Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 20: Ghen.


Lăng Sở cúi đầu nhìn Dương Hy trong ngực người toàn mùi rượu, mặt mày uống đến đỏ rực.

Sự lo lắng từ tối đến giờ của hắn cũng chính thức ngủ say, cảm xúc được thay thế bởi cơn giận được đặt đằng sau.

Dương Hy nửa tỉnh nửa say ngửi thấy mùi hương quen thuộc đặc biệt xuất hiện trên người hắn liền xô người đang đỡ mình ra.

Đầu gối vừa bị thương cộng thêm tinh thần không tỉnh táo cậu loạng choạng xém té."

Không được lộn xộn, theo anh về nhà."

Lăng Sở lần nữa tiến đến ôm lấy cậu, nhóc con này uống say sức lực lại lớn như vậy xô anh xém ngã.

Hắn đỡ cậu tiến đến bên cạnh xe, mở cửa để cậu ngồi vào người liền ra sức phản kháng.

"Em không ngồi, bỏ ra đi, không thèm ngồi chỗ này."

Cơ thể Dương Hy vùng vẫy muốn tránh khỏi vòng tay hắn, trời đã tối muộn, trên đường ít người qua lại.

Lăng Sở vung tay đánh thật mạnh xuống mông cậu nghiêm giọng."

Em còn nháo anh sẽ đánh em ngay tại đây.

Bước vào xe."

Mông Dương Hy ăn đau tinh thần tỉnh táo lại không ít, cậu ngước mắt nhìn hắn trong lòng ấm ức sộc lên làm đôi mắt ửng đỏ vùng vằng ngồi vào trong xe.

Lăng Sở cài dây an toàn cho cậu, đóng cửa xe rồi vòng quay ngồi vào ghế lái, xe nhanh chóng được khởi động lăn bánh về nhà.

Dương Hy về đến nhà đã ngủ mất dạng, hắn bế cậu cùng vào nhà trực tiếp ôm về phòng.

Hắn nhìn cậu ngủ trên giường, trên người còn nguyên vẹn bộ đồ dơ, chỗ đầu gối rách một lỗ còn dính ít vết máu.

Tay áo được hắn sắn lên đi vào phòng tắm lấy khăn cùng thau nước ấm ra ngoài giúp cậu cởi đồ lau người, thoa thuốc băng bó, mọi việc đâu vào đó mới lo đến bản thân.

Một đêm qua đi, Dương Hy ngủ dậy đầu quay cuồng đau đến khó chịu, vất vả đỡ giường ngồi dậy thật lâu cậu mới định hình được bản thân đang ở đâu.

Sao cậu có thể về nhà được nhỉ?"

Tỉnh rồi?"

Lăng Sở cầm theo khay đồ ăn bên trên gồm cháo với canh giải rượu, cậu đang suy nghĩ bản thân làm sao mà về thì nghe thấy tiếng của hắn tâm trạng liền khó chịu.

"Ăn cháo rồi uống canh giải rượu đi."

Hắn cầm chén cháo còn đang nóng đưa đến bên Dương Hy, cậu nhìn món ăn trước mặt liền qua đầu đi.

"Không ăn, anh ra ngoài đi."

Nhìn thấy Lăng Sở cậu lại nhớ đến chuyện hôm qua, tâm trạng khó chịu nhanh chóng nổi lên.

"Nói chuyện đàng hoàng, anh không ngại dạy em vấn đề này lần nữa đâu.

Quay lại ăn cháo mau."

Lăng Sở nghe cậu nói cơn giận hắn kìm nén trong lòng từ từ đục tường thoát ra, cậu cứng đầu nghe hắn nói vậy vung tay đẩy hắn ra.

Cháo nóng đổ lên tay hắn nhanh chóng rơi xuống đất vỡ toang.

Nghe tiếng chén bể, Dương Hy không ngờ bản thân lỡ tay. nhìn bàn tay hắn hơi đỏ lên trong lòng lo lắng.

Lăng Sở im lặng nhìn cậu một lúc mới cúi xuống dọn dẹp đi ra ngoài, lần nữa quay lại hắn bưng thêm một phần cháo mới trên tay xuất hiện thêm một vật quen thuộc.

"Hoặc là em ăn uống vui vẻ đàng hoàng, hoặc là ăn trong nước mắt."

Trong lòng Dương Hy còn đang khó chịu chuyện kia, Lăng Sở về không nhẹ nhàng lại còn mang roi ra hù dọa càng khơi lên tính bướng bỉnh của cậu."

Không ăn, không ăn, không ăn.

Anh có đánh chết tôi cũng không ăn."

Dương Hy lớn tiếng đáp lại lời của hắn, sợi dây nhẫn nhịn của hắn đối với cậu lập tức đứt mất.

Lăng Sở đặt cháo lên đầu giường rồi tiến về phía giường nằm lấy tay cậu đè xuống, hắn nhanh chóng để cậu vào vị trí, quần cũng được hắn kéo xuống, mông cậu nhanh chóng đón nhận roi mây. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*Roi như vũ báo đánh xuống mông Dương Hy, từng roi đánh xuống đều để lại lằn roi đỏ chót vắt ngang qua mông.

Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn nhưng đều vô dụng, bàn tay hắn giữ eo cậu nặng như thái sơn. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*Một bên chân bị thương không vung mạnh được, chỉ còn chân bên kia nhưng cho dù đập mạnh thế nào, roi vẫn chuẩn xác rơi xuống mông cậu*CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*Lăng Sở vung tay đánh xuống mặc kệ cậu kháng cự, roi mây đi qua nơi nào sẽ tàn phá nơi đó, trên mông nhanh chóng xuất hiện đầy lằn ngang. *CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*Mấy chục roi qua đi, mông cậu phủ kín lằn roi sưng đỏ vài roi đánh trùng lên nhau nhanh chóng bầm đen.

Mới đầu Dương Hy còn sức dẫy dụa, đến bây giờ chỉ nằm im nhận roi, hai tay nắm chặt móng ghim sâu vào lòng bàn tay. *CHÁT...

ưm...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...

CHÁT...*Cậu đau đến đổ mồ hôi lạnh, cứng đầu cắn môi đến trắng bệch nước mắt chảy ướt giường cũng nhất quyết không phát ra tiếng.

Lăng Sở nhìn cậu thà gồng người chịu đau cũng không rên một tiếng giống như đang đối đầu với hắn.

Cây roi mây hắn vứt qua một bên dùng tay không đánh xuống mông cậu, thương tích đầy mông cho dù là đánh bằng tay cũng đau đến điếng người. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, mông Dương Hy làm sao có thể đối đầu lại với tay hắn. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*Qua thêm mấy chục bàn tay, cậu đau đến muốn ngất đi ngay lập tức, mới mở miệng xin tha."

HUHU... anh đừng... huhuhu...

đánh nữa... huhuhu...

đừng đánh... huhu... nữa mà."

Câu nói ngắt quang không tròn câu nhưng thành công khiến tay Lăng Sở ngừng lại, bạn nhỏ hôm nay cứng đầu nhất quyết không nhận sai.

Lăng Sở thả cậu xuống lại giường Dương Hy nhanh chóng lấy chăn chùm cả người trốn hắn, mông đau đến không còn là mông của cậu nữa rồi.

Hắn nhìn người trong chăn khóc đến run rẩy, tay hắn đánh cậu cũng đã đỏ bừng đau đến mất cảm giác.

Tiếng đóng cửa phòng đột ngột vang lên, Dương Hy ôm một bụng ấm ức chồng chất lên nhau khóc lớn.

Lăng Sở đi xuống nhà lấy khăn ấm trở lại lên lầu từ xa đã nghe tiếng khóc của cậu.

"Khóc muốn lụt ngôi nhà luôn rồi, ra đây anh xem mông coi nào."

Lăng Sở ngồi bên cạnh cậu kéo kéo chăn xuống, một lúc sau Dương Hy mới từ trong chăn chui ra cho hắn nhìn.Đầu tóc cậu rối tung rối mù, dính loạn xạ trên trán, cổ.

Đôi mắt đỏ sưng húp, mũi nhỏ cùng mặt đỏ ửng không khác gì chú hề.

"Anh... huhuhu... vì cô ấy... hức hức hức...

đánh em... huhu...

đánh xong... hức hức... còn... hức... bỏ đi... huhu."

"Mông... huhu... bị anh đánh... huhu...

đau... huhu... nát rồi."

Nghe cậu vừa khóc vừa nói câu được câu không hắn cũng chẳng hiểu rõ, nhấc chân lên giường đến gần cậu lần này không cần dùng nhiều sức đã ôm được người.

Hắn cho cậu nằm úp sấp lên người, mông nhỏ được khăn ấm trong tay hắn đặt lên.

"Ưm ~ hức hức."

"Em nói anh vì cái gì đánh em?"

Dương Hy đầu đặt lên hõm vai hắn, nước mắt đã ngừng chảy rồi, hắn giúp cậu vén tóc ra sau cho gọn gàng.

"Cô gái... hức hức... hôm qua... hức...

đi cùng anh... hức...

đó."

Nghe cậu trả lời rõ hơn Lăng Sở nhước mày khó hiểu, nãy giờ hắn có nói gì đến Dĩnh Dư sao?"

Người em nói tới chắc là Dĩnh Dư đi, hôm qua anh cùng em ấy đi tham dự tọa đàm.

Sao anh có thể vì em ấy mà đánh em?"

"Nguyên nhân anh đánh em chính là vì vừa nãy em nói chuyện hỗn với anh, nhắc em mấy lần cũng không nghe còn thách anh đánh chết em."

Dương Hy nghe hắn nói mới suy nghĩ lại hình như hồi nãy bản thân có nói thế thật.

"Cô ấy còn gọi anh thân thiết như vậy còn biết cả sở thích của anh.

Đến em còn chưa biết sở thích của anh nữa, cô ấy vừa lên xe anh liền cúp máy em.

Anh để cô ấy ngồi ghế phó lái, chỗ đó là chỗ nào chứ?

Cả ngày ngay cả một lần gọi cho em cũng không có."

Lăng Sở càng nghe lại càng cảm thấy mùi chua nồng nàn, nhiều đến mức muốn lên men vùi ngập cả người hắn rồi.

Thì ra mọi chuyện là như vậy.

"Đầu tiên, Dĩnh Du là đàn em của anh khi còn học đại học, hiện tại em ấy là đồng nghiệp của anh.

Hiệu trưởng phân phó cho anh cùng Dĩnh Du đi tọa đàm, em ấy say xe nên xin anh ngồi trên."

"Thứ hai, thời còn đi học anh làm gia sư cho Dĩnh Du, học phí khi đó anh tính bằng capuchino nóng.

Ngày nào chở em đi học anh cũng uống, là do em không để ý đến sở thích của anh nên không biết."

"Thứ ba, lúc anh cúp máy thấy em im lặng không nói gì tưởng giáo viên vào nên anh tự ngắt.

Thứ tư, em có thể kiểm tra điện thoại của mình, hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ lận đấy."

"Cuối cùng, làm sao em lại nghĩ anh thích Dĩnh Du nhỉ?

Không phải anh đã nói rằng bản thân thích em, muốn cùng em đi hết cuộc đời hay sao?"

Hắn ngước mặt cậu lên để cậu nhìn trực tiếp hắn, từng vấn đề đều được Lăng Sở giải thích rõ ràng.

Đặc biệt là vấn đề cuối cùng, Dương Hy không nói ra hắn cũng tự biết mà làm rõ.

"Anh cảm thấy vui khi bé Hy ghen, điều đó cho thấy em yêu anh nhưng có nhiều cách để thể hiện.

Việc em bị thương không nói cho anh, uống rượu say đến bất tỉnh là cách thể hiện tiêu cực.

Em dùng sức khỏe của mình để nói anh biết em đang ghen điều này là không tốt, em có thể thay đổi bằng cách nói trực tiếp với anh chẳng hạn."

"Anh đã làm em bất an khi không giới thiệu bạn bè của mình cho em là lỗi của anh.

Chúng ta cùng nhau khắc phục sai xót có được không nào?"

Lăng Sở nhẹ nhàng xoa lưng nói rõ từng điều một, đầu tiên là công nhận sau đó là phê bình, rồi nhận bản thân cũng có lỗi.

Tình yêu là cả hai cùng cố gắng hoàn thiện, giúp đỡ nhau trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

"Dạ được, em yêu anh lắm."

Dương Hy dụi dụi đầu vào hõm vai hắn, trái tim lẫn tâm tình cậu đã được xoa dịu, an ủi, cảm xúc không vui đều bay đi hết rồi.

"Anh cũng yêu bé Hy rất nhiều."

Hắn hôn xuống môi cậu nụ hôn ngọt ngào, ôm một lúc hắn ngồi dậy đặt cậu lên đùi thoa thuốc.

Mông Dương Hy bầm đen đến đáng sợ, hắn chạm tay xuống mông cậu đau đến chảy nước mắt.

Xong việc, Lăng Sở để cậu ngồi trong lòng đút từng muỗng cháo rồi uống canh giải rượu.

Hôm nay, hắn đã xin cho Dương Hy nghỉ học, sau khi dỗ dành người ngủ say hắn mới rời khỏi phòng.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 21: Valentine.


Lễ mừng năm mới để mọi người quay quần ấm áp bên gia đình thì cận kề với nó chính là ngày lễ của các cặp đôi trên toàn thế giới.

Ngày mà mỗi cá nhân muốn dành điều bất ngờ, sự lãng mạn và những giây phút hạnh phúc nhất cho người mình yêu.

Đó chính là ngày lễ tình nhân Valentine.

Vì là lần kỉ niệm đầu tiên trong đời nên Dương Hy muốn tặng món quà gì thật đặc biệt dành cho Lăng Sở.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng cậu hay lén lút quan sát đồ dùng cùng với sở thích để có thể hiểu hắn hơn.

Sau nhiều lần tích góp thông tin, cuối cùng Dương Hy cũng quyết định được món quà mà bản thân muốn tặng cho Lăng Sở.

Vấn đề kế tiếp xuất hiện chính là làm sao để mua được thứ đó đây?Tài khoản riêng của Dương Hy có sẵn tiền nhưng nó không phải do cậu tự tay làm ra, cậu muốn tự kiếm tiền mua quà cho Lăng Sở cơ.

"Tư Vũ, mày có biết việc gì có thể kiếm tiền nhiều trong thời gian ngắn không?"

Dương Hy quay đầu nhìn Du Tư Vũ, tay đặt lên má chán nản, cậu đã nghĩ rất nhiều việc có thể làm nhưng đa số đều phải làm cả tháng mà tiền nhận được thì rất ít không đủ mua quà.

"Mày hỏi tao việc này làm gì?

Ổng không chu cấp tiền cho mày nữa à?"

Du Tư Vũ ngước đầu lên, động tác trên tay liền dừng lại, hai mày hơi nhíu vào nhau tỏ vẻ khó chịu.

"Ba vẫn chuyển tiền đều đặn vào tài khoản của tao, chỉ là tao muốn mua quà cho anh Sở bằng chính tiền mình làm ra không muốn liên quan đến người khác."

Qua thời gian Lăng Sở dạy dỗ cậu cũng hiểu nên có hành vi, lời nói thế nào cho đúng.

Nhiều lần quen miệng, hắn sẽ đánh mông cậu mấy cái đau điếng để cảnh cáo.

"Ồ, tao không biết.

Có bao giờ tao đi làm đâu, mày thử hỏi mấy đứa Hồ Tam xem, tụi nó hay đi chơi chắc biết đó."

Nghe cậu nói Du Tư Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh cũng không rành vấn đề này.

Nhóm bạn cả hai thường chơi cũng có nhiều người đi làm kiếm thêm, Dương Hy nghe vậy nhanh chóng nhắn tin kiếm việc làm.

Mấy ngày nay, Lăng Sở thường xuyên nhận được quà từ các sinh viên trong trường.

Tuy tay hắn đã đeo nhẫn chứng tỏ bản thân là chậu đã có hoa nhưng cũng có vài người cố chấp đến thử vận may.

"Anh Sở, em có làm thử mấy viên socola, anh ăn thử rồi cho em đánh giá nha."

Dĩnh Dư cầm hộp nhỏ trong tay, cô đứng trước bàn làm việc của hắn cong môi cười mong đợi.

Từ sau hôm Dương Hy ghen hắn cũng vạch ra khoảng cách với người khác, Lăng Sở ngước mắt nhìn mấy viên kẹo màu đen có nhiều hình dạng khác nhau suy nghĩ một chút mới lấy một viên bỏ vào miệng.

"Đắng quá!

Em dùng nhiều cacao lắm à."

Viên kẹo vào khoang miệng nhanh chóng tan ra, vị đắng của socola khiến Lăng Sở chau mày cố gắng nuốt xuống rồi uống một ngụm nước.

"Em thấy trên mạng nói dùng nhiều cacao mới ngon, socola đắng lắm sao?"

Dĩnh Dư cảm thấy bản thân đã làm đúng công thức nên cũng lấy một viên bỏ vào miệng để kiểm chứng, vị đắng nhanh chóng ập đến khiến khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn lại.

"Sao lại đắng như vậy chứ?"

"Nguyên liệu bỏ nhiều sẽ không ngon vừa tay là được, nhưng dù sao socola này em cũng đã làm rồi cứ đem tặng cho bạn trai đi.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, anh nghĩ cậu ấy sẽ ăn trong vui vẻ."

Lăng Sở tắt máy tính rồi dọn dẹp tài liệu trên bàn cho gọn gàng chuẩn bị về nhà.

Sáng nay, chở Dương Hy đi học thấy cậu không nhắc gì về hôm nay hắn cũng không đề cập đến.

Dạo này cậu hay đi chơi, bây giờ hắn về tạo bất ngờ chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?

"Tất nhiên rồi, anh ấy là người rất tinh tế."

"Anh về trước đây, tạm biệt."

Dĩnh Dư nhìn theo bóng lưng của Lăng Sở tâm trạng của cô rất vui, cuối cùng cô đã tặng được socola cho hắn rồi.

Về đến nhà, Lăng Sở thay đồ rồi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Tối nay hắn sẽ cùng Dương Hy thưởng thức bữa tối dưới ánh nến ngọt ngào để gia tăng thêm tình cảm.

Thao tác điêu luyện cùng sự tỉ mỉ, bàn ăn nhanh chóng xuất hiện những món ngon, hai cây nến cùng chai rượu được hắn sắp xếp kĩ càng.

Mọi thứ được chuẩn bị đâu vào đấy, Lăng Sở lên lầu tắm rửa đợi Dương Hy về.

Thời gian chậm chậm trôi qua, bầu trời xanh được thay thế bằng màn đêm thơ mộng.

Hắn ngồi đọc sách trong phòng khách, lâu lâu sẽ ngước mắt lên nhìn ra cửa, chỉ cần một chút tiếng động hắn sẽ lập tức cúp điện nhưng đợi đến bảy giờ vẫn chưa thấy Dương Hy về nhà.

Tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, Lăng Sở nhìn màn hình hiển thị tên Dương Hy thì nhanh chóng bắt máy.

"Khi nào em về?"

"Xin chào, anh là người nhà của bệnh nhân Dương Hy phải không?

Hiện tại bệnh nhân đang được cấp cứu tại bệnh viện A..."

Trong điện thoại, Lăng Sở nghe tin cậu xảy ra chuyện liền nhanh chóng đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi nhà, hắn nghe được tên bệnh viện lập tức chạy thẳng tới, là bệnh viện Doãn Du đang trực.

"Anh Du, tình hình bé Hy rồi?"

Lăng Sở thấy cánh cửa phòng cấp cứu được mở, Doãn Du cùng y tá từ bên trong đi ra hắn lập tức đi tới, vẻ mặt lo lắng mất cả hình tượng trầm tính thường ngày."

Uống rượu nhiều đến ngộ độc, cũng may là đưa đến kịp thời.

Anh đã loại bỏ rượu ra khỏi dạ dày em ấy rồi, không còn vấn đề gì nữa, hiện đang chuyển xuống phòng hồi sức đặc biệt."

Doãn Du theo thói quen đẩy mắt kính rồi đút hai tay vào áo blouse, ban nãy khi nhìn thấy bệnh án anh còn tưởng là mấy tên nghiện rượu không ngờ lại là em dâu.

Trên đường tới Lăng Sở nghĩ rất nhiều tình huống dẫn đến việc Dương Hy vào cấp cứu nhưng nguyên nhân này hắn không nghĩ tới.

Để có thể ngộ độc rượu thì phải uống nhiều cỡ nào chứ?Tâm trạng Lăng Sở nhanh chóng trầm xuống âm độ, hàn khí trên người từ từ toát ra, Doãn Du đứng đối diện cảm thấy quen thuộc.

Đúng là anh nào em nấy mà, mỗi lần Lăng Nguyên tức giận cũng đều trầm mặc, sắc mặt đen như đít nồi.

"Em đi làm thủ tục nhập viện cho Hy đi, phải ở lại quan sát tình hình ổn định rồi mới được về."

"Dạ được, vậy em đi đây."

Lăng Sở quay gót rời đi, anh nhìn hắn từ từ biến mất sau ngã rẽ mới quay người cầm điện thoại nhắn tin cho Lăng Nguyên.

"Hôm bữa anh nói Hy như vậy em công nhận rồi, thật sự không thể nhìn một người qua vẻ bề ngoài mà.

Trông thì ngoan ngoãn thế nhưng lại bướng bỉnh, gan lì như thế."

"Em cảm thấy lần này Sở giận lắm."

"Vợ à, em không nói đầu đuôi chỉ đề cập chính giữa, anh chưa hiểu em muốn nói gì với anh."

"Chính là hồi nãy... chuyện là thế đó.

Em đứng đối diện thôi đã cảm thấy trên người nổi một tầng da gà rồi, anh em nhà anh thật đáng sợ."

"Anh chỉ thực hiện theo đúng giao kèo của chúng ta thôi mà, em nói oan cho anh rồi.

Tối nay, vợ yêu đã ăn gì chưa?"

Hắn cầm bịch vật dụng cá nhân của cậu cùng đồ ăn đi đến phòng hồi sức, ban nãy đóng tiền hắn có hỏi tình hình Dương Hy lúc được chở đến bệnh viện.

Khi cậu đến đã mất ý thức, cơ thể thì co giật, nhịp tim không đều y tá phải nhanh chóng lấy đồ trên người cậu xuống rồi đẩy vào phòng cấp cứu.Hắn đứng trước phòng nhìn vào bên trong thấy Dương Hy đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, lòng hắn đau nhói xen kẽ với đó chính là cơn giận đang được kiềm chế.

Phòng hồi sức Doãn Du cho cậu ở chính là phòng riêng, không gian như một căn phòng nhỏ vậy.

Lăng Sở đặt đồ lên tủ bên giường, đến gần mới thấy sắc mặt cậu xanh xao, cánh môi nhợt nhạt trông rất đáng thương.

"Làm việc không bao giờ dùng đầu óc, đem bản thân biến thành như vầy mới chịu.

Muốn làm anh lo lắng, tức giận em mới vừa lòng đúng không?"

Lăng Sở ngồi bên giường nắm tay Dương Hy, vuốt ve mái tóc dài của cậu.

Ban nãy hắn nhận đồ thấy phiếu đặt đồng hồ thuộc thương hiệu nổi tiếng, ngày nhận là hôm nay cùng một xấp tiền mặt thật dày.

Lăng Sở sâu chuỗi sự kiện lại hắn đã đoán ra được mọi chuyện rồi.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 22: Hai thế giới khác nhau.


Ánh nắng xuyên qua cửa số phòng bệnh chiếu sáng căn phòng, hai mi Dương Hy khẽ run, cảm giác đau đớn ở dạ dày đã không còn nữa.

Đầu óc cậu choáng váng, giống như bản thân đang chơi vòng tròn tốc độ cao vậy.

Cơ thể lơ lửng, đôi mắt cậu từ từ mở ra, tầm mắt mờ mờ, trần nhà quay cuồng khiến cậu nuốn nôn.

"Tỉnh rồi sao?

Em cảm thấy cơ thể thế nào rồi?

Dạ dày còn khó chịu không?"

Lăng Sở ngồi bên giường thấy cậu động đậy liền nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ.

Tối qua khi hết thuốc mê lẽ ra Dương Hy phải tỉnh rồi nhưng hắn chờ mãi thấy cậu vẫn ngủ nên vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra, nói không sao hắn mới yên tâm.

Cả buổi tối Lăng Sở nhắm mắt một chút rồi lại tỉnh dậy kiểm tra cậu thế nào rồi, dưới mắt do thiếu ngủ cả đêm đã thâm quầng, mái tóc rối bời, gương mặt mệt mỏi chỉ sau một đêm.

"Anh Sở, đây là đâu?

Sao em lại ở đây?"

Dương Hy được hắn đỡ ngồi dậy, tựa lưng lên gối, tối qua sau khi rời khỏi quán bar cậu cảm thấy vùng giữa ngực đau kinh khủng rồi từ từ cả bụng đều đau.

Bản thân cố gắng đi lấy đồng hồ để về nhà kịp giờ tặng hắn nhưng chưa tới nơi cậu đã té xuống, cơ thể co cứng, trước mắt nhanh chóng tối đen.

"Đây là bệnh viện, em bị ngộ độc rượu được đưa đến đây rửa dạ dày."

Lăng Sở cho cậu ngồi yên trên giường, bác sĩ nhanh chóng xuất hiện trong phòng bệnh, sau một loạt kiểm tra thấy cơ thể cậu đã không vấn đề gì mới dặn dò.

"Theo dõi thêm hôm nay, nếu cơ thể bình thường thì ngày mai xuất viện về nhà tịnh dưỡng.

Trong thời gian này chỉ nên ăn thức ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, không được thực phẩm cay, dầu mỡ."

Sau khi bác sĩ cùng y tá rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu với Lăng Sở, lúc nãy cậu nghe hắn nói đầu óc còn mơ màng giờ đã tỉnh táo hơn cậu cảm thấy chính mình đề cao bản thân quá rồi.

Vốn dĩ muốn cho Lăng Sở một bất ngờ nên cậu giấu hắn đi tiếp rượu trong quán bar kiếm tiền, quà chưa tặng mà ngày lễ tình nhân đã qua rồi.

Bản thân còn vì uống rượu nhiều tới ngộ độc, cậu lén lút đưa mắt nhìn hắn rồi hạ xuống không biết nói gì.

"Sáng nay, anh Du ghé qua thăm mà em còn chưa tỉnh nên đã đi trực rồi, cháo anh Du mang từ nhà lên ăn chút lót dạ đi."

Tâm trạng Lăng Sở bình tĩnh, không đề cập gì về vấn đề cậu làm, hắn múc cháo từ trong hộp giữ nhiệt ra chén đem đến bên giường.

"Cẩn thận nóng."

Hắn mở bàn ăn nhỏ ra đặt chén cháo lên trên, chính mình từ chiều qua đến giờ cũng chưa ăn gì hắn cũng không cảm thấy đói.

Dương Hy cầm muỗng múc cháo ngoan ngoãn bỏ vào miệng, nhìn hắn quay người vào phòng tắm tâm trạng cậu buồn rầu, vừa không bắt được gà còn mất nắm thóc nữa.

Lăng Sở vệ sinh cá nhân đi ra thấy cậu đã ăn xong, chén với bàn được cất gọn, nghiêm chỉnh ngồi trên giường chờ hắn."

Hôm nay, anh không đi dạy sao?"

Dương Hy nhìn hắn ngồi bên giường không nói gì, bầu không khí trở nên yên lặng cậu mới lên tiếng khơi chuyện.

"Em còn nằm đây sao anh yên tâm dạy được?

Nghỉ một ngày không sao hết."

Giọng Lăng Sở điềm điềm không biểu lộ cảm xúc trả lời xong thì không nói gì nữa, đây không phải ở nhà hắn không muốn nổi giận với Dương Hy huống chi cậu còn đang bệnh.

Giữa trưa, Lăng Nguyên đến thăm Doãn Du sẵn tiện mang theo cơm cho hai người.

Hôm qua, anh gọi điện nói chuyện với vợ mới phát hiện Doãn Du không ăn uống đàng hoàng nên hôm nay anh đành trở thành bảo mẫu mang cơm qua đốc thúc, Lăng Sở với Dương Hy là được hưởng ké.Cả ngày ngoài lần Lăng Nguyên đến, Lăng Sở nói chuyện với anh.

Ngoài những lần Dương Hy chủ động nói chuyện thì hắn không nói gì nữa, giống như hôm trước tết vậy.

Ngày cậu được về nhà, Lăng Sở lái xe chở cậu về, ngôi nhà đã được hắn gọi người dọn dẹp sạch sẽ nên cậu không biết trước đó có một bữa tiệc chờ cậu về ăn.

Hôm sau, Dương Hy đi học trở lại lúc về tiện đường ghé lấy món quà, dù ngày lễ tình nhân đã qua nhưng cậu vẫn muốn tặng hắn.

"Hôm Valentine em muốn tặng đồng hồ này cho anh mà không được, giờ em tặng bù lại.

Chúc anh Valentine vui vẻ."

Dương Hy ngồi trên ghế bên cạnh hắn, đặt chiếc đồng hồ sang trọng bên cạnh laptop chờ hắn nhận quà.

Qua một lúc, nụ cười trên môi của cậu đã cứng dần hạ xuống hắn cũng không trả lời, chỉ nhìn chiếc đồ hồ rồi suy nghĩ miên man.

Bản tính Dương Hy không phải là một người kiên nhẫn, chịu đựng.

Ba ngày nay Lăng Sở luôn trong trạng thái im lặng khiến cậu rất khó chịu, mỗi lần như thế tính khí nóng nảy cùng bướng bỉnh của Dương Hy lại nổi lên.

"Im lặng, im lặng, im lặng.

Sao lúc nào có chuyện anh đều không nói gì?

Em không phải thần thánh, nhìn sắc mặt anh mà đoán ý.

Em biết anh là người có điều kiện, đồng hồ này đối với anh không phải là món đắt tiền gì.

Nhưng đây là món quà đầu tiên em dùng tiền tự đi làm để mua, anh không nhận thì thôi."

Lăng Sở nghe cậu nói cảm thấy giữa hắn với cậu thật sự của hai thế giới khác nhau, những gì hắn nghĩ cậu hoàn toàn không nghĩ đến và ngược lại.

Cả hai có sự chênh lệch tuổi tác, từ tính cách đến suy nghĩ, hành động đều trái ngược nhau, hoàn toàn không có điểm chung.

"Bởi vì món quà này được mua bởi sức khỏe của người yêu anh nên anh không muốn nhận.

Từ trước đến nay anh không quan tâm giá trị vật chất, điều anh để ý chính là em, để mua được cái đồng hồ này em đem bản thân hủy hoại.

Em có nghĩ đến khi anh nhận món quà anh sẽ cảm thấy thế nào không?"

Nếu giữa hai người không có điểm chung vậy Lăng Sở sẽ tạo ra điểm chung đó để tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm này.

Dương Hy không phải là người tinh ý cũng còn bồng bột tuổi trẻ, hắn không nói gì để cậu tự ngẫm ra cái sai nhưng cuối cùng lại nghĩ lạc đi đâu mất, hắn sẵn sàng nói ra điểm sai cho cậu hiểu.

"Nhìn em ở bên trong phòng cấp cứu anh rất lo lắng, anh không biết những việc em làm cho đến khi nhận được mấy món đồ tại bệnh viện, anh cảm thấy rất tức giận.

Em đến những nơi rối loạn đó, làm công việc chơi đùa với sức khỏe chỉ để có tiền mua món đồ này khiến anh khó chịu."

"Em có vị thế nào tại nơi này chẳng lẽ bản thân em không rõ, lại đi bồi rượu đến ngộ độc nguyên nhân xuất phát từ anh, món quà này đối với anh không thể so sánh cùng em."

Lần đầu tiên Lăng Sở nói ra cảm xúc trong lòng cho người khác.

Trong suốt hai mươi sáu năm qua hắn luôn che giấu bản thân kể cả người nhà nhưng vì người đối diện là Dương Hy.

Hắn đồng ý mở lòng, xây cho cậu một lối đi riêng để vào trong tìm hiểu con người hắn.

Nghe những lời hắn nói, Dương Hy cảm thấy bản thân thật hẹp hòi thì ra là do hắn quan tâm để ý cậu chứ không phải chê món quà cậu tặng.

"Em sai rồi."

Dương Hy tiến đến ôm hắn, hai tay vòng qua eo, đầu tựa lên hõm vai hắn dụi dụi làm nũng.

Thật ra bản thân cậu cũng không nghĩ đến vấn đề sẽ xảy ra như thế, nghe Hồ Tam nói đến bar tiếp rượu có thể kiếm rất nhiều tiền nên cậu mới tới đó.

"Đi đến bar làm là em tự nghĩ đến đó hay có người khác chỉ?"

Hai tay Lăng Sở cũng vòng xuống ôm cậu, sở dĩ hắn hỏi câu hỏi này vì muốn xác thực mối quan hệ bạn bè bên cạnh Dương Hy.

Cậu từ nhỏ không được ba với dì quan tâm nhưng không thiếu thốn bất cứ vật chất gì, càng không làm việc nặng đụng đến tay chân.

"Em muốn kiếm tiền nhiều trong thời gian ngắn nên hỏi đám bạn hay chơi, Hồ Tam chỉ em đến bar làm, quả thật kiếm tiền rất nhanh còn nhiều nữa."

"Cảm thấy tự hào lắm sao?

Lần này nên phạt thế nào đây?

Giấu anh tổn hại sức khỏe, trước khi làm việc không biết suy nghĩ nên hay không nên, đến bao giờ mới ghi nhớ lời anh dạy đây."

Lăng Sở ghi nhớ cái tên cậu đề cập tới rồi đổi giọng vỗ nhẹ lên mông cậu dò hỏi.

Cậu ngước đầu nhìn hắn nghiêm mặt không giống như nói giỡn, mấy cái đánh nhẹ của hắn vừa rồi cảm thấy thật đau.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 23: Bé Koala.


"Nể tình em phạm lỗi vì mua quà tặng anh đánh hai mươi roi thôi có được không?"

Càng ngày Dương Hy càng hiểu rõ hơn về cách phạt của hắn, đừng lấy trứng chọi đá là êm xuôi.

Xin xỏ vài câu là hắn mềm lòng liền, sẽ không đánh mạnh tay cũng có thể tha luôn.

"Được, cởi quần ra, chống hai tay lên bàn nghiêm túc nhận phạt."

Lăng Sở buông cậu ra chỉ về phía bàn rồi quay người đi lấy roi, cậu nghe lời làm theo đúng tư thế, mông đưa ra phía sau.

Hắn nhanh chóng quay lại chỗ cậu, trên tay cầm theo dây thắt lưng được gập đôi lại.

"Không được che, né, xoa.

Vi phạm anh đánh lại từ đầu."

Dương Hy nghe hắn nói liền quay đầu nhìn hắn, đồ độc ác lỡ như đánh gần xong cậu xoa một cái thì phải chịu thêm hai mươi roi nữa à.

BỐP...

Aa...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐPThắt lưng rơi xuống không một tiếng báo trước khiến cậu giật mình, hai tay nắm chặt cạnh bàn xém nữa đã đưa xuống xoa mông.

Thật sự rất đau, nước mắt cậu nhanh chóng tràn ra, hai cánh mông đau rát, nóng bừng.Lần này lực tay Lăng Sở ra không hề nhẹ, hắn dùng đến tám phần lực dù gì mấy lỗi này hắn đã phạt rồi mà vẫn tái phạm.

BỐP...

AA...

Roi sau so với roi trước lực mạnh hơn chứ không kém, thắt lưng đánh mạnh xuống đỉnh mông làm Dương Hy theo phản xạ đưa tay xuống xoa mông cho bớt rát.

"Chống tay lại lên bàn, những roi vừa đánh anh không tính, đánh lại từ đầu."

Lăng Sở nghiêm mặt nhìn cậu, lời nói cứng rắn không cho phép đổi lại.

Dương Hy đôi mắt ứ lệ, đáng thương về lại vị trí cũ, cái tay nhanh hơn cái não đúng là tự mình hại mình mà.

BỐP... huhu...

BỐP...

BỐP... huhu...

BỐP...

BỐPThắt lưng lần nữa rơi xuống, mông Dương Hy siết chặt chịu roi, nước mắt cậu thi nhau rơi xuống bàn.

Cơn đau trên mông từ từ thấm vào da thịt tiếp tục có thêm thắt lưng đánh xuống.

BỐP...

Aa...

BỐP... huhu...

BỐP...

BỐP... huhu...

BỐPLăng Sở nhìn mông cậu dần dần sưng đỏ có vài vệt sẫm màu nhưng hắn vẫn không mềm lòng giữ vững lực tay hiện tại.

BỐP... huhu...

BỐP...

BỐP"Anh nhẹ... huhu... mông đau... huhu... lắm... em không... huhu... thế nữa."

Thần kinh của Dương Hy suy sụp không chống đỡ nổi nữa mở miệng xin tha, đau quá trời đau, mông như bị thiêu đốt nóng rát khó chịu.

"Lần trước cũng hứa không làm nhưng có chừa đâu, vẫn tái phạm lại đó thôi.

Anh đánh lần này bỏ liền thói không quan tâm sức khỏe, trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ nghe không?"

Roi trên tay Lăng Sở dừng lại, hắn răn dạy tiện thể cho cậu nghỉ một chút mới tiếp tục phạt tiếp.

"Em không... hức... tái phạm nữa... hức hức...

đâu anh... thiệt đó."

BỐP...

Aa...

BỐP...

BỐP...

BỐP... huhuhu...

BỐP...

BỐP... huhu...

BỐP...

BỐPLoạt roi tiếp tục rơi xuống sau tiếng xin xỏ của Dương Hy, cậu đau không chịu nổi muốn đứng thẳng dậy né roi nhưng bị hắn đè xuống bàn tiếp tục đánh, hai tay cậu hắn giữ chặt để trên lưng.

Thắt lưng tàn nhẫn rơi xuống mông nhỏ đã không còn chỗ nào lành lặn, trông rất đáng thương.

Mông sưng tím đau đến mất cảm giác, Dương Hy khóc nức nở đứng thẳng người, trong mặt tràn ngập nước nên không nhìn rõ được hắn.

"Anh không đánh nữa, nín nào, vừa nãy anh không giữ lại em muốn chịu thêm hai mươi roi nữa sao?

Em muốn chịu tiếp nhưng anh không thể đánh được nữa, đánh em anh cũng đau lòng lắm."

Lăng Sở để thắt lưng lên bàn, giang tay ôm cậu vào lòng xoa mông dỗ dành, nhìn cậu khóc hắn liền xiêu lòng không nỡ đánh nữa rồi.

"Anh đánh... hức hức...

đau lắm... hức... em biết sai... hức... rồi mà."

Dương Hy lau nước mắt lên áo hắn, có ai trên đời lại mạnh tay với bạn trai như hắn không chứ.

"Anh hiểu bé Hy biết sai rồi, anh xoa mông cho em bớt đau nhé."

Hắn ngồi xuống ghế để cậu ngồi lên đùi, tay hắn đặt xuống mông cậu xoa xoa, cưng chiều lau nước mặt giúp cậu rồi hôn lên má phúng phính một cái.

"Vậy đồng hồ... hức... anh có nhận không?"

Món quà trên bàn vẫn còn y nguyên chỗ cũ, cậu quay đầu nhìn nó rồi nói với hắn, trong lòng chờ mong câu trả lời.

"Nhận chứ, đồng hồ rất đẹp còn do người yêu tặng mà.

Em giúp anh đeo lên đi."

Trên tay Lăng Sở cũng có một cái đồng hồ nhưng rất đơn giản, hắn đeo chủ yếu để canh giờ kiểm tra nên không muốn cầu kì.

Đồng hồ cậu chọn tinh tế nhưng không phô trương rất thích hợp đeo hàng ngày.

"Thật đẹp, mắt thẩm mỹ của em thật giỏi, chỉ cần nhìn qua một cái em đã thấy nó rất hợp với anh mà."

Dương Hy giúp hắn đeo lên cổ tay trái, chiếc đồng hồ cũ đã được tháo xuống thay bằng cái cậu mua, tâm trạng cậu rất vui vẻ.

"Anh có quà dành cho em không?"

"Buổi chiều hôm đó anh về sớm chuẩn bị bàn tiệc dưới ánh nến đợi em nhưng tiếc là xảy ra chuyện, món ăn hư hết cả rồi."

Mái tóc Dương Hy bảo dưỡng rất cẩn thận, mềm mại, mượt mà Lăng Sở rất thích vuốt tóc cậu.

"Thật uổng quá đi."

Niềm đam mê với đồ ăn của Dương Hy chính là không có điểm dừng, hơn nữa hắn nấu ăn rất ngon, chỉ tưởng tượng thôi đã biết bữa ăn lãng mạn cỡ nào rồi.

"Ngày mai anh làm lại bữa ăn dưới ánh nến cho em không có gì phải tiếc cả, ngoài ngày lễ tình nhân, em muốn khi nào ăn dưới ánh nến đều được.

Ba trăm sau mươi lăm ngày, ngày nào cũng có thể là ngày lễ tình nhân."

Lăng Sở hôn xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, cưng chiều.

Sau chuyện này, hắn hiểu về Dương Hy hơn, cậu chân thành nhưng thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn nhưng nhiều lúc lại bướng bỉnh, nóng nảy.

Mỗi người đều có khuyết điểm nhưng cái khuyết của cậu, hắn có, hắn sẽ lấp đầy nó để tình yêu dần trở nên hoàn thiện.

Dương Hy cảm thấy bản thân thật may mắn khi gặp được hắn, tuy mỗi lần bị đánh đều rất đau nhưng đều do chính mình làm sai đáng nhận phạt.

"Anh ôm em về phòng thoa thuốc rồi chơi bên đó nhé.

Trường anh dạo này thanh tra về nên phải soạn bài nhiều, có hơi bận một chút."

"Dạ được, anh làm xong phải mau về phòng ngủ nha."

Lăng Sở bế cậu về phòng, hắn đã mua hẳn cho cậu một cái tủ riêng để tại phòng, trong tủ này cậu có thể bày mọi thứ tùy thích chỉ cần đừng để lộ ra ngoài cho hắn nhìn thấy là được.

Dạo này Dương Hy ngủ gần hắn quen hơi rồi, không có người ngủ bên cạnh sẽ không ngủ được.

Vài ngày đầu, Lăng Sở làm đến muộn mới về phòng cậu đã mơ màng nhưng vẫn chưa yên giấc, hắn vỗ vỗ lưng mấy cái mới ngủ ngon.

Buổi tối có thời gian rảnh hắn sẽ cùng cậu chơi vài trò hoặc cùng nhau đọc sách.

Dạo gần đây tối dạy xong cho cậu hắn lại bận làm việc, họp với mấy giảng viên khác không có thời gian rảnh cho cậu.

"Hôm nay anh cũng phải họp sao?

Mấy ngày rồi anh chưa đọc sách với em."

Dương Hy làm bài xong ngồi bên cạnh nhìn hắn chuẩn bị vào họp tâm trạng liền bất mãn, ngày nào cũng về phòng muộn.

"Bé Hy ngoan nào, vài ngày nữa là xong anh bù lại cho em, cùng em đọc rồi dẫn em đi xem phim, dạo phố chịu không?"

Lăng Sở xoa đầu cậu an ủi, mấy nay hắn bận rộn có bỏ bê cậu thật, người yêu hờn dỗi phải dỗ dành một chút đã.

"Anh hứa rồi nha, xem phim, dạo phố không được thiếu cái nào."

"Ừ, em về phòng chơi game rồi ngủ sớm đi."

Xong chuyện nhà Lăng Sở bắt đầu vào họp, Dương Hy vẫn không đi về phòng mà qua sopha ngồi chơi trong yên lặng.

Được một lúc, Lăng Sở cảm thấy dưới chân chật chội, ánh mắt dời xuống thì thấy cậu.

Dương Hy bị phát hiện liền cười hì hì trườn lên người hắn, ngồi thoải mái lên đùi, Lăng Sở bất lực đành đưa màn hình cao lên đủ nhìn thấy đầu mình vòng tay đỡ mông cậu cho khỏi té.

"Hình như tôi vừa thấy ai đó xuất hiện trên người thầy Lăng."

Trong tai nghe truyền đến lời dò hỏi, Lăng Sở cúi đầu nhìn cậu rồi ngước lên mỉm cười.

"Một bé Koala đáng yêu, các thầy cô tiếp tục trao đổi nhanh rồi chúng ta kết thúc sớm.

Bé Koalo trong nhà buồn ngủ rồi."

Các thầy cô vô tình bị ăn một đống mật ngọt đến nghẹn ngào, Lăng Sở vỗ lưng dỗ cậu ngủ.

Sau hơn một tiếng mới đóng máy bế người về phòng, bé yêu càng ngày càng dính người mà.
 
[Huấn Văn] Yêu Em Không Lý Do.
Chương 24: Dỗ dành.


Hôm nay là cuối tuần Dương Hy được nghỉ học, cậu buồn chán ngồi trên ghế xem phim, ánh mắt lâu lâu nhìn lên trên lầu buồn chán.

Dạo này Lăng Sở bận rộn công việc không có thời gian chơi với cậu.

Gọi điện rủ Du Tư Vũ đi chơi thì nó nói bận rồi, Hồ Tam cũng không bắt máy cậu.

"Tình yêu không phải một bên cho một bên nhận mà là cùng nhau chăm sóc đối phương."

Lời thoại trong tivi phát ra thu hút Dương Hy, cậu nhìn hai nam nhân trong phim đang cùng nhau nấu ăn trong đầu lóe lên một ý tưởng.

Cơm chó trong phim nhanh chóng được kết thúc, Dương Hy tung tăng đi vào bếp.

Từ ngày về đây hình như toàn Lăng Sở nấu ăn cho cậu, vậy hôm nay cậu sẽ trổ tài nấu ăn tẩm bổ cho hắn.

Lăng Sở ngồi trên thư phòng, đôi mắt nhìn xuyên suốt vào màn hình máy tính khiến hắn khó chịu.

Tay hắn đưa lên ấn đường day day để giảm bớt sự căng thẳng. *Rầm... xoảng* Âm thanh lớn dưới nhà làm hai mày Lăng Sở chau lại, hắn đẩy ghế đi ra ngoài xuống nhà xem chuyện gì.

Hắn đi xuống dưới cầu thang lập tức ngọn lửa lớn trên bếp đập vào mắt.

Trong đầu hắn nhạy bén nhanh chóng đi lấy bình cứu hỏa phun dập lửa.

"Khụ... khụ."

Dương Hy nhìn chiếc nồi bốc lửa lớn đã được dập tắt, cậu liền thở phào trong lòng.

Bản thân bị sặc khói ho đến khàn cả cổ.

"DƯƠNG HY, EM ĐANG LÀM TRÒ GÌ VẬY HẢ?"

Lăng Sở liếc mắt nhìn cậu từ sau khu bếp xuất hiện, khuôn mặt lẫn cơ thể bẩn tèm nhem.

Bàn bếp vỏ trứng, bột khô rơi lung tung, bừa bãi.

Cơn giận trong lòng hắn lập tức nổi lên, hắn tiện tay cầm cây đũa cả trên bàn bếp bước nhanh về phía cậu. *BỐP...

AAA...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*Mông Dương Hy bỗng nhiên đau điếng, bắp tay được hắn giữ lấy quay người về phía hắn.

"Anh Sở... huhu...

đau em." *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*"Nghịch ngợm, phá phách, em có biết vừa nãy nguy hiểm lắm không hả?"

Hai mắt Lăng Sở nổi lên tơ máu, ánh mắt sắc lạnh, lực tay hắn không luyến tiếc thẳng cánh vung roi xuống chuẩn xác vào mông cậu.

"Huhu... anh đừng... hức...

đánh mà."

Dương Hy đau đến điếng người, hai chân bủn rủn không còn sức lực tránh né.

Nước mắt rơi tèm nhem làm gương mặt cậu không khác gì mèo mướp.

Hồi nãy cậu tìm trên mạng thấy làm món bánh trứng khá đơn giản nên bắt tay làm.

Vài lần làm bột thất bại cậu kiên trì làm thêm nên quên mất nồi đang làm nóng trên bếp. *BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...

BỐP...*Đũa cả dồn dập rơi xuống người cậu, mông lẫn đùi đều bị đánh đau.

"Hết trò chơi rồi có phải không?

Nhìn bãi chiến trường em bày xem, anh xuống muộn một chút là cháy nhà rồi."

Lăng Sở kéo cậu đến trước bàn bếp, chiếc nồi bốc lửa vừa nãy đã cháy đen thui đang nằm yên dưới đất.

Mấy chục roi qua đi mông với đùi cậu đã đau đến mất cảm giác, roi không rơi xuống nữa nhưng nước mắt cậu vẫn rơi không ngớt.

"Em đâu...huhu... có chơi đâu... huhu."

Dương Hy mếu máo khóc quay lại nhìn Lăng Sở, nhìn thấy hung khí trên tay hắn trong lòng hơi sợ lùi về sau.

"Vậy đống này là gì?

Chuột trong nhà phá ra à, em dám làm thì phải dám nhận.

Ai dạy cho thói trốn tội thế hả?" *BỐP...

BỐP...

BỐP* Roi lần nữa rơi xuống bên đùi Dương Hy, cậu không còn bị hắn giữ nữa nên dễ dàng chạy trốn.

"Em chỉ muốn làm... huhu... bánh trứng cho anh thôi mà."

Dương Hy nghe hắn la còn bị đánh đau trong lòng đầy tủi thân, nói xong cũng không thèm để ý hắn bỏ chạy lên phòng.Lời nói của cậu truyền đến tai Lăng Sở khiến hắn phút chốc ngỡ ngàng.

Trong nhất thời hắn không biết phải làm sao, bản thân quá nóng vội mà kết tội đánh oan người yêu rồi.

Hiện tại Lăng Sở nghĩ cả hai cần không gian riêng nên hắn không vội lên phòng, trước tiên đành dọn dẹp bàn bếp Dương Hy bày vậy.Sau gần hai tiếng dọn dẹp, khu bếp đã trở nên sạch sẽ, gọn gàng.

Cái nồi cháy đen Lăng Sở cũng không giữ lại, trực tiếp ném đi.

Bây giờ là đến việc dỗ dành người yêu đang tủi thân trên phòng, yêu vào rồi có là giáo sư cũng phải chịu cảnh người yêu dỗi thôi.

Lăng Sở vặn cửa vào phòng, tầm mắt quét qua căn phòng liền thấy trên Dương Hy đang chùm chăn chôn cả người trên giường."

Là anh hiểu lầm bé Hy, đánh đau em rồi có phải không?

Anh xin lỗi em."

Lăng Sở tiến đến ngồi bên cạnh, cậu nghe hắn nói vậy, sự tủi thân lại gia tăng.

Nãy giờ lâu như vậy mới chịu lên dỗ người.

"Em nằm trong đó không thấy khó chịu sao?

Ra đây anh thoa thuốc cho em bớt đau nhé."

Lăng Sở cầm chăn đang phủ trên người cậu muốn kéo ra nhưng không được.

Dương Hy bên trong đang giữ lại, rõ ràng không chịu ra ngoài."

Anh đi ra ngoài đi, không cần anh thoa thuốc, để em đau chết luôn đi."

Giọng nói giận lẫy từ trong chăn phát ra làm môi hắn bất giác cong lên.

Đã bao nhiêu tuổi rồi mà tính tình còn như trẻ con thế chứ.

"Sao anh nỡ nhìn bé Hy chịu đau được chứ?

Cho anh nhìn mặt xem đã thành mèo mướp chưa?"

Lăng Sở ôm cả người lẫn chăn đặt lên đùi, khuôn mặt Dương Hy nhanh chóng lộ ra.

Nước mắt cậu đã khô từ lâu, tóc tai bù xù dính loạn lên mặt.

Dương Hy để mặc cho hắn ôm lấy mình, cằm cậu đặt lên vai hắn.

Tâm trạng cậu hờn dỗi không nể tình cắn xuống người Lăng Sở một cái.

"Ngoan nào, cắn anh xong đừng giận anh nữa nha."

Hắn cảm nhận được trên vai mình hơi nhói đau cũng không trách.

Hắn đánh người ta đau như vậy bây giờ cho cậu cắn bù một cái cũng không sao.

Dương Hy cắn lực cũng không mạnh đến mức chảy máu.

Cậu cắn đã thì nhả ra, vòng tay ôm eo chôn mặt vào lòng hắn không lên tiếng.

"Đưa mặt đây anh lau cho sạch nào, đừng giận nữa tối anh cho uống trà sữa với ăn pizza."

Dương Hy có một niềm đam mê với việc ăn uống, hắn thả mồi ngon như vậy không động lòng cũng khó.

Nãy giờ cậu dỗi cũng đủ rồi cái gì làm quá cũng chán nên bằng lòng thỏa hiệp."

Thêm hai bánh cake, gà rán với bánh gạo."

Bản lĩnh biết tận dụng thời cơ đòi hỏi đã được Dương Hy luyện thành, Lăng Sở ngày thường sẽ không đồng ý nhưng hôm nay lập tức gật đầu."

Sao bé Hy lại muốn làm bánh cho anh?

Em chưa bao giờ xuống bếp không cẩn thận sẽ như ban nãy, còn có thể làm mình bị thương nữa."

Lăng Sở đặt cậu nằm ngang đùi thoa thuốc, trên mông với đùi toàn lằn roi sưng cộm, lằn nào chồng lên nhau thì để lại vết xanh tím.

"Em xem phim thấy người ta cùng nhau nấu ăn, anh bận như vậy nên em muốn nấu gì đó cho anh.

Ai ngờ lại như vậy."

Xem như Lăng Sở đã dỗ người thành công rồi.

Hai tay Dương Hy khoanh vào nhau, đầu cậu tựa lên cánh tay đưa mắt xuống nhìn hắn.

"Anh bận công việc nhưng không bận với em đâu.

Từ lần sau muốn vào bếp nấu ăn thì gọi anh, anh làm cùng em."

Lăng Sở đóng nắp thuốc để lại vào tủ, hắn đặt cậu xuống lại giường đi rửa tay rồi nhanh chóng quay lại ôm hôn người yêu.

"Bao lâu nữa anh mới làm việc xong, ngày nào anh cũng làm."

Dương Hy tựa người vào Lăng Sở, vuốt ve vết răng trên vai hắn.

"Tối nay anh sẽ chơi game với em, khi nào xong việc thì anh dẫn em ra ngoài chơi sau."

Tay Lăng Sở nắn nắn hai má cậu, người yêu là trên hết mà bận cỡ nào cũng gác lại, ngày sau làm bù lại là được.

"Thật sao?

Anh đã hứa rồi tối nay anh là của em."

Dương Hy vui vẻ cười tít mắt làm tổ trong lòng hắn.

"Anh vẫn luôn là của em mà, trước đây hay sau này đều là của em."

Lăng Sở hôn xuống cánh môi mềm mại của Dương Hy, ôm ấp một hồi hắn cùng cậu xuống nhà nấu ăn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back