Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 20: Chương 20



"Được thôi, ta giết. Nếu nàng muốn cứu hắn, hãy dùng mũi tên trong tay, lại g.i.ế.c ta một lần nữa đi."

"Chàng điên rồi sao?!"

Hắn đang ép ta phải chọn giữa hắn và Vân Sinh.

8.

Ta không hiểu, vì sao hắn lại trở thành như vậy?

Trên thảo nguyên năm đó, hắn luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với kẻ khác, chưa bao giờ tổn thương người vô tội, dù là một nô lệ thấp hèn.

Ta vẫn nhớ rõ hình ảnh chàng trai ấy vào mỗi bình minh, nhẹ nhàng cho ngựa ăn, cùng ưng điêu và khuyển săn rong ruổi khắp cánh đồng bao la.

Hắn rõ ràng từng là một thiếu niên ôn hòa, thiện lương.

Chính ta… đã biến hắn thành một kẻ tàn nhẫn như hôm nay.

Ta không thể tiếp tục che giấu nữa, ta muốn nói cho hắn tất cả, về vận mệnh, về thiên thư.

Dù có ra sao, ta cũng không màng.

"A Hoài, năm đó ta không hề muốn g.i.ế.c chàng…"

Cơn đau đột ngột ập đến, ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Quả nhiên, Mệnh thư không cho phép ta tiết lộ chân tướng.

Ô Lặc Hoài hoảng hốt quăng kiếm, lao tới đỡ lấy thân thể ta đang đổ gục.

Ta ngã vào lòng hắn, từng ngụm từng ngụm m.á.u nóng hổi tuôn ra, thấm ướt cả vạt áo trước n.g.ự.c hắn.

"Ta… có thể… thấy trước…"

Mỗi chữ thốt ra, cơn đau lại như d.a.o cắt, tầm nhìn ta nhòe đi, thanh âm nghẹn lại, không thể thốt thêm lời nào.

Chỉ còn tiếng hắn run rẩy, tràn đầy kinh hoàng:

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!"

Ta siết chặt lấy vạt áo hắn, yếu ớt van nài:

"Đừng… giết…"

Bằng chút hơi tàn cuối cùng, ta cầu xin hắn.

Hắn toàn thân cứng đờ, cuối cùng cũng mở miệng.

"Được, ta không g.i.ế.c hắn."

Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi chìm vào bóng tối vô tận.

Khi ta tỉnh lại, một giọng nữ vang lên.

Là Giác Mã, cung nữ thân cận theo hầu Ô Lặc Hoài từ nhỏ.

"Tiểu Khả Hãn, ngài đã canh chừng nàng suốt ba ngày ba đêm rồi. Ngự y nói nàng đã không còn nguy hiểm nữa, ngài hãy đi nghỉ ngơi một chút đi."

Nàng ta đầy lo lắng.

"Ta không sao. Giác Mã, ngươi ra ngoài xem thuốc đã sắc xong chưa?"

Ta khép mắt, giả vờ như vẫn còn hôn mê, không biết nên đối diện với hắn thế nào.

"Đừng giả vờ nữa."

Hắn vẫn nhìn thấu ta.

"Tỉnh rồi thì ngồi dậy uống thuốc."

Ta chậm rãi ngồi lên, định cầm lấy bát thuốc, nhưng hắn lại trực tiếp dùng thìa đút cho ta…

"Ngươi muốn bảo vệ mạng hắn, vậy thì hãy mau chóng khỏe lại."

"A Hoài... xin lỗi chàng."

Tay hắn khựng lại, trong mắt như phủ một tầng sương mù, thấp thoáng nét cười khổ.

"Tại sao phải xin lỗi ta?"

"Vì trong lòng nàng có hắn sao?"

Ta còn chưa kịp phủ nhận, hắn đã nói tiếp:

"Ta đã giáng hắn xuống làm nô lệ, đời này kiếp này, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa."

"Tỷ tỷ!"

Một giọng nói vang lên, là Tô Lạc Lạc.

Nàng lao vào phòng, sà đến bên giường ta.

"Tỷ tỷ không sao chứ?"

Đôi mắt nàng ngân ngấn nước, trông thật như tỷ muội tình thâm.

Nàng đưa tay đón lấy bát thuốc từ Ô Lặc Hoài:

"Tiểu Khả Hãn, để ta đút thuốc cho chị ta."

Ta bảo Ô Lặc Hoài rời đi trước, có vài chuyện, ta nên nói rõ với Tô Lạc Lạc từ lâu rồi.

"Hắn đi rồi, ngươi không cần diễn nữa."

Ta lạnh lùng cất tiếng.

"Ngươi không phải Tô Lạc Lạc, rốt cuộc, ngươi là ai?"

Nàng nở nụ cười, tựa như một con rắn độc đang thè lưỡi:

"Ngươi không phải đã đoán được rồi sao?"

Tay ta khẽ run rẩy.

Mẹ ta c.h.ế.t thảm, những khổ sở ta từng chịu đựng, đều do kẻ trước mặt này gây ra.

"Ngươi là... Chấp Bút Nhân."

Nàng bật cười lớn.

"Tô Vân Khê, nhờ có ngươi năm đó ở Bắc Địch thay ta chịu đựng đủ loại cực hình, khi thì bị đánh, khi thì che chắn tên b.ắ.n ha ha... những đau khổ đó, ta không chịu nổi đâu."

"Vậy nên ngươi sai ta bắt chước ngươi, nhiều năm sau, khi ngươi đến bên cạnh Ô Lặc Hoài, ngươi có thể ung dung hưởng thụ tất cả."

"Đúng vậy." Nàng chống cằm, tỏ vẻ hồn nhiên.

"Năm đó ngươi vì hắn làm nhiều như vậy, nhưng hắn yêu không phải con người thật của ngươi, mà là ta."

Ta bật cười:

"Thú vị thật. Nhưng ngươi đi theo Ô Lặc Hoài bấy lâu nay, hắn có chuyển tình cảm dành cho ta sang ngươi không?"

Nụ cười trên môi nàng chợt cứng lại.

"Có vẻ là không nhỉ?" Ta cười lạnh.

"Trong lòng ngươi chắc hẳn khó chịu lắm? Rõ ràng ta là kẻ bắt chước ngươi, nhưng ngươi lại trở thành kẻ giả mạo."

Từ thái độ của Ô Lặc Hoài với ta, ta cảm nhận được, tình cảm của hắn chưa từng vì sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc mà lung lay.

Những tháng ngày hắn và nàng rời đi, từ mệnh thư ta thấy, Tô Lạc Lạc dốc hết mọi thủ đoạn để quyến rũ hắn, so với ta năm đó ở Bắc Địch còn hơn gấp bội, vậy mà Ô Lặc Hoài chưa từng đáp lại.

Nàng có thể ở bên hắn, chỉ vì nàng lấy lòng Khả Hãn, được nhận làm nghĩa nữ.

Đây chính là hào quang của Chấp Bút Nhân, muốn gì có đó.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 21: Chương 21



Chỉ trừ... chân tâm.

"Thì sao chứ?" Nàng khẽ hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh miệt.

"Ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật trong bút pháp của ta, ta muốn ngươi ch/ế/t, ngươi liền phải ch/ế//t."

"Ngươi sẽ không làm vậy đâu. Nếu có thể gi//ế/t ta, ngươi đã sớm ra tay rồi."

Ta biết, vì lý do nào đó, nàng nhất định phải để ta hoàn thành kết cục bị Ô Lặc Hoài "một mũi tên xuyên tim".

"Ngươi đúng là thông minh."

Ta hạ thấp giọng...

"Ta còn biết, ngươi cũng biết rằng ta đã sinh lòng muốn g.i.ế.c ngươi. Suy cho cùng, cám dỗ để diệt trừ một kẻ nắm giữ vận mệnh quá lớn lao."

Nàng khẽ nhếch môi cười:

"Phải, ngươi muốn g.i.ế.c ta, vậy sẽ g.i.ế.c bằng cách nào đây? Dùng độc dược, d.a.o găm hay bóp c.h.ế.t ta?"

Ta tiến gần đến nàng:

"Được thôi, vậy chúng ta đánh cược một phen, xem ta có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi hay không."

Ta lấy ra một dải lụa, quấn quanh cổ nàng, siết chặt.

Nàng không hề giãy giụa, chỉ mỉm cười nhìn ta.

Cho đến khi sắc mặt dần chuyển đỏ, nàng bắt đầu kêu cứu.

Ta nghe thấy tiếng bước chân, biết rằng Ô Lặc Hoài đã đến.

Đây chính là mục đích của nàng, muốn để Ô Lặc Hoài trông thấy cảnh ta ra tay g.i.ế.c nàng.

Mà ta cũng muốn đánh cược một lần, xem hắn sẽ phản ứng thế nào.

"Hoài ca ca... cứu... cứu ta..."

Tô Lạc Lạc bắt đầu giãy giụa yếu ớt, hướng về phía Ô Lặc Hoài đang đứng cách đó không xa mà cầu cứu.

Ta cùng hắn nhìn nhau, nhưng tay không hề buông lỏng.

Cứ thế, ngay giữa ban ngày ban mặt, ta thẳng tay sát hại đường muội của mình.

Ta không còn ngụy trang thành Tô Lạc Lạc nữa, ta để lộ bản chất ác độc của mình trước mắt Ô Lặc Hoài.

Ta muốn hắn nhìn thấu, nữ nhân mang tên Tô Vân Khê, rốt cuộc có tâm địa hiểm ác đến nhường nào.

Ô Lặc Hoài vẫn đứng đó, không hề tiến lên, không hề mở miệng, ánh mắt thâm trầm khó dò.

Thời gian trôi qua, sắc mặt Tô Lạc Lạc dần hiện vẻ kinh hoàng, nàng ta bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

"Đủ rồi."

Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, ta nghe thấy một ngụm huyết khí dâng lên.

Tô Lạc Lạc nhân cơ hội đẩy ta ra.

Thực ra lúc này ta đã rất yếu ớt, nếu nàng ta muốn chạy thoát cũng không khó.

Nhưng nàng ta không làm vậy, nàng ta chỉ đang đợi Ô Lặc Hoài đến cứu mình.

Nàng ta lộ rõ vẻ vui mừng, lao đến ôm lấy hắn:

"Hoài ca ca, cứu ta! Ta chẳng qua chỉ nói huynh đối tốt với ta, vậy mà tỷ tỷ lại muốn g.i.ế.c ta!"

Ô Lặc Hoài không nhìn nàng ta, chỉ đẩy nàng ta ra, chăm chú nhìn ta.

Ta cười khổ:

"Phải, ta muốn gi//ế/t nàng, vậy bây giờ ngươi muốn báo thù cho nàng sao?"

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi nói:

"Nàng ta nay đã là nghĩa nữ của phụ hãn ta. Ngươi ngang nhiên bóp ch/ế/t nàng, chỉ rước họa vào thân."

"Ô Lặc Hoài!" Ta ngước lên, nước mắt lẫn oán hận đầy mặt.

"Ta nhất định phải gi/ế/t nàng! Ta thê thảm như hôm nay, đều là vì nàng! Ta muốn nàng ch//ế/t, ta hận không thể khiến nàng tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục!"

Ta gào thét điên cuồng, mà Ô Lặc Hoài chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt bình thản như sóng nước không gợn.

Nỗi thất vọng trào dâng, hắn rốt cuộc… vẫn không đứng về phía ta.

Sau lưng hắn, Tô Lạc Lạc lộ ra nụ cười hả hê.

"Ý ta là, ngươi cần gì phải siết cổ nàng ta? Chẳng phải chọn một cách ch/ế/t kín đáo hơn sẽ tốt hơn sao?"

Hắn thản nhiên cất lời.

Cả ta lẫn Tô Lạc Lạc đều sững sờ.

"Huống hồ, ngươi cần gì phải tự mình ra tay? Chỉ cần nói với ta một tiếng, chẳng phải xong rồi ư?"

Hắn quay sang nhìn Tô Lạc Lạc, nàng ta hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, nhưng cửa đã bị khóa chặt.

Nàng ta liều mạng đập cửa cầu cứu, song không ai hồi đáp, xem ra thị vệ đã sớm bị Ô Lặc Hoài đuổi đi.

Hắn từng bước tiến về phía nàng ta. Giọng nàng ta run rẩy:

"Ngươi không thể gi/ế//t ta! Ta là Chấp Bút Nhân, ta là ý trung nhân định mệnh của ngươi!"

Ô Lặc Hoài hiển nhiên không hiểu nàng ta đang nói gì.

"Ngươi ở bên ta mấy tháng qua, nhất cử nhất động đều bắt chước Tô Vân Khê. Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng ta… không muốn thấy ngươi thêm nữa."

"Ta bắt chước nàng ta?"

Sắc mặt Tô Lạc Lạc biến đổi vô cùng đặc sắc.

"Là nàng ta bắt chước ta!"

Ô Lặc Hoài giơ tay, định đánh ngất nàng ta. Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ ngoan độc, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Cơn đau chưa từng có ập đến, ta lại hộc máu.

Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy Ô Lặc Hoài lao về phía ta.

Khi ta mở mắt lần nữa, Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đều đã biến mất.

Trước giường ta chỉ còn Cách Mã đứng đó, chậm rãi lên tiếng:

"Thái tử phi, mau dậy thôi, mặt trời đã lên cao, phải khởi hành rồi."

Khởi hành? Đi đâu?

Ta mờ mịt nhìn nàng ta.

"Chậc, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử chứ đâu!"

"Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?"

"Ngươi dám gọi thẳng nhũ danh của Tiểu Khả Hãn và Quận chúa ư! Đừng quên, ngươi giữ được mạng này là nhờ Quận chúa cầu tình!"

"Tô Lạc Lạc cầu tình cho ta?"
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 22: Chương 22



Ta thực sự không hiểu ý nàng ta.

"Đương nhiên, Tiểu Khả Hãn sủng ái Quận chúa, nàng ta cầu xin thì hắn mới chịu tha mạng cho ngươi."

Có điều gì đó không đúng.

Ta lật giở Mệnh Thư, phát hiện những chuyện ta từng trải qua cùng Ô Lặc Hoài trên thảo nguyên… tất cả đều đã bị thay đổi.

Tên ta

Biến thành Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài kề cận sớm tối, Tô Lạc Lạc vì Ô Lặc Hoài đỡ tên…

Sao có thể như vậy?!

"Tô Lạc Lạc và Tiểu Khả Hãn, gặp nhau từ bao giờ?"

Cách Mã không kiên nhẫn đáp:

"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết? Quận chúa bị bắt cóc tới Bắc Địch, từ đó mới quen biết Tiểu Khả Hãn chứ đâu!"

Không thể nào!

Sao có thể là Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?!

Ta biết, nhất định là nàng ta giở trò!

"Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc."

"Hừ! Ngươi xứng sao?"

"Tỷ tỷ, muốn gặp ta ư?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, nàng ta ra hiệu cho Cách Mã lui xuống.

"Tô Lạc Lạc, ngươi đã làm gì?!"

"Ta ư?" Nàng ta cười khẽ.

"Ta chỉ sửa lại Mệnh Thư mà thôi. Ban đầu ta không định phí công như vậy, nhưng ảnh hưởng của ngươi đối với Ô Lặc Hoài quá sâu nặng.

"Ta chỉ có thể thay thế người ở bên hắn năm đó… bằng chính ta mà thôi.

"Cho nên, hiện giờ giữa ngươi và Ô Lặc Hoài, chẳng còn quan hệ gì nữa. Đối với hắn, ngươi chẳng qua chỉ là phi tần của một thái tử phế truất, hai người các ngươi, căn bản chưa từng có quá khứ."

"Chưa từng có quá khứ? Giữa ta và hắn… chưa từng xảy ra điều gì sao?"

Nàng ta bật cười.

"Đúng vậy. Từ nay về sau, các ngươi chỉ là người dưng nước lã mà thôi."9.

Ta lại gặp Vân Sinh.

"Vân Khê tiểu thư," hắn cười ôn hòa, "người xem, nơi chân trời, nhạn đã trở về rồi."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất… hắn vẫn là Vân Sinh.

Ta bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngước nhìn bầu trời.

Mây trắng lững lờ trôi, rồi lại tan biến.

Chúng ta lặng lẽ ngồi bên nhau, dường như đã rất lâu rồi ta chưa từng có được khoảnh khắc an tĩnh như vậy.

Số mệnh trong Mệnh Thư chưa hề thay đổi.

Ta biết, không bao lâu nữa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài b.ắ.n c.h.ế.t bằng một mũi tên, còn Tô Lạc Lạc sẽ trở thành hoàng hậu của hắn.

Nhưng ta đã không còn sức phản kháng.

Ta không thể chống lại số phận.

Giờ ta mới hiểu vì sao mẫu thân lại tuyệt vọng nhảy hồ, vì sao người lại nói với ta rằng:

"Đã không kịp nữa rồi."

Ta mỉm cười.

"Vân Sinh, ta đã thử rồi."

Ta cũng không mong hắn sẽ hiểu những lời ta nói.

Tô Lạc Lạc đã sửa đổi quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, trong Mệnh Thư hoàn toàn không có chuyện hắn từng đến Chu triều tìm ta, càng không có đoạn ta nhờ Vân Sinh cổ vũ mà cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.

Tất cả những điều này, chỉ tồn tại trong ký ức của một mình ta.

“Ta biết.”

Nhưng thật không ngờ, Vân Sinh lại đáp lời ta.

“Ngươi… nghe hiểu những gì ta nói sao?”

Hắn khẽ gật đầu.

“Vân Kỳ tiểu thư, ta nhớ. Dù cho thiên hạ quên đi, ta vẫn nhớ.”

“Nhớ điều gì?”

“Nhớ rằng người đã từng cố gắng tìm hắn, từng nỗ lực chống lại số mệnh.”

Ta cúi đầu, nhìn xuống cổ tay mình, không còn dấu chu sa.

Ta bật cười, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

Tô Lạc Lạc đã lừa ta.

Nàng ta không có khả năng xóa đi những chuyện đã xảy ra.

Ta và Ô Lặc Hoài từng có quá khứ, từng chân thực tồn tại.

Chẳng qua, nàng ta chỉ sửa đổi ký ức của mọi người, khiến hình ảnh của ta trong trí nhớ họ biến thành nàng ta.

Nhưng vì sao ký ức của Vân Sinh lại không bị xóa bỏ?

“Vân Sinh, vì sao kẻ cầm bút không thể thay đổi ký ức của ngươi?”

Hắn mỉm cười:

“Có lẽ vì ta không quan trọng, nàng ta chẳng bận tâm mà phí công chỉnh sửa.”

Bất kể lý do là gì, chí ít trên thế gian này, vẫn còn một người chứng kiến mọi điều ta đã trải qua.

Ít nhất, có hắn để ta tin rằng mọi thứ không phải chỉ là hư ảo trong tưởng tượng, mà đều là chân thật.

“Vân Sinh, ta giống như một con chim bị nhốt trong lồ|\|g, không ngừng lao đầu vào song sắt, đến mức m.á.u thịt be bét, vẫn chẳng thể thoát thân.”

Ta cười khổ.

“Ta đã trơ mắt nhìn mẫu thân c.h.ế.t thảm, phụ thân thay lòng. Ta không muốn đi vào vết xe đổ của người, thế nên ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, bức hại thứ muội.

“Sau đó, vì muốn nghịch chuyển vận mệnh, ta tiếp cận Ô Lặc Hoài. Nhưng ta không tin vào chân tình, lại nóng lòng tìm ra kẻ cầm bút, suýt chút nữa đã g/i/ế/t ch/ế/t hắn.

“Cuối cùng, ta muốn sống một đời tùy tâm tùy ý, muốn nói cho hắn biết chân tướng, vậy mà lại rơi vào tình cảnh hôm nay.

“Vân Sinh, ta chỉ muốn được sống tốt, nhưng cớ sao một bước sai, vạn kiếp bất phục? Ngươi nói xem, có phải ta nhất định không thể thắng được số mệnh hay không?”
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 23: Chương 23



“Vân Khê tiểu thư, người không sai. Bị vây trong sương mù, mấy ai có thể nhìn thấu?”

“Vậy ta phải làm sao mới có thể thay đổi tất cả?”

Ánh nắng xuyên qua bóng cây, chiếu lên gương mặt hắn.

Ta nghe được giọng nói trong trẻo của hắn, như một bông tuyết rơi xuống giữa cõi lòng đầy hoang mang của ta.

“Tiểu thư, người phải vén màn sương ấy lên.”

“Ta nên làm thế nào đây?”

“Khi lòng không loạn, mới có thể thấu triệt.”

Khoảnh khắc ấy, sương mù trước mắt ta dường như thật sự mỏng đi đôi chút.

Chân tướng, tựa hồ ẩn hiện phía sau lớp màn mờ ảo ấy.

Ta và Vân Sinh đã trải qua một đoạn ngày tháng yên bình.

Là phế Thái tử và Thái tử phi, chúng ta bị vứt bỏ vào một góc, tựa như đã bị thiên hạ lãng quên.

Cho đến một ngày kia, khi ta đang thả diều ngoài sân, bất chợt va vào lòng một người.

Ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Hắn đỡ lấy ta, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.

“Cô nương, không sao chứ?”

Hắn hỏi ta.

Quả nhiên, hắn đã không còn nhận ra ta nữa.

Nhưng lúc này, hắn đã đánh mất ký ức về ta, giữa đôi mày không còn vẻ u tối, tàn nhẫn.

Ánh mắt hắn sáng rực, lại trở về thành thiếu niên từng tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn, vui vẻ vô ưu.

Hắn quên đi những phản bội và tổn thương. Không có ta, hắn vẫn thiện lương, chính trực, bao dung.

Tương lai của hắn sẽ rạng rỡ, hắn sẽ sống thật tốt.

Có lẽ, như vậy là tốt nhất.

Khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm thấy nhẹ lòng.

Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Rồi quay người rời đi, từng bước một, chính thức bước ra khỏi cuộc đời hắn.

Ta nghe thấy Cách Mã nói với hắn rằng, hôn kỳ giữa hắn và Tô Lạc Lạc sẽ cử hành sau mười ngày nữa.

Bọn họ vốn dĩ chính là một đôi trời định.

“Cô nương.”

Ô Lặc Hoài đột nhiên gọi ta lại.

Ta khựng bước, tim đập dồn dập.

“Diều của cô.”

Ta xoay người, vươn tay đón lấy, không dám nhìn hắn, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt thôi, lệ sẽ không kìm được mà rơi xuống.

Nhưng hắn không buông tay, mà chỉ ngẩn người nhìn ta:

“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”

Tim ta lỡ mất một nhịp, ngước mắt nhìn hắn.

Ta vừa mong hắn nhớ lại, lại không muốn hắn hồi tưởng về quá khứ đau thương kia.

Cuối cùng, ta chỉ mỉm cười, lắc đầu:

“Chưa từng.”

Ta xoay người rời đi, nhưng phía sau liền vang lên tiếng kinh hô của Cách Mã.

“Tiểu Khả Hãn, ngài làm sao vậy?!”

Ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt đầy đau đớn.

Cách Mã hoảng hốt:

“Ngài lại đau đầu sao?! Để ta đi gọi thái y!”

Ta nhịn không được chạy đến bên hắn:

“Ngươi làm sao vậy?!”

Hắn nắm chặt lấy cánh tay ta, đôi mày nhíu chặt:

“Chúng ta thật sự chưa từng gặp sao?”

“Vì sao ngươi lại hỏi ta như vậy?”

“Gần đây ta luôn nhớ đến vài mảnh ký ức vụn vặt, trong đó có một cô nương… rất giống ngươi.”

Ta chợt hiểu ra, cơn đau đầu của hắn là do hắn đang giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của kẻ cầm bút.

Càng nhớ về ta, hắn càng đau đớn.

Ta bi thương nhìn hắn.

Quá khứ của chúng ta, chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vỡ vụn.

Mộng, nên tỉnh rồi.

“Tiểu Khả Hãn, ngươi tin vào số mệnh chăng?”

Hắn khẽ động dung, bàn tay đang nắm lấy ta càng siết chặt hơn:

“Ta không tin.”

Ta cười nhẹ:

“Ta từng không tin, nhưng nay, ta đã nhận mệnh.”

Ta muốn nói với hắn, buông bỏ đi, đừng nhớ đến ta nữa, đừng phản kháng nữa, hãy an tâm sống cuộc đời thuộc về hắn.

Vô dụng thôi, ta đã thử rồi.

Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được bao xa, đã ngã quỵ giữa đường.

Khi ta tỉnh lại, thanh âm đầu tiên lọt vào tai là của Tô Lạc Lạc.

“Thật là quái lạ.”

Nàng ta nói.

Ta mở mắt:

“Tô Lạc Lạc, ngươi lại muốn làm gì?”

“À, ngươi tỉnh rồi? Thật xin lỗi nha, vốn dĩ ta không định kết thúc câu chuyện sớm như vậy, nhưng Ô Lặc Hoài lại bắt đầu nhớ ra ngươi rồi. Ta chỉ có thể nhanh chóng bắt ngươi về.”

Kết cục của câu chuyện?

Không phải là Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, rồi phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng hậu sao?

Ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang đứng bên vách núi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.

Tô Lạc Lạc đưa cho ta một con d.a.o găm.

“Mau! Gi/ế/t ta đi!”

Nàng ta nói.

“Phải chăng là giả vờ gi/ế/t ngươi, rồi để Ô Lặc Hoài một tiễn xuyên tim ta?”

“Đúng! Mau lên! Bọn họ sắp đến rồi.”

Ta nhìn nàng ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 24: Chương 24



“Ngươi cho rằng ta sẽ phối hợp với ngươi sao?”

Nàng ta quan sát ta một hồi, chợt nở nụ cười:

“Ngươi sẽ không. Nhưng, đâu phải do ngươi quyết định. Ta mới là kẻ cầm bút.”

Nàng ta lộ ra vẻ mặt âm hiểm, miệng lẩm bẩm câu chú.

Ta mất đi sự khống chế, không tự chủ được mà nhặt lấy con dao.

Như một con rối trong tay nàng ta, ta giơ dao, kề lên cổ nàng.

Khi Ô Lặc Hoài dẫn cấm vệ quân đến nơi, ta đã kề d.a.o sát cổ Tô Lạc Lạc, lớn tiếng thét:

“Ô Lặc Hoài, ngươi diệt Đại Chu của ta, vậy ta sẽ g.i.ế.c người ngươi yêu nhất!”

Sắc mặt Ô Lặc Hoài lộ vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm vào ta.

Ta rất muốn nói với hắn rằng ta bị Tô Lạc Lạc khống chế, nhưng ta không làm được.

Trong mắt hắn lúc này, ta chỉ là một nữ nhân điên cuồng muốn g.i.ế.c người hắn yêu.

“Hoài ca ca, cứu ta!”

Tô Lạc Lạc giả vờ hoảng hốt, khóc lóc kêu gào.

Ô Lặc Hoài nhận lấy mũi tên từ tay thuộc hạ, nhưng không hiểu vì sao, hắn lại có chút do dự.

“Hoài ca ca, cứu ta đi!”

Ánh mắt Ô Lặc Hoài nhìn về phía ta, trong đáy mắt lộ rõ sự giằng co và hỗn loạn.

Nếu có thể, ta thực muốn dùng con d.a.o găm trong tay cứa đứt yết hầu nàng ta, nhưng ta lại không thể.

“Hoài ca ca, ngươi còn chần chừ gì nữa?! Giết nàng đi!”

Tô Lạc Lạc gào thét đến lạc cả giọng.

Cuối cùng, Ô Lặc Hoài cũng giương cung lắp tên.

Ta bi thương nhìn hắn.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình từng bước đi về kết cục đã được định sẵn.

“Hoài ca ca, mau ra tay đi! Ngươi quên rằng ta đã từng thay ngươi cản tên sao? Ngươi quên đêm đó chúng ta cùng ngắm sao trên thảo nguyên sao?”

Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở hắn.

Nực cười thay, những điều đó, đều là ta đã làm cho Ô Lặc Hoài.

Nghe nàng ta nói, dường như hắn đã hạ quyết tâm, kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào ta.

Đột nhiên, gió lớn nổi lên trên vách núi, nhưng ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Lòng ta đau đớn như d.a.o cắt, như lửa đốt, như tơ rối.

Sự hận thù dành cho Tô Lạc Lạc dâng đến cực điểm, mọi cảm xúc trong ta như vỡ òa: sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi ai, căm hận.

Cho đến khi, giữa đám đông, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng.

Là Vân Sinh.

Ta chợt nhớ lại ngày đó, ta từng hỏi Vân Sinh làm sao có thể thay đổi vận mệnh đã định.

Hắn nói:

“Lòng không loạn, ắt thấu được chân lý.”

Thấu điều gì?

Hắn nói ta chìm trong mây mù, nói lòng ta hỗn loạn nên không nhìn rõ chân tướng.

Chân tướng rốt cuộc là gì?

Ta lại nhớ đến lời mẫu thân trong mộng:

“A Khê, sai rồi, tất cả đều sai rồi.

“Con đã trúng kế rồi.”

Sai ở đâu?

Một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm nổ vang.

Ta ngẩng đầu, bừng tỉnh đại ngộ.

Vân Sinh xuất hiện bên ta, đó là số mệnh an bài.

Hắn vì sao có thể thoát ly khỏi sự sắp đặt của bút giả?

Không phải vì hắn không quan trọng, mà bởi vì hắn không bận tâm đến những sắp đặt ấy.

Ngôi vị Thái tử chẳng khiến hắn vui mừng nửa phần, bị đày làm nô lệ cũng chẳng khiến hắn âu lo nửa khắc.

Hắn không bị bút giả thao túng, bởi lòng hắn chẳng bao giờ d.a.o động.

Hắn an nhiên với hiện tại, chẳng hối tiếc quá khứ, chẳng lo sợ tương lai.

Ta đã trúng kế của Tô Lạc Lạc.

Kỳ thực, kẻ thao túng ta không phải nàng ta, mà chính là những hỉ, nộ, ai, lạc trong lòng ta.

Chính vì tâm ta rối loạn, nên từng bước đều đi sai.

Ta tin rằng nàng ta có thể khống chế ta, vậy nên nàng ta mới có thể khống chế ta.

Nếu ta không tin vào vận mệnh, chỉ tin vào lòng mình, ta sẽ có được tự do.

Ta buông tay, thả Tô Lạc Lạc ra.

Nàng ta ngây ngẩn nhìn ta, rồi sắc mặt dần biến đổi thành kinh hoảng.

“Ngươi lại dám…”

Nàng ta vội niệm chú, muốn tiếp tục khống chế ta.

Nhưng ta chỉ bình thản nhìn nàng.

“Tô Vân Khê, ngươi đã thức tỉnh rồi.”

Ánh mắt nàng ta tràn đầy khó tin.

Ta khẽ nhếch môi, chớp mắt một cái:

“Ngươi đoán xem?”

Lưỡi d.a.o găm trong tay ta đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c nàng.

Nàng hét lên, dùng tay nắm chặt lấy lưỡi dao, m.á.u tươi chảy dọc xuống.

Ta dồn toàn lực, nàng ta cũng gắng sức chống lại.

Nhưng sức lực của nàng dần yếu đi, nàng cất tiếng kêu cứu:

“Hoài ca ca! Cứu ta! Mau g.i.ế.c nàng đi!”

Từ khóe mắt, ta thấy Ô Lặc Hoài giương cung nhắm thẳng về phía ta, nhưng ta không hề né tránh.

Mũi tên lao vút đến, Tô Lạc Lạc ánh lên vẻ đắc ý.

Nhưng giây tiếp theo, nàng ta cứng đờ.

Máu b.ắ.n tung tóe lên mặt ta, chỉ là… m.á.u đó không phải của ta.

Người bị một mũi tên xuyên tim, là nàng ta.

Nàng ta mất hết khí lực, ngã quỵ xuống đất, nhìn mũi tên cắm trước ngực, khuôn mặt tràn đầy hoang mang.

“Sao lại thế này…”

Ô Lặc Hoài chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn nàng, nét mặt lãnh đạm:

“Cô gái trong ký ức của ta, chưa từng gọi ta là ‘Hoài ca ca’.”

Hắn nhìn ta, khóe môi hiện lên ý cười:

“Nàng ấy gọi ta là… A Hoài.”

Bỗng nhiên, Tô Lạc Lạc bật cười khe khẽ, rồi cười lớn, cả người run lên.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 25: Chương 25



Sau đó, nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy oán độc:

“Hóa ra, khi chấp niệm đủ sâu, thật sự có thể thức tỉnh sao?”

Nàng ta giật mạnh mũi tên khỏi lồng ngực, chậm rãi đứng lên.

Vết thương trên người nàng ta, lại đang lành lại.

“Đáng tiếc thay, các ngươi chỉ là con chữ dưới ngòi bút của ta, thì làm sao có thể g.i.ế.c được ta?”

Sắc mặt nàng đại biến, U Lặc Hoài thất thanh hô lớn: "Cẩn thận!" rồi vội vã đưa tay nắm lấy ta.

Thế nhưng, chàng còn chưa kịp chạm đến ta đã bị một luồng sức mạnh vô hình hất văng ra xa.

Tay cầm đoản đao, Sở Lạc Lạc lộ rõ sát ý, từng bước tiến về phía ta.

"Tô Vân Khê, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ trong bút hạ của ta, lại dám đoạt hết thảy của ta? Ngươi xứng sao? Ngươi vốn dĩ là do ta tạo nên, vậy hãy để ta tự tay kết thúc ngươi!"

Mặt đất rung chuyển, ta loạng choạng ngã xuống.

Tô Lạc Lạc cầm chắc đoản đao, đ.â.m thẳng về phía ta.

Ta đưa tay chặn lại, nhưng ngay lúc đó, một người lao đến chắn trước mặt ta, bảo hộ ta.

"Vân Sinh?"

Ta bàng hoàng nhìn nam tử đứng chắn trước người ta.

Hắn gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt.

Ta trông thấy mũi đao xuyên thấu bụng hắn, m.á.u đỏ nhuốm đẫm bạch y.

Tô Lạc Lạc siết chặt chuôi đao, nở nụ cười tàn độc, xoay mạnh lưỡi đao để tra tấn hắn.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán Vân Sinh, hắn cắn chặt răng không chịu rên một tiếng.

Ta thất thanh gào lên, liều mạng đẩy ngã Tô Lạc Lạc, rồi vội vàng đỡ lấy Vân Sinh đang dần ngã xuống.

Máu… m.á.u chảy không ngừng.

Sinh mệnh của hắn đang dần rời xa.

Ta run rẩy ôm lấy hắn, hai tay cố sức che lại vết thương, nhưng m.á.u vẫn không ngừng tuôn qua kẽ ngón tay.

"Không… đừng như vậy..." Ta bật khóc, toàn thân run lẩy bẩy. "Vân Sinh, đừng bỏ ta..."

"Đừng khóc… Vân Khê tiểu thư…" Giọng hắn yếu ớt như gió thoảng,

"Cuối cùng… ta cũng cứu được nàng rồi…"

Cuối cùng… đã cứu được ta?

Chẳng lẽ kiếp trước hắn từng không cứu được ta sao?

Vân Sinh tiền kiếp… rốt cuộc đã có chuyện gì cùng ta?

Tô Lạc Lạc nằm rạp dưới đất, bỗng bật cười điên dại, cười đến mức gần như nghẹt thở:

"Tô Vân Khê, hắn vì ngươi mà ch/ế/t ba lần, vậy mà ngươi lại chẳng hề nhớ đến hắn sao?"

Ch/ế/t… ba lần?

"Vân Sinh, ngươi rốt cuộc là ai?"

Vân Sinh không đáp, chỉ có giọng nói tràn đầy châm chọc của Tô Lạc Lạc tiếp tục vang lên:

"Hắn kiếp đầu là cô nhi tên Vân Sinh, kiếp thứ hai là tiểu hòa thượng Giác Không, ngươi thực sự không nhớ sao?"

Nàng cười nhạt, còn ta thì gắng sức nhớ lại, nhưng trong đầu trống rỗng.

Nàng càng cười lớn hơn, giọng đầy giễu cợt:

"Ngốc nghếch, ngươi thấy rồi đấy? Nàng căn bản không nhớ gì về ngươi! Ngươi dốc hết tất cả cho nàng, nhưng với nàng, ngươi chẳng đáng là gì cả! Ngươi ngu xuẩn đến nhường nào?"

Toàn thân ta lạnh như băng.

Bàn tay Vân Sinh khẽ nắm lấy tay ta, đây là lần đầu tiên hắn dám chạm vào ta.

Hắn nhìn ta, ánh mắt ôn nhu mà khoan dung, khẽ nói:

"Không sao đâu… Vân Sinh vốn dĩ… không quan trọng…"

Ta điên cuồng lắc đầu, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn:

"Không phải! Vân Sinh, ngươi rất quan trọng! Chúng ta rời khỏi nơi này, ta sẽ chữa lành cho ngươi! Ta nhất định sẽ nhớ lại tất cả…"

Ta dìu đỡ Vân Sinh chậm rãi đứng lên, định rời khỏi nơi này.

Tô Lạc Lạc thét lớn:

"Muốn đi sao?! Hôm nay ngươi phải chết!"

Nàng cầm chủy thủ lao tới.

Đột nhiên, Vân Sinh nhào về phía nàng, đón nhận lưỡi d.a.o sắc lạnh.

Ta trợn mắt kinh hãi, chứng kiến lưỡi d.a.o xuyên qua lồng n.g.ự.c chàng. Máu theo mũi d.a.o nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt, tựa như thời gian cũng chậm lại.

Thiếu niên tựa hồ cánh bướm gãy cánh, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Tô Lạc Lạc đứng lặng, không nhúc nhích.

Trên cổ nàng hiện ra một đường m.á.u mảnh, huyết sắc từ từ thấm ra.

Trong tay Vân Sinh, một lưỡi d.a.o nhỏ nhuốm máu.

Tô Lạc Lạc trừng lớn mắt, khó nhọc thốt lên:

"Sao có thể… chẳng qua… chỉ là… một nhân vật nhỏ nhoi…"

Vân Sinh ho ra một ngụm m.á.u lớn, thanh âm yếu ớt nhưng kiên định:

"Ta chỉ là một vai phụ, nhưng linh hồn đã ly thể ba kiếp, sớm không còn là kẻ nằm dưới ngòi bút của ngươi, đương nhiên có thể gi/ế/t ngươi."

Thân thể Tô Lạc Lạc ngã ngửa ra sau, rơi xuống vực sâu.

Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất rung chuyển kịch liệt, vách đá theo cái c.h.ế.t của Tô Lạc Lạc mà tan vỡ từng mảnh.

Lực lượng ngăn cản Ô Lặc Hoài và những người khác cũng biến mất.

Ô Lặc Hoài lập tức chạy về phía ta.

Nhưng đá vụn không ngừng sụp đổ, vực sâu cuộn trào sóng dữ.

Ta đỡ lấy Vân Sinh, muốn đưa chàng đến nơi an toàn.

"Không kịp nữa rồi."

Vân Sinh khẽ nói, dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy ta. Trong phút chốc, ta nghe chàng nói:

"Tiểu thư Vân Khê, hãy đi tìm hắn."

Chàng dốc hết tàn lực, đẩy ta lên cao.

Ô Lặc Hoài kịp thời bắt lấy tay ta, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Sinh theo vách đá vỡ vụn, rơi vào vực sâu hun hút.

Giây phút ấy, tựa hồ dài như ba kiếp luân hồi.

Đôi mắt chàng, vẫn mang theo nỗi bi thương thuở ban sơ.

Nhưng trong đáy mắt ấy, còn có một tia thanh thản và yên lòng.

Tựa như đang nói: Hãy sống thật tốt.

"Vân Sinh."

Ta khẽ gọi tên chàng.

Tận sâu trong ký ức, bỗng vang lên thanh âm trẻ thơ thuở nào—

"Này, tiểu hầu tử!"

Ta… nhớ ra rồi!
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 26: Chương 26



Chín tuổi năm ấy, ta bị bọn buôn người bắt cóc, đưa lên hậu sơn.

Chúng định bán ta sang Bắc Địch làm nô lệ.

Vì ta dung mạo thanh tú, có thể bán được giá cao, nên bọn buôn người đối xử với ta tốt hơn một chút.

Lũ trẻ khác chịu đói chịu khát, còn ta vẫn được uống chút cháo loãng.

Có một tiểu nam hài gầy trơ xương, suốt ngày sốt cao không ngừng. Bọn buôn người bảo hắn sắp c.h.ế.t rồi, liền quẳng hắn vào góc tối, mặc cho số phận định đoạt.

Ta không biết hắn tên gì, chỉ thấy hắn gầy yếu như con khỉ nhỏ, liền gọi hắn là Tiểu Hầu Tử.

“Tiểu Hầu Tử, uống cháo đi, ta giấu được nửa bát, mau uống đi.”

Ta đút cháo cho hắn, hắn uống vào lại nôn ra.

"Tiểu Hầu Tử, ngươi khó chịu lắm sao?"

Hắn đỏ hoe mắt, khẽ gật đầu:

"Ta… rất nhớ A nương."

"A nương ngươi tên gì?"

"Ta không biết."

"A nương ngươi trông như thế nào?"

"Ta… không biết."

"Ngươi ngay cả dung mạo A nương cũng không nhớ sao? A nương ta xinh đẹp lắm!"

Hắn chớp đôi mắt ướt át, nhìn ta đầy ngưỡng mộ:

"Ta là cô nhi, chưa từng thấy mặt A nương."

Nhìn những giọt lệ to tròn rơi xuống, ta khẽ nói:

"Đừng khóc, Tiểu Hầu Tử."

"Ta không muốn khóc, nhưng lòng ta khó chịu."

Ta thở dài, lấy ra một viên đường quế hoa, nhét vào miệng hắn:

"Lòng đắng thì ăn viên đường, liền ngọt lại thôi."

Về sau, hắn kỳ tích mà khỏe lại.

Lại qua thêm mấy ngày, hắn dẫn ta bỏ trốn.

Chúng ta chạy băng qua rừng núi, ta kiệt sức không chạy nổi nữa, hắn liền cõng ta trên lưng, chân trần chạy mãi, chạy đến nỗi rách da chảy máu.

Hắn quá gầy, từng khúc xương nhô ra khiến ta đau nhói.

Ta thấy trên trán hắn, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Hắn th* d*c, nhưng vẫn cắn chặt răng, quyết không buông ta xuống.

"Tiểu Hầu Tử, ngươi mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi."

"Không, ta nhất định phải đưa cô nương thoát ra. Cô nương ngủ một chút đi, ngủ dậy rồi… sẽ về đến nhà thôi."

Hắn rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ mong ta có thể sống sót.

Những ngày tháng lưu lạc ấy, ta đã quá mỏi mệt, liền ngất đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ.

Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ta vội hỏi bọn họ,

"Tiểu Hầu Tử đâu rồi?"

Đám nha hoàn đều muốn nói lại thôi, ấp úng kể rằng khi phủ binh tìm thấy ta trên hậu sơn, bên cạnh ta không có ai khác.

Mẫu thân nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Hầu Tử nhất định đã chạy về nhà rồi."

Nhưng… hắn làm gì có nhà để về?

Về sau, ta vô tình nghe thấy bọn hạ nhân thì thầm bàn tán:

"Bọn buôn người thật ác độc, ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha, đến một t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng chẳng còn…"

"Đúng vậy, may mà phủ binh kịp thời đến nơi, nếu không ngay cả tiểu thư cũng…"

Từ ngày ấy, ta thay đổi hoàn toàn.

Ta không còn hoạt bát nghịch ngợm, không còn cười nói vô tư. Ta bắt đầu căm ghét thế gian, bắt đầu đề phòng tất thảy mọi thứ.

Ta cũng không còn ăn kẹo quế hoa nữa.

Về sau, ta hành y bố thí cháo tại thiện đường, đôi khi trông thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu lặng lẽ dõi theo ta.

Nhưng hắn chưa bao giờ lại gần xin bố thí.

Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh. Hồn phách hắn luân chuyển mà nhập vào thân thể Giác Không.

Nhưng hắn lại chọn cách không quấy rầy ta.

Khi đó, ta chỉ một lòng muốn thay đổi số mệnh, căn bản chưa từng đặt hắn vào trong tim.

Lúc ấy, trong lòng hắn đang nghĩ điều gì?

Là đang nguyện hóa thân thành cây cầu đá như A Nan trong truyền thuyết chăng?

Về sau, số phận trớ trêu, ta lại bị bọn buôn người bắt đi Bắc Địch.

Giữa đường, chúng bắt thêm một nam nhân trẻ tuổi.

Đó là Vân Sinh, người đã vì cứu ta mà từ bỏ cửa Phật, hoàn tục rời xa sư phụ.

Nhưng ta không nhận ra hắn.

Ta phát sốt cao, mơ màng cảm giác có người nâng ta dậy, giọng nói khẽ khàng vang bên tai:

"Vân Khởi tiểu thư, uống trà đi."

Hắn chăm sóc ta, giúp ta dần khỏe lại.

Nhưng khi ấy, ta đã rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu, lòng chỉ tràn ngập bất an về tương lai mờ mịt, đâu có để hắn vào mắt.

Bọn sơn tặc bắt được ta, trong khoảnh khắc bị áp giải đi, ta thoáng thấy hắn lao đến, dường như muốn cứu ta.

Thế nhưng, chỉ một nhát đao, hắn gục xuống.

Lúc ấy, ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Hắn c.h.ế.t mà ta chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Đó là lần thứ hai Vân Sinh vì ta mà chết, vẫn là lặng lẽ như thế.

Về sau, ta gi/ế/t Triệu Phỉ, Vân Sinh lần thứ ba đến bên ta.

Lần này, cuối cùng ta cũng nhìn rõ hắn.

Nhưng hắn lại thấy Ô Lặc Hoài, nghĩ rằng bản thân không xứng với ta, rằng hắn chỉ là một kẻ không quan trọng.

Hắn không muốn ta phải gánh thêm những chuyện xưa nặng nề, đến c.h.ế.t cũng chưa từng hé răng nói về nhân duyên tiền kiếp.

Ta nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn nữa…

Hôm ấy trời trong gió nhẹ, chúng ta đứng trên cầu đá.

Một cơn gió thoảng qua, Vân Sinh chợt hỏi ta:

"Nàng đã từng nghe qua chuyện của A Nan chưa?"

Phật Tổ hỏi A Nan: "Ngươi yêu nàng ấy đến nhường nào?"

A Nan đáp: "Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng rọi, năm trăm năm mưa dầm, chỉ cầu mong nàng một lần đi qua cây cầu ấy."

Vân Sinh khẽ cười, chậm rãi nói:

"A Nan hóa thành cầu đá, ngàn năm sau, khi nàng ấy đi qua, hắn cũng chẳng mong nàng dừng lại.

"Giữa cõi hồng trần mênh mang, chỉ cần thấy nàng bình an, thế là đủ rồi."

"A Khê, ta kéo nàng lên!"

Ô Lặc Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dốc sức kéo ta từ mép vực lên.

Ta cúi đầu nhìn xuống vực sâu hun hút, đoạn, ném quyển Mệnh thư xuống dưới.

Ta không cần nó nữa.

Nhưng bất ngờ, một luồng lực mạnh mẽ kéo ta rơi xuống lần nữa!

Ô Lặc Hoài vội vã túm lấy vạt áo ta.

Gân xanh trên tay hắn nổi lên, cắn răng dồn toàn bộ sức lực giữ ta lại.

Lực kéo kia càng lúc càng lớn.

Nếu hắn không buông tay, e rằng cũng sẽ bị lôi xuống theo ta.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 27: Chương 27



Từ đáy vực vọng lên một giọng nói kỳ lạ.

Ta chưa từng nghe qua, nhưng chợt nhận ra, đó chính là Mệnh thư!

"Buông tay đi, Ô Lặc Hoài."

Tại sao?

Tại sao Tô Lạc Lạc đã chết, mà Mệnh thư vẫn còn tồn tại?

Ô Lặc Hoài vẫn cố chấp giữ chặt lấy ta bằng cả hai tay.

Vách núi bắt đầu vỡ vụn. Hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thị vệ quỳ xuống, dập đầu cầu xin hắn buông tay.

"Hà tất phải như vậy, Ô Lặc Hoài?"

Mệnh thư tiếp tục cất tiếng.

"Buông nàng ra, ngươi sẽ có cuộc đời tốt đẹp nhất thế gian.

"Chọn Tô Vân Khê, ngươi chỉ có con đường ch/ế//t."

"A Hoài, buông tay đi, chàng phải sống."

Ta nhẹ giọng khuyên nhủ, trong lòng chẳng còn sợ hãi, chỉ không đành lòng thấy hắn vì ta mà bỏ mạng.

"Không!"

Hắn bướng bỉnh nhìn ta, ánh mắt kiên định như ngọc thạch.

"Ta đã nói rồi, theo ta, chính là một đời một kiếp, một đôi."

"Nhưng Tô Vân Khê khi đó, không phải là con người thật của ta… Ta đã lừa chàng, ta…"

Hắn cắt lời ta, giọng nói vừa cứng rắn vừa dịu dàng:

"Tô Vân Khê, nghe rõ đây!"

"Ta không phải kẻ ngốc! Ta biết rõ hơn nàng tưởng.

"Ngay từ đầu, ta đã không nhìn nàng như một kẻ giống Tô Lạc Lạc. Trong mắt ta, nàng không chỉ có lớp vỏ ngoài kia, mà còn là một người quật cường, kiêu hãnh, dũng cảm, thậm chí tuyệt tình.

"Khoảnh khắc nàng giương tên b.ắ.n ta, ta càng thấy rõ con người thật của nàng.

"Và ta xác định, người ta yêu không phải một Tô Lạc Lạc yếu đuối.

"Mà là Tô Vân Khê, duy nhất, độc nhất, không ai thay thế được."

Ta sững sờ.

Cuối cùng, ta cũng hiểu được lòng hắn.

Ta nâng tay, siết chặt lấy bàn tay hắn, khẽ cười nói:

"Được, một đời một kiếp, một đôi."

Vách đá cuối cùng cũng sụp đổ.

Hắn ôm chặt ta vào lòng, hai chúng ta cùng rơi xuống vực sâu, như hai vì sao băng lướt qua chân trời.

Lồ|\|g n.g.ự.c hắn phập phồng theo nhịp tim dồn dập.

Bên dưới là vực thẳm sâu hun hút, tựa như cái miệng khổng lồ của một con quái thú, sẵn sàng nuốt chửng chúng ta.

Thế nhưng, ta chưa bao giờ cảm thấy an tâm đến thế.

Ta làm được rồi, mẫu thân.

Ta đã thay đổi kết cục.

Có lẽ, ta sẽ tan xương nát thịt.

Ý thức dần trôi đi, linh hồn ta như tách rời khỏi thân xác.

Một màn đen bao phủ.

Không gian tĩnh lặng đến mức ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.

Chầm chậm, ta nghe thấy tiếng nước chảy.

Ta mở mắt ra.

Có lẽ đây chỉ là ảo giác trước khi chết,

Nhưng ta thấy bản thân đang chìm dưới đáy nước.

Mọi thứ trở nên mơ hồ, như thực như ảo.

Chỉ có âm thanh của dòng nước cuộn chảy, tựa như cơn gió thổi ngang qua vách núi.

Thời gian dường như cũng ngừng trôi.

Không biết bao lâu đã trôi qua, bỗng ta nghe thấy một giọng nói.

"Tô Vân Khê."

Là Mệnh thư.

"Ta ch/ế/t rồi sao?"

"Ngươi đã c/h/ế/t, nhưng cũng chưa ch/ế//t."

"Là ý gì?"

"Để ta kể ngươi nghe một câu chuyện."

"Chuyện gì?"

"Một câu chuyện khác."

"Phu nhân nhảy hồ rồi! Người đâu! Mau cứu người!"

Một tràng âm thanh hỗn loạn đột ngột ùa đến.

Trong đó, ta lờ mờ nghe được tiếng hét thất thanh của nhũ mẫu.

Và,

Tiếng khóc của một bé gái.

"Nương! Nương!"

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Giọng nói ấy… quen thuộc đến lạ kỳ.

Giống như giọng của ta khi còn bé.

Có ai đó nắm lấy tay ta, kéo ta lên khỏi mặt nước.

Ta ho sặc sụa, ngẩng đầu nhìn quanh, kinh ngạc nhận ra những gương mặt thân quen.

Đây chính là đêm mẫu thân ta nhảy xuống hồ!

Bất chợt, một bé gái lao vào lòng ta.

Khi nó ngước mặt lên, ta sững sờ đến nghẹn thở.

Gương mặt ấy,

Là chính ta.

Là ta lúc mười hai tuổi.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 28: Chương 28



Ta đưa mắt nhìn xuống mặt hồ.

Bóng nước phản chiếu một gương mặt.

Không phải của ta.

Mà là,

Gương mặt của mẫu thân ta.

Ta thế mà lại biến thành mẫu thân.

Ta ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, trước mắt ta là Tô Vân Khê năm mười hai tuổi.

Trong tay nàng cầm quyển Mệnh thư, ngước mắt nhìn ta, hỏi:

"Nương, quyển sách này là gì vậy? Đêm qua người đã ném nó đi, nhưng tại sao chữ trên sách lại tự động thay đổi?"

Ta nhận lấy sách.

Dòng chữ "Tô Nhược Mai và Tô Vân Khê bị lăng nhục đến ch//ế/t" đã biến mất, thay vào đó là,

"Tô Vân Khê lưu lạc làm nô lệ Bắc Địch, bị lăng nhục đến ch/ế/t. Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu."

"Nương, sách này nói Tô Lạc Lạc sau này sẽ trở thành hoàng hậu."

Tiểu Tô Vân Khê cúi mặt, sắc mặt u ám.

Ta như thể nghe thấy bánh răng số mệnh lại bắt đầu chuyển động.

Lại một lần nữa.

Mệnh thư lại dẫn dắt Tô Vân Khê bước vào con đường đó.

"A Khê, quyển sách này là sai, con đừng tin vào nó."

Chợt, ta nhớ tới giấc mộng đêm đó,

Mẫu thân xuất hiện trong mộng, nói với ta rằng tất cả đều sai lầm.

"Đương nhiên là sai rồi! Tô Lạc Lạc chẳng có gì đặc biệt, sao có thể sống tốt hơn con chứ!"

Nàng nói vậy, nhưng ta nhìn thấy trong đáy mắt nàng là oán hận và không cam lòng.

Ta thử thiêu hủy Mệnh thư, nhưng vô dụng.

Dù bị đốt thành tro, nó vẫn quay lại, xuất hiện trong tay tiểu Tô Vân Khê như chưa từng biến mất.

Bên tai ta vang lên giọng nói của Mệnh thư:

"Giờ, hãy nhìn một câu chuyện khác của Tô Vân Khê đi."

Ta tận mắt chứng kiến,

Tiểu Tô Vân Khê lại bước vào con đường ta từng đi.

Nàng làm việc thiện, nàng tìm cách loại trừ Tô Lạc Lạc, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay Bắc Địch, vẫn bị giam cầm làm nô lệ.

Từng trải nghiệm, từng đau khổ của nàng đều giống hệt ta,

Chỉ đến khoảnh khắc ở vách núi, câu chuyện rẽ sang một hướng khác.

Ô Lặc Hoài nguyện cùng nàng ch/ế/t đi.

Nhưng nàng không giống ta.

Nàng không nắm lấy tay hắn.

Ngược lại, nàng sợ liên lụy hắn, nên đã gạt tay hắn ra, tự mình nhảy xuống vực thẳm.

Ngay sau đó, Ô Lặc Hoài cũng lao xuống theo.

Sau đó, ta nhìn thấy Tô Vân Khởi rơi xuống nước,

Nàng cũng giống như ta, xuyên về quá khứ, nhập vào thân xác mẫu thân.

Lúc này, nàng hiểu ra,

Nếu nàng không nhảy hồ mà chết, một Tô Vân Khê khác sẽ lại bước lên con đường cũ, đi đến kết cục y hệt.

Nàng quá mệt mỏi rồi.

Nàng không muốn tiếp tục chịu đựng những khổ đau ấy, để rồi vẫn rơi vào số phận bi thảm.

Nàng càng không muốn hủy hoại tương lai xán lạn của Ô Lặc Hoài.

Nàng từng thử phá hủy Mệnh thư.

Nhưng không thể.

Mệnh thư là bất diệt.

Nó sẽ luôn tìm thấy một Tô Vân Khê mới.

Vì vậy, nàng thử kéo Tô Vân Khê mới cùng nhau nhảy hồ mà ch//ế/t.

Nhưng Tô Vân Khê kia vùng vẫy thoát ra, nàng đành tự mình lao xuống nước.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.

Đến lần thứ bảy ta chứng kiến Tô Vân Khê rơi xuống vực, ta lại nghe thấy giọng nói của mệnh thư.

"Tô Vân Khê, ngươi đã hiểu chưa?"

Ta đã hiểu rồi.

Kết cục bi thảm năm xưa được ghi trên mệnh thư chỉ là một màn che mắt.

Vận mệnh thực sự của ta chính là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực mà ch/ế//t.

"Khi nương thân ngươi nhảy hồ ngày ấy, trong thân xác bà ta không phải hồn phách của Tô Nhược Mai, mà hồn phách đã bị ta đưa đến nơi khác. Khi nàng nhảy xuống, thực chất thân xác ấy chứa linh hồn của một ngươi khác."

"Mỗi lần ngươi rơi xuống vực, ngươi lại xuyên về thân xác Tô Nhược Mai. Nhưng dù ngươi có tự vẫn hay không, kết cục của Tô Vân Khê vẫn là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực. Tất cả đều là một vòng lặp vô tận."

"Tất cả chuyện này... là do bút giả sắp đặt sao?"

"Đúng vậy."

Nếu như bút giả là Tô Lạc Lạc, và mục đích của nàng là trở thành hoàng hậu của Ô Lặc Hoài, vậy vì sao nàng lại sắp đặt kết cục để Ô Lặc Hoài cũng phải rơi xuống vực cùng ta?

Không, bút giả không thể là Tô Lạc Lạc.

Vậy rốt cuộc, bút giả là ai? Vì sao lại sắp đặt mọi chuyện như vậy?

"Nếu mọi thứ chỉ là một vòng lặp, tại sao lần này sau khi ta rơi xuống vực lại có thể thoát ra? Tại sao ngươi lại nguyện ý nói cho ta biết chân tướng?"

"Ngươi không nhận ra kết cục lần này khác với bảy lần trước sao?"

Ta đã nhận ra.

Bảy lần trước, ở khoảnh khắc cuối cùng, Tô Vân Khê đều lựa chọn buông tay Ô Lặc Hoài, một mình nhảy xuống.

Các nàng nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để giữ hắn sống sót.

Nhưng các nàng không biết, Ô Lặc Hoài thực sự yêu nàng, không phải Tô Lạc Lạc.

Vì vậy, hắn nguyện ý nhảy xuống cùng nàng.

"Bảy lần trước, Tô Vân Khê đều chưa hiểu thấu một chữ."

Mệnh thư tiếp tục:

"Nhưng ngươi đã hiểu."

"Khi đứng trên vách núi, lúc bị Tô Lạc Lạc khống chế, lòng ngươi tĩnh lại. Ngươi nhận ra, ngươi không bị nàng điều khiển, mà là bị chính tham vọng và nỗi sợ của mình trói buộc. Vì vậy, ngươi đã thoát khỏi sự áp chế của nàng."

"Nhưng mục đích của bút giả không chỉ dừng ở đó. Ngươi còn phải hiểu rõ thế nào mới là chân chính… tình yêu."

"Vân Sinh dạy ngươi cách giữ lòng bất động, không bị sợ hãi quấy nhiễu.

Mà A Hoài dạy ngươi cách để lòng rung động, không trở thành kẻ vô tình."

"Đúng vậy. Tình yêu là tin tưởng, là tôn trọng, là thấu hiểu. Ngươi đã hiểu được tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tùy ý quyết định thay hắn, mà để hắn đồng hành cùng ngươi đến tận cùng. Vì thế, ngươi đã thoát khỏi vòng lặp."

"Ngươi đã thắng, Tô Vân Khê."

"Vậy... bút giả là ai? Không phải Tô Lạc Lạc sao?"

"Tô Lạc Lạc bất quá cũng chỉ là kẻ trong bút hạ, chỉ là kẻ cầm bút khiến nàng ngỡ mình chính là kẻ cầm bút mà thôi."

"Vậy kẻ cầm bút rốt cuộc là ai?"

"Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi chăng? Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."

Trước mắt, sương mù dường như dần tan, ta đưa tay vén lớp mây mờ, thấp thoáng thấy một người đang lặng lẽ nhìn ta.

Ta từng bước tiến đến, gương mặt người ấy từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Ta sững sờ.

"Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."

Ai có thể từ nơi ta đến, lại đi về nơi ta sẽ đến đây?

Cuối cùng, ta đã hiểu.

Chính ta, mới là kẻ cầm bút.

Kẻ cầm bút vung ngòi bút phác họa vạn thiên thế giới, nắm giữ vận hành muôn loài.

Kẻ cầm bút phải vô tình, vô dục, vô tình.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 29: Chương 29 (Hoàn)



Trăm ngàn năm qua, ta chứng kiến thế gian chúng sinh hoan ly bi hợp, lòng chưa từng d.a.o động.

Mãi đến một ngày, ta bỗng nghi hoặc.

Ta thấy nàng công chúa gieo mình từ tường thành, thấy vị tướng quân tử trận nơi sa trường, thấy kỹ nữ thanh lâu ôm thân chìm vào làn nước lạnh…

Nhân gian oán trách trời đất vô tình.

"Không ai không oan, hữu tình tất thành nghiệt."

Nhưng… tình là gì?

Ta rơi vào hỗn loạn, ta không còn viết được nữa.

Vậy nên, chỉ có thể tự viết chính mình vào câu chuyện của Tô Vân Khê, để ta tự mình lăn lộn giữa hồng trần một phen, thấu triệt chữ tình.

Mà quyển mệnh thư này, chính là tín vật ta lưu lại cho chính ta.

Chữ trên mệnh thư, chẳng phải tiên đoán, mà là phản chiếu những điều ta sợ hãi, những điều ta mong muốn.

Nếu ta khuất phục trước những gì ta d*c v*ng, những gì ta nghi ngờ, thì "tiên đoán" ấy… sẽ thành vận mệnh thực sự của ta.

Nhưng nếu ta có thể vượt qua, thấu triệt được chốn mê vụ, thì vận mệnh sẽ không còn là gông cùm trói buộc ta nữa.

Nay, ta đã phá giải được rồi.

Sương mù trước mắt tan biến hoàn toàn. Ta đứng đó, nhìn chính mình.

Kẻ cầm bút, chính là ta.

Ta rơi vào luân hồi, dẫu có thể thoát khỏi ràng buộc của d*c v*ng và sợ hãi, nhưng mãi chẳng thể thấu tỏ một chữ "tình".

Mãi đến lần này, ta mới đủ dũng khí hồi đáp U Lặc Hoài.

Ký ức trở về, ta khôi phục thân phận bút giả.

Mệnh số U Lặc Hoài chưa tận, ta đã sắp đặt để thuộc hạ cứu chàng trở về.

Ta đối với chàng, là có tình.

Tình này, là sự thương xót của đấng tạo hóa dành cho vạn vật trên thế gian.

Cũng là, tình ý chân thành của một thiếu nữ đối với người trong lòng.

Thế nhưng, ta không thể ở lại bên chàng thêm nữa.

Ta đã mắc kẹt trong vòng luân hồi quá lâu, ta phải tiếp tục viết, bằng không thế giới này sẽ sụp đổ.

U Lặc Hoài nhất mực truy tìm tung tích của Tô Vân Khê.

Ba ngày sau, thị vệ cuối cùng cũng phát hiện t.h.i t.h.ể nàng trôi dạt trên sông.

Lúc t.h.i t.h.ể được đưa đến trước mặt chàng, chàng lặng lẽ ngồi yên hồi lâu, rồi khẽ mỉm cười.

"A Khê, lần này, rốt cuộc ta cũng tìm thấy nàng rồi."

Dứt lời, chàng hộc ra một ngụm m//á/u, lập tức ngã xuống hôn mê.

Chàng chẳng màng ăn uống, cũng không chịu uống thuốc, thân thể mỗi ngày một suy nhược.

Ta bước vào giấc mộng của chàng.

Trong mộng, chúng ta trở lại thảo nguyên năm xưa, vai kề vai ngồi dưới bầu trời đầy sao.

Chàng ôm chặt ta, như sợ chỉ cần chớp mắt một cái, ta liền hóa thành hư vô.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng chàng.

"A Hoài, ta chưa từng rời xa chàng đâu."

Ta đưa tay chỉ một vì sao sáng trên trời.

"Chàng từng nói, mẫu thân chàng hóa thành một vì sao, đúng không? Ta cũng vậy."

"Ta chính là ngôi sao kia, ta vẫn luôn dõi theo chàng."

Chàng đỏ hoe mắt nhìn ta.

"Ta sẽ luôn dõi theo chàng, chàng hãy kiến tạo thái bình thịnh thế, thực hiện hoài bão của mình. Ta biết chàng còn rất nhiều lý tưởng chưa hoàn thành."

"Hãy thực hiện đi, vì ta."

"Ta sẽ chờ chàng. Chúng ta, thiên thượng tương kiến."

Về sau, U Lặc Hoài cả đời không thú thê, một lòng vì thiên hạ, kiến lập một thời đại thịnh trị thái bình.

Đến năm chàng tuổi già sức yếu, vào đêm trừ tịch cuối cùng của cuộc đời, khi cả kinh thành đang ngắm nhìn pháo hoa sáng rực như ngân hà, chàng lặng lẽ rời đi.

Năm tháng trôi qua, thiếu niên ngày nào nay đã tóc bạc phơ.

Chàng một thân một mình trở lại thảo nguyên, lặng lẽ nằm xuống nơi năm xưa từng cùng Tô Vân Khởi ngắm sao.

Tựa hồ, vẫn đang đợi điều gì đó...

Cuối cùng, ta xuất hiện trước mặt chàng.

Chàng run rẩy bước từng bước nặng nề về phía ta, chậm rãi đưa tay ra.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng.

"A Hoài, ta đến đón chàng rồi."

Phiên Ngoại

Ngày 28 tháng 4 năm 2022, tại một quán cà phê ở Bangkok, Thái Lan, ta đang viết một câu chuyện mới.

Đã hơn ngàn năm trôi qua kể từ câu chuyện của Tô Vân Khê.

Một người cầm bút như ta phải không ngừng sáng tạo ra những câu chuyện mới.

Lần này, câu chuyện diễn ra tại Bangkok hiện đại, một mối tình tranh giành "Lọ Lem" đầy kịch tính giữa hai huynh đệ.

Một đứa nhóc con chạy đến hỏi ta đang làm gì.

Ta đáp: "Ta đang viết truyện."

Nó hỏi: "Tại sao cô lại viết tay, mà không dùng máy tính?"

Ta không thể nói cho nó biết rằng những câu chuyện ta viết ra đều sẽ trở thành hiện thực.

Nó quấn lấy ta, bắt ta kể chuyện cho nó nghe.

Bất đắc dĩ, ta đành kể cho nó về câu chuyện khi ta trở thành Tô Vân Khê.

Nhóc con vừa l.i.ế.m cây kẹo m*t vừa nói:

"U Lặc Hoài thật đẹp trai, giống hệt cậu cả của cháu."

Đương nhiên rồi.

Cậu cả của nó chính là nam chính trong câu chuyện "Lọ Lem" mà ta đang viết, một tổng tài bá đạo, lang bạt trong vùng xám của thế giới.

"Cậu út của cháu thì hơi giống Vân Sinh."

Ừm, cậu út của nó chính là nam phụ, một vị giáo sư đại học ôn nhu, nho nhã, là người tranh giành "Lọ Lem" với anh trai mình.

Ta liếc nhìn đồng hồ, lúc này hai huynh đệ đó hẳn đang trong màn anh hùng cứu mỹ nhân.

"Ồ kìa, họ đến rồi."

Nhóc con nói.

Ta giật mình, lúc này bọn họ sao có thể xuất hiện ở đây?

Chẳng phải họ nên đang cứu nữ chính sao?!

Nhân vật trong truyện không thể lệch khỏi kịch bản như vậy chứ!

Ta quay đầu lại, nhìn rõ gương mặt hai người họ, cả người sững sờ.

Sao có thể…

Ta vội vàng thu lại sổ và bút, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chột dạ, muốn lặng lẽ rời đi bằng cửa bên.

Nhưng khi vừa ra đến hành lang, một cánh tay chặn đường ta, giam ta giữa bức tường và lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.

Hắn cúi đầu, lười biếng cất giọng trầm thấp:

"Tiểu thư, cô chạy cái gì?

Ta đáng sợ lắm sao?"

Ta nhìn vào khuôn mặt giống hệt U Lặc Hoài của hắn, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

"Ca ca," một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước đến, gương mặt lại giống hệt Vân Sinh.

"Ta nhìn thấy nàng trước."

— (Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom