Tâm Linh Định Mệnh Sắp Đặt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
351416550-256-k626201.jpg

Định Mệnh Sắp Đặt
Tác giả: TrunzzSuzie
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kể về một anh chàng thư sinh mang trên mình một số mệnh kỳ lạ tên là Đỗ Minh Quân.

Cậu là nhân vật chính trong truyện, sở hữu cho mình một đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy.

Cậu đã phải chống đỡ cho mình một gánh nặng to lớn, sống một cuộc đời nhàn hạ và vô vị.

Cho đến khi có một người xuất hiện tự xưng mình là một vị pháp sư thầy đổi cả cuộc đời cậu. làm cậu biết ấm áp, biết hạnh phúc, biết vui sướng là như thế nào!?!?

Vị pháp sư đó có tên là Trần Tấn Phong, vì là một pháp sư nên ngay từ khi còn nhỏ, anh đã phải trải qua những khóa huấn luyện gian khổ khó khăn và cực kỳ nghiêm khắc.

Mọi thứ về anh đều được giữ bí mật rất chặt chẽ và cẩn thận.

Dòng đời xô đẩy, duyên phận cũng đã đến cả hai gặp nhau và ngay từ lần đầu gặp, anh đã phải lòng cậu.

Dần dần cậu cũng cảm nhận được thứ tình cảm chân thành qua hành động lẫn lời nói nên cậu cũng đã mở lòng đón nhận thứ tình cảm chân thành ấy từ anh.

Cả hai đã ở bên nhau chưa được bao lâu thì biến cố ập tới.

Họ sẽ cùng những người bạn của mình đón nhận nó như thế nào thì hãy chờ đợi các chap trong truyện ạ.

Truyện của tui theo khuynh hướng tâm linh, viễn tưởng một chút á
Tui sẽ cố gắng tìm hiểm thêm nên mong mấy bạn đón nhận nó một cách tích cực nhất ạ. cảm ơn các bạn.🥰🥰
Mong Mn hãy ủng hộ truyện của tui nghenn
Lời cuối cùng của tôi là những bạn nào đã và đang đọc truyện của tôi có một ngày tràn ngập niềm vui nhee🥰 Tags: báchtâmlinhviễntưởngđam​
 
Định Mệnh Sắp Đặt
Chương 1: Chiếc đèn dầu cùng hồi ức đau thương. Chap 0: Văn án


Trường đại học SEDAN là một ngôi trường cực kỳ nổi tiếng.Lúc mới thành lập, ngôi trường này cũng như những ngôi trường khác đều phải bắt đầu đi lên từ con số 0 cho nên rất khó khăn để có được vị trí như ngày hôm nay.Tuy nhiên, Cái nào cũng có mặt tối của nó, không thể chỉ nhìn bằng mắt được.Ngôi trường SEDAN này rất có tiếng nên cũng rất biết cách chọn lọc.Họ chỉ lấy những ai được cho là tiểu thư, công tử vào học với mức tiền trên cả sự tưởng tượng.Tuy vậy họ vẫn làm tròn bổn phận của mình.Đã có rất nhiều thiên tài được bước ra từ cổng của ngôi trường SEDAN danh giá này.Đó là niềm vinh hạnh và là niềm tự hào của họ.Cũng vì vậy mà chúng ta đủ biết ngôi trường này có sự giáo dục chỉnh tề và chất lượng đến mức nào.Đứng đầu là ông TỐNG GIA KIỆT - ông là người quyết định toàn bộ mọi việc trong trường, nói đơn giản dễ hiểu là người quyền lực nhất.Tiếp đó là bà LÊ NGỌC ANH - là cánh tay phải đắc lực của ông, mọi thứ ông quyết định sẽ được bà thông báo trực tiếp thay ông...Vì vậy, bà cũng được rất nhiều người kính trọng và đặc biệt là phải dè chừng vì bà nổi tiếng là một người rất hà khắc.Tiếp tới là 2 người trợ lí thân cận của chính bà đào tạo ra.Rồi là đội ngũ giảng viên chất lượng được tuyển dụng hàng năm theo tỉ lệ 1 chọi 1, muốn được làm giảng viên cũng khó chứ không dễ.Tiếp đến là lực lượng bảo vệ, là một ngôi trường danh giá thì việc bảo vệ an toàn cho các học viên của mình là điều không thể không có, nhà trường chu đáo đến mức giành hàng tỉ chỉ để thuê mấy chục người gác cổng, bảo vệ.Tiếp đến là thứ không thể thiếu đó là đội ngũ y tế hùng hậu.Mỗi khối được chia là một đội ngũ chuyên nghiệp và nhiều thứ khác.Về khối thì trường chia thành 6 khối chính và học theo tổ hợp môn do trường phân xếp cùng với đó là các khối khác và khối năng khiếu được chia thành các khối nhỏ:Khối A gồm: toán, Lý, Hóa, sinh, Anh

Khối B gồm: toán, hoá, sinh, anh, văn

Khối C gồm: Văn, Sử, địa, toán, hoá

Khối D gồm: toán, văn, anh, sử, địa

Khối E gồm: toán, sinh, anh, lí, tin

Khối F gồm: anh, toán, văn, sinh, hoáCùng các khối năng khiếu khác như:

Khối H: toán, văn, anh, vẽ năng khiếu

Khối R: văn, sử, anh, năng khiếu báo chí

Khối M: văn, toán, sử, năng khiếu hátViệc lựa chọn khối nào cũng là theo chính nghề nghiệp mà chúng ta muốn hướng tới.

Nói chung là có định hướng về mọi mặt.Tại phòng học A1 - khoa chuyên tư vấn tâm lý học, một chàng trai đang xoay bút trầm ngâm ghi chép lại lời của giảng viên trên bục đang giảng.Reng... reng... reng... tiếng chuông cất lênGIẢNG VIÊN: giờ học cũng đã kết thúc. các em về nhớ làm bài tập đầy đủ và tìm hiểu thêm về bài này nhé nên nhớ ngành y là học cả đời đấy.SINH VIÊN: vâng..."

Có một câu nói mãi " Đỗ Mình Quân nghĩ trong đầuNghĩ xong, cậu đứng lên đi một mạch ra khỏi phòng học trên tay vẫn là quyển sách trong ngành của cậu.Ngoài mặt thì khó chịu thế thôi chứ cậu cũng là một người hết mình vì ước mơ làm một bác sĩ tư vấn tâm lý đấy.Cậu đã theo đuổi nó từ khi còn rất bé.Dù gì thì cậu cũng là một đứa trẻ hơn người mà.

Cậu khác với những đứa trẻ ấy là bởi vì ngay từ khi còn nhỏ cậu đã có ý thức và biết được rằng chính bản thân cậu là một thiên tài thực sự và điều đó cũng không một ai phủ nhận cả.Cậu mệt mỏi lê những bước chân nặng trĩu trên hành lang phòng học thì bất ngờ gặp người quen.

Không ai xa lạ người đó chính là người bạn thân của cậu - Trần Minh Đức."

Quân!

"Đức gọi tên Quân khi trên tay là một đống sách dày cộm."

Đức!

Chẳng phải cậu nói sẽ xuống căn tin à..

"" Ừ!

Đúng là vậy nhưng giờ tớ phải đem đống sách này vào phòng giáo viên giúp thầy Minh á.

Với cả tiện đường đến chỗ cậu luôn nè!

" Cười tươi" thật là... cậu không biết từ chối sao??

" cáu gắt" Từ chối gì chứ? những chuyện mình giúp được thì giúp thôi có gì đâu.

"" haizz.. hết nói nổi cậu.

đưa đây tôi bưng phụ cho rồi xuống lẹ không các cậu ấy lại cau có cằn nhằn nữa."

Ờ ờ! cảm ơn cậu nhe. tôi biết cậu sẽ giúp tôi mà "cười tươi" Giúp cái lờ " thầm nghĩSau khi đem vào phòng giáo viên, để lên bàn.

Họ được một số thầy cô trong giờ nghỉ chào hỏi.Đức thì vui vẻ trả lời rất lễ phép còn cậu thì mặt lầm lì đứng im không nói lời nào.Sau đó thì họ chào rồi đi."

Lần sau tôi sẽ không đi với cậu nữa đâu.

Nói gì mà nói nhiều thế không biết.

Làm ngộp muốn chết " than vãn" Ôi!

Cậu phải học thêm cách giao tiếp với người khác rồi đấy Quân.

Lúc nãy trông cậu rất buồn cười đấy.

" Nhịn cười" Cậu im ngay cho tôi.

Không thì tách nhau ra mà đi.

Các cậu ấy đợi chắc cũng lâu rồi đấy.

"" Ờ ờ biết rồi!

Mà này nay có gì vui không?

" Hỏi han" Không có gì vui hết " mặt vẫn lầm lì mệt mỏi_____________ Hết rồi🙂)Đây không phai lần đầu đăng truyện này mà đã là lần thứ 2 rồi🙂))Là do lúc trước chuẩn bị chưa kĩ ấy mà🙂)Giờ chuẩn bị kĩ rồi nên dời truyện sang đây đăng🙂)Mong Mn hãy ủng hộ truyện của tui nhee😘😘😘
 
Định Mệnh Sắp Đặt
Chap 1: Sự giúp đỡ


" Bỏ ra mau!

Anh làm gì vậy hả?

Thích bắt nạt sao?

Anh ấy còn chưa làm gì mấy người mà.

" tức giận."

Con ả điên này ở đâu ra đây? không phải chuyện của mày thì đừng xen vào.

Có tin tao đánh cả mày luôn không??

" tên cầm đầu đe doạ" Anh là một đấng nam nhi mà lại có những hành động thô lỗ như vậy sao?

"Một cô gái nhỏ nhắn ra sức bảo vệ một tên nằm sõng soài dưới đất."

Tôi không hiểu anh vào ngôi trường này bằng cách nào đấy?

" Tức giận phản bác" Ha...

Đúng là ruồi nhặn sâu bọcười chưa trải mà!

" Tên cầm đầu khinh" Để tao coi mày còn mạnh mồm được nữa hay không?

"Nói xong, hắn cười đểu thích thú tiến lại gần cô.Cô bất giác lùi về phía sau, vì là con trai nên sức lực chắc chắn cũng sẽ có sự chênh lệch khập khiễng rõ rệt giữa cô và hắn."

Khốn kiếp!

" Cô thầm chửi rủa trong lòng" Anh muốn làm gì hả?

Ở đây có rất nhiều người đấy có tin tôi la lên không?

" Dè chừng" Ha...

Có ngon thì la đi mà nhìn em gái đây cũng mơn mởn quá ha!?!? từ khối khác qua à?

"" Thì sao chứ? liên quan gì đến anh?

" lo sợ" Ôi trời!

Muốn qua khối khác thì cũng nên tìm hiểu chút đi cô em dễ thương " thảo mai, tự cao nói về mình" Hơ...

" cô ngớ người raCô quay đầu lại thì thấy mình đang lùi đụng trúng cậu trai bị đẩy ngã."

Đây là do cô em lo chuyện bao đồng đấy!

Chuẩn bị cho trò chơi thú vị mà anh mang đến cho cô em đi.

"Hắn bất chợt túm lấy tóc cô dựt xuống khiến cô ngã nhào ra đất đau đớn.Sức của hắn cũng ghê gớm thật!

Làm cô đứng dậy à không ngồi thôi còn chả được.Mà lúc này không phải lúc cảm thán hắn.Cô gồng mình cố gắng ngồi dậy.

Hắn cùng hai tên đàn em của hắn tiến lại gần hơn."

Tụi bây!

Giờ ăn tới rồi đó nhưng có lẽ tụi bây không muốn ăn đồ cúng đâu ha!?

Mà đã là đồ cúng thì phải làm cho đến nơi đến chốn.

" Cười khinh" Lột sạch đồ con ả này ra rồi lôi nó đi khắp sân trường cúng cho bọn đàn ông trong khối này xem đi " nhếch mép" Nhưng anh à... tụi em " đàn em hắn lo sợ" Tụi bây sợ cái gì?

Nãy đã thấy đám bảo vệ đó ra sân sau canh gác rồi mà!

Chỉ cần né sân sau thôi cũng đủ làm nó nhục rồi.

" gằng giọng" Nhưng...

" tên đàn em đứng kế bên dè chừng" Tụi bây sợ đám đó hơn cả tao à?

Tao là ai thì chắc tụi bây cũng biết hết rồi!!

Sao??

Còn sợ gì nữa đây??

Hay tụi bây tính cãi lại mệnh lệnh của tao " hắn liếc mắt đe dọaCả hai tên đồng thanh nói: " Dạ.. tụi em biết rồi!

"Họ không còn cách nào ngoài tuân theo lời hắn nói.

Vì nơi đây là một ngôi trường nổi tiếng nên vốn những kẻ ở đây đều là những kẻ có quyền thế và tiếng nói.Bởi vậy chúng rất kiêu ngạo, tự dung, tự tại.Dù nhà trường có nổi tiếng là ngôi trường bậc nhất thì cũng đều có mặt xấu ở phía sau cả thôi.Tưởng gì hay ho!!!!Họ cũng nhận đút lót từ các quý nhân giàu có mà một bước một đà phát triển lớn mạnh chứ đâu phải khơi khơi tầm mấy năm đó mà trở thành một ngôi trường có tiếng.Từ trước cho đến nay ngay cả mặt hiệu trưởng còn chả biết được.Đúng là ranh ma mà!Nói chung thì ngôi trường này còn nhiều khúc mắc đằng sau đó lắm chỉ mỗi tội là không có chứng cứ hay bất cứ thứ gì liên quan mà dùng được thôi.

Nơi đây đơn giản là một chiến trường khốc liệt mà chỉ có kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu, kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì chết chỉ đơn giản thế thôi.Hai tên đó đi lại chỗ cô mặc cho cô đau đớn quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo kia." tôi thật lòng xin lỗi!

Nếu không làm thì không chỉ tôi mà còn liên lụy đến gia đình tôi nữa.

" Nói nhỏ" Đáng ghét!

Giờ phải làm sao đây?

Mình...

" cô suy nghĩ trong lòng.Một tên tiến tới giữ lấy tay cô.

Tên còn lại thì sợ hãi cố gắng cởi áo cô ra mặc cho cô vùng vẫy chửi rủa."

Bỏ ra!

Mau!

Bỏ cái tay dơ bẩn của các người ra mau..

" cô gào thét dữ dộiNhững người ở ngoài thấy vậy cũng rất hoảng sợ, không một ai có ý đinh chen vào can ngăn vù biết rõ người ra lệnh là một người như thế nào...

Chỉ có kẻ điên mới dám can ngăn tên đó.

Tên cầm đầu lấy chai nước rồi chọi thẳng vào người tên đang cởi áo cô ra mà quát."

Này!

Ồn ào quá đó!

Làm cho con nhỏ đó câm cái mồm lại đi.

" hắn tức giận phàn nànHai tên đồng thanh nói với sự cam chịu của họ thông qua một từ " Dạ " .Nói xong, tên đang cố cởi áo cô ra dừng lại dơ tay định tát cô thì có một cánh tay bắt lấy."

Mày!...

Tính làm gì bạn tao vậy hả?

Gan lớn quá ha!

" trợn mắt đe doạ" tôi...

Tôi...

Tôi....

" lắp bắpTrần Minh Đức cũng nhanh chóng nắm lấy tay tên đang ghì chặt tay cô đến sưng đỏ kia."

Không nghe anh bạn kia nói à!

" anh hất tay tên đó ra rồi đỡ cô lên" Em có sao không, Nguyệt Ánh?

" Minh Đức hỏi thămThì ra cô gái đang bị đánh là bạn của họ.Là NGUYỄN NGUYỆT ÁNH - cô đến từ khóa năng khiếu cụ thể nghành thiết kế thời trang."

Em không sao đâu.

May là có hai anh đến kịp. em cảm ơn.

"" Ừ!

Em không sao là tốt rồi.

Mốt em đừng liều lĩnh như vậy nữa.

Nguy hiểm lắm đấy "Nguyệt Ánh bơ phờ nhẹ nhàng gật đầu."

Chắc em mệt rồi nên vào phòng y tế đi.

"Minh Đức thật sự rất ga lăng.Vừa nói xong, anh nhanh chóng lấy áo khoác của mình choàng lên cô."

Em choàng thêm cái áo này đi cho an toàn.

"" Dạ!

" Cô mệt rã người vì vũng vẫy cũng cố đáp lại lời của Đức" Em tự đi được mà đúng không?

"" Cậu đi chung với em ấy đi.

Chỗ này tôi dư sức giải quyết được.

" Quân lên tiếngCậu nói với Đức nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn kẻ trước mắt.Tưởng đâu xa lạ hóa ra là người quen."

Vậy chỗ này giao cho cậu.

Mình đi thôi Nguyệt Ánh.

"" dạ.. vâng "Cả hai rời đi."

Tch..

"Tên cầm đầu tạch lưỡi, vẻ mặt hiện rõ hai chữ chán nản và cực kì uể oải khi biết mình sắp phải đối đầu với ai.."

Từ khi nào mà đại thiếu gia nhà họ Đỗ đây thích xen vào chuyện của người khác vậy?

"Hắn vẫn không hề lo sợ mà còn lên giọng dè bỉu cậu."

Cũng không có gì.

Chỉ là thấy ngứa mắt thôi.

Với lại đứa mà cậu muốn làm nhục là bạn tôi đấy, Đức Thắng!

" Nhấn mạnh tên của đối phươngHoá ra là Trần Lê Đức Thắng.

Con của một gia đình giàu có.Nói không oa thì nếu cậu ngậm thìa vàng thì tên này chắc cũng tầm cỡ thìa bạc ấy chứ.

Được cái gia đình cậu ta cũng có tiếng nói trong giới lắm" Ồ!

Nhớ cả tên tao luôn cơ đấy.

Đúng là niềm vinh hạnh to lớn dành cho tao mà " giọng mỉa mai" Nói chuyện với nhau thì nên tôn trọng nhau tí đi anh bạn " nghiêm túc" Ôi trời!

Sợ quá đi thôi...

Mà anh bạn đây không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh bạn sao?...

Anh công tử dựa hơi cha.

" nhấn mạnh câu cuối rồi nhếch mép" Đúng là nói chuyện với những kẻ như mày thì đầu óc tao không thông được mà.

Hèn gì đứng đây nãy giờ toàn ngửi thấy mùi gì đó... hóa ra là mùi nước cống từ thứ rác hôi thúi không sạch sẽ.

"" Mày...mày...

" tức không nói thành lời" Tao nghĩ mày nên đi về lớp của mày đi.

Mày không thắng được tao đâu nên đừng tự cao và khinh thường tao như vậy.

"Nói rồi cậu liền đi tới lấy cặp mình dưới sự tức giận của Đức Thắng."

Má mày!

Chưa đánh sao biết được.

Có ngon thì vô đây!

Tao với mày làm một kèo.

"" Thứ rẻ rách thì không xứng để tao chạm vào.

" liếc nhìn" Má....

" Giơ tay thành nắm đấm lao vào" Nè em kia!

Dừng lại mau " một tên bảo vệ chạy đến" Mày!

" Trừng mắtĐỗ Minh Quân nhún vai thản nhiên nói" Tao nói rồi.

Mày đừng tự cao và khinh thường tao...

Đôi khi mọi chuyện còn được giải quyết bằng cái này nè.

" Chỉ tay vào đầu" Mày hay lắm để tao coi mày còn giữ cái thái độ đó với tao bao lâu.

Mày hãy nhớ cho rõ ngày hôm nay.

" hắn gằng giọngHắn trừng mắt nhìn cậu còn cậu thì chẳng quan tâm mà quay mặt chỗ khác."

Các anh tính làm trò gì vậy hả?

Làm loạn đấy à?

" tên bảo vệ nói" Là sinh viên thì phải có ý thức chứ!?

" một tên bảo vệ nữa chạy vào rồi nói" Tôi thấy em giơ tay đánh bạn trước nên lên phòng giám thị đi.

Còn em!

Chúng tôi sẽ làm việc với em sau.

"" Đi mau lên!

Nãy hùng hổ lắm mà thằng nhóc này.

" Tên bảo vệ vừa chạy vào bẻ tay hắn ra sau rồi dắt đi." tch...

" Hắn tạch lưỡiThế là hắn và cả đàn em của hắn bị lôi đi theo.Thấy hắn bị dắt đi khuất thì cậu liền đến chỗ tên đang đứng như trời trồng ở đó hỏi thăm."

Nè!

Có sao không đấy??

"_________________ Hết rùi đó🙂))Mong Mn sẽ ủng hộ truyện của tui nhe😘😘
 
Định Mệnh Sắp Đặt
Chap 2: Điểm lạ thường cùng lời tiên tri kì lạ


" Hửm.....

"Cậu nhìn chằm chằm vào tên phía trước và tên đó cũng nhìn chằm chằm lại cậu.Cả hai đôi mắt nhìn vào nhau." haizz...

Không sao thì đi đi.

Thời gian là vàng là bạc đừng lãng phí nó..

" quay điCậu bỏ đi còn tên kia vẫn cứ đứng nhìn chằm chằm vào cậu.Cậu có cả giác hơi lạnh sống lưng nhưng cũng không muốn quay đầu nhìn tên kia một chút nào.Hắn cứ kì quái sao sao ấy?Có một thứ linh cảm nói cậu không nên day dưa với hắn.Sau khi thấy cậu đi khuất thì hắn mới rời mắt khỏi cậu.

Hắn lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại rồi bấm gì đó và rời đi.Hắn thật sự rất kì quái và cũng chính vì điều đó mà hắn mới bị bắt nạt.Thoạt nhìn qua cũng thấy ngoại hình của hắn bất thường rồi.Tóc thì xuề xòa che cả mắt và cái mắt kính mà hắn đeo, quần áo thì vẫn là đồng phục của trường nhưng lưng hắn hơi gù nên nhìn tổng quan nó vẫn rất xuề xoà và có gì đó rất giống với một kẻ biến thái.Lúc nãy bị bắt nạt, hắn cũng không nói gì mà cứ đứng đó chịu trận cho đến khi Nguyệt Ánh đến và ra tay cứu giúp.Trông rất ngứa mắt và hèn nhát đối với người khác.Sau đó thì mọi chuyện vẫn xảy ra như mọi ngày.Đến tối, tại phòng ngủ của Minh Quân.Cậu ấy đang làm tiếp phần bài tập về nhà của mình thì có tiếng điện thoại vang lên."

Đây!!

Chuyện gì?

"" Ể?...

Cục súc thế??

"" Rồi là chuyện gì?

"" Mai mình đi cầu nguyện nha anh "" Hửm..

Tới ngày rồi à " lấy hai ngón tay xoa xoa vùng thái dương" Thiệt là may là em chuẩn bị sẵn rồi.

Mai mình học xong thì anh qua văn phòng của Minh Đức nha.

Tại ảnh nói là ảnh muốn đi cùng nữa á.

"" Ừm..

Anh biết rồi.

Anh sẽ chuẩn bị.

Cảm ơn em, Tuệ Mẫn.

"Hoá ra là Lê Tuệ Mẫn - con gái của một sĩ quan cảnh sát hình sự.Cô học chuyên nghành liên quan đến marketing chứ không muốn theo nghành cảnh như gia đình cô.Thế là cuộc gọi kết thúc.Cậu lại tiếp tục làm nốt phần bài tập của cậu.Trong màn đêm yên tĩnh, cậu cùng với một ly sữa nóng cùng với tiếng lách cách từ việc gõ phím máy tính, tiếng xào xạc của gió, tiếng còi từ những chiếc xe chạy trong đêm.Cạch...

Cạch...cạch..."

Hửm....

"Tiếng động khiến cậu chú ý mà rời khỏi chiếc ghế mềm mại rồi bước từ từ ra ban công.Hoá ra chỉ là đá và một số lá cây bị gió cuốn vào."

Làm hết hồn tưởng trộm không " nói trong lòngCậu bước lại vào phòng thì tiếng bụng kêu vang lên.Cậu đói rồi nên nhanh chóng lấy một cái nắp đặt lên ly sữa của mình rồi xuống bếp lấy một chút thức ăn.Nhưng thật không may là nhà đã hết thức ăn từ ngày hôm qua.Cậu chỉ sống một mình mà thôi.Ba cậu thì đang qua nước ngoài làm hợp đồng gì đó một thời gian rồi, về một chút rồi lại đi nữa nên rất ít khi gặp nhau.Còn mẹ cậu thì không may là đã từ giã cuộc đời khi cậu còn rất nhỏ.Mỗi tháng tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản của cậu nên cậu cũng không phải lo về khoảng đó nữa, nói chung là muốn làm gì thì làm.Đúng là cuộc sống của bao người mong ước." haizz..

Mệt thật " cậu chán nản đóng tủ lạnh lạiCậu bắt đầu mặc chiếc áo khoác và đội một cái nón màu đen cùng đôi giày thể thao bình thường với cái ví để gọn trong túi quần và bắt đầu con đường đi mua đồ ăn mình.Muốn làm cái gì thì cũng phải có tí thức ăn trong người cho nó khoẻ chứ.Mà giờ cũng hơn 10 giờ mấy rồi, không biết có cái cửa hàng tiện lợi nào còn mở của không đây.Cậu lại thở dài chán nản lê những bước chân uể oải trên con đường lang thang.Xột xạc...

Xột xạc..."

Hửm.....

" cậu quay đầu ra sau nhìn" Chẳng có gì hết....

Mong là vậy.

Giờ mà thấy tụi nó thì ghê lắm, phải mau đi mua đồ ăn thôi...

Mà sao nay trời lạnh thất thường vậy ta.

Biết là mới mưa mà có cần lạnh vậy không " cậu suy nghĩ trong lòngXột xạc....

Xột xạc...Cậu lại một lần nữa quay đầu lại."

Gì nữa đây?

Đừng đùa chứ?

" mệt mỏi nói nhỏ đủ ngheCậu cứ nhìn chằm chằm vào con đường cậu vừa đi qua.Tối quá đấy!

Chắc mốt cậu phải báo lên phường để lắp cái đèn vào đây thôi.Đường gì mà vừa vắng vừa tối ai mà dám đi.

Biết vậy cậu đã ở nhà chịu đói luôn rồi.Cậu quay lại bước tiếp.

Cuối cùng cũng đến cửa hàng tiện lợi.May là chưa đóng cửa.

Cậu nhanh chóng đi vào mua chút đồ rồi lại đi ra cùng với một cây kem."

Trời lạnh mà ăn kem là hết sảy.

Sự lựa chọn ra cửa hàng tiện lợi là một sự lựa chọn tuyệt vời mà.

" nói trong thâm tâm cùng một nụ cười mãn nguyệnCậu lại tiếp tục đi trên con đường tăm tối đó nhưng lần này trên tay cậu có một cây kem nên cũng đỡ sợ hơn rồi.Đi chưa được bao lâu thì cậu gặp được một bà lão đang ngồi ở một góc.Tính cậu cũng đâu phải kiểu lo chuyện bao đồng, nếu đó không phải chuyện của cậu với mấy đứa bạn của cậu thì cũng chẳng có gì đáng để quan tâm cả.Cậu lướt qua bà ta thì bất chợt bà ta cất giọng."

Chàng trai trẻ!

Số phận của người đúng thật là éo le.

Một khi cậu bắt đầu bước vào vòng xoáy của số phận thì đó sẽ là thời điểm đáng sợ nhất.

Sẽ không có gì có thể thay đổi được nó.

"" Ủa?

Ủa gì dọ?

" suy nghĩ trong lòngCậu quay đi quay lại để xem bà lão đang nói ai thì không thấy ai ngoài cậu cả."

Bà lão đây là nói tôi sao?

" cậu nghiêm nghị hỏiBà lão bất chợt quay đầu về phía cậu."

Cậu nhìn thấy ta sao?

"" Tất nhiên là thấy rồi.

Tôi đâu có mù.

"" ......

Đúng là vậy.

Người ta nói chính là ngươi.

"_______________Hết rùi🙂))Chà mấy nay bận chuẩn bị khai giảng quá nên ko ra chap đc🙂))Giờ đã ra mong Mn hãy ủng hộ truyện của tui ngheee😘😘😘
 
Back
Top Bottom