Chương 7
Bóng Đêm Của Mê Cung
----------------
Bước chân bốn người vang vọng trên nền đá ẩm lạnh, hành lang kéo dài như không có điểm dừng, ánh sáng xanh từ những viên ngọc khảm trên tường lúc sáng lúc tối, tạo ra cảm giác huyễn hoặc và bất anTử Du đi giữa hàng, tay cậu ta run nhè nhẹ nhưng vẫn nắm chặt con dao găm, từng giọt mồ hôi thấm ra lòng bàn tay khiến chuôi dao trở nên trơn tuộtĐiền Hủ Ninh đi đầu, dáng cao lớn và dứt khoát, thanh đoản kiếm đen trên tay anh ta phát ra khí tức lạnh lẽo, bóng tối vẫn quấn quanh như một lớp áo giáp vô hìnhTriển Trí Vĩ đi sau lưng Điền Hủ Ninh, ánh mắt anh ta quét qua mọi hướng, thỉnh thoảng ánh sáng từ kết giới phòng hộ trên tay thoáng lóe lên rồi tắtLưu Tranh đi sát bên Tử Du, bàn tay cậu ta lặng lẽ chạm nhẹ vào vai bạn mình, như một cách trấn an không cần lờiKhông khí trong mê cung như đông cứng lại, mỗi nhịp tim đều vang lên rõ rệtMột lúc sau, Tử Du nuốt khan, giọng khẽ run:"Không gian này... dường như càng đi sâu thì càng lạnh"Lưu Tranh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc:"Đừng lo, có tớ ở đây, cứ đi theo sau là được"Điền Hủ Ninh nghe thấy nhưng không quay lại, giọng anh ta vang lên trầm thấp:"Đừng phân tâm, mê cung này không phải chỉ để dọa, càng nói nhiều càng dễ bị đánh úp"Triển Trí Vĩ khẽ nhíu mày, ánh sáng dịu lan ra từ lòng bàn tay anh ta:"Điền Hủ Ninh, có thể cậu mạnh, nhưng ít nhất hãy để họ bình tĩnh, sợ hãi cũng là kẻ địch trong bóng tối này"Điền Hủ Ninh không đáp, bóng lưng anh ta vẫn kiêu hãnh, nhưng những ngón tay khẽ siết chuôi kiếm chặt hơnTử Du cắn môi, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, một mặt cậu ta bị khí thế lạnh lẽo của Điền Hủ Ninh hút lấy, mặt khác cậu ta lại thấy an tâm hơn khi bên cạnh còn có Lưu Tranh và Triển Trí VĩCon đường uốn lượn dẫn cả nhóm đến một ngã baBa lối đi tối om như ba cái miệng sâu hun hút, trên tường chỉ còn vài khe sáng lờ mờ, khó mà nhận ra hướng nào an toànTriển Trí Vĩ bước lên, đưa tay chạm vào vách đá, ánh sáng từ đầu ngón tay lan tỏa, một vòng tròn pháp thuật hiện ra, anh ta chăm chú nhìn vào rồi nói:"Phía trái có nhiều dao động mana, khả năng có bẫy hoặc quái vật, phía phải yên tĩnh hơn, còn lối giữa thì bị ngăn bởi một loại kết giới kỳ lạ"Lưu Tranh hơi cau mày:"Chúng ta không thể cứ chọn bừa được, nếu đi sai thì sẽ bị kẹt"Điền Hủ Ninh cười nhạt, tiếng cười không có chút ấm áp:"Chỉ cần mạnh thì đi lối nào cũng được"Triển Trí Vĩ quay sang, giọng nghiêm nghị:"Điền Hủ Ninh, tôi nhắc lại, chúng ta đi cùng nhau, không ai có quyền coi thường tính mạng người khác"Hai ánh mắt chạm nhau, một bên lạnh lẽo, một bên kiên định, không khí căng thẳng đến mức Tử Du thấy khó thở.Trong thoáng chốc, bóng tối từ người Điền Hủ Ninh tỏa ra, như muốn nuốt chửng ánh sáng đang phủ quanh Triển Trí Vĩ.Tử Du vô thức bước lên một bước, giọng cậu ta cất lên yếu ớt nhưng rõ ràng:"Chúng ta... không nên cãi nhau ở đây"Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt ngang, Điền Hủ Ninh khẽ liếc nhìn Tử Du, ánh mắt đen thẳm dừng lại lâu hơn cần thiết, rồi bóng tối quanh người anh ta chậm rãi thu lại.Triển Trí Vĩ cũng thở ra, ánh sáng dịu dần, bầu không khí căng thẳng được gỡ bỏ.Cuối cùng, Lưu Tranh lên tiếng, giọng chắc nịch:"Tớ nghĩ nên chọn lối giữa, kết giới tuy nguy hiểm nhưng ít nhất không phải quái vật, nếu phá giải được thì chúng ta sẽ không lãng phí sức lực"Triển Trí Vĩ gật đầu, đặt tay lên vai Lưu Tranh:"Ý kiến hợp lý, để tôi xem xét kỹ kết giới đó"Cả nhóm tiến đến trước lối đi giữa.Một tấm màn sáng mờ mờ chặn ngang, bề mặt giống như mặt nước gợn sóng, mỗi khi có người tiến lại gần thì lập tức phát ra tiếng rít như cảnh cáo.Triển Trí Vĩ nhắm mắt, niệm chú, vòng sáng từ bàn tay anh ta lan rộng, bao phủ lấy tấm màn, những ký tự cổ hiện ra, xoay chuyển liên tục.Anh ta khẽ thở ra, giọng nặng nề:"Đây là kết giới nuốt mana, ai chạm vào sẽ bị rút sạch sức mạnh ngay lập tức"Nghe thế, Tử Du cảm thấy máu trong người lạnh toát, cậu ta lùi lại một bước, bàn tay nắm dao găm run rẩy.Điền Hủ Ninh tiến lên, tay anh ta giơ thanh đoản kiếm, bóng tối tràn ra cuồn cuộn:"Chỉ cần phá vỡ nó là xong"Triển Trí Vĩ lập tức ngăn lại:"Không, nếu cưỡng ép, kết giới sẽ phản kích, cả hành lang có thể sụp đổ, chúng ta sẽ bị chôn vùi"Điền Hủ Ninh dừng động tác, đôi mắt sắc lạnh liếc Triển Trí Vĩ, nhưng lần này anh ta không cãi.Trong lúc mọi người còn đang bế tắc, Tử Du bất giác nhớ lại kỹ năng của mìnhCậu ta ngẩng đầu, giọng run nhưng đầy quyết tâm:"Hãy để tớ thử...
Phục Chế"Ba người kia đồng loạt quay sang, ánh mắt khác nhau, ngạc nhiên, và cả lo lắng bởi vì sẽ tốn khá nhiều Mana.Tử Du hít sâu, tiến lên, bàn tay đặt gần vào lớp kết giới, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay khiến cậu ta run bần bật, mồ hôi ướt đẫm thái dương.Cậu ta khẽ hô:"Phục Chế"Ánh sáng xanh lam nở rộ từ lòng bàn tay Tử Du, những ký tự cổ trên tấm màn rung động dữ dội, từng mảng kết giới như vết nứt xuất hiện rồi dần khép lại theo quy luật ngược, giống như một cánh cửa cũ kỹ đang được tái tạo về trạng thái ban đầu trước khi bị khóa.Tiếng rít biến mất, màn sáng thu lại, chỉ còn lại hành lang tối om mở ra trước mắt.Tử Du ngã khụy xuống, toàn thân rã rời, hơi thở dồn dập, mana gần như bị rút cạn.Lưu Tranh lập tức đỡ cậu ta, giọng đầy lo lắng:"Tử Du, cậu sao rồi, đừng cố quá sức như vậy"Tử Du gượng cười, đôi mắt mờ đi nhưng vẫn kiên định:"Tớ ổn...
ít ra... tớ đã giúp được...mọi người rồi"Triển Trí Vĩ nhìn cảnh đó, trong lòng dâng lên sự cảm phục, anh ta đặt tay lên vai Tử Du, ánh sáng dịu tràn ra giúp hồi phục một phần sức lực.Trong khi đó, Điền Hủ Ninh vẫn lặng im, ánh mắt anh ta dán chặt vào Tử Du, bóng tối trong đôi mắt sâu thẳm dường như chuyển động, khó phân biệt đó là sự tò mò, ngạc nhiên hay thứ cảm xúc phức tạp nào khác.Khoảnh khắc ấy, Tử Du ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh nhìn ấy, tim cậu ta như bị bóp nghẹt, một cảm giác lạ lẫm vừa sợ hãi vừa khó cưỡng lại.Lưu Tranh siết chặt tay Tử Du hơn, như muốn giữ lấy cậu ta khỏi điều gì đó không tên.Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả nhóm bước vào lối đi mới mở, bóng tối bên trong dày đặc, tiếng gió rít từng đợt như tiếng gào khóc của ai đó.Càng đi sâu, áp lực càng lớn, đến mức Tử Du thấy mình như đang bị ép nghẹt, đôi chân nặng trĩu, trái tim đập loạn nhịp.Đột nhiên, từ bóng tối phía trước, hàng chục đôi mắt đỏ máu bật sáng, từng bóng đen lổm ngổm bò ra, quái vật bóng tối lần nữa xuất hiện, đông gấp nhiều lần trước.Điền Hủ Ninh siết kiếm, giọng lạnh vang vọng khắp hành lang:"Tránh ra, đám này để tôi"Anh ta lao lên, bóng tối từ thân thể bùng phát, hòa vào lưỡi kiếm đen kịt, mỗi nhát chém là một đường bóng đêm xé tan lũ quái vật.Triển Trí Vĩ lập tức dựng kết giới bảo vệ Tử Du và Lưu Tranh.Lưu Tranh rút lọ thuốc, nhanh chóng ném về phía quái vật, chất lỏng xanh lam bùng nổ, giam giữ một mảng lớn trong lớp băng.Tử Du dù kiệt sức nhưng vẫn nâng dao găm, cậu ta không muốn trở thành gánh nặng nữa, đôi mắt lóe lên quyết tâm.Giữa tiếng gào rít và ánh sáng chớp lòe, bóng tối và ánh sáng va chạm dữ dội, mê cung rung chuyển như muốn sụp đổ.Và ở nơi sâu thẳm trong lòng bốn người, một sợi dây vô hình dần hình thành, ràng buộc họ với nhau trong bóng tối đầy hiểm nguy.