Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hương Sen - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOW3ou8SbNgZd_QnHK8MQysIeDoYQ-Ues24TEEZ_xFdicYnM7mASxglwqCF6ifk0tj5Gear-xo93EtvzY41qBGvkfZozaH0PlN3cdiG1U2-yRk2PotBMbYWTIyImA3TBeGu44Uk-e2gNwY2Ynh2Ago-=w215-h322-s-no-gm

Hương Sen - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cổ Đại, Khác, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Đoản văn, Nhẹ nhàng, Sủng Ngọt, HE

Giới thiệu

Đính hôn mười năm, Thẩm Hoài Cẩn rề rà không chịu thực hiện hôn ước.

Trong phủ tổ chức tiệc.

Hắn ta sai ta đến phòng bếp, lý do là: "Nữ tử không nên xuất đầu lộ diện."

Nhưng ta lại nghe vú già bàn tán.

"Đại nhân muốn cưới nữ nhi nhà quyền quý, còn A Uẩn cô nương là nữ nhi thương hộ, đương nhiên chỉ xứng làm thiếp."

Ta ngồi bên bếp lò suốt cả đêm.

Khi ánh sáng ban ngày vừa ló dạng, ta đi đến cổng nhỏ của phủ.

Gã sai vặt cười chào: "Cô nương, sáng sớm thế này đi đâu vậy?"

Ta ngơ ngác nhìn quanh.

Bỗng nhớ ra rằng Thủ phụ đại nhân muốn mời một trù nương từ Cô Tô về.

A Uẩn ta ấy mà, cũng phải đi theo chặng đường của riêng mình rồi!​
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 1: Chương 1



Phụ thân ta luôn nói, nữ lang tinh thông nấu nướng, tự nhiên có thể giữ chặt trái tim của vị hôn phu tương lai.

Khi nói những lời này, ông đang lắc muỗng rắc mỡ heo nóng lên món canh phổi cá.

Mùi thơm ngon của cá tươi bay vào mũi.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng ông lại quên không nói với ta.

Môn đăng hộ đối mới là điều quan trọng.

Thẩm Hoài Cẩn không thích món canh phổi cá tươi ngon này.

Cũng như hắn ta không thích ta, vị thê tử tương lai tìm đến kinh thành nương nhờ.

Món ăn mang ra phòng khách lại bị trả lại.

Trù nương với vẻ mặt khó xử nói với ta: "Đại nhân nói món ăn cô nương nấu không hợp khẩu vị khách quý, bảo cô nương không cần phải vất vả như vậy."

Thẩm Hoài Cẩn không biết.

Khi hắn ta nói ra những lời này, ta đang nấp phía sau hành lang.

Thấy những món ăn ngay cả chính viện cũng không được vào, đã bị hắn ta chặn lại.

Còn nghe hắn ta nói: "Những thứ không lên được mặt bàn, thì đừng có mà lằng nhằng mãi."

Phòng bếp vốn không lớn.

Ánh mắt khác biệt, vẻ khinh thường, tất cả đều hiện rõ trước mắt.

Ta có chút khó xử cầm bát sứ trắng lên.

Canh đã nguội, trên mặt có một lớp dầu sáng bóng, vị vào miệng hơi đắng.

Vị đắng này thấu tận đáy lòng.

Khiến ta không thể không nuốt xuống.

Ta nghĩ một chút, bước đến thùng nước cặn, tay xoay lại.

Mất một canh giờ để hầm món canh cá, ta đổ hết vào thùng.

Trù nương kinh ngạc kêu lên: "Cô nương làm gì vậy?"

Ta đáp lại bằng nụ cười nhạt: "Món ngon mất vị, thì cũng không cần giữ lại nữa."

Thực ra ta muốn nói.

Tờ hôn ước này, ta cũng không muốn nữa.

...

Bóng đêm dần dần tối sầm lại.

Mọi người dọn dẹp xong công việc, lần lượt trở về phòng.

Trù nương do dự mãi vẫn đi qua nhắc nhở: "Cô nương cũng về nghỉ ngơi đi, đại nhân uống nhiều rượu, có lẽ giờ này đang tiễn khách."

Ta ôm củ khoai nướng nóng hổi cười nói: "Ngươi về trước đi, ta ăn xong cũng sẽ về."

Trù nương gật đầu, quay người rời đi.

Đợi khi bóng dáng nàng ta biến mất khỏi tầm mắt.

Ta chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.

Ta ở trong sương phòng phía Đông, nếu muốn về, chắc chắn phải đi qua chính viện nơi tiếp khách.

Nếu gặp Thẩm Hoài Cẩn, chắc chắn sẽ phải nhìn sắc mặt hắn ta.

Trong lúc suy nghĩ.

Bên tường đột nhiên truyền đến tiếng v.ú già thấp giọng nói nhỏ.

Nghe lén không phải chuyện quân tử nên làm.

Ta vừa định quay lưng lại, nhưng nghe thấy đối phương nhắc đến tên ta.

"Nghe nói đại nhân muốn cưới nữ nhi nhà quyền quý, đã tìm người mai mối để nói chuyện rồi."

"Vậy A Uẩn cô nương kia thì làm sao?"

Người hỏi không giấu nổi sự ngạc nhiên, không khỏi nâng cao giọng.

Tim ta đột nhiên đập mạnh.

Chỉ nghe đối phương hừ một tiếng, cực kỳ ghét bỏ đáp lại: "Nữ nhi thương hộ, đương nhiên chỉ xứng làm thiếp."

Mấy chữ "nữ nhi thương hộ" nện thật mạnh vào trong lòng.

Ta buông tay, củ khoai rơi xuống đất, lăn vào tro bếp, dính đầy bùn đất.

Nhìn thấy không thể ăn được nữa.

Ngoài kia mọi người bỗng im lặng, tiếng bước chân rời đi có phần lộn xộn.

Sương đêm càng nặng.

Đêm cũng đã sâu hơn.

Ta giật mình nhận ra.

Trong Thẩm phủ to lớn này, lại không có chỗ nào cho ta dung thân.
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Một đêm này, chắc chắn sẽ dài dằng dặc.

Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi còn đọng sương của ta.

Tro trong bếp lò đã nguội lạnh.

Ta nhẹ nhàng chớp mắt.

Ngoài kia dần vang lên tiếng bước chân của nhóm người hầu dậy sớm.

Ta chống đỡ thân thể cứng ngắc, đi chầm chậm theo mép tường đến cổng nhỏ của phủ.

Nơi này chỉ cách chợ một bức tường.

Tiếng rao hàng của tiểu thương vang lên không ngớt.

Gã sai vặt trong phủ đẩy thùng gỗ qua, thấy ta thì cười chào hỏi: "A Uẩn cô nương, sáng sớm thế này đi đâu vậy?"

Ừ nhỉ. Ta nên đi đâu bây giờ?!

Ta ngơ ngác nhìn quanh.

Kinh thành to thế này, việc dừng chân không dễ dàng.

Trên người ta lại không có gì...

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta sáng lên.

Đúng rồi.

Ta biết nấu món ăn của Cô Tô.

Phụ thân của ta là danh trù ở Cô Tô, từ nhỏ ta đã được mưa dầm thấm đất, tiếp thu được chân truyền.

Nhưng... trong các quán rượu rất ít khi thuê trù nương.

Ta chán nản rũ vai xuống.

Tiếng bàn tán của gã sai vặt bên cạnh truyền đến.

"Có nghe nói không, nhà của Thôi thủ phụ muốn mời một trù nương, chỉ đích danh phải là người từ Cô Tô."

...

Những gì sau đó ta không còn nghe thấy nữa.

Tâm trí ta chỉ đang tính toán.

Trong Thẩm phủ này, ta không có gì cần mang đi.

Chỉ có tờ hôn ước với Thẩm Hoài Cẩn, vẫn để trong sương phòng phía Đông.

Nhưng vốn dĩ là phải trả lại cho hắn ta, tất nhiên cũng không cần mang đi.

Làm rõ mọi chỗ mấu chốt.

Ta thở ra một hơi, đưa tay đẩy cửa gỗ.

Trước mắt tựa hồ mở ra một con đường.

Ta không do dự, kiên định bước chân về phía trước.

A Uẩn ta ấy mà, cũng phải đi theo chặng đường của riêng mình rồi!

...

Ra khỏi Thẩm phủ.

Ta đến tiệm cầm đồ, đổi chiếc trâm bạc duy nhất lấy một lượng bạc vụn.

Đây là quà vào lễ Thượng Nguyên năm ngoái, Thẩm Hoài Cẩn đã tặng cho ta.

Thật ra cũng không phải là món đồ giá trị gì.

Coi như bù đắp cho những năm tháng ta may vá nấu nướng cho hắn ta.

Đi ngang qua quán hoành thánh, hương thơm bay ngào ngạt xông vào mũi.

Ta sờ vào bụng đang kêu ục ục.

Bước vào gọi hai bát hoành thánh.

Nước dùng nóng hổi vào bụng.

Cái lạnh thấu vào phổi được xua tan.

Bây giờ, ta mới cảm thấy như sống lại.

Lúc này, bàn bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện.

"Có nghe nói không, Hứa Thái phó có ý định gả tam nữ nhi cho Thám hoa lang Thẩm Hoài Cẩn."

"Thẩm huynh đúng là có diễm phúc sâu, nghe nói tam nữ nhi của Thái phó có làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, kết đôi cho hắn thật là đáng tiếc." Giọng nam tử không giấu nổi sự ghen tị.

Một người khác nói: "Còn không phải sao, nghe nói hắn còn có một hôn ước từ nhỏ, nữ tử kia hình như là người Giang Nam, chỉ là dòng dõi thấp kém, xuất thân từ thương hộ, nếu tam cô nương có thể khoan dung, miễn cưỡng cũng có thể làm thiếp." ...

Hai người hâm mộ không thôi.

Ta bình tĩnh ăn hết bát hoành thánh, lấy khăn tay lau sạch khóe miệng.

Sau đó đứng dậy đến bên cạnh hai nam tử.

Nhẹ nhàng mềm mỏng mở lời: "Thẩm đại nhân xuất thân từ thế gia thanh lưu, sao lại có thể định hôn với nữ nhi xuất thân từ thương hộ, hai vị sau này đừng có đặt tin đồn nhảm nữa."

Một vị nam tử trong đó ngẩn ra một chút, sau đó thản nhiên ôm quyền.

"Là ta nói nhiều, mong tiểu nương tử đừng trách."

"Chỉ là, ngươi biết thông tin này từ đâu?"

Ta khẽ cúi đầu:

"Tiểu nữ từng làm trù nương trong Thẩm gia, chưa từng thấy vị hôn thê mà hai người nói đến."

Nam tử lộ vẻ hiểu ra.

Ta quay lưng rời đi.

Thẩm Hoài Cẩn sẽ không cần phải lo lắng ta sẽ làm quấy nhiễu đến nhân duyên tốt của hắn ta nữa.

Bởi vì lần này, ta sẽ tự mình chấm dứt mối duyên nợ trước.
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Vào được Thôi phủ dễ dàng hơn ta tưởng rất nhiều.

Ma ma phụ trách tuyển chọn đã nói với ta: "Đại nhân thiện tâm, trong thời buổi này, nữ tử không dễ dàng, nên ngài ấy đã căn dặn, nếu có nữ tử nhà lành nào không nơi nương tựa đến, bất kể có phải là trù nương Cô Tô hay không, đều phải cung cấp ba bữa ăn."

"Huống chi ngươi và đại nhân là đồng hương, tự nhiên phải chăm sóc nhiều hơn một chút."

Ta không khỏi ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Thôi thủ phụ cũng là người Cô Tô sao?"

"Đương nhiên, ngươi sinh ra và lớn lên ở Cô Tô, chẳng lẽ chưa từng nghe nói về việc gả cho Thôi lang quân hay sao? Thôi lang quân này chính là đại nhân nhà bọn ta."

Ta tất nhiên đã nghe qua.

Nhưng chưa bao giờ liên hệ cùng một chỗ với Thôi thủ phụ.

Hơn nữa, khi y nổi danh ở Cô Tô, ta vừa mới học đi mà thôi.

Y lớn hơn ta không chỉ một hai tuổi.

Tất nhiên, những lời này, ta tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Ngày thứ ba vào phủ đệ.

Ta đi lên tiền thính gửi thực đơn.

Khi đi ngang qua ao sen, thấy một nam tử trẻ tuổi gian nan với tay ra hái hoa sen.

Chiếc áo trắng tinh khôi bị dính một vài vết bùn.

Ta không nhịn được đi tới thăm dò: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nam tử bất ngờ quay lại.

Bốn mắt chạm nhau, ta như bị cuốn vào đôi mắt như nước của hắn.

Ánh mắt hắn hàm chứa vẻ thản nhiên phong độ của người trí thức, bên môi lộ ra ý cười ấm áp.

Như một quý công tử bước ra từ bức tranh cổ.

"Ngươi là... người mới đến sao?" Giọng nam tử trầm ấm thuần hậu.

Ta hồi thần, cười gật đầu, không nói hai lời xắn quần lên, bước vào trong ao, dễ dàng hái một đóa sen.

Ta thổi nở nụ hoa, gập lại thành hình đài sen đưa cho nam tử.

"Nè, cho ngươi."

Ánh mặt trời xuyên qua gốc liễu bên bờ, chiếu lên mặt ta.

Nam tử ngẩn ra một chút, nhận hoa sen trong lòng bàn tay.

Đột nhiên hỏi: "Cô nương là người Cô Tô sao?"

Ta bước lên bờ, rửa sạch chân dưới dòng nước, nhướng mày cười hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Đài sen này, là món yêu thích của người Cô Tô, thường được các nữ tử hái sen mang đến bờ hồ bán."

"Hơn nữa, giọng nói của ngươi..."

Ta lè lưỡi, suýt quên mất.

Nam tử lại hỏi: "Sao lại đến kinh thành?"

"Đến để xuất giá."

Nghe vậy, sắc mặt nam tử có chút vi diệu.

Ta phản ứng kịp thời, cuống quít xua tay, giải thích ngượng ngùng: "Ngươi đừng hiểu lầm, giờ thì không xuất giá nữa, giờ ta đang làm trù nương trong phủ này."

"À đúng rồi, ngươi là ai vậy?" Ta vắt khô váy, chợt nhớ ra liền hỏi.

Nam tử cười càng thêm ấm áp, đáp: "Tại hạ là Thôi Ninh An, trong phủ này... làm hộ vệ, không biết cô nương tên gọi gì?"

"A Uẩn, ta tên A Uẩn."

Tiếng ve kêu râm ran, một cơn gió hè thổi đến.

Ta mím môi tiến lại gần hắn, hạ giọng hỏi: "Vậy có phải là ngươi thường được gặp đại nhân nhà chúng ta hay không?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngài ấy đã lớn tuổi như vậy, sao còn chưa cưới thê tử nhỉ?"

Qua một hồi lâu, Thôi Ninh An ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Có lẽ ngài ấy quá lớn tuổi, không ai muốn."
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Trở về phòng.

Ta đang lau mồ hôi, thì ma ma đẩy cửa vào, ân cần dặn dò: "Mấy ngày nữa trong phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi khách, đại nhân đặc biệt dặn, muốn ngươi nấu vài món Cô Tô sở trường, nhớ chuẩn bị trước."

Ta vui mừng đáp ứng.

Cá song ở Nam Hồ là tươi ngon nhất.

Sáng sớm ngày mai, ta sẽ nhanh chóng đến đó, chọn những con cá tươi ngon mềm mịn nhất.

Nhất định không để Thôi thủ phụ mất mặt.

...

Mặt trời trên cao chói chang.

Thẩm Hoài Cẩn ngồi trên gác, không hiểu sao có chút bực bội.

Lúc này, gã sai vặt cầm một bó hoa sen đi vào, cúi người nói: "Đại nhân, thời tiết oi ả nóng bức, A Uẩn cô nương dặn tiểu nhân hàng ngày mang hoa sen này đến, để thanh tâm tĩnh khí."

Mùi hương thơm ngát lập tức tràn vào mũi.

Hắn ta cười yếu ớt hỏi: "Sao hôm nay A Uẩn không đến chính viện?"

Thường ngày vào giờ này, nàng đã nấu xong hạt sen mang đến rồi.

Gã sai vặt đáp: "Cô nương sáng sớm đã ra ngoài, vẫn chưa về."

"Đi làm gì?"

"Tiểu nhân cũng không rõ, nhưng thấy hình như đi về phía tây nam."

Phía tây nam?

Thẩm Hoài Cẩn nhíu mày rồi lại giãn ra.

Phía tây nam kinh thành có một hồ lớn, gọi là Nam Hồ.

Qua nhiều thế hệ, ngư dân vẫn ở đây thả lưới bắt cá, bán hàng ven hồ.

A Uẩn thích ăn canh cá song.

Mỗi mùa hè, nàng sẽ đi mua cá song tươi về nấu.

Khi canh vừa ra lò, nàng thường đặt một cánh hoa sen lên trên để trang trí.

Nước canh trắng đục làm nổi bật cánh hoa hồng, thơm ngon hấp dẫn.

Hình thức rất đẹp mắt.

Nhưng Thẩm Hoài Cẩn không thích.

Nguyên nhân cuối cùng, đơn giản chỉ vì tờ hôn ước này không phải do hắn ta cam tâm tình nguyện.

Nhưng hắn ta lại không thể không nghiêm túc suy xét.

Phải làm sao để giải thích với A Uẩn, về việc bản thân hắn ta muốn cưới một quý nữ vọng tộc về làm chính thê đây?

Nếu nàng gây chuyện ầm ĩ, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan.

Tầm mắt lướt qua, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên bó hoa sen bên cửa sổ.

Những cánh hoa mà hồng còn đọng lại giọt nước.

Điều này cho thấy người hái hoa đã rất chăm chút.

Trời chưa sáng đã phải đi ra ao sen, mới giữ được sự tươi mới của hoa.

Nghĩ đến đây, một ý tưởng hoang đường dần hình thành trong lòng hắn ta.

Thẩm Hoài Cẩn nghĩ.

A Uẩn chu đáo như vậy, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khó xử của hắn ta.

Cùng lắm thì đợi sau này khi nàng sinh con, đưa đến bên cạnh đích mẫu dạy dỗ.

Như vậy cũng coi như có được danh phận đích tử đích nữ.

Hắn ta đang tự mãn với việc mình đã lo lắng cho nàng chu đáo đến vậy.

Gã sai vặt vừa rời đi lại quay trở lại, đưa cho hắn ta một bức thư do Thái phó sai người gửi đến.

Thẩm Hoài Cẩn không còn thời gian để nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.

Vội vàng nhận lấy mở ra. Chỉ thấy trên đó viết:

[Ngày kia Thôi đại nhân mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, ngươi đi cùng bản quan.]

[Liên quan đến việc nhậm chức sau này của ngươi, nhất định phải chuẩn bị thật tốt, để lại ấn tượng tốt trước mặt Thôi thủ phụ.]
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Sáng hôm sau.

Trời vừa sáng, cả phủ đã bắt đầu bận rộn lu bù.

Ta nhặt một nắm rơm châm lửa, cho vào bếp.

Ngọn lửa bùng lên, xua tan đi cái lạnh.

Ma ma mãi dặn đi dặn lại, không được đi lại lung tung, làm phiền khách quý.

Mọi người đều vâng lời, chia nhau ra làm việc.

Ta từ trong bể cá vớt ra con cá song đã mua được từ sáng sớm, lưu loát làm sạch sẽ xương cốt.

Hơi nước trong phòng bếp bốc lên, mọi người đều bận rộn với công việc của mình.

Cho đến khi âm thanh đàn sáo từ tiền viện vọng lại.

Ma ma bắt đầu gọi mấy tỳ nữ dọn món ăn.

Thợ nấu thì hớn hở nói: "Nghe nói kim khoa Thám hoa lang cũng đến phủ của chúng ta."

"Thật sao? Trong kinh thành ai cũng nói Thám hoa lang có dung mạo xuất sắc, không biết so với đại nhân nhà chúng ta, ai hơn ai."

Ta đang làm bánh thủy tinh. Nghe vậy, có chút ngẩn người.

Một trù nương cùng vào phủ chọc chọc vào cánh tay của ta, hạ giọng hỏi: "Ngươi thấy đại nhân nhà chúng ta đẹp hơn, hay Thám hoa lang đẹp hơn?"

Ta thu lại suy nghĩ, trả lời nàng ta: "Ta chưa từng thấy qua Thủ phụ đại nhân."

"Không thể nào, ngươi không phải là người Cô Tô sao, vậy ngươi đã thấy Thám hoa lang chưa?"

Ta đang do dự không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Ma ma đi đến: "A Uẩn, ngươi đi theo ta ra tiền thính."

Ta đứng dậy, lau khô tay, đi theo sau.

Đến cổng thùy hoa.

Một bóng dáng quen thuộc đứng đó.

Nam tử vẫy tay gọi ta: "A Uẩn, mau lại đây."

Ta chạy nhanh lại, mặt nóng bừng.

"Thôi hộ vệ, sao ngươi lại ở đây?"

"À!" Hắn đưa cho ta một gói giấy dầu: "Cá hun khói mới đến sáng nay, ngươi nếm thử đi."

Ta nhận lấy mở ra.

Thịt cá ngấm đẫm nước tương, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

Cắn một miếng, mặn mà dai ngon.

Ta hài lòng híp mắt lại: "Ngon quá."

"Ta chút nữa sẽ ăn, ma ma gọi ta đi hỗ trợ rồi."

"Bây giờ tiền thính cũng không bận, ta đã được đại nhân cho phép ra ngoài."

Thôi hộ vệ cười giải thích.

Hai chúng ta ngồi xổm bên ao, ta lột hạt sen, hắn gỡ xương cá hun khói.

Thôi hộ vệ đưa cho ta miếng cá đã gỡ xương, thuận miệng hỏi: "Ngươi có muốn về Cô Tô không?"

"Muốn, nằm mơ cũng muốn." Miệng ta nhét đầu thịt cá, nói lấp lửng.

"Ta cũng muốn." Hắn cười trìu mến.

"Vậy sao ngươi không về?" Chúng ta đồng thanh nói.

Ta ngẩn ra, sau đó bật cười. "Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi, ta đến đây để thành hôn hay không?"

"Nhớ.

"Dù nói cuộc hôn nhân này không thành, nhưng hôn ước vẫn còn, hơn nữa đã được quan phủ ghi chép, việc hủy hôn cũng đơn giản, chỉ cần ba mươi lượng bạc."

Ta có chút ngại ngùng.

"Để đến kinh thành thành hôn, ta đã bán đi gia sản lấy tiền, trên đường gặp nhiều khó khăn, cuối cùng đến được kinh thành, trên người chỉ còn lại vài đồng."

Thẩm Hoài Cẩn cũng chưa bao giờ hỏi ta có thiếu bạc hay không.

Thời điểm khó khăn nhất, ta xấu hổ không dạm đưa tay đòi tiền, chỉ có thể bán chú đồ thêu thùa để đổi lấy ít vải vóc.

Nói đi nói lại, đều là tiền gây rắc rối.

Ta có chút nản lòng.

Dù nói Thủ phụ đại nhân thiện tâm, làm việc ở đây, mỗi tháng có thể nhận một hai lượng bạc vụn.

Nhưng ba mươi lượng thì không ăn không uống cũng phải tiết kiệm hơn hai năm.

Đến lúc đó e rằng Thẩm Hoài Cẩn đã cưới được quý nữ nhà quyền quý.

Còn ta thì bị lỡ dỡ thành gái lỡ thì.

"Còn ngươi thì sao? Sao không về Cô Tô?" Ta hỏi lại.

Thôi hộ vệ bất đắc dĩ nói: "Tổ phụ kỳ vọng rất cao ở ta, ta không nỡ làm ngài ấy thất vọng."

Ta nhất thời không biết an ủi hắn thế nào.

Chỉ có thể vô tình nắm một nắm hạt sen đã lột đưa cho hắn.

"Ngươi thử đi, rất ngọt."

Từ xa bỗng nghe thấy tiếng hí khúc.

Thôi hộ vệ vội đứng dậy, không kịp nói thêm.

Hắn vỗ vỗ vai ta như để an ủi, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái túi đưa cho ta.

"Ngươi yên tâm, ta đã tiết kiệm được chút bạc, tạm thời cho ngươi mượn trước."

"Tiệc ở tiền thính chắc sắp tan, sợ đại nhân tìm người, ta đi phục mệnh trước."

Chưa kịp nói lời cảm ơn hắn, hắn đã sải bước rời đi.
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 6: Chương 6



Về đến phòng.

Ta hỏi ma ma: "Nếu có nam tử cho bà vay bạc, thì nên đáp tạ như thế nào?"

Ma ma đang đọc cuốn thoại bản về mối yêu hận tình thù của tài tử giai nhân.

Bà ta đặt sách xuống, ánh mắt sáng lên nhìn ta.

"Tất nhiên là phải lấy thân báo đáp rồi."

Khóe miệng ta run rẩy.

"Thật sự phải như vậy sao? Không có cách nào khác sao?"

Bà ta chỉ tiếc rèn sắc không thành thép vỗ đùi, nước bọt li ti suýt phun vào mặt ta.

"Ngươi ngốc quá, người ta đã sẵn lòng cho ngươi vay bạc, chắc chắn đã có tâm tư không nên có."

Ta bị kết luận này làm cho khiếp sợ, trằn trọc suốt đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, liền đến nha môn một chuyến.

Nhưng bị báo cho biết: "Hôn ước này đã sớm bị hủy, ngươi là đương sự mà không biết sao?"

"Còn là Thẩm Thám hoa tự mình đến giải quyết nữa!"

Sắt mặt ta trắng bệch, không kịp quan tâm đến thể diện mà liên tục hỏi: "Là chuyện khi nào?"

"Cuối mùa xuân năm ngoái."

...

Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.

Dưới ánh nắng chói chang, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Thẩm Hoài Cẩn lặng lẽ hủy hôn rốt cuộc đã giấu ý đồ gì, ta không thể hiểu.

Cũng không muốn nghĩ thêm nữa.

Ta chỉ hận hắn không chịu cưới ta, sao không bảo ta về quê.

Ta đến tiệm bánh, mua một miếng bánh đường, ngồi ở bậc thềm vừa khóc vừa ăn.

Khiến mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn sang.

Một chiếc xe ngựa đơn giản dừng lại trước mặt.

Thôi Ninh An kéo rèm bước ra, đứng trước mặt ta. Trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"A Uẩn?"

"Có chuyện gì vậy?"

Ta giương đôi mắt sưng húp, ấm ức không nói nên được một chữ.

Hắn rất đau lòng, đưa ta đến quán rượu.

Gọi một bàn món ăn ngon.

Mùi thơm bay vào mũi, miệng ta động đậy, đã sớm quên hết chuyện buồn.

Sau khi ăn no uống đủ.

Thôi Ninh An cũng đại khái biết lý do vì sao ta đau buồn.

Mặt mày hắn nặng nề, không biết đang nghĩ gì.

Ta cười đến vô tâm vô phế, giọng nói hàm chứa nghẹn ngào.

"Thật ra, ta cũng không muốn gả cho hắn, nếu không phải do lệnh của phụ mẫu, ta nhất định không muốn đến kinh thành."

"Hiện giờ như vậy, hắn tự đi theo con đường cao môn hiên quý, ta cũng nên về Cô Tô rồi."

Nói đến đây.

Ta bỗng nhớ đến lời ma ma nói, ngượng ngùng lấy túi tiền ra trả lại cho Thôi Ninh An.

"Thôi hộ vệ, chúng ta không hợp."

Hắn ngẩn ra, sắc mặt phức tạp nhìn ta.

"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

"Không phải, sao ngươi lại cho rằng ta có tâm tư như thế?"

Chưa kịp để ta trả lời.

Hắn ngao ngán cắt ngang.

"Thôi, ngươi thật là, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."

Ta không hiểu gì cả.

Nhưng hắn không muốn nói gì thêm nữa.

Trời đã dần tối.

Ra khỏi quán rượu. Ta và hắn cùng lên một chiếc xe ngựa.

Khoảnh khắc khi rèm xe hạ xuống.

Dưới chân của ta chân hơi dừng lại.

Ngay lập tức quay đầu, chui vào xe.

Rèm xe hạ xuống.

Cũng che đi ánh mắt tìm kiếm của một người.

...

Bóng dáng quen thuộc màu trắng thoáng qua.

Thẩm Hoài Cẩn tràn đầy nghi hoặc.

"Thân hình của nữ tử đó, sao lại giống A Uẩn đến vậy."

"Thẩm công tử, chàng đang nói gì vậy?"

Giọng nói ngọt ngào của Hứa Yên Nhiên nhẹ nhàng truyền đến.

Thẩm Hoài Cẩn chợt tỉnh lại, vội vàng tập trung tinh thần ứng phó với nữ nhi của Thái Phó.

Sau khi đi dạo một vòng quanh cửa hàng phấn son nổi tiếng ở kinh thành, Hứa Yên Nhiên mới hài lòng trở về.

Nhưng điều này lại khiến Thẩm Hoài Cẩn khó chịu.

Hắn ta mặt mũi xanh xao trở về phủ, nhắm mắt ra lệnh: "Bảo A Uẩn nấu chút canh giải nhiệt."
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Bốn phía yên tĩnh. Không ai đáp lại.

Hắn ta bực bội mở mắt, "Sao? Ta không sai khiến được nàng ta nữa sao?"

"Đã hơn nửa tháng không thấy bóng dáng, nếu là vô dụng, thì hãy bảo nàng ta nhanh chóng cút khỏi Thẩm gia ta đi."

Những ngày qua phải dạo chơi cùng Hứa Yên Nhiên, đã khiến hắn bực tức đầy mình.

Hôm nay tình cờ gặp đồng môn cùng trường, lại nghe bọn họ ám chỉ hắn ta bám dưới cạp váy để thăng tiến.

Lúc này lòng hắn ta đang bốc hỏa, không có chỗ nào để phát tiết.

Cứ một mực, A Uẩn lại chạm vào nỗi bực bội của hắn ta.

Thư đồng mang bát canh hạt sen vào, bất an trả lời: "Đại nhân, A Uẩn cô nương không biết đã đi đâu, vừa sai người đi mời, trong phòng không ai đáp lại."

"Có hỏi người gác cổng không?"

Trong lúc nói chuyện, người gác cổng bước chân lộn xộn, lau mồ hôi chạy vào trong phòng.

"Đại nhân, xin cho phép bẩm báo, cô nương từ lần ra khỏi phủ trước đó đã không trở về phủ, tiểu nhân cũng không biết cô nương đi đâu."

"Cái gì?" Thẩm Hoài Cẩn đột ngột ngồi dậy.

Tóc rối bời, áo choàng xộc xệch.

Nhưng hắn ta không kịp chỉnh sửa, đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng về phía thiên viện.

Thư đồng nói thầm: "Chẳng phải đại nhân không thích A Uẩn cô nương sao, sao lại thất thố như vậy."

Nhưng hắn ta chỉ dám oán thầm. Chân không ngừng lại, vội vàng theo sau.

Trong thiên viện đầy lá cây rụng.

Thẩm Hoài Cẩn nhíu mày.

A Uẩn thích sự sạch sẽ, mỗi lần hắn ta đến đây, đều ngăn nắp gọn gàng, chưa bao giờ như vậy.

Đẩy cửa vào.

Một không gian lạnh lẽo ập đến.

Ngay cả bàn trang điểm cũng phủ đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai ở đây.

Thẩm Hoài Cẩn bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Hắn ta cố gắng giữ vững thân hình, nhưng hình ảnh chợt lóe qua trong đầu, lại là bóng dáng mà hắn ta thấy trên phố xa hôm nay.

"A Uẩn là người nhà quên, sao lại đi xe ngựa của Thôi phủ đại nhân?"

Thẩm Hoài Cẩn vô thức phủ nhận khả năng này.

Hắn ta cố gắng bình tĩnh lại, sai gia phó đi hỏi thăm.

Nếu A Uẩn để lộ chuyện hôn ước ra ngoài.

Chuyện hắn ta bám vào Hứa gia, giấy sẽ không thể gói được lửa nữa.

Những văn nhân coi trọng nhất là khí khái.

Đến lúc đó, sợ rằng con đường làm quan của hắn ta sẽ trở nên gian nan.

Cho đến lúc này, những gì hắn ta nghĩ, đều vì bản thân.

Liên tiếp hơn mười ngày nóng nực. Cơn mưa tầm tã đổ xuống.

Thời gian mười ngày, đủ để Thẩm Hoài Cẩn tìm hiểu rõ hành tung của A Uẩn.

Gã sai vặt đứng dưới mái hiên báo cáo, tiếng nói bị mưa che lấp.

Hắn ta đành phải nâng cao giọng. "Đại nhân, một tháng trước ngài đã đãi tiệc chiêu đãi Hứa Thái phó, cô nương chính là lúc đó đã ra khỏi phủ, còn đến quán hoành thánh ở phía tây thành ăn hai bát."

"Đúng rồi, còn là đồng môn của ngài, Tống đại nhân đã nói với tiểu nhân, có cô nương tự xưng là từng làm trù nương ở Thẩm phủ chúng ta."

"Quý phủ của Thôi đại nhân đang tìm trù nương từ Cô Tô tới, nên cô nương đã đến đó."

"Từ bức họa nhận ra được, chính là A Uẩn cô nương."

Vừa dứt lời, chân trời bỗng vang lên một tiếng sấm.

Thẩm Hoài Cẩn bỗng nhớ tới.

Ngày đó hắn ta hộ tống Hứa Thái phó đến Thôi phủ dự tiệc.

Mùi canh cá song quen thuộc, một cánh hoa sen quen thuộc, hương vị hạt sen quen thuộc.

Còn có bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở cửa hông.

Không ngờ, lại là A Uẩn.
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 8: Chương 8



Mưa mùa hè như dòng nước trúc xuống, mãi không ngừng nghỉ.

Hôm nay là ngày ta khởi hành trở về Cô Tô.

Từ biệt ma ma.

Thôi Ninh An mượn xe ngựa của phủ, đến tiễn ta ra bến thuyền.

Đang đi giữa đường. Có tiếng vó ngựa chặn trước xe.

Ta kéo rèm xe lên, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.

Đúng là Thẩm Hoài Cẩn.

Qua màn mưa. Hắn ta hạ giọng gọi: "A Uẩn!"

Giọng điệu rất mạnh mẽ, như đang chứa đựng cơn giận ngút trời.

Ta bị dọa, vội vàng trốn vào trong xe.

Thôi Ninh An che ô xuống xe, chắn giữa hai chúng ta.

Cuối cùng Thẩm Hoài Cẩn cũng thấy có người ngoài.

Hắn ta nhìn chằm chằm, không thể tin mở miệng: "Thôi... đại nhân?"

Ta hơi ngạc nhiên nhìn Thôi Ninh An.

Thôi Ninh An hỏi: "Thẩm đại nhân, có phải vội đến để tiễn A Uẩn cô nương không?"

Chủ đề dễ dàng được chuyển hướng.

Thẩm Hoài Cẩn lộ ra ánh mắt dò hỏi, mở miệng trách cứ: "A Uẩn, ngươi định đi đâu? Đừng đùa nữa, mau theo ta trở về."

"Đừng làm phiền Thôi đại nhân."

Ta thò đầu ra.

"Thẩm công tử, ta muốn về Cô Tô."

Hắn ta vô thức bước lên một bước, giọng nói trầm xuống: "Càn quấy, Cô Tô đường xá xa xôi, ngươi là một nữ lang, làm sao về được, huống chi, ngươi vốn là đến để xuất giá, không phải sao?"

Khi nói đến hai chữ "xuất giá". Hắn ta cố tình nhấn mạnh giọng điệu, như muốn nói cho người khác nghe.

Ta có chút bất đắc dĩ. Dằn lòng mà giải thích: "Tự nhiên là đi như thế nào, thì về như thế ấy."

"Năm xưa ta có thể một mình đến kinh thành tìm ngươi nương tựa, hôm nay ta cũng có thể một mình trở về Cô Tô."

Bị ta nói một câu làm mất mặt.

Thẩm Hoài Cẩn liền lướt qua ta, nhìn về phía Thôi Ninh An.

"Đại nhân, A Uẩn nhà ta trong thời gian này đã gây phiền toái cho ngài, ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ mọn đến nhà nói lời cảm tạ."

"Ngươi có bị điếc không?"

"Cái gì?"

"A Uẩn đã nói không muốn theo ngươi trở về, nàng ấy là người, có quyền quyết định đi hay ở."

Thôi Ninh An lạnh giọng nói.

Nhưng không ngờ, Thẩm Hoài Cẩn lại cười đầy trìu mến.

"Đại nhân không biết đấy thôi, A Uẩn tính như trẻ con, nàng ấy có hôn ước trong người, nhà chồng ở ngay kinh thành, nàng ấy..."

"Ta đã biết hết rồi." Chưa để hắn ta nói hết. Ta lập tức lớn tiếng đau thương mà tố cáo. "Biết ngươi đã hứa hôn với người khác, biết ngươi đã sớm hủy hôn khế, càng biết ngươi muốn ta làm thiếp, tàn nhẫn lãng phí tuổi xuân. A Uẩn tuy là nữ nhi thương hộ, nhưng không muốn làm thiếp của nhà cao cửa rộng."

Vừa dứt lời. Âm thanh mưa dần ngừng lại.

Sắc mặt Thẩm Hoài Cẩn càng thêm tái nhợt.

Hắn ta im lặng rất lâu, yếu ớt nói: "Thôi đại nhân, ta có thể giải thích, không phải như ngài nghĩ vậy đâu."

"Thẩm công tử, người mà ngươi cần giải thích, là A Uẩn, không phải ta."

Thôi Ninh An mất kiên nhẫn. Giận dữ vung tay áo quay trở lại xe ngựa.

Mưa nhẹ nhàng vỗ về. Ta nhẹ nhàng chớp mắt.

"Thật ra, ngươi viện cớ nói nữ tử không nên lộ diện, phái ta vào bếp hôm đó, ta đã biết ngươi muốn cưới quý nữ nhà quyền quý. Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hiểu ra một điều."

"Đó là giữa ngươi và ta vốn không có tình cảm gì, chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối mà thôi."

"Trước đây ta luôn nghĩ nữ tử dù sao vẫn phải thành thân, giúp chồng dạy con, giữ gìn một góc của tiểu viện, sống như vậy cả đời, không phải ngươi cũng sẽ như vậy với người khác."

"Nhưng từ nhỏ ta đã theo phụ thân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thấy được một khoảng trời đất bên ngoài, khi biết ngươi có ý định hủy hôn, ta bỗng nhận ra, ba năm qua, ta sống rất không vui vẻ gì."

"Thẩm công tử."

Ánh mắt ta sáng ngời, nhìn hắn ta, từng chữ từng chữ kiên định.

"A Uẩn không muốn làm chim trong lồng."

"Phật tổ có răn, duyên đến duyên đi đều có thời điểm."

"A Uẩn mong công tử tìm được lương nhân, xứng đôi vừa lứa, cuộc đời này cứ như thế mà từ biệt."
 
Hương Sen - Zhihu
Chương 9: Chương 9



Xe ngựa rời khỏi cổng thành.

Thôi Ninh An bỗng lên tiếng: "Ta thấy Thẩm Hoài Cẩn đối với ngươi, có vẻ không phải giả vờ, chắc chắn có tình cảm."

"Ồ." Ta cắn một miếng bánh đường, ậm ừ đáp. "Sao hắn lại gọi ngươi là Thôi đại nhân?"

"Khụ!" Sắc mặt hắn nghiêm túc, nói với vẻ rất thật: "Có lẽ vì hắn cho ta là người thân tín của Thủ phụ, hắn không dám dễ dàng đắc tội."

"Thì ra vậy, báo hại ta còn tưởng ngươi chính là Thôi Thủ phụ nữa chứ."

Chưa kịp để hắn thở phào, ta lại nói: "May mà ngươi trẻ tuổi hơn Thủ phụ, nếu không ta thật sự sẽ hiểu lầm."

Qua một lúc lâu, Thôi Ninh An lặng lẽ lấy một miếng bánh đường, trực tiếp nhét vào miệng ta.

"Ăn nhiều vào, ra khỏi kinh thành muốn ăn cũng không có mà ăn."

Chỉ là không hiểu vì sao, nghe vào có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.

...

Sau khi về đến Cô Tô, ta mở một quán bán canh cá ở chợ.

Lý thẩm ở bên cạnh thấy ta cô đơn một mình, suốt ngày lo lắng giúp ta tìm vị hôn phu.

Việc buôn bán ngày càng phát đạt.

Ta thực sự đã nghĩ đến việc tìm một người đến ở rể.

Nhưng giữa đêm khuya mơ màng, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Thôi Ninh An.

Xuân đi thu đến.

Những ngày tuyết rơi liên tục, cuối cùng cũng đè sập mái nhà.

Lý thẩm vừa giúp dọn dẹp vừa than phiền: "Thời tiết quái quỷ này, ba mươi năm qua chưa bao giờ lạnh như vậy, cuộc sống ngày càng khó khăn."

Ta múc cho thẩm ấy một bát canh nóng.

"Nghe nói huyện Lâm gặp thiên tai, lương thực cứu trợ của triều đình cũng sắp đến rồi."

Khi nhắc đến lương thực cứu trợ, Lý thẩm lập tức tỉnh táo tinh thần.

"Đương gia nhà ta đang làm việc ở nha môn, ông ấy nói đêm qua đã đến, cùng với đó còn có một vị khâm sai đại nhân, người này chắc ngươi cũng biết, chính là Thôi đại nhân từ chỗ chúng ta lên kinh thành làm quan."

"Năm đó y thi đỗ trạng nguyên, cả thành Cô Tô trải hoa chào đón, các cô nương chưa xuất giá chen chúc xô đẩy nhau trên phố Tô Châu, chỉ để được nhìn y một lần."

"Cả đời này ta cũng chưa từng thấy công tử nào đẹp như vậy."

"Có câu nói thể nào nhỉ, Thu thuỷ vi thần ngọc vi cốt*."

*Thu thủy vi thần ngọc vi cốt: inh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc.

Ta trêu chọc thẩm ấy: "Lời này của thẩm không sợ đương gia nhà thẩm nghe thấy hay sao?"

Trong lúc náo nhiệt, gương mặt của Thôi Ninh An lại hiện lên trong đầu ta.

Nếu Thôi Thủ phụ đến Cô Tô, Thôi Ninh An là hộ vệ của y, liệu có cùng đi không?

Lồng n.g.ự.c bỗng dưng đập mạnh.

Ta vô thức đưa tay sờ lên má.

"Sao mà nóng thế."

Trong lòng đang thắc mắc. Đột nhiên có bóng râm đổ xuống đầu.

Ta tưởng là thực khách, lập tức tiếp đón: "Xin lỗi, mái nhà bị sập, hôm nay không thể bán cho quý khách được."

Nhưng vừa dứt lời, người tới vẫn không động đậy.

Ta ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt chứa ý cười của Thôi Ninh An.

Ta mở to mắt, biểu cảm không thể tin nổi. Sau đó thốt lên: "Thôi hộ vệ?"

"Là ta."

Hắn đột ngột xuất hiện ở Cô Tô, xuất hiện trước mặt ta.

Ta bỗng cảm thấy khóe mắt ươn ướt, một cảm giác chua xót dâng lên.

Ngay sau đó, tướng công của Lý thẩm đĩnh đạc bước vào.

Chỉ một cái nhìn, sắc mặt của thúc ấy liền biến đổi, hai tay ôm quyền hành lễ.

Thấp thỏm lo âu nói: "Tiểu nhân thỉnh an khâm sai đại nhân."

Khâm sai đại nhân?

Thôi Thủ phụ?

Niềm vui như thủy triều rút đi.

Mặt mày ta tái nhợt, tay chân lạnh toát.

Sắc mặt Thôi Ninh An hỗn loạn, rối rắm muốn giải thích.

Hắn vô thức đưa tay về phía ta.

Khi sắp chạm vào tay áo, ta bỗng lùi lại một bước.

Không thể giấu nổi sự khiếp sợ.

"Thì ra, ngươi thật sự là Thôi đại nhân."

Hắn gọi: "A Uẩn, bất kể ta là ai, ta đều là Thôi Ninh An mà nàng quen mà thôi."

Ta chậm rãi lắc đầu. Lùi từng bước về phía sau.

Khi lưng chạm vào bức tường lạnh như băng phía sau, ta quay người, hoảng loạn chạy ra ngoài.

Tuyết bay ào ạt.

Nước mắt hòa cùng tuyết tan, trong lúc nhất thời lại khiến người lạnh đến tê dại.
 
Back
Top Bottom