Siêu Nhiên Định Kiếp- Mộng Hồ Quy Ly

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390671001-256-k897736.jpg

Định Kiếp- Mộng Hồ Quy Ly
Tác giả: KiuL97131
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Huyền Huyễn, Ngôn tình​
 
Định Kiếp- Mộng Hồ Quy Ly
#1: Khởi Đầu


Ánh sáng chiều muộn phủ lên mặt đất, tạo thành một màn sương nhẹ nhàng quấn quýt giữa những ngọn cỏ xanh mướt.

Từng đợt gió mơn man nhẹ nhàng vờn qua, làm dịu mát không gian, mang đến một cảm giác tươi mới và thư thái.

Giữa những cánh đồng bạt ngàn, có một cô bé nằm yên trên mặt đất, mái tóc trắng như tuyết của cô hòa vào thiên nhiên, như một phần của vũ trụ bao la.

Mỗi làn gió thổi qua đều làm cho tóc cô bay nhẹ, làn da cô như được nuôi dưỡng bởi chính không khí trong lành ấy.Cô bé nhắm mắt lại, cảm nhận những rung động nhẹ nhàng của đất mẹ truyền vào cơ thể, tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim hót xa xa.

Tất cả như một khúc nhạc du dương, khiến lòng cô cảm thấy bình yên, nhẹ nhõm, tựa như không còn phải vướng bận chuyện đời.

Cô có thể cảm nhận từng luồng khí lạnh của gió, từng nụ cười lặng lẽ của ánh sáng phản chiếu trên những giọt sương mai.

Tâm trí cô như lạc vào một không gian mộng mơ, nơi không có gì ngoài sự thanh tịnh tuyệt đối.Bỗng, một tiếng gọi ồn ào vang lên từ đằng xa, phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.

Tiếng gọi nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy khẩn trương:" tỷ tỷ...

Tỷ đâu rồi?

Mẹ gọi tỷ về kìa!"

Tử Nhan từ từ mở mắt, ngước lên bầu trời trong xanh, khẽ đưa tay lên vẫy.

Đó là cô em gái Tiên Tư của cô.

Cô không muốn dậy, không muốn rời khỏi vùng đất an yên này," Tư Nhi!"

Cô gọi lại, ánh mắt lười biếng nhưng đầy yêu thương.Tử Nhan lắc đầu, vươn vai một cái rồi ngồi dậy, một chút mệt mỏi trong ánh mắt," Tư Nhi, muội về trước đi, ta vẫn chưa chơi đủ mà."

Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có chút khẩn khoản, dường như không muốn rời xa khoảnh khắc yên bình này.Nhưng Tiên Tư không để cô yên, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tử Nhan với vẻ mặt đầy thách thức.

"Còn chơi nữa, mẹ sẽ không tha cho tỷ đâu.

Tới lúc đó, cha cũng không cứu được tỷ đâu."

Tử Nhan nhăn mày, nhưng chỉ một thoáng sau, cô cũng phải bất lực buông tay em ra.

Đôi mắt lộ rõ sự đùa giỡn nhưng không kém phần yêu thương.

"Được rồi, được rồi, ta sẽ về ngay đây."

Tiên Tư lại nhìn cô một cách đầy gian xảo, rồi nhanh chóng quay người đi trước.

"Nhanh lên đi, tỷ!"

Chuyển cảnh.Cả hai chị em về đến nhà, không khí trong nhà ấm áp, đầy sự sum vầy.

Nhưng khi họ bước vào, Giang Nam, mẹ của hai người, đã đứng sẵn ở cửa, vẻ mặt không thể giấu được sự khó chịu."

Đã bảo phải về trước giờ cơm tối rồi mà, lần sau không được như vậy nữa nghe không.

Nếu còn không nghe lời, là ta..."

Giang Nam nhìn hai đứa con, nhưng chỉ nói đến đó thôi rồi bà ngừng lại, chỉ tay vào cả hai với vẻ nghiêm khắc.Tử Nhan liếc nhìn Tiên Tư một cái, rồi nhìn mẹ, trong lòng có chút buồn cười.

Cô đã quen với sự nghiêm khắc của Giang Nam, nhưng vẫn không thể không cảm thấy thú vị khi thấy mẹ mình lúc này."

Đã biết rồi, mẹ ơi.

Con hứa lần sau sẽ về trước."

Tử Nhan lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.Giang Nam nhìn con gái một cách chằm chằm, nhưng rồi cũng bất lực lắc đầu.

"Coi con đó, đã lớn rồi mà còn phải để ta lo lắng mãi."

Tiên Tư nhịn cười, chỉ thấy tỷ mình có chút tội lỗi mà lại không tránh được thái độ trẻ con ấy.

Cô ngồi xuống bàn ăn, mắt nhìn về phía mẹ và Tử Nhan đang trò chuyện."

Vâng, vâng..."

Tử Nhan nói một cách vô cùng ngượng ngùng, nhưng ánh mắt của cô không thể giấu nổi sự hài lòng khi thấy mẹ đã dịu đi phần nào.

Nhưng cô vẫn có một câu hỏi trong đầu.

"Mà cha đâu rồi mẹ?"

Giang Nam thở dài, cắt ngang cuộc trò chuyện của con gái.

"Ông ấy ăn trước vào phòng làm việc rồi.

Ông ấy dặn lát nữa cả hai đứa con vào đó có chút chuyện."

"Chuyện gì vậy ạ?"

Tử Nhan ngạc nhiên hỏi, nhưng thấy mẹ trả lời quá ít, cô không thể không hỏi thêm.Giang Nam đưa tay lên, vuốt vuốt tóc Tử Nhan như một cách xoa dịu.

"Hỏi nhiều quá, ăn nhanh đi.

Đừng có tò mò quá!"

Tử Nhan nhìn mẹ một lúc, thấy bà nhét quả táo vào miệng mình, đành ngậm miệng lại.

Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không ngừng tò mò về chuyện cha mình muốn nói.Tiên Tư không nhịn được nữa, nhìn tỷ tỷ cười đùa Tử Nhan lên tiếng "Muội cười cái gì, mau ăn đi."

Tử Nhan nhìn chị với vẻ mặt hằm hằm, nhưng cuối cùng cô cũng không thể không nhướng mày một cái rồi ăn tiếp.

Từng miếng cơm nuốt xuống, nhưng lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác hồi hộp, như thể có điều gì đó đang đến gần.Sau khoảng thời gian ấy, Tư Vũ vẫn là người duy nhất trong gia đình hiểu rõ hơn về sự thật đằng sau những sự kiện kỳ lạ xảy ra.

Cả Tử Nhan và Tiên Tư vẫn chưa thể nhận ra, vẫn sống trong cái mộng ảo mà họ vẫn tưởng là cuộc sống bình thường.

Nhưng giờ đây, họ không thể tránh khỏi những thay đổi lớn sẽ đến với họ.Vào một buổi sáng, khi hai cô bé vừa ăn xong bữa sáng, Tư Vũ lên tiếng gọi."

Qua đây."

Giọng ông vang lên từ trong phòng làm việc, không có chút cảm xúc, nhưng vẫn đủ để làm cả hai cô bé ngẩng đầu nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào.Lúc cả hai bước vào phòng, Tư Vũ đang ngồi trước bàn làm việc, bên cạnh là hai bộ bàn ghế nhỏ, chuẩn bị sẵn cho hai cô.

Trên bàn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, tạo thành những tia sáng ấm áp, nhưng trong không gian này lại mang một sự trang nghiêm lạ thường.

Tiên Tư nhìn qua bàn ghế mới, đôi mắt cô sáng lên."

Đẹp quá, cha làm mấy cái này à?"

Tiên Tư hỏi với vẻ ngạc nhiên, không giấu được sự thích thú.Tư Vũ nhìn cô bé, khẽ nhếch môi.

"Còn phải hỏi."

Tử Nhan đứng bên cạnh, không hề tỏ ra bối rối, mà lại cảm thấy có gì đó khác biệt trong không khí hôm nay.

"Hôm nay chúng ta học về cái gì vậy, cha?"

Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự hồi hộp không thể diễn tả.Tư Vũ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc rồi mới quay lại nhìn hai cô.

"Đầu tiên, ta sẽ dạy các con những điều cơ bản.

Các con đã đến lúc phải học về bản thân mình, học về thế giới này."

Ông khẽ thở dài, như thể đang gắng sức chuẩn bị một điều gì đó quan trọng.

"Các con đã lớn rồi, không thể chỉ chơi đùa mãi được nữa."

Tử Nhan và Tiên Tư nhìn nhau, vẫn không hiểu rõ cha muốn nói gì, nhưng lòng dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

Tư Vũ tiếp tục, đôi mắt ông sắc bén, nhưng cũng ẩn chứa một sự trầm tư khó tả."

Chắc các con chưa biết, để tồn tại trong thế giới này, chúng ta cần một sức mạnh đặc biệt."

Ông nói, ánh mắt chậm rãi chuyển qua hai cô bé.

"Một sức mạnh không phải ai cũng có được.

Đó chính là linh thể."

Từ "linh thể" giống như một từ khóa mở ra một cánh cửa bí ẩn mà họ chưa từng biết đến.

Tiên Tư hơi ngây người, trong khi Tử Nhan cảm thấy một làn sóng kỳ lạ dâng lên trong lòng."

Ngự Linh Sư..."

Tiên Tư nhỏ nhẹ lặp lại, giống như đang thử thầm thì với chính mình.Tư Vũ gật đầu.

"Đúng vậy, để trở thành một Ngự Linh Sư, các con cần phải thức tỉnh linh thể của chính mình.

Và quan trọng là, linh thể ấy phải có linh lực mới có thể tu luyện, phát triển.

Mà linh lực này, nó sẽ là chìa khóa cho mọi thứ."

Ông dừng lại một chút, rồi nhìn vào mắt từng cô bé.

"Các con phải hiểu rằng, sức mạnh này không chỉ để bảo vệ mà còn có thể gây hại.

Nhưng một khi đã thức tỉnh, các con sẽ không thể quay lại được nữa."

Tiên Tư cảm thấy sự thắc mắc của mình càng thêm dâng cao.

"Nhưng hiện tại tụi con vẫn chưa thức tỉnh, làm sao biết được có thể tu luyện không?

Mà linh thể của tụi con có chắc sẽ có linh lực không?"

Câu hỏi này bật ra từ trong tâm trí cô như một dòng nước vỡ bờ.Tư Vũ nhìn hai cô bé, ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu mọi nghi ngờ trong lòng họ.

"Đừng lo lắng quá.

Một trong hai đứa đã thức tỉnh rồi mà."

Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sự nghiêm trọng đặc biệt.Cả Tử Nhan và Tiên Tư đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu lời nói của cha có ý gì.

Tư Vũ thở dài, đứng dậy đi lại phía cửa sổ, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại ngừng lại."

Để ta kể cho các con nghe một câu chuyện.

Hai năm trước, vào một mùa đông giá rét..."**Hai Năm Trước**Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày đặc, phủ kín cả khu rừng.

Những bông tuyết trắng xóa như những viên ngọc nhỏ li ti rơi xuống, tạo thành một lớp chăn mềm mại bao phủ lên mọi thứ.

Lúc đó, Tử Nhan mới chỉ tròn 4 tuổi.

Một buổi chiều, cô bé và mẹ Giang Nam đang đi dạo trong khu vườn.

Tuyết rơi nhẹ nhàng, không khí lạnh lẽo, nhưng chẳng hiểu sao Tử Nhan cảm thấy một sự khó thở kỳ lạ, như thể cơ thể mình không chịu nổi cái lạnh.Đột nhiên, cô bé cảm thấy cả người mình tê cứng, lạnh buốt.

Cô không thể di chuyển, đôi chân như thể bị đóng băng, và cuối cùng ngã xuống đất.

Giang Nam hốt hoảng chạy đến, đôi mắt đầy lo lắng."

Tư Vũ!

Tư Vũ!

Mau đến đây, Nhan Nhi có chuyện rồi!"

Giang Nam gọi lớn, giọng bà đầy hoảng loạn.Ngay lập tức, Tư Vũ xuất hiện, nhanh chóng bế Tử Nhan lên và vội vàng chạy về nhà.

Ông kiểm tra cô bé, nhưng thấy mạch đập của cô vẫn bình thường.

Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn lạnh như băng, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tư Vũ lo lắng, không thể ngồi yên, quyết định đưa Tử Nhan đến Ngự Linh Điện.Trưởng lão của Ngự Linh Điện, người có khả năng sử dụng linh lực thâm hậu, kiểm tra cơ thể Tử Nhan.

Sau một hồi lâu, ông mới ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy bất ngờ."

Chuyện gì thế này...

Thật không ngờ, cô bé này nhỏ như vậy mà đã..."

Trưởng lão nói trong sự kinh ngạc."

Chuyện gì thế?"

Tư Vũ hỏi, không hiểu.Trưởng lão im lặng, rồi đưa tay chỉ vào không trung.

"Dấu hiệu của linh thể thức tỉnh..."

Bất ngờ, một luồng sức mạnh mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Tử Nhan, khiến cô bé bay lên khỏi mặt đất.

Những hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong không gian, đầu tiên là một con cáo hóa thành người, với chiếc đuôi màu xanh biếc.

Sau đó là hình ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp, với đôi mắt sáng như bầu trời.

Cuối cùng, hình ảnh một người đàn ông cao lớn, tay cầm tam xoa kích, tỏa ra một vẻ uy nghiêm.Những hình ảnh này lao vào cơ thể Tử Nhan, và một dấu ấn kỳ lạ, như một dấu vết của băng tuyết, hiện ra trên cổ tay cô.

Trưởng lão nhìn thấy dấu ấn ấy, và mắt ông lóe lên một tia sáng khó hiểu."

Băng Bích Đế Hoàng Hạt...

Băng Thiên Tuyết Nữ...

Song Sinh Linh Thể..."

Trưởng lão thì thầm, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.Tư Vũ đứng bên cạnh, nhíu mày, không hiểu hết được sự việc.

Trưởng lão quay lại nhìn ông.

"Nếu cô bé này thuộc về Nhật Nguyệt Đế Quốc, sẽ có lợi cho chúng ta."

Ông nói một cách nghiêm túc, ánh mắt đầy sự tính toán.Tư Vũ không thể không cảm thấy lo lắng.

"Xin người giữ bí mật về chuyện này."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ im lặng."

Trưởng lão gật đầu, rồi ra hiệu cho hai người rời khỏi Ngự Linh Điện.Trên đường về, Tư Vũ cảm thấy có ai đó đang theo dõi họ.

Ông lập tức tăng tốc, quyết tâm thoát khỏi sự rượt đuổi của những kẻ khả nghi.

"Đúng như ta đoán, ông ta là một gián điệp," ông nghĩ thầm.

"Ta không nên đến đó.

May mà bão tuyết giúp ta thoát hiểm."

Cuối cùng, Tư Vũ và Giang Nam đưa Tử Nhan về nhà an toàn.

Nhưng từ đó, ông không hề nhắc lại chuyện này nữa, để bảo vệ cô bé khỏi sự nguy hiểm tiềm ẩn mà linh thể của cô có thể mang lại.
 
Back
Top Bottom