Siêu Nhiên HwangMini ➳ Duyên Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
215760118-256-k242513.jpg

Hwangmini ➳ Duyên Âm
Tác giả: itokewt
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tình yêu của hai con người đến từ hai thế giới đối lập.

End : 2020➳05➳16 Tags: boygroupboylovedingdeulhwangminhyunhwangminihwangyunseongkangminheeminheeminhyunpdxproducex101x1yunseong​
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
➳ untitled part


Seoul, 2019...07....20...."

Hwang Yunseong, em đừng như vậy nữa được không?

Kang Minhee đã chết 3 năm trước rồi!

"" Không đúng, hôm qua em ấy còn nói nhớ em, em ấy còn tới gặp em nữa mà "" Hwang Yunseong em điên thật rồi!

"Đập xấp giấy đã úa màu chứa đầy ắp chữ, còn nhàu nát, Hwang Minhyun rời đi.

' Kang Minhee, đã tử vong ngày 15 tháng 7 năm 2016*.

Nguyên nhân là do một vụ tai nạn xe, dẫn đến chấn thương não nghiêm trọng và đã qua đời ở tuổi 18 '" Không thể nào?!

" Hwang Yunseong ngã khuỵu xuống nền đất lạnh.

Tay vẫn nắm chặt tờ giấy mềm nhũn.

" Hwang Yunseong, em quay lại rồi "________________________________* : ngày mình lấy chỉ là lấy lịch âm của lễ vu lan - ngày cúng vái những người đã mất vào rằm tháng 7 nhé, không có ý động chạm tới ai ạ.

Một chút đoạn cut nhỏ về em fic mới của mình.

Thật ra lúc đầu mình không có ý định viết couple này đâu, vậy mà đưa đẩy sao đã viết mấy couple mình thích rồi nên quyết định viết fic về hai bạn này.

Tạm thời fic sẽ lại dừng ở đây, có lẽ nó sẽ là long fic nếu mình chăm và ra idea đều :3 nói thật vì bí ý tưởng mà mình gỡ mấy em fic rồi 🙁(Hãy ủng hộ em fic có title là tiếng Việt đầu tiên của mình nha =))
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
1. Bất ổn


Kang Minhee của 3 năm trước, là người yêu của Hwang Yunseong.

Hai người mới yêu nhau chưa tới 1 tháng thì đột ngột Minhee bị tai nạn và tử vong do bị chấn thương hộp sọ, ảnh hưởng tới đại não quá lớn và gây ra cái chết.3 năm, Hwang Yunseong bị cho là sống trong ảo giác.

Ngày đêm đều nhớ Minhee đến phát điên.

Hwang Minhyun nhìn em trai mình si tình mê muội như vậy cũng chẳng đành lòng.

Minhyun không ít lần đưa Yunseong tới gặp bác sĩ để chữa trị nhưng đều ra về với kết quả 'Không có dấu hiệu gì bất thường'.

Ngày qua ngày, Yunseong nhốt mình trong căn phòng kín.

Đêm nào căn phòng cũng phát ra những tiếng nói của một người con trai, tiếng cót két từ cánh cửa sổ, tiếng sột soạt của giấy bút.

Minhyun vô cùng bất an trước tình trạng nghiêm trọng của em trai mình.

Ngày nào cũng tự dày vò bản thân bằng kí ức trong quá khứ, anh đã cố gắng giải thích cho Yunseong hiểu rằng Minhee đã không còn trên đời nữa, Yunseong luôn phản biện như thể ngày nào cũng nhìn thấy Minhee sống dậy vậy.

Minhyun nghi ngờ em trai mình mắc phải hội chứng tâm thần tê liệt - một căn bệnh gây ra ảo giác, bị rối loạn cảm xúc và không kiểm soát được trí nhớ của mình, thậm chí có thể dẫn tới trầm cảm hoặc dân đến mất trí nhớ vĩnh viễn.

Căn bệnh này dường như không có thuốc chữa, chỉ có thể tự bản thân đánh thức.

Nhưng với tình trạng hiện tại của Yunseong, làm sao thuyết phục được.

Minhyun thật sự bất lực.

Hình ảnh cậu em trai luôn lẩm bẩm một mình cứ luôn hiện hữu trước mặt anh.

Anh không chỉ lo lắng cho tình hình sức khỏe của Yunseong, mà còn sợ mức độ phát bệnh càng ngày càng trầm trọng.

Vào một ngày lạ lùng của vài tháng sau khi Minhee chết của 3 năm về trước, khi Minhyun đang chuyển đồ đạc sang phòng mới, anh nghe thấy Yunseong đang một mình nói cười hồn nhiên, như thể trong căn phòng có thêm một người khác vậy.Và đó là chính thời điểm anh phát hiện ra em trai mình có vấn đề."

Yunseong, em là đang tự nói chuyện một mình sao?

"__________________________________
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
2. Cứu vãn


Không một tiếng gõ cửa, Minhyun tự ý mở cửa phòng Yunseong mà bước vào.

Bắt gặp cảnh Yunseong đang voice chat với bạn bè qua mạng, anh liền không nói gì mà rời đi.

" Mau ra đây đi, không cần trốn nữa "Yunseong vẫy tay về phía cánh cửa của tủ đồ.

Một cái bóng đen lấp ló liền xuất hiện.

" Đây là bí mật của hai chúng ta, hãy giữ kín nhé " Tiếng thì thầm phảng phất bên tai, Yunseong mê hoặc gật đầu.---

Cách đó vài ngày, trong lúc đi tắm, Minhyun lại nghe có tiếng cười đùa phát ra từ phòng Yunseong.

Liền không hiểu chuyện mà tò mò đi tới phòng Yunseong thêm lần nữa.

Nhưng lần này anh chỉ ngó từ khe cửa.

" Minhee, anh nhớ em..."

Cứ nghĩ đó chỉ đơn thuần là một câu nói độc thoại mà Yunseong nói với bản thân vì nỗi nhớ Minhee dâng trào, Minhyun bất chợt nghe được câu nói tiếp theo, giống như một câu trả lời vậy."

Vậy được, ngày nào anh cũng sẽ đợi em "Minhyun bắt đầu bàng hoàng khi cảm thấy Yunseong có chút lạ.

Không phải là Yunseong nhớ Minhee tới mức này chứ.

Minhyun thật lòng không cấm cản tình yêu này, nhưng chuyện đã qua, có thể cất nó vào dĩ vãng được không?

Đem lòng yêu mù quáng tới như vậy, chỉ càng tự làm khó bản thân.

Yunseong bây giờ chính là như vậy, cư nhiên dày xé bản thân mình bằng một câu chuyện tình yêu đẫm lệ.

Minhyun chỉ sợ có một ngày, Yunseong sẽ không bình tĩnh được mà làm chuyện dại dột, nếu không thì cũng là bị mắc chứng trầm cảm.

Đương nhiên với trách nhiệm của một người anh, Minhyun sẽ cố không để em trai mình rơi vào tình huống thật sự không thể cứu vãn được.

Minhyun đã nghĩ ra một cách, mặc dù không chắc nó có hiệu quả hay không.

Tìm một người bạn gái cho Hwang Yunseong. _________________________________
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
3. Đe dọa


Và rồi Hwang Minhyun đã đích thân đi tìm một cô bạn gái cho em trai mình.

Không có lời mời nào từ Yunseong, ngay sáng hôm sau cô ta tự cho phép mình vào nhà anh.

Sau khi ngồi ở sofa được mấy phút thì Yunseong bước ra."

Cô là ai?

"" Bạn gái mới, chào anh.

Anh là Hwang Yunseong?

" " Bạn gái?

Ai kêu cô tới đây?

"Hwang Yunseong tức tím mặt, sự bực tức lộ rõ qua nét mặt.

Cặp lông mày chau lại nhăn nhó, gương mặt không chút dãn.

" Anh trai của anh...

"Cô ta bỗng ngập ngừng.

Lúc nãy thứ làm cô ta sợ hãi không phải là Hwang Yunseong đang nổi điên, mà là một người con trai khác.

Cậu ta cười tươi, nhú hàm răng nhuốm màu đỏ của máu tươi, nhìn cô ta chằm chằm như muốn nuốt chửng.Hwang Minhyun đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, và đã có sự sắp đặt cho cô ta tới nhà, cô ta cũng không dám nghĩ sẽ có cảnh tượng này.

La hét chạy bỏ khỏi căn nhà, cô ta tự hứa rằng sẽ không bao giờ quay lại căn nhà quái gở này.

" Yunseong, em sẽ không để ai có thể chia cắt chúng ta "Tới chiều, sau khi tan làm, Minhyun trong lòng mừng thầm vì nghĩ rằng giải quyết của mình sẽ hiệu quả.

Nhưng không, cô gái kia đã tới tận công ty anh đợi cổng và liên tục mắng nhiếc đòi tiền bồi thường tổn hại tinh thần.

" Anh là cố ý sao?

Nếu đem người khác về để làm thí nghiệm thử thách can đảm thì cảm ơn, tôi không cần.

Giờ thì mau nôn tiền ra đi!"

Minhyun thật lòng từ đầu tới cuối không hiểu cô ta đang nói gì.

Nhưng tiền thì vẫn đưa.

Rồi Minhyun trở về nhà.

Căn nhà vẫn bình yên, chẳng có dấu hiệu bất thường nào.

Thật kì lạ.

" Yunseong, sáng nay là em định dọa chết người ta sao?

"" Ai nói anh kêu người lạ tới nhà "Yunseong lại bỏ lại Minhyun đằng sau, khóa trái cửa phòng.Tuy lần này thất bại, nhưng lần sau chắc sẽ ổn thỏa, có lẽ chỉ là do Yunseong nhất thời chưa chấp nhận được việc có bạn gái mới.

Minhyun tự nhủ đợi một thời gian sau để ổn định tinh thần Yunseong, sẽ tìm cách khác.
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
4. Ma ám?


Hơn hai tháng sau, Hwang Minhyun đã không can thiệp vào cuộc sống của em trai mình.

Rồi 1 năm, có lẽ một năm là quá đủ rồi, Minhyun lại dùng cách cũ để 'giúp' em trai mình.

Và lần lượt, từng người một, đều bước chân vào căn nhà đó, một là trở ra không dám quay lại, hai là chết lặng ngay tức khắc khi thấy cảnh tượng ghê rợn bên trong.Đều không một lời giải thích, căn nhà của Hwang Minhyun bị đồn rằng có ma ám trong suốt mấy tháng trời.

Nếu đó không phải ma, cũng là quỷ, và nói chung rằng, nơi này chẳng khác nào căn nhà ma đang sợ ở mấy khu vui chơi giải trí thường có, đôi khi là đáng sợ hơn.

" Chẳng lẽ Hwang Yunseong làm điều gì khiến họ phải sợ tới vậy?

Và câu chuyện ma ám là sao?

" Minhyun là người đưa họ đến, nhưng rốt cuộc cũng chẳng được biết lý do thật sự.

Minhyun quyết định vào hỏi chuyện Yunseong.

' Cốc...cốc...

'Mọi thứ đều trở về quỹ đạo ban đầu, một không gian tĩnh mịch cùng một người con trai thơ thẩn ngồi trên bàn.

" Anh vào nhé?

"Nói rồi Minhyun tự mở cửa bước vào.

Lại thấy em trai mình như kẻ mất hồn, anh lại càng không dám nghĩ sự u ám này có thể dọa chết mấy cô gái kia.

" Yunseong, anh..."

" Lần sau nếu còn dẫn thêm bất kì ai, em sẽ không nhẹ tay đâu "Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ Yunseong thể hiện sự phẫn nộ như vậy.

Cũng chưa một lần tỏ thái độ với anh trai mình, cậu là một đứa em ngoan ngoãn nghe lời anh trai, bỗng chốc lại có thể nói ra những lời sắt đá như vậy.

Không phải chỉ vì mấy chuyện Minhyun đã sắp đặt mà như vậy chứ?"

Được.

Nhưng anh muốn hỏi em một chuyện "" Anh nói đi "" Anh qua đây chỉ vì muốn hỏi em, em đã làm gì trong nhà của chúng ta?

"

Vì mình là lớp trửn hôm nay nộp bài các bạn hộ cô nên không bị gank, high quá đang thêm chap nữa =))) giờ này có làm các cậu thổn thức 😊
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
5. Tai nạn


" Em không làm gì, là họ tự ảo giác rồi bỏ chạy?

"Yunseong mặc nhiên trả lời, khuôn mặt chẳng bày tỏ cảm xúc gì lắm.

Còn một Minhyun đang đứng chôn chân khó hiểu."

Nghiêm túc một chút, sao em biết họ ảo giác?

Em bày ra trò gì, mau nói đi "" Em không làm gì cả, bây giờ là anh chất vấn em sao?

"" Em đúng là có dấu hiệu đáng lo rồi.

Mau, anh đưa em đi khám "" Anh điên sao?

"Yunseong nhanh chóng kéo tay rồi ẩn Minhyun ra khỏi phòng mình, đóng sập cửa một cách thô bạo.

" Yunseong, không sao, có em rồi "Miên man chìm vào giấc ngủ, Yunseong liền ám muội yên giấc trước câu nói kia.

Minhyun bên ngoài sững sờ, bắt đầu từ giây phút này, anh đi tìm hiểu về Kang Minhee, sơ yếu lý lịch quá cố của cậu.

Và sẽ để mắt tới căn phòng này cùng Yunseong.

Kể từ ngày hôm đó, Minhyun luôn cho người theo dõi Yunseong, mỗi lần về nhà anh đều ghé ít nhất phòng Yunseong một hai lần.

Có tiếng động, nhưng anh không rõ là tiếng động của thứ gì, chỉ đơn thuần cho rằng là tiếng va chạm đồ vật khi gió thoảng vào cửa sổ mà Yunseong quên khép, hay là cậu đang làm gì đó.

Về hồ sơ của Kang Minhee, cũng chẳng có gì đáng ngờ.

Minhee chỉ là một học sinh bình thường, nhưng đặc biệt có hoàn cảnh, từ nhỏ đã mất bố, sau vài năm tốt nghiệp cấp một thì mẹ cũng qua đời, cấp ba tự sinh sống bằng tiền riêng do đi làm thêm kiếm được để đóng học và chi trả chi phí sinh hoạt thường ngày.

Và khoảng đầu cấp ba ấy, Minhee gặp được Yunseong và cả hai bắt đầu làm bạn.

Sau hơn 1 năm tìm hiểu thì cả hai đem lòng yêu nhau.

Nhưng bên nhau chưa được bao lâu thì cậu qua đời, với tờ giấy tử rằng cậu bị tai nạn xe.

Đến giờ người ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân của vụ tai nạn đó, thời gian truy án cũng đã quá hạn 3 năm, chính là tính tới thời gian của hiện tại.

Nhưng chi tiết vụ tai nạn đúng là có chút tình tiết tình cờ.Hôm nay, Minhyun được tan ca sớm, liền chạy thật nhanh về xem xét tình hình em trai mình.

Chính vậy mà hôm nay anh mới vỡ ra một chuyện không ngờ.

Chap này không có gì lắm 🙁(
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
6. Cái chết của Minhee


Minhyun thấy một Hwang Yunseong thật sự đang nói chuyện, một mình, vừa nói vừa ôm tấm ảnh tang của Kang Minhee 3 năm trước khóc lóc.

Anh liền không tự chủ mà đạp cửa xông vào.

" Hwang Yunseong, em đừng như vậy nữa được không?

Kang Minhee đã chết 3 năm trước rồi!

"" Không đúng, hôm qua em ấy còn nói nhớ em, em ấy còn tới gặp em nữa mà "" Hwang Yunseong em điên thật rồi!

"Đập xấp giấy đã úa màu chứa đầy ắp chữ, còn nhàu nát, Hwang Minhyun rời đi.

' Kang Minhee, đã tử vong ngày 15 tháng 7 năm 2016.

Nguyên nhân là do một vụ tai nạn xe, dẫn đến chấn thương não nghiêm trọng và đã qua đời ở tuổi 18 "" Không thể nào?!

" Hwang Yunseong ngã khuỵu xuống nền đất lạnh.

Tay vẫn nắm chặt tờ giấy mềm nhũn.

" Hwang Yunseong, em quay lại rồi."

---

Thời gian cứu án vẫn còn sót lại vài tháng, có thể vẫn còn chút hy vọng tìm manh mối về vụ án của Kang Minhee.

Có lẽ cũng vì vậy mà Yunseong lại quá nhập tâm vào vụ án, rồi nảy sinh chút vấn đề tâm lý.

Yunseong đang theo học một trường luật, và dốc hết sức vào các vụ án, một phần ảnh hưởng từ vụ tai nạn đáng tiếc 3 năm trước.

Cuộc sống của Yunseong đã ổn định hơn, nhưng trong đầu vẫn không gạt nổi cái tên "Kang Minhee" ra khỏi trí nhớ.

Đêm nào Yunseong cũng quằn quại nhớ cậu, luôn tự nhủ sẽ giải án năm xưa, đòi lại công bằng cho cậu.Năm đó, có người kể rằng Kang Minhee là bị đâm do có chủ ý.

Manh mối vụ án và nguyên nhân đều chưa được tìm ra.

Yunseong vì vậy mà đã hứa với Minhee nhất định phải tìm ra người đã hại chết cậu.

Anh nhất định phải giúp cậu tìm lại chân lý.

Vì các fic kia đều chưa viết xong nên mình qua up fic này mặc dù fic này up quá nhanh :v
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
7. Bóng đen lạ


Số ngày cứu án chính xác là còn 69 ngày, tức là khoảng 2 tháng lẻ 1 tuần.

Thực ra mà nói, vụ án này đáng lẽ đã chấm dứt từ 1 năm trước rồi, nhưng vì Hwang Yunseong một mực đòi tìm ra hung thủ nên tòa án chỉ có thể cho anh thêm chút thời gian.

Và hai tháng này, anh nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ án.

Hwang Yunseong tốt nghiệp cấp ba, liền theo học ngành luật.

Cũng có một phần là trong kế hoạch cuộc sống ban đầu của anh.

Ba năm trôi qua không có Minhee, anh tuyệt vọng vô cùng.

Cậu vốn hiền lành như vậy, làm sao có thể gây thù chuốc oán với ai được chứ, vậy mà cậu vẫn chết oan uổng.Ngày qua ngày, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, Yunseong luôn gặm nhấm nỗi buồn bằng cách tán gẫu với một hình bóng Minhee tới lui trong phòng mình.

Rồi như vậy cũng thành thói quen, gần như ngày nào anh cũng nói chuyện với cậu, như thể cậu còn sống vậy.

Đã vậy mà đã qua 57 ngày.

Chỉ còn hơn 1 tuần.

Hwang Minhyun cũng chẳng mảy may gì tới biểu hiện của em mình, chỉ nghĩ rằng anh đang đâm đầu vào vụ án xưa, mãi đến tháng sau mới phát hiện căn bệnh này ngày càng phát sinh ra khắp cơ thể Yunseong.

Anh đã nghĩ Yunseong bị mắc chứng tâm thần phân liệt.

Cho đến một ngày, Minhyun tận mắt nhìn thấy những gì Yunseong trải qua mỗi ngày.

Một bóng đen lạ lẫm chui ra từ khe tủ quần áo.

Ló hẳn ra một cái đầu, rồi dần là cả một hình dáng con người.

Là Kang Minhee.

Minhyun sững sờ giật mắt cá, ngã sõng soài xuống sàn nhà.

Thì ra không phải em trai anh dọa chết mấy người phụ nữ kia, mà là vì hình dạng đầy máu me này của cái bóng đen Kang Minhee.

Nhắm mở mắt tới vài lần, anh vẫn không dám nhận thức rằng đây chẳng phải là mộng tưởng.

Minhyun lặng người, đẩy cửa bước vào.

Minhyun tái mét run rẩy nhìn Yunseong."

Minhee của anh về thật rồi " ___________________________________#thanksformore400viewsandmore100voteLỡ up thông báo là hôm nay hết rest nên mình đăng, thật sự còn bí lắm hic, dạo này bài vở còn chất đống chả nghĩ được gì cả 🙁Chap này hơi lặp thì phải :v
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
8. Trả giá?


" Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

" Minhyun hoảng loạnCái bóng dáng một đứa nhóc lơ lửng một góc nhà ám ảnh anh.

Yunseong thì bật cười thành tiếng.

Hệt như một gã điên.

" Đó là...Kang Minhee, là Minhee của em.

Em ấy...chưa chết...."

Yunseong cười lớn, tiếng cười vang khắp căn phòng.

" Yunseong, em quên rồi sao?

Còn 1 tuần thôi, 1 tuần nữa em sẽ được tự do khỏi vụ án, đừng cứ chìm đắm vào nó nữa "Minhyun không dám hướng mắt tới bộ dạng ghê gớm kia của Minhee.

Cậu ta sở hữu hai chiếc răng nanh nhìn thật đáng sợ, lại thêm chút máu dính bết ở đỉnh đầu, một dòng máu chảy ròng quanh khuôn mặt sáng của cậu ta.

" Mau rời khỏi nhà tôi ngay, đừng bám víu lấy thằng bé Yunseong nữa!

"Minhyun hét vào mặt của sự vật lạ trước mặt.

Nhìn Yunseong như kẻ điên đang gào thét tự hành hạ bản thân bằng cách cào xé da thịt và vò cái đầu đau nhức, Minhee mới lủi thủi bỏ đi.Nhưng trước đó Minhee không quên nói một câu."

Minhyun, anh sẽ phải trả giá " Căn phòng lại trở nên im ắng tới lạ thường.

Yunseong vừa sợ hãi vừa tức giận.

Minhyun bàng hoàng nhìn cái bóng đen vụt mất.

Minhyun cố trấn an cậu và gạt chuyện vụ án qua một bên, tránh tâm trạng rối loạn tái phát.

Để Yunseong có 3 ngày an tĩnh, Minhyun mới qua phòng Yunseong nói về việc cứu án chỉ còn 8 ngày.

Đặt chân vào gian phòng, Minhyun đã thấy Yunseong đang vùi đầu vào những tập hồ sơ, chẳng ai nhắc nhở.Xem ra Yunseong thật sự xem trọng mức độ nghiêm trọng của vụ án này.Trong suốt hai tháng qua, Yunseong chỉ thu thập được vài chứng cứ lẻ tẻ như chiếc xe đâm Minhee có màu đen bóng, trên xe có khắc một chữ '...', chiếc xe đó đã bị phi tang ngay tại hiện trường vụ án nên không ai có thể làm chứng.

Còn có mảnh giấy kì lạ mà Kang Minhee để lại trước khi chết." 우 □ 우"Chỉ vỏn vẹn 3 kí tự.

Đầy hoang mang. #thanksfor500views
#thanksfor500views
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
9. Mơ hồ


Chữ 'u', một hình vuông và một chữ 'u' nữa?! ( theo phiên âm chữ cái Hàn ngữ ).

Nó có ý nghĩa là gì được?

Hwang Yunseong có vò đầu bứt tai đến chục lần cũng chẳng lí giải nổi câu đố trẻ con này.

Đúng là Kang Minhee có tính tình rất trẻ con, cứ cho là vậy đi, nên là suy nghĩ rất đơn giản.

Câu trả lời cũng không quá khó để tìm ra, chỉ cần là để ý một chút.

Yunseong còn chính xác một tuần và một ngày, vậy mà chứng cứ mới thu thập được chẳng bao nhiêu.

Chẳng thể giải thích, cũng chẳng có căn cứ buộc tội ai.

Thật mơ hồ.Anh bắt đầu tìm đến những người thân của Minhee, những người mà Hwang Minhyun đã từng tìm tới.

Vì bố mẹ mất sớm nên người thân cậu cũng thật khó liên lạc được.

Vô tình được nghe kể lại, lúc ấy ở ngay trước cổng công ty nơi Hwang Minhyun làm việc đã trùng hợp xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì lúc đó là giờ tăng ca, nhân viên ở lại chẳng có nhiều, chỉ là 2-3 người.

Hơn nữa, sáng hôm sau đó người ta phát hiện cái xác cậu học sinh trung học nằm cứng đờ ở phía cửa sau cũng vũng máu lênh láng vì đã bị đâm chết trong buổi tối hôm ấy, nghe nói nhân chứng năm đó đã bị giết để bịt đầu mối, vì vậy bây giờ cũng khó mà tìm được lời khai chính xác.

Người dân sống quanh đó cũng đã di cư hết cả, bây giờ chỗ mảnh đất đó đã được mua lại và có người mới chuyển tới.

Bằng chứng chẳng có thì thôi đi, đằng này nhân chứng cũng không có, làm sao có thể cứu án?

Trong tiềm thức mơ màng của Yunseong, bên tai anh cứ liên tục phát ra câu nói " Hwang Minhyun, anh sẽ phải trả giá ".

Mặc dù không biết câu chuyện này có liên quan gì tới Minhyun, Yunseong nhất định phải tìm được mấu chốt.

Bây giờ Minhee không còn ở đây, Yunseong cũng chẳng có chỗ tựa, thường ngày tuy (có thể) chỉ là trò chuyện với một chiếc bóng ảo giác nhưng Yunseong có cảm giác mọi chuyện rất thật.

Mối liên kết giữa các chi tiết hư ảo với cuộc sống của anh gần như đều là có cơ sở.

Có lẽ Kang Minhee mà Yunseong sống chung trong thời gian 3 năm qua là cái bóng hiện hữu của anh, nếu thực sự đó là Kang Minhee, Yunseong thật sự muốn gặp lại cậu lần nữa, để có thể hỏi cậu lý do đến công ty Minhyun tối hôm đó, và câu nói kia nói lên điều gì.

Không lẽ, Hwang Minhyun anh trai anh có liên can tới vụ án của Kang Minhee?

#thanksfor200vote
#thanksfor200vote
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
10. Mẩu giấy


Kang Minhee của Yunseong vô cùng hiền lành.

Em đâu có gây thù chuốc oán với ai bao giờ, tại sao lại có người cố ý hãm hại em như vậy?

Hơn nữa, cậu còn ít kết giao với mọi người, nữa gì là quen biết để kết thù hận với ai chứ?

Yunseong cau mày, sấp giấy tờ trên bàn bị khuấy đảo vương khắp sàn nhà.

Tờ giấy nhỏ màu xanh nhạt nổi bật hẳn so với các tờ giấy đã úa màu kia.

Chính là tờ giấy note mà Yunseong tìm được hôm nọ.

Phải rồi.

Nó cũng là một manh mối.

Yunseong đem mẩu giấy cất vào túi áo trước ngực bộ vest rồi thu dọn đồ đi tới công ty Minhyun xem xét.

Tuy không còn vết tích gì của vụ tai nạn 3 năm trước nhưng Yunseong vẫn muốn thử kiểm tra lại xung quanh.

Đúng như dự đoán, bây giờ có bới tung chỗ đất này lên cũng chẳng thể tìm ra manh mối gì.

Yunseong đi vào vòng thì thấy một đám trẻ con đang chơi ở gần đấy, liền ra gần chỗ lũ trẻ hỏi han."

Ừm, chào mấy đứa, nhà của mấy đứa ở gần đây phải không?

" " Dạ đúng, chúng cháu đều là người ở đây " Tuy không quen nhưng đám trẻ này có vẻ rất biết nghe lời, ngoan ngoãn dạ vâng đáp lại Yunseong.

" Mấy đứa là mới chuyển đến hả?

" " Có đứa là mới chuyển tới khoảng 3 năm, có đứa nhà ở xa hơn thì là từ trước đó rồi ạ " Đứa lớn nhất đứng ra trả lời" Cho chú hỏi một chút, bố mẹ mấy đứa có ở nhà không, chú muốn vào nhà mấy đứa nhờ họ giúp một chút chuyện " Vốn dĩ Yunseong muốn đi thăm dò thông tin nên phải đi tìm từ những nơi gần nhất.

Nhất là vì còn ít ai sống lâu năm quanh đây để có khả năng chứng kiến vụ án, nên anh phải tìm hiểu kĩ hơn."

Chú đến đây mua nhà sao?

"" Sao mấy đứa nghĩ vậy?

"" Tại chú nói muốn vào nhà bọn cháu rồi muốn nhờ bố mẹ cháu giúp.

Chú tính hỏi về chuyện mua bán đất xung quanh đây sao?

Ban nãy cháu còn thấy chú quan sát gì dưới đất nữa " Bọn nhỏ bây giờ cũng biết nhiều thứ hơi sớm nhỉ.

" Ờ ừm, vậy cháu cho chú tới nhà một lát nhé " Qua loa mấy lời với lũ trẻ, Yunseong được mấy đứa trẻ đưa về nhà.

Bố mẹ lũ trẻ cũng chẳng có tỏ vẻ gì là e ngại khi có khách lạ tới nhà, nên mời khách vào trong nhà uống nước.

Cứ nghĩ Yunseong là người mới chuyển tới hỏi bán đất nên họ liên tục giới thiệu những khu đất tốt xung quanh.Chỉ có một vùng đất trống mà chẳng ai nói tới, là mảnh đất mà Kang Minhee đã gục xuống 3 năm trước.

Họ nói kể từ năm có cậu nhóc trung học kia qua đời, ai đặt mua khu đất đó đều bị một cái bóng ma khắc chết.

Đột nhiên khu đất đó cũng bị nghi hoặc là có ma ám hay có hiện tượng bất thường nào đó nên bị coi như khu đất hoang, chẳng ai dám bén mảng tới cả."

Hai người biết tới vụ tai nạn đó sao?

" Yunseong vẫn giữ bình tĩnh, nhìn họ với ánh mắt nôn nao, chờ đợi."

Chúng tôi có biết tới, nhưng không dám hé miệng, năm đó chỉ là chúng tôi vô tình nghe kể được " " Thật ra tôi tới là để xin sự giúp đỡ của mọi người, tôi ở ngành luật và đang truy cứu vụ án này, phiền hai người có thể lấy lời khai chi tiết giúp tôi có được không?

" Cuối cùng ông trời cũng chẳng phụ lòng người, Yunseong rốt cuộc đã có chút thông tin về sự tình năm đó.

Trong khi lấy chiếc bút ở cái túi bên trái ngực áo, Yunseong có đánh rơi mẩu giấy nhỏ mà anh đem theo ban nãy.

Mấy đứa nhỏ hiếu kì vô tình nhặt được, chúng cầm ngược tờ giấy và nói với nhau những điều chúng nhìn được, thật đơn giản.

" Đây là viết tắt của chữ hai chữ "h" và chữ "m" sao?

" Do là chúng cầm ngược mẩu giấy nên mới nhìn ra như vậy.

" 우 □ 우 " mà chúng nhìn ngược, nhìn giống cách viết " ㅎ ㅁ ㅎ ".

Bây giờ Yunseong mới nhận ra thì ra trong lúc Minhee còn ý thức được, đã kịp thời để lại một dấu hiệu dễ nhận ra như vậy.

Đúng là không nên đánh giá thấp suy nghĩ của trẻ con.

" Cảm ơn mấy đứa " Yunseong bất giác quay lại nói với đám nhóc, tay phải cầm lấy mẩu giấy."

Đúng rồi, hai người có quen ai sống ở đây đã từng chứng kiến vụ án năm đó không?

Tôi thật sự cần giúp đỡ "" Thật ra năm đó ai chứng kiến được sự việc ấy cũng đều bị chết hết, chúng tôi chỉ được nghe có một người ở công ty gần đó có được nhắc tới sau cái chết của cậu nhóc trung học kia " " Đó là ai vậy?

" " Hình như cậu ta có họ Hwang, chuyện cũng lâu rồi nên tôi cũng không rõ " " Họ Hwang sao?

" " Đúng rồi, hình như là Hwang Minhyun "
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
11. Hwang Minhyun


Hwang Yunseong bất động vài giây trước câu trả lời bất ngờ kia.

Hwang Minhyun là anh trai anh, làm gì có chuyện có thể hại chết Minhee của anh được.

Chắc chắn có gì đó trắc ẩn.Nếu thật sự liên quan tới Hwang Minhyun, tại sao anh không nói gì với Yunseong.

Thậm chí chẳng ai biết tới vụ xin cứu án này, chắc cũng chẳng ai còn nhớ tới mấy chi tiết vụn vặt ở vụ này nữa.Yunseong liền rời khỏi nhà họ, đi tới công ty Minhyun để làm rõ sự việc.

Thời hạn 1 tuần giờ đã trôi đi gần một nửa, càng không thể chậm trễ.

Vào được văn phòng của Minhyun, Yunseong bắt đầu dò xét mọi thứ trong căn phòng.

Minhyun thì ngơ ngác tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Và tại sao Yunseong lại đến đây rồi hành động lạ lùng như vậy.

Không phải Kang Minhee đã quay lại nói điều gì cho Yunseong chứ?"

Yunseong, sao em lại đến đây?

Tìm anh có chuyện gì sao?

"" Anh nói xem vụ án 3 năm trước, anh có can thiệp gì không?

" Minhyun trợn mắt.

Tại sao Yunseong lại có thể chất vấn anh trai mình theo cách này chứ.

Ma xui quỷ khiến gì mà Yunseong lại nói năng hồ đồ tới vậy.

" Sao em lại nói vậy?

Ai đã nói gì với em sao?

"" Mau nhìn tờ giấy này " Yunseong lôi mẩu giấy nhỏ kia ra, 3 kí tự viết tắt khó hiểu đưa cho Minhyun.

" Đây là gì?

"" Anh thử cầm nó ngược lại đi " Xoay ngược tờ giấy lại, Minhyun nhìn nó một lúc, vẫn chẳng có gì xoay chuyển, "h", "m", "h" nghĩa là sao?

Chẳng lẽ Yunseong nghi ngờ anh chỉ vì một tờ giấy viết tắt tên mình?"

Em nghĩ là em định buộc tội anh theo cách này sao?

Một tờ giấy, với vài kí tự lạ.

Không phải em đang cho rằng tờ giấy này mà Kang Minhee viết là viết tên anh đấy chứ?

"" Đúng vậy, em đã được nghe nói rồi, lúc Minhee bị đâm chết, anh là người được nhắc đến khi ở hiện trường vụ án.

Khi đó trời vẫn chẳng còn sớm gì, anh ở đây với mục đích gì chứ?

"Chẳng giấu nổi cơn thịnh nộ trong lòng, Minhyun liền lên tiếng."

Hôm đó là anh ở lại tăng ca, em không nhớ sao?

"Vụ án đã xảy ra được ba năm, cũng chẳng ai nhớ nổi những chi tiết như vậy, cùng lắm còn có thể bịa đặt, hơn nữa nhân chứng cũng chẳng còn, làm sao để tin đây?

" Chắc chắn anh có liên quan tới vụ án này, chỉ là em chưa thể kết luận, em vẫn chưa có đủ bằng chứng của anh nên sẽ không vòng vo nữa.

Về nhà, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Yunseong bỏ đi, Minhyun ngồi trong phòng làm việc thì không ngừng suy nghĩ.Cái giá đáng lẽ phải trả từ ba năm trước, nó sắp tới rồi.

#thanksfor1kviews
#thanksfor1kviews
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
12. Thú nhận


" Hwang Yunseong, anh muốn nói chuyện với em.

Anh sẽ thú nhận tất cả..."

Minhyun mở cửa phòng Yunseong sau khi trở về từ công ty.

Chuyện gì rồi cũng sẽ đến, có giấu mãi rồi cũng sẽ lộ.

Minhyun thừa nhận 3 năm trước anh đã làm một việc khiến bản thân mình day dứt tới tận bây giờ.

Chính là về vụ án đã xảy ra của Kang Minhee.

" Hwang Minhyun, anh là đồ đáng chết!"

Chẳng để Minhyun nói thêm lời nào, không nể tình anh em, không một chút bình tĩnh, Hwang Yunseong hai mắt nổi những tia đỏ, như gã điên vừa nhìn thấy mục tiêu trước mắt mà lao tới.

Minhyun vừa chịu một cú đấm làm sứt môi, anh không có ý chống trả, cũng chẳng hề hấn gì khi thấy miệng mình bật máu.

Anh biết Yunseong đã rất bế tắc khi không tìm ra được câu trả lời cho vụ án này, hơn nữa vụ án này còn là liên quan tới người mà em trai anh đem lòng yêu thương nhất.

Nếu biết được sự thật này có lẽ Yunseong cũng không thể kiềm lòng được mà trút giận.Có điều, Minhyun nhất thời chưa kịp giải thích rằng mọi việc không như Yunseong đang suy đoán.

Hwang Minhyun, anh trai một sinh viên ngành luật đang bị em trai mình tình nghi là một tên tội đồ.

Để cho Yunseong hả giận, Minhyun mới đi tới ngồi xuống ghế.

" Anh không phải người đã giết chết cậu ấy "Yunseong không muốn nghe giải thích, lập tức phản ứng."

Vậy anh nói thú nhận điều gì chứ?

Anh thấy em ấy chết oan uổng mà không ra làm chứng sao, hay còn lý do nào khác?

" " Thật ra là đúng vậy, anh chính là nhân chứng duy nhất tại hiện trường lúc ấy "" Gì cơ?

" Yunseong bấy giờ mới hoàn hồn, ban nãy chỉ là lỡ miệng buông ra mấy câu, ai ngờ lại là điều Minhyun đang muốn nói.

Nhưng bằng cách nào chứ, tại sao Minhyun lại giấu được chuyện này.

" Hôm đó cậu ấy đã chạy tới công ty anh vào lúc tối muộn, khi anh còn chưa tan ca.

Anh đã không biết rằng cậu ấy đến tìm anh, cũng chẳng rõ tại sao cậu ấy tới tìm mình.

Sau khi tan giờ tăng ca đi xuống, anh mới biết được Kang Minhee đã bị một chiếc xe đâm trúng.

Anh đã thấy cậu ấy quằn quại dưới bãi cỏ khô, máu dính bê bết trên tóc.

Nhưng lúc ấy anh thật sự không thể làm gì, nếu đứng ra làm chứng, lũ người kia sẽ không tha cho anh.

Anh xin lỗi..."

" Xin lỗi sao?

Một câu xin lỗi của anh có thể cứu sống em ấy sao?

Hwang Minhyun, anh là tên hèn "Hwang Minhyun chỉ im lặng thở dài, nếu như lúc đó anh chịu lộ diện, có lẽ Minhee đã không có kết cục như vậy."

Khi Minhee tìm tới em, anh đã có chút nghi ngờ , rằng mối quan hệ này không đơn giản là liên kết giữa em với cậu ấy, mà là giữa cậu ấy với anh..."

" Vậy...?!

"
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
➳ Phân tích


Notice : đây là chap phân tích các chi tiết thôi ạ ~Chắc hẳn, ở đây ai cũng nghĩ duyên âm là tình duyên của người âm phủ với người trên dương gian hả?

Vậy thì không phải đâu nhé!

Lúc đầu mình đã từng lầm tưởng như vậy, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết rằng cái gọi là duyên âm thật ra là do người trên dương thế đã từng xảy ra biến cố có liên kết mạnh mẽ với thế giới của người bên kia, hoặc là do dự tang lễ, hay chứng kiến một cái chết, nếu không thì còn có khả năng khác vô cùng đặc biệt là do người trong nhà có làm việc về tâm linh.

Duyên, đó là kiểu hai người sống tồn tại về một dạng tinh thần mà chỉ hai người biết được, thì duyên âm cũng như vậy, chỉ là xảy ra giữa một người sống và một người chết.

Nếu ai bị vong hồn người âm bám theo, đó không phải là cái "duyên" mà mọi người nghĩ theo hướng tích cực, mà theo kiểu bị quấy rối và bị giày vò, giống như một hình thức làm cho người còn sống cảm thấy khổ sở vì bị đeo bám.

Chắc mọi người đều nghĩ Duyên âm là liên kết giữa Yunseong với Minhee phải không?

Thật ra chính là duyên âm của Minhyun với Minhee thì mới hợp lý hơn ấy.

Chẳng qua là trùng hợp Minhyun với Yunseong lại là anh em, cho nên mới xảy ra sự việc vong hồn Minhee luôn lảng vảng quanh Yunseong thay vì là Minhyun.

Lúc đầu thì linh hồn Minhee đã được liên kết với Minhyun, đáng lẽ ra theo thực tế thì không ai có thể thấy được cậu ngoại trừ Minhyun - người đã chứng kiến vụ án.

Nhưng mình muốn để Kang Minhee tiếp cận Yunseong trước rồi mới tiếp cận Minhyun nên mới để cho Minhee bắt gặp Yunseong trước, sau đó sẽ dần tìm ra được Minhyun thì sẽ hợp lý với cốt hơn.Nếu còn gì thắc mắc có thể hỏi mình qua cmt ạ, nhưng nếu quá sâu vào cốt thì xin phép không tiết lộ nha, sau này đọc sẽ rõ :>Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic mình từ lúc mình mới viết tới giờ ạ, kamsa and love 🙆#Kiu
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
13. Nhân chứng


" Mối duyên âm này chính là đoạn duyên giữa anh với Kang Minhee, không phải với em "Yunseong nhìn Minhyun, ánh mắt nghi hoặc.

Vậy trước giờ cái bóng luôn dõi theo Yunseong, chẳng lẽ là ảo giác?

Nếu thật là ảo giác, Yunseong thề rằng nó rất chân thực, tới nỗi anh đã nghĩ rằng Kang Minhee vẫn còn sống.

Người trò chuyện với Yunseong chỉ là cái bóng đen không hơn kém, nhưng theo nguyên lý, duyên âm chỉ có thể được nhìn thấy giữa hai người liên kết với nhau.

Cớ nào Yunseong lại có thể thấy được?

Mọi chuyện trong đầu Yunseong bắt đầu rối loạn.

Còn 3 ngày nữa thôi, việc cứu án sẽ kết thúc, Yunseong đã tự nhủ không được để việc này ảnh hưởng tới tâm lý.

Tạm thời sẽ gác bỏ chuyện duyên âm này đi đã.

Trước mắt phải tìm cho ra được căn cứ vụ án.

" Hwang Minhyun, nếu như anh nói anh là nhân chứng sống cuối cùng của vụ án này, hôm ấy anh đã thấy những gì?

"" Vì cũng khá muộn rồi, và Minhee cũng đến đột ngột nên lúc ấy anh chỉ biết rằng lúc anh đi xuống tầng hầm lấy xe, vừa rời khỏi công ty thì đúng lúc có chiếc xe màu đen đâm cậu ấy rồi bỏ chạy.

Có một chi tiết đặc biệt ấn tượng thôi " " Là gì anh mau nói "" Tại sao chiếc xe đó lại đâm trúng Kang Minhee lúc anh mới đi ra mà không phải lúc khác?

Nếu là trùng hợp, cũng không thể ở ngay dưới hầm xe như vậy được, vì muốn giết người trong thầm lặng, có lẽ hắn phải giấu kĩ một chút, ít nhất là nên tránh xa chỗ có khả năng bị phát hiện, hơn nữa chỗ gara này cũng rất nhiều người của công ty ra về, không phải em không thấy tình tiết này là vô lý chứ?

"" Ý anh là mọi chuyện đều có chủ ý từ trước và kẻ ra tay muốn anh chứng kiến hay sao?

"" Điều này..." _________________________________Chap này ngắn quá hic, mình viết xong cũng thấy kì kì, chả hiểu mình đang viết gì ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ ).

Cho em hỏi mọi người hiểu gì không?

Chết rồi mình lại bí Duyên âm rồiiii ( ಠ ಠ )
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
14. Kết thúc


" Minhyun, có lẽ chúng ta đặt ra giả thiết quá đà rồi.

Không lý nào Minhee lại muốn anh nhìn thấy cái chết của em ấy, hay là mấy tên giết người vô danh kia, chẳng ai ngu ngốc tới nỗi muốn người khác nhìn thấy mình giết người.

Trừ khi...."

"..."

" Chúng có chủ ý..."

" Hoặc người có chủ ý là Minhee "" Anh nói vậy nghĩa là sao?

Minhee tự tử và cố ý tạo hiện trường giả để anh có thể chứng kiến?

Không có lí do, vô nghĩa vậy sao?

Cứ thế bỏ lại tất cả sao?

"" Đều do em nói, anh không nói..."

Minhyun nhạt giọng " Nhưng anh cũng có chút nghi ngờ.

Trong 3 ngày cuối cùng này, anh sẽ cùng em tìm ra câu trả lời "Và cùng em gặp lại Kang Minhee.*Hwang Yunseong trong ba ngày đã tìm ra một vài vật chứng được lưu giữ bí mật ở sở cảnh sát và cả tìm được manh mối vụ án từ những người đã rời đi cách đây 3 năm.

Với sự trợ giúp của Minhyun, việc giải án đã trở nên nhanh gọn và ổn thỏa hơn.

Có vẻ như chân tướng vụ án đã được làm rõ rồi.

Chỉ còn đợi thời gian thôi.

Và rồi ngày cuối cùng cứu án cũng đến.

Hwang Yunseong thật sự trông thật ngầu với bộ vest đen trên bục tòa án.

Những lập luận được đưa ra với bên chủ tọa.

Lời cuối cùng thốt lên.

Thủ phạm thật sự, chính là Han Taeyoon, là người anh (họ) bị mắc chứng rối loạn nhân cách của Minhee. [...]Han Taeyoon căn bản là bị mắc chứng bệnh này từ những năm đầu đại học.

Hắn ta bị cô lập ở trường và lâu dần biến thành mắc chứng trầm cảm.

Không lâu sau đó thì phát hiện thêm rằng hắn bị mắc chứng rối loạn nhân cách.

Hắn thường xuyên nghĩ bản thân là một người khác, rồi tự tay dày xéo bản thân mình, từ từ giết chết bản thân mình.

Từng ngày, hắn trải qua cảm giác bị theo dõi, còn tự tay cứa nát cổ mình đến suýt chết.

Máu bê bết dính đầy gương mặt và bàn tay của hắn.

May mà đúng lúc có Kang Minhee tới nhà hắn đưa thuốc an thần cho hắn, mới phát hiện ra và kịp đưa hắn đi tới bệnh viện.Giá mà lúc đó Kang Minhee không tới thì tốt.

Hắn sẽ chết và cậu sẽ chẳng phải trở thành nạn nhân của hắn.

Hôm mưa tầm tã đấy, Kang Minhee đến công ty Minhyun để nói chuyện xin phép chuyện yêu đương của hai đứa và Minhee nói muốn dọn ra ở riêng với Yunseong, cả hai sẽ tự lo cho cuộc sống của mình.

Vì trước đó Minhyun cũng đã từng cấm cản Yunseong yêu đương, nhất là với người không có tiền đồ như cậu.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật là có lỗi.

Minhyun sau khi tìm hiểu về hoàn cảnh của Minhee mới biết cậu nỗ lực sống tới cỡ nào.

Tìm được Yunseong để nương tựa thì bị ngăn cản.

Rồi chỉ trong phút chốc, cậu lại biến mất khỏi cuộc đời Yunseong, và cả anh, Minhyun.

Kì thực Yunseong cũng rất shock, anh không nghĩ rằng Minhee bị ra tay với cách này.

Anh chưa thu thập đủ nguyên nhân và động cơ gây ra cái chết của Minhee là gì, chỉ biết rằng có một nhân chứng còn sống đã kể lại với tòa án như vậy.

Nói ngắn gọn hơn, tại sao Minhee lại bị anh họ mình giết chết, bản thân Yunseong cũng chẳng rõ.

Có lẽ chỉ là do tính cách thứ hai của anh ta bộc phát và rồi giết chết Kang Minhee của anh, hay đại loại vậy.

Mấy lời bịa đặt rằng ai chứng kiến vụ án đều bị giết cũng chỉ là vô căn cứ, chỉ là trùng hợp, Han Taeyoon nhìn thấy họ và trong lúc tinh thần hoảng loạn đã giết những người nhân chứng xung quanh khu vực.

Tồi tệ hơn, hắn cũng tự kết liễu mình sau khi giết chết họ, cũng vì chứng rối loạn nhân cách này.

Sau khi điều tra, người ta chỉ nghĩ rằng những người bị giết đêm hôm đó, đều là nạn nhân của một vụ giết người hàng loạt chưa được tìm ra chân tướng.

Vụ án khép lại, người cần sống cũng chẳng còn sống, người phạm tội còn chưa được xử án, mọi thứ cứ thế kết thúc.

Yunseong thở dài, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất, rốt cuộc lại chẳng thể hàn gắn. *Cũng đã được hơn hai tuần Kang Minhee không còn xuất hiện quấy rầy Hwang Yunseong nữa.

Dù chẳng biết đó là duyên âm hay bất kì ảo giác gì, hay thậm chí đó chỉ là một Kang Minhee được ngụy tạo bởi tâm trí của một Hwang Yunseong mắc chứng rối loạn nhân cách, anh vẫn muốn gặp lại cậu.Một lần cuối cũng được.

Anh chỉ muốn nói rằng anh đã giúp cậu giải án, một vụ án anh cực kì dốc toàn bộ sức lực để truy cứu.

Để nói rằng anh đã thay cậu tìm ra chân lí.

Có lẽ Kang Minhee không ngờ rằng chính người thân duy nhất của mình lại là người ra tay sát hại mình đâu nhỉ.

Yunseong bây giờ đã trở lại bình thường, tiếp tục duy trì cuộc sống như trước khi gặp Kang Minhee.

Nhưng anh không còn là Hwang Yunseong náo nhiệt của thời Minhee còn bên cạnh.

Hoàn toàn trở thành con người mới.

Một phiên bản Yunseong lạnh lùng tới sởn gai ốc.

Ngày chuẩn bị bế giảng cuối năm, Yunseong đã thấy cái bóng đen quen thuộc lướt qua mình.

Nhận ra, anh liền đuổi theo nó, dẫn tới một lối cụt.

" Hwang Yunseong, em về rồi "---

Sau tiếng gọi, Yunseong bất chợt tỉnh giấc.

Hóa ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, là hậu chấn của cơn hôn mê sâu kéo dài tận 1 tháng.

" Minhee, em đâu rồi?

Anh mới gặp ác mộng...

" " Yunseong, Kang Minhee đã chết từ 3 năm trước rồi...

"_______________End_______________Xin lỗi vì đã đột ngột end như vậy, nhưng để bớt rườm rà nên mình đã vào thẳng vấn đề chính luôn.

Mình định tạo một extra, vì mình tính kết là OE rồi, nên extra này có lẽ sẽ tạo ra một suy nghĩ kết HE.

Nếu mọi người muốn mình viết extra thì cmt góp ý giúp mình.

Cảm ơn thật nhiều vì đã đồng hành đến hết chiếc fic nhỏ này của mình.
 
Hwangmini ➳ Duyên Âm
𝐞𝐱𝐭𝐫𝐚 : see you again


Thật ra mình viết extra từ lâu rồi mà giờ mới hoàn thành do hơi dài, dạo này cũng có nhiều bài kiểm tra nên mình hơi ít viết, được xíu thì lại mệt...Mọi người có thể nghĩ đây là kết mới cũng được nhé, sau chap extra này mình cảm giác như có thể kéo dài "Duyên âm" ra thành nhiều chap nữa (。•́︿•̀。)Tin chắc rằng cả bộ fic này chẳng ai hiểu cốt truyện đâu, extra cũng khó hiểu lắm ạ (。ŏ﹏ŏ)_____________________________________" Hẹn gặp nhau ở thế giới tốt hơn ".

Là câu hứa hẹn cuối cùng của đôi tình nhân trẻ đã mất nhau từ lâu.

Đợi một kiếp người mới, có lẽ sẽ là đợi một cuộc tái ngộ ở một cuộc sống tốt đẹp hơn, không gian nan, không đau khổ.

Mà chỉ có tình yêu đơn giản của hai người, không phô trương, không hoa mỹ. *Sau giấc mộng dài, Yunseong phát hiện giấc mơ của mình là sự thật, chẳng nén nổi đau thương, liền có ý định tự tử.

Nhưng may mắn Minhyun đã phát hiện kịp thời, anh nói Yunseong phải sống vì Kang Minhee, phải thực hiện nốt ước nguyện của cậu ấy và cả sự nghiệp cuộc đời mình.

Yunseong liền bớt suy sụp hẳn, nghe lời Minhyun không nghĩ quẩn.

Yunseong của 5 năm sau là người có sự nghiệp, ai nhắc đến tên cũng đều là sự ngưỡng mộ.

Một luật sư nổi tiếng, ai ai cũng biết tới, Yunseong hoàn toàn có thực lực, những vụ án anh được mời đều làm rất tốt.

Hwang Yunseong của 10 năm trời, không rung động trước ai.

Lý trí vẫn luôn hướng về một phía, là hướng tới Kang Minhee.

Suốt ngần ấy năm tháng, anh chẳng thể quên cậu, cũng không muốn quên cậu.

Khi con người ta đang ở độ tuổi thành công nhất, muốn thực hiện nhiều ước mơ lớn nhất đời thì Hwang Yunseong lại gieo mình xuống biển, cùng ôm theo là bình đựng tro của Kang Minhee từ 13 năm trước.

Và, có một chàng trai đã tự tử.

Những chuyện ở thế giới bên kia, anh chẳng phải bận tâm nữa rồi.

Anh chỉ sợ mình đến gặp Kang Minhee chậm trễ, sợ cậu không đợi anh nổi.

---" Hwang Yunseong, 32 tuổi, chết do ngạt thở dưới nước.

Mời lên tầng 3, phòng 202 "Linh hồn anh bước từ từ lên thang máy.

Mây bao phủ xung quanh, cũng chẳng biết cái thang này có bao nhiêu bậc, chỉ mong sao được gặp Kang Minhee lần nữa.

Tới nơi dừng chân, Yunseong trầm mặc bước vào căn phòng được đưa trước.

Hình như trước mặt còn có nhiều người đang nhận vé uống trà thanh tẩy tâm hồn và bát canh kí ức, tức là xóa hết những kí ức đau buồn, và cả những kí ức tốt đẹp nếu liên quan tới những kí ức buồn kia.

Để sang một thế giới mới không có đau thương, chỉ có những sự tốt đẹp và hạnh phúc.

Yunseong đảo mắt một lượt, ở quanh đây có nhiều căn phòng quá, anh chẳng biết đi đâu tìm cậu.

Lạc lõng giữa đám đông, Yunseong chen lối đi về phía trước để tìm Minhee quá cố.

Có cái bóng dáng quen thuộc kia trước mặt, lấp ló rồi thoắt ẩn thoắt hiện làm Yunseong mơ hồ.

" Kang Minhee!!!!

" Lần này không thể nhận nhầm được, là cậu, cậu đã trở về với anh.

Yunseong mừng rỡ, chạy đến bên cậu.

Đột nhiên có người ôm chầm lấy mình từ phía sau, người con trai kia không khỏi giật mình.

" Anh...là ai?

" Và vài giây sau, cả đôi bên đều im lặng.

Gì vậy?

Kang Minhee của Hwang Yunseong đâu rồi?

Chúng ta mới bên nhau chưa bao lâu, tại sao lại có thể quên anh nhanh như vậy?

Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy nhau giữa biển người, vậy mà một câu nói đã khiến thời gian ngưng lại tới chục phút đồng hồ.

Đồng tử vẫn đen tròn không chớp, hai người lặng thinh nhìn nhau."

Hwang Yunseong, đã tới lượt anh vào uống canh kí ức " Tiếng gọi vang lên, Yunseong quay đầu lại nhìn.

Minhee đã bỏ đi từ lúc nào rồi.

Có lẽ cậu đã quên anh, quên cả kí ức về anh.

Phải làm sao đây, tình cảnh này thật trớ trêu.

Đã tới giờ Yunseong phải uống trà, anh thật sự không nỡ quên cậu.

Yunseong liền bất chấp đuổi theo Minhee.

Mất em một lần rồi, không thể để mất em lần nữa, nghĩ rồi Yunseong chạy trong vô thức, lạc lối nhưng vẫn chạy.

Như lao đầu vào ngõ cụt, Yunseong chỉ thấy một chiếc thang máy trước mặt và bao phủ bởi đám mây mù trắng xóa.

Đám người trực quản vẫn đang đuổi theo phía sau để bắt kẻ phá luật.

Yunseong không đắn đo chạy vào trong thang máy.

" Minhee, đợi anh..."

---Cửa thang máy dừng lại ở một chốn lạ tựa mê cung.

Nó rối ren, lối đi có nhiều hướng, nhìn vào chỉ thấy nhức mắt.

Yunseong đi bừa một hướng, nhưng lại chẳng thể tìm thấy Kang Minhee.

Hình như đây là màn sương kí ức.

Dường như bước vào càng sâu, thần trí sẽ trở nên hỗn loạn.

Mà hỗn loạn tinh thần sẽ dần đánh mất kí ức, thậm chí là đánh mất cả mạng sống lần nữa.

Yunseong quyết đánh liều, dù gì thì, Minhee cũng chẳng còn nhận ra anh nữa rồi..."

Yunseong, cứu em...

" Tiếng kêu khẩn khoản cứ vang vảng trong đại não Yunseong.

Là giọng của Minhee, nhưng không biết là từ phía nào.

Yunseong dần trở nên bấn loạn, càng lúc hình ảnh Minhee máu chảy ròng từ thái dương đổ xuống càng mập mờ trong làn khói hư ảo.

Thật ghê sợ, cũng thật xót lòng."

Yunseong...em ở đây..."

Chẳng rõ âm thanh này từ đâu, từ khi nào, là ảo ảnh là thực tiễn, Yunseong chỉ biết mình sắp phát điên rồi.

Những kí ức khi Minhee bị chiếc xe kia đâm phải, dần dần hiện rõ, trước mặt Yunseong.

Đầu anh sắp nổ tung rồi.

" Yunseong....Yunseong...."

Tiếng hét càng lớn, càng lúc càng vang vọng trong không gian.

Yunseong một lần nữa bị ám ảnh, lại là cái bóng đen ấy, cái bóng đen trong giấc mơ mà anh đã thấy tựa Minhee.

Đến giờ Yunseong vẫn chẳng thể hiểu, đó thực sự là hiện thực, hay là một cơn ác mộng dài.

Đầu đau như búa bổ, Yunseong chẳng thể thoát ra khỏi đám sương mờ mịt này.

Bóng đen bước dần tới chỗ Yunseong, ôm lấy anh thật chặt.

Không cảm giác, là mộng sao?

Vậy còn Kang Minhee thật đang ở đâu?

" Cậu ta không dại gì mà quay lại đây cứu cậu đâu, tên ngốc "Một tiếng vọng trong lớp sương làm nhiễu suy nghĩ của Yunseong.

Xen lẫn giữa mớ cảm xúc hỗn độn này, Yunseong không thể phân biệt đó là người, hay là ảo ảnh.

" Người mà cậu đang tìm, cậu ta đã đi tới cổng thiên đường rồi, một khi đã bước chân tới đó, sẽ không còn luyến tiếc gì của kiếp trước cả, kí ức và tất cả cảm xúc, tất cả đều bị xóa sạch " Yunseong bắt đầu cảm choáng váng, lồng ngực co thắt thành từng đợt.

Dai dẳng, đau đớn, thật khó thở.

" Nếu người trong mộng của cậu quay lại và nhớ ra cậu, thì mới thoát khỏi lớp sương này.

Còn ngược lại..."

Yunseong mập mờ nghe chữ được chữ không, còn đang bận ôm đầu đau điếng.

" Cậu ta không quay lại, đồng nghĩa với việc cậu sẽ không được bước sang kiếp mới, dĩ nhiên, cũng sẽ mãi mãi không được gặp lại cậu ta "" Minhee đã đi tới cánh cửa ấy rồi sao?

"---Yunseong thất thần, cố gắng nghĩ cách rời khỏi đám sương mù mịt xung quanh.

Đều vô tác dụng.

Rốt cuộc thì, cũng chẳng biết ai là người cần cứu ai nữa.

Ngay lúc này, chỉ cần có Minhee bên cạnh, Yunseong chắc chắn sẽ thoát khỏi chốn địa đàng mê cung này.

Chỉ cần là cậu quay lại.Nhưng mà quá muộn rồi.

Chẳng còn cơ hội nào cả.

Có lẽ vài giây ngắn ngủi khi nãy là cuộc tái ngộ cuối cùng của hai người, chỉ luyến tiếc rằng tại sao thời gian không thể kéo dài thêm đôi chút, để Yunseong được nhìn kĩ gương mặt Minhee lần nữa, gương mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cậu."

Hwang Yunseong, mau tỉnh lại!!

"Là Minhee quay trở lại thật sao?

Yunseong chắc chắn không thể nghe nhầm, giọng nói này của Minhee, anh không thể nhầm lẫn với bất kì ai đi nữa.

Thật sự là Minhee đã quay lại.

" Nếu còn tiếp tục suy nghĩ tới những điều ám ảnh trong quá khứ, anh chắc chắn sẽ không được siêu thoát linh hồn.

Như vậy chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau được "" Yunseong, em mới là Minhee thật sự, đừng nghĩ tới cái chết ấy nữa, đừng chìm đắm vào nó, lớp sương này đang làm anh mất dần đi kí ức kiếp này của anh!!

Yunseong, em là Kang Minhee...."

" Yunseong, anh có nghe thấy em nói không?

Em ở đây, ở ngay trước mặt anh " " Yunseong..."

Tiếng gọi cứ nhỏ dần, cứ xa dần phía anh.

Đó đúng là giọng của Minhee, có phải là em thật, hay là do lí trí của anh đang tê dại điên cuồng nhắc tên em?

Yunseong có cảm giác như các dây thần kinh não đang tê liệt, thật sự không chịu nổi nữa, Yunseong chỉ muốn bỏ cuộc.

Một cái ôm, từ phía sau lưng.

Không chút rung động, không cảm nhận, không ấm áp, cũng chẳng lạnh lẽo.

Nhưng là cảm giác thật, không phải như cái bóng lúc nãy.

Yunseong im lặng, hít một hơi thật sâu.

Xoay người lại, một Kang Minhee xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, Yunseong lập tức vỡ mộng.

" Yunseong, em về rồi " Đó là Kang Minhee, lần này là thực.

Nhưng không phải cậu đã quên mất anh là ai rồi sao?

Tại sao lại quay lại được và tại sao lại nhớ được anh?

Có lẽ Yunseong không biết cậu đã chấp nhận đánh đổi cuộc sống tốt đẹp của kiếp sau, để quay về bên anh.

Trong lúc còn hoảng loạn, còn vài giây lựa chọn đi tiếp hay quay lại, Minhee đã nghĩ tới một điều gì đó cậu cảm thấy quan trọng, nhưng dường như nó đã bị lãng quên.

Dùng tính mạng của linh hồn để đánh đổi lấy bát nước hồi phục kí ức, Minhee đã nhớ ra Yunseong, ngay lúc khẩn thiết nhất, và kịp thời cứu được linh hồn của Yunseong.

Và sau đó...

À mà làm gì còn sau đó?

Đương nhiên là cả hai đều bị phạt vì đã phá vỡ quy luật thiên giới rồi.

Đây không phải một câu chuyện buồn, cũng chẳng phải truyện cười.

Nhưng mà Kang Minhee và Yunseong đã cùng nhau bị giữ lại ở kiếp này, không được đầu thai sang kiếp mới, đó chính là hình phạt.

Yunseong và Minhee bị tách biệt dưới âm giới, Minhee vẫn còn nhớ Yunseong và Yunseong vẫn còn yêu Minhee, mặc dù sau bao năm cách xa nhau.

Tình yêu của họ vẫn như vậy, không thay đổi.

Kể cả là từ khi Minhee không còn sống, Yunseong vẫn yêu cậu như thế, cũng là lí do cậu có thể xuyên âm dương giới hiện hữu về bên anh.

Thì ra là vậy, tình yêu không thể ngăn cách con người, dù là cách trở một thế giới.

Họ sẽ vẫn gặp lại nhau, vẫn yêu nhau như thế, dù ở hai thế giới đối lập. *Minhee và Yunseong sau vài thập kỉ bị giam giữ dưới âm phủ cuối cùng cũng được hóa giải hình phạt, được đầu thai sang kiếp người mới.

Một người thì làm bác sĩ, một người thì làm luật sư.

Nghe quen không?Có lẽ chưa ai từng nói Minhee lớn lên muốn làm bác sĩ đâu nhỉ?

Như Minhee từng nói ở kiếp trước trước khi vĩnh biệt dương thế, cậu đã nói mong được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn với người mình yêu ở kiếp sau.

Yunseong và cậu, lại làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới thật yên ổn.

Chẳng mấy chốc, cả vị luật sư và cả cậu bác sĩ đều đã yêu nhau, một lần nữa, và đã cùng nhau trải qua cuộc đời thật vui vẻ.

Không có đau khổ, không bi kịch, chỉ có anh, tình yêu và cậu.

Cuối cùng thì, cũng là cái kết tốt đẹp cho một cuộc chia tay tan vỡ từ kiếp trước, không còn luyến tiếc, không còn đau buồn.

Hạnh phúc, luôn để bù đắp những vết thương lòng từ lâu._____________________________________Mới nhận ra cả fic chưa có miếng moment nào của hai bạn luôn hic ( '△`)
 
Back
Top Bottom