Siêu Nhiên HƯỚNG VỀ CÔNG LÝ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
349621334-256-k882501.jpg

Hướng Về Công Lý
Tác giả: BmChelsea
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện kể về một thiếu niên tên Tuấn sau nhiều năm đã trở về nơi cậu sinh ra, gặp được những người bạn bà họ nhận được những khả năng khác nhau để chiến đấu cho sự sống còn.​
 
Hướng Về Công Lý
Chương I. KHỞI ĐẦU


Tôi đang mặc trên người chiếc áo đen yêu thích mà mình được bố tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái, trên chuyến xe từ Nha Trang về Đăk Nông, vùng đất đỏ quanh năm chỉ có hai mùa mưa và nắng.

Không như những lần khác tôi chỉ đến đây một tháng mỗi kỳ nghỉ hè, lần này là tôi đến đây sống luôn.Bản thân vừa thoát ra từ những ngày đen tối, tôi nghĩ đến hiện tại, nó vẫn là thứ gì đó kiến tôi hối tiếc nhất.

Truyện phải kể từ ngày tôi kết thúc nghỉ hè cấp 3, tóm tắt lại cho nhanh thì tôi từng có một gia đình đủ bố bà mẹ.

Nhưng vì bất đồng quan điểm nên họ quyết định li dị.

Tôi theo bố sinh sống ở vùng đất xa lạ, Nha Trang.

Tháng đầu tiên bố chỉ thuê được căn phòng trong một dãy trọ bé tí, tối thui đầy mùi ẩm mốc, có chuột và gián là bạn cùng phòng.

Nhưng bố tôi nhờ vào khả năng bếp núc siêu vip của mình, rất nhanh ông được nhận vào làm đầu đếp cho một quán ăn khá lớn ở giữa trung tâm thành phố, tiền lương không cao nhưng cũng không phải dạng thiếu thốn gì, cuộc sống của hai bố con được phất lên từ đó.

Bố cũng thuê được một phòng trọ rộng rãi sáng sủa hơn, không còn những người bạn cùng phòng kinh tởm kia nữa Nhưng rồi sau đó vài năm, giữa học kỳ I của lớp 10, sóng gió đã gõ cửa nhà chúng tôi.

Đó là lúc 20 giờ tối sau buổi học thêm, tôi sẽ ra vỉa hè đứng đợi bố tan làm rồi rước về.

Hôm đó mưa tầm tã, tôi đứng đợi đến 9 giờ 30 mà vẫn chưa thấy bố tới, nghĩ bụng chắc do hôm nay công việc của bố hơi nhiều nên đến đón tôi trễ nhưng tôi vẫn có cảm giác gì đó khó chịu.

Tôi lấy điện thoại gọi cho bố nhưng lại phát hiện nó đã sụp nguồn.Mãi đến khoảng 10 giờ mưa bắt đầu ngớt dần rồi tạnh hẳn, tôi quyết định tự đi vộ về, trong lòng rấy lên biết bao hoài nghi, đưa ra hàng trăm lý do khiến bố ko thể đến đón tôi.

Về đến phòng đã là 11 giờ kém, tôi đi tắm rồi kiếm gì đó để bỏ vào chiếc bụng đang kêu réo lên vì đói.

Sau đó tôi bắt đầu làm bài tập và đợi bố về.Khoảng 12 giờ vẫn chưa thấy bố, lúc này tôi đã dự cảm được gì đó không lành.

Tôi bắt đầu không hiểu, tự nhiên mắt tôi ứa đầy nước và đang chực rơi xuống.

Tiếng gọi tên tôi vang lên, nhưng không phải giọng nói của bố mà là của anh Long cùng dãy trọ như xé toạc hình ảnh màn đêm yên tĩnh đến lạnh sống lưng -Tuấn!!

Mày ra đây với anh- Âm thanh của sự hối thúc, vội vàng của anh Long cất lên khiến tôi phải giật mình chạy ra ngoài cửa xem có chuyện gì.

Mặt ah nhễ nhại mồ hôi.

Nhìn anh có vẻ là đang chuẩn bị nói chuyện rất quan trọngTôi hoàn hồn lại hỏi anh - có chuyện gì mà anh gọi em muộn vậy- bất giác tôi nhận ra điều chẳng may nhưng vẫn cố bình tĩnh đợi anh trả lời Câu trả lời của anh như cái cọc bằng sắt đâm thủ lồng ngực tôi- b..bố bị ô tô đâm bất tỉnh ở cầu Trần Phú, giờ đang ở cấp cứu rồi.

Mày mặc áo khoác vào rồi anh chở mày ra đó làm thủ tục cho bố mày phẫu thuật đi-Tôi chết lặng, cảm giác được lúc này mặt tôi dùng dao cắt ko ra máu, chân tôi như muốn khụy xuống ngay tại chỗ, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống 2 má.Cố vớt lại chút tinh thần tôi nói với anh- th.. thật hả anh?- kìm nén sự nức nở tôi nói tiếp - anh đưa e đến đó với!!

-Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn đến bệnh viện thật nhanh để thấy bố, ngoài ra thì rỗng tuếch ko còn suy nghĩ được gì thêm.

Tôi lao nhanh ra chả thiết gì đóng cửa hay áo khoác tôi hối thúc anh Long nhanh trở tôi đến đó.

Tôi thấy anh cũng có vẻ sắp trào nước mắt tới nơi, chỉ là ko muốn thể hiện ra thôi.Bước vào ngưỡng cửa bệnh viện, tôi có cảm giác lạnh gáy vô cùng, nước mắt vẫn chảy dài trên má.

Tôi được hay tin là không còn ca mổ nào hết, bác sĩ đưa cho tôi một tờ giấy báo tử bảo tôi ký vào rồi làm thủ tục trả bệnh nhân về.Cả thế giới trước mắt tôi như sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ dần trở nên tối sầm lại, tôi quay qua nhìn anh Long.

Anh không nói gì mà đưa tay qua ôm lấy tôi an ủi nhưng cũng ko kìm được mà khóc với tôi.

Hai anh em cứ thế mà khóc lớn ở giữa bệnh viện như vậyAnh Long đang là sinh viên năm 3, anh là trẻ mồ côi sống chung với cô chú từ bé, chúng tôi biết nhau khi bố và tôi đến thuê trọ mới.

Anh là người đầu tiên bắt chuyện với hai người chúng tôi, anh là con người cởi mở, hoà đồng.

Anh hay rủ tôi đi dạo quanh bờ biển Hòn Chồng, anh luôn là người sẵn sàng đi đánh bi da với bố mỗi lúc rảnh, chính vì vậy bố đã sớm coi anh như con ruột, tôi cũng không khác, luôn coi đó là ah trai của mình.Một tuần sau tang lễ, tôi phải tự làm đủ mọi thủ tục như chuyển trường và làm đủ thứ chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Ngày cuối cùng ở Nha Trang, ah Long đã xin nghỉ một ngày để phụ tôi dọn dẹp đồ đạc và thu xếp hành lý,

Tôi lọc ra những thứ có thể nhét vào hành lý để mang đi, còn những thứ khác tôi sẽ để tặng cho anh Long.

Nhìn xung quanh phòng, tôi hoài niệm lại những khoảnh khắc của chúng tôi khi bố còn sống.

Góc này bố với tôi cùng nhau cười đùa trong bữa tối, góc này bố với tôi cùng nhau làm bài tập, tôi nhìn ra cửa nơi bố ngồi để hút thuốc và nói chuyện tàm phào với anh Long.

Mọi thứ luôn được lặp lại hằng ngày, tôi đưa tay lau đi những giọt nước mới chớm ứa ra trên đôi mắt.

Ngó qua anh Long, ah đang cặm cụi thu xếp mấy món đồ nhỏ mà ah tặng tôi mỗi khi anh chở tôi vào trung tâm thành phố chơi.

Dọn mãi đến tối chúng tôi mới được nghỉ tay, anh long ngỏ lời muốn rủ tôi ra bờ biển đi dạo.Gió biển buổi tối nhẹ nhàng vuốt ve hai má của tôi như cũng muốn ản ủi tôi phần nào, tôi ngồi trên cát.

Mắt đăm đăm nhìn về phía những ánh sánh lập loè ở xa xa giữa biển.

Tâm trí lúc này đang thả lỏng chill chill theo nhịp sóng thì anh Long xuất hiện vỗ nhẹ vào vai -cho mày nài- anh dí trai nước chanh lạnh vào mặt tôi một cái thô thiển."

Mày tao" vậy thôi chứ anh thương tôi lắm, anh nói là mày tao thế cho nó thân thiết.

Tôi cũng thấy vậy thật.

Tôi cầm lấy chai nước rồi cười nói -em cảm ơn - đó là nụ cười đầu tiên kể từ khi bố mất.

Trong tang lễ khi tôi chỉ biết khóc thì chính anh là người lu bu đủ thứ việc cho tang lễ dù bản thân không phải máu mủ gì, rời xa khỏi nơi này có lẽ điều tôi nuối tiếc nhất là việc phải xa anh Long.

Tối đó anh đã làm đủ trò chỉ để tôi giữ nụ cười trên má.

Hai anh em cùng nói chuyện rôm rả trên bờ cát.

Rồi một lúc anh bỏ tay vào túi lấy ra một chiếc vòng tay bằng sợi dây chỉ màu đỏ đưa cho tôiAnh nói -cái này là vòng may mắn ah thỉnh cho mày đấy, nhớ đeo vào cho đời mày nó đẹp, nhé!- anh nói giọng chua lè rồi đeo vòng vào tay tôi.Tối hôm đó khi về lại phòng trọ, chúng tôi thức cả đêm để nói chuyện tàm phào đến sáng.

Anh tiễn tôi ra đến bến, hai người chào nhau lần cuối rồi tôi lên xe, anh vẫn đứng lại vẫy tay với tôi đến khi xe bắt đầu lăn bánh.

Cảm giác nuối tiếc vô cùng.

Tôi sẽ nhớ vùng đất này lắm, nhớ tiếng sóng biển, nhớ bạn bè trường lớp, nhớ những kỷ niệm từ khi bố và tôi lần đầu đặt chân tới đây và đặc biệt nhất là người anh đã cho tôi biết bao niềm vui, người đã cùng tôi vượt qua những ngày tháng đen tối.

Sau chuyện vừa sảy ra cộng thêm tối qua tôi đã không ngủ nên khi xe vừa lăn bánh được một đoạn thì tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
 
Hướng Về Công Lý
Chương II. VÙNG ĐẤT ĐỎ


Tỉnh Đăk Nông chào đón tôi bằng cơn gió mạnh như muốn hất tung tôi lên ngay khi tôi bước xuống xe.

Rất lâu rồi tôi mới đứng ở đây trong mùa này, mùa của gió tốc bay mái nhà và lạnh buốt đến xương tủy.

Mẹ đang ngồi xe ở bên kia đường chờ sẵn để đón tôi, bên cạnh đó là dì Hoa.

Mẹ tôi năm nay mới ngoài 35, bà lấy bố từ rất sớm, bà từng là người con gái mà rất nhiều trai làng theo đuổi.

Nhưng vì ông ngoại với ông nội đã có giao ước với nhau nên mới có cuộc hôn nhân của bố và mẹ.

Còn dì Hoa, kém hơn mẹ tôi những 10 tuổi nên còn rất trẻ, chưa lập gia đình.

Dì Hoa gọi tôi- Tèo!- đó là tên gọi của tôi khi còn nhỏ xíu đến giờ mọi người gẫn gọi tôi như vậy.

Dì lái xe quành qua bên tôi để dễ khuân hành lý.

-con chào mẹ, con chào dì Hoa - tôi cất giọng ngay khi dì dừng xe trước mặt tôi.Giọng nói dịu dàng phát ra từ người phụ nữ hiền thục nhất trên đời hỏi tôi- con đi xe có mệt lắm không?- đó là mẹ tôi.Gương mặt này, đôi mắt này.

Ôi trời, không có một từ ngữ nào có thể tả hết được nét đẹp hiền hậu ấy, nét đẹp của sự ngọt ngào nhưng vẫn có chút gì đó đanh thép của người phụ nữ kiên cường.-cũng không mệt lắm mẹ ạ, con cũng chợp mắt gần như là hết quãng đường đến đây mà.-Chào nhau, cất hành lý lên xe, dì Hoa bắt đầu chở tôi về nhà.

Sau khi li dị bố, mẹ tôi đã một mình gầy dựng sự nghiệp.

Bây giờ bà là chủ một shop quần áo không nhỏ.

Đi qua hồ Đắk Buk So, tôi mở cửa sổ để hóng cái gió từ hồ phất lên làm tôi lạnh cứng mặt, cảm giác khá thú vị.

Về đến nhà, tôi kéo lết hành lý lên cầu thang, vật vã đủ kiểu mới đem được mớ đồ nặng như đá lên phòng.

Căn phòng của tôi vỏn vẹn chỉ 8 mét vuông nhưng chứa đựng đủ thứ đồ.

Nào kệ sách, nào bàn học, nào tủ đồ, còn có nguyên một cái kệ lớn chỉ để đặt mấy món đồ chơi nhỏ của tôi trên đó.

Cái giường một nằm thọt lỏn ở một góc, cái của sổ mà tôi với bố cùng nhau sơn lại màu đỏ chót nhìn rất bị lạc quẻ với cái phòng.

Tường xung quanh phòng là mấy miếng dán tường vs mấy nhân vậy hoạt hình.

Qua bao năm mọi thứ trong căn phòng vẫn vậy, sàn nhà được đóng ván gỗ láng o, có lẽ nó thường xuyên được mẹ lui tới và lau dọn lắm.Tôi đi xuống nhà, mẹ nói - con đi tắm đi cho thoải mái, rồi đi với mẹ qua nhà ông bà ngoại ăn tối nhé!--dạ- tôi đáp lại rồi quay người về hướng nhà tắm.Tôi lại vòng về phòng lấy đồ chạy xuống nhà tắm.

Cởi đồ ra, tôi ngồi khom người lại dưới dòng nước nóng nhất có thể chịu được phun ra từ vòi hoa sen.

Những tia nước nóng mơn trớn trên làn da khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái.

Đó là lý do mỗi lần đi tắm tôi đều ngồi trong này nhà tắm khá lâu.

Lúc tôi bước ra thì cũng đã 5 giờ chiều, tôi sấy tóc cho nhanh khô rồi lết ra xe thôi.Đường đến nhà ông bà mất khoảng 30 phút đi xe.

Đoạn dừng xe ở cổng nhà bà thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Dưới ánh đèn mập mờ của căn nhà nhỏ cũ kỹ, vì căn nhà mày có từ thời cụ đẻ ra ông ngoại nên ông không muốn phá đi làm nhà mới.

Hôm nay còn có cả dì Hoa và bạn trai dì ấy.

Bữa cơm ấy thật ấm áp, tôi không thể nhớ được lần cuối tôi được cảm nhận khoảnh khắc này là khi nào.

Bất giác những giọt nước lại chớm ứa lên trên khoé mắt, đó là giọt nước mắt hạnh phúc, tiếng cười đùa rôm rả trên bản ăn chưa bao giờ khiến tôi hạnh phúc đến v.

Khung cảnh một gia đình quây quần bên nhau trong mâm cơm, dưới ánh đèn sợi tóc nhoè nhoẹt, tôi sẽ ghi mãi trong lòng hình ảnh quý giá này.Tôi về đến nhà vào lúc 23 giờ khuya, mẹ vào nhà sau rồi nói với tôi

-con ngủ luôn đi, mai dậy sớm còn đi nộp hồ sơ nhập học!

Sáng mai mẹ có công việc bận không đi với con được-Lúc này tôi đã lên đến phòng ngủ, không nói j tôi lấy đồ dùng cá nhân của mình ra, đi đánh răng rồi leo lên giường.

Nằm nhìn ngắm những vật dụng đồ đạc trong căn phòng một lúc rồi thiếp đi.Trong màn đêm đen chỉ nhập nhòe chú ánh sáng từ mặt trăng có màu xanh ngọc, to tròn giữa bầu trời đêm đen kịt.

Tôi nhận ra mình đang ở trên sân thượng cao vút giữa một thành phố xa lạ nào đó.

Vô thức, tôi quay ngoắt sang phía tay phải, cảnh tượng trước mắt tôi là bóng dáng một người con cái, tóc dài để xoã phấp phới trong gió đang đứng trên lề lan can.

Chưa kịp nghĩ nhiều, bóng người ấy nghiêng mình tơi thẳng xuống dưới, theo phản xạ tôi hết to lên hết mức nhưng tuyệt nhiên không một ai nghe thấy như thể cổ họng tôi đang bị thứ gì đó bóp chặt lại.

Đôi chân như bị hoá đá không thể chạy tới đó.

Mặt trăng lúc này mắt đầu chuyển sang màu đỏ, khung cảnh bắt đầu rung lắc dữ dội, những vết nứt trên nền sân thượng hiện lên và to dần.

Tòa nhà sụp đổ đến khi cơ thể rơi xuống theo những mảnh vỡ của toà nhà, tứ chi mới cho thể cử động.

Tôi vùng vẫy trong sợ hãi, tuyệt vọng cầu mong phép màu xuất hiện cứu lấy tôi.

Trong vài giây, tôi nhắm chặt mắt chấp nhận số phận thì có cảm giác mình vừa rơi xuống thứ gì đó khám êm.

Tôi mở mắt choàng dậy, lau những giọt mồ hôi nhiễu đầy trên mặt, hoá ra cảnh tượng vừa rồi chỉ là giấc mơ.

Nhưng sao giấc mơ này cảm giác lại thật đến như vậy, cả cảm giác từng cơn gió phả vào mặt lạnh buốt ấy.

Tôi với tới chiếc điện thoại, đã là 6 rưỡi sáng.

Tôi lại nằm vật xuống giường, định hình lại tinh thần sau giấc mơ kỳ quặc đó một lúc mới ngồi dậy hẳn rồi bước ra khỏi giường.Sau khi làm xong thủ tục mỗi buổi sáng, tôi xuống bếp kiếm j đó để ăn sáng.

Thấy 2 lát bánh mì vs quả trứng ở bàn, chắc chắn đó là của tôi rồi.

Bên cạnh là một mảnh giấy nhớ mẹ viết cho tôi "con ăn sáng xong tự đạp xe đến trường nhé, xe trong kho mẹ lau sạch bụi rồi đó, trưa nay mẹ không về nên con chịu khó ăn ngoài nha!

Yêu con🙂)"

Ui chu choa mẹ tôi dễ thương quá, "🙂)" mới chịu.

Tôi nhanh chóng dùng bữa sáng r đi thay đồ, xách cái hồ sơ bỏ vào balo rồi lên đường thôi.

Bước ra khỏi cửa, tôi co nhúm người lại vì bây giờ nhiệt độ buổi sáng sớm rất lạnh.

Lếch thếch chạy lẹ ra kho lấy xe đạp, cái xe đạp màu xanh tôi được tặng dịp nghỉ hè lớp 2, lúc đó tôi còn quá nhỏ để có thể di chuyển bằng chiếc xe đó.

Nhưng giờ thì khác, ngoại trừ cái yên xe quá cứng thì mọi thứ quá là ổn áp.Tôi tự nói một -ô kê lên đường -Trên đường đến trường, tôi lại đi qua cái bờ hồ đó, gió lạnh, không khí khô làm da mặt tôi nứt nẻ, may là việc đạm xe khiến cơ thể tôi ấm hơn một chút.

Quãng đường tôi phải đi chắc mất 20 phút, may là tôi có ăn sáng.

Trên vỉa hè lúc này vẫn còn mấy bác trung niên đang đi bộ tập thể dục, học sinh đạp xe đi học cũng nhiều, phía bờ hồ bên kia là dãy cây tràm xanh rì đang đu đưa theo từng đợt gió. ***

Đứng trước cổng trường, tôi ra tập hồ sơ trong ba lô rồi dong xe đi lên.

Đang ngó nghiêng tìm phòng văn thư để nộp hồ sơ bỗng nghe thấy giọng nói nhè nhẹ sau lưng.- cậu cần giúp gì không - giọng nói của một học sinh nữ

- à ừ, bạn làm phiền chì mình chỗ nộp hồ sơ này được không - tôi ập ừ đáp lại-cậu tới nhập học à, mình là Linh, để mình dẫn bạn đi, dù gì cũng thuận đường tới lớp-Tôi gật đầu đồng ý rồi đi với Linh, cô ấy đi trước mình theo sau, người tôi bỗng chốc cảm thấy gì đó lạ lạ khi nhìn vào bóng lưng của cô bạn kia.

Đúng rồi, tôi nhận ra rồi.

Là bóng người màu đen trong giấc mơ của tôi đêm qua.

Nhưng chưa được lâu, Linh đã xén ngang suy nghĩ kéo tôi ra khỏi đó.-Đến rồi, cậu vô trong gặp cô lý trong đó nhé- cô bạn cười nhẹ -umm cảm ơn cậu nha, mình là Tuấn --không có gì đâu, Tuấn ở đây nhé, mình phải lên lớp rồi- nói ngớt lời cô bạn liền quay lưng rời điChưa kịp nghĩ gì thì có giọng nói khác của người phụ nữ từ trong phòng văn thư nói vọng ra

- em tìm ai hả, hay đến nhập học -- dạ chào cô, em đên nhập học ạ-- vậy vào đây cô xem-Tôi bước vào phòng, đặt tập hồ sơ lên bàn.

Cô cầm lên xem một chút rồi hỏi-Phạm Phúc Tuấn, e đang học lớp mấy?--dạ em đang lớp 10-Cô gật đầu rồi quay qua máy tính gõ gõ gì đó, rồi in ra tờ giấy nhỏ.- lớp của em là 10a2, e ra dãy D tầng chệt tìm lớp rồi đợi giáo viên chủ nhiệm nhé-Tôi nhận lấy tờ giấy, cảm ơn cô rồi rời đi.Trên tờ giấy là sơ đồ của trường, tôi vừa đi vừa ngó xem mình đã đi đúng chưa, việc này dễ hơn tôi tưởng.

Rất nhanh tôi đã đứng trường cửa lớp, nhìn lại xác định xong, tôi lùi ra hành lang để đợi giáo viên chủ nhiệm.

Ngó vào lớp, điều khiến tôi khác bất ngờ mà cô bạn tôi mới gặp lúc nãy đang ở trong đó.

Dáng vẻ cô bạn đang đọc một cuốn sách gì đó thật dễ thương.

Không lâu sau tiếng tiếng chuông vào lớp đã reo lên và sau đó giáo viên chủ nhiệm đã tớiCô bước tới chỗ tôi- em là Tuấn đúng không, cô là cô Nhi, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em.-dạ em chào cô- tôi trả lời lại.Cô Nhi khá cao, cao hơn tôi một cái đầu, tóc cô màu nâu ngắn, mình dây nhìn cô khá đẹp mà cũng khá trẻ.

Chắc cô cũng mới ra trường thôi.Tôi đi theo cô bước vào lớp, tất cả ánh mắt đều dồn hết vào tôi, trong đó có có cả Linh.

Chắc cả hai đều bất ngờ không nghĩ rằng chúng ta lại gặp nhau trong một lớp.Cô Nhi cất giọng giới thiệu tôi với mọi người rồi xếp chỗ ngồi cho tôi.

Tôi được xếp vào dãy trong cùng sau vị trí của Linh.

Cũng vui, tôi liền chạy tới vị trí mà cô xếp cho mình.

Khi đi qua, tôi vs Linh bốn mắt nhìn nhau cười nhẹ như thê đã thân thuộc từ lâu.Giờ giải lao tiết một, có rất nhiều bạn cùng lớp ghé lại hỏi thăm bắt chuyện với tôi kiểu như " bạn ở đâu tới, nhà ở đâu, sinh nhật ngày mấy" tôi e ngại chưa kịp trả lời thì Linh bước tới ngỏ ý rủ tôi xuống căn tin trường, mắt cậu ấy thật đẹp, đen kịt và long lanh.

Tôi liền Đồng ý vs cô bạn và thoát ra khỏi đám đông.-ui không ngờ cậu lại được xếp chung với lớp mình luôn ấy- cô bạn hào hứng nói lên cảm nghĩ của mình.Tôi cũng đồng tình đáp lại- mình cũng không biết nữa, lúc đứng ngoài hành lang đợi cô mình cũng khá ngạc nhiên -Tôi vừa nói vừa nhìn cô bạn.

Sao lại có cảm giác kỳ lạ, tôi chắc chắn đây là bóng dáng của con người đó, tôi rơi vào trầm tư.

Hàng ngàn câu hỏi hiện trong đầu tôi.

Nhưng rồi tôi dừng lại vì đã đứng ở khu vực căn tin Tôi nói trước - mình mời cậu một ly nước được không -Cô bạn cười môt chút rồi đáp lại- vậy mấy cái bánh này mình mời cậu nhé --haha cũng được- tôi đáp-cậu là Phạm Phúc Tuấn hả, tên khá hay đó.

Bạn từ đâu chuyển tới--mình đến từ Nha Trang --wow vậy cậu là dân xì phố à- Linh trố mắt lên hỏi.-không có, mình sinh ra ở đây, chỉ mới theo bố tới đó sống được mấy năm thôi - trả lời đến đây cảm xúc tội tự nhiên xụi xuống nhìn vào miếng tang đen tôi đeo trên áoThấy vậy Linh cũng không hỏi gì thêm.

Hai người im lặng không ai nói với ai điều gì mà bước thẳng về lớp.Tan học cả lớp ùa nhau ra khỏi phòng, tôi thì từ từ đứng dậy rồi mới đi.

Linh cũng ra khỏi phòng cùng tôi.Linh nói - nếu không hiểu hay muốn biết cái gì thì cứ hỏi mình nhá.

Cậu có dùng Fb không--ò cảm ơn nhe mình có- nói xong tôi rút điện thoại ra để kết bạn với Linh.Chúng tôi ra lấy xe rồi cùng nhau về.

Tôi với cô bạn chỉ cùng đường được một đoạn ngắn rồi đến ngã ba.-chiều nay cậu có rảnh không- tôi ngó qua hỏi Linh-mình có, hầu hết buổi chiều nào mình cũng rảnh-- vậy mình có thể rủ cậu đi uống nước không--được chứ, nhưng mình có thể rủ thêm em trai mình không -Tôi ngập ngừng một chút rồi đồng ý - tất nhiên, càng đông càng vui mà, haha -Sau đó hai người chào tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy.
 
Hướng Về Công Lý
Chương III. NHỮNG NGƯỜI BẠN


Về tới nhà, tôi đi thay lại bộ đồ, tôi định sẽ không ăn trưa mà chỉ uống đại gì đó vì lười, rồi tôi về phòng, check thông báo trên điện thoại một chút thì thấy tin nhắn của Linh.

/Khu nhà cậu nhiều quán nước hơn nên mình đến nhà cậu rồi đi uống nước nhé/ linh nhắn hỏi tôi về kế hoạch đi chơi chiều nay.Tôi rep lại /cũng được, nhà mình ở khu cuối bờ hồ đường gần bệnh viện.

Nào tới thì gọi mess cho mình nhé/Rep song tin nhắn thì tôi bỏ điện thoại một góc rồi lăn ra ngủ.

***

Tôi lại xuất hiện trên sân thượng đó, mọi thứ lại sụp đổ nhưng lần này, tôi lại rơi xuống bụi dương xỉ rậm rạp.

Khung cảnh vẫn là đêm khuya và mọi thứ hết sức quỷ dị, bầu trời lúc này là một màu đỏ sẫm.

Bóng người kia giờ lại đứng ngay trước mắt tôi.

Nó nhanh chóng bắt lấy tay tôi, nắm chặt rồi kéo tôi chạy đi thật nhanh.

Tuy không hiểu nhưng tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài việc cố chạy theo bóng người này.

Chúng tôi cứ bạt mạn mà chạy về hướng hư không đen kịt, lấp lánh ánh vàng của đom đóm luôn bay xung quanh chúng tôi, dưới đất là vô số những cây nấp phát ra ánh sáng màu đỏ kinh dị khiến ai trong hoàn cảnh đó cũng thấy sởn gai ốc.

Càng lúc, tốc độ càng nhanh dần, những âm thanh bí ẩn trong bóng đêm đen sâu thẳm giữa khu rừng dần hiện ra nghe thật đau khổ như âm thanh của oan hồn vọng lên từ mười tám tầng địa ngục mỗi bước âm thanh này lại tăng thêm gai góc.

Tốc độ vẫn tăng lên không ngừng buộc miệng tôi phải thốt lên- chúng ra đang đi đâu vậy, dừng lại đi -Bóng người kia không phề phát ra âm thanh nào, nắm chặt tay tôi hơn và tiếp tục tăng tốc.

Sau cùng, chúng tôi bất ngờ bị quật lại bởi một cành cây lớn rồi ngã ngửa về sau.Giật mình tôi lại choàng dậy, trên người đẫm mồ hôi.

Điện thoại réo chuông, đó là Linh gọi, tôi trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới bắc máy.

Cô bạn nói đã đến đường đôi gần bờ hồ, đợi tôi ra đường rồi cùng đi, tôi cúp máy sau khi nói sẽ xuống ngay.

Mải móng rửa mặt thay đồ, chạy nhanh nha ra vị trí của xe đạp r phóng vèo ra đường đôi.

Từ xa tôi đã thấy cô bạn đang đứng đợi cùng một người nữa, tôi hào hứng đạp nhanh tới đó.-hello- Linh chào tôi trước, dù chỉ mới gặp lúc sáng nhưng cô bạn cho tôi cảm giác như một người bạn đã chơi lâu năm.

Sau đó Linh giới thiệu người người em của mình.

- đây là Minh, em họ của mình, nó cũng học cùng lớp với mình á mà sáng nay nó cúp học-Tôi nhìn lợi một lúc rồi cũng nhận ra rồi thốt lên- ối, Xuân Minh đúng không, mình là Phúc Tuấn, bọn mình học cùng nhau hồi cấp một nè- sắc giọng không giấu được sự hào hứng.-ơ Tuấn, tao nhớ rồi.

Ngày xưa m đi học ghẹo gái bị xé rách áo nè đúng không- Minh trố mắt nói khiểu xét lại cho chắc chắnTôi ngược chín mặt gật đầu xác nhận là đúng rồi hai đứa cười to bắt tay nhau.- ôi không ngờ vậy là người quen à- Linh nói xen vào - vậy mà tao tưởng t quen trước mày-Cười nói xong chúng tôi bắt đầu rời đi tìm một quán nước nào đó để ngồi nói chuyện.

Buổi chiều hôm đó khá vui, tôi được kết bạn mới là Linh, tôi được gặp bạn cũng là Minh.

Mọi người cùng nói chuyện rất vui trong không gian tươi đẹp.

Cùng nhau chia sẻ những câu chuyện của bản thân và lời khuyên cho đối phương.

Linh kiên tôi có cảm giác rất thân thiết, thật khó hiểu.Không ngồi ở quán lâu, chúng tôi quyết định đi dạo quanh bờ hồ.

Lúc này khoảng 3 giờ chiều, nắng đã nhạt màu kiến không khí dần trở nên lạnh hơn.

Tôi lặng lẽ quan sát cô bạn từ bên cạnh.

Gương mặt gợi lên những đường nét mảnh mai ngọt dịu, mái tóc phấp phới trong gió lại khiến tôi nhớ về làn tóc bay trong giấc mơ.

Linh là người hướng ngoại nên rất dễ kết bạn và hoà nhập với mọi người.

Chính vì điều đó đã lan tỏa đến tôi khiến tôi có cảm giác như vậy.Tôi quay sang hỏi hai người bạn- umm nhà hai cậu ở đoạn nào vậy-Linh trả ngay- nhà mình á...--Mày tao đi cho thoải mái mày- Minh cắt ngang lời của Linh.

Chắc là em họ nhưng bằng tuổi nên Minh không thích xưng hô vai vếCô bạn nhìn Minh một giây rồi quay lại trả lời tiếp - nhà tao từ ngã ba gần trường rẽ lên khoảng một km rẽ bên phải cách đường lộ 50m- sự đổi cách xưng hô trong một tíc tắc đó khiến tôi khá bất ngờ.-vậy bữa nào rảnh mì...tao có thể tới nhà mày chơi không- không như cô bạn, sự thay đổi đột ngột này đối với tôi hơi khó thích nghi.-được chứ, nhà tao luôn luôn rảnh- cô bạn hơi mỉm khi thấy tôi ấp úng trong cách xưng hô.Minh cũng nói ngay- đúng rồi ấy, Linh ở nhà một mình hay rủ tao qua đó chơi, nó nấu ăn ngon lắm nên t nghĩ mày phải thử một lần.-Chỉ thấy cô bạn quay qua nhìn Minh vẻ ngạc nhiên rồi nói- ừ ừ t nấu ăn ngon lắm- Tôi cũng chả nghĩ nhiều rồi gật đầu.

Cũng đã cuối chiều, chúng tôi chào tạm biệt nhau rồi về nhà, lòng rạo rực đến sáng mai được đến trường gặp hai người bạn.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy cay cay ở sống mũi và cảm giác thứ gì đó đang chảy ra từ đó, đưa tay lên sờ thử thì lại đau nhói, thả xuống nhìn thì mới thấy bàn tay tôi đỏ lòm màu máu tươi, bất giác tôi lại nhớ về giấc mơ lúc trưa, cảnh tôi bị kéo đi và đập mạnh vào cành cây trong rừng.

Thoáng chốc khiến tôi rấy lên nhiều suy nghĩ và sợ hãi, có vẻ không đơn giản.

Hai giấc mơ đó có ý nghĩa gì, đường như chúng là một sự kiện gì đó, có phải đó là thông điệp gì không và quan trọng nhất là vì sao bóng người đó lại giống Linh đến vậy, liệu cô bạn có giống tôi không, có những giấc mơ kỳ lạ.Về đến nhà, bước qua ngưỡng cửa thì tôi nghe có tiếng động trên phòng.

Tôi nghĩ chắc là mẹ đang trên đó, nhưng hơi hoài nghi tôi gọi thử- mẹ, mẹ đang trên đó đúng không......

Mẹ ơi, mẹ trên đó à-Sau hồi gọi thứ hai vẫn không thấy mẹ đáp lại.

Tôi với lấy cái chổi bên tưởng chạy nhanh lên phòng để xem ma quỷ gì trên đó.

Chạy đến cửa phòng, tôi nhìn vào thì lại chẳng thấy gì nhưng cửa sổ thì đang mở toang hoang.

Tôi chạy vội ra đó để xem thì chỉ thấy một con mèo đen, lúc này tôi mới bình tĩnh lại.- thì ra là mày- tôi vô tri nói chuyện với con mèo, tất nhiên là nó nhỉ nhìn và không nói gì.

Rồi tôi quay lại chạy đi rửa lại cái mặt đầy máu của mìnhSau đó tôi xuống bếp lau dọn cho sạch, rửa lại cái bát ăn từ sáng.

Bật lên bài hát yêu thích, tôi nhăn nhở hát theo rồi lao vô làm việc nhà, đầu tiên là cắm nồi cơm, nhớ bấm nút rồi lau dọn ngoài phòng khách xong đợi mama đại nhân về.Bữa cơm đầu tiên chỉ có tôi và mẹ kể từ khi tới đây.

Sự yên tĩnh bao trùm khắp căn bếp, mẹ tôi rất ít nói, đặc biệt là những lũng trên bàn ăn.

Không khí im ỉm này có thể khiến người ta nghẹt thở.

Đến khi không chịu nổi tôi buột miệng mở lời với mẹ.- Mẹ!.

Hôm nay con đi học á, con được kết bạn mới và còn gặp lại được thằng Minh học cùng hồi cấp một luôn- tôi cất lời cầu mong sẽ nhận được cuộc nói chuyện như tôi mong muốn- có phải là Minh nhà chú Hoàng cô An không- mẹ hỏi tôi vs giọng điệu khá tươi tắn, chính là thứ tôi muốn.Tôi cười đáp lại- con cũng không biết nữa, hình như là vậy.

Nó nói nhà nó ở khu đường rẽ lên ở ngã ba gần trường -- vậy thì đúng rồi, cô An hay qua mua đồ chỗ mẹ mà-Cứ vậy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện rôm rả không khí nghẹt thở cũng không còn nữa.

Bữa cơm đã có tiếng, căn bếp nhỏ cũng rộn ràng hơn.

Sau bữa ăn, tôi phụ mẹ dọn dẹp rồi lên phòng ôn bài cho buổi học hôm sau.

Đột nhiên có cảm giác lạnh gáy như có ai đó đang theo dõi mình, như phản xạ tôi quay ngoắt về hướng cửa sổ, giật mình khi thấy con mèo đen lúc chiều đang ngồi ngay đó, cặp mắt chằm chằm vào tôi.

Vừa đứng dậy định đi ra đó thì con mèo đã nhảy phoắt đi, tôi chạy đuổi theo nhưng không kịp, nó đã khuất dạng trong màn đêm loè nhoè chút ánh sáng đèn đường.

Tôi quay lại bàn học trong trạng thái hơi sợ ma vì mình khá yếu bóng vía, tự nhiên cơ thể mệt mỏi rã rời nên không học nữa, tôi trở về giường và mất không lâu để tôi chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với sự uể oải.

Cố lết đi đánh răng vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi vác balo đi học.

Bỏ qua bữa sáng, tôi đạp xe thẳng tới trường.

Trên con đường ven bờ hồ, gió tạt lạnh buốt.

Tôi cứ suy nghĩ mãi về những giấc mơ kể từ khi tôi đến đây, thật sự kỳ lạ.

Hết đoạn đường tôi trầm ngâm như cái xác biết đạp xe cho đến khi gặp Linh và Minh ở cổng trường.Cô bạn phát hiện ra tôi và kêu lên- ô Tuấn ơi-Lúc này tôi mới tỉnh người lại ngó nghiêng tìm vị trí phát ra tiếng gọi.

Minh gọi tiếp - êi êi ở bên này-Tôi ngoái đầu sang, thấy hai đứa nó đang đứng ở quầy bánh mì.

Tôi cũng lượn qua chào hỏi.- ơi đây.

Hello cô các cậu--ăn sáng chưa, làm một ổ cho vui- Minh nói Lúc nãy tôi chưa ăn sáng nên đồng ý luôn- ờm cũng đc, cậu gọi hộ mình một ổ -Sau đó chúng tôi cùng nhau vào trường, Bước vào lớp Linh vất cặp vào chỗ ngồi rồi nằm bẹp xuống bàn.

Tôi nghĩ chắc tối qua học khuya nên hôm nay bạn ấy hơi mệt.

Vừa dứt suy nghĩ thì Minh chạy tới vỗ vai Linh rồi nói.- mày ha thức đêm cày game tối t méc ba-Linh uể oải ngồi dậy đáp lại- mày thử coi, không biết đứa nào hôm qua cúp học đi net ạ-Hai bên bắt đầu cự lộn, Linh đứng dậy tát Minh một cái bốp rồi cười lớn.

Minh cũng ko vừa, cậu đưa hai tay lên ôm đầu chị mình rồi lắc qua lắc lại.

Nhưng các bạn xung quanh thì lại như không hề có gì sảy ra, mọi người vẫn ngồi bình thường.

Thấy tôi có vẻ bối rối, một cậu bạn khác tới nói cho tôi biết - cái này chị em nó đùa nhau bình thường thôi chứ không có gì đâu mà sợ- Tôi nhìn sang cậu bạn với biểu cảm ngạc nhiên hết mức rồi lại quay về hai người kia.

Hình ảnh cô bạn mới hiền thục dịu dàng đã tan biến hết.
 
Back
Top Bottom