
: Truyện máu me, tam quan vặn vẹo.
Nv9 là mỹ nhân rắn rết

ck ẻm cx phải dạng ko zừa.
2 đứa phu xướng phu tùy đứa zết đứa phi tang

))
______________________
Quý Tư Trạch nhìn nụ cười tươi rói của Quý Tư Hồng, đặc biệt là đôi mắt cáo xếch lên đầy ranh mãnh và sắc lạnh, hệt như dã thú im lặng quan sát con mồi ấy bất giác mà lạnh tóc gáy.
Vết sẹo dữ tợn năm nào giờ chỉ còn là một vệt sẫm màu nhàn nhạt chợt đau âm ỉ.
Quý Tư Trạch hốt hoảng giơ tay lên mép trái thái dương xoa xoa như quay về bóng ma tuổi thơ đối diện với đôi mắt quỷ dữ ấy.
Năm đó khi con điên này đột nhiên lên cơn dại siết cổ, đập đầu muốn giết chết gã và mẹ cũng có ánh mắt giống hệt vậy.
Mỗi một lần âm thanh bộp bộp khi đầu óc va chạm với mặt tường vang lên thì đôi mắt sắc xảo ấy sẽ càng thêm cong thành vầng trăng non, một tràng cười hì hì đầy ác ý cũng sẽ theo đó mà vang lên tựa như ngâm nga hát đệm.
Nụ cười điên loạn lộ rõ hàm răng trắng tươi, dưới sự phụ trợ của máu càng như tô vẽ thêm sự tàn bạo máu lạnh ghê người.
Mặc cho mẹ và anh trai nó có đang kêu gào van xin.Lục thân không nhận.Chẳng khác nào một con quỷ nhỏ chui thoát từ chốn địa ngục quay về nhân gian.Đáng sợ!
Thật sự rất đáng sợ!
Năm đó Quý Tư Trạch những tưởng mình sẽ chết luôn rồi, nỗi sợ khi sắp phải đối diện với tử vong làm gã mất khống chế đái ra quần.
Dù đã được giải cứu sau đó, nhưng cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi đó gần như đã trở thành bóng ma tâm lý khó thể xóa nhòa, khắc cốt ghi tâm.
Gã đã từng thề sẽ không dây vào con khùng ấy nữa.
Nếu không thì sẽ như mẹ, m─mẹ...?
Ơ mẹ, mẹ bị gì nhỉ?
Hình như là mẹ bị chó cắn phanh thây,...máu, có rất nhiều máu,...bụng còn rách tung tóe, ruột gan phèo phổi như thứ nhân bánh không ngừng ào ạt chảy ra...
Đúng rồi đám chó đó...Đám chó đó, đám chó dại đó─con Hồng.Ơ con Hồng thì sao nhỉ?
Liên quan gì tới nó?Trong đầu Quý Tư Trạch bỗng chốc trắng xóa, hai mắt gã dại ra, suy nghĩ và ý thức như bị một bức tường chắn ngăn cản không cho nó vượt quá phạm vi cho phép.
Những hình ảnh thảm hại, uất ức nhất của Quý Tư Hồng chợt như một thước phim quay chậm không ngừng lập đi lập lại trong tâm trí của gã, nào hình ảnh Quý Tư Hồng khi còn bé bị mẹ tát đến mặt sưng thành đầu heo khi không trong chừng tốt để gã ngã cây, hình ảnh Quý Tư Hồng bị cha dùng gậy đập đến què giò rồi bị mẹ nhốt trong cũi như súc vật, cảnh con em mất dạy ấy bị bỏ đói, bị mấy mụ vú già dạy dỗ quy củ, bị dùng kim châm đâm vào cánh tay,..Những điều này tựa hồ một mã lệnh bắt đầu cài đặt vào tiềm thức của gã mà không ngừng tẩy não.Mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ.
Việc gì phải sợ?!
Nó cho cùng nó cũng chỉ là một thứ của nợ bồi tiền, mốt cũng phải gả ra ngoài để đổi chát về cho nhà thôi.Sợ gì chứ?
Chỉ là một con ranh chua ngoa đanh đá thôi.
Không sao hết.
Không sao hết.
Không sao hết...Quý Tư Trạch len lén nắm lấy ống quần, chà lau đi mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả bàn tay.
Ánh mắt cũng lặng lẽ dời đi không dám nhìn Quý Tư Hồng lấy một cái...."
Hồng đã nói thế, thì tôi cũng không còn ý kiến."
Tất nhiên là một người cuồng em hắn tự nhiên sẽ không bao giờ từ chối mong muốn của cục cưng nhà mình.
Em yêu muốn sao thì cứ vậy.
Miễn cậu vui là được.
" Dạ, dạ, vậy, vậy em cảm ơn anh Minh Dạ, phiền hà mọi người rồi."
Bùi Phúc Linh tựa như thiếu nữ lần đầu về ra mắt nhà chồng, e ấp ngại ngùng, nói khẽ cười duyên, lắp bắp mãi mới trọn được câu.
Hoàn toàn không hề chú ý đến thái độ bất ổn của ông chồng hờ bên cạnh.
Mà đúng là cô ta về ra mắt nhà chồng thật.
Nhưng nhìn cảnh này mà nói thì chồng cô ta là người nào thì khó mà nói được.Quý Minh Dạ không nhìn cô ta cũng không đáp gì thêm.Quý Tư Hồng khi này đã xuống khỏi đùi anh trai, ngồi ghế cạnh bên, một tay cậu chống cằm, ung dung lắc chân, một bên mày lại nhướng lên như thể xem chuyện lạ.
Ngộ ha?
Rõ biết vì cậu đồng ý nên Quý Minh Dạ mới chấp nhận gia đình cô ta, vậy mà tới lúc cảm ơn thì chỉ có mỗi hắn, chẳng thấy phần cậu đâu.
Ai không biết chuyện có khi nhìn vào còn tưởng cậu là kẻ ác bắt nạt cô ta rồi Quý Minh Dạ làm anh hùng cứu mỹ nhân không bằng.Đúng y bản gốc, tánh xộn lào riết quen.
Càng nhìn càng thấy ghét cay!
Khó chịu vô cùng!Thật sự cậu không khỏi nghi ngờ có khi nào con khốn đấy cũng giống cậu xuyên tới đây không nữa.
Dù sao thì số lượng anti của nó cũng một chín một mười với cậu.
Phải nói nếu cậu bị ghét vì sự máu lạnh, tàn độc, ích kỷ thì con ả đấy cũng bị ghét vì sự ác độc, ngu dốt và hãm của nó.
Lũ điên kia đã nhắm đến cậu, thì dễ dầu gì bỏ qua nó.
Chưa kể nó là tác giả thế giới này.
Nên khả năng này là rất cao.Nhìn cái bộ dáng tởm lợm này của Bùi Phúc Linh, những ký ức ăn trái đắng nhờ ơn phước lành - cụ thể là lành ít dữ nhiều của con quỷ nữ kia ở kiếp trước lẫn trong game không ngừng gợi về trong cậu, tựa như sóng thần dồn dập ập đến.
Mặc dù bụng dạ có căm hận, muốn băm vằm Bùi Phúc Linh ngay lập tức lắm, ngoài mặt cậu vẫn lạnh lùng kiêu ngạo không thèm quan tâm, tiếp tục cùng Quý Minh Dạ ăn cơm.
Cớ sao thời gian hãy còn dài, cần gì phải vội.
Cứ từ từ chậm rãi mới vui.
Mặc kệ nó có phải đúng là con khốn kia hay không, cậu mặc kệ hết.
Có trách thì trách sao lại mang tên con ả, sao lại là bản sao của nó ra...!Quý Tư Hồng lặng lẽ siết chặt chiếc muỗng trên tay.Thấy hai người bình thản ăn cơm làm lơ bọn họ, Quý Tư Trạch nữa lại mừng thầm khó hiểu nữa lại có chút tức giận nhưng chung quang vẫn ráng nín nhịn.
Chuyện vừa nãy đã đủ mất mặt rồi, gã cũng chẳng dại mà làm lớn chuyện bêu xấu mặt mình thêm.
Hơn nữa dạo này gã đã khống chế cảm xúc tốt hơn nhiều.
Nhiêu đây có là gì?
Nếu không phải do bị lấy học thức ra sỉ nhục trước mặt người tình thì gã còn lâu mới thế!
Đúng!
Người làm chuyện lớn phải biết kiên trì, nhẫn nhịn.
Nhớ đến lời dạy của mẹ, gã tự cố an ủi bản thân.
" Chúng bây đâu?
Con Sen, thằng Bần đâu hết rồi?!
Ra dọn thêm bàn ghế với chén đũa cho cậu mày coi!
Nấu thêm mấy món nữa mang lên luôn đi.
Dám chậm trễ thì biết tay tao!"
Để vớt vát lại chút mặt mũi, Quý Tư Trạch ra vẻ quyền uy, quát nạt kẻ ăn người ở trong nhà.
Giọng điệu nghe có vẻ uy quyền, trịch thượng những nếu để ý kỹ vẫn sẽ nghe mấy phần lạc giọng, gấp gáp bên trong tựa như một kẻ miệng cọp gan thỏ cố ra vẻ để che lấp đi nội tâm run rẩy bên trong.Đám hầu vừa nãy nghe tiếng cãi vả, sợ bị liên lụy nên núp ở nhà dưới hóng hớt không dám lên.
Bị gã gọi giật liền giật mình, cuống cuồng tay chân thay phiên nhau làm việc.
Tránh chậm trễ thành bia đỡ đạn cho gã trút giận lên.Mấy người nhà họ Bùi được Quý Tư Trạch mời ăn cơm ban đầu còn ngượng ngùng từ chối, đẩy đưa, đợi khi bụng lũ trẻ reo lớn lên.
Tất cả mới dừng lại, bắt đầu ngồi xuống dùng bữa.
Đám nhỏ mới đầu còn lạ chỗ, ăn uống còn rụt rè, có tivi xem nhưng vẫn không dám ngước lên coi, chẳng qua mùi thơm trên bàn quá quyến rũ, toàn mấy món thịt cá mà bình thường chúng hiếm khi được ăn, đã thế còn được chế biến lạ mắt độc đáo nữa, điều này càng kích thích cho chúng thêm can đảm vươn tay gắp ăn.
Quả nhiên ngon quá trời quá đất luôn!
Cứ thế trong cơn thòm thèm chúng ăn lia lịa gần sạch thức ăn trên bàn lúc nào chả hay.
Bà Lụa thấy vậy thì ngượng ngùng ấp úng xin lỗi, Quý Tư Trạch ngoài mặt rộng lượng cười bảo chẳng sao thật chất trong thâm tâm gã đã sớm bĩu môi khinh thường.
Kẻ nghèo đúng là kẻ nghèo.
Thô tục, quê mùa dù có dát vàng cũng không thể sang hơn.
Chẳng hiểu sao cái nhà như này lại sinh ra được một người con gái nhã nhặn đoan trang như cái Linh nữa.
Nếu không phải vì em ấy hiếu thảo quan tâm đến chúng thì gã còn lâu mới rước lũ dân đen này về.
Tổ phí của, bẩn nhà thêm!Mà lúc này người đẹp đoan trang hiếu thảo trong lòng gã lại đang không ngừng nghiến răng ken két đầy bực bội.
Rõ ràng cô ta đã dạy chúng bao lần làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, cư xử nhẹ nhàng, nhã nhặn thể hiện phẩm chất thật thà, thanh cao, quật cường không cúi đầu trước cường quyền rồi vậy mà vẫn làm sai!
Mới có mấy món ăn thôi đã dễ dàng mua chuộc vậy.
Làm như ăn xin thế kia.
Người khác sẽ coi khinh gia đình họ bao nhiêu chứ!Cẩn thận nhìn trộm Quý Minh Dạ, thấy hắn vẫn là vẻ thờ ơ chẳng đoái hoài quan tâm, vẫn chuyên tâm hầu hạ Quý Tư Hồng ăn cơm.
Bùi Phúc Linh nữa mừng thầm nữa ghen tức.
Rốt cuộc khó khăn lắm mới có thể ở gần người trong mộng vậy, không thể cứ im lặng, trơ mắt để cơ hội này trôi đi một cách lãng phí được.
Ấn tượng đầu là thứ quan trọng nhất, Bùi Phúc Linh quyết định kiếm chuyện gì đó để nói, thu hút sự chú ý của hắn, cố vớt vát lại hình tượng trong mắt người thương.
" Anh M..." ── " Mẹ ơi, chị ơi, sao cái chị kia lại được đút cơm?!
Sao lại ngồi gần anh trai kia vậy ạ?
Không phải là trai gái phải giữ khoảng cách sao ạ."
Không để cô ta kịp mở lời, một bé gái có vẻ là út cưng nhỏ nhất trong nhà, bỗng nhiên chỉ tay về phía hắn và cậu hỏi.
Bà Lụa do ngồi xa không kịp bịt miệng con bé lại, mặt mày đỏ bừng khó xử không biết làm sao.
Bùi Phúc Linh cũng xịt keo cứng ngắc, mọi lời muốn nói đều bị nhét lại cuống họng ngay.
Trái lại Quý Tư Trạch lại vui vẻ biết bao.
Quả nhiên là thời tới thời tới, lúc nãy hai đứa này khiến gã mất mặt vậy, bây giờ đã đến lúc gã trả đũa hết mọi thiệt thòi lại.
Quý Tư Trạch nhếch mép cười, nhân cơ hội cạnh khóe: " Kìa, anh cả, em tư, em nó hỏi kìa, trả lời đi chứ?!"
Quý Tư Hồng nhả miếng xương vào tay anh yêu, bình tĩnh lau đi dầu mỡ bóng loáng trên miệng, cậu liếc nhẹ gã một cái, thong dong đắc ý cười bảo: " Có gì mà nói?
Tôi là cục cưng của anh cả đấy.
Anh ấy thương tôi nhất thì dù có lớn anh ấy cũng vẫn thương thôi."
Quý Tư Hồng nói ra hết sức thản nhiên chẳng hề xấu hổ chút nào, bộ dạng cậy sủng làm kiêu được cậu biểu diễn hết sức thuần thục.
Ai cũng nhìn ra.Tuy không muốn thừa nhận lắm nhưng cũng phải cảm ơn sức mạnh của cái thứ gọi là cốt truyện kia, không ngừng sửa chửa cái cốt truyện nát đến mức mẹ đẻ sắp nhận không ra này, nhờ có nó mà dù cậu và Quý Minh Dạ có thân mật quá đáng thì cũng sẽ tự động hóa bình thường trong mắt người ngoài theo đúng cốt truyện.
Ai biểu vai trò của cậu và Quý Minh Dạ quan trọng trong thế giới này quá chi.
Không có bọn họ làm ác thì sao có thể nổi bật lên đức tính tốt đẹp chính nghĩa của nhân vật chính được.
Giống như bánh răng trong máy móc vậy, không có thì không thể vận hành.
Miễn là chưa đến lúc hai người hạ màn thì cốt truyện này dù có căm ghét muốn diệt trừ cậu và hắn tới đâu đều phải cắn răng nuốt hận xuống che chở, bao che cho cả hai.
Quý Tư Trạch nhăn mày, tỏ vẻ ghê tởm, buồn nôn.
Mấy người còn lại trên bàn vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, chủ yếu là cạn lời.
Bà Lụa thật sự không hiểu sao trần đời lại có cô gái vênh váo, không biết xấu hổ tới vậy nữa.
Nếu không phải có gia thế sau lưng thì con bé này chắc chỉ có nước xách dép cho con gái bà.Mặc kệ ánh nhìn và suy nghĩ người đời.
Quý Minh Dạ thái độ đối với đứa em bé bỏng của hắn vẫn luôn nhất mực cưng chiều và dung túng.
Nuốt nốt ngụm cơm cuối cùng trong bát xong hắn đứng dậy, yên lặng bế bé cưng nhà mình về phòng.
Quý Tư Hồng trước lúc đi còn không quên ra vẻ trước mặt Bùi Phúc Linh.
Cậu gối đầu lên vai hắn, cong khóe mắt cười khì khì khiêu khích với trêu tức cô ả.CỦA TAO.Cậu chậm rãi nói bằng khẩu hình miệng.
Chọc cho kiều nữ nức tiếng cũng phải tức ói, xém xíu không khống chế được biểu cảm, vặn vẹo méo cả mặt.Con quỷ cái!
Mày chờ đó!Bùi Phúc Linh siết chặt nắm tay muốn rướn máu, nhanh chóng rũ mi xuống cố che đi tất cả sự oán độc nơi đáy mắt cô ta.
Tự nhẩm, đợi đến mọi thứ của nó không còn nữa, sự yêu thương, cưng chiều, địa vị, tiền tài mất hết.
Tất thảy đều thành của cô ta rồi.
Để xem tới lúc đó nó còn đắc ý vênh váo được nữa không.
Thứ ác độc, rắn rết thì không xứng đáng sống tốt.
Chỉ có người thánh khiết, hiền lành như cô mới xứng thôi.
Đúng vậy, là của cô, là của cô thì cần phải lấy lại...Bùi Phúc Linh thì cứ ở đó rủa xả, tuyệt đối cô ta có nằm mơ cũng không bao giờ có thể ngờ rằng cái thứ rác rưởi, rắn rết trong miệng mình lại đang được người trong lòng bản thân hầu hạ bú lồn cho, dù có bị đối phương dẫm cặc cũng không hề ý kiến câu nào.__________________________Mới vừa vào phòng, đèn đốm còn chưa kịp bật hết, Quý Minh Dạ đã ngay lập tức đè cậu xuống giường, cả mặt hắn sà đến dán vào hai bên bẹn đùi cậu hôn hít tới lui.
Quý Tư Hồng cũng rất phối hợp quàng hai chân lên cổ hắn, nhưng cậu có chuyện cần hỏi nên không vội thỏa mãn để hắn sơ múi ngay.
Nâng cái đầu bù xù giữa háng mình lên, đôi mắt cậu đen láy nhìn xoáy sâu vào mắt hắn hỏi.
" Dạ, anh thấy, con Linh thế nào?"
Tên anh trai hiện trong mắt chỉ toàn là đôi chân trắng muốt, múp rụp trước mặt, nước miếng sắp chảy ra tới nơi, giờ có bảo bị cặp đùi này kẹp chết hắn cũng chấp nhận, nào còn tâm trí quan tâm đến cái gì.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt bảo " Chỉ là một kẻ tâm cơ và tham lam mà thôi, em thích thì cứ việc chơi.
Dù sao cũng sắp gả vào cửa, không lo cô ta chạy."
" Nhưng mà..."
Quý Tư Hồng lúc này tựa như mấy bé người yêu ghen tuông rồi gây rối vô cớ, vừa thấy có đứa tâm tia người đàn ông của mình lập tức kiểm tra thái độ đối phương ngay.
" Người ta dù gì cũng là con gái liễu yếu đào tơ, lại còn là em dâu anh nha.
Hơn nữa có vẻ còn có ý với anh nữa kìa.
Anh nỡ hả?"
Quý Minh Dạ nghe xong lời này thì rất không vui.
Hắn không vui không phải vì cảm thấy cậu phiền phức hay không đủ tin tưởng hắn mà là không vui vì bản thân vẫn chưa đủ tốt còn khiến cậu hoài nghi, không có cảm giác an toàn.
Hắn nhíu mày, xoa nắn bắp đùi non mịn trong tay, hung hăng hôn chùn chụt nó mấy cái, chắc nịch nói.
" Anh còn mỗi em là người thân, bé Hồng là của anh!
Anh thương em còn không hết.
Mấy kẻ khác chỉ là người dưng, sao anh phải quan tâm hay nỡ với không nỡ chi?
Bản thân em vui là được.
Anh chỉ quan tâm mỗi em thôi."
Quả nhiên dăm ba lời đường mật mùi mẫn này, người thường nghe mà còn thích, trớ nói chi là mấy đứa dính vào con đĩ tình yêu như Quý Tư Hồng, lại chả chết mê chết mệt mới lạ.
Đã vậy cộng thêm gương mặt đẹp trai đầy chân thành, thâm tình trước mặt, sức sát thương cứ phải gọi là càng được buff lên 999+%, không chỉ con tim cậu mê mà con chem chép cậu cũng mê.
Bé bướm đanh đá đã cảm động khóc đến lụt lồn, nước nôi lên láng tưởng đâu đái dầm không.
Tại quả thời điểm thích hợp như này mà không đụ vài nháy lại quá có lỗi với thông điệp vũ trụ.
Quý Tư Hồng ôm lấy mặt anh yêu xoa nựng, cong người hôn má hắn chông chốc, trở về vẻ nũng nịu thường ngày.
" Chính anh nói đó, nhất định phải giữ lời!
Em cũng chỉ có mỗi mình anh."
" Ừm, anh hứa.
Làm không được, chết không toàn thây."
Cả người Quý Minh Dạ nóng ran, từng mạch máu trong người hắn sục sôi, ngứa tê dại.
Tất cả những cảm giác đó đều tụ dồn xuống bụng dưới hắn làm cặc bự nực đến sưng vù, buồi gân dựng thẳng khó thở xĩu.
Giờ có nước bú lồn mới cứu nổi cặc hắn thôi.
" Bé yêu cho anh thơm bướm xinh được không nào?
Anh nhớ quá!"
Quý Tư Hồng không nói nhiều, dùng hành động thực tế cho hắn xem.
Cậu vén cao váy ngủ, dạng háng phè lồn ra, rồi dùng những ngón tay thon dài tinh tế kéo hai tép thịt lồn trắng phau sang hai bên xong còn lắc mông cười dâm mời gọi anh trai đến yêu mình.
Mỡ dâng miệng mèo tới vậy còn không húp thì đúng là quá ngu.
Và tất nhiên là một người thông minh, đặc biệt học cực giỏi cụ thể là giỏi môn sinh lý.
Quý Minh Dạ nằm lòng, trước tiên mở đầu sẽ là bài day nắn hòn le đĩ.
Đợi đến khi em nó nứng đanh, đỏ tấy sưng phồng bằng đầu ngón út liền dịu dàng lột mũ le ra.
Kế đến mới bắt đầu áp miệng vào bú nút tẩm quất mát xa.Phải nói anh lưỡi thô bạo giang hồ quá trời, hết đấm đá lại khẩy đánh bé le bầm giập chẳng chút tiếc thương tí nào, làm chủ nhân là Quý Tư Hồng phải rấm rứt rên rỉ, khóc lóc cầu xin, nhưng mà là xin mạnh nữa đi anh.
" Aaa!
Le, hột le sướng!!!
Anh cắn đi, cắn đi!
Người ta thích day cắn cơ!
Ahhh, đúng rồi, sướng quá!
Áaaaa nát, muốn đứt le rồi.
Huhu, thích, thích lắm anh ơiiii!!!"
Đáp ứng yêu cầu của bé dâm nhà mình, Quý Minh Dạ khép chặt hàm, cắn sâu đến tận chân le kéo cục thịt nhỏ ra ngoài.
Chưa dừng lại ở đó, lỗ đái đỏ hồng không ngừng co rút dưới lồn cũng được hắn tận tình quan tâm xoa nắn cho, không em nào bị bỏ bê.
Độ chu đáo xứng đáng năm sao miễn bàn."
Ư ư.. từ từ anh, Dạ, em muốn đái, ahh mắc đái quá, xoa nhẹ thôi!
Vẫn muốn chơi nữa cơ!"
Cơn sóng triều khoái cảm đùng đoàng ập đến, như pháo hoa nổ tung tâm trí cậu.
Quý Tư Hồng vừa được chơi le vừa chơi lỗ đái, sung sướng đê mê díp cả hai mắt, trong cổ họng không ngừng phát ra những âm tiết rên rỉ vụn vặt như mèo kêu.
Mái tóc dài xõa tung ướt dính mồ hôi lẫn nước dãi của chính cậu, dán lấy gương mặt yêu diễm.
Trong vừa đĩ vừa tả thôi rồi.
Nhưng vẫn đẹp đến nao lòng người.
" Haaaa, cục cưng...xin lỗi, anh, anh nhịn hết nổi rồi!"
Quý Minh Dạ thở phì phò, nhìn mà nứng dại nứng điên, cơn nứng như tiếp thêm cho hắn sức mạnh lẫn lòng can đảm để hắn làm trái lệnh em trai, rõ biết em chỉ mới chơi có chút, còn thèm khát muốn được âu yếm thêm nhưng hắn nứng quá!
Nước cặc rỉ ướt quần, muốn nổ buồi rồi.Nhiều ngày bận rộn phải nín chịch, giờ hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng phang tòe lồn em yêu thôi.
Lại đánh dấu biến em thành bé đĩ của riêng hắn, tránh đêm dài lắm mộng bị thằng khác dòm ngó.
Nên tiết tấu cũng bắt đầu dồn dập hơn, thô bạo hơn.
Quý Minh Dạ hai tay bấu chặt lấy bờ mông mập, dí sát đầu há to mồm húp trọn cả bướm hồng vào miệng.
Bé bướm nhỏ xinh tội nghiệp bị răng nanh cắn muốn nát bươm hai cánh bướm, lúc nhả ra còn vươn cả dấu răng trên đấy.Tới phiên le dâm lẳng lơ cũng chả khác gì, cái hột đĩ bị hắn xem như đồ mài răng mà đối đãi nút cắn đỏ muốn nhỏ máu.
Lỗ đái dâm bên dưới càng thê thảm hơn, miệng nhỏ yêu kiều, mong manh cành vàng lá ngọc là vậy mà tên anh trai mặt người dạ thú kia nỡ lòng nào phang lưỡi tới tấp như muốn đụ thủng nó, đụ tới bóng đái đĩ bên trong, nhưng dường như thấy nó quá cứng đầu khó xơi, hắn liền đổi sang cách khác để cạy nó mở miệng.
Áp sát hàm răng mình ngay trước cửa lỗ, Quý Minh Dạ dùng sức hút một hơi thật sâu khiến cả miệng lỗ đái gần như dán dính lên răng hắn.Quả nhiên nhờ có bề mặt răng thô cứng gồ ghề mà lỗ đái bướng bỉnh đã chịu thua, nó co rút một trận rồi nở to ra bắn mạnh một cột nước không rõ là nước đái hay nước sướng vào miệng hắn.
Bé cu bị ghẻ lạnh từ đầu cũng a dua hùa theo bắn tinh, tray đầy sữa đặc ra bụng và đầu hai người.
" Áhhhhh, đái, đái, em đái rồi!!!
Xót quá huhu...Thốn lồn quá...sướng, cũng sướng nữa!
Aaaa... lại đái, bắn nữa, thích quá!!!
Muốn được đụ đái nữa cơ!!!"
Khoái cảm dữ dội như cuốn trôi đi tâm trí Quý Tư Hồng, đem đầu óc cậu nấu thành bãi bùn nhầy chẳng còn biết trời trăng gì nữa.
Thấy sao nói vậy, hai mắt cậu trợn trừng còn mỗi nữa con ngươi, chỉ biết theo bản năng quẫy đạp, nhướng người, hẩy lồn muốn trốn tránh khỏi khoái cảm dữ tợn kia.
Nhưng rõ ràng điều này chỉ đang càng giúp thuận tiện việc dâng lồn cho hắn húp đã mà thôi.
Căn bản không làm nên trò trống gì."
Bé Hồng, tới thương anh nào."
Quệt đi dòng nước nhầy nhụa vươn vãi bên mép, Quý Minh Dạ thẳng người lên, tay trái thì cầm con cu to tổ bố, ngang ngửa cái chày đâm tiêu của mình cạ vào chân cậu an ủi cho đỡ nứng, tay phải thì giúp cậu xoa bóp bắp đùi vì co quắp lên đỉnh mà mém rút gân.Quý Tư Hồng mới ra, cả người như bị rút đi hai phần ba sức lực.
Cậu nằm bệt trên giường như cái mền rách, môi mộng hé mở thở hổn hển không ngừng, cố nghỉ ngơi lấy sức, mặc hắn làm gì thì làm, nhưng tại yêu lắm mới ráng an ủi vài câu.
" Anh đợi...haaa đợi, em một chút.
Cho, cho em thở...tí.
Chơi với anh ngay."
Quý Minh Dạ thương em bé của hắn gần chết nào mở miệng hối được.
Cùng lắm cậu cả hào hoa thân cao mét 9 chỉ biết mở to hai mắt cún rưng rức, im lặng nhõng nhẽo với em yêu.
Đối diện với bộ mặt trẻ con này, Quý Tư Hồng nhũn tim xuống nước đầu hàng, cậu run rẩy đạp nhẹ lên đầu cặc hắn, toan mở miệng bảo anh vào đi thì thình lình cửa phòng bị gõ vang.
Kế đến là giọng nói lánh lót của một người con gái vang lên."
Anh Dạ, anh Dạ có đó không?
Em Linh đây.
Nãy thấy anh ăn cũng không nhiều, em lại tiện tay hấp một ít bánh ngô, khoai cho mấy đứa em nên sẵn mang cho anh luôn.
Anh nhận lấy được không?" ___________________Đạt đủ kpi 200

sốp sẽ dọn món lên típ:3