Lãng Mạn ĐỊNH MỆNH SAU ỐNG KÍNH (FreenBecky)

Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 20: Không để em rời xa


Đêm buông xuống, thành phố rực sáng ánh đèn nhưng với Freen mọi thứ chỉ còn là khoảng tối vô tận.

Căn phòng rộng lớn của cô chẳng đủ sức xua đi cái lạnh len lỏi vào tim.

Hình ảnh Becky khép cánh cửa lại trước mặt mình cùng ánh mắt rưng rưng xen lẫn tuyệt vọng vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.Freen ngồi trước bàn làm việc tay siết chặt bản hợp đồng cũ.

Đôi mắt đỏ hoe ánh lên tia kiên quyết.— “Becky cho dù em hận chị, chị cũng sẽ khiến em quay lại.

Nhưng lần này… không phải vì hợp đồng mà vì trái tim chị.”

Cô cất hợp đồng vào ngăn tủ như thể khóa lại một phần quá khứ.

Freen hiểu rõ muốn giành lại Becky cô phải đối diện với sự thật, phải lật trần toàn bộ trò bẩn của Nacy.Trong khi đó Becky ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ.

Zin vừa rót ly trà nóng đặt lên bàn vừa nhẹ giọng:— “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Em có thể dựa vào chị.”

Becky khẽ mỉm cười gượng gạo, đôi mắt hoe đỏ.— “Cảm ơn chị, nhưng… thật khó để buông bỏ.

Trái tim em… vẫn còn hướng về chị ấy.”

Nỗi đau trong lời thú nhận ấy khiến Zin nghẹn lại.

Cô muốn nói rằng Freen không xứng, rằng Becky nên chọn một người luôn ở bên cạnh mình… nhưng rồi Zin chỉ khẽ thở dài, kéo nhẹ tấm chăn quấn quanh vai nàng.— “Em chỉ cần nhớ bất cứ lúc nào em gục ngã thì chị vẫn ở đây.”

Zin im lặng nhưng trong lòng cô biết một cơn bão đang tới gần.Hôm sau tin tức bất ngờ lan khắp các mặt báo.

Một bức ảnh chụp Freen cùng một nữ doanh nhân nước ngoài xuất hiện tràn ngập trên mạng xã hội.

Hình ảnh cả hai bước ra từ khách sạn sang trọng, dưới góc chụp ám muội khiến dư luận dậy sóng.Becky nhìn chằm chằm màn hình máy tính tay run lên.

Trong đầu nàng, lời Nacy nói lại vang vọng: “Em xem đi, Freen chưa bao giờ thật lòng với em cả.”

Trái tim nàng nhói lên như bị ai bóp nghẹt.

Nàng cắn môi nước mắt chực trào.— “Rốt cuộc… chị ấy là người thế nào?

Em đã tin nhầm sao?”

Zin bước đến, đặt tay lên vai nàng ánh mắt pha lẫn đau lòng và quyết đoán:— “Đừng tự hành hạ mình nữa, Becky.

Em thấy không?

Cô ấy đâu thuộc về em.

Đừng để trái tim em vỡ vụn thêm lần nào.”

Becky siết chặt bàn tay.

Nàng muốn phản bác, muốn tin Freen nhưng lý trí gào thét rằng nàng không thể tiếp tục tự dối mình.Ở một góc khác của thành phố Freen ngồi đối diện cấp dưới thân cận của mình.— “Tìm ra ai đứng sau những bức ảnh đó.

Tôi muốn bằng chứng rõ ràng, càng sớm càng tốt.” – Giọng cô lạnh như băng nhưng đôi mắt lộ rõ sự lo lắng.Chẳng khó để đoán, thủ phạm chính là Nacy.

Nhưng Freen cần chứng cứ.

Cô biết chỉ có sự thật mới có thể kéo Becky quay lại.Buổi tối, Nacy hẹn gặp Zin trong một quán bar sang trọng.

Cô ta nâng ly rượu, ánh mắt lóe sáng:— “Em thấy chưa?

Becky đã hoàn toàn lung lay.

Chỉ cần chúng ta phối hợp thêm một bước nữa, Freen sẽ mất em ấy mãi mãi.”

Zin trầm ngâm lòng giằng xé dữ dội.

Cô muốn Becky hạnh phúc nhưng hạnh phúc ấy liệu có đến từ một sự dối trá?

Nacy nhìn sự do dự trong mắt Zin, bèn tiến lại gần thì thầm:— “Đừng quên, chỉ có tôi mới giúp em đạt được điều mình mong muốn.

Becky sẽ sớm rơi vào vòng tay em thôi.”

Zin siết chặt ly rượu, ánh mắt tối lại.Trong khi đó, Becky bước đi vô định dưới con đường đầy gió.

Nàng không biết nên tin vào ai nữa.

Trái tim nàng như mảnh gương vỡ chẳng thể ghép lại nguyên vẹn.Bất ngờ, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường.

Cửa kính hạ xuống, giọng Freen vang lên đầy khẩn thiết:— “Becky, lên xe đi.

Chúng ta cần nói chuyện.”

Becky lắc đầu, giọng run run:— “Không còn gì để nói nữa.”

Freen mở cửa, bước ra, bàn tay siết lấy cổ tay nàng.

Đôi mắt cô rực cháy không còn sự yếu đuối mà là quyết tâm sắt đá:— “Không!

Chị sẽ không để em đi đâu cả, cho đến khi em nghe hết những gì chị muốn nói.

Lần này, chị sẽ không để em rời bỏ chị chỉ vì một cái bẫy hèn hạ.”

Becky giật mình nhìn vào ánh mắt ấy – ánh mắt chứa đầy sự kiên định và tuyệt vọng.Khoảnh khắc đó, nàng không biết nên sợ hãi, tức giận… hay hy vọng.
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 21: Sự thật dần lộ diện


Becky giật mạnh tay ra khỏi cái nắm chặt của Freen đôi mắt nàng long lanh nhưng xen lẫn nỗi đau và tức giận.— “Chị đừng làm thế nữa!

Em đã nói rồi, giữa chúng ta không còn gì để nói.”

Freen lặng đi trong giây lát, nhưng rồi ánh mắt cô bùng lên quyết liệt.— “Nếu em không chịu nghe, chị sẽ nói cho đến khi nào em tin thì thôi.

Becky chị chưa từng phản bội em.

Bức ảnh đó chỉ là một cái bẫy!”

Becky bật cười chua chát, đôi vai run lên:— “Bẫy?

Chẳng lẽ lần nào em cũng phải tin chị chỉ là nạn nhân sao?

Mỗi lần em bị tổn thương, chị đều nói dối em như thế.”

Freen tiến thêm một bước, giọng khàn đặc:— “Không!

Lần này chị sẽ chứng minh.

Chị thề, Becky, chị sẽ tìm ra ai đứng sau chuyện này.

Chị sẽ vạch trần tất cả trước mắt em.”

Nàng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đỏ hoe, trái tim vừa muốn tin vừa sợ hãi.

Trước khi Becky kịp đáp lại, Zin từ xa chạy tới.— “Becky!

Em có sao không?” – Zin vội vàng kéo Becky lại sau lưng mình ánh mắt cảnh giác nhìn Freen.— “Freen, cô còn muốn làm Becky đau đến bao giờ?

Hãy để em ấy yên đi!”

Becky ngập ngừng, nép vào sau lưng Zin, lòng nàng tràn ngập mâu thuẫn.

Cảnh tượng ấy khiến tim Freen như bị xé toạc.Freen nghiến chặt răng, từng chữ phát ra đầy đau đớn nhưng cũng kiên quyết:— “Chị sẽ không từ bỏ.

Cho dù em chọn tin Zin hay tin bất kỳ ai thì chị cũng sẽ lôi ra sự thật.

Becky, em có thể ghét chị, có thể xua đuổi chị nhưng đừng bao giờ nghĩ chị sẽ rời bỏ em.”

Ngày hôm sau tòa soạn xôn xao khi hàng loạt email nặc danh được gửi đến kèm theo những bức ảnh khác.

Tất cả đều nhằm bôi nhọ Freen: nào là hẹn hò bí mật với đối tác, nào là những hợp đồng mờ ám.Becky ngồi bất động trước màn hình trái tim nàng như ngừng đập.

Cơn sóng tin tức ấy đang nhấn chìm mọi niềm tin ít ỏi còn sót lại.

Zin ngồi cạnh, khẽ đặt tay lên vai nàng:— “Em thấy chưa?

Đây là con người thật của cô ta.

Đã đến lúc em phải quên đi rồi, Becky.”

Nàng im lặng, nhưng bàn tay nắm chặt đến run rẩy.Trong lúc đó, Freen đang ở công ty, cơn giận dữ bùng nổ khi nhìn thấy loạt tin tức.— “Điều tra ngay!

Ai đã tung những bức ảnh và email này?

Tôi muốn có câu trả lời trong vòng 24 giờ!”

Cấp dưới run rẩy gật đầu.

Freen biết, Nacy là kẻ đứng sau, nhưng cô cần chứng cứ không thể chối cãi.Đêm đó, cô nhận được tin báo: email nặc danh xuất phát từ một máy chủ ẩn danh, nhưng dấu vết đang dẫn về…

Nacy.Freen siết chặt điện thoại, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo:— “Nacy, trò chơi của em kết thúc rồi.”

Buổi tối mưa nặng hạt, Freen xuất hiện trước căn hộ của Becky.

Nàng mở cửa, định đóng sầm lại nhưng Freen đưa tay chặn lại.

Ánh mắt cô sáng rực trong bóng tối:— “Becky, chị có bằng chứng.

Tất cả chỉ là âm mưu của Nacy!”

Becky thoáng khựng lại, đôi mắt nàng run rẩy:— “Chị… nói thật sao?”

Freen mở điện thoại, đưa cho nàng xem tài liệu điều tra: dấu vết email, chứng cứ tài chính, tất cả đều chỉ về Nacy.

Becky sững người tim nàng đập loạn.Zin lúc này đang ở nhà bàn luận với Becky về chuẩn bị cho bài phỏng vấn ngày mai.

Zin từ trong nhà bước ra sắc mặt tối sầm:— “Freen, cô định dùng vài mảnh ghép để bào chữa cho mình sao?

Becky, đừng vội tin.

Có thể đây cũng là trò sắp đặt của cô ta.”

Becky hoang mang, mắt nhìn qua lại giữa hai người.

Freen tiến thêm một bước giọng như nén lại tất cả đau đớn và khát khao:— “Chị không cần bào chữa.

Chị chỉ muốn em biết một điều: tất cả những gì chị làm chỉ để em được hạnh phúc.

Và chị sẽ không để bất kỳ ai – kể cả Nacy hay Zin – cướp đi niềm tin giữa chúng ta.”

Khoảnh khắc đó, Becky nghẹn ngào nước mắt rơi lã chã.

Nàng không biết phải tin ai, không biết đâu là thật – đâu là giả.Nhưng lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài lạnh lùng, Becky nhận ra ánh mắt Freen… chưa bao giờ kiên định đến thế.
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 22: Cuộc đối đầu đẫm lệ


Buổi sáng hôm ấy không khí trong tòa soạn căng như dây đàn.

Mọi người xôn xao bàn tán về những bức ảnh, những email và cả những lời đồn đã làm chao đảo cả công ty suốt mấy ngày qua.

Becky bước vào, ánh mắt nàng nặng nề, vai run run.

Nàng biết hôm nay sẽ không dễ dàng… vì Freen đã mở cuộc họp báo ngay chính tòa soạn để “làm rõ mọi chuyện”.Phòng họp lớn vang tiếng mở cửa.

Freen bước vào, bộ vest đen ôm sát người càng làm khí chất cô thêm sắc lạnh.

Ánh mắt cô quét một vòng rồi dừng lại ở Becky – nơi ánh nhìn đau đáu, đầy mong chờ nhưng cũng chất chứa quyết tâm.Ngay sau đó Nacy bước vào.

Gương mặt cô ta rạng rỡ giả vờ bình thản như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Và cuối cùng, Zin xuất hiện bước đến cạnh Becky như một tấm khiên.Freen đứng trước mặt tất cả, giọng cô vang vọng:— “Hôm nay tôi muốn làm rõ một chuyện.

Toàn bộ những hình ảnh, những email bôi nhọ tôi trong những ngày qua…

đều là dàn dựng.

Và người đứng sau tất cả… không ai khác chính là Nacy.”

Cả phòng rì rầm.

Becky khựng lại tim nàng đập mạnh đến nghẹt thở.Nacy bật cười khẩy, khoanh tay:— “Freen, chị định vu oan cho tôi sao?

Tôi chẳng có lý do gì để làm thế cả.”

Freen ném xấp tài liệu lên bàn, từng tờ giấy rơi lả tả, nhưng từng con số, từng dòng dữ liệu hiện rõ: dấu vết IP, tài khoản chuyển tiền, những bản ghi cuộc gọi.

Tất cả đều chỉ thẳng đến Nacy.— “Đây là bằng chứng.

Cô không thể chối cãi.” – Freen siết giọng.Becky run rẩy cầm lấy vài tờ giấy, đôi mắt nàng mở to.

Nàng nhớ từng chi tiết, từng lời nói Nacy đã gieo vào tai nàng, từng khoảnh khắc Freen im lặng chịu đựng.

Giờ đây tất cả như một nhát dao xoáy sâu vào lòng.Nacy tái mặt trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh:— “Bằng chứng?

Ha!

Có gì đảm bảo chị không tự dựng lên tất cả để đổ tội cho tôi?”

Freen sầm mặt, ánh mắt sắc như dao:— “Nếu tôi dựng được bằng chứng, tôi đã không phải chịu đựng những lời dèm pha suốt mấy ngày qua.

Nacy, cô không chỉ muốn hủy hoại tôi mà còn muốn phá hủy niềm tin giữa tôi và Becky.

Cô thật độc ác.”

Không khí nghẹt thở.

Becky ôm chặt tập hồ sơ trong tay lòng nàng trào dâng một nỗi đau xót xa khó tả.Zin bỗng chen vào, giọng đầy căng thẳng:— “Becky, đừng để bị lừa.

Freen có thể thông minh hơn chúng ta nghĩ.

Có thể chính cô ta và Nacy đều dính líu, chỉ là giờ cô ta muốn đẩy Nacy ra làm kẻ chịu tội.”

Becky nhìn sang Zin, ánh mắt nàng ngỡ ngàng.

Từng lời Zin nói khiến nàng hoang mang thêm, trái tim nàng như bị kéo căng giữa hai ngả: một bên là niềm tin muốn quay lại với Freen, một bên là nỗi sợ bị tổn thương lần nữa.Nacy thấy vậy liền nắm lấy cơ hội, bước nhanh đến cạnh Becky, giọng đầy vẻ đáng thương:— “Becky, em phải tin chị.

Freen chỉ đang lừa em thôi.

Bao lâu nay Zin luôn bên em, luôn lo lắng cho em.

Còn cô ta, hết lần này đến lần khác để em đau khổ.

Em còn chưa thấy đủ sao?”

Becky rùng mình, nước mắt lăn dài.

Nàng lùi lại, tránh khỏi cả Zin lẫn Nacy, ánh mắt đẫm lệ hướng về Freen.Freen bước lên một bước, giọng run rẩy nhưng mạnh mẽ:— “Becky, em có thể nghi ngờ chị, có thể hận chị.

Nhưng xin em hãy nhìn thẳng vào mắt chị và nói rằng em tin những lời Nacy nói hơn chị.

Nếu em thật sự tin như vậy… chị sẽ rút lui, vĩnh viễn.”

Không gian như ngưng đọng.

Becky nghẹn ngào, bàn tay run rẩy siết chặt tập giấy.

Nàng nhìn vào đôi mắt của Freen – đôi mắt từng khiến nàng tin tưởng, từng làm nàng rung động và cũng từng khiến nàng tổn thương sâu sắc.Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng kêu gào một sự thật: dù có hận, có tổn thương bao nhiêu, Becky chưa từng ngừng yêu Freen.Nhưng trước khi Becky kịp nói ra, Zin đã kéo nàng ra sau lưng, còn Nacy thì hét lớn giọng như mất kiểm soát:— “Không, Becky!

Em không được tin cô ta!

Freen đang lừa dối em thôi!”

Câu nói vang vọng, cả phòng họp chấn động.

Becky sững sờ nhìn Nacy – đôi mắt kẻ mưu mô giờ tràn ngập sự điên cuồng.Freen siết chặt nắm đấm, bước tới chắn trước mặt Becky, ánh mắt rực lửa:— “Nacy, đừng bao giờ động đến Becky nữa.

Nếu muốn hủy hoại chị, cứ nhắm vào chị.

Nhưng Becky không liên quan!”

Becky nghẹn ngào, đôi mắt nàng rơi lệ.

Trái tim nàng thắt lại, vừa đau vừa ấm áp.Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên sau bao nhiêu tổn thương nàng cảm nhận được: Freen vẫn là bờ vai duy nhất nàng muốn tin tưởng.
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 23: Tia sáng giữa bóng tối


Phòng họp như nín thở.

Sau tiếng hét cuồng loạn của Nacy, mọi người nhìn nhau thì thầm.

Sự thật đã quá rõ ràng: ai mới là kẻ mưu mô, ai mới là kẻ dối trá.Becky đứng sau lưng Freen, bàn tay run rẩy nắm chặt tập tài liệu.

Trái tim nàng rối bời nhưng lần đầu tiên sau bao nhiêu biến cố nàng thấy rõ một điều: Freen đang che chắn cho mình không còn né tránh hay im lặng nữa.— “Freen…” – Becky khẽ gọi, giọng nàng nghẹn lại.Freen quay sang, ánh mắt rực lửa nhưng khi chạm phải Becky thì mềm hẳn.

Trong đôi mắt ấy không còn gì ngoài sự chân thành và tình yêu không đổi.— “Chị ở đây, Becky.

Lần này chị sẽ không để em một mình nữa.” – giọng Freen trầm thấp, run run.Câu nói ấy như mũi tên xuyên qua trái tim nàng.

Nước mắt Becky trào ra nhưng không còn là đau đớn mà là cảm giác được vỗ về sau bao giông bão.Nacy hét lên, như kẻ mất hết lý trí:

— “Không!

Becky, em không được tin cô ta!

Tất cả chỉ là cô ta tư ngụy tạo thôi!”

Cô ta lao về phía Becky nhưng bảo vệ đã nhanh chóng can thiệp, giữ chặt lấy.

Nacy vùng vẫy đôi mắt đầy oán hận:— “Becky!

Rồi em sẽ hối hận!

Em sẽ không bao giờ hạnh phúc bên cô ta!”

Tiếng gào thét của Nacy vang vọng nhưng Becky không còn nhìn theo.

Nàng bước ra từ sau lưng Freen, đối diện với cô.— “Chị Freen…” – Becky nghẹn ngào, nước mắt lăn dài – “Em…

đã quá mệt mỏi để nghi ngờ.

Em không muốn chạy trốn nữa.

Em chỉ muốn… tin chị một lần cuối cùng.”

Tim Freen thắt lại.

Cô đưa tay run rẩy lau đi giọt lệ trên má nàng, giọng khẽ đến mức chỉ mình Becky nghe thấy:— “Không phải một lần cuối cùng.

Mà là cả đời.

Chị hứa.”

Becky khẽ bật cười trong nước mắt.

Nụ cười run rẩy nhưng sáng bừng như nắng sau cơn mưa.Cả phòng họp im phăng phắc.

Giây phút ấy tất cả đều hiểu: Freen và Becky đã tìm lại được nhau, bất chấp mọi âm mưu.Zin lặng lẽ nhìn hai người, trong lòng chua xót nhưng cũng dần buông bỏ.

Cô biết, ánh mắt Becky dành cho Freen không ai có thể thay thế.

Zin thở dài, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi – một nụ cười của sự chấp nhận.Freen nắm tay Becky thật chặt, như sợ chỉ cần buông ra nàng sẽ biến mất.— “Đi thôi, Becky.

Chúng ta rời khỏi đây.”

Becky gật đầu.

Lần đầu tiên sau bao biến cố nàng không còn run rẩy trước ánh nhìn của Freen.

Trái tim nàng đã đưa ra lựa chọn.Cửa phòng họp mở ra, hai người cùng bước ra giữa ánh sáng để lại sau lưng sự ồn ào và những mưu mô đen tối.Ở cuối hành lang, ánh nắng sớm chiếu vào qua ô cửa kính phủ lên họ một quầng sáng ấm áp.

Becky ngước nhìn Freen đôi mắt vẫn còn vương lệ nhưng khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.Freen siết chặt tay nàng hơn, thì thầm:— “Chào mừng em trở về bên chị, Becky.”

Và lần này, Becky không tránh né nữa.

Nàng dựa vào vai Freen, khẽ đáp:— “Ừm… em về rồi.”

Trong khoảnh khắc ấy dù ngoài kia còn giông tố nhưng cả hai biết mình đã tìm được bến đỗ thật sự.

Một khởi đầu mới, ấm áp và đầy hy vọng.
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 24: Trái tim không buông bỏ


Hành lang tòa soạn sáng bừng ánh nắng, Becky và Freen sánh bước bên nhau.

Sau bao ngày giằng xé cuối cùng Becky cũng để trái tim lên tiếng.

Trong ánh mắt nàng, không còn lạnh lùng như trước mà là sự ấm áp xen lẫn tin tưởng – thứ mà Freen đã khao khát bấy lâu.Thế nhưng, hạnh phúc chưa kịp kéo dài, bóng tối đã nhanh chóng bao phủ.Buổi chiều hôm ấy, Nacy bị bảo vệ áp giải ra ngoài nhưng trước khi rời đi, cô ta vẫn ngoái lại, ánh mắt đỏ ngầu như kẻ điên:— “Freen, Becky, hai người tưởng mọi chuyện đã kết thúc sao?

Không đâu…

đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Lời đe dọa rợn người ấy vang vọng mãi trong tâm trí Freen.

Becky run run nắm chặt tay cô nhưng Freen khẽ siết lại như muốn nói: “Chị sẽ không để ai làm em tổn thương nữa.”

Đêm đó, Becky ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nàng vẫn còn phảng phất nỗi mệt mỏi.

Bài báo viết dở dang trên màn hình laptop nhưng tâm trí nàng cứ quanh quẩn hình ảnh Nacy điên dại buổi chiều.“Liệu có thực sự kết thúc chưa?

Hay đó chỉ là sự im lặng trước cơn bão?” – Becky thở dài, đôi mắt dần nhòe đi trong màn lệ.Bên ngoài, Freen đứng lặng trước cửa nhà nàng.

Cô không muốn làm Becky thêm áp lực chỉ âm thầm canh chừng.

Ánh sáng từ chiếc điện thoại chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại ngập tràn lo lắng.Sáng hôm sau, tòa soạn lại rộ lên tin đồn mới.

Có người tung ra thông tin rằng Becky là kẻ đồng lõa với Nacy, rằng nàng đã biết tất cả nhưng vẫn im lặng để lợi dụng Freen.Becky chết lặng khi đọc những dòng tin nhắn nặc danh gửi đến email công ty.

Mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò, thậm chí có kẻ xì xào sau lưng.Zin bước tới, đặt tay lên vai Becky, giọng đầy quan tâm:— “Em đừng để tâm.

Họ chỉ là đang bị tin đồn dắt mũi thôi.

Chị tin em.”

Becky gượng cười nhưng đôi mắt nàng hoe đỏ.

Nỗi đau bị nghi ngờ lần nữa như một nhát dao xoáy sâu vào tim.Freen xuất hiện ngay sau đó.

Khí chất mạnh mẽ của một tổng tài lập tức khiến đám đông im bặt.

Cô bước thẳng đến trước mặt Becky không ngần ngại nắm lấy tay nàng trước bao ánh mắt.— “Ai dám tung tin đồn bịa đặt này sẽ phải đối mặt với tôi.” – Freen nói dõng dạc, ánh mắt lạnh băng. – “Becky không phải kẻ đồng lõa.

Em ấy là nạn nhân.”

Cả phòng lặng đi.

Becky ngước nhìn Freen, trái tim nàng ấm áp xen lẫn run rẩy.

Cô không chỉ bảo vệ nàng bằng lời nói mà còn công khai khẳng định trước tất cả.Nhưng trong một góc tối của quán cà phê gần đó, Nacy ngồi cùng một người đàn ông lạ mặt.

Đôi mắt cô ta lóe lên tia hiểm độc.— “Tôi đã nói rồi, muốn hạ gục Freen thì phải đánh vào những gì cô ta yêu quý nhất.”

Nacy cười nhạt, ngón tay gõ nhịp trên bàn. – “Becky chính là điểm yếu của Freen.

Chỉ cần em ấy tổn thương thêm một lần nữa, Freen sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

Người đàn ông gật đầu, đẩy sang cho cô ta một tấm ảnh chụp Becky rời khỏi tòa soạn:— “Tai nạn…

đôi khi không phải ngẫu nhiên.”

Nacy nhếch môi, nụ cười đầy độc ác.Chiều hôm đó, Becky đi bộ ra bãi giữ xe sau giờ làm.

Con hẻm vắng vẻ chỉ có ánh đèn đường nhạt nhòa.

Nàng ôm tập tài liệu trong tay, bước đi vội vàng.Đột nhiên từ phía xa một chiếc xe ôtô lao đến với tốc độ nhanh bất thường, ánh đèn pha rọi thẳng vào người nàng.— “Á!” – Becky hoảng hốt, toàn thân cứng đờ.Trong tích tắc, một bóng dáng quen thuộc lao tới.

Freen dùng toàn lực kéo Becky sang một bên, cả hai ngã nhào xuống lề đường.

Chiếc xe vụt qua để lại mùi khét của lốp cháy và âm thanh rú ga chát chúa.— “Becky!

Em có sao không?” – Freen cuống quýt, vòng tay ôm chặt lấy nàng.Becky run bần bật, gương mặt tái nhợt.

Nàng ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn Freen, tim đập loạn nhịp.— “Chị… chị vừa cứu em?”

Freen cắn chặt môi, ôm lấy nàng như sợ mất đi:— “Chị sẽ không bao giờ để em gặp nguy hiểm.

Dù có là ai đứng sau chị cũng sẽ bảo vệ em bằng mọi giá.”

Trong khoảnh khắc ấy, Becky thấy rõ tình cảm trong ánh mắt Freen – mãnh liệt, chân thành, không một chút giả dối.Nước mắt Becky rơi xuống, nhưng lần này là vì xúc động.

Nàng vòng tay ôm chặt lấy cô, thì thầm trong run rẩy:— “Em… em tin chị, Freen.

Thật sự tin chị.”

Freen siết nàng vào lòng, đôi mắt ánh lên quyết tâm rực cháy.

Dù Nacy còn âm mưu gì, dù thế giới ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, thì giây phút này Becky đã trở về trong vòng tay cô – và đó là tất cả sức mạnh cô cần để chống lại bóng tối.Đêm ấy trong căn phòng đầy ánh sáng dịu êm, Becky ngồi tựa vào vai Freen.

Nàng lặng im hồi lâu rồi khẽ thì thầm:— “Chị Freen… nếu có ngày em lại hoài nghi, xin chị đừng buông tay.

Vì trái tim em… từ lâu đã thuộc về chị rồi.”

Freen cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng, giọng khàn khàn run run:— “Chị hứa.

Dù thế nào, chị cũng sẽ không buông tay em nữa.”
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 25: Xiềng xích của khát vọng


Căn phòng chìm trong thứ ánh sáng dịu vàng từ chiếc đèn ngủ.

Tiếng mưa rả rích ngoài hiên hòa cùng nhịp tim dồn dập của Becky như thể từng giọt rơi cũng thúc giục nàng đối diện với chính trái tim mình.Freen đứng trước mặt nàng ánh mắt vừa đau vừa khát khao như một kẻ lữ hành lạc lối quá lâu cuối cùng tìm thấy nơi để trở về.

Becky thì thầm, giọng run run nhưng lại chất chứa quyết tâm:— “Chị Freen…

đừng rời bỏ em nữa…

Cho dù sau này em có hoài nghi, em có giận hờn… xin chị vẫn hãy giữ chặt lấy em.”

Freen sững lại rồi bỗng ôm siết lấy Becky như muốn hòa tan cả cơ thể nàng vào trong mình.

Giọng cô khàn đặc, run rẩy vì kìm nén:— “Chị sẽ không buông…

Không bao giờ…

Dù cả thế giới chống lại, chị cũng sẽ giữ em lại bên chị.”

Đôi môi nóng rực của Freen tìm đến Becky, chạm vào nàng không vội vã mà đầy dữ dội như muốn dằn vặt, muốn chứng minh: tình yêu này không ai có thể chia cắt.

Becky khẽ rên một tiếng, toàn thân run lên, đôi tay nàng vô thức bấu chặt lấy áo Freen.Nụ hôn ấy ban đầu còn ngập ngừng rồi nhanh chóng biến thành cơn bão cuồng nhiệt.

Freen như muốn chiếm đoạt hơi thở của Becky, muốn để lại dấu vết khát khao trên từng ngóc ngách đôi môi mềm mại kia.

Becky chống nhẹ vào vai cô như muốn thoát ra nhưng rồi lại buông xuôi, để mặc mình chìm vào vòng xoáy ấy.Hơi thở hai người quấn lấy nhau, gấp gáp, nồng nàn.

Freen kéo Becky sát hơn nữa, bàn tay trượt dọc sống lưng nàng, từng cái vuốt ve vừa dịu dàng vừa chiếm hữu.

Becky khẽ thở hắt, cảm giác như từng mạch máu trong cơ thể đều bùng cháy.— “Freen…” – Becky nghẹn giọng, đôi mắt ngấn lệ nhưng ánh lên thứ ánh sáng khác lạ – “Chị đang khiến em… không thể thở nổi…”

Freen ngừng lại một thoáng, trán kề sát trán nàng, đôi mắt rực cháy:— “Vậy thì hãy thở cùng chị.

Hãy để chị trở thành không khí duy nhất của em.

Becky… em là của chị.

Mãi mãi.”

Không đợi Becky đáp, cô lại hôn xuống lần này sâu hơn, cuồng nộ hơn.

Bàn tay cô giữ chặt eo nàng không cho nàng né tránh như thể chỉ cần buông ra Becky sẽ tan biến vào hư vô.

Becky run bần bật, trái tim đập loạn nhịp nhưng nàng không còn vùng vẫy nữa.Nàng vòng tay qua cổ Freen, siết chặt đáp lại nụ hôn ấy trong nước mắt.

Đó không còn là sự nhượng bộ mà là thừa nhận: Becky khao khát Freen, khao khát đến mức đau đớn.Áo sơ mi trên vai Freen bị bàn tay run rẩy của Becky bấu chặt, nhăn nhúm lại.

Freen khẽ cười trong hơi thở dồn dập, nụ cười mang sắc thái của kẻ vừa tìm lại báu vật đã mất:— “Em có biết chị đã điên dại đến mức nào khi thấy em dựa vào vai người khác không?

Chỉ một ánh nhìn thôi cũng khiến chị phát điên.

Em phải thuộc về chị, Becky… chỉ một mình chị.”

Becky cắn môi, giọt lệ lăn dài.

Nàng thổn thức:— “Chị khiến em tổn thương… nhưng chính chị cũng là người duy nhất có thể khiến em cảm thấy an toàn…

Em hận bản thân mình vì vẫn yêu chị nhiều đến vậy.”

Freen cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt ấy, từng cái một, như một lời chuộc lỗi vô thanh.

Rồi cô ghì chặt Becky, giọng khàn đục:— “Vậy hãy hận chị… hận bao nhiêu cũng được.

Nhưng đừng rời xa chị.

Nếu em đi, chị sẽ kéo em lại… cho dù phải dùng cả xiềng xích.”

Becky rùng mình.

Những lời đó không chỉ là lời hứa mà còn là lời tuyên thệ, nửa dịu dàng nửa chiếm hữu đến đáng sợ.

Nhưng kỳ lạ thay trái tim nàng lại run rẩy trong một niềm an ủi lạ lùng.Nụ hôn lại trút xuống, mạnh mẽ hơn gần như tuyệt vọng.

Bàn tay Freen len lỏi qua từng khoảng trống, ôm chặt Becky kéo nàng dính sát như muốn nhập làm một.

Becky ngửa đầu, hơi thở dồn dập, bàn tay nàng trượt dọc theo sống lưng Freen cảm nhận từng cơn run rẩy không giấu được.Trong căn phòng ấy cả hai chẳng còn nghe thấy gì ngoài nhịp tim hòa làm một và tiếng thở gấp gáp quấn quýt.Khoảnh khắc đó, Becky biết rõ: mình đã thuộc về Freen – trong yêu thương, trong dằn vặt trong cả những xiềng xích của khát vọng.

Và nàng không muốn trốn chạy nữa.Nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định:— “Nếu chị không buông… vậy em cũng sẽ không buông nữa.”

Đôi mắt Freen rực sáng, như ngọn lửa cuối cùng được đổ thêm dầu.

Cô ôm Becky vào lòng, nụ hôn kéo dài tưởng chừng bất tận.

Trong đêm tối, hai tâm hồn từng tổn thương giờ hòa quyện, đan xen, ràng buộc, không còn lối thoát.Nhưng không còn ai muốn thoát ra nữa.
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 26: Đêm mãnh liệt


Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ dịu chỉ còn lại tiếng thở dồn dập hòa lẫn nhịp tim gấp gáp của cả hai.

Freen ôm siết Becky vào lòng ánh mắt cháy bỏng như muốn thiêu rụi từng lớp phòng vệ cuối cùng của nàng.

Không còn khoảng cách, không còn bất kỳ rào cản nào, chỉ còn khao khát, sự dằn vặt và tình yêu bị dồn nén suốt bao lâu nay.Becky nằm ngửa, đôi gò má đỏ bừng, hơi thở run rẩy.

Ánh mắt nàng vừa ngượng ngùng vừa ngập tràn mong chờ.Freen cúi xuống, ánh nhìn dừng lại nơi “hai quả đồi” căng tràn trước ngực nàng.

Cô khẽ nuốt nước bọt, trong lòng cuộn trào ham muốn.Cô không kìm nổi mà nhìn ngắm say đắm,

rồi chậm rãi đưa tay lên xoa nắn một bên như đang thử thăm dò.

Bên còn lại, Freen cúi đầu, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy, mút ngấu nghiến với sự cuồng nhiệt không hề che giấu.Nàng giật mình, cả cơ thể run lên:— Ưm...

Freen...

Umm... chị đừng...

đừng cắn... aaaaaa... ummm...Freen bật cười khàn khàn, âm thanh đầy thỏa mãn xen chút chiếm hữu:— Chị thích những âm thanh được phát ra từ em.Nàng đỏ mặt đến tận mang tai, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ đẩy cô nhưng vô lực:— Áaa... umm... mau bỏ... bỏ... ra đi... ummm...

đau quá... aaaa...Thay vì dừng lại, Freen càng hôn siết như muốn in dấu lên từng khoảng da thịt nàng.

Trong lòng cô vang lên tiếng thì thầm: “Becky là của mình.

Chỉ của riêng mình.

Không ai có thể chạm vào nàng...”

Dần dần, Freen hạ xuống thấp hơn.

Hơi thở nóng rực phả lên làn da mịn màng khiến Becky rùng mình từng đợt.

Cô đưa đầu ngón tay trượt xuống dừng lại ngay nơi nhạy cảm nhất của nàng.

Nhưng thay vì tiến vào, Freen cố tình di chuyển vòng quanh, chậm rãi như trêu ngươi khiến Becky rơi vào trạng thái vừa mong chờ vừa hụt hẫng.Nàng rên rỉ, giọng ngắt quãng:— Umm...

Freen... chị... chị mau... umm cho... cho vào... um đi...Ánh mắt Freen lóe lên một tia mãn nguyện.

Cô đã chờ nghe lời cầu xin này từ nàng.

Không chần chừ cô đưa ngón tay thon dài tiến vào bên trong bằng một động tác dứt khoát.— Aaaaaaaa..............Becky siết chặt ga giường, thân hình căng cứng.

Freen lập tức dừng lại không nỡ để nàng chịu quá nhiều đau đớn.

Cô hôn khẽ lên trán nàng, giọng trầm ấm:— Ngoan nào, đừng sợ... chị sẽ không làm em đau nữa...Một lúc sau khi Becky đã dần thích nghi, Freen mới bắt đầu di chuyển thật nhẹ nhàng.

Ngón tay cô chậm rãi đẩy ra, kéo vào, cảm nhận được từng đợt co thắt nóng ẩm quấn chặt lấy mình.Nàng cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không kiềm được âm thanh bật ra:— Ưm... um... aaaa... sướng quá... umm...Tiếng rên rỉ ngọt ngào của Becky vang lên như một khúc nhạc ma mị.

Freen hoàn toàn chìm đắm, hơi thở gấp gáp hơn, nhịp tay ngày càng nhanh, mạnh mẽ.

Mỗi lần Becky bật lên âm thanh nghẹn ngào, lòng chiếm hữu trong cô lại dâng trào dữ dội.— Ưm...

A...

Freen... ummm... em sắp... umm...Nghe nàng run rẩy nói, Freen như bùng nổ, tốc độ ngón tay càng dồn dập như muốn đẩy nàng đến tận cùng khoái cảm.— Aaaaaaa.........Becky cong người, toàn thân run rẩy, đôi mắt mờ sương.

Trong khoảnh khắc nàng đạt đến đỉnh điểm, Freen chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.Cô rút tay ra, ôm chặt Becky vào ngực, hôn khẽ lên trán nàng:— Cảm ơn em...

Chị yêu em...Becky mệt mỏi, hơi thở rối loạn nhưng đôi môi vẫn cong lên một nụ cười yếu ớt.

Nàng không nói thêm gì chỉ để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cô.Freen kéo chăn phủ kín người nàng, rồi ôm chặt nàng vào lòng.

Ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương nhưng ẩn sâu trong đó là một sự chiếm hữu mãnh liệt: “Dù cả thế giới có chống lại, chị cũng sẽ giữ em lại bên mình.”

Một đêm ngọt ngào, dằn vặt nhưng cũng tràn đầy khao khát, cứ thế trôi qua trong vòng tay xiết chặt của hai người...
 
Định Mệnh Sau Ống Kính (Freenbecky)
CHƯƠNG 27: Trọn đời bên nhau (END)


Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng tràn qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt ngái ngủ của Becky.

Nàng vừa tỉnh, hơi thở còn dồn dập, tim đập loạn nhịp.

Từ trong phòng, Freen vẫn im lặng ngồi bên, đôi tay siết chặt lấy tay nàng, mắt nhìn chăm chú như không muốn rời một giây nào.Becky chần chừ, ngước nhìn, cảm nhận nhịp tim cô rộn ràng cùng nhịp tim mình.

Trong ánh mắt ấy, nàng đọc thấy tình yêu, sự chiếm hữu, và cả lời hứa chưa từng nói thành lời: “Chị sẽ không bao giờ buông em.”— “Chị… chị đã thức từ khi nào?” – Becky khẽ hỏi, giọng run run, vẫn còn dấu vết của đêm qua.Freen mỉm cười, đôi mắt lóe lên niềm hạnh phúc pha lẫn một chút kiêu hãnh:— “Chị không ngủ nổi.

Chị chỉ muốn chắc chắn rằng em vẫn an toàn bên cạnh chị.”

Becky mỉm cười, trái tim dịu lại.

Cả hai cùng cười khẽ, nhưng trong lòng đều biết rằng đêm qua đã khiến khoảng cách giữa họ bị xóa nhòa, tình yêu và khao khát dồn nén được giải thoát để lại một sự gắn kết không thể phá vỡ.Sau khi cùng nhau ăn sáng, tòa soạn vang lên tiếng bàn tán rôm rả.

Mọi người dường như đã biết về việc Becky và Freen giải quyết mọi hiểu lầm và tin tức về Nacy cũng đã được xử lý xong.

Không còn ai nghi ngờ hay đồn đoán nữa.Becky bước vào phòng làm việc, tay trong tay với Freen.

Sự hiện diện của cô khiến mọi ánh mắt đều phải dừng lại, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ.

Nhìn ánh mắt ấy, Freen siết nhẹ tay Becky một sự nhắc nhở rằng: “Em là của chị, chỉ của riêng chị.”

Zin đứng bên cạnh nhìn họ với một nụ cười dịu dàng.

Cô nhận ra rằng dù bản thân từng có tình cảm với Becky nhưng hạnh phúc thật sự của nàng là bên Freen.

Không một chút ghen tị, cô cảm thấy nhẹ nhõm và trong lòng tự nhủ sẽ luôn là người bạn thân thiết, bờ vai để Becky tựa vào khi cần.Buổi chiều, Freen hẹn Becky ra một quán cà phê quen thuộc nơi cả hai từng có nhiều kỷ niệm đau thương xen lẫn ngọt ngào.

Không gian yên tĩnh, ánh sáng ấm áp tất cả đều như chờ đợi khoảnh khắc để họ khẳng định lại tình cảm.— “Becky…” – Freen khẽ nắm tay nàng, đôi mắt không rời. – “Chị biết, chúng ta đã trải qua quá nhiều đau khổ, hiểu lầm và cả những người muốn chia rẽ chúng ta.

Nhưng chị hứa, từ giờ trở đi… sẽ không để bất cứ ai, bất cứ điều gì làm em tổn thương nữa.”

Becky nhìn thẳng vào mắt Freen, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Lần đầu tiên nàng hoàn toàn tin tưởng, hoàn toàn buông bỏ những sợ hãi từng đeo bám mình.— “Em… em tin chị.

Thật sự tin chị.

Chị Freen…” – giọng nàng run run nhưng đầy quyết tâm.Freen kéo Becky vào lòng, siết chặt, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tâm trí cả hai.

Một nụ hôn dài, tràn đầy tình yêu, sự chiếm hữu dịu dàng nhưng mãnh liệt, khiến mọi sóng gió ngoài kia trở nên vô nghĩa.— “Em là của chị… chỉ của riêng chị, Becky.

Chị sẽ không bao giờ để mất em nữa.”

Becky cười, áp mặt vào vai Freen:— “Và chị cũng là của em… chỉ của riêng em thôi.”

Hai người cùng cười, những căng thẳng, đau thương, hiểu lầm từng ngày dần tan biến.

Tình yêu của họ giờ đây không còn bị thử thách bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì.

Họ đã vượt qua tất cả, và giờ là thời khắc để tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn.Sáng hôm ấyMột buổi sáng đẹp trời với ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua những tán cây, nhuộm vàng con đường dẫn tới khách sạn nhỏ nơi lễ cưới diễn ra.

Tòa nhà được trang trí bằng hoa hồng trắng xen hồng nhạt những dải lụa mềm mại tung bay trong gió.

Không gian tràn ngập mùi hương hoa, tiếng nhạc du dương và nụ cười của bạn bè, đồng nghiệp.Becky đứng trước gương, mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, nhẹ nhàng ôm lấy tay mình, trái tim rộn rã.

Nàng hồi hộp nhưng hạnh phúc đến mức không thể kiềm chế.

Bên ngoài, Freen đang mặc bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt như chực bùng lên ngọn lửa khao khát và che chở, khi nhìn thấy Becky bước ra.Ngay từ khoảnh khắc Freen nhìn thấy nàng, trái tim cô như ngừng đập.

Nàng – người đã trải qua bao sóng gió, bao lần hiểu lầm, giờ đây lại đứng trước cô, xinh đẹp, tinh khiết và hoàn toàn là của cô.Freen bước tới, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong túi.

Cô hạ giọng, gần như thì thầm:— Becky… từ hôm nay, em là của chị.

Chỉ của chị, trọn đời này.Becky quay sang nhìn Freen, mắt long lanh, nụ cười dịu dàng:— Chị Freen… em cũng vậy… từ lâu, trái tim em chỉ thuộc về chị thôi.Khách mời lặng đi, không gian như lắng xuống chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Freen tiến đến, tay nâng cằm Becky nhẹ nhàng, kéo nàng vào một nụ hôn dài, đầy chiếm hữu nhưng ngọt ngào.

Nụ hôn ấy không chỉ là tình yêu, mà còn là lời hứa, là sự bù đắp cho bao ngày dằn vặt và hiểu lầm.— Chị đã chờ ngày này… – Freen thì thầm, giọng trầm ấm – Chị sẽ không bao giờ để em rời khỏi tay chị nữa.Becky khẽ cười, áp mặt vào ngực Freen:— Em tin chị… và em hạnh phúc vì được bên chị.Lễ cưới bắt đầu.

Freen cầm tay Becky bước lên bục, ánh mắt dõi theo nhau say đắm.

Giữa không gian đầy hoa, Freen trao cho Becky chiếc nhẫn – biểu tượng cho trọn vẹn tình yêu, sự chiếm hữu dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.— Becky Amstrong, em có đồng ý để chị - Freen Sarocha trở thành một phần đời em, yêu thương, che chở và bảo vệ em mãi mãi không? – Freen hỏi, giọng vừa nghiêm túc vừa run run.Becky mỉm cười, đôi mắt rực sáng:— Em đồng ý.Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò.

Freen siết chặt tay Becky, kéo nàng vào vòng tay, hôn sâu một lần nữa.

Nụ hôn ấy không còn gượng gạo hay dằn vặt, mà là tất cả sự đam mê, khao khát, tin tưởng và hạnh phúc bấy lâu nay.Tiếng nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, hai người cùng nhau nhảy điệu nhạc đầu tiên.

Freen vòng tay ôm lấy eo Becky, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Becky dựa đầu vào vai Freen, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, và nhận ra: cuối cùng họ đã tìm thấy nhau, bất chấp tất cả thử thách.Bạn bè, đồng nghiệp và gia đình nhìn hai người, ánh mắt đầy niềm vui.

Zin đứng một góc, mỉm cười dịu dàng, thấy Becky hạnh phúc cũng là niềm vui cho chính cô.

Nacy – người đã gieo mầm mưu mô – giờ đây không còn quyền lực gì, chỉ có thể nhìn từ xa, biết rằng mọi âm mưu đều thất bại trước tình yêu chân thành.Đêm đó, dưới ánh đèn vàng dịu, Freen và Becky đứng trên ban công, nhìn về thành phố lung linh ánh đèn.

Freen kéo Becky sát vào lòng, thì thầm:— Chị hứa… sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương nữa.

Đây là nhà, là gia đình, là nơi duy nhất chị muốn em ở bên.Becky khẽ cười, mắt nhòe lệ:

— Em biết… em tin chị.

Em yêu chị…Freen cúi xuống, hôn trán Becky một lần nữa, rồi khẽ vuốt tóc nàng, siết chặt trong vòng tay.

Trong khoảnh khắc ấy, không còn hận thù, không còn hiểu lầm, chỉ còn hai trái tim hòa làm một, cùng nhau bước vào một chương mới tràn ngập tình yêu, hạnh phúc và sự chiếm hữu dịu dàng nhưng sâu đậm.Căn phòng tĩnh lặng, nhưng bên ngoài là tiếng cười, tiếng reo hò, là hạnh phúc trọn vẹn mà họ đã chờ đợi bấy lâu.

Đêm hôm đó, Becky và Freen chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau, trái tim họ hòa nhịp, nhịp đập của tình yêu cuối cùng đã tìm thấy bến bờ – bến bờ của trọn đời bên nhau.
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom