Chương 1: Tầng Dưới Cùng Của Cái Chết> Góc nhìn Thượng Đế
Nơi tận cùng của một linh hồn không được siêu thoát không phải là địa ngục trong kinh Phật, không phải U Minh theo đạo giáo, càng không phải vòng xoay tái sinh.
Đó là một nơi không có thời gian, không có ánh sáng, không có sự sống.
Người xưa gọi nó là Luân Hồi Địa Ngục.
Thần gọi nó là bãi rác của vũ trụ.
Và hôm nay, nơi đó lại mở ra đón một linh hồn mới.
---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm
Đau.
Toàn thân hắn như bị xé nát.
Từng đốt xương như vỡ vụn, từng thớ thịt như đang bị kiến gặm từ bên trong.
Hắn mở mắt – hoặc có thể nói là cảm nhận được ánh sáng yếu ớt xuyên qua mí mắt đã khô cứng.
Trần nhà… không, trần đá.
Màu đen.
Vách đá xám, máu bám khắp các khe nứt.
Không khí tanh, lạnh, đầy mùi tử thi.
Hắn nhận ra: mình không còn sống.
Cổ tay, mắt cá chân… bị xích lại bằng xương người, trói vào một cây cột dựng đứng hình chữ thập.> “Kẻ mới đến... tên: Khởi Phàm.”
“Nguyên nhân chết: bị phản bội trong phòng thí nghiệm.”
“Tội danh: ngu xuẩn vì tin tưởng.”
“Trừng phạt: ném xuống tầng thấp nhất của Luân Hồi.”
Một giọng nói nữ vang lên trong đầu hắn.
Không cảm xúc.
Không thiện ý.“...Hệ thống?” – hắn khẽ thở.
Âm thanh lạc đi, như máu đông lại trong cổ họng.> “Sai.
Ta không phải hệ thống cứu rỗi.
Ta là Hệ thống Luân Hồi.
Nhiệm vụ: quan sát sự sụp đổ của ngươi.”
Khởi Phàm cười khổ – không phải nụ cười điên, mà là sự đau đớn bất lực:“Vì yêu… ta đã bán đứng cả nhà mình.”
---> Góc nhìn Thượng Đế
Khởi Phàm từng là một sinh viên nghiên cứu sinh trong lĩnh vực sinh học năng lượng.
Hắn quá hiền lành, quá mềm yếu, luôn muốn làm điều đúng.
Vì tin tưởng bạn gái – Diệp Tố Linh, hắn đã ký tên vào bản chấp thuận thử nghiệm thuốc cấm – thứ thật ra là công cụ tẩy xóa ký ức của tổ chức bí mật.
Kết quả: hắn bị tiêm thuốc, mất kiểm soát, phát điên rồi bị xử lý như rác thải.
Gia đình hắn – cha mẹ, em gái – cũng bị "diệt khẩu".
Cái chết không phải hình phạt – mà là giải thoát sớm.
---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm
“Lúc đó… ta tin nàng.”
“Tin nụ cười, tin ánh mắt dịu dàng, tin rằng trên đời còn một người thật lòng.”
“Ta đã ký vào đơn… ta… ta ngu thật…”
Hắn khóc.
Nước mắt hòa lẫn máu, chảy xuống cằm, rồi nhỏ xuống nền đá lạnh.> “Nếu có kiếp sau… ta muốn không còn trái tim.”
---Tiếng sắt kéo lê vang lên.
Ba sinh vật không ra người, không phải quỷ, toàn thân bọc giáp thịt, mắt lõm sâu, từ từ tiến về phía hắn.
Mỗi tên đều cao hơn hai mét, tay cầm đao bằng xương, sắc lẹm.
Trên trán chúng khắc hai chữ: "GÁC NGỤC".> “Nhiệm vụ của chúng là… tiếp nhận ngươi.”
“Giết nữa sao?” – Khởi Phàm cười trong lệ – “Giết tiếp đi.
Không còn ai để mà bảo vệ nữa rồi…”
---> Góc nhìn Thượng Đế
Trong hàng triệu linh hồn rơi xuống nơi này, phần lớn là khóc lóc, cầu xin, hoặc hóa điên.
Nhưng Khởi Phàm – hắn khóc.
Không vì sợ – mà vì vẫn còn yêu, còn nhớ, còn trách mình.Sự yếu đuối đó – chính là hạt mầm của thứ hắn sẽ tiêu diệt.
---> Mô tả:
Chúng giết hắn.
Lần đầu, hắn vùng vẫy.
Lần hai, hắn la hét.
Lần ba, hắn van xin.
Lần thứ mười… hắn đã quen.
Lần thứ ba mươi… hắn không còn sợ.
Lần thứ một trăm… hắn không còn chết như một người.Mỗi lần bị xé xác, hồi sinh, lại xé xác, mỗi lần da thịt bị lột, máu bị đun sôi.
Khởi Phàm dần mất trí.
Nhưng trong vô thức, ý chí còn sót lại vẫn thì thầm:> “Ta không thể tha thứ.”
“Ta không được tha thứ.”
---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm
Rồi một ngày, lúc thanh đao vung xuống, hắn cắn lại tay của kẻ giết mình.
Hắn biết nó vô ích.
Nhưng hắn cắn.
Rồi cười.
Máu hắn nhỏ lên sàn.
Và lần đầu tiên… hắn đứng dậy mà không cần hệ thống cho phép.> “Ngươi muốn ta sụp đổ?” – hắn nói với hệ thống – “Hãy chờ ta đạp ngược lên mà xem.”
---> Kết chương:
Hắn giết ba sinh vật gác ngục – sau hơn trăm lần bị chúng giết.
Không còn ai dạy hắn.
Không có ai chỉ đường.
Nhưng trong máu và tro, hắn đứng lên – cầm đao, bước vào tầng đầu tiên.> “Kẻ yếu có thể chết.
Nhưng ta – kẻ yếu – sẽ học cách giết từ trong cái chết.”