Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Huy Mộng - Vân Tân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM_1Hg-ncBUT1TPaLGK5ZF4GXzD1GvNuIFgOQY730kBDAJW87vQTLJX0mH-tjSdhVH_JxkK7TzeLPY_l-UsGhubXhl8_zeWd11-sBy60Brv9lStASJ8kSHaGTu8ApE-1i51TAvYGM3-qpa4jVtA1SDe=w215-h322-s-no-gm

Huy Mộng - Vân Tân
Tác giả: Vân Tân
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là hoàng thương lớn nhất Huy Châu.

Vào ngày cập kê hôm ấy, có người đến cửa muốn cưới ta: "Cẩn cô nương, gia tài bạc triệu của ngươi e rằng không giữ được."

Ta chưa kịp nói gì, đã có mấy chục người hàng xóm cầm gậy lao ra.

"Muốn ép cưới cô nương Huy Châu ta, nằm mơ đi!"​
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 1: Chương 1



Ta sinh ra ở Huy Châu.

Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong."

Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn.

Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ.

Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ.

A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ.

Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng.

Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài.

Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng.

Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!"

Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn."

Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của ngươi có tướng mạo thanh tú bất phàm, tương lai có tướng phú quý, tùy theo tài cán có thể làm quan làm chủ, không bằng ngươi cứ để lại trong nhà, cho nó một chút nước uống, đừng gây sát nghiệp."

Người Huy Châu không tin Phật, không tin Đạo, chỉ tôn sùng Nho giáo, lời của hòa thượng từ phương xa, làm sao mà tin được?

Phụ mẫu ta dùng gậy đánh hòa thượng ra ngoài.

Hòa thượng vừa "ôi ôi" né tránh, vừa kêu khổ: "Ta là hòa thượng, cho dù có nhận đứa trẻ này cũng không nuôi nổi! Chi bằng các ngươi tìm một nhà tốt, cho nó đi cho thỏa đáng!"

Mẫu thân tức giận quát: "Làm sao có nhà nào muốn đứa trẻ xấu xí này chứ—"

Bỗng nhiên.

Cánh cửa gỗ bên cạnh mở ra "két" một tiếng, một nữ tử gầy gò đi tới.

A Thanh tẩu nói: "Ta muốn."

---

Mùa đông năm Triệu Khánh thứ mười sáu, vừa lạnh vừa dài.

A Thanh tẩu ban đầu còn có thể bán đậu hũ, sau đó mọi người không có tiền, không ăn đậu hũ nữa.

Đậu hũ, váng đậu, bã đậu đều không ăn.

Mọi người bắt đầu gặm hoa màu trong ruộng, bắt sâu trên cây để ăn.

Ta là đứa trẻ ba tháng, mỗi ngày "oa oa" đòi uống nước cơm.

Gạo thóc, ở Huy Châu là thứ quý hiếm.

Hoa màu sinh trưởng trên cánh đồng gọi là gạo thóc, và chỉ có đất bằng phẳng màu mỡ mới được coi là ruộng.

Nhưng Huy Châu có bảy phần núi hai phần sông một phần đất, trừ đi những ngôi nhà xây dựng tựa vào sườn núi, còn lại mới là đất.

A Thanh tẩu ở góa, không có nhi tử, không có nữ nhi, chỉ có một mẫu đất hoang đã lâu không trồng trọt.

Vì để có nước cơm cho ta uống, tẩu gần như đi sớm về muộn.

Dù vậy, vẫn có những kẻ rãnh rỗi trêu chọc tẩu ấy.

"A Thanh, ngươi không có trượng phu, mà vẫn sinh được một đứa trẻ à?"

A Thanh tẩu liếc nhìn phụ thân ta ở bên cạnh: "Đứa trẻ không phải của ta."

Mẫu thân mang thai mười tháng, cái bụng không thể giấu được, hàng xóm đều phán là bà sinh thêm một đứa con trai, ai ngờ cất tiếng khóc chào đời lại là đứa bé gái.

Thấy vậy, mọi người cũng hiểu.

Mỗi bước mỗi xa

Mẫu thân không chịu nổi, tức giận tước vỏ chổi: "Chỉ là một đứa trẻ xấu xí, ai muốn thì cho kẻ đó, ta không thèm."

A Thanh tẩu nhẹ nhàng cầm cái trống lắc lắc để dỗ ta, không ngẩng đầu lên nói: "Hòa thượng bên ngoài nói rằng, A Cẩn nhà ta sẽ làm quan lớn, tương lai sẽ có tiền đồ, đừng có ai đến đây khóc lóc om sòm đấy."

"Làm sao có thể!" Mẫu thân giậm chân nghiến răng nói, "Nếu nha đầu này có tiền đồ, còn không bằng nói trời sập xuống, để mồ mả tổ tiên ngã đổ, để tên ta viết ngược lại!"

Vừa dứt lời, thời tiết vừa trong xanh bỗng nhiên u ám, gió mạnh gào thét.

Thẩm tử bên cạnh hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo mẫu thân: "Chu Lan, câu này không nên nói!"

Mẫu thân cũng có chút giật mình, tức giận trừng ta một cái, rồi quay về nhà.

"Tà môn!"

Sau khi bọn họ đi rồi, A Thanh tẩu bế ta lên, vụng về đặt lên lưng.

Tẩu âu yếm vuốt v3 má ta, không nói gì.

Đêm hôm đó, Tiểu Lục tử nhà Giáp trưởng bỗng nhiên chạy đến, đứng ngoài cửa lớn tiếng nói:

"Thanh tẩu, tối nay mưa lớn, mồ mả trên núi bị cuốn trôi, tẩu đừng đưa Tiểu Cẩn đi đâu đấy nhé!"

Nghe vậy, ta không những không sợ, mà còn "khúc khích" cười.

A Thanh tẩu đang lắc khung cửi, thấy vậy cũng cười một cái.

Gương mặt lạnh lùng, sắc sảo của tẩu lúc này có chút dịu dàng.

"Được, bọn ta không đi đâu cả."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 2: Chương 2



Kể từ ngày mồ mả bị cuốn trôi hôm đó, nam nhân trong thôn lại phải đi lao dịch.

Nếu phụ thân của ta không đi, đại ca ta sẽ phải đi.

Phụ thân nhìn đại ca yếu ớt, lại nhìn tay viết chữ của huynh ấy, cắn răng đi làm lao dịch.

"Văn Thịnh, con nhất định phải học hành chăm chỉ, trọng trách làm rạng danh tổ tiên chúng ta, đều ở trên người con!"

Đại ca ta gật đầu.

Nhưng ta ở nhà của A Thanh tẩu, thường nghe thấy huynh ấy nói mớ.

Trong giấc mơ, huynh ấy gọi tên Tiểu Đào Hồng ở Lầu Thiên Hương, gọi những nữ nhân trong kỹ viện.

Đại ca chỉ biết học, huynh ấy có riêng một phòng, không giống như a tỷ phải ngủ cùng phụ mẫu.

Giọng nói mớ của huynh ấy, chỉ có A Thanh tẩu và ta nghe thấy.

Mỗi khi huynh ấy sắp nói mơ, A Thanh tẩu đều lấy áo che tai ta.

Phụ thân đi lao dịch, a tỷ phải dệt vải kiếm tiền cho đại ca, trong nhà chỉ có mẫu thân có thể cày cấy.

Bà dầm mưa dãi nắng nhọc nhằn đến mờ mắt, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt, tưởng là phụ thân ta trở về, không ngẩng đầu lên đã mắng: "Ông cái tên oan gia này, già không có lương tâm, ở ngoài vui vẻ, làm mệt c.h.ế.t lão nương rồi!"

Ai ngờ, lại là Giáp trưởng với vẻ mặt lo lắng.

Mẫu thân ta trợn tròn mắt, mới nhận ra người bị mắng đang mặc quan phục.

Màu sắc tuy không nổi bật, nhưng chất liệu vải thì là loại hạng nhất.

Giáp trưởng nghiến răng nói: “Lão ngu ngốc này, đây là Uông đại nhân ở huyện ta, đến để phát đền thờ trinh tiết!"

Mẫu thân thấy gây ra đại họa, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.

May mà, Uông đại nhân kia rất hiền hòa, không tức giận với bà, phát đền thờ trinh tiết xong thì rời đi.

Đền thờ kia, là dành cho A Thanh tẩu.

Trong tộc không ngu ngốc, triều đình có phong trào mới, cũng xin đòi cấp cho tẩu một cái. Không ngờ những cái khác không được phê duyệt, mà thôn Trạng Nguyên chỉ có A Thanh tẩu mà thôi.

Khi Uông đại nhân rời đi, còn để lại cho ta một cây bút lông nhỏ.

Ông ấy khuyên A Thanh tẩu: "Mọi việc phải nhìn về phía trước, hiện giờ ngươi còn có một đứa trẻ, hãy sống cho thật tốt đi."

A Thanh tẩu không giải thích, chỉ cất bút lông vào, lấy vải quấn chặt lại.

Còn mẫu thân, vì không biết điều, bị người trong thôn cười gọi là "Lan chiếu trư*".

* Lan chiếu trư: tức là lợn cản chiếu thư.

Ở chốn thôn quê không có chuyện mới lạ, việc lớn như đền thờ trinh tiết, mọi người không dám mở miệng nói.

Chỉ có chuyện xấu hổ của mẫu thân, mới được mọi người bàn tán sôi nổi.

Vừa lúc bà lại họ Chu, trong nhà cũng không có thế lực gì, nên bị mọi người gọi là "Lan chiếu trư".

Vậy là, tên của mẫu thân bị viết ngược lại.

Có lẽ bà cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa lúc gặp phụ thân ta trở về, hai người đóng cửa lại thì thầm cả buổi.

Ngày hôm sau, mẫu thân mở cửa đổ một chậu nước, mang theo một cái thau tre đến tìm A Thanh tẩu.

"A Thanh tẩu, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu nữ nhi trong mấy ngày qua, nhà ta cũng sống dư dả rồi, không thể để đứa trẻ cho người khác nuôi nữa, giờ cũng nên trả lại rồi, ngươi nói có đúng không?"

---

A Thanh tẩu cười nói: "Lan thẩm, lúc trước thẩm cũng không nói như vậy."

"Thì xem như ta đã đổi ý rồi, vậy đi." Mẫu thân không kiên nhẫn nói, "Nam nhân nhà ta luôn than thở rằng nữ nhi thì gần gũi hơn, công khai lẫn bí mật đều muốn gọi Tiểu Cẩn về. Ngươi yên tâm, khi nó về, ta cũng không để nó mặc kệ ngươi, nhận ngươi làm dưỡng mẫu, khi già cũng sẽ dưỡng lão cho ngươi."

"Lão đại nhà ta là đứa đọc sách, sau này sẽ có khả năng làm quan lớn, ngươi cứ yên tâm!"

Mỗi bước mỗi xa

A Thanh tẩu cười: "Nói thì dễ nghe, nhưng ta không tin."

"Ngươi không tin! Cướp con người ta sẽ bị báo ứng, kẻ c.h.ế.t nhà ngươi và nam nhân nhà ta cùng một tộc, ngươi không sợ Phương gia đến tìm ngươi gây rắc rối sao?"

A Thanh tẩu bình thản nói: "Thì cứ để bọn họ đến đi."

Mẫu thân không phục, nghiến răng giậm chân.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 3: Chương 3



Ngày sau, chính là gặp nhau ở từ đường Phương gia.

Mẫu thân là người miệng lưỡi nhất trong phạm vi mười dặm, khi gặp tộc trưởng thì khóc lóc om sòm, khiến cho đám nam nhân chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhưng đến cuối cùng, tộc trưởng chỉ đỡ bà dậy, thở dài nói: "Ngươi và Đức Minh còn trẻ, còn có thể sinh thêm, trong tộc biết nỗi khổ của ngươi, năm sau sẽ cho ngươi hai mẫu đất, chi phí bút mực của Văn Thịnh cũng sẽ lo hết. Chỉ có Tiểu Cẩn, ngươi không nên đòi lại nữa."

Mẫu thân há hốc mồm: "Khuê nữ do ta sinh ra, sao lại không thể đòi?"

"Nói thì nói như vậy, nhưng đền thờ trinh tiết của Diệp Thanh là do trong huyện khen thưởng phát xuống, nàng ta còn đưa ra một nguyện vọng với trong tộc."

"Cái, cái gì…"

"Nàng ta chỉ cần một đứa nữ nhi, suốt đời sống cô quả, đổi lại là ngươi thì ngươi có làm được không?"

Mẫu thân cắn môi, khó chịu không lên tiếng.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày sau, rốt cuộc bà không nhắc đến việc đòi lại ta nữa.

Chỉ là mỗi lần đều phải trang điểm cho a tỷ thật xinh đẹp, khi đi qua trước cửa nhà ta, lại khẽ lắc m.ô.n.g để A Thanh tẩu và ta nhìn.

Mẫu thân căm ghét nói: "Theo một ả phụ nhân nhạt nhẽo như vậy có gì tốt, ta muốn cho cái đứa kia trong tương lai biết hối hận thế nào!"

Còn ta.

Ta dần lớn lên, được A Thanh tẩu cho một ngụm nước cơm một miếng đậu hũ, mặt ta bắt đầu có da có thịt.

Ta không còn xấu xí như hồi nhỏ, mà trên mặt A Thanh tẩu cũng có chút ý cười nhàn nhạt.

A công trong tộc Phương gia đến thăm ta, đều nói ta là đứa trẻ có phúc.

Chỉ có điều bọn họ cũng thở dài: "Tiếc là, chỉ là một bé gái, A Thanh ngươi không muốn có một đứa con trai sao!"

A Thanh tẩu chỉ lắc đầu: "Ta không ngốc, ta nhặt được Tiểu Cẩn là để hưởng phúc. Các người hãy đợi xem, sau này con bé sẽ đội mũ quan, thắt đai bội, cưỡi ngựa lớn lớn đến đón ta!"

Mọi người đều nói A Thanh tẩu bị điên rồi.

Chỉ có ta biết tẩu nói thật.

Khi ta ba tuổi, mùa màng trên ruộng lại xanh tốt trở lại, A Thanh tẩu cúi xuống hỏi ta.

"Tiểu Cẩn, ngươi có muốn đi học không?"

"Đi học? Đi học là gì ạ? Có phải như đại ca viết chữ, đọc sách không?" Ta hỏi với giọng non nớt.

"Không phải." A Thanh tẩu lắc đầu, "Đi học là để hiểu biết, để sau này không bị binh sĩ ức h**p, không bị quan lại áp bức, là để ngươi từ ruộng làng đi đến trước mặt Thiên tử."

"Vậy, ta muốn đi học."

Tuy nhiên.

Ngay đêm trước khi ta đến trường, A Thanh tẩu đột nhiên bị bệnh.

Kim Nhị thẩm nhà bên đến chăm sóc tẩu, chỉ huy ta với dáng người nho nhỏ, bận rộn chạy tới chạy lui.

A Thanh tẩu nằm trên giường, yếu ớt mở mắt: "Ngươi đừng vất vả quá, Tiểu Cẩn."

Kim Nhị thẩm rất không khách khí: "Ngươi nhặt được đứa trẻ về nuôi, không phải là muốn có người giúp đỡ ngươi sao?"

"Đứa trẻ Huy Châu, từ lúc ba tuổi năm tuổi đã phải học nấu ăn, bảy tám tuổi đã phải biết dệt vải, ngươi chiều chuộng nó như vậy, cẩn thận sau này không gả đi được."

A Thanh tẩu lắc đầu: "Gả đi? Cuối cùng cũng chỉ sống cuộc đời như ta mà thôi."

Kim Nhị thẩm im lặng một chút, không nói gì.

Chỉ là ách một ngày, thẩm ấy vẫn đến bận rộn lo liệu.

Mẫu thân nhìn trộm hồi lâu, rồi lần mò mang đến một giỏ củ ấu tươi.

Bà chống hông nói: "Đây là phần còn lại nhà ta ăn thừa, ngươi đừng nghĩ nhiều!"

A Thanh tẩu không nói gì, gọt củ ấu, đút cho ta ăn.

Tẩu bị ốm, giọng rất khàn: "Mẫu thân của ngươi chỉ có nửa mẫu ao nước, trồng củ ấu cũng không dám ăn, ngươi hãy ăn nhiều vào chút đi."

Vài ngày sau, A Thanh tẩu khỏi bệnh.

Dù Kim Nhị thẩm có khuyên nhủ thế nào, tẩu vẫn kiên quyết đưa ta đi học.

Tẩu tìm một chiếc chìa khóa bị đè dưới ấm trà trên bàn, c*m v** ổ khóa của tủ bát cũ. Rồi từ trong chiếc túi bông xanh, tẩu lấy ra một cái hộp, đó là sính lễ của tẩu, được lau chùi sạch sẽ.

Tẩu từ trong hộp đó, đổi tất cả tiền đồng, tiền lẻ, bạc thành mực và giấy.

Tẩu nắm tay ta đi về phía ngôi nhà cũ của Đức Khải công, từ đây bước vào cuộc đời của ta.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 4: Chương 4



Đức Khải công là người từ Tích Khê chuyển đến.

Nghe nói ông ấy từng làm quan rất lớn, khi về già muốn an hưởng tuổi già, nên đã định cư ở thôn Trạng Nguyên.

Nhà của Đức Khải công rất lớn, là một ngôi nhà ba gian kiểu Huy Châu.

Bên trong có núi giả, hoa cỏ, còn có tường đầu ngựa cao cao.

Trong nhà của Đức Khải công dạy người ta học hành, ta và A Thanh tẩu đi ngang qua thường nghe thấy tiếng đọc sách vang vang.

Những người học thường là con trai, sau này lại có thêm ta.

Nguyên nhân là do A Thanh tẩu và Đức Khải công đã nói chuyện một hồi lâu.

Lúc đó, ta đang ngồi ở sân trước, đếm những con kiến trên mặt đất, thì có một cậu bé đi ngang qua.

Gió lạnh bắt đầu thổi, nhưng hắn mặc rất mỏng manh, trông như một cây trúc mảnh khảnh.

Hắn hỏi ta: "Ngươi ngồi đây làm gì vậy?"

Mỗi bước mỗi xa

Ta nói: "Ta đang xem nhân, nghĩa, lễ, trí, tín."

"Nhân nghĩa lễ trí tín, là ngươi đặt tên cho những con kiến này sao?"

Hắn rất thông minh.

Người khác nghe ta nói chỉ biết cười nhạo ta ngốc nghếch, nhưng hắn lại hiểu ngay.

Ta rất hài lòng, gật đầu: "Đúng vậy."

Hắn cười, ánh mắt lấp lánh: "Gian xảo."

Sau này, ta biết hắn tên là Diệp Minh Trăn.

Khi học, bàn học của ta đặt ngay sau lưng hắn.

Đức Khải công cộng gọi hắn là "Bác Như", bảo hắn dạy ta học.

Hắn rất ngoan, từng việc đều làm theo, nhưng ta lại nhìn thấy chiếc áo vá và đôi giày rơm rách của hắn từ khe bàn học.

Hắn cũng như ta, đều rất nghèo.

Nhưng ta có A Thanh tẩu yêu thương, a tẩu tuy không nói ra, nhưng vẫn buộc tóc cho ta, nhường cho ta quả trứng duy nhất, vào mùa đông sẽ làm áo bông cho ta, mùa hè thì vớt dưa hấu từ nước giếng lên cho ta.

Mẫu thân của Diệp Minh Trăn không đối xử tốt với hắn, chỉ hy vọng hắn học hành để làm quan, kiếm cái cáo mệnh cho mình.

Thời tiết mùa đông lạnh giá, mọi người đều về nhà, chỉ có hắn vẫn ở lại trong lớp học.

Đức Khải công chỉ quản việc học của hắn, không quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của hắn.

Lúc đó, ta không hiểu, chỉ biết rằng ngón tay hắn luôn đỏ ửng, như củ cải trong đất.

Diệp Minh Trăn cũng chỉ ăn củ cải.

Có lẽ vì đất nhà hắn không lớn, lương thực đều dùng để nộp thuê.

Khi ta đi qua nhà hắn, nhận ra đó là một ngôi nhà tranh nho nhỏ.

Trời mưa gió rào, nóc nhà tranh bay mất.

Kim Nhị thẩm lén lút nói với A Thanh tẩu: "Tộc gia của Trăn tiểu tử kia thật là tệ, chiếm đoạt tài sản của cô nhi quả phụ, không chỉ chiếm một trăm hai mươi mẫu ruộng tốt, mà còn đuổi hai mẫu tử bọn họ vào căn nhà rách nát ở sau núi."

A Thanh tẩu là người từ nơi khác đến, nhưng hiểu rõ sự lợi hại của dòng tộc.

Đất Huy Châu bốn bề là núi, địa hình bảo thủ, dòng tộc độc đại.

Hòa thượng từ nơi khác đến niệm kinh không có hiệu quả, nơi này cũng vậy.

Những người sống trong một phủ sáu huyện gắn bó với nhau qua quan hệ thông gia, những người có chí thì phấn đấu khắp bốn phương, đến khi về già trở về quê, thì trở thành những phú ông quản lý bản địa.

Tất cả vinh nhục của dòng tộc, đều ảnh hưởng đến phụ nhân cùng trẻ nhỏ.

Nhưng cũng có những kẻ thế lực lớn khinh người, bắt nạt cô nhi quả phụ.

Không may, mẫu tử của Diệp giả lại gặp phải những kẻ sau.

Trong thôn Trạng Nguyên nho nhỏ, có các đại tộc lớn như Phương, Diệp, Trương, Ngô, Chu...

Mỗi tộc chiếm một phần đất, sống rải rác, giữa bọn họ nước sông không phạm nước giếng.

Những quy tắc tự định ở nông thôn, không thể ảnh hưởng đến việc cứu trợ người già kẻ yếu của Phương gia, cũng không làm giảm bớt sự bắt nạt phụ nhân trẻ nhỏ của Diệp gia.

Thời đại này, nữ tử vốn không thể tự lập.

Huống chi là những quả phụ như vậy.

A Thanh tẩu biết sức nặng lời nói của mình, vì thế chẳng nói chẳng rằng.

Chỉ âm thầm dặn ta mang lương thực dư thừa đến cho Diệp Minh Trăn.

Ta và tẩu ăn ít, một bữa không ăn được mấy miếng.

Diệp Minh Trăn nhận đậu hũ Quan Âm, nhưng không chịu nhận lương thực.

Hắn cố chấp đến mức có phần bảo thủ.

"Thanh tẩu cày ruộng không dễ, ta không thể nhận."

Lương thực không đưa đi được, về nhà a tẩu sẽ mắng ta.

Ta sốt ruột, bèn gói cơm vào lá sen thành một nắm, cắn một miếng đưa cho hắn.

"Ngươi ăn đi! Ngươi ăn đi!"

Diệp Minh Trăn cúi nhìn dấu răng nhỏ trên đó.

Hắn không nói gì.

Ta cũng bắt đầu cố chấp: "Đây là ta thừa lại, nếu không ăn thì ta sẽ vứt đi!"

Ta gói lại cơm lá sen, giả vờ sẽ ném đi.

Cuối cùng, Diệp Minh Trăn đã động lòng.

Hắn nói: "Ta ăn."

Xuân có trăm hoa, thu có ánh trăng, hè có gió mát, đông có tuyết lạnh.

Ta và Diệp Minh Trăn chia nhau từng ngụm cơm nắm.

Hắn dần cao lớn, thân hình cân đối, càng ngày càng giống một cây trúc thanh khiết, tỏa ra vẻ đẹp như ngọc.

Thiếu niên như vậy, dường như không nên lớn lên ở nơi thôn dã.

Ngay cả Đức Khải công cũng thường vuốt râu thở dài: "Đất núi trồng tùng trồng bách, nhà thiếu thốn sinh được quý tử."

Nhưng hắn vẫn trầm tĩnh như trước, kiên trì đọc sách.

Sự thay đổi duy nhất, có lẽ là kiên trì dạy ta học chữ.

Ta rất thông minh, điều này Đức Khải công và phu tử đều từng khen ngợi.

Nhưng ta cũng rất nghịch ngợm.

Ở độ tuổi năm sáu, ta không thể nghe nổi lời của thánh nhân.

Ngược lại, ta lại càng hứng thú với mực và giấy trên bàn học.

Ta nghĩ.

Mực đen như vậy, có phải tự nhiên đã đen không? Hay là có người muốn nó phải đen như vậy.

Giấy sao lại mềm mại như vậy? Giấy bên ngoài có mềm như vậy không?

Phu tử nói, ‘đại học chi đạo, tại minh minh đức’*.

*Cái đạo của đại học ở sự làm cho sáng đức sáng.

Ta nghĩ, bút mực giấy nghiên, thương nhân tứ dân*, nên giải thích thế nào?

*Tứ dân là cách gọi bốn giai cấp chính trong xã hội xưa

Dĩ nhiên, ta bị phạt đánh.

Ba cái đánh tay thật mạnh đã xong, lòng bàn tay u cao.

Hai cái còn lại, là Diệp Minh Trăn chịu thay cho ta.

Phu tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chớ quên ngươi do mẫu thân ngươi gửi ngươi đến đây học!"

Diệp Minh Trăn trầm mặc.

Phu tử rõ ràng đang mắng ta, nhưng như thể người bị mắng lại là Diệp Minh Trăn.

Hắn không rên một tiếng, nhưng môi càng lúc càng mím chặt.

Cứ như vậy.

Lòng tự trọng của người thiếu niên mỏng manh, chỉ cần gió thổi qua, liền dấy lên những tầng sóng.

Diệp Minh Trăn không còn ăn uống học hành cùng ta nữa.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 5: Chương 5



Nhà của Diệp Minh Trăn nằm dưới chân đồi thấp phía sau núi.

Bên cạnh nhà tranh có vài cây trúc thưa thớt, là do chính tay hắn tự trồng.

Ta cầm điểm tâm do A Thanh tẩu làm, ngượng ngùng đi một hồi lâu mới đến trước nhà của hắn.

Ta nghĩ, nhất định phải xin lỗi hắn thật đàng hoàng.

Khi đến trước cửa, lại cảm thấy e ngại.

Hay là ngày mai đến?

Hay là ăn no rồi hãy đến?

Vừa định quay đi, bên trong bỗng phát ra tiếng ồn thật lớn.

Có vẻ như chiếc bàn gỗ duy nhất quý giá trong nhà Diệp Minh Trăn bị lật đổ.

Bên trong vang lên tiếng la hét điên cuồng của một nữ tử.

"Ta nuôi con cho con ăn cho con mặc, sao con lại không chịu đi Quốc Tử Giám—"

Nói thật, ta không cố ý nghe lén.

Nhưng âm thanh này quá lớn, gần như không giống tiếng của mẫu thân luôn bị bệnh tật của Diệp Minh Trăn.

Giọng cao vút như gió từ trong ống bễ tràn ra, khàn khàn và gắng sức, là tiếng kêu đau đớn của một người mẫu thân khi tan nát tâm can.

"Diệp Minh Trăn à Diệp Minh Trăn, năm đó có bao nhiêu người muốn ta gửi con đi học nghề, muốn tặng quà tặng ruộng mà ta đều không nhận! Ta nói, ta chỉ có một đứa nhi tử, không thể để nó hoàn toàn xuống dốc, bao nhiêu năm ta bớt ăn bớt mặc thức khuya làm thêu, đã thức mù cả mắt, làm hỏng thân thể… Ha, kết quả, lại để chính nhi tử mình làm ra chuyện này!"

Trong nhà im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng th* d*c hổn hển.

Một lúc lâu sau.

Mỗi bước mỗi xa

Diệp Minh Trăn nói: "Mẫu thân, con đi."

Hắn mở cửa, đối diện với ta đang giật mình, vội vàng rời đi.

Vòng quanh đồi tìm một hồi lâu, ta mới tìm thấy hắn trong một bụi cỏ đuôi chó ngắn ngủn.

Sợ hắn đau buồn, ta không dám hỏi nhiều, chỉ đưa cho hắn lá cây thổi hai bài nhạc.

Một lúc lâu, trời đã chập tối.

Một đôi bàn tay lớn có khớp xương đều đặn đặt lên đầu ta.

Diệp Minh Trăn hỏi: "Sau này nếu ta không còn ở đây, ngươi có thể học được không?"

Ta trả lời: "Có thể, ta sẽ nghe lời phu tử và Đức Khải công."

Hắn nói: "Vậy thì tốt."

Vậy thì tốt.

Đó là ba từ cuối cùng hắn để lại cho ta.

Trong mười năm tiếp theo, ta không gặp lại hắn nữa.

---

Sau khi Diệp Minh Trăn rời đi, Đức Khải công đã thu dọn bàn học của ta, để ta ngồi vào chỗ của hắn.

Ông ấy nghiêm mặt nói: "Bút mực giấy nghiên của Bác Như đều để lại cho ngươi, sau này ngươi phải tập trung học hành, không được chơi đùa nữa."

Ta sờ lên bàn, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm mà hắn để lại.

Ta nói: "Vâng."

Từ ngày đó trở đi, ta không còn lang thang khắp nơi nữa.

Những đứa trẻ khác gọi ta đi xem chó cắn nhau, ta chỉ vẫy tay, không đi.

Nhóm phu tử giáo đều "chậc chậc" khen ngợi: "Đứa bé gái này, thật sự có thể kiên nhẫn đến vậy."

Câu trả lời của ta là những bài học ngày càng tốt hơn.

Cho đến khi có bài kiểm tra nhỏ ở học đường, ta đạt được hạng nhất.

Đức Khải công lặng lẽ nhìn bài luận của ta rất lâu.

Ông ấy ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn kỹ ta, nhìn mái tóc được chải gọn gàng và đôi bàn tay đã chai sạn của ta.

Rồi thở dài: "Tiểu Cẩn, nếu ngươi là con trai thì tốt biết mấy."

Ta không hiểu tại sao ông ấy lại nói như vậy.

Phải chăng, nếu là con trai thì sẽ viết được những bài luận tốt hơn?

Sau khi tan học, Đức Khải công giữ A Thanh tẩu lại để nói chuyện.

Ông ấy nói: "Ngươi cái đứa này, nếu sau này muốn con bé không ghét ngươi, thì đừng để con bé học nữa."

A Thanh tẩu trầm mặc.

Thế giới của người lớn luôn rất phức tạp, yêu hận tình thù lẫn lộn, người ta mãi lo lâu về những chuyện đã xảy ra, lại mong chờ những điều nào đó chưa hẳn sẽ đến.

Rời khỏi nhà Đức Khải công, tấu nắm tay ta đi trên con đường quê nho nhỏ.

A Thanh tẩu hỏi ta: "Tiểu Cẩn, ngươi có muốn học nữa không?"

Ta nhìn những bụi cỏ đuôi chó thấp, nhớ đến gương mặt nghiêng nghiêm túc của Diệp Minh Trăn khi đọc sách.

"Muốn, nhưng cũng không muốn."

"Muốn thì là muốn, không muốn thì là không muốn, sao lại có hai đáp án?"

"Vậy thì Tiểu Cẩn vẫn muốn."

"Tại sao vậy?" A Thanh tẩu hỏi.

"Có người nói, học hành có thể làm cho người ta sáng suốt, có thể bảo vệ mẫu thân của hắn khỏi bị bắt nạt, có thể thay mặt cho tất cả phụ nhân cùng trẻ nhỏ khắp thiên hạ đòi lại công bằng."

"Tiểu Cẩn à." A Thanh tẩu rơi nước mắt ôm ta vào lòng, "Những điều ngươi nói, đó là chuyện chỉ có nam tử mới có thể làm được mà thôi."
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 6: Chương 6



Sau ngày hôm ấy, ta vẫn ở lại trong thư phòng của Đức Khải công để học.

Nhưng ta nhận ra, tiên sinh đối xử với ta không giống như với các học trò khác.

Ông ấy cũng sẽ phê chữa bài cho ta, nhưng không yêu cầu ta phải tiến bộ.

Chỉ đơn giản vuốt chòm râu, hài lòng nói: "Ngươi làm được đến mức này, cũng đủ rồi."

Ông ấy cũng sẽ thúc giục ta học thuộc lòng, nhưng không cho ta hiểu rõ những ý nghĩa sâu xa trong tứ thư.

Ta cảm thấy hoang mang trước loại khác biệt nhỏ này.

Cuối cùng có một ngày, một người đã đánh thức ta.

Hắn ta là một người béo mập, mặt mày dữ tợn, học hành không bằng ta, dáng vẻ cũng không mấy oai phong.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng hắn ta lại rất kiêu ngạo.

"Ta là nam tử, ta có thể tham gia khoa cử, còn ngươi thì sao?"

Lúc này, ta bỗng hiểu ra sự khác biệt một trời một vực giữa bọn ta.

Hắn ta, Diệp Minh Trăn, Đức Khải công, bọn họ đều có một lợi thế tuyệt đối.

Đó là bọn họ có thể tham gia khoa cử do triều đình tổ chức.

Dù cho người đó không có chút kiến thức nào, chỉ là một đồ bị thịt học hành không tốt, nhưng vì bọn họ là con trai, bọn họ có quyền tham gia thi cử.

Mà ta thì sao?

Ta là nữ tử, con đường của ta ở đâu?

Ta dần cảm thấy mơ hồ, chạy về nhà, muốn hỏi A Thanh tẩu.

Nhưng ta không may đã đi nhầm đường, đ.â.m vào nhà bên cạnh.

Có một phụ nhân tô son điểm phấn đang cười cười nói nói, phía sau là a tỷ đang khóc lóc sướt mướt.

Mẫu thân đang ngồi trên ghế, thường ngày là người nói rất nhiều, giờ đây lại không nói được lời nào.

A tỷ thấy ta, khóc lóc chạy đến đẩy ta một cái thật mạnh.

"Chính là ngươi! Tất cả đều do ngươi! Nếu không phải ngươi đi theo A Thanh tẩu, hôm nay người phải làm đồng dưỡng tức* cho người ta, sẽ là ngươi!

"Hôm nay ta phải gả đi, ngươi vui lắm phải không!"

*đồng dưỡng tức: con dâu nuôi từ bé

---

A tỷ sắp lấy chồng.

Địa phương Huy Châu này, từ trước đến nay khác với những nơi khác.

Hoàn* nam nhiều núi, nam nhân phải ra ngoài sống bằng nghề buôn bán.

*Huy Châu, Hoàn đều là tên cũ của tỉnh An Huy, TQ

Nếu đã ra ngoài buôn bán, thì già trẻ trong nhà phải do ai trông nom? Ai sẽ lo liệu công việc nhà?

Đương nhiên chỉ có nữ tử.

Nhiều người gia cảnh khá giả, sẽ sớm cưới một đồng dưỡng tức về cho nhi tử.

Tuổi tác lớn hơn một chút cũng không sao, chỉ cần biết quản lý việc nhà là được. Đợi khi thành thân và sinh nhi tử, thì sẽ bị đá một cước văng đi.

Người dân trong thiên hạ sống dựa vào nông nghiệp, nhưng người Huy Châu thì sống dựa vào buôn bán.

Các thương nhân Huy Châu thường đi khắp nơi, thỉnh thoảng có người thấy tịch mịch, thì lại tìm thêm vài phòng mỹ thiếp bên ngoài.

Đồng dưỡng tức ở nhà phải hầu hạ chăm sóc công bà*, quản lý việc nhà, dạy dỗ con cái.

*công bà: cha mẹ chồng

Đây là điều tốt đẹp nhất.

Nhưng ta chưa bao giờ đoán được, a tỷ vậy mà cũng phải sống một cuộc sống như vậy.

Theo lý mà nói, chỉ có những nhà sống không nổi nữa mới bán nữ nhi đi.

Phụ thân ta khỏe mạnh, mẫu thân khôn khéo có khả năng, cả nhà rõ ràng có thể sống tốt.

Nhưng phụ thân ta chỉ lặng lẽ rít thuốc.

"Văn Thịnh đã đỗ đồng sinh, cần phải lo liệu nhiều thứ, trong nhà không đủ tiền."

Không đủ tiền, vậy thì có thể làm gì?

Trâu trong nhà không thể bán, phải để lại cày cấy.

Gà mái cũng không thể đổi, còn phải cho đại ca bồi bổ.

Chỉ có cô nương có vẻ ngoài xinh đẹp này mới có thể bán được.

Bà mối thật lòng khuyên phụ thân: "Thừa dịp còn nhỏ tuổi, vẫn có người muốn, sau này đến mười bốn mười lăm tuổi thì không ai lấy nữa."

Phụ thân ta nghiến răng: "Thế thì quyết định như vậy đi!"

"Phương Đức Minh!" Mẫu thân bỗng cất giọng the thé, ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt.

"Ông vậy mà lại muốn bán Tiểu Phân đi như vậy!"

Phụ thân ta thở dài: "Đó cũng là chuyện không có cách nào. Văn Thịnh phải đọc sách, con đường phía trước còn dài, cũng không thể trơ mắt mà nhìn tiền đồ của thằng bé bị cắt đứt."

Tiền đồ của đại ca không thể bị cắt đứt, còn tương lai của a tỷ thì có thể chôn vùi sao?

Ta dần cảm thấy hoang mang.

Ta nhận ra mình đứng ở đây không đúng lúc đến cỡ nào.

Ta đã từng sinh ra trong căn nhà tồi tàn này, tiếng khóc của ta đã vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

— Nếu ta còn ở nhà, hôm nay người bị đẩy đi có phải là ta hay không?

Nhưng mà, phụ mẫu nhìn ta với ánh mắt lẩn tránh.

Bọn họ lảng tránh, không dám nhìn ta.

A tỷ khóc thật lâu, hoa trên đầu hơi rung rinh.

Tỷ ấy rất đẹp, trẻ con trong lớp thường lén nhìn khi tỷ ấy giặt quần áo. Nhưng ta cảm thấy, a tỷ khóc lên thật cay đắng, thật đáng thương.

Bà mối đã xác định xong hôn sự, bảo phụ thân ta ký vào một bản khế ước.

Một lần chia tay, ai nấy đều vui vẻ.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 7: Chương 7



Ta không biết mình đã trở về nhà như thế nào.

Đêm đó, giấc mơ đầy ắp tiếng đọc sách trong lớp cùng tiếng khóc của a tỷ, bọn họ xoay tròn, gào thét, như những ác quỷ trong tranh.

Ta tự nhiên phát sốt cao.

A Thanh tẩu rất lo lắng, gọi Kim Nhị thẩm đến.

Mẫu gia của thẩm ấy là hạnh lâm thế gia*, từ nhỏ đã theo phụ thân học được một ít, thường ngày cũng chữa bệnh cho hàng xóm.

*hạnh lâm thế gia: chỉ những nhà đều theo nghề y.

Thẩm ấy nâng mí mắt ta lên xem, rồi sờ trán ta.

"Không có vấn đề gì, có lẽ là ban ngày gặp phải chuyện gì đó, gọi hồn cho con bé thôi."

Gọi hồn, là tập tục ở Giang Nam.

Khi trẻ con mất hồn, đêm gặp ác mộng, nhóm mẫu thân sẽ dẫn đám trẻ ra ngoài, nhẹ nhàng gọi tên đám trẻ.

Lần gọi đầu tiên, là mong kẻ tha phương trở về nhà.

Lần gọi thứ hai, là mong người xa xứ trở về quê.

Lần gọi thứ ba, là gọi linh hồn trở về thân xác.

Ngày A Thanh tẩu gọi hồn cho ta, là một đêm có trăng không sao.

Những loài bò sát nơi đây dường như cảm nhận được điều gì, lặng lẽ nằm rạp xuống đất.

A Thanh tẩu nhẹ nhàng gọi tên ta.

"Phương Cẩn."

Ta không có phản ứng.

"Phương Cẩn."

Tẩu ấy gọi ta lần thứ hai.

Nhà bên cạnh, tiếng khóc của a tỷ vẫn tiếp tục.

Tỷ ấy khóc đến cuối cùng, đã khóc cạn nước mắt, nhưng vẫn còn gào thét.

"Phương Cẩn."

A Thanh tẩu lại gọi một lần nữa.

Sau lần gọi này, trên mặt của tẩu đã đầy nước mắt.

Cuối cùng ta cũng đáp lại, yếu ớt nắm lấy ngón tay tẩu.

"Mẫu thân, con đây."

Mỗi bước mỗi xa

Đây là lần đầu tiên ta gọi tẩu là mẫu thân.

Trước đây, ta chỉ gọi là "tẩu tẩu", mà quên mất, tẩu cũng là lần đầu làm mẫu thân.

---

Trời sáng, bà mối đã đến giục đám cưới.

Trời chưa sáng mẫu thân đã thức dậy để chải đầu cho a tỷ.

Bà tranh thủ lúc sương chưa tan, ở dưới gốc cây hòe lớn ở đầu thôn, đã múc nước giếng, rửa mặt cho a tỷ.

Nghe nói, những tân nương tử rửa mặt bằng nước giếng đó đều có cuộc sống mỹ mãn, phu thê hòa thuận.

Nhưng a tỷ lại làm đổ chậu nước đó.

Gương mặt xinh đẹp của tỷ ấy lạnh như băng: "Giả ân cần."

Thông minh như a tỷ, ở độ tuổi mười hai mười ba, cũng đã hiểu được tình thương chân thật là gì.

Trước lợi ích rõ ràng, những ân huệ nhỏ bé dành cho nữ nhi, như cỏ dại trên mặt nước, không thể chịu nổi thử thách, chỉ cần một cơn gió thổi qua, là tan biến.

Mẫu thân cứng nhắc kéo khóe miệng mình.

Bà chạy đi, không quan tâm đến đôi giày rơm lộ ngón chân, lại ra đầu thôn múc thêm một chậu nước giếng.

Để mua sắm cho a tỷ bộ áo mới, mẫu thân đã đổi những đôi giày đồ thêu mà bà vất vả làm ra thành tiền, lại nhờ người có bản lĩnh nhất trong thôn là Phương Tứ thúc đổi thành vải mới.

Thời điểm mẫu thân rời đi, bà che mặt, nước giếng rơi lộp bộp trong tay.

Không biết là nước mắt đã hòa vào, hay là nước giếng vốn đã mang nỗi sầu khổ của mẫu thân.

Cuối cùng, a tỷ cũng chịu rửa mặt bằng nước giếng.

A tỷ kéo rèm, sang bên cạnh tìm ta.

Khi đã trang điểm, a tỷ còn đẹp hơn, lớp phấn mỏng phủ lên gương mặt tươi trẻ của tỷ ấy, như ánh ban mai rực rỡ.

A tỷ của ta, thật sự rất xinh đẹp.

Tỷ ấy đến xin lỗi ta.

"Tiểu Cẩn, xin lỗi, hôm qua ta không nên nói như vậy với muội."

"Không, không sao đâu..."

Ta muốn học theo người lớn nói lời hay, nhưng cổ họng khô khốc không thể thốt ra một câu nào.

Nỗi đau đã để lại, ta muốn an ủi, nhưng cuối cùng cũng không thể lật trang.

A tỷ bỗng cười: "Không sao, muội trách ta cũng đúng.

"Ngay cả ta, đôi khi cũng có chút trách móc.

"Muội nói xem, tại sao nữ tử chúng ta lại phải sinh ra trên mảnh đất này?"

Tỷ ấy nhẹ nhàng nói.

"Lấy cái c.h.ế.t để tỏ rõ chí khí, ngu trung ngu trinh.

"Rời nhà đi rồi sẽ khó về, khó gặp được người thân.

"Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình phu thê nhạt nhẽo."

Ta cảm thấy mũi cay cay, suýt nữa bật khóc.

A tỷ của ta, tỷ ấy từng là một tiểu cô nương non nớt yêu thích cái đẹp cỡ nào, giờ đây mặc áo của tân nương tử, lại có dáng vẻ của người lớn.

Tỷ ấy tựa như chỉ sau một đêm, đã chín chắn hơn.

A tỷ đưa cho ta chiếc trâm gỗ trên đầu.

"Chiếc trâm này, là chiếc ta thích nhất. Khi còn nhỏ, ta rất thích cài nó đi nghe người ta đọc sách ở học đường.

"A tỷ là người vô dụng, không thể cho muội trâm vàng trâm bạc, vì a tỷ còn phải giữ chúng bên mình. Con đường gian nguy, a tỷ cũng không biết phải sống thế nào."

Tỷ ấy lại nhẹ nhàng đưa cho ta một hộp trang sức và phấn son.

"Nếu muội không thích, bán đi đổi sách cũng được."

Nói xong câu đó, a tỷ liền rời đi.

Ta chạy theo sau, nhưng thế nào cũng không thể đuổi kịp tỷ ấy chạy càng lúc càng nhanh.

A tỷ mặc bộ áo đỏ tươi, như mặt trời rực rỡ vĩnh viễn treo trên núi xanh Huy Châu.

Mặt trời đỏ rực rỡ, mãi mãi treo ở bên kia núi.

Sau đó, tỷ ấy cũng bước vào vùng núi đó.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 8: Chương 8



Sau khi a tỷ đi rồi, cuộc sống trở lại bình thường.

Nhà nông ít có thời gian rảnh, tháng năm mọi người càng bận rộn hơn.

Hoa màu trên ruộng cần có người chăm sóc, khói bếp của buổi chiều tà cần có người khuấy động. Đôi khi đường núi xa xôi, nỗi đau cũng nhạt nhòa đi nhiều.

Mẫu thân đã thay đổi tính tình, đối xử với ta tốt hơn gấp bội.

Bà như đã đổ hết những thiếu sót đối với a tỷ lên trên người ta.

Ngày đêm đêm ngày, bà canh cửi dệt vải, tay thêu hoa mà rỉ máu.

Bà may cho ta áo mới, mua cho ta hoa cài đầu.

Ta biết, bà muốn trang điểm cho người rốt cuộc không bao giờ về được, nên chỉ có thể thê lương bắt lấy tất cả trước mắt, cũng chỉ để bù đắp.

Nhưng mà, ta không phải là a tỷ.

Đôi khi, người còn sống không thể để người thấy được điều tốt của mình.

Người đi rồi, làm những điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Khi mẫu thân may cho ta bộ áo thứ ba, ta nhẹ nhàng gọi bà dừng lại.

"Phương Tam thẩm, ta không phải là Tiểu Cẩn của thẩm, ta là Tiểu Cẩn của mẫu thân ta."

Mẫu thân hoảng hốt: "Con cái đứa này, con nói gì vậy? Con là miếng thịt từ trong bụng ta rơi xuống, dù đến trước mặt Diêm Vương, con cũng phải gọi ta một tiếng mẫu thân!"

Ta lắc đầu: "Ân sinh không bằng ân dưỡng, năm ấy thẩm đã đánh mất ta, sẽ không bao giờ là mẫu thân của ta nữa."

Ta dừng lại: "Mẫu thân của ta, là Diệp Thanh."

Trên trời dưới đất, chuyện của người phàm, thần tiên không thèm quản.

Trong gia phả, kế phía sau Diệp Thanh là Phương Cẩn, vậy ta chính là hậu nhân của Diệp Thanh, phải có trách nhiệm chăm sóc tẩu cho đến cuối đời.

Mẫu thân lại khóc.

Bà từ trước đến nay luôn là người mạnh mẽ, bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy bà khóc được mấy lần. Giờ đây khóc lên, như cơn mưa nhỏ ở Huy Châu, nhẹ nhàng lại vội vã.

"Ta đã biết, ta đã biết." Bà nói.

"Đây là nghiệp của ta! Đây là nghiệp mà đời này ta tạo ra!"

Trời bắt đầu nổi mưa nhỏ, đất Huy Châu thường có mưa dầm, đối với dân chúng tứ dân, mưa là tưới mát cho vạn vật.

Mỗi bước mỗi xa

Ta quỳ xuống, dập đầu lạy bà mấy cái.

"Đời này, ân sinh đã hết. Nếu sau này ngài cần đến Phương Cẩn, ta nhất định sẽ vượt lửa vượt sông."

"Mẫu thân, đây là lần cuối cùng ta gọi người là mẫu thân. Sau này, đừng quấy rầy bọn ta nữa!"

Sấm sét ngày xuân vang rền, trên trời thần tiên giáng xuống, dưới đất người phàm quỳ lạy ân.

Mẫu thân mất nữ nhi, lại không còn nữ nhi.

---

Ta đã nói với A Thanh tẩu là không muốn đi học nữa.

Tẩu hỏi ta: "Có phải vì thấy chuyện của a tỷ của con, mà tức cảnh sinh tình hay không?"

Ta lắc đầu: "Chỉ cảm thấy không có ý nghĩa."

"Không có ý nghĩa?"

"Tiên sinh nói, nữ nhân học hành chỉ lãng phí thời gian, chỉ có thể biết thời biết thế, không thể thi cử."

A Thanh tẩu im lặng.

"Vậy con, muốn làm gì?"

"Con... con muốn đi buôn bán."

Ta do dự nói ra ý tưởng của mình.

Gần đây vừa qua lễ Thanh Minh tế mộ.

"Phụng tiên có mộ ngàn năm, hội tế có từ đường vạn người, tông thất có gia phả trăm đời."

Người Huy Châu coi nặng quê cha đất tổ, đặc biệt là việc cúng mộ tổ tiên.

Bọn họ lang bạt khắp thiên hạ, buôn bán để một ngày nào đó trở về quê hương, có chỗ đứng trước mặt tổ tiên.

Người buôn bán từ bốn phương đều đã trở về, các thương nhân lớn ở thôn Trạng Nguyên cũng đã trở về.

Từ sau khi Khai trung pháp*, khắp nơi đều có những người thành đạt.

*Khai trung pháp: là một biện pháp được thực hiện trong triều Minh nhằm khuyến khích thương nhân vận chuyển lương thực đến biên giới để đổi lấy giấy phép muối, qua đó cấp quyền bán muối.

Chẳng hạn như Hồ Nhị ở Tích Khê, Bảo Ngũ ở huyện Hấp, Chiêm Tứ ở Vụ Nguyên.

Thôn Trạng Nguyên có phong thủy tốt, trăm năm trước đã có Trạng nguyên, giờ cũng có vài thương nhân lớn có thành tựu.

Phương Tứ thúc chính là một trong số đó.

Luận theo thứ bậc trong nhà, ta phải gọi thúc một tiếng Tứ thúc.

Nhưng ta không chỉ tưới nước lên áo của thúc vào ngày Thanh Minh, mà còn bảo thúc tránh xa, đừng dẫm lên kiến của ta.

Bao nhiêu năm như thế, Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín đã đổi mới không biết bao nhiêu đàn, nhưng ta vẫn say mê đếm kiến.

Bạn bè đều biết sở thích của ta, nên không quấy rầy đến ta.

Chỉ có Phương Tứ thúc đứng bên cạnh xem hồi lâu, còn nhướng mày nhìn ta.

Tuổi của thúc không quá lớn, khoảng hơn ba mươi, mặt dài gầy, có bộ râu ngắn ngủn.

Bộ dáng của thúc có chút giống phụ thân ta.

Cho nên ta cũng không sợ thúc.

Khi thấy "Tín" của ta sắp bị thúc dẫm lên, ta khẽ quát: "Kẻ mơ màng nào vậy, sắp dẫm lên 'Tín' của ta rồi!"

Thúc nở nụ cười, đưa tay nhấc con kiến nhỏ lên.

"Cháu bé, ngươi có biết các thương nhân Huy Châu đi khắp nơi, buôn bán, điều quan trọng nhất là gì không?

"Là tín!"

Ta không có thời gian để tranh cãi với thúc, vội vàng kéo con kiến của mình về.

"Ta đương nhiên biết, người Huy Châu chúng ta làm ăn, rất coi trọng chữ tín. Dù là bà con hay bạn bè, đều phải thành thật và giữ chữ tín!"

"Ha ha ha!" Phương Tứ thúc ngửa đầu cười lớn, một tay vỗ lên đầu ta.

"Nhóc con không lớn, nhưng đầu óc lại thông minh!"

Sau đó, chính thúc đã nói với tộc lão Phương gia: "Đứa bé này không tệ, ta sẽ dẫn con bé đi buôn bán."

"Cái này, cái này..." A công rất rối rắm, "Nó còn nhỏ như vậy!"

"Nhỏ thì sao chứ? Bây giờ ở Tô Chiết đều xem trọng thần đồng, ở đất Hấp có câu, người mười sáu tuổi phải ra ngoài buôn bán, ta nhìn con bé năm nay mới sáu tuổi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng vừa vặn!"

"Nhưng, nhưng nó là nữ tử!" A công cuối cùng không nhịn được, thất thanh kêu lên.

Trong gia phả, ta là con của Phương Đức Thịnh.

Trong tộc thương cảm cho nhánh của Phương Đức Thịnh không có ai, nên trong lễ thanh minh tế tổ đã gọi ta đến, cũng là để có người đại diện.

Ta có thể gặp được Phương Tứ thúc, hoàn toàn là một sự trùng hợp không thể trùng hợp hơn nữa.

Phương Tứ thúc thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng thúc lại nói: "Nữ tử thì sao? Nữ tử thì không thể buôn bán sao?

"Chính cô cô của ta năm đó là người đã bán đậu hũ Quan Âm từng miếng từng miếng nuôi sống bản thân, việc làm ăn của ngài ấy mọi người đều khen, các người đã nuốt tiền của ngài ấy, giờ đã quên hết rồi sao?"

Tộc lão không nói gì, trước mặt tổ tiên, không ai dám nói bừa.

Bọn họ nói sẽ bàn bạc chuyện này kỹ hơn.
 
Huy Mộng - Vân Tân
Chương 9: Chương 9



Phương Tứ thúc nói đã tìm ta, nói muốn dẫn ta đi buôn bán.

"Nói đến cũng là chê cười, năm xưa chính phụ thân của ngươi đã dẫn ta đến tiệm cầm đồ ở phía bắc thành để làm học việc, nhờ đó ta mới có cơ hội tiếp xúc với ngành muối. Huynh ấy là quý nhân của ta, dù giờ đây đã không còn, nhưng ta vẫn phải báo đáp ân nghĩa."

"Phụ thân ta?"

"Ôi, ta quên mất, ngươi là đứa được nhận nuôi." Phương Tứ thúc cười, "Không sao, sau này con chỉ cần nhớ rằng, ngươi là nữ nhi của Thanh tẩu, là nữ nhi của Đức Thịnh, vậy là đủ."

Thúc lấy ra một lượng bạc, bảo ta dùng để chơi bi.

Ta không thể từ chối, đành phải nhận lấy.

Về đến nhà, ta đã kể lại chuyện này cho A Thanh tẩu nghe.

Tẩu im lặng một lúc lâu, mới nói: "Hắn thật sự nói như vậy sao?"

"Tiểu Cẩn có thể thề."

"Không cần." Tẩu dùng bàn tay thô ráp vuốt qua tóc mai của ta, "Ta tin con."

"Chỉ có điều, trượng phu của ta không nghiêng không lệch, lại c.h.ế.t trên đường buôn bán. Con thật sự có quyết tâm như vậy, dám đặt cược tất cả để tìm kiếm tiền đồ hay không?"

Ta ngẩn ra, đây là lần đầu tiên A Thanh tẩu chủ động nhắc đến chuyện trượng phu của tẩu.

Trước đây tẩu không nói, ta cũng hiểu chuyện không hỏi.

Đó là sự hiểu ý ngầm giữa ta và tẩu.

Đôi khi, con người trên thế gian này đều khổ như nhau. Nếu không mở ra vết thương, nỗi đau sẽ không trỗi dậy.

Nhưng…

Liệu ta có thật sự có quyết tâm kia để đi buôn bán hay không?

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói: "A tẩu, Tứ thúc đã kể cho con nghe một câu chuyện.

"Những đứa trẻ Huy Châu chúng ta lớn lên trong những ngọn núi trùng điệp, từ nhỏ đã không đủ ăn, cho đến khi trưởng thành, cũng không nuôi nổi thê nhi. Mọi người sống ngày này qua ngày khác trên mảnh đất nghèo nàn này, ban đầu không ai muốn rời đi. Nhưng rồi, có một ngày, có người nghe thấy ở bên kia núi có kẻ đang nói chuyện.

"Kẻ đó nói rằng, 'Ngươi có muốn bước ra ngoài không?' Ban đầu, mọi người đều không muốn đáp lại. Cho đến khi một thanh niên trong một ngôi nhà dưới cây bạch quả bước ra, hắn nói với núi rằng 'ta muốn ra ngoài'. Sau đó, rìu chặt cây, tạo ra những chiếc thuyền lớn, mọi người từ sông Tân An chèo thuyền mà đi, đi đến các vùng đất khác.

"Con nghĩ, nếu không có người đầu tiên dám bước ra ngoài, có lẽ sẽ không có vô số người tiếp theo bước ra."

"Tiểu Cẩn." A Thanh tẩu nhẹ nhàng ôm ta, đặt trán mình lên trán ta.

"Con chưa từng gặp chàng ấy, nhưng con thật sự giống hệt chàng ấy."

Ta không biết chàng ấy là ai.

Có thể, chàng ấy là Đức Thắng thúc.

Có thể, thúc ấy là tổ tiên Huy Châu ngước nhìn đỉnh núi kia.

Nhưng từ ngày hôm đó, A Thanh tẩu đã quyết định đứng về phía ta, ủng hộ ta trên con đường này.

---

Người Huy Châu buôn bán, không ngoài năm loại.

"Đi buôn, trữ hàng, khai trương, chất tề*, quay vòng trao đổi."

*chất tề: chỉ sự kết hợp của chứng thư thương mại cổ đại về chất và tề. Chứng thư dài gọi là chất, dùng để mua ngựa và bò; chứng thư ngắn gọi là tề, dùng để mua vũ khí và đồ quý hiếm.

Những người buôn đường xa, có thể vòng từ ngàn dặm trở về, dù chỉ với một số vốn nho nhỏ, cũng có thể kiếm được hàng ngàn lượng vàng.

Phương Tứ thúc chính là người đi buôn xa đó.

Non nước phía nam nhiều vô kể, có khi quanh co khúc khuỷu, ngay cả những người sống trên cùng một vùng đất cũng khó gặp mặt.

Gạo ở Hồ Quảng có một giá, đến Tô Dương lại là một giá khác.

Mỗi bước mỗi xa

Các thương nhân phải gom góp tiền hàng, mua hàng hóa từ những nơi có giá rẻ và sản lượng dồi dào, rồi vận chuyển đến những nơi có giá cao.

Tơ lụa vài bông từ năm phủ, muối từ Dương Châu, gốm sứ từ trấn Cảnh Đức cùng trúc, gỗ, trà, sơn, giấy mực nghiêng mực từ phủ Huy Châu.

Kênh đào Trường Giang cuồn cuộn xuôi chảy, vô số hàng hóa chuyển vận trên đó, đến các nơi khác của thiên hạ.

"Đây là một công việc vất vả, nhưng cũng là một công việc kiếm tiền."

Phương Tứ thúc vuốt râu nói.

"Hiện nay là thái bình thịnh thế, nhưng vẫn còn những vùng khỉ ho cò gáy, cướp bóc cường đạo, thỉnh thoảng có tuần bổ xảo trá, quan lại bao che cho nhau. Các thương nhân Huy Châu chúng ta đi trên con đường này, không hề dễ dàng."

Ngoài ra, còn có thương nhân từ Tấn, Thiểm, Mân, Việt* theo sau.

*Việt của chữ (粤) chỉ người Quảng

Thương nhân tranh giành lợi ích, càng thêm khó khăn phức tạp.

"Vì vậy, vào năm Triệu Khánh thứ mười sáu, ta đã đổi sang một con đường khác."

"Nắm Triệu Khánh thứ mười sáu?" Ta nhẹ nhàng hỏi.

"Đúng vậy, chính là năm con ra đời." Phương Tứ thúc cười nhìn ta, trong ánh mắt như có hồi tưởng.

"Năm đó, triều đình ban hành lệnh mới, phàm là các thương nhân vận chuyển lương thực ở biên cương, đều có thể mang muối dẫn để buôn bán, gọi là khai trung pháp."

"Muối, là nguồn sống của dân chúng thiên hạ.

"Người ta nấu ăn cần muối, người chèo thuyền đi lại giữa các vùng cũng cần muối. Nếu không có muối, con người sẽ trở nên uể oải yếu ớt, ngay cả những người khỏe mạnh cũng không thể đi dưới ánh nắng gay gắt. Do đó, khai trung pháp, thực sự là con đường kiếm lợi lớn."

"Muối..." Ánh mắt ta dần sáng lên, như có điều gì đó trong lòng bắt đầu cắm rễ nảy mầm.

"Ha ha!" Phương Tứ thúc cười vỗ vai ta, bàn tay rộng lớn của thúc như một chiếc quạt, mở ra một mảnh thiên địa nhỏ bé của nữ tử Huy Châu ta.

"Mê mẩn rồi sao? Đừng nghĩ quá sâu, giao dịch với quan phủ không phải là một công việc tốt. Việc lợi nhuận từ muối, từ lưỡng Hoài đến huyện Hấp, đều cực kỳ phức tạp, đây không phải là việc dễ dàng!"

Dần dà, thúc thu lại nụ cười: "Ngay cả ta, cũng đã xoay vần trong đó rất lâu, mà vẫn chưa hiểu rõ.

"Như vậy, việc buôn bán thực sự là một nghề ổn định nhất. Ngươi, hãy bắt đầu từ đó đi."
 
Back
Top Bottom