Siêu Nhiên Huyết Lệnh Quỷ Môn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395487041-256-k916674.jpg

Huyết Lệnh Quỷ Môn
Tác giả: TacGiaChuaDu18
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Kỳ bí, siêu nhiên, kinh dị sinh tồn, phá án, anh em, thế giới song song Tags: huyetlenhquymonkinhdi​
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
Bưu Kiện Không Tên


> "Chúng tôi rất tiếc, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lâm Thiên."

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lâm Hạo như một bản thu âm lỗi.

Cảnh sát, dân phòng, thậm chí cả nhóm tình nguyện tìm người mất tích đều đã buông tay.

Người anh trai mà cậu kính trọng, dựa dẫm và yêu quý hơn bất kỳ ai...

đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.Không lời nhắn.

Không vật dụng cá nhân.

Không tín hiệu điện thoại.

Chỉ có một buổi chiều mưa lạnh, Hạo rời khỏi nhà với chiếc balo nhỏ, nói là đi tìm một người bạn cũ.

Rồi sau đó - im lặng vĩnh viễn.Một tuần trôi qua.Hạo đã đi gần như khắp mọi nơi có thể, từ bệnh viện, đường tàu, bến xe cho đến những con ngõ nhỏ nơi Thiên từng đến.

Nhưng tất cả chỉ là hư vô.

Mỗi đêm, cậu nhìn lên giường trống trơn phía trên giường tầng mình nằm, trái tim như bị bóp nghẹt.Cho đến hôm nay.Khi cậu đang thẫn thờ trong nhà thì có tiếng chuông cửa vang lên.- "Ai vậy?"

- Hạo hỏi lớn khi mở cửa, nhưng ngoài hành lang chỉ có một thùng bưu kiện giấy nâu đặt ngay ngắn.Cậu cúi xuống, đôi mắt mở to khi đọc dòng chữ nhỏ bên ngoài:> Người nhận: Lâm Hạo

Người gửi: Lâm Thiên

Tim Hạo như ngừng đập.

Tay cậu run lên, mắt dán chặt vào tên người gửi.

Đây là nét chữ của anh Thiên - không thể lẫn vào đâu được.Cậu kéo thùng vào trong, khóa cửa lại, run rẩy mở ra.Bên trong chỉ có một lớp vải đen, được gói cẩn thận quanh một vật thể cứng.

Gỡ ra, thứ hiện lên khiến Hạo lùi lại bản năng:> Một tấm lệnh bài đen tuyền, nặng tay, khắc hình một con quỷ có mắt đỏ máu và sừng nhọn.

Phía sau lệnh bài có khắc dòng chữ:> "Muốn tìm anh trai mày?

Bước qua cánh cửa đầu tiên."

- "Cái quái gì thế này?"

- Hạo lùi lại, cảm giác bất an tràn ngập sống lưng.

Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ thì tấm lệnh bài đột nhiên phát sáng rực rỡ, chiếu lên trần nhà những hình xoắn đỏ máu như đang quay.Không gian méo mó, nền nhà rung lên.- "Chuyện gì đang...?!"

Bóng đen tràn ra từ lệnh bài, nuốt lấy cả cơ thể Hạo.

Cậu hét lên, nhưng tiếng hét như bị bóp nghẹt trong cổ họng.Rồi mọi thứ biến mất.Chỉ còn lại bóng tối.---
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
Khu Rừng U Ám - Lời Chào của Người Sống Sót


Một luồng ánh sáng đỏ rực bùng nổ từ tấm lệnh bài quỷ, như hút lấy linh hồn Lâm Hạo.

Cậu mất đi tri giác trong chớp mắt.…"

Ư…" – Một tiếng rên khẽ phát ra từ miệng Lâm Hạo.

Cậu choàng tỉnh.Trước mắt là một khu rừng tối đen, cây cối khô quắt như những bàn tay ma quỷ giương vuốt, sương mù dày đặc phủ kín mọi tầm nhìn.

Mỗi hơi thở lạnh lẽo tựa như có ai đó đang thì thầm bên tai.

Cậu đưa tay ôm lấy đầu, mọi thứ quay cuồng.> "Mình đang ở đâu…?"

Soạt… soạt…Tiếng bước chân từ nhiều phía vang lên.

Cậu quay đầu lại, thủ thế cảnh giác."

Bình tĩnh, người mới à." – Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Từ trong sương mù, hơn mười bóng người từ từ hiện ra.

Họ mặc đủ kiểu trang phục, từ đồng phục học sinh đến áo blouse trắng, thậm chí có người mặc cả đồ ngủ.Một thiếu niên tóc nâu hơi rối, chừng hơn hai mươi tuổi, bước lên nói:"Chào mừng đến Vực Tối."

Lâm Hạo cảnh giác hỏi:"Vực…

Tối?

Đây là đâu?

Các người là ai?

Các người có thấy Lâm Thiên, anh trai tôi không?"

Cả nhóm người nhìn nhau, lắc đầu."

Chưa từng nghe cái tên đó.

Mỗi người đến đây đều là bị chọn, chẳng ai biết tại sao hay ai là ai.

Người sống lâu hơn thì hướng dẫn kẻ mới."

Một cô gái tóc đen, mắt sắc như dao lam tiếp lời:"Vực Tối là một nơi không thuộc bất kỳ thế giới nào.

Tại đây, muốn sống… thì phải vượt qua những cánh cửa."

"Cánh cửa…?" – Lâm Hạo cau mày."

Cụ thể hơn," – cậu trai tóc nâu tiếp tục – "mỗi 'cánh cửa' là một mảnh ký ức kinh hoàng của thế giới thực.

Mỗi khi bước vào, cậu sẽ phải tìm ra sự thật đằng sau cái chết, oan khuất, bí mật.

Có ma, có quỷ, có quy tắc giết người, và có boss cuối."

"Chết ở trong…" – Cô gái lạnh lùng chen ngang – "…thì chết thật."

Lâm Hạo nắm chặt tay, nhưng vẫn hỏi:"Nếu vượt qua thì sao?"

"Thì có thể trở về… hoặc ít nhất là tiến gần hơn tới cánh cửa cuối cùng.

Có thể anh cậu…

đã vào rồi."

Bỗng một âm thanh “đinh” sắc lạnh vang lên từ hư không.Một bảng ánh sáng đỏ máu hiện ra giữa không trung.

---[THÔNG BÁO CỦA HỆ THỐNG][CÁNH CỬA SỐ 1 SẼ MỞ TRONG 5 PHÚT]

NGƯỜI THAM GIA:1.

Lâm Hạo

2.

Trịnh Thư

3.

Lữ Văn

4.

Đặng Mỹ

5.

Lý Tứ

6.

Bùi Nam



---Không khí trở nên căng thẳng."

Trúng tên rồi, người mới à." – Cô gái lạnh lùng nhìn cậu, mỉm cười như giễu cợt."

Chúc may mắn.

Cửa thứ nhất thường là cái bẫy cho kẻ yếu."

Lâm Hạo nuốt khan.

Lòng cậu dâng trào một dự cảm bất thường.

---> "Lâm Thiên, nếu anh thật sự từng ở đây… vậy thì em cũng sẽ bước vào như anh… và lôi anh trở về, bằng mọi giá."

"Cho dù nơi này là địa ngục thật sự."
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
VỰC TỐI THỨ NHẤT - BỆNH VIỆN TÂM THẦN TÂY PHƯỢNG


> Ầm...

Âm thanh nặng nề của cánh cổng sắt khép lại.

Một mùi ẩm mốc, lẫn lộn giữa máu khô và thuốc tẩy sộc thẳng vào mũi.> “...Đây là đâu...?” – Lâm Hạo chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn đặc.

Xung quanh cậu là một hành lang dài, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, bức tường bong tróc lớp sơn trắng, vết máu hình bàn tay kéo dài khắp nền gạch.> “Nhìn lên đi, cửa số 1 mà.

Chào mừng tới viện tâm thần Tây Phượng.” – Một giọng nam trẻ tuổi bật lên, pha chút trêu chọc.

> “Lữ Văn.

Kỹ sư phần mềm.

Tự tin về đầu óc.

Ít tự tin về gan.” – Gã vẫy tay, rồi quay sang chỉ vào một cô gái đứng kế bên.

> “Trịnh Thư.

Y tá.

Có kinh nghiệm ở nơi như vầy.

Đừng làm phiền cô ấy khi không cần thiết.” – Cô lạnh lùng liếc qua Lâm Hạo, không thèm bắt chuyện.

> “Đặng Mỹ.

Thích tâm linh.

Từng mơ thấy bản thân chết trong viện tâm thần.

Không đùa đâu nha.” – Cô gái mặc hoodie tím lẩm bẩm, ôm chặt chiếc bùa nhỏ trước ngực.

> “Lý Tứ.

Còn sống tới giờ không phải nhờ may mắn.

Nhớ lấy.” – Người đàn ông to lớn, tóc húi cua gằn giọng, ánh mắt như dò xét mọi ngóc ngách.

> “Bùi Nam...

đâu?” – Trịnh Thư chợt hỏi, mắt đảo quanh.

> “Mới nãy còn thấy hắn mà...” – Đặng Mỹ nhíu mày.

> “Mấy người nghe gì không?” – Lâm Hạo thì thầm, lắng tai.

> Cộc... cộc... cộc...

Tiếng bước chân kéo lê, rất chậm.

Từ phía cuối hành lang vang lên.> “Không ổn rồi, chia nhóm.

Tôi, Trịnh Thư và Đặng Mỹ kiểm tra dãy bên phải.

Lữ Văn, Lý Tứ và cậu – Lâm Hạo đúng không?

Đi bên trái.” – Lý Tứ ra lệnh, không chờ ai đồng ý.

---[Ngày 1 – Giờ thứ 1]Tổ bên phải> “Đừng nhìn vào phòng số 7.

Dù có nghe gì cũng không vào.” – Trịnh Thư nhắc, tay run khi đi ngang.

> “...Cô từng tới đây à?” – Đặng Mỹ hỏi nhỏ.

> “Không...

Nhưng trong mơ... tôi từng bị kéo vào đó.

Tận mắt thấy bản thân mình treo cổ.” – Cô cắn môi.

Tổ bên trái> “Mày thấy camera kia chớp không?

Có điện... mà không ai vận hành.” – Lý Tứ chửi thề.

> “Phòng y hồ sơ nè.

Có gì đó...” – Lâm Hạo khom người nhìn qua khe cửa, thấy bóng ai đó đang viết lên tường bằng máu.

> “Khoan!

Nhìn bảng tên kìa... ‘Bùi Nam’!?” – Lữ Văn hét lên.

> ẦM!!! – Cánh cửa bật tung, bên trong trống rỗng.

---[Giờ thứ 3]> “Chúng ta bị nhốt rồi... cửa ngoài biến mất.” – Đặng Mỹ hoảng loạn.

> “Không, nó vẫn ở đó... nhưng bây giờ không dẫn ra ngoài.” – Lữ Văn nói khẽ, ánh mắt nhìn vào khoảng trống vô định phía cửa chính.

> “Chúng ta phải sống sót 7 ngày.

Không... không phải sống.

Là... không chết.” – Trịnh Thư đột nhiên thì thầm, như nhớ lại điều gì đó.

> “Người chết đầu tiên thường là kẻ tách đoàn...”

Mọi người đồng loạt quay đầu.> “Lý Tứ...

đâu?”

> “Lúc nãy hắn nói đi nhà vệ sinh mà?!” – Lâm Hạo hét lên, lao chạy tới dãy cuối cùng.

Phòng vệ sinh số 3... mở hé.> Rột... rột...

Một thứ gì đó đang bị xé nát bên trong.> “Không vào!

Ai đó đang ăn...” – Đặng Mỹ gào lên, bật khóc.

> “Chúng ta không ở thế giới thật nữa...” – Lâm Hạo siết chặt nắm tay, bắt đầu hiểu ra.

> “Đây là vực tối.”

---
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
Cửa Mở - Lối Đi Không Lối Về


Giờ thứ 3 – Ngày 1

Ánh đèn vàng nhạt rọi mờ vào hành lang sau toilet.

Một lối đi chật hẹp, ẩm ướt, đầy hơi nước và tiếng nhỏ giọt từng nhịp lạnh lẽo.> “Mọi người… nhìn dưới đất…” – Lâm Hạo cúi xuống, tay run run.

Một vệt máu kéo dài – như thể ai đó đã bị lôi đi.

Vết máu ấy dẫn thẳng vào bên trong đường hầm.> “Chúng ta đi tiếp chứ?” – Lữ Văn hỏi, giọng trầm.

> “Cậu bị điên à?” – Đặng Mỹ gần như hét lên.

“Cậu vừa thấy cái gì trong phòng vệ sinh đó rồi đúng không?!”

> “Không đi tiếp thì ở lại đây chờ chết à?” – Trịnh Thư nói khẽ, ánh mắt quét qua từng người.

“Đây là vực tối.

Nó không để ai sống sót nếu cứ đứng yên.”

---Tiến vào lối đi sau toiletNhóm sáu người bước vào lối đi.

Không ai nói gì.

Tiếng bước chân vang vọng, cộng hưởng cùng tiếng thì thầm văng vẳng đâu đó trong tường – không rõ là tiếng côn trùng… hay thứ gì khác.Phía trước, lối đi dẫn đến một căn phòng tròn, phủ kín gạch trắng loang lổ máu.

Trên tường có sáu bức chân dung…

Là chính họ.> “Cái quái gì…?” – Bùi Nam lùi lại.

> “Ảnh… là ảnh chụp… nhưng đây là từ trong… hiện tại!” – Trịnh Thư rùng mình.

---Bỗng một tiếng "cạch" vang lên.

Cánh cửa sau lưng họ đóng sập lại.Tiếng loa vang lên, lần nữa:> “Trò chơi bắt đầu.

Một người phải chết thì cửa mới mở.”

> “Đùa à?

Không!

Không đời nào!” – Đặng Mỹ gào lên, đập vào tường.

> “Không giết nhau… thì sao?” – Lâm Hạo nhìn quanh, cố giữ bình tĩnh.

“Chắc chắn phải có cách khác.”

---Lựa chọn tàn khốcTrên bàn giữa phòng có một tờ giấy và một con dao rỉ sét.

Giấy viết tay, bằng máu:> "Sáu người.

Một sự lựa chọn.

Kẻ yếu nhất sẽ là chìa khóa."

> “Nó đang bắt chúng ta… tự loại nhau?” – Bùi Nam thì thầm.

> “Chờ đã… không đúng…” – Trịnh Thư nhìn kỹ các bức chân dung – “Lý Tứ không còn… vậy còn 5.

Nhưng đây là 6 chân dung…”

> “Khoan… cái hình thứ 6 này… không phải chúng ta…” – Lữ Văn cau mày.

“Đó là...”

---Một cái bóng từ góc phòng trườn ra.

Đen như bóng tối.

Mắt không có tròng.

Mồm ngoác tới mang tai, răng như mảnh kính.> “ĐỪNG NHÌN NÓ!!!” – Trịnh Thư hét lên.

Tắt đèn.Một tiếng hét rạch nát không gian.

---Đèn bật lại.

Bùi Nam đã biến mất.

Chỉ còn vũng máu và móng tay cào nát sàn gạch.Cửa mở ra.

---> “Nó không cần ta giết nhau…” – Lâm Hạo lẩm bẩm.

“Nó chọn người yếu nhất…

đúng như lời nhắn…”

> “Và giờ nó biết chúng ta sẽ tự nghi kỵ nhau.” – Lữ Văn tiếp lời.

“Chào mừng đến tầng địa ngục đầu tiên.”

---Cánh cửa trước mặt dẫn đến một hành lang dài, nơi bảng hiệu bên trên ghi bằng máu:

“Cánh Cửa Thứ Nhất – Khu Điều Trị Tâm Thần”.Giờ thứ 4 – Ngày 1

5 người còn sống.

Vực tối vừa mới bắt đầu.
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
Bác Sĩ Không Mặt


Giờ thứ 4 – Ngày 1Cánh cửa dẫn họ vào một hành lang trắng toát, với những ô cửa kính mờ ghi dòng chữ:> Khu Điều Trị Tâm Thần - Phòng Giám Sát 03

Một mùi thuốc sát trùng nồng nặc bao trùm.

Đèn tuýp nhấp nháy theo nhịp tim đập.

Mọi thứ lạnh lẽo và không thật.> “Nơi này có ai… dọn dẹp à?

Sao sạch thế?” – Đặng Mỹ run run nói.

Đúng lúc đó – tiếng bước chân gõ đều vang lên từ hành lang bên phải.

Một người đàn ông mặc blouse trắng xuất hiện, kính tròn, tóc gọn gàng, tay cầm clipboard.> “Các cậu lại trốn ra nữa rồi.

Bệnh nhân 004 đến 008.

Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi?

Không được rời phòng trị liệu nếu chưa có lệnh.” – Ông ta trách nhẹ.

> “Cái gì…?” – Lữ Văn lùi lại.

“Chúng tôi không phải bệnh nhân…”

> “Thuốc an thần liều nhẹ.

Sẽ giúp các em tỉnh táo hơn.” – Giọng ông ta dịu dàng, nhưng tay ông đã rút ra mấy ống tiêm.

---Bị bắt lạiBảo vệ mặc đồ y tá xuất hiện từ hai phía.

Bọn họ bị ép vào các căn phòng nhỏ như chuồng súc vật.

Không ai có sức phản kháng.Lâm Hạo bị ghì xuống giường, tiêm vào cổ.

Trịnh Thư hét lên: “Không!

Tỉnh lại đi!

Đây là vực tối!

Đây không phải thật!!”

Nhưng mọi thứ mờ dần.

---Lơ mơ tỉnh dậyHọ tỉnh lại sau vài giờ – đầu đau như búa bổ.

Căn phòng vẫn trắng, nhưng… không có bóng người.

Không có tiếng loa.

Không có bác sĩ.

Không ai canh giữ.> “Cái quái gì đang xảy ra…?” – Bùi Nam (trong ảo giác) đã biến mất từ trước, nhưng kỳ lạ là… giường của anh ta đã có người nằm lại.

Một…

“người” không rõ mặt.

Mặt trơn nhẵn như bị xóa sạch.

---> “Đây không phải bệnh viện…

đây là một cái bẫy.” – Trịnh Thư nói, cố giữ bình tĩnh.

“Bác sĩ đó… là ma.

Không có người sống nào tồn tại trong vực tối.”

---Camera – Quy tắc tử thầnKhi cả nhóm rón rén ra ngoài tìm cách thoát, họ thấy các camera gắn ở mỗi góc trần nhà.> “Khoan… chúng đang quay…” – Lữ Văn cảnh giác.

Một tiếng “bíp” vang lên.

Đặng Mỹ vô tình ngẩng mặt nhìn thẳng vào một camera.Ngay lập tức: "ĐOÀNG!"

Đầu cô nổ tung như bị ép chặt trong máy nghiền – máu, xương, óc bắn tung toé lên cả trần.

Cơ thể còn co giật vài nhịp rồi đổ sập.> “KHÔNGGGGGGG!!!” – Trịnh Thư hét lên.

“Camera là quy tắc!

Camera giết người!”

---Đi sát tường – Luật sống sótHọ bắt đầu bò sát tường.

Đèn nhấp nháy liên tục.

Mỗi khi chệch khỏi vùng mù của camera, tiếng “bíp” lại vang lên, báo hiệu tử thần cận kề.> “Đây là cách… vượt qua.

Không để nó ‘thấy’.” – Lâm Hạo lẩm bẩm, như người đang tỉnh dần khỏi mộng độc.

---Bệnh nhân thật – hay ảo?Họ đến một căn phòng có tên:> Phòng 1108 – Bệnh Nhân Tự Kỷ Nặng

Bên trong là một người đàn ông hói đầu, mặc đồ bệnh viện, ngồi vẽ nguệch ngoạc lên tường bằng… máu khô.> “Chú ơi, chú… là bệnh nhân ở đây à?” – Lữ Văn hỏi khẽ.

Người đó quay lại, ánh mắt ráo hoảnh:> “Bệnh nhân?

Không.

Chúng ta là những con chuột.

Những thí nghiệm trong mê cung của Quỷ.

Tôi tỉnh rồi.

Còn mấy đứa… sắp đến lượt.”

---ẦM!!!Cánh cửa mở toang.

Bác sĩ không mặt bước vào.

Không ai biết ông đến từ hướng nào.> “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi.

Bệnh nhân thì phải về phòng.”

> “KHÔNG!!!” – Lâm Hạo hét, kéo Trịnh Thư bỏ chạy.

Thuốc an thần lại được tiêm.

---Cảnh mờ dần…

Lần này, ý thức họ mờ hơn trước.

Trong mê man, từng người nghe thấy cùng một câu nói vang lên từ tai nghe cắm vào tai họ lúc bất tỉnh:> “Người tiếp theo là ai?

Camera đã chọn.”

---Giờ thứ 6 – Ngày 1

Chỉ còn 4 người tỉnh táo.

Nhưng liệu họ còn tỉnh thật không?

Hay đã rơi vào một tầng ảo giác mới?
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
Mắt Trống, Bóng Dài


Giờ thứ 8 – Ngày 1Lâm Hạo choàng tỉnh giữa bóng tối.

Ánh sáng duy nhất phát ra từ một camera đỏ chớp tắt ở góc trần.

Không còn ai xung quanh.Căn phòng trắng toát.

Vách bê tông lạnh, không cửa sổ.

Giường sắt nhỏ, dây trói cao su cũ kỹ vắt ngang.> “Thư?...

Bùi Nam?...

Văn?…”

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng quạt thông gió gằn gào khe khẽ.Mỗi người đã bị tách riêng.

---Ở một nơi khác, Trịnh Thư cũng vừa tỉnh dậy.

Cô sờ lên cánh tay – một vết kim còn rớm máu.

Miệng đắng ngắt, đầu choáng váng.> “Mình... bị tiêm thuốc.”

Bức tường đối diện có một tấm gương đen thui, soi mờ hình ảnh của chính cô.Đột nhiên, loa trần phát ra một tiếng rè rè.> “Chào mừng bệnh nhân #1721.

Xin giữ yên tĩnh trong giờ theo dõi.

Bóng tối là liệu pháp.

Bóng là bệnh.

Mắt là cửa chết.”

> “Cái quái gì…?”

---Lữ Văn tỉnh lại trong căn phòng không đèn, chỉ có màn hình nhỏ gắn trên trần – hiển thị video trắng đen:Một người đang đi trong hành lang...

Không đầu.

Bóng thì lại… có đầu.Anh nheo mắt, đọc dòng chữ chạy dưới màn:> “Kẻ không đầu lấy ánh mắt để tìm đầu của mình.”

---Bùi Nam thì bật dậy như bị điện giật.

Dây trói tay còn chưa tháo.

Anh giật mạnh, rướm máu.> “Khốn kiếp!

Để tao ra khỏi đây!!”

Cửa phòng anh là kính mờ.

Bóng một người cao bất thường, đang đứng sát bên ngoài, không có đầu – nhưng camera trong phòng lại hiện rõ… một cái bóng đầy đủ.> “Má… cái đó là cái gì?!”

Đột nhiên, đèn trong phòng lóe lên 3 lần – bóng của anh trên tường biến dạng.

---Quay lại phòng Lâm Hạo.Bức tường bên trái có chữ viết bằng máu tươi:> "Khi bóng thấy đầu, đầu không còn.

Khi đầu không thấy bóng, đầu sống mãi."

> “Lại là đố.

Đầu… bóng…

ánh sáng…” – anh cau mày.

Anh nhớ lại – Đặng Mỹ bị nổ đầu ngay trước mặt.

Không có dấu hiệu từ bác sĩ hay vũ khí.

Chỉ có ánh đèn mạnh chiếu vào bóng cô ta, rồi… phập.> “Là cái bóng…” – anh rùng mình.

“Ánh sáng tạo ra bóng.

Bóng… giết người?”

---Loa trần đồng loạt bật lên ở cả 4 phòng:> “Bài kiểm tra đầu tiên bắt đầu.

Bóng phản bội.

Camera ghi nhận.

Ai để bóng phản chiếu quá 10 giây – đầu sẽ không còn.”

---Tất cả đồng hồ bắt đầu đếm ngược: 00:00:10Camera xoay.

Đèn trần sáng trắng.

Bóng hiện ra – rõ như dao khắc.> “Đập đèn!

Đập đèn ngay!” – Lâm Hạo gào lên, dùng ghế đập bóng đèn.

ẦM!

Căn phòng chìm trong bóng tối.> “Không bóng… thì không chết…”

---Chỉ riêng một phòng – đèn không tắt kịp.Trịnh Thư.Cô hoảng hốt chạy vào góc, nhưng bóng của cô vẫn hiện lên trên tường – dài, méo mó.Camera đỏ chớp liên tục.

Đồng hồ về 0.Tách.Cô lảo đảo… mắt mở to… máu từ tai và mũi trào ra…Gục xuống.

---Trên tất cả màn hình trong 3 phòng còn lại hiện lên dòng chữ máu:> "Một người đã không còn.

Bóng còn hai.

Chọn đi:

Cắt đèn… hay cắt đầu."

---> To be continued...
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
BÓNG CẮN NGƯỜI


Giờ thứ 9 – Ngày 1[Phòng cách ly – Lâm Hạo]Lâm Hạo co người trong bóng tối, mồ hôi lạnh đổ thành dòng.

Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đồng hồ điện tử trên vách – nhấp nháy đỏ: 08:49:13.> “Thư… chết rồi thật sao?”

Anh cắn răng, nhìn quanh phòng – camera đã xoay ngược, không còn dõi theo anh nữa.> “Nó đang... chuyển mục tiêu.”

Bức tường có chữ máu cũ đã nhòe.

Dưới sàn có thứ gì đó trượt tới…Một phong bì cũ kỹ.

Trên viết: “Lâm Hạo – Bài kiểm tra 2.”

---[Phòng theo dõi – Bùi Nam]Bùi Nam đang tháo tung tấm vách sau bồn rửa tay.

Bên trong là một đường dây điện nhỏ, ống nhựa mềm nối ra đâu đó.> “Bệnh viện cái gì?

Đây là phòng thí nghiệm chết tiệt…”

Trên sàn đột nhiên trồi lên một màn hình LCD.Màn hình bật sáng, hiện một đoạn video:Đặng Mỹ đang đứng trong hành lang.

Bóng của cô như một cái xác không đầu.

Rồi…

Mắt cô phát sáng.

Cô hét lên…

Và…

BÙM.> “Không phải do đèn.

Là do ánh nhìn?”

Đột nhiên, màn hình mờ đi.

Một giọng nói vang lên:> “Bóng là ký ức.

Mắt là dấu vết.

Nếu nhìn vào mắt quá khứ… sẽ bị giết bởi hiện tại.”

---[Phòng tối – Lữ Văn]Lữ Văn vẫn chưa tháo dây trói hết.

Một cánh tay anh bị thương, nhưng vẫn lần mò viết lên vách bằng máu chính mình:> “Bóng là ánh sáng ngược.

Ánh sáng càng mạnh, bóng càng thật.

Bóng càng thật, người càng chết.”

Anh bỗng nghe tiếng cào khe khẽ ngoài cửa.> “Lách… lách… lách…”

Không phải chuột.

Không phải bác sĩ.

Không có tiếng bước chân.

Chỉ có tiếng... bóng.Anh quay nhìn vách.Có thêm một cái bóng – không phải của anh.

Nó đang thở.

Và cổ của nó… không có đầu.

---[Cùng lúc – Phòng Lâm Hạo]Lâm Hạo mở phong bì.Bên trong là một bức hình cũ, có 4 người bệnh nhân đang nhìn thẳng vào camera.Một trong số họ… là ông già đã từng ghé thăm họ trong phòng an thần.Mặt sau tấm ảnh ghi dòng chữ run rẩy:> “Chúng tôi từng sống sót qua bài kiểm tra 2.

Bóng không giết – nếu anh không nhìn vào mắt nó.”

Dưới bức ảnh là một bản vẽ tay:Một bản đồ – ghi “Phòng Giải Đoán Bóng #2”, cách chưa tới 100 mét.

Nhưng… chỉ đi được khi không có bóng.

---[Toàn hệ thống – Báo động cấp 2 kích hoạt]Đèn khẩn cấp bật sáng liên tục.

Loa trần vang lên tiếng méo mó:> “Thí nghiệm Bóng Giai đoạn Hai – bắt đầu.

Cảnh báo: Tồn tại không xác định đã thoát khỏi khu phản quang.”

Hành lang chính mở khóa.

Tất cả các phòng – cửa mở tự động.

---Ba người sống sót còn lại – đồng loạt bước ra hành lang.

Không ai nói gì.

Không ai cười.

Chỉ có một bóng đen, đang bò sát trần…

Không đầu.

Không mắt.

Chỉ có cái miệng mở rộng đến mang tai…

Và cái lưỡi dài đỏ máu, đang liếm lấy từng ánh sáng trong hành lang.

---> To be continued...
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
VÙNG MÙ


[Giờ thứ 10 – Ngày 1 | Hành lang phản quang, khu điều trị cấp 2]Ba người sống sót áp lưng vào tường, mỗi bước đi đều canh từng nhịp nhấp nháy đèn báo động.

Không ai dám bước vào vùng sáng.

Mỗi vùng sáng là nơi… bóng hiện hình.Lâm Hạo:> “Tôi thấy một bản đồ nói về phòng ‘Giải Đoán Bóng số 2’.

Nó cách đây chưa đầy 100 mét, hướng đông nam.

Phòng đó có thể giúp chúng ta hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.”

Bùi Nam gật đầu, đưa tay chỉ về đầu hành lang:> “Tôi có tấm thẻ mở cửa điện tử này… trích được từ dây cảm biến trong phòng.

Nhưng…

đèn cảm biến kia vẫn sáng.

Nếu đi vào đó, camera hoặc con quái không đầu sẽ thấy.”

Lữ Văn trầm ngâm:> “Chúng ta phải tạo ra vùng mù ánh sáng.

Che lại cảm biến.

Khi ánh sáng không chiếu vào, bóng nó cũng không hiện hình.”

Bùi Nam:> “Tôi có khăn trải giường và cuộn băng y tế.

Cột vào đèn được.”

Lâm Hạo:> “Không!

Nếu bị camera thấy đang làm vậy, nó sẽ giết.”

Lữ Văn:> “Tôi làm mồi.

Hai người bịt đèn.

Dùng gương nhỏ để quan sát từ xa.

Camera có điểm mù nếu đứng sát góc 45 độ… tôi đã thử trong phòng.”

---[Kế hoạch bắt đầu – 10:37 PM] Từng người hành động theo đúng nhịp đèn nhấp nháy.

Mỗi nhịp: 2 giây sáng – 3 giây tối.

Phải băng qua 6 vùng đèn.

Một lỗi… là chết.Tiếng máy camera xoay: Cạch… cạch…

Tiếng đèn kêu điện: Tách!Bóng của “nó” lại bò dưới sàn…

Đầu nó vẫn không có…

Nhưng giờ – tay nó dài hơn.

Cào cả tường.

---[Phòng Giải Đoán Bóng số 2 – 10:48 PM]Ba người vào được phòng.Bên trong là một bàn đá, ở giữa có tấm gương lớn gắn cố định.

Bên dưới gương là 5 nút bấm, mỗi nút có ký hiệu khắc bằng chữ:XoáyBóng TốiCon MắtÁnh SángHố Đen

Trên gương là dòng chữ máu run rẩy:> “Nhìn vào ta – ngươi chết.

Không nhìn – ngươi mất trí.

Chỉ khi biết ‘ta là ai’, ngươi mới sống sót.”

Bùi Nam:> “Câu đố cổ điển.

Phản chiếu.

Đây là trò chơi định danh bản ngã.

Nhưng… có gì đó sai sai.

Gương này không phản chiếu gì cả.”

Lâm Hạo tiến lại gần, gương bỗng hiện lên:> “Xin chào, Lâm Hạo.

Câu hỏi của ngươi:

‘Trong bóng tối, thứ gì khiến ngươi nhìn thấy bản thân?’”

5 lựa chọn của họ là:1.

Xoáy

2.

Bóng Tối

3.

Con Mắt

4.

Ánh Sáng

5.

Hố Đen

> Lữ Văn: “Tôi nghĩ là Con Mắt.

Không có mắt thì không thấy gì.”

> Bùi Nam: “Không, đó là cái bẫy.

Đáp án phải là Ánh Sáng.

Không ánh sáng, không có hình, không có gương.”

> Lâm Hạo: “Nhưng nếu chọn sai… có thể sẽ chết.”

Lữ Văn cắn răng:> “Chọn Ánh Sáng.

Tôi chịu trách nhiệm nếu sai.”

Click.Tấm gương rung nhẹ…

Hiện lên bản đồ tiếp theo.

Một cửa mới mở ra phía sau, kèm dòng chữ:

‘CHÀO MỪNG ĐẾN NGÀY THỨ HAI.’

---[Toàn hệ thống – 00:00:01 AM | Ngày 2 kích hoạt]Tất cả đèn tắt ngấm.

Chỉ còn tiếng loa méo mó vang vọng:> “Khu Phản Ảnh – đã mở.

Mỗi người một nỗi sợ – mỗi bóng một ký ức.”

Cánh cửa dẫn vào khu tiếp theo kẽo kẹt mở ra, để lộ hành lang ngập sương trắng…Trong sương, thấp thoáng… là những cái bóng người treo cổ.

---To be continued…
 
Huyết Lệnh Quỷ Môn
GƯƠNG KÝ ỨC


[00:03 AM – Ngày 2 | Khu Phản Ảnh – Hành lang Sương Trắng]Tiếng bước chân vang lên giữa làn sương đặc.

Mỗi người cảm giác như đang đi trong… giấc mơ của chính mình.

Nhưng sương này – lạnh lẽo thật sự.Lâm Hạo thở gấp:> “Mọi người thấy gì không?

Tôi… tôi thấy em gái mình.

Cô ấy đã chết ba năm trước.”

Bùi Nam nắm chặt vai Lâm Hạo:> “Không nhìn vào chúng!

Đó là ảo ảnh!

Chúng muốn ta tin là thật!”

Lữ Văn (run giọng):> “Nhưng… ai đó đang gọi tên tôi… là cha tôi.

Ông ấy mất khi tôi lên mười…”

Ngay lúc đó, tiếng gõ “cộc cộc” vang lên từ tường trái.

Một ô cửa nhỏ trượt mở.Một người đàn ông râu xồm, đầu tóc rối bù, mặc áo bệnh nhân bước ra, mắt đỏ như máu.> “Mấy đứa mới hả… vòng thứ 100 rồi nhỉ…

Có gì mới không?”

Lâm Hạo lùi lại, cảnh giác:> “Ông là ai?!”

> “Tên tôi là Trần Vũ.

Tôi đã chết 99 lần ở đây rồi… và sống lại 99 lần vào lúc 00:00 mỗi ngày.”

--- Tiết lộ vòng lặp – Người sống sót ảo ảnhTrần Vũ kéo áo lên – trên ngực ông có một ký hiệu cháy đen hình số 99.> “Tất cả nơi này… là một cái bẫy vòng lặp ký ức.

Mỗi ngày lại bắt các người sống lại một phần quá khứ, một phần nỗi sợ.

Nếu không vượt qua – chết.

Nếu tin là thật – cũng chết.”

Lữ Văn:> “Thế còn ảo giác tôi thấy?

Ba tôi…

ông ấy thật sao?”

> “Là thật.

Nhưng không phải là ‘ông ấy’.

Mà là ký ức đã bị ma quỷ biến dạng.”

Trần Vũ đưa ra một hộp kim loại cũ, bên ngoài ghi chữ:> “Trò Chơi Ký Ức – Vòng 100.”

--- Luật chơi giải đố – Trò Chơi Ký ỨcBên trong hộp là 3 tấm thẻ màu:Thẻ Đỏ – Sự thậtThẻ Xanh – Ký ứcThẻ Đen – Lừa dối

Trần Vũ giải thích:> “Một trong ba người các cậu – hiện giờ – đang bị ảnh hưởng bởi ảo ảnh ký ức.

Nếu đoán sai – người bị ảnh hưởng sẽ nổ tung như Đặng Mỹ.

Nếu đoán đúng – ma quỷ yếu đi.”

Lâm Hạo nheo mắt nhìn hai người còn lại:> “Chúng ta không thể đoán vu vơ.

Phải có bằng chứng.”

--- Giải đố ký ức – Lời nói dối nhỏLâm Hạo bỗng hỏi:> “Lúc 8 giờ tối hôm qua, khi tôi bảo ‘phòng tắm không có gương’, ai phản bác đầu tiên?”

Bùi Nam:> “Cậu đó.

Chính cậu nói có gương.

Tôi còn cãi lại.”

Lữ Văn:> “Không đúng.

Chính tôi cãi lại cậu, Nam còn không nói gì.”

Trần Vũ gật đầu:> “Đấy.

Ký ức đang sai lệch.

Một người đang nói dối… nhưng không biết mình nói dối.

Đó là người đang bị ảnh hưởng.”

Lâm Hạo im lặng.

Anh nhớ rõ…

Lữ Văn là người phản bác đầu tiên.Anh giơ tay cầm lấy Thẻ Đen và đưa cho Lữ Văn.Lữ Văn tái mặt:> “Cậu… cậu chắc chứ?”

Lâm Hạo:> “Không… nhưng tôi tin trí nhớ mình.

Xin lỗi.”

--- Kết quả: ĐúngMột làn khói đen thoát ra từ lưng Lữ Văn, như một linh hồn bị trục xuất.

Anh khụy xuống nhưng không chết.

Một dòng chữ máu hiện lên tường:> “Ký ức bị lộ – Quỷ Giả Thoát.

Số người sống sót: 4”

Trần Vũ nở nụ cười nhẹ:> “Các cậu… có thể là hy vọng cuối cùng.

Nhưng… ngày mai, nó sẽ mạnh hơn.

Vì đây là Vòng 100.”

---TO BE CONTINUED…
 
Back
Top Bottom