Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,022
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
85703189-256-k550960.jpg

Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Tác giả: TuongAn94
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tinh Không Vũ

Thể loại: Cổ đại, cung đấu, gia đấu, sủng, nữ cường, nam cường, HE
Converter: ngocquynh520
Editor: Tường An
Độ dài: 386 chương

Văn án: Nàng là tam tiểu thư con vợ cả phủ Thừa Tướng, trời sinh dung mạo xấu xí.

Bảy năm trước, trong nhà có biến cố lớn, mẫu thân bị vu oan qua đời, nàng cũng bị vứt tới nông thôn tự sinh tự diệt.

Bảy năm ngủ đông, nàng trở lại đế đô, nàng thề lần này nhất định phải đem những người hãm hại nàng dẫm nát dưới chân.

Di nương độc ác, nàng nhổ hết răng.

Thứ tỷ ngông cuồng, nàng độc mặt nàng ta nở hoa... xem ai còn dám khi dễ nàng?

Nhưng đấu đấu, lại đấu ra một sát tinh mặt đen, nàng hận nghiến răng nhưng không thể làm gì được hắn...

Trích đoạn: "Ta trời sinh dung mạo xấu xí lại có mệnh khắc phu, ai làm phu quân ta đều không thể sống quá 20 tuổi, ngươi còn muốn lấy ta?"

Nàng cô độc dựa vào lan can, cười khẽ.

Hắn chậm rãi áp sát tới: "Ta là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ, ta và nàng là tuyệt phối."

Nàng cười lạnh: "Ta không tuân thủ nữ tắc, chưa lấy chồng đã có thai."

"Vậy càng tốt, cưới một được hai cũng quá lãi rồi..."

 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 1: Mở đầu


Ngày hè tháng 6 nắng chói chang, trong phủ Thừa tướng lúc này có hai bóng người quỳ giữa sân."

Phu nhân, thân thể người không tốt, chi bằng chúng ta về trước đi.

Tam tiểu thư vừa khỏi bệnh, cơ thể còn yếu, nếu cứ tiếp tục như thế sợ sẽ không chịu nổi nữa."

Dung Bích hai mắt rưng rưng cố gắng khuyên cô gái bên cạnh rời đi.Lý Tố Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi: "Ta phải chờ tướng công ra ngoài."

Nói xong nhìn nữ hài tử trong lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Yên Nhi, mẫu thân có lỗi với ngươi, ngươi cố chịu thêm chút nữa được không?"

Nữ hài tử ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt giống hệt như Lý Tố Ngọc nhưng lại có thêm một cái bớt màu đỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Yên Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân."

"Nữ nhi ngoan của ta..."

Lý Tố Ngọc ôm nữ nhi vào lòng, thương tâm khóc thành tiếng."

Phu nhân, nếu lão gia muốn gặp ngài thì sao có thể..."

Dung Bích nghẹn ngào nói, mấy chữ cuối không đành lòng nói ra.Lý Tố Ngọc đau thắt lòng, những gì Dung Bích nói sao nàng lại không biết chứ.

Từ khi Liễu Tịnh Lâm vào phủ, nàng đã cảm thấy rõ phu quân không còn yêu nàng nữa hoặc cũng có lẽ hắn đã không yêu nàng từ lâu.

Nhưng chuyện đã tới nước này, trừ hắn ra nàng không có ai khác để nương tựa.

137 mạng người Lý gia, tất cả đều là những người nàng yêu thương, là người thân của nàng, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được.

Nàng nhắm mắt lại, lau đi nước mắt."

Phu nhân..."

"Đủ rồi, ngươi không cần khuyên ta nữa..."

Lý Tố Ngọc kiên định nói.Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đỏ thẫm vốn yên ắng lại được mở ra, Lý Tố Ngọc khẽ run lên, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn ôm một nữ tử diễm lệ quần áo màu hồng bước ra ngoài.

Hai người đứng chung một chỗ đẹp như một bức tranh.Rõ ràng đã nói là sẽ buông xuống nhưng nhìn hai người thân mật như vậy, tim nàng vẫn không nhịn được mà co rút đau đớn."

Mặc Thành..."

"Ta đã nói với ngươi chuyện này không ai có thể can thiệp." sắc mặt Vân Mặc Thành lạnh lùng, "Người đâu, mang phu nhân ra ngoài."

Lý Tố Ngọc đẩy những người kéo mình ra, nhào lên phía trước nức nở nói: "Không, Mặc Thành, phụ thân ta bị oan, xin ngươi cứu hắn..."

Nói xong nàng dập đầu xuống đất thật mạnh.Nhìn mẫu thân như vậy, Vân Yên lặng lẽ nắm chặt tay, hận thù nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt."

Tỷ tỷ, sao ngươi cứ phải làm khó tướng gia."

Liễu Tịnh Lâm chầm chậm bước tới trước mặt Lý Tố Ngọc, đỡ nàng dậy, khẽ chau mày: "Bằng chứng Lý đại nhân tư thông với địch đã rất rõ ràng, ngươi xin tướng gia đi cầu xin hoàng thượng thì hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào đây?

Chẳng lẽ ngươi muốn đẩy tướng gia vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?"

Nói xong, Liễu Tịnh Lâm cười nhẹ, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: "Hơn nữa, đêm qua cha ngươi đã nhận tội.

Hoàng thượng hạ thánh chỉ ba ngày sau tịch thu tài sản, chém đầu toàn bộ Lý gia."

Ba ngày sau tịch thu tài sản, chém toàn bộ Lý gia...Lý Tố Ngọc không dám tin vào những gì mình nghe được, hét lên: "Ngươi nói dối, ngươi nói dối..."

Nàng không tin, phụ thân đã nói hắn bị người ta hãm hại.

Hắn bị oan sao có thể nhận tội được.Lúc này, Vân Yên giống như phát điên, vươn tay vồ lấy Liễu Tịnh Lâm, bàn tay nhỏ bé cào lên mặt nàng, gào lên: "Không được đến gần mẹ ta, người đàn bà xấu xa..."

Vân Mặc Thành biến sắc tiến lên đẩy Vân Yên ngã nhào ra đất."

Yên Nhi..."

Sắc mặt Lý Tố Ngọc đại biến, lập tức ôm lấy Vân Yên trên mặt đất, cú đẩy kia rất mạnh, đầu Vân Yên không cẩn thận bị đập xuống đất, trên trán chảy rất nhiều máu nhiễm đỏ quần áo, cực kì chói mắt.Vân Mặc Thành ôm Liễu Tịnh Lâm gấp gáp hỏi: "Lâm Nhi, nàng có sao không?"

"Tướng gia, mặt thiếp rất đau..."

Liễu Tịnh Lâm biết nhất định mặt mình bị con tiện nhân kia cào nát rồi, sắc mặt tái nhợt khóc không thành tiếng...Vân Mặc Thành giận dữ, hung hăng nhìn hai người trên mặt đất: "Lý Tố Ngọc, mang theo nữ nhi ngươi về Đông Uyển.

Ta cảnh cáo hai mẹ con các ngươi lần cuối, các ngươi mà còn tổn thương Lâm Nhi ta chắc chắn sẽ không tha cho mẹ con các ngươi nữa..."

Liếc mắt nhìn hài tử trong lòng Tố Ngọc, hắn nhíu mày, sắc mặt chán ghét nói: "Xúi quẩy!"

Sau đó xoay người mang Liễu Tịnh Lâm bỏ đi.Xúi quẩy?

Đây chính là nữ nhi của hắn.

Mắt nàng mù rồi mới yêu người đàn ông này để rồi làm khổ chính mình, còn liên lụy nữ nhi.Lý Tố Ngọc ôm Vân Yên vào lòng, lấy ống tay áo lau đi vết máu trên trán nàng, nói: "Yên Nhi, là mẹ làm liên lụy ngươi."

"Mẫu thân, người đừng khóc.

đợi Yên Nhi lớn lên, Yên Nhi sẽ bảo vệ người."

Vân Yên nhìn nước mắt của Lý Tố Ngọc cũng khóc theo nàng."

Đi, mẫu thân mang ngươi về nhà."

Về nhà?

Nhà nàng ở đâu đây?

Đông Uyển sao?

Đó không phải nhà nàng.

Nàng không còn gì cả, chỉ còn một mình Yên Nhi thôi.

Thấy nàng muốn đứng lên, Dung Bích đang chuẩn bị đỡ thì thân thể gầy nhỏ của nàng bỗng ngã xuống."

Mẫu thân..."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 2, 3, 4: Trở về


Chương 2:"Thật là đen đủi!

Các ngươi đã biết chưa?

Vừa vớt được một thi thể trong giếng ở tiểu viện hoang kia.

Hình như là Đông Uyển."

"A?

Chuyện này có thật không vậy?

Cái giếng kia bỏ hoang lâu lắm rồi.

Phu nhân ở trong Đông Uyển kia không phải bị điên nên đã giam lại rồi sao?

Sao mà té xuống đó được chứ..."

"Ai nha, còn phải nói sao..."

Nói xong liền chỉ hướng Tây Uyển nói: "Vị ở Đông Uyển kia chết rồi, chẳng phải vị ở Tây Uyển kia sẽ lên làm chính thất phu nhân sao."

"Phi, tiện nhân.

Lời này là để ngươi nói bừa sao?

Mau làm việc đi."

"Nhị nương ngươi có thai, vì sức khỏe của đệ đệ ngươi và Nhị nương, ngày mai ngươi lập tức dọn về nông thôn sống tránh xảy ra mấy chuyện xui xẻo."

Xui xẻo, xui xẻo...

Cái từ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, trong xe là một thiếu nữ mặc đồ tím nằm trên giường mềm nghỉ ngơi.

Ngũ quan của nàng rất tinh xảo nhưng trên mặt lại có một cái bớt màu đỏ rất nổi bật, giống như một giọt mực đen rớt trên tờ giấy trắng.Mơ, lại là giấc mơ này.

Bảy năm qua, giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại trong giấc ngủ của nàng như một lời nguyền rủa.

Bảy năm rồi, nàng như sống trong địa ngục.

Lúc mới tới nông thôn, họ hàng, từng người từng người đều xem nàng như lang sói.

Tất cả bọn họ đều muốn giết nàng.

Nếu không phải đêm đông giá rét kia nàng gặp được sư phụ thì có lẽ nàng đã chết vì lạnh.Sư phụ từng nói thất bại lớn nhất chính là tự mình từ bỏ, muốn thay đổi số mệnh chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Nàng cắn răng chịu đựng khoảng thời gian kia là vì thù hận đã cắm sâu vào lòng nàng.

Học võ, buôn bán, cho dù mệt mỏi, cả người vết thương chồng chất nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Những người kia không phải muốn nàng chết sao?

Nàng muốn cho bọn họ thấy nàng phong quang vô hạn dẫm nát bọn họ dưới chân."

Tiểu thư, đến kinh thành rồi.

Kinh thành thật phồn hoa.

Em vốn cho rằng Tương thành của chúng ta cũng đã nhộn nhịp lắm rồi nhưng so sánh với nơi này như trứng chọi đá vậy.

Bọn Thu Diện đáng lẽ phải tới đây rồi chứ?

Mấy năm nay bọn họ đều ở kinh thành quản lý việc làm ăn của Linh Lung Các, em thật hâm mộ bọn họ có thể ở nơi này."

Bên ngoài có tiếng nữ nhân vang lên, giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.Thiếu nữ trong xe chậm rãi mở mắt, đôi mắt nghiêm nghị phát ra ánh sáng rét lạnh.

Kinh thành, Vân Yên rốt cuộc đã trở lại."

Những người bên ngoài nói thật khó nghe, toàn những chuyện sai sự thật." giọng nữ bên ngoài lộ rõ sự bất mãn, "Tiểu thư, ngươi không nên nghe những lời bọn họ nói."

Nói gì thế nhỉ?

Vân Yên cười nhạt, những lời khó nghe đó nàng còn nghe thiếu sao.

Nàng đưa tay vén một góc rèm nghe những lời bình luận ầm ĩ xung quanh."

Đã nghe nói chưa?

Sáng nay, Tứ vương gia đã đến phủ Thừa tướng hồi hôn rồi."

"Đó là chuyện đương nhiên, hôn sự này nên sớm được xóa bỏ.

Sợ là Tứ vương gia cố kị mặt mũi Vân gia nhưng hôn sự ngày càng tới gần, có lẽ hắn không thể ngồi yên được nữa.

Nói thẳng ra Vân tam tiểu thư này, chậc chậc, xấu như vậy ai dám lấy nàng đây."

"Nói rất đúng.

Nghe nói lúc nàng vừa sinh ra được nha hoàn ôm ra ngoài, con bò cái nhìn thấy nàng cũng sợ đến mức không đẻ được.

Có lần một đứa trẻ 5 tuổi nhìn thấy nàng liền sợ tới mức đần độn."

Đúng vậy, ta cũng có nghe nói.

Thảo nào mang nàng đến nông thôn, thiếu nữ hại nước hại dân như vậy có khác gì ôn dịch."

"Ngươi khoan hãy nói, ta nghe nói hoàng thượng khá chú ý nàng.". . .Đúng thế, người cha Thừa tướng của nàng rốt cuộc cũng gọi nàng về vì mối hôn sự này.

Nàng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để từ hôn, Tứ vương gia này đã giúp nàng giảm đi không ít phiền toái."

Tiểu thư cẩn thận!" giọng Bích Thủy hoảng hốt.Vân Yên chỉ cảm thấy xe ngựa chấn động dữ dội, mấy lần đầu nàng thiếu chút nữa đập vào thành xe may mà nàng nhanh tay đỡ được.

Bên ngoài, tiếng ngựa hí đinh tai nhức óc.

Hình như có rất nhiều ngựa, nàng nhướng mày, có chuyện gì thế?Khẽ vén rèm lên lộ ra một góc nhỏ, Vân Yên nhìn ra ngoài, xe ngựa chắn ngang đường, trên mặt đất vô cùng lộn xộn, hàng hóa của những người bán hàng xung quanh rơi đầy đất.

Nàng ngước nhìn phía trước thấy mấy nam tử cao lớn cưỡi ngựa đang nhìn về phía này.

Tất cả đều mặc y phục hoa lệ, vừa nhìn đã biết là loại không phú thì quý."

Người nào to gan dám làm kinh động xe ngựa của chủ nhân chúng ta?"

Một nam tử rống to.Chương 3:"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" thanh âm lo lắng của Bích Thủy vang lên.Vân Yên hạ rèm xuống, ngồi lại vào chỗ cũ: "Ta không sao, tình hình bên ngoài thế nào?"

Nghe vậy, thiếu nữ mặc quần áo xanh nhìn về phía trước, nói với giọng tức giận: "Chính là mấy tên thiếu gia nhà giàu thôi, tiểu thư đừng lo, em có thể xử lý."

Nói xong, Bích Thủy ném dây cương trong tay ra, nhảy xuống đất, hai tay chống nạnh đi về phía những nam tử cưỡi ngựa kia: "Các ngươi phi ngựa trên đường cái làm gì?

Nếu ta không kịp ghìm chặt cương ngựa, lỡ xảy ra va chạm thì sao?"

Thấy tình hình như thế, nam tử vừa mới quát to liếc sang nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh, sau đó quát vào mặt Bích Thủy: "Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?"

Nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh hơi nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, đôi mắt như chim ưng nhạy bén quét một vòng xung quanh sau đó lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn giơ một tay lên, lạnh nhạt nói: "Thôi, chắc nàng ta cũng không cố ý."

Nghe thế, Bích Thủy cười lạnh: "Thôi?

Ngươi nói thôi thì thôi sao.

Ngươi có biết tình huống lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không?

Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị thương, ngươi có bồi thường nổi không?"

"Chuyện này là chúng ta không đúng, người đâu, cầm chút ngân lượng đưa cho vị cô nương này."

Nam tử mặc cẩm bào tiếp tục nói.Nghe cuộc đối thoại của hai người, Vân Yên thấy thật bất đắc dĩ, tính cách của Bích Thủy đúng là chẳng liên quan gì đến tên nàng, Bích Thủy đáng ra phải dịu dàng, bình lặng nhưng tính tình nàng ấy đúng là rất nóng nảy...

Đều là do nàng ngày thường quá nuông chiều nàng ấy.Thấy những người xung quanh không nói gì, Bích Thủy cười lạnh, ngân lượng?

Linh Lung Các bọn họ là nơi cung cấp ngọc lớn nhất Đông Việt quốc, bọn họ còn thiếu tiền sao?

Nàng nói với nam tử mặc cẩm bào: "Ngươi cũng nói chuyện này là do các ngươi không đúng, vậy có phải các ngươi nên nói lời xin lỗi hay không?"

Nhìn khí thế hung hăng của nữ tử, mày kiếm của nam tử chau lại, bọn thị vệ bên cạnh vội vàng quát: "Hỗn xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Bích Thủy cười lạnh: "Chẳng lẽ là thiên vương lão tử sao?

Vậy thì đã sao?"

Không khí hai bên nháy mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên có một thanh âm như u lan, lạnh nhạt trong trẻo như tiếng chuông trong xe ngựa vọng ra: "Bích Thủy, chắc bọn họ cũng không cố ý đâu, chuyện này dừng ở đây thôi, lên đường đi."

Bích Thủy cắn răng, leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương.

Nam tử mặc cẩm bào rõ ràng đã bị thanh âm trong xe ngựa truyền ra làm cho sững sờ, vô thức nhường đường.Xe ngựa đi qua, chẳng biết một cơn gió từ đâu đến thổi lên một góc rèm, có thể nhìn thấy dung nhan thanh nhã trong xe, mặc dù chỉ nhìn gò má nhưng lại giống như u lan trong thâm sơn cùng cốc dụ người ta thèm muốn.

Nàng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt toát lên sự lạnh nhạt, xa cách.

Ngay sau đó nàng tựa lên thành cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn cứng ngắc, trên mặt thiếu nữ có một vết bớt màu đỏ, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, nhưng vết bớt ấy lại sinh ra trên khuôn mặt lãnh tuyệt không làm hắn cảm thấy xấu xí, nhất thời sững sờ, xe ngựa đi qua lúc nào hắn cũng không biết."

Tứ ca mới vừa từ phủ Vân tướng về sao?

Đúng là gặp được chuyện tốt cũng khiến người ta thoải mái tinh thần."

Không biết từ khi nào, bên cạnh ngựa của Mộ Thanh Viễn xuất hiện một nam tử mặc ngoại bào màu đỏ, trong lòng hắn ôm một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, trên mặt tràn đầy ý cười nhạo báng.Mộ Thanh Viễn khôi phục tinh thần, thấy nam tử ôm một cô gái trong lòng liền cau mày: "Lục đệ, ngươi đã sắp thành hôn mà còn không biết thu liễm lại sao?"

"Thành hôn?

Nói đến hôn sự này phải cảm ơn Tứ ca rồi."

đôi mắt nam tử áo đỏ híp lại ánh lên một tia hài hước, "Chỉ sợ đến lúc đó mong Tứ ca đừng hối hận, không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa, đệ đi trước."

Nói xong, hắn ôm cô gái rời đi.Sắc mặt Mộ Thanh Viễn run lên, nhìn bóng lưng của nam tử kia, trái tim hắn dần trở nên bình ổn.

Sao hắn có thể hối hận cơ chứ!Chương 4:Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Vân Yên dùng tay phải nhấc làn váy bước xuống xe ngựa, mái tóc đen rũ xuống như một thác nước.

Nàng ngước mắt nhìn cửa chính Tướng phủ khí khái uy nghiêm, sư tử đá vẫn như cũ, chỉ là vật còn người mất."

Tiểu thư, chúng ta vào thôi."

Bích Thủy bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào cánh cửa màu đỏ trước mặt.

Những người này thật đáng ghét, biết trước hôm nay tiểu thư sẽ trở về mà lại vắng vẻ như thế.Vân Yên lặng lẽ bước lên bậc tam cấp, trong đầu nàng không ngừng tái hiện những chuyện năm đó, Liễu Tịnh Lâm đá nàng và linh vị mẫu thân ra khỏi Tướng phủ như rác rưởi.Nhưng buồn cười nhất là bảy năm sau bọn họ còn nhớ tới nàng, muốn dùng nàng làm đá kê chân để bước lên đỉnh cao.

Vân Yên bước qua cửa chính, ánh mắt quét qua bốn phía.

Lúc nhìn thấy nàng bọn nha hoàn đều rất kinh ngạc."

Tiểu thư...

Tam tiểu thư...người rốt cuộc cũng trở lại." một giọng nữ đột nhiên vang lên.Nghe được thanh âm, Vân Yên vội vã quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ mặc áo vải gai thô đi tới."

Dung di."

Vân Yên mừng rỡ nở nụ cười nhìn người đang đi tới, Bích Thủy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu thư chưa bao giờ cười như thế cả."

Tiểu thư... thật sự là người... thật tốt quá... người càng lớn càng xinh đẹp, cùng phu nhân...

Phu nhân mà thấy được dáng vẻ của người bây giờ chắn sẽ rất vui mừng."

Nói xong, Dung Bích không nhịn được bắt đầu khóc, chốc chốc lại lau nước mắt.Nghe Dung Bích nhắc tới mẫu thân, sắc mặt Vân Yên thay đổi, ngay sau đó an ủi Dung Bích: "Dung di, người đừng quá đau lòng."

"Xem ta này hôm nay là ngày vui mà lại hồ đồ như thế.

Tiểu thư, người vừa mới về chắc sẽ mệt mỏi, hãy vào Biện Hiên Các nghỉ ngơi trước, nô tỳ đã dọn dẹp xong hết rồi."

Nghỉ ngơi?

Vân Yên lặng lẽ nhìn về phía phòng khách của Tướng phủ cách đó không xa, im lặng không nói gì."

Tam tiểu thư, Tướng gia cho gọi người."

đột nhiên một hạ nhân tới nói.Vân Yên nghiêng đầu nhìn người vừa tới, là Hà Văn, quản gia của Tướng phủ.

Cho gọi nàng?

Đã bị từ hôn rồi nàng có qua hay không cũng không còn quan trọng nữa."

Nói với Tướng gia nhà ngươi, bây giờ ta rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói."

Dứt lời, nàng liếc qua Bích Thủy ý bảo nàng ấy đi theo nàng.Hà Văn sững sờ, ngày mai nói?

Hắn không hiểu nổi Vân Yên, vị tam tiểu thư này rốt cuộc có hiểu mình đang nói gì hay không?

Ở trong Tướng phủ này ai dám nói chuyện với Tướng gia như thế."

Tam tiểu thư, Tướng gia cho mời ngài."

Hà Văn nhấn giọng nói.Nhìn sắc mặt không tốt của Hà Văn, Dung Bích muốn nói cái gì lại thấy ánh mắt tiểu thư không giống trước kia.

Trước kia, đôi mắt giống như đôi mắt độc nhất vô nhị của phu nhân, dịu dàng yên tĩnh, mà không hiểu sao bây giờ còn có thêm tia nghiêm nghị.

Nhưng nghĩ đến những ngày tháng đau khổ mà nàng phải trải qua, mất đi mẫu thân còn bị phụ thân vứt bỏ, thời gian sống ở nông thôn có lẽ cũng không tốt đẹp gì, tính tình có thay đổi là đương nhiên.

Nhưng nói chuyện với Tướng gia như vậy thì phải làm sao đây.Vân Yên không để ý, nghiêng đầu nhìn Hà Văn, lạnh giọng nói: "Vậy cứ để hắn tiếp tục chờ đi."

Dứt lời nhanh chóng đi sang hướng bên trái, Dung Bích cùng Bích Thủy vội vàng theo sau.Trong phòng khách của Tướng phủ, một nam tử trung niên mặc cẩm bào đỏ sẫm ngồi trên ghế gia chủ, sắc mặt cực kì không tốt quát Hà Văn: "Nàng thực sự nói như thế sao?"

Hà Văn liếc nhìn chủ tử nhà mình, lửa giận có nguy cơ lan đến hắn, tốt nhất hắn nên im lặng."

Lão gia, việc này còn có thể giả được sao?

Nàng cùng mẫu thân nàng rõ ràng cùng một loại, hừ, những năm này sống ở nông thôn, sợ rằng không hiểu lễ giáo, sao phải gả nàng vào hoàng thất chứ.

Dù như thế thì sao?

Nàng cũng không cảm kích.

Nguyệt Nhi nhà chúng ta tài mạo xuất chúng, có chỗ nào kém nàng ta chứ?" mỹ phụ diễm lệ bên cạnh bất mãn nói.'Bùm' một tiếng, ly trà vỡ nát trên mặt đất, Vân Mặc Thành vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghịch nữ!"

Nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Mặc Thành, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười âm hiểm.

Nàng ta trở về thì sao?

Dù sao cũng chỉ là một đứa sao chổi.

Bảy năm trước có thể đuổi nàng ta đi, bảy năm sau cũng đừng mong có thể sống yên ở Tướng phủ này.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 5, 6: Từ hôn và tứ hôn


Chương 5:Biện Hiên Các cũng chính là Đông Uyển, nơi ngày xưa nàng và mẫu thân từng ở, mỗi cái nhánh cây ngọn cỏ đều mang lại cảm giác thân thuộc.

Mặc dù mấy năm nay nơi này vẫn bị bỏ hoang nhưng trong mắt nàng nơi này vẫn giống như năm đó, cỏ cây đầy sức sống, hoa nở đầy vườn.

Đáng tiếc tất cả đã không còn nữa, mọi thứ đều bị hủy trên tay hai tiện nhân kia.

Sợ hãi nửa ngày, Dung Bích mới lên tiếng: "Tiểu thư, vừa rồi ngươi nói với Tướng gia như vậy, không sợ..."

Đúng lúc này từ ngoài cửa thò ra một khuôn mặt, dung mạo có mấy phần tương tự Dung Bích.

Vân Yên cười nhẹ nói với người mới đến: "Nếu ta đoán không sai thì ngươi là Lăng Ba phải không?"

Nghe thấy thế, nha hoàn kia đi vào, gương mặt ngượng ngùng nói với Vân Yên: "Tam tiểu thư."

Vân Yên gật đầu, cầm tay nàng nói: "Lăng Ba cảm thấy chúng ta xa lạ sao?

Trước kia ngươi đều gọi tên ta."

Bảy năm qua mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.Nghe vậy, mặt Lăng Ba càng đỏ hơn, Dung Bích vội nói: "Tôn ti khác biệt, tiểu thư, lễ không thể bỏ, nô tỳ là nha hoàn hồi môn của phu nhân, sau này, Lăng Ba cũng sẽ là nha hoàn hồi môn của tiểu thư."

Ngược lại, Bích Thủy đứng bên cạnh cười lạnh nói: "Ngươi thật lạ, ngay cả nữ nhi cũng để cho đi theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn."

Vân Yên liếc qua Bích Thủy, bất đắc dĩ, nha đầu này không thể giữ nổi miệng, nàng nói với Dung Bích: "Mặc dù ngươi là nha hoàn hồi môn của mẫu thân ta nhưng bà luôn xem ngươi như tỷ muội.

Lăng Ba coi như cùng ta lớn lên, nàng chính là muội muội của ta."

Nghe vậy Dung Bích gật đầu liên tục, mặt nén lệ, có thể gặp lại tiểu thư, đời này nàng không còn gì nuối tiếc nữa.Bích Thủy nghe Vân Yên nói thế liền tiến lên kéo tay Lăng Ba, cười nói: "Người có mắt sẽ thấy ta lớn hơn ngươi, hay chúng ta làm tỷ muội đi, ngươi là muội muội, ta là tỷ tỷ được không?

Lần này trở về đúng là không uổng phí, tự nhiên có thêm một muội muội.

Tới gọi ta một tiếng tỷ tỷ nào..."

Lăng Ba liếc nhìn Dung Bích, lại nhìn sang Vân Yên, thấy hai nàng gật đầu mới ngượng ngùng kêu: "Tỷ tỷ!"

Bích Thủy lấy một miếng ngọc bội trong ngực ra nhét vào tay Lăng Ba, cười thanh thúy như chuông bạc: "Xem ngươi kìa, mặt có khác gì trái táo đâu.

Lần đầu gặp mặt ta không có gì để tặng ngươi, ngọc bội này cho ngươi, từ nay về sau ngươi chính là muội muội của ta."

Vân Yên cười nhẹ, hiếm khi thấy Bích Thủy hào phóng như thế, xem ra nàng ấy thực sự thích người muội muội này.

Dung Bích đã cười đến mức không khép được miệng.

Nghĩ tới nghĩ lui, những năm qua bọn họ ở tướng phủ cũng không được như ý.

Liễu Tịnh Lâm là kẻ thù dai thường gây khó khăn cho bọn họ, nhìn thân thể gầy yếu của Lăng Ba thì biết."

Ơ, chỗ này của tam muội thật náo nhiệt, vừa về đã vui vẻ như vậy lẽ nào biết hôm nay có chuyện vui."

Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, một thanh âm chói tai vang lên mang theo ý cười hả hê.

Vân Yên nhíu mày nhìn ra cửa thấy một thiếu nữ tầm 18, 19 tuổi đang hấp tấp đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, một thân quần áo nghê thường hoa mỹ, nhìn nàng với vẻ mặt cười nhạo."

Ta thật sự muốn chúc mừng tam muội ngươi, vừa bị Tứ vương gia từ hôn liền được tứ hôn cho Lục vương gia.

Một người là sửu nữ (nữ nhân xấu xí) của Vân gia, một người là Vương gia phong lưu thành tánh, các ngươi đúng là tuyệt phối.

Ha ha... chẳng phải các ngươi nên vui mừng hay sao?"

Chương 6:Mùi son phấn gay mũi không khỏi khiến Vân Yên nhíu mày nhìn dáng vẻ ngông nghênh của Vân Nguyệt, dáng vẻ này không khác gì so với trước kia.

Xem ra câu nói 'Chó không đổi được thói ăn phân' của người xưa rất đúng.Nhưng nàng ta vừa nói gì nhỉ?

Bị Tứ vương gia từ hôn thì nàng biết rồi nhưng bị tứ hôn cho Lục vương gia là thế nào?Vân Yên nhìn Dung Bích bên cạnh, bà chỉ cúi thấp đầu, vẻ mặt đau lòng nhẫn nhục chịu đựng."

Nói linh tinh cái gì đó?

Ai gả cho Lục vương gia?

Ngươi là ai?" vẻ mặt Bích Thủy khó chịu nhìn Vân Nguyệt, nữ nhân này vừa nhìn đã thấy ghét, dám nói chuyện như vậy với tiểu thư, nàng ta sợ sống quá lâu rồi sao."

Dã nha đầu này từ đâu ra lại dám nói năng với ta như thế?"

Vân Nguyệt tức giận nhưng nàng ta lại làm như vừa nghĩ ra được điều gì đó, quay sang châm chọc Vân Yên: "Cũng đúng thôi, ngươi ở nông thôn dĩ nhiên quen biết dã nha đầu, không đúng, ngươi cũng là dã nha đầu.

Phải nói là vật họp theo loài mới đúng."

"Ngươi nói cái gì?

Có gan thì nhắc lại lần nữa coi."

Bích Thủy giận dữ bay thẳng tới trước mặt Vân Nguyệt khiến nàng ta hoảng sợ, lui về phía sau.Đúng lúc này, Vân Yên đi tới chắn trước mặt Bích Thủy, lắc đầu với nàng sau đó nhìn về phía Vân Nguyệt: "Hôm nay Nhị tỷ ở chung một chỗ với ta có tính là vật họp theo loài hay không đây."

"Ngươi..."

Vân Nguyệt biến sắc, nghiến răng nói: "Ngươi đừng vội vui mừng quá sớm.

Không phải là gả cho Lục vương gia thôi sao?

Ngươi cho là ngươi uy phong lắm sao?

Lục vương gia cũng chỉ là con trai của Hoàng thượng với một cung nữ, có thể được phong vương đã là cực hạn rồi.

Hơn nữa với khuôn mặt xấu xí của ngươi chỉ sợ Lục vương gia có đói bụng ăn quàng cũng không để ý tới ngươi.

Ha ha ha, ngươi cũng giống như người mẹ hạ tiện của ngươi mà thôi, cuối cùng còn không phải bị người ta hưu sao..."

Khuôn mặt Dung Bích đột nhiên biến sắc, bà ngẩng đầu tức giận nhìn Vân Nguyệt nhưng sắc mặt của Vân Yên khiến bà kinh ngạc sững sờ: "Tiểu thư..."

Vân Yên nổi giận, đôi mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, nhanh chóng vươn tay bóp cổ Vân Nguyệt, trên mu bàn tay nổi gân xanh."

Khụ khụ... buông... buông ta ra..."

Vân Nguyệt đã không thể hô hấp, cả khuôn mặt và cổ đều đỏ lên.

Hai tay nàng ta nắm chặt lấy tay Vân Yên, cả người giãy giụa: "Buông ta ra, tiện nhân, ngươi dám... dám động thủ với ta."

Nàng ta căn bản không ngờ Vân Yên dám ra tay với nàng ta.

Con bé gầy yếu hèn nhát năm đó bị mẫu thân nàng ta vừa đánh vừa chửi, tiện nhân Vân Yên này lại dám động thủ."

Ngươi vừa nói cái gì?

Lặp lại lần nữa."

Cả khuôn mặt Vân Yên đều lộ vẻ tức giận, cái bớt trên mặt cũng theo đó mà vặn vẹo dữ tợn."

Khụ khụ..." thân thể Vân Nguyệt run rẩy, rợn tóc gáy.Nhìn bộ dáng kinh hãi của Vân Nguyệt, Bích Thủy hừ lạnh, trong lòng mắng thầm hóa ra cũng chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, dám ăn nói lỗ mãng với tiểu thư, đáng đời.Lăng Ba lúc nhìn Vân Yên, lúc lại nhìn Vân Nguyệt, cả người vô thức trốn sau lưng Dung Bích.

Mặc dù Dung Bích thấy Vân Nguyệt bị như vậy là xứng đáng nhưng nhớ tới Liễu Tịnh Lâm thủ đoạn ngoan độc, nếu Vân Nguyệt mà có chuyện gì chỉ sợ tam tiểu thư gặp phiền phức lớn.

Bà vội vàng nói: "Tam tiểu thư..."

Nghe thanh âm của Dung Bích, khuôn mặt Vân Yên khẽ động, đột nhiên đẩy Vân Nguyệt ra, lạnh giọng nói: "Lần sau sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."

Bị khí thế của Vân Yên làm cho kinh sợ, Vân Nguyệt vội vàng dùng tay vuốt cổ thuận khí, nghiến răng căm hận nói: "Ta nhất định nói mẫu thân xử lý ngươi.

Chúng ta cứ chờ xem."

Nói xong, nàng ta phất áo nghênh ngang bỏ đi.Nhìn bộ dáng tức giận của Vân Nguyệt, Bích Thủy liền vỗ tay khen hay, loại người này nên được dạy dỗ.

Ngược lại, Lăng Ba cùng Dung Bích thì lo lắng Liễu Tịnh Lâm trả thù.Vân Yên không quan tâm những chuyện đó, nàng đang suy nghĩ lời nói của Vân Nguyệt chắc là thật.

Vân Mặc Thành gọi nàng đến chắc cũng vì chuyện này, nàng đỡ trán, hôn sự này xem ra thực sẽ đeo bám nàng dài dài.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 7: Xúi quẩy


Không lâu sau khi Dung Bích cùng Lăng Ba rời đi, Hà Văn lại đến, thật là có cảm giác tam cố mao lư* mà.*Tam cố mao lư (ba lần đến nhà tranh): câu thành ngữ có xuất xứ từ "Xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng thời Tam quốc.Cuối thời Đông Hán, Lưu Bị bị Tào Tháo đánh bại, phải chạy sang Kinh Châu với Lưu Biểu.

Nhằm gây dựng nghiệp lớn, Lưu Bị đã đi khắp nơi tìm kiếm nhân tài, chiêu mộ hiền sĩ.

Sau danh sĩ Kinh Châu Tư Mã Huy đã tiến cử với ông "Ngọa Long tiên sinh" Gia Cát Lượng.Gia Cát Lượng sống ẩn cư ở Long Trung cách phía tây thành Tương Dương 20 dặm, dưới mái nhà tranh vách nứa và làm nghề đồng áng.

Ông học thức uyên bác, tinh thông sử sách, là một nhân tài kiệt xuất.

Lưu Bị biết được bèn đến Long Trung thăm viếng.

Ông trước sau đến Long Trung ba lần, hai lần trước Gia Cát Lượng đều tránh không gặp, đến lần thứ ba mới chịu ra tiếp đón.

Gia Cát Lượng đã cùng Lưu Bị phân tích tình hình thời cuộc, thảo luận việc giành chính quyền ra sao, và kế sách thống nhất thiên hạ, khiến Lưu Bị vô cùng khâm phục, nguyện tôn Gia Cát Lượng làm quân sư, gây dựng lại Hán thất.

Gia Cát Lượng cảm động trước tấm lòng chân thành của Lưu Bị đã ba lần đến lều tranh mời mình, liền ưng thuận ra giúp Lưu Bị tranh đoạt thiên hạ.Từ đó Gia Cát Lượng trở thành trợ thủ đắc lực của Lưu Bị, phía đông liên minh với Tôn Quyền, phía bắc đánh Tào Tháo, lần lượt chiếm được Kinh Châu và Ích Châu, lập nên chính quyền Thục Hán, hình thành ba nước thế chân vạc Ngụy, Thục, Ngô.Trước khi qua đời, Gia Cát Lượng đã viết cho hậu chủ Lưu Thiền tờ "Xuất sư biểu" trong có đoạn viết: "Tiên đế đã không chê thần là kẻ thấp hèn, đã ba lần đến lều tranh mời thần...".

Qua đó đã biểu lộ được sự hoài niệm sâu sắc của Gia Cát Lượng đối với ân chi ngộ của Lưu Bị, tình cảm hết sức chân thành và rung động lòng người."

Nói với cha ta thân thể ta mệt mỏi, không cần phái người tới mời nữa.

Bích Thủy, tiễn Hà quản gia."

Vân Yên khoát tay, bay thẳng vào giường êm ở phòng trong.Hà Văn nhìn bộ dáng Vân Yên, muốn ngăn cản, tam tiểu thư này có phải hơi quá vô lễ rồi không?

Hôm nay Tướng gia đã sai hắn tới mời nàng mấy lần, nàng vẫn dám cự tuyệt.

Nhưng hắn còn chưa đi được một bước đã bị Bích Thủy chặn lại.Tiễn Hà Văn đi rồi, Bích Thủy vào phòng trong, tay ôm ngực nói: "Tiểu thư, người cha này của người cũng quá làm giá đi, muốn gặp người sao không tự mình tới đây?

Phái một hạ nhân tới thì tính là gì?"

Vân Yên thuận tay cầm ly trà trên bàn, lạnh nhạt nói: "Hắn là Thừa tướng, ta cùng lắm chỉ là nữ nhi kém cỏi của hắn, hắn làm sao có thể nhân nhượng người có địa vị thấp chứ?

Được rồi, những chuyện này đều không quan trọng, chắc bọn Thu Diên cũng đến rồi, ngươi đi Linh Lung các một chuyến để các nàng yên tâm."

Nghe thế, Bích Thủy chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Ta mới vừa nhận muội muội, tiểu thư lại chia rẽ chúng ta."

"Muội muội của ngươi có trốn đi đâu đâu, huống chi lần này chúng ta trở về là có chuyện quan trọng."

Nói tới đây, Vân Yên trầm mặc, một tay đỡ trán, cau mày, có một số vật chưa lấy được vào tay, nàng vẫn không thể an tâm."

Tiểu thư, có phải thân thể không thoải mái không?"

Bích Thủy thấy sắc mặt Vân Yên không tốt, lại im lặng không nói lời nào, gấp gáp hỏi: "Làm sao lại nhanh như vậy?

Tiểu thư, ta đi lấy thuốc cho người."

Vân Yên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, không có nhanh như vậy, thân thể ta rất tốt, ngươi đi đi, đừng để Thu Diên lo lắng."

Bích Thủy trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Vâng!" sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng.Đặt ly trà xuống, Vân Yên bày ra một bàn cờ, nhưng lông mày vẫn không giãn ra.

Hồi lâu, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, khóe miệng nàng khẽ nhếch, rốt cuộc cũng tới."

Thật quá phách lối, ta là cha ngươi mà ba lần bốn lượt cũng không mời được ngươi...

Quả nhiên là cánh cứng cáp rồi?"

Một giọng nói uy nghiêm truyền vào.Vân Yên ngẩng đầu nhìn nam tử một thân cẩm bào đi vào, trong lòng cười lạnh, uy nghiêm này cũng không giảm chút nào, không biết vì sao, nàng cảm giác hắn giống như đã già đi rất nhiều, trên đầu đã có tóc bạc, khóe mắt cũng có vài nếp nhăn.

Sợ là những năm gần đây tranh đoạt quyền thế trên triều đình cũng khiến hắn khó có thể ngủ yên."

Không phải đã nói Hà Văn truyền lời rồi sao?

Ta mệt mỏi, không muốn gặp khách."

Vân Yên rũ mắt, tiếp tục nhìn xuống bàn cờ.Gặp khách?

Nhìn bộ dáng lười biếng của Vân Yên, sắc mặt Vân Mặc Thành trầm xuống, tức giận quát: "Càn rỡ, đây là thái độ ngươi nói chuyện với cha ngươi sao?"

Phụ thân?

Ánh mắt Vân Yên đột nhiên phát rét, tay nàng nắm chặt quân cờ, bây giờ hắn muốn nhận thân thích sao.

Bỗng nhiên nàng lấy tay quét mặt bàn, bàn cờ rơi tứ tung."

Năm đó ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, chắc hẳn trong lòng ngươi không muốn nhận thức nữ nhi xúi quẩy như ta mới đúng."

Vân Yên nhấn thật mạnh hai từ 'xúi quẩy', "Hôm nay chịu tới đây cũng chỉ vì hôn sự của ta và Lục vương gia.

Đường đường là Thừa tướng lại bán nữ nhi cầu vinh, ngươi yên tâm, ta sẽ không gả cho hắn."

Nàng lạnh lùng nhìn Vân Mặc Thành giống như đang nhìn một người xa lạ.Nghe nàng nói thế, cơn tức của Vân Mặc Thành xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt mũi tràn đầy chán ghét nói: "Cũng tự biết là mình xúi quẩy, vậy ngươi nên biết cha ngươi tốn bao nhiêu công sức để ngươi được tứ hôn cho Lục vương gia.

Ngươi mà có được nửa phần xinh đẹp, nửa phần hiểu chuyện như tỷ tỷ của ngươi thì sao Tứ vương gia lại từ hôn chứ?

Thật giống y như mẹ ngươi, cực kì vô dụng."

Hai mắt Vân Yên nhắm nghiền, cực kì vô dụng, ha ha, mẹ vì hắn phải chịu bao nhiêu đau khổ, thời điểm hắn gian nan nhất vẫn luôn ở bên cạnh không xa rời, cuối cùng đổi lấy một câu cực kì vô dụng của hắn!"

Năm đó, không phải ngươi sợ nhà ngoại liên lụy sao?

Bỏ vợ bỏ con, ngươi làm rất tốt."

Vân Yên mở mắt ra, hận ý mãnh liệt, "Mẹ yêu ngươi như vậy, cho dù sắp chết cũng không có nửa câu oán hận, người ta đều nói mẹ điên rồi nhưng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai, nàng thật sự điên sao?

Chẳng lẽ mẹ chết, ngươi chưa từng hối hận chút nào sao?"

Trước khi chết mẹ còn muốn nàng tha thứ cho mọi người, nhưng loại người này có thể tha thứ được sao?Nhìn đôi mắt chứa đầy hận ý của Vân Yên, sắc mặt Vân Mặc Thành cứng đờ, ngẩn người, cái nữ nhi xấu xí này của hắn, hình như đã thay đổi nhưng hắn không nói được là thay đổi ở điểm nào, chỉ cảm thấy ánh mắt kia dường như đã gặp qua ở nơi nào.Ngoan ngoãn ngây ngô ở nhà đi, Lục vương, ngươi nhất định phải gả!"

Vân Mặc Thành hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.Vân Yên nhắm nghiền mắt, đây chính là phu quân mà mẫu thân nương tựa cả đời sao?

Nàng sẽ khiến hắn phải hối hận, nàng nói được làm được!
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 8, 9, 10: Dạ thám


Chương 8:Lúc chạng vạng, thời điểm Vân Yên ngồi ngẩn người ở bệ cửa sổ, một bóng người xuất hiện phía sau nàng, Vân Yên đương nhiên biết người này là ai, chỉ có hắn mới lặng yên đứng sau lưng nàng như thế."

Đại ca, đã lâu không gặp."

Vân Yên quay đầu lại nhìn nam tử kia, khẽ cười một tiếng.Nam tử kia tướng mạo anh tuấn, giữa hai hàng lông mày lộ ra anh khí, khoảng chừng 23, 24 tuổi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Vân Yên, đôi mắt tràn đầy thương yêu: "Yên, thật xin lỗi, ta về trễ, sáng nay trong quân có chuyện quan trọng.

Bảy năm rồi, chúng ta đã không gặp nhau bảy năm, những năm này ta từng vô số lần muốn đi tìm ngươi nhưng quân sự bận rộn, ta...

Đại ca để ngươi chịu khổ.

Để đại ca nhìn kĩ một chút, Yên Nhi của chúng ta trổ mã ngày càng xinh đẹp, có điều sao lại gầy yếu như thế, là ở nông thôn sống không tốt sao?"

Vân Yên cười nhạt, bảy năm trước, thời điểm nàng rời khỏi nhà, đại ca đã vào quân, dĩ nhiên người đại ca này không phải đại ca ruột của nàng, hắn là đường ca của nàng, nhưng sau này lại trở thành con riêng của Tướng phủ, mà nàng lại quen gọi hắn là đại ca."

Đại ca không cần lo lắng, ta rất tốt."

Ở Vân phủ này người để ý nàng nhất chắc cũng chỉ có vị đại ca này đi.Nhìn Vân Yên khẽ nhíu mày, Vân Hoằng nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: "Yên, mấy lời đồn đãi bên ngoài ngươi không cần để ý tới.

Về phần Tứ vương gia, đại ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Còn về phần cha, ta sẽ khuyên hắn đi cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ mối hôn sự này.

Để ngươi phải gả cho loại người như Lục vương chẳng phải là bắt người chịu khổ sao?"

Nói tới đây, hắn nắm chặt hai quả đấm, cũng không biết phụ thân nghĩ thế nào.Hủy bỏ?

Vân Yên lắc đầu: "Đại ca, chẳng lẽ ngươi không rõ suy nghĩ của cha sao?"

Vân Hoằng sững sờ, sắc mặt nháy trở nên ảm đạm.Vân Yên kéo tay Vân Hoằng an ủi: "Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."

Vân Hoằng bất đắc dĩ nhìn cô muội muội này của mình, năm đó mẫu thân nàng mất, nàng lẻ loi hiu quạnh núp trong phòng khóc thút thít, yếu ớt làm cho người ta đau lòng.

Nhưng nhiều năm không gặp, Yên Nhi đã trầm ổn hơn so với trước kia, còn biết an ủi hắn, không còn là bé gái nho nhỏ năm đó đi theo phía sau mình nữa.

Không hiểu sao trong lòng có chút mất mát."

Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại tới thăm ngươi, phụ thân bên kia ta sẽ thuyết phục."

Vân Hoằng ném cho Vân Yên mấy câu này xong liền đứng dậy rời đi.Nhìn bóng lưng Vân Hoằng, Vân Yên không khỏi thở dài, cần gì phải làm chuyện vô ích, nhưng nàng hiểu hắn thật sự đối xử với nàng rất tốt.

Nàng chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngã về tây giống như một tấm màn từ từ buông xuống mang theo cảm giác thê lương.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất, cũng may nàng kịp vịn vào bệ cửa sổ mới không bị ngã.Đúng lúc này có tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Bích Thủy vừa vào nhà, thấy Vân Yên từ từ đứng lên, nàng lập tức vọt tới, gấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Vân Yên chỉ thấy trước mặt có một cái bóng mơ hồ lung lay, cuối cùng cũng nhìn rõ, nàng lắc đầu nói: "Có lẽ là quá mệt mỏi, không cần lo lắng." nói xong, nàng từ từ đứng lên.Vẻ mặt Bích Thủy khẩn trương, dường như nghĩ tới điều gì, nàng nói: "Thu Diên nhờ ta truyền lời cho người, vật đó ở Phong Lâm sơn trang."

Phong Lâm sơn trang sao?

Vân Yên khẽ nhíu mày, nàng đã từng nghe nói tới nơi này, ở giáp ranh kinh thành, người từ khắp nơi thường lui tới, vật kia ở đó cũng là bình thường.Xem ra nàng phải đích thân đi một chuyến.Chương 9:Màn đêm buông xuống, một bóng đen lập tức phi ra ngoài, nhảy xuống tường rào.Đôi mắt sáng chuyển động nhìn cảnh tượng phía dưới, sơn trang này quá mức tĩnh mịch rồi, nàng không do dự chạy về hướng khu phòng ốc.Vậy mà dọc đường đi nàng càng phát hiện có gì đó không đúng, vật quan trọng như vậy vì sao không có ai canh giữ?Đang nghĩ tới đây thì có một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng nàng giật mình, có sát khí.

Nàng đột nhiên ngã người về phía trước tránh một kiếm bổ tới, vậy mà vẫn có thể cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, tình hình này nàng thành cá trong chậu rồi."

Đây chính là đạo đãi khách của quý sơn trang sao?"

Vân Yên cười lạnh nói."

Khách?

Vị khách này còn để ta chờ thật vất vả!" một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.Sắc mặt Vân Yên thay đổi, quay đầu lại nhìn người trước mặt, đêm quá đen không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ thấy được người kia một thân tử y, nghe thanh âm là một cô gái.

Nhưng đó cũng không phải trọng yếu nhất.Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía trên mái hiên, nơi đó có một bóng đen đứng trang nghiêm, sự hiện hữu của hắn giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, càng thêm chói mắt.

Khí thế lỗi lạc như thế dù có cố ý thu liễm thế nào cũng không hoàn toàn che đi được.

Yên lặng như thế, ánh mắt bén nhọn rơi vào người nàng khiến nàng cảm thấy máu cũng có chút đông lại.

Trong lòng nàng trầm xuống, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.Cô gái kia giơ trường kiếm trong tay lên, lạnh giọng hỏi: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tới Phong Lâm sơn trang có mục đích gì?"

Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nàng lạnh nhạt nói: "Mục đích?

Ngươi nói ngươi đang ở đây chờ ta, chắc hẳn trong lòng đã biết rõ, cần gì phải hỏi nhiều?"

"Nói, làm sao ngươi biết Thiên Hương đậu khấu ở chỗ này!"

Cô gái áo tím quát lên.Quả nhiên Thiên Hương đậu khấu ở đây, Vân Yên thở dài, đáng tiếc đã bị phát hiện, nếu chỉ có một mình nữ tử này, có lẽ còn có biện pháp.

Nhưng người trên mái hiên mới là kẻ địch lớn nhất."

Ngươi cứ nói đi!" còn chưa dứt lời, một tia sáng bạc trong tay áo Vân Yên bay ra trực tiếp đâm về phía cô gái kia.

Đã bị phát hiện rồi, nàng cũng không thể ở đây cùng người ta nói chuyện phiếm.Cô gái áo tím sững sờ, hiển nhiên không ngờ người trước mắt ra tay nhanh như vậy, vội vàng dùng kiếm đỡ, vậy mà sau mấy hiệp nàng vẫn không chiếm được thế thượng phong, sao có thể như vậy?Vân Yên vừa đẩy trường kiếm của cô gái áo tím ra, trong lòng đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, nàng thu trường kiếm đón nhận một kiếm đột ngột này.Hoảng hốt nghênh địch, cả người nàng lùi về sau mấy bước, vậy mà còn chưa kịp đứng lại, một kiếm bén nhọn nữa đã ập tới.

Nàng nghiêng thân tránh thoát nguy hiểm, vội vàng không kịp quay đầu lại, sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng lạnh run, trong đêm tối ánh mắt thâm thúy băng lãnh của người đối diện, cộng thêm sát khí khiến người ta run sợ, đây rốt cuộc là ai?Ban đêm không gió, nàng lại cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đó là sát khí, trường kiếm trong tay nàng chuyển qua đón nhận thế kiếm bén nhọn lần nữa bổ tới, cả người cũng chấn động theo.Nhìn bóng đêm, Vân Yên lạnh giọng nói: "

Sau này còn gặp lại."

Ngay sau đó nàng tung người nhảy lên mái hiên, nhảy xuống.Trong Phong Lâm sơn trang, cô gái áo tím đi đến bên cạnh nam tử áo đen, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"

Ánh mắt thâm thúy của nam tử áo đen chuyển động, nở nụ cười lạnh lùng: "Đuổi theo?

Ngươi đuổi kịp nàng sao?

Tiên Vân Bộ, tái hiện giang hồ."

Nghe thấy thế, cô gái áo tím biến sắc, kinh ngạc nhìn nam tử áo đen, sau đó sắc mặt nặng nề nói: "Nếu không phải người phía dưới báo lại gần đây có người truy tìm Thiên Hương đậu khấu, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay nữ nhân này."

Nhớ tới lúc nãy đánh nhau với người kia, trong lòng nàng trầm xuống, dựa theo thực lực của nàng mà không chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ người kia, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nàng nói tiếp: "Dựa theo thực lực của ngươi, muốn đuổi theo nàng cũng không phải không có khả năng, nhưng lần sau muốn bắt nàng cũng không dễ dàng."

Nam tử áo đen nhìn cô gái áo tím bên cạnh, ánh mắt thâm thúy mang theo lãnh ý, lạnh lùng nói: "Chỉ cần nàng muốn có Thiên Hương đậu khấu, nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta."

Chương 10:Đêm tối, bên ngoài Biện Hiên các, một bóng đen quan sát xung quanh không có người nào, nhảy xuống tường rào đi tới một gian phòng, đẩy cửa đi vào.Vân Yên khẽ vuốt ngực, mấy ngày nay thân thể nàng không tốt, dù không bị thương nặng nhưng hơi thở cũng có chút không ổn định.

Nếu như người kia đuổi theo, chỉ sợ hôm nay khó thoát thân."

Ào ào..."

Trong phòng truyền đến một âm thanh, Vân Yên biến sắc, trong lòng cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Người nào?"

Đột nhiên gian phòng sáng lên, chiếu sáng dung nhan mỹ lệ của Bích Thủy, nàng nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, là ta."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Yên thả lỏng tinh thần, có lẽ là do kinh nghiệm khiến nàng cảnh giác cao độ, nàng đóng cửa phòng, đi về phía Bích Thủy, trầm giọng nói: "Sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Dường như phát giác thân thể Vân Yên khó chịu, Bích Thủy đi tới đỡ nàng ngồi xuống, sau đó liền hỏi: "Tiểu thư, lấy được vật đó chưa?"

Nói xong, nàng nín thở đợi câu trả lời của Vân Yên.Khẽ lắc đầu, sắc mặt Vân Yên lạnh lùng: "Lần này, chúng ta gặp được đối thủ rồi, sợ là không dễ lấy được Thiên Hương đậu khấu đâu."

Nhớ tới người kia có hơi thở như trong địa ngục, lòng nàng có chút không yên, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, tựa như hắn chính là thần mà nàng ở trước mặt hắn chỉ là con kiến hôi.Nghe vậy, Bích Thủy kinh hãi, ngay cả tiểu thư cũng phải kiêng kị người này sao?

Nàng gấp giọng hỏi: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?

Bất luận thế nào chúng ta cũng phải lấy được Thiên Hương đậu khấu."

Nhìn bộ dáng kích động của Bích Thủy, Vân Yên kéo tay nàng qua cười nói: "Chuyện này ta tự có kế hoạch, không cần phải lo lắng."

Bích Thủy gật đầu, bình phục tâm tình, hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?

Đáng tiếc sư phụ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu có hắn ở đây, nhất định có biện pháp."

"Mấy năm nay sư phụ đã giúp ta rất nhiều, sao có thể làm phiền hắn!" trầm ngâm một lát, Vân Yên nhìn ánh nến chập chờn, trong mắt nàng in ảnh ngược của ngọn nến, càng ngày càng mơ hồ, hồi lâu, nàng trầm giọng nói: "Chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai ngươi theo ta đi Linh Lung Các một chuyến."

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng vang rầm rầm xen lẫn tiếng ồn ào, là thanh âm của Bích Thủy, Vân Yên mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đang còn sớm, xảy ra chuyện gì?Thời điểm đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên 'bùm' một tiếng, cửa bị người khác đụng vỡ.

Mấy tỳ nữ xách theo thùng nước đi vào, vẩy nước khắp phòng."

Các ngươi làm cái gì?

Cút ra ngoài, không cho phép quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi."

Bích Thủy kêu to, muốn ngăn cản những người đó."

Bắt con tiện tỳ không biết điều này lại cho ta." một thanh âm quyến rũ ngoài cửa vang lên, một thiếu phụ mặc y phục gấm tơ vàng xuyên qua đám người đi vào, mắt phượng cao ngạo không để ý quét một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vân Yên, nhìn cái bớt trên mặt nàng, trong mắt càng thêm khinh miệt."

Ơ, đây không phải là Tam tiểu thư của chúng ta sao?

Mấy năm không gặp, đẹp lên không ít."

Nhìn ánh mắt không có ý tốt của Liễu Tịnh Lâm, Vân Yên nhíu mày nhìn lướt qua những tỳ nữ đang vẩy nước trong phòng, lạnh nhạt nói: "Mới sáng sớm Nhị di nương dẫn người tới đây muốn làm gì?"

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười nói: "Tướng gia cho mời ngươi cũng không đi, ta là di nương ngươi lại càng không để vào mắt, cho nên sáng nay ta liền không mời mà tới, về phần họ, là vì tam tiểu thư sắp trở thành Lục vương phi rồi, ta cố ý dẫn bọn họ đến đây xua đuổi xúi quẩy tránh cho đến lúc đó mang theo xúi quẩy này vào nhà chồng, vậy cũng không tốt."

Xúi quẩy?

Vân Yên cười khẽ: "Vậy thì đa tạ Nhị di nương."

Nói xong, nàng ngồi trên giường nhìn những người đó làm trò.Thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý của Vân Yên, Liễu Tịnh Lâm giống như đánh một quyền vào bông, Bích Thủy cũng khó hiểu nhìn Vân Yên, phàm là người bị gây hấn sao tiểu thư lại bình tĩnh như vậy.Những tỳ nữ kia vẩy nước xong đều lui ra ngoài, Vân Yên đứng dậy cười nói với Liễu Tịnh Lâm: "Hôm nay đa tạ Nhị di nương quan tâm."

Liễu Tịnh Lâm nhíu mày, cười nói: "Người một nhà không cần nói cảm ơn, cũng không còn sớm, hôm nay hoàng hậu nương nương triệu kiến ta với tỷ tỷ, ai nha, ta phải trở về chuẩn bị, lát nữa còn phải vào cung đấy."

"Vậy thì không tiễn di nương rồi."

Vân Yên cười nhạt nói.Liễu Tịnh Lâm khinh thường liếc Vân Yên một cái, sau đó mang người hiên ngang rời đi.Nhìn dáng vẻ phách lối của Liễu Tịnh Lâm, Bích Thủy không nhịn nổi: "Đây là dạng nữ nhân gì a, cậy mạnh như vậy, vừa rồi suýt chút nữa xông lên đánh nàng rồi, nếu không phải tiểu thư dặn ta không được dụng võ, ta đã sớm lột da các nàng.

Tiểu thư, sao người lại hiền lành vậy a, người xem khắp phòng đều là nước, thật tức chết ta mà."

"Đối với loại nữ nhân nông cạn này, ngươi không cảm thấy nụ cười là vũ khí tốt nhất sao?"

Vân Yên liếc nhìn bóng lưng ung dung của Liễu Tịnh Lâm, Tứ vương gia là con trai trưởng của Hoàng hậu, lần triệu kiến này không giống bình thường, hôm nay nàng ta tới đây là muốn nhục nhã nàng thôi, cứ để nàng ta đắc ý một chút, "Tốt lắm, nhanh chuẩn bị đi, ăn điểm tâm xong sẽ đi Linh Lung Các."
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 11: Xuất phủ


Kinh thành là bộ mặt của một quốc gia đương nhiên là nơi rất phồn thịnh.Trời xuân tháng 3, liễu xanh lả lướt, chính là thời điểm thích hợp để du xuân.Trên đường phố, người qua lại tấp nập, một công tử toàn thân bạch y, tướng mạo tuấn dật, hai hàng lông mày giãn ra bộ dáng rất thích ý, một tay cầm ngọc phiến, một tay chắp sau lưng đi trên đường cái, theo sau là một hạ nhân áo xanh."

Công tử, trước mặt chính là Linh Lung Các."

Hạ nhân áo xanh phía sau chỉ vào một cửa hàng phía trước, thấy bên ngoài có nhiều người tụ tập, hắn kinh ngạc nói: "Hình như có chuyện gì xảy ra."

Bạch y công tử lạnh nhạt nói: "Đi qua nhìn một chút." nói xong, tiếp tục đi về phía trước."

Linh Lung Các các ngươi thật quá đáng, Lý gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua." một giọng nói già nua vang lên.

Mà lúc này có mấy người trong cửa hàng xông ra, nhìn dáng dấp hình như là người làm."

Ta nhổ vào, ngọc của Lý gia các ngươi không đạt yêu cầu trong cung, lần này mất cơ hội lại chạy đến cửa Linh Lung Các chúng ta gây sự, ngươi không cần mặt mũi nữa phải không?" một giọng nói trong trẻo vang lên, tràn đầy khinh thường.Mà lúc này, đám người vây xem cũng lên tiếng."

Nghe nói quyền cung ứng ngọc khí trong cung năm nay thuộc về Linh Lung Các cho nên Lý lão gia tức không chịu nổi tới đây gây sự."

"Đúng vậy, ngọc khí của Linh Lung Các tinh khiết hơn những nơi khác nhiều, có lần ta mua cho mẹ ta một cái vòng ngọc, bên trong nhìn không có chút tạp chất nào, lúc đó mẹ ta còn nói ta choáng váng đầu óc, nhưng sau khi đeo vòng lên, cả người nàng càng có tinh thần hơn.

Lý gia này thật là mất hết mặt mũi, không có bản lãnh còn đến đây ầm ĩ, không thấy dọa người sao?"

"Đúng vậy a, thật mất mặt!". . .Nghe tiếng nghị luận xung quanh, bạch y công tử nở nụ cười vui mừng, mấy năm nay Linh Lung Các ở kinh thành phát triển không tệ a.Lý lão gia nghe dân chúng nói xong, gương mặt đỏ bừng.

Đúng lúc này, một cô nương áo hồng trong Linh Lung Các đi ra, dung mạo mỹ lệ, giữa hai hàng lông mày lộ ra anh khí, nàng chống nạnh hướng về phía Lý lão gia nói: "Nếu muốn có quyền cung ứng này thì xuất bản lãnh của ngươi ra rồi nói.

Còn không, mấy mao đầu tiểu tử nhà ngươi, bản cô nương còn không để vào mắt, ghét nhất là loại người nói suông, hừ."

Nghe lời này, bạch y công tử nghi ngờ nhìn qua thư đồng áo xanh, hỏi: "Có phải có chuyện gì mà ta không biết?"

Thư đồng áo xanh cười thần bí, ghé vào tai bạch y công tử nói mấy câu, xong tiếp tục xem náo nhiệt.

Ngược lại trên mặt bạch y công tử hiện lên ý cười."

Thu Diên cô nương nói rất hay."

Người vây xem lập tức ồn ào vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Lý lão gia càng them khinh bỉ.Lý lão gia phất tay áo, mang người rời khỏi đám đông.Thu Diên tức giận trừng mắt, thật coi nàng là quả hồng mềm hay sao!

Ánh mắt quét một vòng qua đám người, đột nhiên nàng há hốc miệng, ngẩn người, mừng rỡ hô: "Công tử!" sau đó lập tức vọt xuống dưới, nhào vào lòng bạch y công tử.Bạch y công tử nhìn người trong ngực, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Tốt lắm, đang ở bên ngoài, biết ngươi nhớ ta, buông ta ra trước đã."

Thư đồng áo xanh bên cạnh che miệng cười trộm.

Thu Diên nghe thế vội vàng buông hắn ra, đỏ mặt nói: "Công tử, người ta chỉ là quá nhớ ngươi."

"Mới mấy ngày không gặp..."

Bạch y công tử nghe thế không khỏi nâng trán, nha đầu này, còn cái bộ dáng kia, nhìn mấy người xung quanh một cái, lần này chỉ sợ người khác lại muốn hiểu lầm.Thu Diên cười hì hì kéo bạch y công tử vào Linh Lung Các.Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Thu Diên cô nương này mới vừa rồi còn một cước đá bay mấy người vạm vỡ, hiện tại rõ ràng là bộ dáng tiểu tức phụ mềm mại hàm xuân.

Kinh thành có bao nhiêu công tử muốn kết giao với Thu Diên cô nương, nàng đều từ chối, chỉ riêng đối với bạch y công tử này.

Ặc, bạch y công tử này tướng mạo rất tuấn tú nhưng thân thể không biết có chịu nổi Thu Diên cô nương hay không?
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 12: Thương lượng đối sách


Vừa tiến vào Linh Lung Các, Thu Diên dẫn bạch y công tử và thư đồng áo xanh vào một gian phòng khách phía sau, bên trong đã sớm có một cô gái đang chờ, thấy bạch y công tử đi vào, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ.Bạch y công tử gật đầu, nhìn nàng kia nói: "Hạ Ca, ngươi nói cho ta chuyện lúc nãy là thế nào?" nói xong, hắn trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị.Hạ Ca sững sờ, ngay sau đó đứng lên nhìn Thu Diên đã biến sắc, cười khúc khích nói: "Công tử, ngươi có điều không biết, thiếu chủ Hằng Thái Các Lý Minh Hòa thích Thu Diên nhà chúng ta, Lý lão gia lại chê Thu Diên chỉ là tỳ nữ, thêm vào đó là Linh Lung Các chúng ta thắng được quyền cung ứng ngọc khí cho hoàng cung, cho nên hắn tức không nhịn nổi tìm tới chúng ta gây phiền toái, không ngờ bị Thu Diên dạy dỗ một trận."

"Có điều Lý Minh Hòa này cũng thực si tình a, mỗi ngày tặng hoa tươi, điểm tâm... cho Thu Diên, nếu có người đối với ta tốt như vậy ta đã sớm gả cho hắn."

Hạ Ca nén cười, cố làm ra bộ dáng thở dài.

"Hạ Ca, ngươi còn dám nói lung tung."

Thu Diên nóng nảy, nhìn Vân Yên gấp giọng nói: "Công tử, ta không thích Lý Minh Hòa, ta không thích hắn chút nào."

Nghe lời nói của các nàng, Vân Yên cười cười, đứng dậy nói: "Có thích hay không là chuyện của các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp."

Thu Diên há miệng, sắc mặt nóng nảy nhưng cái gì cũng không nói được.Dường như nhìn thấu Thu Diên lúng túng, Hạ Ca vội vàng đổi đề tài, nói: "Công tử, đã lấy được đồ chưa?

Tối qua chúng ta vốn muốn đi Tướng phủ tìm người nhưng lại sợ bứt dây động rừng."

Vân Yên lắc đầu, đi tới mấy bước, nhìn về phía trước trầm giọng nói: "Hôm nay ta tới đây chính là để nói với các ngươi chuyện này."

Nàng kể lại chuyện đêm qua cho bọn hắn.Nghe xong, Hạ Ca cùng Thu Diên hai mặt nhìn nhau, ngay cả chủ nhân cũng không đánh bại được?

Trên đời có người như thế sao?"

Vậy kế tiếp nên làm gì đây?

Hiện tại đầu mối về Thiên Hương đậu khấu lại bị chặt đứt, nếu không tìm được Thiên Hương đậu khấu, công tử ngài..."

Nói tới đây, thanh âm Thu Diên hơi nức nở.Vân Yên cười cười, nói: "Cái đó không có đầu mối, ta tự nhiên sẽ có biện pháp khác, các ngươi đều biết ta bị từ hôn rồi, hiện tại lại bị tứ hôn, cho nên..." nói tới đây, nàng dừng một chút, "Cơ hội cũng tới rồi."

Thư đồng áo xanh, cũng chính là Bích Thủy, nghi hoặc nhìn Vân Yên: "Cơ hội?"

Suy nghĩ một chút, nàng gấp giọng hỏi: "Công tử, không phải người thật sự muốn gả cho cái tên Lục vương gia nổi tiếng phong lưu thành tánh, thủy kính dương hoa, ác quán mãn doanh (kẻ ác nhất thiên hạ) đó chứ?"

Hạ Ca bên cạnh lo lắng giải thích: "Công tử đã lâu không ở kinh thành nên có điều không biết, danh tiếng Lục vương gia này rất kém cỏi."

Nhìn bộ dáng lo lắng của bọn họ, Vân Yên khẽ cười nói: "Ai nói ta muốn gả cho hắn?"

"Vậy ý công tử là?" ba người đồng thanh hỏi.Vân Yên biến sắc: "Hôm nay ta chỉ có thể lui một bước mà cầu việc khác rồi."

Nhớ tới nam tử sát khí kinh thiên đêm đó, trong lòng nàng sợ hãi.Hạ Ca nghe vậy, vui mừng nói: "Công tử, người biết một vị trí khác của Thiên Hương đậu khấu sao?"

"Ừ."

Vân Yên lạnh nhạt nói.Thấy thế, Bích Thủy và Thu Diên cũng nở nụ cười, ngược lại, Hạ Ca không hiểu hỏi: "Thế nhưng có liên quan gì đến cơ hội trong lời người nói?"

"Bởi vì một quả Thiên Hương đậu khấu khác ở trong hoàng cung!"

Vân Yên cười tự giễu, lần này nàng còn phải cảm ơn hoàng thượng tứ hôn.

Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, tung tích của Thiên Hương đậu khấu càng thêm bí ẩn, nay nàng đã được tứ hôn cho Lục vương, rất nhanh là có thể vào cung rồi, chỉ cần biết bố cục trong cung thì không còn gì khó khăn nữa.
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 13: Cười nhạo


Hồ Lãnh Nguyệt là hồ lớn nhất kinh thành, cảnh sắc tuyệt đẹp, không khí tươi mát, là nơi rất nhiều vương tôn công tử thích đến du ngoạn.Giữa hồ Lãnh Nguyệt có một đình nghỉ mát đứng vững vàng trong nước, không khỏi tăng thêm chút thi vị cho khung cảnh.

Giờ phút này có ba người đứng trong đình."

Tứ điện hạ, thật sự không thể thương lượng lại sao?" một thanh âm ẩn nhẫn truyền đến.Kế bên là một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt, tướng mạo anh tuấn, giữa hai hàng lông mày lộ ra khí phách vương giả, trên gương mặt hắn mang theo vẻ khó xử: "Vân Hoằng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng."

"Ngươi không yêu nàng cũng được, chỉ cần ngươi cưới nàng là tốt rồi."

Vân Hoằng kích động nói, giọng nói mang theo sự khẩn cầu.

Cha không đồng ý hủy bỏ hôn sự giữa muội muội và Lục vương gia, hắn chỉ có thể tới cầu xin Tứ vương gia.Nhìn Vân Hoằng như vậy, Mộ Thanh Viễn cau mày, kiên nhẫn nói: "Vân Hoằng, ngươi là huynh đệ tốt của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ cưới muội muội ngươi nhưng không phải Tam muội."

Bên hồ, một công tử bạch y đứng đó, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười trào phúng, đôi mắt thâm thúy, gió nhẹ nổi lên, cành liễu bay bay, hắn ho khan mấy tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm ba bóng dáng cách đó không xa.

Người kia, hình như đã gặp qua ở đâu rồi."

Đúng rồi, ta quên chúc mừng Vân huynh, Tam muội ngươi sắp gả cho Lục vương rồi." nam tử mặc cẩm bào màu xanh cười khẽ.Nghe vậy, sắc mặt Vân Hoằng thay đổi, bất mãn nói: "Ngươi..."

Mộ Thanh Viễn hiểu tâm tình Vân Hoằng, an ủi: "Tam muội ngươi gả cho Lục đệ tất nhiên sẽ là chính phi, qua một thời gian nữa, ta sẽ cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho Nhị muội ngươi làm trắc phi, hai muội muội ngươi đều sẽ gả vào hoàng thất."

Hoàng thất?

Hắn quan tâm những thứ này?

Vân Hoằng lắc đầu cười khổ, hắn chỉ lo lắng cho Vân Yên, Lục vương là loại người gì chẳng lẽ hắn không biết sao?

Trêu hoa ghẹo nguyệt, phóng đãng không kiềm chế được, sau này Yên Nhi phải làm sao."

Đúng vậy a, hai muội muội ngươi sẽ có tiền đồ tốt a.

Dù Lục vương có không chịu nổi thì hắn cũng là một vương gia, dư sức xứng với Tam muội ngươi rồi, Vân huynh, tâm tư ngươi không nên quá lớn, Tứ vương gia có thân phận gì, không phải ngươi không biết."

Liễu Cao Hoán giễu cợt, sửu nữ Vân gia gả cho vương gia phong lưu là quá hợp rồi.Mộ Thanh Viễn lập tức quát hắn: "Cao Hoán!"

Liễu Cao Hoán xoay mặt đi, trên mặt mang theo kinh miệt.

Vân Hoằng cười khổ, đúng vậy a, hắn là Tứ vương gia."

Muốn Tứ vương gia cưới Vân Yên là ý của Hoàng thượng, từ hôn là ý của Tứ vương, gả cho Lục vương cũng là ý của Hoàng thượng, hiện tại lưng đeo danh xấu là Vân Yên, tuy dung mạo xấu xí nhưng chẳng lẽ nàng làm phiền các ngươi hay sao?

Giọng điệu như vậy thật khiến người ta khinh thường."

Vân Hoằng nghe được giọng nói này, không khỏi sững sờ nhìn về phía thanh âm kia, trong lòng hắn cả kinh, người nọ là ai?Mộ Thanh Viễn nhìn theo hướng ánh mắt Vân Hoằng, hắn nhướng mày, ở bờ hồ đối diện, nam tử mặc áo trắng đưa lưng về phía bọn họ càng lúc càng xa, chỉ là một bóng lưng yên tĩnh, đạm mạc, nhưng cảnh xuân cũng phải thất sắc, hắn tựa như một bức tranh thủy mặc, tất cả đều chỉ là phụ họa cho bóng dáng hắn.Một bên, Liễu Cao Hoán quát lớn: "Lớn mật, dám làm càn trước mặt Tứ vương gia?"

"Tứ vương?

Hiền vương?

Ha ha, xem ra cũng thường thôi."

Bạch y công tử dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt sáng bắn ra lãnh ý, khóe miệng chứa một tia khinh thường, tiếp tục đi về phía trước.Liễu Cao Hoán tức không chịu nổi muốn đi bắt người nhưng bị Mộ Thanh Viễn ngăn lại, hắn lạnh lùng nói: "Người này thân thủ bất phàm, chúng ta nhiều người cũng chưa chắc có thể bắt được hắn."

Ánh mắt khinh miệt vừa rồi vì sao lại chói mắt như vậy?

Người này rốt cuộc là ai?
 
Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên - Tinh Không Vũ
Chương 14: Đoạt quyền


Vừa về tới Biện Hiên Các, Vân Yên nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị ra cửa liền chạm mặt Dung Bích bưng nước trà tới."

Tiểu thư, người vừa về, giờ lại muốn đi đâu a?

Ah..." nói xong, nhìn vào phòng một lượt, nghi ngờ hỏi: "Sao không thấy Bích Thủy cô nương?

Buổi sáng không phải nàng đi cùng tiểu thư sao?"

Nghe vậy, Vân Yên nhìn bốn phía một cái, nhỏ giọng nói: "Chuyện sáng nay ta ra ngoài không được nói với bất cứ ai, về phần Bích Thủy, ta kêu nàng ra ngoài mua một ít đồ giúp ta.

Ngươi không cần làm gì, hiện tại đi thư phòng một chuyến."

Dung Bích gật đầu, tiếp tục hỏi: "Lão gia gọi người qua sao?

Người phải nói chuyện với lão gia cho tốt, dù sao hắn cũng là cha ruột người, nếu không được lão gia sủng ái, sẽ không thể sống tốt trong tướng phủ này."

Hắn thương yêu nữ nhi này khi nào vậy?

Vân Yên lắc đầu, cười nói: "Dung di không cần lo lắng, ta tìm cha có chút việc, sẽ không cãi nhau với hắn.

Được rồi, ta đi đây." nói xong nàng lướt qua Dung Bích, rời đi.Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn văn thư, chợt nghe tiếng gõ cửa."

Lão gia, Tam tiểu thư cầu kiến." giọng Hà Văn bên ngoài vang lên.Đặt văn thư xuống, Vân Mặc Thành có chút khó tin và lỗ tai mình, Vân Yên tới tìm hắn?

Nhớ tới chuyện ngày đó, chẳng lẽ nghĩ thông rồi?"

Để nàng vào đi."

Nhìn Vân Yên trước mặt, Vân Mặc Thành không bình tĩnh nói: "Ngươi tìm cha có chuyện gì?"

Vân Yên hành lễ với hắn, lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là tới nói với cha chuyện hôn sự của ta, nếu thánh chỉ đã ban xuống, nữ nhi gả cho Lục vương là chuyện ván đã đóng thuyền."

Nhớ tới thái độ của Vân Yên ngày đó, nàng thật sự đã thông suốt rồi sao?

Nhưng nàng nói cũng đúng, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không thể theo ý nàng.

Hắn thuận miệng nói: "Biết là tốt rồi, mấy ngày nữa ta sẽ kêu Nhị nương ngươi phái ngươi dạy ngươi lễ nghi hoàng gia, tránh đến lúc đó mất mặt tướng phủ ta."

Mất mặt?

Sửu nữ Vân gia dù có lễ nghĩa thế nào thì trong mắt người ngoài cũng chỉ là một tai tinh xúi quẩy mà thôi.

Có điều hôm nay nàng tới đây không phải vì loại chuyện học lễ nghi này."

Nếu nữ nhi sẽ trở thành Lục vương phi, chắc chắn sau này chuyện trong Lục vương phủ sẽ do nữ nhi lo liệu.

Nhưng vài năm nay nữ nhi ở nông thôn, không hiểu rõ chuyện đương gia, cho nên, lần này nữ nhi muốn xin cha một việc."

Vân Yên đúng mực nói.Nghe tam nữ nhi của mình nói vậy, Vân Mặc Thành không khỏi nhíu mày cẩn thận dò xét nàng, ánh mắt nàng rõ ràng rất bình tĩnh, giọng nói cũng không gấp gáp, đây là tam nữ nhi của hắn sao?Không biết qua bao lâu, Vân Yên từ trong thư phòng đi ra, nàng nhìn Hà Văn đang đứng đợi một bên, gật đầu cười nói: "

Sau này còn xin Hà quản gia chỉ giáo nhiều hơn rồi."

Nhìn nụ cười của Vân Yên, Hà Văn vội vàng cúi đầu: "Lão nô không dám."

Hai ngày nay người trong phủ đều nói Tam tiểu thư không hiểu lễ giáo, nhưng hắn cảm thấy, cái gì nàng cũng hiểu, còn dám nói điều kiện với Tướng gia.Trong Bích Vân Các, nghe nha hoàn Thúy Nhi tới báo tin, vốn mới từ trong cung trở về, đang thưởng thức đồ Hoàng hậu ban thưởng, Liễu Tịnh Lâm mất thăng bằng làm rơi hộp châu báu xuống đất."

Chuyện này là thật?"

Liễu Tịnh Lâm lạnh giọng nói."

Làm sao có thể?

Nữ nhân ngu xuẩn đó, nàng ta xứng sao?"

Vân Nguyệt vừa thử quần áo, vừa châm chọc nói.Thúy Nhi cúi đầu nhặt cái hộp trên mặt đất, tiếp tục nói: "Lời này là Hà quản gia chính tai nghe được, lão gia quyết định từ ngày hôm nay để cho Tam tiểu thư làm đương gia."
 
Back
Top Bottom