Siêu Nhiên [Hùng An] Đêm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
387880444-256-k725525.jpg

[Hùng An] Đêm
Tác giả: SimedemonRyo1811
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Anh và em là bạn thuở nhỏ.

Cớ sao... chúng ta lại chia xa...

Vào một buổi đêm vắng lặng, không một bóng người, anh gặp lại em trong khoảnh khắc ấy, tim em chợt lệch một nhịp, tại sao cuộc gặp định mệnh lại oái ăm tới vậy?

Anh quên đi em, anh phũ phàng với em, trái tim em như vỡ vụn khi thấy anh đi xa.

Xin anh, thế giới toàn quỷ dữ này... xin anh đừng bỏ em...

Quang Hùng MasterD x Negav
Hùng x An
-----------------------------------
Lưu ý !!!

Toàn bộ đều là do trí tưởng tượng của tác giả.

Nhân vật sẽ có thay đổi tính cách để phù hợp với câu chuyện nên khác với tính cách của các anh trai ngoài đời.

Vui lòng không đem chuyện của mình đi đâu ạ.

Xin cảm ơn!​
 
[Hùng An] Đêm
01


- Vui lòng cậu nhận lời điều tra nơi này. _ - Dạ. _------------------------------------------- Các cậu, nghe nói hôm nay lớp ta sẽ có học sinh mới. _ - Hở, nam hay nữ? _- Chắc hẳn đó sẽ là một cô gái xinh đẹp. _- Còn khướt, đó phải là một chàng trai ngầu lòi. _- CẢ LỚP TRẬT TỰ. _ Là thầy giáo, người thầy hắc ám đó đã vào rồi _ Hôm nay lớp ta sẽ đón một học sinh mới, vào đi em.Thầy nói xong một cậu trai với vóc dáng nhỏ bé bước vào, cậu bắt đầu giới thiệu :- Chào mọi người, tớ là Đặng Thành An.- CHU CHOA MẠ ƠI, NGƯỜI GÌ MÀ DỄ THƯƠNG HẾT MỨC. _ Cả lớp lại bắt đầu nhao nhao lên khi thấy chân dung cậu học sinh xinh xăn trước mắt.- Cả lớp... _ Thầy trông thấy học sinh như vậy cũng bất lực không nói gì nữa _ An, em chọn chỗ trống mà ngồi nhé- Dạ. _ An nói rồi đi xuống chỗ trống ở góc lớp- Chào cậu, mình là Hoàng Đức Duy, hân hạnh được làm quen và làm bạn cùng bàn của cậu. _ Duy- Chào cậu, còn mình là Đặng Thành An, rất vui được gặp. _ An cũng nhẹ nhàng mỉm cười chào lại- Còn tới là Nguyễn Thanh Pháp, còn lại đây là Huỳnh Hoàng Hùng và Trần Phong Hào. _ Kiều thấy vậy cùng quay xuống hóng hớt- Rất hân hạnh. _ An- Trời ơi, cái má phúng phính trông cưng chưa kìa. _ Kiều đã nhanh tay véo lấy má của Thành An- Hể... _ An bất ngờ _ Ah, đau...

Nghe thấy tiếng kêu đau của An kiều đã nhanh chống nhận ra hành động thất lễ của mình và cũng cúi đầu xin lỗi cậu bạn vừa chuyển vào.- Không sao đâu. _ AnNgay sau đó cả nhóm lại nói chuyện rôm rả với nhau tới khi thầy giáo phải nhắc nhở cả lũ mới chịu nghe.------------------------------------------- Thưa hai, em mới về. _ An đã về tới nhà sau một ngày học mệt mỏi- Lên thay đồ nhanh còn xuống đớp. _ Là Bùi Anh Tú, đó là anh hai cậu, sau khi ba mẹ mất hai anh em cậu đã nương tựa vào nhau mà sống cho tới bây giờ.

Gia đình dù không giàu có nhưng đủ tiền để An đi học đã là may mắn lắm rồi.- Hai nói như em là chó không bằng. _ An nghe vậy phụng phịu nói- Thế có nhanh không. _ Anh Tú chỉ lườm cậu em rồi quay lại công việc nấu nướng của mình-------------------------------------------- Hai ơi, nay hai không đi làm ạ? _ An nhìn anh mình đang nằm dài trên chiếc ghế sofa mà không khỏi thắc mắc.

Thường thì anh ấy hay ra ngoài làm vào đêm lắm mà- Không, nay tao không có việc. _ Tú nghe em hỏi vậy cũng trả lời- Mà anh hôm bữa đâu rồi hai? _ Cậu chạy lại ngồi cạnh anh hai mình- Anh nào? _ Tú- Cái anh mà bữa đưa anh về ấy. _ AnRa đó là Nguyễn Trường Sinh, người yêu cũng như là đồng nghiệp của Anh Tú, nhưng anh nào dám nói ra cho đứa em trai bé nhỏ này, chỉ tìm cách lảng tránh đi.- Mày làm bài tập cho ngày mai chưa?

Đừng để mới ngày đầu đi học đã không làm bài tập. _ Tú- Chết, hai không nhắc là em quên. _ An nhanh chóng chạy lên phòng làm bài---------------------------11h59,- Hai ngủ chưa ta? _ Thành An sau khi đợi được một lúc thì mới ló đầu ra xem anh hai nó ngủ chưa.Sau khi biết anh hai đã ngủ cậu nhanh chóng mở chiếc cửa sổ ra và nhảy ra bên ngoài nhưng cũng không quên khép lại tránh ai đó vào.- Nhiệm vụ lần này là ở... _ An nhảy như bay qua các mái nhà _ Chà cảnh ban đêm thật đẹp...

Nếu không có chúng...Cậu ngắm nhìn đường phố không một bóng người mà nhẹ nhàng đáp xuống đất- Thật mệt mỏi. _ Thành An đi về phía trường học của cậu, nhiệm vụ của cậu trong tháng này chính là điều tra ngôi trường đó theo lệnh của tổ chức.Đi được nửa chặng đường thì cậu vô tình nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ trong hẻm, sợ là quỷ dữ, cậu chạy lại đó.

Bên trong đúng là có quỷ thật, là một con quỷ đang giết người cùng với đó là một cô gái đang hấp hối trên sàn đất.- C....

Cứ...

Cứu... t... _ Cô gái chưa kịp nói hết đã bị con quỷ hung hăng kia dẫm nát đầu- Ối chà, lại thêm một kẻ tự nạp mạng. _ Con quỷ thấy cậu cũng nở một nụ cười quỷ dị _ Con mồi này thật béo bở.Hắn ngắm nhìn cậu với đôi mắt thèm thuồng, khát máu, mồm miệng thì không ngớt lời xuýt xoa với vẻ đẹp của cậu.- Biết đẹp rồi, không cần phải khen. _ An thẳng tay rút kiếm ra khỏi vỏ và lao nhanh tới con quỷ/Phập/ Chỉ với một nhát đâm, An đã thành công giết chết con quỷ.

Sau đó cậu gọi điện cho đội dọn dẹp để dọn đi hai cái xác cả người lẫn quỷ.------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
02


Cậu đi trên dãy hành lang mịt mù thăm dò mọi ngóc ngách ở khu vực.

- Rõ ràng là bảo có quỷ vào ban đêm mà.

Giờ đâu ta? _ An cứ đi xung quanh từng dãy hành lang một tới khi nhìn thấy một bóng người chạy vụt quaNgay lập tức, An đuổi theoKhi tóm cổ được kẻ đó, An mới bất ngờ.

Là Hoàng Đức Duy cậu bạn mà An vừa gặp sáng nay- Ể? _ An- Hehe, chào An.

Lâu rồi không gặp. _ Duy cười gượng- S...

Sao cậu lại ở đây? _ An- Cậu thấy đó, tớ cũng được giao nhiệm vụ ở đây mà. _ Duy- Xạo chó, rõ ràng trong bảng nhiệm vụ có mình tớ ở đây. _ An - Ờ thì... _ Duy/ Xoảng/Bỗng dưng có tiếng đổ vỡ phát ra dưới chân cầu thang, ngay sau đó, một bóng đen nhảy ra vồ lấy An nhưng may mắn cậu né được.- K...

Không được ra! _ Duy thấy thế thì lo lắngĐó là một con quỷ, hắn trông có vẻ chỉ ngang tuổi bọn họ.

An định vung kiếm lên cho hắn một nhát về chầu ông bà thì Duy đứng ra chặn lại.- A...

An, x...xin cậu hãy tha cho anh ấy. _ Duy- Tại sao...

Tại sao cậu lại bảo vệ cho lũ quỷ...?! _ An sắp mất bình tĩnh với cậu bạn này- Tại...

đ...

đây là ng... người yêu tớ. _ Duy ấp úngRa là cái đồ theo trai bỏ bạn, nghe thật đáng khinh bỉ.- N...

Nhưng mà t...tớ... _ Duy- Cậu làm sao? _ An nhíu mày- Tớ chắc chắn sẽ không để anh ấy ăn thịt người hay làm hại ai đâu, tớ chắc chắn ấy. _ Duy _ Vậy nên... vậy nên xin cậu hãy đừng nói cho ai biết... xin hãy để đây là bí mật giữa chúng ta.An bỏ qua lời cầu xin của Duy, cậu nhanh chóng đánh ngất cậu và chuẩn bị giết chết con quỷ đó.Thấy Duy bị ngất, bỏ qua mọi thứ, hắn né đòn của An xong nhanh chóng đứng ra bảo vệ cho Duy.- !? _ AnCậu thấy cảnh tượng vừa xảy ra thì rất bất ngờ, con quỷ này vậy mà lại để mặc cho bản thân sắp chết nhưng vẫn đứng ra bảo vệ cho người thương.- Y như là truyện vậy. _ An chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, vậy ra quỷ vẫn còn có thể có nhân cách, trong chúng vẫn tồn tại một nhân cách, đó là tình yêu, chúng vẫn tồn tại tình yêu để khi người chúng thương gặp nguy hiểm chúng cũng sẽ ra bảo vệ cho họ _ Ước gì mình cũng được như họ...Cậu tiến lại gần chỗ hai người _ Cậu tên gì? _ An hỏi con quỷ

- Nguyễn...

Quang Anh. _ Nó nghe cũng hiểu được cậu nói gì nên trả lời- Còn tớ là Đặng Thành An, mật danh Negav. _ An----------------------------------------------- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, chết cha con rồi, muộn học. _ An lúc nào cũng vậy, chẳng bảo giờ chịu dậy sớm để giờ cuống cuồng lên đi họcCậu bạt mạng chạy tới trường, thật may thay, khi vừa vào trường là trống đánh.Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm cậu mới nhớ ra nay có tiết đầu của chủ nhiệm nên đành phải chạy tiếp tránh trường hợp thầy điểm danh vắng mặt./ Rầm/Đang chạy thì cậu đầm phải ai đó khiến cho cậu và người đó về ngã lăn ra sàn.- Ui za. _ An lổm cổm bỏ dậy để chuẩn bọ chạy tiếp thì mới nhận ra khuôn mặt quen thuộc _ Hi...

Hiếu- An, nhóc làm gì mà cuống cuồng lên vậy?

Mà sao nhóc lại chuyển sang bên này học rồi? _ Minh Hiếu thấy cậu em mình vội vã tới mức đâm thẳng người mình thì liền đỡ em dậy _ Có sao không ?- Dạ, hong sao hết á.

Bye Hiếu, em chạy đây. _ An nói rồi nhanh chóng chạy đi---------------------------------------StoppCác bác đang định hỏi sao có nhiều chi tiết giống với Demon Slayer chứ gì.

Thực ra tôi lấy ý tưởng của bộ đó đó, vì biết các bác cũng không đọc phần mô tả đâu nên tôi quyết định viết xong giải thích luôn.Sẽ có nhiều chi tiết tôi lấy từ Demon Slayer nên các bác có gì thông cảm cho tôi ạ.Cảm ơn các bác rất nhiều.------------------------------------------Giới thiệu sơ bộ về nhân vật :- Đặng Thành An : 16 tuổi, mật danh NegavCơ thể nhỏ bé nhưng linh hoạt, cậu có đầu óc thông minh nên lựa chọn làm bác sĩ để chữa thương cho các thợ săn quỷ.Là bạn thuở nhỏ của Quang Hùng cả hai vô cùng thân thiết nhưng gặp phải một số vấn đề nên phải xa nhau để rồi tới khi gặp lại thì Hùng lại quên mất cậu là ai.- Lê Quang Hùng : 18 tuổi, mật danh Quang Hùng MasterDSở hữu chiều cao ''vượt trội'' ''1m80'' nên có sức mạnh ''phi thường'', sức tấn công của anh thiên về cơ bắp và kĩ thuật.

Là một thợ săn đáng sợ với khát vọng tìm lại ký ức đã mất.- Hoàng Đức Duy : 16 tuổi, mật danh Captain BoyCó người yêu là Nguyễn Quang Anh, cả hai đã từng rất hạnh phúc nhưng số phận trơ trêu, một lần vì bảo vệ cậu mà Quang Anh bị hóa thành quỷ.- Nguyễn Quang Anh : 16 tuổi, mật danh RhyderTừng là một thợ săn quỷ xuất chúng, hiện đã bị biến thành quỷ do bảo vệ cho người thương.
 
[Hùng An] Đêm
03


- Ây dà. _ Cũng may An chạy vào lớp kịp thời, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì bị Duy kéo lại hỏi- A...

An, c... cậu định tha cho Quang Anh thật sao? _ Duy nói nhỏ- Thì chả thế cứ sao, thế cậu muốn như nào?

Muốn tớ giết anh ấy à? _ An thản nhiên trả lời- À... không... nhưng cảm ơn... _ Duy _ Cảm ơn vì cậu không sợ tổ chức trách phạt mà bảo vệ bọn tớ.- Nếu có phát hiện thì mình cậu chịu thôi. _ An _ Còn tớ sẽ trốn trước.- " Thế mà mình cứ tưởng...

" _ Duy nghe xong liền thay đổi sắc mặt từ biết ơn sang khinh bỉ, cái đồ chỉ biết lợi lộc cho bản thân.

THẬT VÔ TÌNH!!!

- "Bảo sao tới giờ nó vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai." _ Duy- Tớ biết tớ đẹp, không cần ngắm chăm chú thế đâu. _ An- Đồ tự luyến. _ Duy------------------------------------- An, em lên phòng hiệu trưởng có chút truyện nhé. _ Thầy giáo vừa vào lớp đã kêu An- Dạ. _ An- Rồi rồi, mày lại làm gì nữa đây con báo con này. _ Kiều quay xuống nhìn An - Ai biết gì đâu. _ An----------------------------------- Em chào thầy. _ An mở cánh cửa phòng hiệu trưởng ra thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi điềm tĩnh trên chiếc ghế đắt tiền- Em ngồi đi. _ Hiệu trưởng thấy cậu thì cũng đứng dậy mời cậu qua bộ sofa bên cạnh ngồi đồng thời cũng khóa cửa lại phòng trường hợp ai đi vào hoặc nghe thấy _ Hôm qua tra khảo ngôi trường này có gì không?Hắn hỏi cậu, đồng thời cũng liếc sơ bộ về đường nét trên cơ thể cậu- Không có gì. _ An nhận ra anh mắt không mấy tốt đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào mình thì cũng cảnh giác hơn rất nhiều _ "Nhìn cái lonz móc mẹ mắt ra giờ."

- Vậy ư, thế mà tôi cứ nghĩ ngôi trường mà tôi đang quản lại có vấn đề.

Cảm ơn cậu nhé, số tiền tôi sẽ gửi vào tài khoản cậu sau. _ Hắn- Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây, tiết học bắt đầu rồi. _ An đứng dậy chuẩn bị rời điBỗng nhiên ở đâu một làn khói trắng bao phủ cả căn phòng khiến An giật bắn mình còn tên hiệu trưởng thì mỉm cười nham hiểm- Chậc. _ An khó chịu bịp mũi mình lại nhưng không kịp, làn khí đó đã bị cậu hít vào một ít khiến cậu dần lịm điNgay lúc này, một bóng người hiện ra, là Quang Anh, con quỷ hôm qua cậu gặp, nó đang trốn ở trong này.Quang Anh đã lao vào tấn công tên hiệu trưởng, khi đó, tên hiệu trưởng mới lộ diện ra rằng mình chính là con quỷ bên trong ngôi trường.Hắn phóng ra các xúc tu trói chặt tay chân Quang Anh khiến nó không thể cử động.

Thấy nó vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đám xúc tu nhầy nhụa hắn nhỉ nhoẻn miệng cười sau đó quay quá An đang cố gắng tỉnh táo để chạy thoát thì nụ cười của hắn biến dạng thành hình méo mó hơn, nụ cười của kẻ biến thái khiến người khác ghê tởm.- Ư... _ An hiện đang tìm lọ thuốc độc trong người mình để cứu lấy Quang Anh.

Cậu chẳng thể nào tỉnh táo hơn được nữa nhưng trước khi hôn mê cậu phải cố giải thoát cho nó _ Đ...

Đây rồi...

Không thể chần chừ, cậu nhanh chóng dùng hết sức lực cũng như sự tỉnh táo lao thật nhanh tới con quỷ để tiêm cho hắn mũi tiêm về trầu ông bà, chưa kịp lao đến, hắn đã dùng những chiếc xúc tu còn lại để trói cậu.Những chiếc xúc tu kinh tởm cứ thế siết chặt lấy thân cậu khiến cậu vô cùng khó thở.

Không thể trụ được nữa, cậu đã rơi vào trạng thái hôn mê.- !!! _ Quang Anh thấy cậu đã ngất lịm thì ngày càng điên cuồng hơn nữa, nó lấy móng tay của mình để xé rách những cái xúc tu trói chặt nó và An./ RẦMMM /--------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
04


/ RẦMMMM/Tiếng động lớn phát ra từ cửa, đã có một người phá hủy nó để tới cứu hai người.- T...

Tên khốn. _ Là Duy, cậu ấy cảm giác có điềm chẳng lành với cả hai người nên xin thầy đi vệ sinh để tìm hai người.- Lại một kẻ nữa muốn nộp mạng cho ta. _ Hắn- Ghư... ah.... _ Quang Anh không để cho hắn tấn cậu Duy, nó liền lao tới để cắn xé tên khốn này.Trên tay vừa bế An đang hôn mê, vừa phải chiến đấu khiến Quang Anh bị thương không ít, ánh mắt nó dần trở nên thèm khát thịt người.

Nhìn chằm chằm vào An đang trên tay, khuôn mặt thèm khát nhưng vẫn cố gắng nhịn.Quang Anh chạy tới chỗ Duy, đưa cậu cho em, nó liền lấy thanh kiêm trên tay Duy để đâm cho mình một nhát ngay bụng để giữ tỉnh táo.- Rhyder. _ Duy thấy vậy thì sợ hãi, thật không ngờ Quang Anh lại vì em và cậu cố gắng hết mìnhNhận thấy sự lo lắng của người thương, nó chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười gắng gượng chứa bao yêu thương của nó dành cho em.Bế tắc thực sự rồi, cả 3 người, một kẻ hôn mê, một kẻ thương nặng, còn một kẻ thì không thể đấu lại con quỷ.

Ngay lúc này, Duy để ý thấy một lọ thuốc trên tay của An.Không chậm chạp, em đã lấy lọ thuốc ấy từ tay cậu để tấn công con quỷ.Tên hiệu trưởng thấy vậy thì khinh thường nhưng hắn đâu biết hôm nay là ngày tàn của hắn.

Cả Duy lẫn Quang Anh đều cùng nhau lao tới, người tấn công, người tìm thời cho chốt hạ con quỷ.Sau một hồi trật vật, Duy đã thành công tiêm chất lỏng đó vào người hắn khiến chỉ trong một giây, xác của hắn bị chảy xệ trông thật đáng sợ và rồi chết trong sự đau đớn.- Phù, Rhyder ngồi đây trông An xíu đi, em đi gọi cho nhân viên dọn dẹp đã.- Ưm. _ Quang Anh nghe vậy cũng ngoan ngoãn đồng ý.Nó nhìn An đang hôn mê mà không nhịn được trêu trọc cậu chút xíu, nó lấy cái tay đầy máu của mình chọi chọi vào má cậu khiến cậu nhột.- Rhyder, đừng trêu cậu ấy. _ Thấy hành động đó của Quang Anh, em đã nhanh chóng ngăn cản.--------------------------------------------Sau một lúc thì An cũng đã tỉnh lại,- Cậu tỉnh rồi An. _ Cậu ngồi dậy thì thấy em và nó ngồi cạnh.- Hắn đâu rồi? _ Cậu hỏi- Chết rồi. _ Duy _ Rhyder giết đó, ghê chưa.

Em tự hào khoe mẽ người yêu mình còn nó chỉ đứng cạnh mà chống hông tự hào.

- ... _ Cả hai cứ ở đó mà tự luyến về nhau đi, một mình cậu ở đây cũng an lòng rồi.

LŨ TÀN NHẪN!!!

Thực sự rất tàn nhẫn, dám là thế trước một kẻ chưa nổi một mối tình vắt vai này à?- Ờ, nhân đây cũng khoe luôn, người yêu tôi vừa đẹp trai, học giỏi, nhà giàu lại còn ga lăng, nói chung là hoàn hảo không tì vết.

Người yêu cậu so với anh ấy không là gì cả. _ An thấy mình ăn cơm chó nhiều cũng đành tìm cách tinh tướng cho tụi nó trầm trồ để sau này bớt bớt cái mồm.- Hả, cậu mà cũng có người yêu? _ Duy trông thế thì nghi ngờ vô cùng tưởng cậu ta ế bằng thực lực luôn rồi, lòi đâu ra đứa người yêu hoàn hảo của nó vậy?- Là ai vậy?

Kể tui nghe coi. _ Duy háo hức đón chờ danh tính của người đàn ông ấy.

Tưởng chỉ có chó mới yêu cậu ta.- Ờm... _ An cứng họng ngay lập tức, nãy bốc phét cho đời nó nể, ai ngờ đâu nó hỏi câu này thì An trả lời kiểu gì? _ Tớ không nói đâu, anh ấy không có cho công khai.- Ểhhhh, chán vậy.

Nói đi, bạn thân cả trăm năm rồi. _ Duy- Không được, tớ phải tôn trọng anh ấy chứ, anh ấy đã không muốn tớ nói ra chẳng khác nào phá đi mối quan hệ của cả hai. _ An- Thôi được rồi... _ Duy nghe vậy cũng ỉu xìuCòn An đứng thấy cậu bạn không hỏi nữa thì thở phào nhẹ nhõm- " Cũng may mình thông minh, không chắc tèo rồi.

Ai lại vừa đẹp trai vừa học giỏi vậy ta?

" _ An--------------------------------------------Tới tối, hôm nay An lại đi tuần tra xung quanh khu nhà mới này.

Cậu vừa chuyển tới cùng anh hai nên chưa thể nào nắm bắt được ngóc ngách nơi đây.Đang đi, cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít trong một con hẻm tối.

Tò mò không biết ai khóc lóc vào ban đêm, cậu liền vào đấy.Tại đây, cậu thấy một con quỷ nữ bị một anh chàng thợ săn nào đó túm tóc giật ngược trông chẳng khác nào chính thất đánh tiểu tam.Vừa buồn cười nhưng cũng vừa thương cảm, cậu chỉ muốn cho cô gái xấu số kia chết nhanh một chút chứ sống bị người ta bắt nạt thế này cũng khổ.Mà kể ra cũng ngộ, một người con trai ai lại đi túm tóc con gái như vậy nhỉ?

Nếu là đánh ghen thì sao không tạt axit cho nhanh, mắc gì túm tóc người ta trông thống khổ thế này.Cô gái kia vừa thấy cậu thì còn hoảng hơn nữa, đời cô tới đây là hết, may mắn phút cuối của cuộc đời lại được hai anh chàng đẹp trai tiễn đưa về phía cát bụi cũng là hạnh phúc rồi.- Anh có thể xiên chết ả đi, làm vậy với con gái là không hay đâu. _ AnChàng trai bây giờ mới quay đầu lại.Vừa thấy khuôn mặt của cậu ta, An mới bất ngờ, là Quang Hùng, người anh trai thời còn nhỏ của cậu.

Vì lí do công việc mà anh ấy phải cùng ba mẹ ra nước ngoài sinh sống.

Sao anh ấy về lại không báo với cậu nhỉ?- H...

Hùng... _ Giọng nói của An run run, vừa bất ngờ, vừa nhớ nhung, người cậu thương đang ở đây, anh ấy đã trở về bên cậu rồi.- Cậu là ai?

Sao lại biết tên tôi? _ Câu nói của Hùng vừa thốt ra tựa như gáo nước lạnh hất thẳng vào người An- A...

An...h... _ Đầu óc cậu trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì, anh ấy quên cậu rồi ư?

Tại sao... ?

An gục xuống, đầu bắt đầu đau như búa bổ, hiện giờ tim cậu đang rất đau, nó như bị cắn xé từ bên trong bởi lũ quỷ khát máu.Thấy An bất chợt gục xuống, Hùng mới lo lắng chạy lại.- Cậu không sao chứ? _ Hùng- Hức... _ An khóc rồi, vì người con trai mà cậu thương đang ở trước mặt hay vì người ấy quên đi cậu?An gạt tay Hùng ra rồi chạy đi, bỏ lại Hùng với mớ suy nghĩ hỗn độn, anh chẳng hiểu nổi mình làm gì mà cậu lại khóc.

Nhưng hình anh cậu khóc ấy khiến anh cũng cảm thấy nhói trong tim.Cậu rời đi, để lại anh với biết bao câu hỏi trong đầu.

Không biết cậu bé đó là ai?

Không biết anh và cậu có quan hệ gì?

Tại sao cậu lại khóc? v.v--------------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
05


An chạy một mạch về nhà, giờ làm gì còn tâm trạng để đi ngắm phố phường nữa, ở nhà cho khỏe.Cậu đi nhẹ nhàng vào phòng, nay hai không có nhà, không còn ai có thể an ủi cậu lúc này.Cậu ôm lây đầu gối ngồi một góc mà mắt lại lần nữa rơi lệ.

Cả người cậu run lên liên hồi, lúc này, trong căn phòng tối chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của một cậu bé đáng thương.---------------------------------------------Hôm sau, anh hai vẫn chưa về cộng thêm nay là một ngày nghỉ, nên cậu không có gì vội vàng.

11h trưa cậu mới thèm lết xác xuống tầng để kiếm đồ ăn.- ... _ Cả đêm qua cậu ngồi khóc lóc khiến giờ mắt cậu xưng đỏ lên./ Kính koong/Tiếng chuông cửa vang lên, cậu chậm rãi đi ra ngoài mở xem nay ai tới nhà.

Chắc chắn người đó không phải là Anh Tú bởi anh ấy có chìa khóa mà.- AN ƠIIIIIIIII ! _ Là Đức Duy, hôm nay cậu ta dẫn cả Quang Anh đang mặc đồ kín mít sang nhà cậu- Hai đứa bây mặc trông có khác nào ăn trộm không? _ An- Ch...ào An. _ Quang Anh hiện đang bị đống quần áo trên người đè sắp ngộp thở tới nơi rồi.- Vào nhà đi. _ An trông vậy cũng thương cả, có người yêu thần kinh như Duy kể cũng khổ.- Okiiiii. _ Duy rất tự nhiên bước vào như thể đây là nhà mình- Tớ mời Quang Anh, không có mời cậu đâu mà tưởng bở. _ An- NÈ. _ Duy- Vào nhà tớ không có nắng nên hai người có thể cởi bớt đồ ra. _ AnChờ cho hai vợ chồng nhà kia cởi đống đồ kia ra thì An mới hỏi tiếp.

- Nay sang đây làm gì? _ An- Sang chơi hong có được hở? _ Duy- Sang chơi thì về mẹ đi. _ Vừa nghe xong lí do An ngay lập tức đuổi Duy về nhà- Hehe, đùa xíu, thật ra tớ định nhờ cậu trông hộ Rhyder. _ Duy _ Mấy bữa sau tớ có việc cần phải đi.- Hở... _ An _ Nhưng còn anh tớ mà.- Đi mà An, không có cậu tớ chẳng biết làm cách nào hơn đâu, đi mà An. _ Duy- Chậc, được rồi, để tớ xin phép anh hai. _ An nhìn bộ dạng Duy ôm lấy chân cậu mà khóc lóc thảm thương nên cậu đành miễn cưỡng chấp nhận.

Quý lắm mới cho ở nhờ đấy, nếu là người khác thì không bao giờ đâu.- Được rồi, đã nhờ vả xong, mà tụi mình đi chơi không? _ Duy- Trời nắng thế kia đi đâu, định giết Quang Anh hay gì. _ An- Không sao, ta đã có kem chống nắng. _ Duy tự tin dơ lọ kem trộn ra" Sao mới đầu không nói dị đi.

" _ Cả An lẫn Quang Anh đều nhìn Duy với ánh mắt khinh thường, sao ban đầu không để Quang Anh bôi kem chống nắng đi lại để cậu ấy mặc đống áo dày cộp ở kia giờ thì chất thành đống vứt tứ tung căn nhà luôn kìa, anh hai cậu về mà nhìn thấy sẽ la cậu mất.

CỨU CON TRỜI ƠI!!!- Hết cứu. _ Duy- Có cứu được đâu mà cứu. _ Quang Anh-------------------------------------- Mà Quang Anh trông có vẻ ít nói nhỉ. _ An, sau một hồi bàn luận cả bọn đã quyết định ở nhà cho nó an lành- Ít nói á?! _ Duy- Sai hở, đứng cạnh một đứa lắm mồm như cậu, anh ấy trông hướng nội vãi chưởng ra. _ An- Nè, tớ hơi bị ít mồm đó nhé. _ Duy _ Phải không Quang Anh?- Ưm... _ Quang Anh nói ra cũng cảm thấy tội lỗi- Mà nè, tớ hỏi An nhé, sáng nay An khóc đúng không? _ Duy - Hả?!

K...

Không có. _ An- Đừng có mà xạo, sáng nay mắt An sưng rõ rệt luôn mà. _ Duy chạm lên đôi mắt cả cậu bạn mình _ Kể cả bây giờ mắt cậu cũng chỉ bớt sưng lên có một xíu.- ... _ An mím chặt môi- Kể ra đi mà, An đừng giấu như thế chứ, tớ không cười đâu. _ Duy _ Đây sẽ là bí mật của hai ta, được không?- Thực ra... là ba ta mới đúng, cậu quên Quang Anh à? _ An- ... _ Duy quay sang thấy Quang Anh đang làm mặt dỗi em vì bị em cho làm không khí, nó tủi thân lắm đấy nhé _ Xin lỗi Quang Anh mà, tớ quên xíu...

Thôi An kể đi.- ... _ An---------------------------------------------Chuyện bắt đầu kể từ 10 năm về trước, Khi ấy, An chỉ mới là một cậu bé 6 tuổi.

Khi đi cùng mẹ ra siêu thị, cậu đã vô tình để bị lạc mất mẹ.Thật may mắn, khi đó cậu gặp một chàng trai,- Nhóc có sao không, sao lại khóc lóc ở đây vậy? _ Chàng trai ấy nói- Oaaaa, em... em bị lạc mất mẹ rồi... hức... hức... _ An- Thôi mà, đừng khóc nữa, anh đi tìm mẹ cùng nhóc nha. _ Anh ấy thấy cậu khóc lớn thì càng bối rối hơn- Hức hức... anh... anh nói thật ạ? _ An lúc này mới từ từ ngưng khóc, ngước đầu lên hỏi chàng trai- Anh nói thật. _ Anh có vẻ thấy cậu ngưng khóc thì nhẹ nhõm hẳn _ Đi nào!- Anh tên gì ạ? _ An hỏi - Anh tên Lê Quang Hùng, còn em. _ Hùng - Dạ, em là Đặng Thành An ạ. _ An mỉm cười nở nụ cười tươi với Hùng khiến anh đỏ mặt---------------------------
 
[Hùng An] Đêm
06


Một lúc sau anh đã tìm thấy mẹ của cậu,- A mẹ!! _ An chạy tới, xà vào lòng của người mẹ- Trời ơi An... hức... _ Mẹ cậu thấy cậu thì hạnh phúc vô cùng, lúc lạc mất An bà đã khóc rất nhiều _ Cháu đây là...?- Dạ, anh ấy là người đã giúp con tìm mẹ, tên là Lê Quang Hùng. _ An- Cháu chào cô ạ. _ Hùng cúi đầu chuẩn lễ nghi khi chào mẹ An- Cô chào cháu, cảm ơn cháu đã đưa con cô về, không biết cô có thể làm gì để trả ơn cháu không? _ Mẹ cậu- Khô... _ Hùng chưa kịp nói bị giọng nói khác chen ngang- Bé Hùng, về thôi con. _ Một người phụ nữ xinh đẹp đằng sau gọi anh về- Dạ thôi cháu chào cô, chào em ạ.

Cháu về đây. _ Hùng Khi anh vừa quay đầu thì bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy góc áo, nhìn lại thì mới biết là An.

Cậu dúi vào tay anh một chiếc kẹo- Cho anh nè, em cảm ơn... _ An cười thật tươi chào tạm biệt anh- ... _ Hùng hơi ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười thay lời chào để chạy đi theo mẹ.------------------------------------------------- An nè. _ Mẹ cậu- Dạ? _ An ngước lên nhìn mẹ- Mẹ nghe nói hôm nay sẽ có một hàng xóm mới chuyển tới cạnh gia đình ta đó. _ Mẹ cậu _ Chúng ta về nhanh để cùng các bác trong xóm tổ chức tiệc chào mừng gia đình họ nhe.

Phải nhanh thôi, chúng ta cần xong trước khi họ tới.- Vâng, An sẽ phụ giúp mọi người một tay. _ AnMẹ cậu nghe xong chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.-------------------------------------------- Tú, con trông An và Ngân hộ mẹ nhé. _ Mẹ An- Vâng. _ Anh Tú cũng dừng việc chơi game để xuống giúp đỡ mọi người làm việc- Hai ơi, Ngân muốn chơi đu quay. _ Ngân - cô em gái út của gia đình An, có tính cách vô cùng ngoan ngoãn và dễ thương.- Chúng ta sẽ cùng đi nhé, An em đi thôi. _ Tú- Dạ. _ An nói rồi lon ton chạy theo Tú----------------------------------------------Sau một hồi, cả xóm đã làm xong tiệc đồng thời những người hàng xóm mới đã tới.

Họ rất bất ngờ về tập tục của xóm nhưng cũng cảm ơn mọi người rất nhiều để bày tỏ lòng thành kính.- Không có gì đâu, sau này cũng trở thành hàng xóm với nhau hết, như người thân cả thôi.

Gia đình mình cứ tự nhiên lên. _ Một bác trung niên ở xóm đã lên tiếngNói rồi, mọi người đều ngồi vào bàn ăn.- Ba nó ơi, anh đi gọi ba đứa vào ăn đi. _ Mẹ An- Anh Tú ơi, An ơi, Ngân ơi, vào ăn nè con. _ Ba cậu nghe vậy thì cũng đi ra gọi tụi nhỏ nhà mình vào ăn- Dạ. _ Cả ba đứa đồng thanh đápCả ba nhanh chóng đi lại bàn ăn, - Ủa, Hùng, sao Hùng lại ở xóm em vậy? _ An thấy Hùng xuất hiện ở đây thì hoang mang- Hả... _ Hùng lúc này bị giọng nói quen thuộc làm cho bất ngờ _ A...

An... sao em ở đây?

- Câu đấy phải để em hỏi Hùng mới đúng, xóm em mà. _ An- Anh vừa mới chuyển tới hôm nay. _ Hùng- Ngồi vào ăn đi An. _ Anh Tú thấy cậu em mình ngồi nói mãi với nhóc nào đó thì thúc giục em ngồi vào bàn-----------------------------------------------Kể từ khi Hùng chuyển tới xóm cậu, cậu và anh đã nhanh chóng thân thiết.- An, anh cho An nè. _ Hùng đưa chai nước mát cho cậu- Em xin. _ An- Nghỉ hè rồi đó, An có kế hoạch gì chưa? _ Hùng- Chưa nữa, hè năm nay em chẳng biết làm gì.

Chán ngắt, lại nhớ trường gòi. _ An lại bắt đầu, bình thường đi học thì cậu cứ đòi nghỉ, tới khi nghỉ thì đòi đi học.

Chẳng ai có thể hiểu nổi cái tư duy của nhóc tì này.

- Thế năm nay anh với em xin ba mẹ đi cắm trại đi. _ Hùng- Cắm trại ở đâu ạ? _ An _ Nhưng chúng ta mới có cấp 1 liệu có được cho đi không?- Rủ thêm anh Atus đi, có anh ấy thì cả hai bên gia đình đều an tâm mà. _ Hùng- Vậy thì tối nay chúng ta sẽ cùng đi xin ha. _ An- Ưm. _ Hùng------------------------------------------------------ Hùng ơi, nay em được điểm cao đó, Hùng thưởng em đi. _ An chạy tới chỗ HùngAnh vừa thấy cậu chạy lại thì nhanh chóng ôm lấy để tránh trường hợp bé nó ngã.- An thật giỏi, nay muốn gì nào? _ Hùng- Dạ, gì cũng được. _ An vui vẻ, Hùng lúc nào cũng chiều An hết á- Thế tí anh chở đi mua đồ, thích gì thì lấy nhé. _ Hùng- Dạ. _ An----------------------------------------------------- An, nay chúng mình chốn đi chơi đi. _ Hùng - Hả, anh không sợ mẹ mắng ạ? _ An _ Với lại lát em có tiết học.- Không sao, chúng ta trốn sẽ không ai biết đâu. _ Hùng _ Đi đi, anh chở An tới chỗ này vui lắm- Vâng. _ AnKết cục cả hai đã trốn học và chở nhau trên chiếc xe đạp tới một cánh đồng hoa cỏ lau, bên cạnh đó còn là con sông xanh ngắt.- Oa. _ Hai mắt An sáng lên khi vừa thấy khung cảnh thơ mộng này.- Thấy chưa, anh bảo mà. _ Hùng-------------------------------------------------------Không có một thứ gì có thể kéo dài quá lâu, thấm thoắt ba năm trôi qua, khi Hùng vừa vào cấp hai, vì công việc của ba mẹ anh, anh đã cùng ba mẹ ra nước ngoài.- An... anh sẽ trở về... vào một ngày không xa. _ Hùng luyến tiếc nhìn cậu em mà mình chở che bao năm tháng- Hức...

Hùng ở bên đó học hành phải chăm chỉ nhé. _ An - An, anh thích em. _ Hùng đã quyết định nói ra lời mà anh giữ trong lòng bấy lâu nay _ Anh thích em kể từ ngày ta mới gặp nhau.

Anh thích em lắm, nên em đợi anh nhé.Hùng không dám nhìn thẳng vào mắt bạn nhỏ, anh hồi hộp, lo rằng An sẽ từ chối anh.- Oaaaa...

Sao anh không nói sớm, đồ Hùng tồi, Hùng tồi lắm. _ An nghe lời tỏ tình của Hùng thì cậu vui lắm.

Vậy là cậu không đơn phương, Hùng cũng luôn thích câu _ Em sẽ chờ, dẫu cho bao nhiêu năm, An vẫn sẽ chờ Hùng, sẽ mãi mãi chờ Hùng.

An cũng thương Hùng lắm...

Hùng nghe xong thì bật khóc, anh hạnh phúc lắm, người thương đồng ý rồi, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của An.

Cả hai ôm lấy nhau mà bật khóc, từ giờ bị chia cách bởi một vài lí do nhưng cả hai sẽ mãi mãi thương nhau dẫu cho có chuyện gì xảy ra.Ba mẹ hai bên nhìn thấy cả này thì cũng bật khóc, khổ thân hai đứa trẻ, thương nhau nhưng không thể tới bên nhau.------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
07


- Vậy là cậu gặp lại anh ấy nhưng anh ấy lại không nhớ cậu là ai. _ Duy- Ừm. _ An- Nghe cứ như mấy bộ ngôn lù quá vậy. _ Quang Anh _ Kiểu nam nữ chính là thanh mai trúc mã như lại quên mất nhau rồi cuối cùng lại gặp nhau trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng lại nhớ ra và yêu nhau ấy.

- Hoặc cũng có thể là thanh mai trúc mã là trà xanh thì sao?

Nhiều bộ kiểu cậu mà. _ DuyNói xong câu đó cả hai đều đồng loạt qua nhìn cậu bạn.Nghe từ "trà xanh" cậu đã rơm rớm nước mắt, khóc òa lên.- Hức... hức... oaaaaaa.

An không có phải trà xanh mà, An đâu có cướp chồng ai đâu.

Oaaaaa!!! _ An- Aaaaaaa, tớ chin lỗi, tụi tớ trêu thôi.

An không phải trà xanh, An là chính thất mà. _ Duy lẫn Quang Anh đều cuống cuồng cả lên, họ lỡ mồm trêu xíu mà An đã khóc òa lên.

Mà kể cũng ngộ, cậu bạn này lúc giết quỷ ngầu bao nhiêu thì lúc này lại trẻ con bấy nhiêu.- Hức... hức... _ An sau một hồi mới đỡ khóc _ Tớ không phải tiểu tam đâu mà...

Tớ hông có phải...

- Rồi rồi, An xinh, lỗi tụi tớ. _ Quang Anh lấy giấy lau mắt cho cậu--------------------------------------------- Thế nhé, tớ cảm ơn trước. _ Sau một hồi chơi với nhau, Duy đã tạm biệt 2 người để đi về- Bai bai Cap. _ Quang Anh- Biến về lẹ đi, chướng mắt. _ An nhanh chóng đuổi cổ cậu bạn đi- NÈÈÈÈÈÈ. _ Duy hét lớnChờ cho tới khi không còn thấy bóng Duy nữa cả hai mới vào nhà.- Quang Anh đói không?

Tớ nấu đồ ăn cho. _ An- ... _ Quang Anh _ An nấu ăn có được không?- Yên tâm, ở nhà tớ nấu ăn suốt mà. _ AnQuang Anh hỏi thử xem cậu bạn có nấu ăn nổi không, nhớ cái ngày nó còn làm người, nó ăn những món ăn do chính tay Duy nấu mà chết người, nó nhớ như in hình ảnh đồ ăn cháy khét, món luộc lúc thì chua, lúc thì mặn chẳng thể nào hiểu nổi, cơm cắm thì nhão nhoét, rau thì đôi lúc em còn không nhặt hay rửa cứ vậy cho vào nồi nên nó cứ phải phòng bị trước đã.

Chứ chết thì ai cứu bây giờ.- Xong rồi đây, Quang Anh ơi, xuống ăn đi. _ An nói vọng lênNó lon ton chạy xuống ăn thử món ăn mà An vừa nấu.

Vừa ăn thử một miếng, nó đã rơi nước mắt.

Thì ra bấy lâu nay nó đã sống khổ cực tới vậy.

Món ăn của An dẫu không đẹp mắt nhưng ít ra nó còn ngon chứ không như ai kia... ( Hắt xì. _ Duy)- Aaaa, sao Quang Anh khóc vậy? _ An vừa thấy nó khóc thì cuống cuồng lên, món ăn cậu làm dở quá hay sao mà nó khóc vậy- Hức... ng...on... _ Quang AnhNghe xong An thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ món ăn dở quá nên Quang Anh chê ngờ đâu là do xúc động.- An, nấu ăn cho Rhyder mọi ngày nhé. _ Quang Anh ngước lên nhìn An- Đương nhiên là được rồi. _ An/Rengggg/Tiếng chuông điện thoại của An reo lên, cậu mở ra mới biết là anh Anh Tú- Hai, gọi gì em zợ? _ An- Ba tháng này mày ở nhà một mình nhé, tao đi công tác. _ Anh Tú- Hở... _ An _ Ủa thế còn...- Tiền tao để ở ngăn kéo, cần thì lấy ra mà dùng, còn tao cho may thêm 2 triệu đó, thích gì thì mua. _ Tú- Dạ hai, yêu hai nhất.

Sau mỗi Hùng. _ An nghe tới tiền là mắt sáng lên, anh hai của cậu nay thật tinh tế.

Yêu anh hai quá!!!- Đồ theo trai bỏ anh. _ Nói xong Tú liền tắt mắtAnh Tú gọi xong thì đến lượt Duy gọi - An nè, cậu có thiếu tiền không?

Tớ chuyển cho, nên là có gì cậu trông Rhyder cho tớ ba tháng nhé, đi làm nhiệm vụ ở tận Bắc, lâu mói về. _ Duy- ... _ An nghe xong hóa đá, sao mọi người lũ lượt đi hết vậy?

- Gì zợ An. _ Quang Anh - Không có gì đâu, chỉ là Duy nó gọi điện bảo tớ với cậu ở chung khoảng 3 tháng, nó đi công tác. _ An- Ưm... _ Quang Anh khá buồn, xa người yêu tận ba tháng nó cảm thấy khá là tủi thân, cũng thắc mắc sao Duy không đưa nó đi cùng.-----------------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
08


Thấm thoắt đã qua ba tháng, An và Quang Anh ở chung đã thân nhau hơn trước rất nhiều, cả hai là bằng tuổi và có sở thích ca nhạc y như nhau nên họ rất hiểu nhau.- An ơi, Rhyder mua chân gà cho An nè. _ Quang Anh sách túi chân và vào- Aaaaa, yêu Quang Anh quá, không mấy cậu bỏ Duy theo tớ còn tớ bỏ Hùng theo cậu đi.

Chúng ta yêu nhau cho họ ghen đỏ mắt luôn. _ An lao ra chỗ Quang Anh nhận gọi chân gàCả hai hiện đang làm bạn thân của nhau, giờ trong lòng An, Quang Anh đã chiếm vị trí rất quan trọng và ngược lại Quang Anh cũng vậy./ RẦMMMMM/Một tiếng nổ lớn phát ra, bức tường bên cạnh cả hai ngay lập tức bị đổ.Sau đó là một đám người chạy vào.

An rất nhanh lấy thanh kiếm bên cạnh tủ giày ra thủ thế.- Đề nghị hai người giơ tay lên và ngoan ngoãn theo chúng tôi về tổng bộ.

Đây là lệnh. _ Một kẻ trong lũ đó nói- Chậc. _ An biết chắc tổng bộ đã biết chuyện này.Hiểu rằng về đó cả cậu lẫn nó đều khó có thể giữ mạng nên cậu đã kéo tay Quang Anh chạy đi.Cả hai liên tục nhảy qua những mãi nhà, thật may mắn đây là buổi đêm không thì chết chắc./ Kíttttt/Cậu bỗng nhiên phanh gấp lại, đằng trước có người.- Giơ tay lên. _ Kẻ đó nói đồng thời cũng cầm súng điện chĩa về phía cả haiAn và Quang Anh hiểu lúc này động thủ là nguy hiểm cho cả hai nên cũng ngoan ngoãn nghe theo.Thấy cả hai đã đầu hàng, kẻ trước mặt liền tiến tới, sử dụng chích điện dí vào eo An khiến cậu ngất lịm đi, còn Quang Anh thì bị áp chế không thể cử động.---------------------------------------- An, Quang Anh dậy đi, xin hai cậu đấy. _ Một giọng nói quen thuộc đang hét lênLà Duy, em hiện đang bị nhân viên của tổng bộ giữ lại không cho lên chỗ hai người.- Ư... _ Ánh sáng của căn phòng và giọng nói của Duy khiến An phải tỉnh giấcCậu cố gắng nhưng cơ thể không thể cử động, ra là cậu đang bị trói, một sợi dây trói đặc biệt dành cho những kẻ mang năng lực đặc biệt như cậu.

Quay qua nhìn Quang Anh cậu biết nó đang bị nhốt vào một chiếc lồng bên cạnh, cũng có vẻ nó vừa tỉnh lại.- Cậu là Đức Duy đúng không? _ Một cậu trai nữa đi tớiNhận được cái gật đầu của em, hắn nói tiếp- Phiền cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ giải quyết vụ việc này. _ Hắn- D...omic _ An nhìn hắn _ Cậu là người bắt bọn tôi...- Cũng không muốn ra tay với đồng nghiệp cũ đâu, dù sao cả hai các cậu cũng từng giúp tôi rất nhiều mà. _ Đăng Dương- Nói vậy thì thả người ta ra. _ An- Sao mà được... bởi đó là lệnh cấp trên mà. _ Dương- Thế mà bày đặt xàm chó. _ An _ Tôi thấy cậu câm mồm thì hơn.- Tôi cũng biết tủi thân đó. _ Dương- Có vẻ là các cậu đã đến đủ rồi. _ Một người đàn ông trung niên bước raCả hai người lúc này mới để ý xung quang, mọi người đều đã tới.------------------------------------------------- * Lưu ý *Cuộc họp này bao gồm 16 anh trai ở vòng chung kết.

Mình sẽ giải thích thêm lý do vì sao mình không cho cả 30 anh trai vào :1.

Cơ bản do khá đông nên không đủ cho căn phòng.2.

Đây là cuộc họp của top những người mạnh nhất của quân đoàn diệt quỷ nên mình sẽ lựa chọn như trong thực tiễn là có 16 anh trai vào vòng chung kết.Xin hết,Cảm ơn các bạn!-------------------------------------------------- A...An _ Anh Tú là một trong những người tới dự cuộc họp hôm nay thấy mặt cậu em trai thì khá bất ngờ.- An, sao nhóc lại ở đây? _ Phạm Bảo Khang - một người anh mà cậu quen- Anh không thấy tình hình hay sao. _ An- Chẳng nhẽ... nhóc là cái cậu thợ săn đó ư. _ Minh Hiếu lúc này cũng đi tới _ Rốt cuộc em làm gì vậy An?- Các cậu bình tĩnh, tôi cần một lời giải thích từ cậu đó, Negav. _ Là Trấn Thành, người chủ trì cuộc họp ngày hôm nay đồng thời cũng là thư kí cho kẻ đứng đầu.- Như ông thấy, tôi không có lời giải thích gì thêm. _ An- "Tôi chưa già tới mức để cậu gọi ông đâu." _ Trấn Thành - An, em không được nói vậy.

Giải thích đi, chắc chắn phải có lý do gì chứ. _ Hiếu kích động nhưng bị Khang bên cạnh ngăn lại, mọi người ở đây hầu hết đều không thể chấp nhận hành động như vậy của An.- Khoan đã, xin đừng nói vậy.

An không có tội, tội là do tôi. _ DuyNghe lời Duy nói mọi người mới quay qua nhìn em, kể cả Quang Anh đang bị nhốt bên trong chiếc lồng.- Thực ra, tôi đã gửi nhờ Rhyder ở trường sau khi anh ấy biến thành quỷ, đến lúc bị An phát hiện ra mọi chuyện và chúng tôi cũng may mắn được An tha cho.

Ba tháng nay, Rhyder ở nhà An là do tôi nhờ cậu ấy trông hộ.

Không phải lỗi cậu ấy đâu. _ Duy- Việc bao che cho các cậu chuyện này thì cậu ta đã có tội rồi. _ Đăng Dương- ... _ Quang Hùng đứng cạnh xem từ nãy tới giờ cũng không lên tiếng, anh biết cậu bé này, và cũng biết cả Quang Anh, người đồng nghiệp cũ của anh.

Giờ nó biến thành thế này một phần cũng là lỗi của anh- Tôi nghĩ họ tha cho cậu ấy cũng là có lý do. _ Quang Hùng _ Vì thế nên cậu hãy giải thích cho mọi người đi.- ... _ An khi thấy mặt Hùng thì còn khó nói hơn nữa.

Cậu liếc sơ bộ một vòng những người đang bao quanh mình.

Lúc này cậu mới chầm chậm nói _ Tôi nghĩ nếu nói ra thì các người chưa chắc đã tin nhưng thực chất, Quang Anh cậu ấy... vẫn còn nhân tính.

------------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
09


- !!! _ Mọi người- Đừng có đùa, một khi biến thành quỷ thì sẽ không thể còn có nhân tính được nữa. _ Song Luân- Nếu không tin tôi có thể đảm bảo cả tính mạng của bản thân. _ An _ Khi vào ban đêm của trường, chính cậu đã đã lao ra che chắn, bao bọc cho Duy mặc trên người có bị bao nhiêu vết thương.

Thêm vào nữa, có một con quỷ ẩn náu bên trong ngôi trường ấy đã bị cậu ấy giết chết.

Cậu ấy vừa bế tôi trên tay, vừa chiến đầu nên bị thương rất nhiều nhưng vẫn cố nhịn để không làm hại tôi.-... _ Mọi người- Anh ấy luôn ngoan ngoãn và cố gắng vì mọi người mà, kể cả khi không còn là người thì anh ấy vẫn rất yêu thương tôi. _ Duy _ Vậy nên, tôi xin mọi người hãy suy nghĩ lại, xin hãy tha cho anh ấy.- Liệu các cậu có đồng ý tha cho cậu ấy không? _ Trấn Thành hỏiDẫu vậy mọi người không tin đòi chứng minh cho bằng được.- Chậc. _ Duy biết vậy liền lấy kiếm rạch đường dài vào tay mình và chạy ra chỗ nắng, đồng thời mọi người cũng cởi bỏ lồng cho Quang AnhKhi vừa thấy người yêu bị thương, nó nhanh chóng chạy ra khu vực Duy đang đứng, mặc kệ cho ánh nắng gắt gao chiếu xuống người mình, dù bị cái nắng đốt cháy đi nửa khuôn mặt, nó vẫn chạy đến và kiểm trả vết thương cho Duy và kéo em vào trong bóng râm để nó chữa trị.Mọi người thấy được cảnh đó thì bất ngờ, thật không thể tượng tượng được một con quỷ lại có thể làm ra hành động đó vì chính người mà nó thương.- Thâ...

Thật không ngờ... _ Nguyễn Anh Tú lên tiếng- Một tình yêu thật cảm lạnh giữa người và quỷ. _ Bùi Anh Tú- Thôi nào, em khóc đó à. _ Trường Sinh đứng cạnh thấy Atus đã rơi nước mắt thì lấy tay lau cho - Thật đáng ngưỡng mộ. _ Quang Hùng- Vậy là mọi chuyện đã rõ, lời giải thích của cả ba người bọn họ đã đủ hợp lý cho mọi người rồi.

Vậy thì cuộc họp đến đây kết thúc, từ giờ phút này, Rhyder sẽ tham gia với vai trò của thợ săn quỷ như bao người. _ Trấn Thành - T...Tốt quá rồi. _ Duy mừng rỡ tới phát khóc, em lao tới ôm chầm lấy hai người bạn đứng đó------------------------------------------------Chap này hơi ngắn, mong các bác thông cảm.

Còn nữa, chúc các bác một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, ấm no bên gia đình của mình.

Đồng thời, với các bác còn đi học, chúc các bác học thật giỏi và luôn có những giây phút đáng nhớ ở độ tuổi học trò của bản thân.

Hãy luôn tự hào về cuộc sống và hãy sống hết mình nhé các bác.

Đừng để rồi sau này phải hối tiếc.Vậy nhé,Năm mới vui vẻ 🙂
 
[Hùng An] Đêm
10


Sau sự kiện, cả ba người đã được đưa về viện của Thành An để được cứu chữa.- Xin hỏi... cậu là Thành An đúng không? _ An đang ngồi hóng gió thì đằng sau có người lại hỏi.- Hở. _ Cậu quay ra đằng sau thì té ra đó là Hùng, hôm nay chẳng có gì đặc biệt, sao anh lại tới tìm cậu?- Cậu... _ Hùng ngập ngừng đang định hỏi lại thôi _ Nay chúng ta có nhiệm vụ chung, cậu chuẩn bị đi.- Ừm... _ An nói rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đồLần này được đi chung với người thương nên cậu chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, cậu ủi lại toàn bộ quần áo mà sẽ mang theo, chuẩn bị từng chai dầu gội, sữa tắm, chỉnh trang lại khuôn mặt, kiểu tóc sao cho chỉnh tề và đẹp nhất có thể khiến Quang Anh bên cạnh ngơ ngác không thôi- Duy nè, An sao vậy, sao nay cậu ấy chuẩn bị đồ kĩ càng thế. _ Quang Anh quay qua hỏi Duy- Hờ... hồi trước Rhyder không thế à?

Lúc gặp Duy ấy. _ Duy- ?? _ Dấu chấm hỏi to đùng vẫn còn ở trên đầu của cậu trai ngây thơ này- Tớ đi nhé, ở nhà giữ gìn sức khỏe. _ An- Biến lẹ đi. _ Duy đã chướng mắt thằng bạn này lắm rồi, có cậu, Quang Anh và em chẳng được tình tứ xíu gì.

Nó chỉ quan tâm mỗi cậu thôi, còn cho em ra rìa.- Tớ không có chào cậu. _ An _ Tạm biệt Quang Anh yêu nhé, anh ở nhà chờ vợ, vợ sẽ sớm về.- Tạm biệt, Rhy nhớ An nhìu. _ Nó thậm chí còn ra cửa tiễn cậu đi nữaCoi kìa, có gai mắt không chớ, biết thừa cả hai là bạn thân, nhưng rõ ràng Quang Anh là bạn trai em mà, sao mà cậu coi nó nhưng người yêu của cậu vậy.

Với lại ở với cậu có vài tháng mà cái mỏ của nó đã không thể kiểm soát ngôn từ nữa rồi, hở tí là mỏ lại lên dây cót để chửi người.

Quang Anh trong sáng của em đâu rồiiiiiii?!

Làm ơn trả lại người con trai hiền lành, nhút nhát khi xưa cho em.-------------------------------------- Hùng chờ em lâu không? _ An chạy vội vã tới, cậu lại lo chuẩn bị đồ quá mà muộn giờ.

Biết vậy không chuẩn bị cho rồi, chuẩn bị giờ có khác nào khi nãy không có khi còn khinh khủng hơn.

Đầu tóc bị gió cuốn trông dựng ngược lên, quần áo thì xộc xệch do chạy nhanh quá.- Anh vừa mới tới thôi. _ Hùng _ Ừm... trông em...Hùng đang định nói nhưng thôi, anh đưa tay lên chỉnh lại áo cho cậu và vuốt tóc cậu xuống.Anh làm như vậy khiến cậu vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ lên như trai cà chua.

Còn anh khi vừa chỉnh lại xong thì thấy hành động vừa nãy của bản thân, anh mới thấy anh hơi quá phận, có là gì đâu mà chỉnh đồ cho người ta cứ như người yêu.Bây giờ bầu không khí quanh hai người vô cùng gượng gạo.- Em... _- Anh... _Cả hai đồng thanh, biết vậy cả hai liền im bặt- Anh nói đi... _ An- Em nói đi... _ HùngMột lần nữa không gian lại rơi vào trầm tư.- Phì... _ Cả hai thấy vậy thì cười phá lên- " Phải chi... kéo dài thêm một chút." _ An - " Cảm giác thật quen thuộc, hình như mình từng trải qua.

" _ Hùng------------------------------------------------ Hùng ơi, chúng ta thuê phòng ở đâu vậy? _ An- Em chưa đọc bảng thông báo hả? _ Hùng- Chưa. _ AnNói tới đây thì Hùng bất lực toàn tập luôn, ai đời lại đi làm nhiệm vụ không xem bảng thông báo.

Có vẻ lần này làm nhiệm vụ của anh khá cực rồi.------------------------------------------------ Dạ thưa, chúng tôi chỉ còn có 1 phòng thôi ạ. _ Lễ tân- Hả? _ Cả hai ngơ ngác- Ch...

Chị ơi, phòng đôi hả? _ An- Không, chỉ còn phòng đơn thôi bé. _ Cô gái đó nói rồi đưa tấm thẻ phòng cho cả hai------------------------------------------------- Oke tiền của cô đây. _ Tác giả- Hihi, cảm ơn nhé. _ Lễ tân-------------------------------------------------- E...Em ngủ trên giường đi, anh ngủ đất cho. _ Hùng- A... sao được, để em nằm đất cho. _ An vội vàng nói- Không được, lỡ có con gì đó thì sao... _ Hùng _ Để anh nằm đất cho.Vừa nói, anh vừa run lên vì sợ hãi, thử tưởng tượng tối nay đang nằm có con gì nó chui vào tai hay mũi anh thì chết dở, nghe đã thấy hãi rồi.

Anh lại còn là người yếu tim nên nghĩ tới lại cảm thấy hãi hùng.- ... _ An nhìn người con trai đang xanh mặt liền bất lực, anh trước giờ chưa từng thay đổi, lúc nào cũng yếu đuối như vậy _ Thôi, không cần đâu, em nằm đất được.- Hay ngủ chung. _ Hùng- Aaaaaaaaaa, không được. _ An nghe cái ý tưởng của Hùng liền ngượng ngùng mà lỡ tay đẩy anh ngã cái bịch _ E...

Em xin lỗi, anh không sao chứ?- Anh không sao... _ Hùng phải thầm công nhận bạn nhỏ này khá ghê đó, đẩy anh không chút nương tay cơ mà _ Nhưng đều là con trai, sao chúng ta lại không thể ngủ chung?- ... _ Í là bị ngại á, Hùng chẳng tinh tế xíu nào cả...Quan sát biểu cảm của An một hồi, Hùng lại suy đoán vấn đề sang một hướng khác.- Hay... chẳng nhẽ em ghét anh à... _ Hùng xụ mặt xuống, vừa mới gặp mặt đàn em này vậy mà anh đã bị ghét rồi - Hả... ?! _ An ngơ ngác _ Sao anh nghĩ vậy?- Thì... tại em không muốn ngủ chung với anh... _ Hùng _ Không ghét thì là gì?Ôi trời ạ!

Hùng của cậu thật ngây ngô.

Anh lại over lung tung rồi tự làm khổ mình.- Không có, em không có ghét anh mà. _ An mỉm cườiAnh vừa ngước mặt lên thì bắt gặp nụ cười của An khiến trái tim không tự chủ mà đập thình thịch.

Trời mà, nụ cười của thiên thần giáng thế chứ phàm nhân méo gì tầm này.

Ánh sáng phát ra từ nụ cười đó khiến anh không khỏi rung động, ngồi đơ ra một lát.- Hùng...

Hùng...

Hùng... _ An ngồi bên cạnh thấy anh khá lạ liền gọi tên _ HÙNG!!- Oái. _ Hùng giật bắn mình- Sao em gọi hoài không nghe? _ An nhìn Hùng cau mày- À thì... _ Hùng liền đổi chủ đề khác _ Vậy nhé, tối nay ta ngủ chung.Nói rồi anh chạy tót ra ngoài.- Ơ, em có đồng ý đâu!!! _ An---------------------------------------Khi màn đêm buông xuống, đó là thời gian vàng để những thế lực vô hình có thể hoành hành ở bất cứ đâu.

Chúng không một chút nương tay mà sẽ giết chết những kẻ xấu số lọt vào tầm ngắm của chúng.

Đó là quỷ, một loài sinh vật tới từ tầng lớp thượng đẳng, mang sức mạnh phi thường mà con người khó có thể đối phó.Nhưng khu vực màn đêm này, kẻ yếu chỉ là con người nhưng trong số những con người đó, có những kẻ thức tỉnh, những kẻ thức tỉnh ấy sẽ nhận trách nhiệm để tiêu diệt loài quỷ, cứu rỗi chúng sinh, và thế giới.Họ tập hợp ở tại một trụ sở, chuyên nhận những nhiệm vụ tới từ mọi miền Tổ quốc.

Và ngày hôm nay của An và Hùng cũng thế, tới lúc hoàng hôn, họ thu xếp đồ ra khỏi khách sạn chuẩn bị cho cuộc chiến đêm nay.- Hùng ơi, em thăm dò bên này cho, Hùng hướng ngược lại nhé. _ Cậu- Được. _ Anh-----------------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
11


- Nghỉ cả tuần nay rồi, không biết quay lại làm nổi không nữa. _ An đi lòng vòng xung quanh khu vực mình đảm nhận _ À mà...Cậu vừa đi vừa suy nghĩ về việc tối nay ngủ chung với anh khiến cậu ngại chết đi được.

Mặc dù hồi nhỏ cả hai đã ngủ chung khá nhiều, nhưng lúc đó thì biết mẹ gì là ngại đâu.

Khổ thế chứ lị!Vì mải suy nghĩ, cậu không hề để ý xung quanh liền đâm sầm vào một kẻ- Keke, là một thằng nhóc. _ Kẻ trước mắt liền lên tiếng với giọng điệu quỷ dịCậu ngước đầu lên thì giật mình, kẻ đó là một con quỷ.

Nhanh chóng, cậu rút kiếm ra chuẩn bị chiến đấu đồng thời cũng gửi tín hiệu cho Hùng.Ngay khi nhận được tín hiệu, anh đã chuyển hướng sang chỗ cậu.

Nhưng lúc anh đi, anh đâu để ý sau lưng anh là một cái bóng đang nhìn anh.------------------------------------- Negav!!! _ Xung quanh Hùng là một mảnh đất hoang tàn như có một trận chiến vừa xảy ra, anh hốt hoảng đi tìm bóng dáng nhỏ bé.- C...Cứ...u...e.m _ Một giọng nói yếu ớt phát ra đằng sau lưng anhCứ ngỡ là cậu, anh quay qua đằng sau thì lại chẳng thấy ai cả.

Bỗng nhiên, một bóng dáng vụt qua anh.Cảnh giác nhìn mọi thứ, Hùng rút kiểm chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.- Gàooo! _ Lần này cái bóng ấy không kiêng nể mà lao ra chỗ Hùng, may mắn anh lấy kiếm chặn được đòn tấn công của nó.- Tsk. _ Hùng- MasterD...

MasterD _ Con quỷ đó thều thào _ Thật không ngờ nay lại được gặp mặt, một trong 30 kẻ mạnh nhất Tổ chức.- Nói nhanh, rốt cuộc ý ngươi là gì? _ Hùng chĩa kiếm về phía con quỷ _ Và...

Negav đâu, đưa em ấy ra đây.- Keke, muốn gặp nó thì xuống âm phủ mà gặp. _ HắnHùng nghe vậy liền lao vào con quỷ, biến hóa ra sức mạnh của lửa, bao quanh hắn để cho hắn không thể di chuyển.Hắn cũng đâu vừa, sử dụng khả năng của loài quỷ, dập tắt đi toàn bộ lửa xung quanh bản thân.Ngay lúc hắn không để ý, Hùng vòng ra đằng sau kết thúc kẻ ba hoa bằng một nhát chém.

Không chần chừ, anh liền bắt tay vào việc tìm cho ra cậu nhóc loi nhoi kia.--------------------------------------Tìm mỏi mệt cũng chẳng thấy tung tích của cậu đâu cả, anh gần như đã cạn kiệt hết sức lực.

Chẳng nhẽ cậu đã hy sinh y như lời con quỷ kia lúc nãy.Giờ vẫn còn đang vào ban đêm, đi thêm lát nữa gặp quỷ tiếp lại toang, vì thế, anh vòng về khách sạn họ thuê để nghỉ ngơi mai đi tìm tiếp.- Ủa, Hùng sao trông anh tơi tả vậy? _ Một giọng nói phát ra sau lưngAnh quay người lại, là cậu nhóc mà nãy giờ anh tìm kia.

Lập tức, anh lao vào ôm lấy thân thể nhỏ bé trước mắt.- ?! _ An----------------------------------------Một lát sau khi bình ổn lại cảm xúc, anh ngước mặt lên hỏi cậu- Rốt cuộc em đi đâu vậy?

Sao anh tìm không có thấy, làm anh cứ ngỡ... _ Hùng- Hả, em đã báo lại cho Hùng là em giết chết con quỷ rồi mà. _ An _ Sau đó em tưởng anh thấy rồi nên quyết định đi ăn đêm trong lúc chờ anh về khách sạn- Hở... _ Hùng ngơ ngác, vậy nãy giờ có mình anh lo xa, cậu còn chẳng làm sao kia mà.

Vậy mà anh cứ tưởng...Quê vãi chưởng!----------------------------------------
 
[Hùng An] Đêm
12


Hôm nay là ngày cuối cùng của nhiệm vụ rồi, cậu cùng anh quyết định sẽ hưởng thụ nốt ngày tháng ở nơi này.- An...

An...

An... _ Hùng ngồi cạnh đáng cố gọi An dậy, cậu bé hôm qua nghịch cho lắm giờ không dậy được kia- 5 phút nữa ~ _ An gạt tay anh ra quay sang hướng khác để ngủ tiếp- Em nói câu này rất nhiều rồi đó. _ Hùng bất lực nhìn em nhỏ đang ngủ _ An... dây đi mà, chúng ta còn đi chơi nữa chứ.- Vầng ~ _ An nghe tới chơi mới lọ mọ dậy, cậu lấy tay lên dụi mắt nhưng bị Hùng ngăn lại- Đừng dụi, đau mắt. _ Hùng _ Em vào vệ sinh cá nhân đi, rồi anh đưa em đi ăn.- Dạ. _ An--------------------------30 phút sau, cả hai đã có mặt ở dưới sảnh để cùng đi ăn.- Muốn ăn gì nào? _ Hùng- Dạ bún bò. _ An hào hứng- Sao em ăn món đó suốt vậy? _ Hùng - Ngon mà. _ An - Được rồi... _ Hùng------------------------------- Oa, Hùng bắt nạt em. _ An ướt sũng vì vừa bị Hùng hất nước vô người- Hahaha... _ Hùng - Anh còn cười được nữa à! _ An cầm súng nước, lên đạn để chuẩn bị cho anh một trận _ Anh chết với tôi!- Oái!!! _ Hùng thấy tình hình không ổn nữa liền quay đầu chạy----------------------------Cả hay tắm biển chán chê rồi lại cùng nhau đi ngắm cảnh hoàng hôn.Ánh nắng tắt dần, nhuốm lên một màu đỏ cam cho nước biển và mặt đất.

Lúc này, vẫn có thể nhìn rõ mọi vật nhưng màu sắc thì đã không còn rõ nữa.

Thật khó để nhìn ra sắc xanh vốn có của nước biển, của bầu trời.

Cả hàng dừa cũng im lìm trong bóng hoàng hôn.Sóng cũng mỗi lúc một dữ dội hơn trước.

Chúng thi nhau lao ào ào vào bờ, vỡ thành muôn nghìn sóng trắng.

Tiếng sóng vỗ oàm oạp hòa với tiếng gió xì xào tạo thành một âm thanh chiếm lĩnh cả không gian hoàng hôn trên biển.

Cả hai người lê bước chân dọc theo bờ cát, một lớn một nhỏ tựa như một cặp tình nhân hạnh phúc.Cậu khe khẽ liếc nhìn người con trai cao lớn trước mắt, khuôn mặt anh vốn đã điển trai nay lại còn được tô điểm bởi ánh hoàng hôn càng trở nên cuốn hút hơn nữa, điều này thật khiến cho trái tim cậu thổn thức không thôi.- Công nhận, hôm nay vui thực sự. _ Hùng _ An, cảm ơn em.- Dạ? _ An bất ngờ- Cảm ơn em, vì đã cho anh một ngày vui vẻ tới vậy. _ Anh nhìn cậu, nắm lấy hai tay cậu và mỉm cười dịu dàng- ... _ Tim của An sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi, lại là nó, sự dịu dàng, tinh tế, cùng với khuôn mặt tuyệt mĩ lại khiến An xao xuyến, chính nó đã khiến cho An chấp nhận 7 năm chờ đợi chủ nhân của nó quay về -----------------------------------Tối tới, cả hai cùng nhau nhảy lên mái nhà ngắm trăng.- Hôm nay trăng thật đẹp... _ An quay qua anh _ ...anh nhỉ?- Ừm... _ Hùng --------------------------------
 
Back
Top Bottom