Tâm Linh Huyết ước năm ấy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400943277-256-k758359.jpg

Huyết Ước Năm Ấy
Tác giả: huongghuyenn
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tác giả : Thu Hương & Khánh Huyền
Truyện ma kết hợp ngôn tình và trinh thám .Xoay quanh cuộc đời nữ chính - Ngọc Hân và nam chính - Khải Minh.

Kiếp trước do không đến được với nhau bị ép đến mức quyên sinh.

Sang đến kiếp thứ 2, nữ chính được khai mở mắt âm dương và được chọn là người gả thay.

Cũng từ lúc đó cuộc sống cô xoay chuyển, những lần bị ma quỷ, gia đình nhà chồng ám hại, chọn cô làm người tế mạng để bảo tồn sự giàu có nhà họ, và hàng ngàn những vụ án quỷ dị, kinh hãi xảy đến đổ tội lên cô.

Còn nam chính bị người khác hãm hại, may mắn được giúp đỡ nhưng phải ở trong hình hài khác luôn bên cạnh giúp nữ chính mỗi khi cô gặp bất trắc.

Liệu rằng trải qua bao sóng gió họ có thể đến được với nhau trong kiếp này?

Và những điều xấu có bị phanh phui?​
 
Huyết Ước Năm Ấy
chương 1 không thể nên duyên


Cơn gió heo may tràn về phía Bắc bộ làm rung rinh những tán lá, cành cây, mang theo hương hoa bưởi, hoa hồng thoang thoảng làm người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.

Ánh nắng ban mai của ngày đầu thu thật khiến tâm trạng người phấn chấn, thoải mái, tựa như một nguồn năng lượng dồi dào chảy trong người.

Trên khắp các khu phố, thôn xóm người đi kẻ lại tươi cười rạng rỡ như cây non tràn trề nhựa sống bắt tay vào công việc của mình.Bên xóm Đông, 1 ngôi nhà khá giả cũng có thể nói là giàu có nhất trong xóm đang ầm ĩ vọng ra tiếng quát lớn của bà Hai Dần chua ngoa mà đanh thép:-" Nói!

Con với con Lệ lén lút quen nhau bao lâu rồi"Bà ngồi trên chiếc bàn gỗ lim thượng hạng, mặt đỏ bừng tưởng chừng như ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Dùng cặp mắt sắt lạnh như dao nhìn thẳng vào mắt hai người, làm cho không khí chung quanh căn phòng nặng thêm vài phần như những tấm ván ép chặt lấy thân thật khiến người ta chẳng dám thở mạnh, một nam, một nữ đang quỳ gối dưới sàn nhà.

Người nam tên Vũ Đình Khánh, anh trông khôi ngô tuấn tú, gương mặt có thể nói là hoàn hảo, nữ nhân ai nhìn cũng phải say mê gục ngã với khuôn mặt như tượng tạc ngũ quan sắc sảo đến kì lạ tưởng như 1 tác phẩm nghệ thuật được tạo nên bởi người họa sĩ tài ba, nước da trắng cùng vẻ ngoài nho nhã thật khiến người đời phải lưu luyến ngay ánh nhìn đầu tiên.Còn người nữ quỳ bên cạnh là Trần Trúc Ly nhưng người ta thường gọi cô là Lệ, Lệ trông thật gầy gò nhỏ con nét mặt duyên dáng trông hiền lành, chất phác cùng bộ quần áo có chút cũ kĩ, sờn màu.Nếu so về nhan sắc thì cô cũng ngang ngửa những người con gái nhà quyền quý khác, nước da không trắng lắm nhưng bù lại ngũ quan khuôn mặt đẹp như tiên trời thoát tục, những đường nét trên khuôn mặt cô như hiểu ý mà hòa quyện nhịp nhàng và tinh tế một cách khó tin nhưng so về khí chất thì vẫn có kém phần hơn những tiểu thư trâm anh đài cát.

Anh ta nhìn khoảng 20 tuổi, mặc bộ quần áo vải lụa trông khá đắt đỏ đang ngẩng mặt lên, đôi mắt như khẩn cầu, giọng trầm thấp cất tiếng năn nài nói:" Thưa mẹ, con với nàng ấy đã có tình cảm từ hai năm trước.

Chỉ có nàng ấy mới làm con cảm thấy thoải mái, không lừa dối, không nịnh nọt lấy lòng như những người con gái khác.

Con rất yêu nàng ấy.

Xin mẹ...xin mẹ hãy cho con lấy nàng ấy làm thê tử.

Nếu không cả đời này con sẽ chẳng lấy ai khác."

Người con gái quỳ bên cạnh cũng nói theo với giọng khẩn khoản, có chút nghẹn ngào, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má:" Con xin lỗi bà, con cũng biết mình yêu cậu nhà là sai con biết nếu bị phát hiện con thật đáng tội chết.

Nhưng tình cảm chúng con là thật lòng.

Con xin bà.. chấp th.. thuận..."

Chưa kịp nói xong, cô đã bị bà Hai Dần mắng to khiến những kẻ người ở trong nhà ai cũng phải né đi chỗ khác làm việc, không dám đứng nghe ngóng, sợ vô tình chạm phải mắt bà chủ thì họ lại vạ tội lây :" Im miệng.

Tao cho mày nói chưa.

Phận làm tôi tớ dám tơ tưởng tới cậu chủ.

Mày tưởng mấy năm qua mày làm thuê làm mướn ở đây là đủ trả nợ cho nhà mày ư?

Chỉ cần tao nói một tiếng thì nhà mày chỉ còn là tro bụi thôi.

Còn dám ở đây xin xỏ muốn tao tác thành.Thì ra đây là lý do suốt bao nhiêu năm qua, bao tiểu thư đài cát danh giá muốn gả cho con tao nhưng đều bị nó khước từ.

Do mày cả."

Nhìn cũng đoán được cô gái kia là người ở làm thuê cho một nhà giàu có tiếng.

Quả thực, nhà bà Hai Dần có thể nói giàu nhất các huyện quanh đấy, quan lại ở khắp chốn chung quanh chẳng ai là không biết không chỉ thế họ còn khá nể trọng nhà bà vì biết nhà bà không chỉ có tiền mà còn có quyền.Nhà cao cửa rộng có thể nói cả làng vào ở vẫn còn thừa nhiều chỗ.

Đất đai, vườn tược, ruộng nương nhà bà cò bay thẳng cánh, nhà bà người hầu kẻ hạ không trên dưới 20 người lúc nào cũng bận rộn ra vào tấp nậpNay bà tức tối cũng vì phản đối tình yêu không môn đăng hộ đối này.

Ai đời lại muốn con trai mình- một người không chỉ có tiền và quyền lực mà còn có cả tài sắc vẹn toàn lại lấy một con người ăn ở bần hèn thấp kém làm nô tì trong nhà.

Thật khiến người ngoài cười chê.

Quá mất mặt!Người con trai cứ nhất quyết một mực muốn lấy cô gái kia làm vợ.

Dù bà có nói nặng nói nhẹ cũng không nghe.

Bà cũng chẳng thể hiểu tại sao cậu con trai quý tử của bà lại si mê con nô tì kia đến thế dù bà có mang cái mạng của bà ra đe dọa thì cậu cũng chỉ đắn đo chứ quyết không buông mối duyên oan trái nàyNgười con gái tên Lệ ấy đã vào ở đợ cho nhà bà từ năm 15 tuổi.Bà thấy cô gái ấy chăm chỉ, chịu khó, cần mẫn lại thật thà, tỉ mỉ nên cho theo hầu cậu hai để có gì tiện chăm sóc cậu thay cho những lúc bà vắng mặt, đi buôn bán hàng cùng ông Dần - chồng bà.

Bà chỉ không ngờ hai người này lại cảm mến nhau.Đôi ba lần bà nghe mấy con sen trong nhà thì thầm to nhỏ rằng thấy cậu hai cùng Lệ có gì đó mờ ám, nói chuyện có lúc ẩn tình, nói con Lệ muốn trèo cao, đũa mốc mà chòi mâm son, muốn thay ông bà làm chủ,...Toàn lời móc mỉa, nói xấu ấy đã khiến bà có chút nghi ngờ và mất thiện cảm với Lệ.

Nhưng bà cũng không thể hỏi rõ con trai mình, bà tin là con trai mình không thể để mắt đến người ở trong nhà.

Bởi đến những vị tiểu thư lá ngọc cành vàng, công dung ngôn hạnh còn chẳng khiến con trai bà động lòng.

Vì thế bà cũng tặc lưỡi cho qua.

Nay lại thấy con trai bà quỳ gối cầu xin cho lấy tôi tớ khiến bà chẳng thể chấp nhận nổi.

Biết rằng không thể khuyên bảo con trai nhưng cũng chẳng thể để nó lấy người con gái như vậy.

Bà nghĩ ra một kế chia tách đôi uyên ương này.Bà muốn Lệ phải tránh xa con trai bà, càng xa càng tốt...có thể là vĩnh viễn không tương phùng.Nghĩ rồi bà hạ giọng nói:" Ta cần thời gian để nghĩ chuyện hai đứa.

Con về phòng đi, còn con Lệ đi ra sau nhà hái trà rồi pha cho bà."

Hai người bỗng lộ ra vẻ vui mừng như không tin vào tai mình.

Họ nghĩ bà sẽ chấp nhận cuộc tình này không chút nghi ngờ.

Cậu hai nghe lời mà về đi về phòng ngồi đọc sách.

Đây vốn dĩ là thói quen hàng ngày của cậu.

Khi còn nhỏ cậu đã có thói quen ham học hỏi và được cha mẹ cho theo học các thầy nho có tiếng, dạy chữ nghĩa, dạy chữa bệnh và dạy cả võ nghệ phòng trường hợp bất trắc xảy ra với cậu.Sau khi hai người rời đi, bà để cho một thằng ở đi theo cậu và dặn nó để ý mọi hành động của cậu.

Còn Lệ, bà tính sẽ âm thầm ép gả nó cho một người tính chiếm hữu và tâm lí bất ổn giam cầm bạo lực để người đó sẽ không bao giờ cho nó tự do để nó- Lệ sẽ không bao giờ tìm gặp được con trai bà nữa và người đó cũng phải ở nơi nào đó thật xa nơi này, chẳng ai hay biết.Những ngày sau, cũng chả thấy bà Hai Dần khó chịu hay cáu gắt.

Ngược lại bà còn hiền dịu hơn, nói nhỏ nhẹ với Lệ như hai mẹ con đang thủ thỉ tâm tình.

Bà căn dặn người ở mua quần áo mới, chăm sóc cho Lệ chu đáo.Người ăn kẻ ở trong nhà nghĩ bà đã ngầm chấp thuận mối tình này.

Tuy có thắc mắc nhưng chả đứa nào dám hó hé câu nào.Sáng sớm ngày thứ 5, bà nói phải đi gặp thương nhân ở xa phải hôm sau mới về.

Người trong nhà thấy đó là chuyện làm ăn công việc của bà, bà nói thế nào thì nghe theo vậy.

Nhưng lần này bà đi lại khác với những lần trước.

Mọi lần bà sẽ cho quản gia đi cùng, nhưng hôm nay lại muốn cho Lệ đi với bà.

Ai cũng nghĩ Lệ lần này may mắn rồi, chắc bà cho đi theo để học hỏi, mai mốt về làm dâu sẽ thay bà quản lí chuyện nội bộ cũng như hàng hoá nhỏ khi ông không có nhà.Cậu hai cũng thoáng kinh ngạc, không nghĩ mẹ mình thay đổi nhanh như vậy.

Nhưng trong lòng cậu và Lệ lại có gợn lên những con sóng bất an, lo lắng.

Sợ có gì không hay xảy ra, cô đành cất đi con dao nhỏ trong ống tay áo và cùng bà Hai Dần đi trong sự thúc giục của bà .Đợi mẹ và Lệ đi một lúc, cậu mới cùng Lã- thằng ở trong nhà được cậu tin tưởng nhất, cũng biết chút phòng vệ nên cho đi cùng theo dõi, bảo vệ hai người kia.Về phía Lệ và bà Hai DầnSau khi ra khỏi làng,Lệ mải mê nhìn mọi thứ xung quanh.

Bởi đây là lần đầu tiên sau khi vào nhà bà chủ cô lại đi ra khỏi làng.

Trước giờ cô chỉ quanh quẩn trong nhà dọn dẹp, đôi khi chỉ đi ra tới con chợ ở đầu làng mua đồ nấu nướng hoặc vặt vãnh do bà chủ sai rồi về luôn.

Đi bộ cả một buổi sáng trên những con đường khúc khuỷu, ngoằn ngoèo lại khó nhớ.Lúc này cô mới cùng mẹ cậu hai lên chiếc xe ngựa.

Chỗ ngồi có cửa sổ để nhìn ra bên ngoài cùng cửa lên xe bị bà Hai Dần bắt che lại bằng tấm rèm.

Cô cũng chẳng dám trái lời mà làm theo, chả thể nhìn ra được đường đi bên ngoài cô có chút chán chường.Đi cả một lúc lâu cũng chưa thấy đến, cô lúc này đã bắt đầu mệt và muốn ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, bà Hai Dần nói:" Nếu thấy mệt thì ngủ đi, lát đến ta sẽ gọi.

Còn cả một đoạn đường dài nữa."

Cô nghe vậy lại không muốn ngủ nữa, sợ bà sẽ giận, giận vì mới đi có đoạn mà cô đã muốn ngủ, rồi lỡ khi cô ngủ không may va vào người bà, bà sẽ không thích.Thế rồi cô gượng cười nói:" Dạ không sao đâu bà, con không buồn ngủ, nếu bà mệt thì bà ngủ đi ạ."

Nét mặt bà có chút không vui nhìn Lệ mà chẳng nói thêm câu nào.Biết mình đã sai ở đâu đó nên cô chỉ ngậm ngùi cúi đầu xuống.Bà nhìn kĩ Lệ và nghĩ:" Chắc gì bà lão kia nói là thật, nó chỉ là một con hầu, đâu thể vì nhân duyên mà làm nhà mình tán gia bại sản chẳng ai còn sống được, thật hoang đường."

Phía chỗ cậu hai cùng thằng ở đang gặp khó khăn khi bị một đống người thanh niên to khoẻ chặn đường đòi tiền đi lại trên con đường này.

Cậu chỉ thấy sau lưng đám người này , phía xa xa là chiếc xe ngựa có mẹ và Lệ đang đi về đường rừng.

Cậu bắt đầu lo lắng cho Lệ và nhanh chóng sai thằng Lã đưa hết tiền cho bọn họ để mau chóng đến nơi.Khi đã mau chóng đưa hết tiền cho bọn chúng.

Nhưng tên cầm đầu trong đám đó vẫn muốn thêm và ngăn cản cậu hai lại không cho đi.

Hắn muốn kéo dài thời gian để cậu mất dấu bà Hai Dần nên đề nghị cậu giao thêm tiền, không đủ tiền thì quay về nếu không thì chỉ có bị thương trước thanh dao sắc lẹm của hắn.

Biết là không thể thương lượng với đám người này, cậu hai nhìn sang thẳng ở và gật đầu ra hiệu "Đánh đi!"

Sau đó, hai người cầm con dao đã giấu ra và lao lên đám thanh niên có khoảng 5 đến 6 người kia.

Thấy vậy những người kia cũng xông lên.

Hai người hợp lực đánh.

Khi giải quyết gần xong đám người đó.Sức hai người cũng đã sắp cạn kiệt.

Lại thêm cả bọn họ người to lớn hơn nên khi đánh nhau cậu hai cùng thằng ở đã có nhiều vết thương ở tay và chân, tuy không sâu lắm nhưng cũng khiến người ta mệt vì mất máu.

Tên đứng đầu thấy đàn em của mình đã gục hết.

Tuy hai người kia bị thương nhưng một mình hắn cũng không thể đấu được.

Thế rồi hắn vứt vũ khí lại, chạy một mạch đi như con nai gặp con hổ phải chạy thoát nạn.

Không chần chừ lâu, cậu hai cùng thằng ở nhanh chóng lên ngựa phóng nhanh trên con đường mà bà Hai Dần hồi nãy đã đi.bên này, Lệ và bà Dần chẳng biết đã qua bao lâu, xe ngựa đã dừng lại.Lệ thầm nghĩ:" Cuối cùng cũng đến nơi rồi, ngồi lâu ê ẩm người thật."

Cô đi mở rèm và đi xuống trước để đỡ bà Hai Dần xuống.

Nhưng khi vừa đặt chân xuống đất, cô thấy trước mắt mình là những cây cao lớn, ánh sáng mặt trời phải len lỏi mãi.

Con đường mòn nhỏ hẹp trước mặt có chút u tối khiến cô rợn tóc gáy.

Tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu, tiếng lá xào xạc không ngừng vang cả trong không gian.

Có lẽ đây là lối rừng.

Cô có chút bối rối nhìn bà Hai Dần.Trên mặt bà hiện rõ nụ cười khinh bỉ và nói to:" Con dâu của tao à ?

Mày không có cửa đâu, nhường nó cho chúng mày đó, làm gì làm đi."

Nói rồi có một toán thanh niên từ đâu lao tới đè chặt Lệ rồi trói người, bịt miệng cô.

Chưa kịp vùng vẫy hay kêu gào, cô đã bị bọn chúng nâng gọn lên đi theo đường mòn kia.Nước mắt cô cứ thế trào ra trong bất lực mà không biết làm gì.

Cô không nghĩ là bà chủ sẽ làm ra chuyện như này.Không chút nghi ngờ gì bà...Bà Hai Dần nở nụ cười đắc ý đưa cho người đánh xe ngựa túi tiền rồi kêu ông ta đi quay lại.Phía bên Lệ,chúng vác cô tới một chỗ tối, nhiều lùm cây um tùm hơn.

Cô nhân lúc đám thanh niên kia đang mải đứng bàn chuyện với nhau, cẩn thận lấy con dao nhỏ lúc nào cô cũng mang trong người để phòng những việc bất chắc cô cũng thật không ngờ điều đó đã cứu cô và dùng nó trong việc này. lưỡi dao sắc bén liếm nhẹ qua sợi dây cũng đủ khiến nó đứt đoạn giúp cô cởi trói 1 cách dễ dàng mà không gây ra tiếng động gì khiến bọn chúng phát giác.

Tim cô lúc nay như đang treo lơ lửng trên đầu cô biết mình đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhanh chóng và cẩn thận cô lùi dần về vía xa dường như lúc này cô có thể nghe thấy tiếng đập * thình thịch* từ trái tim nhỏ bé đầy căng thẳng và run sợ của mình, cô cảm tưởng rằng trái tim ấy có thể rơi ra khỏi lòng ngực bất cứ lúc nào.

Cô lần từng bước chân một, cô bước nhẹ đến mức ta chỉ co thể nghe thấy tiếng gió thoảng qua tiếng lá xà vào nhau mà không hề có một dư âm nào từ cô đến khi đủ xa để khiến chúng không thể nghe thấy tiếng động gì từ cô, trái tim cô nãy giờ đang treo lơ lửng mới được hạ xuống không kịp ổn định tâm trí cô lấy hết sức chạy thật nhanh.

Nhưng chưa chạy được bao xa cô đã nghe đằng sau có tiếng người la lớn:" bắt lấy nó nhanh lên!

"" chạy nhanh lên nó kia kìa!"

".."cô hiểu mình đã bị bọn chúng phát hiện, đuổi theo.

Trái tim nhỏ bé của cô một lần nữa lại bị đẩy ra mép vực của sự sợ hãi.

Do đang trong rừng, không thông thạo địa hình, cô khó có thể chạy nhanh, nhưng với dáng người nhỏ bé cô dễ lách qua những cành cây, thân cây vướng víu che gần hết đường.

Cô cứ chạy thục mạng như thế cho tới khi nhìn thấy một chút ánh sáng phía trước.

Đằng sau đám thanh niên đó vẫn cố đuổi theo cô.

Chúng hét lên đe doạ nếu cô chạy tiếp, bắt được chúng sẽ giết cô.

Những lời đó đâu thể lọt tai cô, nó càng thúc giục cô chạy nhanh hơn.Tới chỗ có ánh sáng kia, chưa kịp vui mừng thì cách cô 5 bước chân nữa thôi là bờ vực sâu hun hút chẳng thấy đáy.

Gió từ dưới đó thút lên và từ trên cao dội xuống khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Đám người kia cũng đã đến bao vây lấy cô.

Không còn đường nào để chạy, cô cũng hết cách, bị dồn lại.

Bọn chúng đè cô xuống, tranh nhau xé toạc quần áo cô ra.

Dù cô có gào thét vẫy vùng nhưng cũng chẳng thoát ra khỏi tay chúng.

Cô như một con mồi đang trong tay những con thú hoang dữ.

Chúng muốn cho cô chẳng còn trong trắng, muốn hủy hoại đi thanh danh cô.

Cô chỉ biết bất lực mà khóc.

Chúng càng mạnh bạo hơn.

Sau một lúc chúng cũng thoả mãn được cơn dục vọng trong chúng.

Đám người đó mới dừng lại.

Người Lệ cũng có nhiều vết thương đỏ do chúng mạnh tay, tác động vào người cô để cô ngưng giẫy giụa.Sau đó chúng rời đi và để lại cô ở đó trong những dòng nước mắt nghẹn ngào.

Cô nghĩ sao bà chủ có thể làm ra loại chuyện này, sao muốn cô rời xa con trai bà mà dùng cách khiến cô thân bại danh liệt, nghiệt ngã nhục nhã như này.Chẳng còn thiết vương vấn trốn hồng trần, cô lê từng bước nặng nề về phía vực.

Bỗng cô nghe thấy tiếng cậu hai gọi mình.

Quay người lại thấy cậu hai cùng thằng ở đang bị thương.

Cô càng thấy ấm ức và day dứt.

Nhìn bộ dạng của cô lúc này từ trên xuống dưới, mảnh quần áo đều bị xé toạc, cậu hai nhanh chóng kêu thằng nô lùi ra xa và quay mặt đi chỗ khác.Cậu nhẹ nhàng an ủi và từng bước đến gần cô.

Thấy vậy cô liền nói:"Đừng,...xin cậu đừng qua đây, e bây giờ đã không còn được trong trắng kiếp này em sống quá nhục nhã rồi, em không dám nhìn mặt cậu nữa,..."

Cậu nhanh chóng đưa tay ra và nói:"Em không được nói như vậy, ta không bận tâm đến những điều này, xin em đừng rời xa ta được không, ta không thể thiếu em được,..

đừng nhảy xuống..mau lại đây nhanh lên."

Cô chỉ nở một nụ cười lạnh trong nước mắt:" Mẹ của cậu đã cố tình chia cắt ta như này, làm sao có thể đến được với nhau nữa..Cậu về đi, sau này phải lấy được người cậu yêu nhé, em không xứng đáng, cảm ơn cậu đã luôn quan tâm và yêu thương em..Nếu có kiếp sau, mong chúng ta sẽ có duyên gặp lại và đến được với nhau."

Nói rồi cô nhắm mắt lùi lại, ngả người về sau.Người cô cứ thế rơi xuống vực sâu thăm thẳm mãi chẳng thấy đáy.Cậu hai chỉ với sượt qua tay cô...Chẳng thể giữ cô lại, cậu quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.. những giọt nước mắt ấy của cậu như minh chứng cho mối tình đứt đoạn dở dang mà tươi đẹp của tuổi thanh xuân, cậu đau đớn bất lực mà hét lên thành tiếng :" Không..gggg, đừng mà, tại sao em lại chọn làm thế.."

Bên bà Hai Dần thấy bóng dáng cậu hai cũng vội kêu người quay xe lại rừng.Đến nơi bà thấy con trai mình đang quỳ gục xuống khóc, bà vừa đau lòng vừa gọi:"Con..."

Nghe tiếng bà, cậu liền quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc của cậu sâu hun hút như đã chứa đựng đầy sự tuyệt vọng, nó là một hố sâu không đáy khiến ai nhìn vào sẽ như bị mắc kẹt không có lối thoát trong sự thấm khổ và bất lực ấy của cậu, cậu không tin mẹ mình lại làm thế...Cậu cười lạnh nhạt nói vẻ tuyệt vọng như không còn luyến lưu gì với trần gian kiếp này:" Vừa lòng mẹ rồi đó...

Cô ấy đi rồi..Con cũng muốn ở với một người ác tâm như mẹ ở lại con cũng chẳng thể nhìn mặt mẹ được nữa...Dù gì cũng cảm ơn mẹ đã sinh ra con, kiếp này con chưa thể báo hiếu được gì... con xin lỗi mẹ, Tạm biệt mẹ."

Nói xong, cậu nhìn về phía vực sâu kia rồi lao mình xuống ánh mắt cậu kiên định không chút do dự, ánh mắt ấy như muốn nói cậu đã hạ quyết tâm từ lâu dù như thế nào cậu cũng muốn đoàn tụ với người mình yêu.Bà Hai Dần như chết đứng tại chỗ, bà gục ngã vì chưa thể làm được gì cậu đã lao mình xuống vực sâu thắm thẳm, mắt bà ngấn lệ những giọt nước mắt hối hận luyến tiếc tuôn rơi.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến bà chưa kịp trở tay..Bà bỗng nhớ tới lời mà bà lão ăn xin đã nói với bà lúc ở chợ sau khi sự việc cậu hai muốn lấy người ở lan rộng ra ngoài...
 
Huyết Ước Năm Ấy
chương 2 lời tiên tri ngày ấy


....Chuyện cũng phải kể đến mấy ngày trước.Sau khi bà phản đối hôn sự mà đứa con trai nhất quyết muốn.

Mang một tâm trạng nặng nề tức giận, bà Hai Dần phải đi ra ngoài cho khuây khoả, tiện ra chợ mua một vài đồ cho ông Dần- chồng của bà đang trên chuyến thuyền buôn trở về.Bước ra đầu cổng chợ, bà thấy càng khó chịu, cảm tưởng trên người đang bị nhiều cặp mặt cười chê, đánh giá của những người ghen ghét bà dán vào.

Có lẽ chuyện vừa rồi đã bị mấy người làng đi chợ sáng sớm nghe thấy, tò mò rồi từ người này truyền tới tai người kia.

Bà tức tối nghĩ thầm:" Cha nó, chỉ vì chuyện con ở đợ mà giờ ra ngoài nhục nhã như này đây."

Có thể nói nhà càng giàu thì người ta càng coi trọng danh dự.Họ muốn danh tiếng nhà mình chỉ được có tiếng tốt để thuận lợi cho việc kết giao được nhiều thương nhân,thương buôn cùng các quan lại có chức lớn.

Vì vậy mà chuyện càng khiến cho người ta mất mặt người ta càng muốn dùng mọi thủ đoạn để chôn giấu những bí mật đen tối, kinh hoàng ấy đi.

Nhà có tiền, có tiếng, chẳng có việc gì là quá khó, họ chỉ cần đút lót quan trên là xong, ma lực của đồng tiền là thế.

Họ coi rẻ sinh mạng của con người, ví như không hơn không kém thứ sâu bọ, rẻ mạc là mấy, đặc biệt là người ở làm nô trong nhà lại càng hèn mọn hơn, họ bị coi chẳng ra gì mặc sức mà hành hạ, đánh đập, sỉ vả.

Nếu phận nô trong nhà dám để lộ một chút tin không nên nói trong nhà thôi họ có thể sẽ biến mất khỏi chốn trần gian .Chẳng ai hay biết, chẳng ai hỏi đến mà có biết cũng coi như không nhìn thấy gì, giữ cái mạng nhỏ này là trên hết.Lại nói đến nhà họ Vũ này, chẳng ai ưa nổi cái tính chua ngoa, đanh đá lại dữ tợn khắt khe của bà nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ, nịnh nọt trước mặt người đàn bà này để tránh tự rước hoạ vào thân.

Nhiều khi, người ta nghe tiếng quát tháo, đánh đập xen lẫn tiếng khóc van xin đầy đau xót phát ra từ ngôi nhà họ Vũ.

Đoán cũng biết bà lại trút giận lên người ở.

Dù có đau xót cho người làm ở đây nhưng mình chẳng liên quan cũng không có tiếng nói nên chỉ lẳng lặng đi qua.Nhưng gieo gió thì gặp bão, làm điều ác cũng sớm có ngày phải trả nghiệp.

Người ta hay đồn tai nhau rằng có vài lần, khi người ta đi làm về khuya hay ra đồng vào lúc sớm họ còn thấy bóng người phụ nữ ướt nhẹp từ trên xuống dưới thoát ẩn thoát hiện cứ đứng ngoài cổng nhìn chằm chằm vào nhà bà.

Nước da của cô ta trắng có thể nói là phát sáng trong màn đêm u uất, chút tái nhợt như người ngâm nước lâu ngày.

Họ cũng chỉ nghĩ là con người ở bị bà ta hành hạ cũng chẳng dám nghĩ nhiều, hoặc cũng có thể là họ không dám thừa nhận thứ mình nhìn thấy không phải là người.

Đâu ai lại muốn gặp ma bao giờ cơ chứ.

Mặc trên mình bộ quần áo rách nát đến đáng thương tóc tai cô thì rũ rượi, từ người của cô gái ấy phảng phất một mùi hôi tanh tưởi hòa cùng làn gió lạnh màn sương buốt, khiến mùi hôi ấy càng ghê tởm hơn 10 phần.

Nhưng những người thấy họ cũng chỉ tự trấn an mình rằng nó bị bà ta tạt nước bẩn rồi bắt đứng ngoài đườngRồi một hôm, khi mà màn đêm rủ màn buông xuống vạn vật như đáng sợ hơn cũng là lúc 1 cậu thanh niên trong làng đi làm về, cậu có tiếng là hiền lành tốt bụng trong làng, hay giúp đỡ người khác.

Khi thấy 1 cô gái đáng thương đang đứng trước cửa nhà họ Vũ cậu toan lại gần hỏi han đưa giấy lau khô người nhưng khi đi tới nơi lại chẳng thấy ai.

Cậu không biết là do mình hoa mắt trời tối hay là gặp điều gì không sạch sẽ nên cũng không dám nán lại lâu cậu liền chạy 1 mạch về nhà.

Sự việc cứ thế tiếp diễn thật khiến người ta rùng mình mà chẳng dám đi qua con đường đó nữa nhưng cũng chẳng nói với bà ta, sợ rằng bà ta không tin lại bị chửi tới tấp , chưa kể có công có việc nhà nào cũng đến xin bà giúp.

Cả cái làng Đông này chẳng ai là không mắc nợ bà.Cái không khí ồn ào náo nhiệt của chợ lại càng khiến lòng bà tức tối.Bà nhìn vào những người đang nhìn bà nói với vẻ mỉa mai:" Cái lũ ăn no rỗi việc, ngồi lê đôi mách như đàn gà bới đống tro, tưởng mở cái miệng ra là vàng ngọc chảy ra chắc?

Thân thì nghèo rớt mồng tơi.

Thứ mõm loa mép dài, gặp đâu cũng xì xào, tưởng lời mình là chiếu chỉ thiên triều.

Lo đi cày cho đủ bữa cơm còn chưa xong, ở đó mà hóng hớt!"

Sau khi chửi một tràng dài, bà quay phắc người đi mua đồ luôn, chẳng nán lại làm gì chỉ tổ rước bực vào thân người ta cũng không dám nán lại hay nhìn bà như hồi đầu, ai lại đi làm việc người đấy.Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, trên con đường làng chỉ còn thưa thớt ít người qua lại, âm thanh "lộc cộc"," lộc cộc" của chiếc xe ngựa của bà nhà họ Vũ xen lẫn tiếng sỏi va đập vào nhau kêu "lạo xạo" phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi trưa.

Đang mải nghĩ về cách giải quyết chuyện con trai mình bỗng xe ngựa thắng nhanh làm bà ngả người về phía trước rồi bị giựt ngược đập mạnh đầu về sau cái "cốp".

Bà bị choáng đầu một hồi.

Ngay sau đó tiếng người đánh xe ngựa vang lên:"Này bà già kia, sao xe đang đi nhanh bà lao ra đây làm gì, muốn ăn xin thì đi chỗ khác, chắn trước xe như này muốn chết hay gì."

Khi cơn choáng kia qua đi, mặt bà tím bần đằng đằng sát khí bước xuống xe ngựa, nhìn thẳng mặt bà lão ăn xin mặt mày lem lúa, quần áo bẩn thỉu chỗ rách chỗ lành đang cố gắng nói với giọng run run như những người ăn xin khác.

Nhưng chỉ lạ một chỗ, đôi mắt bà một bên màu trắng, một bên màu xanh thật khiến người ta có chút hoảng hồn khi chạm phải."

Xin ông..hãy cho tôi gặp người trên xe, có chuyện rất quan trọng."

"Chuyện gì?"

- bà Hai Dần cất tiếngTuy có tức nhưng hồi nãy ở chợ bà đã chửi những người kia, giờ còn đứng đây đôi co với bà lão ăn xin, người ta lại càng bàn tán hơn.

Nghĩ muốn giữ thể diện cho nhà, bà đành kìm nén sự khó chịu trong lòng lại để bước xuống xe xem bà lão kia định nói gì với mình nhưng mặt vẫn lộ rõ vẻ bực bội."

Xin bà cho tôi một chút thời gian để nói chuyện riêng, nó rất quan..n trọng.

Nó sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cũng như gia tài của người nhà họ Vũ."

"Bà nói vớ vẩn gì thế có biết nói xui rủi vậy tội vạ mồm không?

Với lại bà chỉ là bà lão ăn xin, lấy gì để tôi tin bà?"

Bà Hai Dần chỉ nghĩ là bà già kia thấy mình có tiền nên tính lừa đảo.

Cười khẩy một tiếng, bà nói:" Nếu tính xin tiền thì đi đi, ta không có rảnh hơi đâu mà bố thí, tiền mồ hôi công sức cả."

"Tôi không xin tiền..bà không tin tôi cũng được nhưng hãy nghe tôi nói hết."

- giọng bà lão ăn xin run run cất lên."

Nói."

"Tôi biết bà đang phản đối chuyện của cậu nhà và cô người ở tên Lệ và biết bà đang tính kế chia cách hai người họ."

Bà Hai Dần thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại quay lại vẻ mặt lạnh tanh và cho người đánh xe ngựa kia đứng ra xa rồi nghe bà lão nói tiếp."

Xin bà đừng ngăn cản hai người họ.Họ đã có duyên phải đến với nhau từ trước.Thực sự không thể chia cách.

Nếu chia cắt họ sẽ khiến gia đình bà nhận hoạ sát thân, gia đình ly biệt, tán gia bại sản.

Bà sẽ mất đi người quan trọng nhất.

Hơn hết hai ông bà cũng sẽ gặp hoạ về sông nước, chết không toàn thây..y..y""Bà nói vớ vẩn gì vậy hả.

Im miệng.

...

Ai cho bà lá gan nói linh tinh giả thần giả quỷ trù cả nhà ta.

...

Bà có tin ta kêu người đuổi bà ra khỏi làng, ném bà xuống hồ cho cá sấu ăn không."

Nói rồi bà gọi người đàn ông đánh xe ngựa ban nãy kéo bà lão sang bên vệ đường.

Còn bà phủi quần áo bước lên xe.

Nhưng rồi bà lão vẫn tiếp tục nói :" Nhớ kĩ lời ta đừng ra cầu hay sông suối vào 7 ngày tiếp theo, gặp..pp họa sát thân "câu nói ấy của bà lão kia càng khiến Bà ta khó chịu mà buông câu chửi rủa:" Một thứ hôi hám dám hù doạ tao sao, tao khinh."

Bà lão bị kéo kia chỉ biết cúi xuống lắc đầu và thầm nói:" Lại phải chờ kiếp nữa sao,...còn người này đã bị oán nghiệp bám lấy rất nặng chẳng ai cứu nổi nhà bà nữa rồi..

...

hụ..h...hụ..hụ"Trở về thực tại, bây giờ bà Hai Dần mới tin lời bà lãi kia nói.

Bà chưa chấp nhận nổi sự thật vừa hiện ra trước mắt, rằng bà đã gián tiếp hại con trai bà, một mực muốn tách đôi này khiến con phải nhảy xuống khiến thịt nát xương tan.Bần thần một lúc, bà cùng thằng Lã vội chạy đi tìm người ở đây men theo đường dưới vực để tìm con trai.Bà cũng vội về nhà kêu thêm gia nô đi tìm cậu.

Cú sốc quá lớn khiến bà đổ bệnh chỉ nằm im trên giường sau khi về.

Chờ đợi gần một tuần, người ta vẫn chẳng có tin tức gì rồi dần dần cũng từ bỏ.

Ông Dần biết tin cũng nhanh chóng trở về nhà.

Nhìn vợ nằm trên giường tiều tụy, gầy gò hẳn đi, ông cũng thấy đau lòng, ông đã không về sớm để ngăn cản được chuyện này, không thể bảo vệ được đứa con trai duy nhất.Trong lòng ông lại gợn lên những ký ức mờ nhạt về một người phụ nữ khác đã từng có mang cốt nhục của ông.

Thoáng chốc, ông áy náy rồi gạt phăng đi, đến hỏi thăm vợ cũng như thuê những người khác đi tìm con ông.

Ông bà muốn chết phải thấy xác và phải đưa con về an táng hẳn hoi cho con không bơ vơ lạc lõng chốn hoang vu thì mới an lòng.Những ngày qua quả thực đau khổ với hai ông bà.

Nỗi dằn vặt, đau khổ, nhớ con cứ bám lấy hai ông bà mỗi đêm.

Với bà Hai Dần còn kéo theo cả những cơn ác mộng khiến bà sợ hãi.Trong mơ, bà đang đứng bên hồ nước cùng một người đàn bà khác, bụng có chút nhô, có lẽ là một phụ nữ đang mang thai.

Người cô ta xanh xao, lúc lại xám xịt, nhợt nhạt, cả người ướt sũng như mới lội ao lên.Cô ta có những bước đi quái dị lúc bò, lúc bước chậm, người cứ vặn vẹo kêu " rắc rắc" tay chân cô chẳng còn nguyên vẹn, từng mảng thịt nhão nhoét cùng những miếng thịt mỡ đang phân hủy chảy dịch đen ngòm, chúng đo đỏ hòa cùng từng mảng nước hôi tanh cái lành cái cái rớt trên mặt đất , mái tóc đen dài che đi một bên mặt.

Mặt cô gái ấy không có mắt, hốc mắt như một hố đen sâu thăm thẳm xuống tận địa ngục, trong đó còn có những con dòi, sâu bọ ngoe nguẩy như gặm nhấm từng phần da thịt ít ỏi đang bị phân hủy đang rỉ ra những dòng dịch xanh rồi vàng tạo nên cái mùi tanh tanh ngai ngái đến lợm giọng, mùi hôi thối như tỏa ra bủa vây lấy vạn vật chung quanh thật khiến người ta khiếp sợ và buồn nôn.

Đôi tay người phụ nữ run lên từng hồi như có những cơn gió lạnh lẽo thổi ùa ùa qua, móng tay dài ngoằng cùng chiếc miệng cười toe toét với những chiếc răng sắc nhọn còn dính vài vệt máu cùng thứ bầy nhầy như thịt cá cũng có thể là thịt người..

Cô ta cứ chầm chậm đi về phía bà mỉm cười nói:"Chào bà chủ, lâu lắm mới gặp lại nhau đó, sao bà không tìm con, sao không gọi con về..Mẹ con con ở đây lạnh lẽo lắm, không ai trò chuyện với con hết.."

Nhìn cái đống nhày nhụa người còn chẳng ra hình người trước mặt đang tiến dần về chỗ mình với tiếng khóc xen lẫn tiếng cười ma mị làm bà Hai Dần ngồi thụp xuống đất, bà như chết đứng tại chỗ không thể chạy.Họng bà như cứng lại chẳng thể thốt nên lời.Run run mãi mới cất thành tiếng :" Là..là mày sao..Hiểm..biến đi đừng tìm tao, tất cả là do mày tự chuốc lấy, biến đi con đàn bà đê tiện."

" Hahahah đê tiện sao, BÀ THẤY AI MỚI LÀ NGƯỜI ĐÊ TIỆN HẢ?"

- Cô ta tức giận mà hét lên rằn thành từng tiếng một mùi hôi thối như xác chết lâu ngày bốc ra từ mồm ả khiến cho bà Dần run rẩy vì sợ hãi chẳng nói được thành câu, ả ta vẫn tiếp tục nói :"Thì ra bà chỉ coi tôi như vậy..để hôm nay tôi cho bà biết thế nào mới là đê tiện."

Từng bước từng bước cô gái kia lê đôi chân dồn bà ta về sau.

Mà cũng có thể nói cô ta đã thành quỷ ở sông nước này , oán khí nặng tích tụ qua năm tháng chúng như những đám mây đen vây quanh cô ả bốc lên phừng phừng sẵn sàng thiêu đốt hết mọi thứ tới gần .Chẳng biết bà ta đã gây nên tội gì lại bị người ta thù ghét tới vậy."

Mày..mày định làm gì...?"

" Làm gì ư?

Ahhaha cho bà hiểu cảm giác bất lực khi bị nhấn chìm trong dòng nước lạnh lẽo là như nào, đến cả đứa con bé bỏng của tôi cũng phải hy sinh trong tay bà.

Con tôi nó có tội tình gì với bà hả?

Hôm nay tôi sẽ cho bà biết cận kề cái chết đáng sợ ra sao.

...

Vì bà mà mẹ con tôi, cả chị Lệ- người mà tốt với tôi nhất cũng ra đi vì bà.

Bà cũng xứng đáng để được sống, được hưởng vinh hoa phú quý ư."

Tiếng hét trong cổ họng con quỷ kia vang lên thật chói tai.Người cô ta càng ngày càng xuất hiện làn khói đen mù mịt che mờ tất cả khung cảnh xung quanh.Bà Hai Dần chỉ mới hét lên một tiếng:"Aaaaaaaaaaaa"Bỗng bà ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chảy dọc sống lưng ướt cả mảng gối.

Con hầu đứng chỗ cây đèn dầu vội hỏi bà.

Cùng lúc ông Dần cũng thức giấc khi nghe tiếng vợ mình hét lên.Bà vội xua tay bảo con ở lui về phòng không cần quan tâm.Nó thấy vậy cũng cúi đầu nhẹ nhàng và nhanh chóng rời đi.

Lúc này bà vội quay sang chồng mình với vẻ mặt hoang mang nói:"Tôi mơ thấy con Hiểm..Nó..nó về đòi lấy mạng tôi ông ơi.."

Nghe vợ nói, ông Dần cũng chợt giật mình rồi nói như an ủi:" Chắc bà lo quá nên mơ thôi, đừng suy nghĩ nhiều.

Con Hiểm không làm gì được chúng ta đâu."

"Ông thì biết gì chứ..nó trông kinh lắm..Cũng tại ông cả, nếu năm xưa không do ông dở thói trăng hoa...thì bây giờ..."

"Tôi..năm đó là tôi sai, bà đừng nhắc lại nữa được không, nhưng chẳng phải mình đã nhờ thầy trấn hồn con Hiểm rồi sao, làm sao mà nó về được."

Nghe tới đây, bà cũng có chút an tâm, vơi bớt đi nỗi sợ hãi đang trực trào.Trời lúc này có lẽ cũng gần sáng, tiếng gà gáy lại vang lên."

Bà nằm xuống nghỉ tiếp đi."

Nói rồi ông Dần ngủ luôn.

Có lẽ cả ngày phải tìm con khiến ông quá mệt mỏi.

Bà Hai Dần cũng im lặng nằm xuống nhưng chẳng thể chợp mắt được.

Bà cứ thao thức vậy cho tới khi trời sáng hẳn.Nay đã là ngày thứ bảy từ khi con trai bà nhảy xuống vực.

Chuyện này lan truyền rất nhanh, có người buồn bởi tiếc cho đôi trẻ tính tình hiền lành, thật thà lại hay giúp người phải chọn cách tự vẫn, có người lại hả hê khi thấy bà nhà họ Vũ kiệt quệ tinh thần.

Ông Dần vừa chuẩn bị ra ngoài để đi tìm kiếm con tiếp thì bỗng từ cổng, một tên nô hớt hải chạy vào nói với vẻ gấp rút:"Thưa ông, thưa bà có người báo.."

- vừa nói nó vừa thở do bị mất hơi vì chạy"Mày cứ nói từ từ thôi, hớt hải vậy làm gì"- Ông Dần lên tiếng.

Thằng nô lúc này hít một hơi rồi nói chậm lại:" Dạ thưa người ta nói đã thấy được xác cậu hai cùng con Lệ.

Nghe bảo là trôi dạt theo bờ suối rồi ra hồ nước ở làng Quảng."

Nghe tới đây, bà Hai bật dậy còn ông Dần ngỡ ngàng có chút sững sờ vội vã nói:"Chuẩn bị xe ngựa cho ông bà.

Nhanh...nhanh".Làng Quảng là ngôi làng nằm ở xa, phải nói là ở cuối cái tỉnh này, đây là nơi có hồ nước sâu và lạnh.

Người làng quanh đấy chẳng ai dám cho con ra đấy bơi.Cấm cản là vậy nhưng đã có rất nhiều người chết đuối ở đây.

Đặc biệt cách đây 5 năm, người ta thấy một xác phụ nữ mang thai chết tức tưởi dưới hồ, tay chân buộc chặt vào một hòn đá to, nặng thả xuống dưới đáy hồ, do dây đứt nên người mới nổi lên.Miệng cô ta có những vết khâu lởm chởm, hai con mắt chẳng còn thấy đâu chẳng hiểu là do phân hủy hay làm sao, giờ chỉ còn 2 hố mắt trống trơn đống thịt nhớt nhát như dòng nước từ từ chảy ra Người bốc ra mùi hôi tanh nồng nặc, khó chịu.

Người cô cũng chẳng toàn thây người mất chỗ này chỗ kia lởm chởm do cá ăn.

Tuy người dân có chút nghi hoặc là bị sát hại nhưng vụ án chỉ được kiểm tra qua loa rồi được quyết là không tìm thấy kẻ tình nghi, vụ án kết thúc cũng từ lúc đó khép lại với nhiều oan khuất chưa được giải quyết .

Chẳng ai biết đến cô ta, cũng chả có người nhà tìm đến nên người ta mai táng tạm ở bìa rừng.Để đi từ làng Đông tới làng Quảng cũng phải mất một ngày trời, đi từ sáng sớm may ra chiều tối mới đến nơi.

Nhưng nghe hai chữ " làng Quảng" khiến hai ông bà chủ không rét mà run, ánh mắt hiện chút lo lắng nhìn nhau rồi thôi.

Vì nỗi nhớ con và muốn đưa con về, ông bà cũng chả có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng lấy đồ rồi tức tốc chạy ra xe ngựa đi luôn.

Ông Vũ định bụng sẽ thuê người to khoẻ đưa xác về chứ nhờ người ăn kẻ ở trong nhà, toàn đứa gầy bé cho đi theo chỉ tốn tiền.Tới nơi cũng là lúc trời chập choạng tối, ông bà vội vã ra nơi mà người ta báo thấy thi thể con.

Nhìn người con trai và người con gái đang nằm cạnh nhau, người trương lên, làn da trắng bệch lạnh buốt, bà Hai quỳ xuống ôm chặt với con trai,nước mắt giàn giụa chảy trên gò má cao.

Người dân ở đó cũng đứng an ủi hai ông bà rồi để sáu người thanh niên ở lại khênh xác phụ.

Sợ đi đêm bất trắc nên ông bà đành thuê tạm phòng trọ gần đó nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ dậy sớm trở về.

Lo vợ mình đi đường dài lại thêm khóc nhiều, người đã mệt lả, ông Vũ kêu vợ đi ngủ trước để ông thức ngồi canh hai người này.

Nghe ông bảo vậy, bà cũng lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, bà lại mơ thấy ác mộng như mấy hôm trước, chợt tỉnh dậy thấy trời vẫn còn tối, ước chừng mới ba giờ sáng, còn ông Vũ thì đã ngủ gục trên đầu gối từ lúc nào.

Lúc ánh đèn dầu hắt vào, bà hoảng hốt khi không thấy xác con trai đâu.

Nhìn ra phía ngoài cửa bà bỗng thấy dáng người cậu hai đang đi đâu đó người dần hoà vào bóng tối tĩnh mịch.Đêm nay trăng to và sáng lạ kì, đầu tháng mà tưởng như đang ngày rằm, sương mù cũng giăng xuống như những sợi tơ nhện khiến người ta rùng mình.

Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, bà liền gọi ông Vũ dậy rồi vội đuổi theo hình bóng con trai.

Càng đi ông bà thấy con trai đi nhanh hơn.

Dưới màn sương mù đang phủ xuống dày đặc chỉ loáng thoáng thấy cậu đi lờ mờ phía trước nói đúng hơn là đang bay, lướt nhanh trên những con đường vậy, bởi nó chẳng phát ra bất kì tiếng bước chân hay tiếng lá bị dẫm lên nào.

Đuổi theo một quãng đường dài, tới khi mất dấu con, hai ông bà bỗng giật mình sợ hãi.

Làn sương như có ai bảo mà tan dần hiện ra trước mắt hai người là cái hồ làng Quảng, nơi thấy xác con trai ông bà và Lệ, cũng là nơi vụ án xác người chết đuối chấn động kia tìm thấy...Mặt hồ đang im lặng bỗng nổi lên những bóng nước như có ai đang thở ở phía dưới từng đợt hơi nước bốc lên, trời chẳng có nổi một cơn gió, thì bỗng gió ở đâu rít lên cuồn cuộn giữa đêm canh hai.

Ở giữa hồ bắt đầu có xoáy nước, dòng xoáy ấy mạnh dần lên tưởng như chiếc máy xay thịt có thể xay nát bất kì thứ gì rơi xuống đó.

Nó cuốn theo những gì ở đáy hồ lên, những chiếc xương trắng, đầu lâu của những người xấu số bỏ mạng ở đây theo làn nước hiện hết lên.

Hai ông bà sợ hãi run cầm cập, tính bỏ chạy nhưng đột nhiên thấy chân không cảm giác, người như bị giữ bởi thứ gì đó không thể nhúc nhích, cử động được.

Một lúc sau, hồ lặng tăm như chẳng có chuyện gì.Từ đâu trong không gian có tiếng người con gái khóc thút thít làm cho ông bà nín thở chẳng dám phát ra tiếng động mạnh, lắng tai để nghe cho kĩ thì lại nghe thấy giọng cười kì quái...Cảm giác có người đang nhìn từ đằng sau, ông bà quay đầu lại."

Aaaaaaaaaa.."

Tiếng hét vang lên xé toạc màn đêm tối nơi hồ nước lạnh lẽo nhưng dường như chỉ hai ông bà và thứ mà hai người đang nhìn thấy kia là nghe được."

Cái...cáiii Hiểm..ông.gg ơi"Giọng bà Hai run run nói khẽ như mất hồn vía, nhay lúc này 2 ông bà chỉ biết đứng sững người tại đó, chân họ như bị đóng đinh chẳng thể chạy, trái tim hai người như bị đóng băng vì lo sợ.

Cái cảm giác ghê tởm kinh hãi đến tột độ bao vây lấy tâm trí 2 người"Nó...nó về rồi..nó giống hệt với giấc mơ tôi thấy..."

Giọng cười lạnh ngắt vang lên sau đó tiếng nói ma mị vang trầm thấp như ở tầng âm ti địa ngục nào đó vọng lên:"Hahaha...nhận ra rồi ư bà Hai.

Ông Vũ không nhận ra con ư, vậy còn đứa con trong bụng con, ông bà có nhận ra không nào, ha há".Thì ra thứ ông bà nhìn thấy là cô gái quỷ đã xuất hiện trong giấc mơ của bà Hai.

Lúc này trông cô ta còn kinh dị hơn lúc trước — da nhợt nhạt, xanh xám, sưng phồng, tóc rối bết, quần áo ướt sũng.Hơi thở lạnh buốt, toàn thân đang trong tình trạng phân hủy nặng, toát ra mùi tanh hôi của bùn, rong và xác mục, từ đầu xuống chân chảy ra một dịch nhày đo đỏ, vàng xanh bốc mùi tanh tưởi của xác động vật phân hủy lâu ngày ròng ròng xuống chân.Tóc dài phủ kín một phần mặt, che đi các nét biến dạng vì nước.

Bụng cô ta bị rạch nhìn rõ có thể thấy một đứa bé đang quấn rây rốn thắt chặt cổ mình, nở nụ cười "khúc khích" nhìn hai ông bà."

Ông bà đã lấy đi đôi mắt của tôi, khâu miệng tôi, trấn hồn tôi lại để cho tôi không thể quay về tìm các người.

Lúc sống không tha, chết rồi hồn xác vẫn không được yên ổn.

Như nào nữa mới vừa lòng ông bà, tôi đã chạy tới tận đây để mong được sống nhưng các người đâu buông tha dùng đủ mọi cách ép chết tôi cùng cái thai trong bụng.

Các người có còn là con người không hả?....Sao?

Thấy tôi trong bộ dạng này còn xinh nữa không ông Vũ, bà Hai còn ghen tị không?

Hahahaha bà có muốn không để tôi giúp bà 1 tay.. ahaha..Thấy đứa con bé bỏng này không, nó đang vui vì được gặp cha nó đó""Im miệng, chẳng phải là do mày quyến rũ chồng tao ư, chính mày đã cướp đi hạnh phúc của tao".Bà Dẫn bỗng quát lên nhưng trên mặt vẫn thoáng chút lo sợ."

Quyến rũ ư?

Hừmm thật nực cười.

Là do tôi quyến rũ ông ta hay là do ông ta dở thói trăng hoa, đê tiện."

"Con tiện nhân nhà mày được tao nhìn trúng đã là phúc phần của nhà mày rồi, tao đã nói ngon ngọt mà mày không chịu, thành ra như này cũng đáng"- Ông Vũ cũng vội nói chen vào."

Bao năm vẫn vậy, quả thực là lòng người.. hahah"Từng bước từng bước đi về phía hai ông bà, Hiểm với bộ dạng quỷ dị nói:" Đã làm thì phải chịu hậu quả.

Đôi co với mấy người khiến ta càng muốn giết hai người hơn, gương mặt mấy người ta sẽ giúp nó trở nên thật đẹp nhé,

a hhhaha ""Ha, biết vậy lúc đấy tao nên băm xác mày thành trăm mảnh rồi cho cá ăn, để như này là quá nhẹ nhàng với mày rồi."

-Giọng bà Hai vang lên.Ông Vũ bắt đầu khiếp sợ hai con người này, cảm tưởng người chung chăn chung gối với ông bao nhiêu năm qua mới thực sự là quỷ.Ông chỉ biết im lặng nhìn vẻ khẩn khoản muốn xin tha."

Nếu không vì năm đó ông ta cố tình hãm hiếp tôi thì đã không ra cớ sự này.

Cả bà nữa, tại sao không chừa cho mẹ con tôi một con đường sống, vinh hoa phú quý bà hưởng tôi đâu có giành.

Tôi luôn hết lòng với nhà bà, bất công, đánh đập, chửi rủa nhưng chưa bao giờ ghi thù hay ghét bà..Vậy mà...vậy mà bà lại cướp đi mạng sống của tôi với đứa bé chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời này."

Hiểm- người ở làm cho nhà bà Hai từ năm 15 tuổi.

Nó từng là đứa đầu đường xó chợ, không cha không mẹ, vô tình được Lệ cứu giúp khi bị bắt nạt.Thấy hoàn cảnh đáng thương, lại thêm nhà bà Hai đang cần thêm người làm, Lệ đành xin bà chủ nhận cái Hiểm vào.Hai người như chị em ruột, luôn quan tâm chăm sóc, an ủi nhau sau mỗi trận đòn như chết đi sống lại của bà chủ.Có gì ngon, Lệ đều để giành cho Hiểm.

Khi Hiểm bị phạt, cô sẵn sàng bảo bà chủ trừ đi lương ít ỏi của mình để giảm nhẹ hình phạt cho em.

Bị người ta chà đạp, xỉ nhục, đánh đuổi từ nhỏ nhưng khi Lệ xuất hiện đã khiến cuộc đời u tối của Hiểm có thêm hy vọng sống.Càng lớn, Hiểm lại càng ra dáng thiếu nữ, nước da hồng hào, đường nét trên khuôn mặt thanh thoát hơn cả Lệ, nhìn cô cuốn hút lạ kì.Thật không may, cô lại rơi vào tầm ngắm của ông chủ.

Lắm lúc thấy chồng có tình ý với Hiểm nhưng không có bằng chứng rõ ràng khiến máu ghen trong người bà Hai âm ỉ, lâu dần tạo nên sự ganh ghét, thù địch in sâu trong lòng.

Khi bà Hai nghe chính chồng mình thừa nhận mọi chuyện cũng là lúc Hiểm có thai được ba tháng.Ban đầu bà ta ra vẻ ngon ngọt, quan tâm luôn kêu người sắc thuốc cho cô uống.

Nào ngờ đều là thuốc hoàn- loại thuốc không những làm mất đứa bé trong bụng mà còn khiến người ta băng huyết mà chết.

Nhờ Lệ vô tình biết được mới cứu cô và con một mạng.

Vậy mà bà ta còn thâm độc hơn.Lấy lý do cho cái Hiểm ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp thoải mái tinh thần, ổn định tâm lý cuối cùng lại sai người bắt nhốt, trói Hiểm vào thanh gỗ tùy ý dùng cây gậy đinh đánh đập, bỏ đói cô.

Cuối cùng thuê thầy pháp cho cô uống độc rắn cùng những loại ngải độc khâu miệng cô lại, lấy đi hai con mắt để cô chẳng thấy gì cũng như không thể báo thù.

Sau đó buộc người cô vào tảng đá lớn ném cô xuống hồ, dần dần ngạt nước mà chết.

Hiểm làm lâu năm trong nhà cũng đã biết được bí mật làm ăn phi pháp của vợ chồng nhà họ Vũ, vì để bảo vệ con, cô đành lấy ra uy hiếp, nào ngờ lại trở thành lý do khiến cô bị sát hại.

Không muốn lộ chuyện, hai ông bà bàn cách giết người diệt khẩu.

Làm xong chuyện ông bà cũng chẳng có gì là day dứt lương tâm, ngược lại như trút bỏ gánh nặng, hiểm hoạ trong tương lai.Ông Vũ là người âm thầm giúp bà giải quyết chuyện bên phía quan lại xét xử vụ án, cũng là người chối bỏ đứa con kia.

Có lẽ hai người đã mời một ông thầy tay nghề còn kém, khiến linh hồn Hiểm trấn giữ không bao lâu thì thoát được ra.

Khi biết chuyện của Lệ càng làm oán khí cô trở nên mạnh mẽ hơn, toan tính kế báo thù.Con quỷ cào vào bà Hai từ đầu tới chân, vết cào khá sâu bởi bộ móng sắc nhọn.Tuy chưa đủ chết nhưng cũng khiến người đau thấu tâm can.

Nó từ từ đưa tay lên mặt bà, mâm mê rồi đâm thẳng vào mắt bà, móc con mắt ra.

Nó thích thú cười rồi lắp đôi mắt kia vào mắt mình.

Bà Hai không hiểu sao lại chẳng thể thốt lên câu nào, khuôn mặt tái xanh chỉ còn vẻ sợ hãi.

Sau đó nó đưa một con mắt vào miệng bà Hai , một con mắt vào miệng mình.

Chiếc răng sắc nhọn cắn vào khiến máu bắn khắp nơi, bắn vào cả mặt hai ông bà .Nó nhai nhồm nhoàng nhưng chẳng bõ dính răng.

Nó bắt bà Hai nuốt con mắt kia xuống.

Tiếp đến nó nhìn sang ông Vũ , nở nụ cười kì quái....Tiếng hét vang lên đầy tuyệt vọng:" Hiểm, tha taoo,... không...gggg"Lúc này trên mặt hồ lại xuất hiện xoáy nước, nó cầm chân hai người kia lại.

Sau đó kéo lê họ rồi quẳng vào giữa lòng hồ.

Cơn xoáy nước như bắt được con mồi lại càng điên cuồng.

Chỉ trong vài giây, hai ông bà đó đã máu xương thịt đã hoà tan, trộn lẫn cùng dòng nước rồi từ từ chìm xuống đáy.

Xoáy nước mất dần, mặt hồ lại trở nên yên tĩnh.Sáng hôm sau, người dân đi qua đó bàng hoàng, sợ hãi gọi mọi người ra xem.

Nước mặt hồ đỏ ngầu, xung quanh còn vương vãi mảng thịt cùng xương bắn lên cả cây xung quanh.

Mùi tanh bốc lên làm người ta buồn nôn.

Chỉ còn những mảnh vụn thịt nên người dân chẳng rõ được danh tính, nhưng nhìn những mảnh vải quần áo cùng sự mất tích của hai người vợ chồng kia khiến người ta cho rằng họ chính là thứ ruột thịt bầy hầy, vụn vặt kia, cuối cùng đành dọn dẹp.

Còn về hai cái xác kia được đưa về nhà họ Vũ để họ hàng an táng.

Còn hồ Quảng, người ta đồn nhau ở hồ đó có thủy quái rồi xây tường ngăn, thép gai xung quanh chẳng cho ai vào nữa.Về phía nhà họ Vũ, sau khi chẳng còn ai nối nghiệp, họ hàng bắt đầu tranh chấp tài sản, ai cũng muốn mình phần hơn, cuối cùng lại tự hãm hại nhau.

Còn một số người trong họ thấy sự tàn sát đẫm máu của người đi trước , lực bất tòng tâm, không cần giàu sang từ việc làm đó, họ đành ban phát hết cho người nghèo khổ ngoài kia còn bản thân rời đi nơi khác an cư lập nghiệp.

....

Bánh xe vận mệnh giữa Lệ và cậu hai lại một lần nữa quay tiếp...
 
Back
Top Bottom