Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,153
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPoDKrrpPuV7mnpBPOPHzaIDuoVg3WV6iAInsfQ4Q7bYn1ywZ1P0js-JWkR6D2x7JH3msn1dTlniyVXuFayCHHRWIYqqWM60qaUMHMpSmw_0O8qS4i7aaLZh03B5fwRxZgG8PHTWBaSmPwB1cDtqNmO=w215-h322-s-no-gm

Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc
Thể loại: Đô Thị, Bách Hợp, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm: Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc (希望你,真的很快乐)

Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc (七小皇叔)

Nhân vật chính: Vu Chu (于舟), Tô Xướng (苏唱)

Thể loại: bách hợp, hiện đại, ngọt sủng

Độ dài: 99 chương chính văn + 1 chương ngoại truyện

Edit: phuong_bchii

————————————————

Bốn mươi phút dài đằng đẵng, giống như Vu Chu đã trải qua cả đời người vậy.

Nhưng nếu cả đời chỉ dài như vậy, dùng để yêu Tô Xướng lại thật sự quá ngắn.​
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 1


Edit: phuong_bchii

__________________

"Tô Xướng, em đã mơ một giấc mơ."

Vu Chu mơ mơ màng màng, cọ đầu vào Tô Xướng.

"Mơ gì vậy?"

"Em mơ thấy lúc chúng ta chưa quay lại với nhau, chị tìm em làm kịch, sau đó tiến hành với em một chút, cái gì ấy nhỉ, cưỡng đoạt."

"Cưỡng... đoạt?" Tô Xướng vươn cánh tay, để Vu Chu gối lên.

Vu Chu thỏa mãn rúc mình trong khuỷu tay Tô Xướng, vòng qua eo cô, lại móc nút áo ngủ của cô, cố gắng nhớ lại: "Ừ, em mơ thấy chúng ta không phải làm kịch sao, chị yêu em đến không chịu nổi, nhưng lại không chiếm được em, đến mùa thứ hai, chị đã nói, nếu như em không làm lành với chị, chị sẽ không thu âm nữa."

Lồng ngực hơi chấn động, nàng nghe thấy Tô Xướng cười, nhưng nụ cười của cô cũng nho nhã mà hàm súc giống như chủ nhân, chỉ mang theo vài khí âm, lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, cái đó, vì để thu kịch thuận lợi, nên em đã nhẫn nhục đồng ý."

"Nhẫn nhục?" Tô Xướng nhẹ nhàng lặp lại, hiển nhiên không hài lòng với cái từ này cho lắm.

"Ha ha ha," Vu Chu cười ha ha, "Trong mơ mà, hình tượng sẽ không giống nhau, sau đó chị liền từng bước từng bước, muốn em dọn đến nhà chị, em muốn ở hai phòng, chị lại nói lười trải giường, bạn gái vốn nên ngủ cùng nhau, sau đó em lại nhẫn nhục đồng ý."

"Ừ, rồi sao nữa?"

"Sau đó, liền xảy ra một số chuyện không thể miêu tả." Vu Chu chọc chọc eo cô, có chút tà ác nở nụ cười, "Tóm lại, cũng khá hấp dẫn đó."

"Chủ yếu là chưa từng trải qua kiểu tình yêu cưỡng chế của tổng tài bá đạo này, lúc mới ở bên nhau, quá ngây thơ." Không đợi Tô Xướng đáp lại, Vu Chu bĩu môi, đưa ra kết luận.

Tô Xướng không lên tiếng, cụp mắt hôn lên trán nàng.

Nữ chính ngoan ngoãn và dịu dàng nhất trong lịch sử của văn học cưỡng chế đã xuất hiện, cùng với nữ chính có khả năng định nghĩa lại khái niệm "nhẫn nhục" nhất trong lịch sử cũng đã xuất hiện.

Vu Chu cười dịu dàng, đột nhiên trong hơi thở còn yếu ớt hơn cả nụ cười của Tô Xướng nhớ lại quá khứ.

Khi đó, nàng hẳn sẽ không nghĩ tới, mình sẽ cùng người bên cạnh này quanh đi quẩn lại dây dưa nhiều năm.

Vu Chu gặp Tô Xướng vào mùa xuân năm 2018, trước đó đã nói, gặp nhau là ở phòng bệnh, Tô Xướng chủ động thêm WeChat của Vu Chu, nếu như không nhớ rõ, có thể đi xem lại "Giúp Tôi Vỗ Vỗ".

Sau đó Vu Chu cũng hỏi qua Tô Xướng, lúc ấy ở bệnh viện có phải vừa gặp đã yêu mình hay không, nếu không với tính cách của Tô đại tiểu thư, làm sao có thể chủ động thêm người khác vào WeChat.

Tô đại tiểu thư im lặng một hồi, lắc đầu nói không phải, chỉ là lúc ấy bác sĩ nói bệnh của cô có liên quan đến cảm xúc, bảo cô tâm sự nhiều hơn với bạn bè, nhưng cô lại không có người bạn nào cả, ở bệnh viện gặp Vu Chu, phát hiện người này rất thích nói chuyện, liền...

"Cho nên lúc ấy chị muốn làm bạn với em?" Vu Chu mặt đầy hoài nghi.

"Ừ, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm kết bạn, không nắm chắc độ tốt, không cẩn thận..." Thăng hoa. Tô Xướng nói.

Đệch... Vu Chu không muốn để ý đến cô nữa.

Nhưng lúc đó, Vu Chu cũng không hề để ý đến việc trong danh sách WeChat của mình xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp, lúc đó nàng chỉ chăm chăm lo lắng cho tình trạng bi thảm của mình, mẹ nàng, cũng chính là bà Triệu Thanh Hà, nhất quyết nói sau khi phẫu thuật phải nhanh chóng xuống giường vận động, nếu không vết thương sẽ "chết dài", vì thế ép nàng ra ngoài đi dạo mỗi ngày.

Mùa xuân ở Giang Thành, tương đương với mùa đông tạm điều tới, một thiếu nữ ốm yếu vừa làm phẫu thuật xong, tàn nhưng không phế, đi dạo trong gió lạnh.

Sau đó Vu Chu mới phục hồi tinh thần lại, vết thương này không phải cần "chết" sao? Bà Thanh Hà chẳng lẽ còn muốn nó sống?

Ngày thứ ba đi dạo, Tô Xướng xuất viện.

Bởi vì cô đăng lên vòng bạn bè, 11 giờ tối, dưới ánh đèn lờ mờ, trong ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng, chứa chất lỏng màu nâu trong suốt. Không có caption.

Chim cút nhiệt tình chạy tới dặn dò cô: "Chị xuất viện rồi à? Mới làm phẫu thuật không được uống rượu đâu."

"Là thuốc Đông y." Tô Xướng trả lời.

Ơ... Trên thế giới này có người dùng ly thủy tinh đựng thuốc Đông y sao?

Có lẽ mấy người giàu sẽ vậy.

Đi quá giới hạn, Vu Chu không nói nữa, chạy đi lướt Weibo. Lướt đến mấy video nói tiếng mèo thần bí, chiếu ra ngoài là có thể gọi mèo tới, Vu Chu cảm thấy rất thần kỳ, mặc niệm có phải thật hay không, mở video ra mới phát hiện nhà mình không có mèo, chỉ có bà Triệu không hiểu sao, cầm móc áo gõ cửa phòng nàng: "Con muốn chết à? Đêm khuya còn niệm chú."

Vu Chu hậm hực tắt đi, rúc vào trong chăn, không có việc gì làm, vì thế lại mở WeChat của Tô Xướng, người này thẳng thắn vô tư, ba ngày không vào rồi có thể thấy được cái gì, nhưng vòng bạn bè ít đến đáng thương, lướt vài cái đã lướt tới năm 2015.

Điểm thẳng thắn thứ hai là, tên WeChat của cô lại tên là Tô Xướng.

Nếu như không phải cái tên này quá hay, Vu Chu khẳng định cho rằng cô là môi giới bất động sản, hoặc là bán khóa học.

Nói không rõ là cái tên này đặc biệt, hay bởi vì Tô Xướng quá đẹp, dùng khuôn mặt để đưa tên tuổi bay lên, tóm lại cũng coi như là một cái tên khiến Vu Chu nhớ mãi không quên.

Sau đó nàng mới phát hiện, đây thật sự là một cái tên rất có tâm cơ, chữ "Xướng" cũng không hiếm thấy, nhưng lấy làm tên lại rất ít, bởi vậy khiến người ta ấn tượng sâu sắc, mà chính bởi vì "Xướng" tùy ý có thể thấy được, cho nên thỉnh thoảng khi nàng nhìn thấy chữ này, nghĩ đến một cô gái tên là Tô Xướng trong vòng bạn bè.

Tóc đen dài thẳng, thon gầy mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, mũi và môi cực kỳ đẹp, da dẻ không chút tỳ vết, giống như chỉ bỏ thêm bộ lọc, là người gần gũi với hình ảnh thần tượng nhất Vu Chu từng gặp trong cuộc sống.

Không thích nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng mạch não kinh người, ví dụ như cô sẽ cười cười nói "Nếu đã nhìn thấy hết", ví dụ như, cô sẽ đập thuốc bắc thành rượu tây.

Lần nữa gặp lại Tô Xướng, là vào cuối mùa xuân.

Khi đó Vu Chu kết thúc 28 ngày nghỉ bệnh, trở lại làm nhân viên công sở, chưa đi làm được mấy ngày, lãnh đạo đã bảo Tiểu Vu đã béo lên đi công tác.

Người mới Tiểu Vu từ trong ảnh phản chiếu cửa kính nhìn khuôn mặt hơi đầy đặn của mình, lại đè nén lý do không muốn cơ thể khó chịu xuống.

Sân bay quốc tế Song Kiều Giang Thành vừa mới đưa vào hoạt động, ngay cả đèn cũng mới tinh, chiếu xuống đá cẩm thạch màu xám nhạt, chỉ có hai chữ, cao cấp. Vu Chu kéo vali đi, lúc ở quầy làm thủ tục, cảm giác mình giống như một ngôi sao.

Ừm... cấp bậc có hơi cao, nếu không thì làm trợ lý làm thủ tục giúp ngôi sao đi.

Đổi xong váy lên máy bay, thời gian còn sớm, Vu Chu nhìn xung quanh một chút, ở hướng mười giờ, thấy được người thích hợp làm ngôi sao kia hơn.

Là Tô Xướng.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen kiểu dáng đơn giản, cắt may hoàn hảo vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ, từ đầu đến chân không có nút thắt, giống như chắc chắn chủ nhân không cần giữ ấm, Tô Xướng vốn đã cao, còn đi một đôi giày ankle có chút gót, có vẻ càng cao, còn có cổ của cô, từ sợi tóc đen kịt cùng áo khoác ngoài lộ ra, trắng như tuyết trắng, giống như ánh sáng lạnh lẽo trên bảng hiệu của cửa hàng xa xỉ phẩm bên cạnh.

Một tay cầm vé lên máy bay, cô nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay kia, ngẩng đầu nhìn lầu hai.

Giống như một bức phác họa.

Tóm lại Vu Chu chưa từng gặp ai như vậy, giống như là đang dịu dàng ra lệnh cho toàn thế giới an tĩnh, ánh sáng ồn ào từ giữa đôi lông mày và ánh mắt của cô lướt qua, nhưng chỉ cần một cái chớp mắt không quan tâm từ hàng mi, tất cả lại trở nên im lặng.

Lúc ở bệnh viện, cô cúi đầu nghịch điện thoại như thế này, lúc ở sân bay, cô ngẩng đầu nhìn cửa hàng cũng là như thế.

Vu Chu rất vui, cảm thấy có thể gặp nhau ở Giang Thành to lớn như vậy, thật sự là rất có duyên nhỉ, vì vậy bước nhanh qua, đến phía sau cô hai ba bước gọi cô: "Hi, Tô Xướng!"

Tô Xướng quay đầu, không quá kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Vu Chu liền nhíu mày, cười: "Trùng hợp vậy."

"Hi hi," Vu Chu đột nhiên có chút người hướng nội nhập vào, lắc lắc vé máy bay của mình, "Đúng, đúng, em đi công tác, thật trùng hợp, thật là."

Đúng là rất xấu hổ, cũng không thân, chào hỏi, cũng không biết nên làm gì.

Vẫn là Tô Xướng trừng mắt nhìn, ôn hòa hỏi nàng: "Đi đâu vậy?"

"À, Khánh Thành."

"Chu Sơn."

"Ồ."

"Ừ."

Hai người đứng ở đại sảnh sân bay hơi trống trải, Vu Chu thu tay lại, nhét vào trong túi, lấy điện thoại ra muốn xem giờ, lại cảm thấy không lịch sự, đáy mắt liếc sang bên cạnh có người hữu ý vô ý nhìn Tô Xướng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Mấy giờ chị lên máy bay?"

"Vẫn còn sớm."

"À... Vậy, em cũng còn sớm." Vu Chu nói.

"Ồ."

"Ừ."

Chết tiệt. Trong lòng Vu Chu khẽ chửi thề một câu, có người không biết nói chuyện phiếm như vậy sao? Trong bệnh viện nhìn cũng được lắm mà, ít nhất là bình thường.

"Em định đi KFC ăn sáng, vừa rồi chị cũng đang xem phải không?" Mắt Vu Chu chợt lóe lên, "Có phải lần đầu tiên chị tới sân bay này, không biết đi như thế nào không? Nếu không, hai ta cùng đi ăn một chút? Cũng thật là trùng hợp. Ha ha."

Nàng thấy Tô Xướng nâng mí mắt mềm mại lên, nhìn nàng một cái: "Được."

Tô Xướng lúc ấy không có nói với Vu Chu, mình đang xem video quảng cáo bên ngoài cửa hàng KFC, cô muốn xem thử có thể chiếu phiên bản lồng tiếng của mình hay không.

Một trước một sau đi thang máy, song song bước vào tiệm, Vu Chu ân cần an ủi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân này một chút, chị một câu em một câu, ngược lại hài hòa hơn nhiều.

Lấy cơm xong, ngồi ăn hai gói khoai tây chiên, Vu Chu bắt đầu quan sát người đối diện, coca đều uống từng ngụm nhỏ, uống một ngụm hé hé miệng, giống như nếm rượu vang đỏ, rất thú vị.

"Sao vậy?" Tô Xướng phát hiện tầm mắt Vu Chu, lấy khăn giấy lau khóe miệng, hỏi nàng.

"Đột nhiên em phát hiện ra một chuyện, bạn bè." Vu Chu kéo má, mắt chớp chớp.

"Hả?"

"Từ lúc em gọi chị đến giờ, chị chưa từng gọi tên em." Vu Chu hoài nghi, "Chị còn nhớ em tên gì không?"

Tô Xướng sửng sốt, im lặng nhìn nàng.

Biểu cảm của Vu Chu thong thả mà đặc sắc, đầu tiên là mở rộng mí mắt, lông mày nhướng lên, sau đó mở miệng với biên độ không lớn, cuối cùng nghiêng mặt, đặt ánh mắt phức tạp vào đáy mắt Tô Xướng.

Sau đó nàng nhìn thấy rõ ràng, đáy mắt Tô Xướng vốn không gợn sóng nổi lên ý cười không rõ ràng, cô cong cong khóe miệng, giọng nói rất nhẹ.

"Vu Chu."

Vu trong chí vu (đến nỗi), Chu trong tiểu chu (thuyền nhỏ).
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 2


Edit: phuong_bchii

_________________

Vu Chu lập tức nổi da gà.

Đây là lần đầu tiên được người ta gọi một cái tên, da đầu liền tê dại, tai cũng nóng lên.

Lúc này nàng mới phát hiện, Tô Xướng khiến người ta nhớ mãi không quên không phải vì khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, hay là cái tên đặc biệt, mà là giọng nói này.

Lạnh lùng, dịu dàng, lúc âm trầm mang theo cảm xúc tinh tế như cát sỏi nhỏ, bình thường là dứt khoát, nhưng nếu cô muốn ý vị thâm trường một chút, sẽ khéo léo nâng cao âm cuối. Thì ra trong cổ họng có thể ném ra một cái móc nhỏ, lắc lư rủ xuống trước mặt bạn, nói với bạn —— Người muốn mắc câu.

Về sau thật ra có rất nhiều người lĩnh hội qua sức hút của âm thanh này, nhưng ít có người như Vu Chu giờ phút này, nhìn chăm chú vào đôi câu vài lời này ra đời.

Khóe miệng của cô giơ lên dấu ngoặc nhỏ, trong mắt của cô thu gọn vầng sáng trên đỉnh đèn, thậm chí khi cô nói xong hai chữ "Vu Chu", còn giơ tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ trước vành tai của mình.

Một động tác nhỏ lơ đãng như vậy, giống như thẻ vũ đạo, thẻ vào giọng nói của Tô Xướng.

Ha, ha, ha. Không biết tại sao, Vu Chu liền muốn xấu hổ cười ngay lập tức.

Có lẽ là vì chưa từng trải qua cảnh tượng thần thánh như vậy.

Sau đó nàng cúi đầu, cắn ống hút hút mạnh một ngụm coca, lúc bọt khí nổ tung trong miệng, trong lòng nàng cũng nhỏ giọng nói một câu "Mẹ ơi".

Nhưng khúc nhạc đệm nhỏ này, cũng không có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, dù sao, Vu Chu lúc ấy là thẳng.

Kiên định như vậy là bởi vì thời học sinh nàng từng thầm mến hai "nam thần", dấu ngoặc, đều chấm dứt trong thất bại.

Một người trong đó còn hẹn hò với nữ thần cùng ký túc xá với nàng, trong lòng Vu Chu giống như nhân sủi cảo vỡ nát mấy ngày, sau đó lại lướt vòng bạn bè thì cảm thấy hai người họ thấy thế nào cũng rất xứng đôi.

Nàng cho rằng năng lực chữa thương của mình hoàn toàn là hạng nhất, giống như giờ phút này, nàng thậm chí có thể giúp bạn cùng phòng nữ thần này chia sẻ bỏ phiếu trong vòng bạn bè.

Nói là bỏ phiếu hàng năm của một nhân vật trong game nào đó, nữ thần kéo phiếu kéo đến chỗ người hiền lành Vu Chu, còn cố ý dặn dò nàng, lúc đăng lên vòng bạn bè không chỉ phải kèm theo link, còn phải đăng một tấm ảnh đẹp của nhân vật.

Đen thùi lùi, Vu Chu không nhìn ra đẹp ở chỗ nào.

Có điều nàng vẫn rất chuyên nghiệp gửi đi: Mọi người đi ngang qua bầu cho chủ nhân một phiếu, gọi call. JPG.

Một lát sau có mười like, nhấp vào xem, theo thứ tự là Triệu Thanh Hà, dì, mợ cả, mợ út...

Cô bảy dì tám, thích nhất là loại hoạt động bỏ phiếu trong vòng bạn bè này, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng đoán chừng cảm thấy Vu Tiểu Chu cuối cùng cũng đã nâng cấp một tầng quan hệ với họ.

Mở tủ quần áo ra, tìm áo ngủ mới ở bên trong, màn hình điện thoại trên giường sáng lên, thậm chí có một tin nhắn WeChat.

Tô Xướng: "Em thích Nữ Đế?"

Hả? Vu Chu cắn móng tay, cẩn thận xác nhận: "Ý chị là, Võ Tắc Thiên sao?"

"?" Tô Xướng chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi.

Vu Chu suy nghĩ một lúc, người bạn này hiếm khi gửi WeChat cho nàng, là gặp phải vấn đề học thuật gì sao, điều tra nghiên cứu gì đó, vì thế ấn nút giọng nói, tìm từ: "Cái này, thật ra em, nam Hoàng đế nữ Hoàng đế đều được, nhưng em cảm thấy nữ Hoàng đế rất vĩ đại, có điều nói đi cũng phải nói lại, làm Hoàng đế, không hoa mắt ù tai chính là tốt nhất, ý là, lấy dân làm trọng, chú trọng dân sinh, mấy minh quân trong lịch sử em cũng đều cảm thấy rất tốt, Lý Thế Dân gì đó."

......

Nàng nhìn thấy bên kia xuất hiện vài lần "Đối phương đang nhập", lại biến mất.

Vu Chu thấp thỏm đợi hơn năm phút, mới nhìn thấy Tô Xướng trả lời: "Người bạn em đăng lên mạng kia, không phải Nữ Đế sao?"

Hả?

"Cái nào cơ?"

"Chủ nhân của em."

A cái này...

"Cô ấy, cô ấy là Nữ Đế à? Em không biết." Giọng nói của Vu Chu lại gửi qua.

Giết ngàn đao Thẩm La Quân, caption cho cô ấy chính là chủ nhân, nàng cho rằng là chủ trang viên, hoặc là nick name gì đó, a cái này, a cái này...

"Không biết mà còn bỏ phiếu cho cô ấy à?" Tô Xướng cũng trả lời bằng giọng nói, âm lượng hơi run rẩy, giống như đang đi bộ, cuối cùng hơi thở hỗn loạn, cũng không nghe ra có phải đang cười hay không.

"Bạn cùng phòng bảo em gửi." Vu Chu cảm thấy thật mất mặt, giọng nói mang theo giận dỗi.

Nghe cứ bị dễ thương.

Chẳng qua là nghe vào tai Tô Xướng lúc đó, bản thân Vu Chu cũng không hề phát hiện.

Vì câu tiếp theo giọng nàng đã bình thường lại, hỏi Tô Xướng: "Sao vậy? Chị cũng thích à?"

Tô Xướng không trả lời, cười một lát.

Vu Chu đợi nửa ngày, cũng không nói câu nào, không biết có nên để điện thoại xuống đi tắm hay không. Rõ ràng đồ ngủ cũng đã lấy rồi, nhưng nàng thì chỉ thích lăn tăn, theo lý thuyết nếu nàng đưa ra câu hỏi thì đối phương phải trả lời, nếu đối phương trả lời, mà bản thân lại không thấy thì sẽ rất bất lịch sự.

A, đang lúc nàng bắt đầu gõ chữ thì tin nhắn của Tô Xướng tới.

"Thích xem phim không?"

"Hả?" Không trả lời cô, hỏi một câu tận đẩu tận đâu.

Bởi vì hiểu lầm "Nữ Đế" trước đó, lần này Vu Chu rất cẩn thận: "Phim gì vậy?"

"Mới vừa công tác xong, bên đối tác tặng cho hai vé, là X-Men ngày mai công chiếu, không biết em có hứng thú không?"

Hả? Loại chuyện tốt này... là bởi vì đúng lúc cùng trò chuyện, liền tặng cho nàng?

Nhưng Vu Chu chưa từng được người ta tặng vé xem phim, không chắc ý của Tô Xướng: "Ý chị là, cho em cả hai vé?"

......

Lời vừa nói ra, nàng đã muốn k** r*n đầu óc mình có vấn đề.

Có thể là giọng điệu của Tô Xướng rất không giống muốn đi cùng nàng, ngược lại giống như là tùy ý xử lý một món đồ không cần thiết, bởi vậy Vu Chu có chút hiểu sai ý.

Nàng vội vàng thu hồi, cảm thấy không lịch sự.

Nhưng tin nhắn của Tô Xướng lại tới: "Thấy rồi."

A ha ha ha ha ha, Vu Chu ở bên này màn hình bất giác cười, giảm bớt xấu hổ.

"Em muốn xem cùng bạn sao?" Tô Xướng hỏi nàng.

Là tin nhắn chữ, nhưng Vu Chu hình như cảm thấy, đã có thể tưởng tượng được giọng điệu dịu dàng của Tô Xướng.

"Không có, em xem trên TV diễn như vậy." Nàng vừa gõ chữ, vừa dùng giọng điệu trầm thấp đọc theo, "Ngại quá, em quả thật chưa từng được người ta tặng vé, em có hơi bất lịch sự."

Ui... Tai nóng quá.

Tô Xướng bên kia trả lời bằng giọng nói, Vu Chu mở ra, bên kia đầu tiên là cười nhẹ, sau đó nói: "Không có gì."

Đây là buổi công chiếu nhỏ nội bộ, mời một số nhà phê bình phim và KOL, bởi vậy cần đăng ký tên và số điện thoại của Tô Xướng.

"Phải đi cùng chị, cần điền thông tin của chị. Ngày mai có rảnh không? Hai giờ chiều."

"Có, ở đâu thế?"

"Tiền Cảng, em qua đây thế nào?"

"Em ở bên Chu Viên, lát nữa tra tàu điện ngầm thử."

"Chị lái xe đón em, tiện đường."

"Wow, tốt quá, cảm ơn cảm ơn." Gửi qua một cái sticker cúi đầu.

Hi hi, Vu Chu kiếm được món hời lớn, buổi công chiếu à, vé nội bộ à, nàng đã nghĩ xong sẽ đăng gì lên Weibo, cũng nghĩ xong ngày mai sẽ chụp một bức ảnh vé gửi cho hai em họ yêu thích X-Men để khoe khoang.

Cả đời này cũng chưa từng có quan hệ như vậy, Vu Chu vui vẻ đi tắm.
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 3


Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Ngày hôm sau, Vu Chu đã sớm chờ ở dưới lầu, khi đó là đầu hạ, là thời điểm mà Vu Chu cảm thấy dễ chịu nhất, ánh mặt trời ấm áp, vạn vật đáng yêu, cây cỏ trong khu chung cư e ấp nở hoa, ngay cả tiếng ve kêu cũng chưa kịp cất lên.

Vu Chu không thích những thứ quá mãnh liệt, đối với quá trình sinh trưởng của cây cối là như thế, nhiệt độ nóng lạnh và cả cách đưa đẩy trong đối nhân xử thế cũng tương tự.

Hôm đó nàng cố tình mặc một chiếc váy kết hợp với áo thun cạp cao, đeo một chiếc túi xách nhỏ xinh.

Thật ra nàng không thích mặc váy lắm, nhưng nghe nói có người nổi tiếng sẽ đến, chỉ sợ chính mình quá nhạt nhoà.

Đứng ở ven đường một lát, từ xa có một chiếc Porsche Panamera màu đen chạy tới, trong lòng Vu Chu giật mình, lại thản nhiên bật ra một câu: Vãi thật.

Một câu cảm thán khá là yếu ớt, chẳng biết là do đã quen với sự choáng ngợp đến từ Tô Xướng, hay vì trong lòng Vu Chu vốn dĩ đã dự đoán trước —— đương nhiên là phải dùng cao lương mỹ vị mới bồi dưỡng được một đại tiểu thư như Tô Xướng. Khí chất đó, nhìn qua cũng không thể xuất thân từ gia đình bình thường.

Vu Chu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Tô Xướng đang tháo kính râm, sau khi cúi đầu đặt kính râm đã gấp gọn vào trong hộp thì mới ngẩng mặt cười nhạt với nàng: "Chờ lâu chưa?"

"Không có không có không có, em vừa mới xuống thôi." Vu Chu khách sáo nói, thấy Tô Xướng một tay đóng nắp hộp kính, lại theo thói quen quan tâm mà nói: "Chị đeo vào đi, bây giờ đang giữa trưa, mặt trời rất chói mắt."

Nhưng mà Tô Xướng hình như cảm thấy mới gặp Vu Chu chưa được mấy lần, nếu cứ đeo kính râm trong khi nói chuyện thì hơi bất lịch sự nên chỉ câu môi lắc đầu, mắt khẽ híp vài cái, liền thích nghi với ánh sáng.

Đèn xanh đèn đỏ trên đoạn đường này tương đối nhiều, xe cộ thong thả đi tới, hai người câu được câu không hàn huyên một chút rồi lại rơi vào khoảng lặng.

Con người Vu Chu có một tật xấu, đó là khi không gặp mặt thì lá gan sẽ lớn một chút. Ở trên mạng, nàng gửi sticker cho Tô Xướng, hai người cũng không có khoảng cách gì. Cơ mà khi giáp mặt thì lại khác hẳn.

"Khụ, ừm." Vu Chu hắng giọng.

Tô Xướng không có phản ứng, chạm vô lăng một cái.

"Chiếc xe này của chị, là Panamera à?" Vu Chu xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói.

"Ừ, đúng vậy."

"Em từng lướt thấy trên mạng, phía sau xe của chị hình như có cánh gió, nâng lên trông rất là ngầu."

"Vậy sao?" Tô Xướng cười.

Hả? Xe của cô ấy mà cô ấy lại hỏi "Vậy sao"? Vu Chu chợt có chút xấu hổ, quay đầu nhìn hàng ghế sau thể chỉ cần ánh mắt khẽ lướt qua chiếc cánh gió kia, nàng sẽ cư xử thong dong hơn một xíu.

Cái nhìn này lại rơi vào chiếc gối ôm ở phía sau, nàng thốt lên một tiếng í, nhíu mày, nhìn Tô Xướng: "Trên gối tựa của chị cũng in hình Nữ Đế à?"

"Chị còn nói chị không thích, vậy mà ngay cả merch đều có." Vu Chu có chút không hiểu, thích một nhân vật trong trò chơi là chuyện không thể để người khác biết sao?

Tô Xướng ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Người khác tặng."

Hả? Lại là người khác tặng.

Vé cũng vậy, gối ôm cũng vậy...

"Ngoại hình xinh đẹp đúng là tiết kiệm tiền ha." Vu Chu dựa lưng vào ghế, vuốt vuốt dây đeo túi xách của mình, thấp giọng than thở.

"Cái gì?"

"Không có gì. Sao chị lại mời em đi xem phim? Ý em là, tại sao lại là em?"

Tô Xướng nghĩ: "Thật ra đối với chị thì thể loại phim này cũng khá được, hôm nay vừa đúng lúc rảnh rỗi. Bạn bè cũng không nhiều, tặng cho người khác, nếu chị không đi, họ cũng không dùng được."

"Vậy, em. Hai ta..." Nói cách khác, cũng không quá thân thiết.

Tô Xướng cũng im lặng, không biết nên nói như thế nào. Thật ra cô là một người rất lười giao tiếp với người khác, nói thẳng ra thì tới cả với cha mẹ mình, cô cũng trò chuyện không nhiều. Với bạn bè trong giới thì cuộc nói chuyện cũng chỉ dừng lại ở công việc, một khi khoảng cách thu hẹp lại, sự kiên nhẫn của cô liền ít đi.

Bởi vậy bác sĩ nói với cô, cô nên kết bạn, mở lòng nhiều hơn, duy trì tâm trạng vui vẻ, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, nếu không cô sẽ lại sinh bệnh. Cô một chút cũng không bất ngờ.

Bất ngờ chính là gặp được Vu Chu trong phòng bệnh.

Nên hình dung nàng như thế nào nhỉ? Ngay từ đầu tựa như một cây thông Noel, treo chậu nhựa đủ màu, ấm đun nước và giấy vệ sinh. Cây thông Noel vốn đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tô Xướng thì ngẩn người ra, chớp chớp mắt, nhìn nàng.

Tô Xướng chưa từng gặp được ánh nhìn nào như vậy. Có những ánh mắt là sự đánh giá từ trên xuống dưới, có những ánh mắt là sự khiêu khích từ dưới lên, có ánh mắt là sự ngưỡng mộ, có ánh mắt là sự khinh thường... tất cả đều chứa đầy cảm xúc.

Nhưng khi Vu Chu nhìn qua, không có gì cả. Mắt của nàng hơi tròn, đồng tử đen lay láy đặc biệt lớn, lúc nhìn người khác giống như đang tiếp nhận.

Tiếp nhận hình bóng Tô Xướng phản chiếu trong đáy mắt nàng, chớp mắt ba cái. Cái đầu là làm quen, cái thứ hai là bao dung và cái cuối cùng là chứa đựng.

Tóm lại, khiến Tô Xướng cảm thấy rất đặc biệt.

Cô từng cho rằng đây là kỹ năng quan sát thế giới của các tác giả như Vu Chu: bất luận là tốt hay xấu, trước tiên cứ lấy ánh mắt lột tả nó, đừng vội đưa ra định nghĩa. Nhưng không phải, chỉ có mình Vu Chu là như vậy, không có người thứ hai.

Ấn tượng đầu tiên là đặc biệt, ấn tượng thứ hai mới là kỳ diệu.

Cây thông Noel khẽ khàng bước tới, quay lưng về phía Tô Xướng đặt đồ xuống, yên tĩnh đến lạ thường. Sau bữa trưa Tô Xướng đi đến phòng trà nước, nghe thấy nàng bịt micro gọi điện thoại, giọng nói thật rộn rã : "Con thấy nằm viện cũng không quá tệ, trên chăn của con còn có hoa nhí nữa nè. Cơ mà không phải ai cũng có đâu, giường bên cạnh con làm gì có."

Có một chút đắc ý, cứ như thể Thượng Đế vừa ban thưởng cho nàng.

Ừm, cây thông Noel trở thành chim sơn ca nhỏ.

Trưa ngày hôm sau, chim sơn ca nhỏ lại biến thành bà cô già, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhai ngon lành hộp cơm mà Tô Xướng cho rằng khó nuốt, còn không quên dùng giọng điệu của người từng trải khuyên Tô Xướng: "Chị gầy quá rồi, phải ăn nhiều vào, chỉ uống nước sao mà được, kẻo lát nữa ngất xỉu trên bàn mổ đấy."

Giọng điệu kia, cứ như khoanh chân ngồi trên giường đất.

Ngày thứ ba, bà cô già hóa thành Lâm muội muội, khóc sướt mướt nói: "Má nó, em đau quá, chị có thấy mấy người trên hành lang kia không? Ống dẫn lưu từ trong bụng cắm xuống đó, em chịu không nổi, em thật sự chịu không nổi cái này."

Cuối cùng, Tô Xướng cũng nhịn không được mở miệng: "Nhưng mà ca phẫu thuật của hai chúng ta, đều không cần ống dẫn lưu."

Sau khi Vu Chu diễn xong một trăm vở kịch nhỏ.

Cho nên Tô Xướng thường xuyên cảm thấy, tên Vu Chu đặt rất hay, Vu Chu, vũ trụ, nàng có nhiều vũ trụ.

Thật lâu sau, Tô Xướng mới phát hiện chỗ đặc biệt của Vu Chu, người khác có lẽ là hoa, là cỏ, là bụi cây rừng rậm, nhưng Vu Chu là đất đai. Nàng tiếp nhận hoa, tiếp nhận cỏ, tiếp nhận bụi cây và rừng rậm, sau đó mời chúng đổ xuống đủ loại bóng râm trên mặt đất của mình. Khi thì nàng tận hưởng bóng râm của hoa, khi thì tận hưởng bóng râm của cây, từ đó tạo nên một hệ thực vật vừa phong phú vừa bí ẩn.

Khoảng lặng kéo dài quá lâu, vũ trụ nhỏ bắt đầu chuyển động, Vu Chu khịt khịt mũi.

"Chị xịt nước hoa hả? Thơm quá."

"Ừ." Tô Xướng nhẹ nhàng nói.

"Em cũng có xịt, nhưng bình thường em không thích nói đề tài này với người khác, em sợ người ta hỏi em là nước hoa gì, tiếng Pháp tiếng Anh em nói không được tốt," Vu Chu tự than thở, "Haizz, bây giờ nói về cái này là bởi vì hai chúng ta ở trong xe, thật sự có chút ngượng ngùng."

Không tìm được chủ đề trò chuyện nữa.

Tô Xướng chưa từng thấy cách mở bài nào thẳng thắn đến vậy, tiếng cười nhẹ nhàng cùng đèn xi nhan cùng nhau vang lên.

Cô vừa cười, hai vai Vu Chu hơi rụt lại liền buông lỏng, cũng theo đó mà cong mí mắt lên cùng cô, máy hát khởi động, bắt đầu từ từ mở lời: "Này, chị bao nhiêu tuổi thế?"

"25."

"Wow."

"Không giống?" Tô Xướng nhìn nàng một cái.

"Không phải, em muốn khen chị tuổi trẻ tài cao, nhưng lại phát hiện em không biết chị tài cao ở đâu."

Tô Xướng dừng lại, lần này cười dài hơn một chút: "Ừ, chị làm công việc biểu diễn hậu trường."

Lúc ấy cô không nói mình là diễn viên lồng tiếng, giống như cô vẫn chưa nói CV của Nữ Đế là mình, cũng chẳng biết tại sao, chỉ là không muốn nói.

Vu Chu không hiểu cụ thể biểu diễn phía hậu trường cụ thể là gì, hình tượng mà nàng phác họa ra trong lòng rất quái dị, chính là một nghệ nhân chọc gậy múa rối bóng phía sau phim vải.

Nhưng trông Tô Xướng thấy thế nào cũng không giống.

"Thế chị là người bản địa sao?"

Tô Xướng không trả lời, chỉ nhìn nàng một cái, vịn vô lăng trầm ngâm.

"Như thế nào?"

"Chị đang nghĩ, những câu hỏi này sao em không hỏi chị hồi chúng ta còn ở bệnh viện?"

Theo lẽ thường mà nói, đối thoại như vậy, nên xảy ra vào lúc mới quen.

Vu Chu cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Khi đó em không muốn làm bạn với chị, cũng không có mong muốn hiểu rõ, dù sao đó cũng là bệnh viện, khi đó em nghĩ, hai chúng ta đều còn sống là được."

"Phụt."

Nàng nghe thấy âm thanh nhịn cười, liền ngẩng đầu, va vào sườn mặt đang ngập trong ý cười của Tô Xướng.

Không phải lần đầu tiên thấy Tô Xướng cười, nhưng là lần đầu tiên nhìn cô nhịn không được. Rất đẹp, ánh mắt lấp lánh, giống như có ánh ngọc bị vò nát.

Bức tranh sơn thủy này thoáng cái đã sống lại, nước có ngọn nguồn, mây có phương hướng, gió nhẹ phất qua, bóng núi ung dung trôi khẽ.

Hệt như vầng sáng được kính phản chiếu lên khuôn mặt Tô Xướng vào thời khắc này.

Bản thân Vu Chu cũng cảm thấy có chút hài hước, vì thế vừa cười vừa giải thích: "Thật đó, chị không xem phim truyền hình sao? Em cực kỳ sợ gặp bệnh nhân ở trong phòng bệnh, chúng ta tình cờ gặp nhau, tiếp xúc ngắn ngủi, sau đó phát hiện đối phương bệnh rất nghiêm trọng, em đây sẽ khóc chết mất."

Cho nên trong phòng bệnh đương nhiên không thể phát triển tình bạn, lý thuyết này rất chính xác. Vu Chu cảm thấy thế.

Tô Xướng nghiêm túc nghe nàng nói, gật đầu, không biết có tính là tán thành hay không.

Nhưng sau đó cô nói một câu không có đầu đuôi, cô nói: "Em là người đầu tiên trong số những người chị biết, nói rất nhiều, nhưng nghe rất thoải mái.

Những lời này nói thật khẽ, nhưng lại không thiếu đi sự chân thành. Dường như cuối cùng cũng tìm được đáp án, để giải thích tại sao lại tặng vé cho Vu Chu.
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 4


Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Câu này hiển nhiên là một lời khen.

Bởi vậy Vu Chu liền ngại ngùng, đặc biệt là khi lời khen này lại thốt ra từ miệng của một người trông chẳng có vẻ hay khen ngợi ai như Tô Xướng.

Vu Chu ấy mà, một khi xấu hổ là đầu óc dễ bị "đoản mạch", đặc biệt khi còn nhỏ tuổi. Vì thế, nàng ngập ngừng một giây, nhỏ giọng hỏi:

"Bạn bè của chị... nói chuyện khó chịu lắm à?"

Ôi...

Nàng muốn xuống xe.

Có lẽ là để che giấu, Vu Chu vội vã ấn phím Enter trong đầu, mở ra một dòng trò chuyện mới:

"Em phát hiện ra chị cười lên trông khá đẹp, nhất là kiểu cười vui vẻ vừa nãy. Nhưng khi không cười, khí thế liền mạnh lắm."

"Thế à?" Cô dường như rất thích nói "Thế à?", nhẹ nhàng, chẳng thể đoán được là khẳng định hay phủ định.

"Đúng vậy," cố tình Vu Chu lại thích đối đáp, nàng nghiêng người, nghiêm túc nói với cô, "Lúc mới gặp, chị đâu có cười, cứ thế này này, mặt lạnh tanh một tay cầm điện thoại, ngẩng đầu liếc em một cái rồi lại cúi xuống. Khi đó em sợ chết khiếp."

"Sợ chết khiếp?"

"Ừ, em sợ chị tính tình không tốt, chúng ta không hợp nhau, dù sao thì..." Vu Chu mềm mại đi đường vòng, khóe mắt cũng cong theo, "Không ngờ chị lại tốt đến thế, còn mời em đi xem phim."

Vu Chu là một cô gái rất dễ thỏa mãn, chỉ cần người khác đối xử với nàng hoà nhã một xíu, nàng liền nghĩ rằng đối phương là người tốt.

Giờ phút này nàng thật vui vẻ, vì quen biết một người vừa xinh đẹp, vừa giàu có, có quan hệ rộng lại dịu dàng... Ối, một nghệ nhân múa rối bóng.

Sau khi tới rạp chiếu phim, bầu không khí giữa hai người đã hòa hợp rất nhiều. Phòng chiếu khá nhỏ, nằm trong một khu thương mại, Tô Xướng đi đến quầy đăng ký cúi người ký tên, Vu Chu thấy trong sảnh có mấy KOL đứng chụp ảnh trước backdrop, cũng nóng lòng muốn đi qua hóng chuyện.

Tô Xướng đưa bút lại, đi tới hỏi nàng: "Bắp rang, ăn không?"

Bên trong chắc là không mua được.

"Được nha, chị thích đồ ngọt sao?" Vu Chu vừa đi vừa hỏi cô.

"Không thích."

A chuyện này...

Nhưng xem dáng vẻ của Vu Chu, hình như rất thích. Tô Xướng nghĩ về những lời này trong ba giây, nhưng chưa nói gì.

Vì thế lại im lặng đi mua bắp rang cùng Coca lạnh, im lặng soát vé tiến vào rạp chiếu phim. Tô Xướng phát hiện cô bé bên cạnh còn có một khía cạnh khá thú vị. Khi đến một nơi không quen thuộc, hoặc gặp người xa lạ, nàng sẽ lặng lẽ mà quan sát trước, y như một con mèo con nhón chân nâng vuốt, ngay cả nhịp thở cũng thu lại một chút so với lúc trên xe.

Nhưng nàng lại không thu mình, chẳng sợ bản thân mặt mộc đi giữa một đám KOL trang điểm hoàn hảo, nàng vừa xem vừa nhón những miếng bắp rang trong thùng.

Tô Xướng phát hiện, Vu Chu luôn lấy những miếng có caramel bám dày và giòn hơn, thường nằm ở phần giữa hoặc đáy thùng.

Vậy nên Tô Xướng rất tự giác mà bốc mấy miếng ở phía trên ăn, mềm như bông, ít ngọt hơn.

Vừa hay, cô cũng không thích ăn đồ ngọt lắm.

Bộ phim hôm nay đem đến cho Vu Chu cảm giác khác biệt. Rạp nhỏ, cảm giác dường như đang ngồi trong giảng đường đại học vậy. Các nhà phê bình phim không cười to gì cả, khi ngẫu nhiên đến những phân đoạn đối thoại nhẹ nhàng, còn có tiếng ai đó hắng giọng ho khan, y hệt như lúc nghe giảng trên lớp, cho người ta cảm giác bộ phim này quá nhàm chán.

Vu Chu thở dài thườn thượt trong lòng, không thể cùng cười, cùng khóc, thì xem phim trong rạp còn ý nghĩa gì kia chứ ? Tại sao nàng không cuộn mình trên sofa ở nhà mà xem? Chẳng phải tác dụng của rạp chiếu phim là tạo ra những khoảnh khắc "cười vang" hay "cử toạ toàn kinh" sao?

Nhìn một cái, vị giáo sư già này đang bị hành hạ dở sống dở chết, vậy mà đám khán giả xung quanh lại mang tâm thái sống chết đã quen. Còn có hai luồng hương nước hoa đang giao chiến ngay tại chóp mũi Vu Chu, bên trái là hương gỗ Tô Xướng hay dùng, bên phải là hương hoa của người lạ.

Chủ nhân của hương gỗ duỗi tay sang, muốn lấy thêm hai miếng bắp rang.

Tư thế cầm bắp rang của Tô Xướng cũng không thường thấy, trước tiên cô sẽ lơ đãng câu tay trong không khí nửa nhịp, sau đó lại hạ ngón tay xuống, Vu Chu rất để ý chi tiết, nàng cảm thấy, cảm giác khựng lại vi diệu này rất ghi thêm điểm, đại loại là ngay cả bắp rang cũng có thể sinh ra một chút vinh quang khi được sủng hạnh.

Suy nghĩ như vậy chuồn lẹ chuồn lẹ, đột nhiên mũi hơi ngứa, ngay sau đó cảm giác trống rỗng khó có thể khống chế từ sâu trong xoang mũi truyền đến.

Nàng âm thầm kinh hãi, đưa tay lau chóp mũi ướt sũng, sau đó cúi người, cẩn thận phân biệt trong ánh sáng lờ mờ. Vãi chưởng...

Vu Chu nhanh chóng bịt mũi, nhét thùng bỏng ngô vào lòng Tô Xướng, lập tức khom lưng đứng dậy, tay kia đẩy đầu gối Tô Xướng, nhỏ giọng nói: "Cho em qua một chút cho em qua một chút."

"Làm sao vậy?" Tô Xướng hạ hai chân đang vắt tréo xuống, nghiêng đầu nhìn, giọng Vu Chu nom có vẻ rất vội vàng.

"Chảy máu mũi." Vu Chu lặng lẽ nói, vịn túi của mình, rời chỗ ngồi đi về phía toilet.

Tô Xướng cũng đứng dậy, đặt bắp rang lên tay vịn.

Giúp hỏi đường, dựa theo chỉ dẫn của nhân viên công tác hai người trực tiếp đi tới toilet, Vu Chu chột dạ nhìn mình trong gương một cái, lại liếc Tô Xướng bên cạnh một cái, tai "Bùm" một cái liền đỏ lên, sau đó nghiền tới nghiền lui mũi chân tại chỗ, nhìn xung quanh.

"Nhìn cái gì?"

"Cái đó, khăn giấy."

Vu Chu xấu hổ muốn chết, nàng vì nhìn khéo léo một chút, còn cố ý xoay cánh tay, mu bàn tay đỡ mũi, cố gắng tùy hứng một chút.

Tô Xướng giúp nàng nhìn xung quanh một vòng: "Hình như không có."

A cái này...

"Trong túi em không có sao?" Tô Xướng dừng một chút, nhẹ giọng nhắc nhở nàng.

"A, có có có," Vu Chu vội vàng cúi đầu, dùng tay phải muốn kéo khóa kéo, nhưng túi nhỏ không cố định được, luôn chạy loạn, nàng nâng đầu gối đỉnh đỉnh, vẫn không dùng lực được. Tô Xướng thấy thế, đang do dự, liền nghe thấy Vu Chu nhỏ giọng gọi cô: "Cái đó..."

Tô Xướng "Ừ" một tiếng, tiến lên giúp nàng cố định túi xách, thấy nàng vẫn cố hết sức, đơn giản đưa tay, kéo khóa kéo ra, Vu Chu vẫn vùi đầu không nhìn cô, cổ đều đỏ bừng.

"Phía dưới một chút." Vu Chu nói với giọng nhẹ tênh, âm cuối có chút run rẩy, nghe như sắp vỡ vụn.

Đầu gối nàng vẫn nâng lên, không biết là quên hạ xuống, hay muốn tiện cho Tô Xướng lấy một ít.

Nàng cúi đầu nhìn tay Tô Xướng, trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng kéo túi xách của nàng, sạch sẽ giống như chưa bao giờ bị làm bẩn, không biết tại sao, liền rất muốn khóc.

Tô Xướng cũng không nói gì, mím môi mở khăn giấy ra, đưa cho nàng, sau đó nhấc mí mắt nâng tầm mắt, nhìn sau gáy của Vu Chu.

Hồng hồng, từ vành tai đến giữa cổ có một sắc thái dần dần thay đổi, bởi vì cúi thấp mặt, sợi tóc mềm mại tản ra, có chút hốt hoảng, có chút luống cuống.

Nàng vùi đầu nhanh nhẹn hành động, lông tơ sau tai run nhẹ theo nhịp thở, tiếng chà xoa của tờ giấy, tiếng hít thở khụt khịt của Vu Chu, không biết là bởi vì ở gần, hay bởi vì Tô Xướng bẩm sinh nhạy cảm với âm thanh, tóm lại nghe vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng như bị mài trên màng nhĩ.

"Cái đó, nhường một chút." Vu Chu vẫn cúi đầu, hạ đầu gối xuống, một tay vẫn để trên mũi, không muốn Tô Xướng nhìn thấy dáng vẻ nhét giấy trong mũi mình, tay kia kéo kéo vạt áo.

Tô Xướng dời bước, tiếng nước chảy tinh tế vang lên, tính khép kín của toilet kèm theo tiếng hỗn hợp tự nhiên.

Toàn bộ quá trình Vu Chu không dám ngẩng mặt, tỉ mỉ lau vết máu xung quanh mũi, giấy bịt lỗ mũi bị ướt, cô lại lấy một tờ khác, sau đó bắt đầu rửa tay.

Tô Xướng cúi đầu trượt mở điện thoại, lại tắt, lại mở, lại khóa lại.

Có thể là đã quen việc nàng một đường nói không ngơi, cũng có thể là chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, im lặng đến mức Tô Xướng có một chút không thích ứng.

Tiếng nước chảy vẫn tiếp tục, Tô Xướng giương mắt, thấy Vu Chu lấy tay hứng một vốc nước nho nhỏ, cố hết sức hướng về phía sau cổ. Áo thun cạp cao quá ngắn, cánh tay nàng muốn giơ lên, lại băn khoăn.

"Em... muốn làm gì?" Tô Xướng mím môi, chần chờ hai giây, hỏi nàng.

"À, trước kia em ở nhà, chảy máu mũi gì gì đó, mẹ em sẽ dùng nước lạnh vỗ vỗ cổ em, như vậy có thể cầm máu." Vu Chu nhìn chằm chằm vòi nước, ngập ngừng nói, "Em không muốn nhét giấy đi ra ngoài."

Bên ngoài toàn là người nổi tiếng, còn thường chụp ảnh, lỡ như hướng tới nàng, lỡ như quay tới thấy nàng bịt mũi.

Nàng thật sự muốn khóc.

Tại sao có thể như vậy chứ, tại sao có thể mất mặt như vậy chứ hả Vu Chu.

Trong khoảnh khắc giương mắt mờ mịt, mùi gỗ phía sau ập tới, chiếc bóng cao dài cũng dựa vào, Tô Xướng hé môi ra: "Chị..."

"Chị giúp em?"

"Hả?" Vu Chu nặn ra một âm câm, "... A, được, cảm ơn chị."

"Cứ vỗ vào giữa cổ em là được, phải là nước lạnh."

Mắt thấy Tô Xướng đưa tay tới, vốc một chút nước.

Giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên cổ nàng.

Da thịt nhanh chóng nổi lên một lớp da gà, Vu Chu cảm thấy có một giọt nước, từ khe ngón tay Tô Xướng chảy xuống mà trượt thẳng vào cổ áo của mình, lăn dọc theo cột sống xuống, để lại dấu vết ướt nhẹp ở lưng.

Lạnh đến trong lòng nàng.
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 5


Edit: phuong_bchii

Beta: R2T

_________________

Vu Chu rụt cổ lại, rùng mình một cái thật mạnh.

"Ui" nâng vai lên, rồi nhìn Tô Xướng trong gương cười, nói: "Nước nhỏ vào trong, nhột quá."

Tô Xướng tựa hồ có chút tò mò về tác dụng của mẹo dân gian này, ánh mắt lại lướt qua phần gáy ướt đẫm của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Muốn lau không?"

Tóc cũng làm ướt rồi.

Vu Chu lại co vai, ngửa đầu cọ qua cọ lại vào cổ áo hai cái, ngẫm nghĩ: "Không cần, lau đi thì hình như không còn tác dụng nữa."

Lúc nói câu này, giọng nàng nghe có chút nghèn nghẹn, cánh mũi phải vẫn đang nhét giấy.

Tô Xướng thấy nàng gần như ổn rồi, liền bước đến bồn rửa tay, cúi người mở vòi nước, tiện thể rửa tay.

Vu Chu không biết nên nói gì, lần đầu tiên đi xem phim mà gặp chuyện này, lại còn là với một chị gái xinh đẹp chưa thân thiết cho lắm. Cô đến ngay cả động tác rửa tay cũng rất tao nhã, chậm rì, làm nổi bật vẻ chật vật của Vu Chu.

Thế là nàng dịch sang một bên, lại vốc ít nước mát vỗ lên trán, rồi cẩn thận xoay lưng về phía Tô Xướng kéo lỏng tờ giấy trong mũi ra, hít hít mũi, cảm thấy hình như đã ngừng chảy,trong lòng thở phào, lặng lẽ vứt giấy đi, rồi đứng một bên rửa sạch mũi một chút.

Nàng dùng khăn giấy che mũi lau khô, sau đó đưa một tờ cho Tô Xướng lau tay: "Nè."

"Cảm ơn."

Tô Xướng nhẹ ho một tiếng, hiếm khi là người phá vỡ sự im lặng: "Sao tự nhiên chảy máu mũi vậy?"

"Chắc là bị nóng." Vu Chu vứt khăn giấy.

"Thường xuyên bị thế à?"

"Không có đâu." Nàng lắc đầu, "Có khi tại ăn bắp rang ngọt quá, nóng trong người ? Chắc cũng có khả năng đó nhỉ?"

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đến hành lang thì chậm lại. Tô Xướng nghĩ về khả năng bắp rang gây nóng trong, rồi hỏi tiếp: "Trước đây ăn cũng vậy sao?"

"Trước đây em không ăn như vậy."

"Ừm?"

"Không phải chị nói chị không thích ăn ngọt sao? Nên em lựa hết những cái ngọt ra ăn." Vu Chu thuận miệng nói. Ngọt chết nàng rồi.

Tô Xướng dừng bước.

Cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn tranh bích họa trên tường, vầng trán bởi vì vỗ nước vẫn có chút ẩm ướt, giống như mồ hôi kéo dài, đem mái tóc mượt mà làm cuốn xoăn lên.

Tô Xướng nhìn nàng, ánh mắt mềm xuống một chút, một chút.

Vu Chu cũng dừng lại, không rõ nguyên do nhìn Tô Xướng, ngón trỏ chống lên cánh mũi bên phải.

"Em đây là..." Tô Xướng dưới ánh đèn hỏi nàng.

"A, vừa mới nhét giấy, em sợ lỗ mũi bị căng lên, đè nó lại, cho co lại một chút."

Tô Xướng khẽ nhướng mày, trong mắt có ý cười chợt tới.

Cô cười như vậy, Vu Chu liền cảm thấy rất giống một làn gió xuân thổi qua, cảm giác quẫn bách vừa rồi cũng biến mất không sót lại chút nào, cười nói: "Em cũng không biết có tác dụng không, nhưng về mặt tâm lý có chút an ủi, hehe."

Nhưng Tô Xướng không cần, mũi của cô đẹp vô cùng, giống như được nặn ra vậy.

Vậy nên cô ấy đương nhiên sẽ không hiểu được nỗi lo của Vu Chu về việc sợ hình dáng mũi mình bị phá hỏng. Vu Chu âm thầm than trời xanh bất công, nhéo mũi cùng Tô Xướng quay lại rạp ngồi vào chỗ một lần nữa.

Những cảnh sau Vu Chu xem mà cảm thấy vô cùng trống rỗng, kiểu trống rỗng khi trong lòng có chuyện. Nàng tua lại một lần cả cuộc đời mình, à, không phải, những lần gặp gỡ lác đác chẳng có bao nhiêu của mình với Tô Xướng, đột nhiên có chút tuyệt vọng.

Lần đầu gặp mặt thì đang bê chậu.

Mới ngày thứ ba quen biết mà đã khóc.

Hôm phẫu thuật thì hỏi người ta có nhìn ngực mình không.

Lần đầu nhắn tin WeChat thì nhầm thuốc bắc thành rượu vang.

Tình cờ gặp ở sân bay thì nghi ngờ người ta không nhớ tên mình.

Đang nói tới nhân vật game thì diễn thuyết một tràng về dân sinh dân tình như hoàng đế.

Được mời xem suất chiếu nội bộ đầu tiên cực kì đẳng cấp thì chảy máu mũi đầm đìa.

......

A này, liệu Tô Xướng có muốn báo cảnh sát bắt nàng lại hay không.

Đưa về bệnh viện nào nhỉ.

Nhưng người, muốn chứng minh mình là người bình thường, thật ra rất khó, Vu Chu suy nghĩ 20 phút cũng không nghĩ ra cách nào hay, trơ mắt nhìn ánh đèn sáng ngời. Bộ phim kết thúc, những người nổi tiếng kia tốp năm tốp ba chụp ảnh chung, còn Vu Chu như một quả dodgeball tuần tra ống kính, sợ bị chụp vào, sau đó thấy Tô Xướng hạ chân bắt tréo xuống, mỉm cười đứng dậy, chào hỏi một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.

Khí chất của chú đó có hơi giống Trần Đạo Minh, phía sau còn có một người trợ lý đi theo, trông có vẻ rất có thân phận.

Tô Xướng hơi cúi người gật đầu, khuỷu tay vắt áo khoác mỏng, hai người đứng ở một bên thì thầm nói gì đó, rồi Tô Xướng gật đầu, nhìn chăm chú vào mắt người đối diện nghiêm túc lắng nghe, tay trái vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm nhỏ.

Cô uống xong mím môi cười, nghe khẩu hình là: "Được."

Nói thế nào nhỉ, cả đời này Vu Chu cũng chưa từng tận mắt thấy qua kiểu người như thế, thành thạo điêu luyện, tự nhiên hào phóng, lúc đứng cùng một chỗ với người cao cấp, càng cao cấp, giống như châu báu kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc ấm áp, không có thiết kế gì đặt biệt, nhưng bạn vừa nhìn liền biết là phiên bản giới hạn, thế gian không có cái thứ hai.

Vu Chu lấy điện thoại, chụp một tấm.

Sau đó cúi đầu, phóng to lên xem, thật sự trông quá xinh, tỷ lệ đầu và vai, chụp ra dáng người và đường nét đều đẹp như vậy.

Có chút chột dạ, tranh thủ trước khi Tô Xướng trở lại, Vu Chu cất kỹ điện thoại đi.

Trò chuyện xong, Tô Xướng quay lại, hơi cúi người gõ tay vịn bên cạnh Vu Chu: "Đi không?"

Cô được dạy dỗ rất tốt, sau khi tan cuộc cũng không đứng đơ ra chắn người khác chụp bảng quảng cáo xung quanh.

Vu Chu nói được, đeo lại chiếc túi nhỏ của mình, theo Tô Xướng đi ra ngoài.

Trên đường đến thang máy, hai người cũng không nói gì, Vu Chu vẫn luôn suy nghĩ, có nên mời Tô Xướng ăn cơm coi như đáp lễ hay không. Bình thường mà nói nàng rất ít cân nhắc đến những thứ này, nhưng hôm nay có lẽ biểu hiện quá mất mặt, hoặc bị bộ dáng trưởng thành mười phần social vừa rồi của Tô Xưởng làm cho khiếp sợ, Vu Chu 21 tuổi đã không lí do mà được tham gia vào một lớp học phép tắc xã giao.

Nàng còn đang suy nghĩ, mắt thấy cũng đã đến giờ cơm, cũng không biết Tô Xướng có đồng ý ăn cơm với nàng hay không, phải mở lời như thế nào đây?

Thang máy "Đinh" một tiếng, nàng đi theo Tô Xướng vào, nghe thấy Tô Xướng hỏi: "Em về nhà, phải không?"

Ồ, ý là không ăn cơm rồi.

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy chị..." Chưa kịp nói xong, Vu Chu hỏi: "Chị có kế hoạch gì khác không? Nếu có thì chị cứ làm việc của chị đi, em có thể tự bắt tàu điện ngầm về."

"Bắt xe cũng được." Suy nghĩ một chút, nàng lại bổ sung một câu, nàng không nghèo.

"Không sao, chị cũng không bận gì." Tô Xướng nói.

Không có bận gì, vậy có thể hay không...

"Chị về nhà cũng tiện đường."

Ồ, cô muốn về nhà, vậy vẫn là không ăn cơm.

Rõ ràng, trên đường trở về Vu Chu yên tĩnh hơn rất nhiều, giống như chim đón khách không đủ pin, vẫn sẽ nói "Kính chào quý khách", nhưng nói đến khàn cả giọng.

Tô Xướng nhìn nàng hai lần, cũng không hỏi đến.

Về đến dưới lầu, hai người thân thiện nói tạm biệt nhau, Vu Chu đột nhiên có chút mất mát, có thể bởi vì mình thể hiện quá kém cỏi, cũng không có cơ hội "lấy công chuộc tội" gì.

Về đến nhà cơm nước xong xuôi, muốn đăng cuống vé xem phim, lúc lướt album đột nhiên nhìn thấy ảnh của Tô Xướng, Vu Chu suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không được lịch sự, vì thế gửi WeChat thẳng thắn cho Tô Xướng: "Hôm nay em chụp lén một chị một tấm."

Thời gian gửi tin nhắn là 19:02.

Tám giờ không trả lời.

Chín giờ không trả lời.

Mười rưỡi, Vu Chu tắm xong, vẫn không có hồi âm.

Trước khi ngủ, nàng nhìn lại điện thoại, im lặng như chết.

Không lẽ không thấy tin nhắn? Nàng nghĩ có nên nhắn thêm một câu "Xin lỗi" để nhắc nhở không, nhưng lại cảm thấy cách mấy tiếng mới xin lỗi thì kì quặc quá.

Cảm giác rất khó chịu, nhưng cũng không ngăn cản được giấc ngủ của Vu Chu, chưa kịp nghĩ thêm gì nhiều, nàng đã đi gặp Chu Công.

Hôm sau, Vu Chu lại tràn đầy năng, bởi vì dù Tô Xướng không trả lời tin nhắn, nhưng cô đã thả like bài đăng vé xem phim của Vu Chu trên mạng xã hội. Vu Chu lập tức vui vẻ trở lại, vậy khẳng định là không thấy tin nhắn thôi, thế là nhắn WeChat cho Tô Xướng: "Hôm qua chị mời em xem phim, hôm nay em mời chị ăn cơm nha, tối nay chị rảnh không?"

Một lát sau, âm báo tin nhắn WeChat vang lên, quả nhiên là của Tô Xướng.

Cô ấy trích dẫn lại tin nhắn cũ của Vu Chu: "Hôm qua chị không thấy tin nhắn."

Sau đó trả lời: "Tối nay chị có công việc."

A này, Vu Chu cắn móng tay, lại hỏi tiếp: "Thế cuối tuần thì sao?"

"Không tiện lắm."

Khó quá, Vu Chu cắn móng tay, nàng không phân biệt được đây là lời từ chối khéo hay thật sự bận rộn. Cứu với!
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 6


Edit: phuong_bchii

Beta: bethonhocon

_________________

Vu Chu không biết nói gì thêm. Thật ra, da mặt nàng rất mỏng, bị người khác từ chối hai lần, nàng cũng sẽ không hỏi lần thứ ba.

Cho nên nàng đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi giặt quần áo.

Đúng lúc này, WeChat vang lên. Mở ra xem, là tin nhắn của Tô Xướng.

"Em có thể hỏi chị thứ bảy tuần sau có thời gian không?"

"Em có thể..." là câu nói Tô Xướng thích nhất, đây cũng là lần đầu tiên Vu Chu nghe được.

Bất chợt, trong lòng nàng nở rộ một chùm pháo hoa nhỏ, có lẽ là do đợi cả đêm, có lẽ là do chị gái xinh đẹp này cũng không ghét bỏ nàng, hay cũng có thể là do câu nói này.

Nhưng nàng nghe rất rõ ràng tim mình "thình thịch" từng tiếng một, phồng lên, rồi co rút lại rất nhanh.

Thì ra không phải từ chối khéo à... Vu Chu khẽ nói một câu này trong lòng, hơi mỉm cười.

"Nãy giờ chị lâu như vậy không trả lời, có phải đi xem bảng công việc không?" Nàng hỏi, thì ra Tô Xướng thật sự rất bận rộn.

Tô Xướng trả lời một cái sticker, mèo con gật đầu.

Hả? Hóa ra cô cũng sẽ dùng sticker, nhìn thế nào cũng không hợp với vẻ mặt lạnh lùng vốn có.

"Vậy, thứ bảy tuần sau chị có thời gian không?" Nên làm đúng trình tự một chút, Vu Chu nghĩ vậy.

"Trưa hay tối?"

"Buổi trưa rảnh, hay buổi tối rảnh?"

"Đều rảnh."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Vu Chu cảm thấy vị nghệ thuật gia này có đôi khi cũng hơi hài hước, nếu đều rảnh, tại sao còn hỏi buổi trưa hay buổi tối, chẳng lẽ cô ấy cũng đang làm theo quy trình?

"Vậy buổi trưa nhé, để em xem tuần này có món gì ngon, đến lúc đó sẽ gửi cho chị, chị chọn một chút, được không?"

Lại là sticker mèo con kia.

Vu Chu cũng gửi lại một sticker, chó con gật đầu.

Coi như chốt kèo.

Một đoạn đối thoại rất bình thường nhưng không hiểu sao Vu Chu lại thấy vui vẻ, lắc lắc cổ chân, đá đá đôi dép, mở WeChat ra, gửi tin nhắn cho Hoả Oa.

"Mình quen một chị gái cực kỳ xinh đẹp." Vu Chu ấn nút gửi, trong vô thức bĩu môi.

Lúc trước nàng không khoe khoang với bạn bè, vì cảm thấy không qua lại nhiều với Tô Xướng, bây giờ xem ra, hai người đã là bạn bè, kiểu bạn bè có thể phát triển lâu dài.

Nghiêm túc mà nói, đó vẫn là mối giao tình đã trải qua bi thương nhuốm máu.

Tốc độ trả lời của Hỏa Oa nhanh hơn Tô Xướng nhiều: "Nhìn xem, Ngón tay ngoắc.jpg"

"Chị ấy không đăng ảnh lên mạng xã hội, nhưng dù sao cũng rất đẹp."

Rõ ràng trong điện thoại của Vu Chu có ảnh của cô ấy, nhưng chưa được Tô Xướng đồng ý, cho người khác xem thì không hay lắm.

"Hơn nữa, chị ấy học diễn xuất gì đó, học diễn xuất cậu biết mà, không giống với người bình thường, khí chất tốt, còn giàu có," Vu Chu gửi tin nhắn thoại, chần chừ, cân nhắc bổ sung một câu, "Hẳn là rất giàu có, lái Panamera."

"Thiệt luôn," Hoả Oa kinh ngạc, tin nhắn WeChat tới dồn dập, "Hai người quen nhau kiểu gì vậy, quen trên mạng hả? Cẩn thận một chút, đừng để bị người ta dụ nha."

Chiêu trò lừa đảo kiểu này trên mạng nhiều lắm, cái gì mà người đẹp giàu có tìm người cùng đầu tư các kiểu.

"Cái gì vậy nè," Vu Chu nghiêm túc giải thích, "Lúc trước không phải mình từng phẫu thuật sao, quen trong phòng bệnh, chị ấy là bạn chung phòng bệnh của mình."

Đồ ngốc Hoả Oa, lừa đảo kiểu gì cũng không thể mở màn bằng ca phẫu thuật ở bệnh viện được hết. Tốn kém biết bao nhiêu.

"Cậu có thể ở cùng một phòng bệnh với người lái Panamera?" Hoả Oa gửi một sticker "đầu đầy dấu chấm hỏi".

"Đúng vậy, là phòng đôi - phòng cao cấp nhất của bệnh viện. Đây là bệnh viện top ba đó, cũng không phải bệnh viện tư đâu."

"Dữ dị sao, phòng bệnh cao cấp đồ." Hoả Oa cười nói, "Sao, nhà cậu đột nhiên đào trúng mỏ quặng à, cậu thành đại gia rồi."

Vu Chu tiếp tục giải thích: "Không phải, lúc ấy mẹ mình cãi nhau với ba mình."

"?"

"Mẹ mình nói, ba mình không còn yêu bà ấy nữa, sau này có khi còn có con riêng bên ngoài, hai mẹ con mình phải tiêu xài nhiều hơn."

Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt. Hoả Oa cười lăn lộn.

"Mình cảm thấy đó là một cơ hội."

"Hả?" Trong lòng Vu Chu giật mình.

Có lẽ Hoả Oa nhắn tin thấm mệt, trực tiếp gọi điện tiếp tục câu chuyện. Vừa kết nối, giọng cô dồn dập một tràng: "Lúc trước cậu còn than thở, cậu viết mãi mà cũng không nổi đó sao, có độc giả còn góp ý cho cậu."

"Nói cậu mỗi ngày đều viết mấy chuyện như tài xế đi nhờ xe, chủ tiệm bán đồ ăn vặt, rồi cả học bá miệt mài trong phòng tự học."

"Bảo cậu viết về tổng tài bá đạo, cậu nói chưa gặp tổng tài bá đạo bao giờ."

"Hồi ấy hai đứa mình đúng là đau đầu muốn chết, chẳng biết làm sao mới có thể tận mắt nhìn thấy cuộc sống của người giàu, những thứ trên TV kia đều khoe khoang màu mè. Giờ thì tốt rồi, cậu quen chị ấy rồi, tranh thủ hỏi nhiều một chút, tư liệu thực tế không phải đã có rồi sao."

Có lý, nhưng không nhiều lắm, Vu Chu phản bác: "Nhưng mình viết là không CP, bọn họ muốn xem là ngôn tình tổng tài bá đạo, Tô Xướng là nữ. Hơn nữa, Tô Xướng cũng không phải tổng tài bá đạo."

"Chị ấy tên là Tô Xướng à?"

"Ừ, nghe hay nhỉ?"

"Bạn yêu, mình có một đứa bạn tiểu học cũng tên là Tô Sướng, ngốc nghếch thiếu suy nghĩ, luôn bị mình đánh." Hoả Oa nói.

"Xì, là Xướng trong xướng ca (ca hát)!"

Âm thanh đột nhiên cao lên, Hoả Oa giật nảy mình: "Cậu làm gì vậy?"

Không muốn nói với cô ấy nữa, cô ấy thì biết gì về Tô Xướng, Vu Chu cúp điện thoại, ra ban công giặt quần áo.

Mười phút sau, điện thoại lại vang lên, còn tưởng Hoả Oa lại nhắn, nhìn kỹ lại là Thanh Hà.

Vu Chu bắt máy, bà Thanh Hà đi thẳng vào vấn đề: "Chúc Chúc à, con có đi xem nhà chưa?"

"A, hai ngày nay con hơi bận." Vu Chu đặt nước giặt xuống, theo thói quen cẩn thận đặt ở bên phải máy giặt.

Hồi phục sau cơn bạo bệnh, bà Triệu - người chăm sóc Vu Chu đã về quê, cũng từ một ngày một cuộc điện thoại, biến thành hai ba ngày một cuộc.

Hơn nữa bên kia còn mơ hồ truyền đến tiếng mạt chược.

"Con cứ thích trì hoãn, cái gì cũng kéo dài mãi, tháng sau là dì Đại Lưu của con về rồi, con định ở đâu? Quay về chỗ mẹ hả?" Bà Triệu dừng lại, "Chờ chút, sắp ù rồi."

Dì Đại Lưu là bạn nối khố của bà Triệu, thời điểm Vu Chu đến Giang Thành học đại học, chính là nhà dì ấy tiếp đãi, suốt thời gian học đại học cũng thường hay dẫn Vu Chu ra ngoài ăn cơm, Vu Chu thì giúp dì ấy dạy cô con gái út học hành.

Sau khi tốt nghiệp, Vu Chu bận rộn tìm việc làm, bà Triệu sợ nàng không có kinh nghiệm xã hội, nhờ dì Đại Lưu giúp để ý tìm nhà, dì Đại Lưu bảo vừa lúc cả nhà dì ấy sang Anh thăm con gái lớn, phòng trống để Vu Chu ở tạm, coi như giúp dì ấy trông nhà.

Một lần đi là mấy tháng liền.

Thấy người ta sắp về nước, dì Đại Lưu cũng bảo nàng cứ yên tâm ở lại, có dư phòng, nhưng Vu Chu vẫn cảm thấy rất bất tiện.

"Con nghĩ, đi mua nước giặt, dầu gạo các thứ trước, dùng bao lâu nay rồi, phải mua bù lại, sau đó mới tính chuyện xem nhà." Vu Chu ấn nút khởi động, lê đôi dép lê vào trong phòng ngủ.

"Mua đồ và xem nhà cũng đâu có xung đột." Bà Triệu đánh ra một quân bài, "Nhanh chóng một chút hiểu không?"

"Dạ hiểu rồi dạ hiểu rồi." Vu Chu thở ra một hơi.

Kết thúc cuộc gọi, mở ứng dụng môi giới bất động sản.

Giá nhà ở Giang Thành đắt đến mức không tưởng, thuê nguyên căn là không có khả năng. Nàng quen thuộc sàng lọc tin thuê chung, tính toán tiền lương của mình, nhiều nhất chỉ có thể thuê được một phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ chính thường là phòng master, có nhà vệ sinh, đắt hơn rất nhiều.

Dù vậy, Vu Chu vẫn cảm thấy mình có thể giữ được chút chất lượng cuộc sống, ít nhất không phải kiểu phòng ngăn cách tạm bợ, không có nổi một khung cửa sổ.

Nàng còn có thể lựa chọn trong phạm vi ít ỏi của mình, tìm một phòng có cửa sổ lớn một chút.

Rất tốt.
 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 7



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 8



 
Hy Vọng Em, Thật Sự Hạnh Phúc
Chương 9



 
Back
Top Bottom