Siêu Nhiên Hữu Duyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
299824672-256-k341776.jpg

Hữu Duyên
Tác giả: YenAnMaSong
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Làm reviewer, dưới cái nhìn sắc bén của Mạc Tô Văn, mọi tác phẩm dù hoàn hảo tới đâu đều từ khiên của Caption America hóa thành tấm sàng, trăm ngàn lỗ thủng.

Chính vì thế mà không thể ngạc nhiên hơn khi hắn trở thành top 1 trong danh sách những người đáng ghét nhất lưu truyền trong giới tác gia.

Đến cả ông trời cũng nhịn không được cái bản tính của Mạc Tô Văn, liền cho hắn combo "giật điện" + "xuyên sách".

Ấy vậy mà hắn còn xuyên vào thế giới ngựa giống?

Hắn là đại phản diện sẽ chết thảm??Không được, hắn phải nghĩ cách, hắn muốn được làm cường giả, muốn nhận nam chính làm tiểu đệ!​
 
Hữu Duyên
Nhật Thực


Cánh cửa phòng mở ra, Mặc Tô Văn bước vào phòng, trên người hắn còn bốc lên hơi nước, một tay hắn cầm khăn lau, liên tục lau mái tóc ướt nhẹp, từng giọt nước rơi từ tóc hắn, rơi xuống sàn kêu lên tí tách, tay kia cầm điện thoại cảm ứng, đôi mắt chuyên chú vào màn hình, mà sắc mặ hắn không dễ coi cho lắm.

"Cái quái gì thế này?!

Đây mà gọi là văn học à?"

Hắn bực tức hô lên, lại nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc, nơi này chất chứa toàn sách là sách, ở giữa có một bộ máy tính đang hoạt động, trên chồng sách còn có một bình nước đầy cùng cái cốc úp ngược lên bình.

Mặc Tô Văn ngồi xuống ghế, nhanh mở trang web đánh giá truyện nổi tiếng nọ, hai tay nhanh như bay chuyển động, tiếng đánh chữ lạch cạch liên tục vang lên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.

Ánh sáng từ màn hình vi tính chính là nguồn sáng duy nhất tồn tại nơi đây.

Mắt kính của Mặc Tô Văn phản chiếu ánh sáng màn hình, phản luôn cả đôi mắt sắc bén của hắn ta.

Qua một thời gian, điện thoại di động nằm trên mặt bàn hắn bỗng rung lên.

"Ting...Ting...Ting..."

Hắn ta không để ý, cứ tiếp tục đánh chữ, lại một lúc sau, Mặc Tô Văn bấm vào nút enter, thành công gửi đi, lúc này hắn mới duỗi tay, lấy cái điện thoại lên nhìn.

Vẫn còn gọi sao?

Tiện tay nhấn nút màu xanh lá, một âm thanh lớn truyền ra: "Aaaaaaaaaa, anh Văn, anh nổi tiếng lắm luôn rồi đó!"

Đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, Mặc Tô Văn nhíu mày, lên tiếng: "Có chuyện gì thế?

Định làm anh mày điếc tai luôn à."

Hắn vừa nói, mắt vừa nhìn màn hình máy tính lướt Fakebook.

Người bên kia đáp: "Chúc mừng anh Văn đã đạt được vị trí thứ nhất trong bình chọn ai là người đáng ghét nhất!"

Mặc Tô Văn nhăn mày, "Cái gì cơ?"

Có chút không vui.

Mà người bên kia dường như cũng nhận không ra cảm xúc Mặc Tô Văn, cứ tiếp tục nói: "Thì là sáng nay, à không, là tối qua, trên diễn đàn tác gia có xuất hiện cái topic, nó bảo bình chọn xem ai là kẻ đáng ghét nhất trong những ngành liên quan đến giới tác gia.

Ấy ấy anh đừng nghĩ tới em, em bình chọn cho cái đứa hồi trước re-up truyện em mà chưa xin phép cơ.

Nhưng dù thế tên anh vẫn như cưỡi tên lửa ấy ạ, thoắt cái đã chiễm chệ top mất tiêu luôn rồi..."

Động tác lăn chuột dừng lại, hắn nói: "Tag anh vào topic ấy đi."

"Thôi, anh còn vào xem làm gì, đằng nào số phận cũng đã chú định rồi.

Ai bảo anh reivew truyện người ta ác quá cơ, em chưa bao giờ thấy anh khen được truyện người ta nổi một câu luôn đấy..."

"Nhanh tag anh vào."

Mặc Tô Văn ngắt lời "Ài, thôi được rồi, nhưng chỉ còn ba phút nữa thôi là topic đóng lại rồi đấy."

Mặc Tô Văn lại càng tỏ ra nghi hoặc, mấy cái topic này còn có thể cài đặt thời gian á?

Sao hắn từ trước đến giờ không biết nhỉ?

Nhưng không suy nghĩ nhiều, trên giao diện Fakebook của hắn đã hiện lên một thông báo mới, Mặc Tô Văn lập tức bấm vào, ấy thế mà mạng lúc này lại gặp vấn đề, một hình tròn xuất hiện chính giữa màn hình mà xoay chuyển liên tục.

Hắn có chút sốt ruột, chẳng hiểu sao vừa rồi hắn có chút bất an trong lòng, và cái cảm giác này đang một ngày mãnh liệt hơn.

Vòng tròn kia biến mất, nội dung dần được hiển thị, loáng thoáng có cái gì đó hiện ra rồi lại biến mất.

Mặc Tô Văn nheo mắt lại, nhanh chóng hiểu ra đấy là một dòng chữ.

"Xin chúc mừng *^&$ đã thành công trở thành (&*&*(^&#, tiếp đến, hãy thỏa sức mình..."

Có một số từ như là bị mã hóa, ký tự cực kỳ lộn xộn, Mặc Tô Văn không thể hiểu được chỗ đó muốn nói đến cái gì.

Mà cảm giác bất an kia không chỉ biến mất, ngược lại càng trở nên mãnh liệt.

Đột nhiên, một cuốn sách trên kệ bàn rơi xuống, va đập vào bình nước, bình nước đổ ra, nước bên trong chảy một dòng lên đùi Mặc Tô Văn, lại chảy xuống, rơi lên cây máy tính.

Đồng thời, tại một góc khuất mà Mặc Tô Văn không nhìn đến, có một Mặch điện bỗng dưng đứt ra, toàn bộ mách tính lập tức sập nguồn, căn phòng rơi vào bóng tối sâu thăm thẳm.

Trong đêm tối vô tận, người người mơ hồ nghe thấy tiếng la thảm thiết......Choàng tỉnh, Mặc Văn Tử chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt cực kỳ.

Hắn lấy hai tay ôm đầu, chợt nhận ra có gì đó không đúng, có điều vì đầu hoa mắt váng, Mặc Tô Văn cũng không có đầu óc để đi suy nghĩ.

Đợi qua một lúc, Mặc Tô Văn mới cảm thấy đỡ hơn một chút, ít nhất trước mặt hắn sẽ không còn trời đất rung chuyển nữa.

Mặc Tô Văn dần trở nên tốt hơn, chỉ là còn chưa tốt hơn được bao nhiêu, tay hắn liền bị bắt lấy.

"Anh, ra ngoài nhìn, trời lạ lắm!"

Tiếp đó là tiếng quát lớn: "Con bé này!

Anh mày đang bị như thế mà mày còn có thể ra trêu anh mày à?"

Đứa trẻ nhỏ tuổi bị người đàn bà lực điền có khuôn mặt thô kéo ra, vừa đi vừa răn dạy.

"Ơ, nhưng mà ngoài trời lạ lắm, có lẽ Mặc huynh sẽ biết đấy..."

Đứa bé lý nhí.

"Nó biết hay không không biết, tiểu Mặc còn đang mệt, mày ra lay người ta làm gì làm gì?"

Người đàn bà quát lớn.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, mau đi làm việc đi!"

Hai người nhanh chóng đi mất, mà Mặc Tô Văn cũng đã gần như bình ổn.

Hắn ngồi dậy, ngơ ngác ngó nhìn xung quanh, cảm giác như tất cả giống như là một giấc mộng vậy.

Nơi hắn đang ở là một nơi giống như là một cái lều làm bằng đất vậy, khắp nơi đều là đất, trên đầu là "mái nhà" làm bằng lá, nơi này có vẻ không lớn cho lắm, gian phòng bé xíu này có duy nhất một cái "giường" xập xệ, cùng một cái tủ gỗ nho nhỏ, cả gain này được ngăn cách với gian bên ngoài bằng một lớp vách mỏng.

Mà đấy cũng chẳng phải trọng điểm, trọng điểm là hắn ấy!

Tại sao hắn lại mặc quần áo rách rưới thế này, tại sao hắn lại bẩn thỉu như thế, tại sao mọi thứ xung quanh trông lớn đến như vậy, tại sao???

Mặc Tô Văn ban đầu là hoảng hốt, nhưng rồi dần dần bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu để ý thân thể bản thân cùng xung quanh, lại làm ra phán đoán ban đầu.

"Truyện này...không phải mình đã bị giật điện chết rồi sao...?"

Mặc Tô Văn có chút không chắc chắn, dù sao cái kí ức ấy cũng quá chân thật, cái đau đớn đến tâm can rung chuyển ấy...

Hắn rùng mình, cố gắng để quên đi bằng cách tập trung vào hiện tại.

Dựa vào kinh nghiệm đọc qua hàng trăm ngàn bộ truyện, với đủ mọi thể loại của hắn, kết hợp với hoàn cảnh thực tế, Mặc Tô Văn có thể dễ dàng làm ra phán đoán.

Hắn trùng sinh rồi.

Lại còn trùng sinh vào thân thể của một đứa bé, sống ở thời đại nào đó mà chắc hẳn cách thời đại của hắn cả ngàn năm.

Mặc Tô Văn đơ ra, hắn nhìn vào khoảng không vô định, bắt đầu tự hỏi vì sao.

Vì cái gì đưa hắn đi trùng sinh cơ chứ?

Nếu đã trùng sinh thì trùng sinh vào người cùng thời, hay tương lai không được sao?

Vì cái gì lại là thời đại lạc hậu cả ngàn bước thế này??

Ánh sang lúc này dường như trở nên tối hơn, bầu trời ngoài kia qua song sắt đã rỉ sét trở nên u ám, tựa như là ánh sáng nơi đáy mắt Mặc Tô Văn vậy.

Ai đó, giết tôi đi.

Không có máy tính, mạng internet, không có điều hòa, không có bình nước nóng,...Ai đó đến và giết tôi đi, tôi không thiết sống nữa...

Ngồi thẫn thờ mất một lúc, hắn bỗng dưng nghe thấy tiếng nhạc kì lạ vang lên không xa, tiếng nhạc này giai điệu kì quái, không hề giống với âm nhạc thịnh hành ngày nay, cũng chẳng giống bất cứ loại nhạc nào mà hắn từng nghe qua, thế mà giai điệu của tiếng nhạc này có phần ma mị, càng nghe càng cảm thấy bị cuốn hút.

Mặc Tô Văn cũng không có muốn để ý tới tiếng nhạc, ấy thế nhưng tiếng nhạc này cứ tựa như có ma lực vậy, không ngừng đổ vào tai hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn đi.

Hắn thở dài một hơi, đành phải đứng dậy, lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân ê ẩm, giống như là hắn đã vận động kịch liệt mà tạo thành vậy, thế nhưng hắn vẫn chịu được, chân bước xuống đất, lại thấy có đôi giày tết lại bằng rơm nằm ngay cạnh.

Xỏ chân vào giày rơm, hắn lại buộc sợi dây nhỏ quần quanh cổ giày, thắt chặt lại.

Vừa đứng lên, cái rơm đã cọ vào lòng bàn chân hắn, rất chi là khó chịu.

Mặc Tô Văn lại thở dài, cái thở dài có chút bất đắc dĩ, dù sao bây giờ mặt đất đầy đất sỏi, dù khó chịu hắn cũng phải đi đôi giày này, nếu không hắn đảm bảo sẽ nát chân.

Bước nhanh ra khỏi ngôi nhà đất, Mặc Tô Văn lại càng nghi hoặc.

Kỳ quái, sao bầu trời tối như thế này?

Với cả tiếng nhạc sao mất rồi??

Ngẩng đầu lên nhìn trời, Mặc Tô Văn xoay cổ một vòng, rồi lại dừng lại ở một hướng.

"Đó là...nhật thực toàn phần?"

Mặc Tô Văn có chút bất ngờ thốt lên.

Trên trời cao cao kia, có một mặt trời đen sì sì, viền tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Ban nãy hắn còn thấy trời sáng chưng chưng, chỉ có một chút sau mới dần tối dần, vậy nên có thể loại bỏ khả năng mặt trời ở đây vốn là như thế.

Mặc Tô Văn nhăn mày lại, dù sao hắn mới trùng sinh đã xuất hiện nhật thực, bảo đây là trùng hợp thì xác suất cũng quá là bé nhỏ rồi, hắn lại chẳng phải là người may mắn hay đặc biệt gì, vậy nên chỉ có thể hiểu đây là dấu hiệu, điềm báo cho thứ gì đó.

Tiếng nhạc cổ quái lại vang lên, thứ âm thanh đầy ma mị kia lại khiến Mặc Tô Văn vô thức quay đầu về phía phát ra tiếng nhạc.

Nhìn sang, tại không xa kia đang có một ngọn khói bốc lên, lửa lớn ánh đỏ rực, phản chiếu những thân hình đang quây quần quanh ngọn lửa, người người quỳ xuống thành kính, lại có một vài nhạc công là nửa đứng nửa quỳ, không ngừng tạo ra tiếng nhạc.

Và còn cả những bệ làm từ đá đặt lung tung, cách lửa khoảng vài thước, bên trên bày biện các loại hoa quả, thịt cá.

Hắn bước đến gần, lại càng thấy rõ hơn những người kia, có tầm trăm người, tất cả đều mặc quần áo thô sơ, dường như là làm từ da thú, giàu hơn nữa thì thấy đó là quần áo vải rách, còn sang hơn nữa thì là quần áo vải bố.
 
Hữu Duyên
Tìm Hiểu


Đi đến rồi đứng lại ở khoảng cách vừa đủ, Mặc Tô Văn im lặng nhìn những người dân làng thuần phác đang thành tâm kính nguyện kia, trong đầu lại hiện lên một số bài báo.

Trong báo có nói, người nguyên thủy, cả người phong kiến thường sẽ cho rằng nhật thực là biểu hiện của việc ông trời đang tức giận, vậy nên họ sẽ thành tâm cúng bái, chỉ mong mọi việc ổn định.

Hắn cũng không ngờ bản thân sẽ có một ngày gặp được điều này.

Từ vòng ngoài của nhóm người, có một đứa trẻ giống như nhận ra điều gì, nó quay đầu lại, thấy Mặc Tô Văn đang đứng thầm lặng quan sát không xa, thế là nó không khỏi mừng rỡ, nở một nụ cười thật tươi.

Mặc Tô Văn để ý tới đứa trẻ này, lại cảm thấy quen mắt.

À, đây chẳng phải là đứa trẻ ban đầu hắn tỉnh dậy mà thấy đây sao, sau đó nó bị ai đó lôi đi..., chắc là mẹ nó lôi đi rồi, lôi ra đây để tham dự tế bái.

Đứa trẻ đó để ý người người xung quanh, lại lén la lén lút rời khỏi hàng ngũ, nhanh chóng chạy về phía Mặc Tô Văn.

Mặc Tô Văn nhìn đứa trẻ kia chạy về phía mình, cũng không định né tránh, hắn còn cần hiểu thêm nhiều hơn về nơi mình đang ở, cũng như cả thân thế đứa trẻ mà hắn trùng sinh vào này.

Mặc dù không có hy vọng nhiều về thân phận đứa trẻ này, nhưng thôi thì cứ hỏi cho rõ...

"Mặc huynh, huynh tỉnh rồi sao?

May quá..."

Đứa trẻ đứng trước mặt hắn, thanh âm non nớt của con gái tuổi nhỏ, nó hơi rụt rè, đầu hướng ra nơi khác, không dám nhìn thẳng Mặc Tô Văn.

Mặc Tô Văn hơi bất ngờ, ra là nguyên chủ cũng họ Mặc nha, với cả...kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm đang mách bảo hắn, đứa trẻ này có liên quan khá lớn đến nguyên chủ.

Cứ nhìn cách phản ứng của nó kìa, không dám nhìn thẳng hắn, chứng tỏ nó đã từng làm việc gì đó gây hại đến hắn, hay là nguyên chủ, thành ra lương tâm day dứt, trong lòng giật mình...

Có thể nó còn liên quan đến lý do mình trùng sinh được vào thân thể này cũng không chừng.

Dù sao hắn trùng sinh vào được thân thể này, tám chín phần mười là nguyên chủ đã chết.

"Ta tên là gì?"

Hắn nheo mắt, cố quan sát thật kĩ đứa trẻ trước mặt, không hề bỏ sót một chi tiết nào.

Lúc này hắn mới để ý tới, thân thể này có thị lực cực kỳ tốt, tốt đến độ không cần kính mà vẫn còn rõ ràng vô cùng, so với hắn kiếp trước đeo kính có lẽ còn tốt hơn vài lần.

Vậy nên lúc này hắn có chút không quen, cái cảm giác không đeo kính mà vẫn rõ ràng nhìn thấy thế này đối với hắn là một trải nghiệm mới lạ.

Đứa trẻ hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Mặc Tô Văn, đôi mắt mở to: "Huynh tên là Mặc Tô Văn..."

"Ngươi tên gì?"

Mặc Tô Văn hỏi tiếp, trong lòng thầm hô, quả nhiên là trùng tên, cái thứ điều kiện tiên quyết để trùng sinh trong tiểu thuyết đây mà.

Lần này, đứa trẻ càng ngạc nhiên hơn nữa, thậm chí có chút hoảng sợ, chỉ là mồm vẫn mấp máy: "Ta...ta tên A Bảo..."

Mặc Tô Văn thấy biểu cảm của A Bảo có chút kỳ lạ, thế là hỏi: "Ngươi sao lại hoảng sợ như thế?"

Nghe câu hỏi của Mặc Tô Văn, mắt A Bảo đã ừng ực nước mắt, lại có hơi lắp bắp mà nói: "Tại, tại ta có nghe y sinh trong làng có nói, ngươi, ngươi có lẽ sẽ mất trí nhớ, ta sợ ngươi quên ta a..."

Mặc Tô Văn lại càng thêm tò mò, hỏi: "Vì sao ta lại mất trí nhớ được?"

Thấy A Bảo giống như sắp khóc đến nơi, Mặc Tô Văn đành phải đưa tay ra, xoa lên mái tóc hơi bù xù của đứa bé thấp hơn mình nửa cái đầu này, nói: "Yên tâm, ta không thể quên ngươi được."

Nói về kĩ năng dỗ dành trẻ con, hắn không rành, nhưng nói về am hiểu tâm lý, hắn vẫn biết một hai, dù sao nếu không quan sát, mô phỏng tâm lý nhân vật chính xác, hắn cũng không thể soi ra được bất cứ lỗi gì trong các tác phẩm "hoàn hảo" nổi tiếng được.

Được an ủi, A Bảo mở to mắt nhìn hắn: "Ngươi sẽ không quên A Bảo chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Mặc Tô Văn trả lời, giọng điệu nghiêm túc.

Đạt được câu khẳng định chắc nịch, đứa trẻ ngây thơ cũng không nghĩ nhiều, nó cười lên, vui vẻ nói: "Thật là tốt quá, Mặc huynh sẽ không quên ta..."

Thấy đứa trẻ đã trở nên vui vẻ trở lại, Mặc Tô Văn liền hỏi: "Vậy tại sao ta lại bị chuẩn đoán là mất trí nhớ?"

A Bảo cũng không còn nghi ngờ gì, chỉ là nhắc đến chuyện này là nó lại trở nên rụt rè: "Huynh...huynh phải hứa là không được giận ta đấy nhé?"

"Được, ta không giận ngươi."

Nếu là đúng như hắn suy nghĩ, thì hắn còn phải cảm ơn đứa trẻ này kia kìa, tuy nơi này không mạng không thiết bị hiện đại, nhưng ít ra hắn còn có cơ hội làm lại cuộc đời.

Lúc này A Bảo mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, nàng nhanh chóng nói: "Chuyện là ta thấy sau núi có một con bướm đẹp, thế nên ta mới rủ ngươi cùng đi bắt bướm, thế mà, thế mà ngươi lại bị trượt chân té xuống vách núi, may mà mẫu thân mau đến đưa ngươi về làng nha, với cả... ngươi đã ngủ liền hai ngày không tỉnh dậy a..."

"Ồ..."

Trượt chân té xuống vách núi, đến nỗi y sinh trong làng đều nói là có thể mất trí nhớ, tuy y sinh trong làng này thì khó có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng người ta ít nhất cũng có kiến thức chuyên nghề hơn mình, từ đó có thể thấy vách núi này khá là cao.

Chỉ có điều, vì sao nguyên chủ đã chết rồi mà y sinh chỉ có nói là mất trí nhớ?

Hơn nữa nếu nặng đến độ mất trí nhớ, não bộ của nguyên chủ chắc hẳn cũng tổn hại không hề nhẹ, ấy thế mà hắn lại chỉ thấy có ê ẩm toàn thân...

"Ngươi có thấy y sinh trị liệu cho ta sao?"

Mặc Tô Văn mở miệng.

A Bảo hơi ngẩn ra một hồi, nó đang ngẫm nghĩ xem lời Mặc Tô Văn là có ý gì.

"Y sinh có làm gì ta sao?

Như là cầm kim đâm vào người ta, hay là cho ta uống cái gì ấy..."

Mặc Tô Văn bất đắc dĩ đơn giản hóa lời mình muốn hỏi.

Nghe được câu hỏi này, A Bảo lập tức hiểu được, nó "A" lên một tiếng, "Ta nhớ rồi, hôm qua trưởng làng có mang thứ gì đó đưa cho y sinh, đáng nghi lắm, sau đó ta thấy y sinh mang cái gì đó đến , dốc vào mồm ngươi, để ngươi uống!"

Lấy được thông tinh hữu ích, Mặc Tô Văn lập tức vạch ra con đường phía trước hắn cần phải làm.

Thứ nhất là tìm hiểu thêm về thế giới này, có hiểu biết về thế giới mới có thể nói đến phía sau, thứ hai là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với thân thể này.

Tiếp đó, hai người vừa ngồi vừa nói chuyện, thoáng cái đã qua vài giờ, mà theo A Bảo, thì buổi lễ sắp kết thúc.

Mặc Tô Văn nhìn mặt trời vẫn bị che khuất bởi mặt trăng kia, nhăn mày.

Quái lạ, nhật thực sao lại lâu thế này?

Lại còn không có dấu hiệu sẽ biến mất nữa chứ.

Hắn sinh thời đến giờ chưa từng một lần ngắm nhật thực, thế nhưng hắn vẫn biết rõ, nhật thực không thể nào kéo dài lâu như thế này được.

Những tiếng nhạc cuối cùng vang lên, những người dân thành kính ngửa mặt lên trời, hai tay đưa ra, vẽ một hình tròn lên không.

Mặc Tô Văn tuy không rõ hành động đấy có ý nghĩa gì, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao hắn càng quan tâm tại sao nhật thực lại kéo dài như thế này hơn thôi.

Buổi lễ kết thúc, đồ tế vẫn để đấy, không ai đụng vào nửa phân, mọi người tản ra, hướng về các hướng khác nhau đi đến.

"Vậy đồ tế cứ để thế à?"

Mặc Tô Văn hỏi.

Nhiều đồ ăn như thế, chẳng lẽ cứ để như vậy, không thấy phí sao?

A Bảo ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Ta cũng không biết, thế nhưng mẹ ta có nói, đồ ăn chỉ được đụng đến sau khi thiên nộ đi qua."

Mặc Tô Văn gật đầu, cái đấy hắn cũng nghĩ đến, thế nhưng nhật thực giờ này vẫn chưa có dấu hiệu yếu đi, không biết bao giờ mới kết thúc, có khi vừa kết thúc, đồ ăn cũng đã hỏng mất rồi.

Có một người đi đến gần hai người, Mặc Tô Văn đưa mắt nhìn qua, lại thấy đấy là một người phụ nữ có khuôn mặt thô, khá là dữ dằn, thân hình lực lưỡng, trông chẳng giống giới nữ gì cả, nếu không phải bộ ngực vừa bự vừa chắc của bà ấy vẫn còn, hắn sẽ còn nghĩ đấy là một tôn đại hán.

Người phụ nữ này mở miệng: "A Bảo!

Ngươi lại chạy mất tiêu, ai cho con phép đấy hả!"

Giọng nói oang oang, bề ngoài là tức giận, ẩn bên trong là yêu thương.

Mà người xung quanh giống như là đã quen quá với hai người này rồi, vậy nên cùng lắm là nhìn lướt qua rồi lại làm việc của mình, ngoài ra chẳng còn ai thèm quan tâm đến.

Mặc Tô Văn nhận ra người đàn bà này, đó là mẹ của A Bảo, A Bạo, đồng thời là người nhận nuôi của nguyên chủ.

Đúng thế, là người nhận nuôi, trong lúc trò chuyện với A Bảo, hắn có moi ra được thông tin chắp vá từ những lời nhận xét của người xung quanh về nguyên chủ mà A Bảo vẫn còn nhớ được.

Xem ra thân phận của nguyên chủ vẫn là một bí ẩn, hắn lại phải cố gắng tìm kiếm manh mối, biết đâu lại có bất ngờ không chừng...

A Bạo quát A Bảo xong rồi, lại quay sang nhìn Mặc Tô Văn, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, bà lên tiếng: "A Mặc, ngươi có thấy đỡ hơn chưa?"

Mặc Tô Văn lễ phép gật đầu, đáp: "Ta đã tốt hơn nhiều rồi, với cả, A di, ngươi có biết trưởng làng cùng y sinh đâu không?

Ta cần đến để cảm ơn hai người đấy."

A Bạo thấy đứa trẻ trước mặ vẫn lễ phép như ngày nào, chút nghi hoặc kia trong lòng dần tan đi, bà nở ra nụ cười, khiến khuôn mặt càng thêm dữ dằn: "Được rồi, ngươi kể từ khi đến đây vẫn chưa một lần đến nhà bọn hắn đúng không?

Để ta dẫn đi nhé."

"Vâng, cảm ơn ngươi nhiều."

Mặc Tô Văn đáp.

A Bạo khoát tay: "Thằng bé này, ta đã nói bao nhiêu lần rồi?

Ta là ngươi người thân, đừng khách sáo như thế."
 
Back
Top Bottom