Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 49: Mít ướt.


Bài viết nhanh chóng được Lăng Sở chấm điểm, Dương Hy ngồi bên cạnh nhìn hắn cầm bút đỏ nghiêm túc đọc văn mình viết thì hiểu cảm giác của mấy sinh viên hắn đứng lớp.

Có người thầy ác bá thế này sinh viên nào dám làm như cậu cơ chứ.

"Bài văn tiếng anh để tối viết tiếp, em có muốn ăn gì không?

Anh nấu cho em ăn."

Bài văn cũng không tệ tạm chấp nhận được nên Lăng Sở không yêu cầu Dương Hy viết lại, cả buổi chiều dành để viết văn não cậu muốn cạn kiệt chất xám rồi.

"Em muốn ăn sủi cảo nhân tôm."

Dương Hy vui vẻ vì không phải thêm bài văn ngay lúc này nữa.

Cậu nhảy nhót đến bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn, bàn tay luồn vào nắm lấy bàn tay to lớn, ấm áp kia.

"Tối rồi làm không kịp nữa, mai anh gói cho em.

Giờ ăn mỳ Spaghetti sốt tôm được không?"

Lăng Sở dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, nhóc con này thích ăn tôm nhất.

Một tuần thì tới bốn ngày đòi ăn tôm rồi, nhưng mà ăn nhiều tôm sẽ khó tiêu lại dễ chướng bụng nên hắn chỉ nấu vài bữa trong tuần thôi.

"Dạ được, anh nấu ngon nhất."

Cái miệng nhỏ nịnh nọt không biết ngại của Dương Hy đã xuất hiện, mỗi lần gây lỗi gì đều ngon ngọt như thế đấy.

Tiếc là Lăng Sở không phải là người dễ mềm lòng, đã phạt thì sẽ phạt cho tới nên dù cậu có nói thế nào cũng không thay đổi được việc viết văn bằng tiếng anh buổi tối.

"Anh ơi, có mấy từ em muốn viết mà không biết viết như thế nào."

Dương Hy ăn uống no say rồi nghỉ ngơi một lúc thì tiếp tục viết phạt.

Khả năng ngoại ngữ của cậu khá ổn nhưng để viết một bài văn hoàn toàn bằng tiếng anh thì có hơi khó khăn.

"Từ nào không biết thì tra trên đây, không có nữa thì hỏi anh."

Lăng Sở đưa máy từ vựng cho cậu sử dụng, điện thoại đã bị hắn tịch thu từ buổi chiều rồi.

Cậu nhận lấy máy rồi tiếp tục viết văn, sau này cậu sẽ không bao giờ dám gian lận nữa đâu.

Viết nhiều tới mức cậu muốn ám ảnh luôn rồi, giống như bản thân đang lên án chính mình vậy.

Buổi chiều viết văn bằng ngôn ngữ mẹ đẻ cậu đã không dư thời gian, bây giờ viết bằng tiếng anh lâu lâu còn tra từ tốn không ít thời gian.

Lăng Sở đành cho cậu thêm ba mươi phút, cuối cùng hơn chín giờ tối cậu mới nộp bài cho hắn.

"Anh ơi, anh chấm nhẹ tay cho em qua nha."

Dương Hy nghĩ đến đâu viết đến đó nên đôi lúc sẽ sai ngữ pháp, hắn ngước mắt nhìn cậu cười hì hì lấy lòng thì cầm bút đỏ lên bắt đầu chấm.

"Phải xem sai lỗi như thế nào?

Sai nhiều lỗi cơ bản thì em chuẩn bị viết lại đi là vừa."

Dương Hy nhìn viết đỏ lướt qua bài văn của mình, cậu không muốn viết lại nữa đâu.

"Kéo ghế qua đây."

Cây bút đỏ trên tay Lăng Sở đột ngột dừng lại, hắn ngước mặt khỏi tờ giấy nhìn cậu.

Sau khi cậu ngồi yên bên cạnh rồi hắn bắt đầu chỉnh những ngữ pháp cậu dùng sai.

Vì hắn phát hiện lỗi sai tới đâu sẽ chỉ lại cho cậu lỗi đó nên thời gian chấm lâu hơn so với buổi chiều.

Cậu nhìn tờ giấy chi chít bút mực đỏ liền sầu não, thế nào cũng phải viết lại cho xem."

Bài văn làm tạm ổn, lập luận cũng tốt, viết sạch đẹp chỉ là sai hơi ngữ pháp hơi nhiều.

Qua kia úp mặt vào tường kiểm điểm ba mươi phút."

Lăng Sở nhìn vẻ mặt u sầu của cậu thì biết nhóc con đang nghĩ gì, cậu nghe hắn nói thế thì biết bản thân không phải viết lại liền vui vẻ ra tường đứng úp mặt.

"Đứng úp mặt vui như thế thì đứng thêm nửa tiếng nữa nhé."

Hắn thấy cậu nhảy chân sáo tới góc tường thì cong môi cười chọc ghẹo.

"Thôi mà anh, em kiểm điểm cả một ngày luôn rồi đó anh, em đã biết bản thân sai quá sai rồi."

Dương Hy nghe hắn nói đứng thêm ba mươi phút thì quay người lại nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất trước khi cậu kịp nhìn thấy.

Đang trong thời gian phạt không thể để cậu biết hắn đã hết giận.

"Quay lại đứng úp mặt cho đàng hoàng, không nghiêm túc đứng thì tăng thêm nửa tiếng."

Chàng trai hai mươi tuổi đứng úp mặt trong phòng vì làm sai, để người ngoài biết thì chỉ có nước chui xuống đất thôi.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lách cách, Dương Hy thật sự đứng nghiêm túc nửa tiếng đồng hồ, hai chân cậu mỏi muốn rã rời cũng không dám nhúc nhích.

"Em qua đây ngồi đi."

Lăng Sở vừa làm việc vừa canh đồng hồ, đúng ba mưới phút trôi qua hắn liền gọi cậu lại.

"Từ nay, dù là trong học tập hay cuộc sống thường ngày cũng phải trung thực nhớ chưa Hy?"

Sau mỗi lần phạt, Lăng Sở luôn nhắc lại một lần nữa để cậu có thể nhớ được lỗi của mình.

"Em nhớ rồi, em không như thế nữa đâu.

Anh tha cho em rồi hả anh?"

Đầu Dương Hy gật lia lịa, cậu cười vui vẻ nhìn hỏi hắn.

Buổi sáng, cậu còn lo sợ hắn sẽ đánh cậu một trận nên thân ai dè chỉ phạt viết.

Mặc dù, viết có chút nhiều, hơi ám ảnh nhưng đỡ hơn ăn đòn.

"Ừ, tha cho em đấy.

Chỉ là hình phạt chưa xong đâu.

Từ ngày mai cho đến hết tháng này, mỗi ngày phải chép lại hai bài văn này một lần, bài tiếng anh viết lại theo những gì anh sửa."

Dương Hy vui mừng khi nghe hắn nói đã tha nhưng khi nghe đến đoạn sau nụ cười trên môi lập tức cứng lại.

Sao anh bảo tha rồi mà vẫn còn phạt vậy chứ?"

Anh phạt em nhiều rồi mà anh, em viết kiểm điểm rồi viết hai bài văn tổng lại hơn mười trang.

Em còn đứng úp mặt vào tường nữa."

Ánh mắt Dương Hy ngấn lệ, hắn đã phạt cả ngày rồi mà vẫn còn muốn phạt tiếp.

Cuối tháng là sinh nhật hắn rồi, cậu còn chưa làm xong quà sinh nhật cho hắn nữa."

Phạt nhiều cho nhớ."

"Em nhớ rồi mà... hức...em đâu lì tới mức... hức... anh phải phạt nhiều mới nhớ đâu."

Dương Hy quẹt nước mắt chùi vào áo, cả ngày cậu ngoan ngoãn viết phạt rồi mà hắn vẫn còn muốn phạt tiếp.

Lăng Sở nhìn cậu bật khóc, oán trách hắn phạt nhiều liền đứng lên, đến bên cạnh giúp cậu lau nước mắt.

"Cũng biết mình lì nữa à, ngày mai viết lại bài văn tiếng anh cho hoàn chỉnh lại là được.

Mít ướt quá đi."

Tay nhắn nhéo chiếc mũi cao của cậu, cưng chiều mà hôn xuống trán cậu một cái.

Dương Hy thút thít ôm eo hắn, cậu mít ướt hồi nào tại hắn phạt nhiều quá chứ bộ.

Cả ngày nay vì phạm lỗi rồi chấp hành hình phạt mà Dương Hy chưa có thời gian làm quà cho hắn nữa.

Cậu ôm hắn một lúc rồi về phòng ngủ lấy dụng cụ ra làm tiếp.

Dù sao thì Lăng Sở không thiếu thứ gì, cho nên cậu sẽ tự tay làm quà sinh nhật tặng hắn, món quà có một không hai trên thế giới.

Mỗi khi hắn nhìn tới nó, nhất định sẽ nghĩ tới chủ nhân làm ra nó là cậu.

"Aaa."

Dương Hy khẽ rên, nhanh chóng bỏ ngón tay vào miệng, mùi tanh nồng của máu nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng.

Cậu kiểm tra chỗ vừa nãy có bị dánh máu hay không, cũng may là không sao.

"Ngày mai phải tới phòng thu âm mới được, nên hát bài nào đây nhỉ."

Sau khi hoàn thành một nửa món quà cậu liền giấu về chỗ cũ rồi leo lên giường tìm bài hát.

Cùng nhau ngồi trong xe, có mấy lần Lăng Sở mở nhạc, hầu như đều là những bài đã cũ, hắn không thích nhạc hiện đại cho lắm.

Khi Lăng Sở về phòng ngủ thì nghe thấy cậu đang hát theo bài hát, thân hình mảnh khảnh, đường nét rõ ràng hiện lên khiến hắn lòng hắn nhộn nhàng.

"Em ấy còn chưa lớn, không được bắt nạt em ấy."

Lăng Sở nghĩ thầm trong lòng rồi tiến vào nhà tắm, chàng trai vô tư đang nằm sấp trên giường nghe nhạc không để ý đến hành động của hắn.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 50: Đi chơi.


Sau thi Dương Hy được nghỉ đến cuối tuần còn Lăng Sở là giảng viên cần đến trường chấm bài thi.

Cũng nhờ như vậy là quá trình cậu làm quà sinh nhật cho hắn được diễn ra thuận lợi hơn.

Tối nay, cả hai sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ nên cậu phải tranh thủ đi thu âm rồi hoàn tất món quà.

Dương Hy lựa chọn phòng thu có chất lượng tốt nhất nên cách khá xa, cậu phải mất hơn hai tiếng chạy xe mới tới nơi.

Khi trở về nhà trời cũng đã tối, Dương Hy vui vẻ cầm vật dụng đi vào nhà.

Ánh sáng ấm áp cùng hình bóng người đợi chờ mình quay về khiến cậu cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

"Em đi đâu mà về muộn vậy?"

Lúc Lăng Sở trở về thì không thấy ai trong nhà, hắn mở điện thoại cũng không thấy cậu để lại tin nhắn gì.

Hắn nghĩ cậu đi chơi với bạn bè nhưng tới khi trời tối vẫn không thấy cậu nhắn tin hay gọi điện thì hơi lo lắng.

"Em đi làm chút chuyện nên có hơi lâu, anh chờ em tắm rửa rồi mình cùng đi qua nhà ba mẹ nha."

Dương Hy mỉm cười giải thích, túi đồ trên tay cũng được cậu giấu đằng sau lưng.

Cậu biết hắn hỏi vậy chỉ là quan tâm chứ không có ý kiểm soát thì càng cảm thấy vui vẻ.

"Lần sau đi về muộn thì nhắn với anh một tiếng, anh lo lắm đấy."

Hành vi giấu diếm của cậu sao có thể qua mắt được hắn nhưng cậu không muốn cho hắn biết thì hắn sẽ xem như không thấy gì.

Nhóc con này nhiều lúc vô tư quen làm việc một mình nên nhiều khi quên mất có người ở nhà đang chờ.

Hắn nói như thế để cậu biết được ở nhà có người đang chờ cậu về.

"Dạ, em biết rồi, anh đợi em chút nha."

Dương Hy gật đầu rồi nhanh chóng chạy lướt qua hắn, cậu lên lầu cất túi đồ chung một chỗ với món quà rồi nhanh chóng tắm rửa.

Ba mẹ Lăng cùng Lăng Nguyên, Doãn Du ngồi trong phòng khách đợi hai đứa con nhỏ.

Mỗi lần đều là Lăng Nguyên cùng Doãn Du tới sau, bây giờ thì ngược lại gần tám giờ cả hai mới tới.

"Con chào ba, mẹ, anh Nguyên, anh Du.

Tụi con tới muộn khiến cả nhà phải đợi rồi."

Trong nhà có thêm một đứa trẻ liền rộn ràng hẳn lên, Dương Hy từ cửa đi vào đã rối rít nói chuyện.

Ngày thường ba mẹ Lăng ăn tối khá sớm nhưng hôm nào có con cái về ăn thì sẽ đợi đông đủ cả nhà mới ăn.

"Càng ngày càng ngoan, lại đây mẹ xem bé ngoan có gầy đi không nào."

Phương Tử Ngọc mỉm cười dịu dàng gọi Dương Hy, bà có hai người con trai đều đã trưởng thành đôi lúc muốn làm mấy hành động âu yếm đều khó khăn.

Tính tình Doãn Du trầm lặng, đôi lúc bà sẽ xoa đầu anh hỏi han nhưng dù sao cũng không được thuận tay.

Phương Tử Ngọc nhìn cậu một vòng rồi nhéo hai má phúng phính của cậu cũng đủ hiểu ở nhà Lăng Sở nuôi tốt thế nào rồi."

Em ấy làm sao mà gầy được, ngày ăn năm bữa không thiếu một bữa nào."

Lăng Sở ngồi ghế trống bên cạnh nhìn mẹ vui vẻ xoa xoa nắn nắn Dương Hy liền lên tiếng, sức ăn của cậu khá lớn, ngoài ba bữa chính còn thêm hai bữa phụ đôi khi lại ăn vặt."

Ăn nhiều mới chóng lớn được, bác hai mới gửi mấy kí hải sản về, lát nữa các con lấy một ít mang về ăn."

Phương Tử Ngọc thích thú vuốt tóc Dương Hy, bà nhìn các con của mình cảm thấy không có con cái cũng không sao, miễn tụi nhỏ hạnh phúc bà đã vui rồi.

"Ăn cơm rồi nói chuyện tiếp."

Ba Lăng nãy giờ im lặng ngồi nghe bỗng lên tiếng, cả nhà cùng nhau vào bàn ăn.

Bữa cơm gia đình quan trọng là sự vui vẻ nên phụ huynh cũng không quá nghiêm khắc trong vấn đề vừa ăn vừa nói.

"Tuần sau sinh nhật Sở, cũng lâu rồi gia đình chúng ta không có cơ hội đi chơi cùng nhau.

Ba mẹ muốn cùng các con đến đảo Hạnh Phúc chơi, các con có rảnh không?"

Tuổi trẻ ba mẹ Lăng đều là những người tài giỏi, họ gặp nhau rồi tổ chức hôn lễ đều là ở trên đảo Hạnh Phúc nên Phương Tử Ngọc mới đặt tên đảo như vậy.

Dĩ nhiên, hòn đảo đó thuộc quyền sở hữu của Lăng gia.

"Tháng này con còn ngày nghỉ phép, ba mẹ tính đi ngày nào con sẽ xin nghỉ."

Thời gian làm việc của Lăng Nguyên đều do hắn làm chủ nên chỉ cần sắp xếp một chút hắn đều để dành thời gian ra được, quan trọng là Doãn Du nên hắn không có ý kiến để cho anh trả lời.

"Mẹ xem lịch năm nay sinh nhật của Sở vào đúng ngày chủ nhật nên mẹ tính đi vào cuối tuần, tối thứ sáu lên máy bay đi chơi thứ bảy rồi chiều chủ nhật về."

Phương Tử Ngọc vui vẻ trình bày kế hoạch trong đầu ra, cả nhà nghe cũng đủ hiểu bà đã cất công lên chuẩn bị chuyến đi đâu vào đấy rồi.

"Tuần sau cũng vào hè, con với Hy sao cũng được, mẹ sắp xếp sao tụi con nghe vậy."

Lăng nhìn đứa nhỏ sau khi nghe ra đảo chơi đôi mắt liền sáng rực thì cong môi cười.

Bữa trước hắn cố tình để cậu phát hiện ra ngày sinh nhật quả là quyết định đúng đắn.

"Hoan hô, được đi chơi, được đi chơi.

Đảo đó là của gia đình mình đúng không mẹ?

Con sẽ mang theo đồ bơi, kem chống nắng, mấy mô hình... mang hết theo luôn."

Tính tình Dương Hy còn ham chơi nên khi nghe thấy sẽ có cuộc đi chơi trong gia đình cậu lập tức nghĩ trong đầu sẽ mang theo món gì.

"Em tính mang hết cả nhà đi luôn sao?"

Lăng Sở nghe cậu muốn đem theo cả gối ôm thì cảm thấy bất lực, trước đây hắn không bao giờ nghĩ rằng sẽ yêu một người như cậu, rõ ràng tính cách cả hoàn toàn khác nhau.

"Có thể mang theo hết không anh?"

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt vui vẻ hỏi một câu khiến cả nhà bật cười.

"Không thể, ăn tôm của em đi."

Hắn nhét con tôm sú to chắc vào miệng Dương Hy, thật là đau đầu mà làm sao cậu có thể ngốc nghếch như vậy chứ.

"Chậc... cuối cùng cũng gặp được cao thủ trị mặt liệt rồi."

Lăng Nguyên nhìn em trai thay đổi biểu cảm trên mặt liên tục thì vui vẻ lên tiếng.

Từ bé ba mẹ thường đi công tác, hắn cũng đi học tối ngày nên không có ai chơi với Lăng Sở.

Tính tình y càng lớn càng trầm xuống, ngoài hứng thú đọc sách ra thì chẳng đi chơi với bạn bè.

Ban đầu, thực hiện hôn ước hắn còn nghĩ cả hai sẽ sống với nhau như bạn bè cùng phòng, ai ngờ lại hợp không thể chia cách.

Điều này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Lăng Nguyên dần tan biến.

"Như nhau cả thôi, anh Du là cao thủ trị hung thần ác bá."

Lăng Sở bình thản nhìn Lăng Nguyên, nhớ đến tuổi thơ bị ăn không ít roi từ anh hai hắn cảm thấy bản thân hồi đó cũng lì ngang ngửa Dương Hy bây giờ.

"Con xem con, ai lại nói anh trai mình như vậy?

Lớn hết cả rồi mà còn chí chóe hoài thôi."

Mẹ Lăng nhìn hai con trai dù có chuyện gì vẫn thân thiết, yêu thương nhau trong lòng bà cảm thấy hạnh phúc.

Cả nhà ăn xong cùng nhau ra ngoài uống trà cho tiêu cơm, hiện tại Phương Tử Ngọc không làm việc gì chỉ có hưởng thụ cuộc sống về già.

Nhiều thời gian không có việc gì làm cũng chán nên mọi người quyết định để mẹ Lăng sắp xếp quá trình đi chơi để bà đỡ buồn.

Dương Hy cũng bắt đầu hoàn tất món quà của mình, buổi sáng trước khi đi cậu lén lút để món quà vào hành lý của mình không để cho Lăng Sở biết.

Cả nhà hẹn gặp nhau ở sân bay, hành lý của Dương Hy là nhiều nhất vì thứ gì cậu cũng đòi mang theo.

Lăng Sở phải đích thân chọn lọc mới mang theo bốn cái vali, để cậu lựa có lẽ phải gấp đôi chỗ này.

"Ba, mẹ, anh Nguyên, anh Du, chúng ta chụp một tấm hình kỉ niệm đi."

Dương Hy vui vẻ quay máy ảnh ngược lại rủ mọi người chụp hình, từ bé tới giờ chưa có khi nào cậu đi chơi với gia đình nên phải chụp lại kỉ niệm lần đầu tiên này.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 51: Đi chơi (1)


Cảm ơn cả nhà đã chờ đợi au.

Có chương mới rồi đây!___________________________Những chuyến bay cuối ngày thường có ít người hơn so với các chuyến bay giờ cao điểm nhưng cả nhà vẫn đến sớm để tránh kẹt xe hay có sự cố bất ngờ thì dễ dàng xử lý.

Vì còn nhiều thời gian máy bay mới cất cánh nên Dương Hy muốn đi tham quan mấy khu mua sắm một chút.

Ba mẹ Lăng đã có tuổi nên muốn giữ sức, dù bay hạng thương gia nhiều tiện ích thoải mái nhưng vẫn không thể so với việc nghỉ ngơi như ở nhà.

Doãn Du thì mới ra trực liền cùng Lăng Nguyên tới sân bay nên chưa ăn gì, cả hai quyết định ở lại với hai phụ huynh.

Lăng Sở cùng cậu tay trong tay dạo quanh mấy cửa hàng trong sân bay, thấy món gì ưng mắt thì cậu chọn, người thanh toán là hắn, phân chia nhiệm vụ công bằng.

Đi hết một vòng thì trên đầu Dương Hy xuất hiện thêm "em" nón hình thỏ trắng, một tay Lăng Sở đan vào tay cậu, tay còn lại thì xách thêm vài ba túi đồ."

Anh xách có nặng không?

Để em cầm hộ anh nha."

Đôi mắt Dương Hy long lanh nhìn hắn, khóe miệng nãy giờ vẫn luôn mỉm cười.

Trong người cậu vẫn luôn có tiền để mua những món bản thân thích nhưng được mua từ tiền của người yêu lại càng thích hơn.

"Em ngoan ngoãn nhìn đường đi, đi đứng mà toàn nhìn xung quanh coi chừng té bây giờ."

Giọng nói Lăng Sở êm dịu, hắn bất lực nhìn cậu từ nãy giờ như đứa bé hết nhảy chân sáo rồi nghịch ngợm, thiếu chút nữa là đụng phải người đi bên cạnh mấy lần.

"Lão già khó tính."

Nghe lời hắn nhắc nhở, cậu bĩu môi lẩm bẩm.

Tiếng nói tuy nhỏ nhưng Lăng Sở vẫn nghe thấy liền giả vờ nghiêm giọng hỏi lại.

"Em mới nói gì đấy?"

"Anh đẹp trai nhất."

Dương Hy cười tươi nhìn hắn lấy lòng rồi cả hai cùng nhau đi vào phòng chờ.Phòng chờ VIP là đặc quyền lớn nhất của Business Class với không gian trang trọng, ghế ngồi rộng rãi, thoải mái.

Đặc biệt là có thức ăn và đồ uống đa dạng, tuy mới ăn tối xong nhưng Dương Hy vẫn bị mấy miếng bánh ngọt thu hút.

Cậu tung tăng đi tới quầy lấy đĩa lựa chọn vài miếng bánh Mousse Socola, Tiraminsu, Macaron Pháp,... mỗi thứ một ít rồi mới quay về chỗ mọi người.

"Em Hy của mẹ giỏi quá, ăn được nhiều như vậy."

Phương Tử Ngọc cong khóe mắt nhìn Dương Hy ngồi xuống bên cạnh Lăng Sở, cách thức nuôi dạy con của bà chính là khen ngợi, động viên, khích lệ.

Tránh xa những lời la mắng và đòn roi vì thế mỗi lần gặp mẹ Lăng, cậu đều có cảm giác bản thân là trẻ con mới lớn.

"Con lấy cho mọi người cùng ăn chung, mẹ ăn thử xem bánh ngon lắm."

Cậu đưa nĩa cho Phương Tử Ngọc, ba Lăng với Lăng Nguyên trước đây không ăn ngọt nên không ăn cùng.

Doãn Du buồn ngủ nên đã gục trên vai anh ngủ từ lâu, buổi tối hắn không ăn ngọt nên đĩa bánh chỉ có hai người ăn.

Phương Tử Ngọc ăn vài muỗng cũng thôi không ăn nữa, đến bên chồng cày phim, còn lại một mình Dương Hy xử hết đĩa bánh ngọt.

"Bánh ngon quá, để em đi lấy thêm ít nữa."

Khuôn mặt Dương Hy thỏa mãn bỏ nĩa xuống, chuẩn bị cầm đĩa đi lấy thêm thì bị hắn giữ lại."

Đã tối rồi, em ăn ít đồ ngọt thôi không là sâu răng bây giờ."

Lăng Sở nghiêm mặt nhắc nhở Dương Hy, hắn không tiếc gì mấy món này với cậu nhưng ăn đồ ngọt nhiều quá không tốt.

"Em vẫn còn muốn ăn tiếp."

Cảm giác ngon miệng cùng hương vị ngọt ngào vẫn chưa tan hết trong miệng Dương Hy khiến cậu không vui lắm với lời nhắc nhở của hắn.

"Ăn nhiêu đó là đủ rồi, ngày mai anh mua cho em.

Lại đây lau miệng rồi uống nước đi."

Cậu nhìn thái độ không cho phép của hắn liền xụ mặt ngồi lại, lấy giấy lau đại quanh miệng rồi uống nước, hành động giống hệt như đứa bé đòi đồ chơi mà bị ba mẹ từ chối.

"Hy, em có biết khái niệm vật lý nào áp dụng rất hiệu quả trong cuộc sống hằng ngày không?"

Lăng Nguyên ngồi đối diện nhìn một màn này thì mỉm cười cảm thán trong lòng, đúng là quy luật bù trừ, người nghiêm túc sẽ đi chung với trẻ con.

"Em không biết."

Câu hỏi đột ngột đến làm cho não bộ Dương Hy không kịp tư duy, nghĩ một chốc không ra liền trả lời Lăng Nguyên.

"Đó chính là "Quy tắc bàn tay phải" đấy."

Theo lời nói của mình, anh giờ tay phải lên làm hành động miêu tả khiến cậu xấu hổ đỏ mặt.

Anh rể đang ngầm nhắc nhở coi chừng ăn đòn đây mà.

"Lại đây anh lau miệng cho."

Lăng Sở bật cười nhìn anh trai, không ngờ có ngày anh ấy lại trêu người khác như vậy.

Hắn tiến đến lau sạch kem bánh dính trên mặt cậu, nhân cơ hội đấy cậu vùi mặt vào lòng hắn không thèm ngó ra ngoài nữa.

Hết thời gian ngồi phòng chờ đến khi lên máy bay, Dương Hy chỉ tập trung chơi game không nhìn về phía Lăng Nguyên dù chỉ một chút.

Vì chuẩn bị cho chuyến đi này nên cậu rộn ràng soạn đồ cả ngày, lúc lên máy bay đã buồn ngủ.

Lăng Sở giúp cậu ngả phẳng ghế ra, kéo chăn đắp cho cậu rồi đưa người đi gặp chu công.

Giấc ngủ của Dương Hy thường tốt, ngủ một mạch xuyên suốt không tỉnh dậy giữa chừng nên cũng không biết bản thân đã tới resort lúc nào.

Khi cậu mở mắt dậy đã thấy bản thân nằm trên giường trắng, xung quanh kéo rèm không một tia sáng nào xuyên qua được.

"Có phải em cầm tinh con giáp thứ 12 không?

Ngủ giờ mới chịu dậy?"

Lăng Sở từ phòng tắm đi ra thấy cậu ngồi thẫn thờ trên giường thì cong môi cười, hắn đến bên cửa sổ sát đất kéo rèm sang hai bên.

Ánh nắng từ từ chiếu rọi vào mọi ngóc ngách của căn phòng, Dương Hy quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ là một hồ bơi lộ thiên hai mắt háo hức lập tức xuống giường đến gần nhìn.

"WOA!

Chúng ta tới đảo rồi hả anh?

Sao anh không gọi em dậy?"

Cảm đẹp trước mắt khiến hai mắt Dương Hy rực sáng, không khí trong lành cùng với ánh mặt trời lên cao càng tôn lên vẻ đẹp thiên nhiên của hòn đảo này.

"Có tin anh đánh em tại đây không?

Là ai nhất quyết muốn ngủ, anh gọi mãi không chịu dậy?

Xuống máy bay cũng phải bế xuống, tiếp viên hàng không còn tưởng em bị gì muốn gọi cấp cứu hỗ trợ."

Lăng Sở hù dọa giơ tay lên, cậu nghe thấy hắn nói vậy liền cười hì hì chạy tới kéo cánh tay đó xuống.

"Mình còn chơi hai ngày đó anh, anh đừng đánh em mà."

"Đi vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn trưa."

Hắn mỉm cười nhéo má cậu rồi mới thả người đi, trước đây tới nơi này hoặc là hắn ở trong phòng đọc sách rồi về, không thì làm việc, chưa từng trải nghiệm vui chơi trên đảo.

Tình yêu thật kì lạ, có thể thay đổi tính cách một người nhanh đến vậy, hiện tại hắn muốn cùng Dương Hy trải qua một kì sinh nhật thật ý nghĩa tại đây.

Hòn đảo Hạnh Phúc là đảo tư nhân thuộc quyền sở hữu của Lăng gia, cũng là khu du lịch thu hút nhiều người nhất.

Từ sau ngày kết hôn thế kỉ của Lăng Hạ Vũ và Phương Tử Ngọc, nhiều cặp hôn nhân kết hôn đã chọn nơi này làm địa điểm tổ chức hôn lễ.

Vì hòn đảo tách khỏi đất liền nên khi đến đây phải ngồi thuyền, bao bọc quanh đảo là biển trong suốt.

Nhiều nhà đầu tư tới đây khai thác, xây dựng công viên, khu vui chơi, chỗ ăn uống nhưng để hòn đảo thêm giá trị, mọi nguồn sinh lời của hòn đảo đều được bố mẹ Lăng đem đi làm từ thiện.

"Xuống rồi à, tới đây ngồi đi, hai đứa ăn gì thì gọi thêm."

Phương Tử Ngọc vẫy tay Dương Hy ngồi bên cạnh mình, thực đơn nhà hàng của khách sạn phong phú nhiều món, cậu nhận lấy xem một lượt rồi gọi vài món mình thích.

"Trên đảo có rất nhiều chỗ chơi thú vị, lát nữa con dẫn em đi chơi cẩn thận nhé.

Mẹ với ba ra biển tắm nắng trước, hai đứa chơi xong thì ra biển tắm cho mát."

Cùng đi chơi gia đình với nhau nhưng mỗi thế hệ lại có sở thích khác.

Ba mẹ Lăng lớn tuổi không thể trải nghiệm cảm giác mạnh như người trẻ, tính tình Doãn Du trầm ổn nên thích mấy trò đơn giản.

Dương Hy đang tuổi lớn năng động muốn thử sức với mấy trò kì thú còn các anh thì nghe vợ hết không ý kiến.

Cho nên gia đình đi sáu người lại phân chia ba cặp đàng hoàng, ăn xong mọi người đi chơi riêng cùng hẹn chiều gặp nhau ở bờ biển ngoài resort, tối sẽ tổ chức BBQ tại đó.

"Chúng ta bắt đầu chơi trò "Đường Lượn Rồng Rắn" này trước đi anh, rồi tới mấy trò kế tiếp, chơi hết luôn."

Dương Hy vui vẻ, cười đến tận mang tai kéo tay Lăng Sở xếp hàng trò chơi đầu tiên.

Tên trò chơi đã thể hiện tất cả, đường ray ngoài cùng lên xuống vừa phải có quy luật bảo quanh đường ray bên trong quanh co với đoạn đường hơn 5000m.

Với lưới bảo vệ xung quanh đường ray, mọi người lên xe đều phải mang nón bảo hiểm, tiếng hét vui sướng truyền tai nhau tạo nên một cảm giác kì thú.

Trò chơi tiếp theo là đường trượt Zip Happy, dây cap bắt ngang qua hòn đảo, đu từ trên cao nhìn xuống liền thấy được toàn bộ đảo nằm trọn trong lòng nước biển, với độ cao 200m càng tạo thêm cảm giác chinh phục cho nhiều người.

Với đường trượt Zip Happy 2 kết hợp cáp trượt truyền thống với tàu lượn càng mang lại cảm giác mạnh hơn.

Mỗi lần xuống đường trượt tim muốn rơi khỏi lồng ngực nhưng cảm giác thỏa mãn bản thân đã chiến thắng càng muốn chơi thêm lần nữa.

Trò chơi khiến Dương Hy thích thú nhất trong chuyến đi này chính là nhảy Bungee, di chuyển bằng cáp treo lên đỉnh hòn đảo, từ trên cao nhìn xuống vực thẩm sâu khiến con tim bồi hồi.

Với sợi dây an toàn buộc quanh người, lần này tay chân người chơi không còn điểm tựa cố định, khi bật nhảy xuống cảm nhận lực hút trái đất một cách rõ rệt, cảm giác hụt hẫng rồi sau đó được kéo lại bởi dây an toàn, một khoái cảm khó có thể lý giải.

Chơi một lượt cảm giác mạnh khiến nhịp tim Dương Hy tăng nhanh, gương mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉ có khóe miệng vẫn cười tươi không ngừng lại.

"Em nghỉ một lát rồi chơi tiếp, đỏ bừng cả mặt rồi."

Lăng Sở đưa nước cho cậu uống mấy ngụm, từ trong ba lo nhỏ rút ra tờ khăn ướt lau mồ hôi giúp cậu.

Hắn đi theo cậu nhưng chỉ chơi vài trò, khoảng cách đầu hai mươi so với cuối hai mươi nó khác xa nhau quá rồi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 52: Anh tưởng mình sắp mất em rồi.


Dương Hy chơi mấy trò cảm giác mạnh tiêu hao thể lực nhanh, đến chiều bụng cậu đói meo.

Cả hai ghé vào quán ăn gần đó ăn mấy đồ ăn vặt linh tinh, đồ ăn gọi ra Lăng Sở chỉ ăn vài miếng còn lại để cậu ăn hết.

Nhìn người thương ăn ngon cũng là một sở thích đấy.

Ăn xong cả hai đi dạo xung quanh khu vui chơi rồi mới quay trở lại phòng thay đồ bơi ra biển.

Dòng nước trong vắt thấy được cả cát dưới biển vàng nhạt, xung quanh bờ không thấy rác thải đủ thấy được ý thức bảo vệ biển cùng vệ sinh nơi đây cực kì tốt.

Dương Hy như một cỗ máy tạo năng lượng không bao giờ hết, cậu chạy tung tăng ra biển vui đùa đầy thích thú.

"Sao không ra biển chơi với em ấy đi, đứng đây làm gì?"

Lăng Nguyên nhìn em trai đứng nhìn ra biển, tầm mắt đuổi theo chàng thiếu niên, ý cười trên môi vẫn chưa biến mất.

"Em ấy đã chơi tất cả trò cảm giác mạnh trên hòn đảo này trong ngày hôm nay.

Giờ ra biển lại giống như nai con chạy nhảy lung tung, em già rồi không đủ sức chơi cùng em ấy, nghỉ một lát lại ra."

Trong lời nói của Lăng Sở hiện lên vẻ khoe khoang thể lực của Dương Hy, tính tình hồn nhiên yêu thích tự do của cậu.

"Em phải tập thể lực nhiều vào đấy, với thể lực của hai đứa hiện tại chắc em sẽ không thỏa mãn được nai nhỏ kia đâu."

Lời nói của hắn trong sáng bao nhiêu thì qua tai Lăng Nguyên lại trở thành ý khác, trên đời này có một vấn đề luật bất thành văn: "Không thể nói con trai không được."

"Em sẽ nói cho anh Du biết việc anh đi công tác không dẫn theo trợ lý Dư."

Lăng Sở đen mặt nhìn người anh trai trước mắt, cả hai đều có chiều cao ngang nhau nên khí thế của hắn không thua gì anh.

"Đừng, đừng, đừng.

Chơi vậy là không có đẹp đâu, em được, em được nhất."

Doãn Du biết hắn đi công tác chỉ tập trung vào công việc quên giờ giấc, còn phải đàm phán với đối tác nên đã yêu cầu hắn dẫn theo trợ lý đi bên cạnh để nhắc nhở, đôi khi có thể uống thay.Mấy lần hắn muốn đi nhanh về nhanh nên đi riêng không dẫn theo người bị Doãn Du phát hiện phải ngủ sopha mấy ngày.Lăng Sở nhìn anh trai không có sĩ diện đến bên cạnh Doãn Du hôn hít liền quay người ra biển chơi chung với Dương Hy.

Nai nhỏ nên anh phải kiềm chế lại, việc được hay không tương lai sẽ rõ thôi.Thực phẩm cho chương trình BBQ tối đã được quản lý khách sạn giúp đỡ vận chuyển tới khu resort họ ở.

Ngoài biển nên hải sản không thể thiếu, có đầy đủ các loại từ tôm hùm, hào vàng, con tuộc, mấy loại sò, nghêu.

Thịt, cá rồi các loại rau sống kèm theo, đúng chuẩn một bữa tiệc hoành tráng.

"Tắm biển vậy thôi, đội cứu hộ biển mới thông báo nay thủy triều lên sớm, chúng ta vào nhé.

Em chơi cả ngày rồi để giành sức tối ăn BBQ nữa."

Lăng Sở vuốt tóc cậu gọn gàng lại sau gáy, vì ngâm nước biển lâu nên tóc của cậu đã khô cứng lại với nhau.

Da tay chân cũng trở nên trắng bệch, hết cả lại.

"Thôi mà anh, cho em chơi thêm chút nữa đi.

Ngày mai là về rồi, chẳng biết khi nào quay lại đây chơi."

Dương Hy nũng nịu lắc lắc tay hắn không chịu vào bờ, trẻ con là vậy đấy khi đã ham chơi rồi thì không muốn nghỉ sớm chút nào.

"Em nhìn tay em xem, đã nhăn thế này rồi còn muốn chơi à.

Ngâm nước lâu không tốt cho cơ thể, vào nhà tắm rửa rồi chuẩn bị nướng đồ ăn.

Lần này Lăng Sở không đồng ý với lời xin tha thiết của cậu, hắn nghiêm giọng nhắc nhở rồi nắm tay cậu cùng nhau vào bờ.

"Anh chả thương em."

Dương Hy phụng phịu lên bờ, hất tay hắn ra chay vào phòng.

Từ hôm Lăng Sở phạt cậu đến rách da, đổ máu hắn vẫn luôn thấy áy náy nên luôn mắt nhắm mắt mở tha cho cậu mấy lỗi nhỏ nhỏ.

Hắn phạt cũng chỉ phạt nhẹ rồi thôi nên càng ngày gan cậu càng lớn rồi.

Nhìn theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa phòng, hắn lắc đầu choàng khăn khô tiến về phía mọi người giúp đỡ soạn đồ nướng.

Thủy triều thường không lên cố định, đôi khi ảnh hưởng bởi thời tiết hoặc dòng hải lưu nên sẽ lên sớm hơn.

Mọi người ngoài biển cũng dần dần vào bờ.

Trời cũng ngả về màu vàng cam, một cảnh hoàng hôn lãng mạn trên đảo hạnh phúc.

Lăng Sở cùng mọi người bày đồ ăn một lúc mới trở về phòng tắm rửa.

Hắn mở cửa phòng bước vào thấy trên sàn có mấy vũng nước còn chưa khô, chắc hẳn là do cậu để lại rồi.

Từ nãy giờ cũng đã lâu rồi chẳng lẽ Dương Hy vẫn chưa tắm xong?

Hắn nhìn phòng không thấy cậu liền nghi hoặc mở cửa phòng tắm.

Bên trong hoàn toàn khô ráo, chứng tỏ chưa có ai vào sử dụng.

Hai hàng lông mày của anh cau lại như muốn dính sát vào nhau.

Lại không nghe lời nữa rồi, với tính tình của cậu chắc chắn đã trốn ra biển chơi tiếp.

"Dương Hy, Dương Hy."

Lăng Sở choàng áo tắm lại rồi ra khỏi phòng gọi tên cậu nhưng hắn đi dọc bờ biển vừa tìm vừa gọi cũng chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Cảm giác lo lắng dâng trào làm lòng hắn nóng như bị thiêu đốt.

Thủy triều đang dâng lên nhanh, cả ngày Dương Hy chơi đã thấm mệt, lỡ may có chuyện gì hắn phải làm sao đây?

Lăng Sở vội vàng đến thông báo cho cả nhà để chia nhau ra tìm cậu.

Mọi người nghe vậy cũng vội vàng đi tìm.

Trong lòng Lăng Sở vừa lo lắng vừa tức giận nhưng phần lo lắng nhiều hơn.

Hắn lớn giọng gọi tên cậu, tới bãi biển ban nãy cả hai cùng chơi tìm nhưng vẫn không thấy người đâu.

"Dương Hy, em đang ở đâu?

Mau ra đây đi."

Càng ngày Lăng Sở càng lo lắng hơn, từ những bước đi chậm rãi dần chuyển thành bước chạy vội vàng xung quanh đảo.

Nhân viên đảo biết chuyện cũng lên loa phát thanh hỗ trợ tìm kiếm.

Hắn chạy dọc xung quanh tìm kiếm, càng lúc càng tự trách bản thân.

Tại sao biết rõ tính tình Dương Hy như vậy lại để cậu về phòng một mình.

Ngay lúc Lăng Sở định dừng lại thở thì thấy hình bóng người cứu hộ đang làm thao tác hồi sức tim phổi.

Người nằm phía dưới chính là Dương Hy.

" Dương Hy."

Trong đầu hắn lúc này trống rỗng chạy nhanh về phía cậu.

Người cứu hộ đang hết sức nỗ lực ép tim cùng hô hấp nhân tạo cho cậu.

Khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt nhưng điều bất lực nhất là hắn không thể làm gì chỉ có thể quỳ bên cạnh nhìn.

Mọi người cũng nhanh chóng tìm tới, nước mắt Phương Tử Ngọc lưng tròng trong hốc mắt chậm rãi rơi xuống.

"Khụ... khụ... khụ."

Dưới sự kiên trì liên tục thao tác của cứu hộc, tiếng ho khan cùng ói nước của Dương Hy vang lên.

Anh chàng cứu hộ thở phào thả lỏng người ngồi phịch xuống đất.

Khi anh đang chạy trên sông kiểm tra thì thấy thanh niên này đang cố cầu cứu nhưng bị sặc nước nên từ từ chìm xuống biển.

"Lần sau ra biển phải cẩn thận, thủy triều lên thì phải vào bờ không thôi rất nguy hiểm.

Tôi giao cậu ấy lại cho người thân, chăm sóc uống chút đồ nóng để tỉnh lại."

Lăng Sở dường như trải qua cảm giác mạnh nhất trong đời hắn.

Khi người cứu hộ nói hắn chưa phản hứng kịp nên Doãn Du tiến lại đỡ Dương Hy ngồi dậy.

Anh nhìn khuôn mặt cậu dần có sắc hồng, nhịp đập cũng dần bình ổn mới yên lòng.

Người xung quanh xem thấy cậu không sao mới tản đi bớt.

Khi Dương Hy bình tĩnh lại sau mọi chuyện mới lo lắng nhìn Lăng Sở.

Cậu được Doãn Du đỡ đứng dậy nhưng cả người vẫn chưa đứng vững được, hơi tựa vào người anh.

"Anh ơi."

Dương Hy thì thào lên tiếng gọi, cậu đứng trước mặt hắn nhưng không dám tiến thêm nữa.

Cậu biết người đàn ông trước mặt này đang vô cùng tức giận.

"EM CÓ BIẾT EM VỪA LÀM GÌ KHÔNG?"

"EM MUỐN CHẾT À?"

Đôi mắt Lăng Sở đỏ rực nhìn Dương Hy khiến cậu run sợ lùi về phía sau đụng chúng Doãn Du.

Lần này hắn không phải vô cùng tức giận mà là siêu cấp tức giận rồi.

Bỗng nhiên một lực kéo tay cậu về phía trước đâm sầm vào lồng ngực ai đó.

"Em biết anh sợ thế nào không?

Anh tưởng mình sắp mất em rồi."

Lời nói bên tai khiến hốc mắt Dương Hy đỏ bừng.

Lúc cậu trốn ra ngoài chỉ tính chơi thêm một chút nữa, ai ngờ chân lại chuột rút ngay chỗ cát lún.

Cậu có nghe thấy tiếng hắn gọi tên mình nhưng mỗi khi định đáp lại nước biển sẽ tràn vào cổ mặn chát.

Hai tay cậu định ôm đáp trả lại Lăng Sở thì cơ thể cậu đã bị hắn đẩy ra.

Cả người cậu loạng choạng đổ về sau được Doãn Du đỡ lại, ánh mắt cậu lần nữa nhìn lên thì thấy hắn đã đi xa rồi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 53: Tủi thân.


Dương Hy nhìn theo bóng lưng Lăng Sở ngày một xa, trong lòng cậu dâng lên cảm giác tội lỗi cùng tủi thân.

"Bé Hy của mẹ bị dọa sợ rồi.

Về phòng tắm rửa rồi uống ly trà gừng cho ấm người nhé con."

Mọi người ở đây đều giận vì hành vi của cậu nhưng lo lắng sức khỏe của cậu vẫn hơn.

Cơn giận của Lăng Sở còn hơn bốn người ở đây cộng lại, bọn họ cũng không muốn làm khó hay la mắng gì cậu nữa.

Cửa phòng bị hắn khóa từ bên trong, Dương Hy cũng không dám nhờ người mở giúp cửa phòng nên qua phòng ba mẹ tắm, quần áo thì mượn đồ Doãn Du mặc.

Ngày mai là sinh nhật Lăng Sở, mọi người định tổ chứ BBQ tối cùng nhau quây quần đốt lửa trại để đón tuổi mới cùng hắn nhưng chuyện đột nhiên xảy ra khiến kế hoạch này dập tắt.

Dương Hy ngồi bên phòng ba mẹ Lăng nhìn qua cánh cửa đóng chặt đối diện, trong lòng hối hận vô cùng.

Đáng lẽ ra cậu phải nghe lời hắn tắm rửa rồi ra ngoài phụ mọi người thì đâu có xảy ra chuyện gì.

Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang cầm ly trà gừng.

Lăng Sở giận không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Có khi nào hắn hết muốn yêu người lì lợm, bướng bỉnh như cậu rồi không.

"Thằng bé suýt mất mạng mà con ông lạnh lùng nhốt thằng bé ở ngoài, không lời quan tâm.

Vậy mà ông còn có tâm trạng đọc sách nữa à."

Phương Tử Ngọc bước ra hiên nhà nhìn thấy chồng ung dung đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra liền ngứa mắt đá chân ông.

"Như vậy thằng bé mới có thời gian tự kiểm điểm lại bản thân.

Bà còn nhớ lần cuối Sở khóc là khi nào không?"

Lăng Hạ Vũ đóng sách nhìn vợ mình, lần cuối ông nhìn thấy hắn rơi nước mắt chính là mười năm trước.

Đã lâu như vậy rồi ông mới thấy đứa con trai ngoài lạnh trong nóng này rơi lệ.

"Sở khóc sao?"

Phương Tử Ngọc ngạc nhiên nhìn chồng, khi chiều bà lo lắng cho Dương Hy nên không để ý đến Lăng Sở.

Nhìn lại thì thấy hắn quay người rời đi rồi.

"Mối tình này tưởng là cưỡng ép, không ngờ lại là đôi bên tình nguyện, tình cảm sâu đậm."

Lăng Hạ Vũ nhìn bầu trời đầy sao, tâm tình ông hiện tại đã được thả lỏng.

Chuyện năm đó của Lăng Nguyên với Doãn Du cùng sự đánh đổi của Lăng Sở, có lẽ là do ông trời sắp đặt.

Đảo Hạnh Phúc nằm ngoài biển nên khi trời tối gió thôi lạnh hơn bên trong đất liền.

Dương Hy muốn xin lỗi vì đã không nghe lời, đã khiến hắn lo lắng.

Nhưng cậu không chắc hắn chịu mở cửa cho cậu vào hay không."

Trời tối rồi, con ngủ với chúng ta đi, ban ngày bị hoảng sợ phải nghỉ ngơi sớm."

Phương Tử Ngọc nhìn cặp mắt tinh xảo của Dương Hy sưng lên vì khóc mà đau lòng.

"Con muốn về ngủ với anh."

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy khao khát muốn về bên kia của cậu làm cho bà bối rối.

Từ trước đến nay Phương Tử Ngọc thương Dương Hy ai cũng biết, để bà qua đó nói chuyện để hắn cho cậu vào bại nhiều hơn được.

Bà đành quay qua nhìn chồng, ra hiệu ông giúp đỡ vụ này. *Cốc...

Cốc* "Sở, ba đây.

Mở cửa đi."

Tiếng nói trầm ổn, không gấp gáp, mang theo uy quyền của bậc trưởng bối.

Không lâu sau, tiếng cửa lạch cạch được mở ra.

Lăng Sở đối diện ba Lăng cùng Dương Hy bên ngoài cơn giận được kiềm lại dần dần bùng lên.

Nhưng nhìn thấy sắc mặc cậu hồng hào, mặc bộ đồ dài tay thêm áo khoác lông giữ ấm trái tim hắn như được trả về vị trí cũ.

"Ba giữ em ấy ngủ lại phòng ba đi, con không muốn thấy em ấy."

Ánh mắt lạnh lùng cùng lời nói cứng rắn truyền vào tai cậu khiến cảm giác tủi thân dâng lên, đôi mắt cay xè nghẹn giọng lên tiếng.

"Em biết sai rồi... hức... em xin lỗi anh... hức... anh đừng giận, đừng đuổi em mà."

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu rơi xuống đất nhưng đối với Lăng Sở, những giọt nước mắt ấy giống như nặng trĩu rơi xuống lòng hắn.

"Vợ chồng già chúng tôi cũng cần có không gian thủ thỉ, nói chuyện để thấu hiểu.

Người của con thì con tự lo đi."

Ba Lăng nói xong quay người trở về phòng, đã từng tuổi này rồi còn phải ăn cơm cún của mấy đứa con, đau lòng quá mà.

Xung quanh chỉ còn lại hai người, lúc Lăng Sở thấy cậu khóc thì đã mềm lòng rồi nhưng vẫn không muốn dễ dàng tha thứ như vậy.

Hắn lạnh nhạt quay người vào trong phòng, cánh cửa vẫn y nguyên không đóng lại.

Chứng tỏ hắn đồng ý cho Dương Hy vào phòng rồi.

Cậu ngoan ngoãn theo vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại trông như một bé cún nhỏ phạm sai.Đứng một lúc nhưng Lăng Sở tỏ thái độ không thèm để ý đến cậu, tập trung đọc sách trên tay.

"Anh ơi,..."

"Tôi không muốn nói chuyện với em, lên giường ngủ hoặc ra khỏi phòng."

Lời cậu nói còn chưa xong liền bị âm thanh lạnh nhạt cách ngang.

Trải qua một ngày chơi đùa mệt mỏi cùng với hoảng sợ hồi chiều, Dương Hy đã rất tủi thân rồi.

Cậu biết bản thân sai nên đã tự kiểm điểm, đến nhận lỗi nhưng hắn vẫn lạnh nhạt như vậy.

Cậu chỉ mong được hắn an ủi, dỗ dành, vỗ về.

Cậu biết Lăng Sở giận vì lo cho mình nhưng cảm giác tủi thân vẫn không thể kìm nén được.Hai tay cậu siết chặt tay áo, hít một hơi thật sâu để xóa tan đi cảm giác nghẹn nơi cổ họng.

"Em không nên bỏ ngoài tai lời nói của anh mà trốn đi chơi tiếp.

Anh giận em, em hiểu.

Nhưng mà... hức..."

Giọng cậu khàn đi vì nghẹn ngào."

Em đâu có nghĩ là bản thân sẽ chuột rút ngay chỗ cát lún đó đâu.

Em vùng vẫy, hoảng loạn, nghe tiếng anh gọi em muốn trả lời lại nhưng khi mở miệng nước biển lại tràn vô.

Em cũng sợ không gặp được anh nữa.

Em sợ bản thân sẽ chết, tình cảm anh dành cho em nhiều như vậy, em còn chưa hưởng thụ hết."

Từng lời nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt rớt xuống khiến lòng hắn đau xót.

Đúng là Dương Hy có lỗi nhưng bây giờ chưa phải là lúc xử lý lỗi lầm.

Hiện tại cậu đang cần sự vỗ về, dỗ dành từ hắn.

Bàn tay đang siết chặt trang sách của Lăng Sở buông xuống, hắn để sách lại bàn rồi đứng lên tiến về phía cậu.

Vòng tay ấm áp ôm lấy Dương Hy vào trong lòng vỗ về, hiện tại mọi lời nói đều không bằng cái ôm này.

"Bé Hy sợ lắm có phải không?

Anh xin lỗi vì đã làm em tủi thân.

Ngoan, anh thương em."

Lời nói dịu dàng cùng với từng cái vỗ lưng khiến mọi hoảng sợ trong lòng cậu được giải phóng.

Dương Hy vòng tay ôm eo hắn khóc, nước mắt rơi xuống đều thấm lên áo của hắn.

Giải tỏa được cảm xúc trong lòng, tâm trạng Dương Hy mới dần bình tĩnh lại.

Hắn bế cậu lên giường, lấy khăn lau khuôn mặt tèm nhem nước mắt kia của cậu.

"Bé Hy khóc nhiều như vậy có phải khát rồi không?

Uống miếng nước đi."

Lăng Sở đưa ly nước đến bên miệng cậu, hai tay cậu cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch rồi mới nấc lên nhè nhẹ.

"Ngoan quá, bé nằm xuống ngủ đi."

Hắn xoa xoa đầu cậu dỗ dành, đèn phòng dần tắt chỉ có ánh đèn ngủ mờ nhạt lan tỏa khắp căn phòng.

Dương Hy nằm trong lòng hắn, eo được hắn ôm lấy vuốt ve sống lưng.

Giống như thái độ lạnh nhạt của hắn vừa nãy không tồn tại.

"Anh ơi, em biết sai rồi.

Em sẽ chịu phạt, anh đừng có không cần em, đừng không muốn nhìn em nha anh."

Cậu nằm trong lòng hắn thủ thỉ, lúc nãy ở ngoài cửa cậu đã rất sợ.

Sợ rằng hắn không muốn thương đứa bướng bỉnh như mình nữa.

Cậu sẽ lại trở về những ngày tháng không được ai yêu thương.

"Đó là lời nói lúc anh tức giận, đều không phải là thật.

Em bé ngủ đi mai mới có sức chơi, chuyện này về nhà rồi tính nhé em."

Lăng Sở xoa lưng cậu trấn an, anh thương không hết lấy đâu ra không cần em cơ chứ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back