Siêu Nhiên [Điền Hủ Ninh x Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401542159-256-k838987.jpg

[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Tác giả: fanrizhang2539
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong thế giới nơi mỗi người khi đủ 18 tuổi đều được chọn kỹ năng để trở thành Thợ Săn hầm ngục, Tử Du lại bị buộc phải nhận kỹ năng vô dụng nhất là Phục Chế.

Không ai ngờ, kỹ năng bị ruồng bỏ ấy lại là chìa khóa đảo ngược cả thế giới.

Bên cạnh cậu là Điền Hủ Ninh, sát thủ bóng tối lạnh lùng, và những người bạn đồng hành mang bí mật riêng.

Giữa máu lửa hầm ngục và những toan tính, một mối tình ngoài dự đoán dần nảy nở....​
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 1: Kỹ Năng Bị Ruồng Bỏ


Chương 1

Kỹ Năng Bị Ruồng Bỏ

--------------------

Ánh sáng bình minh len qua những tòa tháp trắng bạc, chiếu xuống quảng trường trung tâm rộng lớn.

Hôm nay là ngày trọng đại 「Lễ Thức Tỉnh Kỹ Năng」

Với mọi thiếu niên mười tám tuổi, đây là cột mốc thay đổi cả cuộc đời.Từ những người bình thường, họ sẽ bước chân vào hàng ngũ Thợ Săn Hầm Ngục, chiến đấu trong vô số tàn tích mê cung xuất hiện khắp thế giới để bảo vệ nhân loại và tìm kiếm sức mạnh, của cải.Không khí trên quảng trường căng tràn phấn khích.

Tiếng nói cười, bàn tán vang vọng như sóng.

Người ta háo hức chờ đợi, bởi hôm nay, thế hệ thợ săn mới sẽ ra đời.Trong hàng ngũ thiếu niên, Tử Du đứng lặng lẽ.

Cậu ta không phải kiểu người quá nổi bật.

Dáng người gầy, gương mặt thanh tú nhưng không mang vẻ mạnh mẽ hay sắc bén.

Giữa những ánh mắt háo hức xung quanh, chỉ riêng cậu có chút bồn chồn bất an."

Cậu có hồi hộp không?"

Giọng nói quen thuộc vang lên cạnh bên.Lưu Tranh, bạn thân của cậu từ thuở nhỏ, nghiêng đầu cười.

Mái tóc nâu mềm mại, đôi mắt sáng rực đầy tự tin.

"Tớ nghe nói hôm nay chắc chắn sẽ có người được chọn kỹ năng hiếm...

Cậu thử đoán xem là ai?"

Tử Du mỉm cười nhạt, lắc đầu.

"Miễn không phải tớ thì ai cũng được"Lưu Tranh xua tay "Này, sao lại bi quan vậy, biết đâu cậu lại được chọn làm pháp sư đại nguyên tố, hoặc sát thủ bóng tối thì sao?

Tớ thì hy vọng có thể thức tỉnh thành giả kim sư, nghe đâu ngầu lắm phù hợp với bản thân tớ nữa"Tử Du không trả lời.

Trong lòng cậu, sự thấp thỏm càng lớn.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình đặc biệt.

Những năm tháng qua, dù học tập chăm chỉ hay rèn luyện, thành tích của cậu đều bình thường, giữa thế giới cạnh tranh khốc liệt này, bình thường cũng đồng nghĩa với bị bỏ lại phía sau.Chuông lớn vang lên, mọi âm thanh trong quảng trường lắng xuống.Từ trên bậc cao, Quan Giám Thẩm trong áo choàng dài cất giọng sang sảng:"Hôm nay, các ngươi sẽ bước vào số phận đã định, khi ánh sáng của Tinh Thạch chiếu xuống, hãy lựa chọn kỹ năng mà linh hồn các ngươi khát vọng, kể từ đó, con đường thợ săn sẽ mở ra!"

Những khối Tinh Thạch lơ lửng trên không trung lập tức sáng rực, từng cột ánh sáng rơi xuống từng thiếu niên.

Trong khoảnh khắc, trước mặt mỗi người hiện lên Bảng Kỹ Năng."

Ha!

Chiến binh hộ thuẫn!

Đúng là hợp với mình!"

"Pháp sư băng hệ... tuyệt quá!"

"Là healer ánh sáng!

Trời ạ, may mắn quá!"

Tiếng reo hò dấy lên khắp nơi.

Người ta vui mừng, tự hào, thậm chí khóc òa trong sung sướng, những kỹ năng phổ biến nhưng hữu dụng đều được chọn nhanh chóng.Chỉ có một số ít nhìn chằm chằm vào bảng kỹ năng, cân nhắc lựa chọn.Ở hàng đầu, có một cái tên gây xôn xao đó là: Điền Hủ Ninh thiên tài nổi danh của thành.Anh ta bình thản đưa tay, không chút do dự, chọn Sát Thủ Bóng Tối.

Bảng kỹ năng sáng rực, tiếng bàn tán trầm trồ khắp quảng trường."

Lại là kỹ năng huyền thoại!"

"Không hổ danh Điền gia..."

Ngay cạnh Hủ Ninh, Triển Trí Vĩ người bạn đồng hành thân cận anh ta chọn Healer Thánh Quang, khiến cả hai lập tức trở thành cặp đôi kỹ năng lý tưởng.Từng người lần lượt hoàn tất, và rồi....

đến lượt Tử Du.Một bảng kỹ năng hiện ra trước mặt cậu.Không lộng lẫy, không hào quang.

Chỉ là ánh sáng mờ nhạt, với một hàng chữ lạnh lùng:--> Phục Chế (Restoration) Xác nhận kỹ năng duy nhất khả dụng
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 2: Chuẩn Bị Trước Cho Hầm Ngục Nào!!


Chương 2

Chuẩn Bị Trước Cho Hầm Ngục Nào!!

-------------------

Sau buổi lễ chọn kỹ năng, quảng trường dần thưa người.

Những tiếng reo hò, bàn tán, cả những ánh mắt khinh thường cũng tan đi, chỉ để lại trong lòng Tử Du cảm giác nặng trĩu.Cậu rảo bước trên con đường lát đá dẫn về ký túc xá học viên.

Bên cạnh, Lưu Tranh nhanh chóng đuổi theo, khuôn mặt có chút lo lắng."

Tử Du, hôm nay cậu ổn chứ"Tử Du im lặng một lát, rồi gượng cười: "Tớ ổn, nhưng mà có chút buồn tớ còn chẳng được chọn kỹ năng, Phục Chế à... thế nào thì tớ chịu chưa từng có ai lấy kỹ năng này"Lưu Tranh thở phào, vỗ nhẹ lên vai cậu: "Đúng rồi, đừng để mấy lời kia ảnh hưởng""Giả kim học của tớ với phục chế của cậu có khi lại hợp, biết đâu tụi mình thành cặp đôi lợi hại nhất"Nghe câu đó, Tử Du bật cười thật sự, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực dịu đi phần nào.Hai cậu ta cùng nhau ghé qua khu chợ huấn luyện nơi học viên chuẩn bị dụng cụ cho tuần thực chiến trong mê cung tập sự.Các sạp hàng bày la liệt trong đó có bình máu, lọ thuốc tăng lực, áo giáp nhẹ, dao găm, gậy phép...

Người mua kẻ bán tấp nập, không khí như hội chợ nhưng xen lẫn sự khẩn trương.Lưu Tranh nhanh nhẹn kéo Tử Du lại quầy giả kim.

"Ở đây bán nguyên liệu rẻ hơn trong trường, tớ cần ít khoáng chất và thảo dược để luyện thuốc, cậu thì cần gì"Tử Du cầm lên một cuộn chỉ bạc cùng vài mảnh da thú mỏng, ánh mắt sáng lên khi đọc mô tả: 「Phục hồi vật phẩm hư hại nhỏ」Cậu ta thì thầm: "Nếu kỹ năng Phục Chế đúng như tên gọi thì có lẽ tớ sẽ có thể thử phục chế trên mấy đồ này trước..."

Lưu Tranh gật gù, mắt lóe lên tia thích thú: "Vậy hay đấy, nếu cậu phục chế được, tớ có thể dùng chúng làm thành phần chế thuốc, hai đứa mình ghép lại thành vòng tròn khép kín, đồ rẻ lại chế ra được thuốc xịn hehehe"Tử Du nhìn bạn mình, thấy sự tin tưởng trong đôi mắt kia, trong lòng dâng lên sự ấm áp.

"Ừ, tớ sẽ thử hết sức"Hai cậu chọn mua thêm vài vật dụng cơ bản như túi da đựng nước, dao găm phòng thân, ít băng gạc sơ cứu.

Khi thanh toán, người bán thoáng cau mày khi thấy ký hiệu phục chế trên tay Tử Du, nhưng Lưu Tranh đứng cạnh đã nhanh miệng chen vào: "Anh cứ tính cho tôi cả hai, không thiếu đâu"Người bán hừ nhẹ, nhận tiền rồi không nói thêm gì.Trên đường quay về, trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả con phố, gió mang theo hơi lạnh, nhưng không khí lại kỳ lạ yên bình.Lưu Tranh đung đưa túi đồ trên tay, nghiêng đầu nhìn Tử Du: "Tuần sau vào mê cung tập sự, cậu có hồi hộp không"Tử Du siết chặt dây túi, ánh mắt hướng về phía chân trời: "Tất nhiên là có rồi, nhưng tớ còn tò mò nhiều hơn, không biết kỹ năng của tớ thực sự có thể làm gì""Cậu mà bi quan nữa là tớ giận đấy" Lưu Tranh nhăn mặt, giọng pha chút nũng nịu.

"Tớ tin cậu, Tử Du à"Cậu thoáng sững lại, rồi bật cười: "Ừ, cảm ơn cậu, Lưu Tranh"Trong khoảnh khắc đó, hai bóng hình trẻ tuổi song hành trên con đường nhuộm ánh chiều, như thể thế giới ngoài kia có khắc nghiệt thế nào thì chỉ cần đi cùng nhau, họ vẫn tìm thấy hy vọng.Ít ai biết rằng, ở một góc tối gần đó, có hai ánh mắt khác đang dõi theo.

Điền Hủ Ninh khoanh tay đứng tựa vào bức tường gạch, bên cạnh là Triển Trí Vĩ.Triển Trí Vĩ liếc nhìn Hủ Ninh: "Cậu quan tâm đến cậu ta à"Điền Hủ Ninh không trả lời ngay, đôi mắt tối sâu như vực chỉ chăm chú nhìn theo dáng Tử Du đang cười.

Một lát sau, anh ta thản nhiên đáp: "Không, chỉ là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ dám nhận kỹ năng vô dụng đó mà không sụp đổ"Triển Trí Vĩ nhún vai, nở nụ cười nhạt: "Tùy cậu thôi, tuần sau mê cung mở, tôi chỉ lo cậu lại ôm chuyện vào người"Điền Hủ Ninh quay đi, để lại bóng lưng cao lớn lạnh lùng.

Nhưng trong tâm trí, ánh mắt Tử Du khi nắm chặt nắm tay vẫn còn đọng lại, không sao xóa được.Đêm xuống, Tử Du và Lưu Tranh trở về phòng, sắp xếp đồ đạc cho ngay ngắn.

Một tuần không dài, nhưng đủ để thay đổi vận mệnh của cả hai.Buổi sáng đầu tiên sau ngày chọn kỹ năng, học viện thợ săn chìm trong bầu không khí náo nhiệt lạ thường.Tất cả học viên năm cuối đều biết rõ, chỉ còn một tuần nữa, họ sẽ bước vào thử thách lớn nhất cuộc đời..

Mê cung tập sự.Trên bãi huấn luyện rộng lớn, từng nhóm học viên tập trung thành đội hình, luyện tập với khí thế hừng hực.

Tiếng gươm giáo va chạm chan chát, tiếng chú ngữ ma pháp ngân vang, xen lẫn là những tiếng hò hét khích lệ.
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 3: Tiến Vào Rồi!! Bên Trong Mê Cung Tập Sự


Chương 3

Tiến Vào Rồi!!

Bên Trong Mê Cung Tập Sự

--------------------

Trong căn ký túc xá hướng về phía đông, Tử Du ngồi trước bàn gỗ, tỉ mỉ kiểm tra từng món đồ.

Cậu trải ra túi da, mấy lọ thuốc do Lưu Tranh luyện, vài mảnh vải cứng và một con dao găm sắc bén.

Từng món nhỏ bé nhưng đều do cậu và Lưu Tranh chắt chiu chuẩn bị.Lưu Tranh ngồi đối diện, mái tóc hơi rối vì thức khuya luyện thuốc.

Cậu ta đặt xuống bàn thêm vài lọ dung dịch màu xanh lam.

"Đây là thuốc tăng thể lực, uống vào sẽ duy trì được sức chiến đấu trong nửa giờ...

Tớ thử công thức mới nên chưa chắc hoàn hảo, nhưng hy vọng hữu ích"Tử Du cẩn thận cầm lấy, cất gọn vào túi.

Cậu ta nhìn sang bạn mình, giọng khẽ: "Cậu đã vì tớ mà vất vả nhiều rồi"Lưu Tranh lắc đầu, đôi mắt sáng: "Đừng nói vậy, chúng ta là một đội, cậu giúp tớ thử thuốc, tớ hỗ trợ cậu bằng giả kim, tớ tin rằng cả hai sẽ hợp sức được thôi"Khoảnh khắc ấy, một sự yên bình mỏng manh bao phủ căn phòng, nhưng cả hai đều biết, chỉ vài ngày nữa, họ sẽ phải đối mặt với hiểm nguy thực sự.Trong khi đó, tại khu ký túc phía tây, không khí hoàn toàn khác.

Điền Hủ Ninh ngồi dựa lưng vào ghế dài, thanh đoản kiếm màu đen đặt ngang trên đùi.

Ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt anh, đường nét sắc lạnh như chạm khắc, đôi mắt tối thẳm không lộ chút cảm xúc.Triển Trí Vĩ bước vào, tay cầm một cuộn băng vải và hộp thuốc.

"Cậu vẫn chưa nghỉ sao, Điền Hủ Ninh, chắc cả đêm qua cậu đã luyện kỹ năng bóng tối rồi nhỉ""Chưa đủ" Điền Hủ Ninh đáp gọn, đôi tay anh khẽ siết chuôi kiếm, quanh thân thể mờ mịt khí đen lan ra như những chiếc bóng bám dính mặt đất.Triển Trí Vĩ đặt hộp thuốc xuống bàn, khẽ cười: "Cậu cứ thế này thì đến lúc bước vào mê cung, không phải quái vật làm cậu kiệt sức mà chính là bản thân đâu"Điền Hủ Ninh không đáp, ánh mắt như chìm trong khoảng không vô tận, một lát sau, anh thốt ra, giọng trầm thấp:"Trong mê cung tập sự, sẽ có nhiều nhóm tham gia cùng lúc""Ừ, thì sao""Những kẻ yếu ớt sẽ không trụ được, tôi không muốn phí thời gian cứu bọn họ"Triển Trí Vĩ nhìn thẳng vào Điền Hủ Ninh, ánh mắt hiền hòa nhưng kiên định: "Cậu lạnh lùng thế nào tùy cậu, nhưng tôi sẽ không bỏ mặc ai, đó là trách nhiệm của một healer, nếu cậu đi cùng tôi, ít nhất phải chấp nhận điều đó"Hai ánh mắt chạm nhau, một lạnh lẽo như bóng đêm, một dịu dàng như ánh sáng.

Cuối cùng, Điền Hủ Ninh rời tầm nhìn, im lặng gác thanh kiếm sang một bên.

Triển Trí Vĩ khẽ thở dài, song trên môi vẫn giữ nụ cười nhạt.Ngày huấn luyện tiếp theo, toàn bộ học viên năm cuối được tập hợp trong giảng đường chính, trên bục cao, viện trưởng mặc trường bào trắng bạc đứng thẳng, giọng vang vọng khắp không gian:"Một tuần sau, các em sẽ chính thức tiến vào mê cung tập sự, đó không phải trò chơi.

Trong đó có quái vật thật, có bẫy thật, và có thể có thương vong thật.

Nhưng chỉ khi vượt qua, các em mới đủ tư cách trở thành thợ săn hầm ngục"Hàng trăm ánh mắt học viên rực lửa quyết tâm.

Một số thì hồi hộp lo lắng, số khác lại phấn khích mong chờ.Viện trưởng tiếp tục: "Trong bảy ngày này, hãy tập hợp thành đội, không ai được phép đơn độc bước vào mê cung, hãy tìm đồng đội, tìm niềm tin, bởi trong bóng tối không ai có thể sống sót một mình"Ngay khi buổi tập trung kết thúc, cả giảng đường lập tức trở thành nơi trao đổi, tìm đồng đội, tiếng gọi nhau, tiếng bàn bạc vang rộn khắp nơi.Tử Du và Lưu Tranh đứng ở góc, nhìn dòng người tấp nập, Lưu Tranh quay sang, hỏi khẽ: "Cậu nghĩ tụi mình có nên tìm thêm thành viên không"Tử Du do dự.

Trong đầu cậu thoáng hiện lên ánh mắt lạnh lẽo của Điền Hủ Ninh ngày hôm qua, cậu hít một hơi, rồi lắc đầu: "Tớ nghĩ chúng ta hợp nhau đã đủ, ít nhất cho lần tập sự này"Lưu Tranh mỉm cười, giơ tay ra: "Vậy quyết định nhé, cậu với tớ, một đội"Tử Du chạm tay vào, khẽ gật: "Một đội"Ở phía xa, Triển Trí Vĩ đang nói chuyện với vài học viên khác.

Nhưng có vẻ Điền Hủ Ninh không hòa nhập, chỉ đứng tách biệt, ánh mắt vô tình liếc qua chỗ Tử Du, trong thoáng chốc, hai ánh mắt gặp nhau.

Tử Du chột dạ, nhanh chóng quay đi, nhưng trái tim lại đập nhanh không kiểm soát.Buổi tối hôm đó, Tử Du ngồi trên giường, trải ra trước mặt cuộn chỉ bạc đã mua, cậu nhắm mắt, tập trung tinh thần.Dòng chữ lơ lửng hiện ra trước mắt:> Kỹ năng Phục Chế - Sơ cấp

Có thể tái tạo hoặc phục hồi vật phẩm đã hư hại nhẹ

Cậu đặt mảnh da thú rách nát lên bàn, hít sâu rồi khẽ gọi: "Phục Chế"Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay, bao lấy mảnh da, vết rách từ từ liền lại, sợi chỉ bạc tự động luồn qua, khâu kín từng đường, chỉ vài giây, mảnh da cũ đã trở nên hoàn chỉnh như mới.Tử Du mở to mắt, lòng ngập tràn phấn khích, cậu ta không kìm được mà gọi sang: "Lưu Tranh, cậu nhìn xem, tớ đã làm được rồi"Lưu Tranh lập tức chạy sang, cầm lấy mảnh da.

"Thật không thể tin nổi, cậu có thể phục hồi vật phẩm, vậy sau này trong mê cung, mọi trang bị hư hỏng đều có thể sửa tại chỗ, đây đâu phải kỹ năng vô dụng"Nghe Lưu Tranh nói vậy, Tử Du cảm thấy một niềm tự tin nhen nhóm, cậu siết chặt bàn tay trái, nơi khắc ấn ký phục chế.

"Tớ sẽ chứng minh cho tất cả thấy"Trong bóng tối, không ai biết rằng ngoài kia, có kẻ đang lặng lẽ quan sát, trên nóc tòa ký túc, Điền Hủ Ninh đứng đó, đôi mắt như dõi xuyên qua màn đêm, anh đã thấy ánh sáng xanh lóe lên từ căn phòng kia.Khóe môi Điền Hủ Ninh khẽ cong, nhưng không ai biết đó là nụ cười, hay chỉ là một cử động vô cảm, anh ta quay người, bóng đêm nuốt trọn dáng hình.Một tuần trôi qua nhanh chóng.Ngày định mệnh, các học viên tập trung trước cổng mê cung tập sự, cánh cổng đá khổng lồ dựng sừng sững giữa thung lũng, hoa văn cổ xưa khắc chằng chịt, tỏa ra khí tức uy nghiêm.

Đằng sau cánh cửa ấy là mê cung tối tăm, nơi hàng nghìn năm qua vẫn chôn giấu vô số bí mật.Tiếng trống khai mở vang lên.Viện trưởng đứng trước đoàn học viên, giọng dõng dạc:"Các em, hôm nay sẽ bước qua thử thách.

Hãy chứng minh giá trị của mình.

Nhớ kỹ, trong mê cung, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần niềm tin vào đồng đội"Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng xanh mờ ảo ùa ra như tiếng gọi từ vực thẳm.Tử Du hít sâu, quay sang Lưu Tranh.

"Cậu sẵn sàng chưa"Lưu Tranh nắm chặt tay cậu, ánh mắt kiên định: "Tớ luôn sẵn sàng, miễn là đi cùng cậu"Hai người cùng bước vào, bóng lưng song hành biến mất trong làn sáng xanh.Phía sau, Điền Hủ Ninh và Triển Trí Vĩ cũng tiến vào.

Trong đôi mắt của Điền Hủ Ninh, ánh sáng lóe lên, như thể anh đang chờ đợi một cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi.Cánh cửa nặng nề khép lại, tách biệt thế giới bên ngoài.Hành trình của họ, từ đây mới thực sự bắt đầu.
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 4: Bước Chân Đầu Tiên Trong Hầm Ngục Mê Cung


Chương 4

Bước Chân Đầu Tiên Trong Hầm Ngục Mê Cung

-------------------

Cánh cửa đá khổng lồ từ từ khép lại sau lưng, âm thanh nặng nề vang vọng trong lòng đất khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Một tia sáng xanh lướt qua bề mặt hoa văn cổ xưa rồi tan biến, như thể cánh cửa vừa cắt đứt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.Bên trong mê cung, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ những viên tinh thạch gắn trên tường đá, không gian rộng lớn nhưng lại tĩnh mịch đến đáng sợ, từng hơi thở cũng nghe rõ mồn một.Tử Du đứng sát bên Lưu Tranh, bàn tay nắm chặt quai túi da trước ngực, nhịp tim cậu ta dồn dập, từng đợt mồ hôi lạnh rịn ra nơi lòng bàn tay, Tử Du nuốt khan, mắt nhìn quanh.Mê cung không hề giống với tưởng tượng.

Nó không phải chỉ là những hành lang bằng đá đơn điệu, mà là một mạng lưới khổng lồ, mỗi bức tường được phủ kín rêu xanh, từ khe nứt nhỏ rỉ xuống từng giọt nước, tạo thành tiếng tí tách đều đều.

Không khí ẩm thấp, xen lẫn mùi mốc và hơi lạnh, khiến từng bước chân như đang lạc vào nơi bị lãng quên ngàn năm."

Cậu ổn chứ, Tử Du?"

Giọng nói của Lưu Tranh vang lên khẽ khàng nhưng đủ để kéo Tử Du về thực tại, cậu ta quay sang, nhìn thấy gương mặt bạn mình cũng có chút căng thẳng.

Đôi mắt sáng thường ngày giờ đây đầy cảnh giác, bàn tay Lưu Tranh siết chặt con dao găm đã được chuẩn bị sẵn."

Tớ... tớ ổn" Tử Du đáp, giọng run nhẹ, nhưng sau đó cố gắng hít sâu để lấy lại bình tĩnh:"Cậu đừng lo cho tớ, chúng ta cứ đi thôi"Hai người chậm rãi tiến bước, âm thanh giày va lên nền đá vọng lại thành từng hồi, mỗi bước đi, Tử Du đều có cảm giác như bóng tối ở hai bên đang rình rập, chờ cơ hội nuốt chửng họ.Phía sau không xa, Điền Hủ Ninh và Triển Trí Vĩ cũng vừa bước vào, bóng dáng hai người in dài dưới ánh tinh thạch.Điền Hủ Ninh bước đi ung dung nhưng mang theo khí thế lạnh lẽo, thanh đoản kiếm đen cầm trong tay, mũi kiếm khẽ quét qua mặt đất kêu lên những tiếng chói tai, nghe mà rợn người, đôi mắt anh ta tối sẫm, chăm chú quan sát xung quanh như thợ săn tìm mồi.Triển Trí Vĩ thì khác, bước chân vững vàng nhưng ánh mắt dịu đi, bàn tay anh ta đặt hờ lên cuộn băng vải bên hông, ánh sáng từ viên tinh thạch phản chiếu khiến dáng anh nổi bật trong bóng tối."

Đi chậm lại thôi, cậu không cần phải căng thẳng quá mức, nếu có bị thương tôi cũng có thể ngay lập tức trị thương cho cậu đó, đóng tiền tớ đập vào cuốn item này cũng không ít đâu" Triển Trí Vĩ nói, giọng ôn hòa nhưng không giấu được sự cảnh giác sau đó cậu ta lấy ra quyển item từ trong không gian.-->> Sách Của Nhà Hiền Triết
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 5: Ánh Nhìn Như Muốn Nuốt Chửng


Chương 5

Ánh Nhìn Như Muốn Nuốt Chửng

--------------

"Phục Chế"

Ánh sáng xanh nhạt bùng lên từ lòng bàn tay.

Mana trong người cậu bị rút đi nhanh chóng, khiến Tử Du hoa mắt.

Nhưng ngay sau đó, điều kỳ diệu xảy ra.

Những viên đá vỡ vụn bắt đầu gắn kết lại, khe nứt dần biến mất, cả hành lang như đang được tái tạo nguyên vẹn.Trong vài giây ngắn ngủi, con đường bị sụp đã trở lại như trước, phẳng phiu và chắc chắn nó lành lặn đến mức chẳng thể thấy nổi một vết tích của hư hỏng.Lưu Tranh tròn mắt kinh ngạc, thốt lên:"Tử Du... cậu... cậu vừa phục chế được mê cung sao?"

Tử Du thở dốc, mồ hôi túa ra, mặt tái nhợt nhưng khóe môi vẫn run run mỉm cười:"Tớ không biết... nhưng tớ nghĩ đây chính là cách dùng thật sự của kỹ năng Phục Chế"Đúng lúc đó, con quái vật lại gào lên, định lao tới lần nữa, nhưng từ phía sau, một bóng đen đã vụt đến.Thanh đoản kiếm đen vạch một đường gọn lẻm, máu xanh phun tung tóe, cái đầu con quái vật rơi xuống đất, thân thể nó quằn quại vài nhịp rồi bất động.Tử Du và Lưu Tranh ngẩng lên.

Điền Hủ Ninh đứng đó, dáng cao lớn trong ánh sáng tinh thạch, đôi mắt đen sâu thẳm như bóng đêm, nhìn chằm chằm vào Tử Du.Trong ánh mắt ấy, không còn đơn thuần là sự lạnh lẽo, mà dường như ẩn chứa một tia khác lạ đó là một sự tò mò, hoặc có lẽ là bị cuốn hút.Triển Trí Vĩ bước đến bên cạnh, giọng điềm đạm:"Các cậu không sao chứ, may mà đến kịp"Lưu Tranh siết chặt tay Tử Du, gật đầu:"Chúng tôi ổn.. nhưng nếu không có Tử Du phục chế đường đi, chắc đã bị kẹt lại rồi"Triển Trí Vĩ thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn Tử Du, sau đó mỉm cười hiền hòa:"Hóa ra kỹ năng của cậu không hề vô dụng như người ta nghĩ"Điền Hủ Ninh im lặng, chỉ đứng đó quan sát, ánh mắt anh ta dán chặt vào Tử Du, như thể đang ghi nhớ từng chi tiết nhỏ của cậu.Tử Du bị ánh nhìn ấy làm cho tim khẽ loạn nhịp, cậu vội cúi đầu né tránh,nhưng trong lòng, cảm giác kỳ lạ cứ dấy lên không dứt.Cả bốn người tiếp tục tiến sâu hơn vào mê cung.

Không khí càng lúc càng căng thẳng, hành lang uốn lượn nối liền nhau vô tận, tiếng nước nhỏ giọt vang vọng, xen lẫn mùi tanh của máu quái vật còn vương lại.Tử Du đi sát bên Lưu Tranh, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn quanh, lòng không ngừng tự nhắc nhở phải tập trung, nhưng đồng thời, trong tâm trí cậu vẫn văng vẳng hình ảnh ánh mắt tối tăm của Điền Hủ Ninh khi nãy cái thứ ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tận đáy tim mình.Cậu lắc mạnh đầu, tự trách bản thân, lúc này không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.Nhưng Tử Du không hề biết rằng, từ phía sau, Điền Hủ Ninh vẫn đang lặng lẽ quan sát từng cử động của cậu, trong đôi mắt vốn lạnh lẽo ấy, một ngọn lửa khó hiểu đã bắt đầu bùng lên.Tiếng bước chân vang vọng kéo dài trong hành lang tối tăm, nhóm bốn người đi nối tiếp nhau, không ai lên tiếng.Không khí giữa họ dường như bị căng ra, nhất là với Tử Du.

Cậu biết rõ, lúc nãy nếu không phải nhờ phục chế thành công, cậu và Lưu Tranh có lẽ đã bị kẹt lại cùng quái vật, sự thật đó khiến tim cậu đập loạn nhịp, nhưng đồng thời, lại len lén lóe lên niềm tự hào."

Ít nhất thì... kỹ năng này không vô dụng" Tử Du nghĩ thầm, ngón tay vô thức chạm vào ấn ký phát sáng mờ mờ nơi mu bàn tay.Lưu Tranh bước ngay bên cạnh, thỉnh thoảng liếc sang.

Cậu nhận ra bạn mình vẫn còn mệt mỏi sau khi hao tổn nhiều mana, liền khẽ hạ giọng:"Cậu có muốn nghỉ một chút không, Tử Du?"

Tử Du lắc đầu, nụ cười nhợt nhạt hiện trên môi:"Tớ ổn, chỉ hơi choáng thôi, nhưng đi tiếp được"Triển Trí Vĩ đi phía sau bỗng lên tiếng, giọng bình thản nhưng mang chút nghiêm nghị:"Trong mê cung, nếu mệt thì phải dừng, gắng gượng chỉ khiến cả đội rơi vào nguy hiểm, tôi có thuốc hồi sức, cậu cần thì nói"Tử Du thoáng ngẩng lên nhìn anh ta, Triển Trí Vĩ đứng trong ánh sáng xanh lục của tinh thạch, gương mặt hiền hòa, ánh mắt lại kiên định, không giống ai khác, sự dịu dàng đó vô tình khiến Tử Du thấy an tâm, cậu khẽ gật đầu:"Vâng, cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý"Điền Hủ Ninh không nói gì, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời Tử Du, ánh nhìn ấy giống như một lớp bóng tối ôm trọn lấy người kia, khiến Tử Du mấy lần tim đập mạnh, phải cố tình tránh đi.Hành lang dần mở rộng, trước mặt họ hiện ra một căn phòng lớn hình bát giác.

Trên tường, những vết khắc cổ xưa lan dài, phủ đầy bụi và rêu, giữa phòng là một bệ đá cao, trên đặt chiếc hộp gỗ đen phủ kín hoa văn phức tạp.Cả bốn người dừng lại, không ai vội bước vào, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập."

Đây... có lẽ là một trong những điểm thử thách" Lưu Tranh khẽ nói, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú..."có thể trong hộp có nguyên liệu quý"Tử Du cau mày, vẫn còn cảm giác bất an, cậu ta khẽ kéo tay bạn mình:"Cẩn thận, nơi này chắc chắn có bẫy"
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 6: Ít Ra, Tớ Đã Tự Cứu Được Bản Thân Mình


Chương 6

Ít Ra, Tớ Đã Tự Cứu Được Bản Thân Mình

----------------

"Cẩn thận, nơi này chắc chắn có bẫy"Triển Trí Vĩ gật đầu đồng tình.Nhưng Điền Hủ Ninh thì không, anh ta không để ý đến chuyện gì mà ngang nhiên bước thẳng vào phòng, dáng đi ung dung như thể bóng tối này chẳng thể nào chạm đến mình."

Điền Hủ Ninh!"

Triển Trí Vĩ gọi, nhưng anh ta chỉ phẩy tay, giọng lạnh lùng như thể chẳng để mối nguy hiểm vào mắt:"Nếu sợ thì ở ngoài, tôi đi một mình được" Chỉ một khoảnh khắc sau, Điền Hủ Ninh đã đứng ngay trước bệ đá, anh ta đưa tay chạm vào hộp gỗ sau đó chuẩn bị mở ra.Tách, một tiếng động bất ngờ vang lên.Âm thanh cơ quan vang lên, toàn bộ hoa văn trên tường đồng loạt sáng rực, ánh đỏ như máu tràn ngập căn phòng."

Mau tránh...!"

Lưu Tranh hét lên, kéo Tử Du né sang một bên.Từ các khe hở trên tường, hàng loạt mũi tên đá sắc nhọn lao ra, xé toạc không khí, từng mũi tên cắm phập xuống nền, tạo ra âm thanh rùng rợn.Triển Trí Vĩ nhanh chóng tung ra kết giới ánh sáng, chặn trước mặt, những mũi tên gãy vụn khi chạm vào kết giới, nhưng áp lực khiến gương mặt anh thoáng tái đi.Trong khi đó, Điền Hủ Ninh không né tránh, bóng tối từ thân thể anh tràn ra, bám lên từng mũi tên như có sự sống, những mũi tên chạm vào lớp bóng đen liền biến mất như bị nuốt chửng, anh ta vẫn đứng thẳng trước bệ đá, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay từ từ mở chiếc hộp ra.Bên trong, không phải châu báu hay nguyên liệu, mà là một viên đá đen bóng, ánh sáng tím nhạt tỏa ra quái dị.Cả căn phòng rung chuyển dữ dội, trần đá bắt đầu nứt ra.

Từ các khe nứt, từng bóng đen bò xuống, kết thành quái vật hình người nhưng không có mặt, chỉ toàn thân thể bằng khói đen đặc quánh."

Quái vật tinh linh bóng tối!"

Triển Trí Vĩ nhận ra ngay, ánh mắt căng thẳng:"Chúng không dễ đối phó đâu"Tử Du cảm giác hai chân run rẩy, cậu ta nắm chặt dao găm, nhưng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Lưu Tranh đứng chắn trước cậu, giọng dứt khoát:"Tử Du, cậu lùi lại phía sau, để tớ đối phó trước"Triển Trí Vĩ cũng nhanh chóng tung pháp thuật trị liệu hỗ trợ, ánh sáng bao phủ mọi người, giúp giảm bớt áp lực.Điền Hủ Ninh siết chặt chuôi kiếm, giọng trầm khàn như từ bóng đêm vọng ra:"Đừng cản đường, chúng là của tôi"Anh ta lao lên.

Thanh đoản kiếm đen vạch từng đường chém, bóng tối trên thân kiếm cuộn trào, mỗi nhát vung xuống, một tinh linh bóng tối tan biến trong tiếng gào rít.

Anh ta giống như đang hòa làm một với bóng đêm, bước đi giữa chúng chẳng khác nào ác quỷ giáng trần.Tử Du đứng phía sau, trái tim vừa hoảng sợ vừa như thể bị hút lấy, cậu ta không thể rời mắt khỏi hình bóng ấy, cái dáng cao lớn chìm trong ánh sáng đỏ lửa, ánh mắt lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ tuyệt đối."

Đẹp đến mức đáng sợ..."

Ý nghĩ thoáng qua, khiến Tử Du chấn động, vội lắc đầu xua đi.Nhưng một tinh linh bóng tối khác bất ngờ lao về phía Tử Du, vuốt dài sắc như dao, cậu ta sững người, cơ thể phản ứng chậm chạp vì hoảng loạn."

Tử Du!"

Lưu Tranh hét lên, lao tới nhưng không kịp.Trong khoảnh khắc ấy, Tử Du theo bản năng giơ tay."

Phục Chế!"

Một bức tường đá cũ kỹ ven hành lang ngay lập tức sáng lên, nứt vỡ rồi phục hồi nguyên vẹn, dựng thành vách chắn ngay trước mặt cậu, vuốt của tinh linh đập mạnh vào bức tường, tiếng nổ vang vọng, nhưng nó bị bật ngược lại.Tử Du ngồi thụp xuống, thở dốc, mana trong cơ thể gần như bị rút cạn, đầu óc cậu ta choáng váng.Điền Hủ Ninh vừa vặn chém xuyên qua tinh linh ấy, đôi mắt anh dừng lại trên người Tử Du, nhìn thật sâu, một thoáng mê hoặc lóe lên, nhanh đến mức khó phân biệt.Cuối cùng, khi con quái vật cuối cùng tan biến, căn phòng dần trở lại yên tĩnh.Triển Trí Vĩ vội tiến tới chữa trị cho mọi người, ánh sáng bao phủ, cơn đau dần dịu đi.Lưu Tranh đỡ Tử Du ngồi dậy, giọng lo lắng:"Cậu tiêu hao quá nhiều mana rồi, tại sao lại cố gắng đến mức đó..."

Tử Du cười mệt nhọc, giọng nhỏ:"Nếu không làm vậy, có lẽ tớ đã bị thương nặng...

ít ra, tớ đã cứu được bản thân mình"Điền Hủ Ninh im lặng, chỉ đứng đó quan sát, bóng tối quanh người anh đã tan đi, để lộ gương mặt tuấn tú, góc cạnh, ánh mắt đen sâu hút ấy lại lần nữa dừng trên Tử Du, không che giấu gì.Triển Trí Vĩ chợt nhận ra, trong ánh nhìn của Điền Hủ Ninh, có thứ gì đó khác lạ nó không còn đơn thuần là tò mò hay quan sát, mà giống như một sự chú ý quá mức, thậm chí nói cách khác nó như thể là bị cuốn vào.Anh thoáng nhíu mày, nhưng không nói gì.Bốn người nghỉ ngơi trong căn phòng một lát, rồi lại tiếp tục hành trình, con đường phía trước vẫn dài, đầy nguy hiểm và bí mật chưa ai giải.Nhưng từ khoảnh khắc này, số phận của họ đã gắn chặt với nhau, và trong sâu thẳm bóng tối mê cung, một ngọn lửa mới đã được thắp lên ngọn lửa không ai trong họ ngờ tới.
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 7: Bóng Đêm Của Mê Cung


Chương 7

Bóng Đêm Của Mê Cung

----------------

Bước chân bốn người vang vọng trên nền đá ẩm lạnh, hành lang kéo dài như không có điểm dừng, ánh sáng xanh từ những viên ngọc khảm trên tường lúc sáng lúc tối, tạo ra cảm giác huyễn hoặc và bất anTử Du đi giữa hàng, tay cậu ta run nhè nhẹ nhưng vẫn nắm chặt con dao găm, từng giọt mồ hôi thấm ra lòng bàn tay khiến chuôi dao trở nên trơn tuộtĐiền Hủ Ninh đi đầu, dáng cao lớn và dứt khoát, thanh đoản kiếm đen trên tay anh ta phát ra khí tức lạnh lẽo, bóng tối vẫn quấn quanh như một lớp áo giáp vô hìnhTriển Trí Vĩ đi sau lưng Điền Hủ Ninh, ánh mắt anh ta quét qua mọi hướng, thỉnh thoảng ánh sáng từ kết giới phòng hộ trên tay thoáng lóe lên rồi tắtLưu Tranh đi sát bên Tử Du, bàn tay cậu ta lặng lẽ chạm nhẹ vào vai bạn mình, như một cách trấn an không cần lờiKhông khí trong mê cung như đông cứng lại, mỗi nhịp tim đều vang lên rõ rệtMột lúc sau, Tử Du nuốt khan, giọng khẽ run:"Không gian này... dường như càng đi sâu thì càng lạnh"Lưu Tranh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:"Đừng lo, có tớ ở đây, cứ đi theo sau là được"Điền Hủ Ninh nghe thấy nhưng không quay lại, giọng anh ta vang lên trầm thấp:"Đừng phân tâm, mê cung này không phải chỉ để dọa, càng nói nhiều càng dễ bị đánh úp"Triển Trí Vĩ khẽ nhíu mày, ánh sáng dịu lan ra từ lòng bàn tay anh ta:"Điền Hủ Ninh, có thể cậu mạnh, nhưng ít nhất hãy để họ bình tĩnh, sợ hãi cũng là kẻ địch trong bóng tối này"Điền Hủ Ninh không đáp, bóng lưng anh ta vẫn kiêu hãnh, nhưng những ngón tay khẽ siết chuôi kiếm chặt hơnTử Du cắn môi, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, một mặt cậu ta bị khí thế lạnh lẽo của Điền Hủ Ninh hút lấy, mặt khác cậu ta lại thấy an tâm hơn khi bên cạnh còn có Lưu Tranh và Triển Trí VĩCon đường uốn lượn dẫn cả nhóm đến một ngã baBa lối đi tối om như ba cái miệng sâu hun hút, trên tường chỉ còn vài khe sáng lờ mờ, khó mà nhận ra hướng nào an toànTriển Trí Vĩ bước lên, đưa tay chạm vào vách đá, ánh sáng từ đầu ngón tay lan tỏa, một vòng tròn pháp thuật hiện ra, anh ta chăm chú nhìn vào rồi nói:"Phía trái có nhiều dao động mana, khả năng có bẫy hoặc quái vật, phía phải yên tĩnh hơn, còn lối giữa thì bị ngăn bởi một loại kết giới kỳ lạ"Lưu Tranh hơi cau mày:"Chúng ta không thể cứ chọn bừa được, nếu đi sai thì sẽ bị kẹt"Điền Hủ Ninh cười nhạt, tiếng cười không có chút ấm áp:"Chỉ cần mạnh thì đi lối nào cũng được"Triển Trí Vĩ quay sang, giọng nghiêm nghị:"Điền Hủ Ninh, tôi nhắc lại, chúng ta đi cùng nhau, không ai có quyền coi thường tính mạng người khác"Hai ánh mắt chạm nhau, một bên lạnh lẽo, một bên kiên định, không khí căng thẳng đến mức Tử Du thấy khó thở.Trong thoáng chốc, bóng tối từ người Điền Hủ Ninh tỏa ra, như muốn nuốt chửng ánh sáng đang phủ quanh Triển Trí Vĩ.Tử Du vô thức bước lên một bước, giọng cậu ta cất lên yếu ớt nhưng rõ ràng:"Chúng ta... không nên cãi nhau ở đây"Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt ngang, Điền Hủ Ninh khẽ liếc nhìn Tử Du, ánh mắt đen thẳm dừng lại lâu hơn cần thiết, rồi bóng tối quanh người anh ta chậm rãi thu lại.Triển Trí Vĩ cũng thở ra, ánh sáng dịu dần, bầu không khí căng thẳng được gỡ bỏ.Cuối cùng, Lưu Tranh lên tiếng, giọng chắc nịch:"Tớ nghĩ nên chọn lối giữa, kết giới tuy nguy hiểm nhưng ít nhất không phải quái vật, nếu phá giải được thì chúng ta sẽ không lãng phí sức lực"Triển Trí Vĩ gật đầu, đặt tay lên vai Lưu Tranh:"Ý kiến hợp lý, để tôi xem xét kỹ kết giới đó"Cả nhóm tiến đến trước lối đi giữa.Một tấm màn sáng mờ mờ chặn ngang, bề mặt giống như mặt nước gợn sóng, mỗi khi có người tiến lại gần thì lập tức phát ra tiếng rít như cảnh cáo.Triển Trí Vĩ nhắm mắt, niệm chú, vòng sáng từ bàn tay anh ta lan rộng, bao phủ lấy tấm màn, những ký tự cổ hiện ra, xoay chuyển liên tục.Anh ta khẽ thở ra, giọng nặng nề:"Đây là kết giới nuốt mana, ai chạm vào sẽ bị rút sạch sức mạnh ngay lập tức"Nghe thế, Tử Du cảm thấy máu trong người lạnh toát, cậu ta lùi lại một bước, bàn tay nắm dao găm run rẩy.Điền Hủ Ninh tiến lên, tay anh ta giơ thanh đoản kiếm, bóng tối tràn ra cuồn cuộn:"Chỉ cần phá vỡ nó là xong"Triển Trí Vĩ lập tức ngăn lại:"Không, nếu cưỡng ép, kết giới sẽ phản kích, cả hành lang có thể sụp đổ, chúng ta sẽ bị chôn vùi"Điền Hủ Ninh dừng động tác, đôi mắt sắc lạnh liếc Triển Trí Vĩ, nhưng lần này anh ta không cãi.Trong lúc mọi người còn đang bế tắc, Tử Du bất giác nhớ lại kỹ năng của mìnhCậu ta ngẩng đầu, giọng run nhưng đầy quyết tâm:"Hãy để tớ thử...

Phục Chế"Ba người kia đồng loạt quay sang, ánh mắt khác nhau, ngạc nhiên, và cả lo lắng bởi vì sẽ tốn khá nhiều Mana.Tử Du hít sâu, tiến lên, bàn tay đặt gần vào lớp kết giới, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay khiến cậu ta run bần bật, mồ hôi ướt đẫm thái dương.Cậu ta khẽ hô:"Phục Chế"Ánh sáng xanh lam nở rộ từ lòng bàn tay Tử Du, những ký tự cổ trên tấm màn rung động dữ dội, từng mảng kết giới như vết nứt xuất hiện rồi dần khép lại theo quy luật ngược, giống như một cánh cửa cũ kỹ đang được tái tạo về trạng thái ban đầu trước khi bị khóa.Tiếng rít biến mất, màn sáng thu lại, chỉ còn lại hành lang tối om mở ra trước mắt.Tử Du ngã khụy xuống, toàn thân rã rời, hơi thở dồn dập, mana gần như bị rút cạn.Lưu Tranh lập tức đỡ cậu ta, giọng đầy lo lắng:"Tử Du, cậu sao rồi, đừng cố quá sức như vậy"Tử Du gượng cười, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn kiên định:"Tớ ổn...

ít ra... tớ đã giúp được...mọi người rồi"Triển Trí Vĩ nhìn cảnh đó, trong lòng dâng lên sự cảm phục, anh ta đặt tay lên vai Tử Du, ánh sáng dịu tràn ra giúp hồi phục một phần sức lực.Trong khi đó, Điền Hủ Ninh vẫn lặng im, ánh mắt anh ta dán chặt vào Tử Du, bóng tối trong đôi mắt sâu thẳm dường như chuyển động, khó phân biệt đó là sự tò mò, ngạc nhiên hay thứ cảm xúc phức tạp nào khác.Khoảnh khắc ấy, Tử Du ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh nhìn ấy, tim cậu ta như bị bóp nghẹt, một cảm giác lạ lẫm vừa sợ hãi vừa khó cưỡng lại.Lưu Tranh siết chặt tay Tử Du hơn, như muốn giữ lấy cậu ta khỏi điều gì đó không tên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả nhóm bước vào lối đi mới mở, bóng tối bên trong dày đặc, tiếng gió rít từng đợt như tiếng gào khóc của ai đó.Càng đi sâu, áp lực càng lớn, đến mức Tử Du thấy mình như đang bị ép nghẹt, đôi chân nặng trĩu, trái tim đập loạn nhịp.Đột nhiên, từ bóng tối phía trước, hàng chục đôi mắt đỏ máu bật sáng, từng bóng đen lổm ngổm bò ra, quái vật bóng tối lần nữa xuất hiện, đông gấp nhiều lần trước.Điền Hủ Ninh siết kiếm, giọng lạnh vang vọng khắp hành lang:"Tránh ra, đám này để tôi"Anh ta lao lên, bóng tối từ thân thể bùng phát, hòa vào lưỡi kiếm đen kịt, mỗi nhát chém là một đường bóng đêm xé tan lũ quái vật.Triển Trí Vĩ lập tức dựng kết giới bảo vệ Tử Du và Lưu Tranh.Lưu Tranh rút lọ thuốc, nhanh chóng ném về phía quái vật, chất lỏng xanh lam bùng nổ, giam giữ một mảng lớn trong lớp băng.Tử Du dù kiệt sức nhưng vẫn nâng dao găm, cậu ta không muốn trở thành gánh nặng nữa, đôi mắt lóe lên quyết tâm.Giữa tiếng gào rít và ánh sáng chớp lòe, bóng tối và ánh sáng va chạm dữ dội, mê cung rung chuyển như muốn sụp đổ.Và ở nơi sâu thẳm trong lòng bốn người, một sợi dây vô hình dần hình thành, ràng buộc họ với nhau trong bóng tối đầy hiểm nguy.
 
[Điền Hủ Ninh X Tử Du] Kẻ Hồi Sinh Mê Cung
Chương 8: Mê Cung Sụp Đổ, Thử Thách Máu


Chương 8

Mê Cung Sụp Đổ, Thử Thách Máu

----------------

Không khí trong mê cung lúc này nặng nề đến nghẹt thở, từng khối đá rung lên, bụi mù giăng kín, tiếng gầm rú của quái vật vang vọng khắp nơi, giống như cả địa ngục đang mở ra trước mắt bọn họ.Tử Du đứng giữa màn khói bụi, đôi mắt sáng như chứa ngọn lửa bí ẩn, mana quanh người cậu ta đang dao động mãnh liệt, cảm giác vừa nguy hiểm vừa cuốn hút khiến tất cả đều vô thức nhìn về phía cậu ta.Triển Trí Vĩ nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút căng thẳng, cậu ta đưa mắt nhìn quanh rồi lên tiếng:"Phía trước đã sụp đổ hoàn toàn, nếu không có đường mới thì chúng ta chỉ có con đường chết"Nghe vậy, Lưu Tranh khẽ rùng mình, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, giọng cậu ta run run:"Nhưng làm sao đi tiếp bây giờ, toàn bộ lối ra đều đã bị chặn lại, chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây sao"Điền Hủ Ninh lại không nói gì ngay, ánh mắt anh ta cứ dõi theo Tử Du, giống như muốn nhìn thấu tất cả, ánh mắt đó không phải sự ngờ vực đơn thuần nữa mà còn có một tia mê hoặc khó diễn tả.Anh ta khẽ bước lên một bước, giọng trầm thấp:"Tử Du, cậu có thể phục chế thêm một lần nữa được không""Không Được!!"

Lưu Tranh nghe vậy liền vội ngăn chặn, cậu ta sợ Tử Du sẽ gặp chuyện vì sẽ có thể cạn sạch Mana trong người nguy hiểm đến tính mạng, thêm cả việc lúc nãy vẫn chưa hồi được hết Mana, nhưng bị Tử Du ngăn cản, Lưu Tranh thở phào rồi lấy trong túi ra một lọ thuốc xanh nước."...Vậy cậu uống bình Mana này đi..."

"Ừm, cảm mơn cậu Lưu Tranh"Vừa uống xong thì trên đầu rơi xuống một tản đá khá to, rơi thẳng xuống phía Tử Du cả đám ai cũng bất ngờ không kịp phản ứng, đúng lúc nguy cấp nhất thì Điền Hủ Ninh sử dụng hết tất cả Mana còn lại chém một đòn thật mạnh về tản đá kia khiến nó vỡ tan thành mảnh vụng rồi biến mất.Không kịp thời gian suy nghĩ phía sau bọn họ phát ra tiếng quái vật Điền Hủ Ninh vội hét lên:"Mau phục chế"Tử Du không nghĩ ngợi gì liền lập tức nhắm mắt lại trong giây lát, mana bên trong người cậu ta cuộn trào như sóng lớn, sau đó cậu ta mở mắt, trong đôi đồng tử lóe lên ánh sáng xanh kỳ dị.

Giọng nói vang lên rõ ràng:"Phục Chế"Ngay khi câu nói phát ra, một luồng sáng xanh bùng lên, quét qua bức tường đá đã vỡ nát, từng viên gạch, từng khối đá vỡ vụn như được kéo ngược về vị trí cũ, dần dần tái tạo thành một lối đi mới vững chắc, tuy nhiên, khác với trước đây, lần này cơ thể Tử Du không chỉ mệt mỏi mà còn run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, mana bị rút đi với tốc độ khủng khiếp.Cậu ta cắn chặt răng để giữ tỉnh táo, từng sợi gân xanh nổi rõ trên bàn tay.Lưu Tranh trố mắt, giọng cậu ta gần như nghẹn lại:"Tử Du...cậu, cậu không sau chứ Tử Du!!!..."

Triển Trí Vĩ ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhưng không ngơ ngác anh ta ngay lập tức lấy lại tinh thần rồi niệm chú hướng về phía người Tử Du."

Heal"Cơ thể Tử Du dần dần hồi phục, tuy chỉ là một phần rất nhỏ.Thấy vậy Điền Hủ Ninh ngay lập tức bước nhanh tới bên Tử Du, một tay đỡ lấy vai cậu ta, giọng anh ta khàn khàn nhưng kiên định:"Tạm thời tôi hết Mana rồi nên sẽ đi với cậu" nói dứt câu Điền Hủ Ninh liền quay sang phía Triển Trí Vĩ ném một thanh kiếm rồi cất tiếng: "À đây cầm lấy kiếm phụ của tôi, đã yểm một chút phép rồi nên cậu cứ an tâm mà dùng"Triển Trí Vĩ cầm lấy và không nói gì.Tử Du nhìn thoáng qua Điền Hủ Ninh, trong đôi mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì nhưng lại nuốt ngược vào trong, thay vì trả lời, cậu ta tiếp tục tập trung, luồng mana tỏa ra càng lúc càng dữ dội.Đúng lúc ấy, từ trong bóng tối vang lên tiếng gầm ghê rợn, mặt đất rung chuyển, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, hình dáng nó như hợp thể của vô số xương cốt, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục.Lưu Tranh hoảng hốt, lùi lại vài bước, giọng hét lên:"Nó... nó là thủ hộ giả của mê cung này"Triển Trí Vĩ rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh, cậu ta quát lớn:"Điền Hủ Ninh, giữ vững Tử Du, còn lại để tôi và Lưu Tranh cản lại"Lưu Tranh nuốt nước bọt, dù toàn thân run rẩy nhưng vẫn gật đầu, cậu ta lấy trong túi ra vài lọ thuốc tự chế rồi ném đi, ánh sáng từ lọ thuốc vỡ bừng lên như muốn che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.Con quái vật lao tới, tiếng va chạm giữa xương và đá vang rền, mỗi bước chân của nó khiến mặt đất nứt toác.Triển Trí Vĩ lao lên đầu tiên, thanh kiếm chém xuống, tia lửa tóe ra nhưng dường như lớp xương cứng rắn kia không hề hấn gì.Cậu ta nhíu mày, lập tức lùi lại, thở gấp.Lưu Tranh kịp thời ném lọ thuốc gì đó ra phía con quái vật, luồng sáng trắng phóng ra, trói lấy thân quái vật trong giây lát.

Cậu ta hét to:"Nhanh lên, tôi không giữ được lâu đâu"Triển Trí Vĩ nhân cơ hội này vung kiếm liên tiếp, chém vào khớp xương của con quái vật, lần này đã thấy một vết nứt mờ hiện ra.Nhưng ngay sau đó, con quái vật gầm rú, sức mạnh bùng nổ, trói buộc tan biến, nó quét cánh tay khổng lồ, Triển Trí Vĩ bị hất văng ra xa, va mạnh vào tường, máu trào ra nơi khóe miệng.Điền Hủ Ninh thấy vậy, ánh mắt anh ta lóe lên sự phẫn nộ, nhưng vẫn không rời khỏi Tử Du, anh ta chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay, thủ thế bảo vệ.Tử Du lúc này khuôn mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt sáng rực, cậu ta khẽ nói trong hơi thở đứt quãng:"Đường đi...

đã mở...

đi ngay"Một lối đi mới hiện ra trước mắt, ánh sáng xanh tỏa rực, như dẫn lối ra khỏi mê cung tối tăm, Điền Hủ Ninh lập tức bế lấy Tử Du, quay sang hét lớn:"Triển Trí Vĩ, Lưu Tranh, rút lui ngay"Triển Trí Vĩ lau vội vết máu, ánh mắt lạnh như băng nhưng trong lòng lại dấy lên sự kinh ngạc, cậu ta gật mạnh, lao đến kéo Lưu Tranh theo.Cả bốn người lập tức lao vào lối đi mới, phía sau tiếng gầm rú của quái vật càng lúc càng dữ dội, bóng tối đuổi theo sát nút.Lối đi chật hẹp, từng khối đá lại rung lắc, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Điền Hủ Ninh siết chặt Tử Du trong tay, ánh mắt anh ta kiên định chưa từng có, mồ hôi chảy dài trên gương mặt nhưng không hề chậm bước, Tử Du khẽ mở mắt, nhìn gương mặt nghiêm nghị kia, khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười mệt mỏi nhưng lại rất an tâm.Đến khi thoát ra khỏi đoạn hầm tối, trước mắt họ hiện ra một đại sảnh rộng lớn, ánh sáng mờ mờ hắt xuống từ những khe nứt trên trần đá, cả nhóm dừng lại, thở dốc, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, Triển Trí Vĩ ngồi phịch xuống, lau mồ hôi, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự cảnh giác, Lưu Tranh run rẩy ngồi dựa lưng vào tường, bàn tay siết chặt lọ thuốc như thể sợ sẽ buông ra bất cứ lúc nào.Điền Hủ Ninh đặt Tử Du xuống, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào cậu ta, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả, vừa lo lắng vừa bất an, lại xen lẫn một thứ cảm xúc mơ hồ không thể gọi tên, anh ta khẽ nói:"Tử Du, nếu không có cậu thì tất cả đã bỏ mạng rồi"Triển Trí Vĩ bất ngờ vì thằng cốt của mình lại biết công nhận người khác, chẳng giống thường ngày chút nào.Tử Du thở dốc, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn sáng ngời khi nhìn lại Điền Hủ Ninh, cậu ta đáp khẽ:"Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi...

Mọi người còn sống là được"Điền Hủ Ninh không nói gì thêm.Khoảnh khắc ấy, Lưu Tranh và Triển Trí Vĩ thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng họ cũng dấy lên những rung động phức tạp, giữa mê cung đẫm máu và nguy hiểm, một sợi dây vô hình đã bắt đầu hình thành, kéo chặt lấy số phận của bốn người họ, đan xen vào nhau, không thể tách rời.
 
Back
Top Bottom