[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 64: Ngoại lệ của anh.
Chương 64: Ngoại lệ của anh.
Lăng Sở thấy cậu im lặng nghĩ rằng cậu đã hiểu vấn đề nên muốn tiến lại gần.
"Anh học võ mà, phản ứng của anh nhanh như vậy.
Chẳng lẽ một cái ôm cũng không tránh được?"
Cậu giữ nguyên ánh mắt nhìn Lăng Sở, dù Lưu Du có lên tiếng cậu cũng không nhìn về phía cậu ấy.
"Là lỗi của anh, anh xin lỗi em, anh sai rồi.
Anh nên tránh cái ôm của cậu ta mới đúng."
"Nào, anh dẫn em vào phòng rồi tiếp tục nhận lỗi với em có được không?"
Mọi vấn đề phát sinh đều nên giải quyết ngay lập tức.
Để càng lâu vấn đề càng biến đổi, gieo xuống mầm mống tai hại là không tốt.
Trước tiên giữ cậu ở lại rồi từ từ dỗ dành mới là cách giải quyết tốt nhất.Lăng Sở tiến đến lấy túi đồ ăn, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Thấy cậu không phản ứng mạnh như hồi nãy nữa mới nhẹ nhàng dắt người vào phòng.
"Ngồi xuống đây, em tới từ khi nào?
Sao không nhắn anh xuống đón."
Hắn để cậu ngồi lên ghế sofa rồi đi tới tủ lạnh lấy nước."
Em muốn cho anh một bất ngờ, không ngờ người nhận bất ngờ lại là em."
Dương Hy lạnh nhạt mở miệng, nhìn thấy Lăng Sở muốn ngồi xuống bên cạnh liền nhích người né hắn như tránh ôn dịch."
Bé yêu, em đừng cắn mãi không buông nữa có được không?
Nhả ra cho anh một chút thì anh mới dỗ em được."
Người thông minh như giáo sư Lăng giỏi kinh tế nhưng dỗ người yêu giận thì không biết phải làm sao, nhất là khi người yêu nghe giải thích nhưng không hết giận."
Em không phải là cún, con người em là như thế đấy, chịu không chịu thì chịu."
Khuôn mặt cậu phụng phịu đáp lại, hắn nghe cậu nói liền mơ hồ phải suy nghĩ một chút mới hiểu rõ, dù cậu tròn vuông méo xẹp gì hắn đều phải chịu.
"Chịu, nhất định anh sẽ chịu.
Chắc em tới lâu rồi có đúng không?
Nào, uống miếng nước cho nhuận giọng."
"Ý anh là em không nên tới nơi này chứ gì?
Em cũng không phải là cây cảnh mà cần tưới nước, anh tự uống đi, em đi về."
Lăng Sở thấy cậu đứng dậy, vẻ mặt như bị người ta thiếu nợ mấy chục rương vàng liền vội vàng nắm tay cậu giữ lại.
"Em biết anh không có ý đó mà.
Em ở lại đi, anh gọi trà sữa tới cho em nhé!"
Lời nói bất lực dỗ dành cùng hành động níu kéo Dương Hy mới mềm lòng một chút ngồi xuống nhưng vẫn vững tâm không thèm nhìn hắn.
Sau khi được ly trà sữa full topping an ủi thì cậu mới nhân nhượng trả lời câu hỏi của hắn một cách đàng hoàng."
Hơn chín giờ em tới, chị nhân viên quầy lễ tân nói đợi anh đồng ý gặp mới được lên.
Cuối cùng em đợi hơn hai tiếng cũng chẳng thấy gì, anh Nguyên vô tình gặp em rồi dẫn em lên."
Mấy vấn đề này, Dương Hy tự đối diện cậu thấy không là gì cả nhưng khi hắn hỏi, cậu kể lại cảm thấy ấm ức, tất cả đều tại hắn hết.
"Vừa nãy anh có cuộc họp với mọi người, để anh mở camera phòng họp cho em xem, điện thoại anh để trên bàn làm việc không đem theo."
Lăng Sở có hai cái điện thoại, một cái cho công việc, một cái cá nhân.
Hắn thường để điện thoại cá nhân bên mình nhiều hơn, người nhà có vấn đề gì là có thể liên lạc.
"Lúc nãy anh Nguyên đưa em lên có nói là các anh mới họp xong rồi."
Giọng Dương Hy chầm chậm kể lại, động tác mở laptop của hắn cũng dừng lại.
"Nào, cho anh ôm bé Hy một cái.
Anh làm bé buồn rồi, anh xin lỗi.
Sau này, sẽ không có chuyện như thế nữa.
Bé tha lỗi cho anh có được không?"
Lăng Sở bế cậu đặt lên đùi, một tay vuốt ve lưng cậu, lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành thỏ con đang xem trân châu là hắn nhai chóp chép.Dương Hy không phản kháng hành động ôm ấp của hắn nhưng cũng chẳng trả lời gì.
Bạn nhỏ vẫn còn giận, chưa muốn tha thứ hắn chỉ đành nỗ lực dỗ thôi.
"Đồ ăn trong túi là món gì vậy em?"
"Cơm nắm với trứng chiên."
Cậu tựa đầu vào lòng hắn, nghe từng nhịp tim đập rồi chậm rãi trả lời.
"Là do bé tự tay làm sao?"
"Dạ."
"Bé Hy giỏi quá, vào bếp nấu ăn em có bị thương không?"
Mỗi lần hắn nấu ăn Dương Hy chỉ phụ rửa rau rồi đứng bên cạnh.
Lâu lâu có cắt hộ hắn vài củ quả nhưng sau lần vô tình đứt tay hắn đã không cho cậu đụng vào dao nữa rồi.
"Lúc em đập trứng vào chảo bị dầu bắn vào tay."
Dương Hy đưa bàn tay trắng nõn đến trước mặt hắn.
Đôi tay mịn màng, bóng nhẵn hiện lên vài hình tròn màu hồng nhạt.
"Lần sau, món nào khó quá thì đợi anh về cùng làm với em nhé.
Tay phỏng đã thoa thuốc chưa?"
Hắn cầm tay cậu lên ngắm nghía, cậu như đứa trẻ nhỏ khi bên cạnh hắn vậy.
Những việc bản thân cảm thấy bị ấm ức đều như trẻ con méc tội.
"Em chưa thoa thuốc."
"Để anh thoa giúp em cho mau lành."
Lăng Sở lấy từ trong hộp y tế tuýp thuốc trị bỏng, gel thuốc mát lạnh được hắn nhẹ nhàng thoa lên ngón tay cậu."
Mấy ngày tới ít chạm vào nước nhé.
Chúng ta cùng nhau ăn trưa nào, để xem bé Hy nấu ăn ngon như thế nào."
Trên đùi hắn có một em bé lớn những vẫn không ảnh hưởng tới hoạt động của hắn.
Hộp cơm được mở ra, mùi thơm từ bên trong lan tỏa ra ngoài khiến dạ dày đói meo bắt đầu biểu tình."
Đây có phải là hộp cơm tình yêu không?"
Lăng Sở cầm một cái cơm nắm lên rồi cúi xuống nhìn cậu.
"Dạ phải."
Dương Hy nhìn theo động tác ăn của Lăng Sở trong lòng mong đợi đánh giá.
"Bé Hy làm cơm nắm ngon lắm, anh rất thích, cảm ơn em."
Mọi cơ hội có thể dỗ dành hắn đều không bỏ xót một lần nào.
Cục cơm thứ hai, hắn đút cậu ăn trước rồi tiếp tục ăn.
Một phần cơm anh một miếng, em một miếng nhanh chóng thấy đáy.
Trứng chiên cũng được hắn chia làm đôi mỗi người một nửa.
Bữa trưa ngọt ngào đến phát ngấy kết thúc, Dương Hy ăn uống no đủ tính về nhà thì hắn lại giữ lại.
"Còn mấy tiếng nữa là anh xong việc rồi.
Em ở đây chơi đi, chiều chúng ta cùng về nhà.
Buồn ngủ thì bên trong có giường, em muốn ngủ lúc nào cũng được."
Lăng Sở nắm bàn tay nhẵn mịn của cậu, nãy giờ hai người rất hợp ý không đề cập tới chuyện đó nhưng rõ ràng cậu vẫn chưa đồng ý bỏ qua.
"Em không muốn phiền anh làm việc."
"Nghĩ lung tung cái gì đấy?
Em ở đây anh càng có động lực làm việc, phiền gì mà phiền."
Hắn gõ nhẹ lên trán cậu một cái, nhóc con này trong đầu toàn suy nghĩ vớ vẩn.
Trước khi hắn bắt đầu xử lý công việc đã bày biện sẵn một đĩa trái cây gọt vỏ, đặt thêm đồ ăn vặt cùng bim bim cho cậu, đề phòng chơi điện thoại hết pin hắn đưa Ipad cho cậu cầm chơi luôn.
Dương Hy ngồi yên một chỗ chơi game, mỏi lưng thì nằm xuống cày phim.
Qua một lúc, cậu đã cảm thấy chán, nhìn Lăng Sở tập trung nhìn màn hình máy tính, đôi mày khẽ nhíu lại liền lóe lên một suy nghĩ.
"Có chuyện gì thế em?"
Lăng Sở tập trung làm việc nhưng vẫn dành sự chú ý cho Dương Hy, thấy cậu đứng lên tiến lại gần mình thì ngước mặt lên hỏi.
Cậu nhìn hắn mím nhẹ môi không trả lời, thong thả vòng qua bàn làm việc, cầm lấy một bên tay hắn nhấc lên rồi chen vào khoảng cách giữa người và bàn, lặng lẽ ngồi xuống.
"Em muốn ngồi với anh."
Hắn nhìn hành động của cậu thì cong môi cười, bế cậu ngồi hẳn lên đùi rồi mới hôn xuống cánh môi mỏng mấy cái.
Cậu ngồi trong lòng hắn nhìn biểu đồ hiển thị trước mặt mà đầu óc ong ong cả lên, nhìn chẳng hiểu gì nên chuyển sang cày phim tiếp.
Từng phút từng giờ trôi qua, cánh cửa văn phòng lần lượt được mở ra hai lần nhưng những người vào đều được hắn dặn nói nhỏ một chút.
Trong lòng hắn có một bảo bối đang ngủ, áo vest phủ lên người cậu chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nên trông cực kì đáng yêu.
Khi Dương Hy mơ màng tỉnh lại thì thấy bản thân đang một mình trong xe, bên ngoài tối không nhìn rõ bản thân hiện tại đang ở đâu.
Cậu mở cửa bước xuống xe, quay đầu qua lại tìm Lăng Sở thì đột nhiên xung quanh chợt sáng lên.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng một vùng trời, ngay giữa trung tâm ánh sáng chính là bó hoa hồng tươi thắm.
Đây là lần đầu tiên Dương Hy thấy nhiều hoa hồng như vậy.
Cậu chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trên trời đã bùng nổ những đóa pháo hoa rực rỡ, sắc màu nhuộm cả không gian như cổ tích.
Dương Hy ngẩng đầu ngỡ ngàng, ánh mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ trời cao.
Tim cậu khẽ run lên một nhịp.Phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên, dịu dàng mà đầy cảm xúc:"Bé Hy của anh, em có thích món quà xin lỗi này không?
9999 bông hoa hồng này tặng em, anh muốn khẳng định rằng tình cảm anh dành cho em — là mãi mãi."
Dương Hy quay người lại — là Lăng Sở, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cậu.
Dương Hy đứng lặng đi vài giây, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá ra ngoài.
Cậu không nói được lời nào, chỉ có đôi mắt bất giác đỏ hoe.Lăng Sở tiến lại gần, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể sợ rằng bất kỳ động tác nào quá nhanh cũng có thể khiến người trước mặt tan biến mất.
Đến khi chỉ còn cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, hắn nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt vừa lăn xuống má Dương Hy."
Anh xin lỗi, vì đã khiến em tổn thương dù mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Em bỏ qua cho anh lần này được không?"
Dương Hy cúi mặt, giọng khẽ như gió thoảng bày tỏ cảm xúc của mình:"Em hết giận rồi, chỉ còn hơi buồn thôi.
Em không muốn anh tiếp xúc với người khác thân mật như vậy, sau này anh nói chuyện với người khác có thể cách họ hai mét không?"
Lăng Sở khẽ cười, hắn không nghĩ rằng cậu có tính chiếm hữu cao đến thế.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay rồi ôm cậu vào lòng nói:"Được, em muốn gì anh cũng đều đồng ý."
Pháo hoa vẫn nổ rực trên trời, nhưng lúc này trong mắt Dương Hy chỉ còn lại một người — là Lăng Sở, là người dành cho cậu sự yêu thương, chăm sóc.
Không biết từ khi nào em đã là ngoại lệ của anh.