Siêu Nhiên Địa Huyết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396890092-256-k24791.jpg

Địa Huyết
Tác giả: thichsadstory
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Bị phản bội, bị giết, bị thiêu - và rồi hắn đứng lên từ máu mình."​
 
Địa Huyết
Phần 1: Tiên Vực Máu Đen


Chương 1: Tầng Dưới Cùng Của Cái Chết> Góc nhìn Thượng Đế

Nơi tận cùng của một linh hồn không được siêu thoát không phải là địa ngục trong kinh Phật, không phải U Minh theo đạo giáo, càng không phải vòng xoay tái sinh.

Đó là một nơi không có thời gian, không có ánh sáng, không có sự sống.

Người xưa gọi nó là Luân Hồi Địa Ngục.

Thần gọi nó là bãi rác của vũ trụ.

Và hôm nay, nơi đó lại mở ra đón một linh hồn mới.

---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm

Đau.

Toàn thân hắn như bị xé nát.

Từng đốt xương như vỡ vụn, từng thớ thịt như đang bị kiến gặm từ bên trong.

Hắn mở mắt – hoặc có thể nói là cảm nhận được ánh sáng yếu ớt xuyên qua mí mắt đã khô cứng.

Trần nhà… không, trần đá.

Màu đen.

Vách đá xám, máu bám khắp các khe nứt.

Không khí tanh, lạnh, đầy mùi tử thi.

Hắn nhận ra: mình không còn sống.

Cổ tay, mắt cá chân… bị xích lại bằng xương người, trói vào một cây cột dựng đứng hình chữ thập.> “Kẻ mới đến... tên: Khởi Phàm.”

“Nguyên nhân chết: bị phản bội trong phòng thí nghiệm.”

“Tội danh: ngu xuẩn vì tin tưởng.”

“Trừng phạt: ném xuống tầng thấp nhất của Luân Hồi.”

Một giọng nói nữ vang lên trong đầu hắn.

Không cảm xúc.

Không thiện ý.“...Hệ thống?” – hắn khẽ thở.

Âm thanh lạc đi, như máu đông lại trong cổ họng.> “Sai.

Ta không phải hệ thống cứu rỗi.

Ta là Hệ thống Luân Hồi.

Nhiệm vụ: quan sát sự sụp đổ của ngươi.”

Khởi Phàm cười khổ – không phải nụ cười điên, mà là sự đau đớn bất lực:“Vì yêu… ta đã bán đứng cả nhà mình.”

---> Góc nhìn Thượng Đế

Khởi Phàm từng là một sinh viên nghiên cứu sinh trong lĩnh vực sinh học năng lượng.

Hắn quá hiền lành, quá mềm yếu, luôn muốn làm điều đúng.

Vì tin tưởng bạn gái – Diệp Tố Linh, hắn đã ký tên vào bản chấp thuận thử nghiệm thuốc cấm – thứ thật ra là công cụ tẩy xóa ký ức của tổ chức bí mật.

Kết quả: hắn bị tiêm thuốc, mất kiểm soát, phát điên rồi bị xử lý như rác thải.

Gia đình hắn – cha mẹ, em gái – cũng bị "diệt khẩu".

Cái chết không phải hình phạt – mà là giải thoát sớm.

---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm

“Lúc đó… ta tin nàng.”

“Tin nụ cười, tin ánh mắt dịu dàng, tin rằng trên đời còn một người thật lòng.”

“Ta đã ký vào đơn… ta… ta ngu thật…”

Hắn khóc.

Nước mắt hòa lẫn máu, chảy xuống cằm, rồi nhỏ xuống nền đá lạnh.> “Nếu có kiếp sau… ta muốn không còn trái tim.”

---Tiếng sắt kéo lê vang lên.

Ba sinh vật không ra người, không phải quỷ, toàn thân bọc giáp thịt, mắt lõm sâu, từ từ tiến về phía hắn.

Mỗi tên đều cao hơn hai mét, tay cầm đao bằng xương, sắc lẹm.

Trên trán chúng khắc hai chữ: "GÁC NGỤC".> “Nhiệm vụ của chúng là… tiếp nhận ngươi.”

“Giết nữa sao?” – Khởi Phàm cười trong lệ – “Giết tiếp đi.

Không còn ai để mà bảo vệ nữa rồi…”

---> Góc nhìn Thượng Đế

Trong hàng triệu linh hồn rơi xuống nơi này, phần lớn là khóc lóc, cầu xin, hoặc hóa điên.

Nhưng Khởi Phàm – hắn khóc.

Không vì sợ – mà vì vẫn còn yêu, còn nhớ, còn trách mình.Sự yếu đuối đó – chính là hạt mầm của thứ hắn sẽ tiêu diệt.

---> Mô tả:

Chúng giết hắn.

Lần đầu, hắn vùng vẫy.

Lần hai, hắn la hét.

Lần ba, hắn van xin.

Lần thứ mười… hắn đã quen.

Lần thứ ba mươi… hắn không còn sợ.

Lần thứ một trăm… hắn không còn chết như một người.Mỗi lần bị xé xác, hồi sinh, lại xé xác, mỗi lần da thịt bị lột, máu bị đun sôi.

Khởi Phàm dần mất trí.

Nhưng trong vô thức, ý chí còn sót lại vẫn thì thầm:> “Ta không thể tha thứ.”

“Ta không được tha thứ.”

---> Góc nhìn Nhân vật chính – Khởi Phàm

Rồi một ngày, lúc thanh đao vung xuống, hắn cắn lại tay của kẻ giết mình.

Hắn biết nó vô ích.

Nhưng hắn cắn.

Rồi cười.

Máu hắn nhỏ lên sàn.

Và lần đầu tiên… hắn đứng dậy mà không cần hệ thống cho phép.> “Ngươi muốn ta sụp đổ?” – hắn nói với hệ thống – “Hãy chờ ta đạp ngược lên mà xem.”

---> Kết chương:

Hắn giết ba sinh vật gác ngục – sau hơn trăm lần bị chúng giết.

Không còn ai dạy hắn.

Không có ai chỉ đường.

Nhưng trong máu và tro, hắn đứng lên – cầm đao, bước vào tầng đầu tiên.> “Kẻ yếu có thể chết.

Nhưng ta – kẻ yếu – sẽ học cách giết từ trong cái chết.”
 
Địa Huyết
Chương 2: Kẻ Sống Còn và Kẻ Sẽ Chết


Chương 2: Kẻ Sống Còn và Kẻ Sẽ Chết> Góc nhìn Thượng Đế

Nơi Khởi Phàm đặt chân tới sau tầng trừng phạt đầu tiên là Tầng Thứ Nhất – Phòng Giam Niềm Tin, nơi lưu trữ các linh hồn đã từng đặt niềm tin sai lầm và bị phản bội.Mỗi bức tường ở đây đều được làm từ xương người – xương của những kẻ đã từng tin.

Trong khe nứt của chúng, máu khô kết tinh thành từng khối u đỏ sẫm.

Từng nhịp bước lại vang lên những tiếng thì thầm rên rỉ — như tiếng gọi của người thân trong mộng.Không có ánh sáng.

Chỉ có một lớp sương mờ đỏ như máu đông, len lỏi khắp nơi như khói thuốc súng cũ.

Trần hang vút cao, treo lủng lẳng những xiềng xích gỉ sét, nơi treo cổ những linh hồn không bao giờ được buông tha.Không khí nặng như chì.

Mỗi lần hít thở, là mỗi lần ký ức đau thương lặp lại trong đầu như một khúc nhạc ám ảnh.

---> Góc nhìn Khởi Phàm

Ta bước đi, bước giữa một hành lang đỏ như máu khô.

Tiếng bước chân ta vọng lại như tiếng gõ quan tài.

Tay ta vẫn cầm thanh đao xương – đã mẻ, đã lấm máu – nhưng nó là bằng chứng rằng ta từng giết được.

Nó không còn sắc, nhưng vẫn có thể cắt nếu có đủ hận.Trong lòng, không còn cảm xúc rõ ràng.

Mọi thứ bị mài mòn sau hàng trăm lần chết.

Cảm giác đau đớn chỉ còn là phản xạ.> "Ta không biết mình là người, quỷ, hay thứ gì khác.

Nhưng ta biết: ta vẫn nhớ rõ ánh mắt của mẹ ta – khi bà bị lôi đi, trong khi ta còn sống."

Ta siết chặt đao.

Ngón tay chảy máu, vì lưỡi đao đã gãy có gai ngược.

Ta không rút tay lại.Một bóng người ngồi gục trong góc tường.

Y mặc một bộ đạo bào rách nát, sẫm màu máu đọng và đất bẩn.

Mắt trũng sâu, da nhợt nhạt như người chết đuối.

Khi thấy ta, hắn nở nụ cười – không phải cười chào, mà là nụ cười của một kẻ đã mất hết nhân tính.> “Ngươi cũng bị phản bội à?”

Ta không trả lời.

Hắn tiếp:> “Tên ta là Thanh Dạ.

Ta từng là trưởng môn của một đạo phái nhỏ.

Đệ tử thân tín đầu độc ta để đổi lấy một chỗ trên Thiên Môn.

Khi ta chết, ta đã cầu xin... cầu xin chúng tha cho con gái ta.

Và ngươi biết không?

Chúng đem đầu con bé đến đặt trên quan tài ta.”

...Một giây im lặng.

Trong mắt hắn không có giận, chỉ có một vũng nước chết.> “Ngươi định sống tiếp để làm gì?

Không ai sống được ở tầng này.”

Ta nhìn hắn.

Hốc mắt ta khô, máu đã thay nước mắt từ lâu.> “Ta không sống.” – ta trả lời – “Ta chỉ chưa chết đủ.”

---> Góc nhìn Thượng Đế

Cùng lúc đó, một cánh cửa đá khổng lồ phía cuối hành lang bật mở.

Không phải bởi tay người, mà như thể chính tầng ngục này tự chọn thời khắc để khai mở.Từ bên trong, từng luồng khí đen phả ra – nặng mùi mủ thối, máu mục, và tuyệt vọng lâu năm.Một bầy sinh vật nhân dạng tràn ra – Tín Đồ Phản Niệm.

Chúng không có mặt, chỉ là những đầu sọ trống rỗng đội lớp da người bị vá víu.

Trên ngực chúng là hàng chữ cháy xém: "Tôi Đã Tin".Chúng không gào.

Chúng cười.

Cười như kẻ điên trong đêm bão.Thanh Dạ đứng bật dậy.

Không kịp nói thêm gì, hắn quay đầu bỏ chạy vào ngách tối.

Không một lời cảnh báo.

Không một dấu hiệu tình đồng loại.Khởi Phàm đứng yên.> "Lại một lần chết nữa... vậy thì để xem ta học được gì."
 
Back
Top Bottom