Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ

Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 15: Mỹ nhân kế


Buổi chiều, trong Biện Hiên Các, trên giường bày một đống sổ sách, một cô gái mặc y phục tím nhạt dựa trên giường êm, vừa uống trà vừa xem sổ sách.Bích Thủy đứng một bên hầu hạ, nàng nhìn Vân Yên cười hì hì nói: "Tiểu thư, ta mới rời đi có một buổi trưa không ngờ người đoạt quyền nhanh như vậy, hắc hắc."

Vân Yên đặt ly trà xuống, nhìn Bích Thủy nói: "Ngươi nói giống như ta làm chuyện xấu không bằng, mấy năm gần đây ngươi tiếp xúc không ít với chuyện làm ăn của Linh Lung Các, cũng nên học được cách xem sổ sách rồi, nếu không sau này nhất định không giúp được."

Nghe thế, Bích Thủy có chút không tình nguyện, nói: "Tiểu thư, có người ở đây, ta làm gì có đất dụng võ a, ta chỉ cần đi theo người nhậu nhẹt ăn ngon là được."

Vân Yên lắc đầu, có chút mất hồn, nàng tiếp tục xem sổ sách, thuận miệng hỏi: "Bọn Thu Diên hiện tại đang làm gì?"

"Dĩ nhiên là đang tra chuyện của Phong Lâm sơn trang, Thu Diên nói nhất định phải đào cho ra."

Bích Thủy lấy một khối điểm tâm đặt trong miệng, lại cầm một khối trên tay, thở dài nói: "Điểm tâm Dung di làm ăn ngon thật."

Vân Yên đặt sổ sách xuống, trong lòng cảm thấy hơi rối loạn, không hiểu sao cứ có cảm giác Phong Lâm sơn trang là củ khoai lang nóng phỏng tay, nàng tự giễu cười, đêm đó bị người kia dọa sợ sao?

Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người đi vào, khai sáng tinh thần nàng.Bích Thủy tích cực hơn bất cứ ai, chạy ra nghênh đón, cười nói: "Để tỷ tỷ nhìn một chút, dáng dấp của muội muội ta thật đẹp mắt."

Lời vừa nói ra, Lăng Ba đang bưng nước trà vào lập tức đỏ mặt, áy náy nhìn Vân Yên, hiển nhiên là chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Bích Thủy."

Lăng Ba không cần ngại, Bích Thủy thực sự xem ngươi là muội muội, mau đặt nước trà xuống đi, bưng lâu sẽ mệt."

Vân Yên cười nói.Lăng Ba gật đầu, chuẩn bị đi tới, đột nhiên bên ngoài có một thanh âm truyền vào: "Yên, có ở đây không?"

Đúng lúc đó 'bùm' một tiếng, khay trà trong tay Lăng Ba rơi xuống, bánh ngọt nước trà văng tung tóe.

Nàng cuống quýt quỳ xuống vừa nhặt vừa nói: "Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ lập tức dọn dẹp."

Vân Yên ôn tồn nói: "Không sao, không cần sợ."

Bích Thủy bên cạnh cũng vội vàng giúp một tay, mà Lăng Ba nhặt đồ xong trực tiếp chạy ra ngoài.Nhìn hành động của Lăng Ba, Vân Yên kinh ngạc, nàng ra hiệu cho Bích Thủy bằng mắt, để cho nàng cùng ra ngoài.

Mà lúc này, một thân ảnh nhanh như gió tiến vào.Nhìn người tới, Vân Yên bước tới nghênh đón: "Đại ca làm sao vậy?

Gấp gáp như thế?"

Vân Hoằng kéo tay Vân Yên vào phòng trong."

Đại ca, ngươi sao vậy?"

Vân Yên tò mò hỏi.Hít sâu một hơi, Vân Hoằng vịn vai Vân Yên, vẻ mặt cực kì trầm trọng: "Yên, thật xin lỗi, hôn sự của ngươi và Tứ vương gia..."

Nhìn bộ dáng này của Vân Hoằng, nhớ tới chuyện buổi sáng, Vân Yên hiểu rõ, nàng cười nói: "Đại ca, dưa hái xanh không ngọt, huống chi ta cũng không muốn gả cho Tứ vương, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi không cần vì chuyện của ta mà hao tâm tốn sức."

Vân Hoằng thở dài, nói thì nói thế, nhưng mà Lục vương là phẩm hạnh gì, làm sao hắn yên tâm để Yên Nhi gả đi đây?"

Yên, ngày mai Tứ vương gia sẽ tới tướng phủ làm khách, đến lúc đó ngươi..."

Nói tới đây, Vân Hoằng không mở miệng được nữa, rốt cuộc hắn đang làm gì a, sao có thể bảo Yên Nhi làm chuyện này.Nghe Vân Hoằng nói vậy, Vân Yên nháy mắt hiểu rõ, trong lòng ấm áp, đại ca đối với nàng thật tốt, đến lúc này còn tranh thủ cơ hội cho nàng, nhưng mà dung nhan nàng thiếu sót như vậy làm sao dùng mỹ nhân kế a, sợ là khiến hắn thất vọng rồi.

Chỉ là nàng làm sao nhẫn tâm cự tuyệt hắn đây?"

Đại ca yên tâm, Yên Nhi hiểu, cám ơn đại ca làm tất cả vì Yên Nhi."

Vân Yên ngẩng đầu cười nói.Thấy Vân Yên đồng ý, trong lòng hắn buông xuống một nửa, còn lại bên Tứ vương gia kia.Tiễn Vân Hoằng đi, Vân Yên nhìn ra cửa sổ, cảnh sắc ngày xuân quả thực rất tuyệt, có điều Tứ vương gia là người nàng muốn phó thác cả đời sao?

Không hẳn là vậy.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 16, 17: Tranh phong


Chương 16:Trong Biện Hiên Các, Vân Yên duỗi lưng vươn vai, xuyên qua cửa sổ nhìn lên bầu trời, không ngờ trời đã sáng, rốt cuộc cũng xem xong sổ sách rồi.Đúng lúc này, Bích Thủy tiến vào: "Tiểu thư, Hà quản gia tới."

Vân Yên day day huyệt thái dương, nói: "Vào đi."

Hà Văn theo sau Bích Thủy đi vào, hành lễ với Vân Yên, sau đó hỏi: "Không biết Tam tiểu thư tìm lão nô có chuyện gì phân phó?"

Vân Yên đứng dậy nhìn Hà Văn, lạnh nhạt nói: "Phân phó thì không dám, Hà quản gia là lão nhân trong phủ, bàn về bối phận cũng là trưởng bối của ta.

Những sổ sách này ta đã xem rồi, ta muốn nói chuyện gì chắc hẳn trong lòng ngươi đã đoán được.

Kể từ hôm nay, trong tướng phủ, trừ tiền tiêu hàng tháng, tất cả những khoản chi tiêu khác đều phải thông qua ta.

Chi tiết ta đều viết ở đây."

Nói xong nàng đưa ra một tờ giấy."

Nhưng Nhị phu nhân bên kia..."

"Nhị phu nhân?

Ngươi xưng hô nàng như vậy, nếu biết thân phận của nàng, vậy thì nên hiểu ai mới là chủ tử, hiện tại trong tướng phủ ta mới là người quyết định, Hà quản gia sẽ không trái lệnh ta chứ?"

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vân Yên càng sáng lạn.Nghe vậy, Hà Văn giật mình, vội vàng nói: "Dạ phải, bên lão gia còn cần nô tài hầu hạ, lão nô cáo lui trước."

"Ngươi đi đi."

Vân Yên lạnh nhạt nói.Nhìn bóng lưng Hà Văn, Bích Thủy bên cạnh cười hì hì nói: "Tiểu thư, người đang hù dọa hắn sao?

Người xem sắc mặt hắn xanh mét rồi."

Vân Yên vuốt cằm, cười nói: "Ngươi cho rằng hắn sợ thật sao?

Trong tướng phủ người nào mà không có chút tài năng, huống chi hắn còn đi theo Vân Mặc Thành nhiều năm như vậy, tất nhiên xử sự khôn khéo, hắn sẽ không để đầu mâu nhắm vào mình, cho nên cái ngươi thấy chỉ là mặt ngoài."

"Vậy..."

Bích Thủy kinh nghi nhìn Vân Yên.Vân Yên lắc đầu: "Yên tâm hắn sẽ tìm một cây thương, đến lúc đó giết gà dọa khỉ cho hắn nhìn một chút là được.

Tốt lắm, ta mệt mỏi rồi, ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta, ta đi ngủ trước."

Mặc dù không hiểu rõ lời của Vân Yên nhưng Bích Thủy vẫn gật đầu đi chuẩn bị.Vuốt vuốt bả vai, Vân Yên uống một ngụm trà, dọn dẹp lại mấy thứ trên bàn, chuẩn bị vào phòng trong nghỉ ngơi, đúng lúc này 'bùm' một tiếng, cửa bị người ta đẩy ra.Vân Yên cười lạnh, tới thật nhanh a.

Khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt trước tiên là một cây trâm phượng Tử Kim, châu quang sáng bóng, nghe nói là đồ hôm qua hoàng hậu ban thưởng.

Ánh mắt Vân Yên khẽ dời xuống, phụ nhân một thân lụa tím khí thế hung hăng xông tới, theo sát nàng là một cô gái áo trắng đang tức giận nhìn nàng, tới thật nhanh a.Trấn định tâm tình, Vân Yên nói với người mới tới: "Nhị di nương cùng Nhị tỷ hôm nay có thời gian rảnh đến Biện Hiên Các tìm ta sao." nói xong, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, "Mới một ngày không gặp, sắc mặt Nhị di nương sao lại không tốt vậy?

Chẳng lẽ hạ nhân hầu hạ không chu đáo?"

Nghe thế, trong lòng Liễu Tịnh Lâm nổi giận, thật là nuốt không trôi cục tức này, nàng ta hừ một tiếng: "Đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta, ta hỏi ngươi, tại sao cắt xén tiền của ta?

Tiền hàng tháng của ta tại sao chỉ có 12 lượng?"

Chương 17:Vân Yên lơ đễnh đứng một bên, bừng tỉnh hiểu ra: "Hả?

Thì ra hôm nay Nhị di nương tới đây vì chuyện này a, chuyện nhỏ như vậy ngài sai người làm tới nói là được."

"Tiểu tiện nhân!

Đừng cho là ta không biết ngươi có tâm tư gì, nói cho ngươi biết, ngươi đừng vội đắc ý, nếu lão gia biết ngươi làm như vậy đương nhiên sẽ làm chủ cho ta."

Liễu Tịnh Lâm hừ lạnh nói, hôm nay nàng vốn định ra ngoài, đến phòng thu chi lấy bạc, bọn họ lại nói lúc trước nàng xài quá định mức cho nên về sau mỗi tháng đều khấu trừ tiền tháng.Làm chủ cho nàng ta?

Hừ, Vân Yên cười lạnh, nàng rõ ràng hơn bất kì ai, chắc chắn cha không để ý gì hơn quyền thế.

Huống chi, nếu cha biết được việc làm của Liễu Tịnh Lâm, không bị tức đến nổ phổi mới lạ.Vân Yên bừng tỉnh nói: "Nhị di nương nói vậy ta mới nhớ ra, mặc dù Yên Nhi mới trở về phủ nhưng cha muốn để ta học tập cách quản gia cho nên giao cho ta vị trí đương gia, hôm qua ta đã tra kĩ càng các hạng mục, tháng trước không phải Nhị di nương đã lĩnh trước một trăm lượng rồi sao?

Mà tiền hàng tháng của Nhị di nương là 12 lượng, nếu lập tức trừ hết, Yên Nhi sợ Nhị di nương không chịu nổi cho nên quyết định khấu trừ dần trong mười tháng, Nhị di nương thấy thế nào?"

Vân Yên, ngươi đừng khinh người quá đáng, bạc trong tướng phủ này là của cha ngươi, khi nào tới lượt ngươi khoa chân múa tay, mẹ ta là phu nhân duy nhất của tướng phủ, tiền của nàng mà ngươi cũng dám cắt xén?"

Vân Nguyệt bất mãn nhảy vào nói.Liếc hai mẹ con nhà này một cái, cho rằng nàng không biết tâm tư các nàng sao?

Nếu không phải tự mình kiểm toán, ai biết được họ dám bắt tay với phòng thu chi làm giả sổ sách, lúc trước không biết đã cầm đi bao nhiêu từ phòng thu chi rồi."

Nhị di nương tư tồn tiền riêng còn chưa đủ sao?

12 lượng cỏn con này, ngươi cần gì để trong lòng."

Vân Yên cười nói.Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm đại biến, ác ngoan nhìn chằm chằm Vân Yên, nàng muốn nói cái gì?"

Ngươi nói xem nếu ta báo việc này cho cha, trong thời gian ngươi đương gia đã chiếm bạc của tướng phủ làm của riêng, cha sẽ có phản ứng gì?" nói xong, Vân Yên lộ ra vẻ mặt ta biết hết.Nghe thế, sắc mặt Vân Nguyệt lập tức trắng bệch, nàng khẩn trương nhìn Liễu Tịnh Lâm, hiển nhiên chuyện này đã chọc trúng tâm sự của các nàng rồi.Nhìn sắc mặt khó coi của Liễu Tịnh Lâm, Vân Yên an ủi: "Nhị di nương an tâm, những chuyện này đều đã qua, ta và ngươi đều là người một nhà đương nhiên ta sẽ không vạch trần ngươi, chỉ hi vọng Nhị di nương ở tướng phủ có thể thông cảm nhiều hơn cho Yên Nhi, nếu như cha đã để ta quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ này, dĩ nhiên ta phải làm cho tốt."

"Xem như ngươi lợi hại."

Liễu Tịnh Lâm hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, Vân Nguyệt tức giận dậm chân, không cam lòng theo sau Liễu Tịnh Lâm.Lúc này, Bích Thủy đi vào, nàng nhìn bóng lưng hai mẹ con họ, sau đó nhìn Vân Yên, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, thật sự bỏ qua cho bọn họ sao?

Tại sao không nói chuyện họ tham ô tiền bạc cho tướng gia?"

Nghe vậy, Vân Yên liếc Bích Thủy một cái, buồn cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?

Coi như nói với hắn, ngươi chỉ nhìn hắn giết nàng?

Như vậy còn chưa đủ!"

Nàng ngồi lên giường êm, vén rèm nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài.

Sâu trong đầu là một màn đánh chửi, mẫu thân khóc ôm nàng trong lòng, trên người chằng chịt vết thương, hình ảnh mẫu thân quỳ gối trước cửa tướng phủ không ngừng lặp đi lặp lại.

Sắc mặt Vân Yên trầm xuống, từ từ nhắm mắt lại.Vừa về tới Bích Vân Các, Liễu Tịnh Lâm một bụng lửa giận, nhớ tới dáng vẻ Vân Yên nói chuyện, nàng giận dễ sợ, nha đầu chết tiệt kia sống ở nông thôn nhiều năm như vậy sao vẫn chưa chết, còn trở lại đoạt quyền của nàng, âm hồn bất tán giống mẹ ruột nàng ta."

Mẹ, con tiện nhân Vân Yên kia dám khấu trừ tiền tháng của chúng ta, sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy được?"

Vân Nguyệt bất mãn nói, tiện nhân Vân Yên kia vừa trở lại liền chiếm vị trí của nàng, tại sao!Sắc mặt Liễu Tịnh Lâm âm trầm nhìn phía trước, cười lạnh nói: "Dễ dàng tha thứ?

Hừ, một đứa con hoang còn có thể lật trời hay sao?

Gả cho Lục vương thì thật cho là mình phất lên rồi à?

Chờ ngươi gả cho Tứ vương, cho nàng ta biết mặt.

Bạc, ta muốn, đương nhiên có biện pháp!

Dám đối nghịch với ta, cũng không nhìn một chút ta là ai!"
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 18: Nhìn hắn không vừa mắt


Sáng sớm trong tướng phủ, bọn gia bộc bắt đầu quét dọn, mọi người đều đề cao tinh thần lên 200%, bọn họ ai cũng biết rõ, hôm nay Tứ vương gia tới làm khách, Tứ vương là đứa con được Hoàng thượng thương yêu nhất, ai dám chậm trễ chứ.Trong đình viện trống trải, người làm đang quét dọn đường đi, không lâu sau ở cửa xuất hiện hai người, Vân Hoằng đi tuốt đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với người đằng sau, làm tư thế xin mời.Không phải là lần đầu tiên đến Tướng phủ, nhưng mỗi lần đến đây đều là vì dự tiệc, đây là lần đầu tiên đến làm khách, hôm nay hắn đến là vì trấn an Vân Hoằng, hắn nhất quyết sẽ không lấy Vân Yên.Mới bước vào cửa chính Tướng phủ, một thân ảnh màu tím đã xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt hắn không khỏi nhìn sang, cách đó không xa là một cô gái mặc y phục màu tím, nàng tự nhiên, độc lập, trong tay cầm một chiếc khăn đang nói gì đó với người làm.

Trên đầu là búi tóc Khuynh Vân chỉ cài một cái trâm ngọc, nhìn kĩ dung nhan nàng, mặt mày thanh tú nhưng trên má trái có một vết bớt bằng ngón tay cái.Tuy vậy nhưng trên người nàng tản ra khí chất nghiêm nghị, mặc dù giọng nói êm ái nhưng lại khiến người khác không dám lơ là, cô gái như vậy, mặc dù dung nhan không chịu nổi nhưng lại làm người ta không thể dời mắt.

Hắn ngây ngẩn cả người, hắn đã gặp nàng ở đâu sao?Dường như nhận thấy phía trước có người, Vân Yên cười nhạt một tiếng, hành lễ với hắn, ngay sau đó mang theo Bích Thủy rời đi.Lúc thấy nàng rời đi, sắc mặt Mộ Thanh Viễn biến hóa, muốn gọi nàng lại."

Vương gia sao vậy?"

Vân Hoằng bên cạnh thấy tình hình như thế, vội vàng hỏi, sau đó nhìn về phía Vân Yên, sao nàng không hiểu lễ tiết như thế!Mộ Thanh Viễn nhíu mày, hỏi: "Cô gái mới vừa rồi là ai?"

Vân Hoằng vội nói: "Đó là Tam muội, Vân Yên!"

Là nàng?

Vết bớt trên mặt kia không giả được.

Nhưng vì sao không giống trong tưởng tượng?

Cô gái vừa rồi lộ ra một khí chất thông tuệ, chẳng lẽ lời đồn không đúng sao?"

Vương gia, ta dẫn ngươi đến hậu hoa viên tướng phủ đi, thế nào?"

Vân Hoằng nhìn vẻ mặt Mộ Thanh Viễn như có điều suy nghĩ, nhất thời an tâm không ít, xem ra chuyện phát triển theo hướng tốt.Mộ Thanh Viễn gật đầu, đi về phía trước.Hai người đi dạo qua rất nhiều nơi, ngay cả Mộ Thanh Viễn cũng không khỏi sợ hãi than, hậu hoa viên này bố trí cực kì lịch sự tao nhã, thúy trúc mọc tràn lan, muôn hồng nghìn tía, còn có cầu nhỏ nước chảy, thật là xuân ý dồi dào.

Nhưng khiến hắn để ý nhất là những thứ này đều do Vân Yên sắp xếp.

Nàng hình như không giống trong tưởng tượng của hắn a.Vừa đi qua một rừng trúc, đến trung tâm hậu viện liền nghe có thanh âm truyền đến, hai người đều dừng bước, mấy nữ nhân ở đây cải vả cái gì.Nhìn cô gái áo tím trước mắt, sắc mặt Mộ Thanh Viện khẽ động, là nàng!Hôm nay Vân Nguyệt mặc y phục xanh dương, trên đầu đầy châu ngọc, bộ dáng rất kiều diễm, mà giờ phút này đột nhiên 'pằng' một tiếng, một bạt tai đánh vào mặt Vân Yên, gầm lên nói: "Tiểu tiện nhân, dám cản đường ta!

Cũng không nhìn một chút ngươi là bộ dáng gì, thật cho là mình có thể trèo cành cao?

Tứ vương gia có tới cũng không phải tới thăm ngươi, đừng vội mừng."

Vỗ nhẹ khuôn mặt, Vân Yên cười lạnh nói: "Tỷ tỷ dạy phải, là muội ánh mắt vụng về, nhưng tỷ tỷ yên tâm đi, Tứ vương gia nhìn ta không vừa mắt." dừng một chút, Vân Yên bổ sung, "Ta cũng nhìn hắn không vừa mắt."

Ánh mắt nàng lạnh nhạt, diễn như vậy, vị Tứ vương cao cao tại thượng kia thấy được, ha ha, Hiền vương sao có thể cưới một người đàn bà đanh đá, đánh nàng thì phải trả giá thật lớn.

Huống chi, nàng muốn nhìn một chút vị Hiền vương này hiền đức cỡ nào?
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 19: Phiền toái


Nghe vậy, vị nam tử cách đó không xa nhíu mày, lời của nàng là có ý gì?

Nói hắn không xứng với nàng sao?Bên cạnh, sắc mặt Vân Hoằng đại biến, sao vào lúc này Yên Nhi lại nói ra lời bất kính như thế, hắn nhìn sắc mặt Mộ Thanh Viễn cũng không phải dễ coi."

Hai người các ngươi ở đây ầm ĩ cái gì?"

Vân Hoằng gầm lên.Nghe được thanh âm này, ánh mắt Vân Nguyệt và Vân Yên cùng nhìn sang bên này, thấy nam tử một thân cẩm bào kia, Vân Nguyệt vội vàng hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tứ vương gia." nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, mắt hạnh hàm xuân.Nhìn hắn, Vân Yên không có bất kì động tác gì, Vân Nguyệt nhìn lướt qua Vân Yên, nhếch môi cười lạnh, trước mặt Tứ vương gia nàng ta cũng dám càn rỡ như thế, quả nhiên không lên được mặt bàn, không có chút lễ giáo nào.Thấy Vân Yên đứng ngẩn ra đó, sắc mặt Mộ Thanh Viễn càng thêm thâm trầm, Vân Hoằng cau mày nói: "Yên, còn không mau bái kiến Tứ vương gia."

Nhưng Vân Yên chỉ cười một tiếng, đi tới trước mặt Mộ Thanh Viễn, nhìn thẳng vào mắt hắn không có chút khiếp ý nào, nàng nói với Vân Hoằng: "Nếu ta nhớ không nhầm, thời điểm Tứ vương gia vào phủ, chúng ta đã thấy, tin tưởng Tứ vương gia cũng nhìn thấy ta đã hành lễ với ngài rồi.

Ngược lại Vân Yên cảm thấy Tứ vương gia hôm nay tới phủ làm khách, không cần nghiêm trọng như thế, không đúng sao?"

Vân Nguyệt cười lạnh nhìn Vân Yên, nàng ta đúng là cái gì cũng dám nói a, cũng không nhìn một chút đứng trước mặt nàng là ai!

Vân Hoằng cực kì lo lắng, Tam muội bị sao vậy, làm sao có thể nói như thế.Quan sát cô gái trước mắt, nàng trấn định tự nhiên, nàng nhanh mồm nhanh miệng khiến Mộ Thanh Viễn suy nghĩ sâu xa, người này thật sự là Vân Yên sao?Mi tâm giãn ra, Mộ Thanh Viễn lạnh nhạt nói: "Tam tiểu thư nói đúng, hôm nay bổn vương chỉ là bằng hữu của Vân Hoằng tới phủ làm khách thôi."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vân Nguyệt đại biến, lại để nàng ta thoát sao?Vậy mà ngay sau đó, Mộ Thanh Viễn lại tiếp tục nói: "Nghe lời vừa rồi Tam tiểu thư nói hình như rất có thành kiến với bổn vương!"

Xem ra, lần này nàng ta trốn không thoát, trong lòng Vân Nguyệt thầm vui vẻ.Vân Yên đương nhiên biết ý tứ Mộ Thanh Viễn, nàng lạnh nhạt nói: "Tứ vương gia thứ tội, Vân Yên tự biết không xứng với ngài, bị ngài vứt bỏ cho nên trong lòng có oán hận mới nói như vậy.

Nhưng kính xin vương gia tha lỗi, phàm là nữ tử khuê các bị người ta từ hôn, làm sao có thể không oán?"

Oán giận sao?

Mộ Thanh Viễn nhìn cô gái trước mặt, bộ dáng nàng giống đang oán hận sao?

Hắn chưa từng thấy cô gái nào ở trước mặt hắn có thể lớn mật như thế."

Vương gia, Yên Nhi lỗ mãng ngu ngốc, xin ngươi thứ lỗi, ta nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo nàng."

Vân Hoằng vội vàng hòa giải, lo lắng nhìn Vân Yên.Nhưng Mộ Thanh Viễn chỉ cười nhạt, nói: "Tam tiểu thư nói cũng có lý, được rồi, dẫn bổn vương đi xem nơi khác của tướng phủ đi."

Nghe Mộ Thanh Viễn không trách tội Vân Yên, trong lòng Vân Hoằng yên tâm, vội vàng đi trước dẫn đường.Thấy ánh mắt Tứ vương gia một mực nhìn Vân Yên, Vân Nguyệt tức không chịu nổi, Tứ vương gia không tức giận chút nào sao?"

Tỷ tỷ đương nhiên không phục đi, Tứ vương gia căn bản không chú ý đến ngươi, nhưng tỷ tỷ yên tâm, một màn ngươi vừa đánh ta lúc nãy Tứ vương gia đã nhìn rõ ràng, đối với tỷ tỷ nhìn qua khó quên."

Vân Yên cười nói.Nghe thế, Vân Nguyệt nhìn chằm chằm Vân Yên, nổi đóa: "Ngươi... cố ý!"

"Tỷ tỷ nói oan cho ta rồi, sao ta có thể tình nguyện chịu một cái tát của ngươi chứ?"

Vân Yên bày ra vẻ mặt vô tội.Vân Nguyệt cắn chặt môi, nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, trừng mắt dậm chân mang theo nha hoàn rời đi.Nhìn đám người Vân Nguyệt rời đi, Bích Thủy cười nói: "Tiểu thư, đều nói hoàng tôn quý tử tính khí cao ngạo, vừa rồi người nói Tứ vương gia như vậy không phải là khiến hắn chán ghét người sao?"

Vân Yên khẽ cười, nói: "Hắn từ hôn, ta gả, còn trông cậy ta cho hắn sắc mặt tốt?

Hơn nữa ngay từ đầu ta đã không có ý định khiến hắn thích ta, bị loại người như vậy thích cũng là một loại phiền toái."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 20, 21, 22: Thiết yến


Chương 20:Một mình Vân Yên chậm rãi dạo bước trong vườn, không biết từ khi nào sau lưng xuất hiện một nam tử, trong lòng hắn thật sự rất hiếu kì a."

Không phải Tứ vương gia đi cùng ca ca ta sao?"

Vân Yên nhàn nhạt nhìn hắn nói.Mộ Thanh Viễn đến trước mặt Vân Yên, nhìn thẳng vào nàng hỏi: "Ngươi là Vân Yên sao?

Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Vân Yên hơi sững sờ, cười nói: "Ta đương nhiên là Vân Yên, thiên hạ này sợ là không có ai nguyện ý mạo danh Vân Yên, mặt khác, mấy ngày trước ta mới trở về kinh thành, dĩ nhiên hôm nay là lần đầu gặp Tứ vương gia."

Nghe nàng nói thế, sắc mặt Mộ Thanh Viễn nặng nề, mới mấy ngày trước đây, đột nhiên hắn nghĩ tới, ngày đó cỡi ngựa ở ngã tư đường, cô gái trong xe ngựa kia.

Hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi và lời đồn đãi bên ngoài có chút khác nhau, bổn vương không thể không hoài nghi."

"Hả?

Vậy Tứ vương gia không ngại nói nghe một chút ngươi hoài nghi cái gì?"

Vân Yên cười hỏi."

Đại ca ngươi vẫn hi vọng ngươi gả cho bổn vương, ngươi làm như vậy chỉ để hấp dẫn lực chú ý của bổn vương." vẻ mặt Mộ Thanh Viễn lạnh lùng.Nghe thế, vẻ mặt Vân Yên lạnh nhạt: "Nếu vương gia có ý nghĩ như vậy, Vân Yên cũng không muốn giải thích, thật ra ta cũng không thích Lục vương, nhưng mà ta chưa từng gặp mặt Tứ vương gia thì phải thích thế nào đây?

Nếu đã như vậy, gả cho ngươi hay Lục vương gia có gì khác nhau sao?"

Trong lòng Mộ Thanh Viễn hơi trùng xuống, cô gái trước mắt, nàng không phải nên phủ nhận sao?

Vì sao dám nói rõ ra như vậy?

Vân Yên là một cô gái thẳng thắn như thế sao?

Hình như hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ nàng.Sau khi Vân Yên về Biện Hiên Các nghỉ ngơi thì không xuất hiện nữa, sau khi ăn cơm xong, Mộ Thanh Viễn cũng rời đi.Màn đêm lặng lẽ phủ xuống, trong bóng tối, nam tử áo đen đang lặng lẽ đứng trên mái hiên, phía sau hắn không biết khi nào xuất hiện một cô gái áo tím dáng vẻ thùy mị động lòng người, giữa hai hàng lông mày lại mang theo vẻ khắc nghiệt.Nam tử chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời đêm, tối nay trăng sáng nhưng chưa tròn hẳn, cực kì vắng lạnh, đáy mắt hắn thoáng qua lãnh ý: "Còn chưa có tin tức của nàng sao?"

"Không có, nàng giống như biến mất khỏi thế gian."

Cô gái áo tím cúi đầu cung kính nói.Nam tử áo đen trầm mặc một lát, cười lạnh nói: "Nàng thật biết lấy lùi làm tiến."

Cô gái áo tím ngẩng đầu nhìn nam tử áo đen, không hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nếu nàng có thể tra ra Thiên Hương đậu khấu ở Phong Lâm sơn trang, đương nhiên có thể tra được một quả khác ở đâu."

Nam tử áo đen lạnh nhạt nói.Nghe vậy, cô gái áo tím biến sắc, trầm mặc một lát nàng nhìn nam tử áo đen, nói: "Sao ngươi đoán được?

Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Nếu nàng không quan tâm Thiên Hương đậu khấu trong tay chúng ta nữa thì chúng ta cũng không cần phải tìm nàng."

"Không, nhất định phải tìm nàng, con chim nhỏ chạy khỏi lòng bàn tay ta sao có thể còn mạng?"

Nam tử áo đen thanh lãnh như băng chớp mắt đã biến mất trong đêm tối.Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Hoằng đi tới tìm Vân Yên ra ngoài, chỉ vì sáng nay nhận được thư Tứ vương gia mời đến Văn Hương Lâu.Trên đường phố kinh thành, người qua lại nối liền không dứt, tiếng rao náo nhiệt, cửa hàng bánh bao nóng hổi mới ra lò hấp dẫn một đám người, cách đó không xa mấy đứa trẻ con đá cầu mây, sức sống vô hạn."

Các ngươi nhìn mặt nàng, cái bớt thật to a."

đột nhiên một người ven đường chỉ vào Vân Yên nói."

Đúng vậy, thật là xấu."

"Bộ dạng này cũng dám đường hoàng đi ra ngoài?". . .Thanh âm xung quanh càng lúc càng lớn.Nghe thế, Vân Hoằng biến sắc, tức giận trừng mắt những người đó: "Các ngươi nói đủ chưa?"

Vân Yên bất đắc dĩ cười, ngay từ đầu nàng đã biết kết quả sẽ như vậy, nhưng thế thì sao?

Nàng kéo tay Vân Hoằng, lắc đầu với hắn, miệng là của mọi người, sao có thể chặn lại được?

Thích thì cứ để bọn họ nói đi.Vân Hoằng cưng chiều nhìn Vân Yên, kéo tay nàng đi về phía trước, cho dù người xung quanh có nói nàng thế nào thì nàng vẫn là muội muội hắn.Văn Hương Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, tiếng cười nói huyên náo, hôm nay Mộ Thanh Viễn thiết yến ở đây là đủ thể diện cho bọn họ rồi.

Vân Yên liếc nhìn bốn phía, mặc dù không biết hắn định làm gì nhưng có người mời ăn cơm cũng không tồi.Vừa vào cửa liền có chưởng quỹ tới đón bọn họ lên lầu, hiển nhiên là Mộ Thanh Viễn đã an bài trước.Thời điểm Vân Yên chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên có một người chen qua, Vân Yên bị đẩy ra sát lan can thiếu chút nữa ngã xuống.

Vân Hoằng vội vàng đỡ nàng, gấp gáp nói: "Cẩn thận!"

Vân Yên ngẩng đầu thấy trước mắt có một nam tử mặc cẩm bào ôm một nữ tử áo đỏ đi lên lầu, ánh mắt nàng hơi trầm xuống, người kia nhất định là cố ý."

Lục gia, chúng ta mới đụng trúng một người." một thanh âm mềm mại vang lên.Nam tử bên cạnh hơi quay đầu lại liếc đám người Vân Yên, một đôi mắt xếch ngạo mạn, khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười, hắn nâng cằm cô gái kia lên, môi khẽ mở: "Nàng là ai, làm sao quan trọng bằng ta."

Chương 21:Ha ha, vị công tử này thật thú vị, Vân Yên cười nhạt chuẩn bị đi tiếp nhưng tay nàng nháy mắt bị kéo lại, nàng kinh ngạc nhìn những người bên cạnh, sao vậy?Vân Hoằng khẽ lắc đầu với nàng, sắc mặt tái xanh nhìn nam tử mặc cẩm bào trên bậc thang, đôi mắt đầy tức giận, Vân Yên buồn bực, bọn họ biết nhau sao?

Đúng lúc đó, Vân Hoằng lên tiếng: "Bái kiến Lục vương gia."

Lục vương gia?

Vân Yên đột nhiên nhìn về phía nam tử kia, hắn chính là Lục vương gia Mộ Cảnh Nam?Nam tử kia lại làm như không nhìn thấy, tự nhiên nói chuyện với cô gái bên cạnh: "Ngươi nói xem lát nữa bổn vương dẫn ngươi đi đâu?

Hay chúng ta đi chèo thuyền du ngoạn?

Không phải lần trước ngươi nói thời tiết ngày càng nóng sao?

Nói không chừng ban ngày còn có thể làm một đôi uyên ương hí thủy (nghịch nước), ha ha..."

Khóe miệng Vân Yên co giật nhìn cô gái kia, đều nói Lục vương gia lưu luyến bụi hoa, phong lưu phóng đãng, xem ra lời đồn cũng không bằng người thật."

Vương gia, ở đây có người đấy." nàng ta nắm ống tay áo, nũng nịu đẩy Mộ Cảnh Nam một cái."

Sợ cái gì?

Bổn vương thân mật với ngươi còn sợ người khác nhìn hay sao?"

Mộ Cảnh Nam cợt nhã nhìn mấy người trước mặt, sau đó ôm vai nàng kia lên lầu.Thấy cảnh này, Vân Hoằng nắm chặt hai quả đấm, nếu không phải cố kị thân phận của hắn, hắn thật muốn đi lên tát cho hắn một bạt tai."

Đại ca, đi lên đi, nếu không sẽ muộn."

Vân Yên nhắc nhở."

Ngươi không tức giận sao?"

Vân Hoằng nghi hoặc nhìn Vân Yên.Tức giận?

Vân Yên khẽ lắc đầu, cười khẽ, vì một người chưa từng gặp mà tức giận, đáng giá không?Hai người vừa lên lầu thì có tiểu nhị tới đón, tiểu nhị kia nhìn Vân Yên một chút, ngay sau đó dẫn hai người tới nhã gian.Hôm nay sao Lục đệ lại hồ đồ như vậy, không phải đã nói với ngươi rồi sao?

Hôm nay chính là tiệc mời ngươi cùng vương phi tương lai của ngươi.

Ngươi làm như vậy mặt mũi ta để đâu?" giọng điệu mang theo ý trách cứ, vừa nghe là biết của Mộ Thanh Viễn.Động tác vén rèm của Vân Yên hơi dừng lại, Mộ Cảnh Nam ở bên trong?

Hơn nữa còn là Mộ Thanh Viễn an bài?

Khóe miệng nàng giương lên, chuyện hình như càng ngày càng thú vị.Dường như đã nhận ra có người bên ngoài màn trúc, Mộ Thanh Viễn hắng giọng nói: "Vân huynh, vào đi."

Vân Hoằng cũng nghe được những lời vừa rồi của Mộ Thanh Viễn, hắn lo lắng nhìn về phía Vân Yên, hắn cũng không biết Mộ Thanh Viễn sẽ mời Mộ Cảnh Nam đến đây.Cười an ủi hắn một tiếng, Vân Yên lui về phía sau, ý bảo Vân Hoằng đi trước, đã như vậy sống ở đâu thì cứ ở yên đấy.Mặc dù không biết suy nghĩ lúc này của Vân Yên nhưng Vân Hoằng biết bọn họ không có đường lui, hắn vén màn trúc đi vào.Không hỗ là nhã gian, hai bên trang trí hoa tươi, ở giữa là một cái bàn tròn, bên trên đặt các loại trái cây, có ba người ngồi đó, Mộ Thanh Viễn ở giữa, bên trái hắn là hai người đang đút bồ đào cho nhau."

Bái kiến Tứ vương gia, Lục vương gia."

Vân Hoằng hành lễ nhưng sắc mặt cực kì khó coi, Vân Yên cũng theo sau hành lễ.Mộ Thanh Viễn cười nói: "Không cần đa lễ, mau mời ngồi." sau đó nháy mắt với Mộ Cảnh Nam, nói: "Lục đệ, còn không mau chào hỏi Tam tiểu thư."

Nghe vậy, Mộ Cảnh Nam ném quả nho trong tay lên bàn, đứng lên nhìn Vân Yên, khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, nói: "Tam tiểu thư nếu ra cửa không có khăn lụa che mặt, bổn vương cũng không để ý tiễn ngươi."

Chương 22:Trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, cặp mắt Vân Hoằng như phun ra lửa, nắm chặt nắm đấm, dáng vẻ tùy thời ra tay.Mộ Thanh Viễn cũng sững sờ nhìn hắn rồi quay sang nhìn Vân Yên, cũng chưa biết xử lý thế nào.

Người bên cạnh vẫn mang ý cười giễu cợt, dung mạo xấu xí, tội gì ra ngoài dọa người, sửu nữ Vân gia mà cũng hi vọng gả vào hoàng thất?Lấy khăn lụa che nhan sắc xấu xí, lời này thật đúng là không khách khí chút nào.

Sắc mặt Vân Yên bình tĩnh vô ba, nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu hướng Mộ Cảnh Nam, ngay sau đó đứng lên, cười nói: "Phật nói nhìn núi là núi, nhìn nước là nước, mắt tùy tâm sinh, Lục Vương gia cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Mộ Cảnh Nam hơi khựng lại, đôi mắt xếch nheo lại, khuôn mặt co quắp, môi mỏng nhếch lên, nàng thật sự dám nói."

Yên, không được vô lễ."

Vân Hoằng quát một tiếng, nhưng trong lòng lại bội phục câu trả lời của Vân Yên.Mộ Cảnh Nam cười lạnh, không vui nói: "Tam tiểu thư quả nhiên có tài ăn nói, sao trước kia bổn vương lại không biết?"

Vân Yên cười nhạt nói: "Lúc trước ta cũng không biết Lục vương gia sẽ nói giỡn với người khác."

"Ngươi cảm thấy bổn vương đang nói đùa sao?" sắc mặt Mộ Cảnh Nam thay đổi, đi đến bên cạnh Vân Yên, trừng mắt đe dọa nàng, cũng chỉ là một nữ nhân người khác không muốn mà còn dám nói chuyện với hắn như vậy?Hắn không muốn kết hôn với nàng, hắn cho rằng nàng muốn gả cho hắn sao?

Vân Yên đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên Mộ Thanh Viễn đứng lên, nói: "Được rồi, Lục đệ, nào có ai như ngươi a, vợ chồng son muốn cãi nhau cũng phải đợi sau khi kết hôn a, ngươi làm vậy là hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của chúng ta, thôi, mọi người đều ngồi xuống đi."

Vân Yên khẽ gật đầu, nhìn Vân Hoằng ý bảo hắn không cần lo lắng.

Nàng muốn lấy được Thiên Hương đậu khấu còn phải nhờ vào hắn đấy.

Cho nên, nàng nhịn!Cái bàn này vốn chỉ có bốn ghế ngồi, vì hắn dẫn thêm một người nên còn thiếu một, thấy vậy Mộ Thanh Viễn nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, vậy mà Mộ Cảnh Nam làm lơ, ôm mỹ nhân, uống trà, không thể tự tại hơn được nữa.Vân Hoằng rất nhanh đã nhận ra, nguyên buổi sáng nay bọn họ khiến xử Vân Yên còn ít sao?

Hắn nắm chặt hai quả đấm, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì người bên cạnh đã lên tiếng."

Người tới."

Vân Yên hướng ra ngoài hô.Một tiểu nhị bước nhanh tới, hành lễ với mọi người."

Ngươi không biết chúng ta có năm vị khách sao?

Làm việc cẩu thả như thế, được rồi, chúng ta cũng không trách ngươi, nhanh đi mang một cái ghế tới đây."

Vân Yên trầm giọng nói với tiểu nhị kia.Trong lòng tiểu nhị kia gấp gáp, rõ ràng Tứ vương gia chỉ nói có bốn người a, hắn nhìn sang Mộ Thanh Viễn thấy hắn gật đầu một cái, hắn mới dám ra ngoài, không lâu sau đã mang ghế qua, Vân Yên mỉm cười ngồi xuống, thức ăn cũng bắt đầu được dọn lên.Mộ Thanh Viễn không khỏi nhìn Vân Yên thật kĩ, nữ nhân này tuyệt đối là nữ nhân thông minh."

Vương gia, ta muốn ăn cái đó." cô gái kia chỉ vào mâm nói.Mộ Cảnh Nam cưng chiều cười, gắp thịt trong mâm đưa tới miệng nàng kia, nhẹ giọng nói: "Ngươi không phát hiện gần đây ngươi mập lên sao?

Còn dám ăn!"

"Vương gia không thích sao?" xấu hổ nói."

Ngươi cứ nói đi?". . .Nếu muốn tuyên bố chủ quyền thì tựa hồ tìm lộn người rồi, Vân Yên chỉ cảm thấy hết sức đói bụng, người khác mời khách, không ăn nhiều sẽ thua thiệt.

Nàng hồn nhiên không quan tâm người xung quanh chăm chú nhìn mình.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 23: Anh hùng cứu mỹ nhân?


Ăn cơm ở Văn Hương Lâu xong, Mộ Cảnh Nam liền ôm mỹ nhân đi làm uyên ương hí thủy, Vân Yên ăn uống no đủ xong, cùng Vân Hoằng nói cảm ơn, sau đó rời đi.Trong nhã gian Văn Hương Lâu, một bóng dáng đứng trước bệ cửa sổ nhìn cô gái phía dưới từ từ đi xa, không phải đều nói Vân Yên xấu xí si đần cho nên từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở nông thôn sao, vì thế khi phụ hoàng nói muốn hắn thành hôn với Vân Yên, hắn mới quỳ gối ngoài cửa cung thỉnh phụ hoàng thu hồi ý chỉ.

Nhưng mà không biết vì sao thời điểm hắn nhìn Vân Yên thông tuệ linh động như vậy, hắn lại tự hỏi mình quyết định lúc trước của hắn có đúng hay không?

Hắn không muốn để bản thân có cơ hội chần chừ, cho nên hôm nay hắn mới mời Mộ Cảnh Nam và Vân Yên gặp mặt, nhưng hình như không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Trầm mặc một lát, hắn lạnh giọng nói: "Nghe nói Thất công tử đã đến kinh thành?

Có tung tích chưa?"

Chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người đứng sau lưng hắn, người nọ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hồi bẩm chủ tử, mấy ngày trước Thất công tử xuất hiện ở Linh Lung Các nhưng sau đó cũng không tra được tung tích của hắn."

"Đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Linh Lung Các này mở ở kinh thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện."

Mộ Thanh Viễn chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói, nam tử bên hồ Lãnh Nguyệt ngày đó lạnh nhạt, trong sáng như ngọc, hắn biết ở kinh thành không có người nào như vậy mà người nọ lại đúng lúc trở lại, nếu hắn đoán không sai nam tử kia chính là hắn.Vân Yên vốn chuẩn bị cùng Vân Hoằng về tướng phủ nhưng đúng lúc thị vệ trong quân đội của Vân Hoằng đột nhiên tới thông báo trong quân có chuyện quan trọng, Vân Hoằng dặn dò nàng mấy câu rồi rời đi.Nhìn Vân Hoằng rời đi, Vân Yên bất đắc dĩ, lần này trở về kinh thành nàng là người nhàn hạ nhất.

Có điều kinh thành quả thực rất phồn hoa, cửa hàng san sát nhau, thiết kế cũng mới mẻ hơn những nơi khác.

Nàng nhàm chán đi về phía trước, đi tới đi lui, nàng dừng chân trước một viện bỏ hoang, nhìn bộ dạng là một tòa phủ đệ kích thước hùng vĩ, nhưng bây giờ chỉ còn đống gạch nát, tấm biển cũng bị tháo xuống, tiêu điều hoang tàn.Ai có thể ngờ được Định Quốc Công phủ đã từng thịnh vượng lại có ngày nhà tan cửa nát, một năm đó giống như cơn ác mộng.

Trước đoạn đầu đài, tiếng reo hò, tiếng gào thét đinh tai nhức óc, một ngày kia, phong vân biến sắc, trời giáng mưa to, nhưng cũng không xóa được huyết sắc đầy trời.Một số người cười dữ tợn, bọn họ cười nhạo Lý gia cô đơn, một năm này, nàng đi khắp nơi tìm chứng cớ nhưng lại biết được rất ít, chẳng lẽ ông ngoại thật sự tư thông với địch phản quốc?

Làm sao có thể, ông ngoại sao có thể làm chuyện đó!Vân Yên đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên có một thanh âm truyền đến: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Nghe thanh âm này, Vân Yên khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn, lúc này một công tử mặc cẩm bào xanh dương đang chạy về hướng này, gương mặt bị dọa đến mức trắng bệch, phía sau hắn là mấy đại hán hung thần ác sát đang đuổi theo."

Tiểu tử thúi, thua tiền xong muốn chạy?

Còn không mau đứng lại cho đại gia."

Một tên đại hán phía sau điên cuồng hét lên."

Đằng trước, mau ngăn hắn lại cho ta."

Công tử áo lam hướng về phía Vân Yên hô lớn, cả người thở hổn hển, hiển nhiên bị dọa sợ không ít.Nghe vậy, Vân Yên quay đầu nhìn phía sau, con đường này hình như không có người, nhìn xung quanh, vẫn không thấy ai, vậy hắn nói đằng trước... chẳng lẽ là nàng sao?
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 24: Chớ ngây thơ


"Nhanh, nhanh cản lại."

Công tử áo lam chạy đến bên cạnh Vân Yên, hắn lập tức kéo Vân Yên ra phía trước người mình, chuẩn bị tiếp tục chạy.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, da thịt mềm mịn, nàng túm hắn lại, quan sát một lát, cười nói: "Tiểu nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, là công tử nên giúp ta mới đúng chứ?"

Công tử áo lam nóng nảy nhìn Vân Yên một cái, lại quay sang nhìn mấy đại hán hung thần ác sát đang tới gần, hắn hốt hoảng gỡ tay Vân Yên đang túm y phục hắn ra: "Người xấu xí, mau buông ra."

"Tiểu tử thúi, còn muốn chạy?!" một đại hán vạm vỡ quát chói tai, mất đại hán bên cạnh tiến lên bắt người.Vân Yên buông tay, trong lòng buồn cười, dù nàng buông hắn ra, hắn có thể chạy thoát sao?Công tử áo lam như trút được gánh nặng, lập tức bỏ chạy, nhưng không chạy được mấy bước đã bị hai đại hán bắt lại."

Buông ta ra, buông ta ra, các ngươi biết ta là ai không?"

Công tử áo lam gầm lên, giùng giằng.Đại hán vạm vỡ tiến lên, cười lạnh nói: "Cóc cần biết ngươi là ai!

Thiếu nợ trả tiền là chuyện kinh thiên địa nghĩa.

Dù tới quan phủ chúng ta cũng có lý." nói xong hắn vỗ vỗ mặt công tử áo lam, "Lớn lên da thịt mềm mịn, muốn tìm người giúp cũng phải nhìn rõ đối tượng, tìm nữ nhân còn chưa nói, lại là người quái dị."

Công tử áo lam tức giận, hắn oán hận nhìn Vân Yên, nếu không phải nàng cản hắn, hắn đã sớm chạy: "Đều tại ngươi!"

"Buông ta ra, các ngươi dám đắc tội với ta, ta muốn giết các ngươi."

"Hừ, mang đi."

đại hán vạm vỡ khoát tay chuẩn bị mang công tử áo lam đi.Nhìn mấy người đang muốn rời đi, Vân Yên lắc đầu, muốn nàng làm như có mắt không tròng thật là khó khăn, nàng đi lên phía trước mấy bước, nói: "Ngươi mới vừa nói dù tới quan phủ ngươi cũng có lý sao?"

Nghe vậy, đại hán vạm vỡ dừng bước, quay đầu nhìn Vân Yên, cô gái này nhìn bề ngoài tầm thường nhưng lời nói lại khiến người ta không thể bỏ qua, từng chữ rõ ràng, hắn nhíu mày: "Đương nhiên.

Hắn thiếu ta 5000 lượng bạc, đã đánh cược thua thì phải chịu."

Vân Yên một tay vuốt cằm, cười nói: "Theo ta biết, đoạn thời gian trước quan viên tụ tập đánh cược, Hoàng thượng giận dữ phạt những quan viên này một năm bổng lộc, úp mặt vào tường sám hối một tháng, đồng thời ra lệnh cho phủ doãn đại nhân nghiêm tra mấy vụ đánh cược.

Sau chuyện này sòng bạc cũng bị niêm phong, thế nào, các ngươi cũng muốn bị niêm phong một lần?"

Mặt đại hán vạm vỡ đại biến, quan sát cô gái trước mặt lần nữa, toàn thân nàng có một loại khí chất nghiêm nghị, đôi mắt linh động, nàng thật là biết khá nhiều.Công tử áo lam ngạc nhiên nhìn Vân Yên, hiển nhiên hắn không nghĩ tới cô gái xấu xí này sẽ giúp hắn.

Chỉ mình nàng sao có thể!"

Người xấu xí, muốn chết!" một đại hán tức giận nói, chuẩn bị động thủ.Vân Yên biến sắc nhìn người nọ, nói: "Ban ngày ban mặt còn muốn giết người diệt khẩu sao?

Nha môn phủ doãn ở ngay phố bên cạnh, ta hô một tiếng bọn họ sẽ tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn ra công đường?"

Ánh mắt nàng chuyển qua nhìn công tử áo lam, nói: "Nhìn bề ngoài hắn ngây thơ không giống loại người ham mê cờ bạc, hơn nữa quần áo chỉnh tề chắc là buổi sáng mới đi sòng bạc, không dễ dàng thua 5000 lượng bạc như vậy, trừ phi có vài người giở thủ đoạn."

Nghe thế, công tử áo lam đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn hét lớn: "Biết ngay mà, rõ ràng lúc đầu chỉ nói cho ta mượn 100 lượng, đến cuối cùng lại tăng lên gấp mấy lần, những 5000 lượng, là các ngươi cố ý."

"Câm miệng." một đại hán bên cạnh gầm lên.Sắc mặt đại hán vạm vỡ không tốt, Vân Yên bình tĩnh khiến hắn khẩn trương, hắn có cảm giác bị người ta nắm mũi dẫn đi.Vân Yên nhìn đại hán vạm vỡ nói: "Nếu vị công tử này nợ ngươi 100 lượng, vậy ta thay hắn trả cho các ngươi 100 lượng, chuyện này cứ vậy bỏ qua, thế nào?

Ta tin tưởng, các ngươi cũng không muốn đưa việc này lên quan phủ." nói xong, nàng lấy ra ngân phiếu 100 lượng, cười khẽ: "Có còn hơn không."

Đại hán vạm vỡ siết chặt hai nắm đấm, hắn quan sát nữ nhân trước mắt, từ nãy đến giờ nàng đối mặt với bọn hắn mà không hề hốt hoảng.

Tất cả lại theo ý muốn của nàng!

Hắn lại bị một nữ nhân tính toán, hắn gật đầu với hai thủ hạ ý bảo bọn họ thả công tử áo lam ra.Thấy thế, Vân Yên đưa ngân phiếu cho đại hán vạm vỡ, hắn nhận lấy ngân phiếu, lạnh giọng nói: "Đối nghịch với sòng bạc Thiên Tài sẽ không có kết quả tốt."

Vân Yên lắc đầu: "Ta chỉ luận sự."

Hừ lạnh một tiếng, đại hán vạm vỡ mang người rời đi.Công tử áo lam xoa xoa bả vai, đi tới nhìn Vân Yên, bất mãn nói: "Tại sao phải đưa tiền cho bọn hắn, hừ, đừng cho rằng ta sẽ cảm ơn ngươi, nếu không phải tại ngươi ta đã sớm chạy thoát."

Vân Yên liếc nhìn người trước mắt, lạnh nhạt nói: "Đừng ngây thơ, ngươi cho rằng không trả tiền bọn họ sẽ thả ngươi đi sao?

Không có chuyện gì còn học người ta giả nam trang."

Dứt lời nàng nhìn bầu trời, không còn sớm nữa, ngay sau đó rời đi không quay đầu nhìn lại.Ngây thơ?

Nghe thế, Mộ Chiêu Dương dậm dậm chân, chỉ vào bóng lưng Vân Yên hô to: "Ngươi nói ai đó!"

Trong lòng nàng không phục, bị người ta nhìn ra thân phận nữ nhân như vậy, còn là một người xấu xí, đáng hận.Đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Cô gái này giả nam trang có vẻ giống, sao lại chạy ra cung chơi rồi."

Mộ Chiêu Dương quay đầu nhìn người tới, đi lên ôm cánh tay hắn, cáu giận nói: "Lục ca, sao bây giờ ngươi mới tới, mới vừa rồi ta bị người xấu khi dễ."

Nhìn muội muội mình, Mộ Cảnh Nam vô lại nói: "Vừa nhận được tin tức, ta ngay cả mỹ nhân cũng không để ý tới.

Nhìn ngươi hiện tại không có việc gì a, chẳng lẽ có quý nhân giúp đỡ?"

Rên rỉ một tiếng, Mộ Chiêu Dương quệt mồm nói: "Quý nhân ở đâu ra!

Rõ ràng chính là một người xấu xí giống Vân Yên."

Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Nhưng mà hình như có chút bản lãnh, ừ, chính là nữ nhân."

Nàng chỉ vào bóng lưng sắp biến mất ở cuối đường.Mộ Cảnh Nam giương mắt nhìn về phía trước, một thân tím nhạt càng lúc càng xa, hắn không khỏi nở nụ cười, là nàng!
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 25: Dự mưu


Mới vừa về tới cửa Tướng phủ, Vân Yên đã nhìn thấy một hạ nhân chạy vào trong phủ.

Nàng cười lạnh, từ khi nào mà nàng đã trở thành mục tiêu truy lùng rồi, có điều trong tướng phủ gấp gáp chờ nàng về như vậy sợ cũng chỉ có một người.Vân Yên nhấc chân đi vào, nhưng mới đi tới ngưỡng cửa, một bóng dáng hấp tấp đã vọt về hướng nàng."

Tại sao chuyện Tứ vương gia thiết yến không nói cho ta biết?

Là ngươi, nhất định là ngươi cố ý gạt ta, ngươi được lắm Vân Yên, không cho ngươi ăn chút đau khổ thì ngươi không biết sự lợi hại của ta."

Vừa đi tới, Vân Nguyệt đẩy Vân Yên một cái, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy tức giận.Vân Yên lui về sau mấy bước, lợi hại?

Vậy mà cũng nói được, nhưng nàng cũng cùng một loại với mẹ nàng, ngang ngược càn rỡ.

Khi đó, mặc dù là phu nhân nhưng mỗi ngày đều bị Liễu Tịnh Lâm khi dễ, động một tí là đánh chửi, lúc đó họ chỉ có thể ăn bánh bao thiu, còn bị giam trong phòng chứa củi u ám.

Sức khỏe của mẫu thân vốn không tốt cho nên thân thể ngày càng kém, bọn họ đều là đao phủ giết người không thấy máu.

Nàng nhướng mày: "Sao tỷ tỷ không nghĩ là Tứ vương gia cố ý mời ta chứ?"

Vân Nguyệt bước lên trước, hai tay chống nạnh, tức giận mắng xối xả: "Tiện nhân, chỉ bằng ngươi cũng dám si tâm vọng tưởng sao?

Xấu xí thô bỉ, Tứ vương gia sẽ mời ngươi?

Đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mặc kệ ngươi đùa bỡn tâm kế thế nào, nên nhớ ngươi bị từ hôn rồi.

Ta mới là người sẽ được gả cho Tứ Vương gia!"

Nàng ta giễu cợt, ánh mắt oán độc cùng khinh thường."

Nếu đã vậy, tỷ tỷ gấp gáp làm gì?

Nhưng cũng đúng thôi, luận tài nghệ ngươi so ra kém Thượng Quan tiểu thư, bàn về dung mạo hình như ngươi cũng không bằng Hách Liên tiểu thư, còn về đức hạnh, nói không chừng ngươi còn không so được với Tiểu Thúy nhà ngươi.

Có điều tỷ tỷ không cần lo lắng, đến lúc đó muội sẽ góp lời với Lục vương gia để hắn nạp ngươi làm trắc phi, như vậy chẳng phải ngươi cũng phất lên rồi sao?"

Vân Yên bỗng thấp giọng, cười lạnh nói."

Ngươi..."

Vân Nguyệt giận dữ, vung tay chuẩn bị tát xuống."

Thích đánh người vậy sao?"

Vân Yên lập tức bắt được tay Vân Nguyệt, đôi mắt nghiêm nghị, lạnh đến phát rét, "Ta nói rồi không nên chọc ta, ngươi nói ta xấu xí nhưng vì sao ta thành bộ dạng này, mẹ ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai."

Nói xong, nàng hất tay nàng ta ra, xoay người rời đi.Vân Nguyệt giận dữ, hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống: "Tứ vương gia là của ta, Vân Yên, đây là ngươi bức ta đấy."

Trở lại Bích Vân Các, Vân Nguyệt nhìn thấy Liễu Tịnh Lâm đang sửa sang lại hộp đồ trang sức của mình trên bàn, bên cạnh còn có một xấp ngân phiếu."

Mẹ, người làm gì đó?"

Vân Nguyệt xông tới cầm ngân phiếu trên bàn, lớn tiếng nói: "Mẹ, đây không phải là tiền riêng của ngươi sao?

Ngươi lấy hết ra làm gì?"

Liễu Tịnh Lâm vội vàng đứng lên bắt được tay Vân Nguyệt, làm động tác suỵt, nàng không vui nói: "Nha đầu này, ngươi muốn mọi người đều biết hết sao?"

Vân Nguyệt kinh hoảng liếc nhìn bên ngoài, không có ai, nàng vội vàng hỏi: "Mẹ, ngươi muốn làm gì, nhiều tiền như vậy."

Nghe thế, đôi mắt Liễu Tịnh Lâm tức thì trở nên âm ngoan: "Tiện nhân Vân Yên kia khấu trừ tiền của ta, còn không cho ta lấy bạc ở phòng thu chi, hừ, mấy ngày nữa chỉ cần chúng ta mở cửa hàng mới rồi, đến lúc đó xem nàng ta còn dám phách lối!"

Dứt lời, nàng nhìn Vân Nguyệt, "Ngươi làm sao vậy?

Sắc mặt không được tốt?

Muốn gả cho Tứ vương gia, ngươi cũng phải thu liễm tính khí một chút."

Chưa dứt lời, Vân Nguyệt đã căm hận nói: "Cái gì mà gả cho Tứ vương gia, ta thấy hồn Tứ vương gia cũng bị Vân Yên kia câu đi mất rồi, ngày đó Tứ vương gia đến phủ làm khách, hắn căn bản không thèm nhìn ta, rõ ràng trong mắt hắn chỉ có Vân Yên, hôm nay hắn còn thiết yến mời Vân Yên, mẹ, không phải Vân Yên rất xấu xí à?

Ta không cam lòng?"

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lê hoa đái vũ*.*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cụm từ này bắt nguồn từ một câu thơ trong bài thơ "Trường hận ca" của nhà thơ Bạch Cư Dị thời Đường.Nguyên văn: 梨花一枝春帶雨 (Lê hoa nhất chi xuân đái vũ)
Tạm dịch: Trông nàng như một cành hoa lê mang nặng mưa xuân.Mặt Liễu Tịnh Lâm biến sắc, an ủi Vân Nguyệt ngồi xuống, trên mặt tràn đầy oán độc, năm đó nữ nhân kia nghi ngờ nàng cho nên nàng không thể độc chết nàng ta, nhưng sau này thấy cái bớt trên mặt nàng ta, nàng cũng yên tâm không ít, lại không ngờ cuối cùng cũng là mối họa, a, không xấu xí sao?

Dám phá hỏng chuyện của nữ nhi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến nàng ta cả đời không thể gặp người.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 26: Cáo chúc tết gà


Mấy ngày kế tiếp Vân Yên đều tra xét các hạng mục trong Tướng phủ, không tra không biết những năm này lợi nhuận thu vào của các sản nghiệp Tướng phủ rất khả quan, nhưng nguồn tiền của phòng thu chi lại không bằng một nửa chỗ này, đây là còn chưa tính bổng lộc của Vân Mặc Thành vào, Liễu Tịnh Lâm này thật đúng là bại gia, buồn cười nhất chính là Vân Mặc Thành còn hồn nhiên không hay biết gì.Vân Yên đặt sổ sách xuống, nhắm mắt lại day day huyệt thái dương, thời điểm mở mắt ra, trước mắt đều mơ hồ, nàng lắc lắc đầu mới dần dần thấy rõ, nàng thầm than gần đây đúng là quá mệt mỏi rồi.Đúng lúc này, một cái bóng bước vào phòng: "Tiểu thư, người đoán không sai, Liễu Tịnh Lâm thật sự tìm biện pháp khác kiếm tiền, Thu Diên nhờ ta nói với người không cần phải lo lắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta."

Bích Thủy bưng khay trà đi vào, đặt khay trà lên bàn rồi bưng một ly trà sâm qua cho Vân Yên.Vân Yên lạnh nhạt nói: "Nàng ta luôn sống an nhàn sung sướng, không có tiền xài đương nhiên phải gấp gáp, mà nàng thường ngày tâm cao khí ngạo khẳng định không muốn miệng ăn núi lở.

Chi tiếc, bàn về làm ăn, nàng quá kém."

Nói xong, nàng nhận lấy ly trà sâm Bích Thủy đưa, dặn dò: "Về sau đừng để Dung di hầm cách thủy trà sâm cho ta nữa, thân thể nàng không tốt."

Bích Thủy đứng bên cạnh cười hì hì nói: "Dung di nói thân thể ngài từ nhỏ đã không khỏe, dưỡng thân thể cho tốt đến lúc vào Lục vương phủ mới có thể khai chi tán diệp (sinh con đẻ cái)."

Vân Yên nhíu mày liếc nhìn Bích Thủy, Dung di không biết thì thôi, nàng còn hùa theo tham gia náo nhiệt.

Vậy mà Bích Thủy lại hồn nhiên không để ý, tự nhiên ngồi ăn bánh ngọt.Đột nhiên có một thanh âm bên ngoài truyền đến: "Tam tiểu thư, lão gia mời ngài đến đại sảnh."

Vân Yên đặt ly trà xuống, lạnh nhạt nói: "Là chuyện gì?"

Người bên ngoài lập tức trả lời: "Hồi tam tiểu thư, Lục Vương gia tới."

Mộ Cảnh Nam?

Vân Yên cau mày, nhớ tới chuyện ngày đó ở Văn Hương Lâu, hắn tới làm gì?"

Ta đi xem một chút."

Nói xong, Vân Yên đứng dậy đi ra ngoài.Vừa mới đến đại sảnh Tướng phủ, Vân Yên nhìn thấy mấy người khiêng cái rương, hình như là vật gì rất lớn.Vân Yên đi vào liền thấy Vân Mặc Thành ngồi nói gì đó với người bên cạnh.Vân Mặc Thành giương mắt nhìn qua, nói với Vân Yên: "Còn không mau tới chào hỏi Lục vương gia!"

Nghe vậy, Vân Yên tiến lên hành lễ: "Bái kiến Lục vương gia."

Nam tử một thân mãng bào đỏ tím đứng dậy nhìn cô gái mặc y phục xanh dương trước mặt, nếu không phải nhìn gương mặt này, ngược lại cảm thấy nàng phong thái yểu điệu, hắn nở nụ cười: "Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

Vân Mặc Thành kinh ngạc nhìn Mộ Cảnh Nam, bọn họ đã gặp nhau rồi?Dường như hiểu rõ suy nghĩ của Vân Mặc Thành, Mộ Cảnh Nam nói: "Mấy ngày trước đã gặp Tam tiểu thư ở Văn Hương Lâu, đúng rồi, không phải Vân tướng còn có công việc phải xử lý sao?

Có tam tiểu thư ở đây cùng bổn vương là được, không nhọc tướng gia phí tâm."

Nghe thế, sắc mặt Vân Mặc Thành cứng đờ, đây là đang chê hắn cản trở sao?

Hắn đè nén lửa giận trong lòng, đứng lên nói với Mộ Cảnh Nam: "Vậy bổn tướng cáo lui trước."

Nói xong hắn đi về phía trước, dừng lại bên người Vân Yên, lạnh giọng nói: "Tiếp đãi Lục vương gia cho tốt."

Nhìn Vân Mặc Thành rời đi, Vân Yên quay sang Mộ Cảnh Nam, lạnh nhạt nói: "Không biết hôm nay Vương gia rảnh rỗi tới tướng phủ có chuyện gì?

Không dẫn mỹ nhân đi làm uyên ương nghịch nước nữa sao?"

Chợt, Mộ Cảnh Nam đến bên cạnh Vân Yên, nhìn nàng, khẽ cười nói: "Thế nào?

Tam tiểu thư ghen sao?

Cũng đúng, bổn vương tướng mạo đường đường, trong kinh thành này biết bao nhiêu nữ nhân muốn gả cho bổn vương."

"Dấm của Lục vương gia không phải ai cũng có thể ăn, Vân Yên còn tự biết thân biết phận, Vân Yên chỉ muốn biết hôm nay vương gia đến vì chuyện gì?"

Vân Yên nhíu mày nói.Trong đôi mắt xếch của Mộ Cảnh Nam thoáng qua một tia sáng, hắn tiếp tục cười: "Dĩ nhiên là để tặng quà cho Tam tiểu thư."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 27: Người đầu tiên giết hắn!


Tặng quà?

Vân Yên hồ nghi nhìn vẻ mặt bất cần đời của hắn, trong lòng nàng cảnh giác, nàng là đệ nhất sửu nữ của kinh thành, Lục vương anh minh lỗi lạc này sẽ tốt với nàng vậy sao?

Vô sự mà ân cần, không phải gian xảo chính là đạo chích."

Thần nữ thật là thụ sủng nhược kinh (bỗng nhiên được quan tâm mà lo sợ)."

Vân Yên nói xong, ánh mắt cũng rơi vào cái rương bên cạnh.Vân Yên đang trầm tư thì có một thanh âm truyền tới: "Tam tiểu thư không mở ra xem một chút?

Tin chắc ngươi sẽ thích."

Trong lòng Vân Yên hơi chùng xuống, nàng thật muốn xem là vật gì, nàng đi tới vươn tay mở cái rương ra.

Nhìn thấy vật bên trong, mặt nàng biến sắc, đột nhiên nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, vẻ mặt hắn bất cần đời nói: "Bổn vương muốn đưa ngươi."

Hắn thật sự nói được làm được, quả nhiên dụng tâm lương khổ a, Vân Yên tiện tay cầm một cái khăn che mặt lên, cười nói: "Mấy cái khăn che mặt này đúng là rất đẹp, màu nào cũng có, thần nữ phải cám ơn vương gia rồi."

Nghe nàng nói vậy, nam tử kinh ngạc, người bình thường đối mặt với loại chuyện nhục nhã này có thể trấn định thế sao?Mộ Cảnh Nam ngẩng đầu nhìn, những hạ nhân kia đều đã ra ngoài hết, trong đại sảnh chỉ còn lại hắn và Vân Yên.Đột nhiên, một bóng người đến gần, Vân Yên chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người bị một đôi tay ôm chặt, khuôn mặt tuấn dật của Mộ Cảnh Nam tiến lại gần, trên mặt mang theo ý cân nhắc: "Bổn vương càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi."

Đột nhiên bị người khác ôm, Vân Yên khó chịu, nàng cố gắng trấn định, nói: "Vương gia xin tự trọng."

Nói xong, nàng muốn thoát ra nhưng không ngờ sức lực hắn lớn đến vậy, thế nào cũng không thoát được."

Tự trọng?

Ngươi là vương phi tương lai của bổn vương, còn sợ người khác nói xấu hay sao?

Hơn nữa, có nói ra cũng không có ai tin, đúng không?" nụ cười trên mặt Mộ Cảnh Nam càng sâu, càng đưa mặt lại gần hơn.Chỉ còn chút nữa là đựng phải mặt mình rồi, Vân Yên hoảng hốt, vội đẩy hắn ra, cau mày nói: "Vân Yên cũng chỉ là sửu nữ ở kinh thành mà thôi, Vương gia sao có thể vừa ý ta, Vương gia vẫn là đừng nói đùa thì hơn."

Nhìn Vân Yên hốt hoảng, Mộ Cảnh Nam càng vui vẻ, rốt cuộc có thể phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh của nàng rồi.

Hắn tiến lại gần tai nàng, giọng mập mờ: "Nói vậy, chỉ cần bổn vương coi trọng ngươi là được sao?"

Vân Yên không ngừng ngửa đầu ra sau, cảm thấy hơi thở nóng rực phả vào cổ, trong lòng nàng rối loạn, tên Mộ Cảnh Nam này đúng là quá phóng đãng, nàng lớn tiếng kêu lên, thân thể đã khom đến cực hạn: "Không nên đụng ta!"

Không ai nói chuyện, động tác của hai người giống như bị đông lại.

Hồi lâu, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng, vô cùng mập mờ: "Yên tâm, cho dù bổn vương có muốn làm gì cũng sẽ không làm trên địa bàn của người khác."

Sắc mặt Vân Yên hơi khựng lại, nghiêng đầu trừng nam tử trước mắt, trong đôi mắt xếch diêm dúa lẳng lơ kia tràn đầy hài hước, hắn đang đùa nàng sao?

Lúc này nàng cảm thấy lực bên hông đã buông lỏng, người bên cạnh đã đi ra ngoài."

Nhìn kĩ một chút thì gương mặt này cũng không xấu xí lắm, hiện tại bổn vương rất có hứng thú với hôn sự này, tin chắc về sau sẽ không nhàm chán."

Nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa, Vân Yên nắm chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi, nàng bị một nam nhân đùa giỡn!Bên ngoài Tướng phủ, Cô Viễn Thành nhìn Mộ Cảnh Nam, cười nói: "Vương gia, sao ta có cảm giác như là người thua."

"Thật sao?

Bổn vương có thua sao?"

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Tướng phủ đầy thâm ý, trong lòng cười khẽ, không ngờ Vân Mặc Thành còn có thể sinh ra một nữ nhi như vậy, hôm nay thật không uổng công hắn đến đây, Vân Yên, không tệ!Tiễn Mộ Cảnh Nam đi rồi, Vân Yên trực tiếp trở về Biện Hiên Các."

Tiểu thư, bộ dạng Lục vương gia thế nào, có cao ráo tuấn dật như trong truyền thuyết không?"

Bích Thủy tươi cười chạy ra nghênh đón, dìu Vân Yên ngồi lên giường.

Nghe thế, lại nhớ tới hành động của Mộ Cảnh Nam, Vân Yên nổi giận: "Chờ ta lấy được Thiên Hương đậu khấu, việc đầu tiên ta làm là giết hắn!

Lập tức đi tra rõ Mộ Cảnh Nam cho ta."

Nhìn Vân Yên nổi giận đùng đùng, Bích Thủy sững sờ, thu lại nụ cười, chỉ là, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư tức giận như vậy, Lục vương gia này đúng là không đơn giản a.
 
Back
Top Bottom