại trên người cậu suốt bao năm qua.Gió luồn qua kẽ lá mục.
Severus không nhúc nhích.
Ngón tay gầy quấn quanh một cọng cỏ khô đã gãy làm đôi.
Cậu không khóc.
Không buồn.
Chỉ im lặng.
Như thể phần trong cậu đã bị rút sạch.Cho đến khi...“Sev.”
Giọng nói đó khiến vai Severus hơi giật nhẹ.
Không ai gọi cậu như thế – trừ một người.Cậu ngẩng lên.Lily Evans đang đứng trước mặt cậu, gương mặt hồng lên vì lạnh, mái tóc đỏ hơi rối do gió thổi, đôi mắt xanh lục ánh lên điều gì đó rất lạ: không phải thương hại, cũng không phải tò mò, mà là…
đau lòng.“Cậu ngồi đây bao lâu rồi?” – Cô hỏi, tiến đến ngồi xuống cạnh cậu, không đợi phép lịch sự.Severus quay mặt đi.“Từ sau tiết Độc dược.”
“Tức là… bốn tiết rồi?”
Cậu không trả lời.
Lily rút đũa phép ra, nhẹ nhàng búng lên cổ áo cậu – vết mực mờ dần, nhưng vẫn còn ám màu xám u ám.“Tớ nghe nói chuyện lúc nãy rồi.
Ở hành lang tầng hai.”
“Không có gì.”
“Sev…”
“Không có gì hết,” – Severus nhấn mạnh, mắt vẫn không nhìn cô.
Giọng cậu thấp, khàn và đầy gắt gỏng.
Nhưng lại nhanh chóng dịu xuống.
“Tớ quen rồi.”
Lily siết chặt tay.
Chính câu đó mới là điều khiến cô đau.“Cậu không nên quen với việc bị sỉ nhục như thế.”
Severus bật cười nhẹ – tiếng cười ngắn, chua chát, không có âm vang.“Đó là cách thế giới vận hành, Lily.
Mấy người như James Potter sinh ra để tỏa sáng.
Còn mấy đứa như tớ… sinh ra để cho hắn luyện tay bắn bùa.”
“Đừng nói như vậy.”
“Tại sao không?” – Cậu quay lại, mắt nhìn cô lần đầu tiên.
“Đó không phải là sự thật à?”
Lily im lặng.
Gió lại thổi qua, cuốn theo một chiếc lá mục.
Nó xoay xoay trên mặt đất lát đá rồi dừng lại giữa hai người.“Sev… hồi đầu năm, cậu nói với tớ một điều.
Rằng cậu sẽ không để ai chạm vào cậu như thể cậu là đồ vật.”
Severus nheo mắt.“Cậu còn nhớ?”
“Tớ nhớ hết.”
“Vậy tại sao bây giờ… cậu lại để họ làm vậy?
Để họ chế nhạo, giễu cợt, làm trò… như thể cậu không phải người?”
Severus im lặng hồi lâu.
Cậu cúi đầu xuống, tay bóp chặt cuốn sách trong lòng.
Đôi môi cậu mím lại, rồi chậm rãi buông ra một câu:“Vì… nếu tớ phản kháng… họ sẽ gọi tớ là kẻ nguy hiểm.”
Lily không nói được gì.
Vì đó là sự thật.
Đó là Hogwarts.
Đó là cái cách mà bất công được nguỵ trang dưới những tràng cười, cái cách mà quyền lực nằm trong tay những người biết cách được yêu quý.Và Severus – với mái tóc dầu, làn da tái, đôi mắt lạnh tanh và vẻ ngoài âm u – không bao giờ có cơ hội để được bênh vực.“Lily…”
“Tớ ở đây.”
“Chỉ cần một lần,” – Severus nói, mắt nhìn thẳng vào cô.
“Chỉ cần một lần… tớ muốn ai đó đứng về phía tớ.
Không phải vì thương hại.
Mà vì họ tin tớ… cũng xứng đáng được tồn tại.”
Lily nhìn cậu.
Cô đã từng thấy ánh mắt này khi cậu còn nhỏ – lúc hai đứa ngồi bên bờ suối gần nhà, nói về phép thuật và những điều không ai tin.Lần này, ánh mắt ấy già hơn.
Lạnh hơn.
Nhưng cũng buồn hơn.Cô đưa tay ra, chạm nhẹ lên bàn tay Severus đang đặt trên đầu gối.“Tớ tin cậu, Sev.
Và cậu xứng đáng.”
Chỉ vài từ.
Nhưng cả thế giới trong Severus dường như rung lên một nhịp.
Bàn tay cậu hơi giật nhẹ – như muốn rút lại – nhưng rồi lại để yên.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Severus không cảm thấy lạnh nữa.
Dù trời vẫn gió.
Dù áo vẫn dính mực.
Dù vết nhục hôm nay vẫn còn chưa khô trong lòng.“Cảm ơn,” – cậu thì thầm, khô khốc, như vừa rút ra từ một nơi quá sâu.Lily nắm tay cậu chặt hơn.“Lần sau,” – cô nói, giọng bình thản nhưng cứng rắn – “nếu James Potter làm trò như thế một lần nữa, tớ sẽ là người đầu tiên nguyền hắn thành con cóc.”
Severus bật cười.
Lần này, là thật.
Ngắn, nhỏ, nhưng thật.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt – trong khoảnh khắc – dường như dịu lại.
Dưới làn mây xám của Hogwarts, có một điều gì đó…
ấm lên trong mắt Severus.Và Lily thì thầm:“Cậu không đơn độc.”
_____
Một tuần sau.Trời vẫn xám như mọi ngày tháng Chạp.
Những đám mây dày vắt ngang bầu trời như tấm chăn cũ sũng nước, vắt mãi mà chẳng khô.
Gió đông thổi ràn rạt qua những hàng liễu rủ, lá cây rơi lả tả như bụi mưa trên nền đất lạnh ngắt.
Hogwarts, với vẻ trầm lặng cố hữu, càng trở nên u uất khi ánh sáng mặt trời bị chôn vùi sau tầng tầng mây xám.Trên sân Quidditch, nhóm Marauders đang quần nhau trong một trận đấu nửa vời – không trọng tài, không khán giả, không điểm số.
Chỉ là bốn thiếu niên Gryffindor bay lượn giữa trời gió, hò hét, ném Quaffle qua lại như một cách trút bớt bức bối trong lòng.
Gió thốc mạnh làm tóc tai rối tung, áo chùng phồng lên như buồm căng gió, và đôi lúc, cả bọn chỉ nghe thấy tiếng nhau vang lên trong khoảng không lạnh buốt.Sirius là người đầu tiên chán.Cậu bay lượn vài vòng rồi bất chợt dừng giữa không trung, đưa tay lên trán diễn một màn kịch ước lệ như đang hóa thân thành hoàng tử bị hành hạ bởi nỗi buồn thế gian, rồi thốt lên:“Nhìn kìa!
Snivellus đang làm thơ dưới gốc liễu đấy!”
Mọi ánh mắt quay về hướng Sirius chỉ.
Quả thật, dưới bóng một gốc liễu già gần rìa sân, Severus Snape đang ngồi một mình, lưng tựa gốc cây, đầu cúi thấp.
Tay cậu cầm một cây bút lông nhỏ, mực chảy đều đều lên từng trang giấy dày.Peter bật cười khúc khích.
“Thách cậu bay xuống giật sổ nó mà không bị biến thành con nhện.”
James lơ lửng giữa không trung, cắn nhẹ môi dưới.
Trong cậu có điều gì đó đang dao động – không rõ là từ thói quen cũ, hay từ ánh mắt Severus vài hôm trước vẫn còn hằn trong trí nhớ.
Nhưng tiếng cười quanh cậu vang lên như chất xúc tác quen thuộc.“Không cần thách,” – James nói, giọng khô khốc, rồi cúi người, phi thẳng chổi xuống mặt đất.Severus vẫn không ngẩng lên.
Không nhìn James.
Cũng không để tâm đến nhóm Marauders đang bay lượn phía trên đầu.
Mái tóc dài che gần hết khuôn mặt cậu, phủ xuống bờ vai gầy trong làn gió lạnh.James hạ chổi xuống ngay trước mặt Severus, dừng cách chỉ vài bước chân.
Trong tay cậu, đũa phép đã sẵn sàng.
Cậu huýt một tiếng ngắn – sắc bén như một mũi dao nhỏ.Quyển sổ trong tay Severus đột ngột rung lên rồi bay vọt khỏi tay chủ nhân, lơ lửng giữa không trung như bị điều khiển bởi một sợi chỉ vô hình.
Mực vương ra một vệt nhỏ khi trang giấy lật mở trong gió.James vươn tay chụp lấy.Severus ngẩng đầu.
Chậm rãi.
Đôi mắt đen ánh lên thứ gì đó như mặt hồ đông băng – tĩnh lặng, lạnh lẽo, và hoàn toàn không có gợn sóng.James mở vài trang.
Nét chữ nghiêng nghiêng trải đều: những công thức độc dược phức tạp, những chú giải, thử nghiệm và kí hiệu cá nhân mà cậu không thể hiểu nổi.
Không một dòng thơ.
Không lời lẽ mềm yếu nào.
Chỉ là tri thức.“Thứ này trông… nguy hiểm quá,” – James nhếch mép.
“Sao cậu không viết nhật ký tình cảm như mấy cô bạn cùng nhà ấy?”
Không có tiếng đáp.Chỉ có Severus đứng lên.
Không vội vàng.
Không phô trương.
Cậu rút đũa phép.“Trả đây.” – Giọng cậu trầm và cứng như lưỡi dao chạm đá.Cả sân im phăng phắc.
Peter ngừng cười.
Remus đã bay xuống, chạm chân đất và đang bước lại gần với vẻ cảnh giác.
Sirius vẫn lơ lửng, tay nắm chặt chổi, mắt dõi theo từng cử động.James nắm đũa.
Cậu nhìn Severus.
Trong ánh mắt kia không có sợ hãi.
Cũng không có giận dữ.
Mà là… trống rỗng.
Như thể cậu không đủ quan trọng để khiến người khác cảm xúc.Cảm giác ấy lạ lẫm.
Khó chịu.
Như thể bị xóa tên khỏi một danh sách mà chính cậu từng là trung tâm.“James,” – Remus cất tiếng, giọng trầm và kiên quyết.
“Đủ rồi.”
James không nhúc nhích.
Một phần trong cậu đang cứng lại.
Một phần khác – sâu hơn – đang gào thét.
Vì sao Severus không nổi điên?
Không rít lên, không tấn công, không nguyền rủa?
Như cậu vẫn chờ đợi để có lý do tiếp tục?Severus chỉ đứng đó.
Đũa trong tay nhưng không vung.
Mắt nhìn thẳng James, ánh nhìn sắc như dao nhưng không chĩa vào ai – mà chĩa vào chính ý nghĩa của hành động.Vài giây trôi qua như một thế kỷ.James vung tay.
Quyển sổ rơi xuống đất, trúng một vũng nước lầy.
Mực loang ra quanh mép bìa, nhuộm cả tên viết tắt ở góc trang: S.S.Severus không cúi nhặt.
Không phản ứng.
Cậu chỉ hạ đũa, quay lưng và đi thẳng về phía dãy nhà kính, bóng lưng nhỏ dần trong làn sương xám đặc của buổi chiều mùa đông.Tối hôm đó, James Potter không ngủ được.Cậu nằm ngửa trên giường tầng trên, tay gác trán, mắt mở trừng nhìn trần ký túc xá.
Trăng không lên.
Chỉ có những đốm sáng mờ từ lò sưởi phản chiếu trên trần gỗ, chập chờn như những mảnh suy nghĩ chưa thành hình.Sirius ngáy đều.
Peter đã cuộn tròn như mèo con.
Remus nằm quay mặt vào tường, lưng khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Không ai biết James vẫn thức.
Không ai biết cậu đang chìm trong một cơn trăn trở đến nghẹt thở.Lúc chiều, ánh mắt Severus nhìn cậu – không phải là ánh mắt của một kẻ bị xúc phạm.
Mà là ánh mắt của một người đã thôi kỳ vọng.
Không còn muốn phản ứng.
Không còn muốn chiến đấu.Và điều đó… khiến James lạnh sống lưng.Cậu không hiểu.
Vì sao mình làm vậy?Để Sirius cười?
Để Peter trầm trồ?
Để Remus thở dài bất lực nhưng vẫn âm thầm lau bớt hậu quả cho cậu?
Hay là…
để thấy Severus nổi giận, gào lên, nguyền rủa – như một kẻ thù đáng giá?Nhưng không.
Severus chỉ đứng đó.
Đứng vững.
Không lùi, không tiến.
Không hét, không thét.
Chỉ có sự lặng im, buốt giá như kim loại chạm da thịt.Im lặng ấy như gương.
Và James, khi soi mình vào đó, đã không thích thứ mình nhìn thấy.Không phải vì Severus ghét cậu.
Mà vì có lẽ… cậu ta không còn bận tâm đến việc ghét nữa.James úp mặt vào gối.
Cậu không khóc.
Nhưng cổ họng khô như ngậm tro.
Cảm giác mình trở thành một thứ tầm thường – rỗng rỗng, nhạt nhòa – trong mắt người khác, là điều cậu chưa từng nếm trải.
Nhưng lần này, nó đeo bám như gai móc, không rứt ra được.Severus Snape.
Một cái tên James từng xem là trò cười.
Một khuôn mặt cậu từng biến thành bao trò giễu nhại.
Vậy mà giờ đây – ánh mắt ấy lại ám ảnh cậu hơn bất kỳ lời nguyền nào._____
Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin đêm đó vắng lặng một cách bất thường.
Ánh lửa từ lò sưởi chiếu lên tường đá, đổ những bóng dài ngoằn ngoèo như xúc tu rắn lẩn khuất.
Trần nhà thấp phủ lớp sương nhẹ từ lòng hồ Hogwarts phía trên, khiến cả căn phòng như chìm trong một thứ không khí âm ẩm, mơ hồ.Severus Snape ngồi một mình ở chiếc bàn đá gần góc phòng.
Ánh sáng từ cây đèn dầu nhỏ rọi xuống quyển sổ dày trải trước mặt cậu – giờ đã khô, dù các mép bìa vẫn cong nhẹ vì nước.
Mực xanh đen đã loang thành từng vệt, xé rách những dòng chữ vốn đều đặn như những hàng rào tư duy sắc bén.
Cậu đang cẩn thận tô lại từng ký hiệu, từng chữ cái bằng bút lông nhúng mực.
Ngòi bút di chuyển chậm rãi, tỉ mỉ, như thể mỗi dòng là một vết cắt cần được khâu lại.Elior Peverell bước đến, chậm rãi nhưng không giấu được vẻ tò mò.
Tóc cậu hơi rối, áo choàng vẫn còn vệt bùn sau buổi luyện phép ngoài sân.
Cậu dừng sau lưng Severus một chút, không nói gì, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:“Cậu ổn chứ?”
Severus không ngẩng lên.
Bút vẫn di chuyển, nhưng giọng cậu trầm và khàn:“Ổn.”
Elior ngồi xuống đối diện, chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn cậu chăm chú.“Potter vẫn không tha sao?”
“Không sao.”
“Là ‘không sao’ thật, hay cậu chỉ không muốn nói?”
Severus dừng bút một giây, mắt vẫn nhìn xuống dòng chữ mờ.
Rồi cậu tiếp tục viết, chậm rãi.“Cả hai.”
Elior thở nhẹ, nhìn cậu với ánh mắt vừa bực vừa xót.
“Họ đối xử với cậu như vậy không phải vì cậu làm gì sai, Severus.
Cậu biết điều đó mà.”
Severus nhếch môi.
“Tôi biết.
Họ làm thế vì họ có thể.”
Elior siết chặt tay.
“Tôi thề, nếu tôi mà là trưởng ban Kỷ luật…”
“Thì cậu cũng bị gọi là kẻ giở trò.” – Severus ngắt lời, mắt vẫn không rời khỏi trang giấy.
“Chống lại Gryffindor chẳng bao giờ là lựa chọn thông minh, Elior.”
Một lát sau, Severus ngẩng lên.
Ánh đèn dầu phản chiếu trong mắt cậu – hai vệt đen sáng lấp lánh.
“Nhưng cậu đã hỏi.”
Elior nhướng mày.
“Thì sao?”
“Một số người thậm chí còn không nghĩ tôi đáng để hỏi.”
Elior nhìn cậu một lúc lâu.
Gương mặt Severus trong ánh sáng mờ nhạt, xanh xao và u tĩnh.
Đằng sau lớp lạnh lùng đó, Elior biết là một cơn bão đang gầm gào, nhưng chẳng bao giờ tuôn trào.
Severus luôn giữ mình như một lọ thuốc độc chưa mở – yên lặng, cẩn thận, cô độc.“Tôi nghĩ,” – Elior nói khẽ, “nếu một ngày nào đó Potter hiểu ra hậu quả từ những trò hắn làm… thì có lẽ hắn sẽ hối hận.”
Severus khẽ bật cười, một tiếng cười ngắn, mảnh và khô như giấy.“Potter không biết hậu quả là gì.
Hắn chỉ biết có người cười với hắn, có người theo hắn.
Hắn được yêu quý.
Được tha thứ trước cả khi mắc lỗi.”
Elior nghiêng đầu.
“Và điều đó khiến cậu căm ghét hắn?”
Im lặng một lúc.Severus nhúng bút vào lọ mực, tiếp tục tô lại một dòng ghi chú bị nhòe.
Mãi một lúc sau, cậu mới lẩm bẩm:“Không.
Tôi không ghét hắn.”
Elior hơi sững người.
“Thật sao?”
“Ừ.” – Severus đáp, mắt vẫn dán vào trang giấy.
“Tôi chỉ không hiểu hắn.”
Elior im lặng.
Cậu không ngắt lời, vì biết đoạn tiếp theo quan trọng hơn bất kỳ lời an ủi nào.“Lúc ném quyển sổ đi,” – Severus nói chậm rãi, như đang nhớ lại từng giây, “hắn nhìn tôi.
Không như trước.
Không khinh bỉ, không giễu cợt… mà là gì đó lạ hơn.”
“Gì?”
“Ngơ ngác.
Bối rối.
Như thể…” – cậu ngừng một chút – “hắn không hiểu chính mình.”
Elior gật đầu.
Một sự đồng cảm không cần diễn đạt.“Cậu nghĩ tôi bị điên à?” – Severus hỏi, nhẹ như gió.Elior lắc đầu.“Không.
Tôi nghĩ Potter mới là người không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong đầu hắn.”
Severus mỉm cười nhẹ.
Cậu gập quyển sổ lại, đặt nó sang bên cạnh.
Ngón tay vuốt nhẹ lên vết nhăn nơi bìa.Trong lòng, một đốm gì đó rất nhỏ vừa le lói.
Không phải giận dữ.
Không phải thù hằn.Mà là một câu hỏi.Tại sao James Potter lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?Ánh mắt không của kẻ bắt nạt.Mà của một người lạc lối, đang soi vào gương và lần đầu tiên không nhận ra chính mình.
Tự hỏi nếu Celestine xuyên vào thời gian này và biết Severus bị bắt nạt thì sao nhỉ?