Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Điều Hương - Bắc Nhất Thất
Chương 60: Chương 60



Chương 60

Lời Trương Nhiên nói thẳng thắn, tiền bạc cũng đưa ra, không hề dông dài hay lảng tránh.

Ý ngoài lời là, tôi coi cậu là anh em nên mới để tâm đ ến chuyện này. Cậu mà cảm thấy không được, thì tôi cũng làm việc đã rồi báo cáo sau. Đi hay không đi thì tự cậu quyết định.

Nhưng tiệm xăm của đã được đăng ký rồi. Kiểu người như Lương Chiết quá dễ hiểu, Trương Nhiên thấy được điểm này nên mới nói như vậy.

"Người anh em." Lương Chiết nhặt hai tấm vé lên, "Cậu hiểu tôi thật đấy."

Trương Nhiên đá chai rượu đi: "Nếu không đi, thì trả tiền thưởng."

"Uống hết chỗ này tôi cũng chẳng còn tiền."

"Hai chọn một đi."

Lương Chiết thất thần vài giây.

Thuốc cháy hết, rượu cạn, người này thẫn thờ một lúc, bỗng nhiên cười, vê điếu thuốc rồi đi về phía trước.

Trương Nhiên đi theo sau, nghiêm túc đưa tay: "Tiền thưởng."

Lương Chiết cười, thuận thế cầm hộp thuốc vỗ vào tay anh ta, "Không có cơ hội đó đâu."

"Nghĩ kỹ rồi à?"

"Ngày mai tôi cũng đến uống, ngày kia cũng vậy," Lương Chiết nói đùa, tự mình đi về phía trước, "Uống cho đến ngày tôi đi Tây An thì thôi."

Trương Nhiên liền nhìn anh.

Cho đến khi bóng Lương Chiết biến mất ở khúc quanh, anh ta khẽ nhếch môi, rồi theo sau.

Như Trương Nhiên đã nói, tiệm xăm không cần phải lo lắng quá nhiều.

Tuy nhiên, Lương Chiết đến xem tình hình cũng tốt, nhiều đồ cũ cần được sắp xếp lại. Mặc dù kho đồ chung có thể sử dụng, nhưng giữa các thành phố lại có đối tượng khách hàng khác nhau, hay nói đúng hơn, ngay cả trong cùng một thành phố, các chi nhánh khác nhau cũng có sự khác biệt.

Lương Chiết muốn lấy tất cả những thứ đó ra, ngoài các bản phác thảo đặt riêng, những thứ này đều có thể cung cấp cho khách hàng một sự tham khảo.

Khi làm việc, Lương Chiết thật sự rất nghiêm túc.

Anh không suy nghĩ nhiều, làm từng món đồ theo số thứ tự, phân loại, rồi nhập kho. Cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào một bức vẽ và thẫn thờ.

"Núi tuyết?" Trương Nhiên ở bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy."

"Đường nét rất độc đáo."

Lương Chiết phóng to bức vẽ: "Bản thảo mới đấy."

Trương Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.

Đây là bản phác thảo mới của Lương Chiết, cũng là bản vẽ tay gần đây nhất.

Những ngọn núi trước sau, đường nét phác họa đơn giản, lại mang đậm nét đặc trưng của Lương Chiết - rất hoang dã , rất linh hoạt , cứ thế mà gần gũi, không hề có thêm một nét phác họa thừa thãi nào.

nhiều khi, Lương Chiết làm việc đều có một thói quen, đó là làm nhiều, thiết kế nhiều, làm nhiều đường nét và ý tưởng. Mọi thứ đều dựa vào cảm hứng, không nhất thiết phải có cấu trúc hay quy tắc cố định.

Thật ra cách làm này rất mạo hiểm, vì phức tạp không phải lúc nào cũng là đẹp. Nhưng Lương Chiết không hề do dự khi đặt bút. Cuối cùng, nếu khách hàng muốn đơn giản, thì sẽ sửa từ bản phác thảo này, có thể bỏ bớt một hoặc nhiều chi tiết.

Tuy nhiên, bản thảo này sau khi Lương Chiết hoàn thành lại không đặt tên. Vừa hay đang giận dỗi mấy ngày, anh liền đặt tên là "01", cùng với các bản thảo cũ, đặt vào chiếc hộp dưới bàn phòng khách.

Lúc đó anh không xem nhiều, nhưng bây giờ, anh lại nhìn hồi lâu.

"Sao vậy?" Trương Nhiên tiễn xong vị khách cuối cùng, hút một điếu thuốc, quay lại thấy Lương Chiết như vậy liền hỏi.

Lương Chiết: "Không có gì."

Trương Nhiên không hỏi nhiều, anh ta chỉ vào đồng hồ, nói: "Tôi tan làm rồi, đi cùng không?"

Lương Chiết: "Đợi chút đi."

"Không có khách đâu."

"Tôi biết, nhưng không sao, cậu cứ đi trước, tôi sẽ đóng cửa tiệm."

Trương Nhiên dặn dò: "Nhớ đóng kín cửa sổ, gió lớn đấy."

Lương Chiết liền cười: "Tôi mở cửa tiệm mười mấy năm rồi, sao lại không biết chuyện này chứ?"

Đợi Trương Nhiên đi rồi, Lương Chiết châm một điếu thuốc, đi ra cửa sổ. Hút xong quay vào, anh nhìn bức phác thảo vài lần, cuối cùng kéo ghế ra ngồi xuống, bật đèn.

Dưới ánh đèn sáng trưng, anh lấy ra mực và dung dịch, nhẹ nhàng nhấn một cái, khởi động máy.

Thời gian thoắt cái đã đến mấy ngày trước khi đi Tây An. Trước khi đi, Lương Chiết nhận được một cuộc điện thoại.

Giang Thuận: "Đại ca, chuyến mấy giờ vậy?"

"Chiều bốn giờ," Lương Chiết nói, "Đi Tây An còn phải chuyển máy bay, không nhanh như vậy đâu."

Giang Thuận ở đầu dây bên kia "ừ" vài tiếng, nói: "Trương Nhiên không đi sao?"

Lương Chiết: "cậu ấy đang bận xăm, chắc không rảnh đi. Anh cứ đi trước xem sao, triển lãm chẳng phải tuần sau mới khai mạc à? Đến lúc đó anh sẽ điều thêm người qua."

Giang Thuận "à" một tiếng, không nói gì nữa, rõ ràng là muốn nói lại thôi.

"Vậy anh ở khách sạn nào?"

Lương Chiết báo tên khách sạn của ban tổ chức, nói: "Bình anh tôi đi công tác, em chẳng mấy khi hỏi, sao giờ lại quan tâm anh thế?"

Giang Thuận: "Em ... em chỉ hỏi chút thôi...."

Lương Chiết vừa sắp xếp bản thảo vừa hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

"Lúng túng thế, anh chưa thấy em như vậy bao giờ. Hay là anh hủy bữa bổ sung tháng sau của em nhé?"

"Anh Lương học cái thói này ở đâu ra vậy? Trương Nhiên dạy anh à?" Giang Thuận lập tức nhảy dựng lên, giọng nói hạ thấp còn có chút rối rắm, "Là ... Thầy Lục đã đến."

Lương Chiết ngẩn người: "Anh ấy đến làm gì?"

"Thật sự không có gì đâu, chỉ là muốn một cái... Ai! Anh Lương đừng hỏi nữa, em không thể nói được!" Giang Thuận tự mình vội vàng, "Anh đến nơi thì nhắn tin cho em nhé."

Không đợi Lương Chiết nói thêm, Giang Thuận trực tiếp cúp điện thoại.

Lương Chiết liền kéo hành lý, thẫn thờ, không biết người anh em này rốt cuộc muốn nói gì, nhưng có vẻ như không thể gọi lại được.

Trương Nhiên đưa anh ra sân bay. Buổi chiều, sân bay không quá đông người, Lương Chiết tìm một quán mì bò, kéo Trương Nhiên tùy tiện giải quyết một bữa.

"Khi nào thì đến cửa tiệm tổng của chúng ta xem một chút nhé," Lương Chiết cầm đũa nói.

Trương Nhiên: "Được thôi."

Lương Chiết húp mấy ngụm, sau đó nói: "Tôi xong việc ở Tây An sẽ về ngay. Lúc đó cậu rảnh thì đến một chuyến, vừa hay cho cậu làm quen với Giang Thuận, Trần Vạn và mấy anh em thợ xăm."

Trương Nhiên tiếp lời: "Để tôi xem thời gian."

"Bản thảo mới không phải đã xong hết rồi sao?"

"Rạng sáng, có người gọi điện thoại đến nói muốn xăm ở quán bar," Trương Nhiên nói, "Tôi tiện thể nói chuyện với hắn một chút, hắn nói cùng thành phố với cậu, hai tháng này về thăm cha mẹ. Tiện thể đến xăm hoa hồng."

Lương Chiết chia một nửa phần thịt bò cho Trương Nhiên, phần còn lại gạt hết vào chén nói: "Cũng bình thường thôi, cái này thì tiện."

"Người ta đặt làm riêng đấy," Trương Nhiên nói, "Nghe nói gặp chuyện, muốn hỏi một chút, không nhất thiết phải xăm."

"Cái này cậu cũng làm cho người ta à? Thiện tâm thật đấy người anh em." Lương Chiết cười cười, "Đến lúc đó, cậu làm cho khách hay là làm theo yêu cầu, hắn nhận xong, rồi tìm tiệm rẻ tiền đi làm. Chuyện này tám chín phần mười đều như vậy, cho người ta không công thôi. Đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp."

Trương Nhiên: "Cứ coi như tôi đầu óc ngớ ngẩn."

"Vậy cậu còn làm?"

"Chỉ là đặc biệt thôi." anh ta dừng một chút, bị Lương Chiết đưa mắt nhìn một cái, cuối cùng xua tay, nói chuyện này cứ tính là lỗi của anh ta, cuối cùng đi tìm các cửa tiệm khác cũng nhận. Nói đến đây, Lương Chiết không thể không hứng thú, tiện tay liền hỏi: "Có gì làm cậu cứ mê mẩn đến vậy?"

Trương Nhiên khoa tay múa chân một chút: "Hắn muốn xăm sa mạc và hoa hồng, xăm trên cổ."

Lương Chiết vừa nghe vừa ăn mì, cuối cùng nói "cũng được", ý nghĩa của sa mạc này không tồi, thích hợp để phát huy.

Trò chuyện đến giờ lên máy bay, trước khi đi Lương Chiết vỗ vai Trương Nhiên, nói "Người anh em cố lên". Đợi khi cùng nhau đến quán bar, Trương Nhiên khẽ cười, nói "cậu cũng vậy, về một lần suy nghĩ kỹ cũng tốt, người đi về phía trước đừng quay đầu lại, hiểu rõ hơn mọi thứ đều quan trọng, cuộc sống nên trôi qua vẫn cứ phải trôi qua."

Lương Chiết cười gật đầu.

Cuộc sống mà, lần này anh đã nghĩ kỹ rồi, nhưng một mình anh hiểu rõ thì vô ích, anh phải đi về phía trước một chút.

Chuyến đến Tây An đúng giờ. Suất ăn trên máy bay Lương Chiết không ăn, anh muốn tấm chăn, ngủ một giấc thật say. Tỉnh dậy khi hạ cánh, anh nhắn tin cho Giang Thuận.

Khách sạn của ban tổ chức và địa điểm triển lãm có một khoảng cách nhất định, nhưng vì đã trả trước, khi Lương Chiết làm thủ tục nhận phòng, chỉ còn lại mấy phòng giường đôi. Tuy nhiên, một mình anh đến thì có ưu điểm là mọi thứ đều linh hoạt, không cần phải đắn đo.

Thủ tục xong xuôi, Lương Chiết thuần thục thay băng y tế cho cổ tay mình, cầm ba lô, rồi ra cửa.

Anh không phải là người có tính cách ngây thơ.

Dù đến sớm mấy ngày, anh cũng thích đi dạo xung quanh, không mang theo bất kỳ mục đích nào.

Trên đường nhận được vài tin nhắn thoại, Lương Chiết nhìn thấy tất cả đều là tin nhắn thoại của Giang Thuận.

"Anh cứ như vậy thì sẽ thành người cô đơn mất thôi, một mình ở trong tiệm xăm đó. Đến lúc đó em và Trần Vạn bận rộn với vợ con, anh cứ một mình mà phấn đấu tiếp đi..."

Lương Chiết vừa nghe vừa đi ra ngoài.

Giang Thuận nói liên tục, không biết chạm phải dây thần kinh nào của cậu ta, hoặc có thể chỉ là đơn thuần từ chối đề nghị đi dạo phố của anh.

Lương Chiết ngậm điếu thuốc nghe Giang Thuận lẩm bẩm, mặc dù vẫn nói không đi, nhưng lại bước về phía phố cổ. Có một tiệm hoa rất đẹp ở đó, anh nhớ lần trước, tháng 12 năm ngoái, anh đã mua hoa ở đó.

"Anh Lương nghe lời thằng em một câu đi, anh nhất định phải giữ lấy thầy Lục. Em và Trần Vạn, cùng với tiểu đồ đệ của anh, cộng thêm Kì Diện, Chu Quần và cả ...Trương Nhiên ấy! À đúng rồi Trương Nhiên nữa, mọi người đều muốn anh tốt lên mà. Anh phải suy nghĩ thật kỹ, cứ đi dạo phố cổ một chút, giải sầu không tốt sao?"

Lương Chiết vừa nghe Giang Thuận lải nhải, vừa thấy tin nhắn thoại mới hiện ra. Anh chịu không nổi, trực tiếp bật loa ngoài nói: "Giang Thuận, em đừng gào nữa, anh đau đầu."

"Em không gào thì ai gào chứ, thầy Lục đến nói chuyện này à? Em đã bảo anh đừng..."

Lương Chiết bất đắc dĩ di chuyển điện thoại một chút, đúng lúc này, thấy điện thoại sáng lên, nhìn rõ cuộc gọi đến sau đó "à" một tiếng: "...Đúng là Lục Thanh thật, anh không nói chuyện với em nữa nhé."

"Ai, anh không phải là mượn..."

Lời Giang Thuận còn chưa nghe xong, Lương Chiết trực tiếp cắt cuộc gọi, gọi một tiếng "thầy Lục", liền nghe đối phương nói: "Muốn gọi cho em, nhưng chưa nghĩ ra nên nói gì."

Đã lâu chưa nghe giọng Lục Thanh, lúc này, vẫn là giọng điệu đó, dịu dàng dễ nghe, nghe xong dễ dàng chìm đắm vào.

Lương Chiết châm điếu thuốc, nghe Lục Thanh nói, cuối cùng cười cười, nói "không sao đâu, tốt thôi."

Lục Thanh khẽ cười.

Cách màn hình, anh vẫn có thể cảm nhận được biểu cảm của đối phương.

Lương Chiết: "Anh đang ở đâu?"

"Không ở nhà," Lục Thanh nói, "Cũng không ở phòng làm việc."

Lương Chiết tiếp tục hỏi: "Tiệm hoa à?"

Lục Thanh: "Gần đây có một dự án cần đi ra ngoài một chuyến."

Nghe đến đó, Lương Chiết dường như cảm thấy điều gì đó, đi về phía phố cổ: "Trùng hợp vậy, em cũng thế."

"Anh không phải vẫn luôn ở bên ngoài sao?" Lương Chiết hỏi.

"Đúng vậy," Lục Thanh trong điện thoại cười cười: "Anh tìm thấy một tiệm hoa, hoa đẹp lắm."

Lương Chiết bước chân nhanh hơn.

Lướt qua mấy quán nhỏ ồn ào, đến phố cổ, một bóng hình xuất hiện trong mắt anh.

Lục Thanh mặc áo khoác, giống như lần đầu tiên gặp mặt, dáng người thẳng tắp, mặc quần áo như một cái giá treo áo vậy. Tóc so với trước đây dài hơn nhiều, dùng chiếc kẹp nhỏ màu đen, kẹp sau vành tai.

Lương Chiết rất thích tạo hình này của Lục Thanh, đặc biệt là khi làm một số việc nào đó, ướt đẫm, anh thích đẩy ra nhìn vào đôi mắt của đối phương.

Chưa nói gì, Lương Chiết liền nhận một bó hoa.

Lục Thanh nhìn anh, khi hoa đặt vào tay đối phương, cái bóng ở cổ tay ẩn hiện.

"Cứ như đóng phim thần tượng vậy," Lương Chiết đắp tay hắn, ngữ khí lại vui vẻ, "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy."

"Không phải trùng hợp," Lục Thanh ngữ khí nhẹ nhàng, kết hợp với màu sắc của hoa lại càng tự nhiên, "Sau này em ở đâu, trời nam biển bắc anh đều ở đó."

Lương Chiết khẽ "ừ" một tiếng, nhưng vài giây sau anh run vai nói "không được đâu, lời này đáp lại sao giống như tình yêu của người trẻ tuổi vậy, ngại quá."

"Nhưng người đã định cả đời rồi, muốn định anh thôi." Lương Chiết kéo Lục Thanh vào tiệm hoa, "Đến, cũng tặng cho thầy Lục của em một bó hoa."

Màu đỏ tươi rực rỡ, dường như không phải trong mùa xuân, mà nồng nhiệt như nắng gắt mùa hè.

Ở đầu phố cổ.

Tuyết tan, xuân đến.
 
Điều Hương - Bắc Nhất Thất
Chương 61: Chương 61 - Hoàn chính văn



Chương 61

Sau một vòng, triển lãm thuận lợi diễn ra. Lương Chiết và Lục Thanh không ở cùng một khách sạn, một người ở khách sạn của ban tổ chức, một người ở phía triển lãm.

Hành lý của cả hai đều đặt ở khách sạn của riêng mình, cũng không nói rằng phải ở cùng nhau trong hai tuần này. Dù sao triển lãm chỉ kéo dài hai tuần, họ đều sống chung rồi, không thiếu thời gian này.

Vì thế, hành lý không dọn, cứ ở đâu thì ở đó.

Cả hai đều bận rộn, đi triển lãm cả ngày liền mệt mỏi. Lương Chiết vừa về đến khách sạn, nhắn một tin đã buồn ngủ, đặt lưng xuống gối là ngủ ngay.

Đến gần buổi tối kết thúc, họ mới có thời gian rảnh rỗi.

Không về ngay lập tức, họ đi đến một khu phố thương mại, đầu tiên là ghé một nhà hàng nổi tiếng trên mạng ở Tây An, sau đó đến một tiệm kem rất hot.

Lương Chiết dùng bánh quy xúc kem ăn thì bị Lục Thanh chụp vài tấm ảnh.

Trên xe, Lương Chiết tựa vào vai Lục Thanh, lướt mấy video, tiện tay lật xem, đọc vài bình luận.

Lục Thanh ôm anh, ngón tay chạm chạm vai đối phương, nói: "Chúng ta không xem."

"Không sao đâu, em chỉ tiện tay nhìn vài lần thôi," Lương Chiết vừa nói, vừa thẳng người dậy, "Anh xem cái này này."

Ánh mắt Lục Thanh nhìn theo: "Du lịch à?"

"Đúng vậy," Lương Chiết nói, "Muốn đi xem đó đây, giải sầu."

Nói thật, trước khi quen Lục Thanh, anh chưa bao giờ có ý tưởng này. Nhưng không biết sao, hôm nay lướt mạng thấy rồi lại có ý nghĩ này.

Cùng người yêu đi du lịch, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy quá tốt đẹp rồi.

Ở một thành phố xa lạ, hay nói đúng hơn là một quốc gia xa lạ, có thể cùng người yêu tay trong tay, vô định dạo chơi trên đường phố, những khoảnh khắc như vậy Lương Chiết cũng không dám nghĩ nhiều hơn một chút.

Lục Thanh nghe lời anh: "Về rồi xem thời gian."

"Mấy em gái phải về đi học rồi đúng không?"

"Đúng vậy, bên Mỹ có một dự án nghiên cứu, có thể lấy tín chỉ."

Đáy mắt Lục Thanh lộ vẻ đau lòng, hắn xoa xoa vai anh: "Vất vả rồi."

Lương Chiết nắm chặt tay Lục Thanh, "Bên ngoài nói em thế này thế kia là kẻ cuồng công việc, thật ra trong lòng em rõ ràng, cái nào mới là điều em coi trọng nhất."

Nói xong câu đó thấy Lương Chiết đang cười, vì thế hắn cười hỏi "sao vậy?".

"Không. Thật sự không có gì cả," Lương Chiết nói, "Cứ như vợ chồng già ấy, hẹn đi du lịch mà còn phải lo lắng một hồi."

"Vợ chồng già cũng chưa đến mức này," Lục Thanh véo nhẹ chóp mũi đối phương, sau đó kìm nén tiếng cười nói còn có chuyện khác, nhưng không nói tiếp, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

Lục Thanh vẫn luôn là người điềm tĩnh, thấy hắn như vậy, Lương Chiết lại cảm thấy thú vị.

Vì thế anh nhìn đối phương, chờ đối phương nói tiếp.

"Đêm nay..." Lục Thanh mở miệng, nói, "anh Lương có thể cho tôi ở nhờ một chút không?"

Lương Chiết cười cười.

Anh nắm lấy đầu ngón tay đối phương, biết rõ vẫn cố hỏi: "Ừm? Tại sao vậy?"

Lời nói này, ngữ khí này, mang theo chút âm cuối, cào người không chịu được.

Vì thế đáy mắt Lục Thanh mang theo ý cười, ngược lại muốn véo chóp mũi Lương Chiết, bị đối phương cắn nhẹ cổ tay. Không nói gì nữa, Lục Thanh trực tiếp sửa lại địa điểm, đi đến khách sạn của Lương Chiết.

Một ngày không gặp cứ ngỡ cách ba thu, mà họ thì đã xa cách rất lâu, tính ra cũng mấy năm rồi.

Người trưởng thành nói cho cùng ai cũng không chịu nổi. Đừng nói là một tháng, ngay cả một tuần này, hai người chỉ gặp nhau trong những dịp trang trọng, đến ăn cơm cũng phải tách ra và hợp tác cùng nhau, ai mà chịu nổi chứ.

Lương Chiết đẩy Lục Thanh vào tường, đầu anh vùi vào sát đến mức kính có thể chạm vào.

Hơi thở của cả hai lập tức trở nên nặng nề.

Khoảnh khắc này ai cũng không chịu nổi, huống hồ lại là những người đàn ông trưởng thành. Vì thế Lương Chiết liền buông lỏng bản thân, cả hai từ tường va vào bàn, khi chiếc ghế ngã đổ sang một bên, Lương Chiết liếc nhìn, theo bản năng muốn vớt lấy, nhưng lập tức bị Lục Thanh bóp cằm.

"Đừng mất tập trung," hắn nói.

Giọng Lục Thanh mang theo hơi thở dồn dập, dừng lại bên tai Lương Chiết, ngứa ngáy không chịu nổi.

"Không phải đều là vợ chồng già rồi sao?" Lương Chiết gạt tay hắn ra, đưa tay muốn vén mái tóc ướt đẫm của đối phương, nhưng lại bị giữ chặt.

Lục Thanh cười: "...Nhịn được không?"

Về phương diện này, Lương Chiết rất thành thật.

Anh vỗ mặt Lục Thanh, cười đáp lại: "Không nhịn được."

Lúc này mà nhịn thì quá ủy khuất.

Anh không phải là người như vậy, đối phương cũng không phải, huống hồ cũng coi như là nhu cầu bình thường, không có gì phải xấu hổ, cứ làm sao cho tận hưởng nhất là được.

Lương Chiết cắn cúc áo sơ mi của đối phương, giống như một con sói hoang đang lao nhanh trên thảo nguyên, ngậm con mồi, hoang dại không gì sánh bằng, một đường đẩy người kia đi.

Khi ngã xuống còn sợ làm đau, vì thế dùng tay xoa nhẹ lưng đối phương.

"anh Lương cưng chiều anh." Lương Chiết nói đùa một câu. Lục Thanh cũng cười theo, đợi đến khi ngước mắt lên, ánh mắt hắn phản chiếu hình bóng người yêu, lập tức bùng lên ngọn lửa. Vấn đề vị trí, hai người từ đầu vốn không bàn bạc cụ thể, không cần thiết, chỉ là Lương Chiết cần thích ứng một chút.

Cả hai đều như thể vừa vớt ra từ dưới nước. Khi sau đó họ bắt đầu làm, Lương Chiết vô tình thấy dấu vết nào đó dưới áo sơ mi, anh ngẩn người, còn chưa hoàn hồn, lại bị giữ chặt cổ tay.

Đợi đến khi mọi thứ kết thúc đã là sau nửa đêm, Lương Chiết định đi ngủ ngay, nhưng bị Lục Thanh kéo dậy đi tắm.

Lúc này không còn buồn ngủ, tắm xong, Lương Chiết liền dựa vào cửa sổ.

Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Lương Chiết liền yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại hiển thị là 4 giờ rưỡi sáng, cả thành phố đều tĩnh lặng, chờ đợi được ánh mặt trời lấp đầy.

Không biết từ lúc nào, Lục Thanh tắm xong đứng phía sau, khoác chăn cho Lương Chiết: "Đi ngủ đi."

Lương Chiết khẽ "ừ" một tiếng, nhưng không hề có ý định đứng dậy.

Lục Thanh bật cười, rồi ngồi xuống bên cửa sổ.

Một lát sau, Lương Chiết đột nhiên hỏi: "Muốn hút thuốc không?"

"Hại sức khỏe."

"Chẳng thấy anh hút ít đi đâu thầy Lục," Lương Chiết nói.

Lục Thanh đưa tay xoa tóc đối phương.

Một lát sau, Lương Chiết bỗng nhiên mở miệng: "Vậy thì hút cùng em một điếu đi."

Lục Thanh không hề do dự mà đồng ý.

Bên ngoài phòng họ, đi ra một con đường nhỏ, chính là một đài quan sát. Đi lên cầu thang là quán bar hành lang của khách sạn. Lúc này nửa đêm chắc chắn không có ai.

Lương Chiết thấy thế liền ngồi xuống, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Vẫn như trước đây, thói quen ngồi sofa không thay đổi được, cũng không muốn sửa.

Khi Lương Chiết ném thuốc, ánh mắt anh dừng trên cổ tay Lục Thanh, nhìn vài giây, ném hộp thuốc qua, cúi đầu châm lửa.

Thuốc lá luôn có thể mang lại cảm giác an toàn.

Dựa vào làn khói thuốc, người ta thậm chí có thể cảm thấy ấm áp.

Lương Chiết hồi trẻ đã rất thích hút thuốc, sớm nhất là cùng sư phụ đến cửa hàng tiện lợi bán rượu thuốc bên đường, học dáng vẻ của kẻ nghiện thuốc, lấy một ít thuốc lá sấy khô rẻ tiền để hút. Đến khi hiểu biết hơn một chút, liền đổi sang Ngọc Khê, tóm lại, đủ thứ loại thuốc đều đã thử qua, thuốc lá ngoại cũng có. Cuối cùng duy nhất chỉ thích mấy loại đó, Marlboro và Seven Star.

Sau khi châm thuốc không nói gì, Lương Chiết ngồi trên bậc thang, Lục Thanh dựa vào lan can cầu thang bên cạnh. Một lát sau, Lương Chiết nhìn Lục Thanh, vừa đúng lúc đối diện.

Lương Chiết cười với hắn, cằm hướng về phía cổ tay hắn: "Đau không?"

Những lời này vừa nói ra, mọi thứ đều rõ ràng.

Lục Thanh lắc đầu, ngậm điếu thuốc vén tay áo lên, để lộ hình xăm hẹp trên cổ tay, đường nét đơn giản quen thuộc, đan xen hai nét núi.

— Ánh nắng vàng trên núi.

Là bản phác thảo trước đây Lương Chiết để lại ở nhà, cũng là hình xăm hắn tự xăm cho mình trước chuyến đi này.

Ngày hôm đó Giang Thuận muốn nói lại thôi chính là chuyện này.

Cho đến hôm nay khi họ làm chuyện thân mật, Lương Chiết mới thấy. Lục Thanh một người đứng đắn như vậy, lại để hình xăm trên người, hơn nữa còn ở cổ tay. Nói ra thì ai cũng sẽ không tin.

"Có đau không?" Lương Chiết hỏi lại.

Lục Thanh ngồi xuống bên cạnh anh: "Khi nhận ra thì đã lành rồi."

"Nói cái gì vậy, lần đầu tiên xăm đều đau, kim đó đâm vào thịt, có thể chịu đau cũng không chịu nổi," Lương Chiết sờ cổ tay Lục Thanh, đến bây giờ vẫn còn hơi đỏ, "Giang Thuận làm cho anh à?"

Lục Thanh khẽ "ừ" một tiếng: "Không tìm thấy em, nên đi xăm trước."

Giọng hắn bình tĩnh, nhưng lại khàn, giấu đi những đêm đó.

"Tìm em cũng vô dụng," Lương Chiết dùng ngón cái xoa nhẹ vùng da đó, nhỏ giọng đau lòng nói: "Đừng bảo em làm cái này, em nào nỡ đâm kim lên người anh."

Lục Thanh cười: "Đâu có nói nghiêm trọng như vậy."

"Không thể ra tay được, chỉ cần nghĩ thôi là không được rồi. Một mũi kim này đâm xuống, không khác gì đâm vào chính mình, em sẽ đau chết mất, đau đến tận xương tủy."

"Nhưng mà đau chết đi, không có lợi, em có một người tốt như vậy, em nào dám rời đi chứ, một bước cũng không rời. Trước đây em cảm thấy chúng ta là hai người xa lạ, đến chết cũng không thể gặp gỡ trong cuộc đời của nhau. Anh là nhà điều hương. Em là người xăm mình, cái nghệ thuật tao nhã này và mực xăm đặt cùng nhau, giống như hai đường thẳng song song, sẽ không có giao thoa."

Lương Chiết nghiêm túc nói, vừa nói vừa để lộ hình xăm trên cổ tay mình, dựa sát vào Lục Thanh.

Hình xăm giống hệt nhau, ghép lại thành một Lục Thanh và Lương Chiết hoàn chỉnh.

Lục Thanh yên lặng lắng nghe Lương Chiết nói, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi đối phương. Đến khi ánh mắt Lương Chiết nhìn lại, hắn cười cười: "Thật ra còn thiếu hai chữ."

Lương Chiết cũng cười theo: "Ừm, em biết."

Anh vẽ hai nét lên lòng bàn tay Lục Thanh, rất chắc chắn, đáy mắt đối phương cũng lập tức mang theo ý cười. Dường như đang khẳng định câu trả lời của anh.

"Chắc chắn vậy sao?"

"Đương nhiên, bởi vì hai chữ này..."

Lương Chiết chưa kịp nói xong, đột nhiên bị kéo vào lòng.

Cả thế giới dần dần được ánh mặt trời lấp đầy.

Dừng lại trong tình yêu thầm lặng đang hôn nhau, dừng lại trên đôi tình nhân này, từng nét bút vượt qua thời gian, hợp thành câu nói nồng cháy.

"Bởi vì..."

"Như vậy mới là câu chuyện của chúng ta."

- Hoàn chính văn-
 
Điều Hương - Bắc Nhất Thất
Chương 62: Phiên ngoại (Hoàn toàn văn)



Phiên ngoại

Nửa năm sau, Lương Chiết lại mở thêm hai chi nhánh nữa.

Cửa tiệm của Trương Nhiên doanh thu khá tốt, thừa thắng xông lên, Lương Chiết liền mở thêm hai chi nhánh, nhân tiện tuyển thêm một số người chuyên nghiệp. Các mảng marketing, truyền thông và kế toán, hàng ngày họ mở các kênh tự truyền thông, làm các hoạt động trực tuyến, tóm lại là chính thức hướng tới việc làm theo chuỗi.

Về mảng thợ xăm, Lương Chiết vẫn không tuyển bên ngoài, anh phải tự mình dẫn dắt. Những anh em có kinh nghiệm muốn làm việc một thời gian cũng phải trải qua giai đoạn này, càng không cần nói đến học viên mới vào nghề. Lương Chiết làm nghề lâu rồi nên rất kỹ tính về những mặt này. Nói một cách dễ hiểu, đó là mặt bằng , thương hiệu và nâng cao hơn một chút, còn được coi là nghệ thuật nguyên bản .

Lương Chiết không nghĩ đến việc nâng tầm ý nghĩa của xăm mình lên cao, dù sao đi nữa, anh vẫn cho rằng mình là một doanh nhân. Nhưng vì bên cạnh có một nhà điều hương , anh cũng đã thay đổi suy nghĩ, đưa lĩnh vực ít được chú ý này ra ngoài.

Thế là vào cuối mùa hè năm đó, một phòng trưng bày nghệ thuật xăm mình ở Mỹ đã tìm đến anh, mời anh tham gia triển lãm giao lưu.

Ngày hôm đó khi Lương Chiết về kể chuyện này, Lục Thanh liền cười, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

hắn không bộc lộ ra quá nhiều, nhưng Lương Chiết biết, hắn chắc chắn còn vui hơn cả anh.

"Anh Lương của anh làm gì cũng được, anh sẽ đi cùng em."

"Thế này không làm chậm trễ công việc của anh chứ," Lương Chiết nói, "Đi một chuyến không có lợi gì đâu."

Làm ngành này lâu rồi, người kinh doanh có đi có lại, anh tính toán rất rõ.

"Mấy năm trước, có hai người bạn hợp tác với anh, mở một thương hiệu riêng ở khu New York," Lục Thanh biết Lương Chiết đang nghĩ gì, nói, "Năm nay vốn dĩ đã có kế hoạch đi rồi."

Lương Chiết liền nhìn hắn, gật đầu, an tâm hơn nhiều.

"Không thể ảnh hưởng đến công việc," anh nói, "Đi cùng em lúc nào cũng được, không cần phải chạy xa như vậy."

Lục Thanh cười một chút: "Em muốn tính toán rõ ràng như vậy cũng được thôi."

Hắn không nói tiếp, Lương Chiết đã hiểu, vui vẻ một chút, đứng dậy quay sang hôn nhẹ khóe môi đối phương, nói coi như đã bù đắp đủ.

Thật ra kế hoạch này coi như vừa đúng lúc. Mấy đứa em gái đã trở về đi học. Theo yêu cầu của trường, các em ấy học thêm hai môn trong học kỳ tới, tín chỉ đủ để tốt nghiệp.

Lương Vũ nói tương lai có thể sẽ học thạc sĩ, cô hứng thú với nghệ thuật, muốn học MFA. Còn Lương Kỳ thì muốn làm giáo viên tiếng Trung ở Boston trước. Lương Chiết đều đồng ý với cả hai, nói thiếu tiền cứ gọi anh trai, nếu anh trai không có tiền thì còn có thầy Lục hỗ trợ.

Mấy đứa em gái liền vui vẻ, nói nhà có thêm người quả nhiên không giống.

Nhưng Lương Chiết rất nghiêm túc. Những trải nghiệm thời trẻ đã lắng đọng lại, theo anh, con người sống cả đời này, trải nghiệm là chính, muốn làm gì thì cứ làm.

Một đêm trước khi mấy đứa em gái trở về, Lương Chiết cùng mẹ đi ăn ở một nhà hàng.

Lục Thanh ngày hôm đó cố tình không ra ngoài. Thời gian trước hắn gần như làm việc thâu đêm, nhưng lúc này, hắn kiên quyết muốn đón họ.

Hắn không vào ăn, chỉ chờ ở ngoài nhà hàng, để gọi điện thoại đón họ về.

Điểm này Lương Chiết không đồng tình.

Nhưng Lục Thanh nói không sao cả, bất kể mẹ Lương có chấp nhận hay không, hắn đều có thể chờ.

Đợi khi ăn xong, mẹ anh lấy ra bốn phong bao lì xì, hai cái cho hai đứa em gái, một cái cho Lương Chiết.

Còn một cái nữa, mẹ Lương nghiêm túc đưa cho Lương Chiết, nói đưa cho Lục Thanh.

Mắt Lương Chiết liền đỏ hoe.

Một người đàn ông to lớn như anh không mấy khi khóc, lúc này nắm chặt bao lì xì, tay run lên bần bật, nói "anh ấy đang chờ ở ngoài đấy mẹ, ăn xong muốn đón chúng ta về, mẹ cứ gọi anh ấy vào."

Mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Sau khi mấy đứa em gái trở về, Lương Chiết và Lục Thanh cũng đang chuẩn bị ra nước ngoài. Việc xăm hình đã hẹn ở Tây An không quên. Trước khi khởi hành, Lương Chiết gọi Giang Thuận, nói sau khi xong việc hôm nay chờ một chút, có một người bạn cần giúp xăm hình.

Giang Thuận, một người đàn ông thường xuyên tăng ca, vừa nghe chuyện này liền muốn chuồn, nhưng không có cách nào, ông chủ yêu cầu thì phải làm.

"Bạn của anh Lương có thể đến sớm hơn một chút không?" Giang Thuận nói, "Vợ em đang mang thai, em phải về với cô ấy."

Lương Chiết liền nói được, hôm nay xong việc này, cho nghỉ nửa ngày để nghỉ ngơi.

"Anh Lương quen bạn bè cũng nghĩa khí thật đấy," Giang Thuận thu dọn dụng cụ vào hộp, "Chưa thấy anh hào phóng như vậy bao giờ."

Đến cuối cùng, khi Lương Chiết dẫn Lục Thanh đến, Giang Thuận mới hiểu ra.

Lương Chiết kéo ghế ra ngồi xuống: "Người anh em giúp anh một chút, xăm hai chữ cái đầu, tên anh và thầy Lục, xăm riêng biệt."

Giang Thuận thốt lên một tiếng: "Thế này là coi em như người chứng hôn à?"

"Chỉ có người trẻ mới nói cái này thôi," Lương Chiết vén tay áo lên, "Tụi anh là vợ chồng già rồi, để lại một dấu ấn cho nhau."

"Ồ! Coi như tín vật định ước ha?" Lời này không thể không ồn ào mới đúng tính cách của Giang Thuận. Cậu ta vỗ vỗ mu bàn tay: "Tính thêm giá đấy đại ca, thầy Lục thì em miễn phí, nhưng anh phải trả thêm một khoản đấy."

Lương Chiết cười mắng: "Học ai mà tinh quái thế hả?"

"Thế này không phải..."

Giang Thuận cười rất ranh mãnh.

Không nói tiếp ngay, caauj ta khởi động máy xăm rồi mới tiếp tục: "Ai, anh xem! Thầy Lục cũng cười kìa, anh nói xem có phải không?," nói xong giả bộ nghiêm chỉnh lại gần một chút: "Đúng không thầy Lục, em nói đâu có sai đâu nhỉ?"

Lương Chiết bật cười, đưa tay búng trán cậu ta, nói "làm việc đi, đừng có bày ra mấy trò này."

Họ muốn xăm chính là hai chữ cái.

Một cái là LZ , một cái là LQ . Hai chữ cái này được xăm riêng biệt trên cổ tay đối phương, từng nét bút, màu đen đơn giản, nhưng lại như tưới đẫm linh hồn đối phương, mang theo máu thịt và làn da, khắc sâu vào tận xương cốt.

Đời này, kiếp sau, Lương Chiết đều phải kéo Lục Thanh cùng nhau trải qua.

Hai người họ không ai có thể quên ai.

Khi hai người khởi hành đến New York, vừa đúng là tháng chín.

Vẫn như trước đây, bận rộn đều là công việc. Một người cả ngày ở triển lãm, một người mỗi ngày ở phòng làm việc. Đợi đến khi có thời gian rảnh rỗi để đi dạo, đã là mười ngày sau khi đến New York.

Hôm nay họ cố tình dậy thật sớm, đi dạo ở công viên trung tâm, ngắm bồ câu, rồi ăn hotdog bên đường. Vừa ăn vừa dựa vào hàng rào, ngắm những bức vẽ graffiti đủ màu sắc trên phố.

"Cuối cùng cũng có thể thư giãn một lát rồi," Lương Chiết nói, "Chờ tối chúng ta đi ngắm cảnh đêm, từ quầy bar trên cao có thể nhìn thấy tòa nhà Empire State, đẹp lắm."

Lục Thanh liền đồng ý, đưa ly Americano cho anh: "Đều nghe em."

Lương Chiết cười cười: "Chờ xong đợt bận rộn này, chúng ta sẽ đi Boston, đến trường của mấy em gái xem sao."

"Ừm," Lục Thanh lại lên tiếng.

Lúc này Lương Chiết cười huých khuỷu tay đối phương, nói "sao cái gì cũng để em quyết định hết vậy."

Lục Thanh cũng cười theo, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Ánh đèn Manhattan quả thật rất đẹp. Từ quầy bar trên tầng cao nhất nhìn ra, ánh sáng lộng lẫy thắp sáng cả thành phố, đèn đóm như sao, mê hoặc lòng người.

"Gọi gì đây?" Lương Chiết dựa vào cửa sổ, tấm kính phản chiếu hình bóng cao gầy của họ.

Lục Thanh đặt hộp thuốc lá và bật lửa vừa hút ở ngoài lên bàn, nói: "Kim Phỉ Sĩ."

Lương Chiết cười: "Vẫn 'thuần túy' lắm."

Có lẽ là do không khí quán bar, không biết sao hai người lại một lần nữa đối mặt khi ánh mắt trầm xuống.

Người đàn ông hoang dại này tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội, anh cúi người qua, hơi thở ấm áp phả vào cổ đối phương: "Lục Thanh, lại điều chế cho em một mùi hương đi."

Lục Thanh nhìn anh một cái, siết chặt vài phần, giọng khàn khàn nói: "Vậy thì ... không chỉ là hương thôi đâu."

Hai người dựa vào bệ cửa sổ, nhẹ nhàng ôm hôn.

Không biết đã qua bao lâu, khi nụ hôn kết thúc, Lương Chiết thoáng thấy người pha chế rượu búng tay với họ.

"Em đi lấy rượu trước," Lương Chiết nói định đi, cổ tay bị kéo lại một chút.

"Đợi em ở ghế dài bên cạnh," Lục Thanh nhẹ giọng cọ vào tai anh nói, "Nhanh lên nhé."

Tai Lương Chiết lại nóng bừng.

Đợi khi anh lấy rượu xong quay về, liền thấy Lục Thanh nhìn anh rất sâu.

"Cái này là..."

"Nhẫn," Lục Thanh trong tay cầm một chiếc nhẫn bạc, được làm thành hình cánh chim. Hắn cúi đầu, ngữ khí thâm tình và tràn đầy yêu thương, "Anh yêu em, Lương Chiết."

Năm chữ, vô cùng đơn giản, nhưng lại là cách biểu đạt mạnh mẽ.

Lương Chiết nhìn hắn, đặt rượu xuống rồi vươn tay.

Hai chiếc nhẫn, hai hình xăm, hòa quyện với hương vị Kim Phỉ Sĩ, vị cuối tuyết tùng và cam quýt, tạo nên tình yêu của họ.

— Vượt qua băng giá tuyết trắng, băng qua bốn mùa ấm lạnh.

Năm nay có thầy Lục bên cạnh, năm sau cũng muốn như vậy.

[Toàn văn kết thúc]
 
Back
Top Bottom