[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 20: Không để em rời xa
CHƯƠNG 20: Không để em rời xa
Đêm buông xuống, thành phố rực sáng ánh đèn nhưng với Freen mọi thứ chỉ còn là khoảng tối vô tận.
Căn phòng rộng lớn của cô chẳng đủ sức xua đi cái lạnh len lỏi vào tim.
Hình ảnh Becky khép cánh cửa lại trước mặt mình cùng ánh mắt rưng rưng xen lẫn tuyệt vọng vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.Freen ngồi trước bàn làm việc tay siết chặt bản hợp đồng cũ.
Đôi mắt đỏ hoe ánh lên tia kiên quyết.— “Becky cho dù em hận chị, chị cũng sẽ khiến em quay lại.
Nhưng lần này… không phải vì hợp đồng mà vì trái tim chị.”
Cô cất hợp đồng vào ngăn tủ như thể khóa lại một phần quá khứ.
Freen hiểu rõ muốn giành lại Becky cô phải đối diện với sự thật, phải lật trần toàn bộ trò bẩn của Nacy.Trong khi đó Becky ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ.
Zin vừa rót ly trà nóng đặt lên bàn vừa nhẹ giọng:— “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Em có thể dựa vào chị.”
Becky khẽ mỉm cười gượng gạo, đôi mắt hoe đỏ.— “Cảm ơn chị, nhưng… thật khó để buông bỏ.
Trái tim em… vẫn còn hướng về chị ấy.”
Nỗi đau trong lời thú nhận ấy khiến Zin nghẹn lại.
Cô muốn nói rằng Freen không xứng, rằng Becky nên chọn một người luôn ở bên cạnh mình… nhưng rồi Zin chỉ khẽ thở dài, kéo nhẹ tấm chăn quấn quanh vai nàng.— “Em chỉ cần nhớ bất cứ lúc nào em gục ngã thì chị vẫn ở đây.”
Zin im lặng nhưng trong lòng cô biết một cơn bão đang tới gần.Hôm sau tin tức bất ngờ lan khắp các mặt báo.
Một bức ảnh chụp Freen cùng một nữ doanh nhân nước ngoài xuất hiện tràn ngập trên mạng xã hội.
Hình ảnh cả hai bước ra từ khách sạn sang trọng, dưới góc chụp ám muội khiến dư luận dậy sóng.Becky nhìn chằm chằm màn hình máy tính tay run lên.
Trong đầu nàng, lời Nacy nói lại vang vọng: “Em xem đi, Freen chưa bao giờ thật lòng với em cả.”
Trái tim nàng nhói lên như bị ai bóp nghẹt.
Nàng cắn môi nước mắt chực trào.— “Rốt cuộc… chị ấy là người thế nào?
Em đã tin nhầm sao?”
Zin bước đến, đặt tay lên vai nàng ánh mắt pha lẫn đau lòng và quyết đoán:— “Đừng tự hành hạ mình nữa, Becky.
Em thấy không?
Cô ấy đâu thuộc về em.
Đừng để trái tim em vỡ vụn thêm lần nào.”
Becky siết chặt bàn tay.
Nàng muốn phản bác, muốn tin Freen nhưng lý trí gào thét rằng nàng không thể tiếp tục tự dối mình.Ở một góc khác của thành phố Freen ngồi đối diện cấp dưới thân cận của mình.— “Tìm ra ai đứng sau những bức ảnh đó.
Tôi muốn bằng chứng rõ ràng, càng sớm càng tốt.” – Giọng cô lạnh như băng nhưng đôi mắt lộ rõ sự lo lắng.Chẳng khó để đoán, thủ phạm chính là Nacy.
Nhưng Freen cần chứng cứ.
Cô biết chỉ có sự thật mới có thể kéo Becky quay lại.Buổi tối, Nacy hẹn gặp Zin trong một quán bar sang trọng.
Cô ta nâng ly rượu, ánh mắt lóe sáng:— “Em thấy chưa?
Becky đã hoàn toàn lung lay.
Chỉ cần chúng ta phối hợp thêm một bước nữa, Freen sẽ mất em ấy mãi mãi.”
Zin trầm ngâm lòng giằng xé dữ dội.
Cô muốn Becky hạnh phúc nhưng hạnh phúc ấy liệu có đến từ một sự dối trá?
Nacy nhìn sự do dự trong mắt Zin, bèn tiến lại gần thì thầm:— “Đừng quên, chỉ có tôi mới giúp em đạt được điều mình mong muốn.
Becky sẽ sớm rơi vào vòng tay em thôi.”
Zin siết chặt ly rượu, ánh mắt tối lại.Trong khi đó, Becky bước đi vô định dưới con đường đầy gió.
Nàng không biết nên tin vào ai nữa.
Trái tim nàng như mảnh gương vỡ chẳng thể ghép lại nguyên vẹn.Bất ngờ, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường.
Cửa kính hạ xuống, giọng Freen vang lên đầy khẩn thiết:— “Becky, lên xe đi.
Chúng ta cần nói chuyện.”
Becky lắc đầu, giọng run run:— “Không còn gì để nói nữa.”
Freen mở cửa, bước ra, bàn tay siết lấy cổ tay nàng.
Đôi mắt cô rực cháy không còn sự yếu đuối mà là quyết tâm sắt đá:— “Không!
Chị sẽ không để em đi đâu cả, cho đến khi em nghe hết những gì chị muốn nói.
Lần này, chị sẽ không để em rời bỏ chị chỉ vì một cái bẫy hèn hạ.”
Becky giật mình nhìn vào ánh mắt ấy – ánh mắt chứa đầy sự kiên định và tuyệt vọng.Khoảnh khắc đó, nàng không biết nên sợ hãi, tức giận… hay hy vọng.