Siêu Nhiên Huyết Ngọc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
304386793-256-k101285.jpg

Huyết Ngọc
Tác giả: akabane-karma-kun
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Người là hoàng hậu, là đóa mộc lan của đế quốc.

Bạc phận.

Cuối cùng chỉ vì hiểu lầm mà chịu bao đau thương mất mát, kết cục rồi cũng không thể thảm hơn.

Xuyên rồi?

Nhưng lại không thể có ký ức như những cuốn tiểu thuyết khác.

Rốt cuộc thì là may mắn hay xui xẻo đây?

Số phận người rồi sẽ ra sao?

Hay chỉ như đóa hoa nở rồi tàn?

Đang rất hạnh phúc, nhưng rồi lại chịu quả giáng đòn của bất hạnh.

Nên hận hay không đây?​
 
Huyết Ngọc
Chương 1: Nguyện kiếp


Trải dài tít tận phía xa, cánh đồng hoa bỉ ngạn ngập trong biển máu tanh tưởi.

Thật điên rồ, thật tàn khốc quá...

Thế này... là sao chứ?

Ta...

đã để tình cảm vượt lên lý trí sao?

Không... không thể nào...

*Mới tối hôm trước...

-Mau quay lại đây, ngươi đang làm cái trò gì vậy hả!?

-...

-Ta nói là người quay lại đây , ngươi không nghe lệnh ta sao?

Tiếng người con trai ấy vang lên như đang dồn nén cơn tức giận đến cực độ.

Không.

Hình như...nó còn xen lẫn một chút đau thương nữa...

Lạc Lạc, người không làm theo mệnh lệnh của ta nữa sao?

-Bệ hạ...xin thứ lỗi, nhưng bây giờ... thần không thể nghe lệnh ngài nữa rồi...

"Đùng đùng"

Chỉ một câu nói thôi.

Phải, chỉ một câu nói.

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như cánh hoa bồ công anh vậy, nhưng sao ta nghe nó lại như sét đánh bên tai?

Ngươi...định buông bỏ ta thật sao?

Ngươi định rũ bỏ mọi thứ thật sao?

Không, ta không cho phép chuyện đó xảy ra, Không bao giờ.

-Giỏi lắm Thiên Thư, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi chết yên ổn sao?

Ngươi không nghĩ đến cha ngươi sao?

Cả gia tộc ngươi nữa.

Ta sẽ cho xử trảm chúng, bôi bác cả họ tộc của ngươi, thần dân sẽ tẩy chay ngươi, đám quý tộc sẽ dè bỉu dòng máu ghê tởm đó, gia tộc nhà người sẽ trở thành thứ mà khi người ta nghĩ đến cũng chỉ cảm thấy thật kinh khủng, một gia tộc ghê tởm và đen tối, một gia tộc điên rồ và đầy tham vọng, lúc nào cũng chỉ muốn nắm trong tay mọi thứ, muốn thống trị cả cái thế giới này, muốn giết ta và thâu tóm toàn bộ quyền lực...

Ngươi, Thiên Thư, ngươi muốn cả cái dòng tộc nhà ngươi trở thành thứ như thế sao?

Lạc Lạc, bỗng dưng cô giật mình.

Đúng, đúng thật, ta đã chịu đựng suốt một năm qua rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, sao ta lại muốn từ bỏ chứ?

Ta còn cha..cha...Người liệu có thấu hiểu cho con không cha?

Lúc nào tên khốn đó cũng mang điều này ra uy hiếp ta, khiến ta không thể làm gì hơn là ngồi yên chịu trận.

Lúc nào ta cũng luôn tự nhủ rằng thứ đau đớn cũng chỉ là phần thể xác, nếu ta vẫn cố gắng giữ vững tinh thần thì sẽ chẳng sao cả...Nhưng hôm nay...có lẽ đã đến giới hạn của ta rồi...

-Vậy nên, khôn hồn thì....

-ĐỪNG NÓI NỮA!!

Tiếng hét của Lạc Lạc làm Đường Vũ Lam giật mình.

Cô ta...cô ta dám quát lại mình sao...??

-Ta... ta hết chịu nổi rồi.

Một năm...một năm đầy bi thương của ta.

Ta...Ta thật quá ngu xuẩn mà.

Rồi cô ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tím long lanh ngày nào không còn nữa, mà bây giờ, nó trở nên đau thương làm sao, dưới ánh trăng máu, tưởng chừng sắp vỡ ra từng mảnh.

Bờ vai mỏng manh khẽ run lên từng đợt:

-Ta...ta hết chịu đựng nổi rồi...Ta đường đường chính chính là hoàng hậu, nhưng người chưa bao giờ cười với ta, thậm chí còn chưa từng để ý ta, quan tâm tới ta...

Ngài ...có biết ta đau tới mức nào không, khi nhìn ngài vui vẻ bên các cung nữ khác? ta có gì thua kém họ sao?

Ta đã nguyện một lòng vì ngài, luôn quan tâm, lo lắng đến ngài, hơn thế nữa, ta là hoàng hậu, còn bọn họ chỉ là những cung phi được tuyển vào, nhưng, ngài đã bao giờ chịu nhìn ta bằng ánh mắt ngài đã nhìn họ?

Chỉ một lần thôi, ta cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng không,... ngài chưa từng làm thế một lần nào cả.

Người lúc nào cũng đối xử bạc bẽo với ta, thậm chí khi ta có mang, ngài cũng chẳng màng đến...

Nước mắt vẫn tuôn rơi trên khuôn mặt người con gái ấy, dưới ánh trăng, chúng trông như những viên pha lê chứa chan sự đau khổ.

Giọng nói người vẫn vang lên nghẹn ngào:

-Ai nói ta mạnh mẽ?

Ai bảo ta làm hoàng hậu thật sung sướng?

Vui cái nỗi gì chứ, khi mà đêm nào ta cũng luôn chịu những trận đòn kiếm cùng lời chửi mắng của người?

Kể cả khi ta mang trong người giọt máu của ngài, ta đã cúi rạp xuống đất cầu xin người hãy để cho đứa bé ấy sống, nhưng ngài đã làm gì chứ?

Không ngần ngại, ngài đã xô ta ngã khiến ta sẩy thai rồi nhìn ta bằng ánh mắt vô cảm "Sao ta phải yêu thương đứa bé đó?

Trong khi nó không phải con trai ta?".

Làm sao ngài có thể nói vậy chứ?

Ngài có thể nói câu đó với đứa con của ngài sao?

Lệ cứ thế mà tuôn , ánh mắt Thiên Thư đã trở nên đục ngầu, vô cảm.

-Đêm nào người cũng đánh đập ta, không hôm nào mà thân thể ta không vấy máu cả.

Ngoài lúc dùng bữa, chưa có lúc nào ta được tự do, luôn bị giam cầm trong cái căn phòng đặc mùi tanh tưởi, để rồi đêm đến ta lại phải nhìn người vui vẻ cùng những phi tần và chịu những ánh mắt khinh bỉ của họ.

Người biết không, ta đau lắm...

Khi ta có thai, ta đã mong rằng ngài sẽ để ý ta hơn, quan tâm ta nhiều hơn nữa, nhưng...có lẽ ta đã lầm rồi.

Điều đó chỉ làm ngài đối xử càng thêm tệ bạc với ta mà thôi...Vũ Lam bệ hạ, có lẽ kiếp này nghiệp duyên chúng ta không dành cho nhau, ta đã thật mù quáng mà.

Ân cha nghĩa tình mẹ...ta nguyện kiếp sau sẽ trả.

-Ngươi...

-Cha, mẹ, thứ lỗi cho con...

-DỪNG LẠI NGAY, TA KHÔNG CHO PHÉP NGƯƠI...

Nhưng đã muộn rồi.

Bóng dáng người con gái ấy đã rơi xuống từ trên tháp Ngọc Lĩnh, hòa theo ánh trăng máu mà đi...

-Không...Không...Lạc Lạc...KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGG

Người nuối tiếc cái gì chứ?

Chẳng phải người vẫn luôn mong chờ giây phút này sao?

Ta...đi đây.

Vĩnh biệt...

*Khốn nạn.

Ta đã làm gì chứ?

Ta yêu ngươi, nhưng ta cũng hận ngươi, ta biết cảm xúc của ngươi đối với ta cũng vậy, nhưng ngươi là người phản bội ta trước mà?

Rồi sao chứ?

Ta vẫn luôn dặn mình không được phép để cho tình cảm vượt lên lý trí, nhưng có lẽ...đây cũng đã là đỉnh điểm sức chịu đựng của ta rồi.

Thiên Thư Lạc Lạc, nếu có kiếp sau, hãy gặp lại nhé!

Ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi.

Duyên nợ kiếp này, ta sẽ trả.

Bây giờ...

"Roẹt"

Cánh hoa bỉ ngạn lại tiếp tục nhuốm đỏ, rồi rực cháy, như để giữ mãi lời hẹn thề ở kiếp sau.
 
Huyết Ngọc
Thế giới mới


Sức mạnh chia làm 2 loại cơ bản:

*Ma pháp xanh:

-Dạng trung:

+Ngọc thủy

+Thiên quang

+Băng hủy

+Hoàng mộc

+Kim hải

-Dạng hiếm:

+Thánh hoàn

+Tinh hủy

*Ma thuật đen:

-Dạng trung:

+Hắc viêm

+Kim lôi

+Huyết tử

-Dạng hiếm:

+Hủy diệt

+Quỷ quyền**Ma thuật gì là do trời định hết rồi, mạnh hay yếu tùy thuộc vào đứa trẻ từ khi sinh ra, dần dần chỉ số sức mạnh sẽ tăng lên có nghĩa là lực khi ra đòn tấn công sẽ mạnh lên ; còn kiến thức, khả năng chiến đấu, phản xạ, tốc độ, tấn công, phòng vệ... sẽ cần phải luyện tập để giỏi lên.

Tinh hủy và hủy diệt có sức công phá như nhau, phá hủy nhiều hay ít tùy thuộc vào lực của chủ thể tạo ra (2 loại này rất hiếm gặp, tỉ lệ 1/ 2 000 000).

Thánh hoàn là loại ma pháp cho phép người sở hữu có thể hồi phục lại thể trạng nguyên vẹn cho mình hoặc ai đó nhưng cần tiêu tốn cực nhiều ma lực.

Thánh hoàn( tỉ lệ 1/ 50 000 000).

Quỷ quyền là loại hắc pháp có thể lấy sức mạnh của ai đó cho chủ thể với điều kiện phải được cả 2 bên đồng ý.

Ngoài ra nó còn có thể cho người khác sức mạnh của chủ thể để gia tăng sức mạnh.

Quỷ quyền ( tỉ lệ 1/ 70 000 000 ) ( Vì vốn dĩ ma thuật đen cũng đã hiếm rồi).

TẠM THỜI GIỚI THIỆU SỨC MẠNH ĐẾN ĐÂY THUI ĐÃ

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:

1.

Liên Hà Lam Ngọc (16 tuổi)

-Tính cách: Mạnh mẽ, cá tính, tốt bụng nhưng ai mà dám làm cô tức thì...cứ chuẩn bị mà lên bàn thờ ăn xôi.

-Sức mạnh: Ma pháp xanh dạng hiếm: Thánh hoàn, Tinh hủy.

Là kiếp sau của Thiên Thư Lạc Lạc.

Sau khi xuyên chỉ có màu mắt cảu cô là thay đổi còn mái tóc bạc vẫn được giữ nguyên.

Lưu ý nha***:Thiên Thư Lạc Lạc sau khi xuyên không sẽ quên hết kí ức của kiếp trước, và bây giờ cá tính đến mức...không thể tưởng tượng nổi luôn( yên tâm đi, không hụt hẫng đâu, sau này sẽ nhớ lại mà!)

"Gì thì gì cũng có giới hạn của nó.

Vậy nên hãy biết dừng lại khi tôi vẫn còn đang nói nhẹ nhàng."

2.

Thiên Diên Nguyệt Lệ (16 tuổi)

-Tính cách: Ngây thơ, trong sáng, tốt bụng, luôn quan tâm tới mọi người.

-Sức mạnh: Ma pháp xanh dạng trung: Ngọc thủy, Thiên Quang.

(Bạn thân Lam Ngọc)

"Bình đẳng không tồn tại?

Không sao!

Điều đó chỉ đúng với thời bây giờ thôi.

Vì sau này, chính ta sẽ tạo ra một thế giới mà không còn cái quan niệm đó nữa."
 
Huyết Ngọc
Nhân vật


3.

Khải Lưu Hoàn Phong( 16 tuổi)

-Tính cách: Lạnh lùng, ít nói.

-Sức mạnh: Ma thuật đen dạng hiếm: Quỷ quyền, hủy diệt.

"Tình yêu như một đường hầm 2 lối, một tốt và một xấu.

Chúng ta thật ngu xuẩn khi đi vào bằng đường thiên thần và trở ra theo đường ác quỷ."

4.Thiên Diên Ngọc Điệp( 14 tuổi)

-Tính cách: Trẻ con, ngây thơ, đáng yêu, nhạy cảm nhưng cũng rất sắc sảo.

-Sức mạnh: Ma pháp xanh dạng trung: Hoàng mộc, thiên quang.

Người có liên hệ cực đặc biệt và mật thiết đối với tiền kiếp của Lam Ngọc.

"Nể nang gì ai chứ?

Thích thì cứ sống cuộc sống của mình thôi!"

5.

Thiên La Du Tử( 15 tuổi)

-Tính cách: Nghịch ngợm, năng động.

-Sức mạnh: Ma thuật đen dạng trung: Hắc viêm, huyết tử.

"Thế giới tàn nhẫn khiến ta thành ác quỷ.

Trao niềm tin cho ai chẳng khác nào trao cả sinh mạng cho người đó."

6.

Lục Thiếu Miên Tinh( 28 tuổi)

-Là giáo sư của học viện

-Tính cách: nghiêm khắc, ít nói.

-Sức mạnh: Tương đương với pháp sư hạng 2 ( Về ma pháp cấp bậc sẽ được chia ra 8 cấp:

+Pháp sư Tiên Linh Hải( cao nhất)

+Pháp sư hạng 1

+Pháp sư hạng 2

+Pháp sư hạng 3

+Hải tinh hoàn

+Thiên linh

+Mặc hoàn ( mức trung bình)

+Thiêu hư( mức yếu nhất)

*Như vậy đủ để biết leo lên được pháp sư hạng 2 khó tới mức nào rồi)

Khả năng sử dụng ma kiếm tương đương với Hồn kiếm( ma kiếm sẽ được chia ra làm 6 cấp bậc:

+Thần kiếm( cao nhất)

+Vương kiếm

+Kiếm hoàn thánh

+Hồn kiếm

+Tinh hải kiếm

+Hoàn hải kiếm (trung bình)

(T/g: Quao...Ông này mạnh thật đó nha!)

"Không rõ các ngươi là ai. không cần biết các ngươi mạnh đến mức nào.

Nhưng một khi đã động vào học trò của ta, dù chỉ là một sợi lông tơ thì ta đây cũng một tay cân tất."

7.Minh Hải Tú Tú ( 24 tuổi)

-Là giáo sư học viện

-Tính cách: Ôn nhu nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc.

-Sức mạnh: Băng hủy, kim hải, cấp Hải tinh hoàn.

Ma kiếm: Tinh hải kiếm.

"Làm những gì chúng ta muốn làm, mơ những gì chúng ta mong muốn.

Không ai đánh thuế được ước mơ.

Không ai ngăn cản được những việc làm ý nghĩa.

Miễn là nó không gây hại cho ai, thì không gì có thể ngăn cản được chúng ta."

8.Huyễn Hắc Liên San

- Là pháp sư Tiên Linh Hải, pháp sư cao cấp của học viện.

-Trông như 1 bé loli đáng yêu nhưng thực ra là đã...2000 tuổi rồi.

Ẩn thân trong thư viện trường, cực kì cực kì hiếm xuất hiện.

Rất được tôn trọng và sùng bái.-Sức mạnh : Kim lôi, huyết tử, hủy diệt, quỷ quyền và thánh hoàn.

Ma kiếm: Vương kiếm

(T/g: Đó, thấy chưa, bé zậy mà mạnh kinh, bé của người ta là bé hạt tiêu đó).

"Bất tử như một lời nguyền chết chóc hằn sau vào trong máu.

Vì chỉ khi chúng ta không có nhiều thời gian, chúng ta mới biết trân trọng nó.".

.

.

.

.TẠM THỜI GIỚI THIỆU NHÂN VẬT ĐẾN ĐÂY THÔI NHA!!

CHAP SAU SẼ VÀO TRUYỆN CHÍNH
 
Huyết Ngọc
Chương 2: Thiên La học viện


Thiên La học viện là ngôi trường vang danh nhất nước, không một ai là chưa nghe qua cái tên này.

Theo người đời sau truyền lại, thì ngôi trường này đã được xây dựng cách đây ít nhất 3 vạn năm bởi một vị Thần kiếm kiêm ma pháp sư hạng 1 tạo nên bằng ma thuật.

Cũng vì thế, nó được bảo vệ 24/7, hệ thống an ninh nghiêm ngặt và từ trước đến nay chưa từng bị phá hủy lần nào...Tiểu sử như vậy, đương nhiên muốn vào học viện cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Không phải ai muốn là cũng có thể vào được, kể cả kẻ ấy có xuất thân cao quý đến đâu.

Thậm chí đến hoàng thái tử mà không đủ điều kiện thì đến lỗ chó chui cũng chả có mà vào...

Thứ nơi này cần, chủ yếu chính là sức mạnh.

Tất cả các học viên được tuyển vào, phải có chỉ số sức mạnh cao, kĩ năng chiến đấu tốt, tốc độ cực đại, khả năng phản xạ nhạy bén, khả năng tấn công và phòng vệ cao, sử dụng ma kiếm thành thạo, biết đưa ma thuật kết hợp ma kiếm...v.v.

(Nhìn cái tiêu chuẩn thôi cũng muốn xỉu rồi)

Thiên La học viện là nơi được mệnh danh là đảm bảo hoàn toàn cái tương lai ngời sáng cho học viên ( thì đầu vào của nó vốn đã rất tốt rồi mà).

Hầu hết học sinh khi ra trường đều được tuyển thẳng vào Tinh Tiên học viện hoặc Minh Hoa học viện là 2 học viện lừng danh chuyên đào tạo những pháp sư hoàng gia.

Có gần 95% pháp sư của hoàng gia được ra lò từ 2 học viện này.

Tất nhiên, môi trường của Thiên La học viện tốt như thế, ai mà chẳng muốn vào.

Mỗi năm Thiên La học viện lại nhận tổng cộng gần 50 nghìn hồ sơ đăng kí nhưng cái học viện này quá là bội bạc nha, nhận đâu được có 200 học viên thồi hà.

Mà đã vào được cái học viện này thì cóc cần lo thêm cái gì nữa: điện nước, đồ ăn cung cấp đầy đủ; mỗi học viên đều có phòng riêng bên trong học viện (tức là ăn ngủ ở đây lun, cứ như là kí túc xá vậy, nhưng ở đây thì không cần đóng tiền trọ đâu); không cần đóng học phí; sách vở chẳng cần lo phải chuẩn bị; vũ khí không có thì học viện cho, mà nếu có rồi muốn xin thêm nữa cũng chẳng sao;...v.v.

1 cái học viện như này, chẳng trách tại sao có bao nhiều người thèm đến nhỏ dãi.

Và năm nay...Lam Ngọc đỗ rồi.

Hạng 2 rồi mà ai đó vẫn còn thở dài..."

Chắc cái tên hạng nhất là quái vật thật nhỉ?

Mạnh kinh hồn luôn...".

Dù sao thì, nó cũng rất vui, nó mới quen được một người bạn, mà người bạn này rất ư là đáng yêu nha!!

Nguyệt Lệ là người đã giúp Lam Lam mò đến được trường đó.

Mà ngôi trường này thật rất quái đản!

Ở sâu trong rừng như vậy, định hack não học viên hay gì?

Nếu không có Nguyệt Nguyệt thì chắc giờ này nó vẫn mắc kẹt giữa đám quái thụ trong rừng rồi.

Mái tóc màu hồng nhạt, đôi mắt màu tím trong trẻo toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng.

Đáng yêu ghê!!

Nó kết cô bạn này rồi à nha!

-Lam Lam à, trước đây mình có 1 nhóm bạn, họ cũng thi đỗ đó, cậu muốn vào nhóm không?

Có 3 người thôi hà, mà trong đó có 1 người mạnh lắm nha, cậu ta đứng nhất toàn học viện đó!!

Đệt!?

Vậy là cái tên đáng ghét đã đẩy nó xuống hạng 2 cũng xuất hiện rồi à?

Mà bây giờ từ chối Nguyệt Nguyệt cũng không được nha...

Mà thôi, cứ tham gia vậy, cũng có chết ai đâu, nhân tiện tìm hiểu luôn xem cái tên đó là người như thế nào, đâu có thiệt đâu nhỉ?

Ừ, thôi cứ tham gia vậy.

-Um, vậy cũng được, cảm ơn nhiều nha, Nguyệt Nguyệt!

Rồi, để xem cậu là ai, như thế nào, tên đáng ghét.

10 phút...20 phút...30 phút đã trôi qua mà vẫn chưa thấy Nguyệt Nguyệt có vẻ gì là tên đấy đã đến cả...Nha, nó thực sự mất hết kiên nhẫn rồi nha, cảm tưởng như đã dành hết lòng kiên nhẫn của cả đời này vào vậy, mặc dù theo lịch thì còn tới 45 phút nữa mới vào lớp...Thực sự...nó rất muốn gặp tên qủy sứ đáng ghét này...Đi gì mà lâu vậy cà?

Dậy sớm đi sớm 1 chút không được hả?

Có chết ai à?

Bắt chị đây chờ dài cả cổ, đến nỗi sắp hơn con hươu cao cổ rồi đây này...Tên đáng chết.

-A, Hiên Lãnh.

Tiếng hét của Nguyệt Nguyệt làm nó giật mình.

Vậy...là đây sao?

Mái tóc màu cam vàng, đôi mắt màu vàng kim đậm toát lên vẻ hiếu kì, tinh nghịch.

Trông như này...ai mà nghĩ được cậu ta lại đứng nhất cơ chứ?

Thật vi diệu quá đi!

-Lam Ngọc, đây là...

Chưa đợi Nguyệt Nguyệt nói hết câu, nó đã cắt lời ngay:

-Cậu...là Vu Hiên Lãnh hả?

Giỏi ghê ha?

Đứng nhất bảng cơ đấy, nhưng nói nghe nè, tôi không phục cậu đâu, nhất định một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cậu.

Nhất định thế.

"Phụt"

Ê, có gì đáng cười hả?

Chẳng lẽ nó đã nói gì không đúng sao?

Nhìn cái tên tiểu tử trước mặt đang cười lăn cười bò mà nó ức chế quá.

Tên đáng ghét, dám khinh thường bà đây hả?Hừ, một ngày nào đó bà sẽ cho mày biết tay...

Hay...là nó đọc sai tên nhỉ?

Nói thật thì thực ra nó cũng mới chỉ nhìn qua cái tên này trong đám hồ sơ thôi...Có nhiều khả năng là có người trùng tên lắm chứ...Trời ơi, Lam Lam ơi là Lam Lam, mày thật hồ đồ quá đi.

Nhưng mà nói gì thì nói, nhìn cái tên này là nó tức không chịu nổi, chỉ muốn xông ra đạp cho nó mấy phát cho nó lăn xuống cầu thang luôn đi.

Nếu không có Nguyệt Nguyệt ở đó, chắc nó đã giã cái tên khốn kiếp đó ra thành bã rồi.

-Hahahahaha...

Tiểu thư, ai nói với cô là tôi đạt hạng nhất vậy?

Đừng nói là Nguyệt Lệ nha?

-A..a...Lam..Lam Lam à...

Mình nói trong số họ có người đứng hạng 1, nhưng... người đó không phải Hiên Lãnh đâu...

Cái what???????????

Đùa à???

Trời ơi, Tiểu Nguyệt , sao cậu lại không nói sớm đi chứ?

Aa...

Thật nhục nhã, nhục nhã quá đi.

Chúa ơi, nếu người có thật trên đời, làm ơn đào hộ con một cái hố để chui xuống...Huhu...

Mong là vậy, nhưng chúa đâu có thật trên đời chứ?

Thế nên nó mới nhục.

Cứ ở đây chịu những tràng cười của tên tiểu tử thối đó thật tức chết đi.

-A...Lam Lam...

Cậu ấy...đến rồi kìa...

Nguyệt Nguyệt đột nhiên kêu lên làm nó giật mình, bất thần nhìn ra cửa...

Không...không phải chứ...

Mái tóc màu đen tuyền...đôi mắt màu lam tím...

ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thơ ơ, vô cảm...

-Lam Lam, tên cậu ấy là Khải Lưu Hoàn Phong, cậu...

Trời đùa à!?

Mình đã cố gắng mong chúa cầu trời biết bao nhiêu mà cuối cùng lại vẫn là cái tên đó...Aaa...

Quả này mình tiêu chắc rồi.....!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Huyết Ngọc
Gặp lại rồi !?


***Vài tiếng trước:

-Áaaaaaaaa...

Mù à?

Lạc mất não rồi?

Còn tập trung mà nhìn đường không vậy?

Đến khúc quanh không giảm tốc, này là muốn chết sao !?

Thì vấn đề cũng chẳng to tát lắm, nhưng với tính cách của Lam Ngọc, đời nào nó chịu để yên?

Nó đang rất vội.

Mới vừa nãy thôi nó mới phát hiện mình đi lầm đường, phải quay ra quay vào đi lại mệt muốn chết.

Mà cái trường khỉ gió này, đã cho đường ngoằn nghoèo khúc khuỷu rồi lại còn đặt điều tiếp thêm bao nhiêu cái chướng ngại vật, đấu với ma thú rồi băng đèo lội suối, để lúc đã đi được xa lắc xa lơ rồi mới biết là mình đi lạc, quay lại thế này có ai không bực mới lạ.

Mà... tức nhất là cái tên đang trước mặt nó đây nữa.

Người đã mệt rồi, nó muốn bay thật nhanh đến trường để nghỉ.

Vậy mà lúc ở vách đá, đến khúc ngoặt gấp, do khuất tầm nhìn nên có vật gì đó đang chạy rất nhanh tự dưng đâm sầm vào nó rồi cứ thế khiến nó rơi khỏi vách núi.

Mặc dù đã dùng ma thuật cưỡng chế trọng lượng nhưng hậu quả để lại cho nó vẫn là 1 cục bươu to tướng trên đầu và 1 vết rách ở tay.

Nhưng cái tên trước mặt lại tiếp đất bằng chân rất chi là nhẹ nhàng và an toàn chứ, thế nên nó mới gọi là ức chế.

Người gây họa an tọa, người gặp họa lại sống dở chết dở ư?

-Sao nào?

Trả lời tôi đi chứ?

Cậu muốn chết đúng không?

-Xin lỗi, nhưng tôi chưa có nhu cầu chấm dứt cuộc đời khi còn quá trẻ.

-Nhưng hình như cậu vừa cầu xin tôi hãy giết cậu đi thì phải?

-Ồ vậy hả, cậu nghe lầm rồi

-Cậu vẫn không định xin lỗi tôi?

-Tôi làm gì mà phải xin lỗi cậu chứ?

Cậu cũng sai mà

Ha...

ức thật đấy, nhìn cái tên chết giẫm đứng ngang nhiên trả lời bình thản trước mặt mà đầu nó muốn nổ tung quá.

Máu cứ sôi lên òng ọc.

Hôm nay mày tới số rồi con ạ!

-Ha...hahaha.

Được thôi, nếu đã vậy, tôi sẽ giã cho đến khi cậu van xin tôi hãy giết cậu đi mới thôi.

1 trận ma kiếm, đấu không?

-Tôi không ngán đâu.

Và rồi thì...

BÙM...

"Chiến tranh thế giới lần thức 3 đã nổ ra"...

Lam Lam không ngại gì khoản đấu này cả, vì nó quá tự tin với năng lực của mình.

Dù gì nó cũng đứng thứ 2 toàn Thiên La học viện, cũng đâu phải bình thường ?

Tên ngu ngốc trước mặt này ắt phải không biết nó là ai mới đi đồng ý thách đấu.

Đúng là có đầu mà không biết nghĩ mà!

Haha...

Nếu cái đầu nhóc quá thừa thãi, thì để chị cắt nó xuống giùm nhóc nhé?

Chị sẽ cho nhóc pay đầu về nghỉ ngơi ở chốn cực lạc~ 1 vé tàu miễn phí nể không cần tiền.

Đi mạnh giỏi ~~~!

-Bye bye~~

-Uhm~ bye

Hể?

Đừng nói là tên này ngu ngốc đến nỗi nó không biết là nó sắp 1 đi không trở lại đấy nhé?

Haiz, thật tội nghiệp quá đi được, nhưng biết làm sao đây?

Cái này người ta gọi là nghiệp đó bé ah, bé sống ở đời thế nào mà nghiệp nặng đến vậy hả bé?

Thiệt là thương bé quá đi, kiếp này chị giúp phúc bé, kiếp sau cố gắng ăn ở cho tốt đó nghen, cái đầu cũng đừng để nó u mờ tăm tối quá có ngày xe tông còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nghiệp cũng đừng để nó nặng quá, kẻo xuống địa ngục vác không nổi gánh không cam đâu bé ạ ~!!

Ơ...

Mà chờ đã... có cái gì đó rất vô lý và vi diệu ở đây.

Sao nãy giờ...

Tên đó chưa bị thương lần nào vậy?

Nó có thể vừa đỡ đòn vừa đánh trả, gửi mana vào kiếm rồi tung chưởng mạnh kinh hồn.

Mà Lam Lam cũng đâu phải dạng vừa?

Nó cứ để cho thằng nhóc đó chém thoải mái mà không thèm đỡ khiến ban đầu nhóc đó có hơi giật mình nhưng sau đó thì cũng lấy lại sự bình tĩnh.

Chắc nó cũng biết hệ sức mạnh của Lam Lam là gì rồi.

Lam Lam nãy giờ vẫn luôn sử dụng thánh hoàn giúp cơ thể hồi phục ngay sau khi bị thương.

Không phải đây là nó muốn thế, vì thánh hoàn mặc dù có thiên bẩm đi chăng nữa thì nó cũng tiêu hao kha khá sức mạnh.

Lý do chính nó không đỡ trả mà dùng thánh hoàn chính là... nó không thể theo kịp tốc độ của thằng nhóc đó.

Mặc dù nãy giờ nó luôn dùng tinh hủy nhưng hắn còn không xước lấy 1 li, cứ nhằm Lam Lam mà chém...

Mà, nhìn thế nào thì cũng thấy nó yếu thế hơn rõ ràng, sức mạnh đang dần cạn kiệt vì sử dụng thánh hoàn quá nhiều, cứ như 1 con chuột nhắt trong lọ bị dồn vào bước đường cùng vậy...

Aaaaa...

Không được rồi...

Cứ thế này... thì chẳng mấy chốc mà nó thua mất...

Và rồi...

30 phút sau...

Nó không ngờ mình có thể chịu đựng được đến mức đấy.

Toàn thân rã rời.

Máu chảy tong tong thành dòng.

Nó bị thương quá nhiều.

Sức mạnh cũng không đủ để mà sử dụng thánh hoàn nữa.

Nó nhìn sang bên kia, thằng nhóc đấy cũng bị thương nhưng không nhiều bằng nó, máu nhóc đó chảy khá nhiều, nhưng nó vẫn có thể đứng vững...

Lam Lam rốt cuộc thì sau khi lấy lại được vị thế cần bằng thì cũng đã đuối sức rồi, thằng nhóc đó cũng bị cô cho ăn hành mấy phát, nhưng nhiều thế nào được bằng nó bón cho cô ăn?

Từng bước, từng bước nó tiến về phía Lam Lam.

-Cô... rất mạnh.

Nhưng cô không mạnh bằng tôi đâu.

Nếu lần sau cô còn vậy, thì cái đầu này- Vừa nói nó vừa lấy tay chỉ vào đầu cô- Tôi sẽ nghiền nát nó ra đấy.

Cô rùng mình, run lên bần bật.

Cô...

đang sợ?

Cô đang sợ ư?

Sao có thể chứ?

Làm sao mà...

Làm sao mà cô có thể thua hắn chứ?

Cô đường đường là Á khoa Thiên La học viện, mà lại bị đánh bại bởi một tên lạ mặt không biết tên ư?

Thật là nhục nhã đi.

Cô... muốn khóc, khóc 1 trận thật ngon lành, để giải tỏa đi biết bao nhiêu cảm xúc.

Và... cô khóc.

Đó là lần đầu tiên cô để lộ ra vẻ yếu đuối của mình trước người khác như vậy.

Không được.

Không được.

Cha đã dặn là phải kiềm chế cảm xúc, không được phép để người khác biết cảm giác thật của mình.

Nhất là cái bộ dạng yếu đuối này.

Tức quá đi.

Cái cảm xúc chết tiệt này!!

Tim cô nhói đau từng chút một.

Chưa bao giờ cô thấy buồn như vậy.

Trước giờ cô vẫn luôn tự hào với mọi người về sự mạnh mẽ của mình, lúc nào cũng mỉm cười dù có thế nào đi nữa.

Nhưng đâu ai biết rằng, một người càng bình thản bề ngoài bao nhiêu, thì nội tâm lại khuấy động bấy nhiêu.

Cô lúc nào cũng chỉ biết che giấu cảm xúc thật bằng những nụ cười giả tạo, chỉ biết âm thầm chịu đau đớn một mình.

Chả có ai bên cô những lúc như vậy để sẻ chia cùng cô cả.

Cô...

đau lắm.

-Khóc cái gì chứ?

Cô vừa lập kỷ lục đấy, chưa một ai có thể cầm cự với tôi quá 5 phút đâu.

Mà nãy giờ chắc được 40 phút rồi nhỉ?

Cô cũng khá lắm đấy.

Tiếng hắn lại vang lên, nhưng lần này cô không thấy khó chịu nữa, có thứ gì đó... như dễ chịu hơn hẳn.

Hắn đặt tay lên vai cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy cơ thể như có thêm sức mạnh, thậm chí bây giờ cô đã đủ ma lực để sử dụng thánh hoàn.

-Cậu...!??

-Ở yên chút đi.

A!

Cô cũng từng nghe qua về loại ma thuật này rồi.

Nó là loại ma thuật có thể truyền ma thuật từ người này sang cho người khác.

Lúc nãy cơ thể nó bị thương nặng, nên đã vô thức " đồng ý" nên ma lực mới được truyền vào cơ thể.

Không ngờ lại gặp được loại ma thuật này ngoài đời và hơn nữa còn được trực tiếp thử nghiệm.

Thật là vinh hạnh quá đi!

Lát sau, Lam Lam đã hồi đủ sinh lực, cũng không còn khóc nữa.

Thực sự, chưa bao giờ cô thấy thoải mái như thế này.

-Này nhé, lần sau ta sẽ không thua nữa đâu.

Ta sẽ trở nên mạnh hơn nhiều, ta sẽ đánh bại ngươi.

-...

Được thôi.

Tôi sẽ chờ cậu.

Bất chợt hắn cười.

1 nụ cười thật lòng.

Aaaaa...

Hắn đang cười nhạo mình đấy à?

Hứ!

Cứ chờ đấy.

Ta nhất định sẽ mạnh hơn mi!

Rồi cô chạy đi mà không hề biết rằng, nếu đó là lần đầu tiên cô khóc, thì đấy cũng là lần đầu tiên thằng nhóc đó cười.
 
Huyết Ngọc
Lại rắc rối


Thôi...Toang thật rồi ông giáo ạ!

Đang yên đang lành sao lại gặp nó ở đây cơ chứ?

Mà cái vấn đề lớn nhất ở đây chính là cô đã thề rằng nếu lần sau có gặp lại chắc chắn cô sẽ đánh bại nó cơ mà?

Chuyện mới xảy ra được đâu có vài tiếng thôi chứ mấy?

Thắng bằng mắt à? trong khi đầu óc cô vẫn còn đang xoay mòng mòng thì tên đó đã bước lại chỗ cô và Nguyệt Lệ.

-Này, Nguyệt Lệ, tôi chưa từng nghe qua rằng nhóm có người mới, sao cậu chưa hỏi ý kiến bọn tôi mà đã tự ý cho vào?

Chưa đợi Nguyệt Nguyệt trả lời, Lam Lam ngắt lời luôn:

-Ồ, ra cậu là thủ khoa Thiên La.

Chúc mừng nhé!

Rất vui được gặp.

-Ừ.

Và rồi thì 2 người bắt tay nhau; vẻ mặt rất chi là "hòa nhã" và "thân thiện".

Thế mà không hiểu sao nãy giờ Nguyệt Nguyệt đứng ở đây cứ thấy lành lạnh kiểu gì ấy.

Mà cũng chẳng hiểu sao cứ có cái luồng ma lực gì đó rất mạnh liên tục làm nó giật nảy người nãy giờ.

Hình như là ma pháp hệ lôi.

Mà ở đâu ra cái ma thuật ấy chứ?

Cả Hiên Lãnh đang đứng cạnh nó cũng đang trắng bệch cả mặt kìa?

Rốt cuộc thì là ai chứ?

Sao lại muốn phá hủy "cuộc vui" giữa "những người bạn" này?

Trước khi vào đây, Nguyệt Nguyệt đã nghe qua ông thầy đáng sợ tàn nhẫn hơn cả diêm vương ở ngôi trường này.

Nghe qua đâu được rằng có học viên do đi muộn 2 phút bị ổng bắt chạy 50 vòng quanh học viện dưới trời nắng gắt; hay chuyện ông bắt 1 học viên dọn vệ sinh khắp học viện khắp 1 tuần chỉ vì anh này quên mang theo sách mà ông yêu cầu..v.v Tất nhiên chỉ nghe thôi cũng thấy rùng mình rồi, thậm chí đã từng thành tin đồn nổi tiếng lan khắp đế quốc vào 2 năm trước.

Nhưng cái chuyện mà được kể nhiều nhất có lẽ chính là chuyện có 1 nữ học viên do không chịu được áp lực của học viện mà đã tự sát.

Ừ thì ai cũng chuẩn bị sẵn khi đã quyết định nộp hồ sơ vào cái học viện này rồi, nhưng cứ nghe đến ông ta thì ai cũng run lên cầm cập, chẳng biết được thứ đang chờ mình phía trước là gì?

Có khi không phải một tương lai sáng ngời ngợi mà là một địa ngục sâu đến nỗi không thể bò lên được cũng nên.

Mà thôi kệ, như thế thì đã sao?

Có rơi xuống mới có thể đi lên chứ?

Vốn là một canh bạc lớn được ăn cả ngã về không, không thử thì làm sao biết?

Một khi đã nộp hồ sơ tức đồng nghĩa với việc giao số phận cho ngôi trường này định đoạt.

Biết là vậy nhưng chẳng có ai mong đợi đến lúc gặp ông diêm vương này.

Tất nhiên rồi, đâu ai muốn phải chịu khổ chứ?

Gặp rồi than trời thì cũng đã muộn.

Nhưng việc gì phải đến cũng đến.

Khi chuông đồng hồ réo lên inh ỏi cũng là lúc tiếng cửa địa ngục vang lên ken két.

Nó... mở ra rồi!

Thế nhưng vấn đề ở đây là người bước vào.

Không... rõ ràng là nữ giới mà???????????

Mái tóc màu xanh da trời nhạt kèm đôi mắt màu lam biếc trong veo, dáng đi thanh cao nhưng cũng rất mạnh mẽ, giọng nói tuy nghe thánh thót mảnh mai nhưng lại rất có uy lực.

Là... tiên nữ giáng thế sao?

Chờ đã...

Từ từ, nghe thiên thần nói kìa!

Cô ấy... tên là Minh Hải Tú Tú?

Huh?

Gì đây?

Thiệt uổng công bọn nó chuẩn bị tinh thần.

Rõ ràng nghe là diêm vương mà, sao giờ lại là thiên sứ?

Thiệt mất công quá đi!

Không...

Vấn đề là cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Không... không phải chứ?

Lam Ngọc thực sự sốc khi nhìn người bước vào.

Đó...

Đó chẳng phải là... ???
 
Huyết Ngọc
Đại thiếu gia đi dạy học ???


Lục Thiếu Miên Tinh

Có lẽ là trên mảnh đất được bảo hộ bởi Long thần này, không ai là không biết đến người đó.

Người mà ai ai cũng phải kính trọng, người mà ai ai cũng phải nể phục... : Đại quý tử duy nhất của Lục gia.

Đế quốc này vốn không chịu sự cai trị của vua chúa mà lại hình thành nên 7 đại gia tộc lớn nhất chia những vùng đất khác nhau ra mà cùng cai trị.

Vốn dĩ tổ tiên của họ là thất đại trung thần đã luôn bên cạnh Long thần kể từ thời kì lập quốc và đã được Ngài truyền cho quyền năng và sức mạnh với trọng trách gánh trên vai chính là bảo vệ đế quốc hùng vĩ này.

Và...

đứng đầu trong thất đại gia tộc đó, chính là Lục gia!

Nhưng thế quái nào vậy?

Rõ là con trai duy nhất của đại tộc, vậy mà sao lại đứng ở đây?

Là người được tất thảy bách tính kính nể, sao mà lại vướng vào mấy cái tin đồn quỷ quái kia?

Tại sao Lục gia lại để cho người thừa kế đi dạy học?

Chờ chút, mà vấn đề là tại sao đại công tử Lục thiếu lại đồng ý chứ?.....

Vô vàn những câu hỏi ập đến làm đầu nó cứ quay như chong chóng, mắt hoa cả lên, nó quay đầu nhìn xung quanh...

WAIT A SECOND...

Nó đứng hình mất 5 giây.

Thế này thì đúng là cạn lời thật!

Đừng hỏi vì sao nó lại như vậy vì cái tên Khải Lưu Hoàn Phong bình thường mọi ngày lạnh lùng vô cảm thế mà bây giờ cũng ngẩn ra như không tin vào mắt mình.

Thế này thì cả lũ đi khám mắt thật rồi...!!!

Trước cái cảnh cả lớp 50 đứa lòi mắt ra để nhìn mà ông trùm gây ra cái chuyện này vẫn bình thản như không, cái ánh mắt nhìn như kiểu năm nào cũng trải qua cái dị cảnh này rồi ấy.

- Cứ gọi tôi là Miên Tinh giáo sư.

-KHỤC

...

Biết đâu được, cả lớp cùng ho cứ như là đồng thanh ý.

Đã tưởng may khi ổng phá bầu không khí nặng trịch thất thần này mở lối cho bọn nó, nhưng ai ngờ ổng vừa phá hộ 1 bức tường thì lại xây tiếp nên 1 bức thành khác.

Nói câu gì không nói, nói câu đấy thì bọn nó đỡ kiểu quái nào được?

Đường đường là đại công tử của Lục gia, làm gì có ai dám gọi thẳng tên đâu chứ?

Thế mà một phát ổng cho bọn nó lên tận mây xanh, bảo gọi là thầy AMiên Tinh thì thử hỏi đứa nào dám gọi?

Rốt cuộc thì là ổng phóng khoáng tự nhiên hay là ổng đang đào mồ cho tụi nó xuống hố đây?

Mà đã là người kế thừa của đại tộc, phóng khoáng tự nhiên thế méo nào được?

Quả này chắc chắn là ổng muốn chôn sống cả lũ rồi.

Đời đến thế là ôi thôi toang...

Không đợi cho bọn nó kịp hoàn hồn.

Lục thiếu gia đã tiếp tục mở cánh cửa địa ngục thứ 2.

-Trong vòng 5 phút, chép hết tất cả số nội quy này cho tôi, sau thời gian quy định những chữ này sẽ tự động biến mất.

Ai không xong chạy 40 vòng quanh học viện.

Tay ngài đại giáo sư bất chợt rực sáng lên rồi chỉ trong thoáng chốc, cả lô cả tấn nội quy học viện hiện lên lơ lửng trong không trung như kiểu ổng nhấn copy và paste từ năm này qua năm khác vậy.

Á đù!?

Quả này toang thật rồi!

Nhìn kiểu gì cũng thấy nó sai sai thế nào ấy.

Rõ ràng trước khi nhập học cả bọn cũng đã đọc qua nội quy được hiệu trưởng gửi trên Messenger rồi mà rõ ràng nó ngắn lắm, đâu độ có nửa trang giấy thôi, mà chẳng hiểu sao mấy cái kia ổng ghi cảm giác sương sương cũng tới tận vài ba trang lận.

Rốt cục thì ông thầy ác quỷ này đã kéo dài câu từ đến mức nào vậy hả ???

Đọc cũng rối vl.

Đã bị học viện thách thức đến căng cả não từ lúc mới vào rồi mà bây giờ ông diêm vương này vẫn không chịu tha.

Tin đồn quả không sai mà...!

Nhưng mà không sao!

Dù sao thì Lam Lam cũng đã có kế sách riêng của nó.

Dễ thôi.

Nếu mọi người chép từ A đến Z không kịp, thì nó chỉ cần chép từ Z đến A là được chứ gì?

Chỉ cần chép nửa sau thôi, còn nửa đầu thì sau mượn vở đứa nào chép chả được?

Quá ok luôn, như vậy thì nó sẽ thành cứu tinh của cả lớp còn gì nữa?

Chạy 40 mươi vòng quanh học viện để mà gãy chân à??

Và... thế là nó cố sống cố chết chép nửa phần cuối trong vòng 5 phút, cảm tưởng như sắp gãy tay đến nơi.

Ròi.

Xong.

Dù sao cũng chỉ gãy tay thôi, còn chân thì lành lặn, như thế vẫn tốt hơn...

Nhưng... mọi việc không đơn giản như nó nghĩ...

-Ê, cho tôi mượn chép nốt phần đầu đi.

HUH?

HUH?

HUH?

HUH !?????????

Đợiiii....

Này là đùa nhau à?

Sao lại là phần...

đầu?

Ê chờ.

Mà cái tên hỏi mượn kia là Khải Lưu Hoàn Phong mà?

Hắn ngồi dưới từ lúc nào thế !?

Mà từ từ, sao cả lớp... ai cũng hỏi mượn vở để chép phần đầu vậy?

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Thôi chết mẹ.

Toang cả lũ rồi.

Mình quên mất là cả lớp này đều toàn thiên tài cả thì cái suy nghĩ là chép phần sau thôi phần đầu đi mượn đứa nào mà chẳng nghĩ ra được chứ ??

Chết tiệt...

Quả này gãy chân cả lũ rồi !!!
 
Huyết Ngọc
Cuộc săn quỷ đẫm máu


Học viên của Thiên La thường bị cấm ra ngoài lúc buổi đêm.

Hệ thống an ninh của học viện sẽ được tăng cường canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt bắt đầu từ 12 giờ đêm hôm trước cho đến 6 giờ sáng hôm sau.

Vào khoảng thời gian này tất cả các giáo sư kiêm đại ma pháp sư trong trường sẽ phải thay nhau kiểm tra khắp học viện.

Mặc dù như thế sẽ rất khó để học viên có thể ra ngoài nhưng không phải là không thể.

Đã nhiều lần số học viên đột nhiên giảm đi nhanh đến thất thường.

Chỉ sau khi vào cuộc điều tra, họ mới biết rằng những học viên này đã bí mật lẻn ra ngoài vào ban đêm để làm một điều cực kì ghê rợn : Đi săn quỷ.

Chuyện này nghe có vẻ rất bình thường đối với những khu rừng đen khác nhưng với Tiên Lâm thì ngược lại hoàn toàn.

Cách Thiên La khoảng 30 km về hướng 1 giờ là tháp đồng hồ Kim Hắc.

Cái tháp này vốn là cánh cổng ranh giới giữa nhân giới và quỷ giới.

Cứ bắt đầu vào lúc chiếc chuông treo trên đỉnh tháp điểm 12 giờ, cảnh cổng ranh giới sẽ được mở ra trên bầu trời có bán kính tới 1 km lấy đỉnh tháp làm trung tâm.

Và, từ cái cổng kì dị đó, hàng trăm, hàng nghìn, có khi đến hàng vạn con quỷ cấp cao bò lổm ngổm ra rồi rơi tự do xuống khu rừng đen ngòm tăm tối.

Vốn là những con quỷ đói khát, chúng sẽ tìm và ăn thịt thú vật, lấy máu làm nước; thậm chí là ăn thịt ma thú hay ăn dần ăn mòn sức sống của rừng.

Chỉ khi bình minh bắt đầu chơm chớm góc đằng đông, trận ma pháp khổng lồ kia sẽ hút lấy những con quỷ, đưa chúng trở về ma giới.Do vậy, trong lúc chúng tàn phá mạnh nhất thì dù là học viên của học viện cũng đừng mong có thể chiến thắng.

Trước giờ chưa từng có một ngoại lệ nào có thể trở về dù chỉ là bộ hài cốt.

Mặc dù đã qua bao nhiêu trường hợp như vậy, đến cả các giáo sư cũng đã can thiệp vào nhưng năm nào số học viên cũng ít đi đáng kể.

Đỉnh điểm của thảm họa này là vào 2000 năm trước, đã có lúc tăng vọt lên tới 89 người chết, gây ra những làn sóng tranh cãi cực lớn khiến cho học viện đã mấy lần suýt phải đóng cửa.

Mặc dù vậy thất đại gia tộc vẫn quyết định sẽ duy trì học viện này vì hơn hai vạn năm qua, rừng Tiên Lâm vẫn còn nguyên vẹn hoàn toàn là nhờ Thiên La học viện với ma pháp cường đại mà khôi phục lại được nguyên trạng ban đầu và cũng nhờ đặt ma thuật bảo vệ mà mới có thể hình thành nên những làng ấp nhỏ gần đấy.

Công lao là rất lớn nhưng nhiều người cha người mẹ mất con không thể nhẫn nhịn đã đứng lên chống lại học viện, bôi bác những giáo sư đã không thể bảo vệ những hy vọng sáng ngời của đại lục.

Từ đấy Thiên La bị sụt giảm danh tiếng một cách đáng kể.

Nhiều nhân tài của đế quốc không dám đăng kí tuyển sinh vào cũng vì sợ kết cục tồi tệ sẽ đến, khiến cho tài năng không được phát huy của mình dần mai một...

Từ khoảng 500 năm trước, Thiên La đã dần lấy lại danh tiếng sau khi đã diệt sạch quân xâm lăng của 3 quốc gia khác trong vòng 1 tháng.

Nhưng kể cả có như thế, thì Thiên La cũng chẳng thể có được vị thế của mình như trước kia được nữa...

-Lạ quá ha ?

Lỗi có phải do Thiên La học viện đâu chứ?

Lam Lam vừa đong đưa chân trong bồn thảo dược vừa tự nhủ.

Bọn nó vừa mới cố chạy hết 40 vòng ở sân dưới sự giám sát của cặp mắt còn tinh hơn cả diều hâu của Miên Tinh giáo sư.

Người ổng tỏa ra mùi sát khí nồng nặc nên dell có đứa nào dám dừng lại nghỉ.

Chậm một chút thôi có khi cũng mất đầu như chơi.

Thôi thì gãy chân gãy tay, miễn còn đầu là còn sống tốt.

May mắn là ông hiệu trưởng vẫn còn tốt bụng , biết tính cái ông giáo sư kia thể nào cũng làm ra chuyện như thế nên đã cho xây sẵn bồn thảo dược có chứa thần lực hồi phục giúp bọn nó đây mà !

Hôm nào gặp phải cúi đầu cảm ơn mới được!!

Mà không.

Hiện giờ nó còn đang suy nghĩ về số thông tin mà Nguyệt Lệ vừa cung cấp cho nó lúc chiều kìa.

Cũng chẳng hiểu tại sao Nguyệt Nguyệt lại đưa mấy tin này cho nó nữa.

Thật ra lúc Tiểu Nguyệt đưa cho nó mấy tờ giấy này nó đã định hỏi rồi nhưng ai mà biết cô bạn cute ấy lại chơi xấu chứ?

Dùng chiêu mỹ nhân kế nháy mắt với nó mấy cái làm nó đứng hình, đầu bốc khói nghi ngút còn tim thì nhảy lô tô; đến khi tỉnh táo lại thì Nguyệt Lệ đã chuồn đi mất rồi.

Thế có chết không cơ chứ !!!

RẦM.

RẦM...

RUỲNH RUỲNH...

Gì... gì đấy??????

Có ai đang cố gắng phá cửa phòng nó à?

Vì được trận pháp phòng hộ bao quanh nên không phá được nhưng chỉ cần nghe cái cửa rung lắc thôi cũng biết người đó mạnh như nào.

-ĐM.

AI ĐẤY?

RẦM.

Thôi.

Chết mẹ nó rồi.

Do tức quá nên nó đá một phát văng cái cửa ra đập vào tường rồi vỡ vụn.

...

...

-Không phải tại tôi đâu.

-Ê, cái quái gì!?

Nếu là bình thường làm sao nó dễ gãy dễ vỡ thế.

Rõ là cậu đã phá gần hết rồi tôi đá nó mới bung chứ?

Vụ này rõ là do cậu còn gì?

Đang yên đang lành tự dưng đi phá cửa phòng người khác làm cái méo gì hả ??

Mặc kệ cái thằng đang đứng trước mặt nó có là ai, Khải Lưu Hoàn Phong hay gì cũng đếch cần quan tâm.

Trước tiên cứ thanh minh cái đã.

Kẻo tí nữa mà có bị gọi lên phòng hiệu trưởng thì chết dở.

Ức chế nhất là cái thằng cờ hó này mặt nó vẫn thản nhiên như mình vô tội lắm ấy.

Được.

Quả này bà cho mày biết tay.

Nó giơ tay trỏ thẳng vào mặt cái tên khốn mất nết kia rồi quát lên:

- 1 trận ma kiếm.

Dám không?

Hở?

Hình như có gì đó sai sai.

Sao tự dưng nó thấy tên đó nhếch mép cười thật bí hiểm.

-Ok.

Vào 11 giờ đêm nay.

Gặp nhau tại thung lũng quỷ.

-Hể?

Hể???????

Chờ đã!

Nhưng chưa đợi nó kịp nói hết câu thì Hoàn Phong đã dùng teleport dịch chuyển đi từ đời tám hoánh rồi.

Mà đây lại đang ở trong khuôn viên học viện cho nên nó lại không thể đung ma pháp truy vết được.

-Chết tiệt.

Rầm.

Nó đấm mạnh vào tường.

Nó trúng kế mất rồi.

Rõ ràng cậu ta là muốn thách đấu nó nên mới làm thế.

Hẹn 11 giờ đêm ở thung lũng quỷ?

Đừng có đùa.

Đến cả đứa trẻ Tiểu học cũng hiểu cậu ta muốn gì.

Thung lũng quỷ vốn là nơi tập trung những con quỷ khát máu nhất trong khu rừng.

Hẹn sát giờ mở ranh giới thế chứng tỏ thời gian của trận đấu chỉ có khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Trong thời gian được giới hạn ngắn ngủi đó bắt buộc phải có 1 người chiến thắng.

Còn nếu đi quá đến tận lúc mở ranh giới thì coi như cả 2 đứa đã đều sẵn kết cục: C H Ế T.

Nó rất muốn từ chối, nhưng hiện lại không biết cậu ta ở đâu mà lần.

Cậu ta chắc chắn sẽ không ngu đến mức quay về phòng rồi.

Mà vấn đề là nó cũng không thể không đến.

Cái lòng tự tôn quá cao, giờ mà nhát không đến chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu.

Hừ.

Quả này chắc chắn là cậu ta muốn gây áp lực cho nó.

Được.

Thích thì chiều.

Bà đây sẽ đánh bại mày trong vòng 1 tiếng.

Cứ ở đó mà xem đi con.
 
Huyết Ngọc
Cuộc săn quỷ đẫm máu [2]


Kim Hắc đã điểm đủ 11 tiếng.

Lam Ngọc cầm lấy thanh Quang Băng ánh xanh rời khỏi học viện.

Còn 1 tiếng đồng hồ nữa mới mở ranh giới, lúc này hệ thống bảo vệ của học viện vẫn chưa quá nghiêm ngặt.

Hừ.

Đã thách thức nó đến mức này, nhất định nó sẽ cho hắn một trận ra trò.

Khốn nạn.

Khốn...nạn.

Khố..n...nạ..n...

Nó thật sự không tin vào mắt mình...

Trước mặt nó bây giờ... chẳng khác gì thiên đường cả.

Vô lý.

Thung lũng quỷ mà bao lâu nay nó nghe được, là nơi mà đất được nhuộm đẫm màu đỏ đọc, mùi máu bốc lên tanh tưởi xộc vào mũi, là nơi luôn tồn tại những con quỷ khát máu nhe hàm răng sắc như dao cạo mà điên cuồng cấu xé khắp nơi, làm cho thung lũng chẳng khác gì 1 bãi chiến trường đổ nát.

Nhưng...

đây là gì vậy?

Khắp nơi Linh Lan mọc đầy sáng rực lên chẳng khác nào vườn tiên; từng đàn đom đóm bay xung quanh thung lũng trong gió đêm khẽ thổi qua một cái cảm giác buốt lạnh nhưng cũng rất thích...

Và nơi xa xa kia, dưới ánh trăng màu lam biếc, có bóng một người con trai với thanh Lục Nhiên ánh ngọc đang tựa người trên tảng đá lớn giữa chốn thiên đàng này.

Tiên tử.

Là tiên tử...

Không, vậy mà cũng không thể gọi là tiên tử được.

Khắp người cậu ta tỏa ra một ánh sáng huyễn hoặc làm mê đắm người khác; ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định toát lên vẻ ma mị khó tả.

Dưới ánh trăng đêm mờ ảo, cậu ta như càng có thêm một sức hút nào đó khiến cho người khác không thể cưỡng lại được.

Đẹp.

Thật sự rất đẹp.

Nếu không phải là do có cái quá khứ đen tối kia, có lẽ Lam Lam đã bị cậu ta làm cho mê hoặc rồi.

Không, kể cả thế, nó cũng phải ngẩn ra một hồi lâu vì cái khí chất ấy.

Vô Lý.

Vô lý.

Thân là phàm trần, không thể nào có thứ vẻ đẹp đến chúa phải cúi đầu, thánh phải quỳ lạy thế kia.

Rốt cuộc thì cậu ta là ai ?????????

-Đến rồi à?

Lam Lam giật mình.

Chết mẹ nó rồi, cái tính mê trai bấy lâu nay lại nổi lên.

Giữ tỉnh táo, giữ tỉnh táo lại nào Lam Lam...

-Ừ, vậy thể lệ là gì?

-Ma kiếm.

Phạm vi giới hạn là thung lũng này.

Không giới hạn thời gian.

Đm nó.

Ý cậu ta là tự biết giới hạn thời gian đi ấy hả?

đợi đến khi mở ranh giới thì lúc đó cả 2 đứa đều đã kiệt sức rồi, hơi đâu mà chiến nữa, để làm mồi cho quỷ đói à?

Lam Ngọc khẽ nhếch mép cười một cái.

Ok thôi; được ăn cả ngã về không, thứ phải đặt cược ở cuộc chiến này chính là tính mạng.

Kệ đi.

Nó cóc cần quan tâm nữa.

Cứ lao vào mà chiến đủ,... kết quả ra sao thì kệ nó...

Rầm.

Rầm.

Uỳnh ...

Cuộc chiến...

đã bắt đầu rồi.

Cả 2 đối thủ lao vào nhau mà chiến bằng tất cả sức lực.

Ánh sáng tỏa ra từ 2 thanh kiếm cứ liên tục chớp nhoáng xung quanh thung lũng.

Khắp nơi ma pháp trận được bày ra tấn công liên tục, ma pháp bay vèo vèo xung quanh sân đấu.

2 đối thủ không đội trời chung kia liên tục dùng Tinh hủy và Hủy diệt khiến thung lũng bị tàn phá mạnh hơn bao giờ hết.

Rồi còn cả tiếng kiếm va nhau vang lên đập vào vách đá dội lại to đến mức có thể khiến cho những người không quen với cảnh này thủng màng nhĩ.

Thung lũng bây giờ, không khác nào một thảm cảnh tàn khốc.

Cả 2 người cứ lao vào chiến mà không biết trời biết đất là gì, mặc kệ thời gian trôi nhanh như gió thổi...

Thoáng chốc...

đã 11h 57.

2 bên vẫn chưa phân thắng bại.

Gió gào rít, đất đá thổi bay cuồn cuộn.

Cả 2 kẻ ấy đều đã kiệt sức, máu từ vết thương chảy ra loang lổ khắp cơ thể.

Đau lắm!

Nhưng vì cái tôi quá lớn, không thể nhận thua ở đây được.

Chúng tiếp tục lao vào nhau thêm lần nữa...

Choang...

Rắc... rắc...

Quang Băng... gãy rồi.

Cũng đồng nghĩa với việc đó, người thắng là Khải Lưu Hoàn Phong.

Tức quá!

Lam Ngọc mặc dù đã dùng Thánh hoàn nhưng hiện cơ thể còn đang rất yếu, còn chẳng biết có lết nổi cái thân này về học viện không đây.

Đã thế còn phải chữa cho cái tên kẻ thù đáng chết kia nữa.

Nghĩ đến thôi mà đã sôi máu lên rồi! ...

Đoong...

Đoong...

Đoong...

Huh?

Cái tiếng kì dị này từ đâu phát ra vậy?

Nó nhìn sang Hoàn Phong, thấy mặt cậu ta trắng bệch.

Ừmm...

Đến cả cái tên mà thường ngày ra vẻ lạnh lùng mà còn thế thì chắc là...

...

...

Aaaaaa!???????

Toang thật rồi????

Chẳng lẽ là.... !??

Xoẹt...

Xoẹt...

Hàng ngàn hàng vạn cái ranh giới đen ngòm như nước cống xuất hiện quanh thung lũng.

Rồi cũng từ những cái lỗ còn đen hơn cả lỗ chó chui ấy tòi ra bao nhiêu là quỷ cấp S.

Theo mùi máu còn dính trên áo của 2 nhân loại đang thất thần ở phía góc tối của thung lũng, những con quỷ đói khát thi nhau nhằm chỗ đó mà lao vào.

Bất ngờ, một con quỷ cấp F lao vào từ đằng sau Lam Lam.

Cấp F thật đấy.

Yếu lắm!

Nhưng Lam Ngọc, một phần vì bất ngờ, phần còn lại là vì đã kiệt sức nên không thể tránh được...

Thôi rồi...

Huyết Ngọc đến đây... là chấm hết.....

Bad end rồi.
 
Huyết Ngọc
Sống còn


...

...

Huh?

Nó... chưa chết?

Lam Lam từ từ hé mi mắt, nhìn phía trước...

Khải...

Khải Lưu Hoàn Phong ???

Là tên kẻ thù đáng ghét không đội trời chung đã đỡ hộ nó cú chí mạng đó.

Bất ngờ, tên đó quay qua thét lớn:

-Làm cái trò gì mà nghệt cái mặt ra đó hả?

Nhanh ra chiến đấu giúp tôi một tay đi chứ !

Bộ rảnh quá không biết làm gì à?

Lam Lam giật mình.

Chết tiệt!

Mệt là thế nhưng đã đến nước này rồi thì cũng phải cầm kiếm lên mà chiến tận mạng thôi.

Canh bạc lớn mà nó đặt cược, giờ tan theo khói mà bay đi hết rồi.

Thật là cục súc quá mà !!

...?

Quang Băng...Quang Băng...?

?????????

Nó quên béng mất là Quang Băng gãy rồi, giờ chiến đấu sao được nữa chứ ??????

-Không dùng kiếm được thì dùng Tinh Hủy ấy.

Nãy dùng hăng lắm mà !?

-Cậu bị ngu à ??

Giờ kiệt sức rồi, dùng Tinh Hủy bằng niềm tin chắc ????

-Vậy thì cố gắng làm cái gì có ích tí đi, đồ vô tích sự chỉ tổ làm vướng chân.

-Tôi có muốn thế à?

Thằng nào vừa nãy làm gãy kiếm của tôi mà bây giờ còn nói thế được hả? ..........

...Roài.

2 kẻ thù của nhau dù đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn không quên dành thời gian để cãi nhau vô tội vạ đổ hết lỗi lầm lên đầu người kia.

Này là thương nhau lắm cắn nhau mà!

Đã nghiện lại còn ngại !!

Ruỳnh.

Uỳnh...

Uỳnh. ...

Đứng hình mất 5 giây.

Này là gì đây?

Nãy giờ tụi nó có sử dụng tí ma pháp nào đâu?

Không, đúng hơn là không còn đủ sức mà dùng ma pháp nữa.

Thế mà sao tự dưng lại có Lôi pháp trận cùng Ma pháp hệ Băng ở chỗ Cổng thung lũng thế kia??

-Ê, nãy là cậu làm hả?

Não úng nước hay gì?

Bây giờ chỗ này mới là nguy cấp mà toàn bắn ra đâu đâu không thế?

-Cái quái?

Tự dưng mắng tôi?

Tôi đâu có ngu đến mức đó?

Ảo tưởng à?

Tôi hệ bẩm sinh là Thánh Hoàn và Tinh Hủy, lấy đâu ra lôi lẫn băng trận mạnh đến thế ?? ......

Đến thế rồi mà vẫn không vừa, cả 2 đứa lại vừa chiến vừa cãi qua cãi lại.

Quỷ theo mùi máu đến ngày một đông.

Lôi và băng trận đến ngày một gần, thậm chí lại còn có thêm nhiều ma pháp trận thuộc nhiều loại hệ khác nhau nữa.

Rốt cuộc thì đó là gì?

Chiến đấu với quỷ và ma thú cấp cao, đã thế lại còn đang trong tình trạng vừa bị thương, vừa kiệt sức, chúng đứng đã sắp không vững.

Vết thương cứ ngày một rách ra, máu không ngừng chảy, đầu đau buốt như búa rọi, mắt hoa cả lên, tay run run chém chẳng trúng con quỷ nào.

Ấy thế mà vẫn không quên cãi nhau ỏm tỏi dù sắp ngất xỉu đến nơi...

Ai đó... như đã không chịu được nữa...

-CÂM NGAY BỌN NHÓC NÀY, SẮP CHẾT RỒI MÀ KHÔNG CÃI NHAU KHÔNG CHỊU ĐƯỢC À ??

Binh.

Bốp...

Bốp.

.

.

.

Nó tỉnh dậy trong một căn phòng bốn bề đều là màu trắng xóa.

Mùi ête xộc vào mũi nồng nặc đến khó chịu.

Nó giật mình nhìn ngó xung quanh...

Đập vào mắt nó chỉ có thằng bạn khốn nạn đã đẩy nó lâm vào thảm cảnh này đang ngủ li bì, say như chết.

Bất ngờ, cánh cửa ở ngay chính giữa bức tường to nhất bật mở...

Huh?

Ở đó có cửa à?

Lam Lam còn đang bàng hoàng thì người ở bên kia cánh cửa đã bước vào...

Đôi mắt màu lam biếc đậm đà nhìn nó thật hiền dịu, mái tóc đen nhánh mượt mà khẽ tung bay, làn da trắng sáng mịn màng...

Toàn thân như thể tỏa ra một ánh hào quang sáng chói đến kì lạ.

Đẹp...

đẹp dã man con ngan luôn !!!!!

Có ai bảo là nữ thần sống ở đây đâu chứ?

Vậy là nó lên thiên đàng rồi??

Chết rồi, nhưng sao thấy lâng lâng hạnh phúc quá ~~ Phải rồi, đã chết rồi mà vẫn còn gặp được người như này thì chết cũng cam lòng ấy chứ !!

Vĩnh biệt... nhân gian...~

-A!

Em tỉnh rồi sao?

Em đã ngất lịm suốt 3 ngày trời rồi đấy.

Lục Thiếu giáo sư cũng độc ác quá đi!

Cả 2 đứa đã kiệt quệ thế rồi mà còn đánh mạnh thế thì ai mà chịu nổi chứ?

Hở?

Thiên thần mà lại biết diêm vương ư?

Vậy có nghĩa là nó chưa chết rồi.

Vì đời nào lại có chuyện tiên nữ biết ác quỷ được?

Vậy...

đây là...?

Giáo sư của học viện?
 
Huyết Ngọc
Giờ đây mới thực sự là địa ngục


........

........

Vậy là... theo lời cô ấy kể, thì khi đang đi kiểm tra toàn bộ ký túc xá của học viên, một giáo sư học viện bất ngờ phát hiện ra cánh cửa phòng 201 của học viên Liên Hà Lam Ngọc bị đập tan nát ngoài hành lang, phòng ốc thì trống rỗng còn đồ đạc thì lộn xộn, bị quăng vương vãi khắp sàn.

Ông ấy vội tập trung tất cả học viên lại nhưng không một ai biết cô ở đâu, lại thêm một nam sinh phòng 305 đột nhiên biến mất một cách kì lạ nên tất cả các giáo sư gấp gáp lên đường đi tìm bọn nó ngay.

Lùng từ mấy ngôi làng nhỏ đến sục tận trong rừng rậm vẫn không thể tìm thấy dấu vết, lại đang trong thời kì quỷ hoạt động mạnh, dòng chảy mana toàn khu rừng bất ổn, sơ suất một chút cũng đủ triệt diệt mấy ngôi làng gần đó nên mọi người không ai dám sử dụng ma thuật truy lùng.

Lúc ấy chẳng hiểu sao tất cả lũ quỷ từ bậc cao đến thấp cứ nối nhau di chuyển về phía thung lũng nên các giáo sư mới lần theo và rồi tìm thấy bọn nó đang kiệt sức vật lộn với lũ ma thú.

Sau đó họ mới dựng trận đồ pháp cấp cao đủ loại nguyên tố lên đánh tan lũ quái xung quanh rồi từ từ tiến vào sâu trong thung lũng cứu bọn nó.

Đoạn sau thì khỏi nói ai cũng biết rồi, Lục Thiếu giáo sư sau khi thấy mình phải mệt mỏi lo lắng sốt ruột đi tìm mà bọn nhóc kia thì đã phá luật trường lại còn vừa bem vừa cãi nhau ỏm tỏi nên tức giận táng cho mỗi đứa một cái vào sau gáy khiến cả 2 ngất đi, sau đó mới vác về như vác hai cái xác không hồn...

-2 đứa vi diệu thật đấy!

Nếu là người bình thường, thì phải khoảng hơn 2 tuần mới có thể tỉnh lại cơ.

Sức 2 đứa rất bền, cũng rất nhanh hồi.

Đặc biệt!

Quả là rất đặc biệt!- Vị giáo sư vừa đưa tay lên giá sách lấy cái gì đó, vừa tấm tắc khen.

Hửm?

Ừ thì đúng là hồi nhanh thật, nhưng chỉ có mỗi nó tỉnh lại thôi mà?

Tên kia làm gì đã.....

- Vậy coi như nhờ tôi phá cửa mà mới giữ lại được cái mạng này nhỉ?

Áaaaaaaaaaaaa.

Giật hết cả mình.

Cậu ta tỉnh lại từ bào giờ đấy?

Mà không, quan trọng bây giờ là...

- Ảo tưởng à?

Nếu không phải cậu hẹn tôi ra thung lũng thì đã không phải nằm liệt giường suốt mấy ngày thế này rồi.

- Thế cậu ra làm gì?

- Không ra để cậu lại tưởng tôi chịu thua rồi cậu là người mạnh nhất học viện chắc?

- Dù sao cậu vẫn thua mà?

- Mới có 1 ngày làm sao đã đột phá được?

Từ từ rồi khắc tôi sẽ mạnh hơn.

Với lại tôi cũng bón hành cho cậu rồi, te tua thế kia mà vẫn mạnh mồm thật ha?

...

Kẻ tung người hứng.

Cứ như thế lại thành cãi nhau ỏm tỏi.

Bỗng đâu...

RẦM.

Miên Tinh đá tung cửa bước vào, vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí.

Nhếch mép cười một cái nguy hiểm, mắt ông ta như sáng lên giữa cái không gian đen kịt sau lưng.

-Lũ nhóc ranh.

Đã dám phá lệ trường rồi còn muốn nằm đây tận hưởng.

Ngay chiều nay viết 200 cái bản kiểm điểm rồi ra Thiên Tiên Đấu cho tôi.

Từng lời Miên Tinh giáo sư nói ra như ngọn giáo sắc nhọn xuyên thấu qua từng mảnh thịt tụi nó, luồng khí tỏa ra đen ngòm u ám đến đáng sợ.

2 đứa run lên cầm cập, toát mồ hôi hột vì nghe lành lạnh sống lưng.

Thiên Tiên Đấu?

Quả này chết chắc rồi, phải dùng cả đến sàn đấu đặc biệt của học viện, chắc chắn không hề đơn giản.

- A... ha..ha ..ha...

Lục thiếu giáo sư... bọn em chỉ mới tỉnh, tạm thời chưa cử động được...

Ngài.....

- Không sao.

Cô cậu nghĩ tôi không đủ sức vác 2 đứa đang tuổi vị thành niên đến sàn đấu à?

...

Hic.. hic...Oa oa oa oa oa............

Toang thật rồi!!!!
 
Back
Top Bottom