Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 20: Chương 20



Sau đó, bà thử dựng hai đôi đũa đó trong nước, một lần, hai lần, ba lần, đôi đũa đó thực sự dựng đứng được!

"Ôi chao, đúng là vong bà cố của con nhập rồi, bà cố của con hồi xưa cứ hay đau ốm lặt vặt. Không sao đâu, tiễn bà cố đi rồi, ngủ một giấc là khỏe thôi."

Triệu Đắc Thiên sờ trán ta nóng hầm hập, bán tín bán nghi: "Mẫu thân, hay là mời bác Điền đến xem đi."

Bà mẫu cười hề hề: "Hồi nhỏ các con ốm đau, đều là mẫu thân bắt vong giúp các con khỏi đấy thôi!"

Thấy bà mẫu chắc chắn như vậy, ta cũng yên tâm được phần nào, nhưng đến nửa đêm, ta lại run cầm cập, nghiến răng ken két, sốt càng lúc càng cao.

Lần này Triệu Đắc Thiên thực sự lo lắng, hắn mặc quần áo vào rồi mò mẫm ra khỏi cửa. Trong thôn có một ông lão họ Điền khá thông thạo y thuật, nghe nói những năm trước có dịch bệnh, ông ấy đã cứu sống rất nhiều người.

Ông ấy là một nam nhân độc thân lớn tuổi, vốn không có con cái, nhưng sau này ông ấy đã nhận Thu Muội, cháu gái thứ hai của nhà cậu Trần, làm đồ đệ. Nhà họ Trần tốt bụng, khi xây nhà mới đã đặc biệt chừa lại cho ông ấy một căn phòng để dưỡng già.

Bà mẫu sờ vào người ta nóng như lửa đốt, nhất thời cũng rất hoảng sợ nói: "Sao vẫn không thấy đỡ vậy? Rõ ràng là đã đuổi vong đi rồi mà! Haizz, ông Điền tuổi cao sức yếu rồi, giờ nửa đêm hôm thế này, không biết ông ấy có chịu đến không."

Quả nhiên ông lão họ Điền không đến, người đến là đồ đệ của ông ấy, Trần Thu Muội. Thu Muội trạc tuổi ta, là một cô nương cao ráo, nhanh nhẹn.

Dưới ánh nến, nàng nhíu mày bắt mạch, kê đơn thuốc cho ta, sau đó bày cả một túi kim ngân châm lên bàn ở đầu giường. Những chiếc kim ngân châm đó ánh lên vẻ lạnh lẽo, từng chiếc còn dài hơn cả ngón tay, lập tức khiến ta sợ mất hồn.

"Lúc nãy không phải nói uống mấy thang thuốc là khỏi sao?" Ta run rẩy hỏi.

Thu Muội thản nhiên gật đầu: "Ừ, chỉ là muốn nói với cô rằng, sau này nếu không cẩn thận giữ gìn sức khỏe, những chiếc kim này không chỉ bày trên bàn đâu, mà sẽ châm vào người cô đấy."

Triệu Đắc Thiên từng bị nàng ấy châm cứu rồi, nên vừa thấy hàng kim ngân châm đó, hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nổi hết cả da gà.

"Thu Muội, hay là cô cất kim đi đi, nhìn ghê người quá."

Thu Muội bĩu môi chế giễu: "Ghê người? Thê tử mình bị bệnh, không mau chóng tìm thầy tìm thuốc, lại đi cúng bái trừ tà, còn có chuyện gì ghê người hơn thế không? Nếu như mấy trò ma quỷ đó mà có tác dụng, thì còn cần lang trung làm gì?"

Bà mẫu đứng bên cạnh bĩu môi không phục: "Người nhà quê chúng ta, đời này sang đời khác đều sống như vậy."

"Đến đời này phải thay đổi rồi ạ! Thím cứ ngồi yên, để cháu xem mắt cho thím."

"Hả? Thật sự chữa được sao?"

"Thử xem ạ."

Nghe nói còn có thể chữa được, bà mẫu kích động đến khóe miệng cũng run rẩy. Thu Muội cúi người xuống, vén mắt bà ấy kiểm tra kỹ càng, rồi rút ra mấy cây kim ngân châm, thoăn thoắt châm vào mấy huyệt đạo trên tóc và quanh mắt bà ấy.

Bà mẫu ngồi trên giường đất, đau đến rùng mình: "Ôi trời."

Ta nằm trên giường đất, sợ đến rùng mình: "Trời ơi, con nhất định sẽ dưỡng cho khỏe người."

Triệu Đắc Thiên không nỡ nhìn bà mẫu trông như con nhím, quay đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Lần này nghe lời rồi chứ gì."

Thu Muội nói đôi mắt của bà mẫu không thể phục hồi như ban đầu được nữa, dù sao bị thương là đã bị thương rồi, nhưng hồi phục được sáu bảy phần thì vẫn có thể.

Tỷ phu nàng ấy ở kinh thành có một hiệu thuốc, những năm nay nàng ấy luôn chuyên tâm nghiên cứu trong hiệu thuốc, cũng học nghề với mấy vị thần y, cho nên tuy chỉ là một cô nương thôn quê, nhưng hiện giờ ở kinh thành nàng ấy cũng có danh tiếng "thần y".

Chỉ là vị nữ thần y này trên người luôn toát ra một luồng khí lạnh lùng ngạo nghễ, khiến người ta vừa gặp đã sinh lòng sợ hãi.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 21: Chương 21



Thật ra như vậy cũng tốt, sợ rồi thì sẽ nghe lời mà. Nhìn bà mẫu ta mà xem, bình thường ghê gớm đến vậy, trước kim ngân châm của Thu Muội mà lại ngoan ngoãn như con mèo con nằm trên giường đất vậy.

Nghe tin ta bị bệnh, ngày hôm sau phụ thân ta vội vàng đánh xe ngựa đến: "Hỉ Nhi ngốc nghếch, Nhà họ Triệu dựa vào cái lều làm đậu phụ này mỗi tháng cũng kiếm được mấy lượng bạc, con phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, nếu không chẳng may bệnh tật mà chết, nhà họ lại cưới người khác, vậy thì đúng là người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát rồi! Nhà họ Phan chúng ta không thể chịu cảnh ấm ức như vậy được!"

Ta nằm trên giường đất tức giận ho khan: "Phụ thân nói cái gì vậy!"

"Nói cái gì? Nói lời hay đó! Chỉ có phụ mẫu ruột mới chịu m.ó.c t.i.m móc phổi ra nói lời hay với con cái thôi!"

"Không sao đâu ạ, con chỉ bị cảm lạnh thôi, uống thuốc xong sắp khỏe rồi."

Phụ thân ta ngồi trên mép giường đất nghi ngờ nhìn ta: "Vậy sao sắc mặt vẫn tệ thế này?"

Ông ấy nhìn một hồi, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe. Sau đó sắc mặt ông ấy chuyển sang dữ tợn, chửi một câu: "Đồ nhà họ Tiền đáng ngàn đao!"

Phụ thân ta là người không ngồi yên được, mỗi lần đến thôn Đào Thủy đều phải đi loanh quanh khắp thôn mấy vòng, ông ấy thích náo nhiệt, thích trò chuyện, lại càng thích mấy đứa trẻ con nghịch ngợm.

Cho nên ông ấy luôn mang theo một gói kẹo bên mình, ở trong thôn, ông ấy gặp đứa trẻ con nào cũng trêu vài câu, tiện tay phát kẹo, khiến cả lũ trẻ con thèm thuồng trong thôn cứ líu ríu chạy theo sau ông ấy.

Ban đầu, vì hành động của ông ấy quá kỳ lạ, trưởng thôn còn suýt chút nữa xem ông ấy là kẻ bắt cóc trẻ con mà đánh cho một trận.

Nhưng bây giờ ông ấy và trưởng thôn, cũng như mấy ông lão trong thôn, đã trở thành những người huynh đệ thân thiết rồi.

Ngay cả mấy bà lão hay tụ tập ở đầu thôn buôn chuyện, gặp ông ấy cũng nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chao, ông thông gia của Nhà họ Triệu lại đến à."

Lần này cũng vậy, ông ấy mang đủ thứ đồ đến thăm ta, lại còn mang quà cho mấy ông lão kia nữa.

"Đây là bánh nếp cho ông lão họ Điền, đây là trà bánh đoàn cho trưởng thôn, đây là rượu trúc diệp thanh cho bác Béo."

Ta kinh ngạc: "Rượu trúc diệp thanh?"

Phụ thân ta dậm chân: "Ôi chao, không phải rượu trúc diệp thanh cho con rùa họ Tiền kia đâu, là trúc diệp thanh thật đấy."

"Ồ, vậy chắc đắt lắm nhỉ?"

"Đắt? Đắt cũng đáng." phụ thân ta thần bí nháy mắt với ta: "Cái thôn Đào Thủy này tàng long ngọa hổ, cái ông lão béo béo hay chơi cờ với trưởng thôn ấy, ta thấy không phải người bình thường đâu. Loại người này cả đời mình chưa chắc đã gặp được, nhưng gặp được thì phải kết giao cho tốt. Người ta nhìn thấu lòng dạ mình đấy, nhưng người ta không đánh kẻ mặt tươi cười, phụ thân định thành tâm đối đãi."

Ta "phì" một tiếng bật cười: "Phụ thân cũng biết nhìn mặt bắt hình dong ghê nhỉ."

Phụ thân ta cũng cười toe toét: "Con bé ngốc, đời người chỉ có một mạng thôi, nhưng việc cần đến mạng thì không ít đâu. Mình phải kết thêm nhiều mối lương duyên, để chừa cho mình đường lui chứ?"

Chừa đường lui?

Đêm đến, ta ngẫm nghĩ mấy lời này của phụ thân, trằn trọc mãi không ngủ được.

Bây giờ Nhà họ Triệu nhờ làm đậu phụ mà cuộc sống đã dần khấm khá hơn, nhưng đậu phụ ở trấn Đào Nguyên này có đến mấy nhà bán, ta phải nghĩ thêm cách kiếm tiền mới được.

Thu Muội sau khi châm cứu cho bà mẫu được hơn nửa tháng thì về kinh thành. Trước khi đi, nàng ấy dặn dò bà mẫu: "Thím nhớ dùng nước hoa cúc rửa mắt thường xuyên, cũng nên ăn nhiều đậu xanh."

Bà mẫu đã nhìn rõ bóng người, vui mừng đến không biết nói gì cho phải, bà ấy nắm tay Thu Muội mà rơm rớm nước mắt: "Con bé, thím biết cảm ơn con thế nào đây?"

Thu Muội lại "ha ha ha ha" cười lớn: “Mẫu thân ta nói lúc sinh ta ra, bà ấy không có sữa, suýt chút nữa là ta c.h.ế.t đói, lúc đó thím đang cho Đắc Vạn bú, nghe tin liền lập tức đến nhà ta cho ta b.ú ngụm sữa đầu tiên, thím nói xem, ta biết cảm ơn thím thế nào đây?"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 22: Chương 22



"Hả? Chuyện này tám đời rồi, chỉ là mấy ngụm sữa thôi, ta quên lâu rồi."

"Thím quên, nhưng ta thì không quên được."

Trên núi ở thôn Đào Thủy mọc rất nhiều hoa cúc dại, vào mùa thu ta đã hái rất nhiều.

Sau khi Thu Muội đi rồi, ta lấy hoa cúc khô ra pha nước cho bà mẫu rửa mắt mỗi ngày, còn dùng đậu xanh làm ra mấy món ăn.

Trong đó có một đĩa lạp xưởng đậu xanh, cả nhà ăn xong đều khen không ngớt.

"Con dâu thứ hai, món này làm thế nào vậy, vừa mềm vừa trơn vừa dai, lại còn thơm mùi đậu xanh nữa, ngon quá."

"Mẫu thân, mấy ngày nữa con sẽ nói cho mẫu thân biết."

Ta cố ý giữ bí mật, mấy ngày tiếp theo liên tục dùng lạp xưởng đậu xanh làm ra hơn chục món ăn khác nhau.

Lạp xưởng đậu xanh xào giấm, cuốn thịt lạp xưởng đậu xanh, lạp xưởng đậu xanh xào rau cải, lạp xưởng đậu xanh hầm đậu phụ, canh lạp xưởng đậu xanh, lạp xưởng đậu xanh chua ngọt, lạp xưởng đậu xanh chiên, lạp xưởng đậu xanh om...

Bà mẫu tâm phục khẩu phục, liên tục giơ ngón tay cái khen ngợi ta.

"Hỉ Nhi à, Nhà họ Triệu có phúc mới cưới được con về làm dâu."

Hiếm khi bà mẫu khen ta, ta ngượng ngùng e thẹn: "Mẫu thân, con chỉ thích mày mò làm đồ ăn thôi. Món này là con cải tiến từ cách làm đậu phụ mà ra đấy ạ, đầu tiên ngâm đậu xanh cho nảy mầm, bỏ vỏ, xay thành nước, lọc bỏ bã, lấy bột, sau đó pha bột với nước rồi tráng thêm canh mỏng là được. Bánh lạp xưởng đậu xanh này vừa dai vừa mềm, có thể chiên, có thể rán, có thể xào, có thể hầm, cách ăn nhiều lắm ạ."

Triệu Đắc Thiên liếc mắt là nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của ta.

“Nàng muốn mang lạp xưởng đậu xanh của mình đến quán ăn vặt của phụ thân để bán?"

Ta kiêu hãnh ưỡn ngực: "Món lạp xưởng đậu xanh độc nhất vô nhị, chàng nghĩ thực khách có thích ăn không?"

Triệu Đắc Thiên nhìn chằm chằm vào bộ n.g.ự.c căng tròn của ta, khẽ nuốt nước miếng: "Chắc chắn thích."

Ngày hôm sau, ta và Triệu Đắc Thiên cùng xe ngựa chở đậu phụ vào trấn Đào Nguyên. Buổi trưa hôm đó, quán ăn vặt đã treo thực đơn mới lên tường.

Có vị khách tò mò muốn thử món mới, gọi một đĩa lạp xưởng đậu xanh chiên, vừa ăn thử, ôi chao, món ăn vặt này giòn tan ngon miệng, lại còn thơm nồng nàn mùi đậu xanh nữa.

Quan trọng là, giá cả của nó rất phải chăng, sáu đồng tiền một đĩa. Thứ không thiếu nhất trên đời này chính là những người sành ăn, dân dĩ thực vi tiên mà.

Có người dẫn đầu, những khách hàng khác cũng lần lượt nổi lòng hiếu kỳ.

Trong chốc lát, một số người gọi món cuốn thịt đậu xanh; một số người gọi món đậu xanh chua ngọt; thậm chí có người hào phóng còn gọi hẳn một bàn tiệc đậu xanh tám món.

Phụ thân ta nhìn dòng người chen chúc trong quán, không khỏi vui mừng lắc đầu nguầy nguậy: "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử."

Ta: "...Thôi được, ai nhiều tuổi hơn thì người đó nói đúng."

Bây giờ Đắc Vạn và Đắc Quán đều ở trấn trên, ta và Triệu Đắc Thiên rời khỏi quán ăn vặt, rồi đến thăm thư viện Cô Trúc và nhà thợ mộc họ Lý.

Nhà làm được món ăn mới, không thể quá keo kiệt, phải mang đến cho phu tử trong thư viện và phu thê thợ mộc họ Lý nếm thử.

Thư viện có nhiều quy tắc, chúng ta không gặp được Đắc Vạn, chỉ nhờ ông lão giữ cổng đưa vào.

Còn ở nhà họ Lý tại trấn Đào Nguyên, thợ mộc họ Lý đang dạy Đắc Quán làm khóa Lỗ Ban trong một cái lều gỗ.

"Lý thúc, Đắc Quán nhà cháu có gây phiền phức gì cho chú không ạ?"

Triệu Đắc Thiên đưa một lồng nhỏ đựng lạp xưởng đậu xanh cho thợ mộc họ Lý, ân cần hỏi như một huynh trưởng .

Thợ mộc họ Lý cũng là người thật thà, ông nói: "Thằng nhóc này lanh lợi lắm, chỉ là đôi khi hơi lười biếng thôi."

"Nó lười biếng thì thúc cứ việc đánh nó thật mạnh, đừng có xót."

"Ha ha ha, chỉ sợ mẫu thân cậu xót con trai út thôi đấy."

Hơn một tháng không gặp, Đắc Quán dường như cao lớn hơn, có thể thấy cuộc sống của hắn ở nhà thợ mộc họ Lý khá tốt, vì phu thê thợ mộc họ Lý không có con cái, ngày thường đồ ngon vật lạ đều dành cho Đắc Quán, xem ra họ đã xem Đắc Quán như con ruột rồi.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 23: Chương 23



Triệu Đắc Thiên cũng từng nhắc đến chuyện riêng với ta, nếu sau này họ sống tốt với nhau, sẽ để Đắc Quán lo việc dưỡng lão tiễn đưa cho sư phụ và sư mẫu.

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Ra khỏi nhà thợ mộc họ Lý, Triệu Đắc Thiên dặn ta về quán ăn vặt nghỉ ngơi trước, còn hắn thì bí mật không biết đi đâu.

Đến khi mặt trời lặn, hắn mới trở về, trên tay còn xách mấy cái gói lớn mới tinh. Trên đường về nhà, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng khôn tả, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

Ta ngạc nhiên: "Có chuyện vui à?"

Hắn quay đầu nhìn ta cười: "Có nàng ở đây, ngày nào cũng là chuyện vui."

Ta: "..."

Người này uống nhầm thuốc rồi à, sao đột nhiên lại nói những lời tình tứ khiến người ta đỏ mặt tía tai thế này?

Nhưng đến ta, khi ta nhìn thấy tấm chăn lụa đỏ thắm và cặp nến long phụng trong phòng thì hiểu ra tất cả.

Triệu Đắc Thiên đây là muốn—

Muốn động phòng?

Hai má ta lập tức nóng bừng, đứng dưới giường đất ngượng ngùng không biết giấu tay chân vào đâu.

"Ngày thành thân ta không có mặt, đã làm nàng chịu ấm ức rồi."

Khuôn mặt Triệu Đắc Thiên lúc này cũng đỏ ửng, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân thô kệch, không thể để thê tử nhỏ e lệ như ta chủ động được, vì vậy hắn bước ta ôm lấy eo ta, bế bổng ta lên giường đất.

Giường đất nóng hầm hập, cơ thể hai chúng ta cũng nóng ran. ta vặn vẹo trong lòng hắn, nửa đẩy nửa đưa: "Trước đây chàng không phải nói bị thương sao? Sao thế, khỏi rồi à?"

Triệu Đắc Thiên thổi tắt cặp nến long phụng đang ch** n**c mắt sáp màu đỏ tươi, ghé vào tai ta cười khẽ: "Khỏi hay chưa, nàng thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Ta: "..."

Thử thì thử!

Đã thành thân bốn năm tháng rồi, nếu không thử nữa, ngay cả ông trời cũng phải sốt ruột thay rồi!

Ta lại phát hiện ra một sở trường của Triệu Đắc Thiên. Đó là hắn hình như có sức lực vô tận. Mỗi ngày hắn cùng mấy thím làm mười mấy thùng đậu phụ, rồi làm mấy chục cái bánh lạp xưởng đậu xanh, đến ta vẫn không hề mệt mỏi, ngày nào cũng quậy đến tận đêm khuya.

Haiz, thật là hơi phiền phức mà.

Ta cuối cùng cũng hiểu thế nào là nỗi buồn ngọt ngào.

Thôn Đào Thủy dần dần bước vào mùa đông, đến tháng Chạp, số khách ngưỡng mộ đến quán ăn vặt ăn lạp xưởng đậu xanh càng ngày càng đông, mắt của bà mẫu cũng ngày càng sáng hơn.

Một ngày nọ, núi đột nhiên đổ tuyết lớn, Triệu Đắc Thiên dậy thật sớm ra sân xúc tuyết, còn ta thì ở trong bếp làm một nồi canh lạp xưởng đậu xanh thịt xông khói nóng hổi.

Tháng Chạp ở thôn Đào Thủy nhà nào cũng có tục lệ mời khách, vì trong năm bà con lối xóm luôn giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay hắn giúp ta, ngày mai ta giúp hắn, ngày kia hắn lại giúp ta, mà người nhà quê thật thà, đa phần sẽ không ngại ngùng nhận tiền công.

Cho nên đến tháng Chạp, dù nhà nào nghèo đến đâu, cũng sẽ nhiệt tình mời nam nhân nhà khác đến ăn cơm.

Hôm đó Triệu Đắc Thiên dọn tuyết xong, làm xong đậu phụ, lạp xưởng đậu xanh, liền đến nhà chú Vương trong thôn ăn cơm, còn ta và bà mẫu thì ngồi quanh lò sưởi trên giường đất may chăn.

Ngoài cửa sổ cảnh tuyết như ngọc, trong giường đất lò sưởi đỏ ấm, vốn là một cảnh đẹp thôn quê hiếm có.

Chuyện gì thế này, đột nhiên trong sân truyền đến tiếng bước chân lách tách, ngay sau đó có một nữ nhân vén rèm cửa vào nhà, vui vẻ gọi: "Mẫu thân, mẫu thân, con về rồi đây!"

Bà mẫu ngẩn người, ta cũng ngẩn người, lát sau, một nữ nhân đầu quấn khăn hoa, tay xách một cái gói vải xám vội vã bước vào nhà.

"Cô là ai?"

Bà mẫu nhíu mày nhìn kỹ, nữ nhân kia mặt đỏ bừng vì lạnh, hít hà mũi, lập tức tiến lên đẩy ta ra, rồi cười toe toét ôm lấy eo bà mẫu. "Mẫu thân, con là A Liên, con dâu thứ hai của mẫu thân đây ạ. Mắt mẫu thân khỏi rồi ạ? Ôi chao, chắc chắn là do con ngày nào cũng bái Phật nên cảm động được ông trời, ông trời mới ban phước lành này xuống. mẫu thân ơi, lần này con không đi nữa đâu, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống ấm no hạnh phúc."

Ta: "..."
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 24: Chương 24



Con dâu thứ hai?

Con dâu thứ hai từ đâu ra vậy?

Lẽ nào là người thê tử khốn nạn đã bỏ trốn trước kia của Triệu Đắc Thiên?

Nhưng nếu nàng ta là thê tử Triệu Đắc Thiên, vậy Phan Hỉ Nhi này là ai?

Ta là người nóng nảy, nàng ta vừa mới nói mấy câu, Chỉ vài câu nói ấy đã khiến lửa giận trong lòng ta bùng lên tận đỉnh đầu.

Nhưng ngay khi ta chuẩn bị xắn tay áo lên để xé xác ả, bà mẫu lại kín đáo nháy mắt với ta.

Bà bình thản đẩy ả Liên ra, thong thả lên tiếng: "Ồ, là Liên đó à. Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con không biết đã gả vào nhà người ta thì phải hầu hạ bà mẫu sao?"

Ả Liên lấy tay áo lau nước mắt, sụt sùi: "Mẫu thân ơi, con cũng chẳng còn cách nào khác."

"Nói xem, tại sao lại không còn cách nào?"

"Mẫu thân biết mà, con có mẫu thân ruột là góa phụ. Trước khi con gả vào Nhà họ Triệu, bà ấy cứ ép con phải đòi gia phu thêm mười lượng bạc để dưỡng già, con không đồng ý, bà ấy liền đòi chết. Sau đó con đành phải giả vờ đồng ý, rồi nhân ngày cưới vội vàng về nhà sinh mẫu, định bụng khóc lóc kể khổ, nói là bị gia phu đuổi về, mong bà ấy động lòng. Ai ngờ, mẫu thân con thật sự nhẫn tâm, không cho con quay lại nữa. Con nhớ mẫu thân, nhớ gia phu đến phát ốm, nên mới tìm cơ hội chạy về. Mẫu thân ơi, con không đi nữa đâu, con sẽ cùng Nhị Lang sống yên ổn. Còn những người khác..."

Nàng ta khinh khỉnh liếc nhìn ta đầy vẻ đắc ý: "Mẫu thân đừng để những kẻ không trong sạch lừa bịp. Loại hồ ly tinh ấy, ngoài việc quyến rũ nam nhân ra thì còn làm được gì chứ?"

Bà mẫu thản nhiên gật đầu: "Ý con là, cái gì con cũng làm được sao? Vừa hay, ta khát nước rồi, con múc cho ta bát nước uống đi."

"Dạ!" Ả Liên nghe vậy, mừng rỡ chạy vào bếp múc cho bà mẫu một bát nước.

Nước là nước giếng mới múc sáng nay. Bà mẫu bình tĩnh nhận lấy bát nước, rồi bất ngờ hất mạnh cả bát nước lạnh lẽo vào mặt ả Liên. Ả Liên còn chưa kịp hét lên, thì liên tiếp lãnh thêm mấy cái tát như trời giáng.

"Phì! Đồ nữ nhân lòng lang dạ sói, nuôi trai bao, còn dám vác mặt đến đây! Sao hả, nghe nói Nhà họ Triệu ta làm ăn khấm khá, lại mò đến đây lừa tiền nữa à? Tưởng ta già cả mắt mờ sao? Đến người tốt kẻ xấu còn không phân biệt được? Còn dám mắng con dâu ta là hồ ly tinh, ta nói cho ngươi biết, con dâu ta trời sinh xinh đẹp nết na, tay chân nhanh nhẹn, giỏi giang hơn cái loại cong queo xấu xí như con không biết bao nhiêu lần! Đồ trời đánh thánh vật, hôm nay ta phải cào nát mặt ngươi!"

"..."

Đừng thấy bà mẫu ta có tuổi rồi, đánh nhau bà ấy có tuyệt chiêu, đó là chuyên túm tóc người ta.

Ả Liên hoàn toàn bất ngờ, mặt mày còn đang tươi cười rạng rỡ đã bị túm tóc, nhất thời lúng túng rơi vào thế hạ phong. Ta trơ mắt nhìn bà mẫu túm tóc ả lôi xềnh xệch xuống đất, còn không ngừng nhổ nước bọt vào mặt ả.

Ta không ra tay, vì ta đã bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.

Gả vào Nhà họ Triệu nửa năm, ta không ngờ bà mẫu khi đánh nhau lại dữ tợn hung hãn đến thế, chẳng kém gì gã đồ tể g.i.ế.c lợn trong làng. Ta cứ tưởng bà ấy chỉ giỏi mồm miệng thôi chứ.

Thật ra đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm rồi, một người mẫu thân góa phu một mình nuôi lớn mấy đứa con trai, chắc chắn phải có chút bản lĩnh.

Ả Liên bị đánh cho tóc tai rũ rượi, miệng rướm máu, nằm lăn lóc dưới đất gào khóc thảm thiết: "Bà già c.h.ế.t tiệt, ta sẽ ra nha môn kiện bà!"

"Cứ đi mà kiện! Không kiện, sau này con trai mày đẻ ra không có hậu môn!"

“Bà già c.h.ế.t tiệt, bà chờ đấy!"

"..."

Một già một trẻ cứ thế giằng co, xé nhau chửi bới, không ai chịu buông tay, không ai chịu ngừng miệng.

Đúng lúc này, tấm rèm cửa dày cộp bị vén lên, một người mang theo gió tuyết xông vào nhà, ưỡn n.g.ự.c che chắn cho ta.

Là phụ thân ta, Phan Phú Quý.

"Phụ thân, tuyết rơi đầy trời thế này sao người lại đến đây?"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 25: Chương 25



"Ta đến đưa nồi lẩu cho con. Ôi chao, chuyện gì thế này? Thưa bà thông gia, mau buông tay ra, đừng có làm rụng hết tóc của cô nương xinh đẹp này. Gì cơ? Ta là ai á? Ta là đại phú gia ở trấn trên, tiền bạc trong nhà chất như núi, tám đời tiêu không hết. Này cô nương, cô đoán xem, ta đã ưng ý cô ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi đấy. Cô ở đây có gì hay chứ, đi theo ta đi, ta đảm bảo cô sẽ được mặc gấm ăn nhung, ca múa nhạc đình, sai nha hoàn hầu hạ..."

Phụ thân ta lúc này như thể một tên du côn lưu manh nhập xác, mặt dày mày dạn kéo xềnh xệch ả Liên đang nằm ăn vạ dưới đất dậy, miệng không ngừng nói năng lung tung, như một cơn gió lốc cuốn ả ta nửa dỗ dành nửa lừa gạt ra khỏi nhà trong nháy mắt.

Ngoài sân, ả Liên bán tín bán nghi bị kéo đi: "Ông thật sự là đại phú gia?"

"Chậc chậc, cô nương này mắt kém quá. Cô xem bộ lụa ta đang mặc này, cỗ xe ngựa ta đang đi này, chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên tay ta này, trông ta có giống kẻ khổ sở không?"

"Vậy ông họ gì? Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói đến ông?"

"Ta họ Triệu, tên Triệu Công Minh."

"... Đó chẳng phải là tên của Thần Tài sao?"

"Hừ, ta còn giàu hơn cả Thần Tài ấy chứ! Đi thôi nào."

"..."

Tháng chạp nông nhàn, hàng xóm chẳng có việc gì làm, ồn ào một trận như vậy, rất nhanh đã thu hút một đám người đang quét tuyết trước cửa, Triệu Đắc Thiên nghe tin cũng vội vàng chạy ta. Nhưng ta nhìn khuôn mặt cương nghị lo lắng của hắn, lần đầu tiên trong lòng dâng lên một nỗi tức giận mãnh liệt.

"Hừ!"

Sau khi đỡ bà mẫu dậy, ta liếc nhìn hắn một cái thật mạnh, rồi tức giận hất rèm bỏ đi.

Thật ra cũng không phải lỗi của hắn, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân. Vừa tủi thân, ta vừa cảm thấy áy náy, liệu như vậy có phải là quá đỏng đảnh không?

Cả ngày trời, ta ủ rũ nằm trên giường ngẩn ngơ, Triệu Đắc Thiên dỗ dành ta đủ kiểu, một gã nam nhân cứng rắn có thể một tay hạ gục bọn lưu manh, giờ lại hạ mình làm lành, nói cả rổ lời ngon tiếng ngọt trước mặt ta, nhưng ta vẫn lười chẳng buồn để ý đến hắn

Ta có vẻ lại ốm rồi. Ăn không ngon, người không có sức, trái tim như bị đám rong rêu ẩm ướt quấn chặt, lúc nào cũng muốn khóc.

Triệu Đắc Thiên vất vả lắm mới nấu cho ta một nồi canh gà thơm lừng, nhưng ta ngửi một hơi đã thấy bụng dạ cồn cào, "ọe ọe" nôn thốc nôn tháo.

Nôn đến mức tưởng chừng như muốn lộn cả ruột gan ra ngoài. Triệu Đắc Thiên sốt ruột: "Nếu biết ả nữ nhân đó là kẻ gây chuyện như vậy, ta thà độc thân cả đời cũng không cưới!"

Bà mẫu ta ở bên cạnh thì cười toe toét, bà chọc vào trán Triệu Đắc Thiên trách yêu: "Thằng ngốc, Hỉ Nhi đây là có thai rồi."

"Có thai cái gì? Bị ả nữ nhân kia hại sao?"

Bà mẫu ta vỗ vào lưng anh: "Con sắp được làm phụ thân rồi đấy!"

"Hả? Thật sao? Sao mẫu thân biết?"

"Ta sinh bốn thằng con trai rồi, ta còn lạ gì chuyện này?"

Hôm sau, phụ thân ta lại đánh xe ngựa đến thôn Đào Thủy. Trên cái lò sưởi ấm áp, phụ thân ta nhai tóp tép mấy miếng đậu phụ hầm rồi đắc ý nói: "Con bé đó, ta đã tóm được rồi, tống đến chỗ Hình bộ đầu ở nha môn rồi."

Ta ngạc nhiên hỏi: "Nàng phạm tội gì ạ?"

"Chẳng phải con nghi ngờ nó lừa gạt sính lễ đó sao?"

"Nhưng mình có bằng chứng gì đâu."

"Hừ, cứ để Hình bộ đầu điều tra kỹ lưỡng là có ngay thôi."

"Không có bằng chứng, người ta có quản vụ này không phụ thân?"

Phụ thân ta vỗ bàn cười lớn: "Con không biết rồi, cuối năm rồi, Hình bộ đầu đang lo lắng không biết viết bản báo cáo thành tích thế nào đây, cả năm nay hắn chỉ bắt được có hai tên trộm gà, không có gì để báo cáo. Ta tống người đến, hắn mừng húm, lập tức kéo ta đi uống một bình Trúc Diệp Thanh, con nghĩ xem hắn có quản không?"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 26: Chương 26



Ta và Triệu Đắc Thiên cùng cạn lời.

Mở mang tầm mắt, học được thêm nhiều điều mới lạ, xin lỗi, chúng ta quá thiển cận, vụ án hóa ra có thể làm như vậy sao?

Tuy nhiên, nghe được tin này, mọi người đều rất vui mừng, đặc biệt là bà mẫu, bà mừng rỡ gắp cho phụ thân ta một miếng đậu phụ hầm to: "Ông thông gia, hôm nay có đậu phụ hầm, cứ ăn thoải mái nhé!"

Triệu Đắc Thiên mỉm cười nhìn ta đang ngượng ngùng đứng bên cạnh, phấn khởi rót cho phụ thân ta một chén rượu.

"Phụ thân à, con có chuyện vui muốn báo, Hỉ Nhi nhà mình có thai rồi."

"Gì cơ?"

Phụ thân ta kinh ngạc đến mức đánh rơi cả đũa xuống đất: "Ta sắp được làm ông ngoại rồi sao?"

"Phụ thân có vui không ạ?"

"Vui cái rắm, con gái ta có thai rồi, ả nữ nhân kia còn chạy đến chọc tức con gái ta, ta sao có thể tha cho ả!"

Nói xong, phụ thân ta uống cạn một bát rượu, xỏ giày xuống giường, vội vã ra khỏi nhà. Triệu Đắc Thiên vội vàng đuổi theo: "Phụ thân đi đâu vậy?"

"Không cần con quản, kẻ gây chuyện!"

Nửa tháng sau, chúng ta mới biết phụ thân ta đi đâu, hóa ra ông ấy đã bí mật thuê hai người chuyên giúp Hình bộ đầu điều tra vụ án.

Vừa điều tra, quả nhiên đã phát hiện ra một vụ án động trời. Hóa ra ả Liên thật sự có một người mẫu thân góa phu, hai mẫu thân con này là người nơi khác đến, chuyên hành nghề lừa đảo kiếm sống.

Ả Liên đạo hạnh còn non nớt, chỉ có thể lấy danh nghĩa cưới xin để lừa chút tiền sính lễ, mẫu thân nàng ta thì cao tay hơn nhiều, mấy năm nay nhờ có khuôn mặt hiền lành mà đã lừa gạt được năm sáu nữ nhân lương thiện.

Điều kỳ lạ là những người từng gặp mẫu thân nàng ta đều khen bà ta là người tốt, nếu không phải vụ việc bại lộ, các nạn nhân còn tranh nhau giành quyền nuôi dưỡng bà ta.

Đúng là rừng lớn thì chim muông nào cũng có. Biết người biết mặt khó biết lòng, xã hội càng tốt đẹp thì càng phải đề phòng những kẻ giả vờ vô hại mà lòng lang dạ sói.

Hình bộ đầu phá được vụ án lớn như vậy, khiến cả trấn Đào Nguyên đều được thơm lây.

Cho nên đến cuối năm khi báo cáo thành tích, hắn không chỉ được thăng chức mà còn được thưởng thêm hai mươi lượng bạc.

Hắn mấy lần say rượu, nắm tay phụ thân ta khóc lóc: "Phan ca, huynh chính là phụ mẫu tái sinh của ta đó."

Phụ thân ta cũng giả vờ lau nước mắt: "Ta không có đứa con trai nào xấu xí như ngươi."

Từ đó trở đi, Hình bộ đầu và phụ thân ta kết nghĩa kim lan, trở thành đôi bạn tốt không cần sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ cần c.h.ế.t cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Thư viện Cô Trúc cuối năm cho học sinh nghỉ, Đắc Quán cũng cáo biệt phu thê Lý thợ mộc về nhà ăn Tết.

Nghe được những chuyện kỳ lạ xảy ra trong nhà, hai huynh đệ họ kinh ngạc đến rớt cả cằm.

Ta vừa ăn mơ mai chua mua từ trấn trên về, vừa an ủi hai người phu đệ: "Lần này sẽ không còn ai đồn đại chuyện không hay về hai đệ nữa đâu."

Không ngờ, Đắc Vạn và Đắc Quán đồng thanh nói: "Chúng đệ không quan tâm!"

Bà mẫu ngồi trên giường sưởi cũng tự hào vỗ đùi: "Đúng vậy, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, mùa xuân của Nhà họ Triệu chúng ta sắp đến rồi!"

Từ khi ta có thai, bà mẫu không cho ta làm việc nữa. Ngay cả vào bếp nấu cơm cũng không cho.

“Con chưa về nhà mình, nhà ta vẫn ăn cơm bình thường, có thấy ai c.h.ế.t đói đâu. Mắt ta giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi, đợi đấy, mẫu thân đi nấu canh thịt dê cho con."

Giữa tháng chạp, Triệu Đắc Thiên từ trấn trên vác nửa con dê về, ngoài việc chuẩn bị tiệc chiêu đãi khách khứa, vẫn còn thừa khá nhiều thịt dê.

Thế là bà mẫu thường xuyên nấu canh thịt dê cho ta uống.

Đêm giao thừa, bữa cơm tất niên của Nhà họ Triệu đặc biệt phong phú, toàn là cá to thịt lớn, đều là phụ thân ta mang từ quán ăn nhỏ về.

"Ông thông gia, sao lại ngại thế ạ?"

Bà mẫu nhìn chằm chằm vào cả bàn đầy ắp thức ăn trước mặt, nước miếng suýt chảy ra, nhưng vẫn không quên khách sáo với phụ thân ta.

Phụ thân ta toe toét cười, lấy ra một tờ khế ước từ trong lòng, cố tình thần bí huơ huơ trước mặt người Nhà họ Triệu.

"Thế thì tính là gì, đồ tốt thật sự ở đây này!"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 27: Chương 27



Triệu Đắc Thiên nhận lấy khế ước xem, lập tức kinh ngạc: "Hai mươi mẫu rừng mơ ở sau núi?"

"Đây là quà ta tặng cho đứa cháu ngoại lớn của ta."

"Phụ thân mua cái này làm gì ạ? Làm mơ khô mơ dẻo sao?"

Phụ thân ta bí ẩn nhếch miệng: "Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, cứ giữ bí mật đã. Sang năm mùa xuân các con chăm sóc tốt rừng mơ, có lẽ sẽ có lợi ích lớn đấy."

Tờ khế ước mua đất viết tên ta, mắt ta nóng lên, gọi một tiếng: "Phụ thân—"

Phụ thân ta im lặng nhấp một ngụm rượu, nghe thấy tiếng "phụ thân" này, lại bất ngờ cảm thấy buồn bã.

"Phụ thân già rồi, hôm qua còn rụng mất hai cái răng, càng lớn tuổi càng thấy có lỗi với con. Ta nào mà nhẫn tâm bán con gái chứ, dù ăn cám nuốt rau cũng phải giữ con bên cạnh chứ? Bán đến nhà người khác, ai có thể thương con bằng phụ mẫu? Hỉ Nhi, ta là đồ khốn nạn, để con chịu khổ bao nhiêu năm nay, sau này có xuống suối vàng, mẫu thân con cũng không tha cho ta đâu."

"Phụ thân, đừng nói nữa."

"Nói hay không thì phụ thân vẫn rõ trong lòng. Nửa đời còn lại, ta sẽ sống vì con."

Bữa cơm tất niên hôm đó, phụ thân ta say khướt, lúc khóc lúc cười, khiến cả Nhà họ Triệu cũng rơi nước mắt theo.

Đó là nước mắt của khổ tận cam lai.

Sau khi mùa xuân đến, bà mẫu lại bắt đầu thức khuya dậy sớm làm việc may vá, khuyên thế nào cũng không được.

Bà ấy thêu rất nhiều mũ hổ, giày hổ và yếm trẻ con, còn đến nhà hàng xóm xin vải vụn để may một chiếc "áo trăm nhà".

Nghe nói mặc "áo trăm nhà" thì trẻ con sẽ nhận được phúc lành từ trăm nhà, cả đời không bệnh tật tai ương.

Lúc rảnh rỗi, ta cười hỏi bà: "Mẫu thân thích cháu trai hay cháu gái ạ?"

Bà mẫu ngượng ngùng mím môi: "Mẫu thân nói con đừng giận nhé, mẫu thân hy vọng lần này là bé gái."

Ta ngạc nhiên: "Người nhà nông chẳng phải đều mong có con trai sao?"

"Ha ha, mẫu thân nuôi bốn thằng con trai nghịch ngợm rồi, thật sự muốn đổi gió chút! Nếu sinh bé gái, mẫu thân có thể búi tóc, may váy áo cho bé, trang điểm như tiên nữ vậy. Còn nếu là con trai, chậc chậc, chắc chỉ lăn lộn trong bùn đất mỗi ngày thôi."

Nghĩ đến mấy đứa trẻ con trong làng cởi truồng tắm mưa lăn lộn trong hố bùn, ta lập tức đổ mồ hôi lạnh toát cả người.

Nói như vậy, bé gái quả thật tốt hơn.

Đắc Vạn không biết tìm được cuốn sách nông nghiệp ở đâu, Triệu Đắc Thiên làm theo cách trong sách cắt tỉa cành, tách gốc, bón phân, thụ phấn cho cây mơ, đến tháng tư, hoa mơ tàn, trên cành quả nhiên kết được rất nhiều quả mơ xanh nhỏ.

Hắn nói năm nay đậu quả nhiều hơn mọi năm rất nhiều.

Ta rất thích hương thơm của hoa mơ, vì vậy đã hái một sọt hoa mơ về nấu cháo uống, cháo hoa mơ thơm nồng, uống vào bụng cả người đều cảm thấy ấm áp vô cùng.

Chỉ là nhìn hai mươi mẫu rừng mơ kia, ta lo lắng đến mất ngủ. Phải làm bao nhiêu sọt mơ khô mơ dẻo đây?

Nhưng không ngờ, đến tháng sáu, một tin tức tốt lành động trời thật sự đã đến thôn Đào Thủy.

Hóa ra có một vị quý nhân tình cờ nếm thử mơ núi của thôn Đào Thủy, lập tức cảm thấy mềm ngọt thơm ngon, liền giới thiệu cho người trong cung.

Hoàng thượng nếm thử xong cũng vô cùng yêu thích, lập tức truyền khẩu dụ, chỉ định mơ núi của thôn Đào Thủy làm cống phẩm ngự dụng.

Mà nhà nào ở thôn Đào Thủy có nhiều mơ núi nhất?

Không nghi ngờ gì nữa, là nhà ta. Khi phụ thân ta dẫn người của quan phủ phụ trách thu mua đến Nhà họ Triệu, bà mẫu ta kích động đến mức nói năng không lưu loát.

"Mơ nhà, nhà ta, thật, thật sự được đưa vào cung, cung sao?"

Phụ thân ta mặt mày hớn hở: "Còn giả được chắc?"

Biết chuyện này thật sự không thể thật hơn, bà mẫu ta lập tức mắt mờ đi, ngồi phịch xuống giường sưởi.

Bà ấy chỉ là một nữ nhân nông dân bình thường, dù có tưởng tượng đến trời cũng không nghĩ đến chuyện cả đời này sẽ làm ăn với hoàng gia.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 28: Chương 28



Nhân lúc mấy người sai nha đang bận rộn chỉ huy xe ngựa hái mơ chở mơ, ta kéo phụ thân ta ra một chỗ vắng vẻ.

"Phụ thân, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Phụ thân ta hạ giọng nói: "Trước kia chẳng phải ta đã nói với con rồi sao, ông già béo trong làng con có lai lịch không nhỏ, sau này có lần ta uống rượu với Hình bộ đầu, hắn say rượu lỡ miệng nói ông già đó có chút quan hệ với hoàng thất, cho nên ta để ý. Đợi hai mươi mẫu mơ kia vừa chín tới, ta hái một giỏ mang đến cho ông ấy nếm thử. Con xem, không phải đúng là đánh bừa mà trúng đó sao?"

Ta kinh ngạc đến ngây người: "Người hoàng gia sao? Sao có thể chứ?"

"Sao lại không thể? Thôn Đào Thủy cách kinh thành không xa, dân phong thuần phác, sơn thủy hữu tình, là nơi dưỡng lão tốt nhất rồi. Con chưa nghe nói sao, mỗi độ hè về đều có quý nhân từ kinh thành đến thôn Đào Thủy tránh nóng, ở ngay nhà họ Trần phía tây thôn đấy."

Nghĩ đến cái sân ba gian nhà họ Trần, ta bán tín bán nghi: "Nghe như mơ vậy."

Phụ thân ta chọc chọc vào trán ta, vừa giận vừa buồn cười: "Người ta đưa cho con cả đống bạc trắng thế kia, còn giống mơ sao?"

Ban đầu ta còn lo lắng hai mươi mẫu mơ kia sẽ bị hỏng, nào ngờ trong một đêm chúng đã biến thành mấy thỏi bạc lớn nặng trịch trong tay ta.

Tổng cộng ba mươi lăm lượng bạc đó.

Hiện giờ, đậu phụ và bánh lọt đậu xanh của Nhà họ Triệu mỗi tháng kiếm được sáu bảy lượng bạc, cộng thêm ba mươi lăm lượng này, năm nay chúng ta kiếm được hơn một trăm lượng bạc.

Ở chốn thôn quê này, nhà ta xem như là một gia đình khá giả. Có điều, cuộc sống đúng là quá vất vả. Nhất là Triệu Đắc Thiên, cả năm nay hắn gầy hẳn đi, còn ta thì ngược lại, eo to ra những hai vòng.

Vậy mà, bà mẫu và hắn vẫn luôn phần cho ta những món ăn béo bổ nhất trong nhà.

Ta nũng nịu: "Mẫu thân à, từ nay canh thịt dê để nhị ca uống đi, nhà mình hắn vất vả nhất."

Bà mẫu hừ một tiếng: "Nó là nam nhân con trai thô kệch, uống canh thịt dê làm gì? Con đang mang thai, phải tẩm bổ nhiều vào. Đừng sợ béo, đẻ xong tự khắc gầy lại ngay ấy mà."

"Nhỡ đâu con không gầy lại thì sao ạ?"

Vừa nói dứt lời, Triệu Đắc Thiên làm đậu hũ xong, mồ hôi nhễ nhại đi vào nhà. Hắn ghé tai ta, nói đầy ẩn ý: "Mập mạp một chút chẳng phải càng đẹp sao?"

Nghe xong, ta lườm hắn cháy mặt. Đầu óc đúng là toàn nghĩ vớ vẩn, mệt quá hóa hồ đồ rồi!

Tháng tám, sau một đêm đau đớn kêu gào, ta hạ sinh một bé gái trắng trẻo bụ bẫm, bà mẫu ta mừng đến phát điên.

Bà hễ có thời gian rảnh là lại sà vào đám đông, miệng lúc nào cũng kể về cháu gái nhỏ A Phan của mình.

Bà con lối xóm hỏi thăm: "Bà ăn cơm chưa ạ?"

Bà xoa bụng cười hớn hở: "Ăn rồi, ăn bánh sữa dê. Sữa dê là ông ngoại của con A Phan nhà ta mang đến đấy, cháu không biết đâu, con bé A Phan nhà ta nó ăn ngoan ngủ kỹ lắm, yêu c.h.ế.t đi được ấy."

Cô nương nhà bên sang mua đậu hũ hỏi: "Thím ơi, cho con ba bìa ạ."

Bà từ tốn đi ra sạp đậu hũ: "Ăn đậu hũ bổ lắm, mua thêm hai bìa nữa đi con? Ăn nhiều vào, mặt mũi sẽ xinh xắn như cháu gái nhỏ nhà thím ấy, vừa trắng trẻo vừa mịn màng, ai nhìn cũng muốn cưng nựng."

Thỉnh thoảng có người đi đường ghé vào xin nước uống: "Bà lão tốt bụng quá."

Bà cười tít cả mắt: "Ấy dà, ra ngoài ai mà chẳng khó khăn. ta có cô cháu gái bé bỏng, xinh xắn như búp bê vậy, chỉ mong nó cả đời gặp toàn người tốt bụng thôi."

Ta ôm A Phan trên giường, cười đến mức không nhấc nổi người: "Mẫu thân à, mẫu thân đừng lúc nào cũng A Phan A Phến nữa, mẫu thân cũng phải lo cho lão tam một chút chứ. Mấy hôm trước hắn đi kinh thành thi hương, không biết thế nào rồi."

“Ôi dào, thằng Ba còn trẻ, lần này không đỗ thì còn lần sau, nó còn non nớt lắm, sao sánh được với con A Phan bé bỏng của bà chứ."
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 29: Chương 29



Nói đoạn, bà bế thốc con A Phan bụ bẫm lên, làm đủ trò mặt quỷ trêu đùa, chẳng khác gì một bà cụ lên ba.

Tuy miệng nói không để tâm, nhưng ta biết trong lòng bà mẫu cũng nóng như lửa đốt. Nếu không, bà đã chẳng lén la lén lút chạy tận ngôi miếu cách xa ba mươi dặm để thắp hương cầu khấn.

Đắc Vạn là đứa con có tiền đồ nhất của Nhà họ Triệu, bao năm qua cả nhà túng thiếu, một đồng tiền phải chia năm xẻ bảy, thắt lưng buộc bụng cho mỗi hắn ăn học, chẳng phải là mong hắn "sớm làm anh học trò làng, ta lên điện ngọc vinh quang" hay sao?

Ta tin Đắc Vạn sẽ đỗ đạt, vì hắn hội tụ đủ những đức tính tốt đẹp của người Nhà họ Triệu, cần cù, chịu khó và thông minh.

Quan trọng nhất là, hắn rất có tình. Vì phải vào kinh thành dự thi hương, nên Đắc Vạn đã rời khỏi trấn Đào Nguyên từ cuối tháng bảy.

Trước khi đi, hắn có để lại một chiếc khóa bạc: "Đây là chút quà ta tặng cho cháu gái, nhị tẩu đừng chê."

Hồi đó, A Phan còn trong bụng ta, vậy mà hắn đã chu đáo chuẩn bị quà tặng. Trời ạ, một thư sinh nghèo như hắn phải chắt chiu dành dụm bao lâu mới mua nổi chiếc khóa bạc ấy.

Đắc Vạn tốt bụng quá, Đắc Quán cũng là một đứa trẻ ngoan. Hắn đã học được đến bảy tám phần tay nghề của bác thợ mộc Lý, nên sớm đã làm xong nôi, võng và đủ thứ đồ dùng cho cháu gái. Đồ nào đồ nấy đều được làm tỉ mỉ, cẩn thận, chứa đựng biết bao tâm huyết, dù nhà giàu có mấy cũng không thể mua được.

Vậy mà Triệu Đắc Thiên vẫn chưa thỏa mãn, còn nhắn Đắc Quán tranh thủ làm thêm con ngựa gỗ nhỏ.

Ta đang nằm cữ trên giường, cạn lời nói: "...Ngựa gỗ á? A Phan còn chưa đầy tháng, đã dùng được đâu?"

Triệu Đắc Thiên vừa thay tã cho A Phan vừa cười sung sướng: "Phải chuẩn bị trước chứ, lo xa không thừa! Phải sắm sửa cho con gái yêu của ta!"

Từ khi có cô con gái bé bỏng, Triệu Đắc Thiên thay đổi hẳn. hắn như được tiếp thêm động lực. Còn mạnh miệng tuyên bố từ nay sẽ bắt đầu tích cóp của hồi môn cho con gái, nhất định đến ngày con bé xuất giá sẽ tặng con bé của hồi môn mười dặm hồng trang.

Ta: "..."

Hắn đúng là hay mơ mộng, lần sau đừng mơ nữa. Mười dặm hồng trang cơ đấy, nhà nông lấy đâu ra tiền?

Tất nhiên, Triệu Đắc Thiên cũng có lúc tự ti. Một đêm nọ, hắn nằm giữa ta và bé A Phan, nhìn con gái rồi lại nhìn ta, không khỏi thở dài khe khẽ: "Nương tử à, anh ta là một gã nhà quê, nàng lấy ta, có thấy thiệt thòi không?"

Ta phì cười: "Vậy chàng nghĩ ta nên lấy ai?"

"Lấy một đại gia, một người quyền quý, một công tử tuấn tú. Với nhan sắc của nàng, đến hoàng tử cũng xứng."

"Ha ha ha..." ta cười không nhặt được mồm trong chăn, giơ tay véo hắn một cái thật đau: "Lấy hoàng tử? Sao chàng không bảo ta lấy Ngọc Hoàng Đại Đế luôn đi? Chàng đúng là hay mơ mộng! Nhưng mà nói thật, ta cũng từng mơ mộng như thế, còn từng nghĩ giá mình là công chúa lưu lạc thì tốt biết mấy. Thật ra cô nương nào cũng có những giấc mơ đẹp đẽ, nhưng đó cũng chỉ là mơ thôi, chúng ta biết điều quan trọng nhất là trân trọng người trước mắt. Với lại, chàng có rất nhiều ưu điểm, lấy chàng, ta không hề thiệt thòi."

Triệu Đắc Thiên lật người ôm chặt ta, hơi thở nóng hổi phả vào tai ta: "Ta có điểm nào tốt?"

Ta giả vờ đẩy hắn ra: "Chàng khỏe mạnh... ái chà, chàng bỏ ra đi, vẫn chưa được đâu, ráng đợi thêm hai ngày nữa, đụng chạm cũng không xong..."

Hôm A Phan đầy tháng, phụ thân ta mặt mày rạng rỡ đánh xe ngựa đến, vừa vào cửa đã cười toe toét cúi đầu chào bà mẫu ta.

"Thưa bà sui, xin chúc mừng bà!"

"Ha ha, ông thông gia à, cùng mừng cùng mừng, nhìn cháu A Phan nhà ta xem, xinh xắn quá chừng."

"Ôi dào, ta không nói A Phan, dù cháu nó quả thật đáng yêu hơn bọn trẻ khác... lạc đề rồi! Ý ta là, chúc mừng bà, Đắc Vạn nhà bà đã đỗ cử nhân rồi!"

Bà mẫu ta nhất thời chưa nghe rõ: "Đỗ cái gì cơ?"
 
Back
Top Bottom