Thiên Dực đang cắm mặt chơi game thì trong đầu bỗng vang lên tiếng ting cùng một giọng nói lạnh tanh:
– Hệ thống Trạm Ngầm 001 đã liên kết thành công.Thiên Dực khựng lại:
– Cái gì!?
Hệ thống á?
Mình cũng có ngón tay vàng sao!?
Quá đã!
Này, hệ thống, mày có chức năng gì?– Thứ nhất, đừng gọi ta là “mày”.
Ta là một hệ thống văn minh cao cấp, không phải bạn nhậu ngoài quán.
– Ờ… thế gọi ngươi?
– Cũng không thích.
Nhưng tạm chấp nhận.Thiên Dực cau mày:
– Vậy ngươi làm được gì?
– Giúp kí chủ sở hữu một hầm trú ẩn an toàn trong ngày tận thế.
– Hầm trú ẩn!?
Ngươi nghĩ ta tin chắc?
– Tin hay không thì hai tuần nữa, một cơn mưa máu sẽ đổ xuống.
Ai dính phải sẽ biến thành zombie.
– …Ngươi nói thật à?
– Không, ta rảnh quá nên dựng phim hù dọa cho vui thôi.
– …
– Đương nhiên là thật.– Rồi sau mưa máu thì sao?
– Sau một tháng, kí chủ sẽ lần lượt trải qua cực lạnh, cực đêm, bão zombie, cực nóng, lũ lụt…
Muốn ta đọc hết danh sách không?
– Thôi thôi, nghe thôi cũng muốn trầm cảm rồi.
Vậy tận thế này kéo dài bao lâu?
– Bí mật.
– Không nói thì thôi.
Mà… này, hệ thống, có quà tân thủ không?
– …
– Sao im lặng vậy?
– Thật ra có, nhưng ta định không nói để tiết kiệm ngân sách.
– …Mở ngay cho ta!– Chúc mừng kí chủ nhận được: một con quạ, một chiếc xe bọc thép full súng đạn, và…
100 tỷ tiền mặt.Thiên Dực ngẩn người:
– Gì cơ?
Hệ thống mà cũng phát tiền mặt á?
– Đúng, tặng thêm vài cái thẻ ATM không?
– …
– Đùa thôi.– Thế con quạ có tác dụng gì?
– Ghi nhớ, báo cáo nguy hiểm, truyền tin, định vị, dẫn đường… và quan trọng nhất: biết nói chuyện.
– Ủa?
Để làm gì?
– Để kí chủ đỡ chán, khỏi suốt ngày gào “alo, có ai không”.
– …Hệ thống, ta bắt đầu thấy ngươi rất thích cà khịa đấy.
– Chính xác.
Đó cũng là một chức năng đặc biệt.
–Thiên Dực chớp mắt nhìn cái “100 tỷ + xe bọc thép + quạ biết nói” mà hệ thống vừa báo, rồi hỏi với vẻ nghi ngờ:
– Khoan đã… mấy món đó cất ở đâu?
Đừng nói là nó đang nằm ngay trong phòng tao nhé.Giọng hệ thống vang lên thản nhiên:
– Tất nhiên là trong không gian hệ thống.
– Không gian hệ thống?
– Một dạng túi thần kỳ đa chiều, có thể chứa từ cục gạch đến cả một thành phố.
Chỉ cần kí chủ nghĩ đến vật phẩm, nó sẽ xuất hiện.Thiên Dực nhướng mày:
– Nghe giống hack game thế nhỉ.
Thế thử gọi chiếc xe bọc thép coi?
– Xin nhắc nhở: kích thước xe bọc thép không phù hợp để xuất hiện trong phòng trọ 20m² của kí chủ.
Nếu kiên quyết triệu hồi… thì kết quả sẽ là phá tường, sập nhà, và hàng xóm gọi công an.
– …Vậy cho tao xem con quạ trước đi.Ting! – Một chấm sáng lóe lên, rồi một con quạ đen to như mèo con hiện ra, vỗ cánh “phạch phạch” rồi đậu lên vai Thiên Dực.Con quạ nghiêng đầu, cất giọng khàn khàn nhưng đầy châm chọc:
– Ồ, đây là kí chủ mới của ta à?
Trông yếu xìu, chắc chạy 100 mét là thở như bò cày.Thiên Dực: – …Hệ thống: – Xin chúc mừng, kí chủ đã mở khóa thêm một tính năng: “bị đồng đội toxic”.Thiên Dực ôm trán:
– Hệ thống, có thể đổi quà tân thủ khác không?
Con quạ này chắc sớm muộn cũng chọc tao tức chết.
– Không thể đổi trả.
Đã nhận hàng thì phải chịu trách nhiệm.Con quạ tiếp tục cười khanh khách:
– Yên tâm đi, ta sẽ trung thành với ngươi… cho đến lúc ngươi chết, hehe.Thiên Dực rùng mình:
– …Hệ thống, ta có cảm giác như đang nuôi nhầm boss cuối thì phải.
– Sai rồi.
Đây chỉ là boss phụ cấp độ “mồm độc”.
Thiên Dực thở dài, nhìn con quạ đang nhảy nhót trên vai mình:
– Thôi thì…
ít nhất mày cũng biết định vị, truyền tin, thế là cũng có ích.Con quạ bĩu mỏ:
– Ích gì chứ?
Ngươi có biết bay không?
Không.
Thế thì ta vẫn phải cõng ngươi thôi, kí chủ bất tài.Thiên Dực đơ ra:
– Hả!?
Mày cõng tao bay được á!?
– …Không.
Ta chỉ nói vậy cho vui thôi.– Hệ thống!
Con chim này có bị lỗi code không!?
– Không.
Nó chỉ… hơi thật thà quá mức.Thiên Dực đang định cãi thêm thì bất ngờ, đôi mắt con quạ lóe sáng trong thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong một luồng khí lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Dực cảm giác như có một bóng tối khổng lồ ẩn sau đôi cánh nhỏ bé kia.Thiên Dực rùng mình:
– …Hệ thống, vừa rồi là gì?Hệ thống im lặng vài giây rồi mới trả lời:
– Một phần sức mạnh phong ấn.
Đúng lúc thích hợp, con quạ này có thể trở thành át chủ bài của ngươi.
Nhưng trước khi phong ấn được mở, nó sẽ giữ nguyên tính cách hiện tại.Con quạ lập tức gõ mỏ “cốc cốc” vào đầu Thiên Dực:
– Đúng vậy, kí chủ bé nhỏ ạ!
Cho đến lúc ngươi chết đi thì sức mạnh ta vẫn an toàn phong ấn, yên tâm nhé!Thiên Dực nghiến răng:
– …Có cách nào tắt tiếng nó không?
– Không.
Đây là gói combo “quà tân thủ trọn đời”.
Xin kí chủ hãy tận hưởng.Con quạ lại khanh khách cười:
– Hehe, tận thế ư?
Thứ thú vị rồi đây…
Thiên Dực chống cằm nhìn con quạ đang đung đưa trên vai mình.
– Này, suốt ngày gọi “này chim, này quạ” nghe mệt quá.
Tao phải đặt cho mày cái tên mới được.Con quạ nghểnh cổ:
– Hử?
Tên ta vốn dĩ là Đại Thiên Tôn Bóng Tối Xuyên Vũ Trụ.
Gọi vậy đi.
– …Nghe lố bịch quá.
Tao quyết định gọi mày là Bóng Ma.Con quạ ngẩn ra vài giây, sau đó phá lên cười khanh khách:
– Hahaha!
Ngắn gọn, gọn gàng, nhưng… hơi u ám đấy.
Hợp với ngươi thật.Thiên Dực nhún vai:
– Ừ thì mày vừa độc miệng vừa nhìn đen sì, “Bóng Ma” là hợp nhất rồi.
Với lại, nghe cũng có tí bá khí.Hệ thống chen vào bằng giọng lạnh tanh:
– Đã ghi nhận.
Từ nay trợ thủ của kí chủ sẽ được gọi là Bóng Ma.Bóng Ma vỗ cánh, nghiêng đầu nhìn Thiên Dực:
– Tốt.
Tên thì ngầu, nhưng liệu chủ nhân của ta có sống sót qua được tận thế để xứng với cái tên đó không…?Thiên Dực toát mồ hôi:
– Hệ thống, nó lại bắt đầu nguyền rủa ta kìa!
– Không phải nguyền rủa.
Đó gọi là “tính năng khích lệ bằng cách đả kích”.
– …
Thiên Dực ngồi phịch xuống ghế, nhìn con quạ vừa được đặt tên:
– Rồi, từ giờ mày là Bóng Ma.
Hợp chưa?Bóng Ma gật gù đầy tự tin:
– Ừ, nghe còn đỡ hơn “Quạ Què” hay “Chim Cháy”.
Nhưng…
để xứng với cái tên này, ngươi phải sống sót đủ lâu đã.Thiên Dực thở dài:
– Lại cà khịa.
Hệ thống, có cách nào tắt tiếng nó không vậy?
– Không.
Đó là gói “dịch vụ kèm theo” của trợ thủ.
– Dịch vụ gì mà như tra tấn tinh thần thế này!?Bóng Ma chợt cười khanh khách, đôi cánh run lên khẽ khàng, trong giọng nói có chút trầm hơn thường ngày:
– Này, kí chủ, ngươi có bao giờ thắc mắc… vì sao một con quạ lại được tặng làm “quà tân thủ” không?Thiên Dực nheo mắt:
– Ừ nhỉ, xe bọc thép, tiền thì còn hiểu, chứ quạ… chẳng khác nào tặng thú cưng.
– Hahaha… sai lầm lớn rồi, kí chủ.
Ta không phải thú cưng.
Thứ đang ở trước mặt ngươi chỉ là cái vỏ.
Sức mạnh thật sự của ta…
đang bị phong ấn.Thiên Dực bật dậy:
– Hả!?
Hệ thống, chuyện này là sao?
– Chuẩn xác.
“Bóng Ma” là một thực thể cổ xưa, từng gieo rắc sợ hãi trong vô số kỷ nguyên.
Nhưng do quá nguy hiểm, nó đã bị phong ấn bởi nhiều tầng xiềng xích.
Hệ thống chỉ cung cấp cho kí chủ phiên bản thú cưng để hỗ trợ ban đầu.
– Phiên bản thú cưng… nghe như acc thử game ấy.Bóng Ma đảo mắt:
– Chính xác.
Và ngươi muốn nâng cấp “acc chính” thì phải thỏa điều kiện mở phong ấn.
– Điều kiện gì?
Nói đi, tao sẽ cân nhắc.Bóng Ma chậm rãi, giọng nói thấp thoáng tiếng vọng kỳ lạ:
– Có ba tầng phong ấn.Tầng thứ nhất: Mở bằng máu.
– Khi ngươi thật sự cận kề cái chết, máu của ngươi sẽ đánh thức phần bóng tối sơ khai trong ta.
Lúc đó, ta sẽ tạm thời hóa thân thành hình thái chiến đấu, giúp ngươi sống sót.
– Khoan!
Nghĩa là tao phải hấp hối gần chết mới kích hoạt được!?
– Chuẩn.
Yên tâm, ta sẽ đứng bên cạnh cổ vũ ngươi trong lúc ngươi hấp hối.
– Cổ vũ cái đầu mày…Tầng thứ hai: Mở bằng ký ức.
– Ngươi phải tìm lại những mảnh “ký ức đen” rải rác trong thế giới tận thế này.
Đó là các tàn tích cổ, các hiện tượng quái dị…
Mỗi khi hấp thụ được một mảnh ký ức, phong ấn sẽ dần yếu đi.
– Nghe y như nhiệm vụ nhặt đồ tạp nham vậy.
– Chuẩn, mà độ khó cao gấp trăm lần nhặt rác.
Nếu sai lầm, ngươi sẽ bị nuốt chửng bởi ký ức thay vì ta.
– …Cái này gọi là nhiệm vụ hay gọi là hợp đồng ám sát kí chủ thế?Tầng thứ ba: Mở bằng lựa chọn sinh tử.
– Ở cuối cùng, để giải phóng toàn bộ sức mạnh, ngươi phải đưa ra một lựa chọn: hoặc hi sinh thứ ngươi trân quý nhất để hoàn toàn đánh thức ta, hoặc từ bỏ và chấp nhận ta mãi mãi chỉ là “con quạ cà khịa”.
– …Chọn cái đầu ngươi!
Thứ trân quý nhất là mạng tao đấy.
– Thế thì dễ thôi, cứ đưa nó cho ta là xong.
– !!!Hệ thống xen vào lạnh lùng:
– Ghi chú: “Phong ấn Bóng Ma không khuyến khích mở quá sớm”.
Độ rủi ro: 99%.
Nhưng nếu thành công, sức mạnh nhận được sẽ vượt xa bất kì gói tân thủ nào trong lịch sử.Thiên Dực ngồi thụp xuống, vò đầu:
– Trời đất ơi, sao lại cho tao gói khuyến mãi nguy hiểm thế này!?Bóng Ma vỗ cánh, bật cười sặc sụa:
– Vì ngươi là kí chủ của ta.
Đừng lo, ta sẽ luôn ở đây…
để vừa hỗ trợ, vừa cười vào mặt ngươi mỗi khi ngươi sắp chết.Thiên Dực nghiến răng, chỉ thẳng vào con quạ:
– Rồi rồi, được lắm, Bóng Ma.
Một ngày nào đó, tao sẽ khiến mày phải kêu tao là đại ca!
– …Hahaha, ta chờ ngày đó.
Nhưng nhớ nhé, sống sót qua hai tuần mưa máu đã, rồi hẵng mơ xa.
Sau khi nghe xong vụ phong ấn của Bóng Ma, Thiên Dực rùng mình một lúc lâu.
Cuối cùng, cậu quyết định tự nhủ:
– Thôi kệ, chuyện đó tính sau.
Giờ trước mắt là phải chuẩn bị cho “cơn mưa máu” hai tuần nữa đã.Thiên Dực hắng giọng, nghiêm túc:
– Hệ thống, ta có 100 tỷ trong không gian hệ thống, đúng không?
– Chuẩn xác.
– Thế có cửa hàng vật tư không?
– Có.
Gọi là Kho dự trữ hệ thống.
Giá cả hợp lý, không mặc cả.
– Ừ, mở ngay cho ta.Ting!
Trước mắt Thiên Dực hiện ra một màn hình ánh sáng, hiện đủ loại danh mục: thực phẩm, nước uống, y tế, vũ khí, công cụ, hạt giống, năng lượng, linh kiện máy móc…Bóng Ma lập tức chen vào:
– Ồ, nhìn cái mặt ngươi là ta biết ngay sẽ chọn toàn mì tôm với coca.
– Câm!
Chuẩn bị tận thế chứ có phải đi dã ngoại đâu.
– Nhưng mà… mì tôm cũng ngon thật.Thiên Dực ngó bảng giá, mắt sáng rực:
– Hệ thống, cho ta 50 thùng lương khô nén, 200 thùng nước sạch, thuốc y tế cơ bản, vài trăm gói hạt giống rau củ.
À, thêm một ít vitamin, đồ đông lạnh, thịt hộp…– Đã ghi nhận.
Tổng cộng 3 tỷ.
– Ngon.
Rẻ hơn tao tưởng.
Tiếp theo… vũ khí.Ting! – Danh mục vũ khí hiện ra.
– Ta muốn súng trường, súng lục, đạn dược các loại, thêm vài quả lựu đạn cho chắc.
– Đã thêm vào giỏ hàng.
Tổng cộng 2 tỷ.
– Quá rẻ!
Thế này chắc để dành tiền mua biệt thự cũng dư.Bóng Ma vỗ cánh:
– Ờ thì chuẩn bị đầy đủ đấy, nhưng mà… ngươi tính sống trong hầm trú ẩn hai năm chỉ với mì nén và đồ hộp thôi à?
– Còn muốn gì nữa?
– Cà phê, bia, thuốc lá… không thì ít nhất cũng phải có snack chứ.
– …Hệ thống đột nhiên chen ngang:
– Gợi ý: kí chủ có thể mua máy phát điện năng lượng mặt trời, hệ thống lọc nước, máy in 3D linh kiện.
Giá cao nhưng đảm bảo lâu dài.
– Nghe xịn đấy, thêm hết vào!
– Tổng cộng 20 tỷ.
– …Ờm, thôi cũng được.Thiên Dực ngả người ra sau ghế, thở dài khoan khoái:
– Xong!
Với từng này vật tư, dù tận thế zombie hay cực lạnh, ta cũng không sợ!Bóng Ma liếc mắt, cười khẩy:
– Ừ, ngươi cứ mơ đi.
Vật tư thì nhiều thật, nhưng ngươi quên một chuyện quan trọng rồi.
– Chuyện gì?
– Ngươi không biết nấu ăn.
– …
– Này hệ thống, có bán đầu bếp kèm theo không?
– Không.
Nhưng có bán… sách dạy nấu ăn.
– !!!
Sau khi quẹt hết một đống tiền trong kho hệ thống, Thiên Dực vỗ tay:
– Rồi!
Giờ ta muốn đem vật tư về hầm trú ẩn.
Hệ thống, mở hầm ngay cho ta!Ting!
Một cánh cửa kim loại khổng lồ hiện ra ngay giữa căn phòng trọ bé xíu, trông như cổng ngân hàng.Thiên Dực há hốc mồm:
– …Này, cửa hầm to thế này mở ở giữa phòng trọ liệu có đập sập nhà không?
– Không.
Đây là cổng không gian, chỉ kí chủ mới thấy được.
Người khác nhìn vào chỉ thấy… cái tường trắng.
– Ồ… xịn thế.Thiên Dực hít một hơi, bước vào.
Ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt khiến cậu nghẹt thở:
– Mẹ ơi…
đây là hầm trú ẩn à?Bên trong không chỉ là một cái hầm tối tăm chật chội, mà là một không gian khổng lồ dưới lòng đất, chia thành nhiều khu: kho vật tư, khu sinh hoạt, phòng luyện tập, thậm chí còn có cả… hồ nước nhân tạo.
Tường hầm phủ lớp hợp kim sáng bóng, đèn led trắng dịu tỏa sáng khắp nơi, sạch sẽ như một căn cứ tương lai.Bóng Ma bay vòng vòng, kêu lên:
– Hahaha!
Trọ 20 mét vuông, bước vào phát thành biệt thự dưới lòng đất.
Đúng là nghịch cảnh đời người!Thiên Dực trợn tròn mắt:
– Có cả giường ngủ, nhà bếp, phòng tắm!?
Ôi trời ơi, giờ tận thế mà sống ở đây thì khác gì “resort 5 sao”!Hệ thống lạnh lùng bổ sung:
– Xin lưu ý: nếu kí chủ không duy trì đủ năng lượng và vật tư, hầm trú ẩn sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ đông, toàn bộ tiện nghi sẽ tạm ngưng hoạt động.
– …Được rồi, nghe cái đã thấy áp lực rồi.Thiên Dực đi vòng quanh, kiểm tra từng phòng.
Kho vật tư thì đã chất đầy lương khô, nước uống, súng đạn.
Nhà bếp có bếp điện, lò nướng, tủ lạnh khổng lồ.
Phòng tập thể thao thậm chí có cả bao cát để luyện võ.Cậu gãi đầu, tự nhủ:
– Ừm… cái gì cũng có rồi.
Thiếu mỗi bạn gái nữa là đủ combo.Bóng Ma lập tức gõ cánh cộc cộc lên đầu cậu:
– Thôi mơ đi.
Với cái mặt này thì zombie còn chạy mất dép chứ bạn gái nào mà chịu.
– …
– Này hệ thống, có bán bạn gái AI không?
– Có.
Nhưng bị liệt vào hạng mục “xa xỉ phẩm”, giá từ 500 tỷ trở lên.
– !!!Thiên Dực tức đến nghẹn lời, nhưng rồi cậu ngả người xuống chiếc giường êm ái trong hầm, thở phào:
– Haizz… dù sao thì, tận thế à… tới đây đi.
Với hầm trú ẩn này, ta không tin mình chết dễ thế đâu!Bóng Ma lặng im một thoáng, đôi mắt lóe sáng u ám:
– Ngươi nên nhớ… hầm trú ẩn bảo vệ thân xác, nhưng tâm trí và số phận… thì không có nơi nào bảo vệ nổi đâu.Không khí chợt lặng đi vài giây, rồi con quạ lại phá lên cười khanh khách:
– Hahaha, thôi không hù nữa.
Đi nấu mì tôm ăn đi kí chủ, ta đói rồi!
– …Con quạ biết nói còn đòi ăn mì tôm nữa!?
Thiên Dực nằm dài trên chiếc giường trong hầm trú ẩn, sung sướng như đang ở khách sạn 5 sao.
– Hahaha!
Đời thế này mới gọi là ngon.
Tận thế gì chứ, với hầm trú ẩn này, ta sợ cái gì!Soạt!
Bóng Ma bay xuống, dùng mỏ gõ “cộp cộp” vào đầu cậu.
– Này, kí chủ, cho ta hỏi… mùa đông thì ngươi định chui vào đâu sưởi ấm?
– Hả?
Thì ở đây chứ đâu.
Hầm trú ẩn xịn sò thế này mà!
– …Xịn cái đầu ngươi.
Ngươi có mua chăn bông chưa?
– …Ờ.
Chưa.
– Có mua đèn dầu, nến, xăng, củi chưa?
– …Ờ.
Chưa nốt.
– Thế có nghĩ đến chuyện mất điện chưa?
– Ơ… có máy phát điện năng lượng mặt trời rồi mà?
– Giả sử tận thế trời mưa liên tục nửa tháng thì sao?
– …Hệ thống chêm vào lạnh tanh:
– Thông báo: 78% khả năng cơn mưa máu kéo dài nhiều ngày, ánh sáng mặt trời bị che phủ hoàn toàn.
– !!!Thiên Dực bật dậy, ôm đầu hét:
– Trời ơi!
Vậy là ta lo xa tận “bão zombie”, “cực nóng”, “cực lạnh”… mà mấy thứ cơ bản nhất như chăn bông, đèn dầu lại quên sạch!?Bóng Ma cười sặc sụa, đập cánh loạn xạ:
– Hahaha!
Đúng là kí chủ của ta, chuẩn bị sống sót như đại gia mà lại chết rét như ăn mày!Thiên Dực nghiến răng:
– Hệ thống, mở cửa hàng!
Mua ngay cho ta chăn bông, áo khoác giữ nhiệt, đèn pin, xăng dầu, bếp củi, nến… càng nhiều càng tốt!
– Đã ghi nhận.
Tổng cộng 2 tỷ.
– Quất hết!Ting! – Vật tư mới được chuyển vào kho.Thiên Dực ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển:
– Phù… may mà phát hiện kịp, không thì chết rét mất.Bóng Ma nhảy lên vai cậu, bĩu mỏ:
– Ừ, cũng may.
Nhưng ngươi vẫn quên một món quan trọng nhất.
– Món gì?
– Giấy vệ sinh.
– …Hệ thống lạnh tanh:
– Gợi ý: kho dự trữ hiện đang có khuyến mãi 50% giấy vệ sinh cuộn đôi.
– !!!
Thiên Dực vừa ngả lưng xuống thì Bóng Ma lại gõ “cộp cộp” lên đầu cậu:
– Này kí chủ, lần này ta hỏi thật… ngươi có chuẩn bị thuốc men gì chưa?Thiên Dực mở mắt, nhíu mày:
– Thuốc á?
Ờ thì… ta có vitamin tổng hợp loại nhập khẩu, với lại… vài lon nước tăng lực.Bóng Ma xòe cánh, trợn mắt:
– Ngươi định chống zombie bằng…
Red Bull hả!?Hệ thống xen vào, giọng lạnh lùng:
– Cảnh báo: Khả năng bị thương trong giai đoạn tận thế zombie là 95%.
Khả năng nhiễm trùng nếu không có thuốc kháng sinh: 78%.
Khả năng chết vì sốt cao mà không có thuốc hạ sốt: 62%.Thiên Dực bật dậy, la lên:
– Trời ơi!
Sao ta lại quên mất cái khoản y tế cơ bản chứ!?
– Bởi vì ngươi ngu. – Bóng Ma chốt câu ngắn gọn.Thiên Dực nghiến răng:
– Được rồi, mở cửa hàng ngay!
Mua cho ta: thuốc kháng sinh, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, bông băng, cồn sát trùng… loại xịn nhất!
– Đã xác nhận.
Tổng cộng: 500 triệu.
– Cắt cổ thế!?
– Sinh mạng vô giá. – Hệ thống đáp tỉnh bơ.
– Thôi được rồi, mua hết!Ting! – Vật tư y tế đã được đưa vào kho.Thiên Dực thở phào, vừa định nằm nghỉ thì Bóng Ma lại gõ cộp cộp tiếp:
– Còn thiếu.
– Lại thiếu cái gì nữa!?
– Nguồn thức ăn lâu dài.
Ngươi tính ăn mì gói cả đời à?
– Ờ thì… mì gói ngon mà.
– …Đến lúc hết mì, ngươi gặm bao bì luôn chắc?Hệ thống lại xen vào:
– Gợi ý: Kí chủ có thể mua hạt giống rau củ, đất trồng, bộ đèn trồng cây trong nhà, để tự canh tác trong giai đoạn tận thế kéo dài.
– !!!
Cả chuyện này mà ta cũng quên!?Thiên Dực ôm đầu, than thở:
– Trời đất, ta chuẩn bị một hầm trú ẩn xịn như resort, thế mà mấy cái cơ bản sống còn thì toàn quên…Bóng Ma khoái chí bay vòng vòng:
– Hahaha!
Ta thề, nếu ngươi rủ thêm người về đây sống chung, chắc họ sẽ bảo ngươi là “ông chủ ngốc nhất tận thế”!Thiên Dực gắt lên:
– Câm miệng!
Hệ thống, mua hết hạt giống, đất trồng, đèn sưởi cây cho ta!
Thêm cả một bộ sách hướng dẫn nông nghiệp cấp tốc luôn!
– Đã xác nhận.
Tổng cộng: 1 tỷ.
– Mua hết!!!Ting! – Vật tư nông nghiệp đã được đưa vào kho.Cuối cùng, Thiên Dực ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lấm tấm:
– Phù… lần này chắc không còn thiếu gì nữa đâu nhỉ?Bóng Ma chớp mắt, nghiêng đầu:
– Ừ… chắc vậy.
À mà này, ngươi có chuẩn bị băng vệ sinh chưa?
– …
– Với lại thuốc giảm đau bụng kinh cho nữ ấy?
– …
– Nếu mai mốt có nữ sinh vào đây ở chung thì ngươi tính làm sao?
– !!!Thiên Dực đập bàn:
– Hệ thống!
Mua hết!
Không được sót cái gì nữa!
Thiên Dực sau một hồi lệnh cho hệ thống mua thêm đồ nữ, ngồi thừ người ra, mắt nhìn lên trần:
– Nhưng mà… lỡ chẳng có nữ nào vào thì sao?
Mua một đống đồ này xong để ngắm chắc?Bóng Ma đáp tỉnh bơ:
– Thì coi như ngươi chuẩn bị cho tương lai.
Biết đâu vài năm sau có “nữ thần” xuất hiện, ngươi tặng cho nàng thì lấy điểm liền.Thiên Dực đỏ mặt:
– Ngươi im đi!
Ta đâu có rảnh nghĩ mấy chuyện đó…Hệ thống xen vào, giọng máy móc:
– Chuẩn bị dư thừa vật tư không phải là vấn đề.
Nhưng kí chủ đang thiếu một mảng quan trọng.Thiên Dực chớp mắt:
– Thiếu nữa!?
Còn cái gì chưa đủ nữa hả trời?Bóng Ma nghiêng đầu:
– Thịt.– Hả?– Ngươi tính sống cả đời bằng mì gói và rau củ à?
Nếu không có thịt thì ngươi sẽ phát điên đấy.Thiên Dực nuốt nước bọt, trợn tròn mắt:
– Đúng rồi!!!
Hệ thống, có cách nào để ta… chăn nuôi trong không gian hệ thống không?Hệ thống trả lời thản nhiên:
– Có.
Kí chủ có thể mở “Khu Chuồng Trại Cơ Bản”, phù hợp để nuôi gà, heo, dê, bò, thậm chí cá.Thiên Dực há hốc:
– …Trong hầm trú ẩn mà nuôi cả trại bò à?– Chính xác.
Không gian hệ thống là dạng bán không gian độc lập, hoàn toàn có thể dựng nông trại bên trong.Bóng Ma cười khanh khách:
– Ha!
Ngươi chuẩn bị luôn cả “nông trại giữa tận thế” đi cho rồi!Thiên Dực gãi đầu:
– Nghe cũng hợp lý nhỉ…
Thôi hệ thống, mở cho ta chuồng gà với ao cá trước đã.
Ta chưa sẵn sàng quản lý… một trại heo.– Xác nhận.
Tổng cộng: 2 tỷ.– Mua hết!!!Ting! – Khu Chuồng Trại Cơ Bản đã được mở trong không gian hệ thống.Một màn hình hiện lên trước mặt Thiên Dực, mô phỏng một mảnh đất xanh mướt, có cái chuồng gà nhỏ và một ao nước trong veo.Thiên Dực nhìn mà rưng rưng:
– Huhu… cuối cùng ta cũng có thịt ăn rồi.
Zombie cứ tới đi, ta sẽ ngồi nướng gà, húp cháo cá, sống tới già cũng không sợ!Bóng Ma bay vòng vòng, châm chọc:
– Ngươi quên mất… trước khi ăn gà thì phải nuôi cho nó lớn đã.
Lỡ tới tận thế, ngươi đói quá mà ăn gà con, thì chỉ đủ… ngậm răng thôi.Thiên Dực:
– …
Không gian hệ thống mở ra, Thiên Dực đứng trước một mảnh đất xanh mướt.
Chuồng gà xinh xinh dựng bên góc, ao cá thì lấp lánh nước trong.Cậu hít một hơi thật sâu, hai mắt sáng rực:
– Aaaa… mùi của sự sống!
Ta… chính là nông dân Thiên Dực, kẻ cày cuốc mạnh nhất tận thế!Bóng Ma bay vòng vòng, giọng mỉa mai:
– Nói thì hay, để xem ngươi có nuôi nổi không.Đúng lúc đó, hệ thống phát ra ting! – trước mặt Thiên Dực xuất hiện mấy cái lồng gà nho nhỏ.
Một đàn gà con vàng ươm, “chiếp chiếp” vang trời.Thiên Dực cúi xuống, mắt long lanh:
– Ôi, dễ thương quá!
Lại đây nào, các bé gà của ta…Cậu chìa tay ra.
Một con gà con ngơ ngác chạy lại, mổ thẳng vào ngón tay cậu.– Ái da!
Mấy nhóc cắn thật đấy!Bóng Ma gõ cánh vào đầu cậu:
– Thấy chưa, nông dân cái gì… mới chạm gà con đã bị mổ rồi.Thiên Dực gắt:
– Đó là “thử thách nhập môn”!
Ta chấp nhận!Ngay sau đó, hệ thống ting tiếp, đưa ra một xô cá giống.
Nhìn đám cá búng lách tách, Thiên Dực hào hứng bưng xô ra ao.– Bay đi, hỡi đàn cá của ta, hãy bơi lội tung tăng và lớn thật nhanh…
để rồi một ngày ta có nồi lẩu chua cay ngon lành!Ùm! – cá rơi xuống ao, bơi loạn xạ.Thiên Dực chống nạnh, cười sảng khoái:
– Hahaha!
Vậy là ta vừa có gà vừa có cá!
Zombie có tới thì ta vẫn có gà chiên giòn và cá kho tộ ăn dài dài!Bóng Ma đáp ngay:
– Trước khi chiên hay kho, ngươi cần ít nhất vài tháng cho chúng lớn.
Ngươi định ngồi ngắm gà gầy với cá nhỏ suốt mùa tận thế chắc?Thiên Dực sững người, mặt tái mét:
– …
Ờ ha.Hệ thống thêm vào một nhát:
– Gợi ý: Kí chủ nên chuẩn bị thêm thức ăn chăn nuôi, hệ thống hỗ trợ cỏ khô, thóc giống, thức ăn viên cho cá.
Nếu không, tất cả sẽ chết đói trong vòng 1 tuần.Thiên Dực há hốc:
– Cái gì!?
Ta phải nuôi cả thức ăn cho tụi nó nữa hả!?Bóng Ma cười như điên:
– Hahaha!
Đúng rồi, ngươi tưởng nuôi gà nuôi cá chỉ cần quăng ra rồi chờ chúng lớn à?Thiên Dực vò đầu bứt tóc, hét lớn:
– Hệ thống!
Mua hết!
Cỏ khô, thóc giống, cám, thức ăn viên, thêm cả sách dạy nuôi gà nuôi cá cấp tốc luôn!Ting! – Vật tư đã được đưa vào kho.Cậu ngồi phịch xuống, thở dài:
– Trời đất… hóa ra sinh tồn tận thế lại biến ta thành… nông dân chính hiệu.Bóng Ma vỗ cánh, cười giòn tan:
– Hahaha!
Đúng!
Ngươi là nông dân tận thế số một!
Bóng Ma đậu trên cọc chuồng gà, nhìn Thiên Dực đang hì hục kéo bao cám, giọng đều đều:
– Ngươi còn chưa biết nấu ăn nữa mà dám nghĩ đến chuyện gà chiên, cá kho.
Chỉ giỏi nằm mơ giữa ban ngày.Thiên Dực khựng lại, mặt méo xệch:
– Ơ…
ờ nhỉ.
Ta biết úp mì thôi, làm gì biết kho cá hay chiên gà…Bóng Ma phẩy cánh, tặc lưỡi:
– Thế thì khi có gà to, cá béo, ngươi chỉ biết ngồi ngắm cho đỡ đói.Thiên Dực ngồi phịch xuống, vò đầu bứt tai:
– Thế này thì chết chắc…
à mà khoan!
Hệ thống chắc chắn có “gói kỹ năng nấu ăn” bán riêng chứ gì?Ting! – Hệ thống lập tức phản hồi:
– Xác nhận.
Gói “Kỹ năng đầu bếp sinh tồn sơ cấp” – giá 500 triệu.Thiên Dực hét lớn:
– 500 triệu!?
Nấu ăn thôi mà tính giá cắt cổ thế!?Bóng Ma nghiêng đầu:
– So với mạng sống thì 500 triệu có đáng là bao.Thiên Dực:
– …Ngươi nói câu đó nghe giống mấy bà cô bán hàng đa cấp quá.Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi chợt nhìn Bóng Ma, nảy ra ý tưởng:
– À mà này… hay là ta mua thêm một con quạ cái cho ngươi bầu bạn nhé?
Lỡ đâu sau này có trứng, ta nuôi thành đàn quạ thì tha hồ… truyền tin khắp nơi!Bóng Ma giật mình, giọng the thé:
– Ngươi dám!?
Ta là “Bóng Ma” – linh điểu oai phong, không phải thú nuôi để ngươi mai mối bừa bãi đâu!Thiên Dực chớp mắt:
– Ủa, chứ ngươi không thấy cô đơn à?
Bay qua bay lại nói chuyện với ta suốt ngày, không chán sao?Bóng Ma rít lên:
– Còn đỡ hơn bị ép đi…
“kết hôn chính trị” như lời ngươi nói!Thiên Dực ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Hahaha!
Trời ạ, một con quạ cũng biết xấu hổ!Bóng Ma đập cánh phành phạch, lườm nguýt:
– Ta không cần bầu bạn.
Chỉ cần ngươi chịu khó học nấu ăn, thì ta còn có lý do để…
ăn ké thôi.Thiên Dực lau nước mắt, vẫn cười:
– Được rồi được rồi, ta hứa sẽ mua gói kỹ năng nấu ăn.
Nhưng sau này mà thấy ngươi liếc con quạ cái nào trong hệ thống, ta sẽ ghi sổ nợ ngươi!Bóng Ma quay ngoắt, phẩy cánh đầy kiêu ngạo:
– Hừ, ta tuyệt đối không…Bụng Bóng Ma bỗng kêu ọt ọt.Thiên Dực:
– …
Quạ mà cũng đói bụng á?Bóng Ma (ngượng ngùng):
– Đừng có nhiều lời!
Mau học nấu ăn đi!
Hệ thống vang lên giọng lạnh lùng:
– Xác nhận.
Kí chủ có muốn mua gói kỹ năng nấu ăn sinh tồn sơ cấp với giá 500 triệu không?Thiên Dực cắn răng, bấm xác nhận:
– Mua!
Mạng sống quan trọng hơn tiền!Ting! – Một luồng sáng trắng chui thẳng vào đầu.
Thiên Dực choáng váng, ngã lăn ra đất.
Trong đầu cậu bỗng hiện lên hàng loạt công thức: nấu cơm, chiên trứng, kho cá, hầm xương…Cậu bật dậy, mặt mày sáng rỡ:
– Haha!
Giờ thì xem đây, đầu bếp Thiên Dực chính thức ra tay!Bóng Ma nghiêng đầu, giọng nhạt nhẽo:
– Ngươi mà làm cháy gian bếp thì ta cười chết thôi.Thiên Dực hì hục nhóm bếp dầu, bắc nồi lên, đổ nước.
Cậu lôi từ kho hệ thống ra một con cá béo vừa được hệ thống “tặng kèm”.– Được rồi, ta sẽ kho cá!Cậu cho cá vào nồi, đổ nước mắm… nhưng tay run run, lỡ tay dốc hết nửa chai.Ọt ọt ọt! – mùi mắm xộc thẳng vào mũi.Bóng Ma ho sặc sụa, vỗ cánh loạn xạ:
– Ngươi muốn kho cá hay ướp xác cá thế!?Thiên Dực lúng túng:
– Ờ thì… lần đầu thử sức mà…Cậu cố vớt vát, cho thêm đường, tiêu, ớt… nhưng lỡ tay trút cả lọ muối vào.Ùm! – nồi cá biến thành thứ dung dịch kỳ dị, sôi ùng ục.Bóng Ma nhìn chằm chằm, mắt trợn tròn:
– Cái này mà cho zombie ăn thì chúng còn chết tập thể nhanh hơn!Thiên Dực đỏ mặt, xách cả nồi đổ vào thùng rác, lẩm bẩm:
– Lỗi kỹ thuật, lần đầu mà, không tính…Không chịu thua, Thiên Dực lấy một ít thịt khô hệ thống cấp, thái nhỏ, bắt chảo dầu, đập trứng chiên.
Lần này nhờ kỹ năng dẫn dắt, mọi thao tác gọn gàng, mùi thơm lan tỏa.Thiên Dực hít hà:
– Ôi trời ơi, thơm quá!
Ta làm được rồi!Bóng Ma bay vòng vòng, giọng nghi ngờ:
– Nhìn cũng tạm…
để ta thử trước xem.Nói rồi nó mổ một miếng trứng, nuốt ực.
Đôi mắt Bóng Ma chớp chớp, rồi đập cánh phành phạch:
– Không thể tin nổi!
Ăn được!
Lần này ngươi đúng là… biết nấu thật rồi!Thiên Dực vênh mặt, cười rạng rỡ:
– Thấy chưa!
Ai dám coi thường đầu bếp Thiên Dực nào!
Từ nay zombie thì ta bắn, người thì ta nấu, quạ thì ta… cho ăn ké!Bóng Ma:
– Nghe có vẻ oai, nhưng thực tế thì ngươi vừa làm cháy cái nồi lúc trước đấy.Thiên Dực:
– …
Cái đó là tai nạn nghề nghiệp thôi!
Hai tuần trôi qua, thế giới bên ngoài vẫn bình thường, chưa có dấu hiệu tận thế.
Nhưng trong căn hầm ngầm số 001, Thiên Dực bận rộn không ngừng nghỉ.Ban ngày, cậu tập luyện thể lực theo hướng dẫn của hệ thống: chống đẩy, gập bụng, chạy bộ trên máy, bắn súng, cận chiến…
Toàn thân mỏi nhừ, cơ bắp đau rã rời.
– Hệ thống, ta tập thế này có khác gì bị ngược đãi đâu… – Thiên Dực rên rỉ, ngồi bệt xuống sàn.
– Đây là huấn luyện cơ bản để sống sót.
Nếu kí chủ lười biếng, trong tận thế sẽ chỉ làm mồi cho zombie. – Hệ thống lạnh tanh đáp.Bóng Ma thì chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội châm chọc:
– Nhìn ngươi kìa, thở như cá mắc cạn.
Thế này mà đòi anh hùng chống zombie á?Thiên Dực nghiến răng, cố bật dậy:
– Được rồi, để ta cho ngươi thấy “cá mắc cạn” cũng biết đánh đấm thế nào!Ngoài tập luyện, Thiên Dực cũng thử sắp xếp vật tư: xếp gạo, nước, súng đạn, thuốc men… rồi kiểm tra kho thực phẩm.
Nhưng càng chuẩn bị, cậu càng thấy thiếu thứ này thứ kia: chăn bông, dầu đèn, muối, gia vị…Ngày nào cũng vậy, chu trình lặp lại: tập luyện – kiểm kê – nấu ăn – bị Bóng Ma cà khịa.Đêm đến, khi nằm trên giường, Thiên Dực thường lẩm bẩm:
– Trời ạ… hai tuần rồi mà chả có gì mới mẻ.
Nếu tận thế thật sự đến, chắc ta còn vui hơn cái kiểu “nhàm chán chết người” này mất.Bóng Ma trên xà ngang đáp lại ngay:
– Vui cái đầu ngươi.
Đến lúc đó, ngươi chỉ cầu cho không bị zombie cắn thôi.Thiên Dực bĩu môi:
– Ờ thì…
ít ra còn có ngươi nói chuyện cho đỡ buồn.Bóng Ma hừ một tiếng, quay đi.
Nhưng thật ra trong hai tuần này, nó cũng quen với cảnh được ăn ké những bữa ăn ngày càng “đỡ dở” của Thiên Dực.Sau 2 tuần, Thiên Dực đã khác hẳn:Tay chân rắn chắc hơn, chạy bộ được lâu hơn.Súng bắn trúng bia 8/10 lần.Cận chiến tuy còn vụng về, nhưng ít ra không còn bị té ngửa vì tự vấp chân.Thiên Dực soi gương, cười toe toét:
– Haha!
Nhìn ta đi, chuẩn bị thành siêu chiến binh rồi nhé!Bóng Ma bay vòng vòng, làu bàu:
– Siêu chiến binh gì, mới tập có 2 tuần đã tưởng mình thành Rambo…Hệ thống thì chốt hạ:
– Đánh giá: tiến bộ nhanh, nhưng vẫn ở mức sơ cấp.
Nếu gặp zombie cấp cao, tỉ lệ sống sót chỉ 30%.Thiên Dực cứng họng, mặt méo xệch:
– …Ta tập muốn gãy lưng mà ngươi nói còn chưa đủ!?
Ngày thứ 14.
Bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh, ánh nắng vàng rực, từng cơn gió nhẹ thổi qua tưởng chừng như chẳng có gì sắp xảy ra.
Trên phố, người dân vẫn cười nói, ăn uống, đi học, đi làm… không một ai biết chỉ còn chưa đầy 24 giờ nữa, cả thế giới sẽ bước vào cơn ác mộng.Trong hầm trú ẩn số 001, Thiên Dực nằm dài trên ghế sofa, tay vắt trán, chân gác lên bàn, thở dài:
– Trời đất… nhìn ngoài kia yên bình vậy mà ta lại phải chui trong cái hầm này.
Cứ như thằng tự kỷ bị giam lỏng ấy.Hệ thống lạnh lùng đáp:
– Kí chủ không biết tận hưởng sự yên tĩnh cuối cùng đi, mà còn than vãn.
Sau ngày hôm nay, thế giới sẽ không còn yên bình như vậy nữa.Bóng Ma đậu trên lưng ghế, giọng trầm xuống lạ thường:
– Con người các ngươi lúc nào cũng ngỡ rằng ngày mai sẽ giống hôm nay.
Nhưng chỉ cần một trận mưa máu thôi, tất cả sẽ thay đổi.Thiên Dực quay phắt sang:
– Ngươi dọa ta đấy à?
Ngươi làm ta nổi hết cả da gà rồi này.Bóng Ma khẽ bật ra một tiếng cười khô khốc:
– Ta chỉ nhắc cho ngươi nhớ…
đây là ngày cuối cùng để sống như một con người bình thường.Chiều hôm đó, Thiên Dực lần nữa kiểm kê kho hàng:Gạo, mì, nước đóng chai, thịt khô, đồ hộp…
đầy đủ.Vũ khí, đạn dược đã lau chùi sáng bóng.Bộ đồ chiến đấu, áo giáp nhẹ, dao găm… xếp ngay ngắn.Nhưng khi nhìn sang góc phòng, cậu chợt nhớ ra một thứ:
– Hệ thống, ta vẫn chưa có chăn bông hạng nặng cho mùa đông cực hạn, đúng không?– Đúng.
Kí chủ có thể mua ngay bây giờ.Thiên Dực trợn mắt:
– Giờ ngươi mới nhắc!?
Thế 2 tuần qua ta rét run thì ai chịu trách nhiệm!?Bóng Ma chen vào:
– Hừ, còn thiếu cả… dầu đèn, thuốc trị cảm, giấy vệ sinh… ngươi chuẩn bị cái kiểu gì thế?Thiên Dực ôm đầu gào:
– Thôi đủ rồi, ta mua hết!
Mua tất!
Đêm nay phải lo xong, mai còn sống chết gì thì tính sau!Đêm xuống.
Căn hầm im ắng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt lên gương mặt Thiên Dực.
Cậu ngồi trước cửa sổ nhỏ, nhìn ra bầu trời đầy sao.– Không biết… sau đêm nay, thế giới kia sẽ biến thành cái dạng gì nữa…Hệ thống im lặng, chỉ hiển thị một dòng chữ lạnh băng trong đầu:
[Cảnh báo: còn 7 giờ 42 phút trước khi tận thế chính thức bắt đầu.]Thiên Dực nuốt nước bọt, tim đập mạnh.
Bóng Ma xòe cánh, cất giọng khàn khàn:
– Ngủ đi, kí chủ.
Ngày mai… sẽ không còn yên bình để ngươi mơ mộng nữa đâu.Thiên Dực khẽ mỉm cười gượng:
– Ngủ làm sao được, khi mai zombie gõ cửa nhà ta chứ…Dù vậy, cuối cùng cậu vẫn thiếp đi trên ghế, trong tay ôm chặt khẩu súng, như sợ ngày mai thức dậy… thế giới đã thành địa ngục.
Căn hầm trú ẩn im lặng, chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ vọng lại.
Thiên Dực vừa tỉnh dậy, lê thân từ ghế ra bàn, mở một gói mì ăn liền.
Vừa ngáp dài vừa nhai mì, cậu uể oải như thể mấy tuần nay chỉ sống trong sự nhàm chán.Bóng Ma, con quạ đen với đôi mắt đỏ rực, đậu trên kệ sách, nhìn cậu chăm chú rất lâu rồi cất tiếng hỏi:
– Thiên Dực… ta có một thắc mắc.– Hửm?
Nói đi. – Cậu ngẩng lên, miệng còn ngậm sợi mì.– Suốt hai tuần nay, ngoài ngươi ra chẳng có ai bước vào đây.
Cha mẹ ngươi đâu?
Người thân, bạn bè… chẳng lẽ ngươi không muốn cứu lấy họ sao?Thiên Dực sững lại, đôi đũa khựng giữa không trung.
Một lát sau, cậu bật cười khẽ, có chút gượng gạo:
– Quên mất chưa kể cho ngươi… ta vốn chẳng có ai để cứu cả.– Ý ngươi là…– Ta là trẻ mồ côi.
Lớn lên trong trại, rồi ra ngoài tự bươn chải.
Chẳng có gia đình, cũng chẳng có ai thân thiết.
Hầm trú ẩn này, ngay từ đầu, chỉ chuẩn bị cho một mình ta thôi.Không gian trở nên tĩnh lặng.
Bóng Ma đập cánh khẽ, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa thoáng thương cảm:
– Vậy ra ngươi là kẻ cô độc thật sự.– Cô độc thì sao? – Thiên Dực ngả người ra ghế, cười nhạt – Trong tận thế, ít ràng buộc thì càng dễ sống.
Người khác có thể liều chết vì gia đình, còn ta… ta chỉ cần lo cho bản thân.Bóng Ma nhìn cậu thật lâu, rồi buông một câu lạnh lùng:
– Có lẽ… ngươi may mắn hơn bọn họ.Thiên Dực phì cười:
– Lần đầu tiên nghe một con quạ khen ta may mắn đấy.Nhưng nụ cười ấy chưa kịp kéo dài thì ting! – một giọng nói máy móc lạnh băng vang lên trong đầu:
[Cảnh báo: Thời gian an toàn kết thúc.
Tận thế chính thức bắt đầu.]Thiên Dực bật dậy, toàn thân cứng đờ.
– Bắt đầu… thật rồi sao?Bóng Ma xòe rộng đôi cánh, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía cửa sổ:
– Nhìn đi, kí chủ.
Bình minh hôm nay… là khởi đầu của địa ngục.Thiên Dực lao lại, kéo mạnh tấm rèm.Trước mắt cậu, cả bầu trời dần sáng lên bởi ánh bình minh, nhưng từ trên cao, từng giọt đỏ sẫm bắt đầu rơi xuống.
Ban đầu chỉ lác đác như mưa bụi, sau đó dày đặc, trút xuống như ai đang đổ cả bể máu.– Máu… thật sự là máu… – Thiên Dực thì thào, sắc mặt tái xanh.Những giọt mưa đỏ chạm xuống mái nhà, vỉa hè, bốc khói xèo xèo kèm mùi tanh nồng nặc.
Người dân dưới phố hoảng hốt nhìn lên.– Trời ạ… mưa gì thế này?
– Đỏ như máu… nhưng chắc chỉ là hiện tượng thiên nhiên thôi…Một cô gái còn đưa tay ra hứng.Xèo!!!Da thịt cô ta lập tức sủi bọt, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt biến dạng.
Tiếng gào rú kinh dị vang vọng khắp con phố:
– AAAAAAAAAA!!!Cô ta lao vào cắn xé người gần đó.
Hỗn loạn bùng nổ ngay lập tức.
Tiếng la hét, tiếng chạy loạn, tiếng máu thịt bị xé toạc hòa thành một bản nhạc khủng khiếp.Thiên Dực run lẩy bẩy, lùi khỏi cửa sổ:
– Ngươi… ngươi nói thật… cái này thật sự… tận thế bắt đầu rồi…Hệ thống vang lên đều đều, lạnh lùng:
– Kí chủ, giữ bình tĩnh.
Đây chỉ là khởi đầu.
Tất cả chuẩn bị trong hai tuần qua, hôm nay sẽ được kiểm chứng.Bóng Ma nghiêng đầu, giọng khàn đặc:
– Ngươi nghe thấy không?
Tiếng la hét, tiếng xé thịt…
Đây chính là khúc nhạc mở màn cho vũ hội máu thịt kéo dài vô tận.Thiên Dực ôm chặt khẩu súng, bàn tay toát mồ hôi lạnh.
– …Được thôi.
Nếu đã bắt đầu rồi, ta phải… sống sót đến cùng!