Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?

[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Chương 29: cuộc hội ngộ định mệnh miễn cưỡng


"Lyon...

Batenberg?"

"Một thí sinh có cùng họ với tiểu thư Maria sao?"

"Mình từng nghe nói rằng nhà Batenberg có hai người con tuy nhiên ngoài tiểu thư Maria được biết tới với tài năng vượt trội của mình thì người còn lại..."

"Hình như cha mình từ kể rằng tiểu thư Maria còn có một người anh trai?"

"Nếu hai người họ cùng nhập học năm này thì chắc hẳn thí sinh đó là anh trai của tiêu thư Maria rồi."

"Không biết anh trai của một cô gái tài năng như Maria sẽ là người như thế nào nhỉ?"

Trên khán đài xung quanh tôi những tiếng thì thầm bàn tán to nhỏ từ các học sinh bắt đầu nổi lên.

Nội dung của chúng đương nhiên đều hướng về phía tôi - nhân vật bí ẩn là anh trai của Maria.

Kể từ sau khi buổi đánh giá năng lực vào năm tôi 3 tuổi cha mẹ tôi đã quyệt định giấu kín mọi thông tin về liên quan đến tôi và kết quả của buổi đánh giá năng lực.

Chỉ một số ít người có mặt khi ấy và những nhân vật có quyền lực cao mới có thể biết được chuyện gì đã diễn ra vào ngày hôm đó.Kể từ khi ấy tôi trở thành một bóng ma theo đúng nghĩa đen trong dinh thự của gia đình tôi và sống trong sự khinh thường của các gia nhân.

Nghe có vẻ như là một bối cảnh cho một bộ truyện main trả thù lại gia tộc của mình mà tôi thấy tràn lan trên mạng trong cuộc đời kiếp trước tuy nhiên biết sự thật đăng sau không phải vậy.

Đây chính là cách duy nhất mà bố mẹ tôi có thể khiến tôi tránh xa cuộc chiến chính trị và tranh dành phe phái hết sức phức tạp đang diễn ra tại Astroholm.

Họ bỏ mặc chính đứa con của mình để có thể bảo vệ nó.Chẹp.

Có vẻ như tôi đã hơi có chút lạc đề rồi.

Túm cái váy lại sự tồn tại của nhân vật Lyon Batengerg là tôi đây cho đến giờ mới được phơi bày.

Thường thì những tình tiết như danh tính của một nhân vật bí ẩn được tiết lộ chính là một nút thắt mới hoặc trở thành một bước ngoặt cho nội dung của câu truyện.Cơ mà mấy người trông mong gì ở việc phơi bày danh tính của một nhân vật nền như tôi chứ?

Thằng sẽ chỉ xuất hiện và làm tấm đá lót đường cho các nhân vật chính tiến về phía trước thì làm được gì?Bầu không khí bàn tán trên khán đài trong khi tôi vẫn chưa xuất hiện đang dần khiến tình hình trở nên tệ hơn rất nhiều.

Mặt tôi cứng lại do bộ não của bản thân đang phải hoạt động hết công suất.

Với tình hình này thì tôi có lẽ sẽ chỉ có duy nhất hai lựa chọn.Lựa chọn thứ nhất: Bỏ chạy.

Sau cùng thì tôi cũng chỉ là một học sinh nền thôi mà.

Các học sinh còn chẳng biết đến sự tồn tại của tôi chứ đừng nói đến khuôn mặt vì vậy tôi có thể dễ dàng rời khỏi đây.

Tuy thế, tôi không hề biết hậu quả của việc từ chối tham dư là như thế nào.

Học viện hoàn gia Arita từ xưa đã nổi tiếng là một học viên tôn trọng những truyền thống.

Nếu tôi là một thí sinh mà lại dám từ chối không tham gia vào trận đấu giao hữu truyền thống của trường điều đó có thể khiến các giáo viên và ban giám thị không vừa mắt.

Và thế là cánh cổng vào trường của tôi cùng hi vọng làm nhân vật nền đăng sau nhân vật chính sẽ gần như đóng lại vĩnh viễn.Lựa chọn thứ hai: Đầu hàng số phận và chấp nhận xuôi theo dòng chảy của câu truyện và ra chiến đấu.

Nếu mọi việc suôn sẻ tôi có thể kết thúc bài thi với chuẩn phong cách của một nhân vật phụ mà chẳng gây ra chút rắc rối nào.

Tất nhiên phong cách nhân vật phụ sẽ là -bị đối thủ đánh bại một cách thảm hại- rồi.Mọi người hỏi rằng liêm sỉ của tôi ở đâu ư?

Tôi để ở nhà rồi nên không sao đâu!Dù sao thì là một nhân vật phụ có thể tôi sẽ bị chỉ trỏ về chê cười khi bị đánh bại nhưng rồi điều đó cũng sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng mà thôi.Vậy thì lựa chọn thứ hai có lẽ sẽ chính là lựa chọn hợp lý và an toàn hơn nhiều mặc cho tôi chỉ muốn chọn lựa chọn thứ nhất và quay về dinh thự để đánh một giấc.Dù sao thì việc bị đánh bại một cách khó coi bởi một nhân vật cực mạnh nghe cũng giống như một điều mà nhân vật phụ sẽ làm vậy.Tự an ủi với bản thân rằng mình đang thực hiện nghĩa vụ của một nhân vật phụ tôi rời khỏi ghế ngồi của mình rồi tiến xuống dưới sân đấu."

Kia chính là Lyon Batenberg, anh trai của tiểu thư Maria sao?"

"Trông có chút tầm thường và chẳng có gì đặc biệt nhỉ?

Mình cứ nghĩa là anh trai của -đứa con nguyên tố- thì cũng phải có gì đó khác biệt cơ."

"Cậu ta có khuôn mặt bình thường đến mức mà có khi mình sẽ chẳng thể nào nhớ nổi mất."

"Không thể tin được cậu ta lại là anh trai của tiểu thư Maria sao?"

Tiếng "thì thầm" trên khán đài bằng một cách thần kì nào đó lại đủ to để có thể khiến tôi, người đang đứng ở tít dưới sân đấu cũng có thể nghe thấy.

Liệu đấy có phải một trong những kĩ năng của nhân vật phụ không vậy?

Mấy người làm sao được hay vậy?

Chỉ cho tôi coi?Mà dù sao thì cũng nhờ những "lời khen" ấy mà tôi đã cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.Khẽ thở dài một hơi tôi thả lỏng tâm trí của mình và rút thanh kiếm của mình ra và bắt đầu khởi động để chuẩn bị cho việc ăn no hành sắp tới.Cơ mà lúc nãy người bình luận viên có nói đối thủ của tôi là ai vậy nhỉ?"

Ara?

Có vẻ chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?"

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía đối diện của sân đấu.Trời.

Thần số phận hẳn đang muốn đùa giỡn với tôi rồi.

Mái tóc màu xanh nhạt ngắn đến ngang vai.

Đôi mắt sắc sảo và quyến rũ.

Trong bộ đồ đồng phục đầy thanh lịch được đặt may riêng cùng một thanh kiếm liễu kiếm tinh xảo trên tay.Đứng đối diện với tôi lúc này chính là..."

Rosa Mountbatten."

"Quả là một sự tình cơ nhỉ cậu Lyon?

Chúng ta lại gặp lại nhau rồi."

"Vâng định mệnh quả thật là trớ trêu."

Tất nhiên tôi phải nhớ tên một nhân vật siêu quan trọng như cô ấy rồi.

Điều kì lạ ở đấy chính là tại sao cô ấy lại có thể nhớ được khuôn mặt của một nhân vật nền như tôi mới đúng!

Cô ấy có bị hội chứng HSAM* không vậy?"

Mong rằng chúng ta sẽ có một trận đấu hay."

"Ha ha ha.

Vâng em cũng mong là như vậy."

Dường như Rosa Mountbatten là một trong những học sinh danh dự trong khối năm ba của học viện Arita.

Không chỉ thế chị ta còn là hội trưởng hội học sinh của ngôi trường.

Rồi giờ thì cộng điều đó với ngoại hình, khả năng và độ nổi tiếng của cô ấy, chắc tôi khỏi phải bàn đền những tiếng reo hò cổ vũ trên khán đài đang đạt đến một mức độ không tưởng.

Trong đó không chỉ có các học sinh của trường mà thậm chí cả các thí sinh năm nay cũng cổ vũ cho chị ta.

Đúng là một sức ảnh hưởng khủng khiếp của một nhân vật chính mà.Chẳng có bất kì một học sinh nào cổ vũ cho tôi cả.

Một phần trong tôi đang nghĩ rằng "cổ vũ đội nhà coi?

Mấy người cùng là thí sinh giống tôi mà?" cơ mà, sao cũng được.

Đây chính xác là vị thế của một nhân vật phụ mà tôi hằng mong ước còn gì?

Tuyệt quá quá rồi đây.

Lưỡi kiếm của tôi khẽ run lên.

Trước giờ tôi đã bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế này bao giờ chưa nhỉ?

Có phải bởi vì đây là trận đấu đầu tiên của tôi dưới danh nghĩa của một nhân vật không?"

Lyon Batenberg, đối đầu với, Rosa Mountbatten!"

Cả tôi và chị hội trưởng hội học sinh kiêm học sinh danh dự kia cùng vào thế thủ.Ánh mắt xanh thẳm của chị ta và ánh mắt -nhân vật phụ- của tôi đối chọi với nhau khi hai người chỉ cách kẻ kia chưa đầy 30 bước chân.

ÔI hội trưởng hội học sinh Rosa Mountbatten, liệu chị có thể bắt kịp được tôi không đây?Bởi vì ngay lúc này chị sẽ phải chiến đấu với... một nhân vật phụ đã đạt tới ngưỡng giới hạn của bản thân và sắp trở thành một nhân vật nền tối thượng!"

Bắt đầu!"

Ngay khi vừa có hiệu lệnh của trọng tài hội trưởng Rosa lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hai người chỉ trong một cái chớp mắt.

Thanh liễu kiếm vẽ lên không trung thẳng về phía lồng ngực của tôi một cách đẹp mắt.

Một nhân vật phụ bình thường chắc hẳn sẽ chẳng thể nào nhìn ra đòn này, nhưng tôi thì khác.Vội vàng một cách loạng choạng tôi đưa thanh kiếm của mình lên để đỡ lấy thanh liễu kiếm đang lao tới.*Kenggggg*Âm thanh kim loại va đập lập tức vang lên kéo theo đó là cả cơ thể của tôi cũng bị thổi bay đi cùng với dư lực từ cú đâm.Tại sao ư?

Một nhân vật phụ làm sao có thể giao kiếm một cách sòng phẳng với một nhân vật chính cơ chứ?

Chưa kể đòn tấn công vừa rồi rõ ràng hội trưởng Rosa hoàn toàn chưa dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình cứ như thể chị ta đang muốn kiếm tra tôi vậy.Loạng choạng đứng dậy tôi đưa thanh kiếm của mình lên.Bây giờ chính là màn phản công của nhân vật phụ đây!Lao thẳng về phía trước của hội trưởng Rosa tôi tung ra một nhát kiếm thẳng từ trên xuống.

Tất nhiên khi đối mặt với một đòn tấn công đơn điệu như vậy hội trưởng Rosa chỉ cần nhẹ nhàng lách người sang một bên và lưới kiếm sắc lạnh của tôi chỉ đơn giản là trượt qua cơ thể của chị ta."

Khặc."

Một cú đâm của thanh liễu kiếm đâm thẳng vào sườn đã lập tức thổi bay cơ thể của tôi đi.

Nếu như không nhờ ma pháp trận được kích hoạt trong đấu trường thì hẳn nhát kiếm đó đã đâm xuyên qua ngực tôi rồi.Tôi bay lên cao rồi đâm sầm xuống đất, nảy lên một cái, rồi lăn tròn trên mặt sân cho đến khi dừng lại.

Tiếp theo tôi lập tức làm vỡ một số mạch máu ở họng và làm bộ ho ra máu, tất nhiên tôi lập tức phục hồi lại những mạch máu bị vỡ ấy ngay lập tức không thì khi nói chuyện sẽ rát họng lắm.

Đây chính là 1 trong -36 tuyệt kĩ của một mob- của tôi: phụ nhân phun máu!Bị thổi bay rồi thổ huyết chính là cảnh mà bất kì ai trong chúng ra đã thấy cả trăm lần không chỉ trong những câu truyện và manga mà thậm chí cả các bộ phim cũng sử dụng tình tiết này để thể hiện rằng một nhân vật nào đó bị thương.Đôi khi tình tiết ấy có hơi thái quá khi một nhân vật dù chỉ bị dí một thanh sắt nóng vào người thôi mà cũng thổ huyết rồi ngất đi được thì tôi cũng khổng hiểu.

Ý tôi là chúng hoàn toàn chẳng hề liên quan đến nhau mà?Khẽ lấy tay quệt đi vệt máu trên mép của mình tôi nhìn thẳng về phía hội trưởng Rosa rồi run rẩy đứng dậy."

C-chị đúng là mạnh thật đấy Rosa-senpai ạ."

Tôi đưa ra một lời tán thưởng đậm chất một nhân vật phụ sắp bị đánh bại."

Cậu cũng vậy chưa từng có ai có thể chịu được hai nhát kiếm của tôi một cách trực diện như thế mà vẫn còn đừng lên được đâu."

"Chị quá khen rồi đây chỉ là sức chịu đựng của một nhân vật phụ thôi."

"Nhân vật phụ?

Câu từng diễn kịch sao?"

"Cũng đại loại như vậy."

Kết thúc cuộc trao đổi ngắn một cách chóng vánh tôi một lần nữa lao thẳng tới hội trưởng Rosa.

Ánh sáng sắc lẻm được vung xuống thẳng vào cổ của chị ta.

Tuy nhiên lưỡi kiễm mỏng manh của thanh liễu kiếm đã kịp thời chặn đứng thanh kiếm của tôi trước khi nó kịp chạm vào chiếc cổ trắng ngần kia."

Chậc."

Tôi tặc lưỡi một cái như thể đang thể hiện rằng bản thân đã đặt kì vọng rất nhiều vào đòn tấn công vừa rồi.Dễ dàng gạt đi thanh kiếm của tôi chị Rosa lại một lần nữa tung ra một đòn đâm thẳng vào vai trái của tôi đúng kiểu tấn công sở trường của những người sử dụng liễu kiếm.Tôi hoàn toàn có thể để mặc cho đòn tấn công này đâm trúng đích nhưng dựa theo đánh giá về lượng ma lực và tốc độ của đòn tấn công tôi nhận ra kể cả một thí sinh bình thường cũng hoàn toàn có thể chặn được.

Nếu tôi không thể chặn lại đòn tấn công như này có thể các học sinh và giáo viên sẽ có một cái nhìn xấu với tôi mất.

Mà đã là nhân vật phụ thì thu hút sự chú ý cho dù là xấu hay tốt thì cũng là một điều tối kị.Thu lại thanh kiếm của mình tôi chặn lại đòn tấn công đang lao tới.

Tuy nhiên với sức mạnh và khả năng của một nhân vật phụ tất nhiên tôi hoàn toàn không thể vô hiệu hóa đòn tấn công.

Áp lực được tạo ra từ thanh liễu kiếm của hội trưởng Rosa thậm chí còn khiến tôi lầm tưởng như thể mình đang phải đỡ lấy một thanh đại kiếm vậy.

Sức năng khổng lồ đặt trên lưỡi kiếm của bản của khiến tôi phải khụy một chân xuống để đỡ."

Graaaaaaa"Kêu lên thật to như thể bản thân đang phải dùng hết sức bình sinh tôi gạt thanh kiếm của hội trưởng Rosa sang một bên."

Kuh-"Tuy nhiên một cú lên gối cùng ma lực đánh thẳng vào cằm khiến tôi bay lên không trung."

Chưa xong đâu!"

Phủ lên lưỡi kiếm của bản thân một lớp ma lực màu xanh nhạt hội trưởng Rosa đâm thẳng về phía cơ thể tôi vẫn còn lơ lửng trên không.

Né tránh chắc chắn là điều không thể.Bằng một cách "thần kì" tôi đã có thể sử dụng sức mạnh nhân vật phụ của mình và đưa kiếm lên để chặn lại được cú đâm thẳng vào cổ của mình tuy nhiên tay phải và chân trái của tôi thì không hề may mắn như thế.

Một cảm giác buốt lạnh thấu xương lập tức xuất hiện ngay khi mũi kiếm của hội trưởng Rosa xuyên vào trong cơ thể tôi.

Tiếp theo tôi bị thổi bay ra xa, đập xuống mặt đất rồi nẩy lên vài lần, cuối cùng là đâm sầm vào tường của sân đấu.Cố gắng thử dùng sức để đứng lên tuy nhiên bỗng nhiên cơ thể của tôi lại khụy xuống như thể không còn chút sức lực nào.

Tại sao nhỉ?"

Tôi khuyên cậu không nên cố dùng sức đâu."

Nói một cách lạnh lùng như vậy hội trưởng Rosa quay người rời đi."

Bị -lưỡi kiếm hàn cực- của hội trường Rosa đâm trúng mà hắn ta vẫn còn cố gắng đứng dậy sao.

Đúng là cố gắng vô ích mà."

"Tôi đã rất đặt kì vọng vào anh trai của tiểu thư Maria cơ mà...

Lyon Batenberg hóa ra cậu ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi."

Dựa theo nội dung của cuộc trò truyện trên khán đài tôi nhận ra hội trưởng Rosa không chỉ đơn giản là vừa đâm tôi bằng mũi kiếm thông thường.

Nhìn xuống dưới vị trí bị đâm của mình tôi có thể thấy hai bông hông bằng băng đang nở rộ.

Ra vậy.Những bông hoa này đang hấp thu ma lực của tôi tại vị trí tiếp xúc để nở.

Không chỉ thế nhiệt độ mà chúng tỏa ra khiến cơ của tôi tại điểm tiếp xúc bị có thắt dẫn đến việc không thể cử động.Tôi đã từng nghe danh loại kiếm pháp đặc biệt này của nhà Mountbatten.

Một bộ kiếm pháp chỉ được truyền lại và chỉ có thể được sử dụng bởi những ma pháp kiếm sĩ hàng đầu của gia tộc.

Những đòn thế nhanh như chớp và biến hóa khôn lường nhưng vẫn không kém phần uyển chuyển.

Nếu chẳng may bị đâm trúng thì ma lực trong lưỡi kiếm sẽ tạo nên một bông hồng bằng băng khiến đối thủ không thể cử động."

Quả không hổ là..."

"Quả không hổ là kiếm pháp -Hàn vũ bách liên- của gia tộc Mountbatten thật đẹp mắt và hoa mĩ."

Ngay khi tôi chưa kịp hoàn thành lời thoại của mình bỗng nhiên một học sinh nào đó từ trên khán đài nói mất phần còn lại mà tôi định nói.Oi?

Tranh thoại người khác là không có lịch sự chút nào đâu đây?

Mấy người đều là những thiên tài đến từ các nhà quý tộc mà?

Tại sao mấy người lại làm vậy?

Bộ không thấy xấu hổ chút nào hay sao hả?!

Sao ngươi lại có thể lấy đi những khoảng khắc quý giá hiếm có của một nhân vật phụ như vậy cơ chứ.Khẽ tự nhủ trong đầu như vậy tôi khập khiễng đứng dậy.Nếu là một nhân vật phụ bình thường thì hẳn tôi đã phải ngất đi từ đòn lúc nãy của hội trưởng Rosa rồi.

Tuy nhiên tôi không phải là một nhân vật phụ bình thường!

Đặt mục tiêu để có thể trở thành một nhân vật phụ tối thượng tôi chắc chắn sẽ không thể bản thân kết thúc ở đây được!Là một nhân vật phụ tối thượng tôi phải cứng đầu hơn nhân vật phụ bình thường và cũng phải kết thúc trận đấu bằng một kết thúc hoành tráng hơn nhân vật phụ bình thường!"

T-trận đấu vẫn chưa kết thúc đâu!"

Tôi thở hổn hển rồi nâng thanh kiếm của mình lên và chĩa về phía hội trưởng Rosa.Chị ta quay lại nhìn tôi với một ánh mắt bất ngờ.

Sao nào?

Không ngờ tới việc một nhân vật phụ lại có thể cầm cự lâu thế này phải không?

Bởi vì Lyon ta đây không phải là một nhân vật phụ mà là một nhân vật phụ tối thượng!"

Xin lỗi cậu Lyon Batenberg.

Có vẻ như tôi đã vô tình coi thường cậu rồi."

Nói bằng một giọng ngạc nhiên lẫn với một chút cảm thán, hội trưởng Rosa quay lại và một lần nữa đối mặt với tôi."

Hãy cùng kết thúc trận chiến này nào."

Hội trưởng Rosa bắt đầu thủ thế.

Dòng ma lực tuyệt đẹp nhưng không kém phần dữ dội của chị ta tập trung tại lưỡi kiếm tỏa ra một màu xanh nhạt lạnh lẽo.

Có vẻ như đây sẽ chính là đòn quyết định rồi.Tôi cũng thủ thế và đổ thứ ma lực của nhân vật phụ vào lưỡi kiếm của mình khiến nó tỏa ra một màu xám nhạt.Lúc này khoảng cách giữa tôi và hội trưởng Rosa đã quay trở lại lại khoảng cách ban đầu như khi chúng tôi bắt đầu trận chiến.

Chỉ có một điểm khác duy nhất đó là tôi kẻ đã bị thương khắp cơ thể cùng bộ đồng phục bám đầy bụi bặm của sân đấu còn hội trưởng Rosa thì vẫn chẳng hề xây xát chút nào.Một khoảng lặng trôi qua.Và rồi...Cả hai người cùng lập tức di chuyển trong cùng một khoảng khắc.

Thanh liễu kiếm của hội trưởng Rosa và thanh kiếm của tôi giao nhau tạo nên sự xung đột ma lực bùng nổ gây ra áp lức gió khủng khiếp.

Nhưng rất nhanh chóng thứ ma lực tầm thường của tôi đưa vào lưỡi kiếm nhanh chóng bị đè bẹp trước lượng ma lực của hội trưởng Rosa."

Gahhhhhh."

Thanh kiếm trên tay tôi bật ra như thể một que củi khô.

Lưỡi kiếm của hội trưởng Rosa không còn vật cản đường tạo nên một quỹ đạo đẹp mắt và hoàn hảo chém thẳng vào cơ thể của tên nhân vật nền không thể phòng bị trước mắt.Một cảm giác lạnh thấu xương lập tức lan tỏa, cả cơ thể tôi ngay lập tức bị nhốt trong một tảng băng được kết tinh thành từ ma lực của hội trưởng Rosa."

Trận đấu kết thúc!

Phần thắng thuộc về Rosa Mountbatten!"

Trong tài lập tức ra hiệu lệnh kết thúc trận đấu với một chiến thắng không thể thuyết phục hơn của hội trưởng hội học sinh Rosa Mountbatten.Ngay sau đó đội ngũ y tế tiến vào trong sân tập và bắt ngay lập tức sử dụng ma thuật để rã đông cho cơ thể của tôi.

Sau đó họ đặt tôi lên một chiếc cáng và khiêng tôi rời khỏi sân đấu.A.

Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc được rồi.Trước khi rời khỏi sân tôi có thể thấy được từ phía xa hội trưởng Rosa đang nhìn về phía tôi rồi cúi đầu.

Đó biểu tượng của một quy tộc khi họ muốn thể hiện sự tôn trọng cao nhất dành cho đối phương.

......Mấy người quên mất thanh kiếm của tôi ở sân đấu rồi!
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
Chương 30: chàng trai ấy.


Tại một dinh thự nằm ở khu vực trung tâm của thủ đô Sonia trong một khu phố hào nhoáng được xây dưng riêng chỉ để phục vụ cho các quý tộc và những người quyền quý.

Ở phía sau dinh thự đẹp đẽ và lớn nhất nhì nơi đây chính là một khoảng vườn tuyệt đẹp với thảm cỏ xanh rờn trải dài cùng một lối đi được lát đá phẳng phiu dẫn xuyên qua khu vườn.

Hai bên của con đường là những tán cây được những người làm vườn chăm sóc kĩ lưỡng và cắt tỉa gọn gàng thành những khối vuông vắn cao tới eo của một người trưởng thành tạo nên hai bức tường tự nhiên.

Ở trong khoảng vườn ta có thể thấy cơ man nào là những loài hoa đang nở rực rỡ cùng những cây cổ thụ cành lá xum suê.Tại trung tâm của khu vườn là một chiếc chòi gỗ nhỏ được sơn trắng cùng một bộ bàn trà nằm bên cạnh một chiếc hồ nhỏ.Đây quả là một khu vườn tuyệt đẹp và vô cùng hài hòa khiến cho bất kì vị khác nào tới thăm cũng phải thốt lên trầm trồ.*Vút*Một tiếng xé gió vang lên phá tan sự yên tĩnh của khoảng vườn trong buổi sáng sớm.Bên cạnh chiếc hồ trong khoảng vườn có một cô gái đang cầm trên tay một thanh liễu kiếm tuyệt đẹp.

Mái tóc xanh nhạt của cô khẽ tung bay mỗi khi cơ thể của cô gái di chuyển.

Lưỡi kiếm mỏng manh nhưng lại sắc lạnh chuyển động mềm mại như dòng nước nhưng đôi khi lại mạnh mẽ và vững vàng đến mức cả những kiếm sĩ lâu năm cũng phải cảm thấy hổ thẹn.Từng động tác di chuyển lẫn những cử chỉ vô cùng tinh tế ấy khiến cô gái trông như thể đang khiêu vũ cùng với vũ khí của mình vậy.

Mỗi khi thanh kiếm trên tay cô hoàn thành quỹ đạo di chuyển của mình một áp lực gió được tạo ra khiến cây cối xung quanh khẽ lao xao tựa như vũ điệu đã đạt tới cảnh giới cuối cùng của nghệ thuật kia thậm chí đã khiến thiên nhiên phải rung động."

Thưa tiểu thư Rosa.

Bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ."

Một hầu gái cùng một chiếc khăn trên tay tiến tới gần cô gái.Nhận ra có người đang tới gần, Rosa Mountbatten liền miễn cưỡng dừng lại buổi luyện tập mà cô đã đắm chìm vào suốt hàng giờ đồng hồ."

Cảm ơn chị nhiều vì đã nhắc nhở nhưng ta muốn luyện tập thêm một lúc nữa."

"Không được đâu thưa tiểu thư.

Cha của người đã cẩn thận căn dặn thần về việc không thể để cho tiểu thư luyện tập quá sức nên mong ngài làm ơn hãy kết thúc đi ạ." người hầu gái nói với cô bằng một giọng nói dứt khoát.Là cô con gái đầu lòng của công tước Vater Mountbattern, Rosa cũng thừa hưởng những tài năng và cả niềm đam mê với kiếm thuật từ người cha của mình.

Thậm chí cô còn thể hiện ra một tài năng vượt trội hơn rất nhiều với những thành viên khác còn lại trong gia tộc.

Khi những cô gái quý tộc cùng trang lứa chỉ bận sắm cho bản thân những bộ quần áo đắt đỏ hay thưởng thức những thú vui khác của quý tộc.

Rosa lại chỉ mê mẩn bên thanh kiếm của mình.

Cô ấy luyện tập kiếm thuật ngày đêm cho đến khi cô ấy thậm chí đã có thể đánh bại cả một hiệp sĩ khi chỉ vừa mới 12 tuổi.Tuy nhiên đa số mọi người đều không hề biết rằng niềm đa mê bất tận dành cho kiếm thuật này không hề có từ khi Rosa sinh ra.

Cô cũng đã từng giống như bao nhiêu cô gái quý tộc ngoài kia cho đến một biến cố vào năm cô sáu tuổi.Cô sẽ không bao giờ có thể quên đi được những đường kiếm quá đỗi đẹp mắt và tinh tế ngày ấy đã chẻ đôi con hỏa long trước mắt cô.

Kể từ khoảng khắc đó cô đã luyện tập kiếm thuật với mục đích để rồi một ngày có thể được giao kiếm cùng với vị kiếm sĩ bí ẩn đó."

Ta biết rồi."

Đáp lại lời của người hầu gái Rosa từ từ tra lại thanh kiếm của mình vào trong bao kiếm rồi quay trở lại vào trong dinh thự.Sau khi ngâm mình trong làn nước ấm để rửa trôi đi những giọt mồ hôi cùng chút lạnh lẽo của những hạt sương sáng sớm Rosa hoàn thành một bữa sáng đơn giản với một chiếc sandwich cùng một ly sữa nóng.Tiếp theo cô dành thời gian còn lại của buổi sáng trong phòng của mình để học và hoàn thành bài tập tại học viện Arita nơi cô theo học.

Mặc dù niềm đam mê với kiếm thuật của cô là rất lớn nhưng Rosa vẫn có thể nhận thức được bản thân là con gái của một công tước chính vì vậy cô rất nghiêm tục và học hỏi mọi thứ cần thiết của quý tộc.

Từ văn học khó hiểu đến những môn khoa học khô khan, may vá cho đến pha trà mọi thứ cô đều có thể thực hiện hoàn hảo.Sau khi hoàn thành bữa trưa của mình cô thay bộ váy mặc ở nhà sang bộ đồng phục của học viện Arita.

Một bộ đồng phục với tông màu chủ đạo là trắng và xanh biển với một chiếc áo sơ mi trắng cùng một một chiếc áo khoác Bolero.

Một chiếc váy xếp ly dài cho đến đầu gối.

Đây chính là đồng phục nữ sinh của học sinh hoàng gia Arita.Cá nhân Rosa nghĩ rằng đây là một bộ đồng phục rất đẹp tuy nhiên có một điều khiến cô khó hiểu khi độ dài váy của một số nữ sinh có thể thay đổi và trở nên rất ngắn.

Học viện hoàng gia là một nơi vô cùng nghiêm túc chính vì vậy độ dài váy của nữ sinh luôn được giới hạn phải quá đầu gối.

Tuy nhiên khi không có mặt các thầy cô một số học sinh nữ lại có thể khiến váy mình ngắn một cách thần kì mà không hề sử dụng bất kì ma thuật nào.Khi cô hỏi một nhóm học sinh nữ về chuyện đó thì họ chỉ đáp lại rằng."

Rosa-sama không cần biệt đâu.

Chị hãy cứ làm nữ thần của trường ta là được rồi ạ."

Điều ấy chỉ càng làm cô ấy khó hiểu hơn.Rời khỏi dinh thự lộng lẫy ở phía sau lưng của mình chờ đợi Rosa trước cổng là một cỗ xe ngựa xa hoa với một biểu tượng hai thanh liễu kiếm bắt chéo nhau nằm giữa một vòng hoa hồng.

Đây chính là gia huy của gia tộc Mountbatten lừng danh.

Sau khi lên xe ngựa và chỉ mất khoảng 15 phút đi đường cuối cùng Rosa cũng đã được đưa tới trước cống của học viện hoàng gia Arita.

Bước xuống khỏi cỗ xe ngựa ngay lập tức những học sinh ở xung quanh cổng học viện lập tức nhận ra cô."

Kia chẳng phải là tiểu thư Rosa của nhà công tước Mountbatten sao?"

"Chị ấy chẳng phải được cho là một trong những học sinh tài năng nhất của học viện Arita trong suốt từ khi ngồi trường được thành lập đến giờ sao?"

"Rosa-sama chúc người một buổi sáng tốt lành!"

Những tiếng thì thầm cùng ánh mắt ngưỡng mộ và cả những lời chào buổi sáng ngay lập tức bao bọc lấy cô.

Mặc dù không hề ưa thích cảm giác này một chút nào nhưng cô là con gái của một công tước chính vì vậy cô đã nhanh chóng phủ lên lớp mặt nạ giả tạo của mình mà đáp lại những học sinh xung quanh bằng một nụ cười tươi tắn và một cái vẫy tay đầy thanh lịch."

Thôi nào tránh xa Rosa-sama ra.

Mấy người có biết làm vậy là đang làm phiền ngài ấy không hả?"

Bỗng từ đâu có một nhóm học sinh đi tới và đẩy những học sinh đang tụ tập xung quanh Rosa đi.Đó là một nhóm 7 học sinh gồm 4 học sinh nữ và 3 học sinh nam.

Tất cả đều là con cái của các gia đình nam tước và tử tước dưới trướng của cha cô.

Hay nói cách khác những học sinh này chính là tùy tùng của cô dù Rosa chưa bao giờ coi họ như vậy."

Rất xin lỗi vì sự chậm trễ của chúng tôi.

Những học sinh kia có làm phiền tiểu thư không ạ?"

Một học sinh nữ người trông giống như là người đứng đầu của nhóm tiến về phía Rosa và khẽ cúi đầu xuống ân cần hỏi."

Mình thật sự không sao đâu.

Cảm ơn cậu Alexa và mọi người đã lo cho mình."

"Thật không ạ?

Nếu tiểu thư cần gì thì cứ nói thẳng với chúng thần là được ạ."

"Mình hiểu rồi.

Với lại chẳng phải mình đã bảo Alexa đừng gọi mình là tiểu thư nữa sao.

Mọi người đều là bạn học với nhau cả mà.

Và cậu cũng không cần phải nói chuyện một cách lịch sự như vậy với mình đâu."

"Thần rất xin lỗi thưa...

Rosa-sama.

Nhưng với một người cao quý và tài năng như người chúng thần sẽ không thể coi bản thân ngang bằng với người được."

"...

Vậy à."

Khẽ đáp lại sau một khoảng dừng ngắn Rosa đáp lại với cô gái bằng một giọng nói có chút buồn.Tiến vào trong cổng trường Rosa được nhóm những học sinh khi nãy đi theo để tháp tùng.

Đây chính là cảnh mà ngày nào những học sinh trong trường cũng đều thấy.

Việc các học sinh thuộc những nhà quý tộc bậc cao có tùy tùng là học sinh trong trường đi theo vỗn không phải chuyện hiếm thấy trong học viện hoàng gia Arita này.Hôm nay là ngày mà nhà trường sẽ tổ chức bài thi đầu vào cho các thí sinh chính vì vậy khác với ngày bình thường Rosa có thể thấy số lượng người ra vào học viện trở nên tấp nập hơn rất nhiều."

Tên nào thế kia?

Sao hắn dám hành xử như vậy?"

Nghe thấy giọng nói khó hiểu của Alexa, Rosa tò mò nhìn về phía mà cô ấy nhìn.Không như những học sinh khác ở giữa đường đi là một chàng trai với khuôn mặt điển trai cùng mai tóc đen nhánh đang mặc trên người một bộ đồ bằng da mà Rosa thấy các mạo hiểm giả thường hay mặc.(Không biệt cậu ta là ai mà lại có thể tự nhiên đi giữa con đường trong học viện như vậy.)Mặc dù không hề có luật nào nghiêm cấm học sinh đi giữa con đường tuy nhiên do thường xuyên có xe ngựa vào ra học viện bằng con đường này vì vậy dần dần mọi người bắt đầu có thói quen đi sát về hai bên của lê đường.Việc một người đi vào học viện với một bộ quần áo thô kệch thế kia rồi còn ngang nhiên đi giữa đường khiến một số học sinh cảm thấy tò mò và một số khác thì cảm thấy khó chịu khi thấy hành động của cậu ta thật thiếu tôn trọng."

Cậu trai đằng kia là ai thế Alexa?"

"Thần cũng không biết nữa ạ.

Thần chưa từng thấy mặt cậu ta trong học viện."

Ngay cả Alexa người có khả năng nhớ mặt bất kì ai chỉ bằng một cái liếc nhìn cũng không hề nhận ra cậu ta.

Vậy Tức là đây là lần đầu tiên mà chàng trai kia tới học viện này.

Cậu ta có phải một thí sinh tham dự vào bài thi đầu vào năm nay không?

Cô tự hỏi.Rosa từ khi còn nhỏ là một tiểu thư đài các được sống trong sự bao bọc của cha mẹ mình chính vì vậy bất kể những người mà cô gặp và tiếp xúc đều là những người có xuất thân quý tộc và học thức cao.

Tất cả bọn họ đều hành xử và ăn mặc một cách rập khuôn theo những nghi lễ và đối đãi với cô một cách thân trọng vì e sợ cha của Rosa.

Điều đó khiến cô đôi lúc cảm thấy thật cô đơn và buồn chán khi phải chứng kiến lặp đi lặp lại những động tác máy móc và những lời lẽ được chuẩn bị trước từ những người đối mặt với cô.(Liệu cậu ta có khác những người còn lại không?)Một sự tò mò và thích thú thầm kín trong Rosa bắt đầu trỗi dậy.

Ở cậu trai tóc đen đằng kia có cho cô một cảm nhận độc nhất mà cô chưa từng thấy.

Linh cảm của cô mách bảo rằng chàng trai này chắc chắn sẽ khác với những người mà cô từng gặp.

Chàng trai ấy có thể nào sẽ trở thành một người bạn thật sự mà cô hằng tìm kiếm.Không biết từ lúc nào cơ thể của Rosa đã vô thức tách khỏi những học sinh tùy tùng của mình mà tiến về phía cậu học sinh.Tuy nhiên...*Bốp*Bỗng tầm nhìn của cô rung lên.

Một cảm giác mất thăng bằng mà Rosa chưa từng cảm nhận trong cuộc đời mình kể từ khi lao mình vào luyện tập kiếm thuật.

Lúc cô nhận ra thì đã thấy bản thân ngã xuống đất từ bao giờ.(Chuyện gì đã xảy ra?)Cô bất ngờ đến mức chẳng thể lập tức phản ứng lại những gì vừa diễn ra.

Có một ai đó vừa xô ngã cô sao?

Tuy nhiên điều đó chắc chắn là không thể nào.Là một ma kiếm sĩ tài năng Rosa luôn duy trì một khả năng cảnh giác cao độ với những sự hiển diện xung quanh mình kể cả khi cô đang hoàn toàn không tập trung chính vì vậy nếu có ai tiến tới gần thì cô chắc chắn phải phát hiện ra mới phải.

Không chỉ thế mặc dù không đang ở thế thủ tuy nhiên cô luôn duy trì một lượng ma lực tuần hoàn trong cơ thể để luyện tập, do đó nếu một người dù sử dụng ma lực để đấy thì họ cũng phải sở hữu lượng ma lực ngang bằng hoặc hơn Rosa thì mới có thể xô ngã cô."

X-xin lỗi chị!

Là lỗi của em vì đã không quan sát."

Một giọng nói run rẩy vang lên.

Rosa có thể thấy được một câu học sinh đang cúi gập người xuống để xin lỗi cô.

Cậu ta hẳn chính là người đã va vào cô khi nãy.Đó là một chàng trai với một chiều cao trung bình của các nam sinh.

Cậu sở hữu một mái tóc màu nâu và hơi xoăn và một khuôn mặt có chút đặc biệt khi nó sở hữu đường nét của bất kì nam sinh nào trong trường khiến cho việc ghi nhớ được khuôn mặt của cậu trở nên rất khó.

Tuy nhiên từ nét mặt của cậu thì cậu hẳn phải trẻ hơn Rosa.Ở cậu tỏa ra một bầu không khí mờ nhạt đến mức mặc dù đang đối mặt với cậu ta Rosa còn phải tự hỏi không biết cô có đang nhìn nhầm không."

Không có gì đâu.

Lỗi cũng là một phần do tôi."

Đáp lại lời xin lỗi của cậu trai Rosa nắm lấy bàn tay đang được cậu trai chìa ra và đứng dậy.(Tay của cậu ta.)Một bàn tay thật to lớn và thô ráp.

Khoảng khắc mà hai người chạm tay Rosa đã lập tức nhận ra.

Cậu trai trước mắt đang cúi đầu đây cũng như cô.

Một con người đã sống hết mình để luyện tập kiếm thuật.

Mặc cho trông cậu thật tầm thường và yếu đuối tuy nhiên bàn tay của cậu chắc chắn phải thuộc về một kiếm sĩ thực thụ.Ngay sau khi đỡ được Rosa dậy cậu trai lập tức run rẩy cúi đầu rồi lắp bắp xin lỗi."

Một lần nữa rất xin lỗi chị!

Em hoàn toàn không cố ý đâu!"

Đây chính xác là phản ứng của mọi người xung quanh khi họ vô tình gây ra lỗi lầm gì đó với cô.

Họ run rẩy trước Rosa và e sợ trước quyền lực của cha cô.

Họ lo sợ rằng chỉ cần làm phật ý Rosa dù chỉ một chút thì sự trừng phạt của cha cô, một công tước sẽ giáng xuống.

Chính vì vậy đôi khi Rosa có thể cảm nhận được mặc dù họ đang xin lỗi cô nhưng nội dung của lời xin lỗi lại như đang hướng đến người cha của cô hơn.

Điều đó khiến Rosa cảm thấy có chút buồn bực hơn khi mà tất cả những gì mà mọi người có thể thấy được từ cô lại chỉ đơn giản là hình bóng của cha cô.Nhưng chàng trai này hoàn toàn khác.

Cô có thể cảm nhận được điều đó bởi vì cậu ta cũng giống như cô.

Cậu đang phủ lên mình một lớp mặt nạ giả tạo để đối diện với những người xung quanh.

Mặc cho giọng nói run rẩy và cơ thể của cậu đang thể hiện rõ thái độ sợ sệt tuy nhiên ánh mặt của cậu lại tĩnh lặng đến lạ thường.Phủi đi chút bụi bẩn bám vào lớp quần áo Rosa định đáp lại cậu trai thì lập tức bị những học sinh đi cùng cô ngăn cản."

Rosa-sama hãy mặc kệ hắn ta đi ạ.

Người không cần phí lời với một tên tầm thường như hắn đâu."

Nói xong Rosa lập tức bị Alexa đẩy đi mà còn chẳng kịp nói gì bỏ mặc lại cậu trai vẫn đang cúi đầu ở đăng sau.(Quả là một cậu trai kì lạ.)
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 31: nữ kiếm sĩ tìm kiếm sức mạnh


"Thưa tiểu thư Rosa.

Đây chính là trà của người ạ."

Ngồi trên hàng ghế đặc biệt chỉ dành riêng cho khách vip.

Rosa Mountbatten nhận lấy tách trà được phục vụ bởi một hầu gái rồi nhìn xuống dưới sân tập của nhà trường nơi giờ đây đã trở thành khu vực thực hành cho các thí sinh nhập học của học viện hoàng gia Arita năm nay."

Hội trưởng hội học sinh Rosa Mountbatten.

Em thấy thế nào với chất lượng của các thi sinh tham gia năm năm nay?"

Một người đàn ông trung niên lớn tuổi với mái đầu hoa râm cùng một chiếc kính một mắt màu bạc bóng loáng quay sang Rosa và hỏi với một giọng trầm ấm.Người đàn ông toát ra một khí chất khoan thai lúc này đang ngồi cạnh Rosa chính là hiệu trưởng của học viện hoàng gia Arita thầy Aggus Srephen.Là một trong những pháp sư duy nhất của liên quốc Solvania đã đạt đến cấp độ đại hiền nhân và chính là người đã viết ra giáo trình -ma thuật tổng hợp- thứ đã trở thành một hế thống ma thuật chính thức của thế giới mà bất kì pháp sư nào cũng phải biết đến."

Dạ thưa thầy.

Từ góc nhìn của cá nhân em.

Những thí sinh năm nay có rất nhiều thí sinh có tài năng tuyệt vời.

Đặc biệt có hai người nổi bật hơn cả chính là tiểu thư Maria của nhà Battenberg và nhị hoàng tử Serid.

Họ chắc chắn sẽ còn có thể tiến xa hơn nữa trong tương lai."

Rosa từ tốn đưa ra lời nhận xét của mình trong khi đặt tách trà trên tay xuống và đáp lại thầy Aggus."

Vậy ra đến cả tiểu thư cũng cảm thấy như vậy sao?

Học viện của chúng ta thật đáng mừng khi có thể đón nhận và rèn luyện những thí sinh ưu tú như vậy năm nay."

Nhìn xuống phía dưới nơi những thi sinh đang dùng hết sức của mình để vượt qua được những bài thi đầy thử thách của ngôi trường.

Thầy Aggus khẽ mỉm cười ấm áp."

Thầy nói phải.

Sắp tới chắc em cũng phải nỗ lực hơn nữa để không bị vượt mặt bởi những đàn em này được."

"Tiểu thư quá khiến tốn rồi.

Là một trong những học sinh danh dự giỏi nhất của học viện cùng với thái tử Julius.

Hai em đã trở thành hai học sinh tài năng nhất trong suốt 50 năm qua tại học viện này thì những bông hoa đang chớm nở dưới kia sao có thể dễ dàng bắt kịp được."

"Thầy quá khen em rồi."

Rosa luôn là một học sinh gương mẫu và là hình tượng của không biết bao nhiêu học sinh trong trường cả nam và nữ.

Là con gái đầu lòng của một công tước người được cho rằng nắm nhiều quyền lực chỉ sau duy nhất nhà vua tuy nhiên không vì thế mà cô trở nên kiêu căng và coi thường những học sinh có xuất thân thấp kém hơn mình.

Lúc nào cũng dịu dàng và luôn đứng về phía lẽ phải.

Chưa dừng ở đó, mặc cho bản thân sở hữu một tài năng tuyệt vời với kiếm thuật và ma thuật nhưng cô cũng không hề tự mãn hay lười biếng trong luyện tập.Tài năng cùng sự nỗ lực của cô thậm chí đã phải khiến một đại hiền nhân như thầy Aggus phải công nhận."

Tiếp theo sắp tới chính là phần thi đấu giao hữu giữa các học sinh danh dự và thí sinh.

Ta có làm phiền tiểu thư đây khi bắt tiểu thư phải tham gia vào một sự kiện như thế này không?"

"Không hề đâu thưa thầy.

Có thể được giao lưu cũng những thí sinh đầy tiềm năng của năm nay cũng là một vinh dự của em."

Là một kiếm sĩ tài năng, Rosa như một cỗ máy tra dầu lúc nào cũng hoạt động hết công suất của mình.

Cô luôn phải luyện tập để có thể trui rèn khả năng của bản thân.Suy cho cùng kẻ thù lớn nhất của một kiếm sĩ hay pháp sư nào nhắm tới đỉnh cao cũng chính là sự trì trệ.Nếu một kiếm sĩ không luyện tập lại những đường kiếm của mình mỗi ngày thì sự nhanh nhạy và sắc bén trong thanh kiếm sẽ giảm.

Một pháp sư không trui rèn khả năng điều khiển ma lực cùng thuật thức ma pháp của bản thân thì tốc độ thi triển và cả sức mạnh của ma thuật sẽ yếu đi.Có thể được giao lưu và chiến đấu cùng các thí sinh năm nay đối với Rosa cũng chính là một cách để cô có thể học hỏi và rèn luyện khả năng của bản thân.(Không biết đối thủ của mình trong lần giao hữu lần này sẽ là như thế nào đây?)Cô thầm nhủ trong đầu với một sự háo hức có chút trẻ con nhưng thể sắp được mở quà một món đồ chơi mới vậy.*****************************Uỳnh!!!!!!!!!*Một rung chấn khủng khiếp tạo ra khiến cả không gian phải rung chuyển.Hoàng kim long rực rỡ bị nuốt chửng trước ánh sắc đen tuyền của thanh Katana của cậu trai tóc đen rồi vỡ vụn trước ánh mắt ngỡ ngàng của bất kì ai được chứng kiến."

Mạnh quá."

Thậm chí kể cả Rosa một trong những ma kiếm sĩ được cho là trẻ tuổi và tài năng nhất cũng phải khâm phục trước những gì cô vừa chứng kiến.Một ma thuật bậc 7 lại có thể dễ dàng bị áp đảo trước một lưỡi kiếm dường như chẳng hề có chút ma lực nào.Thí sinh số 011 với cái tên Asher.

Cậu ta rốt cục là ai?

Liệu cậu đã phải trả qua những gì để có thể tung ra một đường kiếm hoàn hảo đến vậy.Rosa muốn hiểu thêm về chàng trai ấy.Và làm sao cậu ấy có thể sở hữu khả năng kiếm thuật tuyệt vời đến vậy.Cô muốn được giao kiếm cùng cậu và trò truyện qua từng đường kiếm của hai người.Liệu có thể nào đường kiếm tuyệt đẹp mà cô từng được chứng kiến ngày ấy thuộc về người con trai tóc đen tuyền đang đứng kia hay không?Rosa bất giác đứng lên và xách theo thanh kiếm của mình để đuổi theo cậu trai đang rời khỏi sân tập.Tuy nhiên ngay lúc đó..."

Thí sinh với số báo danh 741 sẽ chính là người tiếp theo tham gia vào trận chiến cuối cùng của sự kiện giao hữu ngày hôm nay!...

Lyon Batenbergh!

Và đối thủ của cậu chính là tiểu thư Rosa Mountbatten!!"

Giọng nói của bình luận viện kéo tâm trí của Rosa quay trở lại hiện thực.Đã đến lượt của cô rồi sao?Một cảm giác hụt hẫng bỗng chốc dâng lên trong lòng Rosa.

Suy cho cùng với một người đặt niềm đam mê với kiếm thuật vượt trên tất cả thì việc có thể cùng chiến đấu với một kiếm sĩ mạnh luôn là mong ước của cô.

Và cậu trai tóc đen đang từ từ rời đi kia chính là thí sinh mạnh nhất mà trong tất cả những thí sinh mà cô có thể quan sát được.(Hay là mình xin rút lui?)Tuy nhiên Rosa lập tức ném ngay ý định nông cạn ấy ra khỏi đầu.Là con gái của một công tước và là học sinh danh dự đại diện cho học viện, cô khổng thể nào lại xin rút lui trong một trận đấu giao lưu truyền thống như thế này được."

Tiểu thư Rosa?

Có chuyện gì sao?"

Sau khi thấy Rosa đứng bật dậy rồi bất động thì ngay cả một người điềm tĩnh như thầy Aggus cũng phải cảm thấy khó hiểu mà lên tiếng."

Dạ không có gì đâu thưa thầy."

Sau một hồi suy nghĩ thông suốt cuối cùng Rosa cũng có thể kìm nén lại cảm giác thích thú và muốn đuổi theo cậu trai tóc đen.

Dù sao thì với màn trình diễn vừa rồi và đánh bại một học sinh danh dự kia thì chắc chắn cậu trai sẽ được nhà trường tuyển thẳng theo thông lệ.Miễn là hai người học trong cùng một học viện chắc chắn cô có thể tìm được cậu trai ấy thôi.

Còn giờ đây ngay lúc này cô sẽ cố gắng hết sức để đối diện với đối thủ của mình.(Thi sinh vừa nãy cũng mang họ Battenbergh.

Cậu ta là anh trai của tiểu thư Maria Battenbergh sao?)Trong lúc đi xuống những bậc thang và tiến vào trong đấu trường Rosa bỗng nhận ra cái tên của thí sinh làm đối thủ của mình.Rõ ràng cô đã ngồi quan sát toàn bộ phần thi thực hành của các thí sinh năm này và đã có thể nhận ra ít nhất 20 học sinh sẽ đứng đầu tuy nhiên cô lại không hề nhớ rằng ngoài Maria có một thí sinh nào trong danh sách ấy cũng đến từ dòng họ Battenberg danh tiếng của pháp quốc Astroholm.(Cậu ta?)Một khuôn mặt quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 32: kiếm sĩ chân chính


Ngay khi vừa tiến vào sân đấu và nhìn thấy đối thủ của mình Rosa lập tức nhận ra đó là ai mặc cho cậu ta đang đứng quay lựng lại với cô và gục đầu xuống như thể đang cầu nguyện vậy.Vẫn là khuôn mặt cùng sự hiển diện mờ nhạt ấy nhưng Rosa lại chẳng thể quên được.(Vậy ra người đã va vào cô khi sáng chính là con trai của nhà công tước Battenbergh sao.)Thầm nghĩ như vậy sự buồn chán khi nãy của Rosa khi không được chiến đấu cùng thí sinh tóc đen khi nãy đã vơi đi phần nào.Suy cho cùng thì cậu trai trước mắt cô đây chính là người đã có thể tiếp cận Rosa mà cô còn chẳng hề hay biết.

Nếu cậu ta là một sát thủ thì hẳn cô đã chẳng còn có thể đứng đây được nữa rồi."

Ara?

Có vẻ chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ?"

Nghe thấy lời chào của Rosa cậu trai bỗng chốc nhảy dựng lên rồi từ từ quay đầu lại như thể một cỗ máy bị rỉ.

Mắt của cậu ta trợn tròn như thể cậu hoàn toàn không tin vào mắt mình vì đang chứng kiến một điều vượt qua cả tưởng tượng."

Rosa Mountbatten."

Cảm thấy có chút xúc phạm khi chứng kiến cách nói của Lyon khi gặp lại mình cho dù cậu chỉ nói thầm, Rosa một lần nữa nhắc lại và đồng thời nhấn mạnh."

Quả là một sự tình cờ nhỉ cậu Lyon?

Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Vâng định mệnh quả thật là trớ trêu." nói bằng một giọng đều đều Lyon đáp lại cô như thể vừa bỏ cuộc.Trong suốt cuộc đời của mình Rosa đã giao tiếp với không biết bao nhiêu quý tộc lớn nhỏ khác nhau từ khắp nơi trên lục địa.

Thậm chí cô đã từng được ngồi thưởng trà với cả hoàng tộc của không chỉ liên quốc Solvania mà cả từ các quốc gia khác nhau.

Từ đó Rosa đã có thể phát triển giác quan của bản thân đến mức có thể nhận ra những thay đổi trong cảm xúc dù là nhỏ nhất của đối phương.

Đây chính là một kĩ năng và cũng là một vũ khí quan trọng giúp cô có thể đọc vị người đối diện mình.Và ngay lúc này đây trước mắt cô chính là một cậu trai đang tràn ngập sự chán nản và buông thả.

Thậm chí cậu ta còn tỏ ra chẳng hề quan tâm một chút nào tới trận thi đấu giao lưu truyền thống của ngôi trường, thứ mà bất kì học sinh nào cũng khao khát để được thể hiện bản thân và che giấu đi những cảm xúc tiêu cực của bản thân.Là một học sinh danh dự của học viện hoàng gia Arita đồng thời là cũng là một ma kiếm sĩ đầy kiêu hãnh, hành động của Lyon trong mắt Rosa là vô cùng bất lịch sự và thiếu phép tắc mặc cho cậu có là con trai của một gia tộc công tước đi chăng nữa."

Mong rằng chúng ta sẽ có một trận đấu hay."

"Ha ha ha.

Vâng em cũng mong là như vậy."

Rosa đã rất háo hức khi có thể gặp lại cậu trai thú vị hồi sáng tuy nhiên rất nhanh chóng cô đã cảm thấy vô cùng thất vọng khi thấy biểu hiện của cậu.Thanh liễu kiếm của Rosa được rút ra khỏi bao kiếm, lưỡi kiếm bằng Mythril tinh khiết với sức nặng tựa như một sợi lông chim nhưng lại sở hữu độ bên còn hơn cả sắt thép và sắc lẻm như dao cạo ánh lên sắc cam của những tia nắng cuối ngày.Đối diện với cô Lyon cùng từ từ rút ra thanh kiếm của mình.Bằng cách quan sát thanh kiếm hai lưỡi cơ bản mà cậu sử dụng cùng chuyển động khi rút kiếm Rosa bắt đầu đánh giá sức mạnh của Lyon cùng trường phái kiếm thuật của cậu cũng như phong cách chiến đấu.Đây chính là thói quen của Rosa khi cô có thể đánh giá đối thủ của mình trước cả khi trận chiến bắt đầu và đưa ra một chiến lược tấn công hiệu quả nhất.(Lạ thật đấy?)Nhưng những chuyển động chẫm rãi và chẳng có chút chiến ý nào của Lyon khiến cho Rosa chẳng thể đọc vị được cậu...

Hay nói đúng hơn nó tầm thường đến mức Rosa còn chẳng thể nhận ra nổi rốt cục loại kiếm thuật hay cách mà cậu chiến đấu như nào.

Nhưng hành động của cậu tự nhiên cứ như thể hít thở đã ăn vào tiềm thức và chẳng chứa chút thông tin nào để Rosa có thể khai thác và đánh giá."

Lyon Batenberg, đối đầu với, Rosa Mountbatten!"

Ngay khi có hiệu lệnh của trọng tài Rosa ngay lập tức di chuyển và thu hẹp khoảng cách giữa bản thân và Lyon và tung ra một đường kiếm thẳng vào ngực cậu.*Kenggggg*Tiếng va đập sắc lẻm của hai thanh kiếm vang lên không trung.

Lyon đã có thể chặn lại đòn tấn công nhanh như chớp của cô.Tuy nhiên dư lực từ cú đâm của Rosa lập tức thổi bay Lyon không thương tiếc khiến cậu đâm sầm xuống sàn của đấu trường sau khi lơ lửng trên không.(Mình thậm chí còn chưa tung hết sức cơ mà?

Tại sao cậu ta lại bị thôi bay như vậy?)Tất nhiên đòn tấn công của Rosa không hề yếu tuy nhiên để thăm dò khả năng của Lyon cô vẫn chưa hoàn toàn tung toàn lực vậy mà đối thủ của cô dường như còn yếu hơn cả tưởng tượng.Từ đằng xa Lyon đang loạng choang đứng dậy rồi thủ thế.Nhận ra cậu sắp phản công Rosa lập tức tập trung cho đòn tấn công sắp tới.Lao tới Rosa với một tốc độ khá nhanh Lyon đưa thanh kiếm của mình lên cao rồi chém thẳng xuống cô.

Một đường kiếm đơn điệu và cũng chẳng chứa nhiều ma lực trong đó.

Sức mạnh và cả tốc độ của nhát chém chẳng có gì nhiều khác biết với những đường kiếm của những thí sinh bình thường mà Rosa đã chứng kiến.Chẳng lẽ cô đã đánh giá sai chàng trai trước mắt mình rồi sao?"!!!"

Bỗng nhiên cơ thể của Rosa hoàn toàn không thể di chuyển.

Dù chỉ trong một thoáng thanh kiếm của Lyon đã đột nhiên biên biến mất khỏi tầm nhìn của Rosa."

Khặc."

Lyon kêu lên mốt cách đau đớn.Sau khi dùng bản năng của một kiếm sĩ trong mình Rosa đã có thể nghiêng người và né khỏi đường kiếm đang lao tới vào những thời khắc cuối cùng và tung ra một cú đâm trực diện thẳng vào sườn của Lyon và một lần nữa thổi bay cậu.Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao lưỡi kiếm của Lyon dường như đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô?Nhìn về phía Lyon ở đằng xa đang ho ra máu một cách đầy hoài nghi Rosa vẫn chẳng thể tin được những gì bản thân đã chứng kiến trong khoảng khắc vừa rồi.Lượng ma lực của cậu hoàn toàn ở mức bình thường và cả khả năng di chuyển của cậu cũng chẳng có chút gì đặc biệt.

Nhưng nếu vậy thì rốt cục chuyện gì đã xảy ra với đường kiếm vừa rồi mà Rosa chứng kiến?(Có lẽ nào?)Rosa bỗng nhớ lại lời dạy của người thầy của cô và cũng là một kiếm sĩ đã đạt được danh hiệu thánh kiếm.Trong một trận chiến một đường kiếm nhanh sẽ là một mối đe dọa lớn.Tuy nhiên cho dù đường kiếm ấy có nhanh tới mức nào đi chăng nữa, nó cần phải có hành động bắt đầu của nhát chém.

Ngay cả khi chẳng thể nhìn thấy đường kiếm thì một kiếm sĩ đầy kinh nghiễm vẫn có thể cảm nhận được khi nào đường kiếm đó tới.

Khi đó chỉ việc tập trung né tránh hoặc phòng thủ để chống lại đường kiếm đó hoàn thoàn chẳng phải là một việc bất khả thi.Chính vì vậy đường kiếm nguy hiểm nhất trong một trận chiến chính là một đường kiếm hoàn toàn thoát khỏi cảm nhận của cô.

Tốc độ, sức mạnh hay lượng ma lực đổ vào lưỡi kiếm là hoàn toàn không cần thiết.Một đường kiếm tự nhiên không chút sát khí, không chút do dự cũng chẳng hề cần chút sức lực nào.Con người chẳng hề để ý tới những thứ gì quá đỗi tự nhiên như thể cái cách mà Rosa đang hít thở hay những ánh nắng cuối ngày đang chạm vào làn da trắng ngần của cô.Đương kiếm vừa rồi đã hoàn toàn lách khỏi nhận thức của Rosa khiến cơ thể cô đón nhận nó một cách hết sức tự nhiên mà chẳng hề kháng cự.(Không thể nào?

Làm sao mà một học sinh lại có thể tung ra một đường kiếm mà đến cả một thánh kiếm như sự phụ cũng chưa thể thực hiện được cơ chứ?)Có lẽ đó chỉ đơn giản là cô đã mất tập trung trong một khoảng khắc khi đối mặt với Lyon vì đã suy nghĩ miên man mà thôi.

Rosa thầm nghĩ và tự thuyết phục bản thân."

C-chị đúng là mạnh thật đấy Rosa-senpai ạ."

Giọng nói thều thào với một chút khâm phục của Lyon cất lên kéo Rosa trở lại hiện thực."

Cậu cũng vậy chưa từng có học sinh bình thường nào có thể chịu được hai nhát kiếm của tôi một cách trực diện như thế mà vẫn còn đừng lên được đâu."

Những điều mà Rosa vừa nói hoàn toàn là sự thật và chẳng hề có chút tự phụ nào.

Trong học viện hoàng gia này bất kì học sinh bình thường nào cô từng đối mặt cũng hoàn toàn không đủ sức để đỡ được hai đòn kiếm của cô trừ các giáo viên và những học sinh danh dự khác."

Chị quá khen rồi.

Đây chỉ là sức chịu đựng của một nhân vật phụ thôi."(Cậu ta đang nói gì vậy?)Một dấu hỏi chấm bỗng nhiễn xuất hiện trong đầu cô bởi lẽ cô chẳng thể nào hiểu được những điều mà Lyon vừa nói."

Nhân vật phụ?

Cậu từng diễn kịch sao?"

"Cũng đại loại vậy."

Không ngờ là con trai của một công tước mà cậu ta lại có một sở thích đặc biệt như vậy.Sau khi cuộc trò chuyện ngắn kết thúc Lyon một lần nữa lao về phía Rosa và tung ra một đường kiếm sắc lẻm thẳng về phía cổ của cô nhưng ngay lập Rosa đã có thể đưa thanh liễu kiếm của mình lên và chặn đứng quỹ đạo của nhát chém.

Tia lẻ lóe lên ngay khi lưỡi kiếm của cả hai va chạm."

Chậc."

Rosa nhận ra tiếng tặc lưỡi thất vọng nhỏ của Lyon.

Dường như cậu đã nghĩ rằng đòn tấn công này có thể tạo ra chút uy hiếp đối với cô lại có thể bị chặn lại dễ dàng.Điều đó đã bác bỏ hoàn toàn những nghi vấn còn sót lại trong Rosa về đường kiếm kì lạ được tung ra khi nãy của Lyon.

Quả nhiên đó chỉ đơn thuần là sự mất tập trung của cô vào trận chiến mà thôi.Dễ dàng gạt văng đi thanh kiếm của Lyon, cô chém vào vại cậu với một đường kiếm đầy ma lực.

Mặc dù tốc độ của đòn tấn công không hề cao nhưng sức mạnh của đòn đánh đã được tăng cường bởi ma lực mạnh mẽ của Rosa cũng chẳng phải là một điều dễ đối phó.Cho dù đã có thể thu lại thanh kiếm và chặn được nhát chém chết người của Rosa nhưng do sự chênh lệch về ma lực giữa hai bên Lyon đã phải khụy một chân xuống để đỡ lấy lưỡi kiếm mỏng manh trên tay của Rosa."

Graaaaaaa."

Trong những nỗ lực cuối cùng, Lyon đã có thể gạt được thanh kiếm của Rosa sang một bên và vùng lên.

Nhưng cậu ngay lập tức bị Rosa lên gối vào cằm khiến cơ thể cậu bay lên không trung.Chưa dừng ở đó Rosa thậm chí còn truyền ma lực vào lưỡi kiếm và sử dụng ma thuật và đâm về phía Lyon.Mặc dù đã có thể chặn được nhát kiếm chí tử nhắm vào cổ của mình tuy nhiên chân và tay của cậu đều đã bị lưỡi kiếm của Rosa đâm trúng và lại bị thổi bay.Để có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu Rosa đã tung ra hết sức mình.Ở đằng xa, Lyon cố gắng đứng dậy sau khi bị Rosa đâm trúng nhưng cũng nhanh chóng khụy xuống.Từ những vết đâm của cô trên cơ thể cậu, những nụ hồng bằng băng đang nở rộ.

Những bông hoa băng đặc biệt đang hấp thụ ma lực và nở rộ kia sẽ lập tức hút cạn ma lực của Lyon chỉ trong nháy mắt và khiến cậu bị hạ nhiệt cơ thể và chỉ vài giây nữa thôi cơ thể cậu sẽ hoàn toàn bất động.(Mọi chuyện kết thúc rồi.)Thu lại thanh liễu kiếm vào vỏ Rosa quay lưng lại và bắt đầu rời khỏi sân khấu.Cô thật sự đã rất mong chờ cho trận đấu này mà nhưng cuối cùng Lyon lại khiến Rosa cảm thấy thật thất vọng khi những gì cậu đã trình diễn đều quá tầm thường."

T-trận đấu vẫn chưa kết thúc đâu!"

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ sau lưng của Rosa.(Cậu ta vẫn chưa gục ngã sao?)Quay mặt lại và nhìn về phía chàng trai đang loạng choạng đứng dậy Rosa không khỏi bất ngờ.

Cơ thể của cậu đã te tua, trầy xước và bám đầy bụi bặm.

Không chỉ thế trên cả tay và chân của cậu là hai bồng hồng băng đã hoàn toàn nở rộ cho thấy lượng ma lực của cậu gần như đã bị hấp thụ toàn bộ.

Dương như tốc độ của chúng có nhanh hơn bình thường nhưng Rosa hoàn toàn không chú ý tới điều đó vào lúc này.Làm sao cậu ta có thể đứng dậy được trong một tình trạng đã bị kiệt quệ đến như vậy?Rốt cục tại sao sâu bên trong đôi mắt đen tuyền của chàng trai mà cô đang đối mặt kia tại sao lại có một ngon lửa ý chí bùng cháy dữ dội.Chứng kiến thái độ của Lyon ban đầu đã khiến Rosa đánh giá cậu chỉ đơn thuần là một tên nhóc được chiều chuộng quá nhiều bởi người cha là một công tước của mình.

Chính vì lẽ đó trong vô thức cô đã coi thường cậu và không hề nhìn cậu như một kiếm sĩ.Tuy nhiên tinh thần đang hừng hực khí thế kia cùng sự dẻo dai mà cậu thể hiện ngay lúc này thậm chí đã khiến Rosa phải rùng mình."

Xin lỗi cậu Lyon Batenbergh.

Có vẻ như tôi đã vô tình coi thường cậu rồi."

Cậu ấy quả nhiên là một kiếm sĩ đáng được tôn trọng."hãy cùng kết thúc trận chiến này nào."

Hạ trong tâm của mình xuống Rosa tập trung một lượng ma lực khổng lồ vào lưỡi kiếm của mình.

Lượng ma lực lạnh lẽo và uyển chuyển cô đọng trong lưỡi kiếm của cô phát ra một ánh sáng xanh mờ nhạt.Ở phía đối diện của cô Lyon cũng vào thế và tập trung chút ma lực còn sót lại của cậu lên lưỡi kiếm.

Thanh kiếm tầm thường mà Rosa còn chẳng hề bận tâm khi nãy lúc này đã sáng lên một một màu xám nhạt.Một khoảng lặng trôi qua giữa hai người.Và rồi một con gió nhẹ thổi qua, cả hai người đồng thời di chuyển trong cùng một khoảng khắc.Lưỡi kiếm mỏng manh trên tay Rosa va chạm với thanh kiếm hai lưỡi của Lyon tạo ra sự xung đột ma lực khủng khiếp.(Lượng ma lực này?!)Thanh kiếm trên tay của Rosa run lên khi phải đối mặt với thứ ma lực đối diện.Cho dù cơ thể đã tơi tả và thậm chí còn bị hấp thụ gần hết ma lực vậy mà Lyon vẫn có thể tung ra một nhát chém với lượng ma lực uy lực đến nhường này chỉ bằng ý chí khiến Rosa phải khẽ cảm thán trong suy nghĩ.Tất nhiên với lượng ma lực của cô và khả năng kiếm thuật đã được Rosa trui rèn từ nhỏ đòn tấn công này của cậu không thể nào đánh bại được cô."

Gahhhhhhh."

Truyền thêm ma lực vào lưỡi kiếm của mình Rosa dễ dàng đánh bật thanh kiếm trên tay Lyon và chém thẳng vào cơ thể không phòng bị của cậu.Trong nháy mắt cơ thể của Lyon lập tức hóa thành một tang băng như một bức tượng được điêu khắc một cách đẹp mắt."

Trận đấu kết thúc!

Phần thắng thuộc về Rosa Mountbatten!"

Sau hiệu lệnh kết thúc trận đấu của trọng tài, từ đằng xa đội cứu hộ của nhà trường lập tức chạy về phía Lyon.Cho dù Rosa đã có thể chiến thắng trận chiến này tuy nhiên sự khinh thường của cô dành cho cậu đã không còn sót lại dù chỉ một chút.(Quả là một trận đấu tuyệt vời.)Được chiến đấu với một ma kiếm sĩ có một ý chí bất khuất như Lyon đã khiến Rosa cảm thấy như bản thân vừa học được điều gì đó chỉ từ ánh mắt của cậu.Cô khẽ cúi đầu thể hiện sự coi trọng của mình đối với Lyon người đang được nhanh chóng đưa ra khỏi sân tập để tiến hành chữa trị."?"

Một cảm giác kì lạ được truyền từ thanh kiếm lên tay của Rosa khi cô chỉ vừa tra kiếm vào vỏ.Cảm giác lưỡi kiếm chạm vào bao có hơi chút khác biệt so với những gì Rosa cảm nhận hàng ngày.Rút lại thanh kiếm của mình ra và kiểm tra cô ngỡ ngàng đến mức không nói nên lời.Vẫn là lưỡi kiếm bằng Mythril đầy tinh xảo và tuyệt đẹp ấy.

Tuy nhiên nó đã không còn sự sắc bén ban đầu nữa.Cho dù chỉ bị mẻ đi một chút và lưỡi kiếm cũng đang dần phục hồi vì thanh kiếm của Rosa được rèn bởi một nghệ nhân Drwaf và được đúc vào vô số ma thuật và trong đó có cả ma thuật tự sửa chữa.

Nhưng thanh kiếm bị mòn đi tới mức này chỉ sau một trận chiến là một điều không thể.Cô cùng với Lyon thậm chí chỉ giao kiếm với số lần có thể đếm được trên ngón tay của một bàn tay mà thôi.

Phần nhiều thời gian còn lại của trận chiến chính là cảnh Lyon bị cô thổi bay liên tục mà chẳng thể chống cự.Nhớ ra thanh kiếm của Lyon đã bị cô thổi bay Rosa tiến tới và nhặt thanh kiếm lên.Một thanh kiếm Mythril bình thường và chẳng hề được đúc vào bất kì loại ma thuật nào.

Tuy được làm từ Mythril tinh khiết nhưng chất lượng của nó vẫn thua xa thanh kiếm của Rosa.

Một thanh kiếm -bình thường- mà bất kì gia đình quý tộc nào cũng đều có thể dễ dàng có được.Tuy rằng nó tầm thường là vậy nhưng khi cô đưa thanh kiếm lên và vung mạnh để thổi bay những bụi bặm của đấu trường bám trên thân kiếm.

Lộ ra trước mắt Rosa là một lưỡi kiếm bóng loáng và sắc lẻm.Lưỡi kiếm dường như chẳng hề phải chịu bất kì một áp lực nào mặc cho Lyon đã có một trận chiến vô cùng khó khăn khi đối mặt với cô.Nó vẫn sắc bén như trang thái ban đầu tựa như thể vừa mới được rút ra khỏi bao vậy.Lúc này một câu nói của sự phụ Rosa lại vang vọng lên trong đầu cô như một lời nhắc nhở."

Lưỡi kiếm chỉ mẻ khi kiếm sĩ yếu."
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 33: Kẻ mạnh hơn tất cả lại yếu hơn ai hết.


*oáp*Khẽ ngáp dài một hơi tôi nằm dài ra chiếc bàn học bằng gỗ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.Hiện tại tôi đang ở trong một lớp học khá rộng với thiết kế giống như một giảng đường đại học mà tôi từng thấy ở kiếp trước, phía trên bục giảng là thầy giáo chủ nhiệm đang nói điều gì đó về những phương trình ma pháp.Tuy nhiên chữ và tri thức của bài giảng thì cứ chui từ tai này rồi ra khỏi tai kia của tôi bởi vì giờ tôi chẳng có tâm trí nào cho việc học.

Đã khoảng nửa tháng trôi qua kể từ bài thi nhập học đầu vào của học viện hoàng gia Arita.Cùng với số điểm trung bình cho phần thi lý thuyết là 64 và phần thi thực hành là 53 tôi được xếp vào lớp 6 năm nhất của học viện.Tại học viện hoàng gia Arita này sau khi vượt qua được bài thi đầu vào nhà trường sẽ phân loại và đánh giá các học sinh dựa trên thành tích rồi sắp xếp vào 10 lớp khác nhau.

Mỗi lớp sẽ có 35 học sinh cùng một giảng viên chủ nhiệm lớp học.

Lớp 1 là nơi tập hợp của tất cả những học sinh danh giá và ưu tú nhất của học viện, những người đã có một màn thể hiện xuất sắc trong bài thi nhập học đầu vào còn lớp 10 thì ngược lại là nơi dành cho những học sinh kém cỏi nhất hay còn được gọi là -rác- của học viện.Ban đầu tôi dự định sẽ dành đủ điểm để vào lớp 7 hay 8 của năm nhất rồi từ từ cải thiện điểm số của bản thân và leo lên lớp 3 của học viện khi học đến năm ba.

Một kế hoạch tương lai không hề tệ cho một nhân vật phụ đấy chứ?Đương nhiên em gái của tôi đã có thể dễ dàng vào lớp 1 năm nhất với một số điểm gần như hoàn hảo với 98 điểm ở phần thi thực hành và 97 điểm ở phần thi lý thuyết.

Cho dù em ấy chỉ mới 14 tuổi nhưng tài năng cùng sự nỗ lực của Maria đã giúp em ấy bỏ xa bất kìMặc cho đã có thể đạt mục tiêu hàng đầu của bản thân -một học sinh tầm thường- khi nhập học nhưng...Cậu ta không ở đây.Asher hay chính xác là nhân vật chính của thế giới này.Tôi phải thừa nhận rằng bản thân đã tính toán sai lầm.

Một nhân vật chính không có xuất thân gia nhập vào một học viện đầy cao quý của quý tộc.

Một motif tương đối quen thuộc trong đa số những câu truyện fantasy được pha lẫn một phần thể loại học đường đã chẳng còn là điều xa lạ.Đặc điểm của những câu truyện thuộc thể loại này đều là các nhân vật chính luôn rất mạnh nhưng họ sẽ bị coi thường và đánh giá sai lầm trong ánh mặt của những người xung quanh.

Đó cũng chính là lý do mà họ luôn ở trong lớp học được cho là rác rưởi của học viện.Asher cũng không phải là một ngoại lệ.

Cậu chính là một học sinh của lớp 10 năm nhất và được coi là học sinh yếu và bất tài nhất của học viện.Mặc cho sở hữu một số điểm thực hành tương đối cao là 81 điểm cùng với thành tích đánh bại cả một học sinh danh dự của học viện nhưng điểm ở phần thi lý thuyết của cậu lại chỉ dừng lại ở một con số vô cùng khiêm tốn là 19 điểm.Với mức điểm sàn ở cả phần thi lý thuyết và thực hành là 40 thì Asher hoàn toàn không đủ điều kiện để gia nhập vào học viện.

Tuy nhiên đối với trường hợp của cậu nhà trường đã tạo ra một ngoại lệ và đồng ý cho Asher nhập học.Chính vì điều đó mà một thường dân như cậu đã chịu sự dè bỉu và khinh thường của tất cả các học sinh khác trong trường.Mặc dù rất nhiều người đã chứng kiến khả năng của Asher trong trận đấu giao hữu tuy nhiên khi con người đối mặt với một thông tin vừa quá tầm hiểu biết của họ như việc "một thường dân đánh bại một học sinh danh dự tài năng của trường" thì bộ não sẽ bắt đầu tìm cách để bác bỏ thông tin ấy thay vì chấp nhận sự thật.Lời đồn rằng Asher, một thường dân đã ăn gian trong bài thi thực hành để có thể đạt thành tích cao ngay lập tức lan ra trong trường giữa các học sinh như một trận cháy rừng.Một lý do kinh điển giúp các nhân vật chính bị coi thường.Tuy nhiên một lời đồn thì vẫn chỉ đơn thuần là lời đồn và hoàn toàn không có thông tin xác thực.

Trong một học viện nơi tập hợp của những học sinh tài năng nhất đến từ khắp nơi trên lục địa và đa phần đều là con cái của những gia đình quý tộc một số thậm chí đã được cha mẹ cho tiếp xúc với chính trị từ khi còn rất nhỏ thì việc mọi người tin vào một lời đồn thổi bóng gió ấy là điều hoàn toàn không có cơ sở.Tuy nhiên ấy là khi họ không có minh chứng để khẳng định cho lời đồn thổi ấy.Chỉ mới ngày hôm trước thôi nhân vật chính mà tôi chọn, Asher đã bị một nhóm những học sinh năm hai gọi ra sau trường.Dường như đàn chị pháp sư năm hai mà cậu đã đánh bại ở trận đấu giao hữu, Layla Bernadotte không chỉ đơn thuần là một học sinh danh dự có xuất thân từ -gia tộc của những thiên tài- Bernadotte mà chị ta còn nhận được rất nhiều sự yêu quý từ các học sinh trong trường.

Kể từ sau thất bại khi đối mặt với Asher chị ta đã tự nhốt mình trong phòng trong suốt một khoảng thời gian dài.

Tôi đoàn cho dù có là ai đi chăng nữa thì chịu thất bại trước một thí sinh khi bản thân là một học sinh danh dự là một điều vô cùng hổ thẹn đặc biệt trong học viện dành cho quý tộc này, nơi danh dự của một người thậm chí còn có thể được coi trọng hơn cả tính mạng.Những đàn anh-đàn chị đã gọi nhân vật chính của chúng ta ra sau trường dường như là một nhóm mà tôi cho rằng gần giống như fan club của Leyla-senpai vậy.

Họ tới dưới danh nghĩa để đòi lại sự công bằng cho chị ta nhưng thực chất đây chẳng khác gì hình thức bắt nạt công khai cả.Một nhóm học sinh năm hai bao vây và cùng tấn công một học sinh năm nhất.

Cho dù ai nhìn vào thì đây cũng hoàn toàn chẳng phải một trận chiến công bằng.Tuy nhiên Leyla một pháp sư tài năng của học viện hoàn toàn thừa sức để có thể đánh bại hàng chục học sinh cùng một lúc và Asher là người đã đánh bại cô thì cũng hoàn toàn có thể.Ấy là theo logic thông thường.Tuy nhiên kết quả thực tế thì lại hoàn toàn ngược lại.Cậu đã bị nhóm học sinh năm hai tấn công một chiều mà chẳng thể phản kháng.

Tất cả những gì Asher có thể làm là né tránh.Tuy nhiên rất nhanh chóng cậu đã kiệt sức và chịu trận trước hàng chục đòn tấn công lao tới từ tứ phía.Chỉ khi cơ thề của Asher đã tả tơi thì nhóm học sinh mới dừng lại rồi bỏ đi trong sự hài lòng.Chắc hẳn mọi người đang tự hỏi theo tình tiết thông thường thì Asher đã có thể đánh bại toàn bộ những học sinh kia mới chuẩn đúng không?Tuy nhiên dưới góc nhìn của một nhân vật phụ là tôi đây đã có cơ hội hiếm hoi khi được trong cùng khung hình với Asher lúc chiến đấu, tôi hoàn toàn hiểu lý do mà cậu ta chẳng thể phản kháng.Lý do nằm ở kĩ thuật chiến đấu mà cậu sử dụng.Nếu có một từ để miêu tả cho kĩ thuật và phong cách chiến đấu mà cậu đã trình diễn thì chỉ có thể là -chết chóc-.Thứ kiếm thuật của Asher là loại kiếm thuật được tạo ra hoàn toàn cho việt giết chóc và tinh tế đến mức có thể gọi là nghệ thuật.Một đao đoạt mạng chính là sức mạnh và mục đích duy nhất của của loại kiếm thuật này.

Mọi đòn thế, đều nhằm vào những yếu huyệt của đối thủ.

Chính vì vậy cậu không thể sử dụng kiếm thuật của bản thân đối đầu với những học sinh trước mắt nếu không muốn xảy ra án mạng trong trường.Không chỉ thế ma thuật của cậu sử dụng là ma thuật hắc ám thứ bị nghiêm cấm tuyệt đối.

Khoảng khắc cậu bị phát hiện ra sử dụng ma thuật hắc ám thì cũng là lúc cậu bị trục xuất khỏi trường hay tệ hơn là bị nhốt lại và từ hình như một kẻ dị giáo dưới thánh chỉ của giáo hội.Hai khả năng mạnh nhất của bản thân chẳng thể sử dụng.

Những gì mà Asher còn lại chỉ là lượng ma lực ít ỏi của bản thân và khả năng di chuyển.Chiến đấu trong một trạng thái như vậy có thế được ví như một người lớn bị trói cả tay và chân rồi bị một đám trẻ cầm gậy xông tới đánh vậy.Và cũng chính từ sự kiện này mà lời đồn Asher ăn gian trong bài thi thực hành không còn chỉ dừng lại ở mức một lời đồn vô căn cứ nữa.Đánh bại cô gái được cho là vô cùng mạnh và rồi nhập học trong sự coi khinh của những học sinh khác đây chính là khởi đầu cho sự khởi đầu của bánh răng số mệnh xung quanh Asher đã bắt đầu xoay chuyển.

Và tôi đây chỉ là một kẻ ngoài lề, một nhân vật tầm thường sau hậu trường sẽ là những con vít nhỏ nhoi khiến cho cỗ máy mang hình hài của một câu truyện hoạt động một cách trơn tru.Nhân vật chính của thế giới này.

Đứa con được ưu ái của thần vận mệnh.

Hay chứng minh cho tôi thấy cách mà cầu tỏa sáng và cuốn theo mọi thứ xung quanh vào vầng hào quang rực rỡ ấy.Tôi có thể cảm nhận được nó.Một cơn sóng lớn đang ấp tới học viện hoàng gia Arita này và tôi một hạt bụi tầm thường cần phải bị cuốn đi theo cơn sóng ấy!*Bốp!*Một âm thanh khô khốc vang lên khi cuốn sách giáo trình của thầy giáo chủ nhiệm gõ vào đầu đã ngắt đi dòng suy nghĩ của tôi."

Cậu Lyon.

Trong giờ của tôi mà có vẻ như cậu có vẻ vẫn còn tâm trí cho việc khác nhỉ."

"D-dạ không thưa thầy.

Em..."

"Cái gì?

Còn định cãi sao?

Lên bảng và cân bằng phương trình ma lực này ngay cho tôi!"

Hôm đó mặc dù tôi đã có thế xoay sở để hoàn thành được phương trình ma lực dài bằng nửa chiếc bảng tuy nhiên thứ tôi nhận được chỉ là một cái tặc lưỡi của thầy và một tuần ở lại trường để trực nhật.Đúng là số phận của một nhân vật nền khổ thật dấy.
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 34: bắt đầu chiến dịch thôi.


[Ngươi đang làm cái quái gì vậy?]Giọng nói khó chịu của tên Diablos vang lên từ bên cạnh khi tôi đang ngồi trên bàn học trong phòng của mình tại kí túc xá."

Ngươi không thấy à?

Ta đang lập kế hoạch?"[Đương nhiên là ta thấy rồi!

Ý ta là người đang viết cái quái gì vậy?

Côt truyện... chính?

Sự kiện bên lề?

Rồi còn cả phát triển nhân vật?

Ngươi đang lên kế hoạch cho thứ gì vậy?]Nhìn vào bản kế hoạch tâm huyết mà tôi mất hàng giờ đồng hồ để lập nên tên Diablos bay thẳng vào mặt tôi rồi bắt đầu chất vấn với một thái độ không khoan nhượng."

Ngươi phiền quá đấy!

Chỉ cần biết đây chính là kế hoạch sẽ giúp ta nắm được sợi dây của số mệnh và kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối!"[Và chính xác thì ngươi định làm gì?!

Cứ suốt ngày úp mở như vậy ngươi không cảm thấy mệt à?]"Thứ mà ta muốn chính là đưa ngươi lên làm quỷ vương đấy."[C-cái?]Không khỏi bất ngờ trước câu trả lời gần như ngay lập tức từ tôi, Diablos mở to đôi mắt rực đỏ của hắn.[Ngươi đang đùa phải không?]Như thể chưa tin vào tai của mình hắn hỏi lại một lần nữa.Dường như do sự giao động mạnh mẽ trong cảm xúc của mình mà cả cơ thể của tên Diablos run lên một cách dữ dội tạo nên cảnh tượng một đốm lửa đen bay lơ lửng bập bùng trên không trung.Nếu có ai đó nhìn thấy được cảnh này qua cửa sổ phòng tôi thì to chuyện luôn quá."tất nhiên là không?

Đó thật sự là ý định của ta mà." vừa nói tôi vừa kéo tấm rèm cửa sổ lại.Đưa hắn lên làm quỷ vương và cuối cùng bị đánh bại bởi nhân vật chính đó mới là mục đích cuối cùng của tôi.

Nên khi tôi nói rằng muốn đưa hắn lên làm quỷ vương cũng hoàn toàn chẳng sai.[Tại sao?

Ta là loài quỷ và muốn tận diệt loài người các ngươi nhưng tại sao nhà ngươi lại có ý định giúp ta?

Rốt cục mục đích của ngươi là gì?]Tôi khẽ thở dài một hơi rồi nhìn thẳng vào đôi mắt hồn ma đỏ rực của hắn."

Cả ta và người lúc này đều chỉ đơn thuần là những con rối nhảy múa trước sợi dây của số mệnh.

Dù ngươi có trở thành quỷ vương và tận diệt loài người đi chăng nữa thì điều đó cũng chẳng hề quan trọng.

Mục đích cuối cùng của ta là chạm tới ví trí của những kẻ đứng đằng sau tấm màn mang tên số mệnh kia mà dật dây điều khiển mọi thứ theo ý hắn thôi."

Việc tận diệt loài người thì tôi nói đùa đấy.

Nếu tên Diablos tận diệt loài người thật thì bố mẹ cũng như em gái tôi sẽ bị liên lụy mất.

Tuy nhiên chắc chắn nhân vật chính sẽ chặn đứng kế hoạch của hắn trước lúc đó thôi.Và nếu có không đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu.[Chẳng lẽ... nhà ngươi muốn thay đổi số mệnh và chạm tới... hay thậm chí là trở thành một trong số bọn chúng sao?] tên Diablos khẽ lẩm bẩm."

Đúng vậy."

Thay đổi số mệnh và dòng chảy của câu truyện từ đằng sau hậu trường.

Không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc bản thân là một nhân vật phụ của câu truyện mà còn là kẻ chi phối và điều khiển tất cả theo ý mình từ đằng sau mà không bao giờ được chú ý tới bởi ánh đèn sân khấu.Đó chính là cách để trở thành một nhân vật phụ tối thượng.****Sau đêm hôm qua cuối cùng nay cũng là ngày tôi cũng bắt đầu thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.Tôi đặt tên cho chiến dịch này là -tìm kiếm đồng minh-.Ngay bây giờ tình trạng của nhân vật chính của chúng ta, Asher trong trường đang là vô cùng tồi tệ với tin đồn ăn gian trong bài thi thực hành đầu vào của trường cùng với thân phận thường dân của cậu.Trong các câu truyện thì tình trạng khinh thường này có thể kéo dài từ nhiều tuần cho đến nhiều tháng và năm trời mãi cho tới khi các nhân vật chính bộc lộ sức mạnh của họ.

Trong khoảng thời gian này các nhân vật chính vẫn có thể ở lại trường và tâm trí của họ không chịu ảnh hưởng tiêu cực một phần là do vẫn có những người bạn hoặc giáo viên mặc kệ nhưng tin đồn và thật sự quan tâm đến họ.Mặc dù tôi nghĩ rằng nếu cứ để mặc mọi thứ diễn ra thì Asher cũng sẽ tự tìm được những người đồng đội của mình sớm thôi.

Suy cho cùng cậu ra cũng sở hữu thuộc tính nhân vật chính mà.Tuy nhiên là một con người theo chủ nghĩa càng sớm càng tốt thì tôi đây sẽ giúp cậu ta một tay.Ngay bây giờ mặc dù đang ngồi trong lớp học của mình nhưng tôi chỉ đơn giản là đan hai tay vào nhau rồi chống cắm lên và nhắm mắt lại.

Nếu nhìn thoáng qua thì bạn sẽ chỉ thấy một tên học sinh mờ nhạt mà còn chẳng có ai biết đến tên đang ngủ gật mà thôi.Tuy nhiên ngay lúc này tất cả những cuộc trò chuyện của các học sinh trong trường cùng vô vàn hình ảnh khác nhau đang đổ vào đầu tôi.

Đây là một kĩ năng mà tôi đặt tên là -giác quan ma thuật-.

Nó chỉ đơn thuần là sự nâng cấp của -tầm nhìn ma thuật- với khả năng bắt được các rung động âm thanh trong không khí và truyền thẳng vào đầu tôi.Ngoài ra trong không gian tinh thần của bản thân tôi còn tạo ra một chiếc màn ảnh chiếu hình ảnh để mang lại cho bản thân cảm giác giống như đang xem TV vậy.

Đáng lẽ ra tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở một mình bên trong không gian tinh thần này và quan sát mọi thứ.

Nhưng khổ nỗi tội lại không phải là người duy nhất ở bên trong không gian tinh thần này.

Ngoài tôi ra thì ngồi ở bên cạnh còn có một tên thư sinh và đó cũng chính là Diablos.Vâng các bạn không nghe nhầm đâu.

Một trong ba con quỷ hùng mạnh nhất.

Là khởi nguyên của loài quỷ.

Là những kẻ reo rắc ác mộng.

Là bầy tôi trung thành của tà thần.

Và thay vì là một gã quỷ với cơ bắp lực lưỡng cùng đôi mắt đỏ rực nhìn như muốn thiêu rụi mọi thứ thì hình dạng thật của hắn lại là một tên thư sinh với khuôn mặt cực kì đẹp trai đến độ phi giới tính.Lần đầu tiên hắn ta lộ ra hình dạng thật sự của mình tôi đã bất ngờ đến mức há hốc muôn luôn đấy.

Mặc dù đã từng chiến đấu với hắn trong không gian tinh thần của bản thân nhưng khi ấy luôn có 1 lớp khói đen bao bọc lấy cơ thể của hắn.

Về hình dạng thật sự của tên Diablos thì...Một làn da trắng muốt cùng đôi lông mày đen láy và một cặp mắt đỏ rực như Ruby.

Sở hữu một mái tóc đen dài và hơi rối cùng một cặp sừng trên đầu thể hiện rằng hắn là một con quỷ.

Ngoài ra sau lưng hắn là một cặp cánh dơi đen tuyền với những đường viên đỏ thẫm như máu.Về cơ bản khi nhìn vào tên Diablos thì ta sẽ chỉ có thể thấy hai màu chủ đạo là đỏ thẫm của máu và đen tuyền như vực thẳm.

Thậm chí cả bộ đồ mà hắn mặc là một bộ đồ vest đơn giản giống như một bộ đồ quản gia cũng là hai màu đen và đỏ khiến cảm giác mà hắn mang lại càng trở nên bí ẩn và ma mị.

Đây đáng lẽ ra sẽ là một tạo hình hoàn hảo cho một con quỷ mạnh mẽ nhưng khuôn mặt của hắn đã phá hủy tất cả!Đáng ra tôi phải nhận ra kể từ khi chiến đấu với hắn rồi mới đúng.

Mặc dù có một lớp khói đen bao quanh cơ thể nhưng hắn vẫn chẳng to lớn hơn tôi là bao.Mặc dù biết tiêu chuẩn về ngoại hình và sắc đẹp ở thế giới này nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với trái đất nhưng đừng nói đến cả con quỷ khởi thủy mạnh mẽ bậc nhất cũng sở hữu cái ngoại hình mà chắc chắn sẽ khiến bao nhiêu cô gái phải đổ rạp.Tôi không khỏi khóc thầm trong lòng khi nhận ra ngoại hình của mình thậm chí còn thua cả một con quỷ.Về lý do tại sao tên Diablos có thể quay trở lại hình dạng cũ thì đó là do cả hai đều đang ở trong không gian tinh thần của tôi nên việc hữu hình hóa cơ thể của hắn trở nên dễ dàng hơn nhiều."

Vậy giờ chúng ta đang làm cái gì vậy."

Diablos quay sang và hỏi tôi với ánh mắt tò mò.Tên chết tiệt này đừng có dí sát cái khuôn mặt đẹp mã của ngươi lại gần ta như thế.

"Ta đang thu thập thông tin."

"Đúng là trước khi thực hiện một kế hoạch hay chiến dịch nào đó thì thu thập thông tin luôn là bước đi vô cùng quan trọng.

Nhưng tại sao thay vì theo dõi các vị trí trong yếu cùng cuộc trao đổi của các thành viên cốt cán trong học viện nhà người lại theo dõi những học sinh này và giáo viên?"

"Bởi vì lúc này đây ta cần tìm đồng đội cho nhân vật chính."

"Nhân vật chính?

Đó là kẻ nào mà chúng ta phải quan tâm đến vậy?"

"Cậu ta tên là Asher.

Hãy nhớ kĩ cái tên đó đi vì cậu ta sẽ trở thành kẻ thù mạnh mẽ nhất mà ngươi phải đối mặt về sau đấy."

Như thể vừa nhớ ra điều gì đó tên Diablos đập hai tay vào nhau tạo ra âm thanh *bốp..* một cái."

Có phải đó chính là tên học sinh tóc đen đã tung ra đường kiếm đầy uy lực mà chúng ta thấy vào ngày thi nhập học đúng không?

Chà ta phải công nhận nếu để tên nhóc đó có thể tiếp tục phát triển và mạnh thêm thì đó sẽ là một đối thủ khó nhằn đấy...

Nhưng mà tại sao ngươi lại đang nói tìm kiếm "đồng đội"?

Ý ngươi có phải là chúng ta sẽ cài cắm gián điệp ở bện canh tên đó để theo dõi nhất cử nhất động sao?"

Sao tên này lại có thể suy luận từ hai chữ -đồng đội- ra thành như vậy được chứ?"

Tất nhiên là không rồi.

Ý ta là tìm kiếm những người đồng đội thực sự sẽ chiến đấu bên cạnh cậu ta."

"Và chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng từ trong trứng nước phải không?

Nếu như vậy kể cả tên nhóc Asher có trở nên mạnh mẽ hơn thì không có những người đồng đội nó cũng không thể đơn thương độc mã mà chiến đấu được.

Ta không ngờ ngươi lại có thể nhìn xa như vậy đấy."

Nói bằng một giọng thán phục tên Diablos nhìn tôi với đôi mắt long lanh.

Tất nhiên lần này những suy luận của hắn cũng lại sai bét.

Thế quái nào hắn ta có thể hiểu nhầm lời tôi sang một hướng hoàn toàn khác như vậy cơ chứ?Và nhắc lại lần nữa đừng có mà dí sát cái khuôn mặt đẹp mã đấy của ngươi vào mặt ta!

Ngươi có biết thế nào là không gian riêng tư không hả?"

Không.

Ý ta là tìm kiếm những người đồng đội thực sự cho Asher và giúp họ gặp nhau."

Dùng hai tay để đẩy hắn ta ra xa tôi trả lời.Mà sao cơ thể của hắn mềm thế ?

Mi có phải con quỷ khởi thủy thật sự không vậy hả?

Thậm chí mi có phải đàn ông không vậy?[Hả?

Tại sao ngươi lại làm như thế?

Vậy thì chẳng phải ngươi đang cố gắng giúp tên nhóc đó mạnh hơn hay sao?]"Đương nhiên.

Đó cũng là ý định của ta mà?"[Nhưng điều này thì có ích gì cho con đường lên làm quỷ vương của ta kia chứ?

Chẳng phải nếu kẻ địch của ta mạnh hơn thì nó sẽ gây bất lợi sao?] tên Diablos nhăn mặt phàn nàn."

Như ta vẫn thường nói, hãy giữ cho đồng minh và cả kẻ thù của mình cùng có lợi rồi đợi cho đến khi phát hiện ra ai với ai.

Ngươi cũng hiểu mà phải không?"

Tất nhiên hắn ta phải hiểu điều mà tôi nói bởi vì bản hợp đồng được kí kết giữa tôi và hắn cũng chính là minh chứng chính xác nhất.

Hắn ta, một con quỷ khới thủy với mục đích chiếm lấy cơ thể của tôi và bây giờ tôi đang cho hắn ta tá tục trong cơ thể mình tất cả cũng chỉ vì phục vụ cho mục đích của tôi mà thôi."!!!"

Như thể vừa nhận ra điều gì đó tên Diablos bỗng chốc trở nên câm nín mà chẳng hé răng nửa lời.

Hẳn hắn ta cũng hiểu rồi."

Vậy ra đó là kế hoạch của ngươi?

Không thể nào ngươi thậm chí đã có thể tính xa đến vậy rồi sao?"

Bằng một giọng nói cảm thán tên Diablos nhìn tôi với một ánh mắt khâm phục.

Rõ ràng hắn ta hình như lại hiểu sai tiếp rồi thì phải?Cơ mà tôi đang bận tìm kiếm những đối tượng tiềm năng cho nhân vật chính Asher của chúng ta nên tôi cứ để mặc hắn ngồi cạnh mà lẩm bẩm một mình.Có linh hồn của một con quỷ mà chỉ bản thân mới có thể nhìn thấy đúng là mệt thật đấy.

Không biết bao giờ mình mới có thể thoát khỏi tên phiền phức này đây.
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 35: Lời tự thoại của kẻ tội đồ(1)


Được sinh ra từ ma lực hỗn loạn của vị tà thần mạnh mẽ nhất trên thế giới.

Ta con quỷ Diablos là một trong ba con quỷ khởi thủy và cũng là những trợ thủ thân tín và đắc lực nhất của ngài.Tà thần hay chủ nhân của ta, người đã từng là một vị thần đứng đầu trên thiên giới.

Ngài thống trị biển cả, mặt đất và bầu trời.

Mọi thứ thậm chí tất cả các vị thần khác khi đối diện với ngài đều trở nên thật nhỏ bé.Bằng tấm lòng vị tha cùng một sức mạnh vô địch, sự trị vì của ngài đã kéo dài suốt hàng thiên niên kỷ đã đem tới sự phồn thịnh cho cả thiên giới và nhân giới.Cho tới một ngày, vì e sợ trước sức mạnh của ngài nên tất cả vị thần trên thiến giới đã cùng nhau hợp sức để tìm cách hạ bệ ngài.Tuy nhiên kể cả khi toàn thiên giới có toàn lực tấn công thì chúng cũng chẳng thể nào địch lại ngài cùng quân đội của ngài.

Chính vì thế chúng đã nghĩ ra một cách bẩn thỉu mà còn chẳng xứng với cái danh "thần" của chúng.Biết rằng tấm lòng bao dùng của ngài và tình yêu mà ngài dành tặng cho loài người.

Chúng đã sử dụng một nữ nhân loài người cùng với một lời hứa sẽ ban cho ả sắc đẹp vĩnh hằng rồi đưa loài người ấy lên thiên giới.Thích thú trước con người nhỏ bé ấy ngài đã mắc mưu của những vị thần còn lại và giữ lại ả ta bên mình như một người hầu.Và rồi cho tới một đêm, bằng cách sử dụng con dao được yểm lên một lời nguyền hắc ám chết chóc vô cùng mạnh mẽ nữ nhân ấy đã đâm thẳng con dao vào tim của ngài.Với sức mạnh khủng khiếp của mình con dao đã chẳng thế tước đi mang sống của ngài.

Tuy nhiên lời nguyền hắc ám mạnh mẽ đã khiến ngài suy yếu.

Và rồi dưới sự ngỡ ngàng của mình lâu đài mà ngài trị vì đã bị tấn công bởi tất cả các vị thần.

Những á thần dưới trướng cùng binh lính và tất cả những gì ngài yêu quý trong lâu đài đều đã bị thảm sát hoàn toàn bởi quân đội thiên giới và đêm hôm đó.

Bất kì ai dám đứng lên chống lại hay bảo vệ ngài đều bị giết chết không thương tiếc.Ngài đã đau đớn và tức giận vô cùng.

Đó cũng chính là lần đầu tiên mà tâm trí tĩnh lặng tựa mặt hồ của ngài dậy sóng.

Những cảm xúc tiêu cực của ngài khi ấy đã mạnh mẽ đến mức sinh ra ta Diablos cùng Hatres và Visha.

Những con quỷ khởi nguyên với sức mạnh có thể sánh ngang cả với các vị thần.Để tránh ảnh hưởng tới thiên giới những vị thần khác đã ngay lập tức đẩy ngài xuống nhân giới và rồi cùng nhau tấn công.Cuộc chiến giữa ngài và toàn bộ thiên giới đã phá hủy cả một lục địa.

Cây cối bị cháy thành than, sinh vật sống biến thành tro bụi, máu của ngài cùng lời nguyền hắc ám đã thấm xuống lòng đất và khiến mặt đất hóa đen, những dòng sông trong vắt biến thành những dòng chất độc tím đục ngầu.Sau trận chiến kéo dài suốt ba tháng cả một lục địa tươi đẹp giờ đây đã trở thành địa ngục trần gian và được đặt cho cái tên "ma giới".Bị lời nguyên hiểm độc ăn mòn từ bên trong cùng sự tấn công không ngừng nghỉ cuối cùng ngài đã bị đánh bại và bị lưu đày vĩnh viễn khỏi thế giới.Vào thời khắc cuối cùng cơn căm phẫn tột cùng của mình ngài đã thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh đặt một lời nguyền lên thế giới này.

Lời nguyền rủa của ngài mạnh mẽ đến mức đã tạo nên sự đột biến ma lực trên thế giới và các loài quái vật được sinh ra.Không chỉ thể linh hồn của ta cùng các con quỷ khởi thủy cũng sẽ được cấy vào vòng luân hồi của thế giới và cứ sau mối 50 năm chúng ta sẽ thức tỉnh từ vật chủ của mình để trở thành quỷ vương và thống lĩnh các loài quái vật tấn công thôn tính thế giới cho đến khi thế giới này diệt vong.

Sau khi đã hoàn thành lưu đày ngài những kẻ với cái mác thần linh đã quay trở lại thiên giới.

Tuy nhiên lo sợ bởi sự báo thù của những á thần và phần còn lại của quân đội của ngài chúng đã gắn tuyên án tất cả những ai dưới trướng ngài là những kẻ chống lại thiên giới và đày ải toàn bộ họ xuống ma giới.Những á thần dưới trướng ngài bị tước đi thần tính của bản thân và vĩnh viễn không thể quay trở lại thiên giới và chịu lời nguyền sẽ theo họ suốt đời.

Có vị á thần sẽ trở nên suy yếu dưới ánh mặt trời và cần phải sống dựa vào máu.

Có vị á thần khác thì bắt buộc phải sống bằng cách hấp thụ tinh khí của các sinh vật.Những thiên thần dưới trướng của ngài thậm chí còn gặp số phận thảm thương hơn.

Đôi cách chim trắng muốt của họ bị thiêu rụi và phai tàn thay thế bằng một cặp cánh dơi rách rưới.

Vầng hào quang của các thiên thần biến mất và thay vào đó là một cặp sừng được mọc lên từ trên đầu họ.

Thậm chí đến cả ma thuật ánh sáng, đặc điểm của thiên thần của họ cũng hoàn toàn bị tước mất và chỉ còn có thể sử dụng ma thuật hắc ám từ vị chủ nhân cũ của mình.

Họ bị khinh miệt bởi thiên giới và được gọi với cái tên quỷ tộc những kẻ sẽ không bao giờ có thể rời khỏi ma giới.

Sự căm phân của chủ nhân người đã bị hết lòng vì những kẻ đã đâm sau lừng ngài và bị gán mác tà thần đã trở thành một phần trong ta.Ta chắc chắn sẽ trở thành quỷ vương và tiêu diệt toàn bộ thế giới vì ngài.

*********************

*oáp*Tỉnh dây sau giấc ngủ của mình ta vươn vai một cái.(Cuối cùng ngày đó lại tới rồi sao?)Thời khắc một lần nữa ta lại thức dậy khỏi giấc ngủ của mình.Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ?

Số lần mà bản thân ta thức tỉnh.

Ta đã ngừng đếm kể từ khi quá con số 20.Tuy nhiên liệu điều đó có còn quan trọng nữa không?Bởi lẽ mặc cho cho bản thân đã cố gắng đến thế nào nhưng ta vẫn chưa một lần có thể trở thành quỷ vương.(Tất cả là do ý tưởng của con quỷ cái Visha chết tiệt đó.)Nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình ta thầm nguyền rủa tới kẻ là nguyên nhân chính của việc này.Ta vẫn còn nhớ như in lần phục sinh đầu tiên khi cả ba chúng ta là ba con quỷ khởi thủy cùng hợp sức và chiến đấu chống lại nhân loài.Tuy nhiên mặc cho cùng phụng sự chủ nhân đáng kính nhưng bọn ta lại chẳng thể hòa hợp với nhau chút nào.

Và cuối cùng cả ba đã đều bị đánh bại bởi anh hùng loài người - kẻ được các vị thần chọn ra để chống lại loài quỷ.Kể từ lần đó vào lần thức tỉnh tiếp theo Visha đã đưa ra một đề xuất."

Tại sao chúng ta không chiến đấu với nhau trước và kẻ chiến thắng sắp hấp thụ lấy toàn bộ sức mạnh của những kẻ thua cuộc và trở thành quỷ vương."

Ta khi ấy khi đã gật đầu đồng ý với đề xuất ấy của Visha một cách không do dự.Bởi vì chỉ cẩn một trong ba con quỷ khởi thủy bọn ta có thể sở hữu được sức mạnh của hai kẻ còn lại thì thậm chí có là một vị thần cũng hoàn toàn không phải đối thủ.

Đó chính là suy nghĩ của ta khi ấy.Nhưng tất cả mọi chuyện lại chỉ đơn giản là mưu đồ của Visha.Kể từ đó cứ mỗi khi được phục sinh thì ta, Diablos sẽ đều trở thành mục tiêu đầu tiên của cả Visha và Hatres.

Sau khi chúng đánh bại và hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của ta chúng mới bắt đầu chiến đấu với nhau để xem ai là quỷ vương.Lý do chúng làm vậy thì đơn giản thôi.

Bởi vì ta chính là con quỷ mạnh mẽ nhất trong cả ba và thừa hưởng nhiều sức mạnh nhất từ chủ nhân là tà thần của mình.

Và đó cũng là lý do mà ta không bao giờ có thể chiến đấu trực tiếp hay trở thành quỷ vương.

Lần duy nhất mà ta được chiến đấu với anh hùng là ở lần phục sinh thứ 10 khi ta khi ấy bị Visha điều khiển dưới danh nghĩa là tay sai của ả.

Vì sức mạnh của ta quá lớn và khó điều khiển nên ả đã để lại nhân thức của ta vào trong một cơ thể nhân tạo để thay ả điều khiển chúng.

Đúng là một con quỷ cái tính toán mà.

Khi chiến đấu với anh hùng của thời đại đó, ta khi ấy thậm chí còn chẳng thể sử dụng quá một phần mười sức mạnh của bản thân và nhanh chóng bị đánh bại một cách đầy nhục nhã.Ta... ta đã quá mệt mỏi rồi.Từ bao giờ mà vì mục đích báo thù cho chủ nhân trở thành một cuộc chay đua và đấu đá nội bộ giữa các con quỷ khởi thủy chỉ để tìm ra ai là quỷ vương thế này?Ta không còn quan tâm nữa.

Việc trở thành quỷ vương hay gì đó.Tuy lòng trung thành của ta dành cho chủ nhân và niềm căm phân của người để lại trong ta vẫn còn đó nhưng ta thật sự đã đến giới hạn của bản thân.Đằng nào cũng bị hấp thụ tại sao ta phải cố gắng làm gì nữa?

Ở lần phục sinh thứ tám ta đã tự mình thành lập ra một giáo phái của loài người để thờ phụng cho bản thân vì mục đích hỗ trợ bản thân.

Hay ở lần phục sinh thứ mười sáu ta thậm chí đã có thể chiếm được cơ thể của thánh nữ làm vật chủ và điều khiển cả nhà thờ.

Tất cả vì mục đích hủy hoại loài người và tận diệt thế giới.

Tuy nhiên sau ngần ấy nỗ lực ta vẫn chẳng nhận lại được gì.Thứ duy nhất còn sót lại sau biết bao nhiêu cố gắng của ta có lẽ cũng chỉ còn lại giáo hội mà bản thân tạo ra - thứ cũng trên bờ sụp đổ sau hàng loạt thất bại của ta.Lần này có lẽ ta sẽ trao đi toàn bộ sức mạnh của bản thân cho Visha và Hatres để đổi lấy vài năm sống nhỉ?Suốt các lần phục sinh từ trước đến giờ ta đã luôn phải sống trong âm mưu và sự tấn công từ cả Visha và Hatres nên ta chẳng thể biệt được điều gì khác ngoài vùi đầu vào những toan tính và kế hoạch để chống lại chúng.Lần này ta muốn được tự do cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi đi chăng nữa."ha ha ha.

Bản thân là một con quỷ khởi thủy hùng mạnh mà sao mày lại có suy nghĩ hèn nhát như vậy hả Diablos."

Khẽ buột miệng tự mỉa mai bản thân ta cười khổ và nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của bản thân.(Chà cứ bắt đầu với việc điều khiển vật chứa của mình đã.)Bởi vì luôn được phục sinh trong vật chứa là loài người một chủng tộc có sức mạnh tinh thần yếu hơn nhiều so với thú nhân hay elf nên ta luôn có thể dễ dàng điều khiển được vật chủ của bản thân và thức tỉnh sớm hơn so với Visha và Hatres.

Tuy chỉ là sớm hơn vài tuần nên điều đó cũng chẳng hề ảnh hưởng là bao.Nhưng có lẽ lần này khoảng thời gian vài tuần ngắn ngủi ấy hẳn sẽ trở thành khoảng thời gian tuyệt vời nhất của ta nhỉ?Giờ thì con người xấu số đã bị ta chọn làm vật chủ hay ngoan ngoãn giao cơ thể của ngươi cho ta nào.
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 36: Thiết lập các mối quan hệ lúc nào cũng rắc rối.


Kể từ sau khi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình tôi đã lập ra được một danh sách những nhân vật tiềm năng có thể trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhân vật chính Asher.Gọi là danh sách cho oai vậy thôi chứ số lượng cái tên được tôi đưa vào danh sách cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay là cùng.Đầu tiên đứng đầu danh sách đương nhiên phải là em gái tôi Maria.

Một cô gái văn võ song toàn, lại còn ân cần và vô cùng tốt bụng đến từ gia tộc công tước Batenberg nổi tiếng.

Em ấy chắc chắn sẽ không để tâm đến những lời đồn đang lan ra trong trường mà phân biệt đối xử với nhân vật chính.

Điểm tương thích làm đồng đội cũng như bạn bè với nhân vật chính Asher tôi phải chấm cho em ấy 10/10.

Không có gì để chê cả.

Em ấy quá hoàn hảo và phù hợp cho vị trí này.Đương nhiên đây là số điểm tôi chấm vô cùng công bằng chứ không hề thiên vị vì em ấy là em gái của tôi đâu nhé.Tiếp theo trong danh sách chính là cô người thú tóc bạc từng cùng phòng thi với tôi ngày trước.

Cô ấy tên là Kiyumi xuất thân từ bộ tộc sói bạc là một trong ba bộ tộc mạnh mẽ nhất của vương quốc thú nhân.

Với một kết quả xuất sắc ở bài thi đầu vào (tất nhiên là thấp hơn em gái tôi) và thanh tích đánh bại được học sinh danh dự cô ấy được phân vào lớp 1 năm nhất và là bạn cùng lớp của Maria.Mặc dù đã quan sát cô ấy một thời gian nhưng tôi nhận ra Kiyumi rất kiệm lời và hiếm khi giao tiếp với các học sinh xung quanh chính vì vậy cho đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa thể kết bạn hay hòa nhập được với các bạn học.

Lý do đằng sau việc này cũng một phần đến từ quan niệm phân biệt đối xử với thú nhân từ các học sinh xuất thân từ các gia đình quý tộc đã khiến cô ấy bị cô lập.Chính vì vậy tôi có rất ít thông tin về tính cách cũng như sở thích của Kiyumi.

Tuy nhiên hôm trước khi cô ấy vô tình đi qua Asher trên hành lang tôi đã thể thấy ánh mắt tôn trọng mà cô ấy dành cho cậu.

Có lẽ cô cũng cảm nhận được sức mạnh của Asher là hoàn toàn có thật chứ không hề giống như lời đồn đang lan ra trong trường.

Vì vậy tôi sẽ chấm điểm tương thích làm đồng đội của nhân vật chính của cô ấy là 8.5/10.Tiếp theo trong danh sách ứng cử viên chính là giảng viên chủ nhiệm của lớp 10 năm nhất, Flora Blumenfeld-sensei.

Xuất thân từ gia tộc hầu tước danh tiếng với truyền thống làm hiệp sĩ hoàng gia và sở hữu lãnh thổ được mệnh danh là khu vườn của vương quốc, nơi bạn có thể tìm thấy mọi loại hoa trên toàn lục địa tại nơi đây.Với khả năng kiếm thuật cùng tinh thần công lý của mình, cô ấy đã trở thành đội phó của hiệp sĩ hoàng gia khi chỉ mới 21 tuổi.

Tuy nhiên cũng chính vì quá ngay thẳng, cô đã vạch trần tội ác của một thành viên trong hoàng tộc và chịu sự trừng phạt.

Sau khi bị giáng chức và trở thành một giảng viên tại học viện hoàng gia Arita cô bị buộc phải chủ nghiệm học sinh của lớp 10 và là lớp kém cỏi nhất trong học viện.

Không chỉ thế cô còn bị cả gia tộc quay lưng và bỏ rơi đồng thời trục xuất khỏi gia tộc.Từ một hiệp sĩ hoàng gia đáng kính trọng giờ đây trở thành một giảng viên tầm thường.

Đúng là dù cho ở thế giới nào thì cũng không nên chọc vào những người quyền cao chức trọng mà.Tất nhiên khả năng của cô ấy thì vẫn là hàng thật giá thật.

Với sức mạnh của mình, Flora-sensei gần như có thể đánh bại bất học sinh và giảng viên nào trong trường.

Thậm chí kể cả hội trưởng hội học sinh Rosa-senpai người được mệnh danh là thiên tài nghìn năm có một của gia tộc Moutbaten cũng phải gặp khó khắn khi đối mặt với cô.Với tính cách của mình và còn là giáo viên chủ nghiệm lớp học cô ấy hoàn toàn không đánh giá Asher qua lời đồn trong trường và vẫn ân cần quan tâm cậu.

Độ tương thích làm đồng đội của nhân vật chính với cô ấy lên đã lên tới 9/10!Cái gì?

Chênh lệch tuổi tác sao?

Lái máy bay thì có gì sai?Và rồi tới ứng cử viên cuối cùng trong danh sách của tôi là Layla Bernadotte-senpai, người đã bị Asher đánh bại.

Một học sinh nổi tiếng và mạnh mẽ của học viện bị nhân vật chính đánh bại trong một trận chiến giao hữu khi nhập học là một tình tiết kinh điển mà bất kì ai từng coi anime cũng đều phải hét lên rằng: "cô gái này chính là nữ chính!" luôn mất.Tất nhiên đó cũng chỉ là một yếu tố để tôi đánh giá độ phù hợp của ấy với vai trò trở thành bạn bè cũng như đồng đội của Asher.

Còn thứ đã khiến tôi quyết định cô ấy hoàn toàn xứng đáng với số điểm tương thích là 9.5/10 là..."

Mọi người hiểu nhầm cậu ấy rồi.

Asher thật sự đã đánh bại tôi bằng chính khả năng của mình."

Đó chính là lời nói của Layla-senpai sau khi nghe tin những học sinh kia đã đánh đập Asher để đòi lại sự công bằng.

Cô ấy đã rất tức giận và thậm chí còn đe dọa cả những học sinh kia rằng hành động của họ chỉ đang bôi nhọ vào danh dự của cổ.Tất nhiên những học sinh còn lại chỉ đơn thuẩn nghĩ rằng cô ấy đang che chở cho Asher vì lòng bao dung của mình.Bị đánh bại bởi một đàn em còn chưa nhập học trước mặt toàn trường nhưng cô ấy không hề trốn chạy mà dám đối mặt với sự thật.

Một đức tính chắc chắn không thể thiếu của những nữ chính trong các bộ truyện lấy bối cảnh ma thuật-học đường.Nếu như chị ta mà hùa theo những học sinh kia và cho rằng Asher đã ăn gian để đánh bại mình thì điểm của cô ấy chắc chắn tụt xuống chỉ còn cỡ 7/10 trong mắt tôi mà thôi.Cũng chính vì lý do đó mà chị ta chính là đối thủ nặng kí nhất cho vị trí nữ chính đối với Maria.Đó chính là bốn ứng cử viên với tiềm năng lớn mà tôi đã tìm kiếm được sau suốt một tuần.Hẳn mọi người đang tự hỏi tại sao lại có một sự mất cân bằng giới tính đến phi lý trong danh sách này phải không?

Khi mà toàn bộ các ứng cử viên được lựa chọn đều là phụ nữ.Lý do đơn giản thôi.Trong những bộ truyện như thế này nhân vật chính thường chỉ cần một người bạn thân khác giới là đủ rồi.Và đó là ai ư?Hehehehe.Đó chính là ta!

DI-.khụ khụ... nhầm thoại.Đó chính là tôi!

Lyon!với kinh nghiệm hàng chục lần trở thành nhân vật bạn thân của kiếp trước đương nhiên tôi tự tin rằng không ai có thể vào vai nhân vật bạn thân của nhân vật chính tốt hơn tôi.Chưa dừng ở đó khi trở thành nhân vật bạn thân của nhân vật chính tôi có thể dễ dàng theo dõi cậu ta ở một khoảng cách gần mà không hề bị nghi ngờ.

Và hơn cả tôi có thể hỏi rõ về suy nghĩ của cậu ta qua các cuộc trò chuyện ngắn đồng thời định hướng và đưa ra các lời khuyền.

Đây chính là một khả năng đặc quyền mà chỉ vị trí bạn thân nhân vật chính mới có!Vấn đề tiếp theo là làm thế nào để họ có thể gặp được nhau.

Để có thể sắp xếp các cuộc gặp gỡ sao cho tự nhiên nhất có thể tôi sẽ cần một khoảng thời gian để lên kế hoạch.

Với Leyla-senpai thì để xin lỗi cho hành vi của những học sinh đã bắt nạt Asher chị ta sẽ tự đích thân tới tìm cậu để xin lỗi nên tôi không cần phải lo lắm.Vậy ngoài tôi ra thì chỉ còn em gái tôi Maria, Flora-sensei và cuối cùng chính là cô gái thú nhân Kiyumi.Đến lúc chuẩn bị cho sự kiện gặp gỡ rồi!
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 37: Một đêm trước khai mạc


Sau khi mất thêm khoảng hơn nửa tuần để chuẩn bị, tôi cuối cùng cũng đã sẵn sàng cho chuỗi sự kiện gặp gỡ giữa các nhân vật chính.Trong khoảng thời gian đó Leyla-senpai đúng như dự đoán đã hẹn gặp Asher tới một tiệm cafe trong khuôn viên trường để xin lỗi cậu và hai người đã có một khoảng thời gian tương đối vui vẻ với những sự kiện chỉ diễn ra với nhân vật chính.Tôi cũng đã cũng đã có một ngày tuyệt vời khi có thể theo dõi sự kiện đi chơi của hai người họ.Tuy nhiên điều đó vẫn chưa là gì bởi vì ngày mai sẽ chính là ngày mà sự kiện gặp gỡ lớn nhất bắt đầu!

Mọi thứ đều hoàn hảo theo tính toán của tôi!"

Lilim à?"

Trong lúc tôi vẫn còn đang ăn mừng trong đầu khi tưởng tượng tới viễn cảnh của những sự kiện mà tôi sắp xếp vào ngày mai thì bỗng nhiên cảm nhận được một sự hiển diện mờ nhạt từ sau lưng.

Và người duy nhất có khả năng tới gần tôi mức này mà không bị phát hiện thì chỉ có thể là cô ấy mà thôi."

Vâng thưa chúa tể của tôi.

Ngài có thể phát hiện ra tôi ngay lập tức cho dù tôi đang trong trạng thái ẩn thân quả nhiên là ngài Diablos."

Một cô gái dark elf dần hiện ra từ trong bóng của tôi phản chiên lên trên tường.

Đây chính là Lilim, cô ấy là một thành viên chủ chốt của giáo phái Diablos và cũng chính là người đã bắt cóc tôi cho sự kiện hiến tế trước kia.Do sự thống nhất giữa tôi và Diablos, tôi buộc phải giả vờ như đã hoàn toàn bị hắn khống chế trong một thời gian cho đến khi hắn có thể khôi phục đủ sức mạnh và đổi vật chứa.

Nếu tự nhiên vị thần mà mình tôn thờ lại bị một tên nhóc 10 tuổi đánh bại một cách áp đảo thì đấy chắc chắn sẽ làm dấu chấm hết cho giáo phái đang trên đà sụp đổ này luôn mất.Và cũng chính vì đã trở thành người đứng đầu giáo hội thay thế cho Edward-san nên giờ đây các quyết định được đưa ra đều phải thông qua tôi và Lilim-san đây sẽ đóng vai trò như một thư kí riêng.

Cứ định kì khoảng hai tuần một lần cô ấy sẽ tới và nhận lệnh từ tôi để truyền lại cho những vị trí khác ở dưới giáo hội.Về cơ bản tôi đã trở thành CEO của một tập đoàn hắc ám đang trên sụp đổ.

Tuy nhiên lượng công việc mà tôi phải xử lý cũng không nhiều lắm bởi vì đa số các thành viên cốt cán của giáo hội đều là những cá nhân vô cùng tài năng.Chỉ với một vài gợi ý của tôi để tái thiết lập lại cơ cấu của tổ chức và một vài năm được tôi huấn luyện.

Tổ chức mang tên -giáo phái Diablos- này đã hoàn toàn lột xác và trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nó của vài năm trước.Tuy nhiên lần này sự ghé thăm của Lilim-san đây là để giúp đỡ tôi với chiến dịch -tìm kiếm đồng minh- này.Mặc dù tôi có mạnh mẽ hay trí tuệ đến đâu đi chăng nữa thì khả năng của một người cũng chỉ có hạn mà thôi chính vì vậy nhân lúc đang có nguyên một cái tổ chức hắc ám dưới trướng mình thì tại sao tôi không tận dụng cơ chứ."

Không cần phải tâng bốc ta như vậy đâu.

Việc ta giao cho cô thực hiện đến đâu rồi?"

Đáp lại cô ấy bằng một giọng lạnh lùng tôi khẽ thu lại ánh mắt của mình và tỏa ra chút ma lực để tỏ ra đáng sợ hơn.

Suy cho cùng thì tôi đang là người đứng đầu của tô chức và cũng là vật chứa của Diablos nên cũng phải ra dáng chút chứ.Và diễn xuất của tôi đã phát huy tác dụng khi tôi thấy cơ thể của Lilim-san khẽ run nhẹ."

D-dạ chúng thần đã chuẩn bị mọi thứ mà ngài đã yêu cầu rồi ạ.

Ngày mai mọi thứ sẽ đúng như sự sắp đắt của ngài."

Lilim-san quỳ một chân xuống đất rồi cúi đầu rồi đáp lại tôi một cách kính cẩn xen chút sợ hãi."

Tốt lắm.

Ta có lời khen cho ngươi đấy."

"Không có gì đâu thưa ngài.

Nhận được lời khen của chúa tể Diablos chính vinh dự lớn nhất của thần."[Ngươi chắc kế hoạch này sẽ hiệu quả chứ?]Diablos bay lơ lửng cạnh vai tôi trong hình dạng một đốm lửa nhỏ khẽ hỏi tôi trong lúc nhìn vào Lilim-san với một ánh mắt phức tạp.[Có chuyện gì sao?] tôi hỏi hắn bằng suy nghĩ của mình.[Hmmm nếu để nói một trong những tín đồ tôn sùng ta nhất từ trước đến giờ và cũng tôn thờ một cách đến độ cực đoan thì Lilim chính là loại tín đồ đó.

Với tuổi thọ của elf cô ta đã phục vụ ta trong hơn 12 lần phục sinh.][Khoan đã!

Ý ngươi là Lilim-san đây là một elf hơn 600 tuổi rồi sao?!][Đúng vậy.

Và cũng vì đã phục vụ ta từ rất lâu rồi nên tỉ lệ chúng ta bị bại lộ sẽ cao hơn rất nhiều nếu ngươi tự tiện hành động trong khi Lilim đang ở xung quanh vì vậy hãy chú ý.][Ta hiểu vụ cô ấy đã sống lâu đến mức có thể phục vụ ngươi nhiều tới vậy nhưng Lilim lạnh lùng đằng kia lại là một tín đồ cuồng tín đến độ cực đoan sao?][Đúng vậy.

Cho dù nhìn bề ngoài của cô ta vậy thôi.

Tuyệt đối đừng để vẻ ngoài kia đánh lừa nếu không sẽ có ngày ngươi phải hối hận đấy.] tên Diablos nhắc nhở tôi với một giọng nghiêm túc đến mức khiến tôi bất giác mà nuốt nước bọt.[T-ta hiểu rồi.]"Thưa ngài?

Có vấn đề gì sao?"

Sau khi thấy tôi im lặng quá lâu Lilim hỏi tôi mà vẫn không hề ngẩng đầu lên."

Không có gì.

Ta chỉ vừa sắp xếp một vài thứ trong suy nghĩ thôi.

Ngươi lui được rồi."

"Vâng.

Hẹn gặp ngài vào ngày mai thưa chúa tể của tôi."

Dứt lời Lilim lập tức biến mất trong bóng tôi và chỉ trong phút chốc tôi đã hoàn toàn không thể cảm nhận được sự hiển diện của cô ấy nữa.Nghe nói rằng cô ấy là một cá nhân có độ tương thích cao nhất trong lịch sử của bộ tộc dark elf và đã thực hiện một kí kết với một vị thần, những tồn tại cao hơn nhiều so với các tinh linh và chỉ những người được chọn mới có thể kết nối với họ.Erebus vị thận đại diện cho vực thẳm và bóng tối khôn cũng chính là vị thần mà Lilim đã kí kết khế ước.

Sức mạnh của vị thần này giúp cô có thể sử dụng mọi ma thuật bóng tối ở mức tương thích cao nhất mà không cần phải ghi nhớ thuật thức của chúng miễn là cô ấy có đủ ma lực.

Điều đó cũng giống như việc bạn sở hữu một chương trình AI trong bộ não và giúp bạn giải quyết mọi bài toán vậy.Không chỉ thể, cô còn sở hữu một khả năng độc nhất vô nhị đó chính là bước vào -thế giới bóng-Nói một cách đơn giản miễn là chỉ cần có bóng của vật thể được tạo ra cô ấy hoàn toàn có thể hòa làm một với chiếc bóng và khi ở trạng thái đó mọi đòn tấn công sẽ hoàn toàn vô hiệu với Lilim.Một khả năng vô cùng ăn gian và phù hợp để trở thành sát thủ.

Cô ấy hoàn toàn có thể lẻn ra sau lưng kẻ thù ngay trong chính sào huyệt của chúng và cắt cổ tên cầm đầu rồi rời đi bỏ lại những tên tay chân đang nhìn đại ca của chúng đổ gục xuống với cái đầu đã tách rời khỏi thân thể.Arghhh chỉ mới nghĩ đến đó thôi đã làm tôi phải cảm thấy rùng mình rồi.

Tôi cũng muốn được kí kết khế ước với một vị thần!

Chỉ mới tưởng tượng đến bản thân sử dụng ma thuật bóng tối đã khiến cho tâm hồn héo mòn từ lâu của tôi sống lại phần nào.

Chưa kể tính chất của ma thuật bóng tối cũng vô cùng phù hợp với một kẻ chỉ muốn đứng sau hậu trường như tôi nữa.Những với độ tương thích với mọi nguyên tố trừ nguyên tố hư vô là một số không tròn trĩnh như tôi thì điều đó có lẽ là vô vọng rồi.Không biết có một vị thần cực mạnh bị ruồng bỏ nào đó vì chỉ sử dụng được nguyên tố hư vô chịu kí kết với tôi không nhỉ?
 
[Isekai] [Oln] Làm Nhân Vật Chính Liệu Có Phải Khó Nhất?
chương 38: ngày của những sự tình cờ - vườn hoa (1)


*Rầm rầm rầm*Một tiếng gõ cửa thô bạo vang lên kéo tôi dậy khỏi giấc ngủ của mình."

Tên ăn gian thất bại kia!

Đến giờ phải làm việc rồi!"

Một giọng nam ồm ồm vang lên từ phía ngoài của căn phòng.

Mặc dù không vẫn chưa nhìn thấy mặt của chủ nhân giọng nói nhưng tôi đã biết người ngoài cánh cửa là ai.Đó là giọng nói đó là của một đàn anh khóa trên năm ba của tôi.Đã khoảng vài tuần kể từ khi tôi vượt qua bài thi nhập học và trở thành một học sinh của học viện hoàng gia Arita.Tuy nhiên cuộc sống học đường mà tôi trải nghiệm khác hoàn toàn những gì tươi đẹp mà tôi từng được nghe kể từ sư phụ.Bản thân bị vu khống đã gian lận trong bài thi nhập học và bị các học sinh thậm chí cả các giáo viên khác trong trường coi thường.Bị dội nước khi đang đi, sách vở bị vò nát và vứt khắp nơi còn đồng phục bị xé rách.

Đó là tất cả những gì tôi phải chịu kể từ khi sau khi nhập học chỉ được vài tuần.Những tôi vẫn chịu đựng tất cả.Để có thể cứu được em ấy thì chút sỉ nhục và chà đạp này chẳng đáng là bao.Cho tới một tuần đổ lại đây những hành vi bắt nạt mà tôi phải chịu đựng đã giảm đi đôi chút nhưng thay vào đó tôi lại liên tục bị một số đàn anh khóa trên tới đập cửa phòng và bắt đi -lao động công ích- khi trời thậm chí còn chưa hửng nắng.Dụi mắt của mình tôi đưa tay lên đầu giường và mò mẫm trong bóng tối.

Sau khi nhanh chóng tìm được công tắc của chiếc đèn ma thuật và bật lên, một ánh sáng màu đỏ cam ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy cả căn phòng.(Trời đất thậm chí hôm này còn sớm hơn mọi hôm nữa.)Thầm thở dài trong lòng khi tôi nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức được đặt kế bên một một chậu cây lưỡi hổ nhỏ mà Layla-senpai đã tặng cho tôi vào ngày hôm qua.(Mới chỉ có ba giờ sáng thôi mà!

Bọn họ không biết mệt mỏi sao?)Mặc dù cảm thầy có chút phiền nhưng so với những học sinh khác đã công khai sỉ nhục và chà đạp tôi kia, những đàn anh bên cửa kia lại hoàn toàn khác bọn chúng.Mặc dù liên tục làm phiền tôi vào sáng sớm và cũng luôn miệng lớn tiếng quát tháo, nhưng tôi lại không hề cảm nhận được ánh nhìn khinh bỉ hay coi thường mà những học sinh khác thường dành cho tôi từ bọn họ."

Tới đấy!!"

Tôi nhanh chóng đáp lại rồi mặc lên bộ đồng phục của mình và mở cửa.Bên ngoài cánh cửa chính là hai đàn anh cao lớn đang chờ tôi.

Một người có khuôn mặt bặm trợn với nước da ngăm đen cùng một vết sẹo nhỏ ở môi.

Nêu như không khoác trên mình bộ đồng phục của học viện hoàng gia Arita thì hẳn ai cũng sẽ nhầm tưởng anh ta thành một tên côn đồ thứ thiệt.Người còn lại đừng khuất đằng sau thì có một khuôn mặt gầy cùng một đôi mắt to, hơi lệch và có ánh màu nâu nhạt.

Đôi lông mày thưa và không bao giờ thể hiện bất kì cảm xúc nào trên mặt của mình khiến tôi cảm thấy có chút khó xử mỗi khi cố bắt chuyện với anh ấy.Tuy nhiên điều kì lạ nhất là họ chẳng bao giờ cho tôi biết tên của mình cho dù tôi có gặng hỏi đến đâu đi chăng nữa.

Những gì tôi nhận lại vẫn chỉ là một câu trả lời duy nhất: "Loại thấp kém như mày không cần biết."

"Chậm quá đây tên khốn này.

Mày dám bắt bọn này phải chờ sao?"

Cổ áo tôi ngay lập tức bị nắm lấy một cách thô bạo rồi lắc lấy lắc để bởi đàn anh với khuôn mặt bặm trợn dí sát mặt vào tôi."

D-dạ.

Em không dám ạ.

Tại các anh tới sớm quá nên..."

"Đừng có mà viện cớ.

Lần sau mà còn bắt bọn ta đứng chờ lâu thế này nữa thì mày sẽ biết tay tao rõ chưa?"

Không kịp để tôi nói hết câu, đôi bàn tay to lớn đang nắm cổ áo tôi dễ dàng nhấc bổng tôi lên rồi ghim chặt cơ thể tôi vào tường."

Dạ vâng.

Em hiểu rồi ạ."

Tôi nhanh chóng nhận lỗi cho dù bọn họ mới chính là những người đến sớm hơn bình thường."

Mày hiểu chuyện thế là tốt.

Giờ thì đi theo bọn ta nào."

Thả tôi xuống, người đàn anh quay lưng lại và vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo.

Bọn họ vẫn như mọi khi cứ thế bắt tôi đi theo mà chẳng chịu giải thích."

À và cũng đừng quên khóa cửa.

Là một học sinh của học viện hoàng gia Arita cao quý, mày sẽ bội nhọ ngôi trường nếu còn đi học với đống sách vở rách nát bị rách nát một lần nữa đấy."

"Dạ vâng.

Em hiểu rồi."

Ngay sau khi khóa cửa lại cẩn thận tôi nhanh chóng đi theo hai người bọn.Bước ra bốn bức tường ngột ngạt của kí túc xá dành cho thường dân, một luồng không khí se lạnh lập tức chạm vào da thịt tôi.Bầu trời rộng lớn phía trên nhuộm một màu xanh thẳm như thể ai đó đã đem cả đại dương mà lộn ngược lại vậy.

Cảnh vật xung quanh tôi từ những cái cây hay cả những chiếc đèn đường đều im lìm như thể đang chìm vào giấc ngủ của bản thân.

Hít sâu một hơi rồi hà ra một là sương mỏng, không khí trong lành và tĩnh lẵng của buổi sớm tràn đầy vào phổi đã khiến tôi bỗng chốc cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều."vậy hôm nay em vẫn phải lao động công ích tại ngôi vườn của trường phải không ạ?" tôi thầm hỏi.Người đàn anh với khuôn mặt vô cảm khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.Đây cũng chính là điều mà tôi đã phải làm suốt 1 tuần qua trên danh nghĩa - lao động công ích - mà những người đàn anh kia nói.Đó là chăm sóc khu vườn hoa của ngôi trường.Học viện hoàng gia Arita từ xa xưa đã được cho là một nơi cao quý dành cho các quý tộc vì vậy vườn hoa của ngôi trường cũng là một trong những nơi đẹp nhất và thậm chí còn từng có vinh dự được hoàng hậu tới thưởng trà và ngắm cảnh tại đây.

Công việc của tôi mỗi ngày khi tới đây là để loại bỏ cỏ dại, tưới cây và cắt tỉa khu vườn.Nghe thì có vẻ như đây chỉ là một công việc đơn giản tuy nhiên trong vườn hoa của trường có những loài hoa quý hiếm đến mức mà chỉ vô tình làm rụng một cành hoa thôi thì số tiền tôi phải bồi thường có thể nuôi sống cả một gia đình nông dân suốt hai tháng.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó cũng đã khiến tôi không khỏi phải rùng mình.Cũng chính vì lý do đó ngày đầu tiên bị bắt phải đi lao động công ích tôi đã gần như chẳng thể làm gì ngoài việc đừng một bên để quan sát và nghe hướng dẫn chăm sóc cũng như học hết toàn bộ thông tin về tất cả loài hoa trong khu vườn của ngôi trường từ hai đàn anh kia.Mặc dù sở hữu một ngoại hình có chút đáng sợ nhưng khi nhìn thấy cảnh họ dốc hết sức mình để nâng niu những bông hoa mong manh trong khu vườn và chỉ dạy cho tôi một cách tận tình khiến tôi không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ."

Này tên ăn gian kia."

Người đàn anh với khuôn mặt bặm trợn lên tiếng và phá vỡ sự im lặng sau khi bọn tôi đi được một lúc."

Vâng?"

"Một cái tên khác của loài hoa Lan Hài Đồng là gì?"

"Dạ nó còn có một cái tên khác là Orchidaceae Paphiopedilum là một loài hoa quý hiếm và độc đáo thuộc họ Orchidaceae." tôi trả lời một cách rành mạch khi nhớ lại những gì mình đọc trong cuốn sách về làm vườn mượn được từ thư viện trường."

Nguồn gốc?"

"Dạ loài hoa này có nguồn gốc chủ yếu từ các khu vực núi cao ẩm ướt ở khu vực phía Đông Nam của Solvania."

"Hình dạng?"

"Dạ hoa Lan Hài Đồng có đặc điểm độc dáo với hình dạng giống như hài đồng, có một chiếc mũi lớn và màu sắc sợ trên hoa."

"Tốt lắm ngươi đã tiến bộ hơn nhiêu rồi.

Vậy còn đến cách chăm sóc thì sao?"

"Để chăm sóc loài hoa này ta cần chú ý tới ánh sáng vì loài hoa này thích ánh sáng mờ hoặc ánh sáng gián đoạn.

Ta cần tránh để hoa tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời vì như vậy có thể gây cháy lá.

Về lượng nước thì ta luôn phải duy trì độ ẩm của đất trong trong chậu hoa nhưng cũng không thể tưới nước khiến cây bị ngập.

Với nhiệt độ thì loài hoa này phát triển tốt nhất với nhiệt độ lý tưởng vào khoảng từ 20-25 độ và không dưới 15 độ khi trở về đêm."

"Hahahaha.

Tốt lắm.

Ngươi đã thật sự có đủ khả năng để chăm sóc một khu vươn của riêng mình rồi đấy."

"Dạ không.

Anh quá khen rồi à."

Dây là lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt lúc nào cũng trừng mắt nhìn tôi kia dãn ra với một nụ cười.

"Như vậy thì nhiệm vụ của chúng ta có lẽ cũng sắp kết thúc rồi."

"Dạ?"

"Không có gì đâu.

Chỉ là hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mà mày sẽ phải làm lao động công ích rồi."

Nghe đến những lời ấy bỗng chốc trong lòng tôi có chút lạc lõng.

Mặc dù kể từ mai sẽ còn chẳng bị làm phiền vào mỗi buổi sáng sớm thế này nữa nhưng suốt một tuần qua tôi đã cùng hai người họ chăm sóc khu vườn.

Tôi có thể cảm thấy dường như có một sợi dây vô hình nào đó đã được tạo nên giữa tôi và hai người họ.Những lần bị mắng nhiếc khi làm sai, cảm giác sảng khoái khi được nhìn thấy ngôi vườn tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ của ban mai.Giờ ngẫm lại tất cả đây đều là những kỉ niệm đẹp đầu tiên mà tôi có được kể từ khi tôi tới đây."

Tươi tỉnh lên đi.

Vẻ mặt mũi ủ rũ đó không phù hợp với tên thua cuộc như mày đâu."*Bốp*Một cái vỗ mạnh vào lưng khiến tôi bừng tỉnh.

Khi tôi nhận ra thì ba người bọn tôi đã đến trước cổng của khu vườn từ bao giờ.

Trước mắt tôi là cánh cổng làm bằng gỗ chắc chắn được chạm trổ tinh tế với các hoa văn rực rỡ và các chi tiết tinh xảo.

Màu sắc tự nhiên của gỗ cùng một gam màu nâu ấm, tạo ra một sự hòa hợp tuyệt vời với sắc xanh của khu vườn.Trên cánh cổng , là một biển hiểu bằng đồng được phủ một lớp vàng mỏng lung linh, ghi chú tên của khu vườn "Hortus Paradisus" theo ngôn ngữ cổ thì có nghĩa là "khu vườn thiên đường".Hai hàng rào bên cạnh cánh cổng làm bằng kim loại ma thuật chắc chắn, được thiết kế với các đường cong uốn lượn một cách tinh tế.

Những chi tiết nghệ thuật tinh xảo trên hàng rào tạo nên một sự hài hòa với không gian tự nhiên của những bông hoa ở phía bên kia của hàng rào tạo nên một cảm giác sang trọng và quý phái."

Tao không biết mày đang nghĩ gì.

Tuy nhiên cho dù hôm nay có là ngày cuối cùng đi chẵng nữa thì đâu phải từ nay về sau mày bị cấm vào khu vườn mà phải không."

"Ý của anh là..."

"Đúng vậy ta sẽ nói đỡ cho ngươi để ngươi có thể có quyền được tiến vào khu vườn cũng như chăm sóc những bông hoa tại đây."

Không thể nào?!

Tôi chỉ là một thường dân tầm thường còn đây là khu vườn của ngôi trường nơi chỉ dành cho những quý tộc cao quý.

Tại sao đàn anh trước mặt tôi lại làm tới vậy chỉ vì một thường dân tầm thường như tôi cơ chứ?Cùng lúc đó tôi cũng cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt tay lên vai của tôi.

Đó chính là người đàn anh còn lại với khuôn mặt vô cảm.

Anh ấy nhìn thằng vào mắt tôi và đưa ngón trỏ lên."

Khoảng thời gian qua cậu làm tốt lắm."

Đó là lần đầu tiên tôi được nghe giọng nói của anh ấy."

Giờ thì đi nào.

Những bông hoa trong kia vẫn đang chờ đợi cậu đấy."

Cả hai người tiến tới và mở ra cánh cổng.

Phía bên kia của cánh cổng, cảnh vật trải ra trước mắt tôi là một khu vườn với khung cảnh hợp hồn cho dù tôi có nhìn bao nhiều lần đi chăng nữa.Những đường nét mềm mại và cây cối xanh tươi trả dài.

Tiếng chim hót vang lên líu lo mang theo hơi thở trong lành của buổi sáng.

Một con đường nhỏ, được lát bằng đá hoa cương lấp lánh, dẫn những vị khách tiến vào khoảng không huyền ảo này.

Hương thờm dịu nhẹ tỏa ra từ những bông hoa cùng bầu không khí buổi sớm trong lành hòa quyền khiến tôi mê mẩn.

Màu sắc sặc sỡ của những bông hồng, hoa oải hương và hoa lan kết hợp cùng màu xanh tươi mát trong không khí tạo nên một bức tranh thiên nhiên rực rỡ tuyệt đẹp khiến thôi không khỏi trầm trồ tài năng của người đã tạo nên khu vườn này.Bước chân vào trong khu vườn tôi có cảm tưởng như thể nơi đây đã trở thành một thiên đường riêng tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Nơi mà thời gian dường như đang trôi chậm lại và cuộc sống xung quanh trở nên đẹp đến khó tả.Một sức hút kì bì mà khu vườn tỏa ra khiến đôi bàn chân tôi tự di chuyển và cả cơ thể tôi cứ thể tiến về phía trước như thể bị ai đó kéo đi vậy.Tôi thật sự có thể cảm nhận được thứ gì đó đang nắm lấy chân và tay tôi để điều khiển tôi tiến về phía trước cho đến khi tôi một lần nữa bừng tỉnh."

Cảm ơn hai người nhiều trong suốt khoảng thời gian qua!

Em hi vọng một ngày nào đó chúng ta lại có thể cùng chăm sóc khu vườn cùng nhau!"

Tôi quay lại phía cánh cổng khu vườn và vẫy tay về phía hai đàn anh kì lạ ấy để cảm ơn tuy nhiên...

Ở phía cánh cổng từ bao giờ tôi đã chẳng thấy ai còn đứng ở đó nữa.Tựa như thể ngay từ đầu đã chỉ có mình tôi thôi vậy.
 
Back
Top Bottom