Tâm Linh Huyết Liên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
379862494-256-k623186.jpg

Huyết Liên
Tác giả: Tontuc2006
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi tên là Liên, một đứa con gái nghèo mạt sát sống trong thôn Thanh Quan, quanh năm chăm chỉ với nghề hái sen.

Tôi vốn nghĩ cuộc đời này của mình chỉ có thể quanh quẩn trong vũng bùn lầy, bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, hiếu thảo săn sóc cho gia đình.

Nào ngờ trời cao còn thương xót tác hợp cho tôi một mối lương duyên.

Nhưng cuộc đời của tôi cũng từ đó bước sang một ngã rẽ khác, khi bên cạnh tôi là hai mối nghiệt duyên tiền kiếp do ông trời tạo ra.

Để rồi cả ba người chúng tôi đều bị một sợi tơ duyên quẩn quanh, nối tiếp đau khổ này tới đau khổ khác, cuối cùng chẳng ai có được hạnh phúc thật sự.
...

Tôi đưa mắt nhìn Minh Vũ nhưng chỉ được giây lát đã vội thu lại, bao lời giấu kín trong lòng cũng thật khó khăn để thốt ra thành lời.

"Mợ, đừng quên mợ là vợ của tôi, tôi chỉ còn lại một mình mợ là người nhà thôi."

Khánh Hoàng kéo vạt áo tôi, chỉ bằng một cái níu tay tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ vô hình đeo bám trên vai và tâm trí cậu suốt những ngày qua.

Tôi xoay lưng, trìu mến nhìn cậu chẳng rời: "Em cũng chỉ còn mỗi cậu là người nhà."

Nghĩ lại, dù có là ai thì tôi và cậu vẫn là phu thê, đầu ấp tay gối cả kiếp người.

Nói bỏ e là tôi không nhẫn tâm đến mức ngoảnh mặt làm ngơ.

"Lạc Liên, ta cũng chỉ có nàng là người thân duy nhất.

Nàng...

đành lòng bỏ lại ta sao?"

Minh Vũ lên tiếng, những lời này khiến cho tim tôi vô thức đau nhói, nụ cười trên môi cũng không còn ra hình thù gì nữa.​
 
Huyết Liên
Chap 1: Sự Kết Thúc


Đêm nay là đêm 15, là đêm trăng rằm đầu tiên nhà họ Vũ không tổ chức cúng kiến.

Quang cảnh ở nhà họ Vũ lúc bấy giờ trông vô cùng ảm đạm, một thứ mùi tanh hôi từ tận trong phủ xộc thẳng ra ngoài đường.

Phía đối diện phủ họ Vũ là một khu rừng trúc quanh năm chẳng có lấy một ai dám bước vào.Ấy vậy mà lúc này lại có hai người đàn ông nặng nhọc khiêng vác thứ gì đó trên vai.

Một người có dáng người cao to, mặt mũi bặm trợn thẳng tay quăng cái xác của một người phụ nữ xuống đất.

Lúc này, để ý kỹ mới thấy khắp người của cả hai người bọn họ đều thấm đẫm toàn là máu người, dòng huyết đỏ tươi từ trên bả vai chảy dọc xuống tận gót chân.

Người còn lại cũng theo đó quăng cái xác của một người đàn ông xuống, sau đó cả hai cùng nhau đào một nấm mồ lớn chôn hai cái xác kia xuống.

Mọi việc diễn ra vô cùng gọn gàng và nhanh chóng dường như việc làm này đã quá đỗi quen thuộc với họ.Sau khi chôn cất xong xuôi cánh rừng trúc bỗng chốc âm u rùng rợn.

Lúc này, một con mèo đen chẳng biết từ đâu xuất hiện bên cạnh nấm mồ, nó điên cuồng giương nanh đào bới, rồi kêu lên từng tiếng như ai oán.…Giữa đêm khuya thanh vắng, ngoài đường chẳng có lấy một bóng người qua lại, ấy vậy mà ngay bên bụi tre già lại có một người đàn ông hì hục vác cuốc đào bới cái gì đó dưới gốc tre.

Chỉ biết một lát sau, ông ta đào lên được một cái hũ gốm to bằng bàn tay, lén la lén lút ôm nó vào lòng rồi chạy thục mạng về phía nhà họ Vũ.

Đêm khuya tịch mịch, khắp chung quanh nhà họ Vũ đỏ rực bởi những chùm lồng đèn.

Người nọ gấp gáp chạy vào trong gian nhà chính, về trước ông ta là ba người đàn ông khác, trên tay của họ cũng là những cái hũ gốm kỳ lạ chẳng biết chứa đựng thứ gì bên trong.Bà Lý từ sau tấm rèm đi ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua bốn cái hũ: “Sao vẫn còn thiếu một cái?”

“Dạ thưa, ông Dũng chắc là đang chạy về.

Bà thông cảm đợi thêm chốc lát nữa ạ.”

Bà ta không nói gì, nhàn nhã ngồi thưởng thức tách trà nóng.

Không lâu sau, gió bên ngoài thổi rít lên từng cơn, mặt trăng sáng tỏ trên trời cao dần bị che lấp bởi những đám mây đen.

Bà Lý từ bình thản dần chuyển sang nóng ruột.

Gió bên ngoài thổi rì rào qua các khóm tre mạnh tạo ra những âm thanh rùng rợn.

Lúc này, phía ngoài cổng ông Dũng chạy bán sống bán chết vào trong, mồ hôi mồ kê đầm đìa ướt hết cả áo.“Không xong rồi thưa bà.

Con mèo… con mèo nó ăn hết một nửa quả tim rồi bà ơi.”

Bà ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một nỗi lo sợ vô hình khác lại ập tới.

Ông Dũng run rẩy mở nắp hũ gốm ra, một thứ mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp căn nhà, ông ta thò tay vào, lôi ra từ trong hũ một quả tim máu me bê bết nhưng chỉ còn một nửa.

Nhìn thấy, bà Lý choáng váng mặt mày.Khi nãy trong lúc đào cái hũ lên, ông ta có mở ra xem thử để kiểm tra coi quả tim có còn nguyên vẹn không.

Nào ngờ lúc đó có một con mèo bổ nhào tới, cào xước ông ta mấy đường rỉ máu.

Lúc hoàn hồn trở lại đã thấy quả tim văng ra ngoài còn nó thì ngấu nghiến ăn như chết đói.

Ông ta sợ rằng đây là điềm báo bèn lấy cục đá đập đầu cho nó chết.

Cuối cùng hốt hoảng đem những gì còn sót lại về nhà họ Vũ.

Bà Lý nghe kể đầu đuôi sự việc xong thì hớt hải nói:“Mau… mau đem xuống bếp, giao lại cho đám gia nô dưới đó.

Nhanh lên sắp trễ giờ lành rồi.”

Bà Lý hối thúc bốn người bọn họ rồi hít sâu vài hơi để ổn định tinh thần.Ngoài trời sấm chớp rền vang cả một vùng.

Bà ta đứng dậy, vô thức hướng mắt nhìn ra ngoài đường, đột nhiên một con mèo đen từ đâu nhảy ra ngồi ngay ngắn trước cổng nhà nhìn bà ta.

Xung quanh miệng của nó dính nhớp nháp toàn là máu.

Nó gầm gừ kêu lên từng tiếng dài, mỗi một tiếng đều kéo theo gió to sấm rền.

Năm nay là năm Tý, mèo đen xuất hiện chắc hẳn không phải là chuyện phước lành gì.

Trong phòng, mợ Hà - vợ của cậu ba gào thét lên trong đau đớn.

Hà vật vã lăn lộn trên giường, gia nhân bên ngoài xông vào dùng dây thừng cột chặt tay chân của mợ ba ở bốn góc giường, tránh để mợ làm càn.“Má ơi!

Con lạy má, má tha cho con má ơi.”

Dòng lệ nóng hổi lăn dài trên đôi gò má hốc hác của mợ ba, Hà cắn răng chịu đựng cơn đau, hét lớn: “Con lạy má, má làm ơn thương con.

Dẫu sao anh Tuấn cũng là con của má, đây cũng là cháu của má.

Sao má nhẫn tâm làm vậy với con cháu của má, hả má!!!”

Tiếng hét của mợ ba như xé toạc cả màn đêm.

Bao nhiêu sự uất ức, thống hận mợ chỉ có thể thể hiện ra bằng việc la hét.

Trách số mợ quá hẩm hiu hay trách dòng họ Vũ quá đỗi tàn nhẫn.“Bây đâu, lấy khăn nhét vô miệng nó cho tao.”

Bà Lý xông vào phòng, lớn tiếng ra lệnh.Tất thảy bọn gia nhân trong phòng không dám chậm trễ, vơ đại cái nùi giẻ rách dơ dáy trên bàn nhét vào miệng mợ ba.

Cái bụng tròn ủm của Hà nhô lên cao, mỗi khi đứa bé cử động có thể mường tượng như vừa bị bẻ gãy mất một khúc xương, đau đớn thấu trời xanh.“Con dâu ngoan, chỉ cần con ngoan ngoãn chịu sinh đứa bé này ra thì má hứa sẽ không bạc đãi gia đình con nữa.”

Bà ta vươn tay chạm vào bụng Hà, nhẹ nhàng xoa xoa như dỗ dành đứa bé bên trong: “Chỉ tiếc!

Nếu cái thai này mà là sinh đôi thì phước báu biết mấy.

Tới lúc đó con đâu cần phải chịu khổ như vầy.”

Bà ta cứ ngồi ca thán mặc kệ sự chua xót, nghẹn ngào của Hà.

Đột nhiên đứa bé trong bụng bất ngờ di chuyển mạnh, lớp da chằng chịt gân xanh thấm thoát như muốn rách toạc ra.

Hà cắn răng đến bật máu, gồng cứng người chịu đựng cơn đau tê dại, trái lại bà Lý không những không lo lắng lại còn bày ra vẻ mặt vui mừng.Không lâu sau, gia nhân cẩn thận bưng vào phòng một chén máu, mùi hôi của nó có thể sánh ngang với một cái xác đang phân hủy.

Bà Lý phe phẩy quạt, đánh mắt qua nhìn mợ ba.

Gia nhân liền hiểu, đi tới buộc mợ ba uống hết chén máu.Thấy mợ cứng đầu, tụi nó liền đổ xô vào cậy miệng Hà ra, sau đó dốc ngược hết số máu tanh vào miệng của mợ, buộc uống cho hết không bỏ sót giọt nào.“Bà nội thả má ra!

Bà nội mau thả má con ra.”

Khánh Hoàng - đứa con đầu lòng của vợ chồng cậu ba chạy ùa vào trong, đánh túi bụi vào người bà Lý hòng muốn bảo vệ thân mẫu.Khánh Hoàng chỉ mới vừa lên năm, vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ.

Nhìn thấy thân mẫu chịu ấm ức cũng chỉ có thể vùng lên với chút sức lực cỏn con.

Ấy vậy mà bà Lý lại thẳng tay tát cậu một cái trời giáng khiến cho cậu ngã nhào xuống sàn, khoé môi bật máu.“Bây đâu hết rồi!

Bắt nhốt nó ra cái kho gần giếng cho tao.

Không có lệnh, không ai được quyền bén mảng tới.”

Nhận thấy tình hình căng thẳng, Ông Phước không nỡ nhìn cậu Hoàng chịu khổ bèn hớt ha hớt hải chạy tới quỳ rạp dưới chân bà ta, khẩn khít cầu xin: “Thưa bà cậu Hoàng dù gì cũng là con nít.

Niệm tình có mặt mợ ba ở đây mong bà bỏ qua cho.”

Ông nói tiếp: “Tôi sẽ dẫn cậu Hoàng đi ngay, xin bà bớt giận.”

Bà ta hừ lạnh một tiếng, mỗi lần nhìn tới Khánh Hoàng là bà ta lại ứa mắt.

Ông Phước không dám nề hà, vội ẵm cậu Hoàng ra ngoài.

Sau khi uống chén máu không được bao lâu, mợ ba dần có biểu hiện sắp lâm bồn.

Hai, ba bà mụ có tiếng nhất vùng thay phiên nhau đỡ đẻ nhưng trôi qua hơn nửa canh giờ vẫn không thấy đầu đứa bé đâu.“Thưa bà, đã cho mợ ba uống thuốc kích sinh rồi nhưng tới giờ vẫn chưa thấy đứa bé.”

Bà mụ không giấu nổi sự lo lắng: “E rằng nếu còn kéo dài thì cả hai mẹ con mợ ba sẽ không qua khỏi ạ.”

Ngoài trời đã rũ xuống những hạt mưa nặng trĩu.

Bà Lý tức giận đi thẳng vào phòng, thẳng tay bóp chặt miệng mợ, buông lời đe dọa: “Khôn hồn thì mày ngoan ngoãn sinh đứa bé này ra, bằng không mày đừng trách sao tao lại ác.

Thằng Khánh Hoàng vẫn là con cháu nhà họ Vũ, mày chết, con của mày cũng không được toàn mạng đâu.”

Hà khổ sở nâng mi mắt, một giọt nước từ khóe mắt chạy dọc xuống cằm, chẳng phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt.“Anh Tuấn mà biết chuyện này nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho má.”

Bà ta phấn khích cười lớn: “Chỉ cần có trong tay đứa bé này, tao cần gì tới việc nó có tha thứ cho tao hay không!”

Hàng mày lá liễu nhíu chặt vào nhau, tầm mắt của Hà dần trở nên mơ hồ.

Từ nãy đến giờ mợ đã cố gắng hết sức giữ đứa bé trong bụng, thà rằng mất mạng cũng nhất quyết không sinh ra thứ quỷ ma.

Bà Lý nhìn ra Hà sắp đạt tới giới hạn, bèn ra lệnh chuẩn bị rạch bụng mợ ba lấy đứa bé ra ngoài.Tiếng hét thất thanh của Hà vang lên khi từng lớp da bị dao cứa vào.

Tay bà mụ di chuyển tới đâu Hà chỉ ước mình có thể chết quách đi cho xong.

Ngay cả một biểu cảm thương hại những người trong nhà họ Vũ cũng chưa từng bố thí cho mợ ba lấy một lần.Quá trình rạch bụng lấy đứa bé diễn ra suôn sẻ, khi đứa bé vừa lọt lòng, tiếng khóc non nớt vừa cất lên thì cậu ba - Minh Tuấn vừa hay chạy tới nơi.

Cậu không thèm nhìn đứa bé lấy một cái, sợ hãi chạy tới bên giường.“Mợ ba!

Tôi tới với mợ rồi đây.”

Cậu ba cẩn thận dìu Hà ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm mợ vào lòng vỗ về “Mợ!

Tôi tới rồi đây, tôi tới dẫn mợ với Khánh Hoàng chạy trốn đây.

Mợ tỉnh dậy, gia đình ba người mình cùng đi.”

Hoàn thành xong nhiệm vụ, tất cả gia nhân vội vàng lui hết ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại bà Lý và vợ chồng cậu ba.

Chiếc giường trắng mợ ba nằm thấm đẫm toàn là máu, cơ thể mợ dần mất hơi ấm, mặc cho cậu ba có hỏi gì cũng không trả lời.“Nó đã chết rồi, tội tình gì con lại cố chấp ở bên cạnh nó?!”

Bà Lý nói.Minh Tuấn quát lớn: “Má im đi!”

“Chỉ vì gia tài của cái nhà họ Vũ mà má dám giao kèo biến cháu của má thành quỷ, sau đó còn hại chết vợ của con.

Má à, má có còn là con người nữa không vậy?”

Cậu nhìn bà ta với ánh mắt thống hận, xông tới nắm chặt hai bả vai của bà Lý, gào lên trong đau đớn: “Tại sao má có thể tàn nhẫn với chính con ruột của má vậy hả!”

Nụ cười nham hiểm của người phụ nữ đối diện làm cho Minh Tuấn ớn lạnh.

Người phụ nữ này từ lâu đã không còn là người mẹ mà cậu biết nữa.

Chỉ vì muốn chiếm đoạt hết gia tài của nhà họ Vũ, bà đã không ngần ngại kết giao với quỷ dữ, cuối cùng bản thân của bà ta cũng không còn nhân tính.Minh Tuấn ném ánh mắt chán ghét lên người bà sau đó điên cuồng xông ra ngoài, vội vàng đi tìm đứa con chỉ mới vừa chào đời.

Mợ ba chết rồi, chính tay cậu phải là người giết thứ nghiệt súc đó.

Nó đã không còn là con của cậu, nó là quỷ, một con quỷ sẽ mang đến tai ương cho nhà họ Vũ.Dường như đứa bé có cảm nhận được điều gì đó nên bật khóc trong tay bà mụ, có dỗ cách nào cũng chẳng nín.

Cậu ba dựa theo tiếng khóc mà tìm được tới nơi.

Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì một nhát dao từ sau lưng xuyên thẳng qua người cậu ba.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người làm mẹ đứt ruột mang nặng đẻ đau như bà Lý đây lại thẳng tay giết chết con trai mình.

Ngoài sân mưa trút như thác đổ, sấm chớp nhấp nháy trắng trời, Khánh Hoàng run rẩy nép mình vào một góc, chỉ một đêm lại tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị giết chết, cậu bụm miệng khóc không thành tiếng.

Nhìn thấy cảnh cha vừa bị đâm chết, từ từ trút hơi thở cuối cùng.

Một hạt giống căm hận lặng lẽ ghim sâu trong trái tim trẻ thơ.Cậu ba chết không kịp trăn trối, trước lúc chết cũng chỉ nhìn mỗi đứa bé trong tay bà mụ.

Nó là nỗi ô nhục của dòng họ Vũ, nó không đáng tồn tại trên đời.

Bà Lý như có con mắt sau lưng, đột ngột nhìn sang đúng ngay chỗ Khánh Hoàng đang núp.

Cậu giật bắn người, hoảng hốt chạy trốn nhưng chỉ được đôi ba bước, chân này vắt chân kia rồi té chổng vó xuống đất.Từng giọt máu tanh nhiễu từng giọt theo lưỡi dao, kéo dài thành một đường máu từ trong nhà ra tới ngoài sân.

Dòng lệ nóng ran khiến cho tầm mắt của cậu nhoè đi nhưng ánh mắt giết người đó của bà Lý cậu vẫn có thể nhìn thấy.

Mãi cho tới sau này ánh mắt đó như trở thành cái gai trong lòng cậu, âm thầm dày xéo cậu từng đêm.

Bà ta trừng mắt, muốn nhìn cho rõ cảnh tượng gia đình ba người từng chung sống hạnh phúc sẽ chết hết trong tay mình.

Ngay khi bà ta chuẩn bị đâm chết Khánh Hoàng thì con mèo đen lúc bấy giờ lao ra, nhe nanh, xù lông bảo vệ cậu.
 
Huyết Liên
Chap 2: Tang Sự


Kể đoạn, tiếng la oang oang của thằng cu Ti phá tan bầu không khí rùng rợn, thành công làm cho cả đám giật bắn người.

“Mã cha mày Ti ơi.”

Cái Lành tức quá chọi cục đá ra phía ngoài cổng nơi thằng Ti đang đứng chống tay thở hồng hộc.“Thôi kệ nó đi!

Má, má kể tiếp đi má, rồi cậu ba nhà đó có bị sao không má?”

Con Hồng liếc thằng Ti một cái sắc lẹm, nó cũng tức lắm nhưng trước tiên nó vẫn muốn nghe cái kết của cậu ba Khánh Hoàng hơn nên tạm thời bỏ qua cho thằng nhỏ.“Tới đó là hết rồi.”

Bà Năm - má con Hồng chốt sổ một câu khiến cho cả đám ngớ người.

Nãy giờ câu chuyện hay biết bao nhiêu thì cái kết lại làm thất vọng bấy nhiêu.Thằng Lộc lên tiếng: “Vậy là sao bà Năm?

Bà kể cũng phải cho hết chứ.”

“Đúng rồi đó má, má kể cho tụi con nghe tiếp đi.”

Con Hồng lay lay người bà Năm, ra sức thuyết phục bà kể nốt đoạn cuối, cũng là đoạn quan trọng nhất của toàn bộ câu chuyện về quá khứ của nhà họ Vũ.Bà Năm uống một ngụm trà nguội, nói: “Tao biết tới đâu thì tao kể tới đó thôi.

Bây kêu tao kể nữa thì tao biết kể sao bây giờ!”

Nghe vậy, đứa nào đứa nấy mặt mũi cũng buồn hiu.

Nãy giờ tụi nó chăm chú ngồi nghe, nghe nhập tâm đến mức không dám đi giải quyết nhu cầu chỉ vì sợ ma.

Vậy mà bà Năm nỡ lòng nào làm cho tụi nó hụt hẫng quá, bao nhiêu cảm giác sợ hãi cũng theo đó biến mất hết chẳng còn lại gì.

Bà Năm nhìn tụi nhỏ, cười cười rồi nói: “Thôi, nghe nhiêu được rồi, con nít con nôi nghe nhiều lại sinh ra tưởng tượng.

Giờ cũng trễ rồi, nhà đứa nào thì đứa đó về ngủ hết đi.”

Cả đám chán nản “dạ” lên một tiếng, trèo xuống chõng, xỏ dép rồi nhà ai nấy về.

Tôi từ trong nhà đi ra, ngồi xuống nói chuyện với bà Năm: “Chắc tụi nhỏ tức lắm, chăm chú nghe cả buổi vậy mà.”

“Cái nhà đó cũng đâu tốt lành gì cho cam, biết nhiều chỉ tổ hại thân.”

Bà ôn tồn nói.Tôi chỉ cười cười, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn ra ngoài cổng.

Lúc nãy ngồi ở trong nhà rõ ràng là có nghe ngoài này tụi nhỏ trách mắng thằng cu Ti con của thím Thoa, vậy mà sao nãy giờ tôi ngó hoài mà không thấy nó đâu, đành quay qua hỏi bà Năm: “Thằng Ti mới nãy tới đâu rồi Năm?

Sao nãy giờ con không nghe giọng nó ơi hỡi gì hết vậy?”

Bà Năm như sực nhớ ra, riêng bà cũng không giấu nổi thắc mắc: “Tao cũng không biết nữa, mới nãy còn thấy nó đứng ngoài cổng đây mà.”

Tôi nghĩ bụng chắc là nó thấy tụi kia về nên cũng về theo luôn rồi.

Lúc này, thím Thoa kế bên nhà hốt hoảng chạy sang, mặt mũi biến sắc không còn giọt máu: “Liên, mày quởn không, phụ tao đi kiếm thằng Cò với.

Chiều giờ nó đi đâu mà tao kiếm hoài không thấy.”

Tôi vội xỏ đôi dép, đứng lên nói: "Thím có kiếm ở mấy chỗ nó hay tới chơi chưa?

Con nít coi chừng nó ham chơi quá quên mất giờ giấc.”

“Tao kiếm hết trơn rồi mà không thấy.

Thôi để tao đi nhờ thêm người kiếm phụ, chớ nãy giờ tao thấy trong bụng lo lo sao á.”

Nói rồi thím Thoa chạy sang phía nhà khác kêu thêm người giúp đỡ.

Còn riêng tôi thì vội chạy vào nhà nói lại với má một tiếng rồi cũng phóng đi tìm thằng Cò luôn.

Chả biết nó ham chơi quên luôn giờ về hay là bị ma quỷ dẫn dắt, mà cả thôn xúm lại kiếm nó hơn nửa canh giờ cũng không thấy đâu.

Thím Thoa như phát điên tới nơi, càng kiếm càng mờ mịt khiến cho dì không kìm nổi nước mắt.“Cò ơi, con ở đâu, nghe má gọi không con ơi.”

Tôi chậm rãi đi phía sau quan sát, đảm bảo rằng thím ấy không vì lo lắng quá độ mà xảy ra chuyện.

Mọi người chia nhau ra kiếm vòng quanh khắp thôn thêm vài quặn nhưng vẫn bật vô âm tín nên có vài người đề xuất vào rừng kiếm thử một vòng.

Nhưng vì đêm hôm khuya khoắt, đèn đuốc có hạn, trong đó lại có nhiều nguy hiểm nên chỉ có đàn ông trai tráng trong làng đi kiếm còn chị em phụ nữ thì về nhà chờ tin.Tôi tiến tới đỡ thím Thoa từ phía sau, chợt bên tai vang lên tiếng khóc của một đứa con nít.

Hiện tại xung quanh chỉ toàn người lớn trong thôn.

Bà nội tôi vốn từ xưa làm nghề thầy pháp, ở bên cạnh bà từ nhỏ không ít lần tôi cũng bị ảnh hưởng vào những vấn đề tâm linh.

Vừa nghe thấy tiếng khóc tôi liền biết ngay nó không phải của con người.Chỉ lạ ở chỗ tiếng khóc này không hề rên rỉ trêu ghẹo như tôi vẫn thường nghe, ngược lại có phần sợ hãi.

Tôi ngó quanh, trông thấy Hồng Ngân đang đi tới phía này thì ngoắc lại.“Ê Ngân, mày dẫn thím Thoa về giùm tao được không?

Tao có công chuyện cần phải đi gấp.”

“Vậy để tao, làm gì thì đi nhanh đi, khuya rồi.”

Hồng Ngân thế vào chỗ tôi.Tôi vội nói lời “Cảm ơn” rồi vội vã nương theo tiếng khóc mà rẽ sang một lối khác.

Theo như tiếng khóc chỉ đường tôi chạy ùa vào trong khu rừng nơi mọi người đang đổ xô đi tìm thằng Cò.

Chẳng hiểu sao từ khi đặt chân vào đây lòng tôi cứ nơm nớp lo sợ.Tránh để bị mọi người phát hiện tôi âm thầm đánh lẻ qua hướng ngược lại.

Vốn biết thân gái một thân một mình vào rừng lúc đêm khuya sẽ rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn gan cùng mình, quyết tâm tìm cho ra bằng được vị trí của tiếng khóc kia.

Hai bàn tay tôi nắm chặt hai ngón tay cái.

Giả sử nếu thằng Cò thật sự bị ma dẫn thì tôi làm cách này sẽ an toàn cho bản thân hơn.

Đi được một lát trời bắt đầu nổi gió lớn, trên trời rền vang những tiếng chớp đầu tiên.

Ngọn đèn dầu trong tay tôi sắp không trụ nổi ánh lửa.

Đột nhiên cách đó khá xa tôi lờ mờ nhìn thấy một cái bóng cao, kỳ lạ bên tai cũng chẳng còn nghe thấy tiếng khóc sợ hãi kia.Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lòng tôi lại nỗi lên sự tò mò, chậm rãi bước tới phía đó tìm hiểu.

Trời sắp mưa, gió thổi mạnh tạo ra những âm thanh sột soạt hỗn độn.

Lúc chỉ còn cách cái bóng kia vài chục mét, sau bóng người thùng thình trong bộ đồ quá cỡ, tôi nhìn thấy thằng Cò đang co ro ngồi cạnh góc cây.Chính xác… nó chính là thằng Cò con của thím Thoa.

Tôi vừa thấy liền la lên: “Cò, sao em lại ở đây?”

Ngay khi phát giác có sự hiện diện của tôi, người đó liền hốt hoảng bỏ chạy.

Tôi không mảy may quan tâm tới, ngược lại nhào tới bên thằng nhỏ.“Cò… nghe chị nói không?

Em bị sao vậy hả?”

Tôi khẽ chạm vào người nó.Lạnh… lạnh như một tảng đá.Nó ngồi ôm gối, tứ chi cứng đờ, đầu ngẩng cao, hai mắt mở sòng sọc nhìn lên trên.

Tôi kêu nó khan cả giọng, thấy mọi chuyện càng lúc càng tệ tôi cố gắng ôm trọn cái người ốm như que tăm của nó lên thì thằng Tuấn Hào không hiểu sao tìm thấy được tôi, theo sau nó là những đốm lửa le hoe của mấy chú bác trong thôn.“Để tao.”

Hào ôm lấy thằng Cò rồi tức tốc đưa nó về nhà.

Tôi và mọi người cũng không nấn ná lại lâu.

Trước khi rời đi tôi lại nghe thấy một tiếng động kỳ lạ nhưng vì lo lắng cho thằng Cò nên tôi chọn cách mặc kệ.Từ sau ngày hôm đó nhà thím Thoa cứ đóng cửa suốt.

Tôi với má thay phiên nhau đi hỏi bà con xung quanh nhưng không có một ai biết tin gì.

Nhớ lại đêm đó, sau khi thằng Cò về nhà an toàn, thím Thoa ôm nó khóc hết cả nước mắt.

Thôn Thanh Quan này chứng kiến không ít chuyện tâm linh, ba thằng Cò là ông Khương vừa nhìn đã hiểu vấn đề, nhanh chóng mời một ông thầy về coi.Nhưng quá trình diễn ra như nào thì tôi cũng không rõ.

Vì khi ông thầy đó tới đã ngay lập tức đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, đóng hết cửa nẻo không cho ai vào.

Hễ mỗi lần nghĩ tới là tôi lại tức.

“Ê, bà nghe tin gì chưa?”

Đang lạc lối trong đống sự kiện mấy ngày qua, trên con đường làng xuất hiện hai thím mới đi chợ về.

Thím mặc áo nâu vừa hỏi thì thím mặc áo xanh đáp: “Tin gì vậy?”

“Nghe nói đâu nhà họ Vũ chuẩn bị cưới thêm dâu về đó.

Mấy hôm nay, tôi có thấy bà mai hay lui tới nhà con Linh, mà bà cũng biết cái bà mai đó trước nay hay đi kiếm mối cho bà Lý.

Kiểu này chắc con Linh không thoát nổi rồi bà ạ.”

Thím mặc áo nâu nói.“Chưa tròn tháng đã ngỏ cưới hai người.

Nhà đó tính cưới hết con gái thôn này luôn hay gì vậy?”

"Cưới dâu về nhà là phước nhưng nhà họ tôi thấy chỉ toàn tạo nghiệp."

“Tôi lạy bà, bé bé cái miệng thôi.”

Hai người vừa đi vừa cãi cọ, khoảng cách dần xa tôi nghe được tiếng có tiếng không.

Chủ yếu vẫn nghe rõ nội dung chính của cuộc đối thoại vừa rồi.

Bấy nhiêu là đủ.

Nghe rồi để đó, tôi hái thêm vài cây sen rồi tranh thủ đi giao tâm sen cho thầy Điền.

Trưa trời trưa trật nắng lên muốn bể đầu, giao xong tâm sen, thầy Điền bóc thêm cho má tôi vài thang thuốc.

Cầm mấy bọc thuốc trong tay, tôi tính ghé qua nhà thằng Cò nhưng có lẽ ông trời không muốn tôi tốn công.

Vừa bước chân ra khỏi nhà thầy Điền tôi nhìn thấy Hồng Ngân hớt hải chạy trên đường như bị ma rượt.

“Ngân…

Ngân, làm gì mà chạy dữ vậy mậy?”

Tôi lớn tiếng gọi.Ngân dừng lại, không kịp hít thở, nói: “Mày chạy qua nhà thím Thoa lẹ đi.

Thằng Cò nó chết rồi, thím ấy không chịu được đả kích xỉu tới giờ chưa tỉnh nữa.”

Nghe tin thằng Cò chết, tôi sửng sốt “Sao nó chết?”

“Tao cũng không rõ nữa nhưng mà chuyện đó tính sao đi.

Mày qua đó lẹ, tao về nói má tao một tiếng rồi chạy qua ngay.”

Nói rồi, Ngân chạy đi mất, bỏ tôi chết đứng như trời trồng.

Không một ai trong thôn biết vì sao thằng Cò chết.

Lúc tôi tới thì nó đã được cho vào hòm, nằm im như đang ngủ, chẳng có lấy một biểu hiện nào giống người đã chết.

Từ lúc sự việc diễn ra tới bây giờ thím Thoa vẫn chưa tỉnh, một mình ông Khương chạy đôn chạy đáo lo cho tang sự của thằng con khờ.

Nhìn ông tất bật sắp xếp nhà cửa tôi không kiềm được sự chua xót.

Khác với việc tang gia được ở trong nhà hai ngày.

Vì thằng Cò chết trẻ, vong linh vốn dễ bị ma quỷ sai khiến cho nên chưa quá hai canh giờ đã có bốn người tới khiêng vác quan tài đi chôn.

Đi tới đâu bà con trong thôn quăng tiền mã ngập trời tới đó, nhìn những tờ tiền mã đủ loại bay bay rồi rơi xuống đất bỗng tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Một luồng hơi lạnh từ phía sau thổi vào gáy khiến tôi giật bắn người.

Quay qua, chẳng thấy ai, tôi hít thở sâu để bình tĩnh rồi tiếp tục việc đưa tiễn.

Việc chôn cất thằng Cò diễn ra vô cùng suôn sẻ, mọi người lần lượt cầm một cành bông tới quăng xuống mộ thằng nhỏ như một công đoạn đưa tiễn cuối cùng để nó đi về thế giới bên kia.

Cầm trên tay nhánh bông ly trắng, tôi nhẹ nhàng quăng xuống.

Cách đây không lâu hai chị em còn gặp nhau cười nói, vậy mà bây giờ nó lại ra đi một cách đột ngột.

Để lại trong tim mọi người một vết hằn khó phai.

Tôi quay sang nhìn ông Khương, ở một góc vắng nào đó tôi thấy ông tức tưởi ngồi khóc.

Cũng phải, nhà họ chỉ có mỗi nó là con, bây giờ chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như cả bầu trời quang sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Trên đường về, tôi lại nhớ tới cái đêm gặp nó trong rừng.

Nếu lúc đó tôi biết nó ở đó, tới nhanh hơn thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau này.

Nghĩ đoạn, thứ làm cho tôi tò mò vẫn là cái bóng người kỳ lạ xuất hiện trong rừng.

Dựa vào tư thế của thằng Cò lúc đó chắc chắn là nó đang nhìn người ta, nhưng tại sao nó thành như vậy thì tôi vẫn chưa lý giải được.

“Tôi lạy bà, bà tha cho con tôi.”

Đang đi, phía trước có một người phụ nữ đổ nhào ra đường, đập đầu xuống đất than khóc cầu xin.

Bà Lý từ trong nhà nọ đi ra, ăn vận sang trọng, liếc mắt nhìn xuống: “Trầu cau đã đem tới không lý nào lại bị trả về.

Bà có gan làm vậy sao?”

“Tôi xin bà, con tôi còn khờ dại vẫn chưa thấu tình đạt lý.”

“Không biết thì có người dạy.

Nhà họ Vũ chúng tôi không thiếu người có thể dạy cho con bà hiểu lễ nghi.”

Con nha hoàn đứng sau bà Lý lên tiếng.“Nhưng mà…”

Má con Linh lưỡng lự.

Một mực bảo vệ con tức là chống lại nhà họ Vũ, nhưng nếu vậy cả nhà họ cũng chẳng thể sống yên.

“Bà chớ lo nhà tôi bạc đãi con dâu.

Trước khi tới đây tôi đã đích thân lên chùa xem ngày lành tháng tốt.”

Nói đoạn, bà Lý mỉm cười: “Thầy cho biết ngày bảy tháng bảy là ngày thích hợp nhất.

Bỏ lỡ ngày này e là *‘Huyết địa nhiễm, ắt nhiễm động ma.”*Máu nhuộm đất, lót đường cho ma quỷ đi.Ngày bảy tháng bảy tức là ngày mở cửa Môn Quan, đồng thời cũng là ngày cậu Tư nhà họ Vũ chào đời.

Má con Linh run rẩy, khóc nghẹn cho số phận thê lương của con mình.

Trăm nghe không bằng mắt thấy.

Tôi mới hiểu rõ tường tận quyền lực của nhà họ Vũ, chỉ cần một lời đã nói ra, có nhảy vào chảo dầu cũng không ai dám chống, một tay che trời là đây.Đột nhiên bà ta liếc mắt qua nhìn tôi.

Cái ánh mắt lạnh lẽo thấu xương ghim chặt lên người tôi không rời, sau đó con nha hoàn quăng xuống đất một túi vàng: “Đây là tiền để bà lo chu toàn trong nhà trong cửa.

Đừng để nhà họ Vũ xấu mặt trong ngày trọng đại.”

“Lạy bà.”

Má con Linh nghẹn ngào kêu lên.
 
Huyết Liên
Chap 3: Xém Chết Trong Gang Tấc


Đám ma rồi lại đám cưới.

Ngày mà nhà họ Vũ linh đình làm lễ thân nghinh chỉ cách đám tang của thằng Cò có ba ngày.

Bà con trong làng ai ai cũng được gia nhân nhà họ đích thân tới mời, dù có đau buồn cho cái chết đột ngột của thằng Cò bao nhiêu thì mọi người cũng phải gạt sang một bên, vui vẻ tham dự lễ thành thân của con Linh và cậu Tư.

Vì hôm nay là một ngày trọng đại, bà con chủ yếu ở nhà để chuẩn bị, cho nên ngoài chợ chẳng có ai buôn bán gì.

Nhưng tôi vẫn thức từ sớm, tranh thủ ra ngoài cái đầm sen hoang hái cho xong ngày hôm nay.

Trong lúc hái sen, cứ lâu lâu tôi lại thấy gia nhân nhà họ chạy tới nhà con Linh một lần.

Chắc là bà Lý muốn tân nương chỉnh chu nhất có thể nên mới liên tục cho người qua đó phụ giúp nhà gái một tay.

Bỗng tôi thấy thương cho con Linh hết biết.

Đời người con gái chỉ có lúc lên kiệu là ngày vui vẻ hạnh phúc nhất, tiếc thay nó lại chẳng có được phước phần đó.

Dù cho nó có được đặt chân vào một gia đình giàu sang phú quý, nở mặt nở mày với bà con dòng họ.

Song nó lại cưới một người mà nó chẳng thương, một người còn không phải là người, làm dâu của một nhà bức ép gia đình nó tới bước đường cùng.

Tôi với nó vốn chẳng thân thiết gì, chỉ được một cái giống nhau ở chỗ cả hai đứa đều mất cha từ sớm.

Chắc có lẽ vì vậy nên ngày nó được đưa về dinh tôi lại thấy thương thay.Gần tới giờ tổ chức lễ thân nghinh thì tôi mới lặn lội lên bờ.

Nhanh chóng chạy về tắm táp cho sạch sẽ rồi cứ thế tới nhà họ Vũ coi cưới.

Má tôi với mấy dì trong thôn thì từ sớm đã có hẹn kéo nhau qua nhà thím Thoa chơi, một phần an ủi thím ấy cố gắng vượt qua nỗi đau mất con, một phần là dìu dắt thím ấy cùng tới nhà họ Vũ.

Giữa đường đi, tôi ngắm trời ngắm đất chợt thấy thằng Hào ngồi bên bờ sông.

“Ê Hào, mày có tính đi coi cưới không vậy?

Sao giờ này còn ngồi ở đây?”

Tôi la lên, để ý mới thấy cả người nó từ trên xuống dưới toàn lấm lem bùn đất.

Giờ lành sắp tới rồi, nó còn không mau chuẩn bị quần áo tươm tất thì biết bao giờ mới kịp?Đợi mãi tôi không thấy nó trả lời bèn có lòng tốt nhắc nhở: “Nhớ tới cho đúng giờ nha Hào.

Nhà họ không thích người khác tới trễ đâu.”

“Còn sớm mà, lo gì!”

Cuối cùng nó cũng chịu mở miệng ra đối đáp với tôi.Giờ này cũng đã qua độ canh chín.

Vậy mà nó vẫn còn thản nhiên nói giờ này còn sớm, sớm cái đầu nó thì có.

Đúng là khó hiểu.

Tôi nhắc nhở nó thêm lần cuối rồi nhanh chóng đi tới trước giành chỗ.

Nhà họ tính ra cũng được gọi là có lòng.

Lúc tôi vừa tới thì thấy gia nhân trong phủ đang giăng màn che nắng cho bà con.

Hai bên đường bàn ghế được sắp xếp từ trước, trà nước bánh trái đều có đầy đủ.

Tôi ngồi vào bàn, rót một ít nước trà để uống.

Dù công việc của tôi chủ yếu là liên quan đến sen nhưng riêng về trà tôi cũng có một chút am hiểu.

Sau khi hớp một ngụm, chợt ngạc nhiên vì nhà họ đối đãi với khách tốt hơn tôi nghĩ.

Nước trà sóng sánh với màu xanh đen nhưng không bám bã cặn, hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng ngay chóp mũi, còn hậu vị lại đậm đà không đắng, khi nuốt xuống lại có vị ngọt ngọt không gắt.

Đích thị đây là một loại trà tốt, mà trà tốt thường không dành cho những người có xuất thân thấp như tôi.Tầm đến giờ Ngọ, bà con trong thôn đều lũ lượt kéo đến, nhàn hạ ngồi xơi nước đợi kiệu tân nương tới.

Lúc mặt trời đi qua đỉnh đầu, từ xa tôi loáng thoáng thấy một màu đỏ rực, kiệu đón bốn người khiêng từ từ đi tới.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, xì xầm bàn luận sôi nổi.

Tôi nhón chân, ráng nghía mắt nhìn vào bên trong kiệu nhưng nhìn mãi chẳng thấy nổi mặt mũi tân nương ở đâu.

Cưới dâu thôi mà có cần phải giấu kín đến vậy không?

Cứ thế kiệu đỏ đi thẳng vào trong phủ.

Không làm lễ gì rườm rà, chỉ đưa dâu vào phủ là xong.

Tôi chán nản, mặc kệ cái nắng rát da mà đi thẳng về nhà, từ lúc đó trong lòng cứ bực bội bứt rứt không yên.

Tầm xế chiều, tôi ghé ngang qua nhà thím Thoa đốt cho thằng Cò cây nhang rồi ngồi nói chuyện với thím ấy đôi câu.“Con thấy thím ốm hơn trước nhiều rồi đó.

Thím ráng ăn uống vô cho có sức khỏe.

Thằng Cò mà biết thím gầy gò ốm yếu như vầy thì sao nó đặng lòng đi hả thím.”

Tôi ngồi bên đối diện, đăm chiêu nhìn gương mặt hốc hác.

Từ ngày thằng Cò mất thím ốm trông thấy rõ, mặt mũi cũng chẳng còn tươi cười rạng rỡ như trước.

Mất con như đứt từng khúc ruột, như cả một trận mưa rào đi qua cuộc đời mãi chẳng tạnh.

Nhìn thím như vậy, tôi cũng cảm thấy nghèn nghẹn, lại vô thức nhớ tới khuya hôm đó, trong lòng muôn phần tự trách.“Má, má ơi, sao má khóc vậy má.”

“Má ơi, má…”

“Má trả lời con đi má.”

Đột nhiên từ đâu vang lên một giọng nói trẻ con.

Nghe thấy giọng nói này trong vô thức tôi giật mình đảo mắt tìm kiếm, trong lòng thầm tự có đáp án đó là giọng của ai.

Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ngay chỗ thím Thoa ngồi.

Thằng Cò đứng ngay bên cạnh thím, nó mặc bộ đồ màu trắng dài tay, trước ngực trái có thêu một cành hoa mai, y như cái lúc tôi thấy nó mặc khi còn nằm ở trong quan tài.

“Má ơi, má buồn chuyện gì hả má?”

Nó khẽ nâng tay chạm vào người thím.

Tôi liếc mắt nhìn qua, lòng xót xa cho tình huống hiện tại.

Thím Thoa bơ phờ hướng mắt nhìn ra ngoài đường, nào biết kế bên cạnh thím lúc này đây là đứa con trai thím hết mực yêu thương và nhung nhớ.Người đã chết trong vòng bốn mươi chín ngày sẽ không biết mình chết.

Thằng Cò cũng vậy, tội cho thằng nhỏ vẫn chưa biết mình đã đoản mệnh chết từ lâu.

Từng câu “Má ơi” vang lên, nó liên tục lay lay cánh tay thím khiến cho tôi không kìm được nước mắt.

Sợ thím phát hiện ra điều bất thường, tôi vội quay đi lau giọt nước mắt vừa rơi khỏi khoé mi, quay lại đã không còn thấy nó nữa.Linh hồn của nó còn vất vưởng ở đây chắc hẳn khi chết vẫn còn vướng bận điều gì đó.

Song, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng chắc vì nó thấy má nó đau buồn quá độ nên mới còn lưu luyến ở lại dương gian.

Tôi nhìn thím, phân vân giữa việc nói cho thím biết chuyện thằng Cò vẫn chưa bị đầu trâu mặt ngựa dẫn đi hoặc là không nói.

Im lặng suy nghĩ một hồi tôi chọn cách thứ hai.

Dù sao người cũng đã chết rồi, nói ra chỉ càng khiến cho người ở lại thêm đau buồn.

Tốt nhất cứ để mọi chuyện thuận theo số trời.Nhân lúc trời chưa tối hẳn tôi vắt chân lên cổ chạy một mạch về nhà.

Nói gì thì nói, mặc dù ban đầu khi nhìn thấy thằng Cò có làm cho tôi đôi phần xúc động nhưng khi cảm xúc ấy đi qua, tôi lại thấy sợ sợ.

Bây giờ nó cũng là ma, mà thấy được ma thì đâu phải là chuyện tốt lành gì.

Từ trước tới giờ cùng lắm là tôi chỉ bị ghẹo, vậy mà hôm nay được tận mắt thấy.

Nghĩ kiểu nào cũng thấy đây là điềm báo.

Trên đường chạy về tôi lạnh hết cả sống lưng, tay chân mềm nhũn.“Làm gì mà chạy như ma rượt vậy?”

Tôi chạy ùa vào trong nhà, chống tay lên bàn thở dốc.

Một loạt tiếng động làm má tôi giật mình.Tôi lắc đầu, vội ngồi xuống rót một tách trà.

Má tôi nhíu mày, hỏi tôi lần nữa: “Mới đi đâu về mà má thấy con chạy nhắm mắt nhắm mũi dữ vậy?”

Biết không im lặng cho qua được, tôi đành bịa chuyện hòng qua mặt má: “Con mới từ nhà thím Thoa về, đang đi thì bị con chó nhà ông Tám rượt nên mới phải chạy thục mạng vậy đó má.”

Nói cái này là bịa chuyện thì cũng không hẳn là đúng.

Quả thực hồi trước đây tôi từng bị con chó nhà ông Tám rượt cho mấy lần, có lần còn xém bị nó táp một cái ngay đùi, hên sao lúc đó có người cầm chổi chạy ra quất nó một cái cứu tôi một mạng.

Lấy chuyện này để qua mặt má thì tôi chẳng sợ bị lộ.

Má tôi tin sái cổ rồi chỉ kêu tôi đi tắm rửa sau đó ăn cơm.Vụ nhìn thấy thằng Cò nghĩ lại tới giờ tôi vẫn sợ run người.

Trong lúc đứng tắm trong đầu tôi cứ luẩn quẩn có vài câu hỏi.

Nào là không biết nó có biết tôi nhìn thấy được nó không?

Lỡ mà nó biết thì có tìm tới tôi để nói chuyện hay không?

Có nhiêu đó thôi cũng làm tôi nhức đầu.

Vậy đó nên tôi chẳng dám liếc mắt nhìn bậy bạ ở đâu.

Nhỡ lại thấy nó chắc tôi chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.Đêm khuya ngoài đường tịch mịch, tôi đang ngủ ngon lành thì như bị ai đó chộp lấy một cái, làm cho tôi giật mình tỉnh giấc.

Vừa tỉnh nên vẫn còn mơ màng, tôi xoay người, đảo mắt quanh phòng thì thấy một cái bóng đen vụt qua.Tôi bật dậy ngay, hoang mang nhìn ra ngoài cửa.

Chưa kịp định thần nghĩ xem vừa rồi là cái gì, tôi lại nghe được một tiếng hát văng vẳng đâu đó ngoài đường.

Vì tò mò nên tôi cầm theo cái đèn dầu ra ngoài coi thử.

Ngoài đường lúc này đìu hiu lạnh lẽo, từ đầu trên xóm dưới đều tắt đèn.

Tôi là một đứa sợ lạnh, ra ngoài giờ này làm tôi lạnh khiếp vía.

Tính trở vào trong ngủ tiếp, vừa xoay nửa người lại có một cái bóng vụt qua.

Lần này tôi nhìn thấy rõ mồn một, vội vàng nhìn kỹ xem đó là ai.

Khoảng cách không quá xa tôi vừa nhìn qua đã biết đó là thằng Hào.

Đêm hôm không biết nó chạy đi đâu, nhưng nhìn dáng vẻ của nó coi bộ đang rất gấp gáp.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại chạy theo.Chạy một đoạn, phía trước xuất hiện hàng chục người mặc đồ trắng cầm lồng đèn đỏ đi ở hai bên đường, chính giữa là một cái kiệu đỏ với bốn người khiêng.

Tiếng hát khi nãy tôi nghe kỳ lạ là cũng phát ra từ phía đó.“Dừng lại!

Dừng lại!!!”

Thằng Hào hét lớn rồi đứng chắn giữa đường.

Lúc kiệu đứng lại, cảm nhận được chuyện chẳng lành tôi liền núp vào bụi lùm gần đó quan sát tình hình.

“Mấy người hạ kiệu xuống ngay lập tức cho tôi.

Linh!

Em nghe anh gọi không Linh!”

Hào tức giận nói lớn nhưng chẳng có ai làm theo lời nó.

Nó biết không thể đơn giản đứng nói chuyện bình thường được bèn mặc kệ mọi thứ xung quanh, điên cuồng lao vào một trong bốn người khiêng kiệu, nhưng nó chưa kịp chạm vào người ta thì đã bị mấy người mặc áo trắng bên ngoài lôi ra.

“Bọn khốn nạn!

Tao nói tụi mày mau hạ kiệu xuống ngay.”

Trong chốc lát thằng Hào thành công bị bọn người đó khống chế, mạnh bạo nhấn đầu nó xuống đất.

“Linh!

Trả lời anh đi!

Tội tình gì em phải làm dâu nhà đó?

Em bước vào nhà đó… chẳng khác nào tìm tới chỗ chết.”

“Nghe anh, bỏ đi em.”

Bọn người này dường như chẳng phải là người, mình mẩy lạnh ngắt bấu chặt vào người nó.

Nghe Hào gào lên như thế bọn họ liền giật ngược đầu nó lên, kéo hàm, nhét vào trong họng nó từng cục đá, sau đó thẳng tay đập đầu nó xuống đất.

Tiếng đập đầu vang lên côm cốp vừa nghe đã làm tôi nổi hết cả da gà.Tôi vốn định sẽ trốn ở đây cho tới khi nào hiểu rõ tường tận mọi vấn đề, nhưng nhìn thấy tình cảnh này tôi không thể không chạy ra giải cứu: “Hào.”

Tôi cầm theo một khúc gỗ lớn vừa lượm được ở trong bụi lùm khi nãy.

Vừa chạy tới vừa quơ cây loạn xạ.

Bọn họ giật mình mới chịu thả thằng Hào ra, sau đó tôi liền đỡ nó đứng dậy rồi chuẩn bị chạy trốn.“Mày tới đây làm gì?”

Đi được vài bước, bất chợt nó kéo tôi lại.

Nó không thèm bận tâm đến vết thương đỏ ngầu ở trán, hỏi tôi.“Thấy mày nửa đêm nửa hôm lại chạy ra đường nên tao nhiều chuyện chạy theo coi vậy thôi.”

Tôi trả lời.Nó nhíu mày, cáu gắt nói: “Mày đi về đi, nhanh lên.”

Tôi thoáng giật mình vì cái thái độ thay đổi chóng mặt của nó.

Tình hình hiện tại dù có tức giận tôi cũng phải nuốt xuống, điều quan trọng cần làm ngay bây giờ là phải chạy thoát khỏi đây trước tiên.“Tao không đi, nếu mày muốn thì cứ về trước đi.

Tao còn chuyện cần phải làm.”

Tôi thật sự không hiểu nổi nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Sắp chết tới nơi rồi nó còn muốn làm cái gì nữa?

Đám người mặc đồ trắng không có ý sẽ bỏ qua cho nó, đặc biệt là một đứa vừa ăn gan hùm như tôi đây.

Tôi tinh ý để mắt tới bốn người đang khiêng kiệu.

Dù cho hai bên đang xảy ra ẩu đả thì bọn họ vẫn đứng im bất động.

Vừa rồi lúc thằng Hào tấn công tới, họ cũng không hề có phản ứng.

Dựa theo phán đoán, tôi nghĩ rằng điểm yếu chắc hẳn nằm ở bốn người này.

Làm liều tôi nắm chặt khúc gỗ trong tay, dồn toàn bộ sức lực nhắm về phía trước.Giữa chừng kế hoạch bất thành vì sự chen vào của đám người áo trắng.

Hào xông vào giúp đỡ tôi một tay.

Phía tôi chỉ có đúng hai đứa, trong khi đó bọn họ có đến tận mười mấy người.

Biết mình không thể thoát nhưng cũng không thể chấp nhận buông xuôi.

Tôi với thằng Hào vùng vẫy như cá mắc trong lưới.

Sau đó tôi bị túm chặt đầu, họ đá vào khuỷu chân bắt tôi quỳ xuống, rồi nắm đầu tôi đập xuống đất như cái cách đã làm với thằng Hào lúc nãy.

Với sức gái yếu đuối tôi cứ ngỡ mình đã không chịu đựng nổi.

Mỗi một lần đầu đập xuống đất khiến tôi đau thấu trời.

Lúc này, chợt có một trận gió lớn bất ngờ nổi lên, thổi đất cát bay mù mịt.

“Liên…

Liên.”

Tôi nghe bên tai có người gọi tên mình nhưng trước mắt tôi lúc này trời đất như một cái guồng quay, chẳng tài nào mở mắt nổi.

Đột nhiên có một âm thanh chói tai xuất hiện, đồng thời gió càng lúc càng thổi mạnh.

Chỉ bằng một trận gió đã có thể thổi cả đám người chúng tôi bay xa, bốn người khiêng kiệu cũng không trụ vững, cứ thế tôi nghe tiếng kiệu đổ rầm xuống đất.“Linh.”

Hào la lên.Một lúc sau, cuối cùng trận gió cũng tan biến.

Thằng Hào hốt hoảng chạy lại cái kiệu đã ngã ngổn ngang giữa đường, nó vạch tấm màn che ra… bên trong chẳng có ai.

“Linh, em đâu rồi…

LINH!!!”

Tôi ôm đầu cố gắng lồm cồm ngồi dậy.

Mất một lúc tôi mới định thần được, giữa trán đã sưng vù lên một cục to đùng, rơm rớm muốn rỉ máu.

Tôi mơ hồ nhìn về phía thằng Hào, nó hung hăng lục tung cả cái kiệu nhưng người muốn tìm, tìm mãi không thấy.

Nó như phát điên, gào thét gọi tên con Linh.

Biết không thể ở lại đây lâu, tôi gắng gượng sức lực ngồi dậy.

Chợt tôi cảm nhận dưới cánh tay có cái gì đó là lạ.

Nhìn sang mới biết thì ra tôi lỡ đè lên người của mấy người mặc áo trắng.

Song cảm giác nhồn nhột, lúc nhúc đó vẫn còn.

Tôi rút tay về, giơ lên cao thì tá hỏa khi thấy mấy con dòi to ú nụ bò trên tay.

Từ trong cơ thể của đám người áo trắng từ từ bò ra một đống dòi bự, chúng bò lúc nhúc đầy rẫy ở dưới đất, trên y phục, trên tóc… nhìn xung quanh ở đâu cũng có.

Kỳ lạ lúc này tôi mới phát giác ra từ phía họ phát ra một thứ mùi hôi thối nồng nặc, cơ thể như dính phải bùa ngải nào đó ngay lập tức phân hủy ngay tại chỗ.Bọn này là xác sống chứ chẳng phải người!Cảnh tượng này quá mức khủng khiếp.

Theo phản xa tôi la lên, rồi hốt hoảng chạy về phía thằng Hào.“Không muốn chết thì chạy lẹ.”

Tôi kéo nó chạy về nhà, còn chưa chạy được nửa đường từ đâu lòi ra thêm mấy người mặc đồ trắng, cầm cây rựa tiến gần tới chỗ bọn tôi.

Hết cách tôi chỉ kịp nắm tay thằng Hào chạy vào trong một khu rừng.

Ấy vậy mà bọn họ nhất quyết đuổi theo bằng mọi giá, không chừa cho chúng tôi một con đường sống.

Càng chạy bước chân của tôi càng trở nên nặng nề.

Tưởng chừng khu rừng này như một vật thể sống, âm thầm dẫn dắt hai đứa tôi vào sâu trong cạm bẫy.Xung quanh bốn bề toàn là tre.

Lần đầu tiên tôi bước vào đây không thể xác định nổi bản thân đang ở đâu.

Tôi ngoảnh đầu nhìn ra sau, đám người áo trắng đó vẫn còn rượt theo.

Trên đường chạy vì không để ý tôi va phải một cái gì đó, té lộn nhào xuống đất.

Cơn hoảng loạn lấn át toàn bộ tâm trí tôi lúc bấy giờ.

Mặc kệ cơn đau tôi vội quay đầu ra đằng sau, bọn họ đuổi kịp tới tận nơi, dứt khoát giơ cao cây rựa trong tay.

“Làm ơn tha cho hai đứa tôi.

Cầu xin các người!”

Tôi nhỏ giọng cầu xin dẫu biết tất cả đã muộn.Cây rựa trên cao lao xuống chỗ tôi với tốc độ cực nhanh.

Đến lúc này, tôi theo phản xạ nhắm chặt hai mắt chờ đợi cái chết tới.

Trời đang đứng bóng lại nổi lên một trận cuồng phong, một đàn quạ vẫy cánh đậu lên trên mấy người mặc đồ trắng, dùng cái mỏ cứng cáp của mình mổ vào lớp da mềm oặt chứa đầy dòi.

Từng con dòi rơi bộp bộp xuống dưới đất, vài con rơi trúng chân tôi.Giờ đây tôi chỉ sợ chết nào còn sợ mấy con dòi vô hại đó.

Thằng Hào tới đỡ tôi từ phía sau rồi nó mở đường đưa tôi về nhà.Về tới nơi, tôi phóng vào trong phòng tìm mấy lá bùa bà nội từng để lại, sau đó dán chúng lên cửa nhà và xung quanh bốn bức tường.

“Nói cho tao biết, mày có liên quan gì tới đám người đó?”

Tôi không thể chờ thêm.Nó cứng đầu tới mức tôi hỏi gì cũng không trả lời.

Tôi vì cứu nó mà xém chết, ít ra nó cũng phải biết điều tiết lộ một chút gì đó cho tôi biết để còn có cái phòng thân mới đúng.“Con Linh đâu?”

Tôi hỏi bâng quơ.Nghe tới con Linh quả nhiên nó liền có phản ứng.
 
Huyết Liên
Chap 4: Đám Cháy


“Có phải nó xảy ra chuyện gì rồi không?

Hào, mày phải nói rõ cho tao biết thì tao mới giúp…”

Tôi chưa nói hết câu thì nó tức giận đẩy tôi ra, sau đó lao ra ngoài đường.

Tôi đứng nhìn nó chằm chằm, ngay cả chính bản thân tôi cũng dần hoài nghi về cái thôn này.

Dù là người ở trong thôn ngần ấy năm nhưng vẫn có những chuyện dù thấy tận mắt tôi cũng chẳng thể tự mình lý giải.Vụ việc đêm đó tôi đã thề với lòng không tiết lộ cho ai biết.

Đã vậy tôi còn dành hẳn cả một đêm không ngủ chỉ để ngồi liên kết lại những sự kiện xảy ra tối nay.

Nhưng ngoài việc biết người ngồi trong kiệu ngày hôm đó là con Linh ra thì tôi chẳng biết được gì nữa.

Mà người có thể giải đáp rõ ràng những thắc mắc của tôi cũng chỉ có mình thằng Hào mà thôi.

Ngay khi bán hết đống sen tôi vờ ghé qua nhà con Linh chơi, sẵn tiện dò la ít thông tin về thằng Hào.

Không may là nhà nó đóng cửa tôi đành tự thân vận động tới tận nhà thằng Hào hỏi cho ra nhẽ lần nữa.

Tình cờ trên đường tôi lại gặp bà Nguyệt - bà mai trong thôn.

Tôi dự tính sẽ đi lướt qua luôn không cần phải chào hỏi, nào ngờ chớp mắt một cái bà ta đã đứng trước mặt tôi.Bà ta tỏ ra bất ngờ: “Liên con bà Hương đấy à?

Lâu ngày không gặp, mới đây mà coi bộ ra dáng thiếu nữ dữ vậy bây.”

Bả vừa nói vừa thích thú ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới.Tôi mỉm cười, không buồn để tâm tới lời khen nửa vời ấy.

Người ta đặt cho bả cái danh là bà mai quả nhiên không sai.

Lâu ngày không gặp bà ta không những chỉ đơn thuần hỏi thăm về nhà cửa, mà còn đặc biệt quan tâm đến vấn đề thành hôn của tôi.“Rồi có người thương gì chưa?

Con gái ở tuổi này người ta chuẩn bị cập kê hết rồi đấy!

Nếu chưa có ai thì để tao làm mai cho.”

“Tao mà làm mai đảm bảo số của mày chỉ có sung sướng cả đời.”

Bà ta cứ nói một đoạn rồi lại lấy cái quạt tròn che miệng cười duyên, luyên thuyên đủ thứ chuyện.

Tôi phát chán với cái việc cứ hễ gặp ai là bà ta cũng tỏ ra thân thiết rồi ngỏ lời mai mối chỗ này chỗ kia.

Cứ như không có bà ta thì cả cái thôn này ế vợ ế chồng hết không bằng!

Với lại sung sướng cả đời đâu không thấy, chỉ thấy bà ta độc ác vì tham tiền mà sẵn sàng đẩy con nhà người ta vào chốn địa ngục.

Ví dụ điển hình chính là những đứa con gái trong thôn bị bà ta đẩy vào nhà họ Vũ.

Nghĩ tới đây tôi mới sực nhớ ra lý do mình tới đây.

Lúc này, thằng Hào vừa đi đồng về, tôi quay qua nói với bà Nguyệt: “Bà thông cảm, tôi còn có công việc cần phải đi gấp.”

Nói rồi, tôi luồn qua người bà ta thẳng tiến tới nhà thằng Hào.

“Hào, sao rồi con?”

Giọng dì Lượm - má con Linh phát ra từ trong nhà.

Dì ấy đứng dậy, gấp gáp đi tới chỗ Hào hỏi.Nó bất ngờ khi thấy dì có mặt ở nhà mình.

Song, nó chẳng thể mở miệng nói ra được gì, tận đáy lòng quặn đau lên từng cơn.

Dì Lượm trông thấy nó im lặng trong lòng càng thêm phần lo lắng: “Hào, con có cứu được con Linh không?

Con Linh đâu rồi, dẫn dì đi gặp nó đi con.”

“Con xin lỗi.”

Nó khổ sở nói.Lời này như sét đánh ngang tai đối với dì Lượm.“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Hào, nói dì nghe, con Linh giờ sao rồi hả!!”

Thằng Hào ráng kiềm nén cảm xúc.

Nó đỡ dì Lượm lại ghế ngồi rồi mới kể rõ tường tận mọi chuyện: “Tối qua con đã bị đám người đó tấn công.

Cũng may là con thoát được nhưng…

Con đã tìm rất kỹ vẫn không tìm được Linh thưa dì.”

“Con nói vậy là sao?

Hôm qua chính dì đích thân đưa nó lên kiệu, sao giờ lại không thấy?”

“Chuyện này con cũng đang thắc mắc.”

Dì Lượm nhíu mày hoang mang.

Sự biến mất đột ngột của con Linh càng làm cho nỗi bất an trong lòng dì dậy sóng.

Sợ rằng con Linh đang gặp chuyện, dì càng không thể ngồi yên: “Giờ dì sẽ qua nhà họ Vũ xác minh.

Con cứ ngồi yên ở nhà chớ làm điều gì dại dột.”

Thằng Hào ngay lập tức giữ dì Lượm lại, nhất quyết ngăn cản: “Bây giờ dì qua đó chẳng khác nào ngầm thừa nhận với bà Lý là dì có liên quan đến vụ mất tích của Linh.”

“Con nói vậy là sao?”

Dì nheo nheo mắt, nhìn thằng Hào với ánh mắt khó hiểu.“Đêm hôm qua bọn chúng tấn công con.

Dì cũng biết rõ loại xác sống như bọn chúng nếu không có người ra lệnh từ trước, thì sao bọn chúng có thể tùy tiện tấn công con như vậy!”

Nghe vậy dì Lượm mới ngờ ngợ ra được điều gì đó.

Nói cách khác bà Lý đã biết trước việc thằng Hào sẽ ngăn chặn buổi lễ rước dâu, cho nên mới ra lệnh cho đám xác sống đó thẳng tay đập đầu thằng Hào cho tới chết.

Nếu bây giờ dì Lượm tới nhà họ Vũ chẳng khác nào nộp mạng cho nhà họ.

Có khi còn kéo cả nhà vào cửa chết.“Dì bình tĩnh lại đã.

Con chắc chắn Linh vẫn đang an toàn, chiều nay con sẽ đi tìm thử quanh thôn.

Có tin gì con sẽ báo với dì ngay.”

Tôi lấp ló sau vại lu kế bên nhà.

Sau khi nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện tôi mới hiểu ra lý do vì sao đêm hôm qua thằng Hào lại bất chấp mọi thứ.

Nó vì muốn cứu con Linh thoát khỏi tay nhà họ Vũ nên mới liều mạng tới vậy.

Mọi thắc mắc của tôi từ hôm qua tới giờ được giải quyết chỉ trong tích tắc.

Nhưng tôi vẫn không hiểu.

Vậy rốt cuộc con Linh đang ở đâu, nó có thật sự đang an toàn hay không?Tôi ngồi đăm chiêu suy nghĩ chợt có một âm thanh the thé lọt vào bên tai.

Vô thức quay qua, tôi nhìn thấy thằng Cò đứng chồng ngồng trước cửa nhà thằng Hào, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi xém đứng tim khi nhìn thấy nó.

Song, hình ảnh của nó dần biến mất, thay vào đó là hình ảnh Hồng Ngân chạy vụt qua.

Tôi tò mò ngó theo thì thấy nó vừa chạy vừa ôm mặt khóc nức nở.“Ngân…

Ngân!”

Tôi lớn giọng gọi nhưng nó đều bỏ ngoài tai, cắm đầu cắm cổ chạy.

Con nhỏ này từ trước tới giờ tính cách mạnh mẽ còn hơn cả đám con trai trong thôn, không có cái gì mà dễ làm cho nó khóc được.

Khi không bây giờ lại trở nên mất bình tĩnh tới vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.Tôi cố gắng rượt theo phía sau, vừa chạy vừa kêu nó đến khàn cả giọng nhưng nó không chịu nghe.

Chạy tới khúc sông ngoài thôn nó không lưỡng lự liền nhảy thẳng xuống dưới tìm cái chết.

Mà cái con nhỏ này từ trước tới nay đâu có biết bơi.

Ngân vùng vẫy giữa dòng, ngụp lên ngụp xuống uống không biết bao nhiêu là nước.

Vậy mà nó chẳng thèm la lên kêu cứu.Tôi nhanh chóng nhảy xuống cứu nó lên, thấy tôi lội tới nó càng giẫy giụa hơn, thiếu điều nó đập tôi muốn lòng phổi.“Mày khùng rồi hả Ngân, không biết bơi sao còn đâm đầu xuống đây.”

“Mày bỏ tao ra, để tao chết đi cho xong.

Tao cũng không còn thiết gì sống nữa, để cho tao chết đi, tao xin mày đó Liên ơi.”

Người không biết bơi xuống nước chỉ có mỗi đường chết.

Trong khi đó nó uống không biết bao nhiêu là nước sông vào bụng, lại còn vùng vẫy nãy giờ cuối cùng cũng dẫn đến mất sức.

Thấy nó chìm dần xuống tôi gấp gáp kéo nó vào bờ.

Sau khi kéo được nó lên tôi vội thực hiện mấy thao tác cơ bản.Thoát khỏi cửa tử trong gang tấc nó còn chẳng biết sợ.

Nếu tôi không kịp giữ chặt lại e là nó đã nhảy xuống dưới một lần nữa.

“Có gì thì từ từ tìm cách giải quyết.

Mày chết rồi còn tía má mày thì sao hả?”

Nhìn thấy nó mất bình tĩnh tôi không kìm được tức giận, lớn tiếng la nó vài câu.Nó khóc oà lên trong lòng tôi như một đứa con nít.

Tôi không biết chuyện gì có thể khiến cho nó dại dột tìm tới cái chết.

Hai đứa tôi ngồi ở bên bờ sông cho tới khi nó thật sự bình tĩnh trở lại.“Liên, tao phải làm sao mới được đây.”

“Mày gặp chuyện gì, nói tao nghe.”

Tôi hỏi.Có lẽ là chuyện vô cùng khủng khiếp.

Mỗi khi mở miệng chuẩn bị nói cho tôi nghe là nó lại rơi nước mắt, tôi ngồi dỗ dành mãi nó mới nói ra thành lời: “Bà Lý… khi nãy vừa tới nhà tao hỏi cưới.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại qua hỏi cưới mày?

Nhà họ mới rước con Linh về làm dâu xong, còn chưa đầy một năm ngày nữa mà?”

“Tao cũng không biết chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng bà ta đã nhất quyết hỏi cưới tao rồi.

Trầu cau, vàng bạc đều đã đem qua đủ.”

Chẳng lẽ vì sự mất tích của con Linh tối qua cho nên nhà họ mới tìm người khác thay thế?

Nhưng tại sao phải là con Ngân cơ chứ?

Nó thậm chí còn chưa biết rõ bộ mặt thật của nhà họ Vũ ra sao!

Khi ánh nắng vượt qua ngọn lúa tôi mới dẫn nó về nhà gặp gia đình.

Vừa thấy nó về trước cổng tía má nó liền chạy ra, nước mắt đầm đìa trên mặt: “Trời ơi con ơi là con.

Có gì thì để tía má tìm cách giải quyết chứ sao mà dại dột dữ vậy hả?

Con có mệnh hệ gì sao tía má sống nổi đây.”

Sau trận khóc ngoài bờ sông hai mắt của nó đã sưng húp lên nhưng khi thấy má nó khóc, nó càng thấy tủi thân, sà vào lòng cô Thanh khóc tức tưởi.

“Giờ bà ở nhà trông chừng nó cẩn thận, còn tôi qua nhà đó nói chuyện lại lần nữa.

Biết đâu họ suy nghĩ lại.”

“Tía, tía đừng có đi.”

Ngân hốt hoảng nắm chặt tay ông Mười lại: “Nhà đó không cần nhờ tới bà mai mà đã đem hẳn sính lễ tới nhà mình.

Có thể hiểu nhà họ nhất quyết cưới con cho bằng được rồi.

Không kịp nữa đâu tía.”

Cả nhà con Ngân đều hiểu vấn đề này nhưng sự thật luôn luôn khó chấp nhận, đã là bậc làm cha làm mẹ làm sao có thể ngồi yên nhìn con gái mình bị người ta cướp đi chỉ bằng vài đồng vàng.

Cho dù có nhà nghèo tới mức nào thì họ cũng không bán con cái theo cái kiểu này để đổi lấy vinh hoa phú quý.Trên đường về nhà tôi cứ thơ thẩn nghĩ về chuyện của Hồng Ngân.

Trước nay tôi đều cho rằng số của nó chắc chắn là sung sướng nhất cái thôn Thanh Quan này.

Vì từ nhỏ nó có đầy đủ cha mẹ yêu thương, dù nhà cửa chẳng giàu sang hơn ai nhưng ngày qua ngày đều được sống trong hạnh phúc, tự do tự tại không vướng bận điều gì.

Giờ nhìn lại, chắc có lẽ khi ấy tôi đã nghĩ sai.

Số của nó thật sự là có sung sướng nhưng cái khổ cũng đang tới gần.Nhà họ Vũ đưa ra điều kiện gia đình Ngân chỉ được chuẩn bị trong vòng hai ngày.

Chỉ còn hai ngày cuối cùng được ở bên nhau cho nên tối nào tôi cũng tranh thủ ăn cơm xong rồi chạy qua thăm nó một lần.

Sau này về làm dâu nhà họ Vũ, mang danh con dâu nhà họ Vũ thì có muốn ra ngoài dạo chơi e cũng rất khó khăn.

Đêm nay là đêm thứ hai, cô Thanh thấy tôi tới cũng gắng gượng nở nụ cười chào đón.“Con Ngân đang ở trong phòng đó con.”

Tôi gật gật đầu rồi đi vào phòng tìm Ngân.

Nó chẳng khá khẩm hơn là bao, mặt mày buồn rầu như đưa đám.

“Ngày mai làm tân nương rồi, còn buồn nữa thì ngày mai mày sẽ xấu lắm đó.”

Tôi đặt tay lên vai nó, nhẹ giọng trêu chọc mấy câu như mọi khi.Chỉ khác trước bây giờ nó không còn phản ứng kịch liệt như trước nữa.“Liên, mày thử nghĩ coi.

Nếu tao trông xấu xí thì nhà đó có hủy bỏ lễ thành thân ngày mai không?”

Nó hỏi tôi.“Chắc chắn là phải hủy bỏ rồi.

Ai đâu lại lấy người xấu về làm dâu, gặp tao thì không chỉ hủy hôn thôi đâu, còn làm phước cho mày vàng để mày biết làm đẹp một tí.”

Cuối cùng nó cũng có chút hưởng ứng với câu nói dối ngọt ngào của tôi.

Ngày mai làm tân nương rồi nên tối nay nó phải ngủ sớm.

Hôm trước tôi nắn ná ở lại chơi với nó tới tận canh hai mới chịu về nhưng hôm nay thì ngược lại, chưa qua độ canh một tôi đã dứt khoát đứng lên từ biệt.Khi trước con Linh đi lấy chồng tôi chỉ đơn thuần cảm thấy thương cho số phận của nhỏ.

Nhưng với Ngân thì tôi không tài nào chấp nhận được.

Từ nhỏ tôi với nó cùng nhau lớn lên, coi nhau như chị em ruột thịt trong nhà.

Thà là nó cưới người khác tôi không nói, chắc chắn sẽ vui vẻ chúc phúc cho vợ chồng nó.

Còn đằng này nó lại làm dâu nhà họ Vũ, mỗi lần nghĩ tới tôi lại thấy nhói đau trong lòng.Làm sao tôi có thể ngồi yên nhìn nó bước vào chốn địa ngục.

Con Linh tới bây giờ vẫn không rõ tung tích.

Tôi sợ một ngày nào đó Ngân cũng gặp tình cảnh tượng tự, tới lúc đó tôi biết phải làm sao.

Trên đường về tôi vừa đi vừa suy nghĩ tìm cách dẫn tới việc thời gian về tới nhà kéo dài ra thêm một khoảng.

“Chị Liên…

Chị Liên.”

Hồn phách thằng Cò đột ngột hiện ra giữa đường, thằng nhỏ liên tục gọi tên tôi với chất giọng khàn khàn khó nghe: “Chị Liên…

Cứu…

Cứu!”

Vì mải mê suy nghĩ nên phải mất một lúc tôi mới nghe được giọng thằng Cò kêu tên mình.

Bước chân tôi dừng ngay giữa không trung khi thấy thằng nhỏ chỉ còn cách mình vài bước chân.

Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên một màn đấu tranh tâm lý.

Một là tự nhiên bước tới, dù gì nó cũng là ma chắc hẳn sẽ đi xuyên qua được.

Hai là lách người đi qua hướng khác.

Đầu óc tôi đấu tranh trong vài giây rồi cũng kiên quyết chọn phương án an toàn trong vài giây.

Tôi âm thầm hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, sau đó đi được vài bước tôi liền giả bộ như mình bị kiến cắn ngay giò rồi loạng choạng né nó ra thật xa.

Lúc nhỏ tôi từng được bà nội nhắc nhở, một khi nhìn thấy ma quỷ nhất định không được la hét tỏ ra sợ hãi và không được cho họ biết mình có thể nhìn thấy họ.

Bởi vì nếu họ nhận ra sẽ bám theo mình như một cái bóng, dẫn dắt người ta vào tận nhà của mình.

Mà với tôi thì nghĩ đơn giản hơn nhiều.

Thà rằng không thấy, còn thấy rồi thì làm sao giả bộ như không thấy được.“Cứu!...

Cứu với chị Liên.”

Tôi làm ra mặt lạnh rồi bước đi như bình thường.“Chị Liên, em biết chị thấy được em mà.

Cứu…

Cứu thằng Ti đi chị…

Nó sắp chết…

Nó sắp bị người ta giết chết rồi!”

“Chị Liên!

Chị phải đi cứu nó!

Trong khu khu nghĩa địa có cái căn nhà hoang.

Người ta sắp giết chết nó rồi.”

“Chị nhất định phải cứu nó!

Phải cứu…”

Giọng của nó dần dần biến mất ở sau lưng.

Nó đi rồi…

Nhưng sao tới lúc này tôi mới cảm thấy sợ?

“Nó sắp chết…

Nó sắp bị giết…”

Những lời thằng Cò nói khi nãy bỗng vang vọng trong đầu tôi.

Dù cho nó có là ai nhưng đã là lời của ma quỷ thì nhất định không được tin.

Đêm khuya thanh vắng, từ đâu vang tới tiếng chim heo quỷ dị, báo hiệu một điềm báo đang tới.

Tự nhủ với lòng rằng không nên tin những lời của thằng nhỏ nói ra nhưng nó chết trẻ, vong hồn vốn dĩ rất linh.

Nhỡ nó nói thật thì sao?!“Ti ơi… nghe tía gọi không con!”

Thanh âm của tía thằng Ti vang văng vẳng trên con đường làng.

Tôi chạy tới hỏi han: “Giờ này cũng khuya rồi sao chú còn ra đây?”

“À…

Chú đi tìm thằng Ti đó mà.

Thật tình, không biết nó ham chơi ở đâu mà tới giờ này còn chưa chịu vát mặt về.”

“Chú mà bắt được, chú đánh cho nó bầm mình để bỏ cái tật long nhong.”

Phải thừa nhận nỗi sợ trong tôi càng lúc càng tăng nhanh.“Vậy thôi chú đi tìm nó nghe con.

Giờ khuya rồi, con cũng tranh thủ về đi.”

Nói rồi chú ấy tiếp tục đi tìm thằng Ti.

Tôi đứng giữa đường, giữa việc không tin hoặc tin, tôi đành liều tin vào lời thằng Cò.

Tôi nhanh chân chạy theo hướng chú Bình vừa đi, vội nói: “Chú, con biết thằng Ti đang ở đâu.

Chú mau đi theo con.”

Tôi chỉ nói vậy rồi ngay lập tức cong cẳng chạy tới khu nghĩa địa ở cuối thôn.

Đây là một trong những khu đất dành để chôn cất tất cả những người đã chết trong thôn.

Trong đó có thằng Cò.

Chính giữa khu đất có một cái nhà bỏ hoang, quanh năm không ai lui tới nên ít được ai để ý.

Chạy không được bao lâu tôi thấy phía trước có đốm lửa, càng chạy tới gần từ một đốm lửa nhỏ nhoi bỗng biến thành một trận lửa lớn.Cái nhà hoang đang bị đốt cháy!Căn nhà đó vốn chỉ được lợp bằng lá, điều kiện độ ẩm không khí thấp dẫn tới dễ bắt lửa hơn.

Nhìn căn nhà bị lửa táp dữ dội, hơi nóng phả thẳng vô mặt khiến tôi phút chốc không nghĩ ngợi được gì.

“Liên, thằng Ti ở đâu con?”

“Chú Bình, thằng Ti ở trong căn nhà đó.

Chú tin con đi, nó thật sự ở trong đó.”

Tôi hoảng hốt, run rẩy chỉ về phía đó.

Sợ rằng chú ấy không tin lời tôi nói, tôi dự tính chạy vào trong đó tìm thằng Ti ra chứng minh nhưng lửa lớn như vậy, e là tôi bước vào sẽ không có đường trở ra.

“Chú ơi, con không có lừa chú đâu.

Thằng Ti!

Nó thật sự đang ở trong đó chú ơi.”

Trông thấy chú Bình còn hoài nghi, tôi cũng hết cách.

Làm sao tôi có thể nói là do thằng Cò hiện hồn về báo cho tôi hay tung tích của thằng Ti được cơ chứ.

Thấy chết trước mắt, tôi không thể nào làm ngơ.

Mặc kệ nguy hiểm trước mắt, tôi chạy về phía trước trong sự ngỡ ngàng của chú Bình.Chú Bình kịp thời cản tôi lại: “Bình tĩnh đã con!

Thằng Ti là con của chú, để chú vào đó.

Con chạy đi kêu mọi người tới dập lửa nhanh lên.”

Dù chẳng rõ lý do nhưng chú vẫn chọn cách tin tưởng tôi.

Nhìn thấy chú Bình lao thẳng vào trong ngọn lửa, tôi không dám chậm trễ, gấp gáp chạy đi kêu cứu.

Ngay sau khi mọi người hay tin tôi xung phong dẫn đường, còn người dân thì luân phiên khiêng nước vào trong khu nghĩa địa.

Tôi như mất bình tĩnh tới nơi: “Sắp tới rồi, mọi người cố gắng lên.”

Lúc quay lại tôi chẳng thấy một ai.

Một mình đứng giữa khu nghĩa địa, nhìn màn sương lạnh giá giăng kín tứ bề, tôi ngỡ như mình đã bị sập cái bẫy của ai đó.

Chưa kịp hiểu chuyện gì chợt có một lực tác động siết chặt cổ họng tôi.Theo phản xạ tôi quơ quào trước cổ họng.

Ngặt một nỗi hoàn toàn trống trơn.“Aaaaa.”

Lực bóp cổ ngày càng mạnh.

Ngay khi tôi tưởng mình sẽ chết lại xuất hiện một trận cuồng phong như ngày hôm đó.

Song, chẳng bao lâu cơn gió biến mất, tôi mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục đen.

Người nọ đeo một lớp mặt nạ, vung thẳng kiếm trước tầm mắt tôi.

Dù rằng chẳng rõ tướng mạo lại có thể làm cho tôi yên tâm cái mạng này sẽ được bảo toàn.
 
Back
Top Bottom