Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ

Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 28: Hạ độc


Buổi sáng trong Bích Vân Các, Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm ngồi bên cạnh bàn, phía dưới có một nha hoàn đang quỳ."

Thúy Nhi, ngươi nói thật sao?"

Liễu Tịnh Lâm cau mày, đứng dậy hỏi.Toàn thân Thúy Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ vừa đi Biện Hiên Các nhìn rồi, trên mặt Tam tiểu thư nổi mụn sởi, vừa mới kêu đại phu tới."

Nhớ tới mấy nốt mụn đỏ trên mặt Tam tiểu thư, trong lòng nàng vừa sợ vừa buồn nôn."

Ha ha ha...

Mẹ, lần này để xem con tiện nhân Vân Yên kia quyến rũ Tứ vương gia thế nào."

Vân Nguyệt bưng ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, cả khuôn mặt đều là ý cười vui sướng.Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm vung tay ý bảo Thúy Nhi lui ra, ánh mắt nàng ác độc, nhìn hướng ngoài cửa, nói: "Dám đối nghịch với mẹ con chúng ta thì nên biết rõ kết quả, thuốc này vốn muốn dùng cho mẹ nàng ta, đáng tiếc mẹ nàng ta mệnh khổ, chết rồi."

"Mẹ, mụn sởi trên mặt nàng ta có chữa hết không?"

Vân Nguyệt nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.Liễu Tịnh Lâm vỗ vỗ vai Vân Nguyệt, cười lạnh nói: "Hết?

Hừ, loại thuốc này lúc trước ta sai người mỗi ngày đều bỏ một ít vào thức ăn của nàng ta, độc tố đã sớm vào tim phổi rồi, hơn nữa, đại phu này đã sớm là người của chúng ta, căn bản không hỏi ra cái gì."

"Có thật không?"

Vân Nguyệt mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, âm lãnh cười: "Vân Yên, để xem sau này ngươi lấy gì đấu với ta."

Liễu Tịnh Lâm âm hiểm gật đầu, đây chính là kết quả của việc đối nghịch với nàng.Trong Biện Hiên Các, Vân Yên đang ngồi trên giường, khuôn mặt bị khăn mặt màu đen che lại, nhưng lờ mờ thấy được có hơi nhô ra một chút, Bích Thủy bên cạnh lo lắng hỏi đại phu: "Đại phu, mặt tiểu thư bị sao vậy?"

Đại phu cúi đầu, sửa sang lại hòm thuốc, nói: "Cái này, mụn sởi của Tam tiểu thư có thể do ăn bậy cái gì đó, ta viết một đơn thuốc, cứ uống thuốc theo đơn thuốc này, mấy ngày nữa là khỏi."

Bích Thủy nhận đơn thuốc, chuẩn bị nói gì đó, lại bị Vân Yên cản lại: "Bích Thủy, tiễn Trần đại phu."

Trần Mật cõng hòm thuốc, hành lễ với Vân Yên rồi ra ngoài.Nhìn bóng lưng Trần Mật, Bích Thủy dậm chân nói: "Tiểu thư, đây rõ ràng không phải phương thuốc trị bệnh sởi, sao người không ngăn hắn lại?"

Vân Yên từ trên giường đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi nói với hắn thì có ích gì?

Rất rõ ràng, hắn bị người khác mua chuộc rồi."

Bích Thủy căm hận nói: "Nhất định là hai mẹ con kia!

Ta đi tìm bọn họ!"

"Quay lại!"

Vân Yên khẽ quát, "Ngươi có chứng cớ chứng minh là họ làm sao?

Bây giờ ngươi qua đó sẽ bị họ cắn ngược lại một cái."

Bích Thủy dừng chân, quay đầu nhìn Vân Yên, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho bọn họ vậy sao?

Ta thật muốn ra tay giết bọn họ."

Vân Yên bất đắc dĩ thở dài: "Đi theo đã bao lâu rồi mà sao vẫn vọng động như vậy, tỉnh táo lại, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đích thân hạ độc sao?"

Nghe Vân Yên nói vậy, Bích Thủy bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Việc ăn uống của tiểu thư luôn do Dung di phụ trách." suy nghĩ một chút, nàng vội nói: "Dung di tuyệt đối không hại tiểu thư, vậy là có người thừa dịp họ không chú ý mà hạ độc?"

Nghe thế, Vân Yên cũng an ủi không ít, gật đầu nói: "Loại chuyện này, sau khi thành công, chủ mưu sẽ đến gặp đồng lõa, cho nên chúng ta sẽ có cơ hội.

Ngươi a, đừng có kích động như vậy." nàng cười nói, "Cũng khó trách Lãnh Tuyết luôn phải nhức đầu."

"Ai bảo hắn nhức đầu, hừ, ta và hắn cũng chẳng có quan hệ gì!"

Bích Thủy bĩu môi phản bác nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng.Nha đầu này vẫn mạnh miệng như vậy, trong lòng Vân Yên buồn cười, chưa tới mấy ngày nữa, Lãnh Tuyết cũng nên tới kinh thành rồi.

Có điều nàng đã là sửu nữ của kinh thành rồi mà bọn họ còn chưa chịu buông tha, tối nay nàng muốn xem rốt cuộc ai dám hạ độc nàng!
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 29: Ăn miếng trả miếng


Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống, trong phòng một bóng đen lén lén lút lút đóng cửa đi ra, nàng nhìn xung quanh một chút, đi ra hướng cửa viện.Trong hoa viên, một bóng người đi thẳng tới sau núi giả, quỳ xuống trước một bóng người."

Chuyện này ngươi làm không tệ a."

Thanh âm của một cô gái truyền tới, "Xem ra ta phải hảo hảo thưởng cho ngươi mới được."

Nghe thấy thế, bóng dáng quỳ trên mặt đất tựa như lấy hết dũng khí, nàng ngẩng đầu lên nói: "Nô tài không dám, nhưng xin Nhị phu nhân tuân thủ lời hứa, bỏ qua cho mẹ ta."

Liễu Tịnh Lâm nhướng mày, khinh thường nhìn cô gái đang quỳ, nàng chỉ mới uy hiếp một chút mà đã cắn câu rồi, thật là một vũ khí tốt a, nàng cười quyến rũ, nói: "Đương nhiên, ta nói được làm được.

Nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ nếu chuyện này bị người khác phát hiện, không riêng gì ngươi, còn có mẹ ngươi, ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây, nhớ đấy."

Lăng Ba biến sắc, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, lại cúi đầu run giọng nói: "Dạ, nô tỳ biết."

Nghe đoạn đối thoại của các nàng, Bích Thủy chuẩn bị xông ra lại bị Vân Yên kéo lại, rời đi.Trở về phòng, Bích Thủy lớn tiếng nói: "Tiểu thư, sao nàng có thể, tại sao lại đối với ngươi như vậy?"

"Bích Thủy, tỉnh táo một chút.

Lăng Ba không phải là loại người như ngươi nghĩ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy Liễu Tịnh Lâm dùng Dung di để uy hiếp nàng, nếu đổi lại là ta hoặc ngươi, chúng ta đều sẽ làm giống vậy."

Vân Yên đặt tay lên vai Bích Thủy nói, "Chuyện này dừng lại ở đây, không thể nói cho bất kì ai đặc biệt là Dung di, thân thể nàng không tốt, đừng để nàng bận tâm."

Bích Thủy bình phục tâm tình, gật đầu nói: "Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm gì tiếp?

Liễu Tịnh Lâm thật là khinh người quá đáng, may là tiểu thư tinh thông y thuật nếu không thật sự bị hủy dung rồi."

Vân Yên cười lạnh, trực tiếp tháo khăn che mặt lộ ra gương mặt trơn bóng như ngọc, một cái bớt màu đỏ sặc sỡ bên má trái."

Không phải bọn họ thích hạ độc sao?

Vậy hãy để cho họ nếm thử tư vị bị độc của chính mình hại là thế nào."

Trong mắt Vân Yên lóe ra lãnh ý, nắm thật chặt cái khăn che mặt trong tay.Buổi sáng ở Tây Uyển, trong phòng, người trên giường giật giật thân thể, nàng cảm thấy khát nước, xuống giường, đi đến cạnh bàn rót một chén nước, buổi sáng còn buồn ngủ mắt lim dim, vậy mà đột nhiên mắt nàng trợn thật to, cái ly trong tay rơi xuống đất."

A!"

Nhìn gương mặt bị nổi mẩn đỏ trong gương, Vân Nguyệt ôm đầu la lớn.Trong Biện Hiên Các, Bích Thủy bưng trà cho Vân Yên, nàng mừng rỡ nói: "Tiểu thư, trên mặt Vân Nguyệt nổi mụn sởi rồi."

Vân Yên cười nhạt, tối qua nàng lẻn vào phòng Vân Nguyệt, điểm huyệt ngủ của nàng ta, rót độc dược vào miệng nàng ta.

Nàng đứng lên nói: "Vở kịch này còn cần có diễn viên."

Tây Uyển, Vân Nguyệt ngồi trong phòng khóc lớn không ngừng, Liễu Tịnh Lâm ngồi canh giữ bên giường, nhìn khuôn mặt mẩn đỏ của Vân Nguyệt, trong lòng nàng gấp gáp.

Vì sao mới qua một đêm đã biến thành như vậy?

Sao đại phu còn chưa tới, nàng nhìn ra ngoài cửa, gọi: "Thúy Nhi, đại phu tới chưa?"

Đúng lúc này, một bóng người đi vào, nàng nhìn người bên trong, nói: "Nghe nói thân thể Nhị tỷ khó chịu cho nên ta cố ý qua xem một chút, Nhị nương, tỷ tỷ thế nào rồi?"

Nhìn người tới, Liễu Tịnh Lâm biến sắc, mặt nàng ta hoàn hảo không chút tổn hại?

Sao có thể như vậy?Nghe được giọng Vân Yên, Vân Nguyệt thò đầu ra, giờ phút này cả khuôn mặt nàng đều bịt kín chỉ trừ hai con mắt, nhưng vẫn lờ mờ thấy được mấy chấm đỏ, nàng nhìn chằm chằm Vân Yên: "Ngươi tới làm gì?

Cười nhạo ta?

Mặt của ngươi!

Mặt ngươi rõ ràng..."

Vân Yên bước tới hai bước nhìn Vân Nguyệt, cười nhạt nói: "Nghe nói thân thể tỷ tỷ không tốt, ta tới xem một chút.

Nói đến mặt ta, may mà có Trần đại phu, hắn cho phương thuốc rất tốt, uống một ngày đã tốt rồi, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, Hà quản gia tìm ta có việc, ta đi trước."

Nói xong, nàng khom người, trực tiếp rời đi.Nhìn bóng dáng đã biến mất ngoài cửa, Liễu Tịnh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nói: "Trần đại phu chữa lành mẩn đỏ cho nàng?!

Đáng ghét!

Đồ cẩu nô tài!"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 30: Tiến cung


Trong Biện Hiên Các, Vân Yên dựa vào giường mềm đọc sách, Bích Thủy hào hứng chạy vào nhìn Vân Yên, mừng rỡ nói: "Tiểu thư, ta nghe nói Liễu Tịnh Lâm lôi Trần Mật ra đánh, lý do là hắn không chữa hết bệnh cho con gái nàng, hì hì, rốt cuộc chó cắn chó rồi."

Vân Yên ngồi thẳng người lên, đặt sách xuống, trong mắt mang theo ý cười: "Mặt ta đã tốt, nàng đương nhiên sẽ giận lây sang Trần đại phu, hơn nữa Trần đại phu cũng bó tay hết cách với mụn đỏ của Vân Nguyệt, cho nên bị đánh là chuyện bình thường.

Có điều khiến họ nóng nảy cũng không phải chuyện này mà là trong nội cung mới truyền thánh chỉ tới, bảo ta lập tức vào cung.

Lần này nhờ vào ngươi."

"Có thật không?

Vào cung?"

Bích Thủy vui mừng.Vân Yên đứng lên, vuốt vuốt bả vai, thần thái sáng láng: "Đây chính là cơ hội chúng ta chờ đã lâu, ngươi biết nên làm thế nào."

Vẻ mặt Bích Thủy nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, trí nhớ của ta rất tốt, Hoàng cung, không làm khó được ta."

Bên ngoài Tướng phủ, Hà Văn tiễn Vân Yên lên xe ngựa, trong lòng hắn không khỏi cảm thán, Tam tiểu thư này đúng là rất thong dong, vào cung diện kiến không phải là nên ăn mặc trịnh trọng sao?

Nàng lại vẫn ăn mặc như thường ngày, nhưng hắn nghĩ đến lúc trước Vân Yên xử lý chuyện tiền tháng của Nhị phu nhân, trong lòng sợ hãi, cũng không dám nhiều lời.Ngồi lên xe ngựa, Vân Yên khép hờ mắt, chỉ cần lấy được Thiên Hương đậu khấu, tất cả sẽ dễ dàng, cái gì hôn ước, cái gì Tướng phủ, nàng đều không để vào mắt.

Tất cả những tiếng nghị luận lộn xộn xung quanh, sửu nữ Vân gia rốt cuộc phất lên rồi sao?

Nhưng không ai biết, đây là bước đầu nàng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu quỷ quyệt chốn cung đình.Vừa đến cửa cung, Vân Yên được một thái giám đỡ xuống xe ngựa, nàng nhìn tòa cung điện mái ngói lưu ly lấp lánh hào quang, chỉ cảm thấy giống như một nhà giam hoa lệ, khi còn bé nàng cũng đã từng theo mẫu thân vào cung, chỉ tiếc đã quên lâu rồi.Bên ngoài cửa cung, mấy người mặc quan phục đỏ tía, bên hông đeo thẻ bài quan viên đi ra, Vân Yên nhìn những người này, trong đó có một nam nhân trung niên mặt tròn bụng mập, bên cạnh hắn là một nam nhân hơi gầy hơn một chút, mặt mày ủ dột, hình như nàng đã gặp qua ở nơi nào."

Bên kia là ai?"

Vân Yên vô thức bật thốt lên."

Hồi Tam tiểu thư, mấy vị đi đầu là Quốc cựu gia, bên cạnh là Liễu đại nhân, phía sau là Trương đại nhân, Tần đại nhân."

Thái giám bên cạnh cung kính nói.Nghe vậy, trong đầu Vân Yên thoáng hiện ra một đoạn ngắn, Cao Khải, Liễu Đông Nguyên, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, hai người kia từng xuất hiện vào cái ngày ông ngoại bị hành hình."

Tam tiểu thư, mời đi theo nô tài."

Tiểu thái giám bên cạnh cung kính nói.Vân Yên hồi phục tinh thần, gật đầu, đi theo tiểu thái giám.Lúc đi tới Ngự hoa viên, Vân Yên nháy mắt với Bích Thủy."

Ai da tiểu thư, nô tỳ đau bụng."

Bích Thủy đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt khổ sở.Vân Yên thấy thế, mắng Bích Thủy: "Cái tiểu tiện nhân này, đúng lúc này lại gây chuyện cho tiểu thư ngươi."

"Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ thật sự rất khó chịu."

Bích Thủy ô ô rên rỉ, thanh âm cũng hơi run run.Chán ghét nhìn Bích Thủy, Vân Yên quay sang nói với tiểu thái giám: "Công công, tỳ nữ của ta sợ là đã ăn nhầm đồ hư bị đau bụng, làm phiền ngươi cho người mang nàng đi một chút."

Tiểu thái giám chần chờ một lát, sau đó gọi một thái giám khác tới, bảo hắn dẫn Bích Thủy đi.Trước khi sắp đi, Vân Yên gật đầu với Bích Thủy một cái, Bích Thủy nghịch ngợm cười một tiếng đi theo thái giám kia.Nhìn cảnh sắc Ngự hoa viên, đúng là muôn hồng nghìn tía, núi đá liên tiếp, nhưng cũng chỉ là học đòi văn vẻ, không thể sánh được với vẻ đẹp tự nhiên.

Nàng thu hồi ánh mắt, theo tiểu thái giám rời đi.Không bao lâu sau khi Vân Yên rời đi, hai bóng người xuất hiện ở Ngự hoa viên, Mộ Thanh Viễn nhìn bốn phía, trầm giọng nói với cận vệ bên cạnh: "Ngươi xác định Tam tiểu thư Vân gia vào cung sao?"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 31: Chỉ cây dâu mắng cây hòe


Trong An Khang cung.Thái giám dẫn Vân Yên đến gần đại điện, nàng cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy mấy ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng từ lúc nàng bước chân vào điện, trong lòng nàng buồn cười, một sửu nữ như nàng rốt cuộc được chú ý đến cỡ nào a.Tiểu thái giám cung kính bẩm báo người ngồi ghế phía trên: "Khởi bẩm Thái hậu, Tam tiểu thư Vân tướng gia đã đến."

Nghe thế, Vân Yên hành lễ: "Dân nữ bái kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Nhưng lời nói của nàng giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, không có bất kì lời đáp lại nào.Nữ nhân trên giường nhìn qua đã 50, 60 tuổi, tư thái ung dung nghiêng người dựa vào giường êm, hai cô gái cao quý ngồi hai bên."

Hoàng hậu, sao hôm nay không thấy Viễn Nhi vào cung?

Nghe nói mấy ngày trước, Vân gia Nhị tiểu thư cùng Nhị phu nhân tiến cung, nghe nói Vân gia Nhị tiểu thư này tướng mạo đoan chính, là một cô gái tốt."

Trên giường êm, Cao Thái hậu nói với một cô gái mặc cung trang đỏ thẫm.Nghe vậy, Hoàng hậu Cao Nguyệt Ly che miệng cười nói: "Chuyện gì cũng không thể gạt được mẫu hậu, Nhị tiểu thư này nô tỳ cũng rất thích, nhưng chỉ có thể uất ức nàng làm trắc phi cho Viễn Nhi."

Cao Thái hậu hừ lạnh: "Nàng chỉ là con một tiểu thiếp sinh ra, làm trắc phi cho Tứ vương gia đã là trèo cao rồi.

Dù là dòng chính nữ thì thế nào?

Nếu nhân phẩm không tốt, tối đa cũng chỉ có thể làm vương phi của những đứa con thứ kia là thôi."

Nói xong, nàng nhìn nữ nhân mặc cung trang bên kia, nói: "Nhu phi, nghe nói Chiêu Dương lại chuồn êm xuất cung rồi hả?

Nàng không thể so với những thứ dân nghèo không được dạy dỗ kia, nàng là công chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp, nếu có gì sơ xuất sao được?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhu phi có chút bối rối, đáp: "Thái hậu nói đúng, nô tỳ sẽ quản giáo nàng tốt hơn."

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vân Yên mang theo vẻ không nhẫn nại.Ở dưới nghe những người đó nói chuyện, lòng lòng Vân Yên buồn cười, Thái hậu này rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, từng câu từng chữ đều ám chỉ nàng, hình như nàng cũng không có thâm thù đại hận gì với nữ nhân này đi, nữ nhân trong cung đúng là hiếu chiến.Đột nhiên một thanh âm chói tai truyền đến: "Thái hậu nương nương, Vân gia Tam tiểu thư đã đến, cũng quỳ rất lâu rồi."

Lúc này Cao Thái hậu mới nghiêng đầu nhìn qua cô gái phía dưới, một thân y phục xanh dương, tóc đen như suối, cúi đầu không thấy rõ dung nhan."

Tiểu Tần tử, Vân gia Tam tiểu thư đã tới lâu như vậy, sao bây giờ mới nói cho ai gia?"

Cao Thái hậu đột quát lớn.Nghe thế, Tần công công vội vàng quỳ xuống: "Thái hậu tha mạng, nô tài, nô tài..."

Đúng lúc này, Vân Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng, nụ cười hiền hòa: "Chuyện này không trách được Tần công công, là dân nữ thấy Thái hậu đang hăng say nói chuyện phiếm với các chủ tử cho nên không muốn quấy rầy nhã hứng của Thái hậu, kính xin Thái hậu thứ tội."

Nàng ngẩng đầu lên có thể thấy được vết bớt màu đỏ, Cao Thái hậu nhíu mày, nàng là Vân Yên không giả, nhưng sao không vô lễ thô bỉ như lời đồn?

Hơn nữa mặc dù dung nhan không tốt nhưng cũng không khó coi.

Nhìn bộ dáng nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng cười ấm áp, nói: "Tam tiểu thư khiêm tốn lễ độ, mau đứng lên đi, người tới, còn không mau ban thưởng ghế cho Tam tiểu thư ngồi."

Vân Yên vâng lời đứng dậy, ngồi phía dưới Nhu phi."

Sáng nay Lục hoàng tử xuất cung rồi, nếu không đã có thể gặp được Tam tiểu thư, Lục hoàng tử được bổn cung nuôi từ nhỏ, thân thế đứa nhỏ này đáng thương, bổn cung cũng ưu ái hắn hơn một chút cho nên hắn mới làm ra những chuyện hoang đường kia, nếu như sau này có gì khiến Tam tiểu thư uất ức còn xin Tam tiểu thư thông cảm nhiều hơn."

Hoàng hậu đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, nghiễm nhiên là một bộ từ mẫu.Vân Yên cười nhạt: "Hoàng hậu nương nương quá lo lắng rồi, sáng nay Lục hoàng tử mới đưa quà tặng tới cho dân nữ, hơn nữa dân nữ thấy Lục hoàng tử rất có khiếu hài hước, rất dễ thân cận."

Nghe nàng nói thế, Hoàng hậu thoáng kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: "Như thế rất tốt."

Ngược lại, Cao Thái hậu đột nhiên nói thân thể mệt mỏi, kêu một thái giám và cung nữ hầu hạ vào nội điện nghỉ ngơi.Tiễn Thái hậu đi xong, Nhu phi nhìn Vân Yên, cười nói: "Nhìn bộ dáng Tam tiểu thư xấp xỉ bằng tuổi Chiêu Dương công chúa của bổn cung, đoán chừng nàng cũng đã từ thư phòng trở lại rồi."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 32: Trong cung vô tình gặp được


Chuyến này vào cung, Vân Yên cũng không biết vị Thái hậu này rốt cuộc muốn làm gì?

Chỉ đơn thuần là gặp mặt thôi sao?

Ngược lại Nhu phi rất nhiệt tình, trò chuyện với nàng một hồi lâu.

Thời gian cũng không còn sớm, mặt trời sắp xuống núi.

Chỉ là mục đích của nàng cũng đã đạt được, trước mắt nên đi tìm Bích Thủy rồi.Vừa ra khỏi An Khang cung, Vân Yên đi theo tiểu thái giám đi hướng Ngự hoa viên.

Vừa tới Ngự hoa viên, Vân Yên đã nghe thấy tiếng cãi vả ồn ào."

Đụng vào bổn công chúa còn dám lớn lối như vậy, nha đầu chết tiệt kia, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, còn không mau quỳ xuống?" một thanh âm ngang ngược vang lên."

Hừ, rõ ràng là ngươi đụng vào ta, ngươi mới phách lối, công chúa thì có gì đặc biệt hơn người."

Bích Thủy bất mãn nhìn cô gái trước mắt, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, những thứ công chúa này không phải đều ỷ mình xuất thân tốt sao?

Đều là gối thêu hoa.Mộ Chiêu Dương nghe thế liền giận dữ, vặn khăn lụa trong tay, cắn chặt môi, đưa tay lên chuẩn bị đánh xuống, Bích Thủy sững sờ, nhớ tới lời Vân Yên dặn, nàng cắn răng, dù sao bị tát một cái cũng không chết, nàng nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn.Nhưng hồi lâu không cảm thấy gì, Bích Thủy mở mắt ra thấy sắc mặt công chúa kia tái xanh, tay nàng ta bị một cái tay khác bắt được, không thể động đậy.

Nàng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: "Tiểu thư, người trở lại."

Nhìn người tới, Mộ Chiêu Dương ngẩn người, nói: "Sao lại là ngươi?

Sao ngươi ở trong cung?"

"Khởi bẩm công chúa, vị này là Vân gia Tam tiểu thư."

Tiểu thái giám bên cạnh vội vàng nói, sau đó quay sang nói với Vân Yên: "Tam tiểu thư, đây là Chiêu Dương công chúa."

"Buông ra."

Đột nhiên thu tay lại, Mộ Chiêu Dương vuốt vuốt cổ tay, khinh thường nhìn Vân Yên: "Ta nói sao lại có người xấu xí đến vậy, thì ra là Vân Yên a.

Quả nhiên dạng chủ tử gì sẽ có nô tài đó, chỉ bằng ngươi cũng đòi gả cho Lục hoàng huynh?"

Nghe vậy, Bích Thủy giận dữ đang chuẩn bị phát tác lại bị Vân Yên kéo ra sau lưng.

Nhìn nàng công chúa mảnh mai trước mặt, lại nhớ đến công tử áo lam lúc trước, khó trách cảm thấy Nhu phi có chút quen thuộc.Trên mặt Vân Yên vẫn là ý cười nhợt nhạt như cũ: "Xem ra Vân Yên và công chúa rất có duyên, nhưng hình như công chúa đã quên lời ta nói lúc trước rồi, không phải nói ngã một lần thì sẽ khôn hơn được một chút sao?

Ta thấy công chúa chẳng có gì thay đổi."

"Ngươi..."

Mộ Chiêu Dương nghiến răng nghiến lợi, nàng ta dám nói nàng đần, hừ, nàng sẽ cho nàng ta đẹp mặt, nàng đè nén tức giận, nói: "Vân Yên, ngươi dám nói chuyện này ra, bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Còn nữa, coi như ngươi gả cho hoàng huynh thì thế nào?

Ngươi cho rằng hoàng huynh sẽ thích ngươi?

Ma tước không thể biến thành Phượng hoàng."

"Nếu công chúa có ý kiến với hôn sự này, đại khái có thể tìm Hoàng thượng để lý luận, nói với Vân Yên thì có tác dụng gì?

Hơn nữa công chúa rõ ràng hơn bất cứ ai, Phượng hoàng bị vặt lông không bằng gà, sao lại cười nhạo người không quan trọng như chúng ta?"

Khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh vô ba.Lửa giận trong lòng Mộ Chiêu Dương bùng lên, nàng ta lại dám cười nhạo nàng, nàng vung tay lên chuẩn bị đánh xuống."

Dừng tay!"

đột nhiên có tiếng quát to, Mộ Chiêu Dương sững sờ, vô thức rút tay lại, nhìn nam tử mặc cẩm bào đang đi tới, nàng run giọng nói: "Tứ ca."

Đúng lúc này, một nam tử mặc mãng bào đỏ tím từ bên kia đi qua, hắn phe phẩy chiết phiến, gương mặt tuấn dật nở nụ cười mập mờ: "Mới mấy ngày không gặp, Yên Nhi không chờ được, muốn vào cung gặp bổn vương?"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 33: Cây kim so với cọng râu


Khóe miệng Vân Yên giật giật nhìn khuôn mặt kia, Yên Nhi?

Bọn họ có quen thân vậy sao?

Hơn nữa ai nói là nàng tới gặp hắn, hắn thật là tự mình đa tình."

Chiêu Dương, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Mộ Thanh Viễn đi tới, liếc mắt nhìn Vân Yên, lúc này ánh mắt nàng lại nhìn về phía người khác, trong lòng hắn chẳng biết là tư vị gì, ngay sau đó ánh mắt hắn thâm trầm nhìn sang Chiêu Dương.Sắc mặt Mộ Chiêu Dương co rúm, liếc qua Mộ Cảnh Nam xin giúp đỡ.

Nàng sợ nhất là Tứ ca, mỗi lần nói chuyện với hắn đều cảm thấy hết sức khẩn trương.Trong lòng Vân Yên buồn cười, công chúa Chiêu Dương kiêu căng này xem ra cũng có xương sườn mềm, nàng hành lễ với Mộ Thanh Viễn: "Dân nữ bái kiến Tứ vương gia, Lục vương gia, vừa rồi là Chiêu Dương công chúa cùng dân nữ đùa giỡn thôi, Tứ vương gia không cần để ý, các tiểu thư khuê các đùa giỡn với nhau cũng có cử chỉ thân mật."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn vẫn có chút hoài nghi, hắn rất rõ tính tình Chiêu Dương, nàng ngược lại biết tiến biết lùi, nhìn nụ cười nhàn nhạt của nàng, hắn nhìn bao nhiêu cũng không đủ."

Khụ khụ..."

Mộ Cảnh Nam đột nhiên ho khan phá hư phong cảnh.

Vân Yên liếc hắn một cái, nhìn dáng vẻ không có ý tốt này, hắn lại muốn làm gì?Mộ Thanh Viễn thu hồi ánh mắt, nhìn sang Mộ Chiêu Dương, nói: "Nếu Tam tiểu thư đã nói vậy, chuyện lần này đến đây thôi."

Mộ Chiêu Dương vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau đó chạy lại bên cạnh Mộ Cảnh Nam, nũng nịu nói: "Lục ca, ngươi phải trông nom Vân Yên cho kĩ, một ngày nào đó nàng sẽ leo lên đầu ngươi ngồi."

Mộ Cảnh Nam cười cười, đùa giỡn nhìn Vân Yên: "Ngươi không cảm thấy bộ dáng này của nàng rất đáng yêu sao?

Leo lên đầu bổn vương cũng không sao, đúng là phu xướng phụ tùy, trong lòng bổn vương vui mừng."

"Phốc..."

Bích Thủy núp sau lưng Vân Yên nhịn không được bật cười, khó trách mọi người đều nói Lục vương gia phong lưu vô song, lời nói hoang đường cõ này hắn cũng dám nói.Nghe lời này, sắc mặt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, ánh mắt dừng trên người Vân Yên.Vân Yên buồn cười, Mộ Cảnh Nam đang động tình sao?

Có thể nói mấy lời dối trá như vậy với một sửu nữ như nàng, nàng mới lười nói nhảm với hắn, quay sang nói với Mộ Thanh Viễn: "Vương gia, nếu không còn chuyện gì nữa, Vân Yên cáo lui."

Nàng hành lễ với MỘ Thanh Viễn lần nữa.Sắc mặt âm trầm của Mộ Thanh Viễn hòa hoãn không ít, hắn gật đầu phân phó: "Người tới, đưa Tam tiểu thư xuất cung."

Bái biệt xong, Vân Yên mang theo Bích Thủy rời đi.Nhìn bóng dáng Vân Yên rời đi, Chiêu Dương không vui nói: "Sao lại để nàng đi rồi?" nhưng thấy Mộ Thanh Viễn cùng Mộ Cảnh Nam không để ý tới nàng, nàng phất tay áo, tức giận bỏ đi.Trong Ngự hoa viên chỉ còn lại hai người.

Nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, Mộ Cảnh Nam đi tới cạnh Mộ Thanh Viễn, cười khẽ nói: "Thế nào?

Nhìn dáng vẻ Tứ ca, hối hận rồi sao?"

Thu hồi cảm xúc, Mộ Thanh Viễn cười nhạt, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa nào: "Lục đệ nói đùa, vi huynh vốn còn lo lắng quan hệ giữa ngươi với Tam tiểu thư không tốt, nhưng nhìn tình hình hiện tại, vi huynh cũng an tâm."

"Thật sao?"

Mộ Cảnh Nam cười khẽ, "Bổn vương vốn đang lo lắng Tứ ca sẽ hối hận đã từ hôn, Yên Nhi có phong thái mà những cô gái bình thường không có, nhưng bây giờ nghe Tứ ca nói vậy, bổn vương cũng yên lòng."

Nhìn bóng lưng Mộ Cảnh Nam, Mộ Thanh Viễn nắm chặt hai quả đấm, nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, trong mắt hắn thoáng qua tia âm lệ.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 34: Thích


Vừa ra tới cửa cung, Vân Yên ngồi lên xe ngựa, nàng nhìn ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?

Nhớ hết chưa?"

Bích Thủy chỉ tay vào đầu mình, gật gật nói: "Tiểu thư yên tâm, đều ở trong đầu ta rồi, lát nữa ta qua chỗ Thu Diên nhờ nàng vẽ bản đồ, nhất định có thể cho người một bản đồ bố cục hoàng cung hoàn chỉnh."

"Tốt nhất là xong luôn trong ngày hôm nay."

Vân Yên kéo màn kiệu lên nhìn trời một chút, vẫn là bầu trời bên ngoài cung lớn hơn."

Ừ."

Bích Thủy gật đầu, thuận miệng hỏi: "Tiểu thư, có phải Tứ vương gia đó thích người không?"

Buông rèm xuống, Vân Yên nghi ngờ hỏi: "Nha đầu này, sao lại nghĩ như thế?"

Bích Thủy cười hì hì nói: "Ta thấy cách Tứ hoàng tử nhìn người, ánh mắt đó giống như ánh mắt Lý Minh Hòa nhìn Thu Diên.

Nhưng hắn dám từ hôn tiểu thư, hừ hừ, đáng đời.

Huống chi, Lục vương gia anh tuấn hơn một chút, muốn chọn cũng chọn Lục vương gia."

Nghe Bích Thủy nói thế, Vân Yên không khỏi đỡ trán, Mộ Cảnh Nam có anh tuấn hay không thì liên quan gì đến nàng, nàng cũng không phải đặc biệt trở về đây để lập gia đình.

Về phần Mộ Thanh Viễn, coi như hắn thích nàng thì cũng là chuyện của hắn thôi.Về tới tướng phủ, mới vừa xuống xe ngựa, Hà Văn tiến lên nghênh đón."

Tam tiểu thư, người trở lại, lão gia cho mời."

Hà Văn hành lễ với Vân Yên, ngay sau đó nói.Vân Yên gật đầu, ngày hôm nay đúng là bận rộn, trời cũng sắp tối, nàng nhìn Bích Thủy bên cạnh, nói: "Ngươi trở về trước."

Sau đó đi theo Hà Văn tới thư phòng.Trong thư phòng, Vân Mặc Thành nhìn tam nữ nhi phía dưới, cau mày nói: "Hôm nay Thái hậu triệu ngươi vào cung đã nói những gì?"

Vân Yên cúi đầu, thanh âm mềm mại: "Nữ nhi cũng không đoán được, Thái hậu không nói nhiều với ta, chỉ có Nhu phi nương nương trò chuyện một chút việc nhà."

Vân Mặc Thành gật đầu một cái, nhíu mày trầm mặc không nói.Nhìn bộ dáng suy tư của Vân Mặc Thành, trong lòng Vân Yên giễu cợt, hắn đúng là cái gì cũng muốn tính toán.Không biết qua bao lâu, Vân Mặc Thành ngẩng đầu nói: "Nghe nói ngươi khấu trừ tiền tháng của Nhị di nương?"

"Phụ thân có điều không biết, tháng trước Nhị nương đã lấy rất nhiều bạc ở phòng thu chi, nếu không coi trọng chuyện này, để người khác noi theo, để duy trì quy củ của Tướng phủ nữ nhi không thể không làm vậy."

Vân Yên trả lời.Vân Mặc Thành gật đầu, nói: "Nếu vậy cứ làm theo lời ngươi."

Vân Yên khom người hành lễ, trong lòng oán thầm, Liễu Tịnh Lâm này còn có thể thổi gió bên gối, nhưng chuyện lần này nàng ta đuối lý trước.

Dù Vân Mặc Thành muốn thiên vị cũng không có lý do."

Mặt tỷ tỷ ngươi nổi mụn đỏ, hai ngày nay không thể ra ngoài, ngươi phân phó phòng bếp chú ý ăn uống."

Vân Mặc Thành nghi ngờ nhìn Vân Yên, nói: "Chuyện tỷ tỷ ngươi bị nổi mụn đỏ có liên quan gì tới ngươi không?"

"Cha, mấy ngày trước nữ nhi cũng bị nổi mụn đỏ, sao cha lại cho là nữ nhi gây ra?

Đương nhiên có ai trước mặt cha vu oan cho nữ nhi."

Vân Yên quỳ xuống, cúi đầu thật thấp che giấu tất cả vẻ mặt, lúc mặt nàng bị nổi mẩn đỏ sao không thấy hắn nói nửa câu?

Năm đó mẹ nàng bệnh nặng, nàng trúng kịch độc, hắn lại bỏ mặc, mẹ qua đời, ngay cả linh vị hắn cũng không cho đặt ở Tướng phủ, hắn hiện tại lo lắng cho mẹ con Liễu Tịnh Lâm.Vừa ra khỏi cửa phòng, Hà Văn tiến lên nghênh đón: "Tam tiểu thư, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài một chút, mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Tướng gia, ý ngài thế nào?"

Suy nghĩ một chút, Vân Yên gật đầu, nói: "Nếu là sinh nhật đương nhiên phải tổ chức lớn, phương diện tiền bạc dĩ nhiên phải gấp đôi năm trước, phải làm náo nhiệt một chút, mời ca kỹ nổi danh nhất kinh thành tới biểu diễn, đúng rồi, nghe nói vũ kỹ của tỷ tỷ rất cao, chắc lần này nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt."

Nói xong, nàng liếc qua cửa thư phòng, sắc mặt trầm xuống, thọ yến lần này càng long trọng càng tốt, ngay sau đó lướt qua Hà Văn tiếp tục đi về phía trước."

Vâng."

Hà Văn gật đầu, nhìn bóng lưng gầy yếu, nhưng mà không phải gần đây triều đình khởi xướng tiết kiệm sao?

Tam tiểu thư không biết à?

Nhớ tới giọng nói vừa nãy của nàng, hiển nhiên là khí phái người nhà quyền quý, thật đúng là không phải Nhị tiểu thư có thể học được.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 35: Nguy hiểm phủ xuống


Trở lại Biện Hiên Các, trời đã tối rồi.Đi vào phòng, Vân Yên bắt đầu chuẩn bị, mặc y phục dạ hành xong, bắt đầu cùng Bích Thủy xem xét lại bố cục hoàng cung.Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, nàng không khỏi cảm khái hoàng cung rắc rối phức tạp, nhưng mà cũng không làm khó được nàng, Thiên Hương đậu khấu theo truyền thuyết có công hiệu cải tử hồi sinh, trường sinh bất lão.

Nàng tìm nhiều năm, rốt cuộc sắp lấy được rồi.Nhìn Vân Yên nhíu mày, Bích Thủy nói: "Tiểu thư, để ta đi cùng ngài đi, trong hoàng cung rất nguy hiểm, một mình ngài đi ta không yên tâm."

Khẽ lắc đầu, Vân Yên hít sâu một hơi, nói: "Cũng vì nguy hiểm, càng ít người đi càng an toàn, ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không thất thủ."

Mặc dù Bích Thủy muốn khuyên nữa nhưng nàng biết tiểu thư rất kiên trì, có điều trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm xấu, chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.Đêm dần khuya, ánh trăng chiếu rọi, trên mái hiên hoàng cung xuất hiện một bóng đen, nàng nhìn phía dưới, mặc dù trống trải nhưng thỉnh thoảng lại có một đội nhân mã đi tuần tra.

Bích Tiêu Các là nơi vắng vẻ nhất trong hoàng cung này mà còn có trọng binh canh gác?

Xem ra nhất định là có gì khác rồi.Đêm yên tĩnh đáng sợ, một bóng đen bay lên không sau đó lộn xuống sau lưng hai thị vệ, Vân Yên đưa tay chém hai đao, trực tiếp đánh bọn họ ngất xỉu.

Nàng từ từ lui về phía sau nhìn xung quanh, không có ai, nàng đi thẳng vào Bích Tiêu Các.Trong Bích Tiêu Các vô cùng âm u, dưới ánh trăng có thể loáng thoáng thấy chút hình ảnh, bên trong cực kì trống trải, có lẽ vì quá yên tĩnh nên trong lòng nàng không thể bình tĩnh, cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.

Nàng hít sâu một hơi đi sâu vào trong, đột nhiên có một vật 'bịch' một cái rơi xuống, Vân Yên biến sắc cả người lui về phía sau, 'bịch' một lồng giam rơi xuống, bụi đất nổi lên bốn phía.Nhưng nàng còn chưa đứng vững, 'sưu sưu' vô số mũi tên dài bay ra, nàng nghiêng thân tránh thoát, cuối cùng lui đến sát vách tường bên cạnh, nhìn mũi tên dài dưới chân, nàng hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên không đơn giản như vậy.

Xung quanh khôi phục lại yên tĩnh, nàng ngước mắt nhìn lên, Bích Tiêu Các này đúng là rất cao.

Ánh mắt nhìn đến mái hiên, có một cái hộp!

Thật đúng là không phí công phu thì không tìm được, nàng bay lên ôm cái hộp xuống.Nhìn cái hộp trong ngực, Vân Yên rốt cuộc cũng yên tâm, Thiên Hương đậu khấu, nàng cuối cùng cũng tìm được rồi!

Nàng mở hộp ra, nụ cười trên mặt dần biến mất, trống không!

Tại sao lại như vậy?"

Ngươi quả nhiên đã tới."

đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên.Tay Vân Yên run lên, cái hộp rơi xuống đất, giọng nói này quá quen thuộc, nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, máu như muốn đông lại, nàng bỗng quay đầu, một bóng đen đứng cách nàng một trượng.

Làm sao có thể?

Có người đi theo nàng vào đây, tại sao nàng hoàn toàn không nhận thấy được?Trong lòng trầm xuống, trường kiếm trong tay áo đột nhiên bay ra, Vân Yên trực tiếp ra tay, thế công bén nhọn, vậy mà người áo đen kia chỉ cần nâng kiếm đã chặn được nàng."

Thế nào?

Ngươi còn cảm thấy có thể thoát khỏi tay ta sao?" giọng nam lạnh lẽo lần nữa vang lên.Vân Yên sững sờ, tâm hoảng ý loạn, cả người chấn động lui ra ngoài, là hắn!

Người ở Phong Lâm sơn trang, cái nam tử như tử thần đó!
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 36, 37: Giao dịch


Chương 36:Thu hồi trường kiếm, Vân Yên lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?"

"Ngươi cảm thấy ta sẽ để mặc cho người mơ ước đồ của ta tiếp tục sống sao?"

Nam tử áo đen cười lạnh, trường kiếm trong tay phát sáng rạng rỡ trong bóng đêm.Vân Yên cắn răng, trong lòng phát rét, đây là cái bẫy hắn đặt ra sao?

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, mặc kệ thế nào, nàng không thể buông tha, dù cho chết cũng không thể, nàng trầm giọng nói: "Thiên Hương đậu khấu, cho ta!"

Quanh thân nam tử đối diện tản ra hơi thở cuồng dã, hắn lạnh lẽo nói: "Ngươi có tư cách gì?

Về vũ lực, ngươi cảm thấy ngươi thắng được ta sao?"

Nhìn nam tử kia không có ý tứ muốn động thủ, Vân Yên bình phục tâm tình khẩn trương, nàng trầm giọng nói: "Nói như vậy, ngươi muốn bàn điều kiện với ta?"

"Ngươi sai lầm rồi!

Ta cần ngươi phục tùng!"

Đôi mắt nhạy bén như chim ưng của nam tử áo đen ánh lên tia tàn nhẫn."

A, sao ngươi cảm thấy ta sẽ nghe lệnh của ngươi sao?

Thiên Hương đậu khấu, ta không nhất định phải có.

Nếu quả thật như thế, ta buông tha là được.

Ngươi cảm thấy ta sẽ bị ngươi quản chế sao?"

Vân Yên cười lạnh nói.Nghe vậy, nam tử áo đen cười lạnh: "Buông tha?

Nếu ngươi thật sự muốn từ bỏ thì sẽ không đến đây, ta nói đúng không?

Vân gia Tam tiểu thư Vân Yên, thậm chí còn có thân phận khác."

Sắc mặt ngưng trọng, cả người Vân Yên sững sờ nhìn người thần bí trước mắt, làm sao hắn biết thân phận của nàng, sao có thể?

Nàng không cam lòng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Dạ Mị!"

Nam tử áo đen liếc Vân Yên, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lùng.Vân Yên vô thức lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn nam tử kia, hắn là Dạ Mị?!

Cái nam tử mà người trên giang hồ nghe tên đã sợ mất mật, giết người không thấy máu, hắn giống như quỷ mị xuyên qua màn đêm yên tĩnh, tiện tay là có thể lấy mạng người ta, không có người nhìn thấy hình dáng hắn, mà toàn thân hắn tản ra sát khí cùng với võ công cao cường.

Ngay cả Cơ Lãnh Tuyết cũng không thể tra được bất cứ thông tin nào về người này, không ngờ!

Nàng thế nhưng gặp được Dạ Mị!Trong lúc Vân Yên còn đang kinh ngạc, đột nhiên một loạt tiếng bước chân truyền tới kèm theo tiếng thét chói tai: "Có thích khách!"

Dạ Mị nhướng mày nhìn Vân Yên, nói: "Muốn có Thiên Hương đậu khấu, muốn người bên cạnh ngươi an toàn, muốn giữ bí mật thân phận ngươi, thì ngoan ngoãn nghe lời ta!

Ta sẽ tới tìm ngươi."

Dứt lời, cửa vừa mở ra, hắn đã giống như quỷ mị biến mất không thấy gì nữa.Vân Yên hồi phục tinh thần, liếc nhìn phía ngoài, đã kinh động cấm vệ hoàng cung rồi, trong lòng nàng trầm xuống, đi ra ngoài, tung người nhảy lên tường thành.Về tới Biện Hiên Các tướng phủ, Vân Yên tháo khăn che mặt xuống ngồi vào cạnh bàn, vẻ mặt không tốt.

Bọn họ bại lộ lúc nào?

Người này biết thân phận của nàng nhưng bên Thu Diên không có bất kì tin tức gì, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.Vân Yên đỡ trán, lần đó ở Phong Lâm sơn trang, nàng không chiếm được tiện nghi từ tay hắn cho nên mới lui một bước trộm Thiên Hương đậu khấu trong cung, không ngờ đã thành con mồi cho người khác, nhưng nàng cũng không phải dễ chọc.

Giao dịch sao?

Nàng thật muốn nhìn một chút, rốt cuộc hắn muốn giao dịch cái gì với nàng.Có điều vì sao nàng cảm thấy hình như mình bị cuốn vào một vòng xoáy, dự cảm này ngày càng mãnh liệt.Chương 37:Đêm yên tĩnh, trong phòng tối đen như mực, một bóng người dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng như sao, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cửa sổ 'cạch' một tiếng mở ra."

Ngươi đã đến rồi!"

Người trên giường nháy mắt đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn phía trước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.Bóng đen ngồi xuống cạnh bàn, thanh âm đạm mạc vang lên: "Xem ra ngươi rất vội."

Bị người ta uy hiếp, có thể không vội sao?

Vân Yên cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Nói đi, giao dịch gì?"

"Chuyện thứ nhất, ta muốn ngươi gả cho Mộ Thanh Viễn!"

Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mị lần nữa vang lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.Vân Yên sững sờ, gả cho Mộ Thanh Viễn?

Làm sao có thể?

Nàng chợt cười nói: "Đừng đùa, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, ta bị Mộ Thanh Viễn từ hôn rồi, ngươi cảm thấy hắn sẽ nguyện ý lấy ta sao?"

Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Chuyện này thì phải xem lợi thế trong tay ta có quan trọng hay không rồi."

"Ngươi đang uy hiếp ta!"

Vân Yên biến sắc, tức giận trừng mắt người áo đen kia, mẫu thân vì nàng mà phải chịu uy hiếp còn ít sao?

Ngay cả khi phải mất mạng, nàng cũng hận nhất bị người khác uy hiếp.Trong bóng đêm, Dạ Mị giương mắt liếc nhìn cô gái đối diện, giọng nói không chút gợn sóng: "Ngươi có thể nói không, nhưng ngươi phải rõ ràng hậu quả."

Bình tâm lại, Vân Yên lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: "Gả cho Mộ Thanh Viễn không khó, nhưng mà ta là thê tử chưa cưới của Mộ Cảnh Nam, ngươi cảm thấy Mộ Cảnh Nam sẽ để người khác đội nón xanh cho hắn sao?

Đến lúc đó sợ là huynh đệ bất hòa, triều đình khiếp sợ, đối với ngươi có lợi ích gì?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Dạ Mị lạnh lùng nói.Nghe thế, Vân Yên nhíu mày, nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, thanh âm ủ dột lại vang lên lần nữa: "Chuyện thứ hai, giết Chấn Uy đại tướng quân Dương Ngạo."

Giết người?

Dương Ngạo?

Đó không phải là bộ hạ cũ của ông ngoại sao?

Vân Yên nói: "Theo ta biết, Chấn Uy đại tướng quân hiện tại không ở kinh thành, hơn nữa võ công của ngươi cao cường, còn cần ta động thủ sao?

Mặt khác, vì một chút nguyên nhân, chuyện này không được."

"Xem ra ngươi cũng không biết chân tướng thảm án diệt môn nhà ông ngoại ngươi năm đó."

Lời này giống như một hòn đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, Vân Yên đứng lên bước tới gần Dạ Mị, hai tay 'pằng' một tiếng vỗ lên bàn: "Có phải ngươi biết gì đó hay không?"

Nàng vẫn luôn muốn biết chân tướng án diệt môn nhà ông ngoại, tin tức bên Cơ Lãnh Tuyết quá ít."

Chuyện ta biết rõ cũng không nhiều, nhưng ta có thể tra xét giúp ngươi."

Dạ Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm thúy nhìn vào cô gái trước mắt, "Ngươi suy nghĩ một chút, Lý gia mất, ai là người có lợi nhất."

"Cao gia, Liễu gia!"

Tay Vân Yên run rẩy, cái bàn cũng run run theo, không phải nàng không hoài nghi, chỉ khổ nỗi không có chứng cớ.Dạ Mị đứng lên, xoay người, nói: "Nhớ, chuyện ngươi đồng ý với ta, nếu ngươi làm trái, ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn."

"Hừ!" hừ lạnh một tiếng, một cơn gió lạnh thổi qua, người trong phòng đã biến mất không thấy.Vân Yên ngồi trên mặt đất, nếu không phải năm đó nhà ông ngoại xảy ra biến cố, mẫu thân cũng sẽ không chết.

Đêm khuya, trên mái hiên, nam tử áo đen đứng thẳng chắp tay sau lưng, phía sau hắn xuất hiện một cô gái áo tím thùy mị động lòng người."

Ngươi thật sự tính đưa Thiên Hương đậu khấu cho nàng?"

Tử Ảnh lạnh giọng hỏi.Dạ Mị cười lạnh, nói: "Cho nàng?

A... vậy thì phải xem nàng có thể sống được đến lúc đó không."

"Vậy vì sao không trực tiếp giết nàng?"

Tử Ảnh làm động tác cắt cổ.Dạ Mị trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Trước không cần, nàng còn hữu dụng."

Hữu dụng?

Tử Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, người có thể hữu dụng đối với hắn không nhiều lắm, Vân Yên, quả thực không đơn giản.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 38: Trùng hợp như thế?


Vân Yên nghiêng người dựa vào giường, đêm qua nàng nằm mơ, trong mơ nàng nhìn thấy một vài người thân đã lâu không thấy, đôi mắt họ tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng, bọn họ đều nói gì đó nhưng nàng không nghe được thanh âm của họ.

Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng đất, tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt bên tai.Mặc kệ người kia nói có thật hay không, nàng cũng sẽ dốc hết toàn lực điều tra, nàng tuyệt đối sẽ không để một nhà ông ngoại chết oan, công đạo của tộc Lý thị phải nhờ vào nàng đòi lại.Bích Thủy bưng nước rửa mặt đi vào, nhìn dáng vẻ Vân Yên như người mất hồn dựa vào giường, trong lòng nàng sốt ruột, mặc dù không lấy được Thiên Hương đậu khấu nhưng tiểu thư cũng không thể như vậy a."

Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, ăn chút gì lót dạ thôi."

Bích Thủy mở to mắt, đáng thương nói.Nghe vậy, Vân Yên liếc nhìn Bích Thủy, gương mặt tái nhợt: "Hôm nay ngươi đi Linh Lung Các một chuyến, nói Thu Diên không cần tra người kia nữa."

"Không tra nữa?

Nhưng tiểu thư, không phải Thiên Hương đậu khấu trong tay hắn sao?

Chỉ cần tìm được hắn, lấy Thiên Hương đậu khấu là được."

Bích Thủy phân bua, phải lấy Thiên Hương đậu khấu cho bằng được.Vân Yên lắc đầu, nói: "Các ngươi không phải đối thủ của hắn, chuyện này ta tự có chủ trương, nhớ, tuyệt đối không được tới gần người kia."

Nghe vậy, Bích Thủy vô thức gật đầu, nhưng môi mím thật chặt, tiểu thư luôn chịu đựng một mình, một năm kia, họ bị tặc nhân thành Thiên Mã đuổi giết, tiểu thư tách ra khỏi các nàng, một thân một mình chiến đấu đến trời sáng, nàng giết sạch hết tất cả, vì để bọn họ an tâm, nàng còn không kịp nghỉ ngơi trực tiếp đuổi theo bọn họ, vậy mà còn chưa nói được một câu đã ngã xuống đất ngất đi, bị thương, mệt nhọc, một lần đó suýt nữa mất mạng."

Tam tiểu thư, Tứ Vương gia tới, Đại thiếu gia mời ngài qua đó."

Bên ngoài có một thanh âm truyền đến.Đại ca trở lại?

Nghe vậy, Vân Yên để Bích Thủy đỡ dậy, nàng nhìn sắc trời, ánh mặt trời rạng rỡ, Mộ Thanh Viễn cũng rất rảnh rỗi."

Tiểu thư, Tứ vương gia đến phủ vì sao lại gọi người qua, thật là, mấy vương gia bọn họ đúng là cao giá."

Bích Thủy bất mãn nói.Nhớ tới ước định với Dạ Mị tối qua, lòng Vân Yên trầm xuống, Mộ Thanh Viễn tới có lẽ là chuyện tốt."

Được rồi, thay quần áo thôi."

Trong hoa viên Tướng phủ, Vân Hoằng dẫn Mộ Thanh Viễn đi dạo xung quanh, nhớ tới lần trước cách đây không lâu hắn xin Mộ Thanh Viễn đến đây, không ngờ lần này Tứ Vương gia chủ động nói muốn tới Tướng phủ, xem chừng có liên quan tới Yên Nhi, cho nên hôm nay hắn từ doanh ngũ trở lại."

Nhớ thời điểm lần trước tới, chỗ viện này trăm hoa đua nở, hôm nay sao lại thanh u như thế."

Mộ Thanh Viễn nhìn hai bên đường trống trải, mấy bồn hoa kia đã được thay bằng thanh trúc.Vân Hoằng cười nói: "Dĩ nhiên là ý của Yên Nhi, tính tình nàng trong sáng thuần khiết cho nên cũng không thích những loại hoa diễm lệ kia."

Những cô gái khuê các khác thường thích các loại hoa cỏ kiều diếm, hiếm có người thích thanh trúc, nàng đúng là khác biệt, hắn nhìn bốn phía tìm kiếm, vừa nãy Vân Hoằng đã sai người đi mời nàng tới, sao còn chưa thấy bóng dáng.Trong lòng Mộ Thanh Viễn kinh ngạc, từ khi nào mình lại muốn gặp nàng như vậy?

Ngày đó ở trong cung, nghe được lời nói mập mờ của Mộ Cảnh Nam, thấy vẻ mặt lúc đó của nàng, trong lòng hắn tự nhủ, hắn không cam lòng, nàng nên là nữ nhân của hắn.Bắt đầu từ lúc nào ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng?

Là cái lần gặp thoáng qua trên đường?

Hay là lần đầu tiên gặp nàng thong dong thẳng thắn ở Tướng phủ, hay là nàng hào phóng thản nhiên ở Văn Hương Lâu?Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, trái tim Mộ Thanh Viễn vui mừng, quay đầu nhìn người tới, sắc mặt cứng lại."

Tứ ca, hôm nay thật đúng dịp a, ngươi cũng đến Tướng phủ?" vẻ mặt người tới tươi cười, giọng nói lộ ra sự lười biếng.
 
Back
Top Bottom