Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hương Sen - Zhihu

Hương Sen - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Sau ngày đó, ta bệnh nặng không dậy nổi.

Khép cửa không tiếp khách, không chịu ra ngoài gặp người.

Lý thẩm đến thăm bệnh.

Ta nghe thẩm ấy miêu tả tình hình cứu trợ, nhịn mãi, cuối cùng cũng hỏi: "Khâm sai đại nhân khi nào rời Cô Tô?"

Lý thẩm nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, tỏ vẻ không rõ.

Nhưng vào buổi tối hôm đó, bước chân quen thuộc trên tuyết lại vọng đến.

Hắn đứng dưới mái hiên, im lặng không nói gì.

Ta dựa vào giường, cúi đầu khơi khơi ngọn nến.

Nhưng lòng ta sớm đã bay đến trong sân.

Thôi Ninh An trầm ngâm một lúc lâu. Nhưng lại nói toàn những điều vô nghĩa.

Cái gì mà hồ nước kết băng ở trong phủ, lại đến hoa sen đã tàn, thậm chí còn có thế cục trong triều đình.

Cảm giác bức bối trong lòng không cách nào dập tắt.

Ta cắt ngang hắn. "Đại nhân."

"Ta đây."

"Nếu đại nhân cảm thấy buồn chán, muốn lấy dân nữ ra làm trò tiêu khiển, dân nữ tự nhiên sẽ nghe theo, chỉ mong đại nhân sau khi mất hứng, thì đừng làm phiền dân nữ nữa."

"A Uẩn."

Một tiếng A Uẩn này như đau đớn đến cùng cực.

"Ta chưa từng xem nàng là trò tiêu khiển. Lần này cứu trợ, ta vốn không cần phải đến đây."

Những lời chưa nói hết thế này, lại khiến trái tim trống rỗng của ta vô tình đập mạnh.

Đêm tối mờ mịt, tuyết rơi không tiếng.

Trong nhà và ngoài nhà như hai khoảng thiên địa khác nhau.

Rõ ràng mọi thứ đều yên tĩnh.

Nhưng ta lại cảm thấy từ trong ánh nến nhảy múa toát ra, bụi bặm ồn ào náo động.

Trái tim, rối loạn hoàn toàn!

...

Thôi Ninh An rời đi vội vã.

Người hầu có báo lại, huyện Lâm do bão tuyết chắn đường, lương thực cứu trợ không thể vận chuyển vào được.

Lưu dân phát sinh bạo động.

Tình hình khẩn cấp, hắn chỉ kịp để lại một câu: "Chờ ta quay lại."

Ta không ừ hử đáp lại.

Nhưng ngày hôm sau, ta đã bình phục và xuống giường, mở lại quán bán canh.

Chỉ có điều, giá cả đã thay đổi, từ ba đồng một bát, giờ chỉ còn một đồng một bát.

Tặng kèm theo một cái bánh.

Một ngày nọ, có một ông lão tóc bạc, đi đứng run rẩy đến quán.

Ông lão ngồi xuống, mở miệng liền căn dặn: "Tiểu nha đầu, làm cho lão một bát mì canh cá."

Ta đáp ứng, mang mì lên bàn.

Nhưng nghe ông lão nói: "Lão không có tiền cho ngươi, có thể ăn không?"

Ta nở nụ cười.

"Có chứ, ông ạ, cứ tự nhiên ăn, không đủ thì lại kêu thêm."

"Thật kỳ quái, mở quán buôn bán mà không thu tiền?"

Nói xong, một thực khách bên cạnh trả lời: "Lão tiên sinh, chắc ông không biết, A Uẩn cô nương có thiện tâm, thương xót chúng ta là nạn dân không đủ no bụng, một đồng ăn thoải mái, ăn no thì thôi, dù không có tiền cũng có thể đến xin một bát canh nóng."

"Đúng vậy đúng vậy, cô nương là người tốt."

Mọi người ngươi một câu ta một câu.

Ông lão tóc bạc nhướng mày, hỏi lý do.

Ta im lặng một chút, thẳng thắn giải thích: "Bởi vì người trong lòng của ta là một quan tốt vì nước vì dân, mặc dù ta không xứng với huynh ấy, nhưng cũng mong có thể làm được điều gì đó cho huynh ấy."

"Ô? Sao lại nói không xứng?" Ông lão nhìn ta, "Lão thấy ngươi rất tốt."

Nói đến đây, ta có chút ngượng ngùng.

"Ta chỉ là một nữ nhi thương hộ chốn phố phường, sao có thể xứng đôi với công tử thế gia, ông lão đừng đùa với ta."

Ai ngờ, ông lão lại hung tợn chống gậy, đứng dậy bỏ đi.

"Đồ nghịch tử, nếu để nha đầu tốt như vậy mà bay mất, ta nhất định sẽ lột da hắn."

Nhìn ông lão bước đi với động tác nhanh như bay, ta trợn tròn mắt.
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 11: Chương 11 (Hoàn)



Nửa tháng sau, ta đang chuẩn bị thu dọn quán.

Thôi Ninh An, người đã biến mất nửa tháng, mặc bộ quan phục xuất hiện trước mặt ta.

Hắn trông có vẻ gầy đi không ít, đôi môi tím tái vì lạnh.

Chỉ có đôi mắt vẫn sáng trong.

Ta không hỏi gì, chỉ múc cho hắn một bát canh nóng, đẩy qua.

"Ăn đi." Nhưng vừa mở miệng, giọng ta đã nghẹn ngào.

Hắn cúi đầu, cầm bát lên, ăn một cách nghiêm túc cho đến khi sạch sẽ.

Đặt bát không xuống, hắn bỗng đứng dậy, khom người cúi đầu với ta.

Trong phòng còn có người chưa rời đi, đang tụ tập lại để giữ ấm.

Thấy vậy, mọi người ngừng nói chuyện, trừng to mắt nhìn.

"A Uẩn," Thôi Ninh An nhẹ nhàng gọi: "Ta họ Thôi, tên là Hàm, tên chữ là Ninh An, người Cô Tô, quan cư Thủ phụ trong nội các, chưa từng cưới thê hay nạp thiếp, gia thế trong sạch, không có thói quen xấu."

Sắc mặt ta đỏ bừng.

"Huynh nói những điều này làm gì!"

"Tổ phụ nói, nếu ta không thể cưới nàng về nhà, thì sẽ lột da ta." Hắn cười khổ.

"Ô? Ông lão đó?"

"Đúng vậy, tổ phụ nghe nói ta có người trong lòng, nhân lúc ta không có ở đây, lén đến gặp nàng. Tổ phụ còn nói nàng nấu canh cá rất ngon, nếu nàng không chê, ta cũng có thể ở rể."

Ta giật mình, vô thức ngắt lời hắn.

"Huynh điên rồi."

"Ta không điên."

Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng tay vung vẩy tay chỉnh sửa lại quan phục.

Rồi lại cúi người thật sâu, thành tâm thành ý nói: "A Uẩn cô nương, ta đã thương mến nàng từ lâu, lòng ta hướng về nàng, chỉ cầu nương tử ưu ái, kết thành mối lương duyên hai họ, cùng nhau chung sống đến bạc đầu."

Mặc quan phục cầu được cưới hiền thê.

Dòng người tấp nập.

Tình yêu của Thôi Ninh An, vĩnh viễn thẳng thắn vô tư.

...

Mùa xuân năm sau, là thời điểm thích hợp để cưới gả.

Tân hôn còn hơn cả việc thi đỗ, khoác lụa đỏ cài chặt hoa, tựa như Trạng nguyên lang.

Ngày hôm đó, vừa đúng dịp mười năm Cô Tô. Một lần nữa trải đường hoa, toàn thành đều ra ngoài.

Chỉ vì muốn được chiêm ngưỡng phong thái của trạng nguyên lang, từng vì tài năng xuất chúng văn chương rực rỡ khiến một thế hệ người kinh ngạc.

Kiệu hoa đi qua.

Trong đám đông, những phụ nhân đã sớm gả đi lau nước mắt, chôn mình trong vòng tay phu quân, khóc không ngừng.

"Trời ạ, bạch nguyên quang của ta cuối cùng không phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại nữa."

Phu quân của nữ nhân thì âm thầm nghiến răng.

[Có lẽ tối nay phải uống thêm hai bát rượu m.á.u hươu mới được.]

...

Ta nhìn bát rượu m.á.u hươu trước mặt, không nghĩ nhiều, cầm lên uống cạn.

Thôi Ninh An sau khi tiễn khách trở về, ánh mắt lướt qua cái bát rỗng.

Ánh mắt nóng rực rơi trên mặt ta.

"Chàng nhìn ta như vậy làm gì, thật đáng sợ."

Trong lòng ta hoảng sợ nhìn hắn từng bước tiến lại gần.

Thôi Ninh An nhướng mày, dùng ngón tay thon dài nâng cằm ta lên.

Nói với giọng điệu ngả ngớn trêu chọc: "Phu nhân, có nóng không?"

Luồng khí ấm áp phả vào mặt.

Ta bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngã về phía sau.

Hắn thuận thế liền áp người xuống, ngậm lấy cánh hoa môi ta.

Giọng khàn khàn nói: "Ta đến thử xem, rượu m.á.u hươu có vị như thế nào."

Đêm dài lê thê.

Ta như một con cá sắp c.h.ế.t vùng vẫy tay ra khỏi màn trướng.

Chỉ trong khoảnh khắc, lại bị y kéo trở lại.

Giọt mồ hôi trên người Thôi Ninh An rơi xuống, rơi vào mi tâm của ta.

Hắn âu yếm hôn đi.

Nhưng những gì y nói ra, lại khiến ta trừng to mắt.

Hắn nói: "Phu nhân, cố gắng một chút, dù sao ta đã già, hành động chậm một chút cũng là bình thường."

Những đêm sau đó, ta không ngừng hối hận vì những lời nói lúc trước.

----------------------

Ngoại truyện Thẩm Hoài Cẩn

Xe ngựa A Uẩn ngồi chạy càng lúc càng xa, cho đến khi trở thành một chấm đen.

Ta nhìn nàng ấy cuối cùng biến mất ở nơi chân trời.

Trái tim như bị khuyết một lỗ lớn.

Ngày cưới nữ nhi của Thái phó, việc ta từng có hôn ước với một nữ nhi thương hộ, vẫn bị phơi bày.

Hứa Yên Nhiên tức giận, xông vào thiên viện nơi A Uẩn từng ở, đập phá tan tành.

Khi ta tiễn khách xong chạy đến, nàng ta đang cầm một tờ hôn thú dát vàng.

Trước mặt ta, nàng ta từng chút một xé nát, tay đưa lên một cái.

Hôn thú như những bông tuyết rơi xuống.

Hứa Yên Nhiên giơ chân, giẫm nát những mảnh vụn.

"Chẳng qua chỉ là thứ bám víu vào Hứa gia ta, lại dám lừa hôn, bản tiểu thư sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

Ta suy sụp cúi đầu, không một lời biện minh.

Nghe nói hôm nay cũng là ngày A Uẩn xuất giá.

Không biết nàng ấy có còn nhớ đến ta hay không.

Ba năm sau, ta được phái đến biên tái nhận nhiệm vụ.

Hứa Yên Nhiên bị nuông chiều sinh hư, thậm chí công khai nuôi tình nhân bên ngoài.

Đến lúc này, ta mới hiểu được.

Hứa Thái phó không phải nâng đỡ ta, cũng không phải muốn đẩy ta lên, mà là triều đình đầy rẫy biến động.

Chỉ có đưa thêm nhiều quân cờ vào bàn cờ, mới có thể cùng nhau đối phó với hiểm nguy.

Mà bệ hạ đã sớm kiêng kỵ dòng họ của Thái phó, đó chính là lý do Thôi Thủ phụ nhiều năm chưa cưới.

Còn ta vì cưới nữ nhi Hứa gia, mới là điểm kết thúc trong con đường làm quan.

Mười năm khổ học, cuối cùng lại thất bại toàn diện.

A Uẩn rất tốt.

Là Thẩm Hoài Cẩn ta không xứng.
 
Back
Top Bottom