- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 654,387
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 49: Mít ướt.
Chương 49: Mít ướt.
Bài viết nhanh chóng được Lăng Sở chấm điểm, Dương Hy ngồi bên cạnh nhìn hắn cầm bút đỏ nghiêm túc đọc văn mình viết thì hiểu cảm giác của mấy sinh viên hắn đứng lớp.
Có người thầy ác bá thế này sinh viên nào dám làm như cậu cơ chứ.
"Bài văn tiếng anh để tối viết tiếp, em có muốn ăn gì không?
Anh nấu cho em ăn."
Bài văn cũng không tệ tạm chấp nhận được nên Lăng Sở không yêu cầu Dương Hy viết lại, cả buổi chiều dành để viết văn não cậu muốn cạn kiệt chất xám rồi.
"Em muốn ăn sủi cảo nhân tôm."
Dương Hy vui vẻ vì không phải thêm bài văn ngay lúc này nữa.
Cậu nhảy nhót đến bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn, bàn tay luồn vào nắm lấy bàn tay to lớn, ấm áp kia.
"Tối rồi làm không kịp nữa, mai anh gói cho em.
Giờ ăn mỳ Spaghetti sốt tôm được không?"
Lăng Sở dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cậu, nhóc con này thích ăn tôm nhất.
Một tuần thì tới bốn ngày đòi ăn tôm rồi, nhưng mà ăn nhiều tôm sẽ khó tiêu lại dễ chướng bụng nên hắn chỉ nấu vài bữa trong tuần thôi.
"Dạ được, anh nấu ngon nhất."
Cái miệng nhỏ nịnh nọt không biết ngại của Dương Hy đã xuất hiện, mỗi lần gây lỗi gì đều ngon ngọt như thế đấy.
Tiếc là Lăng Sở không phải là người dễ mềm lòng, đã phạt thì sẽ phạt cho tới nên dù cậu có nói thế nào cũng không thay đổi được việc viết văn bằng tiếng anh buổi tối.
"Anh ơi, có mấy từ em muốn viết mà không biết viết như thế nào."
Dương Hy ăn uống no say rồi nghỉ ngơi một lúc thì tiếp tục viết phạt.
Khả năng ngoại ngữ của cậu khá ổn nhưng để viết một bài văn hoàn toàn bằng tiếng anh thì có hơi khó khăn.
"Từ nào không biết thì tra trên đây, không có nữa thì hỏi anh."
Lăng Sở đưa máy từ vựng cho cậu sử dụng, điện thoại đã bị hắn tịch thu từ buổi chiều rồi.
Cậu nhận lấy máy rồi tiếp tục viết văn, sau này cậu sẽ không bao giờ dám gian lận nữa đâu.
Viết nhiều tới mức cậu muốn ám ảnh luôn rồi, giống như bản thân đang lên án chính mình vậy.
Buổi chiều viết văn bằng ngôn ngữ mẹ đẻ cậu đã không dư thời gian, bây giờ viết bằng tiếng anh lâu lâu còn tra từ tốn không ít thời gian.
Lăng Sở đành cho cậu thêm ba mươi phút, cuối cùng hơn chín giờ tối cậu mới nộp bài cho hắn.
"Anh ơi, anh chấm nhẹ tay cho em qua nha."
Dương Hy nghĩ đến đâu viết đến đó nên đôi lúc sẽ sai ngữ pháp, hắn ngước mắt nhìn cậu cười hì hì lấy lòng thì cầm bút đỏ lên bắt đầu chấm.
"Phải xem sai lỗi như thế nào?
Sai nhiều lỗi cơ bản thì em chuẩn bị viết lại đi là vừa."
Dương Hy nhìn viết đỏ lướt qua bài văn của mình, cậu không muốn viết lại nữa đâu.
"Kéo ghế qua đây."
Cây bút đỏ trên tay Lăng Sở đột ngột dừng lại, hắn ngước mặt khỏi tờ giấy nhìn cậu.
Sau khi cậu ngồi yên bên cạnh rồi hắn bắt đầu chỉnh những ngữ pháp cậu dùng sai.
Vì hắn phát hiện lỗi sai tới đâu sẽ chỉ lại cho cậu lỗi đó nên thời gian chấm lâu hơn so với buổi chiều.
Cậu nhìn tờ giấy chi chít bút mực đỏ liền sầu não, thế nào cũng phải viết lại cho xem."
Bài văn làm tạm ổn, lập luận cũng tốt, viết sạch đẹp chỉ là sai hơi ngữ pháp hơi nhiều.
Qua kia úp mặt vào tường kiểm điểm ba mươi phút."
Lăng Sở nhìn vẻ mặt u sầu của cậu thì biết nhóc con đang nghĩ gì, cậu nghe hắn nói thế thì biết bản thân không phải viết lại liền vui vẻ ra tường đứng úp mặt.
"Đứng úp mặt vui như thế thì đứng thêm nửa tiếng nữa nhé."
Hắn thấy cậu nhảy chân sáo tới góc tường thì cong môi cười chọc ghẹo.
"Thôi mà anh, em kiểm điểm cả một ngày luôn rồi đó anh, em đã biết bản thân sai quá sai rồi."
Dương Hy nghe hắn nói đứng thêm ba mươi phút thì quay người lại nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn lập tức biến mất trước khi cậu kịp nhìn thấy.
Đang trong thời gian phạt không thể để cậu biết hắn đã hết giận.
"Quay lại đứng úp mặt cho đàng hoàng, không nghiêm túc đứng thì tăng thêm nửa tiếng."
Chàng trai hai mươi tuổi đứng úp mặt trong phòng vì làm sai, để người ngoài biết thì chỉ có nước chui xuống đất thôi.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lách cách, Dương Hy thật sự đứng nghiêm túc nửa tiếng đồng hồ, hai chân cậu mỏi muốn rã rời cũng không dám nhúc nhích.
"Em qua đây ngồi đi."
Lăng Sở vừa làm việc vừa canh đồng hồ, đúng ba mưới phút trôi qua hắn liền gọi cậu lại.
"Từ nay, dù là trong học tập hay cuộc sống thường ngày cũng phải trung thực nhớ chưa Hy?"
Sau mỗi lần phạt, Lăng Sở luôn nhắc lại một lần nữa để cậu có thể nhớ được lỗi của mình.
"Em nhớ rồi, em không như thế nữa đâu.
Anh tha cho em rồi hả anh?"
Đầu Dương Hy gật lia lịa, cậu cười vui vẻ nhìn hỏi hắn.
Buổi sáng, cậu còn lo sợ hắn sẽ đánh cậu một trận nên thân ai dè chỉ phạt viết.
Mặc dù, viết có chút nhiều, hơi ám ảnh nhưng đỡ hơn ăn đòn.
"Ừ, tha cho em đấy.
Chỉ là hình phạt chưa xong đâu.
Từ ngày mai cho đến hết tháng này, mỗi ngày phải chép lại hai bài văn này một lần, bài tiếng anh viết lại theo những gì anh sửa."
Dương Hy vui mừng khi nghe hắn nói đã tha nhưng khi nghe đến đoạn sau nụ cười trên môi lập tức cứng lại.
Sao anh bảo tha rồi mà vẫn còn phạt vậy chứ?"
Anh phạt em nhiều rồi mà anh, em viết kiểm điểm rồi viết hai bài văn tổng lại hơn mười trang.
Em còn đứng úp mặt vào tường nữa."
Ánh mắt Dương Hy ngấn lệ, hắn đã phạt cả ngày rồi mà vẫn còn muốn phạt tiếp.
Cuối tháng là sinh nhật hắn rồi, cậu còn chưa làm xong quà sinh nhật cho hắn nữa."
Phạt nhiều cho nhớ."
"Em nhớ rồi mà... hức...em đâu lì tới mức... hức... anh phải phạt nhiều mới nhớ đâu."
Dương Hy quẹt nước mắt chùi vào áo, cả ngày cậu ngoan ngoãn viết phạt rồi mà hắn vẫn còn muốn phạt tiếp.
Lăng Sở nhìn cậu bật khóc, oán trách hắn phạt nhiều liền đứng lên, đến bên cạnh giúp cậu lau nước mắt.
"Cũng biết mình lì nữa à, ngày mai viết lại bài văn tiếng anh cho hoàn chỉnh lại là được.
Mít ướt quá đi."
Tay nhắn nhéo chiếc mũi cao của cậu, cưng chiều mà hôn xuống trán cậu một cái.
Dương Hy thút thít ôm eo hắn, cậu mít ướt hồi nào tại hắn phạt nhiều quá chứ bộ.
Cả ngày nay vì phạm lỗi rồi chấp hành hình phạt mà Dương Hy chưa có thời gian làm quà cho hắn nữa.
Cậu ôm hắn một lúc rồi về phòng ngủ lấy dụng cụ ra làm tiếp.
Dù sao thì Lăng Sở không thiếu thứ gì, cho nên cậu sẽ tự tay làm quà sinh nhật tặng hắn, món quà có một không hai trên thế giới.
Mỗi khi hắn nhìn tới nó, nhất định sẽ nghĩ tới chủ nhân làm ra nó là cậu.
"Aaa."
Dương Hy khẽ rên, nhanh chóng bỏ ngón tay vào miệng, mùi tanh nồng của máu nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng.
Cậu kiểm tra chỗ vừa nãy có bị dánh máu hay không, cũng may là không sao.
"Ngày mai phải tới phòng thu âm mới được, nên hát bài nào đây nhỉ."
Sau khi hoàn thành một nửa món quà cậu liền giấu về chỗ cũ rồi leo lên giường tìm bài hát.
Cùng nhau ngồi trong xe, có mấy lần Lăng Sở mở nhạc, hầu như đều là những bài đã cũ, hắn không thích nhạc hiện đại cho lắm.
Khi Lăng Sở về phòng ngủ thì nghe thấy cậu đang hát theo bài hát, thân hình mảnh khảnh, đường nét rõ ràng hiện lên khiến hắn lòng hắn nhộn nhàng.
"Em ấy còn chưa lớn, không được bắt nạt em ấy."
Lăng Sở nghĩ thầm trong lòng rồi tiến vào nhà tắm, chàng trai vô tư đang nằm sấp trên giường nghe nhạc không để ý đến hành động của hắn.