Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
251) Trust no one


June đứng đực giữa hành lang, cảm giác như bị một xô nước lạnh đổ lên khắp người.Lâm Chí và Tony quan sát phía cuối hành lang, ánh sáng nhợt nhạt chiếu rọi nụ cười chiến thắng.

Tony vỗ nhẹ vào lưng Lâm Chí, thực tập sinh cúi đầu tỏ vẻ cung kính.

Từ góc nhìn của June, hai người họ trông giống như những người bạn cũ luôn giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.Thực chất là vậy.Đây không phải là lần đầu tiên anh bị phản bội, nhưng lần này thực sự khiến June đau đớn.Anh không hoàn hảo.

Anh đã quá hấp tấp trong chuyện này.Cho nên, khi nhìn thấy một cơ hội...

Lâm Chí bị đuổi khỏi cuộc thi, June đã tin tưởng Tony.

Anh cho rằng thế giới này sẽ không quá khắc nghiệt như thế giới anh từng sống trước kia.Nhưng thế giới này lại khắc nghiệt hơn.Lâm Chí liếc nhìn June, trên gương mặt gợi đòn vẫn còn lưu lại nụ cười tự mãn.June cảm thấy... thất bại.Anh cần phải làm gì đó.

Vì vậy, khi Lin Zhi ung dung rời khỏi, June không ngần ngại chạy theo Tony - người mà mình đã tin tưởng.Người đàn ông sở hữu nụ cười hiền hậu và quyết đoán khi mới trò chuyện cách đây vài hôm, giờ đây hắn như hiện thân của một cá thể rắn vừa chén xong bữa phụ.

Tony nhướn một bên lông mày ngạc nhiên.

"Ồ." giọng nói đầy xảo quyệt."

Ồ?"

June lặp lại, tiếng kêu đầy phẫn uất.Tony quay mặt về phía June, hai tay khoanh trước ngực."

Vậy hôm nay tôi có thể giúp gì cho cậu?"

Tony hỏi lại như thể mình trước giờ chẳng làm gì sai cả.June cười khẩy không tin.

"Anh... và Lâm Chí là?”

Tony cười khúc khích.

"Thực tập sinh yêu thích của tôi, Lâm Chí đó hả?

Ờ, cậu ấy là người tôi theo dõi ngay từ đầu.

Cậu đáng nhẽ phải nhận thức rõ chứ: Trong thế giới nơi tiền bạc là đấng thống trị tối cao, ta nên lựa chọn sáng suốt xem mình sẽ đứng về phe nào."

June.

"Anh là nhà sản xuất chính của chương trình.

Sẽ chỉ phản tác dụng nếu mọi người phát hiện ra sự thật mà thôi."

"Nhưng tôi vẫn ở đây mà.

Mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Và tôi không hối hận vì những gì mình đã làm."

June nghiến chặt hàm vì tức giận.

Tony bật cười thấy thực tập sinh đang kiềm chế."

Tiến lên nào, nhóc.

Đánh tao đi."

Tony chế giễu chỉ vào má mình.

"Vậy thì có lẽ tao cũng sẽ tha cho mày như tao đã làm với Lâm Chí.

Hãy coi đó như là lời cảm ơn của tao vì đã giao nộp đống bằng chứng đó nhá.”

June cắn môi, nắm đấm run rẩy vì tức giận.

Bây giờ anh chỉ muốn đấm vào mặt mình.Những người như Tony vốn không đáng tin cậy ngay từ đầu."

Không muốn nhờ vả gì nữa à?

Ồ, tệ quá.

Time up.

Cậu vừa mất cơ hội rồi."

June thở dài bình tĩnh.

"Mày sẽ phải trả giá cho chuyện này."

Tony rất thích thú khi thấy June tức giận.

Có vẻ thằng nhóc con chưa hỉ mũi này rất nghiêm túc, thế thì sao, hắn chẳng có gì phải sợ cả.

Tony có thể không phải là người quyền lực nhất ở Azure, nhưng hắn biết rõ rằng mình mạnh hơn June - một thực tập sinh thậm chí còn chẳng có công ty lớn nào hậu thuẫn.June trừng mắt đe dọa, hắn có phần lạnh sống lưng."

Được rồi, tôi không có nhiều thời gian đâu.

Chúng ta sẽ gặp nhau ở trận chung kết.

Lúc đó cậu có thể không thấy tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ thấy cậu.

Tôi sẽ cổ vũ cho!

Sao cậu không làm lành với Lâm Chí đi?

Tương lai cậu ta là đồng đội với cậu đấy."

Tony cười khúc khích."...

Nếu cậu ra mắt."

Điệu cười khoái chí vang vọng khắp hành lang."

Nhưng," Tony bước lại gần June và đặt tay lên vai người đối diện.

Đôi tay dùng sức siết chặt, nhưng June không hề nao núng.

"Tôi có một lời khuyên cuối cùng cho cậu trước khi chúng ta chia tay."

Tony tiến lại gần June hơn, miệng trên dính đầy ria mép như đinh cứng kề cận vành tai mịn màng của June."

Đừng tin bất cứ ai ở đây, con trai ạ.

Cuối cùng con sẽ phải hối hận đấy."

Nói xong, nhà sản xuất chó đẻ đó bỏ June lại một mình trầm tư.

June thở dài dựa vào bức tường thô ráp.

Anh muốn nổi cơn thịnh nộ để giải tỏa cơn giận.

Nhưng June không có thời gian.

Thay vào đó, anh cần nghĩ ra một kế hoạch mới... một kế hoạch tốt hơn.

Chương trình này còn đồi bại hơn mong đợi.Nếu họ không muốn giúp thì June sẽ chọn con đường bẩn thỉu hơn … con đường từ công chúng."

Bác Klin."

June lẩm bẩm đứng thẳng dậy, gần như lao đến chỗ phòng kho cũ.

Điện thoại bị hỏng, không có bản sao video mà ông Klin đã lưu.

Nhưng chí ít thì các tập tin gốc vẫn còn ở chỗ bác bảo vệ.

June chạy qua hành lang yên tĩnh.

Cánh cửa vàng cũ nát hiện ra trước mắt khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Bảo vệ hiếm khi nghỉ làm, ông ấy hẳn vẫn ở đây.

Ông Klin là người duy nhất có video gốc, đó là hy vọng cuối cùng của June.June nhanh chóng gõ cửa, mong đợi tìm thấy ốc đảo của mình."

Bác Klin," June đầy hy vọng.

Ánh sáng yếu ớt tối tăm của phòng kho của bảo vệ.

Có một người đàn ông bên trong, trái tim anh hồi hộp hơn bao giờ hết."

Bác Klin, cháu cần bác giúp-"Tuy nhiên, khi người đàn ông quay lại, June cảm thấy như thế giới như ngừng chuyển động.Bởi vì chỉ nhìn vào hình bóng thôi, trông rất xa lạ.Một người đàn ông trung niên gầy gò với mái tóc dày nhìn lại June.

Đồng phục của người kia giống hệt với đồng phục của ông Klin.

Anh ta cũng có một thẻ ghi chữ 'bảo vệ' trên ngực.Tuy nhiên, không phải ông Klin."

Ừm, cậu là ai?"****Các bác vote ⭐ trước khi chuyển chương nhé....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
252) Fired and Fired Up


June nhìn chằm chằm vào đôi mắt dò hỏi không cân xứng của người gác cổng, trông không có vẻ gì là niềm nở chào đón cả."

Này nhóc.

Tôi vẫn phải dọn nhà vệ sinh.

Cháu có cần gì không?"

ông ấy sốt ruột hỏi."

Bác làm việc ở đây ạ?"

June lắp bắp."

Ừ," người gác cổng thở dài.

"Mới bắt đầu hôm nay.

Nhưng tôi hỏi lại lần nữa: Cậu cần gì?"

"Một người gác cổng khác đang làm việc ở đây," June vẫn còn hy vọng.

"Bác ấy xin nghỉ một ngày ạ?"

Người gác cổng cao gầy cau mày.

"Theo như tôi biết, hiện tại tôi là người duy nhất làm việc ở đây.

Tôi vừa thay một anh chàng hói đầu cách đây một thời gian."

June dựng tai lên khi nghe nhắc đến một bác hói."

Tên anh ấy là gì ấy nhỉ?

Đó là một cái tên kỳ lạ.

Clinton?

Klint?"

"Klin."

June thì thầm."

Đúng rồi, đúng là anh ấy đó.

Đợt trước gây hỗn loạn một trận rồi bị lôi đi.

Tôi còn chưa bao giờ thấy người nào yêu thích việc dọn dẹp nhiều hơn anh ta."

June đang phủ nhận.

Không nói gì, anh bỏ qua người gác cổng mới và hướng đến nơi ban đầu giấu máy quay.June lục lọi trong đống đồ lộn xộn khiến đối phương hoảng loạn."

Thực tập sinh!

Dừng lại đi.

Tôi vừa dọn xong đấy."

"Máy quay," June không chút cảm xúc.

"Bác đặt máy quay ở đâu?"

"Camera?

Tôi không hiểu cậu đang nói gì.

Căn phòng này được dọn dẹp sạch sẽ khi tôi đến.

Những người bảo vệ đó đã mang bảo vệ cũ và đồ đạc của ông ấy đi rồi."

"Chết tiệt."

June lẩm bẩm, người bảo vệ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ."

Được rồi, xong chưa?

Tôi vẫn cần phải dọn nhà vệ sinh nữa."

June đứng đó, nhìn vào cách sắp xếp lạ lẫm phòng kho mà tim đau nhói."

Bác tên gì thế ạ?"

June khẽ hỏi.Người bảo vệ thở dài.

"Tên tôi là Dorothy.

Giờ cậu có thể đi được chưa?”

June nhíu mày."

Tôi biết," người gác cổng cười khúc khích.

"Nghe giống tên phụ nữ, tôi ghét bố mẹ tôi vì cái tên nữ tính này.

Đó là lý do tại sao tôi không dùng cái tên đó.

Cậu chỉ cần gọi tôi là Dorthy thôi."

Bác Dorthy.June phủ nhận.Bác Klin nghe quen hơn."

Còn cậu thì sao?

Tên cậu là gì?"

"June."

Anh vô cảm đáp lại.Ông Dorthy nhướn mày ngạc nhiên.

"June à?

Vậy thì chắc hẳn là cậu rồi.

Anh chàng trọc đầu kia có để lại cho tôi một thứ."

June một lần nữa hi vọng.Ông Dorthy với tay vào túi và rút ra thứ gì đó - có vẻ là một tờ giấy nhàu nát."

Gã kỳ lạ đó yêu cầu tôi đưa cái này cho thực tập sinh có tên là một tháng trong năm.

Chắc là cậu rồi."

June không chút do dự cầm lấy tờ giấy từ tay ông Dorthy."

Được rồi, tôi đi trước.

Những cái bồn cầu đó không tự làm sạch được.

Chỉ cần đóng cửa phòng kho lại, được chứ?"

June gật đầu, thậm chí không thèm nhìn người bảo vệ mới khi đang chú tâm mở tờ giấy nhàu nát.“June thân mến,”June mỉm cười khi đọc nét chữ lộn xộn.

Họ mới gặp nhau chưa lâu, nhưng cảm giác như đã là bạn bè từ rất lâu rồi.Mặc dù June cố gắng phủ nhận nhưng anh lại trở nên gắn bó với người đã giúp đỡ anh trong những khoảnh khắc bất ngờ nhất.Tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt anh nhanh chóng tắt ngúm với nội dung của lá thư.“Nếu cậu đang đọc, thì tôi hẳn đã đi lâu rồi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết bức thư này, nhưng tôi phải nói lời tạm biệt thôi.”

“Hôm nay tôi đến công ty và thấy phòng kho trống rỗng.

Ngay sau đó, họ thông báo tôi bị đuổi việc thậm chí không cho tôi một sự lựa chọn nào.

Họ đuổi tôi ra ngoài một cách tàn nhẫn, chỉ như vậy thôi.”

“Ta muốn xin lỗi cháu vì không thể giữ lại máy quay và đoạn phim về vụ việc của Lâm Chí.

Đó là trách nhiệm của bác, và bác đã làm cháu thất vọng.”

“Này, lúc đầu ta chẳng ưa gì cậu đâu.”

June khẽ cười khúc khích.“Ta nghĩ cháu chỉ là một thực tập sinh thần tượng bình thường thôi, nhưng có điều gì đó đã thay đổi.

Ta bắt đầu thấy lửa, sự tận tụy và tinh thần của cháu nên mới theo dõi và hâm mộ sau đó.”

“Vì vậy, khi tôi viết những dòng này với trái tim nặng trĩu, tôi muốn cháu hãy bay cao, June ạ.

Cháu có tất cả những yếu tố cần thiết để trở thành một thần tượng, và ta sẽ dõi theo từng bước đi của cháu từ xa.”

“Ta vốn là một người bảo vệ thực thụ, và ta sẽ tiếp tục sống như vậy bất kể cuộc sống có ra sao.”

“Vậy thì, cháu cũng phải là một thần tượng bất kể thế nào.

Hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ vì cháu có tài năng và trái tim đủ lớn để biến chúng thành hiện thực.”

“Ta rất nhớ những ngày ta dạy cháu hành đọng sao cho dễ thương...khi cháu tặng ta đồ ...và cách chúng ta hoàn thành nhiệm vụ như thám tử.

Ta sẽ không bao giờ quên những kí ức đó đâu.”

“Hãy cẩn thận, và đừng bao giờ quên người gác cổng đã tin tưởng cháu từ tận đáy lòng.”

“Nhớ cây lau nhà màu hồng của ta và mái tóc hồng của cháu quá,”“Ông Klin.”

Đôi bàn tay run rẩy khép lại lá thư.

Anh chưa bao giờ nghĩ một lá thư từ bảo vệ lại có thể ảnh hưởng đến anh nhiều đến vậy, nhưng giờ anh đã ở đây.June cảm thấy...buồn.

Anh đột nhiên nhớ lại những người đã ở cạnh mình trong suốt cuộc thi.June không chỉ mang theo sứ mệnh.Anh đang mang trong mình ước mơ của rất nhiều người khác.June đã đi được đến chặng đường này...và những người anh gặp trên đường đều tin tưởng anh.Minjun và Bà.Jangmoon.Bác bảo vệ.Mei Ling.Hành trình trở thành thần tượng của June không chỉ là của riêng của.

Và giờ đây, June quyết tâm hơn bao giờ hếtJune rồi nhìn lại bản thân mình trong chiếc gương dán trên tủ quần áo phòng bảo vệ.June sẽ không phụ lòng họ.*****Các bác vote ⭐ ủng hộ tui nha....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
253, 254) Dear June


Nhưng nói thì dễ hơn làm.3 ngày.Còn 3 ngày nữa là đến đêm chung kết, June vẫn chưa tìm được cách đẩy Lâm Chí xuống địa ngục.Anh vẫn đang cố tìm lại những thước phim đã mất đó, nhưng không còn nhiều thời gian nữa.Đội của June tập hợp lại một lần nữa để luyện tập, và rõ ràng là tâm trạng của June không được tốt.

Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng hết sức để thể hiện bản thân đang ổn trước mặt đồng đội.Sehun là người đầu tiên nhận ra điểm bất thường."

Này, cậu ổn chứ?"

Sehun ngồi cạnh June.June vẫn đang mải mê suy nghĩ, ngước nhìn thực tập sinh đang mỉm cười và gật đầu nhẹ.June.

"Vâng.

Em chỉ suy nghĩ vẩn vơ một chút thôi."

Sehun.

"Tốt thôi.

Thỉnh thoảng tập trung suy nghĩ để trấn tĩnh lại cũng tốt."

"Ừm."

June ậm ừ, rồi lại tiếp tục im lặng.Sehun.

"Cậu đang mang rất nhiều trách nhiệm, điều đó biến cậu trở thành thực tập sinh mạnh nhất trong cuộc thi...

đối với tôi cậu là vậy."

"Chúng tôi trông cậy rất nhiều vào cậu.

Nhưng cậu chưa bao giờ gục ngã dưới áp lực."

"Cậu luôn thể hiện hết mình, tôi có thể nói rằng cậu sẽ là một thần tượng rất giỏi."

June cười khúc khích nhìn Sehun.

"Tại sao anh lại nói điều này với em?"

Sehun nhún vai.

"Tôi không biết.

Tôi chỉ muốn cho cậu một chút động lực thôi.

Cậu trông có vẻ khá chán nản."

June thở dài.

"Có chút lo lắng."

"Được thôi, khi nào lo lắng thì cậu có thể chia sẻ với hyung đây mà."

Sehun mỉm cười.June gật đầu tỏ lòng biết ơn.Đúng lúc đó, giọng nói vang dội của C-Jay vang lên rất lớn.

"Sao anh lại lo lắng thế, đại ca?

Anh có muốn em mát-xa cho anh không?"

June lắc đầu.

"Im đi.

Cậu làm đầu tôi đau quá."

C-Jay bĩu môi nằm dài trên sàn.

"Anh không nên lo lắng đâu đại ca.

Anh chắc chắn sẽ ra mắt mà."

"Không có gì chắc chắn vào thời điểm này.

Tôi đang ở vị trí thứ 12".C-Jay đăm chiêu.

"Anh nói đúng.

Em vẫn thấy khá kỳ lạ.

Tuần trước anh đã biểu diễn rất tuyệt.

Tại sao đột nhiên lại tụt xuống hạng 12 rồi?"

Anthony.

"Có chuyện gì mờ ám ở đây chăng?"

June nghiến chặt răng.Chắc chắn là có.Zachary.

"Chúng ta có được phép thảo luận mấy chuyện này không?"

C-Jay nhún vai.

"Tại sao không?

Chúng ta không bôi nhọ tên tuổi của bất kỳ ai.

Sự cố gian lận vẫn có thể xảy ra mà."

Sehun đồng ý.

"Chắc chắn rồi.

Nhưng khả năng đó thấp hơn.

Trong vài mùa trước, Azure là người kiểm phiếu.

Họ có thể dễ dàng thao túng phiếu bầu theo ý thích.

Bây giờ thì có một bên thứ ba làm kiểm toán hộ rồi."

Johnny.

"Tuy nhiên, cái đó vẫn không đảm bảo.

Công ty đó có thể tham mưu cùng các công ty khác mà."

C-Jay ngồi dậy, duỗi chân tay.

"Nhưng tôi nghe ai đó nói CEO của công ty đó là một người rất trung thực."

Sehun.

"Cậu nghe tin ở đâu vậy?"

"Ồ, em có rất nhiều mối quan hệ.

Về cơ bản, em nắm bắt thông tin rất tốt!"

"Chủ sở hữu công ty có rất nhiều công ty khác hoạt động với mục đích hỗ trợ người dân.

Vì vậy, em rất hy vọng vào họ."

"Hy vọng rằng không có điều gì kỳ lạ xảy ra với lần bỏ phiếu này."

June đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng mới.Anh đã thử nhờ Azure giúp đỡ...và kết quả không khả quan chút nào.

June không nên mắc phải sai lầm tương tự nữa.Vì vậy, có lẽ anh có thể nhờ sự giúp đỡ của một người thực sự có ảnh hưởng đến kết quả bỏ phiếu."

Tên công ty ấy là gì?"

June biết C-Jay sẽ có câu trả lời."

Mintellect."

C-Jay đáp.*****"Mintellect."

June lẩm bẩm.Anh định mượn điện thoại của Sehun để tìm hiểu về công ty và tìm cách gặp chủ sở hữu công ty thì đột nhiên có một staff bước vào phòng."

Các học viên, hãy tập trung ở Phòng Audio Visual.

Chúng tôi thực hiện một điều đặc biệt dành cho các bạn".Nói xong, anh ấy đóng cửa lại, bỏ lại nhóm thực tập sinh bối rối.Mọi người đứng dậy và bắt đầu di chuyển.

June bước vào và thấy đội kia đã đợi sẵn ở đó.Mọi người trong nhóm vẫy tay chào June, anh cũng mỉm cười đáp lại.

Đã lâu rồi họ mới gặp nhau như thế này vì tất cả đều bận chuẩn bị cho sân khấu cuối.Tuy nhiên, nụ cười của anh nhanh chóng tắt ngấm khi thấy Lâm Chí ngồi giữa phòng, trông kiêu ngạo hơn bao giờ hết.Lâm Chí mỉm cười, đôi mắt nheo lại tinh nghịch nhìn June.Anh không để ý đến sự có mặt của hắn ta và ngồi xuống cạnh đồng đội mình ở cuối hàng.Các thực tập sinh trò chuyện với nhau, tò mò không biết tại sao họ lại được yêu cầu tập hợp đột ngột như vậy.Jaeyong.

"Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?"

"Chúng ta cần phải đi luyện tập thôi."

Akira thở dài lo lắng.C-Jay.

"Này, cậu là bò đực à?"

Bin rên rỉ.

"Ôi, làm ơn.

Hôm nay tôi không muốn khóc."

Ngay lúc đó, toàn bộ đèn đều tắt, giai điệu ngân nga nhẹ nhàng sưởi ấm căn phòng.June thở dài vì biết trước diễn biến sắp tới.Vào cuối Rising Stars, các thực tập sinh được tụ họp để nhìn lại hành trình đã đồng hành cùng nhau.Họ được xem lại những buổi thử giọng đầu tiên và cũng là cơ hội để các thực tập sinh truyền đạt những thông điệp chân thành của mình đến các thực tập sinh khác.Một khoảnh khắc đầy cảm xúc.Giai điệu tổng hợp các màn trình diễn được làm chậm lại bằng bộ lọc đen trắng.Đoạn video đã được biên tập rất tốt, cuộc sống của họ trông giống như bước ra từ một bộ phim.Sau đó, những phân đoạn mà mọi người đều lo sợ cuối cùng cũng đã đến.Hình ảnh Akira cũ xuất hiện trên màn hình khiến cho thực tập sinh người Nhật phải lấy tay che mặt.Akira trên màn hình nói.

"Ừm.

Cảm giác thật ngượng ngùng.

Một tin nhắn cho thực tập sinh khác hả?

Tôi chỉ cần nói một lời nhắn thôi sao?"

Akira rên rỉ.

"Tôi đoán là tôi sẽ gửi tới Leader.

Jaeyong, nếu cậu đang xem cái này, tôi hy vọng chúng ta vẫn ra mắt cùng nhau.

Không phải là RAVEN, mà là một nhóm mới với những người bạn mới.

Hãy ra mắt nhé, nhóm trưởng."

Akira liếc nhìn, mong đợi cậu bạn sẽ khóc.

Tuy nhiên, Jaeyong chỉ cười nhẹ, Akira hờn dỗi tủi thân.‘Thực sự luôn, cậu chỉ để dành nước mắt cho June thôi sao?’Đến lượt Jisung.

Không quá khó để đoán cậu ấy sẽ gửi lời nhắn cho ai."

Chào đại ca!"

Jisung reo lên với nụ cười tươi.

"June là thực tập sinh đầu tiên tôi nói chuyện trong chương trình.

Tôi đã rất lo lắng trong suốt buổi thử giọng và tưởng tượng mình sẽ không thể kết nối với ai cả."

"Tuy nhiên, em rất vui vì được ngồi ngay cạnh anh!

Cảm ơn người anh em chí cốt.

Chúng ta hãy sớm ra mắt cùng nhau nhé."

June liếc nhìn Jisung đang nở nụ cười ấm áp.

June mỉm cười nhẹ rồi rời tầm nhìn sang chỗ khác.Zeth và Ren cùng xuất hiện trên màn hình khiến những người khác thay phiên nhau trêu chọc."

Đây là gì thế?

K-Drama à?"

"Có vẻ như họ sắp thú nhận tình cảm với nhau!"

Zeth và Ren tỏ vẻ ghê tởm, ai cũng đoán trước được họ sẽ chọn đối phương để gửi thư nói.Zeth.

"Ừm, chào Ren!

Nói chuyện với cậu lúc nào cũng thoải mái.

Chúng ta đã biết nhau bốn năm rồi, khoảng thời gian đó thật tuyệt.

Tôi ước chúng ta sẽ dành thêm vài năm nữa với nhau.

Nhưng không phải với tư cách thực tập sinh... mà là một thần tượng."

Ren.

"Này, Zeth.

Chiến đấu với cậu thực sự rất mệt.

Đừng hiếu chiến như vậy nữa.

Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để cảm ơn cậu vì mọi thứ chúng ta đã cùng nhau trải qua.

Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu đâu.”

Cả phòng rộ lên tiếng cười mờ ám."

Nhưng tôi không bận tâm đến cậu chút nào.

Hãy cùng ra mắt nhé, đồ khốn hạng 1."

Sau hai người đó, Casper xuất hiện trên màn hình.

"June hyung."

Anh lần nữa được gọi tên.‘Tại sao Casper lại gửi lời nhắn cho mình?’Hai người quen biết nhau chưa lâu, cũng chỉ biểu diễn một sân khấu cùng với nhau!Casper ngại ngùng.

"Anh ơi!

Nếu thực tập sinh có thể bỏ phiếu, thì trăm phần trăm em sẽ bán nhà, mua sao để vote cho hyung đó."

Căn phòng im lặng một lúc, nhưng sau đó các thực tập sinh lại phá lên cười."

Cậu đang muốn công khai là fan của June hay sao thế?"

Zeth vỗ gáy Casper.Casper nhìn đi chỗ khác, không để ý đến lời trêu chọc của họ.Thực ra, Casper rất nhớ Luther.Tiếp đến Sehun xuất hiện trên màn hình, cậu ngượng ngùng gãi gáy."

Ừm, có lẽ cậu ấy không mong đợi tin nhắn từ tôi.

Nhưng này, June!

Đã lâu rồi.

Chúng ta chỉ biểu diễn cùng nhau một lần, nhưng tôi vẫn hằng mơ về buổi biểu diễn đó."

"June nhận được 3 lời nhắn rồi đó."

"Cậu ấy nổi tiếng quá mà."

Trong khi đó, Lâm Chí bực bội bẻ khớp ngón tay.

Rất nhiều lời nhắn được chiếu rồi nhưng hắn chưa nhận được một lời cảm ơn nào cả.Sehun cười cười.

"Nghe có vẻ sến súa, nhưng cậu đã giúp tôi hiện thực ước mơ của mình một lần nữa."

"Trước khi biểu diễn, tôi lo lắng đủ thứ chuyện, nhờ cậu mà tôi đã có cái nhìn tích cực hơn.

Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hôi để khẳng định hoài bão của bản thân một lần nữa."

June cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy hơi choáng ngợp trước những lời nhắn chân thành.Chương trình vẫn chưa kết thúc.C-Jay là người tiếp theo xuất hiện trên màn hình."

Tôi muốn gửi một lời nhắn thực tập sinh cao lớn như cây đó - Jangmoon, nhưng giờ cậu ta đã rời đi rồi, vậy nên tôi sẽ gửi lời nhắn này đến thần tượng tuyệt vời nhất của tôi, June!"

Ánh mắt C- Jay xoáy sâu vào máy quay."

Tin nhắn thứ tư rồi!"

"June thực sự để lại rất nhiều dấu ấn trong lòng mọi người mà!"

Lâm Chí mím môi tức giận, càng ngày càng khó khống chế nét mặt, nhưng vì có camera trực tiếp quay phim nên không thể không giữ vẻ mặt bình tĩnh."

Em vẫn còn nhớ lúc anh mắng mỏ đội bóng vô danh 0 sao của chúng ta vì đánh mất hết hy vọng .”

June mơ hồ nhớ lại những xung đột trong quá khứ.

Thời gian đó, June tự cho đám người đó là những kẻ thù lớn nhất mà anh phải đối mặt.Nhưng hóa ra đám trẻ con kia lại là những người bạn tuyệt vời của anh."

Hồi bị xếp hạng không sao, em đã chuẩn bị pack đồ về nhà ngay trong đêm rồi.

Đến tận bây giờ em vẫn không thể tin rằng mình là một phần của top 20.”

“Mỗi lần thức dậy, em thấy mình như đang mắc kẹt trong một giấc mơ.

Tuy nhiên, nếu em có thể giữ vững trong đêm chung kết, thì rất nhiều người cũng có thể."

"Anh đã dạy em bài học đắt giá đó.

Từ khi cùng nhau ở hạng 0 sao cho đến bây giờ đã là trận chung kết... anh đã thay đổi cuộc đời em rất nhiều."

"Em rất cảm kích anh vì đã kéo em ra khỏi sự mông lung khi đó!

Chúng ta hãy cùng nhau tiến tới sân khấu ra mắt nha."

"Em yêu anh, đại ca!"

C-Jay hét lên, những người khác cười thích thú.June đáp lại nụ cười của C-Jay khiến anh ấy vô cùng vui mừng.Vì bốn người đã gửi tin nhắn cho June nên cả phòng rất mong chờ được xem tin nhắn video của June.

Tuy nhiên, màn hình chuyển sang màu đen, video đã kết thúc.

"Cái quái gì thế?

Lời nhắn của anh đâu?"

C-Jay kêu lên.June nhún vai.

Anh chẳng được phỏng vấn gì cả!Vào lúc đó, các staff kinh hoàng nhìn nhau.

"Chúng ta quên June rồi!"

Ann sẽ không bao giờ mắc sai lầm đó.Những học viên khác cũng thở dài thất vọng vì tin nhắn video đã kết thúc.Họ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi phòng thì màn hình đột nhiên sáng lên lần nữa.Johnny.

"Gì nữa vậy?"

Trong những mùa trước, chương trình thường kết thúc sau khi phát đoạn video lời nhắn.Tuy nhiên, một bản tổng hợp mới lại được chiếu trên màn hình, một số cảnh quay mà họ chưa từng thấy trước đây.Đoạn video về Zeth, trông có vẻ khá ngây thơ so với vẻ ngoài hiện tại."

Xin chào, tôi là Zeth, thực tập sinh của Top Star Entertainment.

Hôm nay tôi sẽ rap."

"Khoan đã."

Zeth hét lớn, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi.

Đây không phải buổi thử giọng sơ bộ của tôi hay sao!"

Tất cả cười rộ thích thú.

Tuy nhiên, tiếng cười nhanh chóng tắt hẳn khi một loạt phần giới thiệu theo sau phần giới thiệu của Zeth.'Quay lại từ đầu!' - Dòng văn bản hiển thị trên màn hình.'Tôi xin giới thiệu với các bạn buổi thử giọng của các thực tập sinh trước khi họ trở thành một phần của Rising Stars!'*****Các bác vote ⭐ ủng hộ tui với nha....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
255, 256) Gửi đến bản thân tương lai của tôi


"Ah, làm ơn!

Tắt đi mà!"

Zeth khốn khổ than vãn.

Zeth trên màn hình đang thể hiện rap tự chủ không melody mà nó không tệ như vậy.Zeth tóc đen trông trẻ hơn đáng kể, mặc dù chỉ mới một năm trôi qua."

Trong ánh đèn sân khấu, những giấc mơ thật tươi sáng, nhưng đó là một cuộc chiến,Cuộc sống của thực tập sinh thần tượng, đây and night.Ta cống hiến phía sau hết mình bằng mồ hôi và nước mắt.Còn đường chẳng bằng phẳng đâu; đừng ngã."

Jaxon cười khúc khích.

"Cậu xấu hổ cái gì?

Trình diễn rất tốt mà."

Daeho.

"Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã gửi gì, nhưng tôi cũng không muốn thấy lại bản thân trước đó đâu."

Người tiếp theo xuất hiện là Ren, cậu chàng phải che mặt vì xấu hổ.Tuy nhiên, giống như Zeth, phần thử giọng khá ấn tượng.Một bộ trang thiết bị đầy đủ với bộ tổng hợp, bàn phím và thiết bị ghi âm.

Ren soạn nhạc, sau đó ghi âm và chỉnh sửa theo ý thích.Những thực tập sinh khác cũng nhún nhảy theo giai điệu.Jisung ngại ngùng.

"Woah, tuyệt quá.

Cậu dạy tôi làm nhạc đi."

"Không vấn đề."

Ren cũng có vẻ ngại ngùng không kém.Người xuất hiện tiếp theo là Casper, cậu ấy thậm chí không thèm giới thiệu bản thân.

Thay vào đó, Casper trực tiếp thể hiện sở trường của mình - break dance.Những thực tập sinh khác đều ấn tượng với những động tác chuẩn xác.

Mỗi lần xoay người đều mạnh mẽ, và có vẻ như Casper thậm chí không đổ một giọt mồ hôi nào sau khi biểu diễn.Zeth gật đầu thừa nhận.

Casper thực sự là đối thủ đáng gờm.Tuy nhiên, những màn trình diễn ấn tượng đã kết thúc ngay tại đó vì người tiếp theo xuất hiện là C-Jay.Những người khác bật cười khi chỉ nhìn thấy bộ trang phục.C-Jay mặc bộ trang phục theo khuôn mẫu của một rapper với hàm răng giả, khăn bandana quấn quanh mũ bóng chày ngược, áo bóng rổ mặc ngoài áo sơ mi trắng và giày thể thao to bản."

Cậu mặc cái quái gì thế?"

Akira vọng lên từ phía bên kia, cố kìm tiếng cười.C-Jay tự bào chữa.

"Lúc đó tôi nghĩ thế là ngầu mà!"

Tuy nhiên, người trên màn chiếu càng bối rối hơn khi bắt đầu rap theo nhịp điệu.Hoặc có thể là... lạc nhịp."

Yo...yo, check check...1...2... check mic.Cho tôi một chiếc xe đạp.Không muốn lái xe ba bánh.Vừa nhận được một lượt like.Ok!

Mọi người don't like me."

Căn phòng cười phá lên, ngay cả June cũng không nhịn được cười.Lời rap tệ đến mức có thể bị nhầm là bài thơ của học sinh tiểu học.Zachary trêu chọc.

"Cậu sợ nhịp à?

Sao cậu có thể tệ mức này nhỉ?"

C-Jay.

"Im đi.

Tôi đã tiến bộ rất nhiều!"

Anthony.

"Đó là vì June đã đổi anh thành ca sĩ."

"Cậu hẳn rất cảm kích vì đã gặp June.

Nếu không, cậu vẫn sẽ là một rapper đầy tham vọng"."

Tôi biết mà.

Đó là lý do tại sao tôi rất biết ơn anh ấy."

Các buổi thử giọng khác lại không ấn tượng bằng ba video đầu, nhưng cũng không tệ bằng buổi thử giọng của C-Jay.June ngày càng tò mò hơn về phần thử giọng của mình.

Anh chưa bao giờ xem nó, nhưng chắc ít nhất cũng phải khá ổn để có thể tham gia chương trình.Có vẻ như staff để dành buổi thử giọng của June cho lần cuối.

May mắn thay, các buổi thử giọng khác đã trôi qua nhanh chóng và buổi thử giọng của June là buổi duy nhất chưa được trình chiếu.Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện một đoạn video mới, các thực tập sinh cũng rất mong đợi vì biết đó là June.

Tuy nhiên, họ không khỏi nheo mắt lại.Sehun.

"Sao lại mờ thế?

Có thật là cậu không, June?"

Là anh.

Không chỉ vì họ có cùng vóc dáng mà còn vì đây là chất lượng hình ảnh nửa vời trên chiếc điện thoại cũ kia."

Là tôi đây."

June lẩm bẩm.Tuy nhiên, anh nhanh chóng hối hận khi âm nhạc đột nhiên cất lên.

June ngạc nhiên, những người khác cũng bối rối trước sự lựa chọn bài hát.C-Jay.

"Bài hát của một nhóm nhạc nữ à?"

Tính cách của June không hợp chọn một bài hát sôi động của nhóm nhạc nữ.

Nhưng anh ấy vẫn nhảy một cách dễ thương theo nhịp điệu bài hit của GIRLS' EVOLUTION - Geez.

Thực tập sinh trên màn hình có vẻ đang cố gắng hết sức, nhưng rõ ràng là không tự nhiên chút nào.Các thực tập sinh khác đều bật cười khi thấy những chuyển động dễ thương nhưng vụng về của June."

Vậy ra anh là fan của GIRLS' EVOLUTION à?

Anh hẳn đã rất vui khi chúng ta biểu diễn nó trong nhiệm vụ đầu tiên."

Minx trêu chọc."

Đây chắc hẳn cũng là lý do vì sao anh
chọn biểu diễn Bubblegum Pop phải không?"

Akira cũng trêu chọc từ xa.June thở dài và rời mắt khỏi màn hình, xoa bóp thái dương.Choi Joon-ho còn trơ tráo hơn anh nghĩ.Làm sao cậu ta có thể gửi video này đi như một bài thử giọng vậy?Những tập sinh khác tiếp tục cười và trêu chọc June, rõ ràng là thích thú trước sự đau khổ của anh.Trong khi đó, đằng sau tấm màn, các staff hiện đang hoảng loạn vì đã quên phỏng vấn June trong lời nhắn video trước đó.Xiao trách cứ.

"Người hâm mộ sẽ tức giận nếu chúng ta không đưa cảnh quay của anh ấy vào.

Làm sao các người lại chểnh mảng đến vậy?"

Jumi.

"Có nên đưa cái này vào không?

Những video đó rất cảm động."

Xiao đáp.

"Điều này chưa từng có tiền lệ.

Chị nghĩ chúng ta có thể thêm nó vào không?"

Jumi nhún vai.

"Tại sao không?

Các biên tập viên có thể chỉnh sửa chúng nếu họ không thích."

Xiao cắn môi rồi gật đầu: "Vậy thì thêm vào thôi.

Bắt đầu từ June nhé."

Jumi gật đầu, cài đặt hàng loạt các đoạn video sau đó.Bên sản xuất còn nghĩ rằng các thực tập sinh sẽ khóc hết nước mắt vì buồn và hoài niệm.Tuy nhiên, họ lại cười ngặt nghẽo vì buổi thử giọng của June.June thở phào nhẹ nhõm khi video cuối cùng kết thúc."

Cảm ơn Chúa." anh thì thầm, không thèm nhìn những thực tập sinh khác nếu không sẽ bị chọc ghẹo cho coi.Vì vậy, June vẫn nhìn chằm chằm vào đùi mình.Tuy nhiên, các học viên khác đột nhiên bắt đầu khen ngợi anh.Anthony.

"Anh đã tiến bộ rất nhiều rồi.

Giờ anh giống như một con quái vật vậy."

Johnny.

"Làm sao anh có thể tiến bộ trong một thời gian ngắn như vậy nhỉ?"

Zeth và Casper liếc nhìn nhau, cả hai đều có chung một suy nghĩ: June thực sự đáng sợ.Nếu June đã tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong vài tháng thì ai biết anh ấy có thể đi xa đến mức nào?Các thực tập sinh chuẩn bị rời đi lần nữa, nhưng một đoạn video khác lại được thêm vào.

Tiếng rên rỉ tập thể vang lên.

"Lại gì nữa đây?"

Mọi người đều có vẻ thấm mệt.Một lần nữa, giai điệu piano nhẹ nhàng, đều đặn vâng vọng, mỗi nốt nhạc đều vang lên nỗi buồn và hy vọng.

Các thực tập sinh trao đổi những ánh nhìn tò mò.

Không phải đoạn cảm xúc đã kết thúc rồi sao?Màn hình đen nhấp nháy sáng lên, để lộ dòng chữ trắng đậm được viết một cách tao nhã: 'Gửi đến bản thân tôi trong tương lai...'Lông mày June nhíu lại.

Bây giờ, anh không biết gì nữa.Khuôn mặt của chính anh xuất hiện trên màn hình, được ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng.June quan sát, bị cuốn hút, khi một nụ cười chân nở rộ.Đây không phải là anh.Đây là Choi Joon-ho.Người trên màn hình gần như không thể nhận ra.Joon-ho chỉ trông giống như một hình ảnh trẻ hơn, mệt mỏi hơn và đau khổ hơn của June hiện tại.

Tuy nhiên, cảm giác như June đang nhìn một người hoàn toàn khác.Đây là lần đầu tiên anh gặp Choi Joon-ho, mặc dù chỉ là qua video."

Sao trông đại ca buồn vậy?"

Jisung quan sát hình ảnh chuyển động của June."

Có thật là đại ca không vậy?

Trông anh thật ngây thơ và dễ thương làm sao!"

Sehun.

"Cậu cũng đang bồn chồn, lo lắng không?"

June không trả lời.

Anh vẫn cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn thấy con người trước đây của mình.Màn hình hiển thị Joon-ho đang ngồi trước máy quay, vẻ mặt đầy lo lắng.

Giọng nói run rẩy bắt đầu lời chào."

Ừm...xin chào?"

Joon-ho với một tông giọng không chắc chắn, khiến các thực tập sinh xôn xao.Akira mông lung.

"Sao thế này?

Anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy sao?"

Bin.

"Nghe có vẻ khá nhút nhát."

C-Jay.

"Ừm, giờ thì anh cứng đầu hơn."

June trừng mắt nhìn lại.C-Jay giơ tay đầu hàng.

"Em khen, em đang cả ngợi sự thay đổi đó thôi!"

"Suyt."

Jaeyong ra dấu im lặng, những người khác ngừng nói.

Jaeyong muốn chú ý đến lời nói của June.

Anh cảm thấy có điều gì đó sôi sục trong tim, nhưng vẫn lờ đi cảm giác đó và tiếp tục xem.June cũng tập trung mắt và tai vào màn hình.Joon-ho hắng giọng.

"Xin chào, tôi của tương lai.

Tôi biết điều này có thể kỳ lạ, nhưng tôi luôn muốn làm điều này...

để nói chuyện với bạn, bản thân tương lai của tôi."

Anh dừng lại một lúc, ngón tay anh mân mê mép áo sơ mi."

Tôi đoán là cậu đã biết điều này có ý nghĩa thế nào với tôi.

Ước mơ trở thành một điều gì đó lớn lao hơn... nó đã ở trong tôi kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ." giọng nói run rẩy.Cả căn phòng như nín thở.Ngay cả Lâm Chí vốn căm ghét June hiện tại cũng cảm thấy thương hại cho người đàn ông trên màn hình."

Đã có rất nhiều lần tôi nghĩ rằng mình không thể.

Vô số lần thất bại, bị từ chối và bỏ lỡ cơ hội... chắc hẳn rất khó khăn."

Nước mắt trào ra, nhưng Joon-ho chớp mắt để chúng trôi đi."

Nhưng tôi vẫn ở đây.

Tôi đã đi được đến đây, và tôi đoán sự cố gắng này vô cùng ý nghĩa.

Tôi đã cố gắng hết sức, cậu biết không?"

"Ngay cả khi có những lúc tôi muốn bỏ cuộc, tôi vẫn nghĩ đến bản thân mình trước đây - tràn đầy hy vọng, người có ước mơ, hoài bão... người đã hy sinh rất nhiều ... người mà bố mẹ tôi tự hào."

Anh thở dài run rẩy.

Vào lúc đó, June cũng thở ra một hơi run rẩy, như thể họ là một vậy.Cảm xúc trong lòng anh lúc này không chỉ dành riêng cho mình, như thể Joon-ho ngây thơ trước đây đang ở bên cạnh anh vào lúc đó.Giọng nói của Joon-ho trở nên đều đặn hơn."

Tôi hy vọng cậu cũng như vậy, June tương lai.

Tôi hy vọng cậu sẽ giữ vững ước mơ và hoài bão của chúng ta."

"Bởi vì, thành thật mà nói, mọi thứ ngay lúc này đây đang trở rất khó khăn, và tôi không chắc mình có thể giữ vững được bao lâu nữa."

June mím môi.

Joon-ho sau đó không thể trụ được lâu hơn nữa."

Nhưng không sao đâu," Joon-ho thở dài.

"Tôi là June.

Và tháng sáu cũng đang đến rồi, có thể là ngay bây giờ...

Có lẽ cậu ấy sẽ trở thành một tháng năm tốt đẹp hơn, một tháng ngày tươi sáng hơn."

June bắt đầu ghép lại dòng thời gian.

Bức ảnh này chắc hẳn được chụp một tháng trước khi anh chuyển sinh.

Anh đã chuyển sinh vào cơ thể của Joon-ho vào cuối tháng 6.Một nụ cười buồn hiện lên trên môi Joon-ho.

"Về tương lai, June, tôi hy vọng cậu vẫn còn mơ ước.

Tôi hy vọng cậu bỏ cuộc, và hy vọng cậu đang sống một cuộc sống mà tôi luôn tự hào."

"Tôi hy vọng rằng, bất chấp mọi khó khăn, cậu đã tìm thấy hạnh phúc mà tôi đang tìm kiếm."

Anh hít một hơi thật sâu, giọng lại run lên lần nữa.

"Tôi hy vọng chúng ta sẽ làm được."

Nói xong, Joon-ho lau đi những giọt nước mắt.

Màn hình tối sầm lại, căn phòng chìm trong im lặng nặng nề, mỗi thực tập sinh đều ý thức, suy ngẫm lại, cảm động trước lời nói của thực tập sinh đang lo lắng kia.Ngay từ những tin nhắn video đầu tiên, khi các thực tập sinh gửi video cho nhau, đoàn làm phim đã mong đợi các học viên sẽ khóc hết nước mắt.

Họ muốn tạo ra khoảnh khắc cảm động, buồn bã cho những giây phút cuối cùng của cuộc thi.Tuy nhiên, chỉ có một số ít thực tập sinh khóc khiến cho bên sản xuất và các staff thất vọng.Nhưng sự thất vọng không kéo dài lâu sau thông điệp của June.Tiếng khịt mũi vang lên khắp phòng.

Ngay cả những người đứng sau màn chiếu cũng hít mũi.Staff Jumi.

"Ôi trời.

Không ngờ lại cảm động thế này."

June nhìn chằm chằm vào màn hình đen, giọng nói của Joon-ho trước đó vẫn còn văng vẳng trong tâm trí anh.Anh cảm thấy họ rất khác biệt nhưng đồng thời cũng rất giống nhau.June gần như đã khóc sau tin nhắn của Joon-ho, nhưng anh đã kiểm chế lại.

Anh có thể cảm nhận được nỗi đau ẩn sau lời nói của thực tập sinh, và điều đó lại trở thành động lực khác cho June.Suy nghĩ bị cắt ngang khi một cú huých mạnh vào vai anh.

June trừng mắt nhìn thủ phạm nhưng lại khinh ngạc khi thấy C-Jay nước mũi dài nước mắt ngắn long lanh nhìn lại.Có vẻ như Joon-ho trước đây cũng có tài năng khiến người khác khóc."

Em đã tự nhủ rằng mình sẽ không khóc trong tập này, đại ca lại hại em rồi."

C-Jay đổ lỗi.Sehun nhìn xuống đất, cảm thấy xúc động trước lời nói của June.

Cậu ấy cũng suy ngẫm về hành trình của mình và quyết tâm hơn nữa để bước vào đội ra mắt.Jisung khịt mũi, dùng tay áo lau nước mắt.

Sự ngưỡng mộ của anh dành cho June rộng lớn như bầu trời vậy.Zeth mím môi để nước mắt không rơi xuống.

Casper nhìn sang một bên vì nếu anh nhìn người khác khóc, anh cũng sẽ khóc theo mất.Tuy nhiên, vẫn có một người không thể kiểm soát được bản thân.Akira hờn dỗi, thở dài khi đưa khăn tay cho Jaeyong.

"Cậu không cần phải thể hiện rõ thế đâu."

Jaeyong không để ý và tiếp tục khóc.Những video khác cũng được chiếu nhưng không xúc động bằng lời nhắn của June.Nhưng vì trước đó cũng khóc rồi nên tiếng khóc vẫn tiếp tục, bên sản xuất cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.Đến cuối cùng, hầu hết mọi người đều trở thành cá nóc với đôi mắt sưng húp, mũi đỏ và đôi môi run rẩy.June mỉm cười thích thú."

Anh không khóc sao?"

C-Jay hỏi, trông mắt cậu ấy sưng nhất trong số họ (tất nhiên là sau Jaeyong).June chỉ nhún vai hiển nhiên.C-Jay.

"Thật không công bằng!

Chúng em trông thật khốn khổ trong khi đại ca vẫn đẹp trai.

Là sao?"

Jisung ngại ngùng.

"Ôi trời.

Làm ơn, đủ rồi.

Tôi không còn sức để khóc nữa."

Vẫn chưa phải là kết thúc.Rising Stars vẫn còn một bất ngờ cuối cùng dành cho các thực tập sinh - một điều khiến mọi người phấn khích hơn.Tấm rèm trắng bên cạnh họ đột nhiên được kéo xuống, để lộ những hình bóng quen thuộc.Sau đó, đèn bật sáng.Các thực tập sinh nhìn sang một bên, tỏ vẻ ngạc nhiên."

Mẹ?

Ba?"*****Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
257) Gia đình


Jisung là người đầu tiên đứng dậy và chạy đến bên bố mẹ mình, hai người giống hệt đứa con nhút nhát của họ.Các thực tập sinh khác cũng đứng lên."

Ren." một giọng nói ân cần gọi tới.

Ren quay sang mẹ mình, vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà ở đó."

Mẹ?" anh gọi nhỏ, nghe có vẻ yếu đuối hơn bao giờ hết.

Mẹ Ren chưa bao giờ đồng ý cậu đi theo con đường mạo hiểm này.

Bà ấy luôn hướng Ren trở thành một luật sư thông thường hay bác sĩ chuyên khoa nào đó.Cuối cùng, Ren vẫn không cảm thấy hài lòng với bản thân mặc dù đã đạt được những thành tựu to lớn."

Ren.

Mẹ con ở đây."

Nói xong, Ren chạy đến bên mẹ và ôm chặt bà."

Mẹ đây rồi," mẹ thì thầm vào tai anh.

"Mẹ ở đây để cổ vũ cho con."

Ba mẹ Casper đang làm việc ở nước ngoài, nhưng cậu lại vô cùng may mắn khi được ba cô chị gái đến thăm."

Đến đây nào, thằng ngốc." người chị cả nói.Casper mỉm cười bước về phía họ, cư xử có chút miễn cưỡng với ba bà chằn trong nhà nhưng thực tế thì cậu lại yêu họ rất nhiều.C-Jay khóc nức nở trên vai mẹ mình, trông bà như phiên bản nữ của cậu ta vậy."

Bình tĩnh xem nào?" mẹ C-Jay quát, vỗ mông thằng con trai nghịch tặc.Lâm Chí cũng mỉm cười khi gặp lại người bạn mà hắn đã kết thân trong thời gian ngắn tập huấn ở Hàn Quốc.Lâm Chí.

"Tới rồi à?"

"Ồ, tôi muốn chúc mừng trước khi cậu ra mắt."

June mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mọi người ai cũng có gia đình, người thân bạn bè, ai cũng có một câu chuyện riêng.Chắc chẳng có ai tới đón anh đâu.June không còn người thân mà.June định ngồi xuống để che giấu nỗi thất vọng nhỏ bé thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía bên kia phòng."

Cháu thậm chí định chào ta một tiếng sao?"

June quay lại và nhìn thấy con quỷ nhỏ nghịch ngợm từ lúc nào đã chui vào vòng tay anh.Bà ngoại cũng mỉm cười bước lại gần.

"Đến đây, June."

Anh cũng hồ hởi, rạng rỡ, háo hức không kém lại gần Bà.June không quen với khái niệm gia đình.

Mei Ling là người thân duy nhất của anh.Tuy nhiên, khi nhìn thấy Minjun và bà, June cảm thấy như mình đã có thêm một gia đình mới trong cuộc sống này."

Nhóc nhớ anh lắm nhỉ?"

June trêu chọc.Minjun chế giễu.

"Tất nhiên là không rồi.

Đó là cái ôm chúc may mắn.

Anh bị tụt xuống hạng 12 rồi.

Đừng có mà lười biếng như trước nữa."

June cười khúc khích.

"Biết rồi."

Bà.

"Cháu đừng nghe lời thằng nó.

Bà rất thích bài hát mới của ccháu""Cháu cảm ơn bà."

June mỉm cười.Staff thông báo.

"Chương trình đã chuẩn bị một bữa cơm trưa cho các bạn và người thân.

Mời mọi người đến phòng bên cạnh và thưởng thức ạ."

Các thực tập sinh nhanh chóng mà kéo gia đình và bạn bè sang phòng bên cạnh, háo hức trò chuyện về kỉ niệm đáng nhớ trong chặng hành trình vừa qua.June cũng rất hào hứng trò chuyện với Minjun và bà.

Tuy nhiên, cậu không biểu lộ quá nhiều vì tính khí cũng bướng bỉnh y như Minjun.Ba người họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, trên đó có bày sẵn rất nhiều đồ ăn.Minjun háo hức ăn.

Thằng bé đột nhiên chậm lại khi cắn miếng đầu tiên.June.

"Có chuyện gì sao?"

"Bà nấu ăn ngon hơn."

June cũng cắn một miếng, gật đầu đồng ý.

"Nhóc nói đúng."

Bà cười khúc khích.

"Đừng có nịnh bà thế.

Cũng đừng càu nhàu vì họ đã tử tế chuẩn bị cho ta rồi.

Ăn đi!"

"Thôi thì cháu miễn cưỡng chút vậy."

Minjun nhún vai rồi tiếp tục ăn.Họ trò chuyện một cách tự nhiên.

Trong giây lát, June quên mất sự tức giận với Lâm Chí và Tony.Thay vào đó, anh thực sự tận hưởng thời gian bên cạnh hai người thân yêu quý.Khi bữa ăn gần kết thúc, bà ngoại đột nhiên thúc vào hông Minjun.Thằng nhóc khó chịu.

"Bà ơi, có chuyện gì vậy?"

Bà ngoại.

"Cháu định tặng gì đó cho anh phải không?"

June cười khẩy.

"Ồ, cu cậu hôm nay lại đi tặng quà cho anh cơ à?

Đâu?

Quà đâu?"

Minjun ngại ngùng nhìn xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mở to mắt nhìn June."

Không phải.

Anh-anh không trả lời điện thoại của em," Minjun lắp bắp.

"Chắc cái điện thoại cổ kia phát nổ hay gì đó nên..."

Ừ thì nó nổ thât.

Nhưng không phải theo cách Minjun nghĩ."

Nhóc đoán chuẩn rồi."

June cười khúc khích."

Biết ngay mà.

À, tuần trước em đã đến nhà bố rồi."

"Anh nghe bà kể rồi.

Hai ta như đã không gặp nhau trong một thời gian dài vậy."

"Em không tặng cái này cho anh vì em muốn, mà là vì bố đã tặng em một mẫu mới thôi đấy."

June phấn khích vô cùng, nhịp tim đập loạn xạ.Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này kể từ khi tìm thấy cô gái anime đầu tiên đánh thức trái tim băng giá của anh.Minjun lấy quà từ trong túi ra và đưa cho June."

Đây.

Anh có thể lấy điện thoại cũ của em.

Bây giờ nó quá cũ với em rồi."

Đôi mắt của June sáng lên, thậm chí còn sáng hơn cả trán của ông Klin.Anh nhìn chiếc điện thoại từ đầu đến đuôi.

Có thể nó đã cũ theo quan điểm của Minjun, nhưng lại tốt hơn tốt hơn rất nhiều so với chiếc điện thoại mà June từng có.'Smartphone đời đầu của tôi ơi, xin hãy an lòng yên nghỉ nơi chín suối nhé!'Nhưng thôi, kệ cái điện thoại đó đi."

Có thực sự là...của anh không?"

June vẫn hoài nghi.Minjun rên rỉ.

"Của anh tất.

Anh cứ nhận đi.

Sẽ rất kỳ lạ nếu anh từ chối."

"Tất nhiên, anh sẽ không từ chối."

June nhanh nhảu cầm lấy điện thoại trên bàn.

"Bây giờ nhóc không thể lấy lại được nữa đâu".Minjun cười khúc khích.

"Anh đừng có lo.

Em đã gỡ cài đặt ứng dụng của mình và cài những ứng dụng mà anh thích rồi.

Hơn nữa," Minjun khoe chiếc điện thoại mới "tại sao em phải tốn thời gian vào một chiếc điện thoại như thế khi em sở hữu đời máy xịn hơn chứ?"

June tỏ vẻ khó chịu bề mặt.

Nhưng anh đang vô cùng hạnh phúc.June cuối cùng cũng có điện thoại mới!

Cuối cùng anh cũng có thể sử dụng những cái pin dự phòng quà tặng kia rồi.Anh chụp thử máy ảnh, gần như hét lên vì sung sướng.Rõ ràng rồi!June tiếp tục kiểm tra điện thoại, tinh nghịch táy máy món đồ công nghệ trên tay.

Minjun và bà nhìn anh với vẻ mặt thích thú.June đột nhiên nhìn thấy một tấm thẻ đằng sau lớp case trong suốt."

Đây là cái gì vậy?"

"À, em quên lấy ra.

Danh thiếp của bố để em lưu số điện thoại của ông ấy vào điện thoại mới.

Anh có thể vứt đi nếu muốn."

June mở ốp ra."

Nhân tiện, thời gian ở với bố thế nào?"

June bắt đầu trò chuyện phiếm.Minjun nhún vai.

"Khá là vui.

Nhưng ông ấy khá bận.

Ba em hầu hết cứ đến giám sát hoạt động công ty nên em thường bị bỏ ở nhà.

Đúng là người nghiện công việc."

"Ông ấy cũng điều hành rất nhiều công ty, đôi khi rất khó gặp mặt.

Ba còn đặt tên công ty theo tên em nữa cơ."

"Hử, thật sao?"

June hỏi.Minjun cười rạng rỡ.

"Ưm, tên công ty trong tấm danh thiếp anh đang cầm đấy."

June không suy nghĩ nhiều lật tấm thẻ lên."

Mintellect?"

"Đúng rồi!

Minjun the Inllectual.

Tuyệt vời phải không?"*****Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
258) Stars


Giữa khu đất trống rộng lớn bên cạnh địa điểm tổ chức đêm chung kết, hàng ngàn tâm hồn phấn khích nhưng lo lắng đã tụ tập lại.Mọi người đứng tụm lại bên ngoài một mái vòm trong suốt khổng lồ, tiếng rì rầm phấn khích vô cùng lớn.Không khí tràn ngập sự mong đợi khi bạn bè và kẻ thù tụ họp.

Tiếng cười và những cuộc thảo luận sôi nổi tạo trước một sự kiện lớn sắp diễn ra.Gummy Sky Dome với sức chứa 8.000 người là sự lựa chọn của Azure cho mọi trận chung kết Rising Stars.

Và mùa giải năm nay cũng không ngoại lệ.Còn rất nhiều người đang kiên nhẫn chờ đợi để được vào bên trong.

Những banner rực rỡ đủ màu sắc, mỗi biểu ngữ đều được trang trí hình ảnh của một thực tập sinh họ yêu mến.Người hâm mộ tập hợp lại từ khắp mọi miền đất nước, hầu như mọi châu lục đều có một đại diện fan tham gia.Mặt trời buổi chiều tà vẫn sáng trưng, một hàng dài người hâm mộ uốn lượn quanh mái vòm lớn.Thời tiết ôn hoà, một ngày hoàn hảo không quá nóng cũng không quá lạnh.

Ánh nắng vàng, hơi ẩm dịu nhẹ, và có vẻ như hôm nay là một ngày rất may mắn.Xung quanh địa điểm có vô số gian hàng sống động, cung cấp nhiều loại đồ nhanh, đồ ăn vặt phục vụ các fan.Mùi bỏng ngô ngậy vị bơ thoang thoảng trong không khí, hấp dẫn vô số người ghé qua.

Có người còn xoay kẹo bông gòn thành những đám mây đường với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, thu hút sự chú ý của cả trẻ em và người lớn.Tuy nhiên, có một gian hàng đặc biệt được ưa chuộng.

Một cặp cha con đang bận rộn lấy ra những mẻ kem mới khi người hâm mộ đổ xô đến xe kem của họ.

Âm thanh trong loa kéo vô cùng quen thuộc nhưng họ không thể xác định đã nghe thấy ở đâu."

Chúng ta đã bán được rất nhiều kem, bố ạ."

Lila mỉm cười.

Bố xoa đầu cô bé, đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.Jia khó hiểu nhìn hàng dài người đang xếp hàng.

"Họ đang xếp hàng để làm gì vậy nhỉ?"

Bora.

"Chúng ta đã chỉ định chỗ ngồi thôi à."

Jia nói.

"Này, mấy người hâm mộ ở phía trước đội mũ cao bồi kia hình như là fan C-Jay đúng không?"

Bora lắc đầu thất vọng.

"Ờ, fan hâm mộ cũng giống thần tượng của họ thôi."

Bốn người cười khúc khích, tiếp tục tham quan trước khi vào cổ vũ.

Jia đang mặc một chiếc váy suông trắng với đôi tai mèo màu hồng đồng bộ.

Cô cảm thấy xấu hổ khi đeo nó ra ngoài nơi công cộng, nhưng nhớ lại hồi June còn đeo chiếc mặt nạ màu hồng lại giúp Jia tự tin hơn nhiều."

Đợi đã.

Tớ phải làm một việc."

"Cậu đang làm gì thế?"

Soo-min theo sau thắc mắc.Jia hơi quá điên cuồng.

"Stars.

Mẹ tớ tự nhiên lại tăng tiền tiêu vặt lên, Tớ phải mua vote cho June đã."

Nari cười khúc khích.

"June khá nổi tiếng.

Anh ấy chắc chắn sẽ ra mắt mà."

Wei.

"Vậy là cậu không theo dõi rồi.

June bị tụt xuống hạng 12.

Tình hình rất khó nói."

Jia mua hẳn 1.000 stars.

"Anh ấy sẽ làm được.

June phải làm được."

Trong khi đó, một nhóm bà lão mặc đồng phục mèo hồng, tất cả đều tụm lại thành một nhóm.

Có một chàng trai trẻ đứng ở giữa, run rẩy sợ hãi hướng dẫn trực tiếp cho các bà cách vote stars cho June."

Ừm, bác nhấn nút này đi." cậu ta run rẩy chỉ vào nút Buy.

"Sau đó, bác nhấn số lượng s-star muốn mua."

"Ôi, khó quá.

Thường tôi thấy con trai tôi mua hộ dễ lắm mà."

"Cả tôi nữa.

Cậu nói tôi chẳng hiểu gì xất?"

"Cháu, cháu chỉ đi ngang qua." anh ta lắp bắp."

Chỉ lại xem nào." một bà khác ngắt lời."

10.000 stars bao tiền?"

"Khoảng 1.200.000 won ạ."

"Ồ, cũng hợp lý đấy .

Cậu mua hộ tôi 30.000 điểm nhá."

"Giàu vậy, tôi chỉ mua 10.000 thôi!"

"Tháng này tôi sẽ không mua túi nữa.

Cậu hộ tôi 20.000 điểm đi."

Cậu thiếu niên lẩm bẩm nhìn đám đông già đang vây quanh mình.

"Thật đáng sợ."

Trong khi đó, bên trong tòa nhà Azure, gia đình và bạn bè của các thực tập sinh đã đợi sẵn bên trong.

Chỗ ngồi của họ nằm gần sân khấu.Bà rất vui khi mình được ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Tất cả là nhờ Minjun, thằng bé lại làm nũng với người ta nữa."

Chúng ta có thể ngắm trọn vẹn sân khấu trực tiếp này."

Bà mỉm cười."

Tất nhiên rồi.

Anh cả cần phải nhìn thấy chúng ta thật rõ ràng vào.

Còn sẽ giám sát anh ấy."

Đúng lúc đó, một nhóm thực tập sinh bước vào, ngồi cạnh dãy ghế."

Ôi trời," mẹ Jisung vỗ ngực chồng.

"Đúng là một dàn soái ca à nha."

Ba người chị của Casper gần như vỡ òa, vui mừng khi nhìn thấy nhóm thực tập sinh đẹp trai đang ngồi cạnh họ - những thực tập sinh bị loại trước đó!Jangmoon vẫy tay nhiệt tình khi nhìn thấy Minjun.Tuy nhiên, đứa trẻ đang trong tuổi dậy thì chỉ nheo mắt nhìn anh rồi nhanh chóng nhìn đi hướng khác.Jangmoon mím môi.

'Sao thằng bé lại không thích mình nữa rồi?'"Ba cháu hôm nay có đến xem cùng không."

Bà thu hút sự chú ý của Minjun.Minjun.

"Không ạ, bố không thể đến ngay bây giờ được."

"Tại sao?

Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không.

Cháu đã bảo ông ấy không cần đến rồi."

Bà ngoại khó hiểu: "Sao không?

Bà cứ nghĩ cháu muốn xem cùng ba cơ."

Minjun mỉm cười, dựa lưng vào ghế.

"Cháu đổi ý rồi.

Ông ấy có nhiệm vụ quan trọng hơn cần phải hoàn thành ạ."

Bà nghi ngờ nhìn cháu trai: "Làm gì chứ?"

Minjun ngây thơ nói.

"Cháu chẳng can thiệp gì đâu.

Ba đơn giản chỉ có việc đột xuất như mọi khi, thế thôi ạ."*****Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
259) The Final, Finally


Sasha đang được stylist riêng chỉnh chu lại trang phục.

Cô bước ra khỏi phòng thay đồ và gặp lại đồng đội của mình hay đúng hơn là những người bạn cũ đã đồng hành cùng nhau.Chín cô gái xinh đẹp tập trung trong phòng.

Một số người đang trang điểm...một số đang yêu thích của ăn... còn lại thì đang bận rộn mua stars cho thực tập sinh mình yêu thích.Sasha đột nhiên bồi hồi, xúc động.

Đã lâu rồi kể từ khi nhóm tan rã, chính xác là hai năm, và việc ở bên những cô gái khiến Sasha hồi tưởng lại những kỉ niệm thuở nào.Hiện tại, mỗi người đều đã chọn cho mình một hướng đi riêng và thành công trên con đường mới.Ở bên họ vẫn tự nhiên quen thuộc như ngày nào.Kiera thoa lại son bóng.

"Mình rất ngạc nhiên khi chúng ta được mời đến đây.

Bọn mình xuất hiện trong mùa cũ BOYMYSTIC không phải là xong rồi sao?"

Sera rên rỉ dựa đầu vào tường.

"Tớ buồn ngủ lắm íiii, chúng ta sắp không xong rồi."

Mimi hoàn thành bỏ phiếu cho June, nhiệt tình hỏi.

"Nào các tình yêu.

Các cậu không muốn chứng kiến chương trình đã đưa chúng ta đến thành công như ngày hôm nay sao?"

"KHÔNG."

"Ừ, không."

"Đó là một trong những thời điểm nhạt nhẽo nhất trong cuộc đời tớ."

"Azure chết dẫm.

Nhưng dù sao cũng cảm ơn quý công ty vì đã giúp em thanh toán nợ cũ."

Mimi khó chịu.

"Tớ đã yêu cầu, thực tế là cầu xin Yena và Yejin đưa chúng ta đến đây.

Vậy nên, tất cả các bạn sẽ mỉm cười và cùng nhau xem đêm chung kết Rising Stars năm nay nhé."

Yasmin.

"Sao cậu cứ thích kéo tụi này xuống địa ngục thế?

Ngồi xem chung kết chỉ tổ phí thời gian mà thôi.

Tớ nghe Lala và Sasha nói rồi, cậu muốn muốn ủng hộ người ta làm ơn đừng kéo mình theo được không?"

Mimi mỉm cười.

"Chúng ta sẽ cùng nhau cổ vũ cậu ấy."

Sera.

"June, phải không?

Tớ không theo dõi chương trình, nhìn ảnh trên mạng thì khá dễ thương đấy."

Sasha.

"Đúng không?

Mặc dù bắt đầu chương trình không mong đợi mấy, nhưng anh chàng June đó cũng khiến tớ thích thú.

Kỹ năng rap cũng khá tốt."

"Ồ, hóa ra ai kia cũng biết kiếm lý do cơ đấy, thằng nào lại thích cậu ta đến vậy."

Sera mỉm cười.Mimi liếc xéoSera giơ tay đầu hàng.

"Này này!

Cậu bảo chúng tớ đến ủng hộ mà."

"Được, cậu có thể ủng hộ cùng."

Mimi quát.

"Nhưng đừng nhìn nhận người ta như loài dễ thương."

Kiera lắc đầu thích thú.

"Vậy tớ báo cáo cho Nico nha."

"Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tớ."

Mimi cau mày.*****"Này, tâm hồn treo ngoài cửa cho ai xem thế?

Trông cậu như sắp nổ tung vậy."

Jordan - Center hiện tại của BOYMYSTIC.Nico lo lắng.

"Mimi không có gọi lại.

Họ cũng sẽ đến đấy."

Sunwoo.

"Cô ấy không muốn gặp hả?"

Nhóm mười chàng trai thích thú trêu chọc anh chàng đồng đội đang si mê con gái nhà người ta."

Cút ngay."

Nico ngồi phịch xuống ghế.Moon trêu chọc.

"Theo đuổi một năm rồi đấy.

Không có ý định dừng lại sao?"

Nico lắc đầu.

"Trừ khi Mimi tìm được người thực sự yêu cô ấy, nếu không tôi sẽ không dừng lại."

Jordan.

"Trời ạ, đúng là người bị con đũy tềnh yêu dính có khác.

Nói câu mà đứng đắn hết cả lên.

Được thôi, không phải là vấn đề của tôi.

Cậu chú ý cư xử đúng mực khi đang quay phim là được."

Sunwoo than vãn.

"Nhưng sao lại mời chúng ta chứ.

Mai ta vẫn còn một job ngoài trời đó."

Jordan.

"Này là bắt buộc.

Chúng ta xuất phát từ Rising Stars nên phải ra dáng tiền bối ủng hộ nhóm nhạc mới.

GIRLS' EVOLUTION cũng xuất hiện trong đêm chung kết chúng ta mà."

Moon đáp trả.

"Ừ, nhưng sau đó họ tan rã."

Chúng tôi cũng sẽ sớm tan rã thôi.

Hợp đồng chỉ còn một năm nữa."

Jordan nhún vai thản nhiên.

"Anh đây đã chuẩn bị cho sự nghiệp solo sau này rồi.

Tôi sẵn sàng thoát ly khỏi mấy người ngay bây giờ còn được ý chứ."

Nico.

"Đúng là đồ kiêu ngạo.

Thôi kệ đi.

Nếu nhóm mới này không thành công như Azure dự đoán thì họ sẽ nhận được ít tài nguyên hơn.

Chúng ta đã có một lượng người hâm mộ nhất định, nên họ có thể gia hạn hợp đồng thêm một lần nữa."

Moon.

"Cậu đã xem những tập phim đó chưa?"

Nico lắc đầu.

"Chưa và tôi cũng không có ý định làm vậy.

Tôi không muốn chú ý tới đối thủ cạnh tranh tương lai của chúng ta."

Sunwoo.

"Tôi cũng chưa xem hết một tập nào cả.

Zeth và Casper là những thực tập sinh nổi tiếng.

Bằng cách nào đó, một anh chàng luôn đứng top thịnh hành trên Navel và YouWatch.

Tên là gì nhỉ?

Joon-ho?"

"June."

Jordan đột nhiên trở nên nghiêm túc.Lần đầu gặp thực tập sinh này khi nhận vị trí MC đặc biệt trong một tập loại trừ, Jordan đã cảm thấy June là người đặc biệt.June là đội yếu thế hơn.Nhưng khi tiếp tục xem các tập khác, anh không khỏi cảm thấy sợ hãi trước sự tiến bộ vượt bậc của June."

Này, anh ổn chứ?"

Moon véo tai Jordan.Jordan mỉm cười.

"Ừ.

Xuất phát thôi chứ?"

Nico phấn khích đứng dậy.

"Đi thôi.

Em không thể chờ để gặp nàng thơ của em nữa rồi!"

8.000 chỗ ngồi chật kín, và vô số người hâm mộ chen chúc bên ngoài, khao khát được trở thành một phần của sự kiện được mong đợi này.Đêm nay, những giấc mơ sẽ thành hiện thực và những vì sao mới sẽ được sinh ra.Ánh đèn mờ dần, một sự im lặng nhẹ nhàng, màn hình LED trên sân khấu trở nên sống động.

Nó nhấp nháy, tạo nên sự hồi hộp, rồi bùng nổ một màn trình diễn ánh sáng tương lai tô điểm cho mái vòm bằng khung hình cầu vồng đầy màu sắc.Khán giả há hốc mồm và reo hò đồng thanh khi những sắc màu rực rỡ nhảy múa khắp hội trường rộng lớn, họa tiết kỳ ảo khiến mọi người đều phải kinh ngạc.Một bục nhô lên từ bên dưới sân khấu.

Khói xoáy quanh, tạo ra một ảo ảnh đặc biệt.

Sự xuất hiện đầy kịch tính, một người đàn ông trưởng thành lộ mặt, trông giống như bước ra từ một bộ phim siêu anh hùng.Kang Minho - nam diễn viên nổi tiếng, cao ráo, đẹp trai.

Những đường nét sắc sảo và cơ thể săn chắc được tôn lên nhờ bộ vest đen bó sát.Hệ thống âm thanh vòm vang vọng, trái tim khán giả đập rộn ràng vì phấn khích.Tiếng reo hò ngày càng lớn hơn, rung động khắp các bức tường.Kang Minho trịnh trọng dẫn lời."

It's time to shine!"*****Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé...
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
260) Chàng sĩ ca tự mãn


Từng cố vấn đã có màn ra mắt hoành tráng.

Những bộ váy và bộ vest lấp lánh có thể sánh ngang với trang phục thảm đỏ quyến rũ nhất.

Người đầu tiên rời sân khấu là Jihyun, cô xuất hiện trong chiếc váy dài thướt tha lấp lánh theo từng bước chân.

Tiếp theo là Bone, chàng rapper lôi cuốn sải bước xuống bục, đứng cạnh Jihyun.

Woojin bảnh bao trong bộ vest trắng phản chiếu ánh đèn sân khấu.Gun và Hyerin bước đi theo cặp, cả hai đều mặc đồ đỏ.

Hyerin trông quyến rũ trong khi Gun thì không có gì khác ngoài sự chói lóa.

Sáu cố vấn đứng trên sân khấu, sự hiện diện của họ thật áp đảo.

Ngay cả những người đứng xa nhất cũng phải cố gắng hết sức để nhìn thoáng qua các cố vấn trên màn hình LED.

Tiếng hét và vỗ tay thật chói tai, gần như át đi phần nhạc nền.

Chỉ riêng việc nhắc đến các cố vấn đã quá ồn ào rồi.

Còn gì tuyệt hơn nếu các thực tập sinh xuất hiện ngay lúc này chứ?Trong khi đó, một số thực tập sinh ở hậu trường đang run rẩy vì lo lắng.

C-Jay thở dài, mở to mắt nhìn khán giả.

Những người khác cũng không quen với lượng khán giả lớn như vậy.

Trung tâm studio ở Azure - nơi thường tổ chức các nhiệm vụ, chỉ có sức chứa tối đa là 1.000 người.

Lượng khán giả gấp bốn lần con số đó khiến các thực tập sinh vô cùng lo lắng.

Ngay cả Zeth, thực tập sinh giàu kinh nghiệm thì tay chân cũng run rẩy cầm lấy micrô từ một staff.

Nhóm cậu sẽ biểu diễn trước, và họ không thể chờ đợi để trình diễn trước công chúng.

"Chúc may mắn."

June vỗ nhẹ vào lưng Jisung.Thực tập sinh nhút nhát quay lại mỉm cười.

"Cảm ơn anh.

Em thực sự cần điều đó."

June chân thành.

"Tôi rất mong chờ màn trình diễn của cậu."

"Em cũng vậy."

Jisung đáp lại.

Trong khi đó, các thực tập sinh trong đội June cũng bắt đầu cổ vũ cho đối thủ.

Mặc dù muốn có một sân khấu tốt hơn, họ vẫn muốn chúc nhóm may mắn.

Trong khi trò chuyện, ánh mắt của June khóa chặt vào Lâm Chí.

Hắn lại ngang nhiên nhếch mép cười mỉa, June chỉ có thể chế giễu trong lòng.

Lâm Chí từ từ bước đến gần June hơn, chen qua các thực tập sinh.

"Xin chào!

Bất ngờ khi vẫn thấy tao ở đây à?"

June hờ hững đáp lại.

"Không.

Tao chắc sẽ ngạc nhiên nếu mày không đứng đây với tất cả các mối quan hệ mày có."

Lâm Chí phì cười, thậm chí không hề cảm thấy xấu hổ về những trò bẩn thỉu trước đó.

"Những mối quan hệ này cũng sẽ đưa tôi đến top 8.

Đến lúc đó đừng quên chúc mừng tôi nhé?"

"Chắc chắn rồi."

June cười giả tạo.

Lâm Chí thích thú khoe khoang, có vẻ như June cuối cùng đã đầu hàng rồi.

"Đội đầu tiên chuẩn bị."

Staff thông báo.

Mười thực tập sinh đứng gần sân khấu top sau cũng chăm chú dõi theo.

Đúng như dự đoán, đám đông bùng nổ tiếng hò reo như sấm khi những học viên hạng đầu tiến lên sân khấu.

Các thực tập sinh khác thậm chí còn phải bịt tai.

C-Jay.

"Holl, liệu chúng ta có được nghe tiếng reo hò như vậy không nhỉ?"

Johnny.

"Tôi sẽ rất vui nếu ta nhận được một nửa âm thanh cổ vũ đó."

June.

"Đừng bằng lòng với số ít nữa."

"Đúng đó."

Sehun ủng hộ anh.

June.

"Hơn nữa, chắc chắn tiếng reo hò sẽ lắng xuống sau khi họ kết thúc phần trình diễn."

C-Jay cau mày.

"Sao anh chắc chắn được chứ?

Họ thực sự sẽ biểu diễn một phiên bản đầy cảm xúc như anh đã dự đoán sao?"

June cười nhạt.

Mười thực tập sinh trên sân khấu đứng thành một hàng dọc, với micro cầm tay trên tay.

"Cứ quan sát đi đã."

June hướng mắt vào màn hình.

Những thực tập sinh đẹp trai được tắm trong một biển ánh sáng xanh mê hoặc.

Khán giả nín thở, phấn khích khi nghe phần mở đầu sôi động, tràn đầy năng lượng của bài hát chủ đề họ yêu thích.

Tuy nhiên, thay vì phần mở đầu sôi động, một cây vĩ cầm đơn độc lại được tấu lên, những nốt nhạc chậm rãi lấp đầy không gian rộng lớn.

Mười thực tập sinh cuối bảng kìm nén tiếng thở nặng nề trong lòng.Tuy nhiên, C-Jay không hề biết giữ ý gì cả, biểu cảm kinh ngạc với June như thể anh là một loại nhà ngoại cảm có khả năng nhìn thấu hồng trần.

"Đúng như anh dự đoán."

June nhún vai, mắt tập trung vào màn hình.

Lâm Chí ở một mức độ nào đó vốn vẫn là người dễ đoán.

Sự lựa chọn bất ngờ này làm suy bớt bầu không khí phấn khích, nhưng tình yêu của khán giả dành cho các thực tập sinh được chọn vẫn chiếm ưu thế.Hiện trường vẫn bùng nổ trong tiếng reo hò ủng hộ.

Lâm Chí đứng ở trung tâm sân khấu với sự tự tin của một ngôi sao đơn độc.

Giọng hát của anh ta vang và sâu.

Những người khác tham gia hòa giọng phần điệp khúc.

"Trong sâu thẳm tâm trí, tôi mường tượng một viễn cảnh thực rõ ràng,Một giấc mơ sống động làm dấy lên nỗi sợ hãi trong tôi.Nhưng sâu thẳm bên trong tôi hiểu mình không thể hành động đơn độc.Tôi cần sức mạnh của những người coi tôi là của riêng họ."

Thực đẹp, giống như một dàn hợp xướng, nhưng không phải là không có khuyết điểm.Giữa dàn âm thanh hài hòa, một sự run rẩy tinh tế trong giọng hát của họ, một năng lượng lo lắng phản bội áp lực to lớn mà họ đang phải chịu.

Những điểm không hoàn hảo trong màn trình diễn được phóng đại bởi sự đơn giản trong cách trình bày trở nên rõ ràng hơn.

"Hmm," Jihyun ngân nga, nhìn mười thực tập sinh đứng đầu với vẻ mặt mơ hồ.

Phần điệp khúc, nhóm chuyển từ giọng hát du dương sang một điệu nhảy đương đại tao nhã.

Các chuyển động trình diễn duyên dáng ngoạn mục.

Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ, được thực hiện một cách hoàn hảo, chắc chắn.Phần này Jisung và Zeth đứng ở vị trí trung tâm, June đã thừa nhận họ là những vũ công tuyệt vời ngay từ đầu.

"Những giấc mơ sẽ trở thành sự thật khi chúng ta cùng sát cánh,Tay trong tay, dù có trải qua giông bãoCùng nhau, chúng ta sẽ vươn tới bầu trời,Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao.Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao!"

Tuy nhiên, phần điệp khúc lại là một thử thách đối với khán giả.

Nó phức tạp, quá nhiều hợp âm khiến đám đông không thể hát theo.

Bài hát cũng chậm lại so với nhịp độ ban đầu, nên mọi người không thể thể hiện sự phấn khích.Đoạn bridge, nhịp độ còn chậm hơn nữa.

Các thực tập sinh đã tận dụng cơ hội này để truyền tải cảm xúc và xao động bên trong họ.

June lắc đầu ngán ngẩm.

Sân khấu này đã bị phá hỏng ngay từ đầu vì hai lý do - mười thực tập sinh đứng đầu quá lo lắng và họ không có khái niệm concept cụ thể.

Họ chỉ muốn bài hát trở nên xúc động.

Vậy thôi.Biểu cảm thập phần tiếc nuối, động tác nhảy phản ánh ký ức từ thời còn ở Rising Star - nơi họ đã dành cả trái tim và tâm hồn.

Tuy nhiên, như June mong đợi, vẫn còn một chút lo lắng trong giọng hát và chuyển động, tâm trạng khán giả cũng trùng xuống.

Mười thực tập sinh đứng cuối xem màn trình diễn qua màn hình, họ bây giờ mới hoàn toàn hiểu hết chiến lược của June.

Bắt đầu đêm diễn bằng một bản ballad là một rủi ro rất lớn, đám đông chắc chắn sẽ phải vật lộn để đắm mình vào bầu không khí mà họ muốn tạo dựng.

Center Lâm Chí nhận thấy sự miễn cưỡng của khán giả khi cố dung hòa lại bầu không khí.

Hắn cau mày, phải thay đổi chiến thuật để kết nối ở mức độ sâu sắc hơn.Sự sắp xếp đẹp mắt, đạo cụ được chuẩn bị kỹ lưỡng với điểm nhấn là tông màu trắng, những đám mây bồng bềnh trên màn LED đều rất tinh tế, nhưng có vẻ như thiếu yếu tố nào đó để chạm đến trái tim khán giả.Với quyết tâm chinh phục đám đông, Lâm Chí hít một hơi thật sâu và quyết định sử dụng vũ khí mạnh nhất.Đoạn bridge lên đến cao trào, Lâm Chí mong muốn thu hút sự chú ý của khán giả, đã thực hiện một động thái táo bạo.

Hắn cố gắng với tới nốt cao không tưởng để hoàn lại cảm xúc của buổi biểu diễn.

Tuy nhiên, sự thay đổi bất ngờ này đã phá vỡ tính dung hòa của nhóm.

Những thực tập sinh khác, giật mình vì sự thay đổi đột ngột, nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt lộ rõ vẻ bồn chồn.Trong khi Lâm Chí thì đang tự hào về kỹ năng thanh nhạc xuất sắc của mình, các thành viên khác lại không vui mừng như vậy.

Sự thống nhất đặc trưng trước đó bắt đầu sụp đổ.June cũng tránh mặt đi chỗ khác, đột nhiên cảm thấy tệ cho những người bạn của mình trong top 10.

Thật tốt khi họ vẫn giữ được sự chuyên nghiệp và không mắc bất kỳ lỗi nào.

Màn trình diễn của kết thúc trong một nốt nhạc mơ hồ.

Tiếng reo hò cũng yếu hơn đáng kể so với khi họ mới bước lên sân khấu - đúng như June đã dự đoán.*****Các bác giúp tui vote ⭐ với nhé...
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
261) Chàng trai Piano


- Ừm, ta nên cảm nhận thế nào đây?- Khó nói nhỉ.

Nó hơi tẻ nhạt.- Tôi mong đợi nhiều hơn thế.

Nhưng tất cả đều làm tốt!

Đúng như mong đợi từ top 10.

- Tôi khá thích điệu nhảy đôi của Zeth và Jisung.

- Tôi cũng thích phần phối khí.

Nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu họ biểu diễn đúng thời điểm.

Ngay từ đầu có vẻ khá gượng ép.

"Ờ, tệ thật."

Nico chê thẳng thừng.Jordan thở dài.

"Cậu có cần tôi lắp cho cái bộ lọc ở miệng không hả?

Máy quay lia đến đúng lúc đó thì sao?"

Nico.

"Không cần ạ.

Nhưng anh không thấy nó tệ lắm sao?

Buổi thử giọng của em còn hay hơn thế."

"Lúc đó cậu xếp vào lớp F mà."

Moon xen vào.

"Nhưng tôi đồng ý, nó không xứng đáng với buổi biển diễn của đêm chung kết.

Tôi mong đợi nhiều hơn vì nhóm có quá nhiều ứng cử viên sáng giá."

Jordan.

"Được rồi, các người im đi.

Đội tiếp theo biểu diễn ngay bây giờ đấy."

Cuối cùng, cả hai im lặng, tập trung ánh mắt lên sân khấu.

Tuy nhiên, Nico rên rỉ thêm lần nữa khi staff mang lên sân khấu một cây đàn piano.

Nico giả vờ ngáp.

"Ồ, tuyệt quá.

Một màn trình diễn đầy cảm xúc nữa.

Bản ballad giết chết tâm trạng khác sao?

Nhưng chắc đội này khá hơn một chút.

Họ có yêu cầu người ngoài chơi piano cho không nhỉ?"

Jordan định cho thằng mỏ hỗn ăn chửi nhưng chợt dừng lại khi thấy một thực tập sinh tóc hồng ngồi trước đàn piano.

Sân khấu tối om, nhưng mái tóc hồng của cậu ấy quá rực rỡ nên anh không thể không chú ý.

Jordan lẩm bẩm.

"June... chơi đàn piano à?"

- Đàn piano sao?

Có ai biết chơi piano không?

- Là Johnny à?

Tôi nghĩ cậu ấy biết đánh.

Johnny có đăng một bản cover piano dao hồi còn học trung học.

Không chắc lắm.

- Đợi đã...

June ngồi xuống ghế rồi.

- Thật sao?

Làm sao cậu nhìn thấy thế?

- Nhìn kìa, mái tóc hồng của anh ấy!

- Trời đất.

Đúng là June rồi!

Tôi chỉ ước họ đừng biểu diễn ballad nào, không thì sẽ bị cơn buồn ngủ đánh gục mất.Trong khi đó, Kiera đang vật lộn kiềm chế Mimi đang quá phấn khích.

- Piano?- June có biết đánh piano không?

Khán giả cũng bắt đầu thì thầm thảo luận, tự hỏi liệu thực tập sinh đó có thực sự biết chơi piano hay chỉ là một phần diễn trong concept chỉ định.

Jia hoảng sợ, tìm kiếm trong ứng dụng ghi chú của mình tất cả các thông tin về June mà cô đã ghi lại.

"Tớ chưa tìm hiểu cái này.

Định mệnh ơi, tui lại rất mê đàn ông biết chơi nhạc cụ đó!"

Bora.

"Bình tĩnh nào.

Chúng ta sẽ biết khi buổi biểu diễn bắt đầu."

Minjun khoanh tay trước ngực và dựa lưng vào ghế, vẻ mặt tự hào.

"Mau chóng chứng minh cho họ thấy đi anh ơi!"

Mười thực tập sinh đứng đầu vẫn còn giữ nét mặt thất vọng, nghiêm túc nhìn màn hình.

"Này, đại ca có biết đánh piano không?"

Akira hỏi Jisung.

Jisung nhún vai.

"Tôi không biết.

Đại ca cũng chưa bao giờ nhắc cả."

Akira.

"Sẽ thật điên rồ nếu anh ấy biết chơi đàn."

"Cũng không công bằng."

Jaxon than vãn.

"Anh ấy đã có sức hút cấp độ 1000 rồi.

Nếu cộng cả piano vào nữa thì người đó sinh ra chẳng khác nào là tội lỗi của nhân loại".

Lâm Chí bĩu môi cười khẩy, lau mồ hôi trên trán.

Hắn không quan tâm June có biết đàn piano hay không.

June có rất nhiều kỹ năng bí mật.

Hắn chỉ vui vì mình đã dự đoán đúng.

Cây đàn piano trên sân khấu - rất có thể đội của June sẽ biểu diễn một màn trình diễn đầy cảm xúc.

"Cũng sẽ là một bản ballad mà thôi."

Lâm Chí dõng dạc nói to."

Hả?"

Casper vẫn khó chịu vì nốt cao của Lâm Chí một lúc trước.

Lâm Chí cười khẩy.

"Đúng như tôi mong đợi.

Chúng ta đã giành được chiến thắng trên sân nhà của họ rồi."

Xung quanh không ai nói gì.

Họ tập trung toàn bộ sự chú ý vào màn hình, tự hỏi loại sân khấu nào mà mười thực tập sinh cuối cùng đã nghĩ ra... và liệu Lâm Chí có thực sự giả định đúng hay không.

Sân khấu được bao phủ trong bóng tối.Một ánh đèn rọi đơn độc từ từ dừng lại ở giữa sân khấu.

Trong chùm tia sáng đơn độc ấy, June ngồi trước một cây dương cầm.

Tiếng thì thầm to nhỏ rõ ràng hơn, tất cả đều tỏ ra hoài nngờ, tò mò trong.

Nhiều người cho rằng cây đàn piano chỉ là đạo cụ sân khấu - chỉ là vật trang trí cho màn trình diễn của họ.

June đã tiến về phía trước, đặt ngón tay lên trên những phím ngà lạnh ngắt.

Môi anh sát gần lại micro bên cạnh, thở ra một hơi nóng ấm.Ngược lại, khán giả như nín thở.

'Anh ấy thực sự sẽ chơi piano sao?' Mimi thì thầm với chính mình.

Khởi đầu của những cám dỗ đầy mê hoặc,Bàn tay nhảy múa trên những phím đàn một cách tuyệt đẹp, vuốt ve màu ngà voi một cách nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy rẫy âm vang.Akira khó tin nhìn người bạn trên sân khấu.

"Danh sách của anh lại được cộng thêm một kỹ năng tuyệt vời nữa rồi."

Mỗi phím đàn anh lướt qua là một lần piano cất tiếng, tiếng ca của nó thật dịu dàng, giai điệu của một bản ballad chân thành như tiếng thì thầm vào trái tim của người nghe.

Một số người lại thất vọng vì màn trình diễn chậm rãi, đầy xúc cảm.

Có một người vô cùng thích thú - Lâm Chí."

Hiểu rồi."

Hắn lẩm bẩm.

Ánh mắt June vẫn dán chặt vào cây đàn piano, khuôn mặt hiện rõ sự tập trung cao độ.

Ngay khi khán giả lắng xuống sự tĩnh lặng thì June lại tinh tế thay đổi nỗi chán chường đó.Ánh đèn sân khấu ban đầu ổn định một nơi thì đột nhiên nhấp nháy như tia chớp.

Ngay lúc đó, một âm thanh sấm sét điếc tai bùng nổ, khán giả trên ghế thon thót giật mình.

Lâm Chí cau mày trước bầu không khí thay đổi đột ngột.

"Khoan đã."

Ren nhíu mày lại.

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng, từng là bản nhạc đệm êm dịu, đã biến thành thứ gì đó dữ dội hơn nhiều.

Âm thanh như sấm sét giật mình trước đó chuyển đổi thành tiếng bass chủ đạo dẫn dắt đến cao trào của sự điên cuồng.Một cơn bão đang hình thành và khán giả thấy mình bị kẹt trong mắt bão.June khóa mắt vào máy quay nở nụ cười ranh mãnh.

Như thể anh đã nghe thấy hết những định kiến ban đầu về một bản hòa ca sướt mướt nào đó.

Zeth.

"Không phải là ballad."

Nhịp điệu sấm sét vẫn tiếp tục cuồng nộ, thế mà hư ảnh trước cây dương cầm không biến sắc mà hòa hợp mạnh mẽ, táo bạo.

Chắc chắn đây không phải là một bản ballad.

Bởi tiếp theo đây, June đưa môi mình gần sát micrô.

Anh ấy bắt đầu rap.*****Cái bản thảo nó lỗi lên lỗi xuống mà tui cố gắng sửa để lên chương cho các bác đấy ạ.

Các bác tích cực vote ⭐ cho tui với nhé....
 
Ii, Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
262) Avatar


- June rap á?

- Cái quái gì thế?

June cũng biết rap à?

- Tôi bắt đầu xem chương trình sau vụ bê bối gian lận của June được mình oan.

Nhưng tài năng thế này là quá sức tưởng tượng rồi.- Thậm chí còn chơi piano trong khi rap.

Quá mức ấn tượng rồi?

"Trong sâu thẳm tâm trí, tôi mường tượng một viễn cảnh thực rõ ràng,Một giấc mơ sống động làm dấy lên nỗi sợ hãi trong tôi.Nhưng sâu thẳm bên trong tôi hiểu mình không thể hành động đơn độc.Tôi cần sức mạnh của những người coi tôi là của riêng họ."

June thể hiện cá tính đầy mạnh mẽ qua tiếng dương cầm, thậm chí có thể so sánh với tiếng trống hành quân vang vọng.

Mỗi nốt nhạc là một khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc.

Lời ca rõ ràng, mạnh mẽ; nhịp điệu dẫn dắt trôi chảy một cách hoàn hảo.

Còn không ngờ tới, June bắt đầu rap theo nhịp ba.

Flow tuôn ra như thác nước cuồn cuộn không ngừng.

Có vẻ như anh không gặp bất kỳ khó khăn nào cả."

Thiên tài."

Casper nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt lấp lánh.

Những tia chớp trong giây lát giờ giờ đã nhường chỗ cho một bầu trời ánh sáng hoàn hảo.

Tiếng trống, tiếng guitar hòa thanh cùng nhau rồi để lại một khoảng lặng, các thành viên khác đang chờ June vào vị trí.

Khoảnh khắc chững lại đó không bị gượng gạo chút nào mà còn cho người xem thêm thời gian thưởng thức những bản nhạc không lời tuyệt đẹp, được sắp xếp hợp lý mà họ chưa bao giờ mong đợi sẽ xuất hiện trong bài hát chủ đề.

Tiền điệp khúc, C-Jay đi chuyển vào giữa sân khấu.

Với một cú dậm chân mạnh, màn hình LED phía sau bắt đầu nứt ra như băng vụn - sắc nét và tuyệt đẹp.

Hiệu ứng sương mù lạnh lẽo càng làm sâu sắc thêm bầu không khí băng giá.

"Những giấc mơ sẽ trở thành sự thật khi chúng ta cùng sát cánh,Tay trong tay, dù có trải qua giông bãoCùng nhau, chúng ta sẽ vươn tới bầu trời,Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao.Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao!"

Cả nhóm di chuyển đội hình gọn gàng; không có một động tác thừa lạc lõng, mọi chuyển động đều rất đồng bộ và khớp nhau chằn chặn trong từng chi tiết.Quá trình luyện tập chăn chỉ đã giúp đội tỏa sáng giống như một nhóm biểu diễn trong một cuộc thi nhảy lớn!

Phần sau, nhịp độ chậm lại, nhưng tiếng đàn guitar điện vẫn văng vẳng phong cách nhạc rock điên cuồng.

Tiếng trống được thay thế bằng âm thanh đàn hạc tinh tế.

Đám đông há hốc mồm khi Johnny và Jinsol biểu diễn những động tác ba lê bất chấp trọng lực.

Các thành viên phía sau chủ yếu phụ họa bằng những động tác đơn giản khiến màn trình diễn của cả hai càng nổi bật hơn, thanh thoát đến khó cưỡng.Sehun nối tiếp tham gia vào, hình thành sự kết hợp đầy mê hoặc, chuyển động giống như một cuộc chiến kéo co giữa ba phe đối lập - ba yếu tố.

Bộ ba thanh âm piano vang lên, lấp đầy không gian bằng một giai điệu ám ảnh.

Sân khấu biến đổi như thể chính trái đất đang phản ứng với âm nhạc.

Điệp khúc thứ hai, các bục nâng lên và hạ xuống như những ngọn núi hùng vĩ, nhưng ngay cả khi mỗi thành viên ở trên khoảng sân khác nhau thì vũ đạo vẫn rất nhất quán.

"Những giấc mơ sẽ trở thành sự thật khi chúng ta cùng sát cánh,Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao!"

Bước chân mạnh mẽ vang vọng như sấm sét hòa vào nhịp điệu bài hát, làm nổi bật hơn nữa sự sắp xếp.

Với quyết tâm thể hiện tất cả các yếu tố hết mình, vụ nổ giật gân kết hợp màn trình diễn ánh sáng bùng nổ làm khán giả giật mình kinh ngạc không ngớt.Chuyển động của nhóm trở nên dữ dội hơn nữa, cảm giác như chính sân khấu sẽ sập xuống dưới sức mạnh dữ dội của các động tác.

"Họ nói rằng giấc mơ chỉ là tưởng tượng, ảo ảnh mà chúng ta đuổi theo,Nhưng với những người phù hợp, nó sẽ trở thành vị cứu tinh của ta.Cùng nhau, chúng ta trỗi dậy, chúng ta chinh phục và chúng ta bay cao,Khi giấc mơ thành hiện thực, chúng ta sẽ hét to và nhiều hơn nữa.Vậy hãy cùng ăn mừng khi những giấc mơ đã thành hiện thực,Đồng hành cùng nhau, không có gì ta không thể làm được.Giấc mơ và tôi mãi mãi gắn kết với nhau.Ước mơ trở thành thần tượng trên chín tầng mây của tôi."

Mặc dù cường độ chuyển động rất mạnh nhưng âm lượng giọng hát vẫn ổn định, sống động.Vocal của June nói riêng, vẫn giữ được độ vang rõ ngay cả khi anh cất lên những nốt cao nhất.

Đoạn điệp khúc cuối cùng, tất cả các hiệu ứng trước đó đã bị loại bỏ.

Đó chính xác là những gì khán giả cần vào lúc đó.

Khoảng dừng cho phép người xem bình định lại và tận hưởng tất cả các yếu tố mà trước đó.

Những line hát cuối cùng, cả nhóm đi chuyển lên phía trước, trao đổi ánh mắt với nhau - một khoảnh khắc cảm động khi tất cả đều nở nụ cười bình lặng.

Cả đội không hề lo lắng chút nào.

Thay vào đó, họ thực sự đang tận hưởng buổi biểu diễn.

Đối với June, thế là quá đủ.

Ô, anh đang lừa ai vậy?

June đang rất muốn liếc nhìn vào hậu trường và chửi thẳng mặt thằng khốn Lâm Chí - "Cút đi, thằng chó!

Mày đ** đủ tư cách đứng cùng sân khấu với tao!"

"Những giấc mơ trở thành sự thật khi chúng ta ở bên nhau,Với những người xung quanh, chúng ta sẽ vươn tới bầu trời,Đoàn kết như một, tinh thần của chúng ta bay cao."

Mười ngườihọ đã không còn gì để mất.

Một trong số họ đã đánh mất hy vọng, việc ra mắt sẽ giống như chạm tới các vì sao.Tuy nhiên, chỉ với màn trình diễn này, họ đã cảm thấy thỏa mãn.

Thay vào đó, họ muốn ủng hộ người đã biến sân khấu này thành hiện thực.

Màn trình diễn kết thúc, tất cả đứng trên sân khấu, cố gắng hòa nhập hơi thở với không khí tự nhiên.

Cả nhóm đứng thành một hàng, kết câu hát cuối cùng."

Bây giờ và ngày mai, remember my name.Ánh sao sáng ngời, ngọn lửa của chúng ta.

Qua mọi thử thách, tôi đã đi được đến đây.I'm yours Rising Stars!"*****
Các bác vote ⭐ ủng hộ tui nha....
 
Back
Top Bottom