Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc

Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 10



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 11



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 12



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 13



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 14



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 15


Vu Chu luôn cảm thấy, tháng năm là một tháng cần cù, có lẽ là do bắt đầu bằng ngày Quốc Tế Lao Động. Đến cuối tháng, nàng cũng thu hoạch đầy đủ. Dự án mới lãnh đạo giao cho nàng hoàn thành rất thuận lợi, nàng sẽ mặc trang phục công sở đi làm báo cáo PPT, năm đó ảo tưởng qua con đường sự nghiệp của nữ cường nhân, dường như cũng không xa xôi.

Trong một tuần bận rộn, đã trở thành bạn trò chuyện trên WeChat với Tô Xướng.

Thứ hai, Vu Chu đăng lên vòng bạn bè nói thứ sáu phải làm PPT, nhưng nàng vừa mặc đồ công sở cũng rất quê mùa, vòng bạn bè vạn năng có nâng cao khí chất một chút hay không. Người bạn họ Tô không bình luận, Vu Chu nhịn không được tìm cô, cô nói chưa từng mặc đồ công sở.

"Vậy mà chị còn like?" Vu Chu còn tưởng rằng cô biết, hơi thất vọng, bởi vậy trong giọng nói mang theo chút trách tội.

"Không thể?"

"Có."

"Thể."

"Có chính là có, không cần thêm chữ "thể" ở phía sau."

"Ai nói vậy?"

"Giới trẻ bọn em đều như vậy." Vu Chu nói với vẻ tinh nghịch.

Tô Xướng không trả lời.

Thứ ba, Tô Xướng hiếm khi đăng lên vòng bạn bè, bánh ngọt đậu đỏ trà xanh, không có caption. Vu Chu xông lên bình luận: "Ngon không?"

"Bình thường."

"Bình thường còn đăng lên vòng bạn bè à?" Không phải vòng bạn bè của chị đều thu phí tấc đất tấc vàng sao?

"Không thể?"

"Có."

"Thể."

Phụt ha ha ha ha, Vu Chu ở đầu bên kia màn hình bật cười, đột nhiên phát hiện Tô Xướng sau khi thân rồi có chút ngây thơ.

Còn có chút cố chấp.

Nàng định nghĩa tình bạn với Tô Xướng là tình bạn đã trải qua sự kiện đổ máu, bạn xem nhé, lần đầu tiên kéo gần khoảng cách là chảy máu mũi, lần thứ hai là... ừm... Tóm lại, cách tình bạn qua mạng cũng không quá xa.

Từ thứ tư đến thứ sáu, Vu Chu không đăng lên vòng bạn bè, Tô Xướng cũng không, hai người đều bận rộn công việc. Tối thứ sáu, Tô Xướng kết thúc một ngày thu âm, vừa về đến nhà, thì nhận được tin nhắn của đạo diễn lồng tiếng: "Tô Tô, câu này cần thu lại một chút, bị sót, chỉ hai chữ thôi, cậu ở nhà bổ sung là được, gửi trước thứ tư tuần sau."

Sau đó là một đoạn âm thanh tham chiếu cho bối cảnh trước và sau.

Tô Xướng không trả lời, đi tới thư phòng mở máy tính, lấy ra ảnh chụp màn hình kịch bản và âm tần xác nhận cảm xúc, sau đó nói trước thiết bị thu âm, dùng ba loại cảm xúc, mỗi loại cảm xúc thu âm một lần, sau đó lưu xong gửi thẳng đi.

"Nhanh thật, cảm ơn cưng." Đạo diễn lồng tiếng rất giỏi giao tiếp, thấy ai cũng gọi là cưng.

Tô Xướng lười gõ chữ, muốn gửi icon "Bắt tay", lại giống như có vẻ không thú vị, vì thế mở gói sticker ra, gửi "Mèo con gật đầu" gửi qua.

Đạo diễn không trả lời cô "Chó con gật đầu", mà là giọng nói thét chói tai: "A a a a a, con mèo này thật đáng yêu, lần đầu tiên thấy cậu dùng sticker đó!"

Tô Xướng khóa màn hình điện thoại, ngồi trước máy vi tính một lát, giơ tay muốn khép lại, nhưng khi tay chạm vào mép lại do dự một chút, ngón trỏ và ngón giữa chống lại, nhẹ nhàng đẩy về phía màn hình, ngồi thẳng lưng, mở trình duyệt, nhấp vào trang tìm kiếm.

Một tay gõ ra hai chữ Vu Chu trên bàn phím, lại xóa đi, nhớ tới lúc nằm viện Vu Chu từng nói bút danh của nàng là "Bát Đại Khâm Sai".

Rất đặc biệt, thế cho nên không có điều mục lộn xộn gì, điều thứ nhất chính là trang chủ của Trường Bội của nàng.

Tô Xướng chỉ là dùng sticker thì đột nhiên nhớ tới, Vu Chu nói thứ sáu phải làm báo cáo, một lần báo cáo rất quan trọng, nhưng hiện tại đã tối, nàng không có gửi kết quả lên vòng bạn bè, càng không có nói với Tô Xướng. Tô Xướng có thể trực tiếp hỏi, nhưng cô không muốn.

Mở trang chủ, thứ năm cập nhật một chương, vào lúc 12 giờ 38 phút tối.

Số bình luận hiển thị 8, nhấn vào xem, 4 cái của độc giả, 4 cái Vu Chu nghiêm túc trả lời.

Số lượng từ nàng trả lời, còn nhiều hơn độc giả bình luận cho nàng.

Vu Chu có rất nhiều lời để nói với tất cả mọi người, không chỉ Tô Xướng.

Tô Xướng nhíu mày, không quá hứng thú, vốn định tắt đi, lại nhìn đến bình luận thứ hai từ dưới lên. Một độc giả nào đó trông thân thiết nói: "Sài Sài, lần trước chị nói sẽ đi quan sát tổng tài bá đạo, về viết cho bọn em chuyện tổng tài yêu tôi, chị quan sát thế nào rồi?"

Vu Chu trả lời như có âm thanh: "Không phải tổng tài bá đạo, chỉ là gần đây quen biết một người bạn rất thời thượng, có chút mở ra cánh cửa thế giới mới, có điều càng quan sát, tôi càng hoang mang."

Có lẽ là quá flop, không ai để ý, Vu Chu rất quen cùng mấy độc giả cũ tám chuyện dưới phần bình luận.

Cuộc đối thoại là ba tiếng trước, độc giả không trả lời nàng nữa.

Ngón trỏ Tô Xướng sờ chỗ lõm của ô bàn phím, ngừng một lát, muốn trả lời: "Hoang mang cái gì?"

Dự cảm rất mãnh liệt, cô cảm thấy người bạn Vu Chu nói kia, hẳn là mình.

Trang web bật lên hộp thoại bảo cô đăng ký. Không muốn đăng ký, Tô Xướng tắt giao diện đi.

Đến tủ lạnh lấy ra một ly sữa chua, dùng thìa ăn từng ngụm nhỏ, lại xem kịch bản một lát, Tô Xướng xoa cổ, cầm lấy điện thoại, tìm kiếm đến khu bình luận Trường Bội vừa rồi.

Lúc làm mới trang, cô lại mơ hồ tò mò.

Cảm giác này có thể gọi là hiếm thấy, bởi vì trên mạng đánh giá cô rất nhiều rất nhiều, bất luận là tốt hay xấu, Tô Xướng ngày càng quen, ngay cả thỉnh thoảng lướt đến bài đăng kèm theo tên của mình cũng lười nhấp vào.

Nhưng cô muốn xem Vu Chu đánh giá gì về cô.

Đánh giá thế nào về điều này... không dễ trao đổi lắm, bạn mới.

Bình luận lại tăng thêm hai cái, độc giả nói: "Hoang mang gì vậy?"

Vu Chu trả lời: "Tôi phát hiện người giàu đều cực kỳ bận rộn, không có việc gì căn bản không dám tìm người ta, bạn nói xem tổng tài bá đạo thật sự lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy làm này làm kia có đúng không?"

Bình luận mới, 38 giây trước.

Tô Xướng nhìn một lúc, nở nụ cười.

Thì ra lần trước mình nói tương đối bận rộn, Vu Chu nghe vào tai, là ý này. Thảo nào, tuần này nàng trao đổi đều rất bị động, mỗi lần đều là Tô Xướng thể hiện mình rảnh trước, Vu Chu mới đúng lúc tán gẫu hai câu.

Song Ngư nhỏ thông minh, bơi rất có chừng mực.

Nhưng cũng không đến mức không dám tìm chứ... Tô Xướng nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, mở khung chat với Vu Chu ra, gõ mấy chữ: "Ngày mai chuyển nhà?"

Cái vali trên mặt đất mở ra, Vu Chu còn đang gấp quần áo, mệt muốn chết. May mắn vừa mới tốt nghiệp đồ đạc không nhiều lắm, cũng chỉ có một cái vali như vậy, nhưng vẫn là, mệt muốn chết.

Nàng gãi gãi da đầu ngứa ngáy, ngồi xếp bằng trên sàn cạnh giường, gục đầu xuống mép giường, nghiêng đầu xếp chồng lên nhau.

Ít nhất như vậy có thể tiết kiệm sức lực giơ cổ lên.

Nửa phút trước nàng nghe thấy điện thoại đổ vang, nhưng còn tưởng rằng là độc giả trên Trường Bội lại phản hồi, đúng, tác giả flop chính là như vậy, độc giả bình luận đều phải thiết lập nhắc nhở, nàng cũng không biết có ngày nào đó mình nhận thông báo bình luận 99+ không.

Nâng cánh tay mỏi nhừ, mở điện thoại ra xem, hóa ra là Tô Xướng.

A, cô còn nhớ rõ ngày mai mình chuyển nhà à...

Trong lòng Vu Chu có chút ngọt ngào, nhìn nhân duyên này xem. Áp vần rồi.

Không còn sức gõ chữ, nàng dùng giọng nói trả lời: "Đúng vậy, đang dọn dẹp."

"Sao lại nói với giọng điệu này?" Tô Xướng cũng trả lời.

"Em sắp mệt chết rồi." Vu Chu u oán đến cực điểm.

Giọng nói trắng gửi tới, Vu Chu mở ra, đầu tiên là một hơi thở ngắn ngủi hàm chứa ý cười, sau đó Tô Xướng hỏi: "Chuyển như thế nào?"

"Em chỉ có một cái vali, không muốn thuê công ty chuyển nhà, đón xe là được."

"Mấy giờ? Chị giúp em."

A cái này... Vu Chu không lập tức trả lời.

Giọng nói Tô Xướng lại tới, cười đến nhàn nhạt miễn cưỡng, thoáng kiềm chế cổ họng: "Em muốn khách sáo với chị sao?"

Giống như đang nhắc nhở, lúc Vu Chu đến nhà cô chăm sóc cô, cũng không khỏi phân trần.

Làm bạn bè phải có qua có lại, là Vu Chu dạy.

"Không phải, em đang nghĩ, em thế mà lại... có một ngày có Panamera giúp em chuyển nhà."

Vu Chu hi hi hi, tiền đồ khiến nàng ít nhiều có chút ngượng ngùng.
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 16


Vu Chu cảm thấy cơ thể của mình rất bợ đỡ, điều này thể hiện rõ sau khi nàng biết có Panamera chuyển nhà cho mình, lưng không mỏi chân không đau, gấp quần áo cũng không cần gác đầu lên giường, không cần quá mất sức.

Sức lực đến ngủ cũng không dùng hết, nhưng nàng đã sớm đoán trước, từ nhỏ đã như vậy, cực kỳ không chịu thua kém, vừa có chút chuyện gì mới mẻ, buổi tối hôm trước chắc chắn sẽ mất ngủ, nàng nhớ căn phòng nhỏ của mình, ký ức có chút mơ hồ, lại từ trong album ảnh điện thoại lật ảnh chụp lúc xem phòng ra xem.

Chờ trời tờ mờ sáng, mới mơ mơ màng màng nằm mơ.

Mơ thấy mình viết câu nói kia trên giấy —— Em muốn khách sáo với chị sao?

Nàng muốn cải thiện để biến nó thành một câu trích dẫn của tổng tài bá đạo làm tư liệu thực tế, nhưng mỗi lần viết lên lại biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào, trong giấc mơ Vu Chu rất sốt ruột, viết đi viết lại.

Quầng thâm mắt của Vu Chu xuống lầu không thể nói là không ảo não, Tô Xướng xuống xe chờ ở bên đường đều sửng sốt một chút.

Còn Tô Xướng, mặc áo len không tay màu be hơi ôm, phần vai thoải mái khoác trên khung xương thanh tú của cô, dưới là quần dài màu xám nhạt, Vu Chu nhìn cách ăn mặc của người ta, rồi nhìn lại chiếc áo phông và quần jeans của mình, nghĩ làm sao mà có người lại có thể kết hợp giữa tùy ý và tinh tế đến vậy nhỉ? Ngay cả cao cấp cũng không tốn chút sức.

Muốn gọi điện thoại nói chuyện với trời cao.

—— Đều là cháu gái, kính trọng gọi ngài một tiếng bà nội, ngài có thể để ý con một xíu không?

"Em, cái đó," Vu Chu ngáp một cái thật lớn, đột nhiên đến mức nàng không kịp che miệng, sau đó mang theo nước mắt nơi khóe mắt nói, "Chào buổi sáng."

Tô Xướng đối diện kiềm chế cười ra tiếng: "Sao lại buồn ngủ thành như vậy?"

"Chắc háo hức." Vu Chu lại ngáp một cái.

Sau khi chim sẻ nhỏ bị gấu trúc đè lên người, không ríu rít nữa, lên xe còn ngáp liền ba bốn cái, ngáp đến nước mắt trải gần nửa khuôn mặt, nàng vừa dùng đầu ngón tay lau, vừa hít hít mũi: "Cảm ơn chị nha, chị thật tốt bụng."

"Nhưng chúng ta đi đâu đây, em còn chưa nói địa chỉ cho chị, chị đã lái đi rồi."

......

Hình như là vậy. Tô Xướng bị hình thức buồn ngủ kinh người của nàng hấp dẫn, nhìn vài lần, theo thói quen lái về nhà.

"Không phải em nói, gần nhà chị sao, chị lái qua bên đó trước." Tô Xướng tỉnh bơ vỗ tay lái.

Thông minh vậy, Vu Chu lấy điện thoại ra nhập địa chỉ dẫn đường, sau đó vững vàng đi tới, ngủ thiếp đi.

Nhưng cũng chỉ chừng mười phút, bản năng cảm thấy không lịch sự, giãy giụa tỉnh táo, sau đó giống như khúc gỗ nhìn kính chắn gió phía trước, lắc lư bảy tám phút, nghiêng đầu một cái, lại ngủ thiếp đi. Lần này ngủ rất sâu.

Tô Xướng không lên tiếng thản nhiên cười.

Sau khi ở trên xe sạc pin xong, Vu Chu xuống xe năng lượng rất sung mãn, kéo vali chờ Tô Xướng đỗ xe, hai người liền đi về phía khu chung cư, vali hành lý phát ra tiếng vang tầm thường trên mặt đất có hoa văn, Vu Chu nhìn cổng chính, cũng tạm được, khu chung cư năm 2010, nhưng cũng may là phong cách phục cổ, cũng trông không quá cũ, tiền sảnh còn có chỗ nhận bưu kiện chỉnh tề, đèn vàng trắng trên hành lang luân phiên, nhìn là biết đã được thay mới.

Hai cô tới sớm, cuối tuần rất ít người ra ngoài vào giờ này, bởi vậy chờ thang máy cũng rất thuận lợi.

Vu Chu nhìn con số tăng lên nói: "Em vẫn là rất may mắn, bạn học của em thuê phòng hàng tháng không kém em bao nhiêu, còn không có thang máy, mỗi ngày đều phải leo lên tầng năm, thường ngày thì không sao, nhưng nếu chuyển nhà thì phải mệt lắm."

"Hơn nữa, căn nhà này là tòa nhà thông hai phía Nam Bắc, không phải lồng chim bồ câu, số lượng hộ gia đình thấp, mặc dù chỉ có hai thang máy nhưng giờ hành chính sẽ không phải đợi quá lâu."

Vu Chu có chút đắc ý, tìm nhà ở là dùng tâm tư, muốn lơ đãng trò chuyện, Tô Xướng có lẽ sẽ cảm thấy mình trưởng thành hơn một chút.

Nhưng tại sao lại muốn để Tô Xướng có ấn tượng trưởng thành hơn, nàng lại không nghĩ đến điều này.

Sắp tới nơi, Tô Xướng mới mở miệng hỏi nàng: "Lát nữa có phải muốn đi mua đồ dùng hàng ngày không?"

"Ừ, em mua trước một chút, nhưng thiếu cái gì có thể lát nữa còn phải đi siêu thị dưới lầu, em vừa ở trong xe nhìn thấy, bên cạnh cổng chính có một siêu thị sinh hoạt."

"Ừ."

Hai người đi tới cửa, Vu Chu nhập mật khẩu người môi giới đưa trước đó, mật khẩu sai. Nàng sửng sốt, lại lật lịch sử trò chuyện WeChat, đối chiếu nhập lại một lần nữa, mật khẩu sai.

Lại nhìn một lần nữa, đọc từng chữ một một lần.

Mật khẩu sai.

Ba lần nhắc nhở sai mật khẩu, giọng nữ lạnh như băng trong khóa mật mã nói sắp khóa lại.

Vu Chu không dám hành động thiếu suy nghĩ, gửi WeChat cho người môi giới: "Đổi mật khẩu rồi sao? Tôi không vào được."

Nàng cầm điện thoại chờ mật khẩu, lịch sự nói với Tô Xướng một tiếng thật ngại quá có thể phải đứng ở đây một lát, sau đó lại vùi đầu, dáng vẻ chờ tin nhắn thành kính giống như thắp hương. Tô Xướng bỗng nhiên phát hiện tóc của nàng dài rất ngay ngắn, cúi đầu luôn chỉnh tề phân nhánh từ phía sau cổ, ngoan ngoãn chia ra hai bên, lộ ra làn da sau gáy trắng nõn mà nhẵn nhụi. Lần cuối cùng nhìn thấy, là lúc nàng chảy máu cam.

Nhưng lúc này thì khác, ngay giữa cổ nàng giống như có một nốt ruồi, đen đen nho nhỏ, lần trước nhìn còn không có.

Vu Chu quay đầu, thấy Tô Xướng nhìn mình, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Sau cổ em có nốt ruồi?" Tô Xướng nhẹ nhàng hỏi.

"Hả? Không có." Vu Chu lại cúi đầu nhìn điện thoại, tay trái vòng qua cổ bên phải, ngón tay tự động xuyên qua, v**t v* một cái: "Bụi hả?"

Quả nhiên là bụi, bị nàng sờ một cái, một lát liền không còn, sạch sẽ như sữa.

Nàng lại thuận thế dùng ngón giữa và ngón áp út làm lược, vuốt mái tóc dài từ giữa ngón tay xuôi xuống, lại vén ra sau tai.

Động tác này vô cùng không giống con gái, không hợp với khí chất của Vu Chu, thậm chí có chút lạc quẻ.

Người môi giới vẫn chưa trả lời, Vu Chu có chút sốt ruột, c*n m** d*** gọi điện thoại cho hắn. Lần thứ hai mới bắt máy, bên kia giọng rất lớn, Tô Xướng nghe được rất rõ ràng: "Ôi chị ơi, chị không xem tin nhắn à? Phòng này không cho thuê nữa, bị gỡ xuống rồi. Gần đây kiểm tra tình trạng chia phòng, ba phòng ngủ và bốn phòng ngủ đều bị chia phòng, bị yêu cầu phải sửa lại, không thể cho thuê nữa."

Vu Chu có chút mơ hồ: "Không phải, sao anh không nói với tôi chứ?"

"Tôi gọi điện thoại cho chị, chị không nghe mà, sau đó hệ thống của chúng tôi gửi tin nhắn cho chị."

Mỗi lần người môi giới gọi cho nàng số điện thoại đều không giống nhau, mỗi lần gọi tới cũng sẽ nhắc nhở đẩy mạnh tiêu thụ, kiểu cuộc gọi này bình thường nàng đều không nghe, hoặc là cúp máy.

"Vậy, vậy sao anh không nhắn tin cho tôi?", trong lòng Vu Chu lo sợ, cảm xúc gập ghềnh, giọng nói cũng nhỏ đi.

"Chị, WeChat này của tôi hỏi phòng rất nhiều, bình thường cho thuê xong tôi liền xóa cuộc trò chuyện, đây không phải là tìm không thấy chị sao, trước kia cũng chưa từng gặp qua chuyện này. Xin lỗi, xin lỗi chị, chị xem tin nhắn đi. Không sao đâu chị, tôi sẽ giúp chị tìm vài căn tốt, chỉ cần một câu nói của chị thôi."

Vu Chu không trả lời, cúp điện thoại đi, sau đó mở giao diện tin nhắn có 99+ thông báo đỏ, mở thông báo ra, quả nhiên, cách đây một tuần trang web cho thuê nhà có gửi tin cho nàng.

Nói do yếu tố bất khả kháng trong điều khoản (4), hợp đồng phải hủy bỏ, tiền đặt cọc sẽ được trả lại trong vòng 15 ngày làm việc, nhận được trong vòng ba ngày làm việc nếu không có ý kiến gì thì coi như đã biết.

Vu Chu im lặng đến mức Tô Xướng khẽ nhíu mày, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy Vu Chu vùi đầu lướt tin nhắn, tóc lại rủ xuống, nhưng lần này nàng không có thời gian xắn lên, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, môi ngậm rất chặt.

Hơi thở hơi nặng, lúc lên, lúc xuống.

Nàng không nói chuyện với người môi giới nữa, liền khịt khịt mũi, lại mở ứng dụng cho thuê nhà, tìm kiếm căn nhà nhỏ này của mình.

Quả thật đã gỡ xuống, có điều bên trên viết chính là —— Đã hoàn thành giao dịch.

Số tiền giao dịch được hệ thống ghi lại cao hơn 400 tệ so với trước đây mà nàng đã đàm phán; Thời gian giao dịch là tuần trước.

Nàng nhìn giao diện kia, ngón cái lau bụi trên màn hình, không lau sạch, lại lau một cái.

Tô Xướng lại nghe được tiếng hít mũi, rất nhẹ, nhưng vành mắt Vu Chu đỏ lên, vài giây sau mũi cũng đỏ lên.

Mười lăm phút trước, nàng còn hào hứng nói rằng mình rất may mắn, rất biết chọn nhà. Trước đó một thời gian, nàng nói rằng mặc dù phòng của mình nhỏ như phòng bếp của Tô Xướng, nhưng ánh sáng rất tốt. Nàng còn đã chọn xong bàn thấp của IKEA và đệm ngồi, may mà cuối cùng chưa đặt hàng.

Nàng cất điện thoại đi, ngẩng mặt nói với Tô Xướng: "Đi thôi, bọn họ không cho thuê, xuống trước đi."

Không muốn đứng ở đây.

Tô Xướng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói gì, giúp nàng đẩy cái vali trở về.

Đi tới cổng chính, Vu Chu mới lên tiếng: "Bình thường em không thích nghe điện thoại chào hàng, thông báo tin nhắn cũng không xem, vốn dĩ người ta đã thông báo rồi."

Nhưng Tô Xướng rõ ràng nhìn thấy ba chữ "Đã hoàn thành giao dịch" trên màn hình vừa rồi.

Hơn nữa, cũng không nên là quy trình thông báo này, rõ ràng bị người môi giới coi thường, Vu Chu tự mình rất rõ ràng.

Hai người trở lại trong xe, Vu Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng điều hòa không quá lớn.

"Đi đâu? Trở về?" Tô Xướng hỏi.

Vu Chu lại lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: "Chờ chút, em tìm khách sạn đã."

Hả?

"Tại sao phải tìm khách sạn?" Tô Xướng quay mặt nhìn nàng.

"Hôm nay tôi định chuyển nhà, bởi vì ngày mai dì Đại Lưu sẽ trở về, nếu lúc này em nói không thuê được nhà ở lại thêm vài ngày nữa, dì nhất định sẽ giữ em lại, hơn nữa còn nói với mẹ em. Mẹ em sẽ luôn hỏi em có phải bị lừa tiền rồi hay không, mười lăm ngày làm việc tiền có thể trở về hay không." Vu Chu mở ra đi đâu, nhập địa chỉ công ty, xem qua khách sạn gần đó.

"Em ở khách sạn vài ngày trước, tìm nhà chắc cũng nhanh thôi."

Ngữ khí của Vu Chu cuối cùng cũng không chịu nổi, bất mãn. Nàng không muốn ở khách sạn, thật vô lý, xách theo tất cả đồ đạc sống ở khách sạn, trông như không có nhà để về.

Còn đắt nữa.

Tiếng động cơ giống như tiếng ồn dưới ống kính, Tô Xướng lẳng lặng chờ nàng, tay vô thức gõ lên tay lái.

Một cá, hai cái, ba cái.

Mí mắt nâng lên, nghiêng đầu nhìn Vu Chu, nàng mím môi rất chặt, giống như tầm mắt nhìn màn hình có chút mơ hồ, nàng dùng sức chớp hai cái, chớp lại thứ xấu quấy nhiễu ánh mắt, tiếp tục không rên một tiếng so sánh giá cả và vị trí.

Tô Xướng quay đầu lại, dựa lưng vào ghế, tay phải đặt lên tay lái, nghiêng người nhìn cửa sổ xe bên trái.

Muôn hình muôn vẻ người đi đường, dòng xe cộ bận rộn, Vu Chu an tĩnh hô hấp, âm thanh thi thoảng phát ra từ việc chạm màn hình.

Tô Xướng bỗng nhiên suy nghĩ rất nhiều. Rời rạc, không hề có kết cấu.

Nhớ tới ở cùng phòng bệnh với Vu Chu, thói quen sinh hoạt của nàng rất tốt, ngủ sớm dậy sớm, nếu bạn không cho phép nàng mở máy hát, bình thường nàng sẽ không làm ồn.

Nhớ tới Vu Chu mang theo ba túi đồ đến nhà cô, dùng bàn tay không có móng tay cẩn thận bóc màng bọc nhựa của gói thuốc giảm đau.

Còn nhớ tới mấy tờ giấy trong thùng rác phòng vệ sinh kia.

Sau đó rất khó hiểu, nhớ tới khi còn bé gặp phải con chó nhỏ lang thang kia, nó chờ ở giao lộ, nhìn thấy Tô Xướng bé hai tay trống trơn, tủi thân kêu nhỏ một tiếng.

Sau đó Tô Xướng quyết định mang nó về nhà.

Lúc rất cẩn thận bế nó lên, trong lòng rất thấp thỏm, giống như đang làm một cuộc mạo hiểm không biết.

Ngón áp út của Tô Xướng trong xe khẽ động, không dùng sức đẩy nút bên cạnh tay lái, nói với Vu Chu: "Em có muốn đến nhà chị không?"

"Hả?" Vu Chu sững sờ nhìn cô.

"Nhà chị em từng đến, có phòng trống, ở cũng tiện hơn khách sạn," sợ Vu Chu hiểu lầm, cô lại bổ sung, "Em có thể ở vài ngày trước, sau đó tìm nhà."
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 17


Lại một cái lần đầu tiên nữa.

Lần đầu tiên Tô Xướng sinh ra ý muốn bảo vệ trong tình bạn, đối tượng là Vu Chu đang nắm chặt điện thoại trên ghế lái phụ.

Nhưng lúc ấy Tô Xướng đối với loại cảm xúc này rất xa lạ, cô chỉ cảm thấy, cánh tay Vu Chu sao lại nhỏ như vậy? Ở trong ống tay áo trống rỗng, giống như không cẩn thận sẽ bị gãy.

Còn có xương quai xanh của nàng, lúc buồn dường như nổi bật hơn bình thường một chút, bởi vì nàng vừa mới nghẹn cảm xúc rất vất vả, lúc hít vào phía trên xương quai xanh lõm sâu vào.

Thật ra Tô Xướng có cách tốt hơn giúp nàng giải quyết, ít nhất có thể lấy lại một khoản bồi thường, nhưng cô nhìn phản ứng của Vu Chu, biết là nàng không muốn, nàng cố gắng tỏ ra thoải mái trước mặt Tô Xướng, cố mô tả sự việc thật nhẹ nhàng.

Vu Chu chính là cô gái như vậy, ở việc nhỏ sẽ mềm mại oán hận người ta, có lúc còn có chút giương nanh múa vuốt, nhưng khi nàng thật sự bị tổn thương, là không có nước mắt, nàng sẽ theo bản năng kiềm chế, thu hồi hết thảy cảm xúc.

Càng buồn, giấu càng kín không kẽ hở.

Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, bởi vì đề nghị của Tô Xướng nằm ngoài dự liệu của Vu Chu, thậm chí là ngoài dự liệu của Tô Xướng.

Vu Chu không hiểu, thật ra nàng và Tô Xướng từng ở chung dưới một mái hiên trong bệnh viện, hơn nữa ở chung hòa hợp, nhưng tại sao, chính mình không cảm thấy, ở nhờ nhà Tô Xướng, hẳn là một phương án dự bị.

Vừa rồi lúc tìm khách sạn, nàng thậm chí còn muốn hỏi Hoả Oa, đến chỗ cô ấy cướp nửa cái giường.

Nhưng mà... Nếu muốn ở chỗ Tô Xướng...

Tô Xướng lại bật đèn chuyển hướng, hắng giọng một cái.

Hai người đồng thời mở miệng.

"Vậy chị..." Đưa em đến khách sạn nhé.

"Vậy em..." Hay là đi tìm Hoả Oa nhé.

Vừa nói vừa dừng lại, hai cánh tay Tô Xướng chồng lên tay lái, dựa vào trên quay mặt sang nhìn nàng, cười.

Vu Chu cũng cười, sau đó nàng suy nghĩ một chút nói: "Đến nhà chị, liệu có bất tiện không?"

Cách nói này, ẩn ý là muốn đi.

Tô Xướng nghe hiểu, khởi động xe, đánh tay lái khởi động: "Có thể sẽ bất tiện."

"Hả?"

"Nhà chị cách tàu điện ngầm hơi xa, em phải lên kế hoạch lại tuyến đường đi làm."

Vu Chu cảm thấy cổ họng mình bị Tô Xướng xách lên rồi bóp lại, tim cũng có chút mềm nhũn, nàng ôm ba lô, nhỏ giọng nói: "Vậy có trạm xe buýt không?"

Tô Xướng nghiêng đầu ngẫm lại: "Hình như cũng không."

"Vậy em đi xe đạp công cộng." Vu Chu bĩu môi, lại phồng má lên.

Thật ra thì có chút vui vẻ, nhưng nếu như tâm trạng chuyển đổi quá nhanh, thì khiến nàng trông có vẻ điên khùng, vì vậy nàng vẫn khống chế được muốn biến thành ánh trăng lưỡi liềm thì tốt hơn.

Lần thứ hai tới Thư viện Giang Nam, lần này không đăng ký làm khách, đi theo phía sau Tô Xướng đi vào, Tô Xướng không giúp nàng đẩy vali, trả lời WeChat đi phía trước, giống như một chủ nhà.

Chị chủ nhà đứng trước cửa chính, ngước mắt nhìn khóa cửa một cái, tự động nhận dạng, "Cạch cạch" thoáng cái mở ra.

Vu Chu muốn nói lại thôi, bởi vì lần này Tô Xướng không đưa dép cho nàng.

Cô đi vào rất nhanh, lê dép lê đi vào phòng khách, hạ điện thoại tới gần đôi môi: "Anh Phong, thời gian gần nhất của em là từ ngày 15 đến ngày 18, anh xem có thể thu xong hết không?"

Anh Phong? Vu Chu thay đôi dép màu hồng phấn, dựng thẳng lỗ tai, không phải cố ý nghe, nhưng... anh Phong là cách xưng hô mang cảm giác thời đại này, kết hợp với biểu cảm lãnh đạm của Tô Xướng, giống như đang gặp nhau ở bến tàu nào đó.

Đối phương hẳn là nói câu gì đó, Tô Xướng thả lỏng cơ thể cao gầy tựa vào sô pha, mắt ngọc mày ngài cười: "Được."

Tô Xướng nói chuyện cực ít dùng trợ từ ngữ khí, mặc dù từ "a" này rất nhẹ, giống như là từ đầu lưỡi cắn ra, nhưng rất hiển nhiên tâm trạng cô rất tốt, không biết là bởi vì dự án vừa vặn có thể kẹt thời gian, hay là bởi vì cái khác.

Đặt di động xuống, giương mắt nhìn Vu Chu, nàng ôm ba lô đứng ở giữa phòng khách, làm đủ tư thế được cưu mang.

Vu Chu cũng không muốn tỏ ra đáng thương như vậy, nhưng nàng có một tật xấu, lúc tâm trạng không tốt có thói quen ôm đồ, hoặc là ôm gối, hoặc là cặp sách.

"Vali của em đâu?" Tô Xướng dịu dàng hỏi nàng.

"À, cái đó kéo ra ngoài, bánh xe rất bẩn, em thấy nhà chị rất sạch sẽ, muốn xách thẳng vào phòng ngủ, em ở phòng nào vậy?" Vu Chu hắng giọng nói, nhìn trái nhìn phải.

Tô Xướng như có điều suy nghĩ nhìn nàng, biên độ nhỏ bé dịch dịch khóe miệng, cô còn tưởng rằng Vu Chu sẽ tự nhiên quen thuộc giống như lần trước, nhưng không biết tại sao lại bối rối rất nhiều. Chẳng lẽ lúc trước là bởi vì lo lắng cho cô, không để ý tới?

Tô Xướng rời khỏi sô pha: "Chị ở trên lầu, em ở dưới lầu nhé."

Cô thường làm việc đến khuya, như vậy không làm phiền lẫn nhau.

Đẩy cửa cánh cửa tàng hình bên cạnh tường nền TV, là một phòng ngủ lớn hơn cả phòng khách của căn phòng mà Vu Chu thuê, không kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chảy đều qua cửa sổ lớn. Ở giữa là một chiếc giường theo phong cách hiện đại màu xám, trang trí cũng rất gọn gàng, Tô Xướng thỉnh thoảng sẽ ở dưới lầu, vì vậy dì dọn dẹp rất cẩn thận, bộ chăn ga mới thay, Tô Xướng còn chưa ngủ qua.

"Ở đây, bàn học. Tủ quần áo bên kia trống, chị treo hai bộ quần áo, lát nữa sẽ lấy đi, em dùng đi." Tô Xướng nói.

"Không cần đâu," Vu Chu đặt cái vali bên tường, "Em để trong vali là được rồi, ở có vài ngày, hơn nữa, em cũng không có quần áo gì để treo."

Nàng ngồi xổm xuống mở vali ra, trải đều trên sàn, như vậy liền có một không gian thu nạp nho nhỏ: "Chị không cần tiếp đón em, chị làm việc của chị đi, lát nữa muốn ăn cái gì? Em nấu cơm ăn cũng được lắm. Mà nhà chị có đồ ăn không?"

Nàng thu tay lại, để bên đùi trong khi ngẩng lên nhìn Tô Xướng, trắng trẻo, như một con thỏ con.

Ở tạm vài ngày mà bàn tiền thuê nhà hình như có chút gượng gạo, cô quyết định trả giá lao động.

"Không có."

"Ừ, lần trước mang đồ ăn cho chị, hình như em thấy có siêu thị, chị thu dọn xong nghỉ ngơi đi, lát nữa đi mua."

"Hôm nay mệt quá rồi, đừng làm nữa, gọi đồ ăn ngoài đi." Tô Xướng lười biếng mang theo mệt mỏi, nhất là khi về đến nhà, liền muốn nhanh chóng thay quần áo.

Vu Chu gật đầu, ngồi sang một bên đặt đồ ăn.

Tô Xướng đóng cửa lại cho nàng, Vu Chu đặt cơm xong, lại thay quần áo ở nhà, sau đó chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn. Một vườn hoa thật xinh đẹp thật tự phụ, hệ thống nước uốn lượn cây xanh um tùm, buổi tối mùa hè đi dạo trong khu nhà một chút, nhất định thoải mái cực kỳ.

Ngồi trên trên giường, hai chân vểnh lên, mang dép lông xù xù, hiệu quả kiểm soát nhiệt độ trong phòng này rất tốt, ngay cả xúc cảm của dép lê cũng vừa phải như vậy.

Mở cửa đi ra ngoài, đây là một căn hộ kiểu kép với không gian giữa thông thoáng, toàn bộ căn nhà có cảm giác lạnh lẽo, kết hợp chút phong cách wabi-sabi. Lần trước cũng không xem kỹ, hóa ra cầu thang nằm ở phía bên phải của phòng khách, khu vực thông thoáng của tầng hai có một phòng nghỉ nhỏ. Nhà người bình thường sẽ đặt một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế để uống trà gì đó, nhưng Tô Xướng chỉ treo một bức tranh sơn dầu lớn, bên cạnh là một chiếc ghế mây đã qua sử dụng, trên ghế có một chiếc chăn màu xám bạc.

Cầu thang được thiết kế rất đẹp, màu đen, lưu loát đơn giản, Vu Chu cũng rất thích cầu thang như vậy, nhưng biệt thự nhỏ nhà nàng, được ba mẹ trang trí thành phong cách Mỹ không chính xác lắm, lan can màu vàng nền đất màu trắng, có vẻ hơi ngốc.

Đang một mình thưởng thức, Tô Xướng từ trên lầu đi xuống, mặc bộ đồ màu xanh đen, có sọc trắng dọc, áo sơ mi lụa, tay áo gấp một nửa lên, sọc dọc đã khiến cô trông cao hơn.

Lại một bộ đồ ở nhà, Vu Chu ra phố cũng không cần thay quần áo như vậy.

Ha ha, nàng quyết định viết người giàu có thích thay quần áo ở nhà viết vào trong sách.

"Cười gì vậy?" Tô Xướng nhàn nhạt nhếch khóe miệng, nhìn nàng.

"Không có gì." Vu Chu cũng xắn tay áo áo gấu bông của mình lên, "Đồ ăn ngoài chắc là tới rồi, em đi lấy."

Đồ ăn ngoài này là món chế biến sẵn, cũng đóng gói kỹ, Tô Xướng chỉ động đũa xíu là không ăn nữa, ngồi cạnh bàn ăn dùng điện thoại xem kịch bản.

Vu Chu không muốn quấy rầy cô, tự động thu dọn rác, đóng gói để ở cửa.

Khi trở về, nàng lướt qua lưng ghế Tô Xướng, đi lấy giấy ăn ở đầu kia muốn lau bàn, bóng tối bao phủ qua, Tô Xướng vốn chuyên chú ngẩng đầu: "Hửm?"

"À, em lấy giấy."

"Đây." Tô Xướng đưa cho nàng, lại nhẹ giọng hỏi, "Ngày mai mấy giờ đi làm?"

Ánh đèn phòng ăn không sáng, Tô Xướng ngồi ở trước người Vu Chu, Vu Chu tựa vào cạnh bàn, hai người cúi đầu ngẩng đầu nhỏ giọng nói chuyện. Vu Chu bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nàng có thể nhìn thấy tài liệu trong điện thoại của Tô Xướng được sủng hạnh một nửa, chờ đợi cô tiếp tục đọc, mà Tô Xướng rút khăn giấy nghịch trong tay, ngửa mặt nhìn Vu Chu.

Cảnh tượng này rất hằng ngày, rất hằng ngày, nhưng có thể cũng bởi vì quá hằng ngày, không giống hẳn là xuất hiện trên người Vu Chu và Tô Xướng.

"Ngày mai chủ nhật, không đi làm." Vu Chu cúi đầu, dùng giấy lau mép bàn ăn.

"Ồ." Hơi thở khẽ động, Tô Xướng cười, cũng cúi đầu nhìn điện thoại. Quên mất.

Tắm rửa xong, Vu Chu nằm trên giường, lại không ngủ được. Chăn có mùi gỗ nhàn nhạt, rất giống mùi trên người Tô Xướng, Vu Chu lăn qua lộn lại, luôn cảm thấy mùi này rất có tính xâm lược, giống như muốn kiểm soát đầu óc của nàng.

Nàng giơ cái đầu nặng trịch đứng lên, muốn ra phòng khách rót ly nước, liếc mắt nhìn điện thoại, ba giờ sáng.

Mà phòng khách cũng không phải một mảnh tối đen, chỗ hành lang lầu hai, lộ ra một chút ánh đèn.

Tô Xướng còn chưa ngủ à? Vu Chu nhìn tranh sơn dầu trên lầu, được ánh đèn chưa ngủ chiếu sáng hơn phân nửa, hoa văn lờ mờ.

Bỗng nhiên sinh ra một loại tâm lý chỉ có thể nhìn mà không thể nhìn thấy.

Đã trễ thế này rồi, là đang làm việc sao? Rốt cuộc cô làm nghề gì vậy?
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 18


Vu Chu hình dung chuyện mình ở lại nhà Tô Xướng như thế nào? Là thích trộn lẫn mơ hồ bất an. Giống như gặp được một con mèo hoang đặc biệt có duyên, là bạn gặp ở trên đường, nó nhất định phải đi theo bạn, bạn cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng sau khi dẫn về nhà, phát hiện nó rất có chút ngỗ nghịch khó thuần, thỉnh thoảng dùng ánh mắt phòng bị nhìn bạn, bạn vừa muốn yêu nó, lại sợ dã tính của nó, sợ nó hung hăng cào bạn một cái.

Con mèo trắng nhỏ này ở trong lòng Vu Chu, cơ bản ngủ rất ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau Tô Xướng ngủ thẳng đến khoảng 10 giờ mới dậy, không tỉnh táo lắm xoa cổ đi vào phòng bếp, nhìn thấy Vu Chu thì sửng sốt một chút, Vu Chu đang hâm nóng sữa có chút không biết nói gì: "Chị sẽ không quên em ở nhà chị chứ?"

"Sao sớm vậy?" Giọng mũi Tô Xướng có chút lười biếng.

"Sớm á? Em đã từ siêu thị về rồi," Vu Chu xoay người lấy trứng gà từ trong túi nilon, "Ăn trứng chiên không, hay là luộc? Nhưng em không thấy máy luộc trứng nhà chị ở đâu."

Tô Xướng khom lưng từ trong ngăn tủ lấy ra, Vu Chu âm thầm buồn cười, chị gái này cũng rất không khách sáo, một câu "Để chị tự làm" cũng không lắp một chút, trực tiếp đưa máy nấu trứng cho nàng.

"Trứng lòng đào hay là chín toàn bộ?" Vu Chu cầm lấy máy nấu trứng nhìn.

"Còn có thể nấu trứng luộc sao?" Trước kia dì giúp việc dùng, Tô Xướng không biết. Lúc trước cô có bảo mẫu ở nhà, mùa đông năm ngoái cô nhận một đống thư từ triển lãm truyện tranh, để trên bàn làm việc, theo yêu cầu của ban tổ chức, chọn một ít gửi lại bưu thiếp có chữ ký. Dì bảo mẫu đó tò mò không biết cô làm nghề gì, có lẽ đã lên mạng tìm kiếm, sau đó hỏi cô, liệu có thể ký tặng một tấm cho cháu gái của dì không.

Tô Xướng ký cho dì, sau đó tháng sau nói với người môi giới không gia hạn hợp đồng, đổi thành người tới nhà làm theo giờ.

Cho nên Tô Xướng cũng không biết, Vu Chu có bao nhiêu đáp án chính xác mà không vào, đối với mình mà nói, có tính là một chuyện có cảm giác an toàn hay không. Có thể cảm giác được, Vu Chu hoàn toàn không biết gì về cô, nhưng rất tín nhiệm cô.

Hai người nói chuyện phiếm đơn giản, Tô Xướng mở tủ lạnh, nhét đầy, trước đó chỉ có một chút chân giò hun khói Tây Ban Nha và mấy chai nước trái cây.

Vu Chu ở phía sau vừa rót sữa nóng cho cô, vừa xác nhận thực đơn buổi trưa với cô.

Bữa trưa là ức gà trộn, thịt bò hầm khoai tây, đậu que xào và canh mướp. Vu Chu rất khiêm tốn, nàng nấu đâu chỉ tạm được, tóm lại Tô Xướng chưa từng ăn ức gà trộn ngon như vậy, trong gia vị thêm một chút ớt cựa gà và tỏi băm, trong thịt gà còn xếp vài miếng dưa chuột tươi. Vu Chu rất hài lòng, mặc dù Tô Xướng chỉ nói một câu "Ngon", nhưng cô ăn hơn nửa bát cơm, so với khen ngợi đơn giản có sức thuyết phục hơn nhiều.

Vu Chu rất thích cảm giác đút cơm cho người khác, chỉ cần đối phương ăn ngon, nàng lùa cơm cũng cười tủm tỉm.

"Cái chân giò hun khói kia của chị, nếu muốn ăn, buổi tối em cũng có thể cắt một chút, chị chọn một chút rượu trong tủ rượu để nhắm." Vu Chu vui vẻ thu dọn bát đũa.

Tô Xướng giúp mang vào phòng bếp, có chút kinh ngạc: "Em uống rượu sao?"

"Em không hiểu lắm, nhưng có thể uống một chút, trước kia ba em thích cắt chút chân giò hun khói nhắm với rượu, nhưng không phải loại rượu tây này của chị, ông ấy thích uống rượu lão hoàng Thiệu Hưng, lúc không có chân giò hun khói, ông ấy cũng cắt thịt khô." Vu Chu rửa bát, cười ra tiếng.

"Có máy rửa bát." Tô Xướng mở miệng, muốn đi qua bỏ bát vào.

"Em thấy rồi, nhưng chỉ có mấy cái bát này, em tiện tay rửa cho rồi, chị cứ mặc kệ em, không cho em làm, em ở lại rất khó chịu, con người chị xa hoa quá hi hi." Hơn nữa nàng còn xúi giục Tô Xướng "giết" chân giò hun khói. Vu Chu nhẹ nhàng ngâm nga, ngay cả động tác xoay khăn lau cũng rất nghiêm túc.

Tô Xướng dựa vào tường nhìn một lát, sau đó nói: "Vậy chị lên trước, buổi chiều còn có việc, phải ra ngoài một chút."

"Chủ nhật còn có việc à? Vậy khoảng mấy giờ chị về? Em xem thời gian nấu cơm."

Vu Chu giơ tay bỏ bát vào trong ngăn tủ, áo có hơi ngắn, lộ ra nửa vòng eo, tinh tế mà mềm mại, vừa vặn bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cận cảnh.

Tô Xướng nhìn lướt qua, lại nhìn tường l**m môi dưới: "Khoảng 6 giờ."

"Được."

Dọn dẹp xong, Tô Xướng liền đi ra ngoài, Vu Chu ở nhà tìm phòng, Tô Xướng vào phòng thu âm, đạo diễn lồng tiếng Mã Lộ nghe nói cô tới, đến chào hỏi, sau đó trong khi ghi chép hỏi cô: "Xướng à, kịch bản của em chị có xem chưa?"

"Đang xem, rất thú vị."

"Được rồi, đầu tháng bảy chúng ta thu âm, chị giữ lại cho em chút thời gian, người phụ trách muốn tới theo dõi, đây là dự án bách hợp lớn, rất chú trọng."

IP lớn, Tô Xướng lần đầu xuống biển, cảm giác muốn làm lớn.

"Lộ à, tháng bảy cô thu âm mà vội gì vậy, mau ra ngoài đi, chúng tôi đang vội đây." Bành Hướng Chi trước khi nghe lén nói đùa với cô ấy.

Mã Lộ vỗ cô ấy: "Mấy chị vừa mới thu âm, em nói hai câu thì sao nào."

"Chị Xướng của cô hôm nay năm giờ phải kết thúc công việc, cô nói xem tôi có đuổi hay không?"

Bành Hướng Chi thấy kỳ lạ, hôm nay Tô Xướng vừa đến đã nói với cô ấy chỉ có thể thu âm đến năm giờ, nói có việc, ngày mai sẽ đến sớm một chút. Bành Hướng Chi dỗi cô nói, cậu nói sớm một chút thì sớm một chút à, chị đây phải ngủ cho đẹp da.

Ầm ĩ thì ầm ĩ, Bành Hướng Chi không thể nào không đồng ý, dù sao Tô Xướng rất ít khi có việc.

Chưa đến sáu giờ, Tô Xướng đã trở về, đầu tiên là tắm rửa, sau đó thay quần áo ở nhà, hai người ăn cơm tối ít, sau đó cùng nhau cắt chân giò hun khói và chuẩn bị rượu, Vu Chu vừa uống, vừa xem Tô Xướng ghép Lego.

"Bình thường chị cũng chơi cái này sao?" Nàng đặt ly sâm banh xuống, cúi đầu giúp Tô Xướng xác nhận thứ tự linh kiện trong bản hướng dẫn.

"Bình thường không, đây là... ừm, quà sinh nhật bạn tặng." Bước vào tháng sáu, fan đã sớm chuẩn bị cho sinh nhật, Lego này là do một fan hâm mộ tương đối quen thuộc gửi tới, là quản trị viên siêu thoại của Tô Xướng, cũng... coi như là bạn nhỉ.

Vu Chu ngồi thẳng người: "Ha? Sinh nhật chị à?"

"Không có, chưa tới," Tô Xướng nghiêm túc liều mạng, ngữ điệu hàm chứa rất nhẹ nhàng, "Cuối tháng sáu, ngày 27 tháng 6."

Ngày 27 tháng 6... Vậy cũng không xa, Vu Chu âm thầm ghi nhớ.

Vu Chu uống không bao nhiêu, nói chuyện một lát lướt lướt điện thoại, thiếu chút nữa đã tỉnh, nàng cầm lấy đồ ngủ đi tắm, Tô Xướng liều mạng một nửa, ngồi xuống sô pha đọc sách.

Khoảng 10 giờ, Vu Chu mang theo hơi nước đi ra, vẫn là áo ngủ bông màu hồng nhạt, không sấy tóc, dường như liền thuận tay lau, ướt sũng dán lên lưng, nàng đứng cách đó không xa xem điện thoại một lát, sau đó đi tới, quấn lấy mùi thơm ngào ngạt của tắm rửa dừng ở bên cạnh Tô Xướng, gọi cô: "Tô Xướng."

Mới từ phòng tắm đi ra, khàn khàn, dẻo dai, nửa chữ đầu còn giấu ở trong cổ họng, giống như bị ăn hết.

Giọng điệu này, nghe ra là có việc, Tô Xướng đặt sách xuống: "Sao thế?"

Mũi Vu Chu hơi ngứa, giơ tay xoa xoa, chân phải cong lên, nhẹ nhàng tựa vào tay vịn sô pha, cách tay phải Tô Xướng nửa cánh tay.

Nàng cúi đầu nói với Tô Xướng: "... Mẹ em muốn xem nhà mới của em, với bạn cùng phòng nữa. Muốn gọi video với em."

"Hôm qua em nói dọn nhà mệt quá, vừa rồi em nói mạng vẫn chưa chuẩn bị xong, bà ấy nói ngày mai."

Đầu gối Vu Chu thoáng chống lên tay vịn, ngôn ngữ thân thể tỏ vẻ khó xử.

Tô Xướng theo bóng Vu Chu ném xuống nhìn lên trên, mái tóc ướt của nàng giống như đang công thành đoạt đất trên áo ngủ, vết nước uốn lượn mơ hồ khuếch tán, vài giọt nước rơi trên sàn nhà, vài giọt nước từ trên vải vóc lộ ra. Có một xu thế quá đáng nhất, từ xương quai xanh lan tràn đến trước ngực, xu thế trượt nhẹ nhàng được nâng đỡ.

"Ừ..." Tô Xướng mím môi, dời tầm mắt, nhìn khóe miệng Vu Chu cắn, "Sau đó thì sao?"

Giọng của cô vừa nhẹ liền hòa lẫn vào không khí, giống như lôi kéo không khí.

"Cái đó," lại hai giọt nước theo sau lưng nhỏ xuống sàn nhà, "Phòng ngủ kia của chị lớn quá, vừa nhìn cũng là biết không phải nơi em có thể thuê, em muốn cho bà ấy xem một góc phòng bếp, sau đó chị có thể... Nói cách khác, chào hỏi một tiếng, em đã nói em cùng bạn cùng phòng nấu cơm, nếu xem lửa thì sẽ không nói nữa."

Vu Chu nói xong, cảm thấy tóc ướt làm cô khó chịu, nàng túm đuôi tóc lên, lấy khăn lông trên tay lau.

Vạt áo ngủ lại hở lên, lỏng lẻo, trống trơn, nếu ôm lấy vòng eo, có thể tưởng tượng dễ ôm như thế nào.

Sẽ rất thơm, rất mềm, xúc cảm bằng bông cũng sẽ rất thêm điểm.

Tô Xướng chậm rãi hô hấp, dùng hơn nửa phút mới thu nạp đầy đủ thỉnh cầu của Vu Chu, sau đó cô giương mắt nhìn Vu Chu, đầu hơi hơi nghiêng: "Điều kiện thì sao?"

Không biết vì sao, chỉ muốn trêu nàng. Rất đột ngột, nhưng chính là muốn.

Trong dự liệu, Vu Chu giật mình ba giây, Tô Xướng vốn tưởng rằng cô sẽ nói, nấu cho cô thêm hai món ăn ngon, nhưng Vu Chu nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Em đi les bar cùng chị, được không?"

Tại sao lại là cái này?

Tô Xướng ngoài dự đoán, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.

Vu Chu nhìn vào mắt cô, hé miệng cười: "Không phải chị đang chuẩn bị dự án kia sao, lần trước em nói đi les bar, cảm giác một mình chị không được, nhưng em có thể đi cùng chị, làm quản lý của chị hay gì đó, nếu có người hỏi chị muốn xin số điện thoại mời chị uống rượu, em sẽ nói không tiện, hi hi hi."

Nàng cười, vải vóc bên hông cũng bị kéo giật, trông càng dễ ôm hơn.

"Quản lý?" Tô Xướng nhíu mày, đi quán bar cần quản lý gì chứ.

Vừa bị hỏi ngược lại, Vu Chu cũng từ trong tưởng tượng hoàn hồn, cảm thấy mình rất hài hước: "Đúng ha, chị cũng không phải ngôi sao, vậy thật ra giúp..."

"Làm bạn gái của chị," Tô Xướng đặt tay lên lưng tựa, bộ dạng suy nghĩ như thể rất nghiêm túc, thế cho nên tạm dừng ở giữa đủ ba giây mới nói lên một câu, "Có hợp lý hơn một chút hay không?"
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 19


Có một đám lửa thiêu đốt người, sinh sôi từ bụng dưới, nhanh chóng nhảy lên trên, vọt tới lồng ngực trống rỗng của Vu Chu.

Trái tim đau quá, giống như bị bọt nước căng to, lại giống như bị rong rêu trói buộc phải vung vẫy.

Trong lồng ngực là nước, vậy lửa thì sao? Lửa rơi vào trong mắt lỗ tai, ấm áp dễ chịu mà thiêu đốt.

Kỳ diệu, cảm giác xa lạ, Vu Chu bị trêu chọc mạnh mẽ, trước kia đối tượng thầm mến nhận nước nàng đưa, nàng cũng chỉ khẽ dậm chân trong lòng, mà Tô Xướng là một cô gái, cô chỉ dùng nhẹ nhàng nói một câu, không có chạy kịch liệt dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không có nụ cười rạng rỡ như mặt trời chói lọi, lại khiến lòng Vu Chu nhộn nhạo.

Tô Xướng dừng lại ba giây, Vu Chu đang suy nghĩ cái gì vậy? Nàng đang học thuộc thành ngữ, trong lòng nhộn nhạo, tâm tư lãng đãng, tâm hồn rung động, trái tim lắt lay.

Thuộc bốn câu, không có hơn.

Sau đó Vu Chu nhớ lại, cũng muốn tại sao những lời này lại có lực trùng kích lớn như vậy. Đại khái là bởi vì, Tô Xướng là một người trông có vẻ không có thất tình lục dục, mà hai chữ "bạn gái", chính là thất tình lục dục.

Cảm giác xung đột đạt đến đỉnh điểm, liền trở thành k*ch th*ch.

Mà hai chữ "của chị", đại biểu cho h*m m**n chiếm hữu.

Nhưng lúc ấy, Vu Chu không suy nghĩ được rất rõ ràng, chậm chạp hoàn hồn, ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha Tô Xướng, hai tay vịn vào tay vịn, cổ họng như mèo nhỏ nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải chị nói thật không?"

Đúng vậy, là hợp lý hơn. Danh chính ngôn thuận đi đến quán bar, nếu gặp phải tình huống đặc thù, còn có thể làm bia đỡ đạn.

Hai mắt Vu Chu sáng lấp lánh, có chút phấn khích. Ngồi xổm xuống theo bản năng, là để ngăn chặn nhịp tim đập.

Nàng vẫn luôn tò mò, đề nghị giả làm bạn gái của Tô Xướng khiến nàng cảm thấy k*ch th*ch hơn. Giả làm les, còn là với Tô Xướng, ha ha ha.

Nàng và Tô Xướng đối mặt thay đổi vị trí trên dưới, bởi vì phản ứng ngoài dự đoán của nàng mà Tô Xướng mím môi cười: "Vui vẻ vậy sao?"

Vu Chu lau sạch khuôn mặt, mái tóc ướt sũng giống như vạch đen: "Có một chút, cảm giác rất k*ch th*ch, em còn chưa tới les bar bao giờ. Nhưng không biết nên giả bộ như thế nào."

Ánh mắt nàng nóng lòng muốn thử, cảm thấy mình và Tô Xướng nói chuyện lại thân thiết hơn rất nhiều. Con gái thành lập quan hệ thường trong nháy mắt, ở chỗ cảm giác đồng minh, ở chỗ cùng nhau có được một lần bí mật vượt qua tiêu chuẩn.

Nó có thể được gọi là trái với lẽ thường, có thể được gọi là đỏ mặt tim đập.

"Vậy em ngẫm lại đi, chị đi rửa mặt." Ngón trỏ Tô Xướng gõ bên cạnh tay Vu Chu, đứng lên đi vào phòng tắm.

Bởi vì buổi chiều đã tắm rồi, cho nên Tô Xướng không trở về phòng tắm trên lầu, mà ở dưới lầu đánh răng rửa mặt, chăm sóc da, lúc đi ra, Vu Chu cũng chưa trở về phòng, mà ngồi xổm bên cạnh sô pha, dùng khăn giấy lau sàn.

"?" Tô Xướng đi qua, "Đang làm gì vậy?"

Vu Chu rất ảo não: "Em vừa mới phát hiện nước trên tóc rơi xuống sàn nhà của chị, đều có nước đọng, em dùng khăn lau nửa ngày, vẫn còn, hơn nữa càng lem, tại sao có thể như vậy..."

Nàng nghiêm túc nghiên cứu, cái bóng cuộn tròn lại.

Nhưng thật ra không quan sát dì giúp việc quét dọn như thế nào, Tô Xướng đứng bên cạnh nàng, cũng cúi đầu nhìn: "Không sao, thứ tư dì dọn nhà sẽ đến, chắc dì ấy có dung dịch chuyên dụng."

Vu Chu cắn tay, hình như đã nghe nói có những loại sàn cực kỳ khó xử lý, có một chút hơi nước cũng không được: "Vậy lỡ như làm không tốt thì phải làm sao, em phải bồi thường sao?"

Tô Xướng khẽ cười: "Làm không tốt rồi nói. Đứng lên đi."

"A." Vu Chu muốn đứng dậy, còn chưa hành động lại đột nhiên "ui" một tiếng, nắm tay đặt lên mu bàn chân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ngồi xổm tê chân rồi." Vu Chu cười ha ha, dọa Tô Xướng giật mình.

Vu Chu cũng không muốn, nhưng nàng chính là như vậy, sợ sẽ cười, đau sẽ cười, bị tê cũng sẽ cười.

Tô Xướng lại cười, không khom lưng, nhưng đưa tay cho nàng, hư ảo cử động hai ngón tay, Vu Chu bám lấy cánh tay cô đứng lên, một chân nhảy hai cái, đỡ lấy tường bên cạnh: "Cảm ơn."

Tô Xướng muốn xoay người lên lầu, lại dừng lại, nhớ tới cái gì: "Ngày mai phải đi làm sao?"

"Đúng vậy, ngày mai là thứ hai."

"Chị đưa em đến ga tàu điện ngầm." Vừa tới hai ngày, cô đoán sẽ không dễ tìm xe đạp công cộng.

Không đợi Vu Chu khách sáo, Tô Xướng còn nói: "Đúng lúc ngày mai chị phải đi làm sớm một chút."

Ồ, thì ra là thuận tiện, chuyện đạp chân ga, vậy Vu Chu liền yên tâm thoải mái một chút, xoay cổ chân không còn tê nữa, đứng vững thắp hương cho Tô Xướng.

"?"

"Chưa từng thấy chủ nhà đại nhân nào chu đáo như chị, ba kiếp may mắn gặp được chị." Vu Chu cảm thán, lòi khen tuy có hơi khoa trương, nhưng Tô đại tiểu thư thật sự là người tốt bụng.

Chủ nhà? Tô Xướng nhíu mày, không nói gì, lên lầu trở về phòng ngủ.

Thứ hai này hai người đều rất bận, Vu Chu trong lúc ăn trưa đã hẹn được một căn nhà, là đồng nghiệp của nàng đang thuê, cô ấy mua nhà kết hôn, vừa vặn tháng sáu trả phòng, bên ủy thác căn nhà cũng là người môi giới lớn có danh tiếng, đồng nghiệp trực tiếp nói người môi giới giữ phòng cho Vu Chu, Vu Chu cảm thấy đáng tin cậy, nhanh chóng chốt ngay.

Nhân lúc buổi chiểu rảnh rỗi gửi WeChat cho Tô Xướng: "Em tìm được nhà rồi, của đồng nghiệp em, ở ngay cạnh công ty em. Cô ấy trả phòng vào ngày 17 tháng 6, em định ngày 18 tháng 6 dọn qua, vừa đúng là ngày nghỉ."

Nửa giờ sau, Tô Xướng trả lời bằng giọng nói: "Ngày 18 tháng 6 chị phải làm việc cả ngày, dời lại một tuần nhé, ngày 23 tháng 6?"

Được. Vu Chu quyết định với cô, sau đó nói chuyện hợp đồng với người môi giới.

Buổi chiều tan làm sớm, Vu Chu và đồng nghiệp đi xem phòng trước, rất hài lòng. Sau đó làm xong thủ tục tại văn phòng môi giới ở dưới lầu, về đến nhà đã gần tám giờ. Chưa đầy 15 phút sau, Tô Xướng cũng vừa về đến nhà.

Hai người theo như đã thỏa thuận hôm qua, gọi video cho bà Thanh Hà.

Vu Chu trước tiên quay video miếng thịt đã được cắt sẵn trên thớt, rồi hữu ý vô tình hướng camera về phía cửa sổ mà không nhìn rõ cái gì, trông rất đỗi bình thường.

"Ái chà, căn nhà này của con trang trí cũng đẹp đó." Bà Triệu ghé sát vào ống kính nhìn, mép cửa sổ quầy kia một chút keo dính tràn ra cũng không có, không giống phòng cho thuê chút nào.

"Đúng vậy, vốn dĩ người ta không cho thuê, trang trí phòng tân hôn, lần đầu tiên cho thuê." Vu Chu dùng lời của người môi giới lừa gạt nàng làm thuật lừa gạt bà Triệu.

Tô Xướng đi tới theo kịch bản dừng bước, liếc mắt nhìn Vu Chu vừa mở miệng đã tới.

"À, mẹ chờ một chút, bạn cùng phòng của con vào lấy đồ." Vu Chu lắc lắc bóng lưng Tô Xướng, sau đó xoay camera, quay về phía mình.

"Mẹ không thấy rõ, là con gái phải không?" Bà Triệu hỏi.

"Đúng vậy, đương nhiên rồi, con bảo cô ấy chào hỏi mẹ."

"Chào dì ạ." Tô Xướng tựa vào tủ rượu, uống một ngụm sữa vừa lấy ra.

Cạn lời, có thể giả bộ hay không, là dì của mẹ bạn cùng phòng, không phải dì của dì bảo mẫu. Giọng điệu giải quyết việc chung của cô, giống như Vu Chu làm công ở nhà cô.

Vu Chu có chút lo lắng cho việc đến quán bar cuối tuần, nhưng Tô Xướng hẳn là sẽ không nghĩ tới, giờ này khắc này, trong lòng có người nghi ngờ giọng nói biểu diễn của cô.

Quả nhiên, bà Triệu sửng sốt một chút, nói với Vu Chu: "Để mẹ xem, để mẹ xem."

"Xem cái gì chứ, không lịch sự, vừa mới dọn đến, cũng không thân lắm." Vu Chu nhỏ giọng nói.

"Ồ, sao con nói là phòng cưới gì mà, vậy tại sao lại cho thuê?" Bà Triệu cũng không thấy rõ, dứt khoát ngồi trở lại, đan len trước màn hình.

"Cãi nhau rồi, không kết hôn nữa."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nói là lễ hỏi không thỏa thuận được." Vu Chu bịa đặt lung tung.

"A nha, lễ hổi muốn bao nhiêu tiền, không cho nổi nha? Nhà ở Giang Thành cũng đã mua rồi, tiền sính lẽ không cho nổi à?"

"Cái đó làm sao con biết được."

Tô Xướng sắc mặt phức tạp nghe hai mẹ con không coi ai ra gì bàn tán "Phòng cưới" của cô, cầm sữa rời khỏi phòng bếp.

Lúc rời đi, đóng cửa lại cho Vu Chu.
 
Back
Top Bottom