Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 10: Chương 10



Ta liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Ta về Nhà họ Triệu là để sống cuộc đời của mình, không phải để gây sự. Nếu gây sự thì có mà tức chết, không hợp nhau một lời, không vừa ý một chuyện là có thể đánh nhau vỡ đầu chảy máu, cuối cùng tan cửa nát nhà cửa thê tử ly tán không phải là chuyện hiếm. Nhưng sống cuộc đời của mình thì phải biết thông cảm và nhường nhịn lẫn nhau. Mẫu thân không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng ta cũng có lúc làm không đúng. Đừng ai xét nét ai cả. Hơn nữa, chàng đừng chỉ nghe người ta nói gì, mà còn phải xem người ta làm gì nữa. Hồi ta làm nha hoàn ở nhà họ Tiền, chủ mẫu họ Tiền là một người miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm, bà ta đánh người, hãm hại người, bán người, tâm địa độc ác lắm.”

Nếu không phải ta còn trẻ người non dạ, cũng chẳng đến nỗi bị bà ta lừa gạt, chịu ấm ức còn ngốc nghếch chạy đến mách lẻo với bà ta chứ.

May mắn thay, Nhà họ Triệu tuy tiếng tăm không tốt, nhưng ai nấy đều có lòng tốt, nếu không thì cả đời này ta đã thật sự rơi xuống vũng bùn không thể nào bò lên được nữa rồi.

Nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu trước đây, ta không khỏi buồn từ trong lòng, vừa làm đậu phụ vừa lạnh lòng.

Thấy mắt ta ẩn hiện ánh lệ, Triệu Đắc Thiên nhất thời có chút luống cuống, trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, hắn nhìn ta hồi lâu, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ kiên định nói một câu: "Nàng yên tâm."

Hả?

Ta còn tưởng hắn ấp úng cả một ấm trà, có thể nói ra được một đạo lý lớn lao kinh thiên động địa nào đó, ai ngờ chỉ đợi được một câu "nàng yên tâm".

Haizz, quả nhiên không thể kỳ vọng quá cao vào một nam nhân thô lỗ ở thôn quê được mà.

Làm xong đậu phụ, mặt trời cũng lên cao, bà mẫu đã nấu xong cháo đậu thập cẩm.

Ăn xong uống xong, ta mệt đến ướt đẫm mồ hôi, Đắc Quán như dâng bảo vật, từ trong phòng nó lấy ra một chiếc quạt mo rơm lúa mì màu vàng cháy đưa cho ta.

"Nhị tẩu, đệ đan cho tẩu đấy, tẩu thấy quý không?"

Ta mừng rỡ nhận lấy, lập tức quạt mấy cái thật mạnh, trời ạ, lập tức thấy người mát hẳn. Phải nói, Đắc Quán tuy là con trai, nhưng tay nghề còn khéo hơn cả con gái lớn.

Lấy chiếc quạt này làm ví dụ, viền mặt nhẵn mịn, góc bọc tinh tế, còn thoang thoảng mùi thơm lúa mì, quả là một tác phẩm không tì vết. Nếu đem ra trấn bán, chắc chắn sẽ có mấy cô nương bà thím thích đồ mới lạ.

“Đắc Quán à, ta thấy đệ không thích đọc sách cũng không thích làm việc đồng áng, vậy sau này đệ muốn làm gì?"

Đắc Quán gãi đầu, ngại ngùng nói: “Đệ chỉ thích đi lang thang nghịch ngợm thôi."

"Đi lang thang đâu? Nghịch ngợm cái gì?"

"Thì cứ đi lang thang khắp nơi, thấy đồ gì mới lạ là muốn tự tay nghịch thử."

"Vậy cũng tốt. Nhà mình sắp hết dầu rồi, ta muốn nhờ nhị ca đệ lên núi bắt chút động vật về luyện dầu, đệ xem có làm được cái nĩa săn đồ cho chàng ấy không? Nói trước nhé, nhà mình không có tiền, đệ phải tự nghĩ cách đấy."

Đắc Quán vui vẻ: "Cái này có gì khó đâu? Nhị tẩu cứ chờ xem!"

Cái thằng này, cái thằng bé lớn xác lười ăn biếng làm thường ngày cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên rồi, từ trong lòng cũng trở nên có chí khí, có ích rồi đó!

Hôm nay làm được bốn thùng đậu phụ, ăn cơm xong, Triệu Đắc Thiên gánh gánh đi ra trấn, còn ta dọn dẹp gian bếp sạch sẽ rồi lên núi.

Xung quanh thôn Đào Thủy toàn là núi, trên sườn núi trồng rất nhiều cây ăn quả, mơ núi đã hái được hơn nửa tháng trước, còn có lê, đào, hồ đào, hồng... trái xanh chi chít treo lơ lửng trên cành.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 11: Chương 11



Trên sườn núi âm u mọc rất nhiều rau dại như bồ công anh, mã xỉ hiện... một lát sau, ta đã đào được đầy hai giỏ lớn. Vượt qua một ngọn núi nhỏ, ta còn thấy từng khóm địa hoàng hoa màu hồng và sài hồ hoa màu vàng kim nở rộ, quả nhiên núi rừng toàn là bảo vật, đợi đến mùa thu đào thêm chút dược liệu, chắc cũng đủ mua thêm hai đấu gạo cho nhà mình.

Khi ta mang rau dại về nhà, Triệu Đắc Thiên vẫn chưa về, thế là ta lại cầm giỏ cá ra bờ sông vớt chút tôm cá nhỏ.

Sáng làm đậu phụ còn thừa chút bã đậu, ta trộn bã đậu, bột mì và rau mã xỉ rửa sạch thái nhỏ lại với nhau, làm một nồi bánh ngô mã xỉ hiện.

Khi bánh ngô mã xỉ hiện, món cá sông nhỏ hầm và cháo đậu xanh đã bày lên bàn, Triệu Đắc Thiên cũng gánh gánh về.

"Hôm nay bán được hơn một trăm đồng tiền, thu được hơn hai mươi cân đậu. Đậu phụ còn thừa bốn năm miếng, lúc nãy đi ngang qua nhà ông Trần, ta để lại số đậu phụ thừa cho cậu ngoại. Cậu ngoại đuổi theo đòi đưa tiền, ta không nhận, cậu ngoại liền nhét cho ta một miếng thịt xông khói."

Nhìn miếng thịt xông khói dài và mỡ trong gánh, ta tức đến bật cười: "Nhét thì chàng nhận luôn?"

Triệu Đắc Thiên cũng bất lực: "Cậu ngoại nói nếu không nhận, lần sau không cho ta đến nhà nữa."

Ôi chao, ở thôn Đào Thủy gần một tháng rồi, ta mới phát hiện ra mười mấy năm trước ở nhà họ Tiền ta coi như sống uổng phí.

Hóa ra, so với giàu sang phú quý, phong tục thuần phác, sự giúp đỡ nhiệt tình và lòng quyết tâm sống cuộc đời rực rỡ như than hồng mới là cuộc sống thật sự.

Đêm đến, sau khi tắm xong, Triệu Đắc Thiên đỏ mặt đưa cho ta một chiếc trâm gỗ: "Hôm nay ta thấy người ta bán cái này ở trấn, nên mua."

"Trâm cài tóc? Bao nhiêu tiền? Sao lại tiêu tiền lung tung vậy!"

"Sáu đồng tiền. Mua cho nàng, không phải tiêu lung tung."

Dưới ánh nến, ta vuốt v3 bông hoa đào mộc mạc trên đầu trâm, càng vuốt càng thích.

Trên đời này có nữ nhân nào lại không yêu thích châu ngọc trang sức chứ? Hồi ở nhà họ Tiền, ta từng lén lút tiết kiệm mấy năm trời mới mua được một chiếc vòng bạc, nhưng lại không dám đeo thường xuyên, sợ tự rước họa vào thân.

Nhưng bây giờ, có người nam nhân chủ động tặng ta trâm cài tóc, tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng cũng đủ khiến ta vui sướng nở hoa trong lòng, xua tan mọi mệt mỏi.

Ta toe toét miệng cài chiếc trâm gỗ lên tóc mai, trong nhà không có gương, ta bèn ra đứng trước chum nước, soi bóng nước ngắm nghía trái phải đầy thích thú.

"Đẹp quá đi."

Triệu Đắc Thiên đứng một bên cầm đèn nến, quay mặt sang chỗ khác ngại ngùng không dám nhìn ta, tuy hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại có sự vui mừng không giấu được.

Ta giả vờ liếc hắn một cái: "Chàng còn không nhìn ta, sao biết đẹp?"

"Đẹp thật mà. Cậu ngoại không phải đưa cho nàng một tấm vải hoa sao? Lúc nào rảnh nàng may bộ quần áo mặc vào, chắc chắn còn đẹp hơn nữa."

Ta lắc đầu: "Tấm vải hoa đó ta định may vỏ gối cho bà mẫu, cái gối bà mẫu thường ngày gối đầy miếng vá, trông chẳng ra sao cả."

"Vậy thì may cho mình bộ quần áo mới đi, nàng yên tâm, sau này ta sẽ làm thêm nhiều đậu phụ, nhất định không để nàng phải chịu thiệt thòi về tiền bạc."

Triệu Đắc Thiên nói được làm được, từ hôm đó, hắn dậy sớm ngủ muộn, mỗi ngày bán được năm sáu thùng đậu phụ.

Bán không hết ở trấn, hắn lại gánh gánh đến mấy thôn lân cận rao bán, trừ đi chi phí, đến cuối tháng tám, mỗi ngày cũng kiếm được gần một trăm đồng tiền.

Chỉ là hơi vất vả chút, ta thấy mùa hè còn chưa qua hẳn, cả người hắn đã gầy rộc đi một vòng rồi.

Ta có chút xót xa cho hắn, thế là càng dụng tâm hơn vào chuyện ăn uống, đem những thứ béo bổ trong nhà đều ưu tiên cho hắn ăn, sợ hắn làm việc quá sức mà đổ bệnh.

Nhưng lần nào hắn cũng gắp thịt xông khói và cá sông trong bát cho ta: "Người nàng yếu, cần bồi bổ nhiều hơn, ta là nam nhân sức dài vai rộng, không sao đâu."

Ngoài hắn ra, Đắc Quán cũng khiến ta rất bất ngờ.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 12: Chương 12



Ngoài hắn ra, Đắc Quán cũng khiến ta rất bất ngờ.

Ta bảo nó làm cái nĩa gỗ để đi săn, nó lại một hơi làm ra mấy thứ đồ chơi: "Đây là nĩa sừng trâu, đây là nĩa ba chĩa, đây là chùy sao băng, đây là ná cao su."

Ngay cả Triệu Đắc Thiên, người vốn có chút nghiêm khắc trước mặt đệ đệ mình, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Đệ nghĩ ra kiểu gì vậy?"

Đắc Quán ưỡn ngực: "Lúc đệ đi lang thang có thấy người ta dùng, nên đệ làm theo thôi, nhị ca, mình lên núi thử không?"

Thử thì thử.

Triệu Đắc Thiên cũng là người sảng khoái, không nói hai lời liền dẫn Đắc Quán lên núi, hai canh giờ sau, hai huynh đệ vác một túi lớn chiến lợi phẩm về nhà.

Ta mở túi ra xem, ồ, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim béo ú không biết tên gì, thu hoạch thật không nhỏ.

Thịt thỏ nạc, ta định làm thịt khô ướp gió; mỡ gà rừng dày, dùng để luyện mỡ gà là tốt nhất; còn mấy con chim kia, thì mặc kệ hai huynh đệ họ muốn làm gì thì làm, nướng ăn hay quay ăn đều được, chắc chừng đó cũng không đủ để Đắc Quán nhét kẽ răng.

Đắc Vạn tan học về nhà, thấy sự thay đổi trong nhà, vẻ mặt thư sinh của hắn hiện lên muôn vàn vẻ kinh ngạc.

"Tất cả đều nhờ nhị tẩu của con đấy!"

Bà mẫu sung sướng ngồi trên giường vuốt v3 chiếc gối vải hoa mới do ta làm cho bà.

"Nhờ nhị tẩu vất vả rồi!"

Đắc Vạn cái gì cũng tốt, chỉ là cái thói quen hễ động tí là hành lễ với người ta của hắn thật sự khiến ta khó chịu, không phải gì, chỉ là thấy khách sáo quá thôi.

Vì vậy, ta rất không tự nhiên xua tay với hắn: "Người một nhà không nói chuyện khách sáo. Tiền học phí tháng sau đã đủ rồi, sau này đệ cứ yên tâm học hành, đừng có đi chép sách thuê nữa, ảnh hưởng đến việc học."

Đắc Vạn ngẩn người, quay đầu nhìn mẫu thân mình, bà mẫu đang bận vuốt v3 chiếc gối vải hoa mới, không rảnh để ý đến hắn; hắn lại nhìn nhị ca, nhị ca đang bận làm đậu phụ, càng không có thời gian để ý đến hắn; bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi cậu đệ đệ út.

Đắc Quán cười hì hì đ.ấ.m vai hắn: "Thật đó! Nhị tẩu còn định đưa đệ ra trấn học nghề mộc với ông Lý thợ mộc nữa đó, sau này đệ cũng ở trấn giống huynh!"

"Tiền học nghề có đủ không?"

"Ông Lý thợ mộc bao ăn bao ở, nhưng đợi đệ học thành tài rồi, phải làm thợ mộc không công cho ông ấy ba năm."

Đắc Vạn cảm động, khuôn mặt trắng trẻo của hắn vì kích động mà đỏ bừng, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một thỏi bạc trịnh trọng đưa cho ta: "Sau này nhị tẩu đừng lo lắng về tiền học phí của đệ nữa, mấy hôm trước đệ đứng đầu trong kỳ thi tháng, thư viện không chỉ miễn học phí một năm cho đệ, còn phát năm lượng tiền thưởng nữa. Tiền này để ở nhà, nhị tẩu xem xét mua thêm đồ dùng trong nhà."

"Gì cơ?"

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ. Năm lượng tiền thưởng học tập?

Trường học này hào phóng quá rồi, ra tay rộng rãi đến vậy.

"Tiền thưởng học tập của trường mới có từ mấy năm trước, nghe nói là do nhà hào phú ở kinh thành tài trợ. Con trai nuôi của cậu Hai Trần là học sinh đầu tiên của trường được nhận tiền thưởng đó."

"Ồ, đệ biết người đó, Đỗ Chi An mà!" Đắc Quán giành lời nói: "Hồi nhỏ đệ hay nói xấu hắn sau lưng, muội muội điên điên khùng khùng của hắn còn lấy gậy đánh đệ nữa. Hắn không phải đã đỗ cử nhân về kinh thành rồi sao?"

Đắc Vạn gật đầu: "Phải, hắn là học sinh xuất sắc nhất của thư viện Cô Trúc."

"Nhị ca cũng giỏi mà, cả mười mấy dặm xung quanh đây, có được mấy cậu tú tài trẻ tuổi như huynh."

Bà mẫu ngồi trên giường vui mừng vỗ đùi: "Mập trước chưa chắc đã mập, mập sau mới chắc ăn, Tam Nhi à, phụ thân con lúc còn sống thường khen con đầu óc lanh lợi, chủ ý hay ho, cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ thành tài."

Ta cười, nhét số bạc vào tay bà mẫu: "Mẫu thân ơi, vẫn là mẫu thân giỏi nhất, mẫu thân là trụ cột của cả nhà, tiền này mẫu thân giữ đi."

"Hừ, ai rảnh rỗi làm ông bụt chùa nhà, ai làm chủ nhà người đó lo, sau này mẫu thân lười lo lắm."
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 13: Chương 13



Bà mẫu rõ ràng là đang vui như mở cờ trong bụng, nhưng lại cố tình trách móc rồi đẩy số bạc cho ta.

Ta có chút do dự. Vừa mới vào cửa được hơn hai tháng mà đã làm chủ gia đình, người quê nhiều chuyện, có khi nào lại rước thị phi vào người?

Nhưng ngước mắt nhìn lên ánh mắt tha thiết chờ mong của cả nhà, chút do dự ấy liền tan biến trong nháy mắt.

Đóng cửa tự mình sống, ai nói được ai chứ!

Người Nhà họ Triệu đầu óc đều rất lanh lợi, Triệu Đắc Thiên tuy không biết chữ nhiều, nhưng được cái làm việc chắc chắn, tháo vát, là người có thể gánh vác việc lớn. Giờ việc buôn bán đậu phụ của nhà, hắn có thể tự mình quán xuyến rất tốt.

Vì vậy ta nghĩ đến việc mua thêm mấy mẫu đất dốc trồng cây mơ.

Ai ngờ ta vừa đề xuất ý định mua đất, Triệu Đắc Thiên liền nói: "Nhà mình có hai mẫu đồi trồng mơ rồi, nhưng mơ không no bụng, lại rất dễ hỏng, trồng cũng chẳng có hứng thú."

"Mình làm mơ khô, mơ rim thì dễ bảo quản hơn không phải sao? Hạt mơ cũng có thể làm chè hạnh nhân, một bát chè hạnh nhân ở trấn cũng bán được mấy đồng tiền đó. Với lại ta thấy mơ ở thôn Đào Thủy mình ngọt hơn mơ bán ở mấy sạp hàng bình thường."

Nhắc đến chuyện này, bà mẫu liền đắc ý nói: “Thôn Đào Thủy mình trước kia có mấy lò nung vôi, nghe nói đất ở sườn đồi lẫn vôi, nên mơ ở đây mới ngọt độc đáo vậy. Chỉ có điều đường núi khó đi, mà thứ này lại không để được lâu, nên mỗi năm chỉ ăn tươi được thôi."

Càng nghe ta càng động lòng: "Mẫu thân ơi, con muốn mua thêm hai mẫu thử xem."

Bà mẫu có vẻ do dự: "Mua đất thì mẫu thân không phản đối, nhưng hay là con mua đất trồng lúa đi."

"Mẫu thân tin con đi, mua đất đồi đi ạ."

Bà mẫu nghiến răng: "Đừng hỏi mẫu thân nữa, con có bản lĩnh thì tự quyết định đi."

Đất trồng mơ trên sườn đồi ở thôn Đào Thủy quả nhiên rẻ hơn ruộng lúa dưới chân núi, ba lượng bạc là mua được hai mẫu rồi. Vì bà mẫu đã nói vậy, ta bèn liều mình kiên trì mua hai mẫu đất đồi.

Ngày mua đất về, Triệu Đắc Thiên cũng mang tin tốt lành từ trấn về.

"Bác Lưu bán thịt ở trấn dẫn bọn ta đi mấy quán ăn nhà hàng quen của bác ấy, đậu phụ nhà mình vừa thơm vừa mềm vừa trơn, độc nhất vô nhị, giờ đã có ba nhà đặt đậu phụ của mình rồi, mỗi ngày có thể kiếm thêm sáu bảy chục đồng tiền."

"Bác Lưu nào ạ?"

“Nhắc đến bác Lưu, thì hai nhà mình vẫn còn chút quan hệ họ hàng vòng vèo, con gái bác ấy gả cho cháu ngoại của cậu ngoại họ Trần."

Nghe vậy, ta không khỏi mừng rỡ trong lòng: "Xem ra người nhà quê vẫn tình nghĩa thật, hôm nay song hỉ lâm môn, chúng ta phải ăn mừng thôi."

Triệu Đắc Thiên nhìn dáng vẻ hớn hở của ta, không khỏi hơi cong môi cười, hắn lấy từ trong gánh ra một bộ lòng heo lắc lắc trước mắt ta: “Tôia nay ăn thêm món ngon."

Ta: "..."

Có lẽ là ta hoa mắt, cũng có thể là ta suy diễn nhiều, sao ta lại thấy trong mắt nam nhân thô kệch này có chút vẻ cưng chiều vậy nhỉ?

Tối hôm đó, ta bận rộn trong bếp, làm một bàn thức ăn thịnh soạn hơn cả ngày Tết.

Dưa chuột trộn tai heo, gan heo xào giấm, lòng già xào hành, tim heo luộc, nấm xào, mướp xào tôm và canh trứng, bà mẫu còn vui vẻ sai Đắc Quán sang nhà người nấu rượu ở thôn bên cạnh mua hai vò rượu đục.

Đắc Vạn về thư viện, Đắc Quán hai ngày nữa cũng đến nhà ông Lý học nghề, bữa cơm này coi như là tiễn đưa Đắc Quán.

Trong nhà oi bức, ta bày bàn ăn ra bên cạnh giàn dưa leo trong sân, đợi thức ăn và rượu ấm xong xuôi, cả nhà quây quần bên bàn ăn, chuẩn bị thưởng thức một bữa tiệc gia đình thật ngon.

Ai ngờ, mọi người còn chưa động đũa, đã thấy một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài cổng lớn.

Lát sau, một ông lão gầy gò mặc áo bào màu đỏ tía nhảy xuống xe, thò đầu ra nhìn ngó quanh sân với ánh mắt láo liên.

Triệu Đắc Thiên đứng dậy, trầm giọng hỏi một câu: "Ai vậy?"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 14: Chương 14



Trong màn đêm nửa cam nửa xám, ông lão mắt tinh, liếc mắt một cái đã thấy ta. Chỉ một cái liếc mắt đó, ông ta đã toe toét miệng gào khóc, khiến tất cả chúng ta đều giật mình.

Hơn nữa, ông ta vừa khóc vừa lao về phía ta, mặt mũi tèm lem nước mũi nước mắt: "Là Hỉ Nhi phải không? Hỉ Nhi? Con gái ngoan của phụ thân ơi..."

Phụ thân???

Thấy ông lão gầy gò sắp ôm lấy ta, Triệu Đắc Thiên nhanh tay lẹ mắt kéo ta ra sau lưng, rồi đưa tay kia túm lấy cổ áo ông lão.

Ông lão tức giận, đá chân ngắn ngủn đá Triệu Đắc Thiên: "Cậu thanh niên kia kéo ông già này làm gì? Ta đến nhận con gái!"

"Ta không quen ông. Ông là ai?"

Ta trốn sau lưng Triệu Đắc Thiên ra sức quan sát ông lão gầy gò tự xưng là "phụ thân" mình, thật lòng cảm thấy ông ta là kẻ giả mạo.

Ta có lông mày lá liễu, ông ta có lông mày chổi xể; ta có mắt phượng, ông ta có mắt cá chết; ta có miệng anh đào, ông ta có miệng rộng ngoác, dù có nói trời nói đất, ông ta cũng không thể là phụ thân ta được.

Ông lão gầy gò thấy ta có vẻ mặt như nhìn thấy ma, lập tức tức giận đến dựng ngược cả tóc: "Ta! Phan Phú Quý! Là phụ thân của Phan Hỉ Nhi com đây! Sao hả, con không nhớ gì sao?"

Ta lắc đầu như trống bỏi, ta bị bán đi từ năm tuổi, giờ đã qua mười một năm, dù ông ta có thật sự là phụ thân ta, ta cũng chẳng có ấn tượng gì.

Huống chi, ta thấy ông ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trông giống kẻ buôn người hơn.

Nhưng... tên phụ thân ta quả thật là Phan Phú Quý.

Thấy ta vẫn không tin, ông lão tức giận móc từ trong n.g.ự.c ra một mảnh vải nhàu nhĩ: "Đây là giấy tờ năm xưa phụ thân lập với nhà họ Tiền, cái này không thể giả được đâu."

Trong cái sân này, ngoài Triệu Đắc Thiên biết được vài chữ, những người còn lại đều mù chữ.

Triệu Đắc Thiên buông cổ áo ông lão ra, nghi hoặc nhận lấy mảnh vải trong tay ông ta xem xét kỹ càng, rất nhanh, hắn quay người gật đầu với ta.

Đầu óc ta lập tức trống rỗng. Lẽ nào đây thật sự là người cha đã dùng ta đổi lấy tám trăm đồng tiền?

"Ôi chao, ông sui đến rồi, Lão Nhị đứng ngây ra đó làm gì, mau mời nhạc phụ ngồi vào bàn đi chứ."

Phải nói là bà mẫu quả là trụ cột của Nhà họ Triệu, khi ta và Triệu Đắc Thiên còn đang ngẩn người, bà cụ đã nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, tươi cười niềm nở tiếp đón khách khứa.

Triệu Đắc Thiên giật mình, lập tức tỉnh táo lại: "Nhạc phụ, mời ngồi."

Ông lão hừ lạnh một tiếng, liếc xéo mắt cá c.h.ế.t nhìn hắn một cái: "Gọi ai là nhạc phụ? Này, đừng kéo ta, uống rượu gì mà uống, ta không uống... ôi, rượu này thơm quá... thôi được rồi, nể mặt các người."

Đắc Quán là một thằng nhóc lanh lợi, nó biết nhị ca nó bình thường nghiêm túc, không giỏi ba hoa chích chòe, nên nó cười hề hề ra sức kéo tay áo ông lão, ép ông ta ngồi xuống bàn ăn.

Ông lão vừa nhìn đã biết là con sâu rượu, ngửi thấy mùi rượu liền không bước nổi nữa, thế là nửa đẩy nửa đưa cũng không đi nữa.

Triệu Đắc Thiên không giỏi nói chuyện khách sáo, nhưng tửu lượng của hắn khá tốt, mấy bát rượu đục vào bụng, lưỡi ông lão bắt đầu líu lại, chuyện trò cũng được khơi thông.

"Haiz, nếu không phải không sống nổi, ai muốn bán con gái chứ, nhưng năm đó hạn hán lớn, ta một thằng nam nhân góa thê không nuôi nổi con, bán đi, con bé còn có cái ăn không phải sao?"

"Hả? Hỏi ta sao mà phát đạt à? Ha ha ha... chuyện này nói ra thì xấu hổ lắm, có năm ta ngủ với một bà góa phụ, ai ngờ bị ca ca bà ta chặn đánh ngay trên giường, đánh gãy mất mấy cái xương sườn. Bị đánh không thể đánh không công được, ta liền đòi... không phải... nhà bà ta bồi thường cho ta mười lượng bạc, ta dùng mười lượng bạc đó bao thầu một cái đầu núi hoang, các người nói có trùng hợp không, cái đầu núi hoang đó lại có mỏ quặng. Hỉ Nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân, làm nha hoàn cho người ta hơn mười năm còn suýt bị cái lão tạp chủng họ Tiền kia làm nhục, khổ mệnh quá mà! Hỉ Nhi con yên tâm, sau này có phụ thân ở đây, bảo đảm con được ăn ngon mặc đẹp, tìm cho con một nhà tốt."
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 15: Chương 15



Ta ngồi đối diện Phan Phú Quý, nghe ông ta vừa lau nước mắt vừa cười ngây ngô nói lung tung, cả người xấu hổ muốn độn thổ.

"Phụ thân nói lung tung cái gì vậy... con đã gả cho người ta rồi."

"Ồ, đúng đúng đúng." Phan Phú Quý vỗ trán một cái, quay người vỗ mạnh vai Triệu Đắc Thiên: "Con gái ta gả cho cậu rồi phải không? Được! Thấy cậu uống rượu cũng khá, không tệ! Sau này huynh đệ mình cứ thân thiết."

Ba mẫu tử Nhà họ Triệu: "..."

Ta: "..."

Trời ạ, tha cho con đi, đây rốt cuộc là loại phụ thân gì vậy!

Phan Phú Quý say khướt, tối hôm đó liền ở lại Nhà họ Triệu ngủ cùng Đắc Quán.

Trong phòng, thổi tắt nến, Triệu Đắc Thiên mãi không chịu nằm xuống, mấy lần muốn nói lại thôi với ta.

Mặt ta nóng ran, trong lòng cũng rất bất an, nhưng ta là người không biết giấu giếm, cuối cùng vẫn mở miệng với hắn.

"Cái tên phú hộ họ Tiền kia đúng là có ý đồ xấu với ta, nhưng ta..."

"Ta tin nàng." Ngoài trời nổi gió, trong đêm ta hơi se lạnh, hắn dứt khoát ngắt lời ta, khiến trái tim hỗn loạn của ta như hàng ngàn sợi chỉ rối bị cắt phăng, đột nhiên trở nên suôn sẻ và êm ái.

"Từ cái ngày nàng nhất quyết đưa Hầu Tam ra quan phủ, ta đã biết nàng là một cô nương trinh liệt tốt bụng rồi."

Mặt ta càng lúc càng nóng bừng, cả người đều nóng ran: "Cũng không tốt đến vậy... sao chàng hôm nay cứ ép Phan Phú Quý uống rượu cho say mèm vậy?"

Triệu Đắc Thiên nhướng mày: "Không chuốc cho ông ta say khướt, sao moi được lời thật lòng? Lỡ như cái giấy bán thân mà ông ta đưa là giả thì sao?"

"Không nhìn ra, chàng cũng lắm mưu nhiều kế nhỉ."

"Cẩn thận chút vẫn hơn. Nhưng nghe ông ta lảm nhảm mấy câu, chắc ông ta đúng là phụ thân nàng rồi. Nàng có hận ông ta không? Sau này định tính sao?"

Ta nhìn song cửa sổ hé mở, khẽ thở dài: "Haizz, không thể nói là hận, cũng không thể nói là thân thiết, dù sao ta cũng không có ấn tượng gì về ông ta, sau này cứ xem như người thân bình thường mà đối xử thôi."

Tuy ông ta đã bán ta đi vào năm hạn hán, nhưng ông ta nói một câu không sai, năm đó ông ta một gã nam nhân góa thê không ra gì, dẫn theo một đứa bé gái, nếu không bán ta, e là cũng phải c.h.ế.t đói.

Dù sao lúc đó c.h.ế.t đói không ít người.

Trên đời này có những chuyện không thể so đo quá nhiều, còn có thể làm gì khác được, cứ hồ đồ mà sống thôi.

Sáng sớm hôm sau, Phan Phú Quý tỉnh rượu, bí mật kéo ta ra dưới giàn dưa leo.

"Hỉ Nhi à, đây là năm mươi lượng ngân phiếu con cất kỹ vào nhé, ngàn vạn lần đừng để người gia phu biết đấy. Tuy tối qua phụ thân cố tình giả say, nghe bọn họ đối xử với con cũng không tệ, nhưng lòng người cách ruột, con phải cẩn thận chút."

Ta: "..."

“Ông tối qua giả say sao?"

"Phụ thân không giả say nói mấy lời lung tung, sao khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác được?"

Ta: "..."

Ta thật sự hết nói nổi, cái thế giới này còn có thể sống được không, sao chỗ nào cũng toàn người thông minh vậy?

Chỉ có ta, lòng dạ thật thà như một kẻ ngốc.

Phan Phú Quý hôm qua khoe khoang rồi, cái đầu núi hoang mà ông ta bao thầu quả thật có một mỏ quặng nhỏ, nhưng không đáng giá lắm, giờ ông ta bán mỏ quặng được hai trăm lượng, chuẩn bị tìm chút việc làm ăn ở trấn Đào Nguyên.

Tiền của ông ta, đương nhiên ta không muốn nhận, nhưng đúng lúc từ chối, ta bỗng nhớ ra chút chuyện hồi nhỏ.

Đương nhiên, dù có nhớ lại, cũng chỉ mơ hồ, ta chỉ lờ mờ nhớ hình như ông ta rất ham mê cờ bạc.

Hai trăm lượng, để dưỡng già dư sức, nhưng lỡ như ông ta nướng hết vào cờ b.ạ.c thì...

Nghĩ đến đây, ta lập tức thay đổi chủ ý, nhanh chóng nhận lấy ngân phiếu nhét vào ngực, ta hạ giọng hỏi ông ta: "Số bạc còn lại đâu? Phụ thân giấu ở đâu?"

Phan Phú Quý ngẩn người, tay lại mò vào ngực: "Đương nhiên là mang theo người rồi, phụ thân sợ mất."

Ta nhanh tay lẹ mắt, giật lấy hết ngân phiếu trong n.g.ự.c ông ta: "Phụ thân nợ con, biết không? Phụ thân cũng thấy rồi đó, gia phu con nghèo lắm, phu quân con bán đậu phụ thì kiếm được mấy đồng? Thế này đi, số bạc này con giữ hết, xài không hết thì trả lại cho phụ thân, người thấy sao?"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 16: Chương 16



Nghe vậy, ông lão rũ lông mày chổi xể, suýt khóc: "Hỉ Nhi, con... sao con lại là loại người này?"

"Con hỏi phụ thân, người có lấy thê sinh con nữa không?"

"Không, chỉ có chút phong lưu với bà quả phụ họ Thôi thôi."

"Vậy có nghĩa là sau này phụ thân phải dựa vào con để dưỡng già."

"Nhưng con còn chưa nhận ta mà."

"Phụ thân à, chuyện này quyết định vậy đi."

Phan Phú Quý nghe thấy tiếng "phụ thân" này, mừng đến suýt sùi cả bọt mép: "Quyết định rồi! Quyết định rồi! Nhưng Hỉ Nhi à, con phải đưa cho phụ thân hai mươi lượng trước, ta phải ra trấn mua một căn nhà để ở."

Ta nhướng cằm về phía ông ta: "Chuyện này không đơn giản sao? Phu quân con mỗi ngày đều ra trấn bán đậu phụ, con sẽ nhờ hắn đặt giúp người luôn."

Ông lão thở dài quay đầu đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nhỏ: "Phan Phú Quý ta làm kẻ ti tiện cả đời rồi, sao lại sinh ra đứa con gái còn xảo quyệt hơn ta?"

Sáng sớm Triệu Đắc Thiên làm xong năm thùng đậu phụ, Phan Phú Quý ăn xong bữa sáng, rảnh rỗi không có việc gì làm bèn bĩu môi trách móc con rể.

"Nhìn cậu là biết đồ cứng đầu rồi, chỉ có chút đậu phụ này, mấy nhà hàng là bán hết rồi, còn phải đi rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm làm gì?"

"Nhạc phụ nói phải."

"Cậu nên xây một cái xưởng, thuê người làm những việc thô kệch như xay đậu nấu sữa, không thể chỉ sai bảo con gái ta."

“Vâng, con rể xin nghe theo."

"Làm ăn, cậu còn non lắm."

"Xin nhạc phụ chỉ giáo thêm."

Phan Phú Quý nghiến răng cắn một miếng dưa chuột, cơn bực dọc buổi sáng ở chỗ ta, cuối cùng cũng trút hết lên người con rể biết điều.

Quê cũ của ta ở trấn Thanh Thủy, Yến Châu, cách trấn Đào Nguyên bốn mươi dặm đường. phụ thân ta, Phan Phú Quý, là kẻ lười biếng nổi tiếng trong làng, nhưng kẻ lười biếng này lại có cái miệng rất giỏi, năm xưa đã lừa được cô nương xinh đẹp nhất mười mấy dặm xung quanh gả cho ông ta.

Chỉ là mẫu thân ta số khổ, gả đi được bốn năm thì bệnh mất, chỉ để lại phụ tử ta sống nương tựa nhau.

Vì ở quê nhà không còn người thân thích gần gũi, mấy người họ hàng xa cũng ghét ông ta đến tận xương tủy, nên lần này phụ thân ta quyết tâm bám rễ ở trấn Đào Nguyên.

Triệu Đắc Thiên làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã bỏ ra mười lăm lượng mua cho ông ta một căn nhà tốt. Căn nhà đó không lớn, ở rìa trấn, đi xe ngựa chỉ mất hai ấm trà là đến được thôn Đào Thủy.

Phụ thân ta cũng không hề mơ hồ, chỉ đi loanh quanh ở trấn Đào Nguyên một ngày, đã giúp Nhà họ Triệu mỗi ngày bán thêm được ba thùng đậu phụ.

"Không ngờ, phụ thân nàng lợi hại thật."

Ăn xong bữa ta, bên cạnh giếng nước, Triệu Đắc Thiên múc nước, ta dùng xơ mướp rửa bát, hắn không khỏi cười nói với ta.

Ta cũng vui vẻ: "Cái này gọi là mèo có đường mèo, chó có đường chó mà."

"Sao lại nói về phụ thân mình như vậy? À phải rồi, hôm nay nhà phú hộ họ Tiền bị cháy nhà, cháy mất mười mấy gian nhà, nghe nói còn có người bị thương."

Ta ngẩn người: "Ý chàng là?"

Là phụ thân ta, Phan Phú Quý làm sao?

Hôm sau, Phan Phú Quý đánh xe ngựa lại đến Nhà họ Triệu, ông ta cười toe toét, mặt mày hồng hào, nhìn là biết vừa làm chuyện xấu gì đó thành công.

Ta kéo ông ta ra một chỗ: "Vụ cháy nhà họ Tiền là phụ thân đốt sao?"

Phan Phú Quý ưỡn ngực: "Đúng là ta."

"Sao phụ thân lại làm chuyện này? Không sợ nha môn bắt sao?"

"Xí, bắt ta làm gì! Ta chỉ đưa cho một thằng nhóc ăn mày mấy cái bột cao trắng, bảo nó tìm chút phiền phức cho nhà họ Tiền thôi. Bắt thì cũng bắt thằng nhóc ăn mày, liên quan gì đến ta."

"Phụ thân không sợ thằng nhóc đó khai ra ngưởi sao?"

"Hê hê hê, ta hóa trang rồi, nó biết ta là ai? Con gái à, con yên tâm, ta đây không có tài cán gì, nhưng mấy chiêu trò xấu xa thì đầy. Ai dám bắt nạt con gái ta, hừ! Giết c.h.ế.t nó!"

Ta hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, thật sự là lo lắng vô cùng.

Đúng là người không đáng tin cậy thì đến c.h.ế.t cũng không thể tin được mà.
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 17: Chương 17



Lần này Phan Phú Quý đến là để lấy tiền của ta, ông ta đã nhắm được một cửa tiệm ở trấn, muốn mua để làm quán ăn nhỏ.

"Không chỉ là quán ăn, sau này mấy đứa cứ việc làm đậu phụ, ta sẽ phái xe ngựa cung cấp cho nhà hàng và các nhà giàu, có mà bận rộn đó."

Phải nói, đầu óc phụ thân ta cũng lanh lợi thật, hơn nữa ông ta rất giỏi nói chuyện, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đến trấn Đào Nguyên không lâu đã kết giao được một đám bạn rượu đủ thành phần trong xã hội.

Giữa tháng Chín, quán ăn nhỏ "Khách quý đến mừng" chính thức khai trương, ngày khai trương khách khứa nườm nượp, ông ta mặc áo khoác ngoài màu đỏ tía và đội mũ nhỏ bằng gấm, vui vẻ chạy ta chạy lui trong quán, gặp ai cũng chắp tay chào, mở miệng là nói lời chúc lành, khiến khách khứa ai nấy đều được nâng niu đến suýt bay lên trời.

Hôm đó có một bàn khách muốn thử món mới lạ, gọi một phần hộp đậu phụ thập cẩm tám đĩa, khi hộp gỗ chạm trổ hình vuông hai thước được bưng lên, khách khứa lập tức bị hương thơm mê hoặc.

Chỉ thấy trong hộp gỗ bày biện tám đĩa thức ăn đẹp mắt, lần lượt là đậu phụ lạnh mềm thơm, đậu phụ trộn hành lá thơm, đậu phụ xào rau theo mùa, đậu phụ thịt sợi chiên khô, đậu phụ nhồi khổ qua, đậu phụ viên thập cẩm, đậu phụ hạt lựu sốt tương, canh nấm đậu phụ tươi.

"Tươi, non, mềm như ngọc! Ông chủ, đậu phụ này mua ở sạp nào vậy?"

"Không giấu gì quý khách, đậu phụ này là cửa tiệm tự làm, nếu quý nhân thích, ngày mai ta sẽ cho tiểu nhị mang đến phủ ngài."

"Được."

"Ông chủ, cho chúng ta một phần hộp đậu phụ thập cẩm."

"Vâng, quý khách đợi chút ạ."

"Ông chủ, bàn này cũng muốn một phần."

"..."

Không ngờ rằng, nhờ có cái miệng dẻo quẹo của phụ thân ta và tay nghề cao của đầu bếp, ngày khai trương đầu tiên, quán ăn nhỏ lãi ròng ba lượng bạc, đậu phụ cắt hết tận ba thùng.

Lúc đóng cửa, Triệu Đắc Thiên sang giúp, nhìn sổ sách mà kinh ngạc đến há hốc mồm: "Nhạc phụ làm ăn đúng là có tài, giỏi hơn con nhiều."

Ta nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, "phụt" một tiếng bật cười, không nhịn được lên tiếng an ủi hắn: "Chàng cũng có sở trường của mình mà."

"Nói thử xem."

"Chàng sức mạnh, chịu khó làm việc, nắm đ.ấ.m cứng."

Sống mũi của Triệu Đắc Thiên suýt chút nữa là bị mềm xệch tại chỗ: "Chỉ vậy thôi sao?"

Ta kỳ lạ hỏi: "Vậy còn chưa đủ sao?"

Một quyền có thể đánh gục kẻ xấu, như vậy nam nhân lắm mà, hắn sao còn không biết đủ?

Hình như ta đã đắc ta với Triệu Đắc Thiên, vì cả đêm hắn đều không thèm để ý đến ta, ta đưa khăn lau mặt cho hắn, hắn cũng chỉ "hừ" một tiếng với ta, lau mặt xong liền lật người ngủ một mình.

Trăng sao lấp lánh, đôi lứa cô đơn, dế mèn, sâu bọ, chuột bọ trước nhà sau nhà, không biết vì sao lại "chiếp chiếp" ồn ào không dứt.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, "ầm" một tiếng, hình như có thứ gì đó trong sân bị thổi đổ, Triệu Đắc Thiên "vụt" một tiếng ngồi dậy xuống giường ra ngoài xem xét, một lát sau, hắn vào nhà cởi giày, lên giường lại, bò đến bên cạnh ta.

"Đồ không có lương tâm, cho nàng nè."

Hắn châm nến lên, đưa cho ta một miếng vải trắng gói thứ gì đó. Ta dụi mắt nhận lấy, mở ra, hóa ra là một đôi khuyên tai bằng bạc nguyên chất.

“Mua cho nàng đó." Dưới ánh nến, ta ngây ngốc cười toe toét, đưa tay đeo khuyên tai lên tai, vui vẻ lắc lư sang trái phải, tiện thể trách yêu hắn: "Sao lại tiêu tiền lung tung nữa vậy?"

Triệu Đắc Thiên bĩu môi hừ một tiếng: "Nàng nhớ kỹ cho, ta còn có một sở trường, đó là thương thê tử."

Một câu "thương thê tử " thốt ra khỏi miệng, cả người nói và người nghe đều đỏ mặt ngay lập tức. Đặc biệt là ta, khuôn mặt xinh đẹp như hoa bị lửa đốt, dường như giây tiếp theo có thể nhỏ ra nước hoa hồng đỏ tươi.

Nhưng nếu không nói ta có chút ngốc nghếch thì sao?
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 18: Chương 18



Ngay lúc bầu không khí nồng nàn như lửa cháy trên rơm khô ấy, ta đột nhiên run lên một cái, hỏi một câu ngốc nghếch đến rụng răng: "Chàng cũng thương người thê tử trước như vậy sao?"

Mặt Triệu Đắc Thiên lập tức chuyển từ đỏ sang đen:"... Không phải."

"Tại sao?"

"Không có lý do gì đặc biệt."

Ta vẫn không buông tha: "Ta đã kể hết những chuyện ta gặp phải ở nhà họ Tiền cho chàng nghe rồi, chẳng lẽ chàng không thể thành thật với ta chút sao? Tại sao thê tử cũ của chàng lại bỏ đi? Ta nghe người ta đồn thổi, có phải vì Đắc Vạn và Đắc Quán nghe lén chuyện riêng tư không?"

"Nói nhăng nói cuội! Tam nhi và tứ nhi là loại người đó sao?"

"Vậy rốt cuộc là vì điều gì?"

Triệu Đắc Thiên dường như rất không muốn nhắc đến nữ nhân đó, nhưng thấy ta nhất quyết muốn hỏi, hắn đành thở dài nói: "Nhà ta bỏ ra ba lượng bạc sính lễ để cưới nàng ta về, nhưng đêm tân hôn, nàng ta lại đòi thêm mười lượng bạc, nói là sợ sau này tiền bạc trong nhà đều dồn hết cho Tam nhi. Ta không đồng ý, nàng ta liền làm ầm ĩ, còn cào rách mặt ta, mẫu thân, Tam nhi và tứ nhi nghe thấy tiếng ồn ào chạy ta khuyên can, nàng ta liền ngã lăn ra đất ăn vạ nói cả nhà đều ghét bỏ nàng ta."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó nàng ta vừa chửi rủa vừa ôm quần áo bỏ đi, sau này ta nghe người ta nói, nàng ta đã giở trò như vậy ở bốn năm nhà rồi."

Ta nhất thời cạn lời: "...Đây chắc chắn là loại người chuyên lừa gạt tiền sính lễ."

Ta từng nghe một vở kịch ở trấn trên, kể về một gã nam nhân phong lưu tuấn tú chuyên lừa gạt những bà quả phụ có chút của cải, trong vòng ba năm đã lừa được đến hai trăm lượng bạc, sau này việc xấu bị bại lộ, kẻ lừa đảo bị phán phải trả lại toàn bộ tiền bạc, còn bị đánh bốn mươi trượng, ngồi tù mấy năm trời.

Một người lành lặn, có tay có chân, không nghĩ đến chuyện chăm chỉ làm giàu, lại chỉ chăm chăm vào những trò lừa đảo để hại người, theo ta thấy, có đánh c.h.ế.t cũng đáng đời.

Nhà họ Triệu đã nghèo đến mức này rồi, mà vẫn bị lừa mất ba lượng bạc, bị lừa mất bạc thì thôi đi, nữ nhân kia còn vu khống cho cả hai người phu đệ, thật là quá đáng.

Đặc biệt là Đắc Vạn, hắn còn là một thư sinh, sau này còn muốn theo con đường làm quan. Nếu không có danh tiếng tốt thì sao có thể thành công?

Tuy nhiên, việc này lại mang đến cho ta một món hời lớn. Người Nhà họ Triệu, bà mẫu có lòng tốt, nhị ca chịu khó làm ăn, Đắc Vạn học hành giỏi giang, Đắc Quán có tay nghề, dù cuộc sống hiện tại còn khó khăn, nhưng rõ ràng là ngày càng tốt hơn.

Người xưa nói rằng, nghèo thì khó mà lập nghiệp vững chắc, giàu có cũng chẳng thể truyền đến muôn đời, chỉ cần không ngại đổ mồ hôi, cả nhà đồng lòng hiệp sức, thì không có việc gì là không làm được.

Quán ăn vặt "Quý khách đến mừng" ngày càng làm ăn phát đạt. Đừng nhìn phụ thân ta vẻ ngoài thô kệch, nhưng ông ấy lại có tài ăn nói rất khéo léo, bất kể là quan chức, dân thường, hay là các cô nương, bà lão, chỉ cần bước chân vào quán ăn vặt, ai nấy đều khen ngợi chủ quán họ Phan nhiệt tình chu đáo.

Thật nực cười là ngay cả gã phú hộ họ Tiền cũng trở thành khách quen của quán ăn vặt. phụ thân ta cười toe toét, hễ thấy gã phú hộ họ Tiền là lại khoác vai bá vai hắn, gọi huynh đệ thân thiết, còn giả vờ quan tâm hỏi han đủ điều: "Lão Tiền, dinh cơ mới của ông xây xong chưa? Vết bỏng trên chân ông đã lâu vậy rồi, vẫn chưa lành à? Sao ông vẫn còn đi khập khiễng thế này?"

Khuôn mặt phú hộ họ Tiền lúc xanh lúc trắng: "Lang y nói sắp khỏi rồi."

"Vậy thì tốt quá! Hôm nay có món cá sông tê cay tươi rói, ông dùng thử một phần nhé?"

"Lang y bảo nhất định phải kiêng khem..."

"Ôi dào, người c.h.ế.t thì bụng ngửa lên trời, người sống thì vạn tuế! Theo ta, cái gì nên ăn thì cứ ăn, cái gì nên uống thì cứ uống, có mấy ông lang y tay nghề non kém, cứ đổ thừa cho người bệnh không kiêng cữ, hôm nào ta giới thiệu cho ông một vị thần y!"
 
Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng
Chương 19: Chương 19



"Vậy cũng được, cho một phần, với cả một bình rượu ngon!"

Phụ thân ta cười hớn hở: "Rượu trúc diệp thanh bí truyền từ kinh thành, cả trấn Đào Nguyên chỉ có chỗ ta có thôi, mỗi ta giá hơi đắt, mười lượng bạc một bình, hôm nay ông đến đúng lúc rồi, say khướt mới về!"

Thực ra phụ thân ta nào có loại rượu trúc diệp thanh bí truyền gì, đó là ông ấy tự pha chế rượu thuốc từ rượu đục, nước giếng và mấy loại hương liệu thảo mộc không rõ nguồn gốc dành riêng cho phú hộ họ Tiền.

Loại rượu này rất thơm, nhưng uống lâu sẽ hại đến nguyên dương của nam nhân.

Ta thấy thủ đoạn của phụ thân ta quá tệ, nhưng ông ấy lại không quan tâm, còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem sau này lão già dâm ô kia còn dám ức h.i.ế.p con gái nhà lành nữa không!"

"Phụ thân không sợ hắn tìm người gây phiền phức sao?"

Phụ thân ta hừ lạnh một tiếng: "Lão già rùa đó nếu không muốn trở thành trò cười cho cả trấn thì cứ việc đến tìm ta. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, hắn ta làm sao biết được là ta làm chứ, ta với hắn bây giờ là bạn rượu tâm giao rồi mà."

Ta: "..."

Thật lòng mà nói, ta hận gã phú hộ họ Tiền đó đến tận xương tủy.

Hồi còn ở nhà họ Tiền, ta có hai người tỷ muội tốt, một người bị hắn ta làm nhục rồi nhảy giếng tự tử, một người thề c.h.ế.t không theo nên bị hắn ta bán cho một lão góa vợ vừa xấu vừa lùn ở trấn này.

Nha hoàn cũng là người, cũng là người bằng xương bằng thịt có phụ thân có mẫu thân, nhưng gã phú hộ họ Tiền kia lại không xem chúng ta ra gì.

Phụ thân ta hồi đó bán ta, là ký khế ước với quản gia của nhà họ Tiền, nếu gã phú hộ họ Tiền kia không nhận ra bộ mặt thật của phụ thân ta, vậy thì thôi, coi như ác giả ác báo vậy.

Từ khi quán ăn vặt khai trương, đậu phụ nhà ta không cần Triệu Đắc Thiên gánh đi bán ở trấn nữa.

Phụ thân ta thuê người mỗi ngày đánh xe ngựa đến thôn Đào Thủy chở đi mười mấy thùng đậu phụ, ba bốn thùng để quán ăn vặt dùng, số còn lại sẽ được đưa đến các tửu lâu lớn và nhà bếp của những nhà giàu có.

Vì gian bếp nhà quá nhỏ, Triệu Đắc Thiên đã dựng một cái lều ở sân để chuyên làm đậu phụ.

Lúc đầu hắn một mình xoay xở, nhưng đến cuối tháng mười, công việc dần quá tải, hắn đành phải nhờ mấy thím hàng xóm đến phụ giúp.

"Sao chàng lại phải thuê người chứ? Ta cũng có thể giúp mà."

Thời tiết tháng mười ở thôn quê se lạnh, cuối giường đất cũng hơi lạnh lẽo, ta dịch chăn nệm của Triệu Đắc Thiên về phía đầu giường, đến khoảng cách mà ta có thể dễ dàng chạm vào hắn.

Triệu Đắc Thiên đắp chiếc chăn mới mà ta đã may cho hắn, trong lòng vừa mãn nguyện lại vừa có chút không đành lòng nhìn ta: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi."

Từ khi hắn biết chuyện ta từng bị nhà họ Tiền đánh đập tàn tệ, hắn không bao giờ để ta làm việc nặng nữa. Thật ra, chuyện đó cũng đã qua mấy tháng rồi, ta cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn bình phục.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm nói: "Con gái sức khỏe vốn yếu ớt, hơn nữa trời đã trở lạnh, nàng đừng chủ quan."

Nói sao nhỉ, ta lại phát hiện ra một "năng khiếu" đặc biệt của Triệu Đắc Thiên, đó là nói gì trúng nấy.

Vì mấy ngày sau, ta thực sự bị cảm lạnh. Nằm trên chiếc giường đất nóng hầm hập, ta đắp hai chiếc chăn dày cộp mà vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, Triệu Đắc Thiên cuống quýt lên, định quay người đi mời lang trung trong thôn, nhưng bà mẫu lại nắm chặt lấy hắn.

"Con bé lành lặn thế này sao lại phát sốt rồi? Chẳng lẽ bị vong ám?"

Nói xong, bà ấy mò mẫm lấy từ trong bếp ra một cái bát đựng nước và ba đôi đũa. Đặt ngang một đôi đũa lên miệng bát, bà bà mẫu cầm hai đôi đũa còn lại vẽ mấy vòng tròn trên đầu ta, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu: "Nhị ngũ bát vong gia, tam lục cửu vong đi, oan hồn người bệnh c.h.ế.t đều theo đũa về đây—"
 
Back
Top Bottom