Tâm Linh Huyết Ngải 🪾

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395742120-256-k337923.jpg

Huyết Ngải 🪾
Tác giả: HuynhLeThanhNha
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Máu trộn ngải - thân làm vật chứa.

Kẻ mang ấn huyết, là kẻ giam hồn quỷ... hay là quỷ đội lốt người?

Mười lăm năm sau cái chết bí ẩn của cha, Minh - một sinh viên khảo cổ - trở về bản Tà Nham cùng bạn gái để điều tra về những hoa văn bùa cổ bị thất truyền.

Nhưng bản làng xưa giờ phủ đầy u uẩn.

Người làng lánh mặt.

Những cơn mộng dữ xuất hiện.

Một lời nguyền máu bị đánh thức.

Từ một vết bớt kỳ lạ, Minh phát hiện ra mình không chỉ là người... mà còn là "vật niêm quỷ" - được sinh ra để canh giữ một linh hồn cổ xưa từng gieo tai họa khắp vùng rừng thiêng.

Trong khi Lan - bạn gái anh - dần sa vào một loại ngải thai huyết kỳ quái, Minh phải lần theo những dấu tích bùa chú, vật hiến, và nghi lễ cấm kỵ từ hàng trăm năm trước.

Máu, ký ức, thân xác - tất cả đều bị ràng buộc trong một vòng luân hồi bị phong ấn bằng ngải và oán hồn.

Một câu chuyện gài nhiều lớp bí ẩn, đậm chất dân gian Việt Nam, nơi mỗi chương là một manh mối, mỗi giấc mơ là một phần sự thật, và mỗi linh hồn...

đều có giá để đánh đổi.​
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 1: Người Khách Lạ Trở Về


Con đường đất dẫn vào bản Tà Nham uốn lượn giữa rừng già, ẩm mục và hôi tanh như xác rắn lâu ngày phân hủy.

Mưa vừa tạnh, sương chưa tan hết, từng vạt trắng đục vẫn còn phủ lấy lối đi, khiến cảnh vật trở nên nửa thực nửa mộng.Minh ngồi sau chiếc xe công nông cũ kỹ, tay giữ chặt ba lô, mắt không rời khỏi những rặng núi cao ngất trước mặt.

Đã mười lăm năm kể từ ngày mẹ đưa anh rời khỏi bản sau cái chết bí ẩn của cha.

Giờ, anh quay lại, không phải để tìm người thân... mà là để tìm sự thật.Ngồi cạnh anh là Lan - bạn gái kiêm cộng sự trong dự án khảo cổ đại học - đang ghi chép vội trong cuốn sổ tay cũ.

Cô hứng thú với hành trình này, vì những truyền thuyết Minh từng kể: về bùa ngải máu, người giữ quỷ, và dòng họ bị phong ấn dưới lòng núi.> "Anh chắc là muốn về lại đây chứ?"

"Phải.

Có thứ...

đã gọi anh trở về."

Bản Tà Nham nằm tách biệt khỏi thế giới ngoài kia.

Không điện.

Không sóng điện thoại.

Chỉ có gió rít qua mái nhà tranh và ánh mắt lạnh như dao của người làng khi thấy Minh xuất hiện.Một cụ già tay cầm bó hương vừa nhìn thấy Minh thì giật bắn người, thốt lên:"Lại về rồi... cái huyết khí đó chưa cạn sao?"

Minh quay đầu, nhưng cụ đã vội lẩn vào con hẻm nhỏ đầy lá mục.Tối đó, họ được sắp xếp nghỉ tại một căn nhà sàn bỏ hoang gần rừng.

Lạ thay, người làng không ai chịu nói chuyện, không ai tiếp đón, cứ như thể... sợ bị dính thứ gì đó.Lan trằn trọc mãi không ngủ được.

Gió rít mạnh, cửa sổ cọt kẹt mở ra.

Trong khoảnh khắc cô khép lại cửa, một bóng người mặc váy đỏ đứng ngoài hàng rào, tay cầm một gói vải nhỏ, lẩm bẩm tiếng gì đó không rõ.Lan cố hét lên gọi Minh, nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Cô bị đè cứng trên giường, cảm giác có ai đó trườn lên người mình.

Trước khi ngất lịm, cô thấy... một gương mặt không có mắt - chỉ toàn huyết mạch đỏ rực.Sáng hôm sau, Lan thức dậy, run rẩy kể lại.

Minh vén gối lên thì thấy một túm tóc dài buộc bằng chỉ đỏ, kèm theo một đồng xu cổ cháy xém - dấu hiệu của ngải thư theo dân tộc Dao cổ.Anh nhíu mày, cảm giác cái gì đó quen thuộc, rờn rợn đang dần trỗi dậy trong máu mình.Chiều hôm đó, họ tìm đến cụ Mẩy - người thầy mo cuối cùng trong bản còn sống sót sau "đêm gào máu" năm xưa.

Cụ nhìn Minh một lúc lâu, rồi lấy tay sờ vết bớt lạ nơi ngực anh, khẽ thở dài:"Máu mi là máu trộn...

Đừng để nó thức dậy.

Nếu không, cả bản này... không ai thoát được."

Tối xuống, trong mơ, Minh thấy một cái hố sâu đỏ ngầu, một người đàn ông - khuôn mặt giống mình y đúc - đang bị trói bằng dây mây, miệng rên rỉ bằng thứ ngôn ngữ cổ.

Bên cạnh là gã thầy mo già, miệng đọc chú, tay cầm một dao rạch máu đổ vào một bát ngải đang nở hoa tím...Anh choàng tỉnh.

Ngực đau như bị ai cào.

Và... vết bớt xưa kia giờ đã chảy máu tươi.
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 2: Huyết Ấn Trên Da


Sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy với cảm giác ngực vẫn còn nóng rát, như vừa bị bỏng âm ỉ.

Ánh nắng nhạt xuyên qua khe cửa, soi rõ lên vết bớt trên ngực anh - nó không còn chỉ là một đốm đen bình thường nữa.

Màu đỏ sẫm đang lan rộng, như những mạch máu nhỏ li ti đang quấn lấy nhau, chuyển động như đang thở.Anh vội giật áo ra nhìn kỹ thì thấy vết bớt ấy... nhấp nhô, như một con rắn máu đang bò lặng lẽ trên da.

Minh sợ hãi, dùng tay chạm nhẹ thì vết bớt co giật, rồi tắt hẳn.Lan nhìn thấy liền hỏi:"Anh sao vậy?

Trông mặt anh tái mét.

Có chuyện gì?"

Minh kể lại giấc mơ và hiện tượng kỳ lạ trên người mình.

Lan im lặng, nét mặt trở nên nghiêm trọng."

Có thể đó là dấu hiệu của 'huyết ấn' - một loại bùa ngải rất hiếm trong dân tộc Dao.

Người ta nói huyết ấn không chỉ là hình xăm trên da, mà là dấu ấn của linh hồn, giam giữ một con quỷ hoặc ma thuật cổ xưa."

Minh nghe mà thấy lạnh sống lưng.

Anh quyết định đi gặp cụ Mẩy để hỏi rõ hơn.Tại nhà cụ Mẩy, không khí nặng nề đến ngạt thở.

Cụ già ngồi dựa vào cây cột gỗ, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua tâm can Minh.Cụ nói nhỏ, giọng khàn khàn:"Dòng họ nhà mi mang huyết ấn của một phù thủy đã bị phong ấn cách đây mấy trăm năm.

Người ấy dùng bùa ngải và huyết mạch để khóa hồn quỷ lại trong cơ thể người con trai trưởng trong dòng họ, tránh cho quỷ lan tràn ra ngoài."

Minh nắm chặt tay cụ, mắt nheo lại:"Vậy nghĩa là tôi...

đang chứa một con quỷ?"

Cụ gật đầu, nói tiếp:"Quỷ đó gọi là 'Ngải Huyết', nó không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể bị niêm phong bằng máu và ngải.

Nhưng nếu huyết ấn trên da mi mở ra, thì quỷ sẽ thoát ra, và bản làng sẽ chìm trong thảm họa."

Lan giật mình hỏi:"Có cách nào để ngăn chặn không, cụ?"

Cụ nhìn ra ngoài trời, rít một hơi thuốc lào:"Có, nhưng cái giá rất đắt.

Muốn giữ quỷ trong người, phải làm lễ cúng máu, dâng hiến linh hồn của một người thân thiết.

Nếu không, quỷ sẽ phá phách, giết người trong bản."

Minh cảm thấy bế tắc, nhưng trong lòng dấy lên một quyết tâm: phải tìm ra sự thật, dù phải đánh đổi thế nào.
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 3: Bùa Ngải Thai Huyết


Về nhà, Minh cùng Lan bắt đầu tìm hiểu về loại ngải bí ẩn được người làng gọi là “Ngải Thai Huyết” — một thứ ngải độc đáo, được ủ từ máu người và thai nhi chưa sinh.

Nó có sức mạnh phong ấn và đồng thời là công cụ mở khóa huyết ấn.Lan tìm được trong một quyển sách cổ của dòng họ Dao, mô tả cách chế tạo ngải như sau: “Lấy máu của người mang huyết ấn, trộn với nước ối thai nhi chưa tròn tháng, ngâm trong 49 ngày đêm dưới ánh trăng non, đọc chú yểm linh hồn.”

Nghe xong, Minh rùng mình.

Họ quyết định phải đi tìm ngải này, dù biết sẽ phải đối mặt với những điều kinh dị.Một đêm, khi Minh đi vào rừng để thu thập lá ngải, bất ngờ có tiếng thì thầm bên tai: “Trả máu…

Trả máu…”

Minh quay lại thì thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, mặt mày tái xanh, đứng bất động bên khe suối.

Đôi mắt cô ta đẫm máu đỏ rực, miệng mấp máy như muốn nói gì.Minh cứng người.

Cô ta biến mất chỉ trong nháy mắt, để lại một vệt máu tươi nhỏ trên mặt đất.Về nhà, Lan phát hiện trong túi áo Minh có một chiếc lá ngải đỏ thẫm, dường như còn ấm nóng.Ngày hôm sau, cụ Mẩy tiết lộ một bí mật kinh hoàng:“Người phụ nữ đó là hồn ma của bà Mị, người đã chết vì bùa ngải cách đây hơn 50 năm.

Bà ấy vẫn bị mắc kẹt giữa cõi sống và chết, tìm cách trả thù kẻ đã làm bà mất con.”

Minh hiểu rằng bùa ngải không chỉ là phép thuật, mà còn là một vòng luẩn quẩn đau thương của người sống và kẻ chết.
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 4: Mật Mã Của Dòng Máu


Minh phát hiện vết bớt trên ngực mình có thể biến đổi theo cảm xúc và ý nghĩ.

Khi tức giận, vết bớt đỏ rực lên như máu sôi.

Khi bình tĩnh, nó lại chìm dần như vết tích mờ nhạt.Một đêm, Minh mơ thấy người cha quá cố xuất hiện trong hình dạng một người thầy mo trẻ trung, dạy anh đọc một câu chú cổ bằng tiếng Dao cổ: “Huyết thập tam dạ, ngải niệm phù thần…”

Khi tỉnh dậy, Minh bắt đầu hiểu rằng huyết ấn không phải chỉ là một lời nguyền đơn giản, mà còn là một mật mã dẫn lối cho một nghi lễ cổ xưa.Minh và Lan tìm đến ngôi đền cũ trong rừng sâu, nơi có tượng Phật bị rêu phủ, để tìm kiếm manh mối.

Họ phát hiện những bức tranh bùa được vẽ bằng máu và bột ngải khô, ghi lại hành trình phong ấn một linh hồn quỷ.Bên cạnh đó, có một cuốn sổ da mục nát ghi lại tên từng người trong dòng họ bị liên quan, cùng một lời nguyền: “Kẻ mang huyết ấn sẽ là người giam giữ... hoặc là kẻ giải thoát quỷ.”

Lan nhìn Minh, ánh mắt đầy lo âu:“Anh có nghĩ mình sẽ là người mở cánh cổng đó không?”

Minh thở dài, quyết tâm mạnh mẽ: “Không.

Anh sẽ làm tất cả để khóa nó lại, dù phải hy sinh.”
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 5: Đêm Cúng Máu và Lời Nguyền Phong Ấn


Trời tối đen như mực, chỉ còn ánh trăng non mờ nhạt xuyên qua tán lá rừng già bản Tà Nham.

Cả bản làng chìm trong im lặng, như thể cả thế gian đang nín thở chờ đợi điều gì đó kinh hoàng xảy ra.Minh và Lan cùng cụ Mẩy bước chân vào sân đình hoang phế, nơi có những bức tượng thánh tổ bị rêu phủ đầy.

Cảnh vật cũ kỹ và ẩm mốc khiến người ta lạnh sống lưng.Cụ Mẩy đặt xuống chiếc khay gỗ cũ kỹ những vật lễ: bát máu gà đen, bộ bùa giấy rồng phượng đỏ rực và chiếc dao găm hoen rỉ.

Cụ nhìn Minh, ánh mắt chứa đầy sự nghiêm trọng:“Tối nay là đêm rằm, thời khắc âm khí mạnh nhất, cũng là lúc ranh giới giữa cõi người và cõi âm mỏng manh nhất.

Nếu không làm đúng, quỷ sẽ thoát ra, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn.”

Khởi Đầu Nghi Lễ:Cụ bắt đầu đọc chú bằng thứ tiếng Dao cổ xưa, lời chú trầm bổng, vang vọng vào không gian tĩnh mịch.Minh nằm xuống, để lộ vết bớt hình rắn trên ngực đang rực đỏ như đang bừng cháy.

Cụ Mẩy rạch nhẹ một vết nhỏ bằng dao găm, máu đỏ tươi nhỏ xuống bát đựng máu gà đen, sau đó thoa đều lên vết bớt.Lan cầm hộp ngải thai huyết đặt lên vết thương, mùi ngai ngái như mùi đất ẩm, mùi của sự chết chóc và sinh tồn, bốc lên nồng nặc.Cụ tiếp tục niệm chú với giọng khàn khàn đầy sức mạnh, ánh mắt nhắm nghiền như đang liên kết hai thế giới.Không khí bắt đầu đặc quánh, gió rừng lạnh buốt bất chợt nổi lên từng đợt.

Bóng tối trong sân đình như đặc lại, từ đó hiện ra một bóng người cao lớn.Bóng ma không có khuôn mặt rõ ràng, chỉ thấy những mảng da đỏ như lửa cháy và những vết dây chỉ đỏ cuộn quanh người, trông như một xác ướp sống lại.Bóng ma giơ tay chậm rãi, một sợi dây chỉ đỏ vụt bay, quấn chặt lấy ngực Minh, khiến anh đau nhói như bị xiết cổ.Cụ Mẩy run rẩy nói: “Đó chính là Ngải Huyết, linh hồn bị phong ấn của tổ tiên dòng họ nhà mi.

Từ đời này sang đời khác, nó bị khóa chặt trong máu, trong da thịt của người mang huyết ấn.”

Bóng ma phát ra tiếng gầm rú thê lương, âm thanh như tiếng người khóc than đứt đoạn.

Trong đầu Minh lóe lên hình ảnh một người phụ nữ mặc váy đỏ ôm đứa trẻ khóc nghẹn trong rừng sâu, miệng thì thầm những câu chú bùa mơ hồ.Lan giật mình khi thấy nền đất dưới chân họ bắt đầu chảy máu đỏ tươi, loang thành vòng tròn bùa chú lớn.Cụ Mẩy lùi lại, nét mặt tái nhợt, thở dài đau đớn: “Chúng ta đã bị lừa.

Kẻ đưa ngải thai huyết không phải người làng, mà là con cháu dòng họ đã bán linh hồn, muốn giải thoát Ngải Huyết để trả thù.”

Minh cau mày, cảm giác nỗi u ám càng dày đặc hơn.Bóng ma dần tan biến vào đêm tối, chỉ còn lại tiếng gió rít qua hàng cây và mùi ngai ngai như máu tươi lan tỏa khắp không gian.Minh đứng dậy, lòng ngập tràn quyết tâm: phải tìm ra kẻ phản bội và khóa chặt quỷ dữ, dù phải đối mặt với bất cứ hiểm nguy nào.
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 6: Lời Sấm Trong Mộ Cổ


Sau đêm cúng máu, Minh bắt đầu mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ lặp đi lặp lại: một cánh cổng đá phủ đầy rêu xanh giữa rừng già, bên dưới là một lòng đất sẫm đỏ, có tiếng khóc lặng lẽ vang vọng từ sâu trong lòng mộ.

Mỗi lần tỉnh dậy, áo anh đều ướt đẫm mồ hôi, bàn tay dính máu khô không biết từ đâu.Cụ Mẩy nghe xong, sắc mặt tái đi.

Bà rút từ rương gỗ cũ một bức họa cổ đã ố vàng theo năm tháng, trên đó là một mô hình ngôi mộ lạ: nền vuông, vách đá đỏ, chính giữa là biểu tượng vòng huyết ấn – tám giọt máu xếp theo đồ hình bát quái.“Mi đã mộng thấy Mộ Đá Đỏ…”, cụ nói, giọng như hòa trong tiếng gió, “nơi đó chôn giấu lời sấm tổ tiên – phong ấn cổ xưa dùng để trói buộc Ngải Huyết khi nó nổi loạn cách đây gần 200 năm.”

Minh run người:

“Nếu lời sấm bị phá… thì sao?”

Cụ Mẩy không trả lời ngay.

Bà lặng lẽ thắp ba nén nhang, đưa mắt nhìn ra phía núi rừng.

Sau cùng, giọng bà rít lên trong gió:“Thì máu sẽ gọi máu.

Huyết ngải được thả ra, nó sẽ trở về với kẻ mang dòng máu phong ấn – là mi.

Cả làng, cả họ nhà mi… sẽ không ai còn sống sót để thấy ánh mặt trời.”

Chiều hôm ấy, Minh và Lan theo cụ Mẩy vào rừng thiêng.

Mưa phùn lất phất, sương mù bủa vây, từng bước chân lún sâu vào đất đỏ, như thể tổ tiên đang ghì chặt kẻ hậu nhân không cho tiến thêm.Từ trên cao, những cây cổ thụ rễ dài như xương bàn tay già nua, vươn xuống che khuất ánh sáng.

Lan run rẩy nắm tay Minh, cảm thấy như họ đang lạc vào một thế giới đã chết từ lâu.Họ dừng lại bên một khối đá đỏ hình bát giác, phủ đầy dây leo.

Cụ Mẩy lật lớp dây, để lộ những dòng chữ Nôm cổ khắc sâu vào đá:Máu chảy theo đời, Ngải theo người.

Ai chạm vào vòng máu, gánh lấy lời sấm:

Phúc tan – Tổ tận – Linh không về.Lan cúi sát xuống phiến đá, chạm nhẹ vào một lỗ nhỏ hình giọt nước.

Tức thì một tiếng gầm nhẹ phát ra từ lòng đất.

Phiến đá rung lên.

Từ bên trong, hơi lạnh phả ra mùi ngai ngái nồng nặc – mùi của máu cũ và hồn oán.Cụ Mẩy đốt nắm tóc người đã khuất và bắt đầu đọc chú trấn tà.

Lời niệm khiến vòng đá bừng sáng đỏ rực.

Minh nhìn vào ánh lửa, thấy hình ảnh phản chiếu hiện lên – một người đàn ông trẻ tuổi có vết bớt rắn đỏ trên ngực như anh, đang bị trói giữa vòng huyết chú, máu tuôn từng dòng nhỏ thấm vào đất.“Hắn là tổ đời thứ ba của mi”, cụ Mẩy thì thào, “chính hắn đã hy sinh thân mình để phong ấn Ngải Huyết.

Lời sấm được khắc bằng máu hắn, giữ lại quỷ dữ suốt bao đời.

Nhưng… có kẻ đang tìm cách giải phong ấn.”

Minh quay sang cụ, ánh mắt rực lửa:“Là ai?”

Cụ Mẩy không trả lời.

Nhưng Lan kịp nhận ra một điều kỳ lạ:

“Bên dưới vòng huyết còn một lỗ thứ chín… không nằm trong đồ hình.

Là huyết tổ… hay máu phản bội?”

Cả ba lặng đi.

Lời sấm không chỉ là cảnh báo – mà là một mật ngữ truyền đời, dành riêng cho dòng máu có thể đánh thức hoặc tiêu diệt Huyết Ngải.Minh cảm thấy máu trong người sôi lên, vết bớt hình rắn trên ngực rát bỏng như có ai đó đang cào cấu từ bên trong.Khi họ rời khỏi mộ cổ, bầu trời chuyển màu đỏ quạch.

Tiếng sáo Mường xưa cũ từ đâu vang lên lạc lõng giữa rừng, như gọi hồn ai vừa tỉnh giấc.Trong bóng tối, từ xa, có người đang dõi theo họ.

Áo tơi sũng nước, tay cầm sợi chỉ đỏ dính máu, miệng lẩm bẩm:“Máu đã trở về đất.

Giờ đến lúc đất trả lại máu…”
 
Huyết Ngải 🪾
Chương 7: Người Gác Cổng Âm Phủ


Từ sau khi rời khỏi mộ đá đỏ, Minh bắt đầu nghe thấy những âm thanh kỳ lạ trong tai: tiếng sáo Mường réo rắt, tiếng trẻ con cười đùa rồi đột ngột im bặt, và nhất là tiếng ai đó gọi tên anh vào giữa đêm — nhưng không phải bằng giọng người.Lan cũng không khá hơn.

Mỗi lần soi gương vào buổi tối, cô đều thấy phía sau mình có một bóng người nhỏ thó, tóc dài chấm đất, đầu đội nón lá rách, đứng bất động và quay mặt đi.

Lúc quay lại nhìn thì chẳng còn ai.Họ quay lại tìm cụ Mẩy, nhưng ngôi nhà đã trống trơn.

Cửa chính mở toang, trong nhà chỉ còn lại mùi tro tàn và một vết máu nhỏ kéo dài từ nền nhà ra vườn sau.

Trên bàn thờ, tấm ảnh cụ Mẩy nghiêng lệch, như thể bị một bàn tay vô hình đẩy lệch đi.Giữa nền nhà, một tấm giấy cổ dính máu được ép trong vòng chỉ đỏ.

Lan run tay nhặt lên.

Đó là một lá bùa, ghi bằng mực tàu pha tiết gà đen: “Âm phủ khai môn – quỷ trông cửa đổi chủ.”

Minh thở dốc, mắt mở lớn.

“Gác cổng âm phủ” — đó là tên gọi của một nghi thức cổ xưa nhất làng, chỉ truyền miệng, chưa ai từng chứng kiến.

Theo truyền thuyết, để trấn yểm một mảnh đất vong linh hoặc ngăn tà vật thoát ra, một người sống sẽ phải chịu nguyền, trở thành kẻ giữ cánh cổng thông giữa dương và âm.

Khi kẻ gác cửa chết đi, linh hồn hắn sẽ bị trói mãi bên bờ ranh giới, không đi đâu được.Và giờ, cụ Mẩy đã biến mất.Minh nắm chặt lá bùa, lòng đầy dự cảm chẳng lành.

Nếu cụ Mẩy đã hy sinh thân mình để khóa cánh cổng, vậy ai là người đang cố mở nó?Họ tìm đến căn chòi của ông Điền — thầy mo già nhất vùng, sống ẩn cư đã hơn ba chục năm.

Căn chòi nằm giữa bãi tha ma cũ, nơi từng chôn những người chết vì dịch năm đó.

Ông Điền vẫn còn sống, mắt lòa, tóc trắng nhưng trí nhớ minh mẫn lạ thường.

Ông gõ gõ cây gậy vào nền đất khi nghe Minh kể lại mọi chuyện.“Có một cái tên từng bị cấm nhắc trong làng,” ông Điền thì thầm, “là kẻ phản tổ – người từng tìm cách thu phục Huyết Ngải, không để phong ấn mà để làm chủ nó.”

Minh cau mày: “Ý ông là… tổ tiên tôi?”

Ông Điền lắc đầu, khẽ nói: “Không.

Là em ruột của tổ ba nhà mi.

Người đó không chết, mà bị nguyền sống mãi trong thân xác không hồn, ẩn mình suốt bao đời để chờ vòng huyết mở lần nữa.”

Gió nổi lên từng cơn.

Trong góc chòi, một pho tượng cổ bằng đất nung bắt đầu rạn nứt.

Một con rắn đỏ nhỏ từ trong khe tường bò ra, uốn mình men theo chân Minh, rồi biến mất dưới nền đất như chưa từng xuất hiện.Ông Điền khụ khụ ho dữ dội, rồi thều thào như trút cạn hơi thở cuối:

“Khi đủ chín giọt máu, Ngải sẽ không còn là ngải... nó sẽ hóa thành Thần Máu.

Và khi ấy, lời sấm... chỉ là giấy vụn.”

Ngoài trời, mưa đỏ bắt đầu rơi từng giọt.

Một tiếng khóc văng vẳng từ đâu vọng lại, lan xa khắp rừng làng.
 
Back
Top Bottom