Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ

Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 39: Cái gọi là phu xướng phụ tùy


Mộ Cảnh Nam đột nhiên xuất hiện trong hoa viên khiến bầu không khí trở nên quỷ dị, hắn mặc một thân cẩm bào màu xanh, tay phe phẩy chiết phiến, cười khẽ: "Mấy ngày gần đây Tứ ca đúng là rảnh rỗi, người không biết còn tưởng rằng hoàng huynh là Vân tướng có giao tình đấy."

Sắc mặt Mộ Thanh Viễn biến hóa, hắn chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Bổn vương chỉ tới thăm Vân Hoằng thôi, không biết hôm nay sao Lục đệ lại tới đây?"

"Dĩ nhiên là tới thăm Yên."

Mộ Cảnh Nam nói thẳng không kiêng kị, nghe thế Vân Hoằng cau mày, từ lúc nào mà hắn gọi thẳng tên Yên Nhi vậy.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn càng khó coi, ngay lúc này, một thanh âm truyền đến: "Thần nữ bái kiến Tứ vương gia."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn lập tức nhìn sang, một cô gái mặc quần áo hồng phấn đứng đó, mang khăn che mặt màu hồng, không thấy rõ dung mạo.

Hắn ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, là nàng sao?

Trong lòng hắn vô thức sinh ra một cảm giác kì lạ, chẳng lẽ đây chính là cảm giác một ngày không gặp như cách ba năm sao?Vân Nguyệt thấy ánh mắt Mộ Thanh Viễn nhìn mình, trong lòng vui vẻ, nhờ có Thúy Nhi thông báo kịp thời, nếu không lại để con tiện nhân Vân Yên kia tới trước rồi.Thấy cảnh này, sắc mặt Vân Hoằng khó coi, vốn tưởng Tứ vương thích Yên Nhi, hắn sai lầm rồi, ngược lại hắn cân nhắc nhìn về phía Mộ Cảnh Nam.Đúng lúc này, bên đường nhỏ bên kia xuất hiện một cô gái mặc y phục vàng nhạt, vẻ mặt hơi tái nhợt mang theo cô độc, thân thể nhỏ nhắn trước gió có vẻ suy nhược.Ánh mắt mọi người đều dần dần chuyển sang cô gái này."

Thần nữ bái kiến Tứ vương gia, Lục vương gia."

Vân Yên khẽ phúc thân, đôi mắt rũ xuống, không phải chỉ có Mộ Thanh Viễn sao?

Mộ Cảnh Nam cũng tới?"

Sắc mặt Yên Nhi sao lại tái nhợt như vậy, chẳng lẽ một ngày không gặp bổn vương đã tương tư thành bệnh sao?"

Mộ Cảnh Nam đến bên cạnh Vân Yên khẽ vuốt gương mặt nàng, cười nói.Vân Yên cau mày nhìn nam tử gần trong gang tấc, khẽ ngửa người ra sau tránh thoát tay hắn, nàng nhịn lửa giận trong lòng, cười nhạt nói: "Lục vương gia làm sao mà biết người thần nữ nhớ mong là ngươi?"

Ánh mắt Mộ Cảnh Nam hoàn toàn nhìn chăm chú vào nàng, mị hoặc cười nói: "Kinh thành này còn ai có thể so được với sức quyến rũ của bổn vương?"

Khóe miệng Vân Yên co giật, người này đúng là tự kỷ, nàng đảo mắt nhìn sang, giờ phút này, Vân Hoằng cùng Mộ Thanh Viễn cũng bị họ gạt sang một bên."

Tiện nhân!"

Nhìn ánh mắt si mê của Mộ Thanh Viễn, Vân Nguyệt vặn chặt khăn tay, mắt lạnh nhìn Vân Yên, tại sao nàng ta vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.Vân Yên dời mắt nhìn sang Vân Nguyệt, mặt nàng đã như vậy mà vẫn ra đây gặp Mộ Thanh Viễn."

Tỷ tỷ sao lại ra đây làm gì, sao không ở trong phòng dưỡng bệnh cho tốt, mặt mũi này nếu ra gió thì càng lâu lành."

Vân Yên cười nói.Sắc mặt Vân Nguyệt cứng đờ, nàng lại dám nói ra trước mặt Tứ vương gia.Nghe Vân Yên nói thế, Mộ Thanh Viễn cũng hứng thú nhìn về phía Vân Nguyệt, nói: "Mặt Nhị tiểu thư thế nào?

Bổn vương cũng tò mò vì sao ngươi phải lấy khăn che mặt?"

Nếu không phải nàng dùng khăn che mặt, hắn cũng sẽ không nhận nhầm.Mộ Cảnh Nam tiến lại gần Vân Yên, nhẹ vuốt cái bớt trên mặt nàng, cười nói: "Chẳng lẽ trên mặt nàng có cái gì?

Ngươi nói đúng không?

Yên Nhi!"

Nói xong hắn ghé sát vào tai Vân Yên, nói nhỏ: "Ngươi nói xem bổn vương như vậy có phải phu xướng phụ tùy không?"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 40: Ai nói bổn vương chỉ vui đùa một chút!


Phu xướng phụ tùy?!

Vân Yên trợn tròn mắt, trên gương mặt tái nhợt có chút ảo não, hắn thật là dám nói.Nhìn động tác cợt nhã của Mộ Cảnh Nam, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Vân Hoằng bên cạnh đè nén lửa giận, nhìn về phía Vân Nguyệt, nói: "Tứ vương gia hỏi, còn không mau trả lời!"

Vân Nguyệt bị quát, cả người run run, đầu nàng càng cúi thấp hơn, trong lòng càng hận Vân Yên hơn, đều tại nàng."

Mấy ngày trước thần nữ ăn đồ bậy, cho nên..."

Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.Vế sau còn chưa nói ra, bỗng nhiên "A..." một tiếng, Vân Nguyệt lấy tay che mặt mình thật chặt, kinh ngạc nhìn người bên cạnh, trong tay hắn đang cầm một cái khăn che mặt.Mộ Cảnh Nam nâng cái khăn che mặt lên, cười nói với mọi người: "Như vậy, tin tưởng Nhị tiểu thư cũng không cần khổ não nói lý do với mọi người."

Nghe vậy, Vân Nguyệt vô thức bụm mặt lui về sau mấy bước, sắc mặt hoảng sợ.Nhìn khuôn mặt Vân Nguyệt nổi mụn đỏ giống như từng viên huyết ngọc khiếp người, Mộ Thanh Viễn cau mày chặt hơn, đây chính là trắc phi mẫu hậu chọn cho hắn sao?

Nhìn lại Vân Yên, một thân vàng nhạt, dáng người yểu điệu, phong thái lạnh lùng trong trẻo, vết bớt trên mặt cũng khó giấu được phong hoa của nàng.Đột nhiên, Mộ Cảnh Nam đi đến trước mặt Mộ Thanh Viễn chặn tầm mắt của hắn.

Hắn quay đầu lại, trên mặt khuôn mặt tuấn dật có chút khó chịu: "Tứ ca, đây chính là thê tử chưa cưới của bổn vương, ngươi còn nhìn nữa, bổn vương cũng không rộng lượng với ngươi được."

Hắn lại chỉ sang hướng Vân Nguyệt, "Trắc phi của ngươi ở bên kia!"

Nhìn Mộ Cảnh Nam, trong lòng Vân Yên thầm trào phúng, cái gì phu xướng phụ tùy, còn không phải là hắn lợi dụng nàng đối phó Mộ Thanh Viễn sao, nhưng mà nhìn sắc mặt Vân Hoằng xanh mét, khiến đại ca bị khó xử rồi.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn nặng nề liếc nhìn Vân Nguyệt.

Đúng vậy, cô gái này là trắc phi tương lai của hắn, hắn đến gần nàng nhưng không nhìn nàng, nói: "Nhị tiểu thư vẫn là nên về phòng nghỉ ngơi đi."

Vân Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng, hắn ghét bỏ nàng sao?

Một chút cũng không muốn nhìn nàng?

Xong rồi, tất cả đều xong rồi, hắn không thích nàng, hắn sẽ không lấy nàng!

Tất cả cũng tại nữ nhân kia, nhất định là nàng nói Lục vương gia lấy khăn che mặt của nàng.

Nàng oán hận nhìn Vân Yên, lửa giận trong lòng bùng lên, nàng chỉ tay về phía Vân Yên, quát lên: "Nhất định là ngươi... ngươi cố ý, là ngươi khiến ta mất thể diện trước mặt Tứ vương gia, là ngươi, là ngươi làm mặt ta nổi mụn đỏ có đúng không, tất cả đều tại ngươi.

Vân Yên, ta cho ngươi biết, ta không có được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được."

Vân Hoằng biến sắc, gầm lên: "Nói lăng nhăng cái gì, cút về, không cần ở đây mất mặt xấu hổ."

Vân Nguyệt nghe vậy càng lớn tiếng hơn: "Tại sao ta phải trở về, rõ ràng là tiện nhân này ở đây quyến rũ Tứ vương gia, muốn cút cũng là nàng cút mới đúng."

Vân Yên nhìn về phía Vân Nguyệt, nàng cũng thật đáng thương, lộ ra gương mặt xấu xí trước người mình thích, cái này so với giết nàng còn khiến nàng khổ sở hơn.Mộ Cảnh Nam nói nhỏ vào tai Vân Yên: "Thế nào?

Mềm lòng?"

Mềm lòng?

Vân Yên cười lạnh, tất cả đều là nàng ta gieo gió gặt bão.

Có điều nàng không biết, nàng càng tức giận, Mộ Thanh Viễn càng chán ghét nàng hơn.Nhìn bộ dáng hung ác dữ tợn của Vân Nguyệt giống như chó điên, nhớ tới cảnh tượng ngày đó trong phủ nàng tát Vân Yên, Mộ Thanh Viễn thu hồi ý thương tiếc, lạnh lùng nhìn nàng một cái, ngay sau đó quay sang hướng Vân Yên nói: "Sắc mặt Tam tiểu thư không tốt, cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi."

Vân Yên gật đầu, liếc qua Vân Nguyệt: "Tâm tình tỷ tỷ không tốt, vương gia vẫn nên bồi tỷ tỷ đi, thần nữ cáo lui trước."

Nói xong nàng phúc thân, rời đi."

Vân Yên, ngươi đừng ở đó giả mù sa mưa, ta không cần."

Vân Nguyệt rống giận.Lúc này, Vân Hoằng cũng đã gọi hạ nhân tới kéo Vân Nguyệt đang nổi điên đi xuống."

Tứ ca, xem ra ngươi thật sự hối hận."

Mộ Cảnh Nam nhìn thân ảnh màu vàng trước mặt, lạnh nhạt nói.Mộ Thanh Viễn thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Mộ Cảnh Nam: "Lục đệ nói đùa, bổn vương nhớ ra còn có chút chuyện cần xử lý, đi trước một bước."

Nói xong hắn xoay người rời đi."

Lục vương gia, ngươi chỉ nhất thời hứng thú, thân thế Yên Nhi đáng thương, ngươi không cần trêu chọc nàng, bỏ qua cho nàng đi."

Vân Hoằng cắn răng, trầm giọng nói.Mộ Cảnh Nam liếc Vân Hoằng một cái, cười nói: "Ai nói bổn vương chỉ vui đùa một chút!"

Nói xong, hắn cười to rời đi.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 41: Ngươi mà là phu nhân cái gì!


Vừa về tới Biện Hiên Các, Vân Yên chỉ cảm thấy choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất, cũng may là đúng lúc Dung Bích thấy được, chạy qua dìu nàng vào phòng."

Tiểu thư, người thế nào?"

Dung Bích gấp gáp hỏi, đỡ Vân Yên nằm lên giường êm, thuận tay sờ trán nàng, kinh hãi nói: "Sao đầu lại nóng như vậy?

Nô tỳ đi mời đại phu tới."

Vân Yên kéo Dung Bích lại, lắc đầu nói: "Dung di, không cần lo lắng, nghỉ ngơi một chút là được."

Nhìn sắc mặt Vân Yên tái nhợt, trong lòng Dung Bích chua xót, chảy nước mắt, giọng run run: "Năm đó phu nhân bị bệnh rất đột ngột, nàng đau khổ chống đỡ mấy tháng, trong tướng phủ này không ai nguyện ý cứu chúng ta, phu nhân gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ngày đó nàng cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi là tốt nhưng sau đó không tỉnh lại nữa."

Nghe những lời này, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng nắm chặt tay Dung Bích, nhỏ giọng nói: "Dung di yên tâm, ta không dễ chết như vậy."

Ít nhất trước khi chưa báo được thù, nàng sẽ không để mình chết."

Nô tỳ nói xui, tiểu thư sống lâu trăm tuổi, phu nhân trên trời có linh sẽ phù hộ ngài."

Dung Bích gấp giọng nói."

Sống lâu trăm tuổi?

Ta nhổ vào!

Tiểu tiện nhân, trừ câu dẫn nam nhân ngươi còn biết cái gì, nên để Diêm vương sớm đưa ngươi đi."

Đột nhiên một thanh âm ác độc vang lên, ngay sau đó 'bùm' một tiếng cửa phòng mở ra, hai bóng người lập tức tràn vào.Vân Nguyệt đeo khăn che mặt, trực tiếp vọt tới đây, trong mắt tràn đầy oán độc, nàng căm hận nói: "Vân Yên, đồ tiện nhân này khiến ta mất mặt với Tứ vương gia, hôm nay ta phải cho ngươi thấy được sự lợi hại của ta."

Nhìn Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm khí thế ngút trời, trong lòng Vân Yên cười lạnh, nói đến câu dẫn nam nhân có ai qua được Liễu Tịnh Lâm đây?

Về phần Vân Nguyệt, đó là nàng tự làm tự chịu thôi.Vân Yên từ trên giường đứng lên, cười khẽ nói: "Ta đã là sửu nữ rồi, còn quyến rũ Tứ vương gia văn võ toàn tài thế nào?

Di nương và tỷ tỷ thật coi trọng ta, nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là tỷ tỷ la lối om sòm trước mặt Tứ vương gia, ta cũng không ngăn cản được, có điều tính tình này tỷ tỷ rất giống di nương."

Nghe thế, Liễu Tịnh Lâm biến sắc: "Tiểu tiện nhân, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, người tới, đập hết chỗ này cho ta, xem tiện nhân này còn dám phách lối!"

Vẻ mặt Vân Nguyệt ngang ngược kiêu ngạo, hùa theo nói: "Đập cho ta!"

Nàng cầm cái ly trên bàn trực tiếp đập xuống đất, một đám người bên ngoài tràn vào.Mắt thấy những người đó chuẩn bị động thủ, Dung Bích nóng nảy tiến lên ngăn cản: "Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, các ngươi không thể làm vậy."

Liễu Tịnh Lâm nâng mắt nhìn Dung Bích tới ngăn cản, đưa tay đẩy ra: "Biến, bản phu nhân làm việc khi nào tới lượt một tiện nô xen vào?"

Cũng may Vân Yên nhanh tay lẹ mắt đỡ được Dung Bích, nàng nghiêm mặt liếc đám hạ nhân, lạnh giọng nói: "Ta xem hôm nay ai dám ở Biện Hiên Các làm xằng làm bậy?!"

Vừa dứt lời, những hạ nhân kia nhất thời dừng lại, hiển nhiên bị lời nàng làm cho khiếp sợ, từ sau khi Vân Yên trở về, Tướng phủ liền đổi chủ, những hạ nhân lúc trước còn xem thường nàng, hôm nay thấy Vân Yên như vậy, trong lòng cũng phát run.Thấy tình huống này, mặt Liễu Tịnh Lâm xanh mét, cắn môi tức giận nói: "Còn không mau động thủ, uổng công bản phu nhân nuôi các ngươi, nô tài vô dụng!"

Nghe vậy, Vân Yên kéo Dung Bích ra sau lưng, khẽ cười nói: "Phu nhân?

Ngươi mà là phu nhân gì?

Chỉ là một di nương thôi, còn nữa, là ngươi nuôi những hạ nhân này sao?

Ta nói Nhị di nương, ngươi nói mạnh miệng như vậy không sợ cắn trúng đầu lưỡi sao?"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 42: Phong thủy luân chuyển


Nhất thời, ánh mắt những người xung quanh đều rơi vào Liễu Tịnh Lâm, hoặc giễu cợt, hoặc sung sướng, mấy năm này những hạ nhân này cũng chịu đủ mẹ con các nàng kiêu căng phách lối, chỉ là mọi người giận mà không dám nói thôi."

Tiện nhân!"

Liễu Tịnh Lâm nghiến răng nghiến lợi, xưng hô Nhị di nương này vẫn là cái gai trong lòng nàng, vốn cho rằng loại bỏ được Lý Tố Ngọc, chỉ cần nàng hạ sinh nhi tử sẽ được làm phu nhân đương gia Tướng phủ, đáng tiếc năm đó bất hạnh sảy thai, sau đó không thể có thai được nữa, mặc dù Tướng gia chỉ có một mình nàng nhưng thiếp rốt cuộc cũng không thể làm thê.Vân Nguyệt thấy những hạ nhân kia đều không động thủ, mặt liền biến sắc, giơ tay tát một hạ nhân, tức giận nói: "Các ngươi đứng đó làm gì, còn không mau động thủ, muốn ăn roi mây sao?"

Tiến lên phía trước một bước, Vân Yên liếc nhìn Vân Nguyệt, dù đã đeo khăn che mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, nàng khẽ cười nói: "Ăn roi mây?

Tỷ tỷ, vậy là không được, những người này cũng không làm sai cái gì, ta nói tỷ tỷ, Vân gia đã có một sửu nữ rồi, ngươi tùy tiện đánh người, không sợ người ngoài lại truyền ra danh tiếng một ác nữ Vân gia nữa sao?"

Nghe thế, lửa giận của Vân Nguyệt bùng lên: "Chuyện của ta ngươi cũng dám quản!"

Giơ tay lên chuẩn bị quăng một cái tát, vậy mà đột nhiên 'pằng' một tiếng, nàng sững sờ, khăn che mặt cũng rơi xuống đất, trên mặt là năm dấu tay màu đỏ.Nhìn tay mình một chút, Vân Yên cười nói: "Da mặt tỷ tỷ thật là mềm mịn, muội muội thấy tay thật thoải mái."

Dung Bích ngạc nhiên nhìn Vân Yên, nàng không ngờ tiểu thư dám đánh Nhị tiểu thư, nhớ lúc nhỏ nàng rất sợ Nhị tiểu thư, lúc đó Nhị tiểu thư luôn bắt nạt tiểu thư.Vân Nguyệt bị đánh cả người choáng váng, ngẩn ngơ đứng đó, thật lâu sau mới khóc toáng lên: "Vân Yên, tiện nhân dám đánh ta."

Liễu Tịnh Lâm vội vàng đi tới xem xét mặt Vân Nguyệt, trên mặt in năm dấu tay đỏ bừng, đôi mắt nàng tràn đầy thâm độc, dám đánh con gái nàng, nàng trực tiếp tiến tới, nháy mắt nâng tay lên."

Tiểu thư cẩn thận."

Dung Bích biến sắc, la lớn.Vân Yên cười lạnh, một tay nàng bắt được tay Liễu Tịnh Lâm, một tay kia giơ lên, 'pằng' một tiếng, một cái tát đánh lên mặt nàng ta.Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, Nhị phu nhân bị đánh, Nhị phu nhân phi dương bạt hỗ (ngang ngược, càn rỡ) bị đánh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này."

Ngươi dám đánh ta!

Lần này ta xem ngươi làm sao giải thích với lão gia."

Liễu Tịnh Lâm tức đến mức thân thể phát run, nàng lại bị cái tiểu tiện nhân này đánh.Vân Yên vuốt vuốt tay cười khẽ: "Giải thích?

Ta cần giải thích sao?

Ngươi chẳng qua chỉ là một di nương, mà ta, là đích nữ của Tướng phủ, đích thứ khác biệt, miệng ngươi gọi ta tiểu tiện nhân nhiều lần như vậy, không sợ cha giận lây sang ngươi?

Hơn nữa ngươi đừng quên, ta là thê tử chưa cưới của Lục vương gia, ngươi đánh ta chính là đánh mặt hắn, cho nên nói ta đánh ngươi là danh chính ngôn thuận mà đánh."

Nghe vậy, những hạ nhân kia chê cười ra tiếng.Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm lúc trắng lúc xanh nhưng lại không thể phát tác, Vân Nguyệt bên cạnh lại càng tức đến dậm chân."

Ta nói Nhị di nương, tỷ tỷ, các ngươi nháo đủ rồi chứ."

Nói xong, Vân Yên ngồi vào cạnh bàn, tự rót một ly trà, sau đó nhìn về phía mẹ con Liễu Tịnh Lâm, lạnh giọng nói: "Thật cho rằng ta còn để mặc cho các ngươi bắt nạt sao?!"

Liễu Tịnh Lâm tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Vân Nguyệt, nhìn chằm chằm Vân Yên: "Tiện nhân, chúng ta chờ xem!"

Nói xong, hai người trực tiếp rời đi.Nhìn hai mẹ con Liễu Tịnh Lâm rời đi, những hạ nhân kia lập tức quỳ dưới đất, một người trong đó nói: "Đa tạ Tam tiểu thư, mấy năm này chúng ta chịu đựng hai mẹ con họ đủ rồi, bọn họ động một chút là đánh chửi chúng ta, một màn hôm nay thật là hả giận."

Vừa dứt lời, lập tức có người hùa theo.Vân Yên đứng dậy nói: "Các ngươi mau đứng dậy đi, không cần đa lễ.

Chuyện hôm nay đến đây thôi, các ngươi trở về đi."

Nhìn những người đó rời đi, Dung Bích lo lắng nói: "Tiểu thư, người đánh Nhị phu nhân như vậy, nàng sẽ từ bỏ ý đồ sao?"

Khẽ lắc đầu, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Dung di đừng lo lắng, chỉ sợ nàng không tìm ta gây phiền toái."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 43: Phá hỏng chuyện tốt


Vừa về tới Bích Vân Các, Vân Nguyệt cuồng loạn ném đồ vật, bình hoa tan nát dưới đất, Liễu Tịnh Lâm đen mặt ngồi trên ghế, nha hoàn đã sớm tránh xa sợ bị giận chó đánh mèo."

Mẹ, ta không cam lòng, con tiện nhân Vân Yên kia!

Khấu trừ tiền của chúng ta, bây giờ còn dám đánh ta, cái người xấu xí đó thật quá ghê tởm!

Tại sao không thể nói cho cha biết?"

Vân Nguyệt tức giận ngồi phịch xuống ghế, đập bàn, bộ dạng giận không kiềm chế được.Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm âm lãnh: "Nói với cha ngươi thì có ích gì?

Lần trước nói xấu nàng trước mặt cha ngươi nhiều như vậy, ngươi thấy nàng bị chút trừng phạt nào không?

Hừ, sớm muộn gì ta cũng cho con tiện nhân kia đẹp mặt, quyền to ở Tướng phủ này cuối cùng sẽ vào tay ta.

Mẹ con chúng ta sao có thể bị tiện nhân kia khi dễ.

Tiền sao?

Không vội, mấy ngày nay cửa hàng bên kia cũng nên có lời rồi."

Suy nghĩ một chút, nàng nói: "Ngươi cũng thiệt là, trước mặt Tứ vương gia mà còn nói những lời đó."

"Ta...

Còn không phải là bị tiện nhân Vân Yên kia khích bác."

Vân Nguyệt cúi đầu tức giận nói.Liễu Tịnh Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Sợ gì chứ, Tứ vương gia sẽ cưới ngươi, ngươi là nữ nhi của Liễu Tịnh Lâm ta, hắn không dám khinh thường thế lực của Liễu gia trên triều, đây mới là nguyên nhân hắn muốn cưới ngươi, đây cũng là giá trị của ngươi."

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Nguyệt mừng rỡ: "Nói vậy, ta sẽ là trắc phi của Tứ vương gia, đến lúc đó trở thành chính phi cũng không chừng."

Trên mặt nàng lộ ra tia âm hiểm, đến lúc đó dù con tiện nhân kia có là đích nữ thì thế nào, nàng cười càng dữ tợn, mấy nốt mụn đỏ càng thêm dọa người."

Thúy Nhi, nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi?

Còn không mau chuẩn bị trứng gà luộc cho bản phu nhân, ôi, đau chết mất!"

Liễu Tịnh Lâm vuốt vuốt mặt, điên cuồng hướng ngoài cửa hét lên.Biện Hiên Các.Sau khi đám người Liễu Tịnh Lâm rời đi, Vân Yên ở trong phòng cực kì buồn bực, mới vừa trải qua một tuồng kịch đặc sắc, không chỉ là dạy dỗ họ, cũng là nói cho người trong tướng phủ biết rõ ai mới là chủ tử chân chính ở Tướng phủ này.

Vừa ra khỏi phòng, Vân Yên cảm thấy toàn thân ấm áp, lúc trước Mộ Cảnh Nam ở đây, nàng không có cơ hội ra ngoài phơi nắng, hiện tại chỉ có một mình nàng, cảm thấy toàn thân buông lỏng."

Không nên như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy." một thanh âm khiếp nhược vang lên."

Nhìn thấy thì thế nào?" một giọng nam trầm thấp nói.Nghe thấy giọng nói, ánh mắt Vân Yên nhìn qua, phía trước có một núi giả, bên đó hình như có người nói chuyện, hơn nữa thanh âm này rất quen thuộc."

Không... không nên...

Ưm..." thanh âm của cô gái có chút ngượng ngùng.Ai to gan như vậy?

Giữa ban ngày ban mặt lại dám làm chuyện cẩu thả!

Vân Yên nghĩ tới đây, nhất thời sắc mặt biến đổi, lớn tiếng quát: "Người nào ở đó?"

Nhưng một lúc lâu cũng không có tiếng trả lời, nàng biến sắc, chẳng lẽ chạy rồi?

Nàng bước tới.Dưới núi giả, một cô gái nửa thân trần, khuôn mặt hoảng sợ."

Lăng Ba...!"

Vân Yên kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, lại nhìn xung quanh, căn bản không thấy nam nhân nào, động tác của hắn cũng thật nhanh a.Đột nhiên cô gái đứng phắt dậy, trực tiếp chạy về phía trước, Vân Yên sững sờ, muốn gọi nàng lại nhưng không kịp nữa."

Tiểu thư, người ở đây a, ta tìm người nãy giờ."

Bích Thủy đột nhiên từ phía sau chạy tới, "Vừa rồi Lăng Ba muội muội làm sao vậy?

Chạy nhanh như vậy làm cái gì."

Vân Yên thu hồi tầm mắt, nhìn Bích Thủy, cười nói: "Không phải ngươi cũng chạy rất nhanh sao?"

Bích Thủy nhuận hơi, nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi, Thu Diên, Thu Diên nàng..."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 44: Lấy chết uy hiếp


Nghe Bích Thủy nói thao thao bất tuyệt, Vân Yên không khỏi đỡ trán, nha đầu này từ lúc nào lại dài dòng vậy rồi, nàng ngắt lời: "Ý ngươi là Thu Diên bị người khác lấy chết uy hiếp?"

Bích Thủy thở dốc một hơi gật đầu nói: "Đúng vậy a, Lý Minh Hòa đó cũng thật là, Thu Diên đã nói không thích hắn, hắn còn quấn quýt chặt lấy.

Hiện tại rất loạn, mọi người nói muốn Thu Diên đồng ý gả cho hắn, Thu Diên vô cùng sốt ruột, Hạ Ca nhờ ta tìm ngài giúp một tay."

Vân Yên nhìn trời một chút, hôm nay không ra ngoài được, nàng vô thức nhìn về hướng Lăng Ba chạy đi, trong lòng lo lắng.Trên một ban công ngoài phố, có một nam tử đang đứng, hai tay giang ra, tà áo bay múa, trên khuôn mặt anh tuấn mang nụ cười.Phía dưới bu đầy người nhưng mọi người đều tự giác chừa ra một khoảng đất trống, trong khoảng đất trống có hai nữ tử đang đứng, trên gương mặt mỹ lệ của cô gái áo hồng tràn đầy tức giận, cắn chặt răng, cô gái bên cạnh thì tràn đầy lo lắng, nếu xảy ra mạng người, sợ sẽ rắc rối lớn.Người xung quanh nghị luận ầm ĩ."

Công tử Lý gia này thật là si tình a."

"Đúng vậy, ta nghe nói ngày nào hắn cũng tặng quà cho Thu Diên cô nương, có thể thấy hắn thâm tình cỡ nào a."

"Thu Diên cô nương mau đồng ý đi, nếu hắn nhảy xuống sẽ mất mạng a."

"Gả đi...". . .Thu Diên nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam tử phía trên, lớn tiếng nói: "Lý Minh Hòa, ta đã nói với ngươi, ta không thích ngươi... nếu ngươi nghĩ lấy chết ép buộc ta đi vào khuôn khổ thì ngươi sai lầm rồi, ta đã nói với ngươi nhiều đạo lý như vậy sao ngươi vẫn không hiểu, thiên hạ này có nhiều cô gái tốt như vậy, ngươi tội gì phải lãng phí nhiều tinh lực với ta."

Lý Minh Hòa nhìn cô gái mình yêu mến phía dưới, vẻ mặt thâm tình: "Thu Diên, ta đã nói đời này không phải ngươi thì không lấy, ngươi đã không lấy ta vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?

Ngươi không cần khuyên ta nữa."

Thu Diên dậm chân một cái, tức giận nói: "Ai muốn khuyên ngươi chứ, ngươi có nhảy hay không cũng không liên quan đến ta, ta cho ngươi biết dù ngươi chết, ta cũng không có nửa phần khổ sở."

Hạ Ca sững sờ, kéo tay Thu Diên, nói: "Nói bậy cái gì, nếu thật sự xảy ra án mạng thì làm sao?

Nơi này là kinh thành."

Thu Diên bỏ tay Hạ Ca ra, nhưng trong mắt rõ ràng có vẻ gấp gáp.Đột nhiên đám người tản ra, một nam nhân trung niên bụng phệ mang theo một đám người chạy tới, lúc thấy Lý Minh Hòa trên đài, hắn ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó hét lớn: "Minh Hòa, đừng làm chuyện điên rồ, mau xuống đây."

Nhìn cha mình, Lý Minh Hòa xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, cha, ta không thể hầu hạ ngài quãng đời cuối cùng rồi, là hài nhi bất hiếu."

"Minh Hòa, ngươi như vậy là muốn mạng cha a, Lý gia ta chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi đi rồi, cha cũng không thể sống một mình."

Lý lão gia rơi lệ.Một hạ nhân bên cạnh nhìn thấy Thu Diên, mở miệng mắng: "Chính là yêu nữ này đầu độc thiếu gia, ngươi thật là yêu tinh hại người."

Nghe vậy, Lý lão gia tựa như tìm được chỗ trút giận, hắn nhìn Thu Diên, vọt thẳng lên tát nàng một cái, Hạ Ca cũng không kịp ngăn lại.

Thu Diên đứng đó, đầy bụng uất ức, nàng bụm mặt, cả khuôn mặt nhăn nhó."

Nếu con ta có gì bất trắc, ta muốn ngươi đền mạng."

Lý lão gia hung hãn nói.Trên ban công, Lý Minh Hòa thấy một màn như vậy cũng gấp gáp nói: "Cha, ngươi không cần giận lây sang Thu Diên cô nương, chuyện này là lỗi của ta."

"Đương nhiên không liên quan đến Thu Diên, càng là lỗi của ngươi, Lý công tử, người của ta khi nào thì đến phiên ngươi nhúng chàm hả?" một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.Trên ban công cách đó không xa, một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt đang ngồi uống rượu, nhớ tới chuyện hôm nay ở Tướng phủ, trong lòng hắn hết sức phiền muộn, vậy mà đột nhiên nghe được thanh âm trong trẻo này, hắn sững sờ nhìn xuống dưới, trên mặt thoáng qua tia kinh ngạc, là hắn!Đám người nhường ra một lối đi, bạch y công tử lay động chiết phiến đi lên phía trước, gương mặt tuấn tú mang theo lãnh ý.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 45: Dùng phương thức của nam nhân


Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bạch y công tử này, không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ, làm như đang nghị luận cái gì.Thu Diên cắn chặt răng nhìn bạch y công tử, lập tức nhào vào lòng hắn, nức nở nghẹn ngào: "Công tử, thật xin lỗi, ta... ta cũng không muốn."

Vỗ nhẹ vai nàng, Vân Yên an ủi: "Không cần phải xin lỗi, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì."

Nhìn tình cảnh phía dưới, Lý Minh Hòa càng thêm bi ai, hắn bỗng cười to nói: "Quả nhiên là ta tự mình đa tình, Thu Diên cô nương, Lý mỗ chúc phúc các ngươi."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tung người nhảy xuống."

Minh Hòa!"

Lý lão gia kinh hô, nhìn bóng người nhảy xuống, cả người hôn mê bất tỉnh, đám hạ nhân tranh thủ đỡ hắn.Người vây xem phía dưới chỉ sợ rớt trúng người mình, mọi người đều tránh xa ra, trên ban công xa xa, Mộ Thanh Viễn cũng tập trung tinh thần nhìn qua.Khẽ đẩy Thu Diên ra, Vân Yên bay lên kéo y phục Lý Minh Hòa, đạp một cước lên tường, lật người nhảy xuống.Vừa tiếp đất, nàng lập tức ném Lý Minh Hòa qua một bên, ánh mắt lạnh lẽo: "Đại trượng phu gặp chút trở ngại liền tìm chết, loại người như ngươi, đúng là không xứng với Thu Diên."

Lý Minh Hòa nhìn bạch y công tử trước mắt, võ công của hắn rất cao, tướng mạo lại tuấn tú, quả thật thích hợp với Thu Diên hơn hắn, hắn cười khổ, mặt như đưa đám: "Phải, ngươi nói đúng, nhưng ta thực sự rất thích Thu Diên."

"A..."

Vân Yên giễu cợt nhìn hắn, thu chiết phiến trong tay lại, đá một cước làm Lý Minh Hòa bay ra xa."

Công tử..."

Hạ Ca cùng Thu Diên đều vô thức hô lên.Người Lý gia càng thêm giận dữ: "Ngươi làm gì đó, sao lại đá thiếu gia của chúng ta?"

đang tính động thủ.Vậy mà thanh âm lạnh lùng lần nữa vang lên: "Yêu Thú Điên?

Yêu nàng mà dùng cái chết uy hiếp nàng sao?

Đừng nói với ta ý ngươi không phải như vậy, nàng chỉ là một cô gái nhu nhược nhưng hành động của ngươi sẽ khiến nàng cả đời mang tội nghiệt, là ngươi tự tay đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, đây chính là tình yêu của người?

Thật quá buồn cười!"

Cả khuôn mặt Vân Yên tràn đầy lạnh lẽo.Lý Minh Hòa cũng sững sờ, cả người quỳ trên mặt đất."

Ta sai lầm rồi sao?"

Lý Minh Hòa lẩm bẩm, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của bạch y công tử, hắn đau khổ ảo não nói: "Thu Diên cô nương, thật xin lỗi."

Nhìn Lý Minh Hòa quỳ ở đó, Thu Diên núp sau lưng Vân Yên, lau nước mắt.Vân Yên khẽ nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để Thu Diên gả cho một người nhu nhược, là một nam nhân thì phải dùng phương thức của nam nhân cướp Thu Diên từ trong tay ta, bản công tử ở Linh Lung Các chờ ngươi." nói xong, ôm Thu Diên rời đi.Lý Minh Hòa ngây ngẩn nhìn ba bóng người trước mặt, nắm chặt hai nắm đấm, lớn tiếng nói: "Ta nhất định sẽ khiến Thu Diên thích ta, dùng phương thức nam nhân."

"Thật sao?

Ta mỏi mắt mong chờ!"

Người trên phố cũng dần dần tản ra, Vân Yên nhìn Thu Diên, an ủi: "Chuyện qua rồi, không nên lo lắng."

Nghe vậy, Thu Diên lo lắng nói: "Công tử, không phải ta khiến ngươi, khiến Linh Lung Các hổ thẹn rồi chứ?"

Vân Yên cười nhạt nói: "Những thứ này đều là chuyện nhỏ thôi, quan trọng là các ngươi bình an vui vẻ."

Hạ Ca bên cạnh cũng nói: "Công tử nói đúng, đợi lát nữa về nghỉ ngơi cho tốt, trải qua chuyện lần này, tin tưởng Lý Minh Hòa nhất định sẽ không dây dưa ngươi nữa."

Thu Diên gật đầu nhưng vẻ mặt lại u sầu, ánh mắt nàng vô thức liếc nhìn nam tử phía sau, Vân Yên thấy thế cũng không nói gì, có lẽ ngay cả Thu Diên cũng không rõ ràng tâm ý của mình.Phía sau đột nhiên có một thanh âm truyền tới: "Thất công tử, xin dừng bước!"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 46: Càn rỡ


Nghe được giọng nói quen thuộc này, Vân Yên ngẩn người, sao hắn lại ở đây?

Nàng quay đầu nhìn nam tử một thân cẩm bào vàng nhạt này, theo sau hắn là hai người hầu.Nhìn người tới, Thu Diên bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đây là Tứ vương gia, thời gian gần đây hắn vẫn luôn thăm dò tung tích của ngài."

Nghe vậy, Vân Yên nhướng mày, tin tức Thất công tử trở về kinh thành rất ít người biết, lần trước ở hồ Lãnh Nguyệt cũng chỉ là tình cờ, vậy mà hắn biết là Thất công tử.

Nàng phe phẩy chiết phiến trong tay, cười nói: "Thật sao?

Ta cũng tò mò không biết Tứ vương gia tìm tại hạ có chuyện gì?"

Mộ Thanh Viễn nhìn bạch y công tử trước mắt, dù hai nữ tử bên cạnh tướng mạo không tầm thường nhưng ở trước mặt hắn cũng ảm đạm thất sắc.

Ở trong đám đông vẫn tản ra khí thế chói mắt khác thường.

Nhìn hắn tựa như yếu đuối nhưng ai có thể nghĩ tới hắn nắm trong tay mạch sống của cả nước Đông Việt."

Từ trước đến nay Thất công tử không ở kinh thành, lần này trở lại là có chuyện gì quan trọng sao?"

Mộ Thanh Viễn thu hồi tâm tình, nói.Vân Yên cười nhạt, nói: "Chẳng lẽ bản công tử trở về kinh thành cũng phải xin phép vương gia hay sao?"

"Điêu dân lớn mật, dám nói chuyện với Tứ vương gia như thế."

Người hầu bên cạnh lập tức quát lên.Mộ Thanh Viễn giơ một tay lên, quát khẽ: "Tiêu Tịnh không được vô lễ."

Hắn nhìn Vân Yên, cười nói: "Bổn vương không quản tốt hạ nhân, kính xin Thất công tử thứ lỗi."

Vân Yên tiến lên trước hai bước, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Tứ vương gia vẫn chưa nói ngươi gọi tại hạ có chuyện gì?"

Biết được thân phận Mộ Thanh Viễn, đám người xung quanh càng cách xa hơn.Nghe thế, Mộ Thanh Viễn cười nói: "Bổn vương nghe nói Thất công tử học rộng tài cao, là nhân trung long phượng (rồng phượng trong biển người, ý nói nhân tài hiếm có), bổn vương dĩ nhiên muốn làm quen."

Học rộng tài cao?

Trong lòng Vân Yên buồn cười, giang hồ đồn đãi về Thất công tử rất nhiều, sản nghiệp Linh Lung Các trải rộng khắp nước Đông Việt, có thể nói là độc nhất vô nhị.

Hắn đang muốn lôi kéo nàng sao?Nhân trung long phượng hình dung Tứ vương gia thì thích hợp hơn, tại hạ chỉ là người không quan trọng, sao dám cùng nhật nguyệt tranh huy? (tranh ánh sáng với mặt trời, mặt trăng, ý nói người không biết tự lượng sức) Thật sự không dám trèo cao, tạ ý tốt của vương gia, tại hạ ghi nhớ trong lòng, cáo từ!"

Nói xong, Vân Yên chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, hắn đây là cự tuyệt mình sao?"

Càn rỡ, dám nói chuyện với vương gia như thế."

Tiêu Tịnh giận dữ, rút kiếm xông tới.Nhìn tình cảnh như vậy, Thu Diên cùng Hạ Ca biến sắc, la lớn: "Công tử cẩn thận."

Khóe miệng Vân Yên giương lên, cảm nhận được kiếm khí phía sau, thu chiết phiến trong tay lại, tiện tay đưa ra đỡ, trực tiếp chặn một kiếm của Tiêu Tịnh.Tiêu Tịnh biến sắc, cả người bay lên, lại không thể động đậy, giống như có nội lực hút hắn vào.

Trong lòng hắn nhất thời sợ hãi.Đúng lúc đó, sắc mặt Vân Yên thay đổi, dùng lực đánh Tiêu Tịnh bay ra ngoài."

Nô tài của Tứ vương gia thật là không nghe lời, tại hạ cáo từ."

Nói xong, Vân Yên thu tay lại trực tiếp đi về phía trước.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn đại biến, Tiêu Tịnh đang muốn tấn công lần nữa, bị hắn cản lại, nhìn bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, sắc mặt hắn lạnh xuống: "Ngươi không phải đối thủ của hắn."

Tiêu Tịnh trầm giọng nói: "Vương gia, cứ buông tha hắn như vậy để hắn phách lối sao."

Mộ Thanh Viễn hừ một tiếng, lạnh giọng nói: "Hắn chỉ là một thương nhân mà thôi, sẽ có ngày hắn trở lại cầu xin bổn vương."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 47: Lai lịch


Linh Lung Các.Nhớ tới chuyện mới xảy ra trên phố, Thu Diên bất mãn nói: "Cái Tứ vương gia đó rõ ràng là cố ý, hắn muốn giết công tử."

Vân Yên khẽ lắc đầu, đứng lên, sắc mặt trầm xuống, nói: "Yên tâm, Mộ Thanh Viễn chỉ thử dò xét ta, hắn cảm thấy đường đường Tứ vương gia như hắn bị người ta xem thường, hôm nay hắn muốn lôi kéo ta, tài lực của Linh Lung Các khiến hắn động lòng."

Không ngờ đúng là cây to đón gió, tài lực của Linh Lung Các khiến người trong hoàng thất hâm mộ rồi, xem ra sau này càng phải cẩn thận hơn.Hạ Ca trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Công tử, nhìn hành động hôm nay của hắn, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta có nên..."

"Trước không cần để ý hắn, nếu hắn có can đảm động thủ với chúng ta, dù là hoàng tử thì thế nào?"

Vân Yên lạnh nhạt nói, đối với người như Mộ Thanh Viễn ngay từ đầu nàng đã có ý cách xa hắn, dã tâm hắn giấu giếm cuối cùng sẽ có ngày lộ ra, nàng không muốn chọc vào phiền toái như vậy.

Đáng tiếc vì giao dịch với Dạ Mị, không thể không giao thiệp với hắn.

Nàng nhìn Thu Diên một cái, bỗng cười nói: "Lý Minh Hòa đó có thật sự vô dụng như vậy sao?"

Nghe vậy, mặt Thu Diên nháy mắt đỏ bừng, nàng vặn chặt khăn tay, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Công tử, không phải như ngài nghĩ đâu, ta... ta căn bản... căn bản không thích hắn."

Hạ Ca bên cạnh giễu cợt nói: "Mới vừa rồi không biết là ai sốt ruột vô cùng."

"Ta... ta chỉ không muốn... không muốn có người vì ta mà chết."

Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm Thu Diên cơ hồ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.Vân Yên cười nhạt, các nàng đi theo nàng nhiều năm như vậy, sao nàng có thể không biết trong lòng các nàng nghĩ gì chứ?

Nàng tiến lên phía trước mấy bước, rũ mắt nói: "Ta thấy Lý Minh Hòa đó cũng không tệ, là người có thể tin được, cuộc đời này khó tìm được một người có lòng như vậy, Thu Diên không nên bỏ qua mới đúng."

"Công tử, ta không lấy, ta muốn vĩnh viễn sống bên công tử."

Thu Diên chắc chắn nói.Vân Yên quay lại nhìn Thu Diên và Hạ Ca, nàng chợt cười: "Ta hiểu rõ tâm tư các ngươi, nhưng ngay cả ta cũng không đảm bảo cái mạng này có thể sống được bao lâu, tội gì hại các ngươi."

"Không, công tử, chúng ta nhất định có thể lấy được Thiên Hương đậu khấu, người sẽ không có việc gì."

Hạ Ca gấp giọng nói.Vân Yên nghe vậy, trên mặt lộ vẻ trào phúng, coi như tìm được Thiên Hương đậu khấu thì thế nào, cũng chỉ thêm được vài năm thôi.

Chuyện khẩn yếu (khẩn cấp, trọng yếu) nàng muốn làm nhất cũng không phải chuyện này mà là báo thù cho ông ngoại, cho mẹ."

Chuyện Thiên Hương đậu khấu, các ngươi không cần xen vào nữa, ta tự có tính toán, các ngươi chú ý che giấu hành tung.

Còn nữa, ta nói các ngươi điều tra lai lịch Mộ Cảnh Nam sao rồi?"

Vân Yên trầm giọng nói.Thu Diên nghe Vân Yên nói thế, đang định nói gì lại bị Hạ Ca kéo lại, nàng lắc đầu với Thu Diên, tính tình công tử nàng không rõ lắm, đã nói không cần bọn họ nhúng tay vào, nếu bọn họ còn xen vào chỉ sợ khiến công tử thêm phiền toái."

Theo ta được biết, Lục vương gia là đứa con mà Hoàng thượng cùng một cung nữ sinh ra, mẹ đẻ mất sớm, từ lúc sinh ra vẫn được nuôi bên cạnh Hoàng hậu, cùng Tứ vương gia lớn lên, nhưng cũng không được Hoàng đế sủng ái, ngay cả phong vương cũng muộn hơn những hoàng tử khác."

Suy nghĩ một chút, Hạ Ca nói tiếp: "Hắn cũng không tham dự tranh đấu triều đình, chỉ làm một nhàn vương, hàng năm lưu luyến bướm hoa, giao hảo với tất cả danh kĩ ở kinh thành.

Có lẽ Hoàng đế thất vọng với đứa con trai này cho nên cũng mặc kệ những chuyện này."

Thu Diên bên cạnh bất mãn nói: "Hạng người như thế làm sao xứng với tiểu thư!

Hai huynh đệ bọn họ đều không phải thứ gì tốt."

Vân Yên lắc đầu, nhớ tới mấy lần gặp Mộ Cảnh Nam, chỉ sợ hắn cùng Mộ Thanh Viễn là bằng mặt không bằng lòng đi, lời nói của hai người có ý châm chọc đối phương, nàng cảm thấy dưới vẻ mặt nhẹ nhàng kia có ẩn giấu gì đó.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 48: Cảm giác yêu thích


Thời điểm trở lại Tướng phủ, sắc trời đã tối, Vân Yên thay quần áo xong, tìm thế nào cũng không thấy Bích Thủy, nhớ ban ngày gặp chuyện của Lăng Ba, trong lòng nàng lo lắng, Lăng Ba là nữ nhi duy nhất của Dung di, nếu nàng xảy ra chuyện gì sẽ phụ lòng Dung di.Nàng đang chuẩn bị ra ngoài thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa chặn nàng lại."

Yên, cả ngày nay ngươi đi đâu, ta không tìm được ngươi."

Nhìn người tới, Vân Yên cười nói: "Đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Nói xong, nàng nhường đường để Vân Hoằng đi vào.Đến cạnh bàn, Vân Hoằng chợt quay đầu lại, đặt tay lên vai Vân Yên, vẻ mặt nghiêm nghị: "Yên, ngươi thật sự thích Lục vương gia?"

Nhớ tới lời Mộ Cảnh Nam nói trước khi rời đi, trong lòng hắn lo lắng không dứt, không phải chỉ vui đùa, thì sao hắn có thể thích Vân Yên.Vân Yên hơi sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"

"Yên, tin tưởng đại ca, chỉ có gả cho Tứ vương gia ngươi mới có được hạnh phúc chân chính."

Vân Hoằng lớn tiếng nói, vì gấp gáp mà khuôn mặt có chút vặn vẹo.Cảm thấy sức nặng trên vai tăng lên, Vân Yên nhíu mày, ôn tồn nói: "Đại ca, ngươi buông ta ra trước đã, chuyện này không phải như ngươi nghĩ."

Nhận ra mình dùng lực quá lớn, Vân Hoằng buông tay ra, lúng túng nói: "Yên, thật xin lỗi, ta..."

Vân Yên cười cười: "Đại ca, ta sẽ không gả cho Lục vương gia, về phần Tứ vương gia, chuyện này, cũng không phải nói được là được."

Nghe vậy, Vân Hoằng yên tâm, hắn cười nói: "Ngươi yên tâm, hôm nay Tứ vương gia chịu tới tướng phủ có nghĩa là hắn có để ý ngươi, chuyện này đại ca liều mạng cũng sẽ giúp ngươi."

Vân Yên đang muốn nói gì nhưng Vân Hoằng đã bước nhanh ra ngoài.

Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, đại ca thật là, nhìn bóng đêm bên ngoài, có điều đại ca nói đúng, có lẽ Mộ Thanh Viễn để ý nàng, dù sao, không có được mới là tốt nhất.Thời điểm đến chỗ Lăng Ba, Bích Thủy đang ngồi cùng nàng, thấy Vân Yên đi vào, Bích Thủy đứng lên, lo lắng nói: "Tiểu thư, không biết nàng bị sao, đến giờ vẫn chưa chịu ăn gì, Dung di lo lắng bảo ta tới đây bồi nàng, nhưng nàng không nói câu nào."

Đôi mắt vô hồn của Lăng Ba liếc qua Vân Yên, ngay sau đó cúi đầu, vẻ mặt tránh né.Vân Yên nhìn Bích Thủy nói: "Ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với Lăng Ba."

Bích Thủy nghi ngờ liếc nhìn Vân Yên và Lăng Ba, ra ngoài đóng cửa lại."

Là ai, nói cho ta biết, ta thay ngươi làm chủ."

Vân Yên tới cạnh bàn, ngồi xuống bên cạnh Lăng Ba.Đúng lúc này, Lăng Ba lại quỳ xuống đất, kéo y phục Vân Yên, nói: "Tiểu thư, không cần lo chuyện này được không?"

Vân Yên nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi giải thích cho người kia?

Lăng Ba, nếu Dung di biết chuyện này sẽ rất đau lòng."

"Tiểu thư, van xin người đừng nói với mẹ ta, ta đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." cảm xúc của Lăng Ba rốt cuộc cũng phát sinh biến hóa, nàng cầu khẩn nói.Vân Yên đứng lên nhìn Lăng Ba đang quỳ trên mặt đất, trách cứ: "Ngươi thích hắn đến vậy?

Nếu hắn thích ngươi, cần gì phải lén lén lút lút, ngươi bảo vệ hắn như vậy, hắn sẽ cảm kích ngươi sao?

Ngươi đối với mẹ ngươi vậy sao?"

Lăng Ba xụi lơ ngồi bệt dưới đất, nàng cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu thư biết cảm giác yêu thích không?"

Vân Yên ngẩn người, cảm giác yêu thích?. . .Trong Phượng Tảo cung, Hoàng hậu ngồi trên phượng ỷ phía trên, mắt phượng khẽ nâng lên liếc nhìn nô tài phía dưới: "Vì sao sau khi trở về Tứ vương gia lại nhốt mình trong phòng?

Hôm nay hắn đi đâu?"

Nô tài phía dưới khẽ run rẩy, vội vàng nói: "Vương gia đến Vân Tướng phủ, sau đó đến quán trà."

Đi Tướng phủ?!

Cao Nguyệt Ly nhướng mày, trong đầu vô thức thoáng qua một bóng người, nhớ tới cô gái đoan trang đúng mực đó, nàng cảm thấy nhức đầu, trong mắt thoáng qua tia âm lãnh, nữ nhi của Lý Tố Ngọc, sao có thể xem thường!
 
Back
Top Bottom