Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đi Ngang Qua Miếu Sơn Thần

Đi Ngang Qua Miếu Sơn Thần
Chương 10



Diệp Mạc nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói: “Bên kia có sân trượt tuyết, em có muốn thử không?”

“Trượt tuyết? Nhưng trước đây em chưa từng trượt bao giờ.”

“Anh sẽ dạy em.”

Hai người cùng nhau đến sân trượt tuyết. Sau nhiều ngày, đây là lần đầu tiên Bạch Túc Vũ tiếp xúc với một con người sống.

Cậu định mua hai tấm vé, nhưng nhân viên quầy vé lại nói: “Tiên sinh, ở đây cần xuất trình giấy tờ tùy thân để mua vé. Nếu anh đi cùng bạn, đối phương cũng cần xuất trình giấy tờ.”

Bạch Túc Vũ sững sờ trong chốc lát. Cậu vừa định quay đầu hỏi Diệp Mạc thì đã bị anh nhẹ nhàng ấn xuống, buộc cậu phải nhìn thẳng về phía trước. Sau đó, Diệp Mạc ghé sát tai cậu, thì thầm: “Bọn họ không nhìn thấy anh.”

Ngón tay Bạch Túc Vũ khẽ run. Cậu siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh, rồi hạ giọng nói với nhân viên: “Một vé thôi.”

Thì ra, chỉ có mình cậu nhìn thấy Diệp Mạc sao?

Mãi đến khi đứng trên đỉnh dốc trượt tuyết, Bạch Túc Vũ mới thực sự nhận thức được điều này. Cậu không nhịn được mà hỏi: “Tại sao bọn họ không nhìn thấy anh?”

Diệp Mạc siết chặt tay cậu, mỉm cười: “Bởi vì anh đâu còn là người nữa.”

“Nhưng em vẫn có thể nhìn thấy anh.”

"Đúng vậy, em có thể thấy anh." Diệp Mạc nâng mặt Bạch Túc Vũ lên, khẽ hôn một cái: “Như vậy chẳng phải là đủ rồi sao?”

“... Đôi khi em cảm thấy tất cả những điều này chỉ là ảo giác.”

Bạch Túc Vũ làm theo hướng dẫn của nhân viên, mặc xong trang bị. Trên núi, gió thổi mạnh cuốn theo hương thông thanh mát.

"Sao có thể là ảo giác được?" Diệp Mạc đứng phía sau, giúp cậu chỉnh lại trang bị, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu. Giọng anh vang lên như thể đến từ một nơi rất xa.

“Anh đếm ba, hai, một. Anh sẽ ở phía sau đỡ em, cùng nhau trượt xuống.”

“Cái gì? Khoan đã! Anh chẳng mang gì cả...”

“Anh là quỷ mà, đâu cần mấy thứ đó? Nào, ba... hai... một...”

Một cơn gió mạnh lướt qua tai.

Cả cơ thể như mất trọng lực trong khoảnh khắc rồi lao thẳng xuống. Tuyết trắng tung bay, lướt qua kính bảo hộ của Bạch Túc Vũ. Nhưng cảm giác ấm áp nơi eo cùng tiếng cười khẽ của Diệp Mạc khiến nhịp tim cậu dần ổn định lại.

Băng qua gió tuyết trong thung lũng, rõ ràng là đang trượt xuống, nhưng Bạch Túc Vũ lại có cảm giác như mình sắp bay lên. Cậu không ngừng điều chỉnh tư thế, dần dần kiểm soát được sự cân bằng của cơ thể.

Diệp Mạc cười lớn phía sau: “A Túc, em thông minh thật đấy! Mới vậy mà đã bắt được cảm giác trượt tuyết rồi! Có phải em lừa anh không? Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên em trượt, đúng không?”

“Đây thực sự là lần đầu tiên em trượt tuyết.”

“Chơi vui không?”

“Ừm.”

“Ngày mai chúng ta lại đến đây nhé? Mỗi ngày đều đến, được không?”

“Sao mà được chứ — A!”

Cuối đường trượt có một đoạn dốc nhỏ, Bạch Túc Vũ không giữ thăng bằng được, cả người lao về phía trước, lăn một vòng rồi cắm thẳng vào đống tuyết.

“Em không sao chứ?”

Diệp Mạc vội vàng đỡ cậu dậy. Bạch Túc Vũ điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, bỗng phụt một tiếng bật cười: “Vui thật.”

Diệp Mạc cũng cười theo: “Lần cuối phải chậm lại một chút chứ, cú ngã này đau lắm đấy.”

“Là vì anh ở phía sau đỡ em nên em mới an tâm…”

“Anh đỡ chỉ để giúp em yên tâm thôi, còn cách trượt và giữ thăng bằng đều là do em tự điều chỉnh.”

“... Cảm ơn anh.”

“Hửm? Cảm ơn cái gì?”

Bạch Túc Vũ lắc đầu: “Không có gì.”

Sau khi cùng nhau ăn tối tại một quán ăn, Diệp Mạc hỏi cậu còn muốn đi đâu nữa.

Bạch Túc Vũ đáp muốn ghé hiệu sách một chút, thế là một người một quỷ lại quay về nơi mà lần trước họ gặp nhau.

Khi đang lật xem giá sách, Bạch Túc Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi:

“Này, lần đó anh đến đây làm gì vậy? Quỷ cũng đọc sách à?”

“Em ở đâu, anh sẽ ở đó. Em tình cờ ghé qua đây, nên anh cũng xuất hiện.”

“Ý anh là… anh vẫn luôn ở gần em sao? Vậy tại sao trước đây không xuất hiện?”

Diệp Mạc cụp mắt xuống:

“Bởi vì anh không thể lúc nào cũng xuất hiện được.”

Bạch Túc Vũ định hỏi anh có ý gì, nhưng lại nghe thấy hai nhân viên hiệu sách đang bàn luận.

“Này, cái tượng Sơn Thần đâu mất rồi? Hôm đó Tiểu Hồng tìm mãi không thấy. Cô ấy thích món đồ đó lắm.”

“Đúng thế, cô ấy bảo đó là tượng mua từ một ngôi miếu trên núi. Mà nhắc mới nhớ, hôm đó cũng có khách hỏi tôi về truyền thuyết Sơn Thần đấy.”

“Chẳng phải đó là truyền thuyết cũ rích từ lâu rồi sao?”

“Đúng vậy, hình như nó nổi tiếng nhất vào hơn hai mươi năm trước. Hồi đó trên núi thường xuyên có tuyết lở, mùa màng thất bát, rất nhiều người đã chết.”

“Sau khi xây ngôi miếu, mọi chuyện có vẻ tốt hơn hẳn. Biết đâu thật sự có Sơn Thần ấy chứ, ha ha ha…”

“Nếu đúng như cậu nói, vậy tại sao năm ngoái vẫn có lở tuyết? Nhưng năm nay xem ra là mùa đông dễ chịu nhất trong nhiều năm nay, tuyết rơi đúng lúc, thời tiết cũng thoải mái.”

Bạch Túc Vũ nhớ lại hôm đó Eamon từng ngắm nhìn bức tượng Sơn Thần. Bây giờ nhìn lại góc trưng bày, quả nhiên không còn thấy nó đâu nữa.

Cậu bước qua hai nhân viên đang trò chuyện, tiện miệng hỏi Diệp Mạc: “Anh có biết truyền thuyết về Sơn Thần không?”

Diệp Mạc im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không biết.”

Bạch Túc Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Em hơi muốn đến ngôi miếu đó xem thử. Mọi người đều bàn tán về nó.”

“Hôm khác hẵng đi. Hôm nay mua sách xong nên về thôi, tối nay có thể lại có bão tuyết.”

"Ừm… À đúng rồi," Bạch Túc Vũ đột nhiên nhớ ra: “Anh là quỷ, không sợ đi vào miếu thần à?”
 
Đi Ngang Qua Miếu Sơn Thần
Chương 11



Diệp Mạc cười suốt dọc đường về biệt thự. Cuối cùng, Bạch Túc Vũ không nhịn được nữa, giơ chân đá anh một cái, lạnh giọng nói: “Đừng cười nữa.”

“Xin lỗi, ha ha ha ha… A Túc, em đáng yêu quá.”

Bạch Túc Vũ ngồi phịch xuống sofa, vành tai hơi ửng đỏ.

Diệp Mạc ghé sát lại gần, hai tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Trong mắt anh tràn đầy ý cười. Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Túc Vũ chỉ cảm thấy gương mặt ngày càng nóng lên.

Diệp Mạc dụi đầu vào ngực cậu, giọng lẩm bẩm: “A Túc, A Túc, anh rất thích em…”

“Lạnh chết mất, buông em xuống.”

Diệp Mạc quả thực có làn da lạnh băng, nhưng nhiệt độ cơ thể Bạch Túc Vũ lại không ngừng tăng cao, nhịp tim cũng càng thêm rõ ràng.

“A Túc, cho anh ôm một lát nữa được không?”

“Vài ngày nay lúc nào anh cũng ôm em, vẫn chưa đủ sao?”

Bạch Túc Vũ giơ tay chọc trán Diệp Mạc, từ trên cao nhìn xuống anh.

Diệp Mạc nắm lấy tay cậu, khẽ nói: “Không đủ. Sao có thể đủ được? Nếu có thể… anh muốn mãi mãi ở cạnh em thế này. Buổi sáng em đọc sách, viết nhạc, đánh đàn, anh sẽ nấu cơm cho em, hát bè cho em. Buổi chiều chúng ta đi trượt tuyết, dạo quanh khắp nơi. Buổi tối trở về, tắm rửa, xem phim. Anh sẽ ôm em trên ghế sofa thế này, hôn em, rồi cuối cùng… chúng ta sẽ cùng lên giường…”

Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, gió tuyết dần nổi lên. Tất cả âm thanh tựa như sóng triều, từng chút một nhấn chìm nhịp đập nơi lồng ngực cậu.

Diệp Mạc đưa tay vuốt nhẹ lông mi Bạch Túc Vũ, nửa che khuất đôi mắt cậu: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Cảm thấy hạnh phúc đến mức không thật.”

Bạch Túc Vũ khẽ thở dài.

“Người yêu đã khuất trở thành một hồn ma chỉ mình em có thể thấy. Anh ấy cho em những trải nghiệm trước đây chưa từng có… Chuyện này thực sự có thể xảy ra sao?”

“Anh sẽ luôn ở bên em.”

Đáy mắt Diệp Mạc dần trầm xuống. Anh ôm chặt lấy Bạch Túc Vũ, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Trong thế giới của anh, em có thể có tất cả. Chỉ cần nhớ kỹ, đừng rời xa anh.”

Bạch Túc Vũ tựa đầu lên vai Diệp Mạc: “Chúng ta có thể mãi mãi ở đây sao?”

“Vì sao lại không thể?”

“Nhưng mà em không có tiền, còn tiền thuê nhà nữa…”

“Em không cần lo, anh có cách.”

“Anh sẽ không định đi trộm đấy chứ? Quỷ cũng không thể làm chuyện này đâu.”

“Đương nhiên là không, quỷ cũng có cách riêng của quỷ.”

Sau đó, hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau thật lâu.

Bạch Túc Vũ rầu rĩ mở miệng: “Anh Diệp, em muốn uống rượu.”

“Hả? Trong phòng còn rượu không?”

Bạch Túc Vũ lắc đầu: “Không, để em ra cửa hàng gần đây mua.”

“Anh đi với em.”

“Không cần đâu, em tự đi được.” Cậu đẩy tay Diệp Mạc ra. “Rất gần thôi, em sẽ về ngay. Anh giúp em mở nước tắm đi.”

Diệp Mạc “ừm” một tiếng, nhìn theo bóng lưng Bạch Túc Vũ rời khỏi. Hơi ấm trong lồng ngực đột nhiên biến mất khiến anh có chút khó chịu. Anh nuốt khan, đứng dậy, bước đến cửa sổ, xuyên qua lớp kính quan sát Bạch Túc Vũ đi vào cửa hàng. Chờ đến khi thấy cậu vào trong an toàn, anh mới bình ổn lại nhịp thở, sau đó xoay người vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

---

Bạch Túc Vũ bước vào cửa hàng, đi đến quầy rượu, ngồi xổm xuống chọn thật lâu nhưng vẫn không tìm được nhãn hiệu mình thích. Lúc này, một người bước đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xổm xuống.

Giọng nói vang lên, mang theo chút phẫn nộ: “Bạch Túc Vũ.”

Cậu giật mình quay đầu lại. Khi thấy rõ người đến là ai, cậu lập tức muốn đứng dậy nhưng bị giữ chặt lấy vai.

Eamon lạnh lùng nói: “Em định chạy đi đâu? Tôi bị đâm một nhát, phải nằm viện cả tuần, không liên lạc được với em. Em cũng chưa từng đến thăm tôi hay gọi một cú điện thoại nào. Này, cho dù chúng ta chỉ là bạn giường, cũng không đến mức vô tình như vậy chứ?”

Bạch Túc Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nghiêng mặt sang một bên. Dưới ánh đèn, vùng da tuyết trắng trên cổ lộ ra một dấu cắn đỏ thẫm đầy ám muội.

“Ha…” Eamon ghé sát lại, ánh mắt dần trầm xuống.

“Bạch Túc Vũ, tôi nói tôi nằm viện, sao em chưa từng đi tìm tôi? Chẳng lẽ em lại ra ngoài tìm đàn ông khác rồi?”

“Buông tôi ra!” Bạch Túc Vũ mạnh mẽ hất tay hắn, kéo cổ áo lên che đi dấu vết trên cổ.

Eamon nheo mắt: “Ai để lại?”

Bạch Túc Vũ lạnh mặt, hàng mi cụp xuống, thoạt nhìn vừa yếu ớt lại đầy mê hoặc.

“Tôi sẽ nói cho Kim Thành An biết.”

Bạch Túc Vũ nhíu mày: “Nói cho cậu ấy thì sao?”

“Tôi sẽ lấy tư cách một bác sĩ để nói với cậu ta rằng em bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng. Tình trạng tâm lý của em có vấn đề lớn, hơn nữa, tôi sẽ đề nghị cậu ta nói với ba mẹ em để họ hiểu rõ tình hình.”

“Cậu ấy sẽ không nói với ba mẹ tôi những chuyện này đâu. Hơn nữa, tôi đâu còn là trẻ con, chẳng lẽ tôi còn sợ bị mắng sao?”

Eamon cười như không cười: “Nhưng em đang run kìa.”
 
Đi Ngang Qua Miếu Sơn Thần
Chương 12



Bạch Túc Vũ thoáng lộ ra vẻ chán ghét, đầu ngón tay vô thức siết chặt vạt áo, cố gắng áp chế cơn run rẩy.

Dù đã trưởng thành từ lâu, dù đã hai mươi tuổi, nhưng những ký ức bị đánh mắng thời trung học vẫn như vết thương phong thấp, cứ đến mùa mưa ẩm ướt là lại nhức nhối.

“... Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Đêm nay tôi sẽ đi tàu, lát nữa sẽ đi ngay. Nhưng có một chuyện này, em giúp tôi đi.”

Eamon lật tìm trong túi, lấy ra một món đồ nhỏ: “Lần trước không để ý, tiện tay cầm từ hiệu sách đi. Tôi nằm viện suốt, không có cơ hội trả lại, hai ngày trước mới thấy. Em giúp tôi mang đến đó trả đi.”

Bạch Túc Vũ liếc nhìn một cái, phát hiện đó là bức tượng gỗ khắc hình Sơn Thần.

Cậu nhận lấy, lần đầu tiên quan sát kỹ vật nhỏ này. Cậu lật bức tượng lại, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Sơn Thần, cả người cậu sững sờ.

Gương mặt này…

Không đúng…

Sao có thể…

Như thể có thứ gì đó trong tâm trí bất ngờ vỡ vụn, một sợi dây căng chặt trong đầu đứt đoạn. Thế giới trước mắt quay cuồng. Bạch Túc Vũ cố gắng giữ vững cơ thể sắp ngã xuống, bàn tay siết chặt tượng gỗ, khẽ run rẩy.

Gương mặt này…

Rõ ràng chính là Diệp Mạc.

Từng đường nét khắc họa tỉ mỉ, hoàn mỹ đến từng chi tiết.

Eamon đỡ lấy Bạch Túc Vũ, giọng mang theo chút mất kiên nhẫn: “Lại sao thế?”

“Đây là... bức tượng Sơn Thần sao?”

“Đúng vậy.”

Tại sao?

Tại sao Sơn Thần lại có gương mặt giống hệt Diệp Mạc?

Bạch Túc Vũ không biết mình đã chật vật lao ra khỏi cửa hàng như thế nào. Cậu không nghe thấy tiếng Eamon quát đằng sau, chỉ toàn tâm toàn ý chạy đi giữa cơn bão tuyết. Đêm đen ngày càng sâu, tuyết rơi càng dày, dấu chân in trên mặt đất nhanh chóng bị xóa nhòa. Hàng cây ven đường lùi dần về phía sau, bị bỏ lại giữa gió rét.

Giữa tiếng gió rít, cậu cứ thế mà chạy lên núi.

---

Núi rừng tối đen.

Bạch Túc Vũ vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Cáp treo đã dừng hoạt động, chỉ còn lại một khung sắt hình vuông lơ lửng giữa không trung, bị gió thổi đung đưa khe khẽ.

Cậu chật vật đứng dậy, cả người lấm lem bùn đất. May mắn là ngọn núi này không quá cao. Dọc theo con đường đã được dân làng giẫm qua, Bạch Túc Vũ chạy thẳng l*n đ*nh.

Cậu luôn biết trên đỉnh núi có một ngôi miếu thờ Sơn Thần.

Người ta nói rằng vị Sơn Thần này không mang đến phúc lành và bình an, mà chỉ đem theo tai họa cùng giông bão. Vì thế, dân làng đã dựng miếu để thờ cúng.

Nhưng cậu biết…

Năm nay, thời tiết vốn tốt hơn hẳn mọi năm.

Đã rất lâu rồi nơi này không có bão tuyết.

Người mình yêu đã chết, nhưng lại sống lại.

Người phục vụ trong nhà hàng bị khống chế, máu tươi bắn tung tóe trên tường.

Những điều vô lý đó kết nối với nhau…

Tại sao cậu không nhận ra sớm hơn?

---

Trước cửa miếu, Bạch Túc Vũ quỳ sụp xuống nền tuyết.

Trong ngôi miếu cũ kỹ, một bức tượng thần đứng sừng sững giữa trung tâm. Người cầm một chiếc ô, ánh mắt sắc bén, gương mặt uy nghiêm… nhưng lại giống hệt Diệp Mạc, không sai một nét.

Bạch Túc Vũ không bước qua bậc cửa, chỉ quỳ trên nền tuyết lạnh, trái tim thắt chặt từng cơn.

Người luôn yêu cầu bản thân ăn mặc chỉnh tề, giờ phút này quần áo xộc xệch, dính đầy bùn đất và tuyết. Nhưng cậu chẳng hề bận tâm.

Không hề hay biết rằng, phía sau có tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Bước chân mỗi lúc một gần hơn…

Nhưng dưới ánh trăng chiếu xuống lại chẳng hề có bóng dáng nào.

Bạch Túc Vũ biết, người đến không phải Eamon.

Mà là Diệp Mạc.

“Làm sao lại là anh?”

Diệp Mạc nhàn nhạt lên tiếng: “Em đều đã biết rồi sao?”

“Tại sao! Tại sao bức tượng thần trong miếu lại có gương mặt của anh!”

Bạch Túc Vũ gào lên, như thể mất kiểm soát: “Tại sao chứ?!”

“Bởi vì anh chính là Sơn Thần. Còn có lý do nào khác sao?”

Diệp Mạc từ phía sau ôm lấy cậu, cùng quỳ xuống trên nền tuyết. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên vành tai cậu, giọng dịu dàng như dỗ dành:

“A Túc, chúng ta về thôi. Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.”

“Anh... sao có thể là thần được? Rốt cuộc anh là gì?”

“A Túc, anh chẳng là gì cả. Anh chỉ là người yêu của em thôi…”

“Người yêu? Nếu là người yêu, vậy mà ngay cả chuyện anh là Sơn Thần, em cũng không hề hay biết sao? Không đúng… không đúng… chuyện này sao có thể…”

Ban đầu, Bạch Túc Vũ còn lẩm bẩm trong hoảng loạn, nhưng nói đến đây bỗng nhiên cậu im bặt.

Cậu nghiêng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Dưới ánh trăng, con ngươi trong veo long lanh nước, đôi môi vì gió lạnh thổi mà tím tái.

"Anh Diệp… hình như từ trước đến giờ, em chưa từng hỏi anh…" Cậu hít sâu, giọng khàn đi. “Tại sao anh lại tự sát?”

Diệp Mạc đột nhiên vươn tay che mắt cậu, khẽ thở dài: “Đừng hỏi… đừng hỏi…”

Bạch Túc Vũ tuyệt vọng thở hắt ra, cả người mềm nhũn tựa vào lòng anh.

“Anh Diệp, hãy nói cho em biết tất cả đi… nếu không, em thật sự sẽ phát điên mất.”

Diệp Mạc không đáp.

Chỉ một lát sau, giọng anh vang lên, nhẹ như gió thoảng nhưng tựa hồ vọng thẳng vào tâm trí cậu:

“A Túc, em thử nhớ lại xem… ngày hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngày đó…”

Tháng Chín năm ấy.

Cậu đẩy cánh cửa phòng tập luyện ra… và nhìn thấy một người treo lơ lửng giữa không trung.

Diệp Mạc ghé sát tai cậu, giọng nói khẽ khàng nhưng như một lời thì thầm ma quái:

“A Túc, em thử nghĩ lại đi… ngày đó, người tự sát rốt cuộc là ai?”

---

“Là em.”
 
Đi Ngang Qua Miếu Sơn Thần
Chương 13



Sau khi bị ba tát mạnh đến mức ù tai, Bạch Túc Vũ lao ra khỏi căn nhà ấy.

Chạy khỏi nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu suốt mười tám năm qua.

Cậu lao đi trong vội vã, xuyên qua dòng người đông đúc, trong miệng vẫn còn vương vị tanh của máu.

Còn nơi nào tồi tệ hơn cái nơi gọi là “nhà” đó nữa chứ?

Cậu chạy vào một quán rượu, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa trong góc, toàn thân run rẩy không kiểm soát. Cơn lạnh từ tứ chi lan khắp cơ thể, cảm giác mệt mỏi cùng giá rét bủa vây lấy cậu. Bạch Túc Vũ th* d*c, nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt.

Những ngày tháng như thế này…

Những ngày bị giám sát nghiêm ngặt, không được phép chậm trễ dù chỉ một giây… rốt cuộc khi nào mới kết thúc?

Những ngày giáo viên chủ nhiệm ra sức thiên vị cậu chỉ để nịnh nọt ba mẹ cậu, để rồi cậu bị bạn học xa lánh và cô lập… khi nào mới kết thúc?

Những ngày, sau khi bị phát hiện thích đàn ông, cậu bị đánh đến gần chết, suýt chút nữa không qua khỏi… những ngày thở không nổi ấy, khi nào mới kết thúc?

Quán rượu tràn ngập mùi khói thuốc khó chịu, tiếng ồn ào hỗn loạn, những ánh mắt không mấy thiện cảm lướt qua người cậu.

Bạch Túc Vũ đứng dậy, bước ra ngoài.

Đêm khuya, tuyết bắt đầu rơi.

Những bông tuyết trước mắt cậu biến thành từng mảng trắng xóa, lạnh buốt đến tê cứng khoang mũi. Mặt đất ướt và trơn, cậu chỉ mang một đôi dép lê khi rời khỏi nhà, bàn chân lạnh cóng đến mức đau buốt. Mỗi bước đi đều run rẩy, như thể có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Cậu cứ thế đi mãi, cho đến khi đến công viên.

Trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, cậu nghĩ, cứ để bản thân chết cóng như thế này đi.

Cơ thể ngày càng lạnh hơn, từng ngụm máu không ngừng trào ra khỏi miệng. Cậu trượt xuống khỏi chiếc xích đu, ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Công viên vắng lặng, không một bóng người.

Sắp chết rồi.

Cứ như vậy mà chết đi.

Trên đỉnh đầu, chiếc xích đu khẽ đung đưa, giống như một bóng người sắp tắt thở — giống hệt cậu.

Trước mắt tối sầm.

Cậu ngất đi.

---

“Nghĩ ra chưa?”

Diệp Mạc dịu dàng v**t v* mái tóc Bạch Túc Vũ, giọng nói đầy xót xa.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt Bạch Túc Vũ. Cậu khàn giọng hỏi: “Em đã ngất đi giữa đêm tuyết trong công viên… Là em, từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình em thôi, đúng không?”

“A Túc, đừng khóc.”

“Cho nên, ngay từ đầu, căn bản không có ai để lại cho em quả quýt, không có mảnh giấy nào cả, không có gì hết… Chỉ có mình em mà thôi…”

Diệp Mạc ôm chặt lấy cậu, dùng hết sức để giữ cậu lại trong vòng tay mình.

“Không có ban nhạc, không có đại học, không có anh… Em chỉ đang sống trong một ảo giác do chính mình tưởng tượng ra. Mọi thứ em nghĩ là thật… tất cả đều không tồn tại. Các anh… đều là giả, đều là giả.”

Giọng Diệp Mạc nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: “Anh không phải giả, A Túc. Nếu anh là giả, vậy những ngày chúng ta đã cùng nhau trải qua là gì? Dấu vết anh để lại trên cổ em là gì? Khi em trượt tuyết, anh đã nắm lấy em, đó là gì?”

“Trượt tuyết…?” Đôi mắt Bạch Túc Vũ dần trở nên ảm đạm, ánh sáng trong đáy mắt cũng theo đó mà vụt tắt: “Anh nói đúng… em nhớ ra rồi. Lần đó căn bản không phải lần đầu tiên em trượt tuyết. Lần đầu tiên em trượt tuyết, em đã tệ đến mức bị mẹ của em — một người có thần kinh vận động cực kỳ xuất sắc — mắng thẳng mặt trước bao nhiêu người trong sân trượt tuyết.”

“…”

“Anh Diệp, chỉ có anh sẽ khen em. Ngoài anh ra, tất cả mọi người đều hạ thấp em, khinh thường em. Những người được gọi là ba mẹ, là bạn bè, là những kẻ xa lạ chỉ gặp một lần… không ai cả, không ai sẽ khen em dù chỉ một câu khi em té ngã trên sân trượt tuyết.”

“A Túc…”

“Anh Diệp, em bị bệnh, đúng không? Cho nên em mới xuất hiện ảo giác.”

Bạch Túc Vũ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc.

“Miếu Sơn Thần… Trong miếu có tượng thần mang gương mặt của anh. Người đã chết, sao có thể biến thành quỷ? Sao có thể…”

Cậu khẽ run rẩy, lẩm bẩm: “Sao em có thể thật sự có được những ngày hạnh phúc thế này?”

Phong tuyết dần lắng xuống, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Nhưng không biết vì sao, gương mặt Diệp Mạc lại càng trở nên mơ hồ, như thể bị ánh trăng phủ lên một tầng sương mù.

“Nếu em muốn rời khỏi nơi này,” Diệp Mạc cúi xuống, nhẹ nhàng m*t lấy bờ môi cậu, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, “chỉ cần phá hủy miếu Sơn Thần là được.”

“Cái gì?”

“Chỉ cần phá hủy nó…”

“Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy?”

Bạch Túc Vũ kích động đến mức đẩy Diệp Mạc xuống nền tuyết, ánh mắt đỏ rực như nhuốm máu.

“Tại sao em phải rời khỏi nơi này? Anh muốn đuổi em đi sao? Anh muốn em quay về thế giới đầy đau khổ đó sao?”

Diệp Mạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Em không muốn trở về?”

Bạch Túc Vũ lau khô nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Bọn họ nói Sơn Thần mang đến tai họa, nhưng chỉ có em biết — anh mang đến cho em chính là hạnh phúc!”

“Anh là ác thần trong mắt bọn họ, nhưng trong lòng em, anh là vị thần cao quý nhất, là người đã bảo vệ em thật lâu…”

“A Túc… A Túc… A Túc…”

Diệp Mạc không ngừng gọi tên cậu. Hai người ngã xuống nền tuyết lạnh giá, từng lớp tuyết lặng lẽ phủ lên hai bóng hình quấn chặt lấy nhau.

Không biết bao lâu sau, tiếng nức nở trong lòng anh dần bình ổn lại. Diệp Mạc trầm mặc thật lâu, bàn tay đang v**t v* mái tóc cậu cũng chậm rãi dừng lại.

“A Túc, anh phải đi.”

Bạch Túc Vũ giật mình ngẩng đầu, hoảng loạn đến mức gắt gao nắm chặt lấy tay anh.

“Không! Không cần đi! Anh đã nói muốn mãi mãi ở bên em mà!”

“A Túc… Thế giới này tồn tại nhờ vào ý thức của em. Khi lý trí em nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo giác trong đầu mình, rất nhanh thôi… nó sẽ sụp đổ.”

“Không cần… Không cần…”

Bạch Túc Vũ điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra như vỡ đê.

“Anh đã hứa với em… cùng nhau đi trượt tuyết, mỗi sáng thức dậy sẽ nấu cơm cho em. Em đánh đàn, anh hát đệm… Anh nói em không được rời đi… Anh đã nói sẽ không bỏ rơi em!”

Diệp Mạc mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm.

“A Túc, anh sẽ không rời xa em. Chỉ cần em vẫn còn tồn tại, trái tim còn đập, cơ thể còn hơi ấm… Anh sẽ luôn ở đây. Anh sống nhờ vào em, vì em mà tồn tại, vĩnh viễn ở lại trong thân thể em.”

Giọng nói ấy thật khẽ, thật nhẹ, như gió thoảng bên tai.

Thân thể Diệp Mạc dần tan biến, như tuyết dưới ánh mặt trời, từng chút từng chút hòa vào không khí.

“Anh Diệp… Anh không được đi! Nếu anh đi rồi, em lại chỉ còn một mình! Bọn họ sẽ đánh em, sẽ mắng em… Em sẽ chết… Em không muốn! Em không muốn!”

Diệp Mạc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu.

“Nếu vậy… anh sẽ không tha thứ cho bọn họ.”

“Ngủ ngon, A Túc.”

---

Bạch Túc Vũ mở mắt.

Ánh nắng chói lóa khiến cậu hơi sững sờ. Cậu nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh.

Đã trở lại… thế giới thực.

“Tỉnh rồi?”

Cậu quay đầu, trông thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Người đó tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt khiến Bạch Túc Vũ mở to mắt.

“Eamon?”

“Cái gì mà Eamon?” Đối phương hơi nhướng mày, vẻ mặt thoáng qua một tia nghi hoặc: "Cậu đang gọi tôi sao? Tôi tên là Trương Vĩnh.”

Người đàn ông tự xưng là Trương Vĩnh quan sát cậu một lượt, rồi nhẹ giọng nói: "Tôi không ngờ cậu lại tỉnh nhanh như vậy. Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không khỏe không?”

Bạch Túc Vũ lắc đầu, đưa tay che mắt. Đầu cậu đau nhức, như thể có thứ gì đó trong trí nhớ đang dần phai mờ. Nhưng cậu không muốn quên… không muốn quên đoạn ký ức ấy.

“Bạch Túc Vũ! Cậu tỉnh rồi! Ô ô ô…”

Kim Thành An vừa mua bữa sáng về liền thấy cậu mở mắt, kích động lao đến.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa! Cậu có biết lúc tìm thấy cậu, cậu đã bị đông cứng đến mức toàn thân cứng đờ không? Cậu biết tôi sợ hãi đến mức nào không?”

Bạch Túc Vũ khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Tôi không sao.”

"Chú và dì bận việc ở công ty, hôm nay không có ở đây trông cậu. Bọn họ đã xin lỗi vì chuyện hôm đó đánh cậu… Sau này sẽ không ép buộc cậu như vậy nữa.”

Cậu chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.

“Túc Vũ, cậu có muốn ra ngoài phơi nắng không?”

Ban đầu cậu định từ chối, nhưng khi liếc nhìn người đàn ông có gương mặt giống hệt Eamon, cậu lại cảm thấy ở chung một phòng với hắn còn khó chịu hơn.

Vì thế, cậu đồng ý với Kim Thành An.

Cậu đứng dậy, để mặc hắn giúp mình mặc áo khoác. Khi theo thói quen đút tay vào túi áo, cậu vô thức chạm phải thứ gì đó.

Lấy ra xem, cậu phát hiện đó là một quả cam.

“À đúng rồi, cậu có muốn đi du lịch không?”

Kim Thành An vừa dìu cậu bước ra ngoài vừa nói: “Nhà tôi gần đây đầu tư vào một nơi gọi là Thành Cổ Tố Nguyệt. Tôi nghe nói, nơi đó có một truyền thuyết về Sơn Thần…”
 
Back
Top Bottom