Thật ra mình viết extra từ lâu rồi mà giờ mới hoàn thành do hơi dài, dạo này cũng có nhiều bài kiểm tra nên mình hơi ít viết, được xíu thì lại mệt...Mọi người có thể nghĩ đây là kết mới cũng được nhé, sau chap extra này mình cảm giác như có thể kéo dài "Duyên âm" ra thành nhiều chap nữa (。•́︿•̀。)Tin chắc rằng cả bộ fic này chẳng ai hiểu cốt truyện đâu, extra cũng khó hiểu lắm ạ (。ŏ﹏ŏ)_____________________________________" Hẹn gặp nhau ở thế giới tốt hơn ".
Là câu hứa hẹn cuối cùng của đôi tình nhân trẻ đã mất nhau từ lâu.
Đợi một kiếp người mới, có lẽ sẽ là đợi một cuộc tái ngộ ở một cuộc sống tốt đẹp hơn, không gian nan, không đau khổ.
Mà chỉ có tình yêu đơn giản của hai người, không phô trương, không hoa mỹ. *Sau giấc mộng dài, Yunseong phát hiện giấc mơ của mình là sự thật, chẳng nén nổi đau thương, liền có ý định tự tử.
Nhưng may mắn Minhyun đã phát hiện kịp thời, anh nói Yunseong phải sống vì Kang Minhee, phải thực hiện nốt ước nguyện của cậu ấy và cả sự nghiệp cuộc đời mình.
Yunseong liền bớt suy sụp hẳn, nghe lời Minhyun không nghĩ quẩn.
Yunseong của 5 năm sau là người có sự nghiệp, ai nhắc đến tên cũng đều là sự ngưỡng mộ.
Một luật sư nổi tiếng, ai ai cũng biết tới, Yunseong hoàn toàn có thực lực, những vụ án anh được mời đều làm rất tốt.
Hwang Yunseong của 10 năm trời, không rung động trước ai.
Lý trí vẫn luôn hướng về một phía, là hướng tới Kang Minhee.
Suốt ngần ấy năm tháng, anh chẳng thể quên cậu, cũng không muốn quên cậu.
Khi con người ta đang ở độ tuổi thành công nhất, muốn thực hiện nhiều ước mơ lớn nhất đời thì Hwang Yunseong lại gieo mình xuống biển, cùng ôm theo là bình đựng tro của Kang Minhee từ 13 năm trước.
Và, có một chàng trai đã tự tử.
Những chuyện ở thế giới bên kia, anh chẳng phải bận tâm nữa rồi.
Anh chỉ sợ mình đến gặp Kang Minhee chậm trễ, sợ cậu không đợi anh nổi.
---" Hwang Yunseong, 32 tuổi, chết do ngạt thở dưới nước.
Mời lên tầng 3, phòng 202 "Linh hồn anh bước từ từ lên thang máy.
Mây bao phủ xung quanh, cũng chẳng biết cái thang này có bao nhiêu bậc, chỉ mong sao được gặp Kang Minhee lần nữa.
Tới nơi dừng chân, Yunseong trầm mặc bước vào căn phòng được đưa trước.
Hình như trước mặt còn có nhiều người đang nhận vé uống trà thanh tẩy tâm hồn và bát canh kí ức, tức là xóa hết những kí ức đau buồn, và cả những kí ức tốt đẹp nếu liên quan tới những kí ức buồn kia.
Để sang một thế giới mới không có đau thương, chỉ có những sự tốt đẹp và hạnh phúc.
Yunseong đảo mắt một lượt, ở quanh đây có nhiều căn phòng quá, anh chẳng biết đi đâu tìm cậu.
Lạc lõng giữa đám đông, Yunseong chen lối đi về phía trước để tìm Minhee quá cố.
Có cái bóng dáng quen thuộc kia trước mặt, lấp ló rồi thoắt ẩn thoắt hiện làm Yunseong mơ hồ.
" Kang Minhee!!!!
" Lần này không thể nhận nhầm được, là cậu, cậu đã trở về với anh.
Yunseong mừng rỡ, chạy đến bên cậu.
Đột nhiên có người ôm chầm lấy mình từ phía sau, người con trai kia không khỏi giật mình.
" Anh...là ai?
" Và vài giây sau, cả đôi bên đều im lặng.
Gì vậy?
Kang Minhee của Hwang Yunseong đâu rồi?
Chúng ta mới bên nhau chưa bao lâu, tại sao lại có thể quên anh nhanh như vậy?
Khó khăn lắm mới có thể tìm thấy nhau giữa biển người, vậy mà một câu nói đã khiến thời gian ngưng lại tới chục phút đồng hồ.
Đồng tử vẫn đen tròn không chớp, hai người lặng thinh nhìn nhau."
Hwang Yunseong, đã tới lượt anh vào uống canh kí ức " Tiếng gọi vang lên, Yunseong quay đầu lại nhìn.
Minhee đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Có lẽ cậu đã quên anh, quên cả kí ức về anh.
Phải làm sao đây, tình cảnh này thật trớ trêu.
Đã tới giờ Yunseong phải uống trà, anh thật sự không nỡ quên cậu.
Yunseong liền bất chấp đuổi theo Minhee.
Mất em một lần rồi, không thể để mất em lần nữa, nghĩ rồi Yunseong chạy trong vô thức, lạc lối nhưng vẫn chạy.
Như lao đầu vào ngõ cụt, Yunseong chỉ thấy một chiếc thang máy trước mặt và bao phủ bởi đám mây mù trắng xóa.
Đám người trực quản vẫn đang đuổi theo phía sau để bắt kẻ phá luật.
Yunseong không đắn đo chạy vào trong thang máy.
" Minhee, đợi anh..."
---Cửa thang máy dừng lại ở một chốn lạ tựa mê cung.
Nó rối ren, lối đi có nhiều hướng, nhìn vào chỉ thấy nhức mắt.
Yunseong đi bừa một hướng, nhưng lại chẳng thể tìm thấy Kang Minhee.
Hình như đây là màn sương kí ức.
Dường như bước vào càng sâu, thần trí sẽ trở nên hỗn loạn.
Mà hỗn loạn tinh thần sẽ dần đánh mất kí ức, thậm chí là đánh mất cả mạng sống lần nữa.
Yunseong quyết đánh liều, dù gì thì, Minhee cũng chẳng còn nhận ra anh nữa rồi..."
Yunseong, cứu em...
" Tiếng kêu khẩn khoản cứ vang vảng trong đại não Yunseong.
Là giọng của Minhee, nhưng không biết là từ phía nào.
Yunseong dần trở nên bấn loạn, càng lúc hình ảnh Minhee máu chảy ròng từ thái dương đổ xuống càng mập mờ trong làn khói hư ảo.
Thật ghê sợ, cũng thật xót lòng."
Yunseong...em ở đây..."
Chẳng rõ âm thanh này từ đâu, từ khi nào, là ảo ảnh là thực tiễn, Yunseong chỉ biết mình sắp phát điên rồi.
Những kí ức khi Minhee bị chiếc xe kia đâm phải, dần dần hiện rõ, trước mặt Yunseong.
Đầu anh sắp nổ tung rồi.
" Yunseong....Yunseong...."
Tiếng hét càng lớn, càng lúc càng vang vọng trong không gian.
Yunseong một lần nữa bị ám ảnh, lại là cái bóng đen ấy, cái bóng đen trong giấc mơ mà anh đã thấy tựa Minhee.
Đến giờ Yunseong vẫn chẳng thể hiểu, đó thực sự là hiện thực, hay là một cơn ác mộng dài.
Đầu đau như búa bổ, Yunseong chẳng thể thoát ra khỏi đám sương mờ mịt này.
Bóng đen bước dần tới chỗ Yunseong, ôm lấy anh thật chặt.
Không cảm giác, là mộng sao?
Vậy còn Kang Minhee thật đang ở đâu?
" Cậu ta không dại gì mà quay lại đây cứu cậu đâu, tên ngốc "Một tiếng vọng trong lớp sương làm nhiễu suy nghĩ của Yunseong.
Xen lẫn giữa mớ cảm xúc hỗn độn này, Yunseong không thể phân biệt đó là người, hay là ảo ảnh.
" Người mà cậu đang tìm, cậu ta đã đi tới cổng thiên đường rồi, một khi đã bước chân tới đó, sẽ không còn luyến tiếc gì của kiếp trước cả, kí ức và tất cả cảm xúc, tất cả đều bị xóa sạch " Yunseong bắt đầu cảm choáng váng, lồng ngực co thắt thành từng đợt.
Dai dẳng, đau đớn, thật khó thở.
" Nếu người trong mộng của cậu quay lại và nhớ ra cậu, thì mới thoát khỏi lớp sương này.
Còn ngược lại..."
Yunseong mập mờ nghe chữ được chữ không, còn đang bận ôm đầu đau điếng.
" Cậu ta không quay lại, đồng nghĩa với việc cậu sẽ không được bước sang kiếp mới, dĩ nhiên, cũng sẽ mãi mãi không được gặp lại cậu ta "" Minhee đã đi tới cánh cửa ấy rồi sao?
"---Yunseong thất thần, cố gắng nghĩ cách rời khỏi đám sương mù mịt xung quanh.
Đều vô tác dụng.
Rốt cuộc thì, cũng chẳng biết ai là người cần cứu ai nữa.
Ngay lúc này, chỉ cần có Minhee bên cạnh, Yunseong chắc chắn sẽ thoát khỏi chốn địa đàng mê cung này.
Chỉ cần là cậu quay lại.Nhưng mà quá muộn rồi.
Chẳng còn cơ hội nào cả.
Có lẽ vài giây ngắn ngủi khi nãy là cuộc tái ngộ cuối cùng của hai người, chỉ luyến tiếc rằng tại sao thời gian không thể kéo dài thêm đôi chút, để Yunseong được nhìn kĩ gương mặt Minhee lần nữa, gương mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cậu."
Hwang Yunseong, mau tỉnh lại!!
"Là Minhee quay trở lại thật sao?
Yunseong chắc chắn không thể nghe nhầm, giọng nói này của Minhee, anh không thể nhầm lẫn với bất kì ai đi nữa.
Thật sự là Minhee đã quay lại.
" Nếu còn tiếp tục suy nghĩ tới những điều ám ảnh trong quá khứ, anh chắc chắn sẽ không được siêu thoát linh hồn.
Như vậy chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở kiếp sau được "" Yunseong, em mới là Minhee thật sự, đừng nghĩ tới cái chết ấy nữa, đừng chìm đắm vào nó, lớp sương này đang làm anh mất dần đi kí ức kiếp này của anh!!
Yunseong, em là Kang Minhee...."
" Yunseong, anh có nghe thấy em nói không?
Em ở đây, ở ngay trước mặt anh " " Yunseong..."
Tiếng gọi cứ nhỏ dần, cứ xa dần phía anh.
Đó đúng là giọng của Minhee, có phải là em thật, hay là do lí trí của anh đang tê dại điên cuồng nhắc tên em?
Yunseong có cảm giác như các dây thần kinh não đang tê liệt, thật sự không chịu nổi nữa, Yunseong chỉ muốn bỏ cuộc.
Một cái ôm, từ phía sau lưng.
Không chút rung động, không cảm nhận, không ấm áp, cũng chẳng lạnh lẽo.
Nhưng là cảm giác thật, không phải như cái bóng lúc nãy.
Yunseong im lặng, hít một hơi thật sâu.
Xoay người lại, một Kang Minhee xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, Yunseong lập tức vỡ mộng.
" Yunseong, em về rồi " Đó là Kang Minhee, lần này là thực.
Nhưng không phải cậu đã quên mất anh là ai rồi sao?
Tại sao lại quay lại được và tại sao lại nhớ được anh?
Có lẽ Yunseong không biết cậu đã chấp nhận đánh đổi cuộc sống tốt đẹp của kiếp sau, để quay về bên anh.
Trong lúc còn hoảng loạn, còn vài giây lựa chọn đi tiếp hay quay lại, Minhee đã nghĩ tới một điều gì đó cậu cảm thấy quan trọng, nhưng dường như nó đã bị lãng quên.
Dùng tính mạng của linh hồn để đánh đổi lấy bát nước hồi phục kí ức, Minhee đã nhớ ra Yunseong, ngay lúc khẩn thiết nhất, và kịp thời cứu được linh hồn của Yunseong.
Và sau đó...
À mà làm gì còn sau đó?
Đương nhiên là cả hai đều bị phạt vì đã phá vỡ quy luật thiên giới rồi.
Đây không phải một câu chuyện buồn, cũng chẳng phải truyện cười.
Nhưng mà Kang Minhee và Yunseong đã cùng nhau bị giữ lại ở kiếp này, không được đầu thai sang kiếp mới, đó chính là hình phạt.
Yunseong và Minhee bị tách biệt dưới âm giới, Minhee vẫn còn nhớ Yunseong và Yunseong vẫn còn yêu Minhee, mặc dù sau bao năm cách xa nhau.
Tình yêu của họ vẫn như vậy, không thay đổi.
Kể cả là từ khi Minhee không còn sống, Yunseong vẫn yêu cậu như thế, cũng là lí do cậu có thể xuyên âm dương giới hiện hữu về bên anh.
Thì ra là vậy, tình yêu không thể ngăn cách con người, dù là cách trở một thế giới.
Họ sẽ vẫn gặp lại nhau, vẫn yêu nhau như thế, dù ở hai thế giới đối lập. *Minhee và Yunseong sau vài thập kỉ bị giam giữ dưới âm phủ cuối cùng cũng được hóa giải hình phạt, được đầu thai sang kiếp người mới.
Một người thì làm bác sĩ, một người thì làm luật sư.
Nghe quen không?Có lẽ chưa ai từng nói Minhee lớn lên muốn làm bác sĩ đâu nhỉ?
Như Minhee từng nói ở kiếp trước trước khi vĩnh biệt dương thế, cậu đã nói mong được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn với người mình yêu ở kiếp sau.
Yunseong và cậu, lại làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới thật yên ổn.
Chẳng mấy chốc, cả vị luật sư và cả cậu bác sĩ đều đã yêu nhau, một lần nữa, và đã cùng nhau trải qua cuộc đời thật vui vẻ.
Không có đau khổ, không bi kịch, chỉ có anh, tình yêu và cậu.
Cuối cùng thì, cũng là cái kết tốt đẹp cho một cuộc chia tay tan vỡ từ kiếp trước, không còn luyến tiếc, không còn đau buồn.
Hạnh phúc, luôn để bù đắp những vết thương lòng từ lâu._____________________________________Mới nhận ra cả fic chưa có miếng moment nào của hai bạn luôn hic ( '△`)